Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Wattpad  [Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)

[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 313🙁48)


◎ Không cần ◎Nhậm Diên Khánh nhìn người trước mặt, yếu ớt và đáng thương, há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.Bởi vì... tất cả đều là sự thật.Việc lạnh lùng chặn số sau khi nhận cuộc gọi là thật.

Việc từng muốn để thiếu niên chết cũng là thật.

Thậm chí hắn còn từng có ý định, sau khi cậu chết sẽ phong ấn linh hồn cậu vĩnh viễn trong khu chung cư này, để cậu mãi mãi không có ngày thấy lại ánh mặt trời - chỉ để bản thân không bị ảnh hưởng.Đó cũng là lý do Nhậm Diên Khánh xây nên khu chung cư này.Nơi này, vốn dĩ là một ngôi mộ.

Một ngôi mộ để chôn vùi sức mạnh kỳ dị kia, và cả linh hồn của chính hắn - phần đã bị ăn mòn đến nát vụn.Nhưng... vì thiếu niên, hắn đã từ bỏ kế hoạch ấy.

Dù biết chắc mình sẽ chết, hắn vẫn chọn cứu người.Từ giây phút nghe thấy giọng nói vang lên trong điện thoại, Nhậm Diên Khánh đã hối hận.

Những năm qua, từng giờ từng khắc hắn đều sống trong sự dày vò của hối hận.Dù biết rõ linh hồn và sức mạnh của cậu là bất tử, chỉ cần không bị phong ấn thì sẽ không sao - nhưng hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh thiếu niên chết đi trong sợ hãi và tuyệt vọng.Bởi khi tách thiếu niên ra, hắn không để lại cho cậu chút ký ức nào, cũng không cho cậu một thể xác đủ mạnh.Chỉ cần nguồn sức mạnh ấy bắt đầu mất kiểm soát, nó sẽ khiến thể xác và linh hồn bị tàn phá.Đau đớn đến mức đầu như nứt ra, đó là nỗi đau xuất phát từ linh hồn - một sự giày vò mà dù là ai cũng không thể chịu nổi.

Chỉ có thuốc ức chế đặc chế mới có thể tạm thời giảm bớt cơn đau đó.Thế nhưng lọ thuốc bị tên bắt cóc lấy đi... chỉ đủ dùng trong ba ngày.Ba ngày sau, thiếu niên sẽ phải chết trong cơn đau giằng xé linh hồn - còn thê thảm hơn bị bom nổ cả vạn lần.Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, tim Nhậm Diên Khánh như bị ai đó bóp chặt.Dù hắn đã là lệ quỷ, không cần thở nữa, nhưng vẫn cảm thấy như bị ngạt nước, như bị bóp nghẹt đến mức phát điên.Hắn nhìn thiếu niên như thể sắp bị vứt bỏ, bàn tay run lên, cuối cùng khẽ mở miệng, giọng khàn khàn cứng đờ:
"Ta không bỏ con lại..."

"Ta đã đi cứu con rồi, ta chỉ là-"Lời còn chưa nói hết, Hứa Hạ đã ra tay.

Đoạn Minh cũng lập tức lao vào.Hiển nhiên, cả hai đều không định để Nhậm Diên Khánh có cơ hội giải thích.Vì họ biết rõ - chỉ cần hắn nói rằng mình chết trên đường đi cứu cậu, thì thiếu niên nhất định sẽ mềm lòng.Giữa hai người vốn dĩ đã có sự thân thiết đặc biệt.

Khi thiếu niên còn mất trí nhớ, họ đã nhìn thấy rõ ràng - cậu lệ thuộc vào "cha" của mình nhiều đến mức nào.Nếu hai người thực sự chỉ là cha con, họ còn có thể miễn cưỡng gọi Nhậm Diên Khánh một tiếng "Bố vợ".Nhưng rõ ràng, Nhậm Diên Khánh chưa từng xem thiếu niên là con trai.Vậy nên, bọn họ sẽ tuyệt đối không để Nguyễn Thanh biết - người kia đã chết trên đường đến cứu cậu.Một lần nữa, những cái bóng lại giao đấu dữ dội.

Không khí tràn ngập sát khí và u ám, dày đặc đến rợn người.Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy trời sắp sáng, thứ khí tức đen tối cũng tan đi phần nào.Do tính chất đặc biệt của khu chung cư này, vào ban ngày, lệ quỷ sẽ quay lại trạng thái như lúc còn sống - có thân xác, có nhịp tim, có hơi thở.Thậm chí, lệ quỷ cũng có thể chết.

Mà một khi chết vào ban ngày, sức mạnh của chúng sẽ suy giảm nghiêm trọng, đến tối rất dễ bị những lệ quỷ khác nuốt chửng, trở thành chất dinh dưỡng cho kẻ mạnh hơn.Nhưng mấy người đang giao đấu kia lại hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.

Dù đã quay về trạng thái "người sống", họ vẫn chỉ muốn một đòn tiễn đối phương xuống địa ngục.Huống chi Nhậm Diên Khánh mạnh hơn bọn họ rất nhiều - chỉ có ban ngày mới có khả năng giết được hắn.Nhậm Diên Khánh cũng nghĩ như vậy.

Với hắn, bọn chúng đã bắt cóc Nhậm Thanh, vậy thì...

đáng chết.Nguyễn Thanh co rúm lại trong góc, bị sát khí dày đặc của cuộc giao tranh làm cho sợ hãi.Lần này không giống như lần trước.

Trước đây, cậu đứng khá xa cửa ra vào, đường lui bị bọn họ chắn hết.

Nhưng lần này, cánh cửa lại ở ngay gần bên.Nguyễn Thanh liếc nhìn về phía cửa, hàng mi dài khẽ run lên.

Cậu mím môi, rồi rón rén dịch chuyển về hướng đó.Có lẽ do mấy người kia đánh quá tập trung, chẳng ai để ý đến việc bóng dáng Nguyễn Thanh đã biến mất khỏi căn phòng.Chỉ khi thoát ra khỏi căn phòng đáng sợ ấy, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, toàn thân Nguyễn Thanh đã mềm nhũn vì mệt mỏi và sợ hãi.Cậu cố né tránh những lệ quỷ khác, tìm đại một căn phòng có vẻ an toàn, sau đó nhìn quanh, phát hiện một chiếc gương.Cậu đứng trước gương, giao lại thân xác cho "Nguyễn Thanh".Còn linh hồn thật của cậu thì quay về trong gương."

Nguyễn Thanh" nhìn bóng dáng mong manh trong gương, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng nhợt nhạt kia, trong đáy mắt lộ ra một tia u ám.Một thân xác yếu ớt không thể chứa đựng hai linh hồn.Huống hồ, linh hồn của "Nguyễn Thanh" còn mang tính ăn mòn không thể kiềm chế.

Chỉ cần chạm vào linh hồn của Nguyễn Thanh dù chỉ một chút... cũng là nguy hiểm chí mạng.Vì thế, mỗi lần hoán đổi cơ thể, bắt buộc phải có một người lui vào gương.Cũng chính vì không có gương, nên "Nguyễn Thanh" mới không thể đổi lại được thân xác.Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra.Đôi mắt "Nguyễn Thanh" tối sầm, ẩn chứa sát ý.- Đám người đó... nên chết.Trong khi đó, khán giả trong phòng livestream vốn đang theo dõi rất chăm chú, bỗng có người lơ đãng liếc sang thanh tiến trình bên cạnh, chợt phát hiện: nó đã dừng lại ở mức 23%.【Ơ?

Mọi người có để ý không?

Cái thanh tiến trình dị biến kia ngừng tăng rồi đấy?】
【Thật kì lạ, sao lúc streamer rời khỏi cơ thể thì nó lại dừng lại?

Chẳng lẽ dị biến không phải vì boss lớn trong phó bản ở trong cơ thể cậu ta sao?】Cả phòng livestream đều ngơ ngác, bởi điều này hoàn toàn trái ngược với suy đoán ban đầu của họ.Tiến trình dị biến không ngừng tăng dường như... không phải do đại boss ký sinh trong cơ thể của người chơi.Mà là do - người chơi tự thân trở lại cơ thể của mình!Khán giả trong phòng đồng loạt giật mình bừng tỉnh, bởi họ nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng:Người chơi... là quỷ.Cậu đã chết trong vụ bắt cóc năm đó, bị hệ thống phó bản phán định là một lệ quỷ.

Vì vậy, dù cơ thể đó vốn thuộc về cậu, thì khi trở lại cũng chỉ là lệ quỷ nhập xác mà thôi.Mà cơ thể sống... vốn không thể chịu nổi một lệ quỷ nhập vào.Việc streamer trở về cơ thể của mình, thực chất... chính là đang giết chết bản thân.Và có vẻ như streamer vẫn chưa nhận thức được điều này, dù có nhận ra thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Bởi vì nếu cậu ta không quay lại cơ thể của mình, thì trong cơ thể ấy sẽ là đại boss của phó bản, và hệ thống trò chơi sẽ ngay lập tức đánh giá người chơi không phải là con người.Cơ hội để streamer vượt qua phó bản có vẻ như đã hoàn toàn tiêu tan.Khán giả trong phòng livestream điên cuồng gửi tin nhắn nhắc nhở Nguyễn Thanh, nhưng tất cả những thông tin liên quan đến phó bản đều bị hệ thống trò chơi chặn lại hoàn toàn."

Nguyễn Thanh" hạ mắt, che giấu đi vẻ nguy hiểm trong ánh mắt, giọng nói mang theo chút tủi thân và đau buồn: "Tôi không thích Nhậm Diên Khánh."

Nguyễn Thanh "Ừm" một tiếng tỏ vẻ đồng ý: "Tôi cũng không thích."

"Nguyễn Thanh" không ngờ Nguyễn Thanh lại trả lời dứt khoát như vậy, lập tức rơi vào một khoảng lặng đầy nghi ngờ.Vì một cách nào đó, hắn cũng có thể coi là Nhậm Diên Khánh.Ngay sau đó, khóe mắt "Nguyễn Thanh" cong lên, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ và thỏa mãn.Không sao, từ vài ngày trước, hắn đã không còn là Nhậm Diên Khánh nữa, mà là Nguyễn Thanh sợ ma.Nhưng trước khi làm điều đó, hắn cần phải loại bỏ mấy cái đứa ngu ngốc kia trước đã.Lấy lý do sợ ma, "Nguyễn Thanh" lại tiếp tục hoán đổi với Nguyễn Thanh.Chỉ có điều lần này, "Nguyễn Thanh" không chịu yên lặng trong gương nữa, mà là biến mất không để lại dấu vết....Nguyễn Thanh không hề biết "Nguyễn Thanh" đã biến mất.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, thậm chí còn sử dụng một số phương pháp thôi miên, lợi dụng khoảng thời gian mà mấy con quỷ đang đánh nhau để tìm kiếm manh mối trong căn phòng của tòa nhà D.Tòa nhà D hình như chỉ có sáu con quỷ, đây là cơ hội tốt nhất để tìm manh mối.Tòa nhà D có cùng chiều cao như các tầng khác, và cũng có rất nhiều phòng, việc tìm được phòng của những con quỷ này không hề dễ dàng.Nguyễn Thanh tốn không ít thời gian mới tìm được phòng của một trong số chúng.Đó là phòng của Đoạn Minh.Những manh mối trong phòng của lệ quỷ đều liên quan đến bản thân chúng, và các manh mối trong phòng thì tự nhiên sẽ liên quan đến Đoạn Minh.Nguyễn Thanh cẩn thận lật những tài liệu và sổ ghi chép trên bàn.Quả nhiên, Đoạn Minh và bốn người kia hoàn toàn không phải công nhân ở công trường, họ đến từ nhiều nơi khác nhau và làm những nghề khác nhau, nhưng lại có một điểm chung.Đó là trước vụ bắt cóc, họ từng đến khu dân cư này, dù cho cả Nhậm Diên Khánh cũng không ngoại lệ.Khi đó, khu dân cư này vẫn chưa phải là khu dân cư, mà chỉ là một nghĩa trang.Tuy nhiên, tài liệu không ghi rõ họ đến khu dân cư làm gì, cũng không có thông tin về những gì đã xảy ra lúc đó.Nghĩa... trang?Nguyễn Thanh bỗng nghĩ ra điều gì đó, lập tức cầm tài liệu rời khỏi phòng và leo lên mái tòa nhà D.Tầng mái có thể nhìn rõ toàn cảnh khu dân cư, và cũng cảm nhận rõ ràng cảm giác rợn người ấy.U ám, kỳ quái, và đáng sợ.Cấu trúc khu dân cư này là hình chữ nhật, giống như một chiếc quan tài!Nguyễn Thanh không cần suy nghĩ, lập tức quay người định rời đi, nhưng ngay khi vừa quay người, mấy bóng đen từ dưới tầng nhảy vọt lên, lập tức đáp xuống mái của tòa nhà bên cạnh.Là... sáu người kia.Không, không chỉ có sáu người, còn có một người thứ bảy.Vào ban ngày, dáng vẻ của nhóm người này trông không đáng sợ, họ chỉ giống như những người bình thường.

Nguyễn Thanh ép bản thân phải ở lại.Một cảm giác trực giác bảo cậu rằng, bóng dáng thứ bảy kia có vấn đề.Bởi vì chỉ có bóng dáng thứ bảy ấy không phải dáng vẻ của con người, mà toàn thân bị bao phủ trong một lớp sương đen, không thể nhìn rõ hình dạng.Nó giống như một bóng đen vẫn còn lẩn khuất trong bóng tối, uốn cong và kỳ quái, chỉ cần nhìn vào là đã cảm thấy lạnh gáy.Hơn nữa, dù cho sáu người đang đánh nhau sống chết, không biết vì lý do gì, họ lại đang hợp lực đánh vào bóng đen kia.Thế nhưng, dù là sáu người liên kết lại, có vẻ như họ vẫn không thể đánh bại bóng đen đó, thậm chí không dám đối mặt trực tiếp với nó, cũng không dám để sương đen đó chạm vào mình dù chỉ một chút.Mọi người đánh nhau rất căng thẳng, Nguyễn Thanh cũng rất chăm chú nhìn theo, nhưng chẳng ai để ý đến sự lan tỏa của sương đen từ bóng dáng kia.

Nó dần dần bao phủ mọi thứ, tiêu diệt tất cả, không còn sót lại dù chỉ một mảnh tro tàn.Ngay cả tòa nhà D nơi Nguyễn Thanh đang đứng cũng bắt đầu bị sương đen nuốt chửng, từ từ bao vây từ dưới lên trên.Khi bóng tối tiến đến các tầng dưới của tòa nhà, cả tòa nhà bắt đầu nghiêng đi.

Lúc này, mọi người đều nhận ra.Ngay cả Nguyễn Thanh trên tầng mái cũng không ngoại lệ.Khuôn mặt Nguyễn Thanh tái xanh, theo bản năng lùi lại một bước, nhưng tốc độ của sự xâm lấn quá nhanh, chỉ trong chốc lát, nó đã nuốt chửng gần hết tầng dưới.

Cả tòa nhà không thể chịu nổi nữa, sụp xuống theo một hướng.Mọi người hiếm khi hiện lên vẻ hoảng sợ và sợ hãi, bất chấp tất cả chạy đến mép tòa nhà, muốn cứu người.Tuy nhiên, đã quá muộn, bóng dáng của Nguyễn Thanh đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát.Cùng với Nguyễn Thanh bị chôn vùi còn có Chu Cẩm Thần.Chu Cẩm Thần luôn để ý đến Nguyễn Thanh, ngay cả trong lúc chiến đấu cũng không ngoại lệ.

Khi sự cố xảy ra, hắn là người đầu tiên phản ứng và cũng là người duy nhất chạy đến trước mặt Nguyễn Thanh.Sức tàn phá của đống đổ nát từ tòa nhà rơi xuống là vô cùng lớn, cộng thêm với sức mạnh hắc ám ăn mòn mọi thứ, ngay cả Chu Cẩm Thần cũng cảm thấy có phần bất lực.Nhưng Chu Cẩm Thần gần như không màng nguy hiểm, liều mình chắn trước mặt Nguyễn Thanh, bảo vệ cậu khỏi tất cả các mảnh đá rơi xuống, ngăn cản cả những mảnh kính vỡ, cũng bảo vệ cậu khỏi sức mạnh hắc ám đó.Chỉ có điều, Nguyễn Thanh có lẽ vẫn vì rơi từ tòa nhà cao xuống mà không chịu nổi cú va đập, khiến cậu bất tỉnh.Chu Cẩm Thần lúc này cũng không khá hơn là bao, trán anh bị đá vỡ đập trúng tạo thành vết thương chí mạng, trên mặt còn bị mảnh kính vỡ cắt ngang, máu chảy từ khuôn mặt đi xuống, nhuộm đỏ cả áo.Máu còn chảy cả lên người Nguyễn Thanh, người mà anh đang bảo vệ dưới thân.Lệ quỷ không chỉ có thể trở lại hình dáng người sống vào ban ngày, mà sức mạnh cũng sẽ giảm đi rất nhiều.Chu Cẩm Thần chính là hệ thống, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của mình đang suy yếu dần khi trời sáng, yếu đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa.Hắn không thể chống đỡ sự sụp đổ của tòa nhà, cũng không thể chống lại sức mạnh hắc ám của "Nó".Tuy nhiên, người trước mặt anh vẫn nằm bất động, nếu không phải vì lồng ngực vẫn còn hơi nhấp nhô, có lẽ mọi người sẽ nghĩ cậu thiếu niên này đã chết.Phó bản này, không có bất kỳ cơ hội qua ải nào.Người chơi bình thường thì không có, mà người chơi là NPC đặc biệt như Nguyễn Thanh càng không có.Khi tên của phó bản biến thành bốn chữ 《Kinh Hồn Đại Lâu》, hệ thống đã rất rõ ràng về điều này.Vì thế, hắn không ngần ngại sử dụng sức mạnh của mình, dù có thể sẽ lộ diện, để đưa người trở lại thời điểm trong quá khứ, nhưng không ngờ vẫn là kết cục như thế này.Hắn cảm thấy có chút không cam lòng.Không cam lòng để cậu thiếu niên chết đi như vậy, cũng không cam lòng khi cậu sẽ hoàn toàn quên hắn.Rõ ràng chỉ mới khó khăn lắm mới có thể đến gần hắn như vậy, rõ ràng vừa mới bước đến được bước này.Nhưng bây giờ, tất cả đều phải trở lại con số không.Khi Nguyễn Thanh chết trong phó bản này, cậu sẽ quên hết tất cả những gì đã qua và trở thành NPC trong phó bản này.Có thể một ngày nào đó sẽ được người khác mang ra khỏi phó bản, trở lại là người chơi đặc biệt, hoặc có thể sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong phó bản này.Nhưng dù là trường hợp nào, cậu cũng sẽ không còn nhớ về hắn nữa.Hắn không cam lòng.Nhưng hắn đã trực tiếp thay thế Chu Cẩm Thần, điều đó đã là một phép thử trên lưỡi dao sắc bén, nếu tiếp tục sử dụng sức mạnh để giúp cậu, hắn chắc chắn sẽ kích hoạt cấm chế của "Nó", mọi thứ sẽ bị làm lại từ đầu.Đến lúc đó, hắn cũng sẽ không còn nhớ gì về những điều này nữa.Chu Cẩm Thần lặng lẽ nhìn người thiếu niên bất tỉnh, trong đôi mắt anh là một thứ cảm xúc không tên.Như là không cam lòng, như là xót xa, như là tiếc nuối.Cuối cùng, anh từ từ nhắm mắt lại, trong ánh mắt là sự quyết đoán, động viên một sức mạnh không phải của Chu Cẩm ThầnNếu phải chọn, anh thà mất hết ký ức của mình, đánh cược cho một khả năng của người này, cũng là đánh cược cho chính mình.Dù khả năng này gần như bằng không.Khi Chu Cẩm Thần chuẩn bị dùng hết sức lực của mình, một giọng nói nhẹ nhàng và có chút yếu ớt vang lên."

Không cần."

Chu Cẩm Thần ngạc nhiên mở mắt, người dưới thân anh không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang ngẩng đầu nhìn anh.Nguyễn Thanh bình thản nhìn Chu Cẩm Thần, lại một lần nữa lặp lại câu nói vừa rồi, "Không cần."

"'Nó' sẽ không để tôi chết."

"Ít nhất, bây giờ thì không."

Nếu không thể vượt qua, cậu chỉ có thể chết vào ngày cuối cùng của phó bản này.Chu Cẩm Thần mím chặt môi, "Cậu... tìm ra cách rồi sao?"

"Chưa."

Nguyễn Thanh nhẹ nhàng cười, lắc đầu, cậu cố gắng duỗi tay, lau sạch vết máu trên mặt Chu Cẩm Thần, rồi khẽ nói, "Chỉ cần bảo vệ tôi đến giây phút cuối cùng của anh."

Chu Cẩm Thần chỉ im lặng nhìn Nguyễn Thanh vài giây, cuối cùng thấp giọng nói, "Được."

Sau lời đồng ý của Chu Cẩm Thần, không gian chật hẹp và tối tăm lặng đi, không ai còn lên tiếng nữa.Cả hai cũng không còn sức để nói gì thêm.Không khí trở nên đặc biệt im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, một cảm giác kỳ lạ như thời gian đang yên ả trôi qua.Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức mặt trời đã lên, lâu đến mức ngày thứ tư của phó bản đã đến.Cũng lâu đến mức Chu Cẩm Thần... không thể tiếp tục chịu đựng nữa.Nguyễn Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cổ Chu Cẩm Thần, khi anh nhắm mắt và ngã xuống, cậu hơi nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.Môi chạm môi, nụ hôn nhẹ nhàng và đầy quyến luyến.Nguyễn Thanh liếc nhìn người không còn hơi thở, khẽ thì thào như một lời thì thầm, "Cảm ơn anh."

"Chúc anh ngủ ngon."
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 314🙁49)


◎ Có một căn phòng trống ◎Ngay khi Nguyễn Thanh nói "Chúc anh ngủ ngon," người trong vòng tay cậu biến mất, không để lại một dấu vết nào.Quỷ dữ dù có thể quay lại hình dáng người sống, nhưng cuối cùng vẫn là quỷ dữ, không có thể xác nào tồn tại.Và những con quỷ chết vào ban ngày, nếu không có gì bất ngờ, sẽ không thể xuất hiện nữa vào ban ngày.sức mạnh bị suy giảm nghiêm trọng, chúng thậm chí có thể bị các con quỷ khác nuốt chửng.Nguyễn Thanh vốn đã phải dựa vào việc ôm Chu Cẩm Thần để giữ thăng bằng, khi Chu Cẩm Thần biến mất, cậu ngã quỵ xuống đất, nằm yên lặng nhìn vào đống đổ nát.Không biết cậu đang nghĩ gì.Không còn Chu Cẩm Thần, đống đổ nát không còn được đỡ nữa, nhưng kỳ lạ là nó không đổ sập xuống mà vẫn duy trì hình dạng như khi Chu Cẩm Thần còn ở đó.Đám sương đen cũng chỉ lượn quanh mà không gây tổn thương gì cho Nguyễn Thanh.Như Nguyễn Thanh đã đoán trước, cậu có thể sống sót đến ngày cuối cùng của phó bản này....

Nhưng cũng chỉ có thể sống đến ngày cuối cùng của phó bản mà thôi.Nguyễn Thanh cứ như vậy lặng lẽ nhìn vào đống đổ nát gần một phút, rồi khó khăn lắm mới rút điện thoại ra xem, ánh sáng từ màn hình chiếu lên những mảnh kính vỡ xung quanh, khiến cậu cảm thấy chói mắt.

Ngay sau đó, Nguyễn Thanh từ từ nhắm mắt lại.Đây là ngày thứ tư trong phó bản, cũng là ngày duy nhất có người chơi sống sót đến được ngày thứ tư, và không chỉ một người chơi.Ngoài Lan Húc mạnh mẽ còn sống sót, Nguyễn Thanh cũng đã sống sót.Những người chơi khác đều đã chết vào đêm qua.Có người chết trong tay quỷ dữ, cũng có người chết trong các cuộc đấu tranh, như là Lâm Dung.Khi tòa nhà sụp đổ, cô cũng bị chôn vùi dưới đống đổ nát, nhưng khác với Nguyễn Thanh, không ai thay cô che chắn các mảnh vỡ.Tính cách của Lâm Dung không được ưa thích, số lượng người xem trong phòng phát sóng của cô rất ít, vì thế không ai để ý rằng mặc dù phòng phát sóng của cô đã tối lại, nhưng dường như không hề bị tắt hoàn toàn....Khi Nguyễn Thanh mở mắt lần nữa, cậu không còn nằm trong cái khe hẹp và tối tăm của đống đổ nát mà thay vào đó là nằm trên một chiếc giường mềm mại.Đây là phòng trong khu dân cư, Nguyễn Thanh vừa mở mắt đã xác định được điều này."

Cậu tỉnh rồi à?"

Khi Nguyễn Thanh cố gắng nâng người lên để ngồi dậy, một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó.Nguyễn Thanh nghe thấy giọng nói liền siết chặt những ngón tay, theo bản năng nhìn về phía cửa.Lan Húc vừa bưng một bát cháo vừa đi vào, giọng nói có chút lo lắng, "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Nguyễn Thanh thấy là Lan Húc, liền thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.Lan Húc ngồi xuống bên giường, múc một thìa cháo đưa tới miệng Nguyễn Thanh, giọng nói trầm ấm, có sức quyến rũ, "Giờ trong phó bản này chỉ còn lại chúng ta hai người."

Nguyễn Thanh không mở miệng mà nhận lấy thìa và bát từ tay Lan Húc, tự mình ăn.Khi cầm lên, Nguyễn Thanh không tránh khỏi việc chạm vào tay Lan Húc.Lan Húc dừng lại một lát, nhìn xuống chỗ vừa bị chạm vào, ánh mắt chìm vào vẻ mơ hồ khó hiểu.Nhưng ngay sau đó, Lan Húc liền chớp mắt, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, bình tĩnh và lý trí phân tích tình hình hiện tại: "Phó bản này quá nguy hiểm, sống sót đến ngày thứ bảy gần như là điều không thể.

Bây giờ chỉ còn cách thử tìm ra 'Ngài/Nó' thôi."

Lan Húc từ từ nói ra những manh mối mà hắn biết: "Phó bản này rất đặc biệt, tất cả manh mối đều nằm trên người những con quỷ dữ.

Quỷ dữ càng mạnh, manh mối càng quan trọng."

"Hiện tại, tòa nhà D có sáu con quỷ dữ, sức mạnh của chúng mạnh hơn tất cả những con quỷ khác, manh mối quan trọng chắc chắn nằm trên người chúng."

Nói xong, Lan Húc nhìn về phía Nguyễn Thanh: "Cậu có manh mối gì không?"

Nguyễn Thanh cũng không giấu giếm những thông tin mà cậu đã tìm được, kể lại những manh mối cậu phát hiện trong phòng của Đoạn Minh.Tất cả mọi thứ trong phó bản này có liên quan đến khu nghĩa địa năm xưa.

Sáu người tụ tập ở khu nghĩa địa chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, và Nhậm Diên Khánh có lẽ là người hưởng lợi lớn nhất, vì vậy mới xảy ra vụ bắt cóc năm đó.Năm người kia bắt cóc con trai duy nhất của Nhậm Diên Khánh, chẳng qua là muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc có được một thứ gì đó.Nếu thật sự là để có được thứ gì đó, thì thứ đó rất có thể là thứ mà Nhậm Diên Khánh đã tìm thấy ở khu nghĩa địa.Và thứ đó rất có thể liên quan đến "Ngài" mà phó bản này đề cập.Lan Húc nghe xong nhíu mày: "Trước đây đây là nghĩa địa sao?"

Nguyễn Thanh gật đầu: "Đúng."

Lan Húc suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Là loại nghĩa địa chôn cất lộn xộn, hay là nghĩa trang nghiêm chỉnh?"

"Không biết."

Nguyễn Thanh chỉ ăn được vài thìa cháo, rồi đặt bát cháo sang một bên.

"Tôi chỉ tìm được đến đây, không rõ là loại nghĩa địa nào."

Lan Húc đang suy nghĩ nghiêm túc, nhưng khi thấy Nguyễn Thanh đặt bát cháo xuống, ánh mắt anh bất giác nhìn vào bát cháo, sau một giây, hắn liền đưa tay cầm lấy bát, không hề e ngại, một thìa một thìa ăn hết phần cháo thừa còn lại.Nguyễn Thanh có chút ngạc nhiên nhìn Lan Húc.Lan Húc thấy Nguyễn Thanh nhìn mình, liền giải thích một cách tự nhiên: "Bây giờ đã là ngày thứ tư rồi, thức ăn trong khu dân cư không thể tùy tiện ăn được, không thể lãng phí."

Lông mi của Nguyễn Thanh khẽ run lên vài cái, cuối cùng cũng không nói gì thêm.Ngày thứ ba của phó bản chính là một ranh giới.

Đến ngày thứ tư, ban ngày cũng không còn an toàn nữa.Lúc này, khu dân cư đã khôi phục lại diện mạo ban đầu, không còn dấu hiệu nào của việc sụp đổ, cứ như sự việc hôm qua là một giấc mơ.Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì số lượng cư dân trong khu đã giảm đi rất nhiều, rõ ràng là tòa nhà đổ nát đã mang đi không ít người dân.Không chỉ có người sống, mà còn có quỷ dữ.Có lẽ vì trận sụp đổ đó, những cư dân vốn hay ra ngoài nay đều không bước chân ra ngoài nữa, toàn khu bỗng trở nên im ắng, không khí tràn ngập cảm giác nặng nề lặng im trước cơn bão.Lần này, Nguyễn Thanh và Lan Húc không tách ra nữa.Họ đã biết được tình hình cơ bản của phó bản này, bây giờ chỉ còn thiếu việc làm rõ chuyện gì đã xảy ra ở khu nghĩa địa năm xưa.Những manh mối quan trọng này chắc chắn sẽ có trong phòng của năm người kia, hoặc trong phòng của Nhậm Diên Khánh.Cả hai không còn nhiều thời gian, Nguyễn Thanh không do dự quá lâu, liền cùng Lan Húc đi đến tòa nhà D.Tòa nhà D vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, không một bóng người.

Đối mặt với sáu con quỷ dữ, khả năng sống sót gần như là không thể, họ phải tranh thủ lúc chúng không có mặt trong phòng.Chỉ riêng việc xác định sáu con quỷ dữ sống ở phòng nào đã là một thử thách, huống chi là xác định trong phòng có quỷ hay không.Cách tốt nhất là có người đi gõ cửa, dụ quỷ ra khỏi phòng.Mà người này không cần phải tìm đâu xa.

Sau chuyện đêm qua, ai cũng có thể nhận ra sự đặc biệt của sáu con quỷ đối với Nguyễn Thanh, vì vậy để Nguyễn Thanh dụ quỷ đi là lựa chọn tốt nhất.Tuy nhiên, Lan Húc có vẻ không nghĩ như vậy, từ đầu đến cuối anh không nhắc đến chuyện này, mà lại đang suy nghĩ về khả năng bắt những cư dân trong khu dân cư để thử.Dù sao chỉ cần dụ quỷ ra ngoài là được, không nhất thiết phải là người chơi.Lan Húc nói rõ suy nghĩ của mình với Nguyễn Thanh, vừa nói xong, anh đã thấy Nguyễn Thanh nhìn mình với đôi mắt đầy sự ngạc nhiên và kinh ngạc.

Có vẻ như cậu không ngờ hắn sẽ nói ra những lời như vậy.Lan Húc lập tức nhận ra mình đã nói sai, anh ngừng lại một chút rồi lên tiếng: "...

Quan hệ giữa các con quỷ dữ không tốt, ý tôi là dùng quỷ để dụ."

Cư dân trong khu này chia làm hai loại, một là quỷ dữ, một là cư dân sống.

Cư dân sống bình thường không khác gì người thật.Ở trong trò chơi vô hạn càng lâu, người chơi càng nhận ra một điều, đó là mọi thứ ở đây có thể là thật.Thế giới vô hạn là thật, người chơi là thật, ngay cả những NPC bình thường trong phó bản cũng có thể là thật.Dùng mạng sống của cư dân bình thường để dụ quỷ, có thể nói chẳng khác nào giết người.Lan Húc không quan tâm đến mạng sống của người khác, nhưng anh vô thức không muốn để người trước mặt nghĩ rằng anh là một tên ác quỷ giết người không gớm tay.Nguyễn Thanh nghe xong những lời Lan Húc nói, không phản ứng gì, chỉ khẽ mím môi rồi nói: "Có một căn phòng trống."

Lan Húc nghe vậy liền nhìn về phía Nguyễn Thanh, có vẻ như anh không hiểu tại sao cậu lại nói như vậy.Nguyễn Thanh hơi cúi đầu, "Trước đây, một con quỷ dữ đã chết."

Chu Cẩm Thần là người liên lạc trong suốt vụ bắt cóc, vị trí của anh ta rất đặc biệt, căn phòng của anh ta chắc chắn sẽ tìm ra manh mối quan trọng.Quan trọng hơn là, giờ anh ta tuyệt đối không có mặt trong căn phòng của mình.Lan Húc nghe xong nhíu mày, cuối cùng không nói gì, lựa chọn tin tưởng Nguyễn Thanh.Cả hai cẩn thận tiến vào tòa nhà D, tìm cách xác định căn phòng của Chu Cẩm Thần.Tòa nhà có tổng cộng mười tầng, với những con quỷ dữ có sự thù địch mạnh mẽ như vậy, chắc chắn chúng sẽ không sống gần nhau, cũng không thể ở cùng một tầng.Nhưng việc xác định Chu Cẩm Thần ở tầng nào lại khá khó khăn.Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu nói ra một câu ngắn gọn: "Tầng sáu."

Lan Húc hơi nheo mắt một chút, nhưng ngay lập tức anh khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Nguyễn Thanh với vẻ đầy nghi hoặc: "Cậu làm sao biết là tầng sáu?"

Nguyễn Thanh mím môi, bình thản đáp: "Cảm giác đi."
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 315🙁46)


◎ Cơ thể con người thật mong manh ◎Giữa trưa, thời tiết đầu hạ nóng như thiêu đốt, mặt trời treo lơ lửng trên cao, nhưng ánh nắng chói chang ấy lại chẳng thể sưởi ấm nổi khu dân cư này.Đặc biệt là trong một căn phòng ở tầng sáu tòa D, nơi đây lạnh lẽo như một chiếc tủ đông hoạt động hết năng suất.Lúc này, căn phòng yên tĩnh đến mức quái dị, từng động tác, từng hơi thở của hai người trên màn hình trong suốt treo giữa không trung đều nghe rõ mồn một.Năm người đang đứng trong phòng khách dán mắt vào màn hình, cả căn phòng như bị bao trùm bởi một làn khí lạnh lẽo đầy chết chóc, nguy hiểm và ngột ngạt đến nghẹt thở.Ngay lúc nhiệt độ trong phòng dường như chạm đáy, cánh cửa bỗng nhiên bị mở tung.Năm người trong phòng đồng loạt quay đầu lại nhìn ra cửa, gương mặt vô cảm, ánh mắt sâu thẳm phủ một tầng u ám khiến người ta run rẩy tận linh hồn.Như là chỉ cần thêm một cái chớp mắt thôi là sẽ lập tức xé xác kẻ xâm nhập.Nguyễn Thanh đứng ở cửa, vừa thấy rõ tình hình trong phòng thì cả người như hóa đá.

Mặt tái nhợt, cậu theo phản xạ lùi lại mấy bước, vô tình đụng vào người đang đứng sau là Lan Húc.Lan Húc vội đưa tay đỡ lấy Nguyễn Thanh, nhưng như thế vẫn không thể mang lại cho cậu chút cảm giác an toàn nào.Luồng khí lạnh đến thấu xương từ căn phòng tràn ra ngay khi cửa vừa mở, nhiệt độ lập tức rơi từ hơn hai mươi độ xuống gần mức đóng băng.

Sự chênh lệch lớn ấy khiến cơ thể gầy Nguyễn Thanh run lên mất kiểm soát.Cậu thật sự không ngờ, mấy người này lại đang ở trong phòng của Chu Cẩm Thần.Tầng sáu không phải là nơi cậu "linh cảm" được như lời nói trước đó, mà là kết quả từ phân tích logic.Nơi những người này chết không phải ở tòa D, mà là khu vực gần cổng khu dân cư ở hướng Đông Nam.Việc không ở lại nơi mình chết mà lại chọn tòa nhà xa cổng nhất – tòa D – chỉ có thể do một lý do: tầng hầm nằm dưới tòa D.Việc bọn họ chiếm cứ tòa D rất có thể là để bảo vệ tầng hầm.Nói cách khác, bọn họ sẽ chọn những tầng càng gần tầng hầm càng tốt.Nhưng Chu Cẩm Thần thì khác.Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cẩm Thần, Nguyễn Thanh đã xác định được — hắn chính là hệ thống.Hơn nữa là hệ thống mang đầy đủ ký ức, không bị ép xóa hay ẩn đi như mọi lần.Thông thường hệ thống sẽ ẩn mình trong vai NPC và hoàn toàn mất ký ức để nhập vai, nhưng lần này rõ ràng không thế — một rủi ro rất lớn.Để giảm thiểu rủi ro, lựa chọn tốt nhất là tự làm mờ sự tồn tại của bản thân, sống rìa rìa biên giới.Vì thế, Chu Cẩm Thần chắc chắn sẽ không tranh chấp tầng ở với năm người kia, vậy nên tầng sáu chính là lựa chọn hợp lý nhất.Suy đoán của Nguyễn Thanh đã đúng, nhưng điều không thể ngờ là cảnh cậu hôn Chu Cẩm Thần lại bị người khác thấy được.Không chỉ bị thấy... mà là bị năm người kia thấy hết.Không cần đoán cũng biết lý do năm người này tụ tập ở đây — bọn họ đang đợi trời tối.Chờ đến lúc Chu Cẩm Thần chết đi và trở nên suy yếu, bọn họ sẽ nhân cơ hội đó để tiêu diệt hoàn toàn linh hồn của hắn.Cũng tiện thể...

đợi cậu.Đợi cậu tự chui đầu vào rọ.Mặt Nguyễn Thanh trắng bệch.

Khi ánh mắt của mấy người kia dừng lại trên tay Lan Húc — đang đỡ lấy cậu — cậu lập tức rút tay lại theo phản xạ, đồng thời kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.Nhưng cho dù như vậy, sắc mặt mấy người kia vẫn u ám đến đáng sợ.Cánh cửa ở ngay sau lưng, nhưng Nguyễn Thanh không dám kéo Lan Húc bỏ chạy, cũng không thể bỏ chạy.

Bây giờ mà chạy, chỉ càng chọc giận đám người kia hơn mà thôi.Cuối cùng, cậu chỉ có thể cứng đờ đứng yên tại chỗ.Tập trung toàn bộ sự chú ý vào những người trong phòng, Nguyễn Thanh hoàn toàn không để ý rằng ngay khoảnh khắc cậu hất tay Lan Húc ra, ánh mắt của Lan Húc cũng trở nên nguy hiểm hơn — chẳng khác gì năm người kia.Chỉ là...

ánh mắt lóe lên rồi biến mất, nhanh chóng được che giấu.Hắn siết chặt cơ thể, cả người căng như dây đàn, mắt không rời lấy năm người đang đứng trong phòng, ánh nhìn tràn ngập cảnh giác.Nhưng cảnh giác cỡ nào cũng vô ích.

Trong phó bản cấp cao, chỉ cần gặp một con lệ quỷ thôi cũng khó mà sống sót, huống chi đây lại là năm con.Chỉ trong tích tắc, trái tim Lan Húc đã bị Hứa Hạ — người vừa xuất hiện ngay trước mặt hắn — bóp nát.

Nhanh đến mức hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.Cơn đau từ lồng ngực truyền đến dữ dội khiến Lan Húc không thể tin nổi mà cúi đầu xuống.Một bàn tay đã xuyên thủng qua tim, máu phun ra xối xả, chỉ trong vài giây đã nhuộm đỏ toàn bộ áo hắn.Hứa Hạ không chút nương tay rút bàn tay đầy máu ra.

Máu bắn tung tóe, vẽ một đường cong trên sàn nhà.Cơ thể Lan Húc đổ gục xuống nền đất một cách nặng nề, hơi thở cuối cùng cũng biến mất.Khán giả trong phòng livestream lập tức câm nín, bất kể là bên livestream của Nguyễn Thanh hay của Lan Húc.【Lan đại ca chết rồi thật à?

Không phải chứ, tôi từng nghĩ anh ấy có thể chết, nhưng không ngờ lại chết nhanh gọn đến thế này á!】
【Tôi hoàn toàn đơ người luôn...

Lý trí thì hiểu gặp tiểu boss trong phó bản cấp cao bị đánh chết là bình thường, nhưng sao cảm giác như đang mơ thế này?!】
【Các người đần à?

Nhìn kỹ xem livestream của Lan đại ca có bị tắt đâu!

Nếu anh ấy thật sự chết rồi thì chúng ta còn comment được chắc?】
【...Ờ ha?

Vậy rốt cuộc Lan đại ca chết thật chưa?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Không lẽ hệ thống bị lỗi rồi á? (biểu cảm lú toàn tập.JPG)】Khán giả trong phòng livestream rơi vào hoang mang toàn tập.Lan Húc ngừng thở là thật — không ai có thể sống sót khi trái tim bị bóp nát như vậy.Lượng máu mất nhiều đến mức ấy thì càng khỏi phải nói.Nhưng kỳ lạ là... livestream vẫn chưa bị tắt.Sự mâu thuẫn đó khiến khán giả không thể đoán nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Ngoài việc kênh livestream vẫn đang hoạt động khiến người ta thấy là lạ, thì trong phó bản, chẳng ai nhận ra có gì bất thường.Hứa Hạ cúi mắt nhìn vết máu trên tay mình, trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét.

Chỉ một giây sau, một tờ khăn giấy xuất hiện trong tay hắn.Hắn lạnh lùng lau sạch máu, rồi như vứt rác, tiện tay ném mảnh khăn giấy dính máu lên xác của Lan Húc.Hắn buông thõng một câu, giọng điệu nhàn nhạt:
"Cơ thể con người thật mong manh."

Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Thanh — người đang trắng bệch mặt mày đứng bên cạnh, khóe môi hơi nhếch lên:
"Em nói có đúng không?"

Sắc mặt Nguyễn Thanh lại trắng thêm một bậc.Cậu trừng mắt nhìn thi thể của Lan Húc, trong đôi mắt hiện lên sự khiếp sợ tột độ — rõ ràng không thể tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiến.Cậu há miệng, định nói gì đó, nhưng cổ họng lại như bị bóp nghẹn, không thể phát ra nổi một âm thanh.Cuối cùng, Nguyễn Thanh chỉ có thể cúi đầu né tránh ánh mắt nguy hiểm của Hứa Hạ, khuôn mặt tái nhợt.Nhưng Hứa Hạ không cho cậu cơ hội lùi bước.Hắn đưa tay bóp lấy cằm Nguyễn Thanh, mạnh tay nâng cằm cậu lên cao.

Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng:
"Sao lại không nói?"

"Là không muốn nói, hay chỉ đơn giản là không muốn nói với tôi?"

Nguyễn Thanh muốn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thoát khỏi sự khống chế của Hứa Hạ..Dưới tác động của nỗi sợ, nước mắt cũng nhanh chóng dâng đầy trong mắt."

Sao lại khóc rồi?"

Giọng Hứa Hạ vẫn dịu dàng.

Hắn đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt:
"Không phải em thích kiểu thô bạo hơn sao?"

"Hửm?"

Lực tay bóp cằm không hề nhẹ, cơn đau âm ỉ truyền đến khiến thân thể cậu khẽ run.Hứa Hạ chẳng hề có chút thương xót nào, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ:
"Sao?

Không muốn nói với tôi đến vậy à?"

Vừa nói vừa lau qua đôi môi của Nguyễn Thanh, như đang cố lau sạch dấu vết nào đó.Biểu cảm của hắn chẳng khác gì lúc vừa giết chết Lan Húc — dửng dưng đến đáng sợ, như thể ngay giây sau có thể nghiền nát sọ cậu không chớp mắt.Nguyễn Thanh bị hơi lạnh tỏa ra từ hắn dọa cho run lên, theo bản năng rụt người lại.Cậu muốn lắc đầu, nhưng cằm bị giữ chặt khiến cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể khe khẽ lên tiếng, giọng run rẩy như sắp bật khóc:
"...Kh... không phải..."

"Thật không?"

Hứa Hạ hơi khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, cười khẽ đầy bất ổn:
"Em thích thô bạo đến thế, chẳng phải còn chủ động hôn một kẻ thô bạo với mình nữa là?"

Nguyễn Thanh nước mắt lưng tròng, chỉ biết bất lực lắc đầu trong lòng, ánh mắt chứa đầy sợ hãi.Hứa Hạ dường như không hề thấy vẻ hoảng loạn ấy, cúi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đã bị hắn lau đỏ lên, giọng trầm xuống, ánh mắt sâu không lường được:
"Em thích Chu Cẩm Thần?"

Nước mắt Nguyễn Thanh đã sắp trào ra, cả người nhìn mỏng manh đến đáng thương, giọng nói nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở khe khẽ:
"Không... không thích..."

"Thật sao?"

Biểu cảm của Hứa Hạ không thay đổi, nhưng giọng nói lại lạnh hẳn đi:
"Không thích mà cũng chủ động hôn người ta?"

Nguyễn Thanh sợ đến nỗi mím chặt môi, run rẩy không biết phải trả lời thế nào.Ánh mắt Hứa Hạ tối sầm, cuối cùng buông tay khỏi cằm cậu, lạnh lùng ra lệnh, không chút thương lượng:
"Hôn tôi."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, hoảng hốt nhìn hắn.Hứa Hạ không hề có ý đùa cợt.

Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh, ánh mắt lạnh băng, áp lực từ cơ thể như sóng ngầm tràn ra, khiến ai nhìn vào cũng phải rợn sống lưng.Cảm giác như chỉ cần Nguyễn Thanh không làm theo, chuyện khủng khiếp nào đó sẽ xảy ra — chẳng hạn như có kết cục giống Lan Húc, người vẫn còn nằm lạnh lẽo trên nền đất.Nguyễn Thanh bất an cụp mắt xuống, hàng mi dài run nhẹ như cánh chim.

Cậu chỉ có thể gượng gạo nhón chân, chậm rãi nghiêng người về phía Hứa Hạ.Khoảnh khắc ấy, Đoạn Minh — người vẫn đứng phía sau im lặng quan sát — sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.

Hắn lạnh giọng lên tiếng:
"Đủ rồi."

Hứa Hạ quét mắt nhìn Đoạn Minh một cái, ánh mắt u ám rồi lại liếc sang Nhậm Diên Khánh đang đứng không xa với vẻ mặt chẳng khá hơn.

Hắn không nói gì, cũng không phản bác.Dù là lúc xảy ra vụ bắt cóc, hay là bây giờ, ba người bọn họ chưa bao giờ thực sự hòa hợp.

Nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn đối đầu, bởi giữa họ vẫn có một kẻ thù chung.Nhậm Diên Khánh mạnh hơn họ rất nhiều — lúc còn sống đã vậy, sau khi chết càng khó lường.So với bốn người còn lại, Nhậm Diên Khánh luôn có vẻ tách biệt.

Hắn đứng nơi góc tối, tựa người vào tường, gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt dán chặt lên người Nguyễn Thanh không rời lấy một giây.Hắn chịu đựng được sự ngang ngược của Hứa Hạ, chẳng qua cũng chỉ vì hắn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng thiếu niên.Dù trong lòng đã có đáp án, hắn vẫn muốn nghe Nguyễn Thanh phủ nhận.Nhưng đến khi thực sự nghe được lời phủ nhận ấy, Nhậm Diên Khánh lại không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.Lúc Nhậm Thanh nghiêng người hôn lên tên đó, cậu dịu dàng quá mức, đôi mắt hoàn toàn không có vẻ né tránh.

Đó còn là nụ hôn cậu chủ động trao đi.Mà sự dịu dàng ấy, dù hắn có phong tỏa ký ức, tạo ra một thế giới ảo hoàn hảo không chút kẽ hở... cũng chưa từng có được.Nhậm Thanh thích người đàn ông đó.Trong mắt Nhậm Diên Khánh, một bóng tối mơ hồ trỗi dậy, chẳng thể nào che giấu được.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.Không sao cả.

Chỉ cần triệt để giết chết tên đó là được.Nguyễn Thanh là của hắn.

Mãi mãi là của hắn.

Hắn sẽ không để bất kỳ ai mang cậu rời khỏi hắn.Bọn họ vốn nên là hai thực thể gắn chặt nhất trong thế giới này.Bầu không khí trong căn phòng trở nên quái dị đến cực điểm, nặng nề đến mức khiến người ta khó thở.Thế nhưng trong phòng livestream, đám khán giả lại hoàn toàn khác.

Dù cũng cảm nhận được áp lực rợn người ấy, nhưng lại chẳng có mấy ai thấy sợ.【Đệch, bộ dạng sắp khóc của vợ tôi sao mà khiến người ta muốn làm chuyện xấu quá, còn đợi gì nữa, tự thân vận động đi!

Tụi mày kiểu gì vậy, ăn sh*t còn chậm hơn tụi này húp cháo.】
【Năm người cơ mà, kích thích dã man!

Nhưng vợ chắc đi tong rồi, chắc chẳng còn cơ hội xuống giường nổi.】
【Xác của anh Lan: Không ai nói giùm tôi câu nào à?

Tán tỉnh ngay trước mặt người chết thế này là bất lịch sự đấy!】
【Không ai quan tâm tới độ dị biến à?

Tốc độ tăng nhanh quá rồi đấy.

Cứ thế này thì streamer chắc không sống nổi đến ngày thoát khỏi phó bản đâu.】Chỉ lúc này, khán giả mới bắt đầu nhận ra: độ dị biến không còn tăng đều như trước, mà đang tăng nhanh hơn từng phút.Chỉ trong buổi sáng, con số đã nhảy vọt lên 68,3%.Từ lúc thanh tiến độ kia xuất hiện đến giờ, mới chưa đầy hai mươi bốn tiếng.
...

Sau khi Đoạn Minh thốt ra một câu "Đủ rồi", cả năm người trong phòng đều thu lại ánh mắt, mỗi người yên lặng chiếm lấy một góc, không ai nói gì thêm.Nhiệt độ trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã ấm lên đôi chút, nhưng Nguyễn Thanh hoàn toàn không để ý.

Cậu vẫn đứng cứng đờ trước cửa, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.Được người khác yêu thương vốn là chuyện may mắn, nhưng không phải là một con lệ quỷ đáng sợ.Một kẻ nói giết là giết, không cần lý do.Không ai là không sợ chết — Nguyễn Thanh cũng vậy.Huống chi, nếu chết trong phó bản này, cậu sẽ biến thành đồng bọn của lũ quỷ kia.Lúc này, vì quá sợ hãi, cơ thể Nguyễn Thanh mềm nhũn, chỉ đứng vững thôi đã phải dốc hết sức lực, đừng nói gì đến việc chạy trốn hay phản kháng.

Cậu chỉ có thể bấu chặt lấy vạt áo mình, căng cứng người, đứng đó chờ đợi phán quyết cuối cùng từ năm người kia.Nhưng từng phút từng giây trôi qua, năm người trong phòng vẫn không nói không rằng, mỗi người đều làm việc của mình, cứ như thể hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Nguyễn Thanh.Cậu đứng đến mức cả người tê cứng.Lâu lắm không thấy ai nhìn sang, Nguyễn Thanh mới vô thức liếc về phía cánh cửa sau lưng mình.Ánh mắt kín đáo, cậu cũng không phát ra chút âm thanh nào, đến hơi thở cũng không có gì khác thường.Vậy mà ngay khoảnh khắc ánh mắt vừa chuyển đi, trong phòng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp:
"Thế nào?

Muốn rời đi rồi à?"

Ánh mắt của Hứa Hạ khóa chặt trên người Nguyễn Thanh, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo và u ám."

Ở cạnh bọn tôi khiến em khó chịu đến vậy sao?"
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 316🙁51)


◎ Cút ra đây ◎Ngay khi nghe thấy giọng Hứa Hạ vang lên, cơ thể Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ, vội vàng lắc đầu hoảng loạn, ra hiệu rằng mình không hề có ý định rời đi.Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt ấy, Hứa Hạ bật cười lạnh:
"Không có mà em cứ nhìn chằm chằm vào cửa làm gì?"

"Tôi... tôi..."

Nguyễn Thanh bất an đến mức lắp ba lắp bắp, nửa ngày cũng không nói nên lời.Nhưng Hứa Hạ lại không định bỏ qua, giọng nói lạnh tanh vang lên lần nữa:
"Em cái gì?"

Nguyễn Thanh mặt mày tái nhợt, chỉ dám lí nhí:
"Tôi chỉ là... sợ thôi..."

"Sợ?"

Hứa Hạ hờ hững hỏi lại: "Sợ cái gì?"

"Là vì chúng tôi đã biến thành quỷ sao?"

Lời hắn vừa dứt, cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng chết chóc.Giây tiếp theo, ánh mắt của năm người trong phòng đồng loạt dừng lại trên người Nguyễn Thanh.Bầu không khí như đông cứng lại.Cơ thể của Nguyễn Thanh khẽ run lên, cậu mím chặt môi, không dám nói thêm lời nào.Dù có nói không sợ, ai cũng sẽ nhìn ra cậu đang nói dối.Cậu đúng là rất sợ ma, thậm chí còn sợ hơn cả cái chết.Mà nỗi sợ ấy lại là thứ khó giấu nhất.Ánh mắt của cả năm người nhìn cậu dần trở nên u tối.

Thực ra, họ đã mơ hồ nhận ra điều này từ vụ bắt cóc trước đó.Cậu thiếu niên sợ bóng tối, lại sợ ở một mình — khả năng cao là sợ ma.Khi ấy, họ chẳng bận tâm đến chuyện đó, nhưng hiện tại lại không thể không để tâm.Bởi vì giờ họ đã chết.Chết khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu.Nhưng cũng không sao cả.

Cơ thể người sống thôi mà, họ có thể đoạt lấy bất cứ lúc nào.Năm người lần lượt thu ánh mắt lại, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu.Lần này Nguyễn Thanh không dám nhìn lung tung nữa, ngoan ngoãn đứng ở cửa, không dám nhúc nhích.Lệ quỷ không cần ăn, cho dù có quay ngược thành người sống thì cũng không cần thiết.

Nhưng Nguyễn Thanh thì cần.Thấy thời gian không còn sớm, Đoạn Minh khẽ búng tay một cái.

Ngay lập tức, trên bàn ăn trong phòng khách liền bày ra đủ món nóng hổi, nhìn cực kỳ hấp dẫn.Hắn hơi nhướng cằm ra hiệu cho Nguyễn Thanh:
"Ăn đi."

Nguyễn Thanh nhìn mâm cơm một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.Là người chơi trò chơi kinh dị vô hạn, ai cũng biết không được tùy tiện ăn đồ trong phó bản.Lần trước Lan Húc cũng từng nhắc, đến ngày thứ tư trong phó bản này, thức ăn sẽ không còn an toàn nữa — huống gì đây lại là đồ do lệ quỷ chuẩn bị.Nhưng Nguyễn Thanh không có lựa chọn.Cậu chậm rãi bước đến bàn, cứng ngắc nhận lấy đôi đũa Đoạn Minh đưa cho.Nhìn mâm cơm đầy ắp trước mặt, sắc mặt Nguyễn Thanh trắng bệch như thể đang đối mặt với thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt cậu khựng lại.Tầm nhìn của Nguyễn Thanh dừng trên chiếc muỗng đặt cạnh tay mình.Trên bàn có cả món canh, tất nhiên cũng có muỗng — mà không phải loại bằng sứ, đó là muỗng bạc.

Trong điều kiện đủ ánh sáng, bề mặt muỗng có thể phản chiếu lại cảnh vật mờ mờ.Nguyễn Thanh cầm lấy muỗng, nhìn hình ảnh mờ nhạt của mình phản chiếu bên trên.Ngón tay khẽ siết chặt lại.Nguyễn Thanh không hề chớp mắt, vậy mà hình ảnh phản chiếu trong chiếc muỗng lại chớp mắt, sau đó lặng lẽ mấp máy môi.— Đổi người.Thấy vậy, Nguyễn Thanh không hề do dự, lập tức nhắm mắt lại, dứt khoát giao cơ thể ra.Ngay sau khi bên trong cơ thể Nguyễn Thanh đổi người, "Nguyễn Thanh" vô tình chạm vào chiếc muỗng, khiến nó rơi xuống dưới bàn.Trên bàn có trải khăn, cái muỗng vừa rơi liền bị khăn che khuất, không thể phản chiếu được gì nữa.Nguyễn Thanh trong thế giới gương lập tức mất đi hình ảnh kết nối, xung quanh tối đen như mực, chỉ còn lờ mờ nghe thấy vài âm thanh mơ hồ vọng lại.

Nhưng âm thanh đó quá nhỏ, chẳng thể nghe rõ là gì.Mà lúc cơ thể Nguyễn Thanh bị chiếm giữ, năm người trong phòng đột ngột cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía người mà khí tức giờ đã hoàn toàn khác biệt.Không khí trong phòng vốn đã ấm lên đôi chút, nay lập tức lạnh tanh trở lại.

Sự im lặng chết chóc lan tràn, khí âm trong không khí như sắp ngưng tụ thành hình.Ngay khoảnh khắc ấy, Nhậm Diên Khánh lập tức nhận ra khí tức kia.

Hắn sững sờ nhìn chằm chằm "Nguyễn Thanh", trong đáy mắt thậm chí còn mang theo vẻ kinh hoảng tột độ....

đó là khí tức của chính hắn.Trong đầu Nhậm Diên Khánh chợt hiện lên một suy nghĩ điên rồ — hình như hắn đã nhận nhầm người.Người mà hắn yêu ngay từ đầu vốn không phải là chính mình, mà là người đang ngồi trước bàn ăn kia mới đúng.Cũng chính là người mà hắn từng muốn giết chết và phong ấn.Rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì?

Vậy kẻ vừa rồi trong thân thể đó là ai!?Không chỉ Nhậm Diên Khánh mang theo nguy hiểm và kinh hoảng trong mắt, bốn người còn lại cũng vậy.Tuy nhiên, họ lại không nhận ra người đó chính là Nhậm Thanh thật sự, chỉ tưởng có một con lệ quỷ không biết sống chết nào đó đã ngang nhiên nhập vào thân thể thiếu niên ngay trước mặt họ.Bốn người gắt gao dán mắt vào "Nguyễn Thanh" đang ngồi bên bàn, sát ý trong mắt gần như tràn ra ngoài.Hứa Hạ nhìn người đang bình thản cầm đũa ăn cơm, giọng lạnh như băng:
"Ra đây!"

"Nguyễn Thanh" không để tâm đến hắn, vẫn ung dung ăn uống, cứ như hoàn toàn không nghe thấy gì.Đối phương cũng chẳng buồn giả vờ làm Nguyễn Thanh nữa — dù cả hai đang chung một thân xác, thì bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng phân biệt được hai người.Ánh mắt Hứa Hạ lạnh đến cực điểm, chẳng còn chút dịu dàng nào dành cho Nguyễn Thanh như trước.

Hắn tung một cú đá mạnh vào bàn ăn, cả chiếc bàn lập tức bị đạp gãy vụn, phát ra một tiếng rầm chát chúa."

Cút ra đây!"
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 317🙁52)


◎ Em thuộc về tôi ◎Toàn thân Hứa Hạ tràn ngập sát khí hung tàn, như thể đang cố kìm nén một cơn bạo loạn.Nếu không phải vì e ngại thân xác kia vẫn là của Nguyễn Thanh, thì cú đá vừa rồi chắc chắn đã nhắm thẳng vào cậu chứ không phải cái bàn.Chỉ nhìn chiếc bàn ăn bị đá tan tành thành từng mảnh cũng đủ thấy lực đạo khủng khiếp thế nào.Thế nhưng "Nguyễn Thanh" lại chẳng hề hoảng hốt.

Hắn liếc mắt nhìn chiếc muỗng bị vùi hẳn dưới lớp khăn bàn sau khi bàn ăn vỡ vụn, rồi lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Hạ, giọng điệu lãnh đạm xen lẫn chút chán ghét:"Thô lỗ ghê."

Đôi mắt Hứa Hạ càng thêm u ám, như cuộn trào một cơn bão đang trực chờ bùng phát.Hắn giơ tay định tóm lấy "Nguyễn Thanh", nhưng lại vồ hụt trong không trung.Hứa Hạ lập tức quay đầu, nhìn về phía "Nguyễn Thanh" vừa xuất hiện ở chỗ khác, sắc mặt hắn đã không thể dùng từ "khó coi" để miêu tả nữa rồi.Không chỉ hắn, năm người còn lại cũng đều kinh ngạc.Lệ quỷ nhập thân người sống sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến mệnh cách.

Cơ thể con người vốn dĩ không thể chịu nổi âm khí của lệ quỷ, càng không thể gánh được sức mạnh mà chúng thi triển.Ví như lần dịch chuyển vừa rồi — với lệ quỷ thì việc xuyên tường dịch chuyển là chuyện thường, nhưng với người thì đây là hành vi vượt ngoài quy luật vật lý.Mà cơ thể con người lại quá yếu ớt, một khi vượt qua giới hạn vật lý sẽ phải gánh chịu tổn thương cực lớn, nhẹ thì tàn phế, nặng thì chết tại chỗ.Song, điều đáng sợ nhất không nằm ở năng lực, mà ở chính kẻ đang chiếm giữ thân thể thiếu niên kia.Những người khác có thể không biết hắn là ai, nhưng Nhậm Diên Khánh thì biết rất rõ.Không nghi ngờ gì nữa — đó chính là phần linh hồn hắn đã tách ra, Nhậm Thanh.Hắn từng thu được một nguồn sức mạnh khủng khiếp trong nghĩa địa, và rất nhanh sau đó nhận ra nó có khả năng ăn mòn cực kỳ mạnh mẽ.

Nó không chỉ bào mòn thân thể, mà còn xâm thực cả linh hồn, khiến người ta dần dần biến thành một phần của thực thể kinh khủng kia.Chính vì thế, hắn mới cắn răng tách phần linh hồn bị ăn mòn ra khỏi bản thân.Một nguồn sức mạnh đến cả hắn cũng không thể chống đỡ nổi, huống gì là một thiếu niên mảnh mai yếu ớt?Trong mắt Nhận Diên Khánh lóe lên một tia hoảng loạn, hắn bước lên hai bước, trầm giọng hỏi:"Ngươi muốn gì?"

"Muốn gì à?"

"Nguyễn Thanh" nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Diên Khánh.

Giây tiếp theo, khóe mắt hắn cong lên, nở một nụ cười rực rỡ:"Tất nhiên là..."

"Muốn các người chết hết."

Lời vừa dứt, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Năm người đều trợn mắt nhìn chằm chằm "Nguyễn Thanh".Nhậm Diên Khánh thoáng ngẩn ra, rồi bỗng nhiên nhận ra một điều.Thiếu niên từng bị phong ấn trong tầng hầm — là ai đã thả cậu ra?

Và làm sao cậu ta có được cơ thể mà hắn đã tách ra?Thân thể ấy vốn là đường lui hắn chuẩn bị cho chính mình, hoàn toàn không có chút sức mạnh nào.

Vậy mà thiếu niên lại có thể dựa vào nó để sống sót suốt bốn ngày trong khu nhà đầy rẫy lệ quỷ này?Không thể phủ nhận rằng trên người thiếu niên ấy có một sức hút kỳ lạ — một thứ ma lực khiến người ta sa vào rồi chẳng thể nào thoát ra được.

Nhưng được lệ quỷ yêu lại chưa bao giờ là chuyện tốt, vì tình yêu của lệ quỷ luôn mang theo bóng tối, và chúng chỉ muốn kéo người mình yêu xuống địa ngục, để được bên nhau vĩnh viễn.Ngay cả bọn họ cũng không phải ngoại lệ.Vì thế, một thiếu niên yếu ớt như vậy mà vẫn sống sót đến ngày thứ tư — chuyện này gần như là điều không thể, trừ khi... có người đang âm thầm giúp cậu.Mà người đó, tám phần chính là Nhậm Thanh.Nhậm Thanh là một phần của hắn.

Hắn đã yêu thiếu niên ấy, vậy thì Nhậm Thanh...Ánh mắt Nhậm Diên Khánh nhìn chằm chằm "Nguyễn Thanh" càng thêm sâu thẳm.

Lần này hắn không còn do dự nữa, lập tức ra tay.Nếu mọi thứ đúng như hắn nghĩ, thì Nhậm Thanh tuyệt đối sẽ không để linh hồn thiếu niên bị ăn mòn.Còn thân xác con người?

Hỏng rồi thì cướp cái mới là được.Thấy Nhậm Diên Khánh ra tay, những người còn lại cũng lập tức lao vào.Thế nhưng "Nguyễn Thanh" lại không hề lúng túng.

Dưới ảnh hưởng của âm khí do cả hắn lẫn thiếu niên mang đến khi cùng chiếm giữ cơ thể, thân thể này sớm đã không còn yếu ớt như trước.

Hắn thẳng thắn đối đầu với cả năm người.Cuộc chiến bùng nổ chỉ trong tích tắc — sáu người lao vào nhau như muốn lấy mạng đối phương, không ai nương tay.Tuy vậy, "Nguyễn Thanh" đã đánh giá sai sức mạnh của cả năm, và cũng đánh giá quá cao sức chịu đựng của thân thể này.Hắn mới chỉ dùng chưa tới ba phần sức mạnh, mà não bộ và tim đã đau như bị xé toạc, khóe môi bắt đầu rỉ máu, cả mũi và mắt cũng rỉ máu theo, trông vô cùng đáng sợ.Cơ thể này vẫn chưa đủ khả năng gánh chịu sức mạnh của hắn.Khuôn mặt "Nguyễn Thanh" trắng bệch như tờ giấy, ngoài máu ra thì chẳng còn chút sắc hồng nào.

Hắn khẽ lau đi vệt máu bên môi, rồi lập tức biến mất khỏi căn phòng.Năm người kia thấy "Nguyễn Thanh" đổ máu thì trong lòng đồng loạt dừng lại, nhưng ngay sau đó cũng kịp phản ứng, lập tức đuổi theo.Căn phòng vốn còn ồn ào hỗn loạn trong chớp mắt trở nên yên tĩnh lạ thường, hoàn toàn trống không, chỉ còn lại một thi thể nằm lại nơi đó.Xác của Lan Húc.Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, một màn kỳ dị bất ngờ xuất hiện.

Máu dưới đất như có sinh mệnh, từ từ chảy ngược về lại cơ thể.Lỗ thủng trước ngực hắn cũng bắt đầu liền lại.

Hắn — một cách quỷ dị — lại bắt đầu thở.Đợi đến khi vết thương hoàn toàn lành lặn, Lan Húc mở mắt.

Hắn chậm rãi đứng dậy, vô cảm xoay xoay cổ tay như thể cái chết ban nãy chỉ là một ảo giác.Sau khi vận động xong, Lan Húc bước nhanh về phía bàn ăn, dọn sạch những mảnh vụn còn sót lại, tìm được chiếc muỗng bị vùi bên dưới.Chiếc muỗng không bị biến dạng, nhưng vì bàn ăn vỡ tan nên bề mặt nó phủ đầy bụi, khiến hình ảnh phản chiếu trở nên mờ mịt.Dù mờ đến đâu, cũng không thể che giấu được bóng hình bên trong — một hình bóng không nên tồn tại.Khóe môi Lan Húc khẽ nhếch lên, đáy mắt hắn hiện rõ một sự vui sướng.
...

Sau khi đổi lại cơ thể với "Nguyễn Thanh", cậu lại một lần nữa rơi vào bóng tối.Không nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe thấy rõ tiếng động nào.Ngay lập tức, cậu nhận ra — là chiếc muỗng phản quang bị che khuất.Kể từ khi quay lại gương, không gian mà Nguyễn Thanh đang ở chính là mặt gương phản chiếu thế giới thực, đồng nghĩa với việc cậu chỉ có thể nhìn thấy những gì tồn tại trong thực tại.Nói cách khác, chỉ cần chiếc muỗng bị che lại, phía bên này sẽ lập tức chìm vào bóng tối tuyệt đối, đến cả âm thanh cũng biến mất theo.Dù có cố lắng tai đến đâu, cậu cũng chỉ nghe thấy những âm thanh rời rạc, mơ hồ đến mức không thể phân biệt được gì.Nguyễn Thanh lắng nghe một lúc rồi từ bỏ, lặng lẽ đứng trong bóng tối chờ đợi kết quả cuối cùng.Cậu tin rằng kết quả đó sẽ là điều cậu mong đợi.Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, thế giới đen đặc kia cuối cùng cũng bị ánh sáng xuyên thủng, những hình ảnh phản chiếu thực tại bắt đầu xuất hiện trở lại.Nguyễn Thanh lập tức nhìn ra ngoài mặt gương, giây tiếp theo liền đối diện với một gương mặt quen thuộc đến mức khiến cậu sững người.Lam Húc nhìn Nguyễn Thanh đang hoảng sợ, khẽ cười, giọng trầm thấp mang theo một thứ từ tính khó tả:
"Cậu sợ gì vậy?

Tôi có chết đâu."

"Vừa rồi chỉ là một trò đánh lừa thị giác thôi."

Nguyễn Thanh không vì mấy lời đó mà mất cảnh giác, ánh mắt vẫn dè chừng nhìn chằm chằm Lan Húc.Thực lực của đám lệ quỷ kia không hề yếu, muốn qua mắt được bọn họ đâu phải chuyện dễ.Lan Húc dường như chẳng mấy bận tâm đến thái độ cảnh giác của cậu.

Hắn mỉm cười, giọng nói bình thản mà hàm ý sâu xa:
"Cậu cũng biết mà đúng không?"

"Người đó... không phải là cậu."

Hắn không nói rõ "người đó" là ai, nhưng ai cũng hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.Nguyễn Thanh tất nhiên cũng biết.

Hàng mi khẽ run, cậu mím môi, im lặng không trả lời.Lan Húc tiếp tục, giọng nói vẫn nhàn nhạt, như đang kể chuyện:
"Nếu đến ngày cuối cùng mà hắn vẫn chưa rời khỏi cơ thể cậu, thì cậu sẽ bị loại khỏi trò chơi."

Nói đến đây, ánh mắt Lan Húc dần trượt xuống từ đôi mắt Nguyễn Thanh, cuối cùng dừng lại nơi đôi môi cậu.

Ánh nhìn của hắn mang theo một áp lực, nhưng giọng điệu vẫn như cũ:
"Với năng lực hiện tại của cậu, chắc chắn không thể nào giành lại thân xác được đâu nhỉ?"

Nguyễn Thanh lặng lẽ nhìn Lan Húc, không ngắt lời hắn.Bởi vì những điều hắn nói, đều là sự thật.Miễn trong cơ thể cậu vẫn còn Nhậm Thanh, hệ thống chắc chắn sẽ xem cậu là 'phi nhân loại'.Một trong những quy tắc của trò chơi kinh dị vô tận này là: người chơi không được mang theo sinh vật không phải con người rời khỏi phó bản — kể cả chính bản thân người chơi.Nếu một người chơi bị xác định là "phi nhân loại", thì sẽ mất hoàn toàn tư cách vượt ải.Nhưng có một điều Lan Húc đã sai.Không phải cậu không thể giành lại cơ thể, mà là không được giành lại cơ thể.Biến hóa trong cơ thể mình, Nguyễn Thanh là người rõ hơn ai hết.Nhiệt độ cơ thể cậu đang dần hạ xuống, nhịp tim ngày càng chậm, thậm chí hơi thở cũng trở nên yếu ớt — giống hệt như khi ở phó bản "Trường Trung Học Số Một" lần trước.Đó là dấu hiệu của cái chết đang đến gần.Những biến hóa đó đặc biệt rõ ràng mỗi khi cậu quay lại cơ thể mình.

Ngược lại, khi Nhậm Thanh ở trong đó thì chẳng có gì xảy ra.Đây cũng chính là một trong những lý do khiến cậu chưa đoạn tuyệt với "Nguyễn Thanh", vẫn xem hắn như một phần của mình.Cơ thể này cần có người ở bên trong — nhưng người đó không thể là cậu.Có vẻ như... cậu đã bị phó bản xác định là lệ quỷ rồi.Nếu không đoán sai, thì chỉ cần quay lại cơ thể, cậu sẽ dần dần bị chính thân xác của mình giết chết.

Đồng thời hệ thống của trò chơi kinh dị vô hạn cũng sẽ phán định cậu là "bị lệ quỷ nhập thể".Nói cách khác, dù có may mắn sống sót đến ngày cuối cùng, cậu vẫn sẽ mất đi tư cách vượt ải.Dù là kết cục nào, cậu đều không thể qua được cửa này.Với cậu mà nói, phó bản lần này là một ván cờ chết.Ngay từ lúc bước chân vào đây, cậu đã không hề có cơ hội vượt qua, cho dù hệ thống đã tiêu tốn năng lượng để đưa cậu quay về quá khứ.Trong phó bản này, Nhậm Thanh là tồn tại bắt buộc phải chết — đó vừa là nguồn gốc hình thành phó bản, vừa là thiết lập cốt lõi của nó.

Không ai có thể thay đổi điều đó.Vì vậy, khi cậu vừa rời khỏi tầng hầm, có cơ hội thoát thân, thì cơn đau đầu dữ dội đột ngột ập tới, khiến cậu ngã nhào xuống cầu thang và bất tỉnh.Bởi vì đó là sự áp chế đến từ chính phó bản.

Nhậm Thanh là boss của phó bản này — hắn buộc phải chết.Và cậu... cũng buộc phải chết.Trong phó bản này, tất cả các con đường đều dẫn đến cái chết.

Dù có tìm được "Ngài Ấy" đi chăng nữa — cũng không ngoại lệ."

Muốn tôi giúp không?"

Lan Húc khẽ cười nhìn Nguyễn Thanh, "Tôi có thể giúp cậu giành lại cơ thể."

Nguyễn Thanh nhìn hắn, giọng nhạt nhòa:
"Giá phải trả là gì?"

Lan Húc nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt lên chiếc muỗng trong tay, động tác dịu dàng mà mang theo hàm ý mập mờ, như thể đang chạm vào chính Nguyễn Thanh vậy."

Em thuộc về tôi."

"Mãi mãi."
 
Back
Top Bottom