Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1210: Vương phi bị đổi ký ức (86)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 86 (1210):Lúc Đường Duyên Tân ra ngoài, trong Hoành thành có rất nhiều người biết ông, còn cười tít mắt chào ông.

Ông cũng nghe được rất nhiều lời bàn luận, người được bình luận là con gái lớn của ông, giờ là Hoàng Hậu nước Bắc Yến.

Bọn họ nói rằng nước Bắc Yến được phồn vinh như hôm nay thì có không ít công của Hoàng Hậu nương nương.

Nghe được con gái lớn của mình vậy mà lợi hại đến thế, cả mặt Đường Duyên Tân đều là vẻ tự hào.

Quả không hổ là con gái của ông, đúng là giỏi giang.

Ông thấy mọi thứ đều hoàn hảo rồi.

Bắc Đường Hoắc cũng không bỏ qua Đường Giảo, biết cô thích đi du lịch khắp nơi thì dứt khoát cho cô một nhiệm vụ.

Đến các nước du lịch, tìm hiểu phong tục và các tình hình khác ở các nước, bảo cô biên soạn lại những điều tai nghe mắt thấy lúc đi du lịch.

Đường Giảo: "..."

Vì sao còn có chuyện của cô vậy?

Chẳng qua không lâu sau cô đã rất hài lòng, vì Bắc Đường Hoắc cho cả một nhóm cao thủ bảo vệ cô, còn cho cô rất nhiều tiền.

Cô chỉ cần đem theo người và tiền đi khắp nơi ăn uống, quay về viết nhật ký là được rồi.

Cô như vậy cũng xem như du lịch bằng công quỹ rồi nhỉ?

"Ba Lần Yêu, nhiệm vụ lần này thật sự quá nhẹ nhàng luôn.

Diễn kịch, hành hai tên là thành công rồi.

Người nhà họ Đường đã có chỗ an thân, chị cũng sống hạnh phúc, a, giờ còn được đi du lịch bằng công quỹ nữa, đúng là tuyệt quá nha!

Có thể cho ta thêm một nhiệm vụ giống vậy nữa không?"[Ký chủ, chớ nên xa hoa dâm đãng, ham hưởng lạc.

Tình huống như thế này chỉ là một bộ phận rất nhỏ thôi.

Cô lúc nào cũng cần phải tỉnh táo về thân phận người làm nhiệm vụ của mình, có rất nhiều tình huống sẽ ngẫu nhiên thay đổi.

Đương nhiên, thế giới này chỉ cần Đường Quả còn ở thì hẳn sẽ không có sự thay đổi gì lớn.] Đường Giảo nghe ra được trong giọng nói của hệ thống 222 cũng có vài phần nhẹ nhõm.

"Ngày mai là phải đi rồi à, đi du lịch nhiều nước, không ngờ rằng Đường Giảo tôi có một ngày cũng được đi du lịch nhiều nước, còn có thể biên soạn lại những điều tai nghe mắt thấy lúc đi nữa.

Trời ơi, đúng là quá tốt rồi."

"Cậu nói xem, tương lai khi cuốn du ký này được viết ra thì có phải tôi có thể ghi danh sử sách, được người đời sau nhớ mãi không?"

"

Sau này bọn họ phát triển đến thế giới hiện đại, chắc chắn tôi sẽ xuất hiện trong sách giáo khoa Lịch sử, nghĩ thôi đã thấy kích động lắm rồi."

"Vậy bọn họ sẽ bình luận thế nào về tôi đây?

Tôi phải biểu hiện cho tốt mới được."

Hệ thống 222: Ký chủ vẫn là không quá thận trọng, thế giới sau nó chọn một nhiệm vụ khó, cho cô chịu ít cực khổ, tránh khiến cô nghĩ rằng nhiệm vụ đều dễ dàng.

Đường Giảo thấy sau lưng hơi lạnh, cũng không quan tâm nhiều vậy, cô vui vẻ chuẩn bị hành lý đi khắp nơi du lịch.

"A Hoắc, chàng đúng là tận dụng mọi thứ, không bỏ qua ai hết mà."

Đường Quả không nhịn được mà cười, "Tìm rõ điểm mạnh của tất cả mọi người, lại cho họ nhiệm vụ tương ứng."

"Em gái vốn thích đi khắp nơi du lịch chơi, cái này vừa hay thích hợp với em ấy, hẳn em ấy rất hài lòng."

"Nàng ta rất vui lòng đấy, cầm tiền đi khắp nơi ăn uống thì ai không vui vẻ chứ, còn có cao thủ bảo vệ."

Đường Quả cảm thấy người làm nhiệm vụ kia đúng là khá thú vị.

Lúc trước hệ thống nói với cô, từng gửi email cho hệ thống 222 của người ta.

Sau khi 222 nhận được email thì còn định gửi email cho Tổng bộ gì đó, bị hệ thống chặn lại rồi.

Cô định sau khi xong chuyện sẽ gặp 222, hỏi Tổng bộ kia là nơi nào, nói không chừng còn có thể tra được hệ thống ngốc của cô là do ai sản xuất ra.

Tháng thứ 3 người nhà họ Đường đến nước Bắc Yến, nước Nam Thục cuối cùng cũng có động tĩnh rồi.

Thượng Quan Dực đưa một lá thư đến trước, ý trong thư rất rõ ràng, yêu cầu Bắc Đường Hoắc giao Quý Phi của hắn ra, nếu không thì nước Nam Thục sẽ đến tấn công nước Bắc Yến.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1211: Vương phi bị đổi ký ức (87)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 87 (1211):Thực tế mấy tháng này, Thượng Quan Dực chẳng qua là đang chuẩn bị chiến sự.Hắn cho rằng, dựa theo tính cách của Bắc Đường Hoắc thì tuyệt đối sẽ không giao người ra.Cái gọi là 'tiên lễ hậu binh', nếu đối phương không đồng ý, hắn có thể dùng lý do Bắc Đường Hoắc trộm đi Quý Phi của nước Nam Thục để tấn công nước Bắc Yến.Lúc Bắc Đường Hoắc nhận được tin thì công bố nó khắp cả nước.

Toàn dân nước Bắc Yến đều biết nước Nam Thục không biết xấu hổ, vậy mà muốn bắt Hoàng Hậu nương nương của bọn họ đi.Bọn họ liền căm phẫn không thôi, tỏ ý rằng chỉ cần nước Nam Thục dám đến thì bọn họ dám đánh.Kẻ nào dám bắt Hoàng hậu nương nương đi, bọn họ sẽ tấn công kẻ đó!Bọn họ đều cảm thấy rằng Hoàng hậu nương nương là tiên nữ từ trên trời phái xuống, Người đến nước Bắc Yến là may mắn của bọn họ.Nước Nam Thục thế mà không biết xấu hổ như vậy, nói gì mà Hoàng Hậu nương nương là Quý phi của chúng, thối tha dày mặt!!!Triều thần thạo tin đều biết nguyên nhân trong đó.

Không một ai định phản đối Bắc Đường Hoắc nghênh chiến, trên thực tế, giữa các quốc gia đã rất lâu không phát động chiến tranh rồi.Nếu nước Nam Thục đã muốn phát động thì bọn họ cũng không tránh né, bọn họ thèm muốn sản vật của nước Nam Thục đã lâu rồi.Nếu có thể đánh hạ nước Nam Thục, mở rộng lãnh thổ của nước Bắc Yến thì đó là một chuyện vang danh sử sách.Những thần tử đã từng chịu oan ức đến từ các nước khác càng chán ghét Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh không thôi.Trong cảm nhận của họ, những gì mà Đường Quả và bọn họ trải qua giống hệt nhau, có vài phần đồng bệnh tương liên.

Trong nháy mắt, bọn họ chuyển hết mọi thù hận với kẻ thù lên nước Nam Thục, đều đồng ý nghênh chiến bằng hai tay.Trên thực tế, bọn họ chắc chắn sẽ nghênh chiến.

Nếu thật sự giao người, thế thì nước Bắc Yến của bọn họ cũng quá yếu ớt rồi đi?"

Nếu các vị ái khanh đều không sợ gì nước Nam Thục, vậy thì Trẫm đây trả lời tin cho nước Nam Thục bên kia thôi."

"Bệ hạ thánh minh, lần này chắc chắn phải cho chúng biết tay.

Bệ hạ, thần cho rằng nếu chúng đã phách lối như vậy, thế thì dứt khoát đã làm thì làm cho xong, đánh bại nước Nam Thục."

"Thần tán thánh."

"Thần tán thành."

"Nước Nam Thục sản vật phong phú, là nơi tốt hiếm có.

Thần thấy Hoàng đế nước Nam Thục dốt nát, giao cho nước Bắc Yến chúng ta quản lý vẫn tốt hơn."

"Đúng vậy, đúng vậy, thần nghe nói có rất nhiều bách tính nước Nam Thục ăn không no mặc không ấm, khó khăn cực kỳ.

Mà nước Bắc Yến chúng ta nhà nhà đều có thể ăn thịt, chiếm nước Nam Thục chính là vì nhân dân mà nghĩ."

Đại thần hết người này đến người khác nói, nói đến cuối cùng thì trên mặt mỗi người đều hào hùng chính nghĩa, ai nhìn thấy cũng đều nghĩ rằng bọn họ đang làm một chuyện cực tốt.Nghênh chiến thực tế là để cứu vớt người dân nước Nam Thục, giúp bọn họ sống những ngày tháng đầy đủ sung túc.Hoàng đế nước Nam Thục ngu ngốc vô năng, không thể cho thần dân của hắn ăn no, đó chính là tội của hắn."

Bệ hạ, thần thấy có thể phái người đến tản tin tức trong dân nước Nam Thục trước, cứ nói nước Bắc Yến chúng ta nhà nhà ngày nào cũng có thịt ăn, mùa đông có thể mặc đủ ấm, mỗi mùa đều có thể đổi quần áo mới.

Sau khi những người dân kia nghe xong chắc chắn sẽ cực kỳ ngưỡng mộ.Sau khi nghinh chiến, chúng ta đánh hạ vài tòa thành trì trước, rồi lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, bắt đầu thay đổi chất lượng cuộc sống những con dân mới của chúng ta."

Mặt Vân Mộ Quân toàn vẻ gian trá, "Tin tức tản ra giống như một chiếc bánh lớn nếu chúng ta có thể đập cái bánh này cho bọn họ.

Cái gọi là 'chiếm được lòng dân có được thiên hạ', những bách tính bình thường không quan tâm ai thống trị thiên hạ, chỉ cần có thể ăn đủ no mặc đủ ấm thì đối với bọn họ mà nói cũng không có khác biệt gì lớn."

Vân Mộ Quân còn nói rất nhiều, đều là những lời làm thế nào để mê hoặc người dân nước Nam Thục.
=====
Up muộn thế này hông biết có bạn nào còn đọc không nhỉ??

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, tối ngủ ngon nhé. ~~
- Minh Nguyệt
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1212: Vương phi bị đổi ký ức (88)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 88 (1212):Sau lưng các đại thần trên triều đều đổ mồ hôi lạnh, nghe xong cũng run rẩy hết mấy lần.Quả nhiên, Vân Mộ Quân mới là kẻ giao xảo nhất nước Bắc Yến."

Vậy chuyện này giao cho khanh đi làm, Thừa tướng."

Vân Mộ Quân cười vui vẻ, "Xin Bệ hạ chờ tin tốt, thần nhất định sẽ làm ổn thỏa."

Tâm trạng Bắc Đường Hoắc tốt, cầm bút lên hồi âm cho nước Nam Thục, chàng ngẩng đầu lên nói với đại thần, "Vậy Trẫm trả lời ba chữ này, các khanh thấy thế nào?"

"Xin hỏi Bệ hạ, là ba chữ nào?"

Các đại thần dò hỏi, trong lòng tò mò không thôi, giống như bị mèo cào vậy.Bắc Đường Hoắc cười lớn, lạnh lùng phun ra ba chữ, "Nằm mơ đi!"

Dám bảo chàng giao Quả Quả yêu dấu của chàng ra, đó chẳng phải là nằm mơ à?"

Bệ hạ anh mình."

"Ba chữ này đúng thật là tuyệt diệu."

"Ba chữ 'nằm mơ đi' này ngoài thể hiện rõ ràng Bệ hạ không kinh không sợ, coi thường nước Nam Thục, còn thể hiện sự anh minh thần võ của Ngài.

Quả nhiên Bệ hạ mới là người đại tài."

Bắc Đường Hoắc: Nhóm vuốt mông ngựa này theo ai học vậy?Lúc Thượng Quan Dực nhận được bức thư chỉ có ba chữ "nằm mơ đi" kia thì vò nát thư ngay."

Trẫm quyết định tấn công nước Bắc Yến, bọn chúng quá kiêu ngạo, cướp đi Quý Phi của Trẫm lại còn trả thư sỉ nhục nước Nam Thục ta, tuyệt đối không thể bỏ qua được."

Các đại thần đưa mặt nhìn nhau, người không muốn có chiến sự tỏ rõ rằng giờ là thời kỳ nước Bắc Yến cường thịnh, không dễ phát động chiến tranh.Nhưng Thượng Quan Dực sớm đã định gây chiến rồi, dù thế nào cũng muốn giành Quý Phi của hắn về.Hắn đã cố chấp thành ma với chuyện giành người về.Thượng Quan Cảnh là người đầu tiên đứng ra, "Thần đệ tán đồng."

Rất nhanh, không ít người tán đồng việc gây chiến, nhất định phải dạy dỗ nước Bắc Yến kiêu ngạo.Mắt thấy trên triều đường phần lớn đều là tán đồng, những đại thần còn lại cuối cùng không thể không tán thành.Trên thực tế, bọn họ cho rằng phát động chiến tranh lúc này không có gì tốt với nước Nam Thục bọn cả.Nhưng lý do của Thượng Quan Dực đầy đủ, Hoàng Hậu nước Bắc Yến là Quý Phi nước Nam Thục.

Bây giờ các nước đều biết, nếu bọn họ còn không thể hiện rõ thái độ thì sợ là sẽ bị các nước khác xem thường.Nước Nam Thục vốn là nước lớn, nếu lần này không dám đưa Quý Phi về há chẳng phải là không sánh nổi với nước Bắc Yến.Rất lâu về sau, bọn họ đều không có cách nào ngẩng đầu trước người ta.Thượng Quan Dực cho rằng tấn công nước Bắc Yến nhất định có thể giành Quý Phi của hắn về.Thượng Quan Cảnh cũng cho rằng, phát động chiến loạn thì Vương Phi của hắn chắc chắn sẽ về.Chỉ cần bọn hắn thắng, nàng ấy nhất định sẽ trở về.Bọn hắn đều hạ quyết tâm, sau khi nàng ấy về nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, không làm hại nàng ấy nữa.Bọn hắn chưa từng nghĩ đến việc nàng ấy có bằng lòng quay về hay không.Một tháng sau, hai quân giao chiến, nước Nam Thục bại.Nước Nam Thục lại đánh, nước Nam Thục lại bại.Cuối cùng, nước Nam Thục đánh ba trận bại ba trận.Mà nước Bắc Yến dường như chẳng có tổn hại gì.

Binh sĩ của nước Bắc Yến không chỉ có công phu tốt mà còn được ăn ngon mặc tốt.Bọn họ sớm đã chuyên tâm chuẩn bị, toàn cuộc chiến đều nằm trong kế hoạch của bọn họ.Sách lược kỹ càng cùng bố trí trận pháp đã giúp bọn họ thắng ba trận dễ như trở bàn tay.Ba trận chiến này cũng khiến cho các nước biết nước Bắc Yến không dễ chọc chừng nào.Sau khi thắng ba trận, nước Bắc Yến cũng không dừng lại mà dựa theo kế hoạch của Thừa tướng Vân Mộ Quân, liên tiếp đánh hạ sáu thành trì của nước Nam Thục mới dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1213: Vương phi bị đổi ký ức (89)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 89 (1213):Lúc mới đầu, người dân trong những thành bị đánh hạ đều vô cùng hoảng hốt lo sợ, đều tưởng những ngày tháng đau khổ đến rồi.

Nhưng bọn họ tuyệt không ngờ rằng nước Bắc Yến không đốt giết cướp giật, chỉ bảo bọn họ đăng ký thân phận, nói rằng sau này họ chính là người dân nước Bắc Yến.

Chỉ cần bằng lòng thuận theo, bọn họ sẽ có được những thứ nên thuộc về người dân Bắc Yến.

Người dân nửa tin nửa ngờ, sau này phát hiện cuộc sống thật sự yên ổn hơn.

Bên phía nước Bắc Yến còn phái quan viên đến cai quản, miễn thuế 3 năm.

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, cả thành đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Người dân của những thành trì này đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của họ thật sự tốt hơn không ít.

Nước Nam Thục vì liên tiếp bại trận, còn liên tục tổn thất sáu thành trì, không thể không dừng lại.

Bây giờ dân của cả nước Nam Thục đều truyền tin rằng cuộc sống của người dân nước Bắc Yến thoải mái biết chừng nào.

"Mấy người biết không?

Nghe nói người trong mấy tòa thành trì bị chiếm cứ đó giờ sống tốt lắm."

"Vốn còn đang lo về cơm ăn áo mặc, giờ đây nhà nào cũng được ăn cơm trắng, thỉnh thoảng còn có thể ăn thịt."

"Ta có một người họ hàng xa, chính là người của một thành trì nào đó, người đó viết thư nói quan viên của nước Bắc Yến cũng rất tốt, trước giờ chưa từng ức hiếp bọn họ.

Những nông dân quanh đó nghe nói còn được phát rất nhiều hạt giống, sản lượng cực kỳ cao, còn có người chuyên môn đến dạy bọn họ trồng nữa."

"Nghe nói, bọn họ thật sự sống rất tốt."

Những lời bàn luận thế này có ở khắp nơi.

Nhất là những người sống không tốt càng khao khát có cuộc sống như những người trong mấy tòa thành trì kia.

Không lâu sau, nước Nam Thục phái người bắt không ít người dân sôi nổi thảo luận mấy lời này.

Xử tử bọn họ ngay trước mọi người.

"Hoàng thượng đã hạ chỉ, sau này nếu lại có những lời bàn luận không thực tế thế này thì giết không tha!"

Sắc mặt dân chúng trắng bệch, bọn họ lùi về sau, trên mặt là vẻ sợ hãi nhưng trong lòng nảy sinh phẫn nộ.

Bọn họ chẳng qua chỉ là ngưỡng mộ một chút cuộc sống của dân nước Bắc mà thôi, sao lại phạm phải tội chém đầu rồi?

Nếu nước Nam Thục có nơi tốt như vậy, bọn họ hà tất gì phải đi hâm mộ nước Bắc Yến?

Hơn nữa, tổn thất mấy tòa thành trì kia chẳng nhẽ không phải là lỗi của Thượng Quan Dực sao?

Thực tế, Quý Phi là ai, Hoàng Hậu nước Bắc Yến là ai chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Thứ bọn họ để ý chỉ có ăn gì, mặc gì, sống yên ổn.

Thượng Quan Dực vì một người phụ nữ mà phát động chiến tranh, còn mất thành.

Giờ bọn họ bình luận hai câu còn bị chém đầu.

Hôn quân, Thượng Quan Dực chính là một tên hôn quân!

Những người tính tình cứng rắn thích đi bình luận khắp nơi, đương nhiên phát hiện người nào thì bị giết người đó.

Bây giờ Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh căn bản không nghe lọt tai những lời này.

Vì giành lại người về, bọn hắn đã điên dại rồi.

Bọn hắn không cho rằng giết mấy kẻ nói nhảm thế này có gì không ổn cả.

Chỉ cần giết cho bọn chúng sợ, chúng mới không dám nói xằng nói bậy.

Nhưng người có một cái miệng, muốn nói gì thì quả không dễ ngăn cản như thế.

Bọn họ vẫn bàn luận về cuộc sống tốt đẹp ở nước Bắc Yến như cũ, nghe nói có người vì thế mà bị giết thì trong lòng bọn họ đều cảm thấy Thượng Quan Dực tàn bạo bất nhân.

Nhưng hai anh em Thượng Quan không từ bỏ, tiến đánh nước Bắc Yến.

Lúc tu sinh dưỡng tức* thì cưỡng chế nhập ngũ, đánh thuế, bách tính nước Nam Thục khổ không nói nổi. *Tu sinh dưỡng tức (修生养息) là chính sách được áp dụng sau khi trải qua một cơn khủng hoảng hay binh biến, ngụ ý là ổn định đời sống, phát triển kế sinh nhai, khoan thai sức dân, gìn giữ hòa bình.Huấn luyện 1 năm rưỡi, lại lần nữa đề ra việc đánh nước Bắc Yến.

Cả nước Nam Thục đều sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than.

Hai anh em Thượng Quan đã điên khùng rồi.

Không giành được người về thì chúng không cam tâm.

Lần này, Thượng Quan Cảnh còn tự mình dẫn đầu đại quân.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1214: Vương phi bị đổi ký ức (90)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 90 (1214):"Bệ hạ, nghe nói là Cảnh Vương thống lĩnh đại quân đến, hay là để thần đi giám quân?"

Vân Mộ Quân chủ động ôm việc giám quân vô tích sự này làm triều thần xung quanh lặng lẽ trợn tròn mắt.

Lúc này, liệu Thượng Quan Cảnh có chịu nổi không?

Vị gian tướng này không dễ đối phó, may là cả bụng tâm địa xấu xa kia không phải dùng để nhằm vào bọn họ.

"Chuẩn."

Hai nước lại đánh lần nữa, Thượng Quan Cảnh tự mình ra trận, gia tăng khí thế binh sĩ.

Không biết sao mà giám quân nước Bắc Yến lại là Vân Mộ Quân, chàng ta giảo hoạt vô cùng, đánh nhau lần nào thì nước Nam Thục thất bại lần đó như cũ.

Vốn dĩ là 10 vạn đại quân, sau khi chạy trốn còn lại không đến 5000 người.

Thượng Quan Cảnh cả người là máu quay về Hoàng thành, ánh mắt còn có vài phần đờ đẫn.

"Sao chỉ còn thừa 5000 thế?"

"Hoành huynh, nước Bắc Yến quá cường đại rồi."

Thượng Quan Cảnh nói, sắc mặt trắng xám.

Sắc mặt Thượng Quan Dực cũng không dễ nhìn, muốn nói gì đó.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng, "Báo!"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, đại quân của nước Bắc Yến không dừng lại, tiếp tục tấn công đến rồi."

Vẻ mặt Thượng Quan Dực khó coi cực kỳ, không có thời gian trách cứ Thượng Quan Cảnh tiếp nữa.

Hắn vội vàng triệu tập các triều thần lại, bàn bạc đối sách.

"Hoàng thượng, đại quân nước Bắc Yến không thể chống lại, không bằng đàm hòa?"

"Chiến tranh hai lần, quốc khố đã chẳng còn lại bao nhiêu, không nên tiếp tục đánh nhau nữa."

Các thần tử khẩn cầu, Thượng Quan Dực không muốn cứ thế từ bỏ.

"Ngày mai lại bàn."

Đợi đến ngày mai, một phong thư cấp báo đưa về, trong đêm nước Bắc Yến đã hạ thêm mấy tòa thành trì.

Thượng Quan Dực chỉ đành đồng ý với đại thần, "Vậy thì đàm hòa, ai đi?"

Chuyện ai đi đàm hòa tranh luận cả nửa ngày, cuối cùng chọn ra một người."

Đàm hòa?"

Vân Mộ Quân cười, "Để chúng đợi, chuyện này bổn tướng cần phải trình báo với Bệ hạ, nếu Ngài không muốn thì tiếp tục đánh."

Thực tế, người chàng ta chân chính muốn hỏi là Hoàng Hậu nương nương, còn đánh nữa không.Đánh thì có thể đánh, có điều chàng ta cho rằng, nếu để các binh sĩ tiếp tục chinh chiến thì thân thể cũng đã mệt mỏi, trong một lúc cũng không đánh hạ được nước Nam Thục.Không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉnh đốn một thời gian, thuận tiện lúc đàm hòa thì hố nước Nam Thục một món, đợi thời cơ đến lại đánh tiếp cũng chưa muộn.Đường Quả đọc tin xong thì nói với Bắc Đường Hoắc, "Ý kiến của Thừa tướng rất hay, giờ đàm hòa với chúng còn có thể lời được một món, vừa hay có thể trợ giúp cho các thành trì vừa thu được."

"Đợi các tướng sĩ nghỉ ngơi gần đủ thì mấy các thành trì này cũng cải tạo gần xong rồi.

Thượng Quan Dực sẽ không cam tâm, một khi có thời cơ thì hắn ta sẽ còn 'làm yêu*'".*Làm yêu (做妖): Ngôn ngữ mạng, có nghĩa là làm việc gì đó kỳ lạ đến nỗi gây ra rắc rối.

"Được, nghe Quả Quả hết."

Bắc Đường Hoắc nói, thực tế chàng cũng nghĩ giống vậy.Cứ đánh mãi cũng không tốt cho nước Bắc Yến của họ.Vừa đánh vừa thay đổi mấy thành trì vừa thu được, để các người dân của nước Nam Thục nhìn thấy được sự tốt đẹp của nước Bắc Yến, đây mới là mục đích của họ.Cứ như vậy, thời gian dần trôi.Cách vài năm, Thượng Quan Dực đều sẽ gây chiến, tuy lần nào cũng đều thua cả.Nhưng hắn không cam tâm, thua rồi lại đi đàm hòa, hiến tặng biết bao vật báu, hai nước đình chiến.Đợi đến lúc khá ổn rồi, hắn lại tiếp tục dẫm lên vết xe đỗ.Các nước đã nhìn ra được nước Bắc Yến đây là đang định cắn từng miếng một, trong lòng cực kỳ kinh sợ nước Bắc Yến, không dám trêu chọc chút nào.Nhất là trên bản đồ, bản đồ thuộc về nước Nam Thục càng ngày càng nhỏ, bọn họ càng sợ hãi hơn.Nước Bắc Yến này, muốn lên trời rồi.Đầu óc Hoàng đế nước Nam Thục có phải bị đần không?

Người ta rõ ràng là đang đùa ngươi chơi.

Nếu không thì ngươi nói đình chiến là đình chiến, nói đàm hòa là đàm hòa?

Nằm mơ đi.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1215: Vương phi bị đổi ký ức (91)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 91 (1215):Cắn từng miếng như vậy, kế sách 'nước nóng luộc chín ếch' này đúng là rất lợi hại.

Bất giác, nước Nam Thục mất dần từ tòa thành này đến tòa thành khác, tổn thất một lượng lớn tài bảo.

Thần tử của nước Nam Thục đã chết lặng rồi, bất kể bọn họ nói gì thì Thượng Quan Dực cũng đều không nghe, Thượng Quan Cảnh còn nói giúp hắn.

Nhìn thấy lãnh thổ tổn thất không ngừng, đến cuối cùng, nước Nam Thục cường đại vô cùng, binh sĩ vô số thế mà giờ nó chỉ còn thừa lại chưa đến ba tòa thành, bọn họ cũng chẳng có biểu cảm gì.

Đại quân của nước Bắc Yến tấn công Hoành thành nước Nam Thục.

Nhân dân Hoàng thành nghe được tin này thì vui mừng mà khóc.

Bọn họ thiếu chút nữa là lên đón người của nước Bắc Yến luôn, bọn họ rất hâm mộ những người được nước Bắc Yến thống trị.

Những người kia thật sự rất hạnh phúc.

Nào giống bọn họ chứ, phải lo chuyện ăn mặc ở đi lại, còn phải lo lắng chẳng may tâm trạng của Thượng Quan Dực không tốt thì sẽ lấy đầu bọn họ.

Giờ đại quân nước Bắc Yến đã đến, nói rõ là ngày tháng tốt lành của bọn họ cũng đến rồi.

"Hoàng thượng, đại quân nước Bắc Yến đã đánh vào Hoàng thành rồi."

Thực tế, nhưng binh sĩ bảo vệ Hoàng thành sớm đã không muốn chiến đấu nữa.

Thượng Quan Dực vì giành một nữ tử mà thành một vị vua mất nước, tên bạo quân, hôn quân này thực ra không đáng để bọn họ thề chết đi theo.

Đại thế nước Nam Thục đã mất, bọn họ không cầu mong gì nhiều, chỉ đánh tượng trưng một lát rồi giả bộ đánh không lại, đầu hàng cho người tiến vào.

Bách tích Hoàng thành cũng đều đóng kín cửa nhà, thông qua khe cửa nhìn đại quân ngay ngắn chỉnh tề đi qua.

Bọn họ thấy các tướng sĩ nước Bắc Yến không định phá cửa nhà bọn họ, cũng không đá các quầy hàng xung quanh mà chỉnh tề đi đến chỗ cửa cung.

Rõ ràng là kẻ xâm lược, những người này sẽ đốt quê nhà của bọn họ, nhưng người dân không căm ghét họ chút nào, ngược lại trong lòng còn cực kỳ chào mừng bọn họ đến.

Bọn họ không cầu gì nhiều, chỉ mong sống bình an, có ăn có mặc, sẽ không động một tí vì một câu mà rơi đầu.

Đại quân của nước Bắc Yến đánh đến cổng thành, Vân Mộ Quân cười híp mắt từ trên ngựa xuống, "Sao Hoàng đế nước Nam Thục còn chưa ra?

Các ngươi chỉ còn thừa lại một tòa Hoàng cung thôi."

"Hoàng huynh, đại quân đánh đến rồi."

Thượng Quan Cảnh đờ đẫn nói, cùng chỉ mới 5 năm ngắn ngủi, nước Nam Thục to như thế sao bại rồi?

Đợi bọn hắn kịp phản ứng thì nước Nam Thục chỉ còn lại mỗi Hoàng cung là chưa bị đánh tan thôi.

Sắc mặt Thượng Quan Dực âm trầm, "Đánh đến thì đã sao, Trẫm còn chưa bại hoàn toàn, Trẫm sẽ giành nàng ấy về."

"Còn giành về được sao?"

Thượng Quan Cảnh ỉu xìu nói, "Sớm biết có ngày này, lúc đó ta sẽ không tìm người đổi ký ức của nàng ấy, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Thượng Quan Dực lạnh lùng liếc Thượng Quan Cảnh một cái, "Trẫm còn một con át chủ bài cuối cùng, chỉ cần Bắc Đường Hoắc để tâm đến nàng ấy thì trả cả nước Nam Thục và nàng ấy lại cho Trẫm."

Thượng Quan Cảnh không hiểu, Thượng Quan Dực cũng không quan tâm, thầm chửi một câu đồ vô dụng rồi chỉnh sửa lại Hoàng bào, đi ra ngoài.

Vân Mộ Quân nhìn thấy Thượng Quan Dực đi lên tường thành thì nói, "Thượng Quan Dực, ngươi thua rồi, đầu hàng đi."

"Không, Trẫm còn chưa thua."

"Haha, tự lừa mình dối người sao?"

Vân Mộ Quân cười lạnh một tiếng, "Đồ nhát gan."

Thượng Quan Dực liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy người hắn muốn nhìn đến, "Vân Thừa tướng phải không?

Phiền ngươi chuyển lời cho Hoàng Hậu nương nương của các ngươi, Trẫm có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng ấy, nếu nàng ấy không đến thì sẽ hối hận suốt đời."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1216: Vương phi bị đổi ký ức (92)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 92 (1216):Nghe được câu này, Vân Mộ Quân không thể không tán thưởng vị Hoàng Hậu nương nương thông tuệ của bọn họ trong lòng, liệu sự như thần.

"Được, lời của người, bản tướng sẽ chuyển lại."

"Vậy Trẫm ở đây đợi nàng ấy, mong nàng ấy có thể đến sớm một chút."

Vân Mộ Quân cười nhẹ nói, "Được, bản tướng sẽ cử người đi mời Hoàng Hậu nương nương ngay."

Đường Quả nhận được tin tức rất nhanh, Bắc Đường Hoắc ôm eo cô, "Muốn đi không?

Ta đi cùng nàng?"

"Đi làm gì?"

Đường Quả hỏi ngược lại.

Bắc Đường Hoắc hơi ngẩn ra, "Hắn ta từng làm hại Quả Quả, nàng không muốn đi xem kết cục của hắn ta sao?"

"Ta mới không thèm thấy bộ mặt âm u đó của hắn ta đâu," Đường Quả ôm hôn mặt Bắc Đường Hoắc, "Lặn lội đường xa chỉ vì đi gặp một gương mặt buồn nôn, có thời gian thế thì không bằng nhìn nam tử đẹp trai như A Hoắc đây nhiều chút."

Bắc Đường Hoắc bị chọc cười, trong lòng vô cùng thích chí, "Được, nàng không muốn đi thì không đi.

Cũng tốt, hắn ta chính là bùn lấy trong hố phân, nhìn sẽ làm ô uế mắt Quả Quả, không gặp là tốt nhất."

"Được rồi, ta trả lời thư cho Thừa tướng, tránh để hắn đợi."

Đường Quả đi đến trước bàn.

Bắc Đường Hoắc nhanh chóng giúp cô trải giấy Tuyên Thành, lại mài mực.

Cô cầm bút, chỉ viết 3 chữ, "Không muốn gặp."

Bắc Đường Hoắc vừa thấy thì đã vui vẻ cười lên, ôm mặt cô hôn mấy cái liên tiếp.

Sau khi hôn xong còn sờ lên gò má cô, nói, "Không có nước miếng."

Đường Quả: "..."

Hệ thống: Quá thương tâm mà!

Bị nhét cơm chó.

Vân Mộ Quân ở ngoài cửa cung nước Nam Thục, đợi khoảng 10 ngày, cuối cùng cũng nhận thư được ra roi thúc ngựa đến từ nước Bắc Yến.

Chàng ta mở thư, lúc nhìn thấy 3 chữ, "không muốn gặp" thì vui vẻ ngay.

Chàng ta bước xuống kiệu, cảm nhận rõ được sự kích động của hai anh em Thượng Quan ở bên trên.

Thượng Quan Dực nhịn không được mà mở miệng, "Nàng ấy đến rồi sao?"

Nếu nàng ấy quay về, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy, hắn sẽ phong nàng ấy làm Hoàng Hậu.

"Từ nước Bắc Yến đến nước Nam Thục dù gì cũng mất 1 tháng, phượng thể Hoàng Hậu nương nương kiều quý, sao sẽ vội lặn lội đường xa đến chỉ vì gặp một vị vua mất nước như ngươi đây?"

Vân Mộ Quân nói không khách khí chút nào, thấy chúng không tin thì giương lá thư trong tay lên cao, "Đây là thư trả lời do chính tay Hoàng Hậu nương nương viết, ngươi muốn xem thử không?"

Đương nhiên muốn xem.

Lúc Thượng Quan Dực nhìn thấy ba chữ "không muốn gặp" thì trừng lớn mắt, khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.

Hai tay hắn run rẩy cầm tờ giấy đã bị nhuốm đỏ, chùi khóe môi, giương tay lên sau lưng.

"Người nhà họ Đường" bị dẫn lên.

Thượng Quan Cảnh thấy thế thì cũng giương tay, "Đường Giảo" cũng bị dẫn lên tường thành.

Vân Mộ Quân thấy thế, ở trong lòng mỉa mai vô cùng.

"Ngươi nói với nàng ấy, nếu không đến thì Trẫm sẽ giết bọn họ."

Thượng Quan Dực lạnh nhạt vô tình nói, "Nếu muốn bọn họ sống thì ngươi gọi nàng ấy đến, ngoan ngoãn quay về bên cạnh ta, nước Bắc Yến của các ngươi lập tức lui binh, trả lại thành trì."

Vân Mộ Quân thiếu chút nữa thì bị tức đến cười, tên này có phải hơi ngây thơ không?

"Vương gia, Hoàng thượng, người hai người thích không phải là ta sao?"

Hình nhân của Đường Giảo nghe theo lời dặn dò lúc trước của cô, giờ bắt đầu "làm yêu" rồi.

Nó điềm đạm đáng yêu ngước nhìn hai người, "Vì sao, hai người lại muốn dùng mạng của ta để đổi chị gái về, người hai người yêu không phải là ta sao?

Lúc đó, vì để có được ta mà một người trực tiếp phong ta làm Phi, một người thì dứt khoát đổi ký ức của chị em chúng ta.

Thậm chí, Hoàng thượng, lúc đó vì ngài giận chó đánh mèo với chị gái nên mới đưa chị ấy cho Quốc chủ Trần để đổi lấy rất nhiều của cải."

"Vì sao, vì sao bây giờ hai người muốn làm thế?"
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1217: Vương phi bị đổi ký ức (93)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 93 (1217):Chúng chẳng hề nghĩ đến "Đường Giảo" sẽ nói mấy lời kia vào lúc này.Giờ lúc bọn hắn nhìn thấy gương mặt giống hệt kia thì đã không có cách nào liên hệ nàng ta với Đường Quả nổi nữa.Nhớ lại tất cả hàng vi của nàng ta, bọn hắn tự căm ghét chính mình, lúc đó vì sao lại thích nàng ta mà bỏ qua người tốt như nàng ấy chứ."

Có thể do lúc trước Trẫm mù đi."

Thượng Quan Dực cười châm biếm, "Người có điểm nào hơn nàng ấy chứ?"

Thượng Quan Cảnh cũng nói, "Bản vương hồ đồ* mới nghĩ ra ý đổi ký ức của hai người, nếu có thể làm lại lần nữa, bản vương nhất định sẽ không làm thế.

Ngươi sao có thể sánh được với nàng ấy."*Nguyên văn (猪油蒙了心): Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân phải trái, đánh mất lương tâm.

Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng."

Đường Giảo" tức giận, "Quả nhiên, đàn ông đều chẳng phải thứ tốt lành gì."

Lúc Thượng Quan Cảnh và Thượng Quan Dực còn chưa kịp phản ứng lại, "Đường Giảo" vậy mà thoát khỏi dây thừng, xông như bay đến trước mặt bọn chúng.

Chúng căn bản không tránh kịp, bị nàng ta tát hai bạt tay vang dội lên mặt.

"Pa pa" mấy tiếng, vang cực kỳ.

Vân Mộ Quân biết kia là hình nhân, nhưng nhìn thấy hình nhân dũng mãnh như vậy thì chàng ta vẫn cực kỳ kinh hãi.

Không cần nghĩ nhiều, đây nhất định là những thứ mà Đường Giảo dặn dò hình nhân lúc nàng ta đi.

Khóe môi chàng ta vương nụ cười, cô nương Đường Giảo này khá thú vị, thông minh hoạt bát, tính cách rất đáng yêu.

Lúc hình nhân đánh người cũng không khiến người khác ghét.

Tiếp theo, những "người nhà họ Đường" kia đều lần lượt thoát khỏi dây trói, đè hai anh em nhà Thượng Quan ra hung hăng đánh.

"Thật sự cho rằng bổn cô nương thèm các ngươi chắc?

Hai tên bùn lầy như các ngươi bổn cô nương còn chướng mắt nữa."

"Đường Giảo" mỉa mai, "Lúc đó luôn mồm nói yêu ta, sau này chị gái đi rồi thì lại nói người yêu nhất là chị gái."

"Giờ chị gái là Hoàng Hậu nước Bắc Yến, thân phận tôn quý, dựa vào cái gì, lúc các ngươi không thích chị ấy thì có thể ném chị ấy như ném bã; thích chị ấy rồi thì chị ấy phải ngoan ngoãn quay về bên cạnh các ngươi?"

"Hai người các người chẳng qua là ích kỷ mà thôi, các ngươi còn nhớ chị ấy không?

Còn chẳng phải vì ở trên đời này, các ngươi không tìm được người nào đối tốt với các ngươi hơn chị ấy nên mới không nỡ sao?"

Thượng Quan Dực phản bác, "Không, ta thích nàng ấy thật lòng."

"Ta cũng thật lòng thích nàng ấy, chỉ là trước kia chưa rõ lòng mình.

Giờ ta đã nhìn rõ rồi, hy vọng nàng ấy có thế quay về bên ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy."

"Đường Giảo" châm chọc nói, "Một tên Vua mất nước, một tên Vương gia mất nước thì lấy gì mà đối tốt với chị ấy đây?

Các ngươi đã từng hại chị ấy, chỉ một câu tốt với chị ấy là có thể xóa bỏ chắc?"

"Ta sẽ bù đắp cho nàng ấy, dù nàng ấy muốn gì thì ta đều có thể bồi thường cho nàng ấy."

Thượng Quan Dực nói.

Thượng Quan Cảnh cũng tiến lên, "Ta cũng có thể, chỉ cần nàng ấy bằng lòng gặp ta, ta chắc chắn sẽ đồng ý với nàng ấy mọi thứ."

"Đường Giảo" cười châm biếm, thả bọn chúng ra, người nhà họ Đường nhảy thẳng xuống tường thành.

Họ không bị tổn thương chút nào, khiến mọi người không biết chuyện kinh ngạc đến phát ngốc.

Bọn họ là hình nhân giấy, thân nhẹ tựa chim yến, còn do tiên nhân luyện chế.

Chỉ cần tiên khí trên giấy không mất thì có thể tồn tại mãi.

Tường thành nhỏ nhoi thì tính là gì.

"Bọn chúng nói muốn bù đắp cho chị gái, hay là đưa chúng về gặp chị gái đi."

"Đường Giảo" nói.

Vân Mộ Quân gật đầu, "Được."

"Vậy bọn ta đi trước."

Họ là hình nhân giấy, lúc đó Đường Quả đã đồng ý với họ, hoàn thành nhiệm vụ thì có thể đi khắp nơi chơi.
=====Đôi lời tâm sự:Hi mọi người, là mình, Minh Nguyệt đây!

Dạo này mình thấy lượt xem, lượt bình chọn và lượt bình luận của truyện giảm hẳn so với trước.

Là do các bạn không thích truyện nữa, không muốn theo nữa hay là do nhóm mình nói chung và mình nói riêng dịch có vấn đề, khiến cho các bạn không muốn đọc??

Hoặc có lẽ, các bạn không thích việc up nhiều chương một ngày chăng??

Mình thấy trước kia, tầm 2 hôm up một lần hoặc 1 ngày 1 chương thì lượt xem và vote lại cao hơn á.

Mình mong là sớm tìm ra được vấn đề để giải quyết, chứ nhìn thấy lượt view và lượt vote lèo tèo mình cũng buồn lắm í.

Nên nếu các bạn có ý kiến gì thì cứ nói ra để mình còn biết mà sửa đổi nha.

Mình cũng chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhóm đến bây giờ.

Love you 😘😘-Minh Nguyệt
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1218: Vương phi bị đổi ký ức (94)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 94 (1218):Dựa vào tiên khí trong cơ thể bọn họ bây giờ thì có thể sống được tuổi thọ của người bình thường.

Vân Mộ Quân đợi hình bóng của "người nhà họ Đường" biến mất thì mới quay mặt đi, hỏi tâm phúc bên cạnh, "Nghe nói năm nay Đường nhị tiểu thư sẽ về, lúc nào?"

"Chắc là phải qua mùa đông."

"Qua mùa đông à."

Vân Mộ Quân híp mắt, cười một tiếng, chỉ lên hai tên đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập, "Đi, đưa bọn chúng xuống, trói về gặp Hoàng Hậu nương nương."

Cách hơn 10 năm, hai anh em Thượng Quan cũng xem như gặp lại Đường Quả lần nữa.

Lần này, bọn chúng là tù nhân, cô là Hoàng Hậu nương nương cao cao tại thượng.

Nhìn thấy gương mặt hơn 10 năm không thay đổi gì kia, cả hai đều rất kích động.

Nhưng vì chúng bị giữ lại nên căn bản không có cách lại gần nàng ấy.

Nhất là ánh mắt lạnh lùng kia của nàng ấy khiến bọn hắn lạnh trong lòng.

Nghe nói nàng ấy mất ký ức rồi, quên hết quá khứ, đã không còn nhớ bọn hắn nữa.

Không nhớ sự xấu xa của bọn hắn, cũng không nhớ mọi chuyện bọn hắn từng làm.

"Ta..."

Thượng Quan Dực có phần á khẩu, lúc chưa nhìn thấy nàng ấy thì hắn còn tưởng chắc chắn có thể đưa nàng ấy đi.

Sau khi nhìn thấy nàng ấy thì hắn đã cảm nhận được là không thể nào rồi.

Giờ hắn là tên Vua mất nước, là tù nhân, sao nàng ấy sẽ đi theo hắn được?

"Đường Quả, xin lỗi, tuy ta đã từng hại nàng, nhưng điều ta muốn nói với nàng là trong tim ta có nàng, thật sự có nàng, trong mười năm này nàng luôn ở trong tim ta."

Thượng Quan Cảnh không kìm nén nữa, hắn nói thẳng ra nỗi khổ tương tư trong mấy năm nay, "Mỗi ngày ta đều nhớ đến nàng, những đồ mà nàng để lại ta đều không nỡ sử dụng.

Tất cả mọi thứ nàng từng bố trí ta đều không thay đổi."

Thượng Quan Dự cũng không cam tâm bị tụt lại, "Lúc trước ta phụ lòng nàng, ức hiếp nàng, là ta không đúng.

Ta không nên tặng nàng cho kẻ khác, là lỗi của ta."

"Từ khi nàng đi, ta đều sẽ đến Quý Phi Lâu ngồi, có lúc ngồi là ngồi cả đêm, ngồi ở đó, trong đầu đều là nàng.

Lúc đó, mỗi đêm ta đều nghĩ, nếu không đồng ý với Quốc chủ Trần thì có phải nàng sẽ mãi bên cạnh ta không."

Đường Quả nghe hai tên bộc lộ tình thâm thì cười phì một tiếng, "Thế nên, vì sao các ngươi đến gặp ta?

Vì các ngươi thật lòng với ta, trong lòng có ta nên ta phải theo các ngươi đi ư?"

"Chỉ cần nàng đi với ta, ta chắc chắn có thể vì nàng mà đánh hạ một mảnh giang sơn, sau này nàng chính là Hoàng Hậu của ta."

Thượng Quan Dực dã tâm bừng bừng nói.

Bắc Đường Hoắc nấp ở phía sau nghe trộm, cực kỳ khinh thường.

Luận về đánh giang sơn, chúng có thể so được với Bắc Đường Hoắc chàng sao?

Đúng là ngu ngốc.

"Ta cũng có thể."

Thượng Quan Cảnh vội vàng nói.

Đường Quả cười nhàn nhạt, "Những chuyện mà các ngươi từng làm với ta, ta đã nghe nói rồi.

Ta thấy, dù ta có nhớ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Nàng muốn thế nào mới có thể tha thứ?"

Thượng Quan Dực hỏi, hắn đã sốt sắng lắm rồi.

Hắn vốn cho rằng nói những lời này chắc chắn sẽ khiến nàng ấy cảm động.

Bởi vì, hắn có thể vì nàng ấy mà đánh hạ một mảnh giang sơn.

"Các ngươi nói trong lòng có ta, thật lòng với ta?"

Đường Quả chống cằm hỏi, "Đúng không?"

Hai tên đáp ngay, "Đương nhiên."

"Ý là, ta nói gì thì các ngươi cũng đều sẽ làm?"

Đường Quả lại hỏi, cô nhìn Thượng Quan Dực, thấy dáng vẻ vội đứng thẳng lên của hắn thì cong môi lên, "Dù gì thì các ngươi cũng đã nói, sẽ vì ta mà đánh hạ một mảnh giang sơn."

"Đúng, chỉ cần là nàng nói thì ta đều có thể làm được, ta thật lòng với nàng mà."

Hai tên trăm miệng một lời.

Đường Quả gật gật đầu, "sách" một tiếng, lấy hai con dao găm ở bên cạnh nhẹ nhàng ném đến trước mặt hai tên. =====Tối nay sẽ có thông báo mới về việc đăng truyện nha các bạn.- Minh Nguyệt
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1219: Vương phi bị đổi ký ức (95)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 95 (1219):Cô nói, "Ta nghe chuyện các ngươi làm thì không thoải mái, cũng rất khó vui nổi."

"Các ngươi thừa nhận rằng ta nói gì thì các ngươi đều có thể làm được," cô nhấp môi cười, nói, "Trong lòng ta không vui, không hả giận.

Các ngươi ở trước mặt ta cắt cổ đi, biết đâu một khi ta vui sẽ tha thứ cho các ngươi thì sao?"

Hệ thống: Chó a.Hai tên trừng lớn mắt, Bắc Đường Hoắc nấp ở trong nghe được thì thiếu chút nữa cười phun ra, Quả Quả của chàng thật đáng yêu.Đúng, không phải nói là có thể vì Quả Quả mà làm mọi thứ sao?

Giờ Quả Quả bảo chúng cắt cổ, chúng dám sao?Hai tên sững sờ nhìn con dao găm trên đất, nhìn Đường Quả với vẻ mặt đầy đau khổ.Đường Quả nói với hệ thống: "Nghe đi, tiếp theo chúng sẽ nói, nàng hận ta thế sao, muốn ta chết sao?"

Hệ thống: Thần vậy sao?

Nó không tin lắm."

Nàng hận ta đến thế sao?"

Thượng Quan Dực nói.Thượng Quan Cảnh nhìn Đường Quả, sắc mặt trắng bệch, "Hận đến mức muốn ta chết?"

Đường Quả nghiêm túc gật đầu, "Không phải các ngươi nói chuyện gì cũng đều có thể làm vì ta sao?

Giờ ta chính là muốn các ngươi chết, các ngươi chết đi.

Các ngươi chết rồi, ta sẽ cực kỳ vui vẻ."

Hệ thống: Sợ chúng chết không phải vì cắt cổ, mà bị cô làm cho tức chết."

Được, nếu nàng đã mong ta chết thì ta sẽ chết trước mặt nàng."

Hai tên cầm dao găm lên, rút dao ra, để lên cổ của mình.

Nhưng ánh mắt của bọn chúng vẫn nhìn về phía Đường Quả, hồi lâu vẫn không ra tay."

Sao thế, không nỡ chết?"

Đường Quả cười, lại tiện tay viết hai tờ giấy, sai người giao cho bọn chúng, "Thực tế thì ta thật không nỡ để các ngươi chết, nếu các ngươi có thể làm được chuyện trên giấy thì ta sẽ tha thứ cho các ngươi."

Hai tên nhìn tờ giấy thuộc về mình, vẻ mặt có hơi thay đổi.Lại nhìn nhìn cô, nhanh chóng cầm dao găm lên đâm vào người đối phương.

Chúng đều có thân thủ, cũng có đề phòng, nhưng vẫn đâm vào cơ thể của bên kia.Khóe môi Thượng Quan Dực chảy máu, hắn nhìn Đường Quả nói, "Ta đã làm theo lời nàng nói rồi."

"Ta cũng làm rồi."

Thượng Quan Cảnh nói.Đường Quả vỗ tay, "Thật là đặc sắc, nhưng ta vẫn chưa hết giận, cảm thấy các ngươi chết rồi càng hả giận hơn.

Vậy nên, ta thấy các ngươi vẫn nên tự mình cắt cổ, ta mới vui vẻ."

Sắc mặt bọn chúng đổi đi đổi lại, cuối cùng nói, "Nàng thay đổi rồi, nàng trở nên nhẫn tâm rồi, trước kia nàng không như thế này.

Là ta sai, đúng, là lỗi của ta, nếu không phải bọn ta đối xử như thế với nàng, nàng cũng sẽ không biến thành dáng vẻ này."

Tuy Thượng Quan Cảnh không nói song từ biểu cảm của hắn có thể nhìn ra được, suy nghĩ của hắn và Thượng Quan Dực giống nhau."

Nhiều lời thế, rốt cuộc các ngươi có tự đâm mình hay không?"

Đường Quả đã không còn kiên nhẫn nữa.Chúng chậm chạp không ra tay, trầm mặt ở chỗ cũ, không nói lời nào."

Người đâu, đưa chúng ra ngoài."

Đường Quả phất phất tay, "Nhìn là khiến người ta khó chịu."

Bắc Đường Hoắc xuất hiện ngay, tiến lên ôm eo cô, "Quả Quả, có muốn ta giúp nàng xử chết chúng không, vậy mà dám chọc nàng tức giận."

"Không, thế sẽ bẩn tay chàng."

Thành công nhìn thấy gương mặt đầy vẻ nhục nhã của chúng, Đường Quả liếc chúng một cái, mới vậy đã thấy khó chịu rồi?Bắc Đường Hoắc vẫy vẫy tay, "Đưa xuống hết đi, ném xa chút, tránh làm ô nhiễm mắt Hoàng Hậu."

"Vâng, Bệ hạ."

Hai tên không muốn đi, Đường Quả quay đầu hỏi, "Các ngươi không muốn đi, chẳng lẽ bằng lòng vì ta mà tự sát rồi?"

Vừa hỏi câu này thì khí thế trên người hai tên yếu đi, bị người ta kéo xuống dưới."

Thử thách của Quả Quả thật là đặc biệt.

Vì sao nàng không thử thách ta giống vậy?

Là sợ ta không qua được sao?"

Bắc Đường Hoắc nói, chàng cũng không biết vì sao sẽ muốn vì nàng mà hiến dâng tính mạng.
 
Back
Top Bottom