Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 323🙁58)


◎ Chúc mừng người chơi đã vượt ải thành công ◎Nguyễn Thanh bị người đàn ông đột ngột xuất hiện dọa cho giật bắn, lập tức lùi lại hai bước, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.Trước mắt cậu là một người đàn ông xa lạ, sở hữu gương mặt đẹp đẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở—từng đường nét sắc sảo, hoàn mỹ, quanh người tỏa ra khí chất lãnh đạm mà cao quý.Nếu không phải gặp nhau trong một phó bản kinh dị, chắc chỉ khiến người ta ngỡ rằng đây là một quý ông nhã nhặn, đầy mê hoặc vừa tình cờ lướt ngang.Nhưng đây là một phó bản kinh dị cấp cao.

Và câu nói vừa rồi của hắn đã rõ ràng tiết lộ thân phận.Hắn chính là "Ngài"—thần linh của phó bản này.Nguyễn Thanh lùi về sau vài bước nữa, tay siết chặt con dao găm mà Lan Húc đã đưa cho mình từ trước.Người đàn ông kia dường như không để tâm chút nào đến sự cảnh giác của cậu.

"Ngài" khẽ liếc qua khuôn mặt của Nguyễn Thanh, nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng:"Muốn biết tên ta đến vậy sao?

Hỏi ta là được rồi."

"Phong Dạ."

Hắn vừa nói vừa tao nhã nghiêng người, không đợi cậu phản ứng, liền nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đưa lên môi đặt một nụ hôn."

Ta tên là Phong Dạ."

"Cái tên này... sẽ theo em suốt đời."

Hắn nói xong, lại lắc đầu phủ định:"Không—là vĩnh viễn theo em, đến đời đời kiếp kiếp."

Lần này sẽ không còn ai ngáng đường nữa.Thiếu niên này, cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về "Ngài".Trong đôi mắt người đàn ông ấy hiện lên sự phấn khích khó kìm nén, đối lập hoàn toàn với đôi mắt hoảng loạn và bất lực của Nguyễn Thanh.Nếu nói có phó bản nào Nguyễn Thanh không muốn chết nhất, thì chắc chắn là phó bản có lệ quỷ.Người đàn ông trước mắt tuy bề ngoài vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn như quý tộc, nhưng chính điều đó lại càng khiến hắn trở nên đáng sợ đến rợn người.Chưa kể, một "thần linh" thuộc về phó bản lệ quỷ—tuyệt đối không thể là con người.Nguyễn Thanh nhìn vào ánh mắt bá đạo và không cho phép từ chối kia, biết rõ—người đàn ông này chính là kẻ thắng cuối cùng.Cậu mím môi, đôi môi khẽ run.

Ngay lúc cậu chuẩn bị mở lời, thì đột nhiên—ánh mắt người đàn ông kia tối sầm lại."

Ngài" nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt bỗng toát ra sát khí kinh người.Cùng lúc đó, Nguyễn Thanh cũng linh cảm được điều gì, quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính sát đất không xa.Cậu mở to mắt sửng sốt, tràn đầy kinh ngạc.Tuyết.Ngoài cửa sổ... tuyết đang rơi.Tuyết trắng tung bay đầy trời, thuần khiết không nhiễm chút bụi trần.Vốn dĩ đôi mắt của người đàn ông còn đang âm u, hắn phẫn nộ khi nhận ra có kẻ dám sử dụng năng lực một cách trắng trợn trong phó bản của mình.Đây chẳng khác nào khiêu khích hắn một cách công khai.Dù biết kẻ đó đang tự tìm đường chết, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép có người dám đối đầu với "Thần" theo cách đó.Ngón tay người đàn ông khẽ động, chuẩn bị xóa sạch khung cảnh kỳ dị kia, cũng như xóa sổ kẻ dám vượt rào kia mãi mãi.Nhưng—Ngay khoảnh khắc sau đó, hắn lại khựng lại.Vì "Hắn" vừa nhận ra thiếu niên bên cạnh đang có phản ứng bất thường.—Phòng của Nhậm Diên Khánh nằm ở tầng một, mà bước ra khỏi đó... chính là vườn hoa trung tâm của khu dân cư.Nguyễn Thanh sau khi ngỡ ngàng liền vô thức bước ra khỏi phòng, đi vào khu vườn giữa khu dân cư.Trời sắp sáng, ánh sáng ló rạng ở chân trời, xua tan bóng tối u ám, chiếu rọi khắp khu dân cư.Không biết từ lúc nào, tuyết đã phủ kín nơi đây, một màu trắng tinh khôi bao trùm cả không gian, khiến mọi thứ trở nên sạch sẽ, không tì vết.Tuyết rơi lả tả như những cánh hoa, nhẹ nhàng và tĩnh lặng, bao phủ đi mọi tội lỗi và dơ bẩn, chỉ còn lại màu trắng thuần khiết của thế giới.Không gian tĩnh lặng đến lạ thường.Lúc này, dường như không có cái gì gọi là trò chơi kinh dị, cũng không có nguy hiểm hay cái chết, chỉ có yên bình và thanh tịnh.Lúc Nguyễn Thanh bước vào khu vườn, trên nền tuyết trắng tinh, những mầm xanh bắt đầu nhú lên, như được đánh thức, bắt đầu phát triển.Chỉ trong tích tắc, những đóa hoa rực rỡ bung nở.Dây leo cũng vươn lên bám lấy tòa nhà, bao phủ hoàn toàn, đủ sắc màu hoa khoe sắc.Hồng, vàng, xanh lá, xanh dương — vô vàn sắc hoa hòa quyện tạo nên bức tranh tuyệt mỹ, nhìn qua như ảo ảnh mộng mơ.Chỉ riêng màu đen và đỏ lại không xuất hiện.Tựa như biết cậu thiếu niên không thích hai màu ấy, nên né tránh hoàn toàn, dù hoa đỏ vốn là nhiều nhất.Khi muôn hoa cùng khoe sắc, hương thơm hòa quyện trong không khí, lan tỏa khắp nơi, còn có bướm bay lượn trong hoa, đẹp đến nao lòng.Hoà cùng với tuyết rơi không ngừng, những bông tuyết trắng rơi nhè nhẹ đan xen cùng sắc màu của hoa, đẹp không thể nào diễn tả thành lời.Khu dân cư bây giờ đẹp như chốn tiên cảnh trong cổ tích.Vườn trung tâm được bao bọc bởi mười tòa nhà cao tầng, thường ít gió lùa vào, nhưng lúc này có những cơn gió nhẹ thổi qua, làm tuyết bay nghiêng, đập lên mặt lạnh buốt, như thể có thể xoa dịu mọi cảm xúc hỗn loạn.Nguyễn Thanh cảm nhận được cái lạnh trên mặt, cứ ngỡ tuyết rơi trên da, liền đưa tay lên sờ mặt, rồi đờ đẫn.Không phải tuyết.Mà là nước mắt.Cậu...

đang khóc sao?Lạ thật, sao mình lại khóc?Nguyễn Thanh cảm nhận tim đập mạnh hơn thường ngày, nước mắt không kiểm soát mà trào ra.Cậu còn thấy mũi cay cay, cổ họng có cảm giác nghẹn ứ, khó chịu.Cậu thường xuyên khóc, khóc chỉ là một cách để vượt qua, cậu đã học được cách khóc khi muốn khóc.Cũng đã quên từ lâu cảm giác thực sự của việc khóc là như thế nào.Nguyễn Thanh ngẩn ngơ nhìn đầu ngón tay ướt đẫm nước mắt.Hóa ra khóc cũng có thể vui đến vậy sao...Thế giới phủ tuyết trắng thật đẹp, thật yên bình.Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng thở của chính mình.Nguyễn Thanh chậm rãi bước về phía bồn hoa bên cạnh, đưa tay lên nắm lấy những bông tuyết tinh khiết trắng muốt.Cậu cúi mắt nhìn tuyết trên tay, cảm nhận hơi lạnh lan truyền từ lòng bàn tay, đôi mắt bỗng nhiên mở to hơn chút.Băng.Lạnh đến tê tái.Lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể cậu, như thể cái lạnh đã thấm sâu tận đáy lòng.Nhưng loại lạnh này hoàn toàn khác với sự âm u lạnh lẽo bị ám ảnh bởi quỷ dữ, nó khiến nhịp tim Nguyễn Thanh đập nhanh hơn một chút.Cậu rất thích cái lạnh của thiên nhiên này, cũng giống như cậu yêu thích tuyết.Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến mùa đông, cũng là lần đầu tiên thấy tuyết rơi thật sự.Nguyễn Thanh nhìn chằm chằm vào lớp tuyết trong lòng bàn tay, để tuyết tan chảy theo tự nhiên, cũng để cảm xúc bản thân tuôn trào không kìm nén.Người đàn ông kia sau khi nhận ra sự khác lạ nơi thiếu niên liền ngừng tay.Em... thật sự vui sao?Người đàn ông cau mày nhìn cảnh tuyết rơi, dường như không thích cảnh tượng này.Cuối cùng, người đàn ông chẳng làm gì, để mặc cho đối phương biến "Thần" của mình thành một thế giới không thuộc về nó.Đó là cảnh sắc mà "Thần" không thể tạo ra được.Sức mạnh của "Thần" mang tính hủy diệt và bào mòn, không thể tạo ra một thế giới tràn đầy sức sống.Lần sau nếu cậu thiếu niên muốn nhìn, "Thần" chỉ có thể dựng nên một ảo cảnh vĩnh viễn không thể phân biệt được thật giả.Hơn nữa, sau hôm nay, cơ thể cậu thiếu niên sẽ hoàn toàn biến dị, không còn khả năng cảm nhận thế giới như người bình thường.Không thể ngửi được hương hoa thật, cũng không thể cảm nhận được hơi ẩm của tuyết."

Thần" quyết định... sẽ buông tha cho cậu lần cuối.Ngón tay người đàn ông khẽ động, vẽ nên một ký hiệu kỳ lạ trên không trung, ngay sau đó ký hiệu đó hòa nhập vào cơ thể Nguyễn Thanh.Khi ký hiệu quái dị ấy hòa vào người cậu, thanh đo tiến độ biến dị bên cạnh phòng phát trực tiếp cũng đột ngột dừng lại, như bị giật lag vậy.【Mức độ biến dị: 98.33%.】Ở góc tối không xa, một bóng người trong suốt lặng lẽ đứng dựa vào góc tường.Hệ thống nhìn chằm chằm cậu thiếu niên đứng giữa tuyết, lực lượng trên tay không ngừng vận hành không kiêng nể gì.Càng sử dụng sức mạnh, bóng người càng trong suốt, nhạt dần.Có lẽ việc mà nó có thể làm cho cậu, chỉ còn lại điều này thôi.Sau hôm nay, nó sẽ không thể quay lại được bản đồ này nữa, còn Nguyễn Thanh thì cũng vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi đây.Ba boss sáp nhập thành một, không ai có thể giết chết "Thần", cũng không còn ai có thể đưa Nguyễn Thanh thoát khỏi bản đồ.Trừ khi phép màu xuất hiện.Chẳng hạn có một boss khác sẵn sàng hợp thể để trở thành thực thể mạnh mẽ hơn nữa.Tuy nhiên đa phần boss đều rơi vào trạng thái ngủ say, số ít tỉnh giấc, người sẵn sàng hợp thể lại hiếm hoi đến mức thương tâm.Nói là phép màu, thực chất chỉ là một hy vọng gần như bằng không mà thôi.Cuối cùng, hệ thống rút ánh nhìn, dựa lưng vào tường, ngước nhìn bầu trời, trong mắt sâu thẳm mang nhiều cảm xúc....Tuyết rơi suốt cả đêm, lớp tuyết dày phủ kín mặt đất, che kín cả con đường.Sau khi tuyết tan trên tay, Nguyễn Thanh xắn tay áo sơ mi lên, rồi gom tuyết lại trong lòng bàn tay.Nguyễn Thanh xếp thành một ông già tuyết.Có lẽ vì đây là lần đầu cậu thử, nên lực tay chưa quen, ông già tuyết trông hơi xấu xí, nhiều chỗ tuyết nặn chưa chặt nên rơi rụng từng lúc.Vừa xấu lại còn thiếu sót, có lẽ cả trẻ con cũng làm đẹp hơn thế.Nhưng nhìn ông già tuyết xấu xí ấy, khóe mắt Nguyễn Thanh lại hơi cong lên, hé nở một nụ cười nhẹ nhàng.Nụ cười rất nhẹ, nhưng không phải kiểu cười giả tạo như trước kia, mà là nụ cười trong trẻo, thuần khiết, gương mặt thanh tú như một bức tranh tuyệt đẹp.Trong ánh mắt, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, chứa đựng hàng vạn vì sao rực rỡ.Dường như đó là lần đầu cậu cảm thấy thật sự hạnh phúc.Mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, tuyết rơi ngưng lại, ngay cả những dây leo bám trên tòa nhà cũng héo úa rồi tan biến trong không khí.Chỉ còn lại lớp tuyết phủ trắng mặt đất, những bông hoa chưa kịp tàn trong bồn hoa, và ông già tuyết xấu xí do Nguyễn Thanh dựng lên.Nhưng tất cả cũng sẽ nhanh chóng biến mất.Bởi khi không còn sức mạnh duy trì, những bông hoa không hợp mùa sẽ héo tàn, tuyết cũng sẽ tan đi.Ánh nắng xuyên qua cành cây chiếu lên ông già tuyết, dường như ông cũng đang hướng mắt về phía mặt trời, tựa như một sự cứu rỗi trong vực sâu thẳm.Nhưng ánh nắng ấy sẽ chỉ khiến ông già tuyết nhanh chóng tan rã.Giống như cảnh tuyết vừa rồi, đẹp đẽ mơ hồ, nhưng chóng qua như cơn mộng.Người đàn ông kia không quan tâm đến cảnh tuyết, sau khi sức mạnh ghê tởm kia tan biến, hắn biết đối phương đã không thể chịu đựng nữa.Hắn rút lại sức mạnh vừa truyền vào người thiếu niên, đồng thời thu hồi phần linh hồn bảo vệ thân thể cậu khỏi bị khí âm xâm nhập.Ban đầu thân thể cậu quá yếu, không chịu nổi sự biến đổi trực tiếp của khí âm, nhưng giờ thì không cần nữa.Nguyễn Thanh cảm nhận được sức mạnh ngăn chặn biến dị trong người cùng năng lực kỳ lạ kia biến mất, liếc nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, nhẹ gọi một tiếng: "Phong Dạ."【Mức độ biến dị: 99.67%.】"Ừ?"【Mức độ biến dị: 99.86%.】"Đẹp chứ?"【Mức độ biến dị: 99.91%.】Đôi mắt người đàn ông chưa từng rời khỏi Nguyễn Thanh, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm thấp: "Đẹp."

Nguyễn Thanh nhẹ cười một tiếng, không nói thêm lời nào.【Nộp đáp án.】【Mức độ biến dị: 99.98%.】【Phong Dạ.】【Mức độ biến dị: 99.99%.】Ngay khi Nguyễn Thanh nộp đáp án, cậu rời khỏi thân thể mình, bước vào thế giới phản chiếu, trong thân thể cậu xuất hiện một linh hồn khác.Người đàn ông trợn tròn mắt, đột ngột nhìn thẳng vào thân thể cậu.Khí tức...

đã thay đổi.Hắn ta không kịp suy nghĩ, lập tức muốn tiêu diệt linh hồn trong thân thể đó, nhưng đã... quá muộn.【Chúc mừng người chơi... người chơi... người chơi Nguyễn Thanh đã vượt qua bản đồ Kinh Hồn Đại Lầu.】【Chúc mừng người chơi Vương Thiến đã vượt qua bản đồ Kinh Hồn Đại Lầu.】Sức mạnh hệ thống từ lâu đã cạn kiệt, hắn ta tất nhiên nghe rõ tiếng nộp đáp án của Nguyễn Thanh, nhưng dù vậy nộp đáp án cũng vô dụng.Người chơi bị quỷ dữ nhập vào, không thể được hệ thống trò chơi kinh dị vô tận này công nhận là đã hoàn thành nhiệm vụ.Khi hệ thống đang chờ tan biến, đột nhiên tiếng phát thanh lạnh lùng và vô tình của hệ thống vận hành vang lên."

Vượt... vượt ải rồi sao?"

Dù lời phát thanh có chút giật lag, nhưng rõ ràng vẫn phát ra được câu: "Chúc mừng người chơi Nguyễn Thanh đã hoàn thành phó bản."

Trái tim hệ thống đập thình thịch dữ dội, như được thổi bùng sự sống một lần nữa.Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ lần này vẫn là chiến thắng của cậu thiếu niên.Hệ thống nhắm mắt lại, không do dự huy động toàn bộ sức mạnh — sức mạnh đáng lẽ thuộc về một hệ thống chủ của trò chơi — để ép buộc tách Nguyễn Thanh ra khỏi phó bản.Trong lúc thực hiện, hệ thống cảm nhận được một lực cản rất mạnh.Hệ thống mỉm cười nhếch môi."

Hừ, ngông cuồng quá mức."

Theo luật chơi của hệ thống vận hành trò chơi kinh dị vô hạn, nó chính là người thực thi tuyệt đối.Thế nhưng, ngay sau đó sắc mặt hệ thống đen lại.Bởi lực lượng cản trở kia không phải để ngăn chặn mà là muốn cưỡng ép hợp thể cùng nó.Chúng dựng lên một trận thế lớn chỉ nhằm tấn công nó một cách bất ngờ.Đúng là trời ơi!Ngay cả hệ thống điềm tĩnh cũng không thể kìm được muốn chửi thề.Nó biết rõ ba boss có thể hợp thể với nhau này vốn không kháng cự việc hợp thể, cũng chẳng màng hợp cùng ai.Giờ đây rõ ràng là họ không muốn để người rời đi nữa, mà muốn hợp thể trực tiếp với hệ thống.Dù việc hợp thể sẽ khiến boss phó bản càng thêm mạnh mẽ, nhưng hệ thống lại cảm thấy bực bội khó chịu, vội vàng muốn rút lực lượng của mình.Thế nhưng nguồn lực của đôi bên cùng chung gốc rễ, cộng thêm cú đánh bất ngờ khiến hệ thống chẳng thể rút lại sức mạnh.Cũng không thể ngăn chặn việc hợp thể.Lời tác giả:Chắc còn nhiều bạn nhớ cảnh trong gương có người nói chuyện chứ?

Có nhiều dấu hiệu, manh mối cho thấy trong phó bản này còn tồn tại một linh hồn sống sót.Nguyễn Thanh từng nói quỷ dữ không thể vào trong gương, nên người trong gương nói chuyện rất có thể chỉ là người sống.
——
"Ngài", "Thần", " Hắn" đều chỉ chung 1 ng nha chỉ là cách gọi thui hahaha.

Tại tui k bít nên để cái nào á thui đại đại nha.
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 324🙁59)


◎ Kết thúc (có nhiều bình luận của người chơi, nếu bạn đã hiểu rõ cốt truyện thì không cần mua chương này) ◎⸻【Chúc mừng người chơi Nguyễn Thanh đã vượt qua phó bản "Kinh hông đại lâu", nhận thưởng 300 điểm.】
【Chúc mừng người chơi tìm ra "Thần", nhận thưởng 3000 điểm.】
【Tổng điểm thưởng: 6600】Nguyễn Thanh nghe thấy hệ thống phát thông báo có chút giật lag, tim cậu cũng khựng lại trong thoáng chốc, bàn tay vô thức siết chặt.

May mắn thay, hệ thống cuối cùng vẫn xác nhận cậu vượt ải thành công.Cậu khẽ thở phào, phương án đó... quả nhiên là khả thi.Nguyễn Thanh thả lỏng đôi tay, nhẹ giọng nói lời cảm ơn với hệ thống:
"Lần này... cảm ơn."

Thân thể sau này của cậu chắc chắn cũng sẽ bị mất trí nhớ, nếu không nhờ việc bản thân đã trở thành lệ quỷ, cơn mất trí này sẽ cứ thế kéo dài mãi, khiến mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.Hệ thống không nhận lời cảm ơn ấy, giọng nói khàn khàn thấp xuống, hiếm hoi mang theo một chút hối hận và sợ hãi:
"Lần này là lỗi của ta."

Với cấp độ hiện tại của Nguyễn Thanh, cậu tuyệt đối không nên bị phân đến phó bản đó.Mỗi người chơi đều có một kho phó bản tương ứng với cấp độ của mình, mỗi lần tiến vào đều là lựa chọn ngẫu nhiên từ kho đó.Mà phó bản ấy, tuyệt đối không tồn tại trong kho của người chơi cấp cao thông thường.Nếu không phải do sự bất cẩn của hệ thống, Nguyễn Thanh đã không rơi vào nơi ấy.Nhưng...Giọng hệ thống trầm xuống, mang theo chút nghi hoặc:
"Cậu đã vượt qua bằng cách nào vậy?"

Vì theo như ký ức của hệ thống, Vương Thiến đã chết ngay trong đêm thứ ba của phó bản.Lúc đó, đám người kia đánh nhau loạn cả lên, mà Vương Thiến lại bị mảnh vỡ từ tòa nhà sụp đổ đè trúng, chết cách họ không xa.Cái chết của cô ta... tuyệt đối là thật."

Gương."

Nguyễn Thanh hạ mắt nhìn bảng điểm của mình, vừa mở cửa hàng hệ thống vừa bình thản trả lời:
"Chỉ cần người còn sống, tôi có thể kéo họ vào bên trong gương."

Cậu không phải không có năng lực gì.

Năng lực của Nguyễn Thanh dường như là có thể lôi kéo linh hồn của con người vào trong gương — khá giống với lệ quỷ trong gương.Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết là phải ở gần gương.Lúc tòa nhà sập xuống, bên cạnh cậu đúng lúc có một chiếc gương vỡ, cộng thêm phản chiếu từ điện thoại, cậu hoàn toàn có thể ra vào tự do trong thế giới gương.Khi Vương Thiến vẫn còn chưa tắt thở, cậu đã kịp thời kéo linh hồn cô vào thế giới gương, và từ đó luôn giấu cô ở bên trong đó.Các thế giới gương không thông nhau, nhưng người bên trong lại có thể dùng gương để xuyên qua các không gian khác nhau.Chỉ cần trong lúc Nhậm Thanh tiến vào thế giới gương, sắp xếp cho Vương Thiến ẩn thân trong chiếc gương ở căn phòng khác, thì bọn họ sẽ thuộc hai thế giới hoàn toàn riêng biệt — khả năng bị phát hiện gần như bằng không.Và thực tế chứng minh, họ đã thực sự thoát được khỏi cảm ứng của Nhậm Thanh.Bởi vì trong cảm nhận của hắn, Vương Thiến đã chết từ lâu rồi, nên hắn hoàn toàn không chú ý tới việc linh hồn cô không biến thành lệ quỷ như những người khác.Hoặc cũng có thể... hắn vốn chẳng quan tâm một người qua đường có trở thành lệ quỷ hay không.Chỉ là... do đám người kia phá hủy quá nhiều gương, nên nơi Vương Thiến có thể ẩn náu ngày càng ít, cuối cùng không may đụng độ với Nhậm Thanh.May mà lúc ấy, khi Nhậm Thanh rửa tay nhìn vào gương, lại tình cờ để Nguyễn Thanh vào được, nếu không thì Vương Thiến chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện.Cũng đúng là suýt chút nữa đã bị Nhậm Thanh phát hiện, may mắn là cuối cùng Nguyễn Thanh vẫn đánh lừa được hắn và giữ lại cho mình con đường lui duy nhất.Cậu đúng là lệ quỷ, không có tư cách vượt ải.

Nhưng Vương Thiến thì không giống vậy.Cô bị kéo vào gương khi vẫn còn sống.

Mà gương chỉ cho phép người sống tiến vào, vì thế linh hồn của cô không bị hệ thống phán định là lệ quỷ.Chỉ có điều, vì cơ thể đã mất, nên chỉ cần rời khỏi thế giới gương, linh hồn cô sẽ ngay lập tức chuyển hóa thành lệ quỷ, mất sạch cơ hội vượt phó bản.Ngược lại, Nguyễn Thanh tuy còn có thân xác con người, nhưng linh hồn lại không đủ điều kiện — không thể vượt phó bản.Hai người, mỗi người thiếu một nửa điều kiện cần thiết để vượt qua.

Nhưng khi kết hợp lại... thì đủ.Vì vậy, vào khoảnh khắc nộp đáp án, Nguyễn Thanh đã rút linh hồn mình ra khỏi thân xác, để Vương Thiến nhập vào.Khi đã có thân xác, Vương Thiến lập tức có đủ điều kiện để được hệ thống công nhận hoàn thành nhiệm vụ.

Còn thân thể của Nguyễn Thanh, vì chứa linh hồn người sống, cũng được tính là đủ tiêu chuẩn thông quan.Nghe vậy, hệ thống trầm mặc.

Phương pháp này... quả thật là duy nhất, nhưng nghĩ ra được thì quá khó.Trước hết, phải ý thức được bản thân đã không còn là người.

Tiếp theo, phải nhận ra người trong thân thể mình không phải là chính mình.

Cuối cùng... còn phải tìm được một linh hồn con người đủ thông minh, đủ kín đáo để lừa được tất cả.Bởi lẽ nếu cậu nghĩ được, thì Nhậm Thanh – kẻ biết tất cả – chắc chắn cũng có thể nghĩ đến.Cho nên "Hắn" mới trực tiếp giết chết Lan Húc vào phút cuối, nhằm xóa sạch mọi đường lui của Nguyễn Thanh.Rõ ràng, mọi thứ đã được người này sắp xếp từ rất sớm.Hệ thống do dự một lúc, cuối cùng cũng không kìm được, khẽ hỏi:
"...Cậu phát hiện ra thân thể đó không phải mình từ khi nào?"

Nguyễn Thanh khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:
"Từ lần đầu tiên gọi điện là đã nghi rồi."

Lúc đó, ngữ khí đối phương có gì đó là lạ, lời nói cũng không đúng kiểu của cậu.Điều quan trọng hơn cả là: nếu điện thoại của chính mình nhận cuộc gọi từ chính số của mình — Nguyễn Thanh tuyệt đối sẽ không nghe máy.Cậu không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy.Tất nhiên, cũng không loại trừ nguyên nhân là vì mất trí nhớ.Sau khi mất trí nhớ, rất có thể cậu sẽ "chơi ngu" mà nghe máy thật, hoặc nổi điên mà làm chuyện không ai lường trước được.Vì vậy —
"Thời điểm tôi thực sự xác định, là khi hắn lần đầu tiên nói câu 'đổi người'."

Một người sợ ma như Nguyễn Thanh, sẽ không bao giờ chủ động nói 'đổi người'.

Trừ phi, người kia thực sự sắp chịu không nổi nữa.Nhưng lúc đó không phải như vậy.Khi ấy, đối thủ là Hứa Hạ — mà Hứa Hạ đã biến thành lệ quỷ, tuy vậy trước kia hắn từng có ý với Nguyễn Thanh, khả năng hắn giết Nguyễn Thanh là rất thấp.Nếu người trong thân thể thật sự là Nguyễn Thanh, cậu chắc chắn sẽ mặc kệ, bắt bên kia chịu đòn thay.

Tuyệt đối sẽ không tự nói ra câu 'đổi người'.Trừ khi — kẻ đó không phải là cậu.Nghe đến đây, hệ thống lặng thinh một cách kỳ quái.

Nếu... nó nhớ không lầm thì...Câu "đổi người" đó... là sau khi Nhậm Thanh cho Nguyễn Thanh xem ảo cảnh mới nói ra.Nói cách khác — sau khi Nhậm Thanh làm ra chuyện đó với cậu, thì cậu mới chắc chắn người trong thân xác kia không phải là chính mình..."

Đúng rồi."

Nguyễn Thanh vừa thao tác trên màn hình, vừa chậm rãi nói, "Tuyết và hoa nở cùng lúc... là hành vi trái với quy luật tự nhiên."

Không chỉ đơn thuần là trái với quy luật tự nhiên, mà còn đi ngược lại với quy tắc của tạo hóa.Càng phù hợp với quy luật, việc tạo ra sẽ càng dễ dàng và ít tiêu hao năng lượng.

Ngược lại, càng nghịch lý, cái giá phải trả sẽ càng lớn.Cảnh tuyết rơi hôm đó gần như đã tiêu hao toàn bộ sức mạnh của các phân thân, không thể thu hồi lại được nữa.Nhưng hệ thống không hối hận.

Giọng trầm thấp vang lên, hiếm khi mang theo chút cảm xúc chân thật:
"Cậu có thích không?"

Ngón tay Nguyễn Thanh khựng lại trên màn hình.

Cuối cùng, đôi mắt cậu dịu đi một chút, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.Âm thanh cực nhỏ, nếu không chú ý thì rất dễ bỏ qua.

Nhưng hệ thống nghe thấy.Nhìn dáng vẻ khẽ cúi đầu, mỉm cười dịu dàng kia, khóe môi hệ thống khẽ cong.Chỉ cần cậu thích — vậy là đủ rồi.Thời gian ở không gian hệ thống chỉ có một giờ.

Nguyễn Thanh ở lại đến phút cuối cùng, sau đó lựa chọn tiến vào phó bản tiếp theo.【Chào mừng các người chơi đến với phó bản "Du Thuyền Kinh dị".】Do không gian hệ thống chỉ là trạm trung chuyển và không kết nối với thành phố chính của Trò chơi Vô Hạn, nên không thể dùng điện thoại để đăng nhập diễn đàn, cũng chẳng tra được bất kỳ thông tin nào liên quan đến phó bản.Nguyễn Thanh hoàn toàn không hay biết — sau khi bị treo thưởng trước đó, cậu lại một lần nữa "nổ" trên diễn đàn.Diễn đàn Trò chơi Vô Hạn một lần nữa bị cậu chiếm sóng.Không chỉ vì có người vượt qua phó bản "Không ai sống sót" – một phó bản mà chưa ai từng sống sót, mà còn vì một nhân vật khủng bố trong bảng xếp hạng đã chính thức xuất hiện.Người đầu bảng.Toàn bộ quá trình đã được các người chơi xem livestream ghi lại và đăng tải lên diễn đàn.Video được đặt yêu cầu điểm xem khá cao, nhưng chỉ cần nhìn tiêu đề:
"Người đứng đầu bảng xếp hạng xuất hiện"
và "Đã có người vượt qua phó bản Không ai sống sót",
đã đủ khiến vô số người chơi đổ xô vào xem.—【Má ơi má ơi má ơi!

Là phân thân của đại thần Lan Dục thật hả!?

Không thể nào đâu!?

Người đó là truyền thuyết đấy!】【Không sai đâu, chắc chắn là Lan Dục!

Người chơi bình thường mà đánh boss như đập ruồi thế kia á?】【Dạo này là sao vậy?

Chọc phải ổ đại thần rồi à?

Bình thường cả vài năm chẳng nghe tin tức, thế mà mấy tháng nay lần lượt xuất hiện hết!?

Trò chơi Vô Hạn có chuyện gì rồi!?】【Thảo nào vượt được cái phó bản Không ai sống sót!

Trình thế này thì đi phó bản nào chẳng như đi dạo.

Huhuhu, em cũng muốn được ôm đùi đại thần!】—Người đăng video là người từng xem livestream trong phòng của Lan Húc, vì thế toàn bộ góc quay chỉ có tầm nhìn từ phía Lan Húc.Khi video chiếu đến đoạn Lan Húc mời Nguyễn Thanh tham gia, người chơi ai nấy đều ngỡ ngàng đến mức muốn nhảy vào đáp thay cậu.Nhưng điều khiến họ không thể ngờ là...Cậu — từ chối.Từ chối thật.TỪ!

CHỐI!

THẬT!【Bé ơi, chị công nhận là em cũng đẹp đó... nhưng em có biết người đứng trước mặt mình là ai không?

Là Lan Dục đại thần, người đứng đầu bảng xếp hạng đấy!!!

Vậy mà em dám từ chối!

Em thật sự dám từ chối ảnh!!!】【Có người cả đời cũng chưa từng được gặp đại thần một lần, có người lại chẳng thèm do dự mà từ chối lời mời của đại thần...

Đây chính là sự chênh lệch của thế giới sao? (ảnh khóc không kìm được.jpg)】【Hu hu hu, đẹp trai thật sự có thể muốn làm gì thì làm...

Dù là người đứng đầu bảng xếp hạng cũng bị từ chối nhẹ như không.】【Cậu ta nhất định sẽ hối hận!

Chắc chắn sẽ!

Nhưng mà hối hận cũng vô dụng thôi, từ chối thế này thì làm sao sống sót qua phó bản được nữa chứ...

Thật đáng tiếc.】Ban đầu, người chơi còn cảm thấy tiếc thay cho thiếu niên, nghĩ rằng cậu đã đánh mất cơ hội thông quan duy nhất.

Nhưng càng xem tiếp, mọi người lại càng thấy có điều gì đó... sai sai.Cho đến khoảnh khắc Lan Húc chết — tất cả đều hoàn toàn chết lặng.Bởi vì lần chết này không giống lần trước.

Lần trước Lan Húc "chết" mà phòng livestream vẫn còn, nhưng lần này, vừa chết xong, màn hình lập tức tối đen, thậm chí cả bình luận nổi cũng biến mất, y hệt như phòng livestream bị đóng lại vì người chơi tử vong.【Khoan đã, cái gì vậy, Lan đại thần chết thật rồi á?

Không phải nói người thông quan là anh ấy sao?】【Tình huống gì đây?

Lan đại thần cứ vậy mà chết?

Không phải tiêu đề bảo là có người vượt được phó bản này à?

Lừa người à!!!】【Không có lừa đâu, tôi vừa đi tra thông tin xong.

Tỷ lệ vượt ải của phó bản đó đã không còn là con số 0.

Thật sự là đã có người thông quan!

Mà xem chừng còn không phải chỉ có một người.】【Hai người.

Tôi tính sơ sơ thì có vẻ là hai người thông qua phó bản lần này.

Còn Lan đại thần... chắc là lại diễn trò giả chết, rồi tự tắt livestream thôi.

Là người đứng đầu bảng xếp hạng mà, sao dễ chết thế được.】【Không đúng, tôi cảm thấy Lan đại thần không nằm trong hai người đó đâu.

Một trong số người vượt phó bản chắc chắn là cậu thiếu niên kia, còn người còn lại... rất có thể là cô gái tên Vương Thiến.

Cái chết của cô ấy trông cực kỳ kỳ lạ.

Lúc chết, mảnh kính cạnh cô ta phát sáng, mà vẻ mặt trước khi chết cũng rất khác thường — không chỉ là sợ chết, ánh mắt cô ta như vừa nhìn thấy điều gì đó... khó tin.】【Má ơi!

Đúng là cái chết của Vương Thiến có gì đó sai sai thật!

Nhưng thân thể bị đè nát như thế thì làm sao mà vượt phó bản nổi!?】【Tôi đoán là do cậu thiếu niên đã cứu cô ấy.

Lúc cô ta "chết", cậu ta có nhìn vào điện thoại một lần, ngay lúc đó mảnh kính bên cạnh cũng lóe lên.

Tôi nghi cậu này là một đại thần ẩn danh đấy, Vương Thiến được sống chắc là nhờ có cậu ta.】【Mẹ ơi!!

Tôi tưởng cậu ta từ chối Lan đại thần là do ngu dốt, không ngờ kẻ ngu dốt lại chính là tôi...

Quả nhiên, đã có thể vào loại phó bản thế này, thì không ai là người thường.】【Khoan đã!

Mấy người không nhận ra hả?

Thiếu niên kia hình như chính là người từng bị các đại thần khác treo thưởng truy lùng đó!】
【!!!】
———
Chuẩn bị qua phó bản mới hẹn mn tuần sau nhé😅
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 325: Du Thuyền kinh hoàng (1)


Trà Lý Trà Khí Đích Thanh Thanh【Chào mừng các người chơi đến với phó bản "Du thuyền kinh hoàng".】
【Du thuyền Marganet là con tàu sang trọng và lớn nhất thế giới, không ai là không mơ được đặt chân lên đó.】
【Nghe đồn chủ nhân của nó là một vị hoàng tử, tiền tài dư dả, cái gì cũng không thiếu.

Mỗi năm chỉ vào đầu mùa hè, du thuyền này mới mở cửa, và chỉ chọn khách mời qua hình thức rút thăm may mắn.】
【Các bạn chính là những "người may mắn" trúng thưởng chuyến du ngoạn bảy ngày trên du thuyền xa hoa này, háo hức và mong đợi bước lên tàu Marganet.】
【Nhưng theo thời gian trôi qua, các bạn dần phát hiện ra... con tàu này có điều gì đó rất bất thường.】
【Nhiệm vụ trong phó bản: Sống sót bảy ngày.】⸻Khi Nguyễn Thanh bước vào phó bản, cậu đã ở trên du thuyền rồi, và con tàu đang hướng ra đại dương.Lần này thân phận của cậu lại khác với những người chơi còn lại – nếu như họ là những "người may mắn" trúng thưởng thì cậu là... người đi nhờ tàu bằng cách bám đại gia.Thân phận lần này của cậu là một... sinh viên đại học "trà xanh" – một NPC mang tính cách mưu mô đầy ngọt ngào.Nguyên chủ tên là Hạ Thanh, sinh viên trường đại học S danh tiếng.Hạ Thanh lớn lên ở một vùng quê nghèo hẻo lánh, học hành luôn xuất sắc, gương mặt thì tuấn tú nổi bật, từ nhỏ đã được thầy cô và hàng xóm khen ngợi không ngớt.Cậu tự mình nỗ lực vươn lên, thi đỗ vào đại học S nổi tiếng toàn quốc, trở thành niềm tự hào duy nhất của cả làng – cũng là sinh viên đại học đầu tiên ở đó.Thế nhưng, tất cả mọi thứ bắt đầu thay đổi sau khi Hạ Thanh bước vào đại học.Đại học S là nơi tụ hội của những học sinh giỏi khắp cả nước – mà hầu như ai cũng xuất thân từ gia đình có điều kiện, chưa từng phải lo lắng chuyện học phí hay sinh hoạt.Còn Hạ Thanh thì không.Gia cảnh nghèo khó khiến học phí đại học S với cậu là một gánh nặng khủng khiếp.

Nếu không nhờ học bổng và vay tín dụng sinh viên, cậu còn không thể đóng nổi tiền nhập học.Mà sinh viên vào được S đều rất thông minh, khiến điểm mạnh duy nhất của cậu – học giỏi – cũng không còn là lợi thế.Chưa kể đến việc S nằm ở một thành phố lớn phồn hoa, chi phí sinh hoạt cao, tiền hỗ trợ cho sinh viên nghèo hoàn toàn không đủ để trang trải.

Hạ Thanh phải tranh thủ đi làm thêm ngoài giờ học.Để tiện đường đến trường, cậu xin làm phục vụ ở một quán cà phê gần cổng trường.Quán cà phê này nhắm đến giới nhà giàu, giá cả đắt đỏ, nhưng khách phần lớn vẫn là sinh viên – thậm chí có khi là bạn học của Hạ Thanh.Còn cậu thì chỉ là một người phục vụ.Vốn có lòng tự trọng rất cao, sự chênh lệch quá lớn này khiến trong lòng Hạ Thanh dần sinh ra cảm giác bất mãn, đầu óc không còn tập trung vào việc học.Cậu bắt đầu học theo những nhân viên khác trong quán, tìm cách tiếp cận và nương nhờ các đại gia.Chuyện này khó hơn tưởng tượng, nhưng "lợi nhuận" lại rất hấp dẫn – chỉ một bao lì xì tùy hứng của đại gia cũng bằng cả tháng lương của cậu.Thế là Hạ Thanh dần dần quên mất lý tưởng ban đầu, cũng không còn là chính mình như trước kia – cậu biến thành một loài "tơ hồng ký sinh", sống dựa vào người khác.Để thu hút sự chú ý của đại gia, cậu ăn mặc ngày càng lòe loẹt, nói năng thì ngọt ngào bóng gió, cư xử đầy ẩn ý với mọi người.Theo thời gian, cậu trở thành một người không mấy được yêu thích.May mắn là Hạ Thanh vốn ít giao du với bạn học, chẳng mấy khi để tâm đến ánh nhìn của người khác, nên cũng chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều.

Cho đến sự kiện du thuyền lần này.Chuyến du ngoạn bảy ngày trên du thuyền vốn chẳng liên quan gì đến Hạ Thanh, nhưng trớ trêu thay, ba người bạn cùng phòng của cậu lại đều trúng thưởng.Ba người này có cuộc sống hoàn toàn trái ngược với Hạ Thanh – bất kể là gia thế hay ngoại hình, ai nấy đều nổi bật vượt trội.

Dù ở ngôi trường danh giá quy tụ toàn tinh anh như đại học S, họ vẫn đủ sức thu hút mọi ánh nhìn – là những kiểu người mà dù Hạ Thanh có nỗ lực cả đời cũng khó chạm tới được.Trong lòng Hạ Thanh vốn đã mơ hồ ghen tị, đến khi thấy cả ba người cùng trúng giải còn mình thì không, tâm lý càng thêm mất cân bằng.Trong cơn giận dữ, cậu dứt khoát "đá" luôn vị kim chủ trước kia, chuyển sang quyến rũ người phụ trách tổ chức rút thăm lần này, để rồi... lén lút lên tàu.Và lúc này, Nguyễn Thanh nhập phó bản.Sau khi tiếp nhận ký ức của Hạ Thanh, Nguyễn Thanh hơi khó đỡ – hình như... vị kim chủ cũ của Hạ Thanh cũng trúng thưởng lần này.Chưa hết, Hạ Thanh có thể thành công quyến rũ được người phụ trách, thực chất không phải vì bản thân cậu được để ý – mà bởi người kia vô tình nghe thấy tên một trong ba người bạn cùng phòng của Hạ Thanh nên mới đồng ý cho cậu lên tàu.Nói cách khác, người mà người phụ trách thực sự quan tâm... có đến tám, chín phần mười là một trong ba cậu bạn kia.Tức là: kim chủ cũ của Hạ Thanh, kim chủ mới, và "crush" của kim chủ mới – tất cả...

đều đang ở trên con tàu này.Nguyễn Thanh: "..."

Cậu tạm thời gác lại đống quan hệ rối rắm kia, tập trung phân tích tình hình dựa trên những thông tin đã nắm được.Con tàu này rõ ràng có vấn đề.

Chỉ cần nhìn vào cái tên của phó bản – "Du thuyền kinh hoàng", cộng thêm dòng mô tả mơ hồ "con tàu này dường như có điều gì đó không đúng" – cũng đủ thấy nơi đây ẩn chứa một mối nguy hiểm nào đó.Mà mối nguy này không phải kiểu đắm tàu kiểu Titanic đơn thuần.Rất có thể là kẻ giết người hàng loạt, là quái vật, hoặc thậm chí là ma quỷ.Những thứ ẩn nấp trong bóng tối đó có khả năng sẽ lần lượt săn lùng hành khách trên tàu.Người "trúng thưởng" kỳ thực không phải là kẻ may mắn – mà là những mục tiêu xui xẻo bị chọn.Nếu Hạ Thanh không xen vào chuyện này, có lẽ cuối cùng chỉ là nghe tin bạn cùng phòng gặp chuyện.

Tiếc rằng vì ghen tị mà cậu đã bước lên một con đường không có lối về.Chỉ là bây giờ... người đối diện cái chết lại là Nguyễn Thanh.Hiện tại, Nguyễn Thanh đang ở trong một căn phòng nhỏ nằm gần rìa của con tàu – cũng là nơi ở của cậu trong phó bản lần này.Dù sao thì thân phận của nguyên chủ là người lén lên tàu, không đủ tư cách ở phòng hành khách.

Người phụ trách đã sắp xếp cho cậu một phòng dành cho nhân viên.Nguyễn Thanh ngồi trên giường, cắn nhẹ đầu móng tay cái, cúi đầu trầm tư.Những ai trúng thưởng đều có thư mời.

Trên con tàu này, ngoại trừ nhân viên và những người thuộc đoàn tàu, thì chỉ có nguyên chủ – Hạ Thanh – là không có thư mời.Kết hợp với việc mỗi lần cậu bước vào phó bản đều là người đầu tiên bị để ý, rất dễ rút ra một kết luận:Người không có thư mời... rất có thể là người chết đầu tiên.Thư mời này chắc chắn là một vật phẩm vô cùng quan trọng.Khi Nguyễn Thanh đang suy tính làm thế nào để có được nó, thì tiếng gõ cửa vang lên.Cốc cốc cốc.Sau tiếng gõ là một giọng nam lịch sự:
"Cậu Hạ, anh Lâm mời gặp."

Lâm... tiên sinh?Ánh mắt của Nguyễn Thanh khẽ dừng lại.

Họ "Lâm"... hình như là họ của vị kim chủ mới?Vậy vị Lâm tiên sinh đó tìm cậu có chuyện gì?Nguyễn Thanh vốn định đợi nhân viên báo địa điểm cụ thể, nhưng không ngờ đối phương nói xong liền lại gõ cửa lần nữa."

Cậu Hạ, anh có ở trong không?"

Nguyễn Thanh đành phải ứng phó qua loa: "Tôi ở đây."

Có vẻ người bên ngoài chỉ cần xác nhận là cậu nghe thấy lời nhắn, lập tức xoay người rời đi – hoàn toàn không có ý định chỉ rõ Lâm tiên sinh đang ở đâu.Rõ ràng người nhân viên đó có chút không ưa nguyên chủ.Nguyễn Thanh cũng không níu kéo, chỉ chờ tiếng bước chân xa dần rồi mới cẩn thận mở cửa phòng.Đập vào mắt là hành lang tinh xảo và xa hoa, nhân viên tấp nập qua lại, và phía cuối hành lang là sảnh lớn được trang hoàng lộng lẫy.Tầng nào trên con tàu này cũng xa hoa đến mức khiến người ta choáng ngợp.

Ngoài khu vực phòng nghỉ cho khách còn có khu sinh hoạt, khu giải trí – tất cả tạo nên một thế giới tráng lệ như mộng ảo.Toàn bộ du thuyền giống như một tòa lâu đài khổng lồ di động giữa đại dương.Du thuyền tổng cộng có mười sáu tầng.

Nhân viên làm việc trên tàu ở tầng hai, phần lớn khách mời được sắp xếp ở tầng ba đến tầng sáu.

Càng lên cao thì mức độ xa xỉ càng tăng.Nhưng càng cao cũng đồng nghĩa với chi phí càng đắt.

Từ tầng bảy trở đi, nếu muốn ở thì phải tự bỏ tiền túi.

Mà thực tế, từ tầng ba đến tầng sáu đã sang trọng chẳng kém gì biệt thự, nên hầu như chẳng có ai muốn chi thêm tiền.Người phụ trách – kim chủ mới – ở tầng mười.

Đó là nơi mà nguyên chủ không có quyền tiếp cận, nên khả năng ông ta đang chờ ở đó gần như là không thể.Rất có thể người đó đang ở tầng năm – bởi bạn cùng phòng của nguyên chủ dường như cũng ở tầng này.Dù chưa biết Lâm tiên sinh chủ động tìm gặp để làm gì, nhưng hắn ta có thể đang giữ trong tay thư mời – và là người dễ tiếp cận nhất hiện tại.Du thuyền có thang máy, Nguyễn Thanh lập tức bấm thang đi thẳng lên tầng năm, rồi hướng về phía nơi bạn cùng phòng của Hạ Thanh đang ở.Chưa đi được bao xa, ánh mắt cậu đã bị một người đàn ông ngồi trên ghế sofa phía trước thu hút.Người đàn ông đó sở hữu vẻ ngoài điển trai sắc sảo, độ tuổi khoảng ba mươi, mặc âu phục chỉnh tề, toát lên khí chất điềm đạm và chững chạc.Vị "Lâm tiên sinh" kia.Hắn ta đang cầm một tờ báo, nhưng rõ ràng không tập trung lắm – bởi cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ, nét mặt thoáng hiện lên chút sốt ruột.Nhìn dáng vẻ, có lẽ hắn đang chờ ai – và có thể đã chờ khá lâu.Nguyễn Thanh hơi ngừng bước, rồi chậm rãi tiến đến gần, dừng lại ở khoảng cách vừa phải.

Gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ do dự và ngập ngừng.Nếu là nguyên chủ, có lẽ lúc này đã nhào đến ngồi bên cạnh, rồi bắt đầu làm nũng với vẻ ngọt ngào quyến rũ.Nhưng kim chủ mới này lại hoàn toàn khác.

Hắn ta lạnh lùng, nghiêm túc, không thích bị người khác tiếp cận.

Nguyên chủ trước đây còn có phần sợ hắn.Nguyễn Thanh bèn học theo cách nguyên chủ đối xử với người này – cúi đầu, tỏ ra dè dặt và hơi lúng túng, khẽ khàng lên tiếng:"Chào buổi chiều...

Lâm tiên sinh."

Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cậu, nhưng thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt "ừ" một tiếng.Rõ ràng là hoàn toàn không muốn để tâm đến Nguyễn Thanh — và càng rõ ràng hơn, người mà hắn đang đợi... vốn dĩ không phải là cậu.Rất có khả năng chính là bạn cùng phòng của nguyên chủ — Hứa Cẩn Ngôn.Nguyên chủ không phải kẻ ngu.

Ngay khi thấy đối phương vừa nghe đến cái tên "Hứa Cẩn Ngôn" liền lập tức đồng ý cho mình lên tàu, cậu ta đã đoán được rằng người Lâm tiên sinh thực sự để tâm... là cậu bạn kia.Mà điều này chỉ càng khiến sự ghen tị trong lòng nguyên chủ thêm dâng trào.Nếu đổi lại là nguyên chủ ở trong tình huống này, chắc chắn sẽ không chịu im lặng chịu thiệt.Nguyễn Thanh im lặng vài giây, sau đó đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa cách người đàn ông không xa lắm, vừa đủ giữ khoảng cách nhưng vẫn không khiến mình trở nên lạnh nhạt.Trên gương mặt xinh đẹp của cậu nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa vô tội, trong giọng nói còn mang theo chút dè dặt:"Lâm tiên sinh đang đợi bạn Hứa phải không ạ?"

Không đợi đối phương trả lời, Nguyễn Thanh đã tiếp lời như thể đang trò chuyện thân thiết:"Bạn Hứa mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị lâu thế sao?

Khác hẳn em, bình thường em chỉ cần sửa soạn sơ sơ là ra cửa ngay."

"Vừa nãy nghe nói Lâm tiên sinh tìm em, em vội quá đến mức quên cả mang theo điện thoại."

Cậu nói xong còn nở nụ cười ngại ngùng như thật.Đúng lúc ấy, từ đằng xa có một người đàn ông khác bước tới.

Vừa nghe thấy lời cậu, hắn đã bật cười thành tiếng, vừa đi vừa nói:"Ôi chao, mùi trà này nồng nặc từ xa đã ngửi thấy rồi, không ngờ là..."

Nhưng lời châm chọc còn chưa kịp nói hết, giọng hắn bỗng tắt ngúm giữa chừng.Vì lúc đó, thiếu niên vừa nói chuyện xoay đầu lại nhìn hắn.
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 326🙁2)


◎ Xử lý một chút ◎Lúc này đang là giờ trà chiều trên du thuyền.

Hơn nữa hôm nay cũng là ngày đầu tiên hành khách lên tàu, lần đầu tận mắt chứng kiến sự xa hoa của du thuyền, nên gần như ai cũng đang mải mê khám phá các khu vực giải trí.Khu vực phòng nghỉ gần như vắng tanh, ngoài ba người — Nguyễn Thanh, Lâm tiên sinh, và người đàn ông vừa bước tới.Người đàn ông kia ban đầu chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, nhưng vừa nghe được mấy lời "trà xanh" đầy ý vị vọng tới, anh ta lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.Thiếu niên đang nói chuyện quay lưng về phía anh ta, nên anh chỉ thấy bóng lưng xinh đẹp.

Nhưng người đàn ông đang ngồi trên sofa đọc báo thì lại không xa lạ gì — chỉ một cái liếc, anh ta đã nhận ra ngay.Lâm Chi Diễn.Chính là người phụ trách chuyến du thuyền Marganet này.Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, bản năng châm chọc trỗi dậy.

Anh ta chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội để chế giễu Lâm Chi Diễn — thấy anh ta bị "trà xanh" bám theo thế kia, đương nhiên là muốn tranh thủ cười cợt một phen.Chỉ là... sự châm chọc kia chợt nghẹn lại khi thấy cậu ta.Gương mặt kia xinh đẹp lay động lòng người.Ngũ quan tinh xảo tựa như được điêu khắc, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ.Ánh mắt lại đẹp lạ thường, trong trẻo và ngây ngô như một đóa bạch ngọc lan vừa chớm nở, tinh khôi.

Nhưng khóe mắt bên trái lại có một nốt ruồi lệ đỏ son, tạo nên phần diễm lệ và mị hoặc, tựa như đóa hoa u sầu nở rộ trong đêm đen.Người đàn ông đối diện cảm giác cổ họng như bị bóp nghẹt, hồi lâu mới nghẹn ngào phun ra một câu:
"Cậu nói...

đúng thật đấy."

Nguyễn Thanh: "...?"

Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông lạ đang đứng trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.Lâm Chi Diễn lúc này cũng ngẩng đầu lên, vừa nghe tiếng người đàn ông kia, hắn đã quay sang nhìn — nhưng đối phương lại không hề nhìn anh, mà đang nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh hắn chằm chằm.Ánh mắt Lâm Chi Diễn hơi nghiêng qua, lướt nhẹ về phía cậu thiếu niên bên cạnh.Một giây sau, ánh nhìn hờ hững của hắn đột ngột sững lại.Con ngươi sâu thẳm của hắn trở nên sắc bén.Người đàn ông vừa đến cũng đã bước tới gần.

Anh ta đứng trước mặt Nguyễn Thanh, từ trên cao nhìn xuống, vô thức mở miệng:"Cậu nói đúng, dây dưa chậm chạp thật sự không phải thói quen tốt."

Giọng anh ta đã hạ xuống vài phần, giống như sợ làm thiếu niên trước mặt hoảng sợ ghét bỏ mình.Nguyễn Thanh chẳng hề vui vẻ khi có người bênh vực mình.

Trái lại, cậu còn hơi không đồng tình mà lắc đầu nhẹ:"Anh đừng nói vậy."

Nguyễn Thanh quay sang Lâm Chi Diễn, mỉm cười dịu dàng:"Chắc anh Hứa bị việc gì đó cản trở rồi, chắc chắn không phải cố tình để Lâm tiên sinh phải đợi lâu như vậy đâu."

Cả người đàn ông vừa tới và Lâm Chi Diễn đều ngẩn ra.Không phải vì lời của thiếu niên, mà là vì nụ cười của cậu.Điều kỳ lạ là — cậu thiếu niên dường như chẳng hề nhận ra sự mê hoặc của chính mình.

Trong nụ cười còn mang theo chút dè dặt, thậm chí trong từng câu từng chữ đều đang kín đáo quan sát sắc mặt của Lâm Chi Diễn, như thể sợ hắn không vui.Cậu quan tâm đến phản ứng của Lâm Chi Diễn.

Cậu đang lấy lòng hắn.Người đàn ông đang đứng sau lưng Nguyễn Thanh, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống, như thể ẩn giấu những tâm tư sâu trong lòng.Nguyễn Thanh không nhìn thấy được ánh mắt đó — cậu tiếp tục quay sang Lâm Chi Diễn, giọng nói vẫn dịu dàng, khéo léo mà vô tư:
"Em tin bạn học Hứa tuyệt đối không phải kiểu người đó."

Ngữ điệu cậu nhẹ nhàng, mang theo vẻ ngây thơ chân thành, cứ như thật sự rất tin tưởng Hứa Cẩn Ngôn.

Nhưng ngay sau đó, lời cậu khẽ chuyển hướng, giọng thì thầm như đang tự nói với chính mình:"Chỉ là lúc trước em thấy bạn Hứa hình như... cũng không bận rộn lắm mà."

Vừa nói xong, Nguyễn Thanh như sực nhớ ra điều gì, liền vội vã giải thích, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng:"Lâm tiên sinh đừng hiểu lầm, em chỉ hơi tò mò là không biết bạn Hứa đang bận chuyện gì thôi."

"Dù sao dạo gần đây hình như tụi em đâu có bài kiểm tra hay kỳ thi gì..."

Hứa Cẩn Ngôn là sinh viên đại học, hoàn toàn không có chuyện công việc gì cần bận bịu.

Hơn nữa, một khi đã lên con tàu này, mọi liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt — gần như không thể có bất kỳ việc gấp gáp nào đáng để bận rộn.Một trà xanh chân chính, đương nhiên sẽ không bỏ qua việc lật nhẹ điểm này.Nguyễn Thanh dù đây là lần đầu tiên nhập vai kiểu "trà", nhưng diễn xuất của cậu lại hoàn toàn sống động, giống đến mức khiến người ta không phân biệt được có đang diễn hay không.Chỉ là...Dưới ánh nhìn ngày càng tối tăm của người đàn ông phía sau, từng tế bào trong người Nguyễn Thanh đều đang sôi sục cảnh báo nguy hiểm.Nhưng cậu không thể né tránh hay làm gì.Con du thuyền này hiện tại chẳng khác nào một hòn đảo biệt lập giữa đại dương.

Trừ khi an toàn cập bến, bằng không, không một ai có thể rời khỏi nơi này.Và kẻ đang phụ trách du thuyền, lại chính là người đàn ông họ Lâm trước mặt.Nếu chọc giận hắn — hậu quả... không phải thứ mà cậu muốn nếm trải.Không khí xung quanh dường như đông cứng lại, không ai nói thêm lời nào.

Hai người đàn ông chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh.

Không khí dường như tràn ngập sự đè nén, khiến người ta khó thở.Bàn tay đặt trên đầu gối của Nguyễn Thanh vô thức siết chặt.Như thể vừa sực nhớ ra điều gì, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Chi Diễn, giọng điệu mang theo vẻ không chắc chắn:"À đúng rồi, Lâm tiên sinh, lúc nãy có người nói... là ngài muốn gặp em?"

Lâm Chi Diễn thu hồi ánh mắt, trở lại với dáng vẻ lạnh nhạt như cũ:
"Ừm."

Nguyễn Thanh khựng lại một chút, ngập ngừng hỏi tiếp, trong giọng nói có phần dè dặt:"Ngài... tìm em có chuyện gì sao?"

"RẦM ——!!!"

Nguyễn Thanh còn chưa dứt lời, thì từ phía xa vang lên một tiếng va chạm cực lớn.

Ngay sau đó là tiếng la hét hoảng sợ vang dội khắp hành lang:"AAAAA!!!"

"Có người chết rồi!!!"

"Mau lên!!!

Có chuyện rồi!!!"

"Chuyện gì thế!?

Xảy ra chuyện gì rồi!?"

Nguyễn Thanh giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhưng tầm nhìn bị bức tường chắn mất, cậu hoàn toàn không thể thấy được bên kia xảy ra chuyện gì.Cậu mím môi, khẽ căng thẳng, rõ ràng là có chút bất an.Người đàn ông đứng sau Nguyễn Thanh phản ứng rất nhanh, ngay khi nghe tiếng hét vang lên, anh ta đã lập tức chạy về phía đó.Còn Lâm Chi Diễn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn về phía đám người đang náo loạn, sau đó hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía góc khuất, khẽ ra lệnh:"Ồn quá."

"Xử lý đi."

Nguyễn Thanh như bị giật điện, ánh mắt lập tức theo hướng nhìn của Lâm Chi Diễn — rồi cả người khẽ run lên, đồng tử chợt co lại.Bởi vì — ở trong góc tối kia, rõ ràng có một bóng người đang đứng.Mà cậu, từ đầu đến giờ, không hề phát hiện ra sự tồn tại của người đó.Người đó không có tiếng bước chân, không có hơi thở, không có nhịp tim — không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.Giống như...
một hồn ma."

Vâng, thưa ngài Lâm."

Người đàn ông trong bóng tối bước ra một bước, cung kính cúi đầu chào Lâm Chi Diễn, rồi nhanh chóng lùi về phía sau — biến mất hoàn toàn trong bóng tối.Hắn đến không một tiếng động, rời đi cũng hệt như chưa từng tồn tại.Chỉ trong chốc lát, tiếng ồn ào hỗn loạn từ phía xa lập tức biến mất.

Không còn tiếng hét, không còn âm thanh náo loạn, thế giới lại rơi vào tĩnh lặng.Nhưng lần này, Nguyễn Thanh không dám mở lời nữa.

Cậu lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, dáng vẻ cứng đờ như thể vừa bị dọa đến ngây người.Nguyên chủ vốn đã có phần e ngại vị Lâm tiên sinh này, mà những gì vừa xảy ra càng khiến nỗi sợ ấy khắc sâu thêm mấy phần.Tiếng va chạm vừa rồi rất lớn, khoảng cách cũng không xa, ai cũng nghe thấy rõ ràng câu "Có người chết rồi!" — thế mà Lâm Chi Diễn chỉ thản nhiên phán một câu "Ồn quá."

Hắn hoàn toàn không để tâm đến mạng người.Nguyễn Thanh thậm chí nghi ngờ, liệu có phải người đàn ông này biết điều gì đó về những chuyện kinh khủng sắp xảy ra trên con du thuyền này.Và điều khiến cậu càng bất an hơn — là lần này, người chết đầu tiên lại không phải cậu.Trong những lần lặp trước, Nguyễn Thanh luôn là mục tiêu đầu tiên.Sự thay đổi này, không mang lại hy vọng, mà chỉ khiến cậu càng thêm bất ổn.Giữa bầu không khí im lặng đến mức khó thở, Lâm Chi Diễn rốt cuộc cũng buông tờ báo xuống, liếc nhìn Nguyễn Thanh, giọng thản nhiên hỏi:"Ở tầng hai, ở có quen không?"

Nguyễn Thanh vừa định gật đầu, thì đối phương lại tiếp tục:"Cậu không phải là nhân viên, ở tầng hai là không đúng quy định.

Đã có người phản ánh rồi."

Nguyễn Thanh sững người, ngơ ngác nhìn Lâm Chi Diễn, như thể không hiểu rõ ý anh ta.Lâm Chi Diễn lạnh nhạt nói tiếp:"Cậu không thể ở tầng hai."

Sắc mặt Nguyễn Thanh lập tức tái đi.

Cậu mấp máy môi, ngập ngừng nói nhỏ:"Nhưng... ngài từng bảo em không phải khách trúng vé mời, nên cũng không được ở tầng ba đến tầng sáu..."

Lâm Chi Diễn nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ" — đồng ý với lời cậu nói, rồi thản nhiên bổ sung:"Cậu có thể bỏ tiền ra thuê phòng."

Nguyễn Thanh nghẹn lời.

Một lúc sau, cậu khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:"Em... em không có tiền..."

Chi phí trên du thuyền vô cùng đắt đỏ.

Ngay cả phòng của nhân viên ở tầng hai cũng không phải thứ mà một sinh viên nghèo như nguyên chủ có thể chi trả nổi."

Đó là việc của cậu."

Lâm Chi Diễn lạnh nhạt buông một câu, nói xong cũng chẳng buồn nhìn lại, đứng dậy rời đi ngay.—
Nguyễn Thanh bị bỏ lại giữa sảnh lớn, chẳng biết, liệu lát nữa mình... còn chỗ để ngủ hay không.
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 327🙁3)


◎ Có kẻ trốn lên tàu ◎Lâm Chi Diễn rời đi một cách dứt khoát, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm.

Nhưng lạ thay — bước chân hắn lại không nhanh, thậm chí có thể nói là... chậm một cách bất thường.Như thể đang chờ Nguyễn Thanh mở miệng cầu xin.Buổi tối là thời điểm nguy hiểm nhất trong phó bản.

Nguyễn Thanh vốn đã không có thư mời, nếu đến chỗ ở cũng không có, thì chẳng khác nào bị dán lên người tấm "vé chết" ngay trước khi trời tối.Mà con tàu này — nằm dưới quyền quản lý của Lâm Chi Diễn.

Cho ở hay không, chẳng qua chỉ một câu nói của hắn ta mà thôi.Nhưng Nguyễn Thanh chỉ lặng im mím môi, không mở miệng cầu xin, cũng không cố giữ Lâm Chi Diễn lại.

Cậu im lặng nhìn hắn ta đi ngang qua mình, không nói một lời.Người đàn ông đó quá nguy hiểm.

Tiếp cận anh ta chẳng khác nào tự đẩy mình xuống hố.Dù sao thì hiện tại cũng còn vài tiếng nữa mới đến tối.

Cậu vẫn còn thời gian để tìm nơi trú chân.Hơn nữa, hành động vừa rồi cũng không tính là phá vỡ nhân vật.

Nguyên chủ tuy từng nịnh nọt đại gia, nhưng chưa từng đem bản thân ra làm "quà".

Cậu ta không thích đàn ông, càng không có ý định dùng thân để đổi lấy tương lai.Cho dù là với "kim chủ" trước kia, mối quan hệ giữa họ cũng chỉ dừng ở mức sống chung — chưa từng vượt quá giới hạn.

Nguyên chủ rất giỏi trong việc giữ khoảng cách.

Nhìn qua thì như đang ra sức lấy lòng, nhưng thực ra ngoài lời nói và thái độ ra, cậu ta chưa từng thật sự cho đi bất cứ điều gì.Người kim chủ trước cũng chưa từng yêu cầu điều gì quá mức.Nhưng Nguyễn Thanh thì không thể.

Cậu mang một thể chất kỳ quái, luôn khiến những kẻ biến thái bị hút đến — và không cách nào sống yên ổn với họ.Lâm Chi Diễn liếc sang thiếu niên đang cúi đầu trầm mặc trên ghế sofa, ánh mắt lạnh hẳn đi, rồi dứt khoát tăng tốc, không hề do dự rời khỏi đó.Đợi đến khi bóng dáng hắn ta khuất hẳn, Nguyễn Thanh mới khẽ thở phào một hơi.

Cậu lặng lẽ né khỏi đám đông, men theo hành lang hướng về nơi vừa xảy ra ồn ào ban nãy....Chỗ xảy ra án mạng nằm ngay đại sảnh gần khu vực lưu trú.

Lúc này, nơi đó đã được phong tỏa, toàn bộ khách đều được sơ tán sang khu vực khác.

Vùng hiện trường đã được giăng dây cảnh báo — chỉ còn vài nhân viên đang thu thập dấu vết.Ở góc khuất không xa, có vài người đứng lặng trong bóng tối.

Vị trí ấy khá kín, nếu không chú ý đến thì gần như không thể phát hiện ra có người đứng đó.Lúc này, họ đang thì thầm trao đổi với nhau.Một người đàn ông mặc áo thun đen, khẽ nghiêng người, hạ giọng hỏi:"Có ai trong các cậu thấy rõ người đó chết như thế nào không?"

Người đàn ông bên cạnh, mặc vest chỉnh tề, khẽ lắc đầu:"Không.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Tôi cũng đang ở trong sảnh để điều tra manh mối, hoàn toàn không thấy gì lạ trước đó."

Chỉ đến khi có người hét lên "Có người chết rồi!" — anh ta mới nhận ra có chuyện.Một cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai đen, hai tay đút túi, miệng nhai kẹo cao su, hờ hững nói:"Giữa chỗ đông người thế này, khả năng do ma làm rất thấp."

Những người còn lại đều gật đầu đồng tình.Quỷ — thường chỉ ra tay khi nạn nhân ở một mình.

Ra tay giữa nơi ồn ào náo nhiệt, khả năng cực kỳ thấp.Huống hồ trời vẫn còn chưa tối, vẫn còn vài tiếng nữa mới đến thời gian "quỷ thích ra tay", chuyện xảy ra vào lúc này thật sự rất bất thường.Người đàn ông mặc áo thun đen nhìn về phía hiện trường đang bị phong tỏa, hạ giọng nói:
"Phải tìm cơ hội vào xem thử."

Thiếu niên đội mũ lưỡi trai liếc sang khu vực các nhân viên đang làm việc, sau đó quay sang nói nhỏ với mấy người còn lại:
"Ngay bây giờ cũng được."

Mọi người lập tức quay sang nhìn cậu ta.Cậu thiếu niên đưa tay vào túi áo, lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho người đàn ông mặc vest.

Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình che khuất phần lớn cơ thể cậu, tay áo dài gần như phủ kín cả bàn tay.Thế nhưng khi cậu giơ tay ra, lộ rõ những ngón tay trắng nõn như ngọc, thon dài, cầm lấy tấm danh thiếp màu trắng ngà — nổi bật một cách kỳ lạ.Người đàn ông mặc vest hơi đơ người, theo phản xạ đưa tay nhận lấy.Khi tấm danh thiếp đã nằm trong tay, anh ta mới phát hiện — đây không phải danh thiếp bình thường.Chất liệu danh thiếp cực kỳ đặc biệt, được chế tác vô cùng tinh xảo, bốn cạnh còn viền chỉ vàng sang trọng.Nhưng trên đó chỉ có duy nhất một cái tên và một dãy số điện thoại:[Lâm Chi Diễn 156****1111]Người đàn ông mặc vest ngơ ngác nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt không giấu nổi nghi hoặc.Thiếu niên ngẩng nhẹ cằm, để lộ phần cằm trắng như ngọc:
"Danh thiếp của người phụ trách con tàu này."

Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông lập tức mở to kinh ngạc, gần như không thể tin nổi:
"Danh thiếp của người phụ trách tàu á!?"

Những người còn lại đều giật mình, lập tức đổ dồn ánh mắt về phía thiếu niên.Cậu mặc đồng phục học sinh cấp hai, nhìn qua chỉ như một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, vành mũ kéo thấp che kín khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo.Nhưng chỉ nhìn thân hình và bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ ấy thôi, ai cũng ngầm đoán — chắc chắn là một mỹ nhân.Mỹ nhân trong trò chơi kinh dị vô hạn đôi khi được "ưu đãi", nhưng cái ưu đãi đó lại thường khiến người khác coi thường.Bởi vì người đẹp mà dựa vào sắc để sống thì thường chẳng có thực lực, gặp nguy hiểm chẳng giúp được gì, chỉ biết làm vướng chân người khác.Tuy nhiên — không một ai ở đây dám xem thường thiếu niên kia.Mới vào phó bản chưa đầy một tiếng đồng hồ, mà đã lấy được danh thiếp của người phụ trách du thuyền.

Nếu nói người này là một "người chơi bình thường", thì chẳng ai dám tin cả.Phải biết rằng, sở hữu tấm danh thiếp này chẳng khác nào có được mối quan hệ với quản lý cấp cao.

Nếu biết tận dụng đúng cách, chắc chắn sẽ thu được lợi ích không nhỏ.Thiếu niên không để tâm đến ánh mắt của mọi người, chỉ khẽ gật đầu với người đàn ông mặc vest:
"Ừ."

Thiếu niên ấy chính là Nguyễn Thanh.Sau khi tách khỏi Lâm Chi Diễn, Nguyễn Thanh đã nghĩ cách trà trộn vào đội ngũ người chơi.Số người tham gia phó bản lần này khá đông, lại đến từ nhiều quốc gia khác nhau nên được sắp xếp rải rác khắp nơi trên du thuyền — điều này rất thuận lợi cho việc ẩn thân của Nguyễn Thanh.Và cậu đã làm rất tốt.

Không một ai trong nhóm nghi ngờ thân phận người chơi của cậu.Còn về tấm danh thiếp ấy — chính là lúc Nguyễn Thanh lén lấy từ trong người Lâm Chi Diễn khi hắn đi ngang qua cậu.Nếu không phải do cậu quá dễ thu hút sự chú ý, thì với danh thiếp ấy, cậu đã tự mình ra mặt thay vì phải nhờ người khác.Trong nhóm nhỏ này, người đàn ông mặc vest có vẻ ngoài chỉn chu và khí chất ổn định nhất — là lựa chọn thích hợp để ra mặt thay cậu.Những người chơi khác cũng không có ý kiến gì, liền theo sau người đàn ông mặc vest, cùng nhau tiến về hiện trường vụ án.Tại hiện trường, các nhân viên đang chụp ảnh, kiểm tra thi thể và khu vực xung quanh, nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp.

Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy họ làm việc khá qua loa.

Sau một hồi kiểm tra sơ sài, họ nhanh chóng kết luận nạn nhân chết do xúc động mạnh dẫn đến ngừng tim.Vì có nhân viên canh giữ, nhóm người chơi lập tức bị chặn lại bên ngoài ranh giới phong tỏa.

Người đàn ông mặc vest không hề hoảng loạn, anh ta bình tĩnh tiến lên trao đổi gì đó với nhân viên.

Khi người này nhìn thấy danh thiếp, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn anh một cái, sau đó cho phép cả nhóm tiến vào hiện trường.Ngay khi vào trong, nhóm người chơi nhanh chóng bắt đầu kiểm tra thi thể.Nạn nhân là một người đàn ông, thi thể hoàn toàn nguyên vẹn, không có bất kỳ vết thương nào trên người.

Thậm chí, vẻ mặt lúc chết cũng rất bình thường — không có dấu hiệu gì của đau đớn hay sợ hãi.Mọi người kiểm tra rất cẩn thận, nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ điểm bất thường nào.

Tình huống giống như... thật sự là do quá kích động mà đột tử.

Thế nhưng, trực giác của những người chơi lại không tin như vậy.Nguyễn Thanh không phí nhiều thời gian ở thi thể.

Cậu chỉ lật tìm vài chỗ rồi liền chuyển sự chú ý sang cái ly thủy tinh vỡ dưới đất.Lúc chết, người đàn ông kia rõ ràng đang uống rượu vang đỏ.

Sau khi ngã xuống, ly rượu vỡ tan tành, chất lỏng đỏ như máu loang lổ dưới nền nhà.Hành động của Nguyễn Thanh khiến những người chơi khác chú ý.

Người đàn ông mặc áo thun đen hạ giọng hỏi, giọng nói mang theo chút tôn trọng:
"Cậu phát hiện gì à?"

Nguyễn Thanh hơi ngẩng đầu, khẽ ra hiệu về phía vết rượu đổ:
"Rượu này... có gì đó không đúng."

Rượu vang đỏ, giống như nước, thường không có độ sánh đặc.

Nhưng thứ đang đọng dưới nền lại mang theo cảm giác dính dính, như thể đã bị pha thêm thứ gì đó.Người đàn ông áo đen lập tức hiểu ý, cúi xuống, lấy một ống hút ở gần đó chấm thử vào vết rượu.Vừa chạm vào là thấy rõ — chất lỏng kia quả nhiên có độ sánh bất thường.

Rượu này đã bị pha lẫn thứ gì đó.

Khả năng cao là nạn nhân bị đầu độc.— Có kẻ giết người trên con tàu này?Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai vội vàng đưa ra kết luận.Nguyễn Thanh đứng dậy, hai tay đút túi, cất giọng hờ hững:
"Ban đêm ở một mình, không an toàn."

Những người chơi còn lại đồng loạt gật đầu.

Dù là do có sát nhân hay có thứ gì đó khác, thì việc ở một mình vào ban đêm chắc chắn rất nguy hiểm.Cuối cùng, mọi người thống nhất sẽ chia nhóm hai người để ngủ cùng nhau — ít ra còn có người trông chừng.Vì danh thiếp Nguyễn Thanh đưa ra và cả phát hiện của cậu, các người chơi đã bắt đầu có xu hướng nghe theo cậu, dần coi cậu là người lãnh đạo.

Rất nhiều người chủ động ngỏ lời muốn lập đội cùng Nguyễn Thanh.Thế nhưng cậu lại từ chối tất cả, và quay sang... mời cậu bé đứng lặng lẽ bên cạnh.Cậu bé ấy trông còn nhỏ, tầm mười ba mười bốn tuổi, suốt quá trình điều tra vừa rồi gần như bị mọi người ngó lơ.Người chơi càng tồn tại lâu trong trò chơi kinh dị vô hạn, thì càng rõ ràng một điều:
Thực lực là thứ quan trọng nhất.

Một người yếu như cậu bé kia, sớm muộn cũng bị hệ thống đào thải.

Vậy nên chẳng ai muốn lãng phí vị trí lập đội cho một người như thế cả.Cậu bé cũng bất ngờ khi được Nguyễn Thanh mời.

Cậu ta do dự trong giây lát, như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đồng ý.Nguyễn Thanh chọn cô bé vì một lý do rất đơn giản — trông cậu ta đủ yếu, không thể tạo thành uy hiếp với cậu.Sau khi hiện trường không còn gì để khai thác thêm, các người chơi chia thành từng cặp, bắt đầu đi khắp du thuyền tìm kiếm manh mối.Nhưng du thuyền quá lớn, chỉ tìm kiếm một tầng thôi cũng đã tốn không ít thời gian.

Sau hai tiếng đồng hồ, mọi người vẫn chẳng thu hoạch được gì có giá trị.Trời bắt đầu tối dần.

Mới chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là mặt trời hoàn toàn lặn xuống, mà nhiệt độ trên du thuyền đã tụt xuống rõ rệt, khiến người ta cảm thấy một luồng lạnh lành len lỏi.Một người chơi mặc áo sơ mi khẽ rùng mình, xoa cánh tay lẩm bẩm:
"Máy lạnh chỉnh thấp quá rồi đấy."

Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía điều hòa ở đằng xa, chậm rãi lên tiếng:
"Không phải do điều hòa đâu."

Cậu đã nhận ra sự bất thường từ sớm — ngay khoảnh khắc mặt trời lặn, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống rõ rệt.Thế nhưng, điều hòa trên tàu vẫn giữ nguyên ở mức 25 độ, không hề thay đổi.Người đàn ông mặc vest nói:
"Ở ngoài biển mà, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn cũng bình thường thôi, có gì đâu mà lạ."

Nguyễn Thanh lắc đầu:
"Suất nhiệt riêng của nước là 4200 J/kg·°C."

Mọi người lập tức quay sang nhìn cậu với vẻ mơ hồ, không hiểu cậu đang nói cái gì.Nguyễn Thanh hạ giọng, kiên nhẫn giải thích:
"Chính vì đang ở giữa biển, nên nhiệt độ mới không thể chênh lệch nhiều như thế được."

Dưới tác động của bức xạ mặt trời, do suất nhiệt riêng của nước rất cao, nên nước biển giữ nhiệt rất tốt.

Việc nhiệt độ đột ngột giảm mạnh là hoàn toàn bất hợp lý.Dù đã quên sạch kiến thức vật lý từ lâu, những người chơi cũng hiểu được ý cậu:
Cái lạnh này... là bất thường.Người đàn ông áo thun đen đề nghị:
"Hay là... chúng ta thử lên boong tàu xem sao?"

"Không được đâu."

Người đàn ông mặc vest lập tức bác bỏ:
"Từ tầng ba đến tầng sáu là khu vực dành riêng cho khách trúng vé — không có lối nào dẫn ra boong tàu từ bốn tầng này cả."

"Nếu không muốn phá tàu thì đừng mơ mà ra ngoài."

Mà một khi phá hủy cấu trúc tàu thì hậu quả sẽ không ai đoán được.

Rõ ràng con đường đó là không thể.Thực tế, tầng hai lại có lối ra boong, nhưng Nguyễn Thanh không nói ra.Hiện tại, cậu đang đóng vai người chơi.

Mà quy định trong trò chơi rất rõ — người chơi bị cấm tiến vào tầng hai, khu vực dành riêng cho nhân viên.Thế nên, đề nghị của người đàn ông áo đen chỉ có thể gác lại.Sau khi chia sẻ những thông tin thu thập được trong suốt hai tiếng qua, nhóm người chơi cũng dần tản ra — ai về phòng người nấy, ai còn muốn tìm hiểu tiếp thì tiếp tục tra manh mối.Nguyễn Thanh không đi tra thêm, mà cùng cô bé trở về phòng cô.Đứng trước cửa phòng, ban đầu Nguyễn Thanh tưởng cô bé sẽ lấy thư mời để mở cửa.

Nhưng bất ngờ thay, cánh cửa lại được mở ra từ bên trong.Người mở cửa là một thiếu niên cao lớn hơn cả Nguyễn Thanh.

Cậu ta trông khá ít nói, vừa mở cửa đã nhìn cô bé rồi gọi nhỏ:
"Chị."

Nguyễn Thanh sững người khi nghe cách xưng hô ấy.

Cậu vô thức quay đầu nhìn về phía cô bé.Chị?Cô bé cũng ngại ngùng thấy rõ, khẽ cúi đầu lí nhí giải thích:
"Tôi... tôi là con gái."

Nguyễn Thanh: "???"

Cũng khó trách Nguyễn Thanh nhận nhầm giới tính — "cậu bé" ấy để tóc húi cua, gương mặt và cách ăn mặc đều rất trung tính, nhìn qua chẳng khác gì một cậu con trai thực thụ.Ngay khi Nguyễn Thanh còn đang định mở miệng nói gì đó thì...

Tiếng loa phát thanh trên du thuyền bất ngờ vang lên, khiến mọi người trên tàu đều chú ý."

Xin lỗi đã làm phiền quý khách.

Ngài Lâm vừa phát hiện có người đã lén lút lên tàu.Để đảm bảo an toàn cho tất cả hành khách, cũng như tiện cho việc kiểm tra, kể từ thời điểm này —
TẤT CẢ HÀNH KHÁCH BỊ CẤM CHO NGƯỜI KHÁC NGỦ NHỜ.Vào lúc 10 giờ tối, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra từng người.Mong quý khách phối hợp."
———-
Tội nghịp anh bé🐒
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back