Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1128 - 1130: Vương phi bị đổi ký ức (4-6)


Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 4 (1128):Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, ngay cả cách đi đứng cũng giống y đúc.Kỹ thuật diễn của ký chủ tốt hơn rồi.[Ký chủ, lần này cô định ra đòn thế nào đây?] Nó hỏi."

Chiêu lần này gọi là mất đi điều tốt nhất.

Ta muốn khiến cho Thượng Quan Cảnh quen với con người của ta.

Các thói quen của ta sẽ ảnh hưởng đến hắn, khắc sâu vào tâm trí hắn.

Đến khi hắn đưa ta đi, hắn sẽ cảm thấy cái gì cũng không ổn."

"Tuy chiêu này cũ rồi, nhưng mà đối phó với bọn đê tiện thì cứ phải thế."

Hệ thống: Ha ha, đúng đúng.

Bọn chúng sao mà thoát được?[Còn Đường Giảo thì tính sao đây?]Đường Quả ngừng một lát, "Để ta vào nhóm hỏi Xích Tiêu đại ca xem có hình nhân nào giống người thật nhất không.

Ta sẽ đưa nó cho Thượng Quan Cảnh, để hắn ôm hình nhân cả đời."

"Còn Đường Giảo thì cứ để nàng ta đi.

Tính nàng ta đơn giản như thế, không đấu được với hai tên kia.

Trong xã hội nam quyền và hoàng quyền này, nàng ta chỉ có bị bọn hắn hại chết mà thôi."

"Nàng ta thích sống tự do tự tại thì cứ thỏa mãn nàng ta."

"Còn hai tên kia giao cho ta, ta sẽ từ từ chơi cùng bọn hắn."

Đường Quả thấp giọng cười.

Hệ thống run lên.

Cô chơi thế thì hai tên kia xui rồi.Nó đánh giá, chơi chưa được hai năm bọn hắn sẽ hỏng.Sau đó, nó tận mắt nhìn ký chủ nhà nó xuống bếp.

Ôi trời ạ, ký chủ chơi lớn quá, thế mà xuống bếp thật.Chuẩn bị xong đồ ăn, Đường Quả không đưa trực tiếp cho Thượng Quan Cảnh mà sai người bày lên bàn cho hắn.

Thượng Quan Cảnh nhìn bữa trưa có hơi khác mọi khi cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là đầu bếp nghiên cứu ra được món mới.Ăn miếng đầu tiên, hắn kinh ngạc.

Đây vốn không phải món của đầu bếp kia, chẳng lẽ là đầu bếp mới?Hắn ăn nhiều hơn nữa.

Tâm trạng vốn không vui vì không cưới được người mình yêu bị quét sạch.

Hắn cười một tiếng, "Thưởng cho đầu bếp làm đồ ăn hôm nay."

Người hầu nhìn nhau, không biết nên nói thế nào, chỉ có quản gia cười tít mắt, "Vâng, thưa Vương gia."

Mới tiếp xúc với Vương phi, quản gia thầm nghĩ, cô con gái lớn của thượng thư này quả không hổ danh là tiểu thư khuê các, làm việc gì cũng hết sức ổn thỏa.

Nàng tự làm đồ ăn cho Vương gia, còn dặn ông đừng để Vương gia biết.

Ông là cánh tay phải của Thượng Quan Cảnh, đương nhiên biết vì sao hắn không vui.

Tân Vương phi không dựa vào đồ ăn để cầu sủng ái, ông rất tán thưởng.

Lúc này mà nói với Vương gia là Vương phi làm đồ ăn, Vương gia nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó Vương phi không thể xoay người nổi.Ông thấy Vương phi không tệ chút nào.

Nàng rất tôn trọng ông, nên ông cũng vui vẻ.

Nhìn Thượng Quan Cảnh hài lòng, ông cũng rất hài lòng.

Có Vương phi như vậy, hẳn Vương gia sẽ sớm quên đi Giảo phi và sống thật tốt với Vương phi thôi.Bữa trưa và bữa tối đều là Đường Quả tự chuẩn bị, quản gia chỉ việc sai người mang đến trước mặt Thượng Quan Cảnh.Sau vài ngày, Thượng Quan Cảnh đã quen với đồ ăn của đầu bếp mới.

Gần như ngày nào hắn cũng muốn thưởng.Quản gia thấy Đường Quả vẫn bình thản, trong lòng thầm khen cô rất nhiều.

Sau thấy cô may quần áo, túi thơm cho Thượng Quan Cảnh, ông càng thêm kinh ngạc.

Vương phi này đúng là một người vợ hiền.=====Chương 5 (1129):Bất tri bất giác, Đường Quả đã thay đổi hết đồ của Thượng Quan Cảnh.Hệ thống nói, đáng sợ nhất là cô đều để lại dấu ấn đặc biệt trên quần áo và giày vớ.

Dấu ấn nhỏ, lại ở chỗ không nổi bật, đến khi phát hiện ra được là có chuyện ngay.Ký chủ đại đại nhà nó tâm cơ quá đi.Ngoại trừ chuẩn bị đồ dùng cho Thượng Quan Cảnh, Đường Quả còn luyện chữ và vẽ tranh.

Tài nghệ của nguyên chủ không kém gì Đường Giảo, thậm chí còn hơn một chút, chẳng qua nàng không thích khoe khoang thôi.Cứ như thế, cô yên ổn sống trong phủ Cảnh Vương nửa năm.

Sau ngày tân hôn, gần như cô không chạm mặt Thượng Quan Cảnh.

Thỉnh thoảng có chạm mặt thì cô đều hành lễ một cách quy củ, hắn cũng chỉ liếc cô một cái rồi đi luôn.Quản gia cảm thấy không ổn.

Tân Vương phi tốt như thế mà Vương gia lại chẳng ngó ngàng gì đến.

Thấy tâm trạng của Vương gia hôm nay không tệ, lại nhớ là tầm này Vương phi hay vẽ tranh luyện chữ trong hoa viên, ông lên tiếng, "Vương gia, hôm nay trời khá đẹp, hoa trong vườn cũng đã nở rồi, không biết Vương gia có muốn đi ngắm hoa không?"

Ông liếc nhìn án thư.

Nét mực vẫn chưa khô, trên đó vẽ một người con gái giống hệt Vương phi, nhưng người đó có một đôi mắt linh động hoạt bát.

Nàng không phải Vương phi, nàng là em gái ruột của Vương phi, hiện tại là Giảo phi của Hoàng thượng."

Cũng được."

Thượng Quan Cảnh buông bút, đứng lên.

Hắn khoác áo rồi bước ra ngoài, thuận miệng hỏi, "Đã tìm được người bản vương muốn tìm chưa?"

"Chưa ạ.

Cao nhân đều lai vô ảnh, khứ vô hình (*), nào có dễ tìm vậy."

Thấy sắc mặt Thượng Quan Cảnh không tốt, quản gia vội nói tiếp, "Tuy là chưa tìm được, nhưng đã có tin tức rồi.

Chỉ cần đuổi theo, sớm muộn gì cũng thấy ạ."

"Vậy phái thêm người đi.

Nhất định phải mời được cao nhân về."(*) lai vô ảnh, khứ vô hình: bặt vô âm tín, không có tung tíchThượng Quan Cảnh cũng chỉ là vô tình biết được có cao nhân có thể tráo đổi ký ức của con người.

Vừa mới nghe nói, hắn đã muốn dùng cách này để đánh tráo Giảo Nhi của hắn về với mình.Hậu cung của Hoàng huynh nhiều phi tần như thế, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không phát hiện được.

Đến khi phát hiện ra thì hắn và Giảo Nhi đã như hình với bóng rồi.

Còn đại tiểu thư phủ thượng thư kia, hắn chưa động đến nàng ta, nàng ta còn giống với Giảo Nhi, có thêm ký ức của Giảo Nhi nữa, hắn không nói thì ai biết được chân tướng chứ?Đi dạo hoa viên cùng với quản gia, Thượng Quan Cảnh chợt nhìn thấy có mỹ nhân đang vẽ giữa bụi hoa.

Nhìn thấy nửa gương mặt kia, hắn bất giác gọi to, "Giảo Nhi."

Hắn nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay Đường Quả.

Ngay lúc hắn định ôm cô vào lòng thì cô lại luống cuống, vội vàng tránh ra, quy củ hành lễ: "Thiếp bái kiến Vương gia."

Cô chỉ hoảng loạn một chút, sau đó lại quay về với vẻ dịu dàng đoan trang ngày thường, đồng thời đập nát hết mọi sự vui sướng của Thượng Quan Cảnh."

Hóa ra là Vương phi."

"Vâng, thưa Vương gia."

Ánh mắt Thượng Quan Cảnh đã hết kích động, hắn cũng không có ý định rời đi.

Nơi này là Vương phủ của hắn, là hoa viên của hắn, việc gì hắn phải né tránh chứ?Nàng ta vào Vương phủ nửa năm cũng không bám dính lấy hắn, đúng là một kẻ thức thời.=====Chương 6 (1130): Thế thì hắn càng không cần phải né tránh làm gì.

Nàng ta cứ ngoan ngoãn nghe lời như thế, hắn tạm thời nuôi được."

Vương phi ở đây làm gì?"

"Thưa Vương gia, thiếp vẽ tranh."

"Vẽ?"

Thượng Quan Cảnh có hơi kinh ngạc.

Không phải hắn ta nghe đồn rằng đại tiểu thư của phủ thượng thư nổi danh vì thêu thùa rất giỏi hay sao?

Nàng ta còn biết vẽ tranh nữa?Vừa tò mò vừa khinh thường, hắn tiến lên một bước, "Bản vương muốn xem Vương phi vẽ gì."

Đoạn, hắn nhìn lên bức tranh, sau đó không thể dời mắt đi được.Quản gia cũng nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy bức tranh cũng kinh ngạc."

Bản vương cứ ngỡ Vương phi ở trong vườn thì chỉ vẽ hoa thôi, không ngờ Vương phi lại vẽ mây và diều."

Mây ở chân trời, diều trên bầu trời, hoa ở phía dưới chỉ để điểm xuyết.Bức tranh khiến cho người ta cảm thấy tự do, giống như mây vậy, lúc ẩn lúc hiện, không hợp với cô gái này chút nào.Hắn cảm giác nàng ta không phải loại người có thể vẽ ra được bức tranh như thế.

Nhưng nét mực còn chưa khô, lúc hắn đến nàng ta vẫn đang vẽ, không thể nào là giả được."

Vương phi vẽ không tệ."

"Vương gia quá khen."

Thượng Quan Cảnh nhìn bàn cờ gần đó, hỏi tiếp, "Vương phi biết chơi cờ không?"

"Thiếp có biết một chút ạ."

Thượng Quan Cảnh hứng thú, "Vậy qua chơi hai ván với bổn vương."

"Vâng."

Đường Quả buông bút, khóe môi treo lên một nụ cười nhạt.

Cô bước nhẹ đến chỗ bàn cờ, ngồi xuống đối diện Thượng Quan Cảnh.Thượng Quan Cảnh nhìn vẻ quy củ của Đường Quả thì cười nhạo một tiếng.

Hắn không thích loại người quá quy củ, cứ tự rập mình vào khuôn mẫu như thế này.Chẳng cần biết Đường Quả vẽ như thế nào, hắn sẽ không vì thế mà nhìn nàng ta với con mắt khác.Hắn cứ tưởng, Đường Quả nói biết chơi cờ một chút là chỉ biết một chút thật, nào ngờ chưa đến nửa canh giờ sau, hắn thiếu chút nữa thì thua trắng.

Lần này thì hắn không thể không thấy kính nể vị Vương phi này."

Khả năng chơi cờ của Vương phi rất tốt.

Bản vương không nghĩ là ngươi giấu tài như vậy đấy."

"Vương gia quá khen, là Vương gia nhường thiếp."

Nhường?Thượng Quan Cảnh xém chút nữa bật cười.

Chưa bao giờ hắn nhường cả.

Hắn cũng đâu có ngu, vốn dĩ là nàng ta nhường hắn.

Các nước cờ của nàng ta quá cao siêu, nếu không phải hắn cẩn thận, hắn cũng nhìn không ra.Hắn có phần tò mò với Vương phi này.Hệ thống: Tò mò hả?

Thế thì ngươi sẽ bị chơi hỏng sớm thôi.

Nếu biết quay đầu là bờ thì còn có thể vớt vát một chút, còn nếu cứ đâm đầu thì xác định là thê thảm nhé."

Ván nữa."

Thượng Quan Cảnh thật sự hứng thú.Đường Quả chơi cờ với hắn cả một buổi chiều.

Tài chơi cờ của cô khiến Thượng Quan Cảnh quên hết mọi thứ.

Dù ván nào cũng hòa nhưng hắn cứ cảm thấy Đường Quả chưa thể hiện hết khả năng của mình.Thấy sắc trời đã tối mà mình vẫn không thể khiến Đường Quả trổ hết tài năng, hắn không thể không thừa nhận, Vương phi của hắn không đơn giản."

Vương gia, trời tối rồi, đã đến lúc dùng bữa."

Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu lên nhìn hoàng hôn buông xuống rồi liếc nhìn cô gái vẫn ngồi quy củ phía đối diện, "Đến chỗ ngươi đi."

Không phải hắn hứng thú với nàng ta, chỉ là tò mò không biết nàng ta còn có thể làm được gì nữa.Hệ thống: Có gì khác nhau à?

Có tò mò là sẽ sinh ra hứng thú đó.Đến lúc dùng bữa, Thượng Quan Cảnh nhăn mặt lại.Đường Quả vội vàng quan tâm, "Vương gia sao vậy?

Có món nào không hợp khẩu vị của chàng ư?"
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1131 - 1132: Vương phi bị đổi ký ức (7-8)


Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 7 (1131):"Tại sao mùi vị không giống mọi khi?"

Hắn quay lại nhìn quản gia, "Đầu bếp trong phủ xin nghỉ à?"

Quản gia thấy buồn cười.

Ông lén nhìn Đường Quả rồi nói, "Bẩm Vương gia, không có đầu bếp nào xin nghỉ ạ."

"Thế sao mùi vị lại khác thế?"

Thượng Quan Cảnh vô cùng nghi ngờ, "Bản vương nhớ bữa trưa hôm nay vẫn bình thường."

Những món hắn ăn vừa nãy còn không bằng một nửa so với những món hắn ăn trong nửa năm qua.Quản gia ngập ngừng, "Bẩm Vương gia, chuyện này... chuyện này..."

Thấy quản gia khó nói, Thượng Quan Cảnh có phần không vui, "Nói đi, sao lại thế này?"

"Vương gia, chàng đừng trách quản gia.

Chiều nay thiếp chưa kịp xuống bếp, đành phải để đầu bếp làm mấy món Vương gia thích, là thiếp không đúng."

Đường Quả đứng lên, nhẹ cười, "Vương gia chờ một chút, thiếp đi làm mấy món cho chàng ngay đây."

Không đợi Thượng Quan Cảnh lên tiếng, cô đã quay lưng đi cùng nha hoàn vào trong bếp.Thượng Quan Cảnh sửng sốt, mãi không hoàn hồn lại được.

Đến khi Đường Quả đi khuất rồi hắn mới lạnh giọng gọi quản gia, biểu cảm nghiêm trọng, "Sao lại thế này?

Sao không nói với bản vương?"

Quản gia khổ trong lòng, đành phải kể hết mọi chuyện rằng Vương phi mới vào cửa hôm trước thì hôm sau đã xuống bếp nấu ăn cho Thượng Quan Cảnh hắn.Đương nhiên, ông cũng nói Vương phi không mong cầu được sủng ái, chỉ là mẹ Vương phi đã dạy, xuất giá tòng phu, chuẩn bị bữa cơm cho chồng là phải phép."

Nếu Vương phi muốn cầu sủng thì sẽ không chờ nửa năm.

Hôm nay chỉ là chơi cờ cùng Vương gia nên Vương phi mới không chuẩn bị được thôi ạ."

"Xin Vương gia đừng trách Vương phi.

Nửa năm qua, Vương phi đều giữ khuôn phép, chưa từng vượt quá giới hạn."

Thượng Quan Cảnh cau mày, "Bản vương biết rồi."

Hắn đâu phải đồ ngu.

Nếu Vương phi muốn dụ dỗ hắn thì đã sớm xuống tay, nhất là hôm nay nàng ta có vô số cơ hội.Nhưng nàng ta không làm thế, nói vẽ là vẽ, nói chơi cờ là nghiêm túc chơi cờ, ngay cả mắt cũng không nhìn loạn lung tung.Đại tiểu thư phủ thượng thư quả thực là tiểu thư khuê các, không sai vào đâu được.Quản gia thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là tốt.

Vương phi mà bị hiểu lầm thì oan cho người quá.Thượng Quan Cảnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hỏi thêm, "Ngươi còn gì gạt bản vương nữa không?"

Quản gia không dám giấu, vội nói, "Ngoại trừ đồ ăn ra, giày vớ, quần áo, túi thơm của Vương gia đều do Vương phi làm."

Đoạn, ông nhìn Thượng Quan Cảnh đầy trông chờ, "Cả điểm tâm mỗi ngày của Vương gia nữa ạ."

"Trà mới trong phủ cũng do Vương phi tự chọn."

"Còn gì nữa không?"

Thượng Quan Cảnh day trán.

Vương phi này đảm việc nhà thật, trước kia hắn cũng đã từng nghe nói rất nhiều chủ mẫu nhìn trúng nàng ta rồi."

Còn giấy và bút mực của Vương gia nữa ạ.

Tóm lại là những gì Vương gia hay mua hay dùng đều là Vương phi tự chuẩn bị hết."

Thượng Quan Cảnh ngồi đó, sờ cổ tay áo.

Bảo sao hắn cứ thấy quần áo hắn mặc trong nửa năm qua, dù là áo trong hay áo ngoài đều vô cùng thoải mái.

Hơn nữa, họa tiết thêu thùa trên quần áo cũng rất độc đáo.Hắn sờ túi thơm bên hông, có hơi thất thần, "Lúc nàng ta chuẩn bị đồ thì có nói gì không?"

"Vương phi chẳng nói gì ạ."

Quản gia trả lời."

Vậy đưa bản vương vào bếp xem thế nào."

Thượng Quan Cảnh cảm thấy nàng ta quá kỳ quái, làm gì có người nào tốt thế chứ.

Rõ ràng hắn không thân cận với nàng ta, cả hai chưa từng ở bên nhau giây phút nào, ấy vậy mà nàng ta vẫn tự nguyện đi lo những chuyện đó.

Đầu óc nàng ta có vấn đề à?=====Chương 8 (1132): Vào trong bếp, hắn thấy được một hình bóng không hề giống với nàng ta lúc đánh cờ cùng hắn.Nhìn những món ăn quen thuộc tỏa mùi hương thơm ngát trong mâm, hắn quên khuấy mất mình định hỏi gì."

Vương gia, sao chàng lại vào đây?"

"Bản vương đến xem thôi.

Không ngờ tài nấu nướng của Vương phi tốt vậy."

"Thiếp học từ nhỏ rồi.

Mẫu thân nói, nữ tử cần phải học."

Thượng Quan Cảnh không thể không hỏi, "Thế nên ngươi học luôn?"

"Đúng vậy."

Đường Quả nở nụ cười.

Nụ cười này vẫn giống như trước, hoàn hảo, không kiêu căng, không tùy ý, chỉ nhàn nhạt như gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.Các món ăn đã chuẩn bị xong được người hầu mang ra ngoài.Đường Quả đi bên cạnh Thượng Quan Cảnh, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, "Vương phi, bản vương rất tò mò.

Vương phi làm những việc này để làm gì?

Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng làm vậy là bản vương có thể thích ngươi một chút sao?"

Thật lạnh nhạt, cũng thật bạc tình.Hệ thống: Đương nhiên là để chơi chết ngươi chứ để làm gì?"

Vì Vương gia là phu quân của thiếp."

Đường Quả hơi cúi đầu xuống, "Làm Vương phi của Vương gia, thiếp đương nhiên phải chuẩn bị mọi thứ cho Vương gia thật tốt."

"Chỉ thế thôi?"

Thượng Quan Cảnh không tin, "Không có mục đích khác?

Chẳng lẽ ngươi không muốn được bản vương sủng ái?"

"Thiếp chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, còn Vương gia thấy thế nào, không ai ép Vương gia được."

Thượng Quan Cảnh không thể thấy được cái gì khác trong đôi mắt kia, vậy tức là nàng ta nói thật.Hắn xoay người, tiếp tục bước đến nhà ăn, cười một tiếng, "Đúng là tiểu thư khuê các, rất xứng với danh hiền lương thục đức."

"Có điều, bản vương cũng không thích."

"Nếu ngươi thích thế thì cứ làm đi.

Bản vương thích tài nấu nướng của ngươi.

Ngươi muốn địa vị, muốn giàu sang thế nào bản vương cũng cho, nhưng những cái khác thì đừng có nghĩ đến."

Trong lòng hắn chỉ có Giảo Nhi, không ai có thể thay thế.Nàng tiểu thư này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đưa đi thôi.Nghe tiếng bước chân đằng sau hơi khựng lại, trong lòng Thượng Quan Cảnh sướng điên lên được.

Tiểu thư khuê các cũng là người, cũng biết đau khổ.Bước vào trong nhà ăn, hắn quay đầu lại nhìn.

Sắc mặt Đường Quả trắng bệch, nàng ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Chậc, hắn nói chuyện với loại người đầu óc trên mây như này làm gì.Nàng ta đau khổ thì đã sao?

Cũng chẳng phạm gì đến hắn.Sợ là nàng ta chỉ biết coi chồng là trời thôi.

Nữ tử như thế chẳng có gì thú vị, hắn thích sao nổi?"

Dùng bữa đi."

Bữa tối kết thúc, Thượng Quan Cảnh nhìn Đường Quả, đứng lên, "Bản vương đi trước."

Dừng một chút, hắn nói thêm, "Ngươi cứ ngoan ngoãn, bản vương sẽ không bạc đãi ngươi.

Có điều, đừng nghĩ đến chuyện khác."

Chuyện khác là gì thì hắn không nói.

Hắn sẽ tiễn nàng ta đi, chỉ hy vọng lúc này nàng ta nghe lời một chút, chớ chọc giận hắn."

Vâng, thiếp biết rồi."

Nhìn vẻ an phận thành thật kia kìa, chẳng có chút linh hoạt nào, không thú vị gì cả.Giảo Nhi của hắn vẫn là nhất, mỗi tiếng nói, mỗi nụ cười của nàng đều lay động tâm trí hắn.Giảo Nhi à, một ngày nào đó hắn sẽ đưa Giảo Nhi về Vương phủ.Lúc Thượng Quan Cảnh muốn nghỉ ngơi, hắn đột nhiên nhận ra chăn mềm và ấm hơn trước rất nhiều, không thể không dò hỏi, "Cái gì thế?"

"Bẩm Vương gia, đây là chăn tơ tằm Vương phi làm cho Vương gia ạ."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1133 - 1134: Vương phi bị đổi ký ức (9-10)


Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 9 (1133):"Được rồi, ngươi lui đi."

Đắp chăn lên, Thượng Quan Cảnh lập tức cảm nhận được sự thoải mái và mềm mại của chăn, không hề thấy bức bối chút nào, quả thực tốt hơn trước nhiều.Đồ ngốc kia chỉ biết tuân theo quy củ, ấy mà làm mấy thứ này thành thạo thật.

Trước khi nhắm mắt, hắn thầm nghĩ, nàng ta chỉ không thú vị thôi, không phải không có điểm đáng khen.Đương nhiên, đừng mong rằng nàng ta làm những việc này sẽ làm hắn thay lòng đổi dạ.

Không thích là không thích, có làm gì cũng vô dụng mà thôi.Nàng ta tận tâm tận lực như thế, trong thời gian nàng ta ở đây, hắn sẽ không bạc đãi nàng ta.Sáng sớm tỉnh dậy, lúc người hầu đi giày tất cho hắn, hắn chợt phát hiện ra trên tất có một dấu vết nhỏ."

Cái gì đây?"

Nhìn cũng không khó coi, trái lại còn khiến cho đôi tất trông sinh động hơn.Hắn nhìn đôi giày bên cạnh, cũng có dấu hiệu như thế.

Nhìn qua trông giống một hoa văn đẹp đẽ thôi, nhưng khi hắn nhìn kỹ hơn thì thấy được, hoa văn này được tạo nên từ một chữ "Cảnh".Hắn kinh ngạc một thoáng.

Thiết kế quá tinh xảo.Hắn đột nhiên nhớ đến nữ tử gặp được trong hoa viên.

Dáng vẻ quy củ, ngơ ngác của nàng ta lập tức nhảy vào đầu hắn."

Bẩm Vương gia, đây đều là Vương phi tự làm cho ngài ạ.

Vương phi nói, mấy loại giày tất trước kia không thoải mái, về sau cứ để Vương phi làm cho Vương gia."

Người hầu vừa đi giày cho Thượng Quan Cảnh vừa nói.Họ thầm cảm thán, Vương phi mới vào phủ có nửa năm mà mọi chuyện trên dưới trong Vương phủ đều được quản lý đâu vào đấy hết.Có Vương phi quản lý, việc gì ra việc đó.

Trước kia họ làm việc rất lộn xộn, bây giờ có phân công hợp lý, họ hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng và nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hơn nữa, nếu làm tốt còn có thể được Vương phi ban thưởng.

Ai có nỗ lực đều được thưởng hết.Phủ Cảnh vương có Vương phi thật tốt."

Bình thường Vương phi làm gì?"

Thượng Quan Cảnh tò mò hỏi, nghịch nghịch ống tay áo, đột nhiên phát hiện ra trên cổ tay cũng có hoa văn chữ "Cảnh".Hắn cười nhẹ một tiếng.

Trông vậy mà cũng tinh tế quá nhỉ."

Buổi sáng, ngoại trừ sắp xếp những chuyện quan trọng trong phủ và làm giày tất cho Vương gia thì Vương phi kiểm kê lại các cửa hàng trên danh nghĩa của Vương phủ, tính lời lỗ.

Buổi chiều, Vương phi vẽ tranh luyện chữ trong hoa viên.

Nếu Vương gia ở trong phủ, Vương phi sẽ đến phòng bếp nấu ăn cho Vương gia ạ."

Thượng Quan Cảnh có phần kinh ngạc.

Tài thật, một ngày mà có thể làm được nhiều việc như thế."

Nàng ta làm gì với mấy cửa hàng của Vương phủ rồi?"

"Sau khi xem xét thì Vương phi đã đưa ra một số ý tưởng cho cửa hàng, từ tháng thứ ba trở đi thì lợi nhuận tăng gấp ba ạ."

Thượng Quan Cảnh giật mình.

Lợi hại đến mức đó ư?Trong cửa hàng của hắn đều là nhân tài hắn mời về, ở trong Hoàng thành này đã tính là có lợi nhuận rất cao rồi.

Nàng ta chỉ vẽ ra vài ý tưởng mà đã khiến lợi nhuận tăng nhiều vậy sao?"

Hôm nay không lên triều, theo bản vương đến cửa hàng xem thế nào."

"Vương gia đi cùng Vương phi cũng được ạ.

Cứ mấy ngày Vương phi lại ra cửa hàng một lần, vừa hay là hôm nay."

"Bao giờ nàng ta đi?"

"Chắc là sau khi dùng bữa ạ."

"Vậy bản vương chờ thêm một lát.

Bản vương sẽ không đi cùng nàng ta."

Thượng Quan Cảnh nói, "Bản vương muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta tài giỏi thế nào."=====Chương 10 (1134):Thượng Quan Cảnh chờ trong phủ một hồi lâu, đến khi Đường Quả ra ngoài rồi hắn mới mang theo người đi sau.[Ký chủ, Thượng Quan Cảnh đi theo.]"Hắn thích thì cứ cho đi đi, tò mò thôi chứ gì."

Hệ thống: Đúng rồi, cuối cùng cũng tò mò rồi.Thượng Quan Cảnh bám theo một đoạn, theo dõi Đường Quả vào cửa hàng kiểm kê như thế nào.Hắn nhận ra cửa hàng không giống trước kia nữa.Cửa hàng bán vải không chỉ bán mỗi vải vóc mà còn treo rất nhiều mẫu mã đẹp mắt ở những nơi dễ nhìn thấy nhất.

Chỉ cần là nữ tử yêu thích cái đẹp, bước đến nơi này đều không thể dời đi nổi.

Bên ngoài cửa hàng còn viết, mua vải hay đặt thiết kế trang phục đều được tặng son phấn và vài món trang sức nhỏ.Chuyện làm ăn trước kia của cửa hàng này cũng không tính là kém, nhưng không thể đông đến mức này, người ra vào không ngớt.

Hắn không chen vào nổi, chỉ có thể đứng bên ngoài."

Cũng tinh tế nhỉ."

Thượng Quan Cảnh bình một câu vô thưởng vô phạt.

Cửa hàng càng ngày càng đông người, một vài cô con gái nhà quan cũng ngồi cỗ kiệu đến.

Chỉ một thoáng sau, chân chạy việc của cửa hàng đã mang bàn ghế ra bày nước trà bên ngoài.Những nữ tử kia bật cười, vừa ngồi chờ vừa uống trà.

Vốn dĩ họ không chờ được nữa, nhưng cửa hàng làm vậy khiến họ đổi ý, bằng lòng ngồi đây chờ thêm một lúc nữa.Thượng Quan Cảnh không thể không thừa nhận, với cách làm này, lợi nhuận tăng gấp ba còn tính là ít.

Chỉ cần thêm thời gian hoặc mở rộng cửa hàng, khéo còn được nhiều lợi nhuận hơn.Nhìn số lượng khách hàng đông đảo, hắn tính toán mua hai cửa hàng bên cạnh để mở rộng cửa hàng của mình.

Ai không thích vàng bạc chứ, hắn là Vương gia cũng không ngoại lệ."

Bẩm Vương gia, phía Vương phi đi rồi ạ."

Đằng sau cửa hàng có một cánh cửa nhỏ.

Đường Quả vào bằng lối đó thì chắc cũng ra bằng lối đó."

Đi theo.

Nàng ta đi đâu?"

"Tửu lâu ạ."

Thượng Quan Cảnh nheo mắt lại.

Quán rượu à.Cửa hàng vải và trang phục đều dành cho phụ nữ, còn quán rượu có nhiều loại người khác nhau, thật muốn biết cô gái kia có bản lĩnh gì.

Hắn không tin cái gì nàng ta cũng biết.Đến ngoài cửa quán rượu, Thượng Quan Cảnh xém nữa nhảy dựng lên vì cảnh đông đúc.

Bên trong không chỉ đầy khách mà bên ngoài còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi."

Tửu lâu của bản vương có nhiều khách như vậy từ bao giờ thế?"

"Bẩm Vương gia, từ mấy tháng trước rồi ạ."

Mấy việc lặt vặt này, Thượng Quan Cảnh thường giao cho thuộc hạ và những người có năng lực.

Cứ khoảng nửa năm hoặc cả năm hắn mới kiểm tra một lần, tóm lại là không có việc gì lớn thì hắn sẽ không xuất hiện.

Thậm chí người bình thường còn không biết cửa hàng và quán rượu này là của hắn."

Chuyện này là sao?"

"Là nhờ Vương phi ạ.

Vương phi thấy lợi nhuận của tửu lâu quá ít, trong khi vị trí của nó lại là tốt nhất nên thấy lạ, mới đến kiểm tra."

"Rồi sao nữa?"

Thượng Quan Cảnh hỏi."

Sau khi kiểm tra, Vương phi nói, chất lượng món ăn không tệ, nguyên liệu cũng thuộc loại cao cấp, có điều người bình thường sẽ không ăn được, chẳng bằng làm mấy đồ nhắm bình dân với nguyên liệu thông thường.

Mấy món ngon kia để đãi khách quý còn hơn.Cứ như vậy, người bình thường có thể đến ăn mỹ vị của tửu lâu.

Một hai món là đủ ăn, tuy không quý nhưng nhiều người ăn thì vẫn kiếm được nhiều tiền.

Còn các quan, các vị khách quý đương nhiên sẽ đặt phòng và ăn mấy món nấu bằng nguyên liệu đỉnh cấp rồi ạ."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1135- 1136: Vương phi bị đổi ký ức (11-12)


Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 11 (1135):"Không chỉ có vậy, Vương phi còn giao lưu nấu ăn với đầu bếp tửu lâu.

Tài nấu nướng của nhóm đầu bếp như được khai hoa, các món ăn đa dạng cũng có mà đồ nhắm cũng có luôn ạ."

"Có lý."

Thượng Quan Cảnh nói.

Hắn nhớ đến những món ăn ngon của Đường Quả, "Chúng ta cứ tưởng rằng nguyên liệu càng đắt càng tốt, càng nhiều món ăn đa dạng càng ngon, nhưng không hề nghĩ đến quanh đây chỉ có dân thường là chính, ai muốn dùng tiền kiếm được trong mấy tháng trời để ăn một bữa cơm đâu."

"Vương gia nói phải ạ."

Thượng Quan Cảnh nhìn quán rượu, có cả mấy quầy hàng nhỏ nữa.

Những người đứng đó dường như là phục vụ của quán, hắn nhận ra được là vì họ mặc trang phục giống hệt nhau, còn đội mũ nữa, thoạt trông rất sạch sẽ ngăn nắp.

Hắn suy tư một chút, tại sao phải đội mũ?

Rất nhanh hắn đã có câu trả lời, là để tránh việc tóc rơi xuống đồ ăn, ảnh hưởng đến khẩu vị của khách."

Đây là đang làm gì?"

Hắn nhìn quanh, trên sạp còn bày biện bánh nướng và cháo trắng."

Vương phi nói, một số người bận rộn không có thời gian ngồi xuống ăn cơm, không bằng bày ra một ít món ăn nhẹ như bánh với cháo cho người ta mua.

Người ta đi qua, tiện đường mua một miếng bánh, một bát cháo nóng, ăn mấy miếng là xong, đỡ phải chờ đợi lâu."

Thượng Quan Cảnh gật đầu.

Trong tình huống bình thường, chỉ cần không phải hai nhà có thù hận thì sẽ không mở quán rượu cạnh nhau.

Thêm vào đó, một số người có chút bản lĩnh biết được đây là quán rượu của Cảnh Vương thì càng không dám đoạt mối làm ăn.

Vị trí này cũng không có cảnh bán hàng rong nữa, hoàn toàn có thể dùng cách đó để kiếm lợi nhuận cho quán.Thượng Quan Cảnh tiếp tục đi sau Đường Quả, xem qua các cửa hàng trên danh nghĩa Vương phủ thế nào.

Sau khi xem xong, hắn trầm mặc, cuối cùng cười một câu, "Khó trách, bao nhiêu nhà trong Hoàng thành, nhà nào nhà nấy đều muốn nàng ta làm dâu nhà mình, quả thực là có điểm đáng khen."

Người hầu đi theo nghĩ thầm trong bụng, có điểm đáng khen thôi á, rõ ràng là vô cùng lợi hại mới đúng.Ai biết nhiều tin tức một tí đều biết Vương phi lợi hại thế nào.

Người ta hâm mộ Vương gia mãi, cứ nói Hoàng thượng đối xử với Vương gia quá tốt nên mới ban hôn cho một Vương phi không chỗ nào chê được như vậy.Nhìn đi, cả Vương phủ được quản lý gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy hết."

Bản vương muốn tiến cung gặp hoàng huynh."

Thực tế là hắn muốn gặp Đường Giảo.Nửa năm nay hắn nhẫn nhịn không đi gặp, thỉnh thoảng có gặp Thượng Quan Dực và Đường Giảo, hắn cũng không dám bộc lộ cái gì, sợ bị hoàng huynh phát hiện.Phải khiến hoàng huynh buông lỏng phòng bị mới có thể tiến hành kế hoạch đưa Đường Giảo về Vương phủ.

Đại tiểu thư kia có tốt như thế thì đã sao?

Cũng chẳng phải loại người mà hắn ta chưa từng gặp.

Thông tuệ như nàng ta hợp với hoàng cung hơn.[Ký chủ, Thượng Quan Cảnh tiến cung, hẳn là muốn gặp em gái cô đấy.][Thằng cha này đê tiện thật.]Đường Quả đang ngồi nghỉ ngơi trong tiệm đồ cổ, nghe hệ thống nói thế cũng chẳng có phản ứng gì."

Cái này, còn cái này nữa, lấy hết cho ta."

"Sớm nghe tiếng hàng hóa của Nam Thục rất tinh xảo, nay vừa nhìn đã thấy quả nhiên không phải tầm thường."

Nhà giàu mới nổi.Hệ thống bật ra câu này đầu tiên, hơn nữa còn không phải người Nam Thục.

Chắc là công tử quý tộc nước nào đấy đến đây du ngoạn, hoặc cũng có thể là thương nhân."

Chưởng quầy, ở đây có mua ngọc thạch không?"=====Chương 12 (1136):"Xin hỏi công tử là ngọc thạch gì ạ?"

"Nguyên thạch mới được khai thác.

Ta đến từ Bắc Yến."

Nam tử gọi người mang một cục đá ra.

Chưởng quầy nhìn vài lần, cảm thấy bản thân không thể tự quyết định được."

Để tôi hỏi phu nhân của chúng tôi trước ạ."

Chưởng quầy chần chờ một lát rồi nói.Bắc Yến thừa ngọc thạch là chuyện mà ai cũng biết.

Không ít ngọc thạch của các nước đều lấy từ Bắc Yến.

Nếu mấy người này là thương nhân Bắc Yến thật, ngọc thạch hẳn là không tệ đâu.Ông không quyết định được là vì không có nhiều hiểu biết.

Có quá nhiều điểm đáng nghi, nhỡ có tổn thất gì, ông không chịu trách nhiệm nổi.

Vừa hay Vương phi đang ở đây, ông do dự một lát rồi vào báo cáo chuyện bên ngoài."

Để ta ra xem."

Đường Quả mang theo nha hoàn ra ngoài.

Nam tử đang ngồi uống trà vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, hơi sửng sốt một chút.Chàng cười lên, "Hóa ra cửa hàng đồ cổ này là của... phu nhân?"

Chàng định gọi là "cô nương", nhưng thấy búi tóc phụ nhân trên đầu cô, đành phải sửa miệng."

Công tử họ gì?

Chưởng quầy nói, công tử đến từ Bắc Yến, có nguyên thạch muốn bán?"

"Kẻ hèn này họ Nghiêm, tên đầy đủ là Nghiêm Hoặc."

Kiểm hàng? (*)Hệ thống suýt nữa chết cười.

Tên họ kiểu gì thế?

Tên là kiểm hàng, đi bán đá nhắc người mua nhớ kiểm hàng?* Kiểm hàng (验货) và Nghiêm Hoặc (严惑) đồng âm với nhau, tác giả chơi chữ"Vậy xin hỏi Nghiêm công tử, hàng của anh ở đâu rồi?"

"Phu nhân biết kiểm tra nguyên thạch?"

Nghiêm Hoặc tò mò hỏi.

Nữ tử biết kinh doanh son phấn không lạ gì, nhưng để hiểu về nguyên thạch thì chẳng có bao nhiêu.Chàng đến đây vốn không phải để bán đá.

Hàng hóa trong tay chàng đều là hàng thượng đẳng, kể cả có bán thì chàng cũng không bán cho người không hiểu về nguyên thạch."

Có biết một chút."

Đường Quả nói, "Công tử có tiện để ta nhìn xem một chút được không?"

"Đương nhiên là có thể.

Xe của tại hạ ở bên ngoài, hàng đều để trên đó hết.

Phu nhân có hiểu biết thì cứ đi xem."

"Kéo đến hậu viện được không?"

"Được."

Nghiêm Hoặc vô cùng tò mò, một nữ tử thì sẽ nhìn ra được cái gì.

Chàng quay ra ngoài, phất tay, gọi người đi theo phục vụ trong tiệm, kéo nguyên thạch đến hậu viện."

Mời phu nhân."

Ánh mắt Nghiêm Hoặc dừng lại trên gương mặt nữ tử, đảo qua mái tóc của nàng.

Chàng cảm thấy, không nên gọi nàng là phu nhân, nàng cũng không nên thành thân.

Ý nghĩ này khiến chàng cảm thấy thật buồn cười.Mấy chân chạy vặt vội vàng mang đá ra ngoài.

Nghiêm Hoặc thấy những động tác thành thạo của Đường Quả, chàng không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng nghiêm túc hơn.Không ngờ phụ nhân của Nam Thục cũng hiểu được mấy thứ này, quả là mở mang kiến thức.

Xem ra không thể xem nhẹ Nam Thục được.

Một phụ nhân còn có thể làm được vậy chứng tỏ Nam Thục rất nhiều nhân tài, không biết có thể đào được vài người đến Bắc Yến của chàng không.Đường Quả không biết Nghiêm Hoặc nghĩ gì, chỉ nghiêm túc nhìn đá.[Hàng này không tệ đâu.

Tôi nhìn vào trong mấy khối đá, cắt ra lấy được toàn ngọc thạch có giá trị liên thành đó.]Năng lực của hệ thống rất lớn, hoàn toàn có thể thấy được trong đá có gì, [Chẳng lẽ thương nhân cổ đại đều có lương tâm thế này à?

Toàn hàng tốt cả.]"Nghĩ nhiều rồi, cổ đại không ít gian thương đâu."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1137- 1138: Vương phi bị đổi ký ức (13-14)


Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 13 (1137):Đường Quả đứng lên nhận khăn trong tay nha hoàn.

Cô xoa tay, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoặc, "Nghiêm công tử, ta sẽ mua hết chỗ đá này, anh ra giá đi."

"Ánh mắt của phu nhân rất tốt.

Ta đến đây kỳ thực là để mua trân phẩm của Nam Thục, bán đá cũng để giao thương.

Ta một mình nơi đất khách, nếu phu nhân muốn mua hết thì tốt quá."

Nghiêm Hoặc đưa ra một cái giá khá thấp, gần như không lợi dụng kiếm chác thêm chút nào.

Đường Quả đồng ý ngay, không chút do dự.[Ký chủ, Nghiêm Hoặc sợ là không phải thương nhân.

Làm ăn như thế chẳng mấy mà đóng cửa.]"Không phải thương nhân thật.

Nhưng ta rất hài lòng với hàng hóa lần này, có lời là được rồi."

Hệ thống: Ký chủ vẫn cứ mê tiền, chẳng lẽ ảnh hưởng từ thế giới trước vẫn chưa hết tác dụng?"

Nghiêm công tử làm vậy, ta cũng không thể lợi dụng công tử được."

Đường Quả sai người kéo đá ra đằng sau rồi nói với Nghiêm Hoặc, "Về sau Nghiêm công tử có gì không biết hay cần gì thì cứ tìm chưởng quỹ."

"Chưởng quỹ, ngày nào Nghiêm công tử còn ở Hoàng thành, ông phải thay ta tiếp đãi công tử thật tốt, nhất định không được sai sót.

Tất cả cửa hàng trên danh nghĩa Vương phủ đều có ưu đãi cho công tử."

"Vâng, thưa phu nhân."

Chưởng quỹ không thấy Đường Quả có vấn đề gì.

Vương phi nói hàng tốt thì tức là hàng tốt, không sai được.

Chốc nữa mời người đến cắt đá, nếu cắt ra được ngọc thạch đỉnh cấp, dù chỉ mấy viên thôi cũng đủ kiếm được bộn tiền rồi."

Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chưởng quầy, cho người mời Nghiêm công tử thưởng thức đặc sản tửu lâu đi."

"Nghiêm công tử, ta phải hồi phủ, đành từ biệt vậy."

Nghiêm Hoặc vội nói, "Phu nhân không thể đến tửu lâu dùng bữa cùng tại hạ sao?"

Quái thật, không hiểu sao trong lòng chàng không nỡ buông.Đối với một người đã có chồng, mấy câu của chàng có phần vô lễ, nhưng chàng không thể nhịn được.

Chàng ảo não, sợ là đã gây ấn tượng không tốt rồi.Đường Quả điềm đạm cười, "Sợ là không tiện."

"Là tại hạ đường đột, xin phu nhân đừng trách tại hạ khiến phu nhân khó xử.

Ra ngoài hành tẩu nhiều năm, hầu như không câu nệ tiểu tiết nên đã quên mất thân phận của phu nhân, là tại hạ không phải."

"Vậy thì Nghiêm công tử, cáo từ."

"Phu nhân đi thong thả."

Đường Quả mang theo hai người hầu rời đi.

Nghiêm Hoặc chôn chân tại chỗ, mãi không hoàn hồn.

Đến khi người bên cạnh nhỏ giọng gọi chàng mới dời mắt đi.Đỗ chưởng quỹ mời chàng những món ngon của quán rượu, còn đặt phòng cao cấp cho chàng.

Ông nói, có cần gì cứ đến cửa hàng tìm ông rồi rời đi.Nghiêm Hoặc ngồi lặng im trong phòng thật lâu khiến người bên cạnh khó hiểu: "Chủ nhân, có gì không ổn sao?"

"Cái gì không ổn cơ?"

Nghiêm Hoặc hỏi lại theo bản năng, sau đó bật cười, "Không, không có gì không ổn cả."

Có chàng là không ổn thôi, trong đầu chàng bây giờ đều là hình bóng của vị phu nhân xinh đẹp kia.Lạ thật, trước giờ chàng luôn vô cảm với nữ tử, sao lại có thể động lòng với một người phụ nữ đã có chồng?Không nên, không thể.Trên đời này, châu báu phương nào cũng có thể cướp được, chỉ trừ phụ nữ đã có chồng.Không cướp được nhưng nhớ thì được, nhớ đến thôi chắc không sao đâu nhỉ?=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 14 (1138): Nghiêm Hoặc thầm nghĩ, nhớ hay không nhớ không phải chuyện chàng có thể quản lý được.Càng nghĩ chàng càng cảm thấy mình thật kỳ lạ.

Có lẽ chàng chưa từng thấy nữ tử nên mới không thể dời mắt khỏi vị phu nhân xinh đẹp tuyệt sắc kia."

Chủ nhân, ngài lại mất hồn rồi."

Nghiêm Hoặc không chịu được, hỏi một câu, "Ngươi có thấy phu nhân chúng ta gặp hôm nay có gì lạ không?"

Thuộc hạ không hiểu được chàng hỏi vậy là có ý gì.

Hắn ta không nghĩ nhiều, chủ nhân không thích nữ tử ngay từ bé, đương nhiên sẽ không có tâm tư gì với Đường Quả.

Hắn ta trả lời, "Thuộc hạ thấy phu nhân không giống với nữ tử khác.

Từ lời nói và cử chỉ của phu nhân, có thể thấy phu nhân là người rất uyên bác, xuất thân từ gia tộc có giáo dưỡng.

Để miêu tả phu nhân thì có thể dùng mấy từ, hiền lương thục đức, tài hoa hơn người."

"Xinh đẹp như hoa nữa."

Nghiêm Hoặc nói theo không chút suy nghĩ.Gương mặt thuộc hạ rối bời, thiếu chút nữa thì nứt ra.Chủ nhân của họ miêu tả một nữ tử là xinh đẹp?

Chủ nhân à ngài bị nhập hồn rồi đúng không?Nghiêm Hoặc cũng phản ứng lại, "Ngươi không thấy phu nhân kia tuyệt sắc à?"

Để bàn về gương mặt ấy, chàng là bị đôi mắt của nàng hấp dẫn.

Đôi mắt xinh đẹp đó như có thể nhìn thấu hết thảy vậy."

Đúng là rất đẹp.

Chủ nhân, không phải ngài..."

Thuộc hạ của Nghiêm Hoặc run lên một chút, về sau cảm thấy chắc là không phải.

Chủ nhân có phát điên đi chăng nữa thì cũng không có tâm tư gì với phụ nữ có chồng đâu.

Mà kể cả có thì với tính cách của chủ nhân, ngài sẽ không làm loại chuyện như vậy.Chủ nhân của họ là quân tử chân chính."

Không có, ta chỉ hỏi thôi."

Nghiêm Hoặc đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ của mình cho thuộc hạ biết.

Đương nhiên, chàng sẽ không vì suy nghĩ của mình mà làm gì đó.Nếu phu nhân còn chưa thành thân, có lẽ chàng sẽ đi làm gì đó thật.

Đã thích rồi thì cưới luôn cũng được.

Giờ chỉ có thể tiếc nuối thôi.Chàng tin rằng, sau khi rời Nam Thục, mọi chuyện đều sẽ thoảng qua như mây khói.

Có lẽ vì phu nhân kia đặc biệt, vừa xinh đẹp vừa tài hoa vừa hiểu biết nhiều nên chàng mới nhìn nàng bằng con mắt khác.[Ký chủ, cô lại hám của à?

Chỉ mua được hàng tốt mà cô vui đến vậy sao?

Năng lượng của tôi tăng vọt rồi này.]Tăng đến mức đáng sợ."

Năng lượng tăng không tốt à?"

Tốt thì tốt, nhưng ký chủ đột nhiên trở nên tham tiền, cứ như cô vừa ngã từ thần đàn xuống* ấy.*Ý của hệ thống là Quả Quả như thiên thần sa ngã vậy =))) cơ mà chị nhà vốn dĩ là ắc wỷ rồi, nào có hiền lương gì cho camCô vui thế nào hả?Nhìn đi, ngồi trên kiệu về phủ mà cứ cười không dứt miệng, về đến phòng rồi vẫn còn ngân nga hát nữa kìa.[Ký chủ, Nghiêm Hoặc là ai thế?

Nhìn không giống thương nhân tí nào.]"Không phải người làm ăn thật."

Đường Quả nhấp một ngụm trà nhài, "Còn thân phận thật là gì, ta không nói đâu."

Hệ thống lục hết kịch bản một lượt nữa, không thấy Nghiêm Hoặc xuất hiện ở chỗ nào, cảm thấy kỳ quái vô cùng.[Ký chủ, cô cho tôi biết anh ta xuất hiện chỗ nào được không?

Chẳng lẽ là pháo hôi đến chết cũng không có tên?

Hay là có người biết kiểm hàng, anh ta không gặp được ký chủ rồi bị giết người cướp của?]"Mi bị năng lượng ăn mất khả năng tư duy rồi à?"[Ký chủ đại đại, nói đi mà.]Đường Quả thiếu chút nữa phun trà ra ngoài.

Hệ thống đang làm nũng???
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1139- 1140: Vương phi bị đổi ký ức (15-16)


Edit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 15 (1139):"Không nói.

Ta thấy ta cần rèn khả năng quan sát và tư duy cho mi."

Hệ thống: [...] Hiểu rồi, ký chủ đang ghét bỏ nó vừa mù vừa ngu đây mà.Khoan đã, ký chủ vui vẻ như thế, chẳng lẽ là có liên quan đến Nghiêm Hoặc?

Nhớ đến ánh mắt Nghiêm Hoặc nhìn ký chủ, nó chợt nảy ra một suy nghĩ.Không lẽ là tên kia?Nhớ đến thế giới trước, tên kia luôn tính toán hơn thua, keo kiệt với người ngoài đến nỗi thành ác mộng cả đời.

Còn bây giờ thì rõ là đường hoàng, lễ phép, lỡ miệng nói sai một câu đã xin lỗi ngay.

Rất ngoan, rất khiêm tốn.Hệ thống rung lên một cái.

Từ một kẻ keo kiệt bủn xỉn biến thành một người khiêm tốn khiến nó có hơi không quen.Anh ta tốt nghiệp cùng trường hí kịch với ký chủ đại đại nhà nó đúng không?

Chắc không phải đâu, anh ta không có ký ức còn ký chủ thì có."

Bẩm Vương phi, Vương gia có nói hôm nay không cần làm bữa trưa và bữa tối, Vương gia sẽ ở trong cung ạ."

"Biết rồi."...Lúc này, Thượng Quan Cảnh đang đánh cờ với Thượng Quan Dực.

Hai người ngồi đối diện nhau, phi tần xinh đẹp ngồi bên cạnh Thượng Quan Dực chính là Đường Giảo.Đường Giảo ngẩng mặt lên nhìn bàn cờ, thỉnh thoảng mách nước cho Thượng Quan Dực.

So với Thượng Quan Cảnh, Thượng Quan Dực đang yếu thế hơn."

Được, nghe nàng."

Thượng Quan Dực quay sang cười nhẹ với Đường Giảo một tiếng, "Giảo Phi thông minh nhất, trẫm nghe nàng nhất định sẽ thắng."

"Vâng."

Đường Giảo cười lại với Thượng Quan Dực, mắt liếc về phía Thượng Quan Cảnh, nắm chặt tay lại, âm thầm bĩu môi, "Hệ thống, hai tên này quá đê tiện."[Cho nên ký chủ mới xuyên vào thành Đường Giảo, giúp nàng ấy thay đổi vận mệnh.]Đường Giảo lắc đầu, "Cô gái đáng thương, rõ ràng muốn được tự do tự tại, ấy vậy mà sống ở thời đại nam quyền này, còn bị hai kẻ quyền thế nhất nhắm trúng, quá xui xẻo."

"Chị gái của nguyên chủ cũng quá xui xẻo.

Là một tiểu thư khuê các tốt như vậy, lại bị đổi ký ức.

Đáng giận hơn là nàng ấy còn bị Thượng Quan Dực mang đi tặng cho người."

"Cặn bã!!!

Coi phụ nữ là hàng hóa à?

Tôi thấy hai tên này chẳng yêu Đường Giảo mấy đâu, chỉ muốn đấu nhau nên không muốn buông tha cho nàng ấy thôi."[Cho nên, ký chủ phải nhanh chóng thay đổi vận mệnh.]Đường Giảo nhíu mày, "Thay đổi kiểu gì giờ?

Có cậu trợ giúp thì tôi sẽ không bị tráo đổi ký ức, nhưng mà Đường Quả vốn là tiểu thư khuê các, không có khả năng đưa nàng ấy ra ngoài lưu lạc đúng không?

Chạy đi cũng được thôi, nhưng sẽ mang đến tai ương cho phủ thượng thư đó."[Ký chủ, chấp niệm của Đường Giảo là chị gái nàng, chỉ cần thay đổi vận mệnh của nàng ấy là hoàn thành nhiệm vụ chính.] Hệ thống nhắc nhở, [Hai tên này đều mê cô, cô có thể lợi dụng một chút.

Lúc đó Đường Quả bị mang đi tặng cho người khác, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Thượng Quan Cảnh không đưa Đường Giảo đi tham dự yến tiệc chung.

Ngược lại, nếu có Đường Giảo, có lẽ Đường Quả sẽ không bị đưa đi.

Tình cảm của hai chị em tốt như thế, chắc chắc Đường Giảo sẽ không để yên cho chị ruột mình bị như vậy đâu.]"Ý cậu là, chỉ cần tôi lên tiếng thì sẽ cứu được nàng ấy?"[Đúng vậy.]Đường Giảo gật đầu, [Được, vậy tôi sẽ trở thành một yêu tinh hại nước hại dân, trước hết cứ quyến rũ hai tên này đã.

Đều cặn bã như nhau, cho cả hai đấu nhau cũng không tệ."

"Giảo Phi, nàng sao vậy?

Nàng không khỏe à?"

Thượng Quan Dực thấy Đường Giảo im lặng, cảm thấy lo lắng.=====Chương 16 (1140):"Thiếp không sao, chỉ là mải nhìn nước cờ nên thất thần một chốc."

Đường Giảo vội vàng trả lời rồi cười với Thượng Quan Dực.Thượng Quan Dực thở phào, nắm lấy tay cô, quan tâm, "Nếu không khỏe, trẫm đưa nàng về."

"Vâng."

Nhìn một màn yêu đương kia, Thượng Quan Cảnh cay cả mắt.

Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhưng tay bên trong áo đã nắm chặt lại vang tiếng răng rắc.Đường Giảo còn không nhìn hắn lấy một cái càng khiến hắn khó chịu hơn.Rõ ràng hồi mới quen nhau, Giảo Nhi không hề câu nệ tiểu tiết, rất thích ngâm thơ đối đáp với hắn.

Hiện giờ thành Giảo phi của hoàng huynh, làm gì cũng bị trói buộc khiến hắn hận mớ quy củ kia vô cùng.

Hoàng cung chỉ diệt linh khí trên người nàng thôi, hắn sẽ không để nó biến mất như vậy được.

Giảo Nhi thích tự do, sẽ có một ngày hắn đưa nàng ra khỏi cung, nàng có thể sống thoải mái như trước, thích đi đâu thì đi, muốn nói gì thì nói, không cần phải quy củ nữa."

Cảnh Vương?"

Giọng nói của Thượng Quan Dực kéo hắn về thực tại.

Hắn vội vàng đáp, "Hoàng huynh, thần đệ đây."

"Ngươi sống với Vương phi thế nào rồi?"

Thượng Quan Dực vừa hỏi vừa quan sát biểu cảm trên mặt của Thương Quan Cảnh và Đường Giảo.

Sau một thời gian dài đánh cờ, Giảo phi không quan tâm đến Cảnh Vương, Cảnh Vương cũng không có suy nghĩ gì với Giảo phi như trước.Điều này khiến hắn thoải mái hơn nhiều.

Dù Thượng Quan Cảnh là em trai hắn, hắn cũng không thích người của mình bị Thượng Quan Cảnh nhớ thương.Giảo phi linh động hoạt bát là kiểu người hắn thích.

Hoàng cung chán ngắt này may mắn là có Giảo phi mới trở nên thú vị hơn."

Tốt lắm ạ."

Sắc mặt Thượng Quan Cảnh vẫn bình thường.

Quá tốt ấy chứ.

Nữ tử kia rất quy củ, không hề vượt giới hạn, cũng không có lỗi lầm gì.

Không thể không thừa nhận nàng ta rất giỏi quản lý việc nhà, đáng tiếc là hắn không cần."

Trẫm nghe nói, sau khi Vương phi vào phủ, phủ Cảnh Vương đã thay đổi hoàn toàn.

Những cửa hàng trên danh nghĩa của phủ cũng phất lên nhiều, tiền thu gấp bội so với trước kia."

Thượng Quan Dực sung sướng nói.

Hắn cho rằng mình đã đi được một nước cờ hay.Đường Quả và Đường Giảo là chị em song sinh, ngoại hình giống nhau y đúc.

Hắn nhìn trúng Đường Giảo, em trai hắn cũng vậy.

Hắn phong Đường Giảo thành Giảo phi, Cảnh Vương khó mà thoải mái được nên hắn thuận tay ban hôn Đường Quả thành Vương phi của Cảnh Vương.

Vẹn cả đôi đường.Hiện giờ khắp nơi đều có tin tức Cảnh Vương phi tốt thế nào, không chỉ xử lý công việc trong phủ mà còn có thể chỉ điểm cho các cửa hàng, tăng thêm thu nhập.Đây là nữ tử bao nhà cầu còn không được.Hắn không cảm thấy áy náy một chút nào.

Cảnh Vương có Vương phi tốt như thế, chắc cũng sẽ quên đi tình cảm với Giảo phi đúng không?"

Đúng vậy ạ."

"Cảnh Vương thật có phúc, trẫm hâm mộ ngươi thật đấy."

Thượng Quan Dực thuận miệng nói, hắn tự cho là Thượng Quan Cảnh rất hài lòng.Thượng Quan Cảnh cúi đầu xuống, thiếu chút nữa buột miệng, nếu hâm mộ sao không nạp Đường Quả làm phi rồi ban hôn hắn với Đường Giảo đi?Đương nhiên chỉ là hắn nghĩ vậy chứ không dám nói ra.

Không nói được thì đành im lặng thôi.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1141- 1142: Vương phi bị đổi ký ức (17-18)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 17 (1141):Thượng Quan Dực là Hoàng đế, hắn không đấu được.Nếu Thượng Quan Dực biết hắn còn chưa dứt tình, muốn đoạt lại Giảo Nhi cũng không dễ nữa.Đường Giảo nghe được tin của Đường Quả, trong lòng thầm tính toán.

Cô dự định gặp chị gái để đưa thuốc gì đó giúp nàng ấy tỉnh táo.

Nhưng qua ký ức, cô biết được nàng ấy là một tiểu thư khuê các truyền thống điển hình, không biết gặp được rồi có thể nói rõ ràng được không.

Cô không thể để lộ thân phận, nếu người ta biết được khéo coi cô là yêu ma quỷ quái rồi đưa lên giàn thiêu mất.May cho cô là tính cách của Đường Giảo khá thoải mái, hơn nữa cô đã xuyên qua hai thế giới rồi, cũng có một chút kinh nghiệm.Có điều đây là xã hội hoàng quyền, động chút cũng chết.

Có đổi đồ từ cửa hàng của hệ thống, cô cũng phải chọn lựa thứ hợp với thời đại này để tránh bị lộ."

Giảo phi, trẫm thấy hình như nàng muốn nói gì đó?"

Thượng Quan Dực chú ý đến biểu cảm mong chờ của Đường Giảo, nghĩ một lát, vừa nãy hắn có nhắc đến Đường Quả thì phải.

Nghe nói hai chị em rất yêu thương nhau, chắc Giảo phi đang nhớ chị rồi.Quả nhiên Đường Giảo đáp lại, "Hoàng thượng, nửa năm nay thiếp không được gặp chị, vừa nãy có nghe đến chuyện của chị nên nhớ đến."

Nói xong, cô nhìn Thượng Quan Dực với ánh mắt đáng thương.Nếu muốn dụ dỗ hai tên này, cô cần phải luyện tập trước.

Nói thật, cô chưa từng vào vai yêu tinh bao giờ cả.Một là cô không có khả năng, hai là tam quan của cô vẫn rất thẳng, không thích chân đạp hai thuyền.Có điều, để đối phó với hai tên này, tam quan ấy hả, vứt.

Hai tên này là cặn bã, Thượng Quan Cảnh vì tư lợi, còn Thượng Quan Dực thì vô tình."

Hóa ra là vậy."

Thượng Quan Dực suy nghĩ, "Nàng nhập cung cũng đã nửa năm, có thấy khó chịu lắm không?"

Nhớ đến tính cách hoạt bát của nàng ấy, một mực ở trong cung thế này đúng là làm khó nàng ấy quá.Đường Giảo gật đầu.

Cô giương mắt lên, nắm lấy ống tay áo Thượng Quan Dực, "Có ạ.

Hoàng thượng à, nửa năm rồi, thiếp khó chịu lắm."

Thấy Đường Giảo làm nũng, tâm trạng Thượng Quan Dực tốt lên nhiều, "Vậy hử?

Thế này nhé, mai trẫm cho nàng xuất cung đi chơi, tiện thể ghé qua Cảnh Vương phủ thăm Vương phi, được không?"

"Tạ Hoàng thượng."

Đường Giảo vui vẻ.

Biết làm nũng đúng là tốt mà.Thượng Quan Dực có là Hoàng đế thì cũng trúng chiêu thôi.Đương nhiên, nếu hắn ta không coi cô như thú cưng thì cô cũng chẳng ghét đến vậy.

Từ lúc xuyên vào thân xác của Đường Giảo, cô đã nhìn thấu Thượng Quan Dực rồi.

Chẳng qua hắn cảm thấy Đường Giảo không giống với những nữ tử khác nên hứng thú thôi.

Một khi Đường Giảo bị đồng hóa, hắn sẽ chẳng còn bao nhiêu tình cảm với nàng nữa.Vui thì thưởng không ngừng, không vui thì cũng tức giận.

Nếu cô đi tranh sủng giống với các cung phi khác, khéo hắn còn nhìn cô với ánh mắt thất vọng và nói, "Giảo phi, trẫm thấy nàng thay đổi rồi.

Trẫm cứ nghĩ nàng không giống với nữ tử khác, không ngờ rằng..."

Đường Giảo cười lên.

Cô chỉ muốn chửi một câu, mẹ nhà mày, thay đổi cái quần què, hẳn là không ngờ cơ.Về sau hắn cố chấp với Đường Giảo là vì có người giành giật nàng ấy với hắn.

Thân là Hoàng đế, bị giật đồ như thế ai mà nhịn được?=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 18 (1142):Hắn tự cho rằng Đường Giảo là của hắn, không ai có thể cướp đi.Thứ càng dễ mất càng đáng quý.Thượng Quan Cảnh lại là không có được sẽ không cam lòng.

Tục ngữ nói rất đúng, càng không có thì càng muốn có...."

Ngày mai Hoàng huynh sẽ đưa Giảo phi đến phủ."

Đường Giảo đến Cảnh Vương phủ, không cần biết vì lý do gì, Thượng Quan Cảnh vừa vui vẻ vừa hồi hộp.Vốn dĩ hắn định ở lại trong cung, nhưng khi nghe được tin này rồi, hắn vội vàng lấy cớ về với Vương phi để về phủ chuẩn bị thật tốt."

Vương phi, hoàng huynh và Giảo phi là khách quý.

Giờ vẫn còn sớm, ngươi lo chuyện trong phủ đi, cái gì có thể thay mới được cứ thay hết.

Đồ cũ, đồ xấu, đồ không thoải mái cứ thay mới cho bản vương."

"Đã rõ, thưa Vương gia."

Đường Quả đáp, thầm nghĩ trong lòng, trong cốt truyện không có vụ Đường Giảo và Thượng Quan Dực đến phủ Cảnh Vương vào ngày mai.Phải đến một năm sau khi có gia đình thì hai chị em mới gặp lại nhau, cụ thể là lúc bị đổi ký ức kia.Chẳng lẽ có chỗ nào bị lỗi rồi?Cô tạm thời không có thay đổi cốt truyện mà.Nghĩ mãi cũng không ra, cô quyết định không nghĩ nữa, mai gặp Đường Giảo rồi tính sau."

Tốt.

Ngươi đi sắp xếp đi."

Nụ cười trên mặt Thượng Quan Cảnh không tắt nổi, "Giảo phi là em ruột ngươi, ngươi biết nàng ấy thích gì đúng không?

Nàng thích gì cứ bố trí như thế, không cần để ý chuyện tiền bạc."

Nói xong hắn bước đi thật nhanh.

Dáng vẻ hào hứng kia cứ như là sợ người ta không biết mình đang vui vậy.[Nhìn hắn ta đắc ý kìa.

Tiền không phải đều là ký chủ đại đại kiếm cho à.

Hừ, ngu xuẩn!]Đường Quả: [...] Thống tử nhà cô biết chửi người từ bao giờ thế?[Mặt trời đã xuống núi rồi, trời đã tối rồi, thằng ngu này đáng bị trảm.]Hệ thống lầm bầm mắng chửi một lát, còn Đường Quả gọi hết người trong Vương phủ đến, nhắc lại lời dặn của Thượng Quan Cảnh.

Trước khi người hầu bắt tay vào việc, cô còn dặn dò, "Chỗ của Vương gia thì không cần đâu.

Nãy ta thấy Vương gia hình như đang có chuyện, không cần quấy rầy chàng ấy."

"Vâng, Vương phi."

Người hầu không thấy Vương phi nói gì không đúng.

Không nên vội đến viện của Vương gia sớm.

Vương gia đang bận, qua đó sẽ làm phiền đến Vương gia.

Hơn nữa, Hoàng thượng và Giảo phi có đến cũng không để ý đến viện của Vương gia làm gì, ngược lại, Giảo phi là em gái Vương phi, nên bố trí viện của Vương phi trước.Thấy người hầu đề xuất như thế, Đường Quả mỉm cười, "Đúng vậy.

Tình cảm của hai chị em ta rất tốt.

Em ta muốn đến phủ chơi chắc chắn sẽ đến viện của ta đầu tiên, vậy các ngươi cứ dọn viện của ta trước đi."

"Vương gia nói, đồ cũ, đồ xấu hay không thoải mái đều đổi hết.

Giảo phi có thân phận cao quý, tiêu chuẩn rất cao, các ngươi cứ bố trí sao cho đúng, không cần quan tâm đến tiền bạc."

Người hầu tuân lệnh, cầm chổi đi quét dọn, một số người đi theo quản gia đến nhà kho chọn một vài món đồ trang trí tinh xảo, số còn lại ra phủ mua đồ.Người của phủ Cảnh Vương muốn mua đồ, ai dám không mở cửa?

Không cần lo mấy cái này làm gì.
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1143- 1144: Vương phi bị đổi ký ức (19-20)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 19 (1143):Có lời của Thượng Quan Cảnh, Đường Quả đổi hết mọi thứ trong viện của mình.

Đồ trang trí đều lấy từ kho ra, cái nào cũng tinh xảo quý giá.

Quản gia cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.

Ông vốn biết nhiều hơn so với những người khác, nghe Vương gia phân phó như vậy đã đủ biết Vương gia vẫn chưa quên được Giảo phi.

Nhìn Vương phi nhà mình vì tiếp đón Hoàng thượng và Giảo phi mà tốn công tốn sức, không hề biết Vương gia muốn thế là vì Giảo phi, trong lòng ông thầm tiếc cho Vương phi.

Đến lúc chọn đồ, ông đều lựa ra những món tốt nhất.

Vương gia muốn mang hết đồ tốt ra vì Giảo phi, ông mang chúng đến viện của Vương phi, sau này sẽ là của Vương phi, coi như bồi thường cho người.Đáng tiếc thật, Vương phi tốt như thế mà lòng Vương gia lại không ở đây.Đường Quả nhìn viện tử của mình rực rỡ lên, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.

Nào là đồ trang trí quý giá, nào là bộ ấm chén pha trà đặc biệt, đẹp quá đi mất.Hệ thống: Đây là lấy việc công làm việc tư trong truyền thuyết sao?

Ký chủ đại đại áp dụng thuần thục quá nhỉ."

Viện của ta thế là được rồi, các ngươi qua chỗ khác đi.

À phải, Vương gia còn đang trong thư phòng, đừng đến quấy rầy chàng.

Xong hết mọi nơi rồi hẵng đến chỗ Vương gia."

"Vâng, thưa Vương phi."

Người hầu nhanh chóng vào việc, đổi hết các món đồ cũ xấu đi.Hoa cỏ trong hoa viên có vươn ra ngoài chắn lối đi cũng được cắt tỉa lại, đèn lồng được đốt lên, cứ chỗ nào không thuận mắt đều được sửa sang.Vương phủ to như vậy khiến người hầu phải dọn dẹp từ chiều đến tối, thậm chí đến nửa đêm.Đường Quả đánh một giấc thật ngon, phải đến khi hệ thống nhắc cô rằng người hầu đã dọn dẹp xong thì cô mới vội vàng đứng lên.

Mọi người bước vào chỉ thấy cô chống tay lên bàn, đỡ trán, trông rất mệt mỏi.Quản gia thấy cô chịu khổ đến tận nửa đêm như thế, không khỏi thở dài.

Vương gia nhà ông sai rồi, Vương phi dù gì cũng có xuất thân từ phủ thượng thư, chỉ vì một câu của Vương gia mà Vương phi phải khổ thế này.Nếu Vương phi biết được mục đích thật sự của Vương gia, không biết sẽ đau khổ đến mức nào nữa."

Quản gia?"

Đường Quả ngẩng đầu lên, "Xong hết rồi?"

"Bẩm Vương phi, trừ viện của Vương gia ra, chỗ nào cũng dọn dẹp hết rồi ạ."

Đường Quả gật đầu một cái, "Các ngươi vất vả rồi.

Giờ qua chỗ Vương gia đi."

"Đi thôi."

Quản gia nói, "Vương phi cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.

Chỗ của Vương gia tôi sẽ lo."

"Được.

Quản gia quen với viện tử bên kia kia hơn, còn thường xuyên ở bên cạnh Vương gia, nhất định sẽ làm tốt."

Đường Quả ra vẻ tôi tin ông vô cùng khiến quản gia cảm động.Vương phi đúng là người tốt, chưa bao giờ ỷ vào thân phận mà khinh thường những người tầng lớp thấp như ông.

Không biết đến bao giờ Vương gia mới thấy Vương phi tốt đây.Nghĩ tới việc chuẩn bị làm tiếp, ông thở dài một hơi, sợ là khó rồi.Quản gia mang theo một đoàn người đến viện tử của Thượng Quan Cảnh, Đường Quả cúi đầu cười không thành tiếng.

Không biết nửa đêm nửa hôm bị đánh thức như vậy thì Thượng Quan Cảnh sẽ có cảm giác gì.Nếu là cô, đang ngủ mà bị đánh thức nhất định sẽ rất tức giận.=====Chương 20 (1144):Bây giờ là thời điểm vàng để có một giấc ngủ sâu và mơ một giấc mơ đẹp.Cô á?

Giờ cô muốn đi tắm rồi đi ngủ, Thượng Quan Cảnh có vui hay không liên quan gì đến cô.

Hắn càng không vui cô càng vui.Hệ thống: Biết ngay là có chuyện mà...."

Các ngươi ở đây làm gì?"

Thượng Quan Cảnh vội vàng mở cửa, thấy người hầu trong phủ đều ở ngoài sân, bên cạnh còn có đủ loại công cụ.

Hắn bức bối vô cùng, hắn đang mơ hắn ở bên cạnh Giảo Nhi đấy."

Vương gia, không phải ngài phân phó đổi hết đồ có thể đổi trong Vương phủ sao ạ?"

Quản gia trông chờ, "Vương gia luôn ở trong thư phòng, Vương phi nói không được quấy rầy ngài nên chúng tôi dọn dẹp chỗ khác trước."

"Bây giờ trong Vương phủ chỉ có viện của Vương gia là chưa dọn thôi ạ."

Người hầu bọn ông vô tội, chỉ là làm theo lời Vương gia thôi mà.Vương gia đã bảo vậy rồi, không thể bất cẩn được.Họ cứ nghĩ Vương gia cũng giống Vương phi, đều chờ đến khi cả phủ sạch sẽ mới đi ngủ, ai mà ngờ được đèn thì sáng nhưng người đã ngủ đâu."

Vương gia, còn cần quét dọn nữa không ạ?

Vương phi nói, Vương gia rất coi trọng buổi gặp mặt với Hoàng thượng và Giảo phi ngày mai nên Vương phi không dám thất lễ, quan sát chúng tôi quét dọn cả đêm, vừa nãy mới đi nghỉ ngơi."

Quản gia nói tiếp.

Ông thầm nói trong lòng, còn Vương gia thì hay rồi, sai bảo người khác xong đi ngủ.

Chỉ có Vương phi mới nghe theo Vương gia như thế, không oán không trách một câu nào.Thượng Quan Cảnh có giận mà không xả ra được.

Đúng, là hắn nói vậy.

Đường Quả đã chờ đến nửa đêm, hắn cũng không thể vì bị đánh thức mà nổi giận được.Người hầu cũng là người, nếu hắn nổi giận, chắc chắn trong lòng sẽ không yên."

Rồi, các ngươi vào dọn đi."

Thượng Quan Cảnh cau mày, phất tay.

Hắn quay lại mặc quần áo, dự định ngồi chờ.Quản gia nhỏ giọng, "Vương gia, dọn dẹp chắc sẽ không nhanh đâu ạ, hay Vương gia qua chỗ Vương phi?"

Thấy Thượng Quan Cảnh sầm mặt xuống, ông nói tiếp, "Viện của Vương phi có mấy phòng trống ạ."

"Không."

Thượng Quan Cảnh từ chối, "Ngươi cũng nói rồi, Vương phi giờ mới đi nghỉ, không nên quấy rầy.

Các ngươi dọn thư phòng trước, chốc ta qua đó."

"Vâng, thưa Vương gia."

Quản gia cũng biết Vương gia không thể đến viện của Vương phi.

Cả trái tim người đều dành cho Giảo phi nương nương rồi.Người hầu nhanh chóng dọn xong thư phòng cho Thượng Quan Cảnh.

Đã bị đánh thức rồi, muốn ngủ cũng không ngủ được nên hắn định đọc sách một chút.

Không ngờ tiếng động bên ngoài quá lớn, hắn không thể tập trung nổi.

Bất đắc dĩ, hắn quay qua luyện chữ, vẫn không được.

Cuối cùng, hắn quyết định đi ngủ.

Khổ nỗi, hắn được học võ từ bé, tai thính mắt tinh, nằm trên giường vẫn nghe thấy tiếng người hầu nói chuyện với nhau, dù người hầu có tận lực nhỏ giọng đến mấy.Mãi cho đến sáng, viện tử của hắn mới được dọn xong.Quản gia gõ cửa thư phòng, "Vương gia, đã xong rồi ạ."

Thượng Quang Cảnh đang gà gật ngủ, bị gọi như thế, suýt nữa nhảy dựng lên mắng chửi.Nhớ ra hôm nay Đường Giảo sẽ đến phủ, hắn lấy lại tinh thần, phấn khởi, "Bản vương biết rồi.

Các ngươi vất vả cả đêm, lui ra đi."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1145- 1146: Vương phi bị đổi ký ức (21-22)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 21 (1145): Quản gia muốn nói, người hầu vất vả cả đêm, Vương gia có định ban thưởng không.

Nhưng thấy hắn vội vàng vào phòng chọn quần áo để mặc, ông lắc đầu, quyết định đi tìm Vương phi."

Các ngươi vất vả rồi, tháng này tăng lương gấp đôi."

Đường Quả nói với quản gia, "Vương gia rất coi trọng buổi gặp mặt này, đành nhờ các ngươi.

Giờ tạm thời không có việc gì, các ngươi lui ra đi nghỉ đi."

"Ta sẽ phái nha hoàn ra cửa phủ đón Hoàng thượng và Giảo phi."

Người hầu đang mệt mỏi nghe Đường Quả nói vậy thì cảm động muốn rơi nước mắt.

Không uổng công bọn họ làm quần quật mà."

Cảm tạ Vương phi ạ."

Vẫn là Vương phi tốt nhất, coi họ là con người.Phủ Cảnh Vương đột nhiên yên tĩnh lại.

Đường Quả ngủ ngon, tinh thần rất tốt.

Cô nhìn căn phòng đã được trang trí đẹp đẽ và có thêm đồ mới, tâm trạng càng tốt hơn.[Ký chủ, Thượng Quan Cảnh mất ngủ một đêm, giờ đang lựa quần áo trong phòng á.][Hắn nhìn gương nữa kìa, khác gì con công không.][Ký chủ, hắn mặc đồ trắng, cầm quạt xếp đứng trước gương lâu lắm rồi đó.]Đường Quả nghe hệ thống lải nhải, không chịu nổi nữa, "Thống tử, mi bị hệ thống nào khác nhập vào à?"[Sao có thể chứ??

Ký chủ đại đại ơi, tôi vẫn là hệ thống trước kia mà, không có thay đổi gì hết!

Tôi chỉ ngứa mắt mấy thằng tồi ích kỷ như Thượng Quan Cảnh thôi.]Đường Quả gật đầu, hệ thống nói tiếp, [Ký chủ, Thượng Quan Cảnh xem chừng mệt lắm rồi, sắp ngủ gật kìa.]"Ta mang đồ ăn sáng đến cho hắn thôi, hình như hắn còn chưa ăn đâu."

Đường Quả đứng lên vuốt phẳng quần áo, nghiêm túc nói, "Thân là Cảnh Vương phi, ta phải lo cho sức khỏe của hắn, lúc nào cũng quan tâm đến hắn."

Hệ thống: Xấu tính!

Cô xấu tính lắm.Thượng Quan Cảnh đang chống tay ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng mở mắt ra, lập tức thấy Đường Quả đang cười nhạt với mình.Hắn cau mày lại, "Sao Vương phi lại đến đây?"

"Người hầu đã bận rộn cả đêm vì chuyện Hoàng thượng đến, sợ là không thể hầu hạ cho chàng được, thiếp đã cho họ nghỉ ngơi rồi."

"Bữa này thiếp chuẩn bị cho Vương gia.

Ăn sáng rất quan trọng."

Thượng Quan Cảnh không vui, nhưng nhìn những món ăn nhẹ đáng yêu kia, hắn thầm nghĩ chắc mùi vị cũng không tệ lắm.Vậy nên, dù buồn ngủ, hắn vẫn cảm thấy khá vui vẻ."

Vương phi có lòng rồi.

Bản vương nghe nói ngươi bận rộn cả đêm, sao không nghỉ ngơi thêm?"

"Hoàng thượng đến, Vương gia coi trọng, thiếp sao dám đi nghỉ được ạ?"

Thượng Quan Cảnh không muốn nói nữa.

Hắn cầm điểm tâm lên, cắn một miếng, "Cũng được."

Tâm trạng tốt hơn rồi, nhưng vẫn buồn ngủ."

Thật ra thiếp rất nhớ Giảo Giảo."

Nghe Đường Quả nhắc đến Đường Giảo, Thượng Quan Cảnh không đuổi cô đi nữa, dự định sẽ ngủ bù sau, "Bản vương nghe nói tình cảm của hai chị em rất tốt."

"Đúng vậy ạ."

Mắt Thượng Quan Cảnh sáng lên, "Đã vậy rồi sao Vương phi không vào cung vấn an Giảo phi?

Hai chị em thân thiết như thế, bản vương và hoàng huynh sẽ không ngăn cản."

"Thiếp xin cảm ơn Vương gia."

"Giảo phi hoạt bát, thích ra ngoài chơi."

Thượng Quan Cảnh chợt cảm thấy câu này có phần không ổn, vội đổi giọng, "Hoàng huynh nói vậy."=====Edit: Beltious Soulia/Dã Linh - Beta: Minh NguyệtTruyện được đăng tại wa.tt//pad BeltiousSoulia.

Nếu bạn đang đọc ở nơi khác, xin vui lòng đến đọc ở wa.tt//pad BeltiousSoulia để ủng hộ nhóm dịch.Nếu thấy truyện hay, các bạn đừng quên bình chọn, để lại bình luận chia sẻ ý kiến/suy nghĩ của mình, và nếu được thì giới thiệu cho nhiều người khác cùng đọc nhé.Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. ~~=====Chương 22 (1146): "Theo như tính cách của hoàng huynh, nếu Giảo phi muốn ra ngoài chơi, hoàng huynh chắc chắn sẽ đồng ý."

"Sau hôm nay, Vương phi có thể mời Giảo phi thường xuyên đến đây chơi ."

"Vương gia nói đúng, thiếp cũng muốn nói vậy.

Mỗi năm chỉ gặp mặt có một hai lần, thiếp không thể chịu được."

Thượng Quan Cảnh vui vẻ.

Đường Quả mời Giảo Nhi đến phủ chơi thì không phải hắn sẽ thường xuyên được gặp Giảo Nhi hay sao?Hoàng huynh yêu chiều Giảo Nhi như thế, chắc chắn sẽ đồng ý.

Chỉ cần hắn không thể hiện gì ra ngoài, hoàng huynh sẽ không nghi ngờ gì.Hắn không định đánh rắn động cỏ, hoàng huynh không ngốc, hắn chỉ cần lộ ra một chút thôi là cả đời đừng mơ thấy được Giảo Nhi."

Bản vương biết ngươi và Giảo phi rất thân thiết, Giảo phi có muốn đến làm khách, ngươi cứ đợi là được."

"Cảm ơn Vương gia."

Đường Quả liếc nhìn Thượng Quan Cảnh đang vui vẻ, ngoài mặt nói cảm ơn nhưng trong lòng cười lạnh một tiếng.

Cái nết này không đánh cũng phí.Mải nói chuyện với Đường Quả, Thượng Quan Cảnh quên mất ý định ngủ bù.

Hắn một câu cô một câu, chẳng mấy chốc thì Thượng Quan Dực và Đường Giảo đến phủ.Đường Quả cười thầm trong bụng, Thượng Quan Cảnh chỉ ngủ chưa đầy hai canh giờ liệu có chịu nổi không đây.Thượng Quan Dực và Đường Giảo không mang theo bao nhiêu người, chỉ có mấy tùy tùng giỏi võ nghệ.

Cả hai ngồi trên một chiếc xe khiêm tốn, lặng lẽ vào phủ Cảnh Vương.Đường Giảo được nâng xuống dưới, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được nữ tử xinh đẹp đoan trang đứng bên cạnh Thượng Quan Cảnh.

Gương mặt kia giống hệt cô, cảm giác như đang nhìn bản thân vậy.Đường Quả nở một nụ cười nhạt, hành lễ theo Thượng Quan Cảnh, rất quy củ.Đường Giảo nhanh chóng phản ứng lại, vội diễn vai của mình.

Cô mừng rỡ buông tay Thượng Quan Dực, chạy đến bên cạnh Đường Quả, kéo tay Đường Quả, "Chị ơi!"

Đường Giảo thầm kêu khổ trong lòng.

Thiết lập nhân vật kiểu này, không cẩn thận là diễn hỏng như chơi."

Ừ."

Đường Quả nhẹ giọng đáp.

Diễn hả?

Với cô thì dễ như ăn bánh vậy.Trong mắt cô có mấy phần kỳ lạ.

Đường Giảo này thoạt trông có gì đó không đúng lắm."

Xem ra Giảo phi rất muốn gặp Cảnh Vương phi.

Vậy đi, Cảnh Vương phi, trẫm giao nàng cho ngươi."

Thượng Quan Dực đương nhiên sẽ không để Thượng Quan Cảnh ở gần Đường Giảo.

Lúc nói, hắn còn vô thức nhìn Thượng Quan Cảnh.Thượng Quan Cảnh hoàn toàn vô cảm, còn tán đồng, "Vương phi cũng nói với thần đệ là rất nhớ Giảo phi nương nương.

Vương phi, nàng phải chiếu cố nương nương thật tốt đấy."

Thượng Quan Dực gật đầu, xem ra Vương phi đã chiếm được trái tim em trai hắn rồi.Nữ tử tốt như thế, Thượng Quan Cảnh động lòng là đúng.Hắn đến phủ Cảnh Vương, một phần là để thỏa mãn tâm nguyện của Giảo phi, một phần là để thử lòng em trai hắn, xem liệu Cảnh Vương đã hết hy vọng hay chưa.Giảo phi đã là người của hắn rồi, người khác không thể nhớ thương được, kể cả là em ruột hắn.Đường Giảo bước theo Đường Quả.

Vừa đi cô vừa cẩn thận quan sát vị tiểu thư khuê các kia, cảm thán với hệ thống, "Đúng chuẩn tiểu thư khuê các thời cổ đại rồi.

Hệ thống à, may là tôi xuyên thành Đường Giảo đấy, chứ nếu thành Đường Quả, chẳng thà cho tôi chết đi.

Nếu không chết được thì tôi cũng phải giả mất trí nhớ quá."
 
[Edit] (Quyển 4) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 1147- 1148: Vương phi bị đổi ký ức (23-24)


Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuEdit: Beltious Soulia/Dã LinhBeta: Minh Nguyệt
Chương 23 (1147):[Quen rồi thì sẽ làm được.

Cô xuyên đến nhiều thế giới, học được nhiều điều nữa, về sau có xuyên thành tiểu thư khuê các cũng không sợ phá vỡ thiết lập nhân vật.]"Được được, tôi sẽ cố gắng."...Đường Quả: "..."

Hệ thống: [...]Một người một thống cùng nảy ra một suy nghĩ, Đường Giảo bị người khác xuyên vào?Đường Quả vẫn giữ nguyên biểu cảm, cô cũng không ngạc nhiên lắm.

Nhưng hệ thống thì khác.

Nó kích động kinh khủng.

Lại gặp được hệ thống rồi.

Nhớ đến hệ thống bị nó nuốt trước kia, cảm giác thật là sướng.Mong là hệ thống này cũng là loại xấu xa như thế để nó nuốt tiếp."

Đừng mơ.

Lần này không phải hệ thống xấu.

Nếu Đường Giảo là loại xấu xa thì cốt truyện đã sớm bị thay đổi rồi."[Thôi mà, tôi chỉ nghĩ thế thôi.

Ký chủ đại đại, có mấy khi chúng ta gặp được người làm nhiệm vụ như vậy đâu.

Làm sao đây làm sao đây, tôi trói tên kia vào hỏi chuyện cho cô nhá?]"Không cần vội.

Cả hai còn nói chuyện, xác định mục đích của họ trước đã.

Nếu không xung đột với ta thì cứ chơi cùng họ."

Đường Quả cười nhẹ, "Nếu cô ta không có ác ý, ta đây sẽ giả vờ làm người trùng sinh."

Hệ thống: Duyệt!Đến viện tử của Đường Quả, hai chị em vẫn nắm tay nhau.

Đường Giảo vừa nói đông nói tây với Đường Quả vừa mắng chửi với hệ thống, nhưng cũng đủ để Đường Quả biết mục đích của cô là gì."

Hóa ra là giúp Đường Giảo hoàn thành chấp niệm nên mới đến."

Đường Quả nói với hệ thống, "Chấp niệm đó thế mà lại là thay đổi vận mệnh của ta."[Thế nên cô ta là người tốt?] Hệ thống tiếc nuối.Đường Quả khẳng định, "Chứ còn gì nữa?

Nghe cách cô ta nói chuyện với ta đi.

Cứ luôn mồm nhắc ta không cần quá để ý một người, rồi thì biết người biết mặt không biết lòng, không phải đang nhắc ta nên cẩn thận với hai tên cặn bã kia à?"

Cô nói chuyện với hệ thống không bị nghe được là vì hệ thống thăng cấp quá nhanh, các hệ thống khác không thể nhận ra được sự tồn tại của nó.[Thế nên, ký chủ đại đại, tôi không thể nuốt hệ thống kia hả?] Hệ thống có phần không cam lòng."

Cứ đòi nuốt thống của người ta làm gì, kết bạn không phải tốt hơn à?"[Tôi thèm vào kết bạn với loại hệ thống cấp thấp này, mất giá lắm.]Đường Quả: "..."

Vào trong phòng, thấy Đường Giảo sắp phát điên đến nơi rồi, Đường Quả nói với người hầu, "Ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện riêng với em ta."

Người hầu lui ra hết.

Có hệ thống giám thị, nếu có người đến, cô sẽ biết ngay.

Không có nó thì cô vẫn còn một linh hồn rất mạnh, đủ để cảm nhận được."

Chị à, chị nhất định phải nhớ lời em đấy."

Đường Giảo thật sự không biết nên trình bày thế nào sao cho ổn, chỉ sợ nàng tiểu thư này không hiểu được, "Đối xử tốt với bản thân, đừng giao hết tất cả ra với người ta, có một số người không tốt như vẻ ngoài đâu."

Ngay khi Đường Giảo đang buồn rầu, Đường Quả ném tay cô ra, lạnh lùng, "Ngươi là ai?

Giảo Giảo sẽ không nói vậy với ta."

"..."

Đường Giảo trợn mắt.Này này này...

Chuyện gì đang xảy ra thế?"

Hệ thống, Ba Lần Yêu (*), chuyện gì thế này?"

Đường Giảo hết hồn, "Chẳng lẽ, bị lộ rồi?

Tôi... tôi phải làm sao đây?

Nàng tiểu thư này thông minh quá rồi, hình như tôi đâu có làm gì để bị lộ đâu?"

Sao lại lộ được chứ, trời ạ.Hệ thống 222: [Ký chủ, tôi đề nghị cô nói chuyện hẳn hoi với nàng ấy.

Tôi thấy nàng ấy không có ác ý.](*) 2 đồng âm với "yêu" trong tiếng Trung.

222: Yêu Yêu Yêu -> Ba Lần Yêu =))))=====Chương 24 (1148):"Ừm ừm, để tôi thử xem."

"Chị, em là Giảo Giảo.

Em là Giảo Giảo thật mà."

Đường Giảo muốn khóc đến nơi.

Trước mặt Thượng Quan Dực không bị lộ, trước mặt Thượng Quan Cảnh cũng không bị lộ, ấy mà lại bị chị gái nghi ngờ.Cũng đúng thôi, hai chị em lớn lên cùng nhau, bị nghi ngờ cũng phải thôi.Đường Quả nheo mắt lại, "Ngươi là Giảo Giảo thật?

Ta hỏi ngươi vài chuyện, ngươi trả lời được ta mới tin."

"Chị cứ hỏi đi ạ.

Em là em gái ruột yêu quý của chị mà."

Rất là quý, rất là thật luôn, ngoại trừ linh hồn khác ra thì không chỗ nào không thật cả.Cô không muốn bị lộ thân phận đâu.

Hệ thống đã nói rồi, không thể để người ở trong các thế giới biết được sự thật.Nhiệm vụ của cô là hoàn thành chấp niệm của Đường Giảo, cứu vớt Đường Quả, kéo nàng ra khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, thay đổi vận mệnh của nàng, giúp nàng sống hạnh phúc cả đời.Hạnh phúc của nàng chắc chắn sẽ bao gồm cả cô em gái này, nếu biết em mình không phải thật, nàng sẽ chẳng vui vẻ được bao nhiêu đâu.Cô cũng đã nói, mình phải thay nguyên chủ sống thật tốt.

Hiện tại cô là Đường Giảo, Đường Giảo cũng là cô.

Cô là thật!Đường Giảo nói với 222: "Ba Lần Yêu, nếu nàng hỏi những chuyện tôi không biết, tôi nhờ cả vào cậu đó."

Hai chị em luôn bên cạnh nhau, tuy cô đã nghiên cứu cốt truyện rất kỹ nhưng vẫn khó tránh được mấy vấn đề ngoài luồng.[Không sao, chỉ cần trong ký ức của hai chị em có thì tôi đều biết cả.]Đường Giảo thở phào nhẹ nhõm.

Đường Quả hỏi bốn năm câu, Đường Giảo đã khổ công nghiên cứu, cộng với sự trợ giúp của 222 nữa nên đã vượt ải dễ dàng.Cô nhận ra, ánh mắt Đường Quả nhìn mình càng lúc càng dịu dàng hơn, mang thêm chút tang thương nữa.

Quái thật, nàng ấy mới mười tám là cùng, sao lại bi thương như thế?Chưa kịp nghĩ thêm thì Đường Quả đã cầm tay cô, nhỏ giọng, "Giảo Giảo, em cũng sống lại đúng không?"

Hệ thống: A a a a, ký chủ diễn quá xuất sắc, lừa cả nó luôn cũng được á.Nà ní? (Gì cơ?)Đường Giảo: ???"

Ba Lần Yêu, nàng ấy nói gì thế?"[Ký chủ, chắc là nàng ấy sống lại rồi, cảm thấy cô khang khác nên nghi ngờ.

Cô trả lời được mấy chuyện hồi nhỏ, nhưng tính cách cô lại khác nên nàng ấy nghĩ là cô cũng sống lại giống nàng ấy.]Đường Giảo thở phào, "Tức là cô ấy nghĩ tôi trùng sinh hả?"[Đúng vậy.

Thế cũng tốt.

Nàng ấy rất thông minh, sống lại một đời rồi chắc sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.

Ký chủ này, cô cứ nói mình cũng sống lại, muốn báo thù, muốn thay đổi vận mệnh của hai chị em, không muốn bị đàn ông đùa bỡn nữa.]"Được.

Chị em đồng lòng tát biển Đông cũng cạn.

Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ diễn vai Đường Giảo trùng sinh."

Đường Giảo thấy vậy cũng tốt, buông lỏng cảnh giác hơn.Đường Quả sống lại đối với cô mà nói, càng dễ hoàn thành nhiệm vụ.

Ít nhất là khi đối phó với hai tên kia, cô không phải kiêng dè gì nữa.Suy nghĩ cẩn thận rồi, Đường Giảo nước mắt lưng tròng, "Chị, chị cũng sống lại ạ?"

Cô vội vàng nhào vào ngực Đường Quả, "Chị, cuối cùng em cũng được gặp lại chị rồi.

Đời trước em quá vô dụng, nếu sớm tỉnh lại, chị nhất định sẽ không khổ như thế."
 
Back
Top Bottom