Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1149- 1150: Vương phi bị đổi ký ức (25-26)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 25 (1149):Đường Giảo khóc là khóc thật.

Trước khi làm nhiệm vụ cô đều gặp linh hồn của người giao nhiệm vụ.

Cô đã gặp linh hồn của Đường Giảo.

Ký ức của nàng ấy như phim điện ảnh vậy.

Vốn là một cô gái hoạt bát, ấy vậy mà khi đứng trước mặt cô, toàn thân nàng ấy tràn ngập oán hận nặng nề.

Ngay lúc này, cô như hóa thành Đường Giảo thật.Hệ thống: Nó cảm thấy cô nàng này cũng tốt nghiệp trường hí kịch, hơn nữa còn cùng trường với ký chủ đại đại nhà nó.Đường Quả thuận thế ôm lấy Đường Giảo.

Cô vỗ lưng Đường Giảo, nhẹ giọng, "Về là tốt rồi."

Hệ thống: [...] Làm sao giờ?

Nó cũng muốn nói chuyện với Ba Lần Yêu đó?

Nghe giọng cũng biết Ba Lần Yêu là shota (*) rồi.*shota: chỉ những bạn nam có ngoại hình chưa đến tuổi dậy thì.

Lưu ý, là ngoại hình, không phải tuổi tác =))) Tương đương với loli dành cho phái nữ.Phụt.Nó muốn cười quá.

Nhóc shota này cũng xui thật, số hiệu thế nào lại là 222.

Nhưng nó cũng sớm dập tắt nụ cười đi.

Nhóc kia có số hiệu đấy, hơi nhiều 2 tí thôi chứ nó thì có được đánh số miếng nào đâu.

Trước khi có ký ức, nó còn nghĩ đời này chỉ có mỗi nó là hệ thống kia kìa."

Chị, chị trở về lúc nào?

Em sống lại từ tháng trước, muốn gặp chị nhưng em sợ bị lộ lắm."

Đường Giảo khóc một lát.

Cô cảm thấy hơi ngượng chút.

Nhập tâm quá cũng khổ.Nhìn chị cô kìa, bình tĩnh, tỉnh táo, ngoại trừ ánh mắt có thay đổi một chút thì không hề sợ hãi chút nào.

Với tính cách này, sau khi chị ấy sống lại, hai tên kia chắc chắn không sống tốt được đâu."

Ngay hôm thành thân."

Đường Quả cong môi lên mỉa mai, diễn vai nữ tử đã bị phản bội, bị vứt bỏ đến chết, "Chị đang nghĩ làm sao để giúp chị em ta thoát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc này."

Đường Giảo thở dài một hơi, "Một người là Hoàng đế, một người là Cảnh vương dưới Hoàng đế, chúng ta phải cẩn thận một chút."

Nhớ ra hai tháng nữa là đến công chuyện, cô vội nói, "Chị ơi, em sống lại, có gặp may một chút, biết được cách để tránh bị tráo đổi ký ức."

Đường Quả nhìn Đường Giảo, hỏi lại, "Thật à?

Nếu vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi."

"Đương nhiên là thật rồi ạ.

Em không biết phải nói với chị thế nào, em cứ sợ chị không tin em.

Dù sao chuyện sống lại cũng quá kỳ lạ rồi."

"Em cố gắng sống như đời trước, chỉ lo người ta coi em là yêu quái rồi mang đi hỏa thiêu."

Đường Giảo tội nghiệp nói.

Đây là sự thật, ai bảo người cổ đại ngu si dốt nát chứ, người ta thông minh thế này cơ mà.Nhất là mấy vị Hoàng đế Vương gia kia, chỉ cần lộ ra cái gì đều bị nghi ngờ.

Nếu bọn hắn biết cô không phải Đường Giảo thật, khéo cô bị lột da mất."

Không bị tráo đổi ký ức thì chị sẽ có cách thoát ra khỏi cảnh này."

Đường Quả nói, "Chị cũng gặp may, vừa hay có thể hỗ trợ Giảo Giảo."

Đường Giảo không hỏi Đường Quả gặp may thế nào, Đường Quả cũng không hỏi Đường Giảo nữa, giống như đôi bên chấp nhận như vậy.Rõ ràng cùng là người xuyên không, cùng một mục đích giống nhau, vậy mà đều giả làm người trùng sinh."

Chị, từ nhỏ chị đã hay có nhiều ý tưởng, hơn nữa chị vẫn luôn thông minh hơn em.

Nếu bây giờ chị đã quay về rồi, vậy thì mọi chuyện em đều nghe theo chị hết.

"Đường Giảo dựa vào ký ức để nói chuyện với Đường Quả.

Theo cốt truyện, đúng là Đường Quả dạy Đường Giảo cầm kỳ thi họa.=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 26 (1150):Đường Giảo không tập trung được, nàng không thích nghe giảng.

Đường Quả không giống vậy.

Chị ấy trầm tính từ nhỏ nên rất tập trung học hành, đến tối có thời gian rảnh sẽ lôi Đường Giảo ra dạy học.

Đường Giảo thông minh, lại nghe lời chị nên dù không nghe tiên sinh giảng bài thì vẫn học được tới nơi tới chốn.Hai chị em thân với nhau như thế, Đường Giảo sao có thể vì hai tên đàn ông mà quên đi bọn hắn đã khiến chị nàng tổn thương thế nào chứ?Nàng có chấp niệm lớn như vậy nên được hệ thống tìm đến.

Nàng phải trả một cái giá lớn cho người làm nhiệm vụ để có thể thay đổi vận mệnh của người quan trọng nhất với nàng.Đường Giảo nghĩ, nếu không phải nàng hay chạy loạn, nàng sẽ không quen biết Thượng Quan Dực và Thượng Quan Cảnh, chị gái nàng sẽ không bị tổn thương, có thể kiếm được một người chồng tốt và sống hạnh phúc cả đời.Vì nàng quá vô tư nên mới liên lụy đến chị gái.

Hai tên kia lòng lang dạ sói như thế, chị em nhà nàng có thể phản kháng sao?Đường Quả trìu mến xoa đầu Đường Giảo, khẽ cười, "Ừ, em thích tự do, chị sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng này."

Đường Giảo thấy hơi cay cay, có chị gái luôn nghĩ cho mình thế này thật tốt quá.

Nếu cô có chị gái như vậy, cô cũng không cam chịu số phận đâu."

Chị, sắp tới chúng ta làm gì đây?"

Đường Quả nghĩ một lát rồi nói, "Cứ để giống đời trước, để bọn hắn đổi ký ức của chúng ta.

Đương nhiên, lần này chúng ta sẽ không bị đổi thật."

"Dạ, em cũng nghĩ thế."

Đường Giảo gật đầu.

Cô cũng nghĩ vậy là ổn, "Sau đó thì sao ạ?"

Đường Quả nheo mắt lại, "Bọn hắn thích Giảo Giảo đáng yêu hoạt bát nhà ta đúng không?"

Đường Giảo hơi đỏ mặt.

Lần đầu được khen, người ta ngại đó."

Giảo Giảo hy sinh một chút được chứ?"

Đường Giảo hứng thú, "Chị muốn em hy sinh thế nào?"

Cô có cảm giác mình sẽ chơi vui đây.

Qua cốt truyện, cô biết vị tiểu thư khuê các này rất thông minh, chỉ là luôn tuân theo quy củ.

Có điều, sống lại một đời, nàng ấy hẳn là có phần biến đen rồi.Cô thích kiểu như vậy lắm.

Trước kia cô cực kỳ cuồng đọc tiểu thuyết thể loại thiên kim sống thiện lương nhưng bị phụ lòng rồi trở nên mưu mô tàn ác hơn để vả mặt cốt truyện."

Giảo Giảo cứ diễn vai tiên tử trong mơ của bọn đàn ông đi, cứ hoạt bát, năng động, không dính khói lửa nhân gian, không biết dân gian khó khăn như nào, chỉ biết ngâm thơ đối chữ.

Đến khi trở về hiện thực tàn khốc bọn hắn mới biết tiên tử trong mơ vì sao chỉ là tiên tử trong mơ, vì nàng ta chỉ sống ở trong mơ mà thôi."

Đường Giảo hơi hơi hiểu một chút, "Chị giải thích rõ hơn được không?

Em vẫn chưa hiểu lắm á."

"Để chị lấy ví dụ cho em, chuyện thư sinh và tiểu thư.

Thư sinh sinh ra từ gia đình bình thường, tiểu thư thì có thân phận cao quý, được cưng chiều mà lớn, thích sách thơ, không màng vật chất, không biết cuộc sống khó khăn thế nào.Người nhà thư sinh chọn cho chàng ta một người vợ đáng tin, hiền lành nhưng chàng ta thích tiểu thư nên mặc kệ người nhà, muốn sống cùng tiểu thư.

Còn tiểu thư thì sao?

Nàng ta cũng có một vị hôn phu, hai gia đình môn đăng hộ đối nhưng vì thư sinh mà nàng ta cắt đứt với người nhà.

Chàng và nàng thành công đến với nhau, sống ở nhà thư sinh."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1151- 1152: Vương phi bị đổi ký ức (27-28)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt

Chương 27 (1151): "Tháng thứ nhất bọn họ vẫn còn yêu đương thắm thiết, cuộc sống không khác lắm so với trước kia.

Dù cơm canh có hơi khó ăn, tiểu thư cũng không quan tâm vì nàng ta cứ nghĩ rằng mình và thư sinh yêu nhau thật lòng."

"Tháng thứ hai, tiểu thư và thư sinh cố gắng sống như trước, nhưng mọi chuyện đã khác.

Phân chia công việc, thói quen sống, hoàn cảnh sống tạo thành nan đề cho cả hai."

"Tiểu thư vốn là tiểu thư, đã quen ăn ngon mặc đẹp, sao sống được với cơm canh đạm bạc, áo vải quần thô?

Muốn ngâm thơ đối đáp cũng không ổn."

"Người nhà thư sinh thì cứ than phiền về cách sống của tiểu thư và gây sự với tiểu thư.

Dần dà, thư sinh nhận ra rằng tiểu thư chỉ biết ngâm thơ đối chữ và tiêu tiền, ngoài ra gần như chẳng có tí ưu điểm nào.

So sánh với vợ của bạn chàng ta, chàng ta cảm thấy vợ mình quá xa hoa lãng phí, còn không biết quản việc nhà."

Mắt Đường Giảo sáng lên, "A, em hiểu ý chị rồi!"

Lúc mới đến, cô đã để Ba Lần Yêu xem tình hình ở phủ Cảnh Vương như thế nào.

Đường Quả quản lý mọi chuyện đâu ra đấy, đã sống lại rồi vẫn quy củ làm Vương phi, đúng là lạ thật.

Giờ mới biết, chị gái cô muốn ra đòn đau để trả thù hai tên kia."

Bây giờ bọn hắn đều cảm thấy em rất tốt."

Đường Giảo cười lạnh, "Thượng Quan Cảnh không có được em mới thấy em tốt, còn Thượng Quan Dực chỉ thấy em không giống với những nữ tử khác, còn từng được Thượng Quan Cảnh thích."

"Một khi hình tượng của em sụp đổ, không khác gì người thường, không biết bọn hắn sẽ thấy thế nào."

Đường Quả gật đầu, "Giảo Giảo vẫn thông minh như trước."

Hệ thống: Ký chủ, cô diễn như thế này không sờ lương tâm của mình một chút à?Ngừng một chốc, Đường Quả nói tiếp, "Kiếp trước bọn chúng đùa giỡn hai chị em chúng ta, một tên vứt bỏ chị, tên còn lại tặng không chị, chị chết nơi đất khách quê người.

Có lẽ cuộc sống của Giảo Giảo sau đó cũng không tốt."

"Không tốt thật ạ.

Chị mất chưa được bao lâu thì em nhớ ra mọi chuyện.

Em muốn báo thù nhưng phận con gái không thể làm gì được.

Nửa đời sau em bị bọn chúng cướp tới cướp lui.

Em tỏ thái độ thế nào bọn nó cũng tưởng trong lòng em có người khác.

Nói thương em vậy mà lại khiến em tổn thương, rồi lại đi xin lỗi, rồi tặng châu báu ngọc ngà cho em."

Đường Giảo trầm xuống, "Ngay cả khi em chết rồi, chúng còn tranh cả thi thể em.

Linh hồn em bay bên trên, chúng cứ nói em vẫn còn sống, chưa có chết.

Lúc đó đang giữa hè, thi thể sẽ nhanh bị phân hủy, ấy mà chúng cũng không cho hạ táng."

"Thi thể em nát tan rồi chúng mới hạ táng.

Buồn cười thay, chúng bắt tay giảng hòa ở trước mộ của em, còn nói là dù gì cũng từng yêu em sâu đậm, đừng tiếp tục làm hại nhau nữa."

Hệ thống: Biến thái à!"

Hóa ra vận mệnh của Giảo Giảo còn thê thảm hơn chị."

Đường Quả cảm thán một câu, nắm lấy tay Đường Giảo, "Yên tâm đi, đời này chị em ta cùng nhau báo thù."

"Vâng."

Đường Giảo trả lời.Đường Quả khẽ cười một tiếng, "Bọn chúng thích cướp tới cướp lui như thế, trước khi bị đổi ký ức, Giảo Giảo cứ lừa bọn chúng đi.

Sau khi thay đổi rồi Giảo Giảo có thể làm những chuyện khác."

"Chuyện gì ạ?"

Đường Giảo hứng thú hỏi.=====Chương 28 (1152): Đường Quả ghé vào tai Đường Giảo, nói nhỏ: "Giày vò Thượng Quan Cảnh nhiều vào.

Tính em ham chơi, vậy thì cứ ham chơi cật lực vào, giống như hồi bé ấy, khiến phủ Cảnh Vương gà bay chó sủa.

Lúc hắn ta không chịu được nữa em cứ khóc với hắn, khóc thật to, thật đáng thương đến khi hắn mềm lòng, nghĩ rằng không cho em quậy phá là không được."

Đường Giảo tròn mắt, cái này... cái này... quá đỉnh!

Không ngờ tiểu thư khuê các cũng mưu mô thế này."

Giảo Giảo là tiên tử trong mộng của hắn, chưa đến giới hạn cuối cùng thì hắn sẽ không bỏ rơi Giảo Giảo.

Đến khi kiên nhẫn của hắn cạn đáy, rảnh rỗi hắn mới có thể nhớ ra được phủ Cảnh Vương từng có một Cảnh Vương phi quản lý mọi việc trong nhà rất tốt."

Đường Quả cười tủm tỉm, nói tiếp, "Đến lúc đó, Giảo Giảo cứ quậy phá cho chị, hắn nhất định sẽ nói hắn yêu em thích em nhiều thế nào.

Rồi khi hắn không để ý đến em, nhìn vật nhớ người, em cứ hỏi hắn có phải hắn thay lòng đổi dạ rồi không."

Đường Giảo: Xịn sò!!!Thượng Quan Cảnh không điên lên mới lạ!Đường Quả nở một nụ cười lạnh, "Trong lúc đó, Thượng Quan Dực nhất định sẽ tìm cách cướp em về cung, em cứ giả vờ là mình không muốn vì lúc đó đã đổi ký ức rồi.

Nhưng em cũng để lộ ra vài điểm nào đó để Thượng Quan Dực nghĩ rằng có thể lấy lại trí nhớ cho em.

Đương nhiên, đừng quên hành hạ hắn."

Đường Giảo đã hiểu mình phải làm gì.

Nhiệm vụ của cô là bón hành cho hai thằng tồi cứ luôn mồm nói yêu cô này."

Cũng đừng quên châm ngòi thổi gió hai anh em bọn chúng."

Khóe miệng Đường Giảo giật giật.

Chị gái cô xấu bụng quá, đen sì sì rồi.Nhưng mà, thật là cảm giác!Cô thành fan của chị ruột rồi."

Châm lửa thế nào cho bọn chúng choảng nhau vỡ đầu là tốt nhất.

Đến khi đôi bên bất phân thắng bại thì em cứ nhảy vào khóc, nói rằng đều tại mình nên cả hai mới như thế."

Đường Quả nhấp một ngụm trà, nói tiếp, "Cả hai đang tức giận rằng sao lại đánh nhau vì một nữ tử, nghe em nói vậy, bọn chúng sẽ áy náy và hận đối phương hơn, cảm thấy em sống với đối phương là sẽ khổ."

Đường Giảo nghe Đường Quả dặn dò, không thể không cảm thán với Ba Lần Yêu: "Cho dù không có tôi thì chị gái xấu tính này cũng dư sức chơi chết được hai tên kia rồi."[Theo như lời Đường Quả, ký chủ có vai trò rất lớn.

Không có ký chủ, kế hoạch sẽ không thực hiện được.

Tôi thấy kế hoạch không có gì cần bàn thêm nữa.

Có điều cô có thể hỏi về cách thoát thân.]Đường Giảo nghe theo, hỏi Đường Quả, "Vậy chị ơi, chúng ta sẽ trốn đi kiểu gì?"

"Không phải chị sẽ bị đưa đi à?"

Nghe Đường Quả nói vậy, Đường Giảo quýnh cả lên, "Chị!

Có em ở đây, em sẽ không để chị bị đưa đi đâu!"

"Giảo Giảo à," Đường Quả lắc đầu, nói, "Vì kế hoạch, chị phải đi.

Em cứ yên tâm, chị sẽ tự bảo vệ bản thân.

Nếu không đi, kế hoạch không thực hiện được."

"Trước khi đi, chị sẽ để lại đủ kỷ niệm cho bọn chúng, khiến bọn chúng không thể quên."

Đường Giảo nghĩ gì đó rồi hỏi lại, "Thật sự không sao ạ?

Sau này chúng ta có thể gặp lại không?"

"Tất nhiên là được chứ."

Đường Quả xoa đầu Đường Giảo.

Đường Giảo không quen lắm, cô không có chị gái, đột nhiên có chị quan tâm khiến cô rất vui.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1153- 1154: Vương phi bị đổi ký ức (29-30)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 29 (1153):"Không phải em thích tự do à?

Chị đã nói rồi, chị sẽ để em tự do tự tại, thích đi đâu thì đi."

Đường Quả tiếp tục, "Trước đó, hai chị em ta phải báo thù hai tên kia đã."

"Vâng, em nghe chị.

Lúc nào chị cũng tính trước hết rồi."

Đương lúc hai chị em bàn luận làm sao để bón hành cho Thượng Quan Cảnh và Thượng Quan Dực thì hai anh em ở trong thư phòng bàn mấy chuyện khác."

Cảnh Vương, xem ra cưới Vương phi là đúng, nhìn phủ Cảnh Vương bây giờ đều gọn gàng đâu ra đấy, năng lực của Vương phi tốt thật, đúng là chị gái của Giảo phi có khác."

Thượng Quan Dực vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Thượng Quan Cảnh.Thượng Quan Cảnh nhớ đến những gì Đường Quả làm và tài năng lẫn tính cách hiền lành của Đường Quả.Nghe Thượng Quan Dực nhắc đến Đường Giảo, hắn nói theo, "Vương phi rất tốt, thần đệ còn muốn cảm tạ hoàng huynh ban ân đây.

Mãi sau thần đệ mới biết, rất nhiều chủ mẫu muốn Vương phi về làm dâu nhà mình."

"Thần đệ quả thực đã nhặt được bảo bối."

"Vương phi không chỉ biết quản lý chuyện trong nhà mà còn biết quản lý cửa hàng.

Cầm kỳ thi họa cũng thuộc dạng xuất chúng."

"Ô?"

Thượng Quan Dực hơi kinh ngạc, "Trẫm chỉ nghe nói đại tiểu thư phủ thượng thư học quản lý nhà cửa từ bé, rất được các chủ mẫu chào đón, không ngờ là nàng ta cũng tinh thông cầm kỳ thi họa."

Thấy Thượng Quan Dực kinh ngạc, Thượng Quan Cảnh có phần thoải mái, tiếp tục khoe khoang, "Vương phi không chỉ viết chữ đẹp, vẽ cũng khá tốt, nấu ăn thì cực kỳ ngon.

Thực không dám giấu, mỗi khi thần đệ ở trong phủ, bữa trưa và bữa tối đều do Vương phi làm."

Thấy Thượng Quan Cảnh thể hiện như thế, Thượng Quan Dực vô cùng ngạc nhiên.Chẳng lẽ vị đại tiểu thư kia tốt đến mức đó?"

Hoàng huynh không tin sao?"

"Trẫm không tin thật, phải thấy tận mắt mới được."

Thượng Quan Cảnh thầm cười trong lòng.

Hắn quay lại nói với gã sai vặt bên cạnh, "Đi mượn mấy bức tranh chữ của Vương phi.

Còn nữa, nhớ dặn Vương phi làm thêm đồ nhắm cho bữa tối."

Thượng Quan Cảnh nghĩ một lát, "Không cần làm quá nhiều, không Vương phi lại mệt."

Hắn nói vậy là để tỏ vẻ mình rất quan tâm đến Vương phi trước mặt Thượng Quan Dực.Không bao lâu sau, gã sai vặt trình lên mấy bức tranh thư pháp của Đường Quả.Thượng Quan Dực vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi thấy được tranh, hắn vô cùng kinh ngạc.

Hắn không nghĩ Thượng Quan Cảnh sẽ lừa mình, dẫu sao thì nhìn vẻ đắc ý của Thượng Quan Cảnh, không thể là giả được.Bảo sao...

Bảo sao em trai hắn có Vương phi là quên luôn Giảo phi.

Vương phi này quá tài giỏi.Thấy Thượng Quan Dực ngạc nhiên, Thượng Quan Cảnh khoái trá.Hắn cuốn tay áo lên cho Thượng Quan Dực xem, "Hoàng huynh nhìn thấy gì không?"

Hắn cũng giơ chân lên cho Thượng Quan Dực nhìn dấu vết nhỏ bên dưới, "Đây cũng có nữa."

"Hoàng huynh, trên túi thơm của ta cũng có."

Thượng Quan Cảnh nâng túi thơm lên.

So với dưới chân và trên ống tay, Thượng Quan Dực nhìn hoa văn trên túi thơm rõ ràng hơn.

Hắn nhận ra, hoa văn kia được tạo thành từ một chữ "Cảnh".=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 30 (1154):"Đều là Vương phi của thần đệ làm hết đấy, giỏi lắm đúng không?"

Thượng Quan Dực không thể không gật đầu tán dương, "Rất giỏi."

Nữ tử này thật tinh tế.

Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Hắn rất mong chờ xem nàng ta xuống phòng bếp như thế nào, làm được mỹ vị gì để khiến một kẻ kén ăn như em trai hắn phải nhìn bằng con mắt khác.Đường Quả biết yêu cầu của Thượng Quan Cảnh, lập tức dặn người hầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn kỹ càng.Người hầu đi rồi, Đường Giảo mới dò hỏi, "Chị, sao chị còn nấu ăn cho hắn?"

Cô kinh ngạc, "Sao chị lại tự làm cho hắn chứ?"

Vị tiểu thư này cái gì cũng giỏi, nhưng hồi còn ở phủ thượng thư, nàng ấy đâu có khổ như vậy đâu.

Đường Giảo thầm phẫn hận, hai anh em nhà kia thật đáng ghét."

Nãy giờ chị nói mà Giảo Giảo không hiểu hả?"

Đường Quả trưng ra bộ mặt bí ẩn, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra, trên môi nở nụ cười, "Ở đời này thiếu gì người nấu ăn ngon, nhưng mỗi người làm ra một hương vị khác nhau, còn khác nhau rất nhiều.

Nếu cố tình làm sẽ khiến những người kén chọn khắc sâu ấn tượng.

Có nhiều thứ quen rồi cứ quen mãi, đột nhiên mất thứ đó đi sẽ cảm thấy khó chịu."

Da gà da vịt Đường Giảo nổi hết cả lên, cô đã hiểu ý của Đường Quả, "Tối nay em xuống bếp với chị."

"Ừ."

Thượng Quan Cảnh không dám đi gặp Đường Giảo, sợ Thượng Quan Dực phát hiện nên cứ luôn miệng khen Vương phi của mình tốt thế nào.

Thật ra Đường Giảo đến phủ đã đủ khiến hắn vui rồi.

Vì không ngủ đủ giấc nên hắn buồn ngủ ghê gớm, lúc đánh cờ với Thượng Quan Dực không tránh được mất tập trung, thua liên tiếp mấy ván.Thượng Quan Dực thấy thế, trêu chọc, "Cảnh Vương mất hồn mất vía thế này là đang nhớ Vương phi à?

Cũng đúng, trẫm đến chơi, hai người không được gặp nhau.

Có điều ngươi cũng biết Vương phi và Giảo phi thân thiết đến mức nào, không nên đi quấy rầy."

"Thần đệ biết."

Thượng Quan Cảnh cố căng mắt ra, hết sức không hài lòng với những người hầu quét dọn viện tử của hắn đêm qua.

Có điều Thượng Quan Dực dường như đã không còn đề phòng nữa, hắn có thể từ từ chuẩn bị để giữ Giảo Nhi ở phủ.Bữa tối có mấy món đồ nhắm do Đường Quả làm.Thượng Quan Cảnh đã dặn dò nên cô chỉ làm mấy món trông có vẻ đơn giản, chỉ người nào biết ăn uống mới biết được trong đó có gì.

Hơn nữa, ăn rồi sẽ không ngừng lại được.Hiện tại thì Thượng Quan Dực đang rơi vào trường hợp đó.Hắn chỉ tò mò ăn thử một miếng, không ngờ ăn rồi là ăn liên tục, không thèm để ý đến Đường Giảo luôn chứ đừng nói gì đến chuyện nhường đồ ăn cho cô.Đường Giảo thấy hắn ăn vui vẻ như thế, thầm chửi trong lòng.

Bảo yêu thương người ta lắm cơ mà?

Một bữa ăn đã hiện nguyên hình rồi.Cô là một phi tử, nào dám giành ăn với Hoàng đế.

May là lúc ở trong bếp, cô đã ăn nhiều món ngon hơn rồi.Chị gái cô nấu ăn ngon như thế, cô phải thường xuyên đến phủ Cảnh Vương.mới được.

Chưa bàn đến việc khác, cứ ăn chực đã.Cô tin là Thượng Quan Dực cũng nghĩ vậy.Thượng Quan Cảnh trợn mắt nhìn mấy món ngon Đường Quả làm tiến vào miệng Thượng Quan Dực, vừa thấy đắc ý vừa thấy không thoải mái.Vương phi hắn nấu mà?

Ăn gì ăn lắm thế?
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1155 - 1156: Vương phi bị đổi ký ức (31 - 32)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh NguyệtChương 31 (1155):Đây là đồ ăn do Vương Phi của hắn làm, vậy mà Hoàng huynh lại ăn một cách vui vẻ như vậy.Thượng Quan Dực ăn hết sạch đồ ăn Đường Quả làm từ bao giờ.

Ăn xong, hắn có hơi xấu hổ.

Hắn khen một câu, sơn hào hải vị quý thì quý thật nhưng ăn không ngon bằng mấy món bình dân thông thường trước mặt này.Kết thúc bữa ăn, Thượng Quan Dực và Đường Giảo tức tốc hồi cung ngay trong đêm.

Ra đến cửa phủ, Đường Giảo cố ý kéo tay áo Thượng Quan Dực, nói, "Hoàng thượng, thiếp muốn gặp chị thường xuyên, không biết thế có được không?"

"Được chứ."

Được ăn đồ ngon, tâm trạng Thượng Quan Dực rất tốt, "Mồng một và mười lăm hàng tháng, trẫm cho phép Giảo phi ra ngoài thăm Vương phi, thế nào?"

"Cảm tạ Hoàng thượng."

Quyết định của Thượng Quan Dực khiến cả bốn người hài lòng.

Thượng Quan Dực nghĩ, những lần sau hắn sẽ được ăn ngon như hôm nay.

Còn Thượng Quan Cảnh thì nghĩ, tháng nào cũng được gặp Đường Giảo hai lần, càng dễ bề hành động.Đường Giảo và Đường Quả nhìn nhau, tốt quá rồi.Xe ngựa đi rồi, nụ cười trên mặt Thượng Quan Cảnh mãi không tắt được.

Hắn quay sang nhìn Đường Quả, nói, "Hôm nay Vương phi biểu hiện khá đấy."

"

Sau này Giảo Phi đến, ngươi phải tiếp đãi cho thật tốt."

"Thiếp rõ rồi, thưa Vương gia."

Đường Quả trả lời, liếc nhìn Thượng Quan Cảnh, "Sắc mặt Vương gia hình như không tốt lắm.

Chàng mệt nhọc cả ngày rồi, nên nghỉ sớm thôi."

Nghe cô nhắc nhở, Thượng Quan Cảnh cảm thấy mệt vô cùng.

Tất cả đều tại lũ người hầu không có mắt kia!Hắn quay người đi vào, thấy Đường Quả có vẻ mỏi mệt, thuận miệng nói, "Vương phi cũng bận rộn cả ngày rồi, cũng nghỉ sớm đi."

Nói xong, hắn thấy nữ tử đoan trang trước mắt mình hơi cong môi lên, mắt cũng sáng hơn hẳn.

Nàng ta nhẹ nhàng đáp lại hắn, "Vâng, tạ Vương gia quan tâm."

Thượng Quan Cảnh nhanh chóng quay đầu bước đi.

Đúng là ảo tưởng.

Chẳng qua là do nàng ta thuyết phục được Giảo Nhi đến phủ chơi thường xuyên, cũng khiến hoàng huynh hắn hết nghi ngờ nên hắn mới thuận miệng nói một câu thôi, thế mà nàng ta lại tưởng thật.

Thật sự nghĩ rằng chỉ làm được những thứ này mà có thể khiến hắn thích ư?

Trông thì thông minh mà ngu không tưởng, ngây thơ đến mức buồn cười.

Cũng may nàng ta nghe lời nên hắn không so đo làm gì.

Sau này đưa Giảo Nhi về phủ, với bản lĩnh của nàng ta, muốn được Thượng Quan Dực chiều chuộng cũng dễ như trở bàn tay.

Làm phi tử của Hoàng đế còn tốt hơn là làm Vương phi nhiều, coi như nàng ta trèo cao.[Ký chủ, nhìn hắn ta kìa.

Hắn ta nghĩ hắn ta là ai chứ?]Hệ thống bây giờ chẳng ưa gì mấy tên ức hiếp ký chủ, nhất là mấy thằng cặn bã này.

Nó chỉ hận không thể khiến bọn chúng nổ banh xác.Đường Quả nhẹ giọng cười, "Tức cái gì, cứ kệ đi.

Thống tử à, mi cứ nghĩ cách dụ nhóc shota kia cho ta đi.

Theo như kinh nghiệm của ta, Ba Lần Yêu là hệ thống chính quy, nói không chừng moi được tin tức gì đó có ích."[Ký chủ, moi tin từ miệng Ba Lần Yêu chả dễ đâu.

Chỉ cần cô cho phép tôi nuốt nó, mọi thứ của nó sẽ là của tôi rồi, tôi còn có thể thăng cấp.]=============Chương 32 (1156):
Nuốt hệ thống thật là vui!"

Thống tử, ta có một thắc mắc.

Ta là người có tam quan chính trực như thế này, sao mi càng ngày càng hư thế hả?

Một hai đòi nuốt thống của người ta, người ta chọc mi à?"[A...

Không có.

Nhưng tôi thấy nuốt hệ thống thích thật mà.] Hệ thống yếu ớt đáp lại."

Mi có thấy ta chơi chết người không động đến ta không?"[Không có.] Âm lượng của hệ thống nhỏ dần."

Đấy.

Thống của người ta là thống chính quy, có số hiệu, không đụng chạm gì đến mi, mi lại muốn nuốt nó không lý do.

Kết bạn để nghe ngóng tin tức không phải vui hơn và đơn giản hơn à?"[Nhưng nhỡ nó không nói thì sao?]"Vậy thì vừa ra oai vừa dụ nó chứ sao.

Mi cao cấp hơn nó, ngôn từ bất lực thì vũ lực và trí lực lên ngôi, mi không nuốt nhưng cũng dư sức bắt nó làm đàn em của mi được mà?"

Hệ thống nghĩ một lúc, cảm thấy vậy cũng được.Thực ra nó muốn nuốt Ba Lần Yêu còn có một nguyên nhân nữa là, nhóc hệ thống yếu gà kia là hàng chính quy được đánh số, trong khi nó lợi hại thế này thì không có lấy một con số nào, thậm chí còn không biết mình ra đời kiểu gì, xưởng sản xuất ở đâu, sau này lỡ có bị hỏng cũng không biết chỗ nào để sửa.

Nó nghi ngờ nó là hệ thống bản lậu.Cái thằng hệ thống xấu xa trước kia cũng có số hiệu đấy, nó ghen tỵ chết mất![Vậy hôm nào tôi đi hỏi thử xem thế nào.

Ký chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến thằng nhóc kia phun hết bí mật trong bụng nó ra.]Một nhóc shota chưa đủ lông đủ cánh, dù có số hiệu thì vẫn là loại yếu gà thôi.

Đã thế số hiệu còn là 222, thà không có còn hơn.Nó thầm nghĩ, nó không có số hiệu thì đã sao?

Nó lợi hại, nó có một ký chủ đại đại lợi hại nữa, tốt hơn nhiều so với Ba Lần Yêu.Nghĩ vậy, nó thấy thoải mái hẳn.Đường Quả có thể đoán được hệ thống nghĩ gì, trong lòng cười muốn điên rồi...."

Chủ nhân, ngài tạm thời không định về Bắc Yến sao?"

Nghiêm Hoặc đứng trước cửa sổ nhìn ánh dương Nam Thục.

Đã nhiều ngày trôi qua, chàng vẫn nhớ đến vị phu nhân hôm ấy.Kể từ ngày đó, chàng thường xuyên đến cửa hàng nhưng không thấy nàng đến nữa.

Chàng muốn có tin tức của nàng nhưng lại không thể hỏi thẳng chưởng quỹ, tránh làm tổn hại đến thanh danh của người ta.Về sau không thể chịu được nữa, chàng đành phải để thuộc hạ đi tra và biết được thân phận của nàng.Phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp ấy tên húy là Đường Quả.

Nàng là đại tiểu thư của phủ thượng thư, nửa năm trước được Hoàng đế Nam Thục tứ hôn thành Vương phi của Cảnh Vương.

Biết được tin, Nghiêm Hoặc vô cùng ảo não.

Sao chàng không đến Nam Thục sớm hơn một năm chứ?

Sớm hơn một năm, có lẽ sẽ không bỏ lỡ nhau.Chàng không thể không thừa nhận rằng mình có tình cảm với vị phu nhân ấy.

Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng có ý với một nữ tử.

Đáng tiếc, tâm tư đó bị bóp chết từ trong trứng nước.

Giữa hai người chỉ có thể nói là có duyên nhưng không có phận."

Sắp đến tiệc mừng thọ 30 tuổi của Hoàng đế Nam Thục, cũng là tiệc giao lưu mười năm một lần giữa các quốc gia, vừa hay đến phiên Nam Thục là chủ nhà.

Còn nửa năm nữa thôi, đợi xong rồi thì về."

"Vậy còn Bắc Yến thì sao ạ?"

Nghiêm Hoặc đáp, "Viết thư cho Vân Mộ Quân, bảo rằng bên đó giao cho hắn."

Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc cũng hiểu được phần nào, chủ nhân của họ đang nhớ vị phu nhân kia, không thể quên được.

Đáng tiếc, phu nhân lại là Cảnh Vương phi.=====Đôi dòng tâm sự:Hello hello, mị là Dã Linh đây!!!

Trong khoảng thời gian Minh Nguyệt đăng truyện giúp mị, mị có thỉnh thoảng check thông báo trên wattpad, thấy được mọi người vẫn nhiệt tình ủng hộ truyện, mị vui lắm luôn á >< Cảm ơn mọi người rất rất rất nhiều luônnnn Tiếc là vì số lượng thông báo quá nhiều nên mị không thể trả lời hết tất cả bình luận của mọi người được, mong mọi người thông cảm giúp mị T_THiện tại chỗ của Minh Nguyệt đang có bão, có thể sắp tới mọi người sẽ không thấy Minh Nguyệt reply comment nữa :((( Cùng chúc cho Minh Nguyệt và tất cả đồng bào miền Trung an toàn vượt qua cơn bão này nha!
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1157 - 1158: Vương phi bị đổi ký ức (33 - 34)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh NguyệtChương 33 (1157):Được Thượng Quan Dực cho phép, vào ngày mồng một và mười lăm hàng tháng, Đường Giảo đều đến phủ Cảnh Vương.

Đa phần Thượng Quan Dực sẽ đi theo.

Đường Giảo đến là để bàn kế hoạch với Đường Quả, Thượng Quan Dực nói là đi cùng Đường Giảo nhưng thực chất là đến để ăn chực.Thượng Quan Cảnh thì lại hiểu lầm rằng Thượng Quan Dực là Hoàng đế, trời sinh tính đa nghi nên không yên tâm cho Đường Giảo đến phủ Cảnh Vương một mình.

Vì hiểu lầm như thế nên mỗi lần Đường Giảo đến phủ, hắn đều rất quy củ, ánh mắt không hề thay đổi, làm gì cũng cẩn thận.

Chẳng ai biết trong lòng hắn mừng thế nào.Cả hai anh em đều không biết, có một người đang dần bước vào cuộc sống của bọn chúng.Thượng Quan Cảnh không nhận ra rằng mọi thứ ở trong phủ Cảnh Vương của hắn đều có hình bóng của Vương phi.

Trên người hắn, từ trên xuống dưới, ngoại trừ cái xác hắn ra thì từ thuốc gội đầu đến quần áo đều có dấu vết của Vương phi.Thượng Quan Dực thì, nói là mồng một và mười lăm mới đưa Đường Giảo đến nhưng đôi khi có thời gian rảnh hắn vẫn đến.Lần đầu tiên hắn thấy một nữ tử giỏi giang như thế.

Cái gì nàng ta cũng biết, cái gì nàng ta cũng giỏi.

Hắn thân là đàn ông mà nhìn thấy nàng ta viết chữ cũng phải tấm tắc không ngừng.Thực chất, hai anh em đều sớm nhận ra Cảnh Vương phi tài giỏi hơn Đường Giảo rất nhiều.

Có điều Đường Giảo vẫn là nữ tử đặc biệt nhất trong lòng bọn hắn.

Bọn hắn thích linh khí trên người nàng, thời này hiếm có nữ tử nào được như thế.

Nhưng đồng thời, bọn hắn vẫn thưởng thức nữ tử như Đường Quả.Thượng Quan Dực nói hâm mộ Thượng Quan Cảnh là nói thật.

Hắn còn từng nghĩ, nếu Hoàng hậu của hắn là một người hiền đức như Cảnh Vương phi, hậu cung của hắn sẽ được quản lý ngay ngắn, hắn không cần phải lo gì nữa.Đương nhiên, hắn chỉ nghĩ vậy thôi.Đường Quả và Đường Giảo nhìn thấy hết những thay đổi nhỏ của hai anh em.

Hai người vẫn giữ im lặng, tiếp tục diễn vai của mình.

Trong lúc vô thức, Đường Giảo thể hiện nhiều hơn hẳn khiến tính cách của hai chị em được bộc lộ rõ ràng hơn.

Thượng Quan Cảnh và Thượng Quan Dực đều thấy cô là của hiếm, cá tính của cô không những không phải nhược điểm mà còn là ưu điểm lớn.Đường Giảo nhớ kỹ từng lời dặn của Đường Quả, cô cứ thể hiện hết sức là được, có thể khiến hai anh em đánh nhau thì càng tốt.Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày nọ, phủ Cảnh Vương xuất hiện một vị khách trông rất giống thần tiên.

Thượng Quan Cảnh còn nói, phải chăm sóc vị này thật tốt."

Đây là một vị đại phu rất giỏi.

Bản vương từng bị thương nên mới mời ông ấy đến phủ bốc thuốc cho.

Bốc thuốc xong thì ông ấy sẽ đi."

Đúng là Thượng Quan Cảnh đã từng bị thương, còn bị thương rất nặng.

Thượng Quan Dực cũng biết chuyện này nên không nghi ngờ gì về thân phận của "đại phu".Đường Quả nghe hắn nói xong, lập tức nhận ra ông lão kia chính là vị cao nhân có thể thay đổi ký ức."

Có thuốc rồi, bản vương sẽ nhờ ông ta bắt mạch cho Vương phi xem có bị gì không."

Thượng Quan Cảnh thuận miệng nói, "Vương phi thân với Giảo phi, có thể mời Giảo phi đến xem cùng.

Có điều, đừng để lộ ra.

Hoàng huynh rất quan tâm đến Giảo phi, nếu Hoàng huynh biết, dễ mà tưởng Giảo phi mắc bệnh."

Đường Quả gật đầu, "Thiếp hiểu rồi.

Thiếp sẽ mời Giảo Giảo đến phủ chơi, tiện thể để thần y khám cho."

"Vương phi rất thông minh."

Thượng Quan Cảnh thở phào một hơi.

Nhìn nữ tử vốn quy củ nở nụ cười với mình, thêm đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn mình chăm chú, hắn có phần chột dạ, vội vàng rời mắt đi.===============Chương 34 (1158):Bàn tay giấu trong áo của Thượng Quan Cảnh nắm chặt lại.

Sớm thôi, Giảo Nhi sẽ là của hắn.

Còn nữ tử này, sau này không phải Cảnh Vương phi của hắn nữa.

Nàng ta sẽ thay thế Giảo phi sống trong cung."

Mấy ngày nay khiến Vương phi vất vả rồi."

Phủ Cảnh Vương được nàng ta quản lý ngay ngắn, quán rượu và các cửa hàng trên danh nghĩa của phủ cũng buôn bán càng ngày càng tốt.

Ngay mấy hôm trước, nàng ta đã mua nguyên thạch từ thương nhân Bắc Yến, cắt ra được rất nhiều hàng tốt.

Mấy món đồ cầm tay trong phủ hắn đều làm từ ngọc bên trong đống nguyên thạch kia.Hắn đột nhiên nhận ra, hình như nàng ta chưa từng muốn cái gì, không hiểu sao trong lòng đột nhiên có mấy phần áy náy.Có lẽ là vì nàng ta quá ngoan nên hắn mới không đành lòng.

Có trách thì trách vận mệnh thôi.

Nàng ta không nên gặp Thượng Quan Cảnh hắn, không nên là chị gái của Giảo Nhi, còn giống Giảo Nhi như đúc.Mấy ngày trước, hắn đã chọn ra viên ngọc tốt nhất và mời người làm thành một chiếc vòng tay.

Hắn định đưa nó cho Giảo Nhi, nhưng giờ hắn quyết định thay đổi ý định.Chỉ là một cái vòng tay thôi, cho nàng ta cũng được, dù gì nàng ta cũng rất nghe lời.

Sau này Giảo Nhi về bên hắn, nàng ấy muốn gì hắn cũng sẽ tìm cho."

Vương gia còn có gì cần nói với thiếp không?

Nếu không có, thiếp xin cáo lui."

Thấy Đường Quả sắp quay người đi, Thượng Quan Cảnh vội gọi lại.

Thấy cô tỏ ra không hiểu gì, hắn nói, giọng điệu không mặn không nhạt, "Chờ ở đây, trước lúc bản vương quay lại không được đi đâu hết."."

"Vâng, thiếp sẽ chờ Vương gia ạ."

Thượng Quan Cảnh có phần không chấp nhận được.

Biết nghĩ một chút được không?

Biết phản kháng một chút được không?

Chẳng lẽ nàng ta không biết trong lòng hắn không hề có nàng ta à?Quá ngu xuẩn, quá ngây thơ.Thượng Quan Cảnh vội vàng đến thư phòng lấy chiếc hộp đựng vòng ngọc rồi nhanh chóng quay về chỗ cũ.

Thấy Đường Quả phơi mình giữa ánh nắng chói chang khiến gương mặt xinh đẹp kia đỏ bừng lên, trái tim hắn đột nhiên cứng lại.

Hắn bước vội đến trước mặt Đường Quả, "Bản vương bảo ngươi chờ ở đây mà ngươi không biết dịch ra chỗ khác hả?"

Thấy nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu, hắn cảm thấy khá đáng yêu, "Vương phi à, đứng chỗ nắng thế này, ngươi không sợ bất tỉnh hay bị cảm nắng hả?"

"Không phải Vương gia muốn thiếp chờ ở đây ạ?"

"Bản vương bảo ngươi chờ ở đây là ngươi chờ ở đây luôn?"

Thượng Quan Cảnh khó hiểu, "Ngươi động não chút đi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Vương gia đang lo lắng cho thiếp đấy ư?"

Rõ ràng đã bị nắng chiếu đến đỏ cả mặt, nàng ta còn phấn khởi hỏi lại hắn.Thượng Quan Cảnh cười lạnh, "Nghĩ nhiều rồi.

Vương phi biết tự mình đa tình quá nhỉ."

"Vương phi luôn là người thông minh, nhưng tại sao trước mặt bản vương, ngươi lại không suy nghĩ gì cả?

Lời nào của bản vương cũng không phải đều đúng hết.."

"Vương gia là phu quân của thiếp, nghe lời phu quân không sai."

Thượng Quan Cảnh cảm thấy mình không thể nói thêm với loại chết não này nữa.

Hắn đưa cái hộp cho cô, "Cầm đi.

Nể tình người vất vả nửa năm qua, bản vương thưởng cho ngươi."

"Tạ Vương gia."

Đường Quả mở hộp ngay trước mặt hắn.

Ánh nắng theo tay cô chiếu lên mặt vòng trong suốt.

Vừa nhìn thấy nó, nụ cười trên mặt cô chuyển từ nhợt nhạt sang rạng rỡ hơn.Thượng Quan Cảnh nhất thời tắt tiếng.

Hắn không trách cứ nàng ta được.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1159 - 1160: Vương phi bị đổi ký ức (35 - 36)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh NguyệtChương 35 (1159):Ngay khi hắn muốn ngắm thêm thì nụ cười đó đã biến mất.

Hắn nghĩ, nụ cười này đúng là nụ cười trong truyền thuyết, giống hệt hoa quỳnh, chỉ thoáng qua trong nháy mắt thôi, rất đáng quý.Nụ cười của Đường Quả lại trở về trạng thái nhợt nhạt như trước nhưng Thượng Quan Cảnh có thể thấy nàng ta đang rất vui.

Chưa bao giờ hắn thấy nàng ta vui như vậy cả."

Được rồi, đi về đi.

Phơi nắng thoải mái lắm à?"

"Không sao ạ."

Đường Quả nở nụ cười với Thượng Quan Cảnh, hành lễ, "Vương gia, thiếp rất thích chiếc vòng tay này.

Thiếp xin cáo lui."

Thượng Quan Cảnh chưa kịp nói gì, Đường Quả đã cầm hộp quay đi, vòng ngọc trên cổ tay cô.

Bước đi của cô thật nhẹ nhàng, tại chỗ ngoặt, hắn có thể thấy được nụ cười bên mặt của cô, nhất thời không biết nên nói gì."

Chỉ là một cái vòng tay bằng ngọc thôi mà vui đến mức này cơ à."

Thượng Quan Cảnh lạnh lùng nói, "Đúng là một kẻ ngốc.

Chẳng qua bản vương thấy thiệt cho ngươi nên mới đền bù thôi."

Đoạn, hắn quay người về thư phòng.

Chỉ là, nụ cười vừa rồi cứ ở mãi trong đầu hắn suốt dọc đường đi.

Nụ cười đó quá mê người, gọi là câu hồn đoạt phách cũng không phải nói quá.Hóa ra vị tiểu thư này cũng sẽ lộ ra nụ cười như thế.

Nhưng lý do để nàng ta cười thì thật nực cười.

Chỉ là vị phu quân hữu danh vô thực của nàng ta bố thí cho một miếng vòng ngọc vô dụng thôi!Ngu ngốc, đần độn, ngây thơ, dốt nát!Hết!

Chiếm hết cả.Đường Quả về phòng, nhìn vòng ngọc trên cổ tay với ánh mắt chán ghét, "Nếu không phải nó còn hữu dụng, ta đã đập nó đi rồi."[Ký chủ, tôi ủng hộ cô.

Đập đi, tôi đổi cho cô mấy cái hàng giả.] Hệ thống xúi giục.

Nó đã ngứa mắt Thượng Quan Cảnh từ lâu rồi, chỉ mong ký chủ sớm ngược chết hắn ta thôi.Đương nhiên, Đường Quả không có đập.

Ngày nào cô cũng đeo nó đến trước mặt Thượng Quan Cảnh để thể hiện mình đang rất vui, tiện thể quan tâm hỏi han hắn để tăng thêm ấn tượng.Vài ngày sau đó, Thượng Quan Cảnh không thể không chú ý đến chiếc vòng trên cổ tay Vương phi hắn.

Nhìn nàng ta quý chiếc vòng như thế, hắn cảm thấy thật buồn cười.

Hắn cứ mặc kệ, mấy ngày nữa là Đường Giảo đến rồi, hắn sẽ tạo chút rắc rối cho Thượng Quan Dực để Thượng Quan Dực không thể đi cùng Đường Giảo đến phủ.

Đến lúc đó, hắn có thể khiến Giảo Nhi ở lại phủ Cảnh Vương để làm Vương phi của hắn mãi mãi.Vừa nghĩ hắn vừa đi đến viện của ông lão kia.Ông lão được người ta gọi là đạo nhân Dương, là cao nhân thuật Kỳ Hoàng (*).

Thượng Quan Cảnh phải mất một cái giá lớn để tìm ròng rã suốt một năm mới thấy ông ta.

Tìm thấy rồi, còn phải dùng thêm một đống tiền để ông ta giúp hắn.*thuật Kỳ Hoàng: trung y.

Khái niệm này có nguồn gốc từ cuốn tài liệu y học cổ Trung Quốc là "Hoàng đế Nội kinh".

Cuốn tài liệu được sáng tác thông qua cuộc đối thoại giữa Hoàng đế và một vị đại thần tên Kỳ Bá."

Đạo nhân Dương, mấy ngày nữa Giảo Nhi sẽ đến phủ, đến lúc đó phiền lão rồi."

Đạo nhân Dương vuốt chòm râu dài, nheo đôi mắt ti hí lại, nói, "Vương gia cứ yên tâm, bổn đạo đã ra tay rồi, việc Vương gia muốn nhất định sẽ thành."

"Vậy thì tốt."

Thượng Quan Cảnh lại hỏi, "Đạo trưởng, sau khi bị thay đổi ký ức thì có thể nhớ lại không?"

"Phải xem Vương gia lựa chọn thế nào đã."

"Ý đạo trưởng là?"

Đạo nhân Dương cười mỉm, trong đôi mắt ti hí hiện lên ánh sáng, "Vương gia lựa chọn ký ức khả nghịch, như vậy thì chỉ có thể có tác dụng trong thời hạn mười năm.

Sau mười năm, người bị đổi ký ức sẽ nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chuyện trước khi bị đổi và sau khi bị đổi.

Còn nếu chọn ký ức bất khả nghịch, vậy thì đến chết cũng không nhớ được gì.

Người đó sẽ chỉ nhớ ký ức sau khi bị đổi, còn trước đó sẽ không nhớ."=============Chương 36 (1160):"Vương gia muốn chọn khả nghịch hay không khả nghịch?"

Đạo nhân Dương hỏi, "Xin Vương gia hãy cân nhắc thật kỹ.

Thuật pháp này chỉ có thể thực hiện một lần thôi."

Thượng Quan Cảnh đứng cạnh ông ta, suy nghĩ một lát, "Hừm, Giảo Nhi thì dùng thuật khả nghịch, còn Vương phi..."

Nói đến đây, hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng quyết định, "Dùng thuật không khả nghịch đi."

Sau này Giảo Nhi sẽ ở phủ Cảnh Vương cùng hắn, không thể lấy thân phận của người khác mà sống mãi được.

Mười năm trôi qua, gần như chẳng còn gì cứu vãn được nữa.

Trong mười năm đó, hắn chỉ cần đối xử thật tốt với Giảo Nhi, Giảo Nhi nhớ được những ngày tháng tốt đẹp ấy chắc sẽ tha thứ cho hắn thôi.Còn Vương phi đến Hoàng cung, với tính cách cứng nhắc của nàng ta, 10 năm sau tỉnh lại không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Nàng ta từng là Cảnh Vương phi, tỉnh lại thấy mình thành phi tử của Hoàng đế rồi làm ầm lên thì không hay chút nào.Nếu cả đời nàng ta không nhớ lại thân phận thật của mình thì may ra có thể yên ổn sống trong cung, không cần phải đối xử tốt với ai, cứ đối xử tốt với bản thân và Giảo Nhi là được.

Nàng ta mà làm ầm lên, khéo còn chẳng sống nổi ấy chứ, coi như hắn cứu nàng ta một mạng đi.Không biết có phải hắn áy náy vì thấy chuyện này có phần không tử tế hay không mà dạo gần đây hắn đối xử với Đường Quả tốt ghê gớm.

Sau khi nói chuyện với đạo nhân Dương, hắn thế mà lại mời Đường Quả ra ngoài đi dạo."

Bản vương thấy, Vương phi đã vào phủ hơn một năm mà bản vương chưa cùng ngươi xuất phủ bao giờ.

Hôm nay tiết trời khá đẹp, hay là đi đạp thanh đi."

Đường Quả nở nụ cười với Thượng Quan Cảnh, đáp lại, "Vâng."

Nhìn nét mặt nàng ta, có thể thấy nàng ta đang rất vui vẻ.Thượng Quan Cảnh thầm nghĩ, hắn chỉ bố thí thôi, không ngờ nàng ta lại vui đến vậy.

Nữ tử này ngu hết thuốc chữa rồi.

Chẳng quan trọng, thời gian còn lại của nàng ta ở phủ không còn bao nhiêu, cho nàng ta ra ngoài chơi chút cũng coi như là đền bù, về sau vào cung nào có được ra ngoài nhiều thế này.Hai người lên xe ngựa, dọc theo hoàng thành đến những nơi có cảnh đẹp.

Nơi nào vui, cả hai dừng lại thưởng thức rồi xuống chơi.Thấy Đường Quả vẫn quy củ, không mất đi cá tính thường ngày, Thượng Quan Cảnh cũng không chế giễu.

Nàng ta chỉ đứng yên ngắm cảnh thôi cũng là một cảnh đẹp rồi.Nhìn những ánh mắt của thư sinh xung quanh là đủ biết nàng ta hấp dẫn đến mức nào.

Hắn tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh nên nghe rõ người ta đang bàn về nhan sắc của nàng ta.

Một số người nhận ra hắn, bước lên hành lễ rồi lui về tiếp tục lén lút nhìn nàng ta.Thậm chí còn có một số người vẽ nàng ta nữa.

Mặc dù người đẹp trong tranh chưa được vẽ mắt hoặc các chi tiết khác, hắn chỉ liếc một cái thôi cũng nhận ra bọn họ đang vẽ nàng ta rồi."

Vương phi, chúng ta ra chỗ khác."

Đường Quả ngắm chuồn chuồn lướt trên mặt hồ, đôi mày cong lên, có thể thấy tâm trạng nàng ta đang rất tốt, dù nụ cười của nàng ta vẫn nhàn nhạt như lúc bình thường.Thượng Quan Cảnh mong là mình có thể thấy được nụ cười rạng rỡ như hoa phù dung sớm nở tối tàn kia.

Nụ cười đó là mê người nhất.

Nếu như xung quanh nhìn thấy nụ cười ấy, khéo bọn chúng đều rơi hết xuống hồ.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1161- 1162: Vương phi bị đổi ký ức (37-38)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 37 (1161):"Vâng."

Giọng nói của Đường Quả kéo Thượng Quan Cảnh về thực tại.Ý nghĩ vừa rồi khiến hắn bật cười.

Không phải hắn luôn ghét loại quy củ như nàng ta hay sao?

Ấy thế mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi hắn lại khen nàng ta mà quên mất Giảo Nhi của hắn.Không nên, thật không nên.Đường Quả theo Thượng Quan Cảnh lên xe ngựa đến nơi khác.

Chiếc xe rời đi khiến bao nhiêu thư sinh tiếc nuối."

Còn chút nữa thôi, chỉ còn chút nữa thôi..."

Một thư sinh vẽ tranh lắc đầu, "Nàng đi rồi, ta sợ ta vẽ không nổi nữa.

Đôi mắt kia của nàng đẹp đến động lòng người.

Ánh mắt của nàng quá phức tạp khiến ai cũng khắc sâu ấn tượng, nhưng nếu không vừa nhìn vừa vẽ, ta cứ cảm thấy không ổn."

Thư sinh nhìn chiếc xe ngựa đi khuất, "Có vui vẻ, cũng có đau thương, thêm vài phần chua xót.

Ta cảm giác, trong đôi mắt ấy còn có thứ khác nữa, tiếc quá đi mất."

Đau thương?

Chua xót?Nghiêm Hoặc khó hiểu.

Vừa rồi chàng chỉ lo nhìn trộm người ta, nàng hướng về phía mặt hồ như thế, chàng chỉ có thể thấy được sườn mặt xinh đẹp của nàng, không thấy được đôi mắt.Chàng nhớ rõ, lần đầu gặp nàng, nàng rất tự tin tỏa sáng, không có một chút ưu thương nào chứ đừng nói đến chua xót.

Biết nàng là Cảnh Vương phi, chàng đã tiếc vô cùng.

Nàng có biểu hiện như thế, chứngchúng tỏ rằng cuộc sống của nàng ở phủ Cảnh vương rất tốt.Nghe các thư sinh bình luận như vậy, chàng có hơi nghi ngờ."

Chủ nhân, sao ngài không lên chào hỏi Cảnh Vương phi ạ?

Chắc phu nhân vẫn nhớ ngài đấy."

Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc không hiểu nổi, rõ ràng chủ nhân cứ nhớ người ta mãi mà.

Biết thân phận của nàng nên không tiếp cận thì có thể hiểu được - vốn dĩ chủ nhân là quân tử, khinh thường làm đầu trộm đuôi cướp dụ dỗ phụ nữ có chồng - nhưng mà đón tiếp rồi chào hỏi hai câu thì có làm sao đâu.

Hiện tại phong tục các nước cũng xem như khá cởi mở, nói hai ba câu cũng tính là chào hỏi rồi.Nghiêm Hoặc lắc đầu, nở nụ cười, "Nàng là Cảnh Vương phi, ta đến chào hỏi sao được?

Bên cạnh nàng còn có Cảnh Vương, lỡ hắn ta hiểu lầm thì sẽ gây thêm phiền phức cho nàng."

"Chủ nhân rất đứng đắn ạ."

Nghiêm Hoặc lẩm bẩm, "Nhưng ta đang nghĩ ngợi lung tung.

Nếu thường xuyên gặp nàng, ta khó mà đứng đắn được."

Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc không biết nói gì.

Chủ nhân của họ quá thẳng tính."

Hóa ra thích một người là như thế này."

Nghiêm Hoặc cười nhẹ, "Nếu ta tiến lên, mắt sẽ không thể không nhìn nàng.

Cảnh Vương rất nhạy bén, liếc một cái cũng nhận ra được suy nghĩ của ta, dù sao cũng cùng là thân nam tử.

Ta quen biết nàng, Cảnh Vương sẽ không nói gì nhưng khi về phủ, nàng sẽ gặp rất nhiều phiền phức."

"Thích nàng là ta, nhưng đôi bên không có duyên phận.

Vì nàng, ta đứng từ xa ngắm là được, không cần phải đến làm phiền nàng làm gì, nhỡ đâu lại phá hỏng mất cuộc sống bình yên của nàng."

"Chủ nhân quả thực là chính nhân quân tử."

Nghiêm Hoặc thầm cười trong lòng.

Chàng không phải quân tử, chỉ là không nỡ khiến nàng phải chịu oan.

Nàng là Cảnh Vương phi, nếu chàng không kiềm chế được bản thân, bao nhiêu tội lỗi sẽ đổ lên đầu nàng.

Vốn dĩ nàng có thể sống thật tốt, nhưng chỉ cần chàng xuất hiện, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.=====Chương 38 (1162):Có đôi khi chàng nghĩ, nếu nàng sống không tốt, chàng có thể làm lưu manh một lần để cướp nàng đi, không cần cái danh quân tử được người người ca ngợi kia nữa."

Chủ nhân, sao ngài lại đuổi theo họ thế ạ?"

Nghiêm Hoặc nhìn đám thuộc hạ đang tò mò, "Nhìn từ xa cũng không được à?

Không thể tiếp cận, không thể nói chuyện, chẳng lẽ cũng không được nhớ, không được ngắm từ xa?"

Thuộc hạ: Được, được hết.

Ngài là chủ, ngài nói gì cũng đúng....[Ký chủ, anh chàng này vẫn mặt dày như ngày nào.

Dù đã không còn ký ức nhưng nhân cách vẫn không thay đổi, không biết xấu hổ, lại rất cẩn thận.

Đương nhiên, quan trọng nhất là mãi mãi không thoát được tay ký chủ.]Đường Quả: "..."

Không biết thống nhà cô thành vua nịnh nọt từ bao giờ.Cô nhớ rõ, thống tử ngày trước chỉ lo giục cô diễn vai nữ phụ, cứ không vừa ý là đòi xóa sổ cô.

Ai mà ngờ được nó chỉ nói mồm thôi, có biết xóa sổ là gì đâu.Thượng Quan Cảnh đưa Đường Quả đi du ngoạn một ngày, Nghiêm Hoặc đi theo một ngày.

Trên đường đi, để không bị nghi ngờ, chàng còn liên tục đổi xe ngựa, thậm chí là cải trang nữa.[Vất vả, vất vả.

Không thể không thừa nhận, chàng ta được ký chủ thích cũng là nhờ bản lĩnh.

Tinh tế đúng nơi đúng chỗ, tại hạ bái phục, bái phục.]Còn không phải à?

Tên này lúc theo đuổi ký chủ á, chăm chỉ lắm luôn, lúc nào cũng lo nghĩ cho ký chủ.

Nó có thể chấp nhận người như thế chen vào giữa nó và ký chủ đại đại.

Nếu là người khác, nó đã sớm bày trò khiến ký chủ ghét người ta rồi.

Hệ thống thầm nghĩ, nó mới là thống thân với ký chủ đại đại nhất.Sắc trời dần tối, Đường Quả quay về phủ Cảnh Vương.

Nghiêm Hoặc đứng ở đầu ngõ, có phần mất mát."

Chủ nhân, với võ công của ngài, ngài có thể trèo vào..."

"Đi thôi, cho người đứng canh ở đây, bao giờ nàng ra ngoài thì báo ta."

"Vâng, chủ nhân."

Hôm sau, Thượng Quan Cảnh lại đưa Đường Quả ra ngoài.

Đương nhiên, Nghiêm Hoặc cũng lén đi theo, thỉnh thoảng thay đổi một chút để tránh bị phát hiện.Thấy Thượng Quan Cảnh quan tâm Đường Quả, trong lòng Nghiêm Hoặc rất khó chịu.

Nếu chàng sớm đến Nam Thục, khéo giờ người mà nàng đang đứng cạnh nói chuyện cùng là chàng ấy chứ.Càng nghĩ càng thấy bực."

Giảm ba năm bổng lộc của Vân Mộ Quân."

"Chủ nhân, sao lại thế ạ?"

"Hắn mắc lỗi."

Tên tội đồ này khiến chàng đến Nam Thục muộn mất một năm, không thể sớm gặp nàng tiên trong mộng của mình.

Chưa lấy mạng Vân Mộ Quân là nể tình anh em lắm đấy."

Vâng, thuộc hạ sẽ viết thư về ngay ạ."

Ở Bắc Yến xa xôi, Vân Mộ Quân đang quản lý mọi chuyện: "..."

Ta chọc đến ai chứ?Ngày nào Thượng Quan Cảnh cũng ra ngoài du ngoạn với Vương phi, cả hoàng thành đều biết.

Ai ai cũng hâm mộ Đường Quả.

Chuyện này cũng đến tai Thượng Quan Dực trong cung.

Cho nên, hắn bận việc mà Đường Giảo muốn đến phủ Cảnh Vương, hắn cũng không đổi ngày mà chỉ sai hai cao thủ đi cùng nàng.Thượng Quan Cảnh thấy chỉ có hai người đi cùng Đường Giảo, kích động vô cùng, suýt nữa thì gọi Giảo Nhi.

May là hắn kịp nhịn xuống.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1163- 1164: Vương phi bị đổi ký ức (39-40)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 39 (1163):Đường Quả định vào bếp làm mấy món ăn thì Thượng Quan Cảnh cản cô lại, "Hôm qua bản vương đã mời một vị đầu bếp đến từ phương Bắc đến, hôm nay không cần phiền Vương phi làm cơm nữa, cứ để vị đầu bếp kia làm đi."

"Ngày nào cũng để Vương phi làm cơm, vất vả cho Vương phi quá.

Nếu đầu bếp nấu ngon, sau này Vương phi không cần nấu cơm nữa."

Thượng Quan Cảnh nói vậy nhưng trong lòng thì có phần không nỡ bỏ.

Phủ Cảnh Vương rộng lớn của hắn đều do nữ tử hiền huệ này quản lý, ngày nào hắn cũng được ăn đồ ăn ngon nàng ta làm, mỹ vị như thế, đầu bếp khác sao có thể so được."

Vương gia đã quen ăn đồ ăn thiếp làm rồi, lỡ đầu bếp nấu không hợp với khẩu vị của Vương gia thì sao?"

Đường Quả nói, "Hay là thiếp làm hai món cho Vương gia?"

Nhớ mùi vị những món ăn của Đường Quả, Thượng Quan Cảnh đồng ý, "Được, chỉ làm hai món."

Hắn nghĩ, Đường Quả nhất định sẽ làm đồ ăn mà hắn thích, còn đầu bếp thì sẽ dựa theo khẩu vị của nàng ta và Đường Giảo.

Cả hai nhất định sẽ ăn, kết hợp với rượu ngon hắn đã chuẩn bị nữa thì không thể không trúng chiêu.

Đạo nhân Dương đã chờ sẵn trong phòng rồi, khi cả hai hôn mê, ông ta sẽ có thể thay đổi ký ức của cả hai.

Chỉ cần đưa "Giảo Phi" về hoàng cung trước khi mặt trời lặn là hắn có thể mãi mãi ở bên cạnh Giảo Nhi thật sự.Nghĩ đến những chuyện đó, bao nhiêu khó chịu trong lòng hắn tan đi, tâm tình trở nên vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn chuyện trò đôi ba câu với Đường Giảo.

Đương nhiên, hắn không vội để lộ suy nghĩ của mình ra.

Chuyện đã đến nước này rồi thì hắn vẫn chờ tiếp được, lỡ vội một bước mà xảy ra chuyện không hay thì hỏng.

Đường Quả làm hai món Thượng Quan Cảnh thích nhất rồi ra khỏi bếp.

Đầu bếp kia làm những món mà cô và Đường Giảo thích, cho thêm một ít thuốc vào trong đó nữa.Đồ ăn được bưng lên, Đường Quả và Đường Giảo phối hợp diễn trước Thượng Quan Cảnh, ăn đồ ăn xong thì tạm thời không uống rượu ngay.

Thượng Quan Cảnh cũng không vội, yên lặng ăn hai món Đường Quả làm cho hắn.

Ngon như vậy mà sau này hắn sẽ không được ăn nữa.

Bất giác, động tác ăn của hắn chậm dần."

Vương gia, hôm nay đồ ăn thiếp làm không hợp với khẩu vị của chàng sao?

Hay là chàng ăn món đầu bếp làm đi?"

Nghe Đường Quả nói, Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu lên.

Gương mặt Đường Quả hơi đỏ, có phần ảo não, cứ như thể đang đau buồn vì đã nấu không ngon khiến hắn không vừa lòng.Hắn hơi giật mình, bừng tỉnh, "Không, ngon lắm.

Đồ ăn Vương phi làm rất ngon, ngon hơn đầu bếp nhiều.

Bản vương chỉ đột nhiên cảm thấy, hai món quá ít nên mới ăn chậm, sợ là ăn xong không còn được ăn nữa."

"Sao lại không được ăn nữa chứ?

Chỉ cần Vương gia muốn, thiếp nấu lúc nào cũng được mà."

Nghe giọng nói ngây ngô của Đường Quả, Thượng Quan Cảnh có hơi sầu não, "Bản vương biết Vương phi là người tốt mà."

Đúng vậy, nàng ta là người tốt, ngoại trừ đầu óc hơi có vấn đề, coi chồng là trời, hắn nói gì cũng tin thì cái gì cũng tốt cả.

Chỉ là, hắn không thích nàng ta, có tốt thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Mong rằng sau này nàng ta có thể sống yên ổn cả đời ở hoàng cung.

Là phi tử của hoàng đế, là nương nương, đương nhiên không cần phải làm mấy món ăn này, cứ ngày ngày chơi với mèo, ngắm hoa cỏ là được, chẳng cần phải vất vả vì phủ Cảnh Vương, vì hắn, vì tình cảm của hắn mà làm những chuyện vô nghĩa."

Vương phi, bản vương đột nhiên muốn kính Vương phi một ly."=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 40 (1164):Thượng Quan Cảnh cầm lấy chén rượu, Đường Quả cũng nâng ly lên.

Hắn nói, "Một năm nay Vương phi vất vả rồi, vừa phải quản lý phủ Cảnh Vương, vừa phải chăm sóc bản vương."

"Đều là những việc thiếp nên làm thôi.

Phủ Cảnh Vương cũng là nhà của thiếp, Vương gia là phu quân của thiếp, thiếp nên chăm sóc mới phải.

Là thiếp tự nguyện, Vương gia không cần quá câu nệ."

Đường Quả uống một hơi cạn sạch khiến Thượng Quan Cảnh nhất thời tắt tiếng.

Bình thường nàng ta không thể uống rượu, ấy vậy mà lại vì hắn mà uống cạn một chén.Nhìn gương mặt ửng đỏ của Đường Quả, hắn cũng uống cạn chén rượu trong cơn thất thần.

Rượu ngọt nhưng khi vào miệng lại là cay, cay không chịu được, cay đến xé lòng, còn lưu lại vị đắng trên đầu lưỡi."

Vương phi không uống được rượu, sao lại uống cả chén thế kia?

Nhấp môi một ngụm là được rồi."

Đường Quả ngẩng đầu lên, cười khẽ, "Vương gia kính rượu, sao có thể nhấp môi?

Phải uống cạn một hơi mới đúng chứ."

Thượng Quan Cảnh không nói được gì, ngay cả cái cớ để mời rượu Đường Giảo cũng không có.

Trong lòng hắn có phần không muốn tiếp tục, nhưng khi nhìn Đường Giảo, hắn đột nhiên tỉnh lại.

Ngay lúc hắn đang định kiếm cớ thì Đường Giảo đã tự giác cầm rượu lên nhấp một ngụm."

Chỉ khi không có Hoàng thượng, ta mới dám uống rượu.

Giờ cuối cùng cũng có thể uống một ly rồi."

Thấy Thượng Quan Cảnh nhìn mình, cô vội nói.Thượng Quan Cảnh nhớ lại, Đường Giảo không chỉ là một vị tài nữ mà còn rất thích uống rượu.

Có điều, tửu lượng của nàng chẳng ra gì, rượu vào sẽ nói mê sảng.

Tính nàng vô tư như thế, lỡ như làm gì mất mặt thì không ổn nên Thượng Quan Dực ra lệnh cấm nàng uống rượu.Hai chị em đã uống xong, thuốc có tác dụng trong nửa canh giờ, lúc đó cả hai sẽ hôn mê.Sau bữa cơm, Đường Giảo muốn kéo Đường Quả đi tám chuyện, Thượng Quan Cảnh cản lại, "Bản vương có chút chuyện muốn nói với Vương phi, không biết Giảo phi nương nương có thể..."

"Được được.

Chị ơi, lát nhớ qua gọi em nhé.

Em mang nhiều thứ hay ho cho chị lắm đó."

Đường Giảo rời đi như ý hắn.

Đương nhiên, đâu phải cô muốn đi, chỉ là phối hợp diễn với tên tra nam Thượng Quan Cảnh này thôi.

Chị gái cô ngoan hiền như thế, cô là đàn ông mà có vợ như chị ấy thì khéo cô đội vợ lên bàn thờ mà coi là Bồ Tát để cung phụng mất.

Người tốt như chị cô lại là vợ của một thằng tồi, thật tức chết cô mà!Cô về viện tử của Đường Quả, giả vờ mệt mỏi muốn đi ngủ.

Thượng Quan Cảnh thở phào nhẹ nhõm, như thế hắn càng dễ làm việc.Hắn đưa Đường Quả đến hoa viên, mãi cũng không lên tiếng.

Đường Quả không chịu được, hỏi, "Vương gia muốn phân phó thiếp chuyện gì ạ?"

"Không có gì, chỉ muốn đi dạo cùng Vương phi một chút."

Thấy Đường Quả nghiêm túc, trong lòng hắn vô cùng rối rắm.

Rốt cuộc nàng ta thông minh hay ngu xuẩn?

Quản lý mọi chuyện trong phủ Cảnh Vương rất tốt, ấy vậy mà không hề nghi ngờ hắn chút nào?"

Vương phi, vì sao Vương phi tin bản vương đến thế?

Là thiên kim của phủ thượng thư, xử lý mọi chuyện ở phủ Cảnh Vương rất tốt, chỉ ra được những điểm mấu chốt khiến cửa hàng phất lên nhưng tại sao khi ở trước mặt bản vương, Vương phi lại không hề nghi ngờ gì?"

Nàng ta thản nhiên nói hết mọi suy nghĩ của mình cho hắn nghe, thậm chí còn không có một chút âm mưu nào với hắn."

Vương gia là phu quân của thiếp, là người đi cùng thiếp cả đời.

Giữa vợ chồng với nhau thì phải có tín nhiệm chứ."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1165- 1166: Vương phi bị đổi ký ức (41-42)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 41 (1165):"Vương gia có lẽ không thích thiếp vì trước kia chúng ta không quen biết nhau, nhưng thiếp không thể vì Vương gia không thích mà không màng chuyện gì được."

"Tức là ngươi cũng không thích bản vương?"

Đường Quả lắc đầu, "Nữ tử hoàng thành đều thích vương gia, sao thiếp lại không thích vương gia được?"

Hóa ra là thích à.Tâm trạng Thượng Quan Cảnh hơi chùng xuống, "Ngươi không sợ bản vương khiến ngươi tổn thương?"

"Ý của vương gia là tổn thương thế nào?

Nếu cả đời vương gia không thích thiếp, đó cũng không tính là tổn thương.

Vốn dĩ vương gia đối xử với thiếp rất tốt, không ép buộc thiếp phải làm gì cả.

Thích một người cũng không thể ép buộc người ta thích lại, vương gia cho thiếp sự tôn trọng như vậy đã rất tốt rồi."

"Thiếp không mong cầu vương gia đem lòng thích thiếp, chỉ nguyện kiếp này có thể làm bạn với vương gia."

Thượng Quan Cảnh sửng sốt một hồi lâu rồi lắc đầu cười, "Vương phi, lòng tốt của ngươi sợ là trao nhầm người."

"Thiếp không hối hận."

Thượng Quan Cảnh suýt chút nữa lùi lại vì ánh mắt cố chấp của cô, may mắn là hắn kịp bình tĩnh lại.

Hắn không hiểu, trên đời này có người như nàng ta ư?"

Bản vương không thể cho ngươi tình cảm."

Nhìn Đường Quả trầm xuống, trong lòng hắn không có bao nhiêu vui vẻ, thay vào đó là mấy phần phiền muộn và cực kỳ không thoải mái."

Bản vương vẽ ngươi một bức."

Thượng Quan Cảnh nhìn giấy mực bút nghiên bên cạnh, "Coi như quà bản vương tặng ngươi, ngươi đã xử lý mọi việc trong Vương phủ rất tốt."

Thấy Đường Quả vui vẻ, hắn không biết nói gì.Đường Quả tìm chỗ, rồi ra lan can ngoài đình ngồi.

Cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống nhìn cá bơi dưới hồ, tự nhiên như mỹ nhân yên tĩnh.Thượng Quan Cảnh lên tiếng, "Ngồi thế, được rồi."

Dứt lời, hắn bắt đầu vẽ.Hắn nhớ đến ngày đó đi du ngoạn, có rất nhiều người vẽ nàng ta.

Nàng ta thật sự rất đẹp, không thể không thừa nhận rằng khí chất của nàng ta còn đẹp hơn Đường Giảo vài phần.Thời gian bất giác trôi mau, quay đi quay lại đã hết nửa canh giờ.Thượng Quan Cảnh như quên đi thời gian, nghiêm túc vẽ.

Nhìn tác phẩm trước mắt, hắn ngẩng đầu lên khẽ gọi Đường Quả, "Vương phi, bản vương vẽ xong rồi."

Cô không cử động."

Vương phi?"

Thượng Quan Cảnh gọi lần hai, thấy cô vẫn im lặng, hắn vội bước đến.

Không hiểu sao trong lòng hắn có hơi lo lắng, lúc đến gần cô thì giật mình.Hắn nhớ ra rồi, chắc là thuốc đã có tác dụng nên Đường Quả mới hôn mê.Hắn vỗ nhẹ, Đường Quả vẫn không tỉnh.Hắn cũng nhớ đến mục đích của mình: tráo đổi ký ức của Đường Quả và Đường Giảo, đưa Đường Quả đến hoàng cung và giữ lại Đường Giảo luôn trong tim hắn.Hắn bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Đường Quả.

Lần đầu tiên nhìn nàng ta với khoảng cách gần như thế, hắn không thể không nói, nàng ta vốn đã rất xinh đẹp, lúc ngủ còn đẹp theo kiểu khác.

Đôi mày nàng ta hơi nhíu lại, không biết có phải do mơ thấy chuyện gì không vui hay không, đẹp đến nỗi khiến người ta tiếc thương.Hắn đột nhiên không muốn quấy rầy nàng.Ánh mắt hắn hướng xuống, nhìn một tay nàng ta giữ lấy cổ tay còn lại.

Trên cổ tay kia là một chiếc vòng ngọc xinh xắn - là món quà duy nhất hắn đã từng tặng nàng ta."

Vương phi, bản vương đã vẽ xong, tự thấy cũng không tệ lắm.

Đáng tiếc, ngươi không nhìn thấy được."

Hắn cuộn bức vẽ lại, gọi người thân tín đến cất nó vào phòng sách.

Sau đó, hắn ôm lấy Đường Quả, đưa cô về phòng.=====Chương 42 (1166):Không bao lâu sau, đạo nhân Dương đến."

Vương gia, giờ bắt đầu được chứ?"

Đạo nhân Dương thấy Thượng Quan Cảnh vẫn im lặng đứng ở mép giường nhìn hai mỹ nhân giống nhau như đúc ngủ say, không biết hắn đang nhìn ai, đang nghĩ gì nên hỏi thăm."

Ra tay đi."

Thượng Quan Cảnh nói, trình bày thân phận của cả hai với đạo nhân Dương, sau đó ra ngoài ngồi sau mành, chờ ông ta sử dụng bí pháp.

Hắn không nhận ra, lòng bàn tay hắn toàn mồ hôi.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn hình ảnh Vương phi ngủ, tay vẫn nắm chặt cổ tay đeo vòng.

Hình ảnh đó khiến hắn lóa mắt.Nhưng nghĩ lại, sắp tới hắn sẽ được ở bên cạnh người mình thích, hắn lại vui lên, vô thức đè nén cảm giác không thoải mái xuống.

Hắn đã đạt được mục đích rồi, có gì không vui chứ?Vương phi nói không oán không hận gì rồi, hắn cũng đâu có hứa hẹn gì với nàng ta.Trong lòng hắn chỉ có Giảo Nhi thôi.

Chờ thành công đến, hắn không cần nghĩ nhiều nữa.Đường Quả tỉnh táo, Đường Giảo cũng tỉnh táo.

Đường Giảo đã chuẩn bị từ trước rồi, cô đưa cho Đường Quả một viên thuốc, nói là để tránh bị tráo đổi ký ức.Trong khoảng thời gian này, cả hai thường xuyên gặp nhau để trao đổi một vài chuyện trong cuộc sống của mình hàng ngày.

Tính tình hai chị em thế nào tạm thời không bàn đến, ký ức đôi bên phải có để tránh bị hoài nghi, nếu không trò này chơi không xong.

So với Đường Quả bình tĩnh, Đường Giảo lại hồi hộp vô cùng.

Đường Quả không uống viên thuốc kia, cô có linh hồn mạnh mẽ, đạo hạnh cỏn con của đạo nhân Dương chẳng làm gì cô được.Sau khoảng hai canh giờ, mồ hôi túa ra đầy trán đạo nhân Dương.

Ông ta lảo đảo, lau mồ hôi trên trán rồi quay sang nói với Thượng Quan Cảnh, "Vương gia, đã thành công rồi, Vương gia ra xem thế nào."

"Có điều dù thay đổi ký ức, bản tính vẫn là bản tính, sẽ không thay đổi quá nhiều."

Thượng Quan Cảnh dò hỏi, "Ý lão là, tính cách không thay đổi đúng không?"

"Đúng, ký ức thay đổi chỉ là ký ức thay đổi thôi."

"Bản vương hiểu rồi.

Cứ yên tâm, bản vương đã hứa cái gì với lão thì nhất định sẽ cho lão."

"Vậy đa tạ Vương gia."

Đạo nhân Dương vô cùng vui vẻ, sau đó được mời đi nghỉ ngơi.Thượng Quan Cảnh đứng bên mép giường nhìn một lát, sau đó gọi tâm phúc vào thay quần áo cho hai chị em.

Tính tình cả hai sẽ không thay đổi, sớm muộn gì hoàng huynh cũng phát hiện ra nên hắn cần phải chuẩn bị trước.

Sau này không thể lúc nào cũng ở cạnh Giảo Nhi được, cần phải có người bảo vệ nàng, tránh cho hoàng huynh cướp người đi.Ký ức hai chị em thay đổi, hoàng huynh lại là người rất để ý mặt mũi, chắc chắn không dám làm bậy một cách công khai.

Chỉ cần hắn đề phòng, Giảo Nhi sẽ không bị cướp.

Hơn nữa, Vương phi là một nữ tử tốt, biết đâu hoàng huynh sẽ thích nàng ta?

Nàng ta có ký ức của Giảo Nhi, vậy cũng có thể coi là Giảo Nhi được mà.Nghĩ vậy nhưng khi nhìn toàn bộ phủ Cảnh vương, Thượng Quan Cảnh cũng không vui như hắn tưởng tượng.Hắn phải vui vẻ mới đúng.

Rõ ràng Giảo Nhi đã bên hắn rồi.Mải suy nghĩ, phía sau hắn vang lên tiếng bước chân.

Hắn vô thức quay đầu lại, lập tức thấy một nữ tử đang đến gần, "Vương phi, nàng tỉnh rồi?"

"Vương gia?"

Đường Giảo nghiêng đầu, xoa xoa ấn đường, ngơ ngác nhìn xung quanh.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1167- 1168: Vương phi bị đổi ký ức (43-44)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 43 (1167):"Vương gia, sao thiếp cảm thấy xung quanh cứ lạ lạ thế nào ấy."

Đường Giảo mơ hồ, "Nhưng thiếp không biết lạ thế nào."

Thượng Quan Cảnh hoàn hồn, đây là Đường Giảo.Đường Giảo phản ứng như vậy, tức là đã thành công.

Tức khắc, trong tim Thượng Quan Cảnh tràn đầy vui sướng.

Về sau Giảo Nhi là Vương phi của hắn, hắn không cần phải ôm tương tư nữa."

Chị ơi, em về cung đây."

Lúc này Đường Quả bước ra từ phía sau, có vẻ hoạt bát hơn nhưng không bằng Đường Giảo chân chính, "Hôm nào em lại đến phủ chơi với chị tiếp."

Nói xong, cô còn cười với Thượng Quan Cảnh, "Cảnh Vương, ta đi đây.

Vương gia phải đối xử thật tốt với chị ta đấy."

Thượng Quan Cảnh nhất thời im lặng.

Trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu vui sướng của hắn vỡ tan.

Hắn nhìn Đường Quả nhanh nhẹn bước từng bước nhẹ nhàng lướt qua người mình, mùi hương trên váy áo quấn quanh hắn khiến hắn muốn giữ nàng lại nhưng không làm được.Nữ tử kia đã bước ra ngoài rồi, từ lúc này, nàng không còn là Vương phi của hắn nữa mà là Giảo phi nương nương trong cung.

Hắn không được giữ nàng lại, về tình về lý đều không được, nhỡ có người nói bậy nói bạ, danh dự của cả hai sẽ bị ảnh hưởng.Quan trọng hơn cả, chuyện này vốn là điều hắn muốn, là kết quả sau khi tiêu phí một số tiền lớn và đau khổ chờ đợi một năm.

Giảo Nhi đã ở bên hắn rồi, người rời khỏi phủ Cảnh vương đã không còn liên quan gì đến hắn nữa."

Đương nhiên."

Thượng Quan Cảnh hoàn hồn, vội nói, "Bản vương đương nhiên sẽ chăm sóc Vương phi thật tốt."

"Vậy được."

Đường Quả nói, bước chân không ngừng.

Cô ra cửa, lên xe ngựa về hoàng cung.Xe ngựa đã biến mất hồi lâu, Thượng Quan Cảnh cũng không dời mắt đi.

Đường Giảo thấy hắn mất hồn mất vía như thế, thầm cười lạnh trong lòng.

Cái tên này đúng như chị gái nói, khốn nạn thật."

Vương gia à."

Đường Giảo gọi, "Chàng sao thế?"

"Không, không sao cả.

Chúng ta vào thôi."

Thượng Quan Cảnh thấy Đường Giảo gọi mình, chỉ số sung sướng lại vọt lên đỉnh đầu, bao nhiêu phiền muộn bị đè xuống hết.

Hắn bước đến nắm lấy tay Đường Giảo, đưa cô vào phủ.Đường Giảo hỏi, "Vương gia, nay chàng lạ quá.

Trước giờ chàng đâu có thế này.

Từ lúc thiếp vào phủ đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng nắm tay thiếp đấy."

Nhìn nụ cười của Thượng Quan Cảnh biến mất trong nháy mắt, Đường Giảo vô cùng vui vẻ."

Sau này, ngày nào bản vương cũng nắm tay nàng, được chứ?"

"Đương nhiên là được.

Thiếp chờ ngày đó mãi thôi."

Rõ ràng là lời hắn thích nghe nhưng hắn lại không muốn nghe nữa.

Đường Giảo làm gì chờ hắn, nàng nói vậy chỉ là vì có ký ức của người khác, cụ thể là Đường Quả.

Cho nên, những lời này coi như là Đường Quả nói."

Bản vương sẽ đối xử với nàng thật tốt."

"Sao thế Vương gia?"

Thượng Quan Cảnh dịu dàng nhìn Đường Giảo, "Nàng là Vương phi của bản vương, bản vương phải tốt với nàng chứ."

Nói xong, hắn ngẩn ra, vì Đường Quả cũng đã từng nói với hắn, hắn là phu quân của nàng ta, nàng ta chăm lo cho hắn là phải."

Tuy không biết tại sao Vương gia lại nói thế nhưng nghe Vương gia hứa vậy, thiếp vui lắm."

Đường Giảo không biết nấu cơm, Thượng Quan Cảnh thấy cô dựa vào ký ức của Đường Quả mà nấu cháy khét cả nồi, an ủi cô, "

Sau này Vương phi không cần nấu cơm nữa đâu.

Bản vương mời đại phu đến bắt mạch cho nàng xem thế nào, chắc là do ngày trước vất vả qua đấy."

"Thế ạ?

Vương gia, thiếp nhớ khả năng nấu nướng của thiếp cũng khá lắm mà?"=====Chương 44 (1168):"Do Vương phi quá vất vả nên cần nghỉ ngơi đấy."

Thượng Quan Cảnh vô cùng kiên nhẫn.Đường Giảo tin, "Vương gia sẽ không lừa thiếp đâu, vậy thiếp làm quần áo giày tất giúp Vương gia vậy."

Kết quả không cần nói cũng biết, quần áo bị khâu vá xiêu xiêu vẹo vẹo, giày thì thôi khỏi nói, không thể mặc, tất cũng không thoải mái.Vốn dĩ là đồ may thêu xinh đẹp nhưng vào tay cô, tất cả đều biến hình, hoàn toàn không thể nhìn thẳng.Thượng Quan Cảnh không kiềm được nữa, phải cản hết mọi việc làm của cô.

Cô làm ra những chuyện gì không giống với trí nhớ, hắn đều tìm đủ mọi lý do để che giấu.Cuối cùng Đường Giảo cũng tìm được cái mình giỏi, là ngâm thơ, vẽ tranh, viết chữ và chơi cờ.

Cô hào hứng nói với Thượng Quan Cảnh, "Vương gia, về sau sợ là thiếp chỉ biết mấy cái này thôi.

Chẳng hiểu sao nữa, rõ ràng trước kia thiếp làm được bao nhiêu việc, giờ lại không làm nổi."

"Vương phi cứ làm gì Vương phi thích, còn lại cứ để người hầu làm, việc gì phải tự làm cho vất vả."

"Vương gia không để ý sao?"

"Đương nhiên là không."

Hai ngày sau, Đường Giảo lại tìm thấy thú vui mới, là chơi ngọc và mua trang sức vàng bạc châu báu đẹp đẽ.

Thân là nữ nhi, dù thích sơn thủy, thích thơ họa cao nhã thì vẫn thích trang sức xinh đẹp tinh xảo.Thượng Quan Cảnh coi cô như vật báu, cô muốn cái gì đương nhiên hắn sẽ cho cái đó.

Sau khi vào phủ, Đường Giảo không có ý định quản lý việc trong phủ.

Người hầu cảm thấy Vương phi thật lạ, Thượng Quan Cảnh sợ lộ, vội thay hết người hầu.

Ngoại trừ những người thân tín và quản gia, còn lại đều là người mới không hiểu rõ về tính tình Đường Giảo.

Các cửa hàng không có tay Đường Quả quản lý, dần dần xuống dốc.

Nhưng mà, để Đường Giảo vui vẻ, Thượng Quan Cảnh thường xuyên tìm vật lạ cho cô, nào có lo nghĩ nhiều như thế.Quản gia không chịu nổi nữa, tranh thủ lúc hắn ở thư phòng, nhắc nhở hắn, "Vương gia à."

"Sao?"

Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu, "Vương phi lại muốn gì hả?"

Quản gia thở dài, "Vương gia, từ lúc...

Vương phi đi, các cửa hàng trên danh nghĩa phủ Cảnh Vương không có lợi nhuận như trước kia nữa.

Vương gia có cần đi xem không?"

"À, ra thế."

Thượng Quan Cảnh không quan tâm, "Không bằng lúc trước thì cùng lắm cũng về trạng thái ban đầu thôi.

Quản gia, ông có ý kiến với bản vương à?

Chẳng lẽ bản vương không nên đưa nàng ta đi?"

Khóe miệng quản gia giật giật, mãi sau ông mới lên tiếng, "Vương gia, Vương phi thật lòng với ngài.

Nàng ấy là người tốt."

Nhìn phủ Cảnh Vương bây giờ xem, Vương phi mới đi chưa đến mười ngày đã thay đổi lớn như thế.

Vương phi còn ở đây, nào có chuyện như vậy chứ?Vương phi là người tốt, rất lương thiện.

Vương gia có một câu nói rất đúng, Vương phi còn hơi ngốc nữa.

Nếu nàng không ngốc, nàng sẽ không bị đưa đi.Đạo nhân Dương tráo đổi ký ức của hai người, ký ức của Vương phi không khả nghịch được.

Việc đã đến nước này, không thể thay đổi được nữa.Trong lòng quản gia chỉ còn tiếc nuối.

Thấy Thượng Quan Cảnh không thèm để ý, ông chôn chặt ý nghĩ của mình xuống, không nói với hắn nữa.Đường Giảo ở lại phủ Cảnh vương, dần dần bộc lộ bản tính.Cô sắm vai một vị tiểu thư không biết khó khăn, chỉ biết ngâm thơ đối chữ, sống một cuộc sống thật lý tưởng.

Nhân vật này không hiểu tình yêu, chỉ biết đòi yêu thương từ người khác, muốn gì phải có bằng được.

Cô cứ từ từ diễn như thế, Thượng Quan Cảnh chẳng những quen dần mà còn chiều theo cô.
 
Back
Top Bottom