Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 328: (4)


◎ Cuộc sống đại học thật tuyệt ◎Thông báo vừa rồi vang vọng khắp con tàu, không chỉ phát một lần mà đến ba lần, khiến toàn bộ du thuyền lập tức rơi vào hỗn loạn.Khách khứa không còn giữ được bình tĩnh, bắt đầu bàn tán ầm ĩ:- "Gì thế này?

Sao lại có người lén lút lên tàu chứ?"

- "Lúc lên tàu kiểm tra nghiêm ngặt lắm mà, giấy tờ gì cũng phải nộp đủ cả, sao lại để lọt người được?"

- "Chết người hồi nãy... chẳng lẽ do kẻ lẻn vào gây ra?"

Có người nuốt khan, đầy hoang mang.Nhưng lập tức có người bác bỏ:- "Không thể nào đâu.

Người đó chết ngay trước mắt bao nhiêu người, chúng ta mới lên tàu chưa tới nửa ngày, cấu trúc tàu còn chưa quen, sao có thể hành động giết người được?

Nhân viên kỹ thuật nói rõ rồi mà, là do quá phấn khích nên ngừng tim đột ngột."

Lại có kẻ bật cười khinh bỉ:- "Cậu mà cũng tin lời nhân viên à?

Nếu thật sự không phải ngừng tim, họ cũng chẳng dám nói thật đâu, chỉ để tránh gây hoảng loạn thôi."

Nguyễn Thanh đứng trong góc, mũ sụp xuống che hết ánh mắt, không ai nhìn thấy được cảm xúc trong đáy mắt cậu.Người khác có thể không hiểu mục đích đằng sau bản thông báo kia, nhưng cậu thì hiểu.Thông báo ấy - là nhắm thẳng vào cậu.Lâm Chi Diễn biết rõ ai là kẻ "lên tàu lậu", vì chính hắn là người đã đích thân đưa nguyên chủ lên tàu, cũng là kẻ duy nhất trên con tàu này không có thư mời.Hắn đang ép cậu.Công khai, trơ tráo, bức cậu phải tự mình quay lại... cầu xin hắn.Nguyễn Thanh hoàn toàn có thể nghĩ ra nhiều cách để tránh bị kiểm tra.

Ví dụ như khiến người chơi mời cậu vào phòng ở, hoặc thậm chí dùng ám thị để chiếm lấy thân phận của một hành khách thực sự.Nhưng cậu không thể làm vậy.Nguyên chủ là một cậu sinh viên nhà nghèo, từ vùng quê bước chân lên thành phố, tất cả lòng kiêu hãnh và sự tự tin đã bị vắt kiệt sau một năm sống trong môi trường đại học.Người như vậy... sẽ bị ép phải khuất phục trước Lâm Chi Diễn.Bởi vì điều này không chỉ là chuyện ở trên du thuyền, mà còn liên quan đến việc học, đến tương lai, đến cả cuộc đời sau này.Nguyên chủ không biết rõ thân phận thật sự của Lâm Chi Diễn, nhưng lại thừa hiểu rằng, hắn là người mà mình không thể đắc tội.Nếu không muốn bị đe dọa, nếu muốn thoát khỏi vòng xoáy đó, chỉ có một cách...Giả chết.Nguyễn Thanh cụp mắt."

Thằng bé" tóc húi cua - thật ra tên là Nhạn Giai - cũng đã nghe hết bản thông báo.

Cô bé do dự quay sang nhìn Nguyễn Thanh, ánh mắt như đang hỏi: Giờ phải làm sao đây?Nguyễn Thanh đáp nhỏ, giọng trầm khàn như gió đêm:- "Làm theo lời phát thanh đi."

Nói xong, cậu kéo thấp mũ hơn, quay người rời đi, bước chân không do dự một giây.Cậu đi rất nhanh, hoàn toàn không nhận ra lúc mình vừa cất lời, cậu thiếu niên đang quay vào trong nhà kia bỗng khựng lại - rồi đột ngột quay đầu nhìn theo bóng dáng đó.Nhưng đáng tiếc... người kia đã khuất dạng từ lâu.Ngay cả khi bước hẳn ra cửa, thiếu niên vẫn không nhìn thấy được bóng dáng vừa lướt qua như gió kia.

Chỉ còn lại âm thanh êm ái vang vọng mãi trong đầu.Thiếu niên quay sang Nhạn Giai, giọng nói khàn khàn bật ra:- "Người đó... là ai vậy?"

Nhạn Giai nghe thấy, thì lập tức ngẩng đầu nhìn cậu như thể đang thấy mặt trời mọc đằng Tây.Phải biết rằng em trai của Nhạn Giai xưa nay chưa từng chủ động hỏi han ai điều gì, đến cả tiếng "chị" kia cũng là do cô liều mạng bảo vệ nó mới đổi được-mà ngay cả khi gọi, cũng chẳng khác nào đang chào hỏi người dưng nước lã.Vì quá đỗi kinh ngạc nên Nhạn Giai nhất thời không kịp trả lời, kết quả là cô trông thấy ánh mắt của thiếu niên dần tối lại.Nhạn Giai giật nảy người, vội vàng lên tiếng, giọng theo bản năng cũng cao hơn hẳn:- "Người chơi!

Anh ấy giống chúng ta, cũng là một người chơi!"

Ánh u ám trong mắt thiếu niên tan biến, cậu nhàn nhạt hỏi lại:- "Người chơi?"

- "Đúng vậy, người chơi," Nhạn Giai gật đầu lia lịa, "Hơn nữa có lẽ là một người chơi rất mạnh."

- "Là người vừa rồi cùng tụi em điều tra hiện trường đó."

Cô kể lại tất cả những gì mình biết, từ việc Nguyễn Thanh lấy ra danh thiếp, cho đến chuyện anh mời cô lập đội.Thiếu niên vốn luôn sống trong thế giới khép kín của riêng mình, vậy mà lần này lại hiếm hoi chăm chú lắng nghe.Mà Nguyễn Thanh-lúc này hoàn toàn không hề hay biết, chỉ vì một câu nói bâng quơ mà đã khiến người khác nhớ mãi không quên.Giờ phút này, cậu đang ở một góc tối trên du thuyền, âm thầm suy tính khả năng "chết giả".Chỉ cần cậu còn "sống", thì vẫn phải bận tâm đến việc giữ nhân cách vai diễn.

Người trên tàu quá đông, nếu lỡ để lộ sơ hở, điểm tích lũy của cậu chắc chắn không đủ để bù lại.Huống chi, gần như toàn bộ điểm của cậu đều đã tiêu hết để đổi lấy đạo cụ.Nhưng nếu cậu "đã chết", thì lại dễ xử lý hơn nhiều.

Cậu có thể đường đường chính chính lấy thân phận người chơi mà xuất hiện, hoàn toàn hòa nhập với nhóm người chơi.Điều quan trọng hơn nữa là: nếu cậu "chết", biết đâu lại có thể thoát khỏi vận mệnh bị chết thật.Nguyễn Thanh cụp mắt trầm tư, giờ chỉ còn một vấn đề duy nhất-làm thế nào để "dàn dựng cái chết" cho khéo léo.Dĩ nhiên, "thi thể" thì không thể để lại.Phải chết dưới tình huống có người chứng kiến, nhưng không để lại xác; không phá hủy kết cấu tàu mà vẫn tạo ra được hiệu quả tử vong...Rơi xuống biển.Đó là cách đơn giản và hiệu quả nhất.Chỉ cần "ngã xuống biển" trước mặt nhân viên tàu, tin tức chắc chắn sẽ được báo lên Lâm Chi Diễn.

Đến lúc đó, cậu có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận "Nguyên chủ".Lâm Chi Diễn đã sắp xếp cho nguyên chủ ở tầng hai, hiển nhiên là có cấp thẻ truy cập của nhân viên.Mà tầng hai thì có boong tàu.Lý do nguyên chủ xuất hiện ở boong tàu cũng dễ nói thôi-không cam lòng cúi đầu trước Lâm Chi Diễn, nên muốn ra ngoài hóng gió để bình tĩnh lại, nào ngờ vô ý...

"sẩy chân rơi xuống biển".Chết không thấy xác, sống không ai tìm được.Giờ mới hơn tám giờ, vẫn còn hai tiếng trước mười giờ kiểm tra, hoàn toàn đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ.Nghĩ là làm, Nguyễn Thanh không chần chừ thêm, lập tức quay về tầng hai, đi thẳng đến kho chứa đồ ở góc khuất.Tất nhiên, "rơi xuống biển" không thể thật sự là rơi xuống-cậu phải chuẩn bị trước các biện pháp bảo hộ, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bản thân.Trong kho cất đầy những vật dụng như dây thừng, ròng rọc...

Nguyễn Thanh sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, sau đó mới thay lại bộ quần áo ban đầu, thong thả quay về phòng.Cậu chuẩn bị chờ một nhân viên nào đó đi ngang, sau đó giả vờ ra boong hóng gió để rồi "không may rơi xuống biển" trước mặt họ.Tuy nhiên... kế hoạch của Nguyễn Thanh lại chết ngay từ bước đầu tiên.Chắc chắn Nguyễn Thanh không ngờ rằng, ngay khi vừa mở cửa phòng mình, bên trong đã có sẵn vài người đứng đợi từ lúc nào.Bọn họ đều mặc đồng phục nhân viên du thuyền, chỉ cần liếc mắt là nhận ra thuộc hạ của Lâm Chi Diễn.

Rõ ràng là đã đợi cậu từ lâu.Nguyễn Thanh sững người ngay ngưỡng cửa, trên tay vẫn còn cầm thẻ mở cửa.Người dẫn đầu-cũng là một trong những nhân viên mặc đồng phục-khi nhìn thấy Nguyễn Thanh liền sững lại một thoáng, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc lẫn thất thần.Chẳng trách Lâm tiên sinh lại phá lệ cho cậu "đi lậu tàu", thậm chí còn vì cậu mà khuấy động cả chuyến hành trình.Trái tim của người nhân viên kia đập thình thịch đến độ chính anh ta cũng nghe được, nhưng khi nghĩ đến sự tàn nhẫn của Lâm tiên sinh, anh ta lập tức hốt hoảng cúi đầu, không dám nhìn thiếu niên lần thứ hai.Anh ta cúi chào, cung kính nói:- "Hạ tiên sinh, Lâm tiên sinh muốn gặp cậu.

Mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến."

Nguyễn Thanh cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.- "Tôi... tôi bây giờ..."

Dường như người dẫn đầu nhận ra sự kháng cự trong giọng nói của Nguyễn Thanh, lập tức cắt ngang không cho cậu nói hết:- "Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh."

- "Ngài hẳn cũng biết, mình không có quyền lựa chọn."

Mặt Nguyễn Thanh lập tức trắng bệch, cậu mím môi, không nói thêm lời nào.Cậu không muốn đi theo những người này-nhưng lại không có lựa chọn nào khác.Trên con tàu này, chống lại Lâm Chi Diễn chẳng khác nào tự chôn sống chính mình.Cuối cùng, Nguyễn Thanh đành phải lặng lẽ đi theo sau họ, bước vào thang máy cùng những người đàn ông mặc đồng phục.Thang máy trên tàu chỉ có thể khởi động bằng thẻ quyền hạn.

Trừ các tầng từ ba đến sáu, những tầng khác đều cần xác nhận đặc biệt mới có thể bấm.Sau khi vào thang máy, người dẫn đầu rút ra một chiếc thẻ, quẹt lên màn hình cảm ứng, rồi bấm thẳng lên tầng mười.Dù con tàu vẫn đang lênh đênh trên biển, nhưng vận hành lại rất êm ái, gần như không cảm thấy lắc lư.

Dù đang di chuyển trong thang máy, cảm giác vẫn chẳng khác gì trên đất liền.Rất nhanh, họ đã tới tầng mười.Người dẫn đầu tiến đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, giọng trở nên vô cùng cung kính:- "Ngài Lâm, Hạ tiên sinh đã đến."

Từ bên trong vang lên một giọng trầm thấp, mang theo từ tính khiến người ta rợn da gà:- "Cho cậu ta vào."

Nghe lệnh, người nhân viên vặn tay nắm mở cửa, hé ra một khoảng rồi làm động tác mời.Tất cả đều được thực hiện một cách gọn gàng và cứng rắn, không để Nguyễn Thanh có cơ hội từ chối.Nguyễn Thanh chỉ còn biết cứng ngắc bước vào phòng.Sau khi cậu bước vào, người nhân viên lập tức khép cửa lại một cách rất "chu đáo".Cậu vô thức quay đầu nhìn cánh cửa vừa khép, chỉ còn lại một mình đối diện với người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.Lúc này, hắn đang tựa người vào ghế, ánh mắt chăm chú vào tập tài liệu trong tay-dường như không thèm để tâm tới sự có mặt của cậu.Nguyễn Thanh không dám lại gần, chỉ đứng cách bàn làm việc một khoảng ngắn, dáng vẻ vừa rụt rè vừa bất an.Người chủ cũ của thân thể này vốn đã sợ Lâm Chi Diễn, không chỉ vì thân phận cao quý khó lường của đối phương, mà còn bởi từng có một lần anh ta không biết giữ khoảng cách.Lúc ấy, vì còn chưa hiểu gì về Lâm Chi Diễn, cậu ta đã cố gắng làm thân, thậm chí còn nũng nịu định làm nũng lấy lòng.

Kết quả là chỉ nhận được ánh mắt lạnh như muốn giết người của đối phương, từ đó trong lòng sinh ra nỗi sợ sâu sắc.Kể cả hiện tại, khi Nguyễn Thanh bước vào văn phòng, Lâm Chi Diễn vẫn chỉ chăm chú vào tập tài liệu trước mặt, dường như hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của cậu.

Cả căn phòng im ắng đến mức có chút kỳ lạ.Nguyễn Thanh mím môi, cố lấy hết can đảm, dè dặt mở miệng:- "Lâm tiên sinh... em nghe nói ngài gọi em đến?"

Lâm Chi Diễn không trả lời ngay, ánh mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu, chỉ vừa lật giấy vừa nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói có phần lười nhác nhưng lại khiến người khác không dám thở mạnh.- "Cậu học ở Đại học S đúng không?"

Hàng mi dài của Nguyễn Thanh khẽ run lên, cậu gật đầu, giọng nhỏ như muỗi:- "...Vâng."

- "Đậu vào Đại học S đâu phải chuyện dễ, nhất là với hoàn cảnh gia đình như cậu."

- Lâm Chi Diễn nói xong liền ném tập tài liệu xuống bàn, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Nguyễn Thanh - "Cũng đã phải cố gắng nhiều rồi nhỉ?"

Vì động tác của hắn, tập hồ sơ bị hất xuống ngay tầm mắt của Nguyễn Thanh.

Dù chỉ là thoáng qua, cậu vẫn nhìn thấy rõ đó là hồ sơ cá nhân của chính mình.Sắc mặt Nguyễn Thanh lập tức tái đi vài phần, thân thể đứng bất động như bị đóng băng tại chỗ.Ngón tay thon dài của Lâm Chi Diễn gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn, mỗi tiếng vang lên đều như gõ vào thần kinh người đối diện, mang theo thứ áp lực vô hình.Hắn chậm rãi mở miệng, ánh mắt không có chút cảm xúc:- "Sinh viên đại học... sống chắc cũng tốt lắm nhỉ?"
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 329🙁5)


◎ Chứng minh cho tôi xem ◎Khi Lâm Chi Diễn nói ra câu kia, hắn cố tình dừng lại một nhịp giữa hai chữ "đại học" và "cuộc sống", khiến cho cả câu như mang hàm ý nào đó không mấy đơn giản.Tuy nhiên, sắc mặt của hắn vẫn lãnh đạm từ đầu đến cuối, trong câu "cuộc sống" cũng không thêm bất kỳ ngữ điệu ám muội nào, khiến người nghe không khỏi hoài nghi liệu có phải là mình nghĩ quá nhiều.Nhưng bất kể là theo nghĩa nào, câu nói ấy vẫn ngầm chứa một sự đe dọa.Hắn đang nói với cậu rằng: hắn có thể khiến cuộc sống đại học của cậu chấm dứt bất cứ lúc nào, khiến mọi nỗ lực của cậu trong suốt thời gian qua trở thành công cốc.Nếu Nguyễn Thanh chỉ là một người chơi trong trò chơi này, cậu có thể chẳng bận tâm đến chuyện học hành hay tương lai nữa.

Nhưng cậu không phải.

Khi vẫn còn tin rằng mình có thể sống sót rời khỏi đây, thì sự nghiệp học hành và tương lai vẫn là những thứ mà cậu - hay đúng hơn là Hạ Thanh - vô cùng coi trọng.Sắc mặt Nguyễn Thanh càng thêm tái nhợt, môi mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.Lâm Chi Diễn hơi nâng cằm, chỉ sang vị trí bên cạnh hắn, giọng lạnh nhạt:
- "Lại đây."

Cơ thể Nguyễn Thanh khẽ run lên, chần chừ rồi chậm rãi bước vòng qua bàn làm việc, đến đứng bên cạnh hắn.Lâm Chi Diễn thong thả xoay chiếc ghế lại, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo và quyền lực.

Hắn đối diện với Nguyễn Thanh, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua cậu rồi nói:
- "Ngồi."

Nguyễn Thanh thoáng sửng sốt.

Cậu ngơ ngác nhìn hắn, rồi liếc nhìn xung quanh.Trong văn phòng có không ít chỗ có thể ngồi - bộ ghế sofa tiếp khách ở cửa, hay dãy ghế dài gần ban công ngắm biển.Nhưng chỗ Nguyễn Thanh đang đứng lại ngay trước bàn làm việc.

Mà ở đây... ngoại trừ chiếc ghế của Lâm Chi Diễn, thì chẳng còn chỗ nào khác có thể ngồi.Hoặc là... lên đùi hắn.Lâm Chi Diễn mặc bộ vest bạc được cắt may tinh tế, dáng người cao ráo, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý tộc xa cách.

Kể cả khi hắn bắt chéo chân tựa lưng vào ghế, vẫn khiến người khác cảm thấy không thể với tới.Ấn tượng đầu tiên của Hạ Thanh đối với hắn cũng chính là cảm giác ấy - cao quý, xa cách, nguy hiểm.

Nếu không phải vì muốn lên du thuyền, người chủ cũ của thân thể này vốn sẽ chẳng bao giờ dám lại gần một người như vậy.Nguyễn Thanh mím môi, lúng túng cúi đầu.

Sau vài giây ngập ngừng, cậu chậm rãi quỳ gối xuống thảm, ngồi thẳng lưng, hai tay siết chặt đặt lên đầu gối.Nhìn dáng vẻ ấy, cậu chẳng khác nào một con thỏ trắng nhỏ bị sói bắt được, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, toàn thân toát lên vẻ yếu đuối và bất lực.Lâm Chi Diễn sững người mất một giây, sau đó bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp đầy hứng thú.Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm.Bởi vì dáng quỳ của cậu thiếu niên kia lại vô tình gợi cảm đến lạ thường - tư thế quỳ phục đoan chính lại có chút mê hoặc, như thể hai người đang diễn một trò chơi đóng vai nào đó... mà hắn chính là "người chủ" trong vở diễn ấy.Ánh mắt Lâm Chi Diễn dần tối lại, sự vui vẻ lúc đầu biến mất, thay vào đó là một tia nguy hiểm khó lường.Từ trước đến nay, hắn chưa từng để ý đến thiếu niên không có tên trong danh sách, người đã cả gan trèo lên con tàu của hắn...

Cho đến lúc này.Nếu cậu ta đã tự chuốc họa vào thân, hắn tất nhiên sẵn lòng "giúp" cậu toại nguyện.Nhưng...Lâm Chi Diễn cụp mắt, ánh nhìn âm trầm quét lên thiếu niên đang quỳ trước mặt.

Hắn hạ chân, hơi nghiêng người, rồi đưa ngón tay thon dài bóp nhẹ cằm Nguyễn Thanh, ép cậu ngẩng đầu lên thêm chút nữa, giọng hờ hững:- "Rất thành thạo nhỉ, thường xuyên chơi kiểu này sao?"

Nguyễn Thanh chạm phải ánh mắt tối tăm khó dò của hắn, thoáng sững sờ.

Thường xuyên...

"chơi" kiểu này?Nhìn vẻ ngơ ngác trong đôi mắt xinh đẹp ấy, Lâm Chi Diễn lập tức hiểu ra mình vừa hỏi một câu vô nghĩa-dù sao toàn bộ hồ sơ về thiếu niên đang nằm trên bàn hắn.Hồ sơ ghi chép tường tận từng việc nhỏ trong đời cậu, tất nhiên bao gồm cả mối quan hệ với "kim chủ" trước.

Hai người kia chưa từng làm gì quá giới hạn; thân mật nhất cũng chỉ là... ngồi cạnh nhau.Phản ứng ngây thơ vụng về lúc này càng chứng minh điều đó.

E rằng "kim chủ" trước của cậu... lực bất tòng tâm.Một tia hứng thú lóe lên trong mắt Lâm Chi Diễn.

Hắn buông cằm, nắm lấy cánh tay kéo bật cậu dậy ngã vào lòng mình.Nguyễn Thanh hoảng loạn muốn gỡ tay hắn ra.

Nhưng sức Lâm Chi Diễn quá lớn; không những không thoát, cậu còn bị hắn vòng tay ôm chặt eo, ép ngồi lên đùi hắn.Hơi ấm xa lạ truyền tới, thân thể lập tức căng cứng, giãy dụa càng mạnh.Một tay Lâm Chi Diễn ghì chặt cổ tay cậu, tay kia giữ chặt thắt lưng, kéo cậu sát vào ngực mình.

Hắn cúi sát tai cậu, giọng khàn thấp:- "Không phải cậu nói...

'đời sinh viên' rất tuyệt sao?"

- "Muốn thử không?"

Câu hỏi cất lên khẽ hơn, giọng trầm đục pha chút dụ hoặc, khiến tim người nghe khựng lại.Nhưng Nguyễn Thanh chẳng còn tâm trí cảm thụ.

Ngay khoảnh khắc nghe xong, cơ thể cậu căng cứng hơn.Nếu trước đó còn có thể tự trấn an rằng mình nghĩ quá, thì giờ không thể tự lừa mình được nữa.

Ngữ điệu mập mờ của Lâm Chi Diễn rõ ràng chẳng nói tới "đời sinh viên" gì cả.Cậu run nhẹ, mắt đẹp đầy hoảng loạn:
- "Không... không phải vậy, em... em..."

- "Hửm?"

Lâm Chi Diễn cắt ngang, nửa đùa nửa thật:
- "Đừng nói cậu lừa tôi chỉ để được lên tàu đấy nhé?"

Ban đầu hắn chỉ thuận miệng nói, chẳng ngờ người trong lòng lại cứng ngắc thêm.Lâm Chi Diễn nhìn vẻ sợ hãi của thiếu niên, ánh mắt tối dần.

Hắn siết eo cậu chặt hơn, kéo người dán sát:- "Sao?

Tôi nói trúng rồi?"

- "Lên được tàu rồi liền muốn lật lọng, coi như không quen biết à?"

Nguyễn Thanh nhìn ánh mắt đầy nguy hiểm của Lâm Chi Diễn, trong đôi mắt đẹp bắt đầu phủ một tầng hơi nước, cậu hoảng loạn lắc đầu:- "Không phải... em không có, em chỉ là..."

- "Không phải thì chứng minh đi."

Lâm Chi Diễn lạnh lùng cắt ngang, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để giải thích.Ánh mắt hắn dừng trên đôi môi nhạt màu của Nguyễn Thanh, bàn tay buông lỏng cổ tay cậu rồi nâng lên, đầu ngón tay lướt qua khóe môi thiếu niên, ma mị mà mập mờ:- "Đã nói không phải, thì chứng minh cho tôi xem đi."

Lông mi Nguyễn Thanh run rẩy nhưng cậu không dám phản kháng nữa, cơ thể căng cứng ngồi trên đùi hắn, như thể chỉ cần hơi động đậy sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.Lâm Chi Diễn cũng không thúc ép, tay hắn trượt xuống nâng cằm cậu lên, dùng ngón tay thon dài khẽ nhấc mặt cậu về phía mình.

Khi hắn nghiêng đầu, định cúi xuống-"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.Lâm Chi Diễn ánh mắt thoáng xẹt qua vẻ bực dọc, nghiêng đầu liếc lạnh về phía cửa."

Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa lại tiếp tục, theo sau là giọng nói kính cẩn vang lên:- "Thưa ngài Lâm, ngài có ở đó không ạ?"

Lâm Chi Diễn thu lại ánh mắt, liếc Nguyễn Thanh lần nữa, bàn tay vẫn lướt trên khóe môi cậu, khẽ cất giọng khàn khàn:- "Chuyện gì?"

Có người bên ngoài khiến Nguyễn Thanh càng cứng người hơn, chỉ có thể để mặc hắn vuốt ve môi mình như thể... cậu chỉ là một món đồ chơi bị ép phải ngoan ngoãn.Giọng người bên ngoài càng thêm kính cẩn, mang theo chút căng thẳng:- "Thưa ngài Lâm, vừa có tin báo từ tầng bốn... lại có một vị khách gặp chuyện."

Lâm Chi Diễn nhíu mày, rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn:- "Bảo Lâm Vân xử lý."

Im lặng một lúc, người ngoài dường như do dự, rồi dè dặt nói thêm:- "Nhưng... lúc xảy ra chuyện, ngài Tề cũng đang có mặt."

Nghe đến ba chữ "ngài Tề", động tác của Lâm Chi Diễn khựng lại, mắt hắn hơi nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm lần nữa hướng về phía cửa.- "Tôi tới ngay."

- "Vâng, thưa ngài."

Tiếng bước chân dần xa.Lâm Chi Diễn siết eo Nguyễn Thanh lại, chỉ dùng một tay liền bế cậu lên, xoay người đặt cậu ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn làm việc.Sau đó, hắn giật nhẹ cà vạt, cúi xuống sửa lại mái tóc bị rối do giãy giụa của Nguyễn Thanh.

Giọng nói dịu đi nhưng vẫn mang chút nguy hiểm như mệnh lệnh:- "Ngoan ngoãn đợi tôi quay lại."

Nói rồi, hắn rời khỏi văn phòng.Chỉ đến khi Lâm Chi Diễn bước ra, Nguyễn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đưa tay lau khóe môi đau rát, rồi đứng dậy, ánh mắt kín đáo lướt qua căn phòng....Trong văn phòng này có gắn camera.Ánh mắt Nguyễn Thanh thoáng qua một tia hụt hẫng.Có camera giám sát, tức là cậu không thể ngang nhiên tìm kiếm manh mối trong phòng-vì nguyên chủ tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó.Trừ khi có thể che hoặc vô hiệu hóa hệ thống giám sát.Nhưng hiện tại cậu đang nằm trong phạm vi quan sát, muốn không bị nghi ngờ mà phá camera là điều gần như không thể.Nguyễn Thanh đành phải từ bỏ.Nguyễn Thanh nhìn về phía boong tàu.

Ở đó có một cánh cửa kính sát sàn, có thể nhìn rõ toàn cảnh boong tàu phía ngoài.Nhưng lúc này trời đã tối đen như mực, chỉ còn ánh đèn trong phòng chiếu sáng được khoảng cách gần, còn xa hơn một chút thì hoàn toàn chìm trong bóng tối.Cậu bước về phía cánh cửa kính.

Ngay khi tay cậu vừa chạm đến tay nắm cửa, thì-"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, lần này dồn dập và gấp gáp đến mức khiến người nghe cũng cảm thấy căng thẳng, giống như bên ngoài đang có việc gì cực kỳ hệ trọng.- "Ngài Lâm, ngài có trong đó không ạ?"

Nguyễn Thanh liếc nhanh về phía camera giám sát, đành phải xoay người, đi về phía cửa.Thế nhưng người bên ngoài dường như rất thiếu kiên nhẫn, thấy không có ai trả lời liền gõ cửa lần nữa.

Lần này, tiếng gõ không giống khi nãy-rõ ràng đã đổi người.Giọng đàn ông trầm thấp, lạnh lùng mà cao quý vang lên ngay sau đó:
- "Lâm Chi Diễn, mở cửa."

Nguyễn Thanh nghe thấy giọng nói ấy thì hơi sững người.

Cậu có cảm giác giọng này rất quen, nhưng chưa kịp nhớ ra là ai, thì người kia đã nói tiếp-- "Đạp cửa vào."

Vừa dứt lời, cánh cửa lập tức bị đá mạnh một cái, vang lên "rầm" một tiếng, như sắp bật khỏi bản lề.Nguyễn Thanh nhìn cánh cửa đang rung lên vì bị đá mạnh, trong lòng giật mình không thôi-Cậu cuối cùng cũng nhớ ra giọng nói kia là của ai.Đó là... vị kim chủ cũ đã bị nguyên chủ chia tay dứt khoát.
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 330🙁6)


◎ Một người đàn ông thì xức nước hoa làm gì ◎"Rầm!!"

- Lực của cú đá vừa rồi quá mạnh, khiến cả cánh cửa văn phòng rung lên bần bật, như thể sắp bung ra bất cứ lúc nào.Nguyễn Thanh bị tiếng động dọa cho giật mình, lùi về sau hai bước.Mối quan hệ giữa kim chủ cũ của nguyên chủ và cậu ta vốn không tốt đẹp gì.

Nếu như là kim chủ chủ động chia tay thì không sao.

Nhưng vấn đề là, người chủ động chia tay lại chính là nguyên chủ - mà còn chia tay một cách lạnh lùng tuyệt tình, chỉ bằng một tin nhắn.Tệ hơn nữa, ngay sau đó lại... bám vào Lâm Chi Diễn.Dù kim chủ cũ không còn tình cảm đi chăng nữa, e là cũng chẳng thể nuốt trôi cục tức này.

Dù sao thì hành động của nguyên chủ chẳng khác gì đội nón xanh lên đầu người ta, chà đạp tự tôn và sĩ diện của một người đàn ông.Chuyện đó thì không ai chịu nổi.Nguyễn Thanh hiểu rất rõ: Tuyệt đối không thể để kim chủ cũ thấy mình đang ở văn phòng của Lâm Chi Diễn.... còn không thể để đối phương biết mình đang có mặt trên du thuyền.Phòng làm việc này ngoài boong tàu ra thì chỉ còn một nơi có thể trốn - gầm bàn làm việc.Ngay khi cánh cửa có dấu hiệu không trụ nổi nữa, Nguyễn Thanh đã nhanh như chớp chui ra phía sau bàn, giấu mình dưới gầm.

Đồng thời, cậu còn không quên với tay lấy xấp hồ sơ ghi thông tin cá nhân của mình.Chiếc bàn trong văn phòng khá lớn, mà thân hình Nguyễn Thanh thì mảnh mai nên trốn bên trong không bị phát hiện.

Cậu siết chặt tập hồ sơ trong tay, cố gắng điều hòa nhịp thở, không phát ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ.⸻"Rầm!!"

Cuối cùng, cánh cửa cũng không chịu nổi áp lực mà bung ra, va mạnh vào tường phát ra tiếng động cực lớn.Ngay sau đó là tiếng bước chân của vài người bước vào văn phòng.Người đàn ông dẫn đầu mặc vest đen, trước ngực có thêu một biểu tượng nhỏ giống hệt với logo của du thuyền Malagobi.Rõ ràng là người có quan hệ mật thiết với con tàu này.Gã đàn ông mặc vest đen nhìn quanh văn phòng trống trơn, sau đó quay sang người đàn ông toát ra khí chất cao quý đang đứng phía sau, dè dặt nói:
- "Ngài Tề, hình như Lâm tiên sinh không có ở đây."

Ngài...

Tề?Nguyễn Thanh đang trốn dưới bàn khẽ khựng lại.

Trước giờ cậu nhớ rất rõ: kim chủ cũ của nguyên chủ không phải họ Tề.

Vậy thì... có phải cậu nhận nhầm người rồi không?Hơn nữa, lúc nãy Lâm Chi Diễn rời khỏi đây cũng là vì có chuyện xảy ra ở khu vực mà người tên Tề này xuất hiện.

Có lẽ hai người họ...

đi thang máy khác nhau nên mới lỡ nhau?Nguyễn Thanh thầm mong: Miễn sao người này phát hiện không có ai ở đây, thì mau rời đi là tốt nhất.Tiếc là - mọi thứ đâu dễ như cậu muốn.Người được gọi là "Ngài Tề" nhàn nhạt liếc mắt nhìn quanh phòng, giọng nói vang lên đầy ưu nhã mà lạnh lùng:
- "Gọi anh ta quay lại."

- "Vâng, Ngài Tề."

Người mặc vest cúi đầu hành lễ, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.Trong phòng có nhiều ghế tiếp khách, nhưng người đàn ông kia lại chẳng thèm đoái hoài.

Anh ta... lại bước thẳng đến bàn làm việc.Lúc này trời đã tối hẳn, mà tầng mười thì vắng tanh không một bóng người, nên bầu không khí càng thêm tĩnh lặng.Tiếng bước chân đều đều, thong thả vang vọng trong phòng, từng tiếng đều như gõ vào thần kinh căng thẳng của người đang trốn.Mỗi một bước tiến gần... là tim Nguyễn Thanh lại đập mạnh hơn một nhịp.Nguyễn Thanh nghe tiếng bước chân ngày càng gần, tim như muốn ngừng đập.

Liệu cậu đã bị phát hiện rồi sao?Dù người đàn ông kia không cùng họ với kim chủ cũ, nhưng giọng nói lại giống đến mức khó tin, giọng điệu sang trọng, tao nhã ấy gần như y hệt.

Chỉ là trùng hợp về giọng nói thì có thể, nhưng trùng hợp cả âm sắc và cách phát âm thì gần như không thể.Cậu siết chặt tập hồ sơ trong tay.

Người đàn ông đó có lẽ chỉ nhận ra rằng dưới bàn làm việc có người, nhưng chắc chắn không biết đó là ai.Miễn là cậu che mặt kịp thời, đánh cho người kia ngất trước khi bị phát hiện, thì chuyện cậu có mặt trên tàu vẫn có thể giấu kín.

Nguyễn Thanh nhớ trên bàn làm việc có một lọ hoa đẹp, nếu ra tay nhanh và mạnh thì có thể khiến một người trưởng thành ngất ngay.

Về phần camera giám sát, cậu tin Lâm Chi Diễn - kim chủ hiện tại - sẽ giúp giải quyết ổn thỏa.Cộp...

Cộp...

Cộp...Tiếng bước chân ngày càng gần, mang theo cảm giác áp lực và căng thẳng khó tả.

Người đàn ông đã tiến tới ghế bên bàn làm việc, đôi chân thẳng tắp hiện rõ mồn một trước mắt Nguyễn Thanh.Đúng lúc cậu định ra tay thì bỗng dừng lại.

Không đúng!

Trong phòng không chỉ có một người đàn ông kia!Lúc ban đầu nghe tiếng bước chân thì chắc chắn có hơn hai người, nhưng giờ chỉ còn một người đi lại.

Rõ ràng còn ít nhất một người nữa đang ở đây, trong phòng.Da gà trên người Nguyễn Thanh dựng đứng, cậu ngay lập tức từ bỏ ý định lúc nãy.

Nếu chỉ một mình người đàn ông kia, cậu còn có thể đánh ngất được.

Nhưng nếu có thêm người nữa thì chẳng còn cơ hội nào cả.

Còn dễ khiến người kia tức giận.Cậu cắn chặt môi, không nhúc nhích dưới gầm bàn, chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả tồi tệ nhất....Nhưng có vẻ như cậu đã đoán sai.Người đàn ông không cúi xuống tìm, mà đi thẳng đến ghế rồi ngồi xuống.

Nguyễn Thanh nhìn đôi chân dài thon thả trước mắt, trong lòng thoáng giật mình, tay đang nắm chặt mới thả lỏng bớt, lòng nhẹ nhõm phần nào.Có lẽ người đàn ông chưa phát hiện ra cậu, chỉ đơn giản là muốn ngồi xuống để tiện xem tài liệu trên bàn mà thôi.Quả đúng như vậy, người đàn ông tựa lưng vào ghế, lôi tài liệu trên bàn ra, chăm chú xem như thể đó là văn phòng của mình.Không chỉ có một người trong phòng, cách đó không xa còn có ba người đàn ông mặc vest đen đứng canh giữ.

Rõ ràng đó là vệ sĩ của người đàn ông kia.Tất cả im lặng, trong phòng chỉ còn âm thanh lật giở giấy tờ của người đàn ông.Có lẽ do tư thế ngồi chưa được thoải mái, người đó nhấc cao chân phải, bắt chéo lên chân trái.

Nguyễn Thanh kinh ngạc nhìn thấy chân duỗi ra, vội vã nghiêng đầu tránh chân người đó.Nhưng do đang trốn ở góc gầm bàn, cú nghiêng đầu này khiến đầu cậu chạm phải thành bàn, phát ra tiếng va nhẹ.Tiếng va không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đến mức khó tin, lại khiến mọi thứ bỗng trở nên chói tai và nổi bật.Nguyễn Thanh một lần nữa như nghẹn thở, hơi thở cũng tự nhiên lặng đi.Những nhân viên có mặt cũng nghe thấy tiếng động ấy, nhưng không mấy để ý.

Bởi vì tư thế người đàn ông dựa vào ghế rõ ràng là đang bắt chéo chân, khi bắt chéo chân mà vô tình đá phải thành bàn cũng là chuyện bình thường.Chỉ có đôi tay người đàn ông đang lật tài liệu chợt dừng lại, trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên chút nghi hoặc.

"Lúc nãy... có phải tôi đá phải bàn không nhỉ?"

Đôi chân người đàn ông hơi duỗi ra một chút, có lẽ vì chân dài nên chỉ cần duỗi vài centimet là đã chạm vào thành bàn và phát ra tiếng động không nhỏ.

Rõ ràng thành bàn ở ngay dưới chân anh ta, nên việc vô tình đá phải là điều hoàn toàn có thể xảy ra.Người đàn ông nén xuống chút nghi ngờ, tiếp tục chăm chú xem tài liệu trên tay.Nguyễn Thanh nhìn đôi chân gần kề đó mà mồ hôi lạnh vã ra, may mà anh ta dường như không nghi ngờ có người ẩn nấp dưới bàn.Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng căng thẳng đến mức quên cả thở như Nguyễn Thanh, nhưng khi thấy người đàn ông hoàn toàn không phát hiện, họ lại bất giác có phần thất vọng.["Ông này hình như không thông minh cho lắm, đá phải vật mà không nhận ra à?

Thế mà không phát hiện ra vợ."]
["Tôi thấy mình thật tệ, lại còn mong chờ vợ bị phát hiện, trong khi trước giờ không phải vậy."]
["Khụ khụ, tôi cũng... chỉ là tò mò muốn xem vợ bị phát hiện sẽ ra sao thôi."]
["Có khác gì đâu, người chơi khác bị phát hiện là chết ngay, thậm chí xác cũng không để lại.

Nhưng vợ bị phát hiện thì từ kênh kinh dị nhảy sang ngay kênh tình yêu đầy sóng gió, hoàn toàn khác biệt."]Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng Lâm Chi Diễn cũng quay về.Anh ta nhìn cánh cửa bị đá hỏng, ánh mắt lạnh lùng quét quanh phòng làm việc, khi thấy chỉ có người đàn ông đang ngồi và những người mặc vest đen, ánh nhìn thoáng ngập ngừng rồi khẽ liếc quanh phòng.Xác định không có dấu hiệu của tranh đấu hay kháng cự, ánh mắt Lâm Chi Diễn dịu lại đôi phần, anh lịch sự nói với người đàn ông đang ngồi:
"Xin lỗi đã để ngài Tề đợi lâu, vừa rồi có chuyện chút chút bận."

Người đàn ông ngồi xuống đặt tài liệu xuống, ngước nhìn Lâm Chi Diễn:
"Về chuyện xảy ra hôm nay, anh không nghĩ mình nên cho tôi một lời giải thích sao?"

Trước sự chất vấn của người đó, Lâm Chi Diễn không hề lúng túng, bình tĩnh giải thích:
"Đã điều tra rõ rồi, vị khách chết vào buổi chiều có thể do làm việc quá sức lâu ngày, cơ thể vốn đã kiệt quệ, lại thêm kích động quá mức nên dẫn đến đột tử."

Lời giải thích của Lâm Chi Diễn hoàn toàn hợp lý, khi con người rơi vào trạng thái kiệt sức tột độ, cảm xúc quá mức cũng rất dễ gây đột tử.Tuy nhiên, người đàn ông vẫn giữ sắc mặt bình thản, giọng điệu có phần không vui:
"Còn vị khách tối nay thì sao?

Cũng vì làm việc quá sức sao?"

"Không phải."

Lâm Chi Diễn lắc đầu nhẹ, giọng mang chút tiếc nuối:
"Vị khách tối nay mắc bệnh tim."

"Bên chúng tôi từ chối cho người có bệnh nặng lên tàu, nhưng vị khách này đã giấu diếm tình trạng bệnh tim của mình."

"Ngài Tề cũng biết rồi đấy, lần này khách quá đông, chúng tôi thật sự không thể kiểm tra từng người xem có ai giấu bệnh hay không."

Lâm Chi Diễn nói xong, hơi ngẩng cằm, ra hiệu cho nhân viên đứng sau mình.Nhân viên thấy vậy lập tức bước tới, lịch sự đặt tập tài liệu xuống trước mặt người đàn ông.

"Ngài Tề, đây là hồ sơ của hai vị khách."

Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chi Diễn rồi cầm lấy tài liệu trên bàn.Đó chính là hồ sơ của hai vị khách, không phải loại sơ sài mà còn kèm theo đủ loại bằng chứng hình ảnh.

Có cả ảnh chụp khách làm việc quá giờ, cả hình ảnh họ đi khám bệnh ở bệnh viện, thậm chí còn có cả hồ sơ bệnh án.Chi tiết đến mức khiến người ta phải rùng mình suy nghĩ.Hoặc là Lâm Chi Diễn có thế lực lớn, dễ dàng thu thập được mọi thông tin khách hàng, hoặc là tài liệu này đã được chuẩn bị sẵn từ trước.Dù là trường hợp nào, cũng đều gây nên sự kinh ngạc khó tin.Nhưng mọi người có mặt ở đó không ai cảm thấy điều gì bất thường, dường như việc Lâm Chi Diễn chỉ trong vài phút mà có được tài liệu chi tiết như vậy là điều hiển nhiên.Người đàn ông dường như tin vào lời giải thích của Lâm Chi Diễn, cũng tin vào hồ sơ đó, nhìn qua vài lần rồi đặt xuống, đứng lên đi về phía cửa phòng làm việc.Tuy nhiên khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Chi Diễn, người đàn ông hơi ngẩng cằm, giọng nói trôi chảy sang trọng vang lên:
"Một người đàn ông trưởng thành, lại dùng loại nước hoa gì vậy?"

Giọng nói rất nhẹ, không có vẻ mỉa mai rõ rệt, nhưng từng từ đều ngấm ngầm châm biếm.Lâm Chi Diễn: "?"
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 331🙁7)


◎ Tôi và em trai tôi đều rất yếu ◎Ý cười nhạo trong lời nói của người đàn ông, ai nghe cũng cảm nhận được.Lâm Chi Diễn nghiêng đầu liếc nhìn đối phương, hơi khó hiểu ý anh ta.

Nhưng người đàn ông kia không nói thêm gì nữa, cũng chẳng dừng bước, ngay cả khi nói chuyện cũng không dừng lại.

Anh ta dẫn theo người của mình, rời đi thẳng thừng, cuối cùng biến mất khỏi tầng mười.Lâm Chi Diễn thu ánh mắt lại, liếc sang cánh cửa văn phòng đã bị đá hỏng, thản nhiên lên tiếng:
"Xử lý những người bên cạnh hắn ta."

Giọng nói của anh rất nhẹ, nghe như đang nói "hôm nay thời tiết đẹp thật"."

Vâng, thưa ngài Lâm."

Nhân viên đáp lại, không còn vẻ cung kính như lúc nói chuyện với ngài Tề nữa.

Anh ta cúi người hành lễ, rồi lặng lẽ rời khỏi văn phòng.Không gian lại rơi vào yên tĩnh.Lâm Chi Diễn đi tới bàn làm việc, cầm lấy hai tập tài liệu của hai vị khách kia, rồi thản nhiên xé vụn.Nhân viên nhìn đống giấy tờ bị vứt xuống đất như rác, dè dặt lên tiếng:
"Ngài Lâm, còn nửa tiếng nữa là tới mười giờ.

Du thuyền... có cần tiếp tục kiểm tra không ạ?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Chi Diễn hơi khựng lại, anh cúi đầu nhìn bàn làm việc.Trên bàn chất đầy tài liệu: về con tàu, về chuyến hành trình bảy ngày, về hệ thống vận hành và quản lý...

Duy chỉ thiếu một thứ — tài liệu của thiếu niên kia.Rõ ràng là đã bị người ta lấy đi.

Mà người lấy, không bất ngờ thì, chính là thiếu niên ấy.Rõ ràng hắn đã bảo cậu ta đợi trong phòng.

Đúng là không biết nghe lời.Không rõ là nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Chi Diễn dần tan đi, trong mắt thậm chí còn hiện lên một tia thích thú:
"Tất nhiên là phải kiểm tra rồi."

"Tôi sẽ đích thân đi."

Nói xong, anh quay người rời khỏi văn phòng, hoàn toàn không phát hiện ra hương lan nhè nhẹ lảng vảng quanh bàn làm việc —Nhân viên thấy Lâm Chi Diễn rời đi, cũng vội vàng theo sau....Văn phòng lại rơi vào yên lặng.

Sau khi chắc chắn trong phòng không còn ai, Nguyễn Thanh mới lặng lẽ bò ra từ dưới gầm bàn.Lâm Chi Diễn có thể quay lại bất cứ lúc nào, cũng có thể kiểm tra camera, đến lúc đó chắc chắn sẽ phát hiện ra cậu từng ở trong phòng.Cậu phải tranh thủ trước khi Lâm Chi Diễn phát hiện ra mình, tìm lý do để 'chết' càng sớm càng tốt, hoàn toàn thoát khỏi cả Lâm Chi Diễn và người nghi là "Kim chủ cũ" – ngài Tề kia.Thang máy ở tầng mười, dù đi lên hay xuống, đều cần quẹt thẻ quyền hạn mới khởi động được.Nguyễn Thanh bước vào thang máy, móc ra một chiếc thẻ — chính là chiếc mà cậu đã "mượn tạm" từ một trong số nhân viên dẫn mình lên tầng này lúc trước.Khi đó đi cùng nhóm người kia, cậu đã lén lấy đi một tấm.Hệ thống trong đầu không nhịn được mà lên tiếng, giọng mang chút cảm khái:
【Cậu dạo này... hình như nghiêm túc hơn trước rất nhiều đấy.】Trước đây, cậu ta chỉ biết thụ động chấp nhận mọi thứ.

Gặp lính thì nghênh chiến, nước đến thì đắp đê, chỉ khi nguy hiểm thực sự cận kề mới miễn cưỡng đối phó, gần như chưa từng chủ động lên kế hoạch vượt ải, cũng chẳng bao giờ nghĩ xa cho bước tiếp theo.Kể cả những phó bản có ma – điều khiến cậu sợ nhất – cũng vậy.

Thậm chí có lúc cậu còn tự thôi miên bản thân để không nhận ra những điểm bất thường.Cậu đang trốn tránh.Mỗi người đều có cách riêng để đối mặt với nỗi sợ.

Có người chọn đối diện, vượt lên mà vượt qua nó.

Nhưng cũng có người chọn cách trốn chạy.Rõ ràng, Nguyễn Thanh là kiểu người thứ hai.

Cậu luôn trốn chạy nỗi sợ hãi của mình.

Gặp ma là tự thôi miên.

Gần như không có phó bản nào là không làm thế.Cậu sợ ma, sợ chết... nhưng đồng thời lại không quá sợ chết.

Đôi khi, người ta còn chẳng cảm nhận được nơi cậu có chút ham muốn sống nào — như thể sống hay chết đều chẳng sao cả.Giống như lần đầu tiên gặp gỡ —
Cậu chẳng quan tâm đến sống chết, chỉ sợ một điều duy nhất: sau khi mất trí nhớ, sẽ lại nhớ lại tất cả.Nhưng lần này thì khác.

Ngay từ đầu, cậu đã chủ động muốn thoát khỏi thân phận NPC, tỉ mỉ sắp đặt từng bước tiếp theo.

Sự nghiêm túc này, trước đây chưa từng có.Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng hệ thống vang lên trong đầu.

Khi đang định ấn nút đến tầng hai, ngón tay cậu hơi khựng lại.【Tự dưng cảm thấy... không muốn chết nữa.】Trước đây cậu thật sự chẳng quan tâm sống hay chết, chỉ cần không chết trong mấy phó bản có ma là được rồi.Nhưng bây giờ thì không.

Cậu không muốn chết nữa.Có lẽ là vì trận tuyết hôm đó quá đẹp.

Cũng có thể là cơn gió khi ấy quá dịu dàng.Khiến cậu bỗng muốn giữ một lời hẹn.Một lời hẹn mà cậu chẳng nhớ nổi ai hứa với mình, cũng không nhớ nội dung,
nhưng mỗi lần mất trí nhớ, đều lờ mờ cảm thấy — có một lời hẹn đang chờ mình.Nguyễn Thanh mơ hồ biết rằng, người đang đợi mình giữ lời hứa ấy... có liên quan đến tất cả mọi chuyện.Lần này, cậu không định quay về phòng nữa.

Khi thang máy tới tầng hai, cậu lập tức bước ra, đi thẳng về phía boong tàu, không buồn quan tâm có bị ai nhìn thấy không.Dù vậy có thể sẽ không chết ngay trong tầm mắt của nhân viên được, nhưng chỉ cần để lại dấu vết trượt chân rơi xuống biển, khiến người ta tưởng là cậu rơi xuống nước,
chỉ cần nghi ngờ cậu đã chết là đủ rồi.Nhưng điều Nguyễn Thanh không ngờ tới là — cửa ra boong tàu bị khóa rồi.Cánh cửa ấy khác hẳn với các cửa thông thường, dường như được chế tạo từ cùng một loại vật liệu với thân tàu, rõ ràng là chất liệu đặc biệt, hoàn toàn không thể phá bằng vũ lực.Chưa kể ổ khóa cũng không phải kiểu khóa cơ thông thường — giống như các cửa khác trên tàu, đây là ổ khóa điện tử có mã, phải có quyền hạn và mật khẩu mới mở được.Dù cậu có đem theo máy tính cũng vô ích, vì nhân vật gốc học mỹ thuật, căn bản không thể biết cách hack hệ thống.Boong tàu – không đi được nữa rồi.Cậu chỉ có hai lựa chọn:
– Đợi đến sáng mai khi cửa boong mở thì ra đó "chết",
– Hoặc bây giờ nghĩ ra kế hoạch "chết" khác.Nhưng vì vừa rồi có thông báo bằng loa phát thanh, gần như toàn bộ khách đều đã trở về phòng, bên ngoài trừ nhân viên thì chẳng còn mấy ai qua lại.Hơn nữa — ngoại trừ rơi xuống nước hoặc phát nổ, các cách chết khác đều khó tạo ra tình huống "không tìm được xác".Nguyễn Thanh cụp mắt xuống, nhìn tấm thiệp mời trong tay, cuối cùng quyết định—trước hết cứ lo trốn cho qua đêm nay đã.Tấm thiệp mời này vốn là của vị khách đã tử vong hồi chiều.

Khi Nguyễn Thanh kiểm tra thi thể để tìm manh mối, thuận tay lấy luôn thiệp mời.

Lúc ấy mọi người đều tập trung điều tra nguyên nhân cái chết, không ai để ý tấm thiệp bị mất.Tuy thiệp mời có thể cầm đi, nhưng phòng của vị khách đó thì không thể đến—bất cứ ai thấy cũng sẽ nghi ngờ cậu có vấn đề.Nguyễn Thanh thay lại bộ đồng phục học sinh cấp ba trước đó, đội lên chiếc mũ bóng chày màu đen, rồi lặng lẽ bước về phía khu phòng của người chơi.Phòng của người chơi rải rác từ tầng 3 đến tầng 6, chia đều khắp các góc của du thuyền.

Nhưng cậu nhớ rất rõ vị trí phòng của cô gái đầu đinh—và cũng nhớ rõ những người chơi ở gần cô ấy.Lúc trước cậu đã để ý, phòng của gã đàn ông mặc vest nằm ngay gần phòng của cô gái đầu đinh.Vì cô gái là nữ, lại còn mang theo một cậu em trai, nên việc Nguyễn Thanh đến tìm cô ấy không mấy tiện.

Ngược lại, tới tìm gã đàn ông mặc vest lại là lựa chọn hợp lý hơn.Nguyễn Thanh kéo thấp vành mũ, gõ cửa phòng của người đàn ông vest đen.Nhưng không ai mở cửa.

Sau đó, từ phía sau lưng cậu vang lên một âm thanh khe khẽ—rất nhẹ, như thể ai đó đang mở cửa thật khẽ.Nguyễn Thanh lập tức quay đầu.Quả nhiên, cánh cửa cách đó không xa khẽ mở ra một khe nhỏ.

Có người đang lén nhìn về phía cậu qua khe cửa đó.Người mở cửa là Nhạn Giai.

Thấy người đứng ngoài cửa là Nguyễn Thanh, cô có vẻ khá bất ngờ.Sau khi nhìn quanh một vòng đầy cảnh giác, cô mới rụt rè vẫy tay với Nguyễn Thanh, ra hiệu bảo cậu lại gần.Nguyễn Thanh hơi do dự một chút, rồi lại dời mắt đi, làm như không thấy.

Cậu không phản hồi, mà tiếp tục gõ cửa phòng của người đàn ông vest đen lần nữa.Nhạn Giai thấy vậy, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Vừa định đóng cửa lại thì rầm—
Cô bất ngờ bị ai đó từ bên trong đẩy mạnh ra ngoài.Sự việc xảy ra quá nhanh, Nhạn Giai hoàn toàn không phản ứng kịp, suýt chút nữa ngã sõng soài xuống sàn.Cô lảo đảo giữ lại thăng bằng, theo phản xạ lập tức quay đầu nhìn về phía người vừa đẩy mình—
Chỉ thấy một thiếu niên đang đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cô.Thiếu niên có gương mặt tuấn tú, làn da trắng đến gần như xanh xao.

Nhưng ánh mắt lúc này lại sâu hun hút, u ám đến mức khiến người khác run sợ.Cậu ta khẽ ngẩng cằm, ra hiệu về phía thiếu niên đội mũ bóng chày đứng không xa ngoài kia,
rồi mím môi, không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ nói từng chữ một:Tôi.

Muốn.

Anh ta.Nhạn Giai không biết đọc khẩu hình,
nhưng giây phút đó, cô lại hiểu được cậu ta đang nói gì—rõ ràng và không thể nhầm lẫn.Cô kinh ngạc đến tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn thiếu niên kia.Thế nhưng người nọ không hề có vẻ gì là đang đùa—chỉ đứng yên đó, lạnh lùng nhìn về phía thiếu niên mũ đen cách đó không xa.

Ánh mắt âm trầm khiến người ta rợn cả sống lưng.Do góc đứng đặc biệt, chỉ có Nhạn Giai nhìn thấy được người trong phòng.

Thiếu niên ngoài kia thì không—cũng không thể thấy được ánh nhìn đáng sợ ấy.Nhạn Giai khó khăn nuốt nước bọt, quay lại nhìn Nguyễn Thanh, ánh mắt hiện lên vẻ giằng co và do dự.Cuối cùng, cô vẫn bước về phía Nguyễn Thanh.Cô cố giữ bước chân nhẹ nhất có thể, đến gần cậu rồi khẽ hỏi nhỏ:
"Đại ca... người đó hình như đi điều tra manh mối rồi.

Anh tới đây có chuyện gì à?"

Nhạn Giai vừa dứt lời, còn chưa kịp để Nguyễn Thanh đáp lại, đã vội vàng nói tiếp, trong mắt ngập tràn sự khẩn cầu:"Đại ca... hay là tối nay anh ở lại phòng bọn em đi được không?"

Giọng Nhạn Giai run nhẹ, mang theo sự sợ hãi và bất an rõ rệt.

Cô cúi thấp đầu, giọng nhỏ đi hẳn:"Em với em trai...

đều yếu lắm...

Có khi không qua nổi đêm nay đâu..."
 
[Đm/Edit] Trở Thành Npc Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn (Edit Từ Chương 272)
Chương 332🙁8)


◎ Dơ rồi ◎Giọng của Nhạn Giai run rẩy, chứa đầy tuyệt vọng, như một người sắp chết đuối đang cố bám víu vào chiếc phao cuối cùng.Thực tế thì, trong những trò chơi sinh tồn vô tận như thế này, hầu hết người chơi đều đã quen tồn tại trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, trái tim từ lâu đã trở nên chai lì.

Những lời cầu xin như vậy hầu như chẳng có chút tác dụng nào.Thế nhưng, khi Nguyễn Thanh nhìn cô gái đang tha thiết nhìn mình, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.Không phải vì thương hại Nhạn Giai và em trai cô, mà bởi vì—nhân viên trên du thuyền đã bắt đầu đợt kiểm tra sớm hơn dự kiến.Cậu không còn thời gian để đợi người chơi áo vest kia quay lại, cũng không thể mạo hiểm đi tìm chỗ ở khác.Lần này, có khoảng hai, ba nghìn hành khách được chọn lên du thuyền, tất nhiên không thể mỗi người một phòng đơn.

Khi lên tàu, nếu có người thân quen đi cùng, có thể đăng ký ở cùng phòng; còn nếu không, nhân viên sẽ sắp xếp người lạ ghép chung.Hiển nhiên, Nhạn Giai và em trai cô thuộc nhóm đầu tiên.Nguyễn Thanh theo Nhạn Giai đến phòng cô.

Khi lại gần, cậu mới phát hiện trước cửa còn có một thiếu niên đang đứng cúi đầu, không thấy rõ nét mặt.Thấy Nguyễn Thanh nhìn về phía cậu, Nhạn Giai vội giới thiệu:
"Đây là em trai tôi, Kỳ Dịch."

"Còn đây là đại ca."

Thiếu niên được giới thiệu không lên tiếng, vẫn cúi đầu, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì.Nguyễn Thanh cũng không để tâm đến sự im lặng ấy, chỉ thản nhiên thu ánh mắt về, rồi bước vào phòng.Cấu trúc phòng trên du thuyền gần như giống hệt nhau.

Từ tầng ba đến tầng sáu chủ yếu là phòng đôi, nhưng nếu ở bốn người cũng vẫn đủ rộng rãi.

Du thuyền cũng từng có phòng bốn khách, nên thêm một mình cậu cũng không quá gây chú ý.Tuy nhiên, trong phòng chỉ có hai chiếc giường.

Dù giường đủ lớn để hai người nằm, Nguyễn Thanh cũng không định chia giường với ai.

Cậu đảo mắt nhìn quanh rồi đi đến chiếc ghế sofa, định nằm tạm ở đó qua đêm.Lúc Nguyễn Thanh đi trước vào phòng, cậu không hề hay biết thiếu niên phía sau đang dõi theo bóng dáng mình phản chiếu trong gương ở phía đối diện.

Ánh mắt cậu ta bám chặt lấy thân ảnh đó, không rời dù chỉ một giây, chăm chú như một con thú dữ đã khóa chặt con mồi.Cuộc kiểm tra sớm của nhân viên du thuyền diễn ra khá trôi chảy, gần như không gây ra phản ứng dữ dội nào.

Dù sao thì những hành khách này chỉ là "người may mắn" được chọn, chưa hẳn là khách VIP thực sự.Mỗi phòng đều được ghi danh sẵn, mà Nguyễn Thanh lại là người "dư ra" trong phòng này, đương nhiên không thể để bị phát hiện.Chỗ có thể giấu người trong phòng cũng không nhiều, mà với cấu trúc phòng giống nhau như đúc, nhân viên kiểm tra chắc chắn rất rõ nơi nào dễ ẩn nấp.Thế nhưng Nguyễn Thanh lại chẳng chút hoảng hốt.Cậu điềm nhiên lấy từ túi áo ra một cây bút màu trắng, rồi bắt đầu vẽ vài ký hiệu kỳ lạ lên tường.Những hình tròn chồng chéo lên nhau, như những vòng tròn đồng tâm xoắn ốc từ một điểm bắt đầu, từng vòng từng vòng quấn lấy nhau.Khi đang vẽ, Nguyễn Thanh giơ tay hơi cao nên tay áo hơi trượt xuống để lộ cánh tay, dưới ánh sáng mờ mờ cùng lớp giấy dán tường sẫm màu trong khoang tàu, bàn tay cầm bút của cậu phải khiến người ta phải dừng mắt lại ngắm nhìn.Vì tay giơ lên cao, đồng phục học sinh của Nguyễn Thanh cũng bị kéo lên vài phân — khiến người ta bất giác sinh ra một loại cảm giác muốn ôm cậu vào lòng từ phía sau.Trong gương, ánh mắt của Kỳ Dịch càng trở nên thâm trầm, thậm chí đáy mắt hắn còn thoáng qua một mảng tối lạ lùng.

Cái cách hắn nhìn, quá mức chăm chú, quá mức yên lặng — đến mức khiến người ta rùng mình.Nguyễn Thanh vẫn chưa nhận ra gì, nhưng lần này thì khán giả trong phòng livestream lại thấy rõ mồn một.【Tôi cảm thấy người chơi tên Kỳ Dịch này có gì đó rất lạ!

Cái ánh nhìn kia thật khiến người ta sởn gai ốc, chẳng phải là đang nhìn "bà xã tôi" trong gương sao?!】【Góc độ này tuyệt đối là đang nhìn bà xã, không sai đâu!

Nhưng ánh mắt kia nhìn đáng sợ thật đấy, kiểu như đang nhìn xác chết vậy.】【Tôi cũng nghĩ thế, kiểu ánh mắt muốn giết người ấy, mà vợ tôi có làm gì đắc tội hắn đâu chứ?】【Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ vợ tôi gặp phải loại người chơi biến thái lấy việc giết đồng đội làm thú vui sao?!】Nhạn Giai lại chẳng hề để tâm đến Nguyễn Thanh, cô vẫn đang chăm chú nhìn những vòng tròn trên tường, hoàn toàn không hiểu Nguyễn Thanh định làm gì.Cô rất nghiêm túc quan sát cậu vẽ, mong rằng có thể hiểu được chút gì đó — dù sao cơ hội được tận mắt thấy đại thần ra tay cũng hiếm có lắm.Vòng tròn mà Nguyễn Thanh vẽ trông chẳng có gì đặc biệt, nhìn giống như trò nghịch ngợm vẽ bậy của trẻ con.Vậy mà không hiểu sao, lại không thể rời mắt nổi.Càng nhìn, vòng xoáy lại càng quay nhanh hơn, cho đến khi... biến mất hoàn toàn.Không chỉ là hình vẽ trên tường biến mất, mà cả người đang vẽ cũng không thấy nữa.Nhạn Giai tròn mắt sửng sốt, đồng tử co rút lại.

Cô vô thức bước về phía bức tường vài bước, nhìn chằm chằm vào nơi vừa biến mất.Kỳ lạ thay, theo từng bước di chuyển của cô, vòng tròn lại bất ngờ hiện lên trở lại — rõ ràng là vẫn còn ở đó.

Mà cậu thiếu niên kia, vẫn đang chăm chú vẽ từng nét.Chẳng lẽ là mắt cô có vấn đề?Không, không phải mắt — là cái vòng tròn đó có vấn đề.Hình vẽ đó dường như có thể đánh lừa thị giác, hoặc trực tiếp đánh lừa hệ thần kinh thị giác, khiến người ta tạm thời mất đi năng lực quan sát.Nhạn Giai mới chỉ nhìn chưa đến ba giây, cảm giác choáng váng lại ập đến, hình vẽ trên tường như sắp biến mất lần nữa.

Hơn nữa lần này, phạm vi biến mất còn đang mở rộng theo từng nét bút của Nguyễn Thanh.Cô vội vàng ép mình dời mắt đi, cảm giác chóng mặt mới dịu xuống đôi chút.Còn Nguyễn Thanh thì vẫn tiếp tục vẽ — không chỉ là vòng tròn, mà xen kẽ vào đó còn có những hình thù kỳ quái lại cổ quái.Vòng tròn và hình vẽ quỷ dị chồng lên nhau, đan xen thành một bức tranh kỳ lạ — vừa quái dị vừa hài hòa, trông giống như một nghi thức triệu hồi tà ác nào đó đang được tiến hành.Nhưng đây chỉ là một dạng ám thị thôi miên.

Một số hình ảnh và hoa văn đặc biệt có thể kích thích thần kinh não bộ, tạo ra hiệu ứng mà người vẽ mong muốn.Chỉ cần thêm một chút năng lượng dẫn dắt, là có thể đánh lừa hoàn toàn bộ não của bất kỳ ai.Hệ thống nhìn chằm chằm vào những hoa văn trên tường, trong lòng dấy lên một thoáng sửng sốt — bởi trong đó ẩn chứa một tia năng lượng.
...

đến từ "Thần minh".Giọng hệ thống sau khi kịp phản ứng lại thì mang theo vài phần do dự, trầm thấp vang lên:
【Cậu...

đã biết dùng rồi sao?】【Ý ngươi là năng lượng à?】Nguyễn Thanh ngừng tay trong giây lát, thản nhiên đáp lại trong đầu.
【Chẳng phải ở phó bản Bút Tiên, tôi đã biết dùng rồi sao?】
【Cuốn sách đó cần có sức mạnh thì mới kích phát được.】Hệ thống lúc này mới chợt nhớ ra điểm không đúng.

Khi đó, hoàn toàn không phải cuốn sách dẫn dắt người này, mà chính cậu đã sử dụng thần lực để kích hoạt nó —
Trong tình trạng... bản thân còn chưa rõ rốt cuộc mình là ai.Có lẽ, ngay lúc đó Nguyễn Thanh đã mơ hồ nhận ra thân phận mình có vấn đề.

Hoặc có thể... từ trước đó nữa.Việc dung nhập năng lượng vào trong hoa văn tiêu tốn rất nhiều thể lực và tinh thần.

Đến khi Nguyễn Thanh vẽ xong toàn bộ, sắc mặt cậu đã trắng bệch không chút huyết sắc, đến cả đứng vững cũng khó khăn, cây bút trên tay lăn xuống đất vì không còn sức để cầm.Nguyễn Thanh vịn tường, cụp mắt nhìn đôi tay đang run lên từng hồi....Quả nhiên vẫn quá sức.Ngay lúc Nguyễn Thanh đang cố gắng ổn định hơi thở, bên cạnh truyền đến tiếng động rất khẽ — có người cúi xuống nhặt lên cây bút lên rồi đưa tới trước mặt cậu.Là em trai của Nhạn Giai — Kỳ Dịch.Nguyễn Thanh cụp mắt nhìn cây bút trong tay Kỳ Dịch, không nói gì, cũng không đưa tay ra nhận.Thực ra không phải cậu không muốn lấy, mà là không còn sức để lấy nữa.

Việc chống tay vào tường đã là cố gắng cuối cùng rồi.

Nếu lúc này còn phải duỗi tay, e rằng cả người sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống, toàn bộ tình trạng tồi tệ của cậu chắc chắn sẽ bị nhìn thấu.Huống hồ, bàn tay cậu vẫn còn đang run rẩy không kiểm soát.May là vành nón che gần nửa khuôn mặt, giúp che khuất sắc mặt trắng bệch của cậu.

Đồng phục trên người cũng rộng quá cỡ, che lấp cả cổ tay đang run, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.Nhưng Kỳ Dịch vẫn không thu tay về, cứ lặng lẽ kiên quyết đưa bút về phía cậu, như thể chỉ cần Nguyễn Thanh không nhận thì hắn cũng sẽ không rút tay lại.Một người cố chấp đưa, một người lặng lẽ nhìn, trong chớp mắt bầu không khí căng thẳng hẳn lên.Nhạn Giai thấy vậy thì có chút bất an, vội vàng bước lên trước, nở một nụ cười áy náy với Nguyễn Thanh:
"Đại thần đừng giận nha, em trai tôi chỉ là muốn giúp anh nhặt lại bút thôi."

Ngón tay đang giấu dưới tay áo của Nguyễn Thanh siết lại.

Thể lực của cậu có khôi phục đôi chút, nhưng vẫn chưa đủ để cầm chắc vật gì.

Nếu lúc này mà nhận bút, chưa chắc giữ nổi, cây bút rất có thể lại rơi lần nữa — đến lúc đó, thể trạng yếu ớt của cậu chắc chắn sẽ bị hai người kia phát hiện.Trong trò chơi sinh tồn kinh hoàng này, kẻ yếu tuyệt đối không có tư cách giành quyền chủ động."

Bẩn rồi."

Nguyễn Thanh thản nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, nói xong liền lướt qua người Kỳ Dịch, đi thẳng về phía ghế sofa.Suốt cả quá trình ấy, cậu không buồn nhìn Kỳ Dịch thêm một lần nào, như thể đang rất chán ghét việc cây bút của mình bị người khác chạm qua.Kỳ Dịch từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên, nhưng tay hắn siết chặt cây bút đến mức gần như muốn bóp nát nó.Nhưng vì điều gì đó nên hắn vẫn cố kìm lại, cuối cùng buông tay ra.

Chỉ là ánh mắt hắn lúc này lạnh lẽo và hiểm độc.Khán giả trong phòng livestream nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Dịch, ai nấy đều sợ đến tim cũng run rẩy.【Hức... sao vợ không nhận bút chứ, tui biết là vợ muốn xây dựng hình tượng đại thần lạnh lùng cao ngạo gì đó, nhưng tên kia thật sự dọa người lắm luôn á!】
【Xong rồi, lần này vợ chọc phải người không nên chọc rồi, hay vợ chạy trốn trước đi chứ ở lại có khi xong đời thật đó...】
【Ơ... chẳng lẽ chỉ mình tui cảm thấy tên Kỳ Dịch đó là...

để ý vợ rồi sao?】Nhạn Giai đứng bên cạnh cũng không kìm được mà rùng mình khi bắt gặp ánh mắt của Kỳ Dịch.

Cô há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.Căn phòng một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.Nguyễn Thanh không chỉ toàn thân rã rời, mà ngay cả tinh thần cũng đã kiệt quệ.

Chỉ vài bước chân ngắn ngủi mà đối với cậu cứ như kéo dài cả một quãng đường vô tận, suýt nữa không gắng gượng nổi để đến được chiếc ghế sofa.May là sofa cách đó không xa, Nguyễn Thanh cuối cùng vẫn ngồi xuống được, suốt cả quá trình không để lộ ra chút khác thường nào.Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, yên lặng chờ đội kiểm tra đến.Đội kiểm tra sẽ đồng loạt rà soát ở cả bốn tầng, nên rất nhanh đã tới lượt phòng của Nhạn Giai.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back