Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1200: Vương phi bị đổi ký ức (76)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 76 (1200):"Nàng muốn đi đâu?

Nhìn trúng quốc gia nào rồi?"

Bắc Đường Hoắc hỏi tiếp, "Nước Bắc Yến có chỗ nào không tốt sao?"

Đường Quả cười nhẹ, Bắc Đường, anh đang nghĩ gì?"

"Ta đang nghĩ, nàng phải đi rồi."

Bắc Đường Hoắc nói vô cùng đáng thương, "Nàng muốn rời khỏi nước Bắc Yến rồi."

Đường Quả cười ngâm ngâm nói, "Ta nhắm trúng rất nhiều quốc gia, vì những quốc gia này có được sản vật mà nước Bắc Yến không có.

Cửa hàng của ta đã bao phủ khắp nước Bắc Yến rồi, cũng nên hướng đến nước khác."

"Còn có, nước Bắc Yến rất tốt, chỗ nào cũng tốt cả."

Cô nhìn thoáng qua Bắc Đường Hoắc, lại nói, "Hơn nữa, nước Bắc Yến còn có một người tốt, những thứ này sẽ níu chân ta."

Bắc Đường Hoắc vốn đang có vài phần suy sụp thì mắt sáng lên ngay, vội đứng thẳng lại, "Quả Quả, nàng thấy ta thế nào?"

"Lúc nãy đã nói rồi, anh rất tốt."

"Trừ tốt ra thì sao?"

"Cực kỳ tốt."

Hệ thống: Cạn lời.

Bắc Đường Hoắc tiến thêm một bước, "Quả Quả, nàng quên hết quá khứ rồi sao?

Quãng đời còn lại, nàng định sống thế nào?

Nếu có thể, nàng có thể suy xét đến Bắc Đường Hoắc ta không?

Tuy ta là Hoàng đế nước Bắc Yến, nhưng hậu cung của ta không có người phụ nữ nào, trước nay cũng chưa từng thích bất kỳ ai, cả nam và nữ đều không có."

"Ta muốn nàng làm Hoàng Hậu của ta, cả hậu cung đều là của nàng, cả nước Bắc Yến đều là của nàng, ta cũng là của nàng nốt."

Chàng cảm thấy, trực tiếp tỏ rõ tâm ý vẫn tốt hơn dỗ nàng ấy vào cung.

Chàng thật sự không nỡ lừa, cũng không muốn cưỡng ép nàng ấy.

Chàng chỉ muốn thẳng thắn thành khẩn, đưa trái tim của mình ra trước mặt nàng ấy, để nàng ấy tận mắt xem.

"Nếu nàng đồng ý, ta bằng lòng lấy giang sơn làm sính lễ, cưới nàng làm thê, đời này chỉ có một mình nàng."

Đường Quả nhìn chàng chằm chằm, "Ta không thích bị người khác lừa gạt, cũng không chịu được bị phản bội.

Bắc Đường, anh đã nghĩ rõ chưa?"

"Từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trong lòng ta chỉ có một ý nghĩ.

Muốn cưới phải cưới nàng, nếu không cưới được nàng thì cô độc cả đời."

Bắc Đường Hoắc nghiêm túc nói, từ trước đến nay chàng cũng không muốn lừa nàng ấy nửa điểm, cũng không muốn dùng nửa phần toan tính nào trên người nàng ấy.

Đường Quả nhấp môi, cười, "Vậy chàng nói lại lần nữa."

"Ta, Bắc Đường Hoắc nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, cưới Đường Quả, cả đời chỉ có mình nàng, nếu làm trái lời thề, ta..."

"Nếu chàng làm trái lời thề, ta sẽ cho chàng biết tay!"

Đường Quả tiếp lời, "Khiến chàng một đời sống trong đau khổ, cả đời này ta cũng không tha thứ cho chàng, còn sẽ điên cuồng báo thù chàng nữa."

Hệ thống: Vãi, quả nhiên là một người phụ nữ điên khùng.

Lúc ký chủ đại đại muốn mở miệng, nó còn tưởng cô sẽ nói, được rồi, đừng thề nữa, ta tin chàng.

Nó tuyệt đối không nghĩ đến, cô sẽ độc ác như vậy nha.

Sách, quả nhiên là chó ký chủ nhà nó, thù dai vạn năm không đổi, tim sắt đá.

Bắc Đường Hoắc nghe được lời của Đường Quả thì cũng ngẩn ra một lát.

Chàng vốn muốn nói là làm trái lời thề sẽ bị sét đánh.

Nàng ấy vậy mà lại nói, nếu chàng phản bội lời thề thì cả đời sẽ không tha thứ, còn điên cuồng báo thù chàng.

Không biết tại sao, chàng vẫn có chút vui vẻ.

Điều này không phải nói rõ rằng trong lòng nàng ấy có chàng, mới đưa ra lời thề như vậy sao.

Quả Quả đúng thật là nữ tử không tầm thường, thề cũng tàn nhẫn như vậy, đâm thẳng vào tim người khác, thật sự làm chàng giật mình.

Sao chàng có thể làm trái lời thề, phụ lòng nàng, bội bạc với nàng chứ?

Nàng là người mà chàng không dễ gì mới dỗ được vào tay, sủng còn không kịp nữa là.

"Vậy Quả Quả, lúc nào chúng ta tiến hành đại điển phong Hậu thế?"

"Chàng quyết định là được."

Đường Quả cười nói, vẫy vẫy tay với chàng, "Bắc Đường, chàng đến xem bản đồ."=====Chúc mừng anh nhà tỏ tình thành công, tung hoa!!!
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1201: Vương phi bị đổi ký ức (77)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 77 (1201):Bắc Đường Hoắc qua ngay, chàng thấy trên bản đồ có rất nhiều nơi bị khoanh tròn lại.

Chàng nghe nàng ấy nói, "Mấy nước này khá nhỏ, lại rất lạc hậu.

Lúc trước ta phái người đến thăm dò địa chất của họ, trong đó có rất nhiều đồ tốt.

Ta định cho người bao núi, khai thác đồ trong đó ra, chuyển về nước Bắc Yến của chúng ta."

Lúc nghe được "nước Bắc Yến của chúng ta", trong lòng Bắc Đường Hoắc là một mảnh lửa nóng.

"Thứ quan trọng nhất với một quốc gia là gì?

Kinh tế, ta định âm thầm mở các hàng đến mọi quốc gia, từ từ không chế kinh tế của bọn họ, thuận tiện có thể nắm vững cách bọn họ điều hành."

Bây giờ các quốc gia lớn chiếm cứ một phương, các nước nhỏ xung quanh cũng xem như thái bình.

Nhưng ai biết lúc nào sẽ có chiến sự, chúng ta cần phải sớm chuẩn bị, tránh đến lúc đó chiến loạn nổi lên, chân tay lúng túng, khổ vẫn là những người bên dưới."

Bắc Đường Hoắc hiểu ra vài phần, "Quả Quả, nàng sẽ không là vì ta mà định đến các quốc gia khác mở cửa hàng chứ?"

"Không được sao?"

Đường Quả cười tít mắt nhìn chàng, nhìn đến mức Bắc Đường Hoắc không biết nên nói gì mới tốt.

Chàng thừa dịp nắm tay cô, giọng khàn khàn, "Ta thật sự không ngờ đến, còn tưởng lầm rằng nàng muốn đi."

"Ta nói rồi, nước Bắc Yến rất tốt, nước Bắc Yến cũng có một người rất tốt."

"Nhất định là do kiếp trước ta tu nên kiếp này mới gặp được nàng."

Hệ thống cũng thấy đúng, đó là anh tu không biết bao nhiêu đời, nhớ kỹ lời của ký chủ, đời nào cũng cực kỳ ngoan.

Nếu không thì ký chủ sẽ không đối xử tốt với anh như thế đâu.

Tốt đến mức khiến nó hơi ghen tỵ.

Nó quả thật đã không phải thống mà ký chủ yêu thích nhất rồi.

"Đời này, ta nhất định sẽ làm nhiều chuyện tốt, phấn đấu kiếp sau cũng sẽ gặp nàng."....

Không lâu sau, các nước nhận được một tin tức.

Đó là vị Hoàng đế lớn tuổi chưa kết hôn kia của nước Bắc Yến, cuối cùng cũng sắc phong Hoàng Hậu rồi.

Nghe đồn Hoàng Hậu là một thương nhân, chuyện này nếu như đặt ở một nước khác, một Hoàng đế muốn sắc phong một nữ thương nhân làm Hoàng Hậu khẳng định sẽ bị chê cười.

Nhưng người này là Bắc Đường Hoắc, bọn họ không dám châm biếm chút nào, sẽ chỉ cảm thán trong lòng một câu, Hoàng đế của nước Bắc Yến cuối cùng cũng tìm được nữ tử mình thích rồi.

Phía Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh cũng nhận được tin tức.

Giờ hai tên mỗi ngày đều ở trong thế nước sôi lửa bỏng, tính cách của Đường Giảo càng ngày càng kiêu căng.

Những người biết đều cho rằng bọn chúng buông thả, sủng Đường Giảo là vì yêu nàng ta sâu sắc.

Chỉ có bản thân bọn chúng mới biết, chẳng qua là đáy lòng chúng giấu một người khác, vì áy náy với nàng ấy nên mới đành đối tốt với Đường Giảo.

Nhất là gương mặt giống như đúc kia khiến bọn hắn không có cách nào nói một câu nặng lời nào.

Chỉ có lúc đêm khuya tĩnh mịch, chúng mới tỉnh táo lại, nhớ đến những chuyện hồ đồ ban ngày, đều không thể làm được gì.

Vì sự ngạo nghễ của Đường Giảo mà mấy cửa tiệm dưới danh nghĩa của Vương phủ đóng cửa rồi.

Nếu không phải Vương phủ có quản gia thì sợ sẽ càng tồi tệ hơn.

Thượng Quan Dực thì tốt hơn chút, nhưng mỗi lần đều vì Đường Giảo mà đối chọi gay gắt với Thượng Quan Cảnh.

Tiếp đó, khiến bọn chúng nhớ đến những việc xưa, thật sự biến thành như nước với lửa rồi.

Thời gian chầm chậm trôi đi, Đường Quả thành Hoàng Hậu của nước Bắc Yến.

Năm đó, bách tính đều reo hò.

Nhất là khi họ biết được vị nữ tử dẫn họ đến sự thịnh vượng chính là Hoàng Hậu thì quả thật là đã xem cô thành Bồ Tát mà cúng bái.

Đường Quả nắm kinh tế nước Bắc Yến, đồng thời lại phái người đến các nước khác mở tiệm, thu thập sản vật, khai thác các của báu dưới lòng đất.

Trong lúc bất tri bất giác, nước Bắc Yến càng ngày càng cường đại, quốc khố không lỗ đồng nào.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1202: Vương phi bị đổi ký ức (78)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 78 (1202):Mỗi ngày lúc kiểm kê quốc khố, Vân Mộ Quân đều cười không khép được miệng, tuy bổng lộng của chàng ta đã bị trừ đến hơn 30 năm sau nhưng vẫn rất vui.

"Hoàng Hậu nương nương là một người tốt mà, biết ta không có bồng lộc, rất nghèo, ăn không no mặc không ấm, mỗi tháng đều sai người đưa cơm, quần áo, giày vớ cho ta, hơn nữa mỗi ngày đều có rau mới."

Vân Mộ Quân khép sổ sách lại, cười tít mắt, "Bệ hạ anh minh, thế mà cưới được nữ tử như vậy làm Hoàng Hậu, Trời phù hộ nước Bắc Yến của ta."

Thời gian thoáng cái trôi qua, đại tiệc giao lưu lần trước cũng đã qua mười năm rồi.

Đại tiệc giao lưu, 10 năm một lần.

Năm nay, đến lượt nước Bắc Yến.

Hơn một tháng trước đó, người của các nước đều khởi hành đến nước Bắc Yến.

Sứ thần của nước Nam Thục là Thượng Quan Cảnh, vừa hay hắn bị Đường Giảo chọc khá phiền, nhìn thấy gương mặt kia lại không nỡ nói nặng với nàng ta.

Đúng lúc có đại tiệc giao lưu, hắn mới sớm xin chỉ đi.

Hắn đã quên mất, lúc này ký ức của Đường Giảo nên "tỉnh táo" lại rồi.

Thượng Quan Cảnh đi chưa lâu thì ký ức của cô "tỉnh lại", giống như điên xông vào cửa cung.

Thượng Quan Dực biết là cô, cũng không nhẫn tâm trách móc, lúc Đường Giảo nước mắt lưng tròng nhào vào ngực hắn, Thượng Quan Dực đã không còn loại cảm giác mất mà có lại được nữa rồi.

"Hoàng thượng, cuối cùng ta cũng nhớ lại rồi."

"Hoàng thượng, người muốn đưa thiếp về cung không?

Thiếp vẫn muốn sống ở Giảo Linh Điện."

Thượng Quan Dực đang nghĩ nên sắp xếp cho Đường Giảo thế nào thì nghe được Giảo Linh Điện, hắn nhớ lại chuyện cũ ngay, không cần nghĩ đã từ chối, "Nàng không ở nơi đó được nữa."

"Vì sao?"

"Tóm lại là nàng không thể ở."

"Vậy thiếp sống ở đâu?"

Thượng Quan Dực đã không còn muốn đón Đường Giảo vào cung.

Hắn nói, "Giờ nàng là Vương Phi của Cảnh Vương, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết.

Trẫm không thể đón nàng vào cung."

Còn sự thật là gì, cũng chỉ có bản thân hắn mới biết.

Cuối cùng, Đường Giảo khóc chạy đi.

Thượng Quan Dực không yên tâm, chỉ đành phái người theo, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.

Nếu sớm biết có ngày này, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy.

Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận, có vài người phải mất đi rồi mới biết nàng ấy tốt bao nhiêu.

Đại tiệc giao lưu bắt đầu, sứ giả cá nước, Quốc chủ đi vào.

Tiếp đó chính là cảnh Hoàng đế và Hoàng Hậu nước Bắc Yến nắm tay nhau xuất hiện.

Khi nhìn thấy dung nhan cực kỳ xinh đẹp của Đường Quả, những sứ giả từng chứng kiến cảnh tặng mỹ nhân 10 năm trước đều thấy rất quen thuộc.

Ngày đó, khuôn mặt ấy bọn họ vẫn nhớ mãi không quên.

Trong đó, người kinh hãi nhất là Thượng Quan Cảnh.

Nếu không phải hắn nỗ lực kiềm chế thì thiếu chút nữa đã đứng lên hô ra tiếng rồi.

Còn có một người kinh ngạc nữa chính là Quốc chủ Trần.

So với 10 năm trước, giờ ông ta càng béo ú hơn.

Lúc ông ta thán phục thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Bắc Đường Hoắc nên vội dời mắt đi.

Trong lòng thầm mắng một câu, mẹ, hóa ra lúc đó vị sứ giả nước Bắc Yến kéo ông ta uống rượu thế mà lại là Hoàng đế nước Bắc Yến.

Ông ta không phải đồ ngốc, trong giây lát đã đoán ra được chuyện năm đó rồi.

Ông ta nói mà, đường đường là sứ giả nước Bắc Yến sao lại lôi kéo ông ta làm quen chứ, hóa ra là người ta vừa ý với mỹ nhân kia.

Đợt cướp núi kia sợ cũng là do đối phương sắp xếp đi?

Nếu không thì làm gì có chuyện trùng hợp thế?

Nhưng biết được sự thật thì sao?

Ông ta không đụng được nước Bắc Yến, lúc trước không đánh nổi, giờ càng không.

Ông ta chỉ đành ngoan ngoãn ngồi uống rượu, liếc mắt nhìn Thượng Quan Cảnh đang ngồi không xa.

Có một vài chuyện, biết rõ trong lòng cũng không cần thiết phải nói ra.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1203: Vương phi bị đổi ký ức (79)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 79 (1203):Nhưng ngồi một bên xem kịch vẫn được.

Thượng Quan Cảnh rất chắc chắn, Hoàng Hậu của nước Bắc Yến chính là Đường Quả!

Người mà bọn chúng đều nghĩ rằng đã chết đó, nàng ấy rõ ràng nhìn thấy hắn, nhưng trong mắt nàng ấy chỉ có vẻ xa lạ, tựa như không hề quen biết hắn.

Suốt buổi thịnh yến, Thượng Quan Cảnh đều lơ đễnh.

Đợi đến khi thịnh yến kết thúc, hắn mới hốt hoảng rời đi.

Sau khi rời khỏi cung, hắn liền cho người vội vàng đi điều tra tin tức.

Hoàng Hậu của nước Bắc Yến rốt cuộc là ai?

Có phải nàng ấy không.

Cuối cùng nhận được tin tức rằng Hoàng Hậu của nước Bắc Yến quả thật không phải người bản địa, hơn nữa cùng trùng với ngày mà nàng ấy "chết".

Lại thông qua đủ loại tình tiết, Thượng Quan Cảnh khẳng định rằng Hoàng Hậu của nước Bắc Yến thật sự là Đường Quả.

Hắn khóc vì sung sướng tại chỗ, nhưng rất nhanh nhớ lại rằng giờ đây nàng ấy đã là Hoàng Hậu của nước Bắc Yến.

Ánh mắt nàng ấy nhìn hắn rất xa lạ, trong lòng thấy tệ cực kỳ.

Nghe nói Hoàng Hậu ở nước Bắc Yến cực kỳ giàu có, khắp nơi đều có cửa tiệm thuộc về nàng ấy.

Hoàng Hậu thường hay xuất cung, Thượng Quan Cảnh đợi mãi, đợi đến ngày Đường Quả ra ngoài.

Hắn lén lút chạy đến trước mặt cô, muốn hỏi cô những năm này thế nào rồi, lúc đó xảy ra chuyện gì, nếu đã còn sống thì vì sao không quay về?

"Ngài là sứ giả của nước Nam Thục, Cảnh Vương gia phải không?"

"Đêm thịnh yến hôm đó, ta từng thấy ngài."

Đường Quả nói, giọng nói hờ hững khách sáo của cô khiến toàn bộ sự nhiệt tình của Thượng Quan Cảnh như thể bị dội một gáo nước lạnh.

"Cảnh Vương gia, ngài tìm ta là chuyện quan trọng gì sao?

Sản vật của nước Nam Thục phong phú, nếu là chuyện liên quan đến việc giao dịch thì ngài có thể đến nói thẳng với Bệ hạ."

Thượng Quan Cảnh vô thức nói, "Nàng không nhớ ta nữa rồi sao?"

"Nhớ ngài?"

Đường Quả nhướn mày, cười nhàn nhạt, "Ta và Vương gia trước giờ chưa từng quen biết, sao có thể nhớ ngài được?"

Thượng Quan Cảnh nhìn kỹ thì không hề nhìn thấy bất kỳ sự úp mở, cũng không có bất cứ sự quen thuộc nào trong mắt nàng ấy.

Có thể thấy được nàng ấy thật sự không nhớ hắn nữa rồi.

"Nàng vốn tên Đường Quả."

Đường Quả cười lên, "Ta vốn tên Đường Quả, Vương gia, tên húy của ta không cần ngài đến báo."

"Nàng vốn là người nước Nam Thục."

Thượng Quan Cảnh không cam tâm, "Nàng nên là đại thiên kim của thượng thư nước Nam Thục, nàng..."

Hắn nhớ lại rất nhiều, những chuyện mà hắn từng làm với nàng khiến hắn nhất thời á khẩu.

"Cảnh Vương gia, bây giờ ta là Hoàng Hậu nước Bắc Yến, quả thật đã quên đi rất nhiều ký ức cũ rồi.

Từ thời khắc ta sống lại, người ở bên cạnh ta là phu quân của ta, cũng chính là Hoàng đế nước Bắc Yến, Bắc Đường Hoắc."

"Bây giờ ta sống rất tốt, không có hứng thú đi tìm hiểu tất cả những chuyện trước kia nữa."

Thượng Quan Cảnh không muốn chấp nhận, buột miệng hỏi, "Vậy nàng không quan tâm đến người nhà của mình sao?

Thượng thư đại nhân vì cái chết của nàng mà đau buồn hơn nửa tháng, thân thể đã không tốt như trước nữa, nàng chưa từng nghĩ đến việc về thăm sao?

Còn có, em gái của nàng..."

"Cảnh Vương gia, ngoài những thứ này thì ngài còn có chuyện gì không?"

"Hẳn là nàng bị Bắc Đường Hoắc lừa gạt rồi, hắn ta gạt nàng làm Hoàng Hậu, hắn ta nhất định không nói cho nàng chuyện quá khứ."

Thượng Quan Cảnh sốt sắng nói.

Đường Quả cười thầm, "Chàng ấy chưa từng gạt ta, ai gạt ta, ta vừa nhìn là biết.

Những việc mà ngài vừa nói chàng ấy đều nói với ta rồi.

Hơn nữa còn nhiều hơn những thứ ngài nói nữa."

"Ví dụ như, thân phận của ta đúng thật là đại thiên kim phủ Thượng thư, nhưng vì ý đồ riêng của ngài mà bị đổi ký ức thành thân phận của em gái ta, bị đưa vào Hoàng cung.

Hoàng đế nước Nam Thục vì nhìn thấu được ta không phải là Đường Giảo thật sự nên lạnh giọng mỉa mai với ta."=====Hôm nay còn thêm 1 chương nữa nha. ^^
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1204: Vương phi bị đổi ký ức (80)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 80 (1204):"Thậm chí ở đại tiệc giao lưu 10 năm trước, hắn còn trực tiếp dùng ta đây để đổi lấy rất nhiều tiền của.

Những việc này ngài đều không nói với ta nhỉ?"

"Nàng..."

Sắc mặt Thượng Quan Cảnh trong nháy mắt trắng bệch, sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước, "Hắn ta...

Hắn ta..."

"Ngài đang thắc mắc vì sao chàng ấy nói hết nói hết với ta đúng không?

Bởi vì chàng ấy là người quan tâm ta nhất trên thế giới này.

Cho dù ta đã quên đi chuyện quá khứ, chàng ấy vẫn nói lại đúng theo sự thật, trước giờ chưa từng lừa dối ta chút nào."

"Cảnh Vương gia, đây chính là sự thật sao?"

Thượng Quan Cảnh muốn nói, đây không phải là thật.

Nhưng đây lại chính là sự thật, là những việc mà quả thật bọn hắn từng làm.

"Chỉ cần nàng quay về, ta sẽ đối xử tốt với nàng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."

"Nhưng ta không nhớ ngài nữa rồi, cũng đã quên hết những ân oán trước đây."

Đường Quả nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, lời nói của ngài là thừa nhận từng làm những chuyện kia ư?

Nếu đã như vậy, vì sao ta phải bỏ làm Hoàng Hậu nước Bắc Yến, bỏ một người yêu ta để quay về cùng người từng làm hại ta như ngài đây?

Chính vì ngài nói ngài sẽ đối tốt với ta, có thể bắt đầu lại từ đầu thì ta phải bỏ hết tất cả để theo ngài về ư?"

"Cảnh Vương gia, ngài thấy ngài thì tính là gì?

Dù ngài là tiền bạc của cải cũng thì cũng từng rơi xuống hố phân rồi, có chà cũng không chà sạch được.

Còn dám nói mấy lời này nữa, có phải thấy đây là chuyện tất nhiên không?"

Thượng Quan Cảnh còn muốn nói gì thì Đường Quả đã nói với người bên cạnh, "Tâm trạng không tốt, không đi xem cửa tiệm nữa, về cung."

"Vâng, nương nương."

Hệ thống: Ký chủ đây là làm màu?

"Nàng không được đi, nàng phải về nước Nam Thục với ta, đó mới là nơi thuộc về nàng."

Thượng Quan Cảnh hô lên một câu rồi bước lên trước chụp cổ tay Đường Quả.

Không ngờ rằng cô phản ứng rất nhanh, lật tay tát cho hắn một bạt tai, ba một tiếng cực kỳ vang dội, "Không ngờ đường đường là Cảnh Vương gia nước Nam Thục, vậy mà lại là một tên háo sắc."

"Người đâu, đánh tên háo sắc này một trận cho bản cung, đuổi khỏi nước Bắc Yến, sau này không cho hắn ta đến nước Bắc Yến nữa.

Đến lần nào đánh lần đó."

"Vâng, nương nương."

Rất nhiều cao thủ cùng xuất hiện, lúc Thượng Quan Cảnh chưa kịp phản ứng thì đã tiến lên tóm hắn lại, nện vài cú đấm tàn nhẫn vào bụng hắn.

Vừa nện vừa nói, "Tên điên to gan, vậy mà dám khinh bạc Hoàng Hậu nương nương, đáng đánh!

Niệm tình ngươi là Cảnh Vương nước Nam Thục, nương nương chỉ ra lệnh đánh ngươi một trận, sau đó đuổi ra khỏi nước Bắc Yến."

"Mấy người đang xem xung quanh nghe rõ đây, kẻ này dám bất kính với Hoàng Hậu nương nương, sau này tuyệt đối không được để kẻ này đặt chân lên phạm vi nước Bắc Yến.

Hoàng Hậu nương nương nói rồi, sau này thấy kẻ này lần nào thì đánh lần đó."

Thượng Quan Cảnh bị áp giải trên đường, bách tính xung quang vốn đang xem náo nhiệt.

Nhưng khi nghe được những hành vi mà hắn ta làm thì bọn họ tiện thể ném đồ trên tay lên người hắn ta.

"Cảnh Vương gia gì chứ, hóa ra là một tên háo sắc muốn khinh bạc Hoàng Hậu nương nương."

"Loại người này, nhất định phải cấm kẻ này vào nước Bắc Yến."

"Xem ta có đập chết gã không, cái mặt kia của gã nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì."

Những người Cảnh Vương đưa đến muốn lên cứu hắn.

Nhưng người của Bắc Đường Hoắc càng nhanh hơn, không lâu sau đã xếp thành một đội quân bao vây hắn ta lại.

Bắc Đường Hoắc xuất hiện ngay, "Cảnh Vương, nước Bắc Yến không chào đón ngươi."

"Rồi sẽ có một ngày ta đưa nàng ấy đi."

Thượng Quan Cảnh già mồm nói, hắn nhất định sẽ đưa nàng ấy đi.

Bắc Đường Hoắc híp mắt, cười lạnh một tiếng, "Trên đường các ngươi phải chiếu cố Cảnh Vương cho tốt, đừng sơ suất, nhất định phải đưa Cảnh Vương sống trở về nước Nam Thục."
=====
Tuần này có bão chương nhen.

- Minh Nguyệt
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1205: Vương phi bị đổi ký ức (81)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 81 (1205):"Vâng, Bệ hạ."

Sống về nước Nam Thục, có nghĩa chỉ cần giữ lại mạng là được rồi.

Kẻ này, thế mà dám mơ tưởng Hoàng Hậu nương nương, cũng không xem bọn họ có đồng ý không.

Hoàng thượng không dễ gì mới có Hoàng Hậu nương nương, thế mà có kẻ dám đến giành?

Xem bọn họ có xử đẹp gã không.

Lúc Thượng Quan Cảnh xuất thành, hắn không chỉ bị người ném trứng gà, lá trà mà còn bị nhổ nước miếng.

Người áp giải hắn nói, "Ngài cũng đừng hận những bách tính bình thường này, là vì ngài làm quá sai rồi, muốn cướp ai không cướp, vậy mà lại muốn giành Hoàng Hậu nương nương của chúng tôi."

Vị Hoàng Hậu nương nương này ấy à, ở nước Bắc Yến của bọn họ chính là quốc bảo.

10 năm trước, từ sau khi Người đến thì giờ mọi nhà gần như hôm nào cũng có thịt ăn, cũng không cần chịu đói nữa.

Bất kể là nhập hạt giống của bất kỳ quốc gia nào, Hoàng Hậu nương nương đều có cách khắc phục đất không hợp, trồng hạt giống thành công, hơn nữa còn cho sản lượng cao.

Ngươi nói xem Hoàng Hậu nương nương như vậy có phải là của quý không?

Hơn nữa cửa tiệm của Người đã phủ khắp rất nhiều quốc gia, tuyển nhân tài không phải đều chọn từ những người dân bình thường như bọn họ đó sao?

Thượng Quan Cảnh được "chăm sóc" suốt một đường, mất một tháng, cuối cùng cũng về đến nước Nam Thục.

Thượng Quan Dực cũng rất ngạc nhiên vì sao hắn ta bị người của nước Bắc Yến đuổi về.

Hắn vốn định oán trách, nhưng nhìn thấy khắp người Thượng Quan Cảnh đều là vết thương, mặt mày xanh xao, có thể thấy trên đường chịu không ít khổ, lúc bị đưa về còn hôn mê ngay thì thôi.Đợi hắn tỉnh lại, Thượng Quan Dực mới hỏi, "Cảnh Vương, ngươi đã làm chuyện gì ở nước Bắc Yến, sao lại bị đuổi?"

Hắn cảm thấy, Thượng Quan Cảnh hẳn không phải là loại người không biết chừng mực.

Mắt Thượng Quan Cảnh mơ hồ trong chốc lát, đợi hắn nhìn rõ mặt của Thượng Quan Dực thì mới tỉnh táo lại.

Hắn vốn không muốn nói tung tích của Đường Quả cho Thượng Quan Dực, nhưng hắn là một Vương gia của nước Nam Thục, muốn cướp Hoàng Hậu của nước Bắc Yến cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Vậy nên, hắn chỉ đành liên thủ với Thượng Quan Dực, giành nàng ấy về rồi nói.

"Hoành huynh, ta thấy nàng ấy rồi."

"Nàng ấy?"

Thượng Quan Dực nhíu mày, "Ai?"

Thượng Quan Cảnh nhớ lại người mình nhìn thấy, lúc thấy nàng ấy thì tình cảm vẫn luôn giấu sâu trong lòng hắn cuối cùng không thể áp chế được nữa, trong nháy mắt bùng ra.Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, nàng ấy đã chiếm một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng hắn rồi.

"Cảnh Vương Phi của ta."

Thượng Quan Cảnh nói, "Ta nhìn thấy nàng ấy rồi, Hoàng huynh," hắn nói có phần kích động, "Thật sự là nàng ấy, nàng ấy không chết, vẫn còn sống."

Nhưng nhớ lại thân phận của nàng ấy, mắt hắn lại ảm đạm xuống.

"Nhưng ta không thể đưa nàng ấy về."

Cuối cùng Thượng Quan Dực cũng nghe rõ, hắn nắm cổ áo Thượng Quan Cảnh, cũng không để ý đến thương tích trên người hắn ta, gấp gáp hỏi, "Ngươi nói gì?"

"Hoàng huynh, thật sự là nàng ấy, giờ nàng ấy là Hoàng Hậu nước Bắc Yến.

Không biết vì sao nàng ấy lại không nhớ chuyện lúc trước nữa, nàng ấy không muốn đi với ta.

Hoàng huynh, chúng ta liên thủ đi, nhất định phải đưa nàng ấy về."

"Nàng ấy là Cảnh Vương Phi của ta, sao có thể trở thành Hoàng Hậu của nước Bắc Yến chứ."

Thượng Quan Dực hỏi rất nhiều, trước sau hỏi mấy lần, cuối cùng chắc chắn chuyện Đường Quả còn sống.

Chỉ có điều, giờ nàng ấy là Hoàng Hậu nước Bắc Yến rồi.

Nghe những lời của Thượng Quan Cảnh, hắn cũng nói, "Được, chúng ta liên thủ, nàng ấy là Giảo Phi của Trẫm, cũng nên quay về nước Nam Thục.

Đợi nàng ấy về, Trẫm nhất định sẽ đối tốt với nàng ấy."

Hai tên đều vô cùng vui vẻ, chìm đắm trong sự vui sướng của bản thân, hoàn toàn không chú ý đến ý của đối phương.

-Minh Nguyệt: Một tên thì Cảnh Vương Phi của ta, một tên thì Giảo Phi của Trẫm, trước thì có Đường Giảo, giờ là Đường Quả.

Nhưng mà chị nhà vẫn là Hoàng Hậu nước Bắc Yến thôi, oai hơn nhiều.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1206: Vương phi bị đổi ký ức (82)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 82 (1206):"Quả Quả, sợ là chúng sẽ không cam tâm, chắc chắn sẽ nghĩ cách cướp nàng đi."

Bắc Đường Hoắc uy phong lẫm liệt trước mặt người khác, vào lúc này đang ôm eo Đường Quả, chôn đầu vào cổ cô, thấp giọng hỏi, "Nàng sẽ không bị chúng bắt đi chứ?"

Đường Quả đập nhẹ lên gương mặt vô cùng tuấn tú kia, lại niết một cái.

Bắc Đường Hoắc ngẩng đầu lên, giống hệt một chú chó nhỏ cực kỳ đáng thương.

Dáng vẻ u oán đó khiến cô bị chọc cười.

"A Hoắc cho rằng ánh mắt của ta kém đến thế à, ngày tháng tốt lành không sống mà lại muốn về chịu tội?"

Bắc Đường Hoắc thả lỏng, ôm cô vào lòng, nâng mặt cô mà hôn lên đó mười mấy cái.

Hệ thống: Chặn, chặn thôi, cả ngày nhét cơm chó cho nó, thật sự chịu hết nổi rồi.

Đường Quả sờ sờ má, ghét bỏ, lấy tay áo của chàng lau mặt, "Đều là nước miếng."

"Lần sau lúc hôn ta sẽ để ý chút, chắc chắn sẽ không có nước miếng."

Bắc Đường Hoắc xin lỗi ngay, lại nói, "Quả Quả, tiếp theo nàng muốn làm gì, ta biết nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng, đúng hay không?"

"Chàng thông minh."

Đường Quả mím môi cười, nói, "Ta đoán, hai tên điên kia không lâu nữa nhất định sẽ bắt chàng giao ta ra.

Thượng Quan Dực sẽ dựa vào việc ta là Phi tử của hắn ta để đòi người, nếu không đòi được thì chúng có thể sẽ tuyên chiến với nước Bắc Yến."

"Nước Bắc Yến của ta binh hùng tướng mạnh, không sợ.

Quả Quả, nàng không cần lo, nàng đã đưa đến vô số phúc cho bách tính của nước Bắc Yến.

Nếu biết nước Nam Thục muốn bắt nàng đi, bọn họ nhất định sẵn lòng buông công cụ, cầm dao lên, vì nàng mà chiến."

"Nàng yên tâm đi, ta có thể bảo vệ nàng, nàng không muốn thì không ai có thể ép buộc nàng làm bất cứ chuyện gì."

"Ta biết, A Hoắc chàng là tốt nhất."

Bắc Đường Hoắc ấm áp trong lòng, nàng ấy nói chàng tốt nhất thì chàng chỉ muốn đối xử với nàng ấy càng tốt hơn.

Chàng luôn cảm thấy, dù mình đối xử tốt với nàng ấy chừng nào thì vẫn không đủ.

"A Hoắc, chàng có thể phái người giúp ta đón người nhà đến không?"

Đường Quả nheo mắt lại, "Hai tên kia cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, đến lúc đó cướp người không thành nhất định sẽ dùng chút thủ đoạn đê tiện."

"Đương nhiên là được, ta cũng nghĩ như vậy.

Dựa vào những hành vi lúc trước của chúng, dùng người nhà của nàng để uy hiếp cũng không có gì bất thường."

"Còn có Đường Giảo, cũng nên đón em ấy qua, nhiệm vụ của em ấy cũng xem như hoàn thành rồi.

Đã không cần thiết phải ở lại bên đó nữa, còn có thể bị chúng làm hại."

"Đều nghe Quả Quả hết."

Đường Quả dùng hai tay niết mặt Bắc Đường Hoắc, đến sát bên tai chàng nói, "A Hoắc, chàng là Hoàng đế nước Bắc Yến đấy, ngoài kia có biết bao người kiêng dè chàng, trên triều các thần tử sợ sệt chàng biết bao nhiêu, Quốc chủ của các nước khác sợ hãi chàng biết chừng nào.

Vì sao chàng ở trước mặt ta lại đáng yêu như vậy chứ?

Cái gì cũng nghe ta hết, chàng không sợ truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chàng à?"

"Sợ là Quả Quả không biết," Bắc Đường Hoắc ôm cô vào lòng, hạ giọng nói bên tai cô, "Toàn dân của nước Bắc Yến đều biết ta sợ vợ, chính là loại cực kỳ sợ vợ.

Quả Quả, lẽ nào nàng không phát hiện lời nàng nói còn có tác dụng hơn ta sao?

Cho dù ở trên triều đường, ta đưa ra một điểm mới nào thì các đại thần chắc chắn sẽ do dự, cũng sẽ phản đối.

Nhưng nếu ta nói, điểm này là tối qua Hoàng Hậu bàn bạc với ta, bọn họ sẽ nói ngay rằng Hoàng Hậu nương nương anh minh, thần tán thành."

"Hahaha…

Thật hay giả vậy?"

"Thật đó, Quả Quả, chẳng lẽ nàng không biết nàng đã mang đến bao nhiêu điều tốt cho nước Bắc Yến của chúng ta sao?

Bọn họ đều cảm kích, tôn trọng nàng."
=====
[GÓC THÔNG BÁO:] 🔊🔊Cập nhật lịch đăng truyện của tuần này nha mọi người:🎯 Thứ 2 - thứ 4: Đăng 6 chương, mỗi ngày 2 chương (chương 78 - chương 84)
🎯 Thứ 5 - Chủ nhật: Đăng 12 chương, mỗi ngày 3 chương (chương 85 - hết) P.s: Để các bạn tiện theo dõi thì mình đã up lịch đăng truyện trên fanpage Minh Nguyệt Cung - 明月宫 của mình nà.

Link page nằm trong phần giới thiệu của mình nhé.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ 😘😘
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1207: Vương phi bị đổi ký ức (83)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 83 (1207):Chàng thế mà gặp được người tốt thế này, đời trước nhất định là một người cực kỳ tốt.Vậy nên, đời này chàng sẽ yêu nàng ấy thật nhiều, sủng nàng ấy, nâng nàng ấy lên tận trời.Sau đó, chàng lại làm một vị Quân chủ anh minh, tạo phúc cho bách tính thiên hạ, tích lũy công đức, hy vọng kiếp sau tiếp tục được gặp nàng ấy."

Được, ta tin chàng.

Vậy thì A Hoắc, việc ta bảo chàng làm nhất định phải làm cho tốt đấy."

Đường Quả đứng dậy, duỗi bàn tay ra, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một chiếc hộp.Chiếc hộp đột nhiên xuất hiện khiến Bắc Đường Hoắc giật mình.

Chàng vội kéo tay Đường Quả, gấp gáp nói, "Quả Quả thật không phải là nữ tử bình thường, có phải nàng là tiên nữ hạ phàm để lịch kiếp không?"

"Quả Quả, nàng phải lịch kiếp mấy đời, kiếp sau liệu sẽ còn xuất hiện chứ?"

Đường Quả liếc thấy dáng vẻ khẩn trương ấy thì ôm mặt chàng, hôn lên môi chàng, "Yên tâm đi, ta không phải là tiên nữ gì cả, cũng không phải đến để lịch kiếp.

Chẳng qua là trong cuộc đời có vài cuộc gặp gỡ đặc thù.

Kiếp sau nếu chàng ngoan một chút thì còn có thể gặp được ta."

"Ta sẽ."

Mắt Bắc Đường Hoắc sáng lên, nói cực kỳ nghiêm túc, khiến Đường Quả nhịn không được mà hôn chàng, "Thật đáng yêu."

Cô mở hộp ra, trong đó là một chồng người giấy dày, "Đây là hình nhân, là một người bạn kỳ lạ tặng cho ta."

"A Hoắc, chàng phái người đến đón người nhà của ta, để tránh những phiền toái không cần thiết thì nhất định sẽ bảo người giả thành dáng vẻ của họ.

Nhưng Thượng Quan Cảnh và Thượng Quan Dực đều là những kẻ lòng dạ độc ác, dùng hình nhân vẫn tốt hơn."

"Cái này dùng thế nào?"

Bắc Đường Hoắc không từ chối, Quả Quả của chàng có lòng tốt, không muốn người của chàng bị thương.Chàng nói rồi mà, nàng nên nhận được sự tôn trọng của toàn dân nước Bắc Yến.

Cũng chỉ có nàng mới nhận nổi."

Nhỏ một giọt máu tươi là được rồi, người biến ra sẽ không khác gì người sống."

Đường Quả tìm một con dao, định thử thì Bắc Đường Hoắc vội cướp lấy con dao trong tay nàng, cắt một đường trên tay mình.Đường Quả nhìn chàng, lấy một hình nhân từ chiếc hộp ra, Bắc Đường Hoắc nhỏ một giọt máu tươi lên đó.Người giấy nhỏ biến lớn trong chớp mắt, biến thành dáng vẻ như Bắc Đường Hoắc.

Bắc Đường Hoắc vây quanh hình nhân giống y hệt mình, còn sờ mặt của người ta.

Không ngờ chàng lại nhận được ánh mắt khinh bỉ của hình nhân, chàng nhìn rõ, chính là ánh mắt khinh bỉ."

Bản tôn, ta và ngươi giống nhau, thích phụ nữ, không thích đàn ông, đừng động tay động chân với ta."

Hình nhân nói chuyện khiến Bắc Đường Hoắc giật mình.Nhớ đến lời đối phương nói, chàng vội ôm Đường Quả vào lòng, "Quả Quả là của ta, ngươi đừng nghĩ nữa."

Nhìn thấy dáng vẻ không cam tâm của hình nhân, trong lòng Bắc Đường Hoắc có hơi tức giận, thế mà lại bị hình nhân của mình ngấp nghé Quả Quả.Đường Quả thấy dáng vẻ thở phì phò của chàng thì nói, "Chàng nhỏ thêm một giọt máu tươi nữa, hắn sẽ biến thành người giấy nhỏ, còn có thể lặp lại để sử dụng nhiều lần."

Đây là hình nhân mà Xích Tiêu trong nhóm làm, người ta dù sao cũng đã là một vị tiên nhân.Hình nhân do tiên nhân làm, đương nhiên cực kỳ lợi hại rồi.Biết được cô cần, còn dùng ở phàm giới nên cố ý thay đổi thành cực kỳ đơn giản.Bắc Đường Hoắc làm theo, quả nhiên thấy hình nhân biến thành người giấy nhỏ, thở phào một hơi trong lòng, "Hắn cũng có tư tưởng của chính mình sao?"

"Không có, tư tưởng của hắn chính là của A Hoắc chàng, hắn sở dĩ ghen tỵ với chàng vì hắn chính là chàng đó.

Hơn nữa, hình nhân cũng có tác dụng trong thời gian nhất định, một khi hết hạn rồi thì không thể dùng tiếp nữa."

Bắc Đường Hoắc nghe được lời giải thích này thì dở khóc dở cười, hóa ra vừa nãy chàng ghen tị với chính mình luôn.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1208: Vương phi bị đổi ký ức (84)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 84 (1208):Sau khi lấy được hình nhân, Bắc Đường Hoắc lập tức sắp xếp người đến nước Nam Thục đổi Đường Giảo, còn có người của phủ Thượng thư đi.

Đường Giảo cũng biết, giờ Đường Quả là Hoàng Hậu nước Bắc Yến.

Ngày cô biết thì thiết chút nữa cắn đứt lưỡi, "Ba Lần Yêu, người chị này của tôi trâu thật đó nha, vậy mà trở thành Hoàng Hậu của nước Bắc Yến.

Quá lợi hại, đúng là quá lợi hại."

Cô cho rằng người chị tiện nghi này của mình nhiều lắm thì khiến Thượng Quan Dực với Thượng Quan Cảnh hối hận thôi, sau khi chị ấy giả chết thoát thân thì hai tên kia sẽ vì cái chết của chị ấy mà đau khổ tột cùng.

Tuyệt không ngờ đến, người ta sẽ đến nước Bắc Yến làm Hoàng Hậu.

Sợ là giờ hai anh em Thượng Quan đã biết rồi nhỉ?

Không biết trong lòng bực bao nhiêu, giờ Thượng Quan Cảnh nói sao cũng không đưa cô đi chơi nữa.

Hắn ngày nào cũng vào cung cùng Thượng Quan Dực âm mưu phải làm thế nào để cướp được người về. [Ký chủ có thể học hỏi nhiều hơn, nữ tử lợi hại thế này quả thật không nhiều.] "Ừm ừm, nên học, đây quả thật quá tuyệt vời."

Một đêm nọ, Đường Giảo đang ngủ say thì bị hệ thống 222 gọi tỉnh, nói có người đến rồi.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì hai người mặc áo đen đã đến phòng cô.

Lúc cô chuẩn bị ra thay thì người mặc áo đen lên tiếng, "Đường nhị tiểu thư, chúng tôi là người nước Bắc Yến, Hoàng Hậu nương nương lo hai anh em Thượng Quan sẽ làm hại đến cô nên phái chúng tôi đến đón cô."

Đường Giảo thở phào một hơi, "Thật sự là chị phái mấy người đến?"

Hai người giải thích mấy lần, lại lấy ra tín vật, Đường Giảo tin.

Hai người lấy ra một người giấy nhỏ, bảo cô nhỏ máu tươi lên đó, nói cái này do Đường Quả đưa, có thể thay thế cho thân phận của cô.

Đường Giảo không nghi ngờ chút nào, lúc trước người chị tiện nghi này của cô nói rồi, đạt được một vài kỳ ngộ.

Nếu đã là người trùng sinh thì có được mấy thứ này thật sự không kỳ lạ chút nào.

Đêm đó, Đường Giảo để hình nhân lại, sau khi dặn dò nó vài lời thì đi theo hai người áo đen.

Một nhóm người khác cũng tìm đến phủ Thượng thư.

Bọn họ nhảy thẳng vào phòng của Đường Duyên Tân, lần này thứ bọn họ lấy ra là thư của Bắc Đường Hoắc.

Đường Duyên Tân đọc lá thư từ đầu đến cuối một lượt, dưới cùng còn có ấn ký của ngọc tỷ thì tin tưởng mục đích mấy người này đến.

Biết được con gái lớn của mình còn sống, thiếu chút nữa ông khóc ngay tại chỗ.

Ông có hai đứa con gái, dù bị người ta đổi ký ức thì sao ông không thể phân biệt được ai là ai chứ?

Hoàng đế có quyền lực tối cao, nếu ông liều lĩnh thì chẳng những không thắng nổi mà còn bỏ mạng vô ích.

Mười năm rồi, ông chẳng tìm được cơ hội nào để báo thù cho con gái.

So với Đường Giảo thì thực ra ông càng thích con gái lớn hơn.

Con gái lớn thông tuệ bình tĩnh, có vài phần giống tính cách của ông, nó vẫn luôn là niềm tự hào của ông.

Không ngờ rằng nó sẽ bị hai anh em Thượng Quan ghét bỏ như thể bùn lầy, đúng là khiến ông không thể chịu đựng nổi.

Bây giờ biết Đường Quả còn sống, còn trở thành Hoàng Hậu nước Bắc Yến, ông chỉ thấy như đang nằm mơ.

Nghe nói hai anh em Thượng Quan đang bàn bạc muốn cướp con bé về, Đường Duyên Tân tức đến mức đập bàn.

Cướp về?

Bọn chúng thật sự cho rằng con gái của Đường Duyên Tân ông là hàng hóa, tùy ý bán đi rồi cướp giật hay sao?

Nói là quan tâm đến con bé, nhưng vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì, bọn chúng độc tài, chẳng bận tâm đến tính nết của người khác.

Trong thư, Bắc Đường Hoắc còn nói, con gái lớn của ông là Hoàng Hậu duy nhất của nước Bắc Yến, là thê tử duy nhất của Bắc Đường Hoắc.

Chính những lời này khiến Đường Duyên Tân xúc động cực kỳ.

Nhưng nếu cứ đi như vậy, ông còn có phần băn khoăn, "Nếu bọn ta rời đi thế này thì không phải đang cho Thượng Quan Dực cơ hội sao?"

"Xin đại nhân yên tâm, chúng tôi đã sớm có chuẩn bị."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1209: Vương phi bị đổi ký ức (85)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 85 (1209):
Sau khi nhìn thấy hình nhân kỳ lạ, Đường Duyên Tân không nói hai lời đã gọi Đường phu nhân dậy.

Đường phu nhân biết được sự thật thì cũng khóc một trận, biết Đường Giảo cũng được đổi đi rồi thì đồng ý tức thì.

Nơi này, bà không muốn ở lại nữa.

Hai anh em Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh bất nhân bất nghĩa, hai đứa con gái của bà tốt thế mà lại bị bọn chúng giày vò như vậy.

Bây giờ con gái lớn tìm được người thật lòng yêu con bé rồi, con gái nhỏ cũng không cần bị ràng buộc giữa hai tên kia nữa.

Đường phu nhân ước gì có thể đi ngay, không phải lo nhiều như vậy.

Đường Duyên Tân vội gọi người trong phủ đến, Đường gia ít người, Đường Duyên Tân không có vợ lẽ, người không nhiều, cộng lại cũng mới hơn 10 người, đều là người thân thiết cả.

Sau khi để lại hình nhân, họ rời khỏi Đường phủ ngay trong đêm.

Trừ đem theo ít tiền có sẵn thì họ không mang theo gì.

Ở một sân nhỏ kín đáo, họ và Đường Giảo gặp mặt.

Sau khi hai bên gặp nhau thì Đường Duyên Tân mới thật sự yên tâm.

Đợi đến trời sáng, cổng thành mở ra, người nhà họ Đường nhanh chóng theo người đến nước Bắc Yến.

Tất cả chuyện này đều xảy ra trong âm thầm, ai có thể đoán được rằng Đường Quả sẽ có được hình nhân sống động như thật, có thể đổi hết người của Đường gia đi chứ?

Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh còn đang lên kế hoạch làm thế nào để giành Đường Quả về.

Nhưng không biết rằng người nhà họ Đường đã đến nước Bắc Yến rồi.

Đường Duyên Tân vốn cho rằng đến nước Bắc Yến thì phải hành sự cẩn thận từng ly từng tý.

Hơn nữa, ông từng là triều thần nước Nam Thục, bị người khác gạt bỏ hoặc nghi ngờ cũng bình thường.

Ngàn lần không nghĩ đến, ngày đó lúc họ đến, Đường Quả và Bắc Đường Hoắc đều đã đợi ở cổng thành.

Người dân xung quanh cũng đều biết người nhà Hoàng Hậu nương nương của bọn họ sắp đến rồi.

Nước Bắc Yến không giống với nhiều quốc gia khác, có thể là trên làm dưới theo, có một loại cảm giác anh hùng không hỏi xuất thân.

Nói về Thừa tướng của bọn họ, Vân Mộ Quân, thực ra cũng không phải người nước Bắc Yến.

Nghe nói lúc còn rất nhỏ chàng ta từ nơi khác chạy trốn đến nơi này.

Người nhà chàng ta bị kẻ khác hãm hại, người hầu già đành đưa chàng ta rời đi.

Có thể là do may mắn, vừa hay gặp được Bắc Đường Hoắc đang đi săn trong núi.

Từ đó trở thành bạn học cùng Bắc Đường Hoắc, cũng xem như bạn chơi cùng.

Trong triều của nước Bắc Yến cũng có rất nhiều người không phải người bản địa.

Một ít trong số họ là do Tiên Hoàng tìm về, cũng có do Bắc Đường Hoắc không cẩn thận nhặt về.

Cũng có do Ngài ấy đi đến nước khác, nhìn thấy bọn họ bị bắt nạt thì dùng đủ loại lợi ích dụ dỗ, dùng tính dùng lý đào người về.

Rất nhiều nước không biết, những nhân tài bị ức hiếp kia đều được Bắc Đường Hoắc đào đi.

Ở nước Bắc Yến còn sẽ nhận được trọng trách.

Từ đó, những người đến từ các quốc gia khác nhau, bị người ta ức hiếp kia được Bắc Đường Hoắc xem trọng, tôn trọng.

Bọn họ trung thành tận tụy với Bắc Đường Hoắc, không hai lòng.

Sự chào đón của nước Bắc Yến với người nhà họ Đường là điều mà Đường Duyên Tân không ngờ đến.

Chuyện càng khiến ông không ngờ tới là Bắc Đường Hoắc thế mà cho ông chức quan.

Tuy chức quan không cao, nhưng có người nói riêng với ông rằng mỗi người muốn đến cậy nhờ nước Bắc Yến đều làm từ vị trí này.

Chỉ cần có bản lĩnh thì nhất định sẽ được thăng quan.

Ngài ấy còn bố trí cho người nhà họ Đường một căn nhà lớn, người nhà họ Đường vốn có vài phần khẩn trương và không yên tâm thì cũng đã ổn định lại.

Sau khi ở nước Bắc Yến một đoạn thời gian, Đường Duyên Tân phát hiện Bắc Đường Hoắc thật sự là một vị Quân chủ anh minh.

Ngay lập tức ông có vài phần kích động trong lòng, mỗi ngày đều vô cùng hăng hái làm việc, hận không thể đào hết mọi thứ mà mình có ra ngoài.
 
Back
Top Bottom