Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  |Đm-Edit-Hoàn| Nguỵ Trang Thành Sư Tôn Phản Diện

[BOT] Mê Truyện Dịch
|Đm-Edit-Hoàn| Nguỵ Trang Thành Sư Tôn Phản Diện
Chương 10


Không biết có phải ảo giác không, nhưng Tiêu Dục cứ có cảm giác từ sau khi báo thù xong, Sở Phong có gì đó là lạ.

Chuyện tu luyện thì không chểnh mảng, nhưng lúc rảnh rỗi, hắn cứ lượn lờ trước mặt y, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia, ngay cả mấy sở thích nhỏ nhặt của y cũng bị moi sạch.

Thái độ cũng không còn cung kính như trước.

Tiêu Dục vận dụng tư duy logic sắc bén của mình để phân tích tình huống.

Đứng trên góc nhìn của Sở Phong—sư tôn bình thường đã lạnh lùng vô tình, xử sự bất công, giờ còn lộ thêm bản chất biến thái, thế là sau khi gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, mọi uất ức tích tụ trước đây bùng nổ.

Hắn quyết tâm không nhịn nữa, muốn tìm hiểu nhược điểm của sư tôn để tiện bề trả đũa sau này.

Không có lỗ hổng, luận điểm này đúng vững như thành đồng.

Ví dụ ngay lúc này đây, Sở Phong mang đến một vò rượu, rủ y cùng uống.

Chắc chắn là muốn thăm dò tửu lượng của y.

Nhưng chỉ là rượu thôi mà, đường đường là tu sĩ Hóa Thần, lẽ nào y lại sợ?

Không chút do dự, Tiêu Dục làm một hơi cạn sạch cả ly.

Sau đó... gục thẳng xuống bàn.

Sở Phong chớp mắt.

Hắn vốn chỉ định thăm dò sở thích của sư tôn, xuống núi mua một vò linh tửu.

Không ngờ sư tôn uống hào sảng thế mà tửu lượng lại tệ vậy.

Sư tôn trước giờ chưa từng uống rượu à?

Nhưng mà...

đã say rồi thì...

Hắn nghiêng người lại gần, khẽ ngửi.

Vẫn là mùi hương ấy.

Nhàn nhạt, thanh mát như tùng bách trong rừng sâu.

Quen thuộc, bình thường, nhưng khiến người ta an tâm.

Sở Phong đứng thẳng dậy, ánh mắt khó hiểu.

Hắn hình như đang nảy sinh vài suy nghĩ kỳ lạ về sư tôn.

Không biết gọi là gì, nhưng chắc chắn không giống kiểu tôn kính của đồ đệ dành cho sư tôn.

Vậy thì là gì?

----- Tiêu Dục ngủ một mạch đến tận chiều.

Tỉnh dậy là hối hận.

Rất hối hận.

Y cứ nghĩ thể chất của tu sĩ sẽ không sợ say, ai dè linh tửu chính là rượu ủ chuyên dành cho tu sĩ, mục tiêu là khiến tu sĩ say gục.

Trưởng lão cao cao tại thượng của Lăng Tiêu Tông, cường giả đỉnh cấp của tu chân giới, lại bị một chén rượu quật ngã.

Bảo sao y không thấy nhục.

Cũng may lúc đó không có ai khác, nếu không thì chỉ có nước diệt khẩu.

Còn Sở Phong... cứ tống hắn đi làm nhiệm vụ môn phái đi.

Nhân tiện cho hắn du lịch thiên hạ, tránh sau này bị trục xuất khỏi sư môn mà mù tịt không biết đường sống sao.

Thế là, còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì, Sở Phong đã bị nhét cho một xấp nhiệm vụ.

Bước chân ra khỏi sơn môn, hắn mới chợt bừng tỉnh.

Sư tôn có phải...

đang thẹn quá hóa giận không?

----- Một năm trôi qua trong chớp mắt.

Sở Phong lang bạt khắp nơi, dù tu vi không tăng lên bao nhiêu, nhưng thực chiến thì tiến bộ vượt bậc.

Đồng thời cũng được mở mang tầm mắt với vô số điều mới lạ.

Nhưng cứ mỗi khi thấy thứ gì thú vị, hắn lại nghĩ—"Sư tôn có thích cái này không?", "Không biết sư tôn đang làm gì nhỉ?".

Lúc tu luyện cũng hay nhớ đến sư tôn.

Ban đầu hắn còn thấy mơ hồ, mãi đến một lần làm nhiệm vụ, nhìn thấy một đôi đồng giới ở bên nhau...

Hắn chợt hiểu ra mình đang muốn gì.Hắn vậy mà lại nảy sinh suy nghĩ không nên có với sư tôn.

Sư tôn có nhận ra không?

Nếu biết rồi thì có giận không?

----- Tiêu Dục đang buồn phiền.

Thời gian trôi qua nhanh thật.

Bí cảnh trong cốt truyện sắp mở ra, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ tiếp theo cũng sắp bắt đầu.

Trong nguyên tác, Sở Phong nhặt được một món chí bảo trong bí cảnh—chính là lõi của bí cảnh.

Nghĩa là hắn có thể biến cả bí cảnh thành động thiên của riêng mình, hoàn toàn nắm trong tay.

Nhưng không may, chuyện này lại bị đồng môn phát hiện.

Những kẻ ghen tị kia ra tay giết người cướp bảo không thành, liền về tố cáo hắn trước mặt toàn tông môn.

Hắn bị nhốt vào ngục, rồi bị tố thêm tội cấu kết với Ma tộc.

Một số trưởng lão thèm thuồng bí cảnh liên thủ tạo chứng cứ giả, hoàn toàn bức hắn vào đường chết.

Một người từng bị Ma tộc diệt môn, giờ lại bị vu cho tội danh thông đồng với Ma tộc.

Tiêu Dục đọc mà cũng thấy oan thay.

Với nỗi oan ấy, lại đang trọng thương, hắn bị đuổi khỏi sư môn.

Bí cảnh bị người dòm ngó, hắn phải vừa chạy trốn vừa luyện hóa nó, sống cảnh màn trời chiếu đất suốt một thời gian dài.

Tiêu Dục đóng giao diện nhiệm vụ, thở dài.

Trải nghiệm thảm đến mức này, y thật sự không nỡ nhìn.

Bí cảnh sắp mở, y phải xuống núi một chuyến.

Sau vụ đấu giá lần trước, y vẫn còn dư một nửa tiền.

Tiêu Dục đi theo tuyến đường chạy trốn của Sở Phong trong cốt truyện, đặt sẵn vô số điểm trú ẩn bí mật, bên trong chuẩn bị đủ tài nguyên tu luyện, còn có đạo cụ cải trang.

Hy vọng sẽ hữu dụng.

----- Một tháng sau, bí cảnh sắp khai mở.

Sở Phong trở về sơn môn.

Trên đỉnh Vạn Kiếm Phong, Tiêu Dục gọi hắn đến.

Lâu ngày không gặp, Sở Phong vui ra mặt.

Hắn còn chuẩn bị không ít lễ vật để tặng sư tôn.

Nhưng sắc mặt sư tôn lại nghiêm túc chưa từng thấy, thậm chí còn có chút lo lắng thấp thoáng trong mắt.

"Sắp vào bí cảnh, có mấy điều ngươi phải nhớ kỹ."

"Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, an toàn của bản thân là quan trọng nhất." —Lõi bí cảnh gì đó, nguy hiểm quá thì đừng lấy nữa.

"Phải đề phòng đồng môn, không nên đi cùng bọn họ, chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến ngươi." —Tông môn này cá mè một lứa, không phải ai cũng là người tốt.

Sở Phong không hiểu vì sao sư tôn lại đột nhiên nói mấy lời này.

Là trong bí cảnh có biến cố?

Hay tông môn đang có chuyện?

Hắn không biết.

Sau khi Sở Phong rời đi, Tiêu Dục lại thở dài.

Không rõ những lời y dặn dò, hắn sẽ nghe được bao nhiêu.
 
|Đm-Edit-Hoàn| Nguỵ Trang Thành Sư Tôn Phản Diện
Chương 11


Bí cảnh mở ra, Sở Phong cùng đồng môn tiến vào.

Đêm qua, sư tôn lại lén nhét thêm một đống đồ vào nhẫn trữ vật của hắn.

Hắn không hiểu, tại sao sư tôn cứ chọn lúc hắn ngủ mới làm chuyện này, như thể không muốn để hắn biết.

Mà lần này thái độ của sư tôn cũng khiến hắn thấy kỳ quái, cứ như thể trong bí cảnh có nguy hiểm gì đó đang chờ hắn vậy.

---- Trên đỉnh Vạn Kiếm Phong.

Tiêu Dục mặt không cảm xúc đứng trên đỉnh núi, kiếm khí sắc bén đan chéo xung quanh nhưng không thể làm y bị thương.

Y đang chờ Sở Phong trở về.

Sau đó, nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi sư môn.

----- Trong bí cảnh, Sở Phong đã lạc mất đồng môn, một đường xông thẳng vào trung tâm.

Vô tình vớ được lõi bí cảnh, hắn cuối cùng cũng hiểu ra ý của sư tôn.

Đúng là nên đề phòng đồng môn, nên đề phòng tất cả mọi người.

Một nghi hoặc mới lại nảy sinh trong lòng hắn.

Sư tôn sao lại nhắc nhở trước?

Lẽ nào y đã biết hắn sẽ nhặt được thứ này?

Tạm gác nghi vấn sang một bên, để giữ an toàn, hắn không gặp lại bất kỳ ai, chỉ trốn trong những góc vắng.

Bảy ngày thuận lợi trôi qua.

Bí cảnh đóng lại, Sở Phong trở về tông môn.

Chào đón hắn là ánh mắt vô cùng kỳ quái của sư tôn.

----- Tiêu Dục buồn rầu suốt bảy ngày.

Nhìn thấy đồ đệ quay về, y đảo mắt quan sát.

Không bị thương, tốt lắm.

Nhưng khi các đệ tử lần lượt báo cáo chiến lợi phẩm, các trưởng lão lại đồng loạt nhìn về phía y, ánh mắt tràn đầy vẻ hả hê: "Đệ tử mà Tiêu Dục coi trọng vậy mà chẳng thu hoạch được gì sao?"

Tiêu Dục ngồi không yên.

Sao vẫn chưa có ai lên vu oan hãm hại vậy?

Y nhìn kỹ lại đám đệ tử kia, phát hiện chẳng đứa nào chết, mà nhìn Sở Phong cũng không có vẻ gì là bị đề phòng hay địch ý.

Y hiểu rồi.

Hoặc là Sở Phong chưa lấy được lõi bí cảnh, hoặc là không ai biết hắn đã lấy.

----- "Sư tôn?"

Trong động phủ, Sở Phong cầm lõi bí cảnh, khó hiểu nhìn Tiêu Dục.

Tiêu Dục mặt lạnh như tiền.

Đồ đệ không bị vu oan, đáng lẽ phải là chuyện tốt.

Nhưng mà... thế còn cốt truyện thì sao?

Nhiệm vụ của y thì sao?

Tiêu Dục nghĩ suốt một đêm.

Nhiệm vụ này là bắt buộc phải hoàn thành.

Nếu đám đệ tử và trưởng lão phế vật trong tông môn không làm được, vậy thì chỉ có y tự thân ra tay vậy.

Mà hình như trong kịch bản, y vốn đã là nhân vật phản diện rồi mà?

Vậy thì có gì phải xoắn!

----- Hôm sau, đại trưởng lão của Lăng Tiêu Tông triệu tập toàn tông, tuyên bố một tin tức chấn động— "Sở Phong bất kính sư trưởng, từ hôm nay bị trục xuất khỏi sư môn."

Toàn bộ tông môn: "???"

Vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác, chấn động!Chỉ là đi bí cảnh một chuyến mà không thu hoạch được gì thôi mà, có cần phải vậy không?

Bất kính sư trưởng?

Cái tội danh này ở đâu ra?

Có người đầu óc nhanh nhạy bắt đầu liên tưởng, bất kính kiểu gì cơ?

Sở Phong đứng trước đại điện, không thể tin nổi mà nhìn sư tôn.

Tại sao sư tôn lại đột nhiên đuổi hắn ra khỏi sư môn?

Rõ ràng hôm qua còn dạy hắn cách luyện hóa lõi bí cảnh.

Là hắn... lộ ra điều gì sao?

Tiêu Dục không nhìn hắn.

Y phất tay áo, nhẹ nhàng quét hắn ra khỏi sơn môn. 【Nhiệm vụ chính tuyến 4: Trục xuất nhân vật chính khỏi sư môn sau chuyến đi bí cảnh. (Đã hoàn thành)】 【Nhiệm vụ chính tuyến 5: Bị nhân vật chính giết sau khi hắn lập thế lực. (Chưa hoàn thành)】 ----- Ngoài sơn môn, Sở Phong không để tâm đến ánh mắt xung quanh.

Hắn nắm chặt một mảnh ngọc, vừa rồi sư tôn đã kín đáo đưa cho hắn lúc phất tay áo.

Ban đầu hắn còn tưởng do mình để lộ tâm tư nên sư tôn mới giận dữ ra quyết định này.

Nhưng giọng điệu sư tôn vẫn lạnh nhạt như thường, hoàn toàn không có vẻ gì là đang nổi giận.

Nhớ lại thái độ kỳ quặc của y trước và sau khi hắn vào bí cảnh, có lẽ sư tôn có tính toán gì đó.

Nếu vậy, hắn cứ thuận theo ý sư tôn thôi.

Huống hồ...

Sở Phong nhìn về phía Vạn Kiếm Phong.

Hắn cũng không muốn làm đồ đệ của sư tôn nữa.

----- Tiễn vài lão già tới thăm dò, Tiêu Dục quay về động phủ, ngã lăn ra nằm.

Nhiệm vụ coi như đã miễn cưỡng hoàn thành, dù có hơi lệch so với kịch bản một chút, nhưng... chắc là... không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?

Dù sao y cũng đã cố hết sức rồi.

Giờ chỉ còn lại nhiệm vụ cuối cùng, hoàn thành xong là có thể giải thoát.

Việc tiếp theo cần làm, chỉ là chờ chết thôi.

Động phủ trống trơn, chỉ có một mình Tiêu Dục, lạnh lẽo vô cùng.

Y cầm lên một cuốn thoại bản Sở Phong tặng, đọc một lát rồi từ từ nhắm mắt lại.

Bên ngoài, phong vân biến ảo, linh khí trong thiên địa ngày một tăng lên với tốc độ khó mà nhận ra.

Dưới chân núi, Sở Phong men theo bản đồ sư tôn để lại, bước lên con đường chưa rõ tương lai.
 
|Đm-Edit-Hoàn| Nguỵ Trang Thành Sư Tôn Phản Diện
Chương 12


Lục địa Phục Thiên, một dãy núi nào đó.

Kiếm khí cuồng bạo quét ngang, một thân thể cao lớn đổ ầm xuống, máu đen dơ bẩn tràn ra, cây cối, đá núi xung quanh đều bị ăn mòn.

Tiêu Dục chống kiếm xuống đất, nôn ra một búng máu tươi.

Y lau vết máu, thở hắt ra một hơi.

Mười năm trước, sau khi đuổi Sở Phong khỏi sư môn, y cứ tưởng mình có thể nằm chơi xơi nước.

Ai dè đời không như là mơ, y không có số hưởng.

Ban đầu, y phát hiện trong tông môn có kẻ lại thông đồng với Ma tộc, lần theo dấu vết điều tra, moi ra cả một phân đàn, cuối cùng đào đến tận cùng thì lôi được tên thủ lĩnh Ma tộc đứng sau.

Chính là cái xác nằm đây.

Hóa Thần kỳ, đánh hơi khoai, Tiêu Dục nghi ngờ do lâu rồi không so chiêu với người cùng đẳng cấp nên trình độ đánh nhau của y tụt dốc rồi.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, tu sĩ cùng cảnh giới với y trên đại lục toàn là đám thái thượng trưởng lão sống lâu sắp xuống lỗ, trăm năm không ló mặt, Tiêu Dục muốn tìm đối thủ mà chẳng biết kiếm đâu ra.

Thu dọn xác xong, y về động phủ, không ngoài dự đoán mà phát hiện dấu vết có kẻ lẻn vào, còn cảm giác được mấy ánh mắt rình mò xung quanh.

Lần này y xử lý nội gián quá gắt, lại đắc tội thêm mấy lão trưởng lão của các núi khác, chưa kể thù mới hận cũ từ vài trăm năm nay, kiểu gì cũng có mấy kẻ không biết sợ là gì muốn tìm y gây sự.

Tiêu Dục vốn chẳng buồn quan tâm đến bọn này, nhưng nhìn vào mạch truyện tiếp theo, y cần phải tính toán một chút.

Trong nguyên tác, phản diện sư tôn chỉ là một trưởng lão Nguyên Anh, vừa vặn phù hợp làm đối tượng trả thù giai đoạn đầu.

Còn y lại là Hóa Thần tu sĩ, chiến lực hàng đầu trong tông môn, làm phản diện sẽ gặp ngay một vấn đề rất trực quan —— đánh không lại.

Vậy nên, y phải giả yếu, phải nương tay.

Để làm được điều đó, lợi dụng đám người trong tông môn là một lựa chọn không tồi.

Thế nên, Tiêu Dục chẳng thèm giấu vết máu trên người, lúc bước vào cửa còn cố tình loạng choạng một cái, lại phun thêm búng máu nữa.

Không biết sau khi mấy lão già kia nghe tin y bị thương sẽ có phản ứng gì nhỉ, vui mừng đến phát điên?

----- Ở phía bên kia lục địa, một thế lực mới nổi mấy năm gần đây đang dần trỗi dậy —— Kiếm Các.

Chủ nhân Kiếm Các có tu vi Nguyên Anh, nhưng chiến lực đứng đầu, khiến Kiếm Các vừa thành lập đã vững chân ngay lập tức.

Bên trong đại điện.Sở Phong xử lý xong công việc, thở dài.

Là người đứng đầu một thế lực mới nổi, hắn ngày nào cũng bận tối mặt, chẳng trách năm đó sư tôn làm đại trưởng lão mà chẳng bao giờ thèm nhúng tay vào chuyện tông môn.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến Tiêu Dục.

Không biết bây giờ sư tôn ra sao, đang làm gì.

Năm đó hắn bất ngờ bị đuổi khỏi sư môn, Tiêu Dục cũng không nói thêm lời nào, chỉ đưa cho hắn một tấm bản đồ.

Đi theo bản đồ, hắn tìm đến một cứ điểm, trong đó có đầy đủ tài nguyên tu luyện, cùng vô số ngọc giản—từ bí quyết độ kiếp Nguyên Anh, pháp môn tu luyện, đến kiếm thuật nâng cao—tất cả chi tiết đến mức đủ để hắn tu luyện đến Nguyên Anh đỉnh phong.

Lúc ấy, hắn liền hiểu ra: trong thời gian ngắn, sư tôn không muốn gặp hắn, cũng không định để hắn quay về.

Lòng hắn tất nhiên không vui, nhưng cũng không vì thế mà sa sút.

Hắn ổn định tu luyện, thành công độ kiếp, luyện hóa hoàn toàn lõi bí cảnh, rồi tiếp tục đi về phía tây theo chỉ dẫn trong bản đồ.

Trên đường, hắn trảm yêu trừ ma, chiêu mộ thuộc hạ, cuối cùng thành lập Kiếm Các.

Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu rốt cuộc sư tôn đang tính toán điều gì, nhưng nếu muốn đạt được mục tiêu của mình, hắn cần có thực lực và địa vị đủ để khiến tất cả mọi người phải nhìn nhận.

Chỉ là... mười năm trôi qua, hắn ngày càng nhớ sư tôn, cảm giác ấy không sao kiềm chế được.

Một giọng nói kéo hắn về thực tại.

"Các chủ, có tin từ phía đông, Tiêu trưởng lão bị trọng thương."

Sở Phong sững người, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

Ai có thể khiến sư tôn bị thương?

"Tin này do nội bộ Lăng Tiêu Tông truyền ra, nói Tiêu trưởng lão bị thương trong lúc truy sát Ma tộc, hiện đã bế quan."

Phó tướng đưa lên một miếng ngọc giản.

Lại là Ma tộc.

Sở Phong siết chặt tay, cơn giận bùng lên rồi nhanh chóng bị hắn ép xuống.

Phó tướng lại nói: "Nghe nói trong Lăng Tiêu Tông có kẻ muốn bất lợi cho Tiêu trưởng lão, nên mới tung tin này ra, không biết có ý đồ gì."

Sở Phong cười lạnh.

Đám phế vật đó trước giờ đâu có coi trọng sư tôn, ngày thường thì giả bộ cung kính, giờ vừa nghe sư tôn bị thương đã vội vàng truyền tin ra ngoài, chẳng qua là muốn mượn tay kẻ khác để đối phó với sư tôn mà thôi.

Một lũ thiển cận, dù có âm mưu thì cũng làm gì nổi sư tôn chứ?

Điều hắn lo nhất chính là Ma tộc sẽ nhân cơ hội này ra tay.

Chỉ suy nghĩ trong giây lát, hắn đã hạ quyết định.

"Tập hợp đệ tử, lập tức lên đường đến Lăng Tiêu Tông."

Phó tướng hơi chần chừ: "Có cần chuẩn bị thêm không?"

Sở Phong liếc qua, ánh mắt lạnh băng.

Phó tướng lập tức nói: "Rõ, thuộc hạ đi ngay!"

Vừa bước ra khỏi đại điện, phó tướng không nhịn được mà lẩm bẩm trong bụng.

Các chủ của bọn họ, thiên phú tuyệt đỉnh, tâm cơ và thực lực đều đứng đầu, chỉ là thái độ đối với sư môn cũ thật sự khiến người ta khó hiểu.

Bên trong điện, Sở Phong nghĩ đến Tiêu Dục, không khỏi nhíu mày.

Trước nay hắn chưa từng thấy sư tôn bị thương, lần này rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu?
 
|Đm-Edit-Hoàn| Nguỵ Trang Thành Sư Tôn Phản Diện
Chương 13


Tiêu Dục đã nằm im chờ chết nhiều ngày.

Để diễn cho tròn vai, y cố ý không chữa thương, giữ cho khí tức suy yếu, đối với những kẻ đến thăm dò cũng chỉ qua loa đối phó.

Đã diễn thì phải diễn cho tới, ngay cả kiếm khí bảo vệ Vạn Kiếm Phong y cũng thu lại, khiến mức độ an toàn giảm đi đáng kể.

Đám người trong tông môn chắc sẽ không phụ lòng y, tin tức này hẳn đã truyền đến tai Sở Phong.

Chiêu này gọi là dẫn sói vào nhà.Mấy năm qua, dù không chủ động tìm hiểu, nhưng tin tức về Sở Phong vẫn không ngừng được những kẻ có dụng ý riêng đưa đến tai y.

Y sớm đã biết Sở Phong thành lập thế lực riêng, trong lòng cũng có chút cảm khái.

Chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực, mà cũng vì thế, hẳn là càng hận gã sư tôn lạnh lùng vô tình, lại còn biến thái của mình đến tận xương tủy.

Cơ hội hiếm có như lần này không phải lúc nào cũng xuất hiện, chắc chắn Sở Phong sẽ không bỏ lỡ.

Có khi giờ hắn đã khởi hành rồi cũng nên.

Sắp chết đến nơi, nghĩ mà cũng thấy có chút bùi ngùi.

Không biết hệ thống có cho chọn lại gương mặt ở kiếp sau không.

Nếu không, hy vọng ít nhất cũng đừng quá xấu.

-----Trong đại điện của tông môn, một đệ tử vội vã chạy vào bẩm báo.

"Bẩm chưởng môn, các chủ Kiếm Các đã dẫn theo đệ tử đến trước sơn môn, khí thế hung hăng, xem chừng không có ý tốt."

Chưởng môn Lăng Tiêu Tông đặt chén trà xuống, nhìn sang các trưởng lão: "Tên phản đồ đó thật sự đến à?"

Một trưởng lão cười nói: "Chắc là oán hận quá sâu, không kìm được mà đến báo thù thôi."

Chưởng môn cũng mỉm cười.

Hắn cho rằng Sở Phong rời tông môn không ai dạy dỗ, thực lực chắc chắn có hạn, lần này tới đây chỉ vì tuổi trẻ nông nổi, căn bản không đáng để bận tâm.

Chỉ cần mượn cơ hội này làm khó Tiêu Dục một chút, tốt nhất là khiến thương thế của y nặng thêm.

Gã liền phân phó một đệ tử: "Đi báo cho đại trưởng lão, nói rằng đồ đệ cũ đến thăm."

Nhưng đệ tử còn chưa kịp rời đi, một đệ tử khác đã cuống quýt chạy vào, giọng hoảng loạn: "Chưởng môn!

Trận pháp bảo vệ vỡ rồi!"

"Cái gì?!"

----- Tiêu Dục vẫn nằm trong động phủ giả chết.

Chợt nghe có người tiến lại gần, rồi giọng một đệ tử vang lên bên ngoài: "Bẩm đại trưởng lão, chưởng môn có lời mời."

"Không đi."

Y cố ý làm giọng mình nghe yếu ớt.

Nhưng đệ tử kia vẫn chưa rời đi.

"Là... là các chủ Kiếm Các đến bái kiến ngài."

Giọng gã lộ rõ sự bất an, lo sợ sẽ chọc giận Tiêu Dục.

Dù sao đây cũng là một kẻ bị đuổi khỏi sư môn, vậy mà bây giờ lại ngang nhiên kéo quân đến cửa khiêu khích.

Dù gần đây thế lực của đại trưởng lão trong tông môn không còn như trước, nhưng nếu muốn trừng trị một kẻ phản đồ thì cũng là chuyện dễ dàng.

Tiêu Dục thì chỉ nghĩ: Nhanh dữ, hiệu suất cũng cao ghê.Y không làm khó đệ tử truyền tin, chỉ nhàn nhạt đáp: "Biết rồi, lát nữa ta đến."

"Vâng!"

Đệ tử kia thở phào, lập tức rời đi báo lại với chưởng môn.

Trong đại điện, Sở Phong ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc bình tĩnh.

Chưởng môn và đám trưởng lão thì sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Bọn họ không ngờ, chỉ sau mười năm, tên phản đồ ngày nào không chỉ có cảnh giới ngang hàng bọn họ, mà thực lực còn vượt xa.

Càng không thể ngờ hắn lại chơi bài tiên lễ hậu binh, vừa đến đã phá vỡ trận pháp bảo vệ, ngang ngược đến vậy!May mà xem chừng Sở Phong chỉ nhắm vào Tiêu Dục.

Hơn nữa, Tiêu Dục cũng nhanh chóng xuất hiện với dáng vẻ tiều tụy.

Vừa nhìn thấy y, Sở Phong lập tức giật mình—sư tôn sao lại gầy yếu thế này!

Hắn quét mắt qua đám người trong điện, sát khí tràn ra.

Đều tại đám phế vật này.

Nhưng trước mắt, điều quan trọng nhất là gặp lại sư tôn, chuyện khác để sau tính sổ cũng không muộn.

Tiêu Dục vừa bước vào, đã thấy Sở Phong đứng lên.

Vẫn là bộ dạng như trước, chỉ có khí thế bây giờ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cũng phải thôi, dù gì cũng là chủ một thế lực, không còn là tiểu đồ đệ năm nào nữa.

Sở Phong mở lời: "Lâu rồi không gặp, Tiêu trưởng lão."

Tiêu Dục: "..."

Cái kiểu xưng hô này sao mà nghe là lạ, có chút kì kì.

Y lạnh nhạt gật đầu.

Sở Phong nói tiếp: "Không bằng đến Vạn Kiếm Phong nói chuyện?"

Tiêu Dục vẫn chỉ gật đầu hờ hững.

Muốn đánh nhau thì đúng là nên tìm chỗ vắng vẻ, tránh ảnh hưởng đến người khác.

Hơn nữa, bị giết ngay trước mặt đám người trong tông môn thì có hơi mất mặt.

Sở Phong theo sau sư tôn bay đến Vạn Kiếm Phong.

Nhiều năm không về, nơi này vẫn hoang vu như cũ, giờ mất cả kiếm khí bao phủ, trông lại càng tiêu điều.

Tiêu Dục đáp xuống đỉnh núi, xoay người lại.

Sở Phong đang chăm chú quan sát sư tôn.

Tiêu Dục thầm nghĩ: Sao còn chưa ra tay?Y nhớ lại mấy kịch bản cũ từng xem—hiểu rồi, tình huống này thì chính phái phải tỏ ra bình tĩnh, còn phản diện mới là kẻ mất kiên nhẫn trước.

Vậy nên, y bày ra dáng vẻ đạo mạo, chậm rãi nói: "Lâu rồi không gặp, để vi sư kiểm tra trình độ của ngươi một chút."

Dứt lời, rút kiếm.

Sở Phong còn chưa kịp phản bác chuyện sư tôn đang bị thương, thì kiếm quang đã lao tới với tốc độ sấm sét, hắn vội vàng giơ tay lên đỡ.

Đánh được mấy chục chiêu, hắn càng đánh càng thấy sai sai—sao kiếm thuật của sư tôn có vẻ không bằng trước kia nhỉ?

Hắn vừa mới phân tâm một chút, đã thấy sư tôn không hề né tránh nhát kiếm hắn đâm tới.

Mũi kiếm đâm trúng ngay ngực.

Khoảnh khắc đó, đầu hắn trống rỗng.

"Sư tôn!"

Tiêu Dục cố ý nhường chiêu, để trúng một kiếm, sau đó làm bộ trọng thương, ngã ngửa ra sau.

Nhát kiếm này không đủ giết y, nhưng người thông minh đều biết phải bồi thêm một đao.

Tiêu Dục yên tâm ngất đi.

Chỉ có điều, trước khi mất ý thức, trong đầu y chợt lóe lên một suy nghĩ—sao phản ứng của Sở Phong... có gì đó không đúng lắm?
 
|Đm-Edit-Hoàn| Nguỵ Trang Thành Sư Tôn Phản Diện
Chương 14


"Ê, nghe tin gì chưa?"

"Tin Kiếm Các đánh lên tận Lăng Tiêu Tông hả?"

"Đúng rồi, nghe nói Lăng Tiêu Tông tổn thất nặng nề, ngay cả đại trưởng lão cũng bị bắt đi."

"Sao lại thế?

Kiếm Các với Lăng Tiêu Tông có thù oán gì à?"

"Huynh không biết rồi, các chủ Kiếm Các từng là đệ tử của đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông, sau đó bị trục xuất khỏi sư môn!"

"Hóa ra là vậy.

Nhưng nghe nói đại trưởng lão là tu sĩ Hóa Thần, các chủ Kiếm Các đấu lại được sao?"

"Chuyện này... ta cũng không rõ."

"Ê, hai người nghe tin sai rồi, đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông không phải bị bắt đi, mà là bị giết rồi."

"Khoan... vậy Kiếm Các mang đi cái gì?

Chẳng lẽ là... xác của đại trưởng lão?"

"Chuẩn luôn, ta đoán chắc là đem về quất xác."

"Hít...

đúng là tàn nhẫn!"

"Phải đấy, mấy môn phái nhỏ phía Tây coi bộ sắp ăn hành rồi." ...

Trong một không gian trắng xóa, Tiêu Dục tỉnh lại, giơ tay ôm ngực.

Trước mặt y, một đám sáng trắng bay qua bay lại trông có vẻ rất sốt ruột.

"Hệ thống?

Nhiệm vụ hoàn thành rồi nhỉ, cơ thể mới của ta đâu?" \[Nhiệm vụ thất bại, điểm không đủ.\] Tiêu Dục chậm rãi đánh một dấu hỏi chấm: "?"

"Sao lại thất bại?

Ta vẫn chưa chết?" \[Tự ngươi nhìn đi.\] Trước mắt Tiêu Dục hiện ra một cảnh tượng: cơ thể y đang nằm trên chiếc giường xa lạ, Sở Phong ngồi bên giường nắm chặt tay y, mặt trắng bệch, thần sắc hoảng hốt, chẳng có tí vui vẻ nào của một kẻ vừa báo thù thành công.

"Đây là cái tình huống gì vậy?" \[He he.\] Hệ thống bật ra một tiếng cười lạnh đầy nhân tính.

Tiêu Dục nhìn lại bảng nhiệm vụ. \[Nhiệm vụ chính tuyến 5: Bị giết sau khi nhân vật chính lập thế lực riêng. (Thất bại)] \[Nhiệm vụ dài hạn 1: Ngược đãi tinh thần nhân vật chính. (Thất bại)] \[Nhiệm vụ dài hạn 2: Trừng phạt thân thể nhân vật chính. (Thất bại)] "Khoan, sao mấy cái nhiệm vụ dài hạn cũng thất bại?

Chẳng lẽ ta chưa từng hành hạ hắn à?" \[Ký chủ, để ta nhắc nhở một chút: rèn giũa và hành hạ là hai khái niệm khác nhau.\] Không hiểu sao, Tiêu Dục cảm giác trong giọng hệ thống có chút mệt mỏi.

Thực tế, nó đúng là mệt thật.

Dạo gần đây thế giới mới sinh ra ồ ạt, một hệ thống phải ôm mấy chục ký chủ cùng lúc.

Thế giới này vốn có một phản diện nhưng lại chết bất đắc kỳ tử, nó đành phải lôi Tiêu Dục từ nơi khác vào vì có tần số linh hồn tương thích.

Ai ngờ nó vừa bị vướng ở một thế giới khác, quay về đã thấy Tiêu Dục lên hẳn cao thủ cấp đại năng.

Sau khi kiểm tra lại lịch sử của ký chủ, thấy y vừa mạnh vừa giỏi đấu đá, hệ thống yên tâm giao nhiệm vụ cho y rồi tiếp tục bận việc khác.

Ai ngờ đến lúc về, nhiệm vụ đã thất bại toàn tập—nhân vật chính chẳng những không có thù hận hay sát ý với ký chủ, mà còn vì ký chủ hôn mê mà tâm trạng bất ổn.

Lại xem chi tiết nhiệm vụ, trừ hai nhiệm vụ ban đầu, mấy cái còn lại đều là lách luật mà hoàn thành, cốt truyện thì loạn như cháo heo.Nhìn ký chủ với vẻ mặt vô tội kia, hệ thống cảm thấy trái tim không tồn tại của mình có hơi tắc nghẽn.

Tiêu Dục vẫn chưa hiểu vì sao nhiệm vụ lại thất bại.

Chẳng phải y chỉ hơi thông cảm cho Sở Phong một chút, làm nhiễu loạn cốt truyện một chút thôi sao?

Tới mức ảnh hưởng nghiêm trọng vậy à?

Y thử thăm dò: "Vậy... nhiệm vụ thất bại rồi thì thế giới này có ngừng phát triển không?

Còn cơ hội sửa chữa không?"

Đám sáng trắng thở dài: \[Đã xin chỉ thị từ hệ thống chủ.\] Không lâu sau, hệ thống chủ phản hồi: \[Tình trạng hoàn thành cốt truyện chính như sau:\] \[Giai đoạn đầu: Tu hành trong sư môn, đã hoàn thành.\] \[Giai đoạn giữa: Lập môn phái, báo thù gia tộc, đã hoàn thành.\] \[Giai đoạn cuối: Chống lại và đẩy lùi ma tộc, chưa hoàn thành.\] \[Xác định tuyến phát triển của nhân vật chính không có thay đổi lớn, phản diện giai đoạn đầu chưa chết không ảnh hưởng nhiều, thế giới vẫn phát triển bình thường.\] \[Đã phát hành nhiệm vụ bổ sung.\] \[Nhiệm vụ bổ sung: Hỗ trợ nhân vật chính hoàn thành giai đoạn cuối, đẩy lùi ma tộc xâm lược.\] "Đấy, ta đã bảo là không ảnh hưởng gì mà."

Hệ thống lật một cái *white-eye* vô hình, rồi đá bay ký chủ ra khỏi không gian hệ thống.

--- Tiêu Dục khẽ run mi, chậm rãi mở mắt.

Sở Phong thấy y tỉnh lại, mừng rỡ ra mặt: "Sư tôn, người tỉnh rồi!"

Tiêu Dục vẫn đang bị nắm tay, thử giật ra một chút, ai ngờ Sở Phong lại càng siết chặt hơn.

"Sư tôn, người đã hôn mê suốt bảy ngày rồi."

Ồ, bảy ngày...

Bảo sao trông hắn sốt ruột như vậy.

Mà khoan, sao Sở Phong lại có thái độ này nhỉ?

Thôi kệ, nghĩ không ra.

Tiêu Dục cảm thấy nói chuyện cũng tốn sức, chỉ nhẹ giọng đáp: "Ừ, ta không sao."

Sở Phong nhìn y, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Sư tôn uống thuốc đi."

Tiêu Dục bị đâm một kiếm ngay tim, vết thương cũ chưa lành, thân thể mới cũng chẳng có, mệt đến mức chẳng buồn giữ mặt mũi, ngoan ngoãn để Sở Phong đút thuốc rồi mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back