Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 250 : Vở Kịch Bắt Đầu


Đầu tháng chín.

Cách nhiệm vụ tông môn hơn mười ngày.

Hôm nay Giang Hạo đứng trước Bàn Đào Thụ, hiện tại nó đã mọc đầy quả, chẳng qua là còn chưa chín.

Sau khi hái ăn thử, cảm thấy chua chua ngọt ngọt.

"Cảm thấy trái cây sau này sẽ vô cùng thơm ngọt."

Niết bàn hàng năm, hương vị của Bàn Đào càng ngày càng tốt hơn.

Giang Hạo cảm khái một lát, mở thần thông ra.

Muốn nhìn xem cần bao nhiêu linh thạch.

【 Bàn Đào Thụ: Có quan hệ với Thượng Cổ Bàn Đào Thần Thụ, có một tia đặc tính thần thụ, trái cây thơm ngọt. Để lại một trái trên cây, dùng một vạn bốn ngàn bảy trăm khối linh thạch bố trí Tụ Linh Trận xung quanh, có thể kích phát một tia đặc tính thần thụ, mở ra niết bàn. Niết bàn bảy lần sẽ trở thành Bàn Đào Thần Thụ. Ở chung một chỗ với thần vật sẽ càng dễ niết bàn thành công. 】

"Một vạn bốn ngàn bảy, có chút nhiều."

Lông mày Giang Hạo cau lại.

Hôm nay mặc dù hắn đã bán không ít phù lục, nhưng mà tiền tiết kiệm trước mắt chỉ có một vạn ba trăm.

Còn thiếu bốn ngàn.

Nếu như tính cả một ngàn của Chấp Pháp Phong thì còn thiếu năm ngàn.

"Nhiệm vụ tông môn lần này khá hơn một chút, có thể nhận được ba trăm, hoàn toàn không đủ."

Ban thưởng của nhiệm vụ tông môn Trúc Cơ kỳ căn bản chỉ có mấy trăm linh thạch, ba trăm đã không ít rồi.

Kim Đan ít nhất là một ngàn.

Nguyên Thần đương nhiên là càng nhiều.

Chẳng qua là trước mắt còn chưa từng hợp tác với Nguyên Thần, nên không rõ lắm.

Cho nên vẫn là đi chiêu mộ đệ tử kiếm được nhiều linh thạch hơn.

Bởi vì khi đó sư phụ cho hắn ba ngàn.

Có lẽ đây chính là quy cách của Nguyên Thần.

Sau đó, Thi Giới Hoa nở, được hẳn năm ngàn.

Đáng tiếc, vẫn còn thiếu bốn ngàn.

Chỉ có thể nhìn một chút rồi tiếp tục sau, nếu như thật sự thu thập không đủ thì đành phải chờ sang năm.

Sau khi quyết định, hắn tìm một chỗ hẻo lánh rồi trồng măng.

Trước khi gieo trồng hắn đã giám định qua, măng bình thường, trồng xuống là được.

Thỉnh thoảng tưới chút nước, không cần phải để ý gì thêm.

Dù sao linh khí nơi này dồi dào, thần vật cũng không ít.

Đủ cho nó trưởng thành nhanh chóng.

Cây trúc bình thường chỉ là cây trúc bình thường, nhưng chỉ cần thời gian đủ lâu, hắn cũng có thể trồng cây trúc này thành thần vật, nếu như hắn có thể sống lâu như thế.

"Chủ nhân, ta phát hiện thế giới bên ngoài rất rộng lớn, tại sao ngài không ra ngoài dạo chơi?" Con thỏ nhảy đến trước mặt Giang Hạo, hỏi.

"Sau này sẽ đưa ngươi đến nơi lớn hơn." Giang Hạo cười nói.

"Chủ nhân có đi không?" Con thỏ hỏi.

Giang Hạo cười không nói.

Sau khi tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, hắn liền ra ngoài.

Trên đường đi, hắn nói với con thỏ:

"Không bao lâu nữa, ngươi chính là Đại Yêu Kim Đan."

Bây giờ con thỏ sắp Trúc Cơ viên mãn, cách Kim Đan rất gần.

"Chủ nhân, ngài đừng nói đùa, bạn bè trên đường đều biết ta chỉ là một con thỏ bình thường." Con thỏ khoát tay, nói.

Giang Hạo cũng không để ý, mà là đi về phía Linh Dược Viên.

Trên đường đi, hắn gặp Diệu Thính Liên sư tỷ.

"Sư đệ, ngươi đến rồi? Ta vừa vặn có chuyện tìm ngươi." Diệu Thính Liên vừa cười vừa nói.

"Sư tỷ tìm ta chuyện có gì?" Giang Hạo nghi hoặc.

Thi Giới Hoa không có vấn đề gì mới đúng.

"Đưa ngươi ít đồ." Diệu Thính Liên nói xong liền đưa cho Giang Hạo hai ngàn linh thạch.

"Làm cái gì vậy?" Giang Hạo kinh ngạc.

Sao đột nhiên lại cho nhiều linh thạch như vậy?

Hai ngàn cũng không phải là con số nhỏ.

Hắn muốn kiếm cũng cần tốn không ít thời gian, nếu như chỉ dựa vào tài nguyên mỗi tháng của tông môn thì cần đến năm năm.

"Không chỉ có từng đó đâu, còn có cái này nữa." Diệu Thính Liên lại cho Giang Hạo một bình đan dược.

Sau khi kiểm tra một hồi, Giang Hạo kinh ngạc nói:

"Thiên Hoàn Đan?"

"Đúng, ta đặc biệt bảo Mục Khởi chuẩn bị cho ngươi, ta cảm thấy có thể cần dùng đến. Hơn nữa, linh thạch quá nhiều cũng quá nguy hiểm, vẫn là đan dược an toàn hơn một chút." Diệu Thính Liên nói.

Giang Hạo không hiểu, những linh thạch này ở đâu ra?

Dường như hiểu rõ nghi hoặc của Giang Hạo, Diệu Thính Liên giải thích:

"Bởi vì Thi Giới Hoa, người các mạch đều không biết cấy ghép như thế nào, đành phải đến hỏi thăm ta? Hỏi thăm ta chẳng lẽ là miễn phí sao? Ta hung hăng làm thịt bọn hắn một chút, cho nên sư đệ cũng nên được chia một phần."

Thì ra là thế, Giang Hạo do dự rất lâu mới nói:

"Có thể đổi sang tiền mặt không?"

Diệu Thính Liên: "…"

Bị Mục Khởi nói trúng rồi.

"Giá thị trường của tông môn hiện tại là bốn ngàn, ta cho ngươi năm ngàn đi." Nàng nói.

Sau khi do dự rất lâu, nàng có ý tốt nhắc nhở:

"Sư đệ, ngươi tuyệt đối đừng nói ra mình có nhiều linh thạch như vậy, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Một Trúc Cơ lại có hơn vạn linh thạch, sẽ bị rất nhiều người để mắt tới. Ngươi tốt nhất nên biểu hiện ra mình rất nghèo."

"Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở." Giang Hạo gật đầu cảm ơn.

Hắn cũng biết, Trúc Cơ hậu kỳ có quá nhiều linh thạch sẽ không an toàn.

Những người khác không biết sư phụ còn cho hắn năm ngàn, nếu không, không biết có bao nhiêu người phải đỏ mắt nữa.

Sau khi nhận năm ngàn linh thạch, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù giá thị trường rẻ hơn, nhưng tóm lại là vẫn lời.

Tổng cộng bảy ngàn, trừ đi bốn ngàn cần thiết, còn lại hơn ba ngàn.

Lại trừ đi một ngàn của Chấp Pháp Phong, còn có thể tích trữ hai ngàn.

Cầm hai ngàn đi mua tài liệu chế phù, mua nhiều một chút.

Hắn tiêu hao lớn, nhưng thành phẩm lại ít.

Như này sẽ yên bình hơn một chút.

Giữa tháng chín.

Giang Hạo đi đến Chấp Pháp Phong.

Lần này, hắn lại gặp phải Liễu Tinh Thần, khác với lúc trước, khí tức của hắn lần này lại có thay đổi.

Không chỉ có Long Khí, mà còn có Hắc khi.

Giống như là tàn hồn của Chân Long và tàn hồn của Đại Vu đã hợp lại.

"Nghe nói sư đệ muốn làm nhiệm vụ tông môn?"

"Đúng thế." Giang Hạo gật đầu.

Thuận tiện mở giám định.

Không bao lâu sau, thần thông có phản hồi.

【 Liễu Tinh Thần: Đệ tử chân truyền của Hạo Thiên Tông, trời sinh Long Sát Chi Khí. Tàn hồn Chân Long và tàn hồn Đại Vu trong cơ thể phát hiện ra uy hiếp trí mạng, nên đang thực hiện ảnh hưởng, triệu hoán tàn hồn khác đến đây đoạt xá, muốn tam phương hợp lại để hoàn toàn khống chế thân thể.

Hắn phát hiện ra chuyện này, vì để cho bọn hắn có dũng khí, nên đang đi dạo xung quanh Ma Quật và quặng mỏ, hi vọng vị kế tiếp mau mau đến, hắn muốn xem ba người hợp lại đoạt xá.

Giao hảo với ngươi là vì tới gần Thiên Hương Đạo Hoa, thuận tiện xem kịch vui. Hắn từng hoài nghi cái chết của Đỗ Ung cùng với một vị Nguyên Thần có liên quan tới ngươi, hứng thú đối với ngươi lại càng lớn. 】

Có người mới chuẩn bị gia nhập sao?

Giang Hạo không thể nào hiểu được suy nghĩ của Liễu Tinh Thần, thế nhưng có thể xác định một chuyện.

Đối phương cực kỳ tự tin.

Hắn không sợ dẫn lửa thiêu thân sao?

Có lẽ đây chính là kiêu ngạo của thiên tài.

Nếu như tàn hồn Chân Long và tàn hồn Đại Vu biết được chuyện này, không biết sẽ cảm thấy như thế nào.

Chắc là sẽ vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng mà, bọn hắn phát hiện ra uy hiếp trí mạng là cái gì, Giang Hạo không rõ lắm.

Nội dung cốt truyện này làm cho hắn cảm thấy thú vị, nhưng nhìn đến cuối hắn lại có chút kinh hãi.

Cái chết của Đỗ Ung quả nhiên bị đã điều tra, thế nhưng không ai đến hỏi thăm hắn.

Là bởi vì chết ở ngoại môn?

"Nghe nói sang năm sẽ có nhiệm vụ của sư đệ, còn là chiêu mộ đệ tử, hiện tại xem ra phải thay người rồi." Liễu Tinh Thần nói với vẻ đáng tiếc.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy mình thua lỗ ba ngàn linh thạch.

"Đúng rồi, sư đệ còn nhớ Đỗ Ung của Phong Lôi Tông không?" Liễu Tinh Thần đột nhiên hỏi.

"Có nhớ, trước đó thường xuyên đến Đoạn Tình Nhai quan sát Linh Dược Viên." Giang Hạo nói với vẻ mặt bình tĩnh.

"Chúng ta đã điều tra một chút, hắn là nằm vùng, hoặc có thể nói là bị thay thế, trở thành nằm vùng tông môn. Trước đó không lâu hắn đã bị giết ở bên ngoài." Liễu Tinh Thần có chút bất đắc dĩ, nói:

"Vốn muốn điều tra xem ai ra tay, thế nhưng phát hiện ngay cả bản thể còn không tìm được, trước mắt còn đang âm thầm tìm kiếm bản thể của hắn. Nghe nói sư đệ và người này tương đối thân thiết, lần này dù muốn xuống khỏi danh sách theo dõi cũng không được."

Lại nói chuyện hai câu, Liễu Tinh Thần liền cáo từ rồi đi tới quặng mỏ:

"Phải đi làm chuyện chính rồi."

Chuyện chính là dẫn đồ lên người mình sao? Giang Hạo vừa sợ vừa bội phục.

Chẳng qua là chuyện của Đỗ Ung khiến cho hắn có chút quan tâm.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 251 : Ta Bảo Ngươi Đợi Sao?


Chấp Pháp Đường đang điều tra Khuất Trọng.

Theo lý thuyết thì không cách nào tra được, Giang Hạo cũng không cần lo lắng cái gì.

Nếu không thì tình nghi của mình sẽ càng lớn hơn.

Nhưng xét đến cùng, Chấp Pháp Phong không tìm thấy chứng cứ.

Đến cuối cùng đại khái vẫn bị treo tên trên danh sách theo dõi.

Bị hạn chế tự do đúng là một chuyện phiền toái, mà muốn tự do thì cần phải vượt qua vị kia của Thiên Hoan Các.

Một khi vượt qua hắn, ân oán của Thiên Thánh Giáo và Lạc Hà Tông cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Không thể để cho Trang Vu Chân chạy trốn, nếu không sẽ có khả năng phải đối địch với Thi Thần Tông.

Tông môn này khác với Lạc Hà Tông.

Thiên m Tông không nhất định có thể ngăn cản bọn hắn.

Giây lát.

Giang Hạo đi đến chỗ tập hợp nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này có tổng cộng mười người.

Ba gồm tám mạch.

Năm nam năm nữ.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý hành động.

Lúc đến đã có bốn người có mặt.

Ba nam một nữ.

Nam Trúc Cơ hậu kỳ, nữ Trúc Cơ trung kỳ.

Sau khi chào hỏi bọn hắn, Giang Hạo liền đứng ở một bên.

Chẳng qua là những người này đối với mình có chút lãnh đạm, không biết là tại sao.

Hắn âm thầm quan sát khí tức, dáng vẻ, cách cư xử của bốn người.

Xác định bọn họ không có ẩn giấu tu vi.

Sau đó, ba người lần lượt tới.

Hai người còn lại vẫn chậm chạp chưa tới.

Đến giờ rồi mà vẫn thế.

"Hai người của Băng Nguyệt Cốc sao vẫn còn chưa tới?" Nam tử Hoành Lưu Bộc thô kệch cau mày nói.

"Có lẽ có có chuyện chậm trễ, chúng ta chờ một chút." Tiên tử của Yên Vân Phong nói.

Những người khác yên lặng, chỉ có thể chờ đợi.

Qua một lát.

"Không đợi nữa, chúng ta lên đường thôi." Nam tử gầy yếu của Chúc Hỏa Đan Đình lên tiếng.

"Chờ một chút đi, hiện tại thời gian còn sớm." Tiên tử của Thiên Hoan Các vũ mị cười nói.

Những người khác lại yên lặng lần nữa.

Giang Hạo không mở miệng, chỉ là an tĩnh quan sát.

Phần lớn tu vi của những người này đều là Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ có một người Trúc Cơ viên mãn.

Đó chính là Văn Khải sư huynh của Hoành Lưu Bộc, cũng chính là nam tử miệng lưỡi thô kệch nhất.

Trong năm vị nam tử không có ai Trúc Cơ trung kỳ cả, nữ cũng chỉ có người đầu tiên là Trúc Cơ trung kỳ, người mặc phục sức Chúc Hỏa Đan Đình.

Xem ra là một vị Luyện Đan Sư.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện một chuyện.

Linh khí của những người này đều có một loại linh động mà những tu sĩ khác không có, hơn nữa tuổi cũng không lớn.

Hắn tùy tiện giám định một người, quả nhiên…

Những người này đều là thiên tài với thiên phú thượng đẳng và thượng thượng đẳng.

Đây là đội thiên tài, nếu như vị trí của hắn không bị thay đổi, như vậy chính là thiên tài Hàn Minh.

"Khó trách lúc đến bọn hắn không chào đón ta, thì ra là bệnh chung của thiên tài."

Trong lòng Giang Hạo đã có đáp án.

Lại chờ chốc lát, hai vị tiên tử của Băng Nguyệt Cốc cuối cùng đã đến.

Các nàng mặc đồ trắng, búi tóc đơn giản, vừa nói vừa cười hướng về phía bên này.

Nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của hai người, Văn Khải của Hoành Lưu Bộc giận không chỗ phát tiết:

"Các ngươi có biết mình đến muộn hay không?"

"Sau đó thì sao?" Tiên tử dáng người tiên tử, nhìn chằm chằm vào Văn Khải, chất vấn:

"Chờ một chút sẽ chết sao? Người khác đều không nói gì, chỉ ngươi nói nhiều."

"Đúng đấy, chúng ta bảo ngươi đợi sao? Nếu như ngươi không muốn chờ thì có thể tự mình xuất phát trước mà." Một vị tiên tử dáng người nhỏ nhắn khác của Băng Nguyệt Cốc lạnh lùng lên tiếng.

"Ngươi…" Hoành Lưu Bộc Văn Khải thở gấp, khí tức viên mãn trên người phun trào.

"Ngươi cái gì? Trúc Cơ viên mãn mà thôi, ai mà không phải?" Tiên tử cao gầy của Băng Nguyệt Cốc tiến lên một bước, tản ra khí tức Trúc Cơ viên mãn.

"Xuất phát." Hoành Lưu Bộc Văn Khải hừ lạnh một tiếng, ngự kiếm rời đi.

Những người khác cũng là như thế.

Giang Hạo đi theo phía sau cùng.

Hắn không thèm để ý những người này, bởi vì hắn phát hiện những người này cũng sẽ không đặt sự chú ý ở trên người hắn.

Người có thiên phú trung thượng như hắn không đáng để bọn hắn quan tâm.

Dường như còn không có hào hứng trào phúng luôn.

Thiên phú trung thượng và thiên phú thượng thượng, hoàn toàn là hai thế giới.

Nhưng mà, hai vị tiên tử đến cuối cùng đúng là không dễ chọc.

Người cao gầy tên là Diệp San, nhỏ nhắn xinh xắn tên là Vạn Tích.

Thiên phú của hai người đều là thượng thượng đẳng, nhưng mà đều là đệ tử nội môn, không trở thành chân truyền.

Tính toán cẩn thận, nơi này có lẽ chỉ có Hàn Minh là chân truyền.

Nhưng mà, xem xét khí tức và tinh thần của những người này thì quả thực là không bằng Hàn Minh.

Đừng nhìn Hàn sư đệ thích sĩ diện, thế nhưng hắn lịch luyện khắp nơi, sống và chết, máu và thịt, đều đã từng trải qua.

Cũng có công tích không nhỏ trong lần tiến đánh Thiên Thanh Sơn.

Vì để mạnh lên, hắn chưa bao giờ dừng việc tôi luyện bản thân, nước mắt, mồ hôi, nghị lực, bền lòng, hắn đã trải qua và cũng đã hiểu rõ.

Bên trong khí tức và tinh thần của những người này đều không có loại túc sát và kiên nghị kia, đúng là không xứng so sánh cùng.

Nhưng mà bọn hắn như này mới tính là bình thường, Hàn Minh lại quá liều mạng.

Thiên phú cao, cơ duyên nhiều, còn cố gắng.

Chốc lát sau.

Tế Linh Sơn.

Người tiếp ứng bọn hắn là một vị sư huynh Kim Đan.

Hắn lạnh lùng nhìn mọi người, trong đôi mắt có sát ý như ẩn như hiện.

Nhưng mà cũng không nói thêm gì.

Chỉ là bảo những người khác đi theo.

Không ngờ người tiếp ứng lại là Kim Đan, lần này có chút không ổn, mặc dù là hai vị sư tỷ Băng Nguyệt Cốc đến trễ, nhưng ở chỗ này là tất cả mọi người đến trễ.

Chờ đến trên núi.

Sư huynh Kim Đan đứng trước một linh điền rồi nói:

"Nơi này gieo trồng ba loại linh dược, chia làm mười khu vực. Chuyện các ngươi phải làm chính là cố gắng gieo trồng linh dược, để chúng nó trưởng thành trong vòng ba tháng.

Trong vòng ba tháng, các ngươi nhất định phải có mặt mỗi ngày. Nếu không thì tự mình đến Chấp Pháp Phong đệ trình nhiệm vụ, tiếp nhận trừng phạt.

Hiện tại từng người tới đây, ta sẽ phát cho một quyển sách giới thiệu đơn giản."

Băng Nguyệt cốc Diệp San là người thứ nhất đi tới, lấy một quyển.

Văn Khải là người thứ hai.

Những người khác cũng lần lượt đi lên nhận sách.

Giang Hạo là người cuối cùng.

Hắn tới trước mặt Kim Đan sư huynh, lúc đưa tay nhận sách, còn đưa một khối linh thạch ở dưới sách.

"Để sư huynh đợi lâu rồi." Bên trong giọng nói mang theo áy náy.

Thấy thế, sư huynh Kim Đan sững sờ, sau đó nhận linh thạch mà không để lại dấu vết.

Sau đó, hắn đưa một quyển sách nho nhỏ thông qua dưới quyển sách lớn.

Sau khi nhận được sách, Giang Hạo mừng rỡ trong lòng.

Nói một tiếng cảm ơn rồi lui trở về.

"Nhiệm vụ của các ngươi chính thức bắt đầu."

Kim Đan sư huynh lạnh lùng nhắc nhở một câu, liền ngự kiếm rời đi.

Mấy người bắt đầu tìm kiếm linh điền của mình.

Nơi này thật ra là một linh điền phân thành mười khu vực, linh điền của mọi người sát nhau.

Giang Hạo tìm được vị trí cuối cùng, nơi này tổng cộng có chín cây linh dược.

Ba cây cao cỡ nửa người, cành lá tươi tốt.

Ba cây nằm ở bốn phía, cao hơn hai thước, khiến cho linh điền lộ ra vẻ chật chội.

Ba cây cuối cùng là bình thường nhất, nở ra những đóa hoa màu trắng.

"Chưa từng thấy qua."

Giang Hạo không vội động thủ, cũng không vội đi bốn phía xem xét tung tích của Bạch Dạ.

Mà là lấy thư tịch ra, xác định nhiệm vụ của mình trước.

Phải hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới có thể làm những chuyện khác.

Một lát sau, Giang Hạo biết được tên của ba loại linh dược, đều được ghi chép trên sách.

Thế nhưng cũng chỉ có tên.

Hoàn toàn không có chút tin tức nào về nó.

Trong lúc những người khác còn đang xoắn xuýt làm thế nào để gieo trồng, Giang Hạo mở quyển sách nho nhỏ ra.

Qua một lát.

Hắn biết được mục đích của nhiệm vụ lần này, cùng với một ít tập tính của linh dược.

Dùng linh khí và khí tức nuôi dưỡng linh dược, xác định ảnh hưởng của thiên phú đối với linh dược đặc biệt, sau đó xác định bản thân mình có thể gieo trồng linh dược quan trọng được hay không, mục đích là gia tăng xác suất thành công khi đột phá đại cảnh giới.

Nhìn quyển sách nho nhỏ, Giang Hạo cảm thấy trong sách viết đầy hai chữ —— Bạch Dạ.

Không thể không nói, Bạch Dạ chính là tuyệt thế thiên tài trên phương diện này.

Không thể để cho hắn trở thành thủ tịch được, nếu không mình không chỉ không thể động đậy mà uy hiếp cũng sẽ càng khủng bố.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 252 : Hắn Có Thể, Tại Sao Ngươi Lại Không Thể?


Loại tài năng như Bạch Dạ rất hiếm gặp tại Bách Cốt Lâm.

Thế nhưng Chúc Hỏa Đan Đình nhất định sẽ có.

Xem xét các phương diện của quyển sách này, rất giống với phong cách của Bạch Dạ.

Trừ khi sư phụ của Bạch Dạ cũng là cường giả trên phương diện này.

Sau khi lật xem hồi lâu, hắn cũng không tìm ra được là ai chủ đạo chuyện này.

Nếu như chuyện này thành công sẽ mang đến lợi ích không nhỏ cho tông môn, đến lúc đó sẽ có công tích khổng lồ.

Phía sau chắc là cũng có thể kiếm lời liên lục.

Mà Giang Hạo cảm thấy mình bây giờ chính là người thí nghiệm của bọn hắn.

Nhưng dù sao cũng là nhiệm vụ tông môn, hắn không thể gạt bỏ được.

Cũng không cần thiết phải gạt bỏ.

Hắn không lo lắng người khác mạnh lên, chỉ cần không trêu chọc đến hắn thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Việc này thành công, người chú ý đến hắn cũng sẽ trở nên ít hơn.

Sau đó, Giang Hạo xác định tên linh dược và tập tính.

Loại cao cỡ nửa người chính là Minh Dương Thảo.

Cần ánh mặt trời mới có thể sinh trưởng nhanh chóng.

Giang Hạo nhìn xuống, phát hiện vị trí của ba cây Minh Dương Thảo không đúng, liền lui nó về sau một chút, để nó đối diện với mặt trời.

Một ngày đại khái cần thay đổi vị trí hai lần, sớm và trưa.

Mà loại quấn trên mặt đất chính là Bồ Đề Hoa, có thể kết quả, thích quấn lấy rễ của chính mình.

Giang Hạo liền cuộn nó thành một vòng tròn, như này đúng là rất thuận tiện, cũng không chiếm chỗ.

Cuối cùng là Bạch Linh Hoa.

Sinh trưởng trong đất ẩm ướt, tưới nước là được.

Làm xong mấy thứ này, Giang Hạo ngồi xuống rồi bắt đầu tu luyện.

Thỉnh thoảng sẽ gia tăng linh khí cho đất đai.

Như này sẽ có thể khiến cho linh dược đồng bộ với lực lượng của hắn.

Nhưng mà linh khí tinh thuần sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới trái cây.

Giang Hạo cũng không lo lắng chuyện linh khí tinh thuần của mình bị phát hiện, hắn không cần phải điệu thấp thành như thế.

Phía dưới thì không sợ, phía trên thì không có uy hiếp gì.

Chỉ có nhóm người ở giữa mới thường nhằm vào hắn, thế nhưng những người này đều không đủ tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Chỉ là sẽ phiền toái một chút.

Nếu như có thân phận bối cảnh thì rất khó chọc.

Ví dụ như đám thiên tài này, nếu không cần thiết thì không nên xảy ra tranh chấp với bọn hắn.

Nhìn qua bọn hắn, phát hiện bọn hắn đều không quá thành thạo đối với chuyện gieo trồng linh dược.

Chỉ có hai vị Chúc Hỏa Đan Đình là đang cẩn thận nghiên cứu.

Giang Hạo không tiếp tục để ý đến bọn hắn nữa, an tâm tĩnh toạ.

Chờ sau khi linh dược trường thành, hắn có thể mang đi ba cây, mỗi loại một cây.

Sau khi bán có lẽ có thể được hơn mấy trăm.

Không biết là vì nhiệm vụ thiên tài, hay là bởi vì thí nghiệm.

Nếu như sau ba tháng mà linh dược không thể trưởng thành, thì không thể mang đi.

Xem là nhiệm vụ thất bại.

Buổi chiều.

Giang Hạo đang tĩnh tọa, bị tiếng cãi nhau đánh thức.

"Hoa của ngươi khô héo thì có liên quan gì tới ta?" Giọng nói thô kệch này là của Hoành Lưu Bộc Văn Khải.

Nhìn qua thì thấy Băng Nguyệt Cốc Diệp San đang trừng mắt với Văn Khải.

"Sao lại không phải là lỗi của ngươi? Ngươi không thấy hoa của ta cần ánh nắng à, thế nhưng cây của ngươi lại che khuất ánh nắng, khiến cho nó khô héo." Diệp San lớn tiếng trách cứ.

"Hoa của ta cũng không tươi tốt, ta có trách ngươi sao?" Văn Khải lớn tiếng nói.

"Nực cười." Diệp San lạnh lùng nói:

"Hoa của ngươi khô héo thì có liên quan gì tới ta?"

"Vậy hoa của ngươi khô héo thì có quan hệ gì với ta?" Văn Khải hỏi ngược lại.

"Cây của ngươi che khuất hoa của ta, ngươi nói không có liên quan sao?"

"Che khuất là thế nào? Nó được trồng như vậy mà."

"Ha ha, ngươi chẳng lẽ không biết dịch về phía sau một chút sao?" Diệp San cười lạnh, nói.

"Không dời đấy thì sao?" Văn Khải chỉ về phía linh điện đối diện của Giang Hạo:

"Thấy không, bên kia dời linh dược đi, nhưng mà hoa vẫn héo, sự thật chứng minh không có bất kỳ liên quan gì tới ta cả."

"Thật là buồn cười." Diệp San nói với vẻ khinh thường:

"Hắn có thể dời, tại sao ngươi lại không thể dời đi? Ngươi cho mình là đặc biệt sao?"

"Ngươi…" Văn Khải cảm thấy tức không thở nổi.

Khí tức trên người hắn cuồng bạo, giống như là muốn động thủ.

Thế nhưng Diệp San cũng không yếu thế chút nào, cũng phát ra khí thế tương tự.

Giang Hạo nghe bọn hắn nói chuyện, thở dài trong lòng.

Xem ra những người này đúng là có chút thích gây chuyện.

"Đúng đấy, vị sư đệ này có thể dời, tại sao các ngươi lại không thể dời? Hoa của chúng ta lại không ngăn cản các ngươi."

Giang Hạo đối mặt với lời nói của Băng Nguyệt Cốc Vạn Tích.

Hoành Lưu Bộc Văn Khải lập tức nhăn mày.

Mấy người khác cũng là như thế.

Bởi vì Giang Hạo cùng một hàng với bọn hắn, một người lui, những người khác liền cảm thấy hắn là một tên phản đồ.

Ánh mắt nhìn về phía Giang Hạo đều không được tốt.

Giang Hạo: "…"

Tai bay vạ gió.

Rõ ràng là không hề có quan hệ gì với mình.

Nhưng mà, những người này lại thích gây phiền toái.

Nhất là hai vị tiên tử của Băng Nguyệt Cốc.

Thiên phú thượng thượng đẳng đặt ở trên người các nàng, quả thực chính là phung phí của trời.

Tâm tính, tính cách, tâm cơ đều có chút kém.

Nhưng mà tạm thời không có ảnh hưởng đến hắn, nên hắn cũng không nói thêm cái gì.

Trong đêm, Giang Hạo rời khỏi Tế Linh Sơn, sau khi trở về thì đêm đã khuya.

Lúc này, hắn không làm gì khác, mà là lĩnh hội công pháp Vô Danh.

Thỉnh thoảng sẽ tiếp tục lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao- Lưu Tinh.

Tạm thời bót lĩnh hội Hòa Quang Đồng Trần, sau khi chứng kiến gia đình Tiểu Li rời đi, tâm cảnh của hắn có đột phá.

Cho nên Hòa Quang Đồng Trần trở nên càng tinh tiến.

Tạm thời không cần lĩnh hội.

Ba ngày sau.

Giang Hạo chỉ thấy bọn họ không ngừng cãi lộn, hắn thì yên tĩnh tu luyện.

Ngày thứ bảy.

Ngoại trừ chỗ của Giang Hạo, linh dược của những người khác đều có dấu hiệu hơi khô héo.

Thế nhưng chuyện khiến cho người ta ngoài ý muốn là không ai tới hỏi thăm.

Dường như trong lòng mấy người này đều xem thường loại đệ tử thiên phú trung thượng như Giang Hạo.

Cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng sẽ không buông bỏ mặt mũi.

Giang Hạo lắc đầu, liền không để ý đến nữa.

Mãi đến ngày thứ mười, bọn hắn cuối cùng cũng có đột phá.

Đó chính là đi tìm vị sư huynh Kim Đan trước đó.

Không biết đã giao dịch cái gì, bọn hắn lấy được quyển sách nho nhỏ kia.

Giang Hạo thỉnh thoảng còn nghe thấy Diệp San thầm mắng quỷ hút máu.

Xem ra cái giá có chút lớn.

Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế?

Khi đó chỉ cần một linh thạch là được.

Đến trễ không nói, ngay cả lời xin lỗi cũng không có.

Không phải là không cho đối phương mặt mũi hay sao?

Nhất là trong nháy mắt đó, trong ánh mắt của đối phương đều có sát ý.

Chuyện lớn như thế, những người này thế mà đều không để trong lòng.

Một chút tâm ý có khi sẽ khiến cho trong lòng người ta dễ chịu hơn rất nhiều, đây không phải là vấn đề bao nhiêu linh thạch.

Chẳng qua là thái độ phải nghiêm túc một chút.

"Bọn hắn sẽ không cảm thấy đây là Ma Môn cho nên chỉ cần đủ hung ác là được rồi đó chứ?"

Nếu là như vậy, Giang Hạo thật sự cảm thấy bi ai thay cho những người này.

Bởi vì thiên phú quá cao, bận bịu tu luyện nên không có thời gian hiểu rõ ràng sao?

Đại khái chỉ có thể giải thích như này.

Hoặc là bản tính vốn như thế.

Ngày thứ mười lăm.

Lúc Vạn Tích tưới nước giúp Bạch Linh Hoa, có nước đọng chảy đến chỗ của Giang Hạo.

"Ảnh hưởng đến sư đệ rồi, nhưng mà chỉ có ngần ấy sẽ không có chuyện gì đâu?"

Đối phương nhìn sang, dường như đang biểu đạt áy náy.

Bởi vì đúng là không có vấn đề gì, Giang Hạo cũng không có để ý.

Ngày thứ mười tám.

Nước đọng của đối phương càng ngày càng nhiều.

"Linh dược này cần nước, cho nên mỗi lần ta đều sẽ tưới nhiều một chút."

Giang Hạo vẫn không hề nói gì.

Vẫn không ảnh hưởng hắn.

Nhưng mà những chỗ khác lại sắp nổ tung rồi.

Diệp San chỉ về phía Giang Hạo, nói với những người khác:

"Hắn có thể, tại sao các ngươi lại không thể? Chẳng lẽ các ngươi còn không bằng cả một đệ tử thiên phú trung thượng sao? Ta đã nghe ngóng qua rồi, các ngươi kém nhất đều là thiên phú thượng đẳng."

Những người khác tức giận, ai nấy đều muốn ra tay nhưng lại không biết nên ra tay như thế nào.

Giang Hạo liếc nhìn đối phương, sau đó nhắm mắt bắt đầu tu luyện.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 253 : Trấn Áp


Thời gian dần trôi.

Mâu thuẫn của mấy người kia càng ngày càng lớn.

Giống như có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Giang Hạo ngồi trước linh điền, yên tĩnh quan sát.

Thế nhưng, không biết vị sư tỷ đối diện hắn là không để hắn vào trong mắt, hay là không quen nhìn hắn bình tĩnh hoà nhã.

Lúc đến tháng thứ hai, nàng tưới nước cho Bạch Linh Hoa, cuối cùng tới gần Minh Dương Thảo của hắn.

Nếu như ở cách xa một chút, Giang Hạo đương nhiên sẽ không để ý.

Nhưng thuộc tính của Minh Dương Hoa là hỏa, nước của Bạch Linh Hoa tới gần, sẽ ảnh hưởng lớn tới sự trưởng thành sau này của nó.

"Sư tỷ, nước của ngươi vượt ranh giới." Giang Hạo nhắc nhở.

"Chỉ đụng phải một chút, không có chuyện gì, Minh Dương Thảo không dễ hỏng như vậy." Vạn Tích tùy ý nói.

"Sư tỷ, ngươi vi phạm cũng không phải là một chút." Giang Hạo đi đến trước đường viên Minh Dương Hoa, chỉ vào ranh giới linh điền rồi nói:

"Đã vượt qua không ít, đó là ta còn lui lại một chút, nếu không thì nước ngươi tưới đã bao phủ linh dược của ta rồi."

Vạn Tích đi tới, nói:

"Ngươi không phải nói ngươi có thể lui lại sao? Phía sau ngươi còn có nhiều vị trí như vậy, lui thêm một chút không phải là được rồi sao?"

"Tại sao là ta lui, mà không phải là sư tỷ tưới ít nước một chút?" Giang Hạo hỏi.

"Ngươi xem, những người khác đều không có ý kiến gì, tại sao ngươi lại có ý kiến nhiều như vậy? Tất cả mọi người đều như nhau, tại sao chỗ này của ngươi lại không được." Vạn Tích chỉ vào những người khác rồi nói.

Nàng bỗng chỉ vào Bạch Linh Hoa của Giang Hạo:

"Ngươi bên này không phải là muốn tưới bao nhiêu nước cũng được sao? Ta cũng không phải là không cho ngươi tưới."

"Sư tỷ ảnh hưởng tới Minh Dương Hoa của ta." Giang Hạo nói.

"Ta đây không phải chỉ là cẩn thận một chút sao? Ngươi còn muốn như thế nào?" Vạn Tích nhìn chằm chằm vào Giang Hạo.

Giang Hạo bình thản đối mặt, trong lúc nhất thời không rõ đây là bản tính hay là đối phương cố ý như thế.

"Sư tỷ có thể qua một bên nói chuyện không?"

"Cái gì mà qua một bên nói chuyện? Ngươi có lời gì thì cứ nói thẳng."

Lúc này, Diệp San bên cạnh cũng cười nói:

"Đúng vậy, có lời thì nói thẳng, có linh thạch thì trực tiếp đưa. Lén lút làm cái gì?"

Bọn hắn đã biết, Giang Hạo biết trồng, đại khái là lén đưa linh thạch trong lần đầu gặp mặt.

Giang Hạo đứng tại chỗ, mắt nhìn mọi người xung quanh.

Chẳng biết từ lúc nào, hắn rõ ràng là không làm gì nhưng lại đắc tội tất cả mọi người.

Bởi vì mình là người đầu tiên đưa linh thạch?

Cho nên không thể hòa hợp?

Còn là bởi vì thiên phú của mình không đủ, không được bọn hắn tiếp nhận?

Hắn không tính suy nghĩ sâu xa, mà là nhìn về phía Vạn Tích sư tỷ trước mắt, bình tĩnh nói:

"Chỉ hi vọng sư tỷ có thể tưới nước ít một chút, không nên vượt giới."

"Ngươi vẫn chưa nói xong sao?" Vạn Tích nhìn chằm chằm Giang Hạo, nói:

"Ta đã nói rồi ta…"

Keng!

Trong lúc nàng nói chuyện, một thanh trường đao ra khỏi vỏ, sau đó chém qua.

Phốc ~

Vạn Tích thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, cổ đã có máu tươi bắn ra, ngay sau đó là cơn đau nhức kéo tới.

Lúc nàng muốn ra tay với Giang Hạo, một thanh trường thương kéo tới, đâm vào bụng của nàng.

Khiến cho cả người của nàng bay ngược ra ngoài.

Phịch một tiếng, nàng bị va chạm mạnh mẽ, nằm trên mặt đất.

Lúc này, Giang Hạo đi tới, một cước đạp trên ngực nàng, ánh mắt bình tĩnh, lời nói lạnh như băng:

"Sư tỷ có thể tưới ít nước một chút không?"

Sau khi Vạn Tích tỉnh táo lại thì lập tức ôm lấy cổ rồi giận dữ hét:

"Giang Hạo, ngươi đây là muốn tàn sát đồng môn? Có bản lĩnh thì ngươi thử giết ta xem."

Bán Nguyệt nâng lên, chém xuống cổ Vạn Tích.

Răng rắc!

Ầm!

Bán Nguyệt xẹt qua, nhưng không thấy người phía dưới đâu nữa.

Là pháp bảo hộ mệnh.

Lực đạo vừa rồi đã đẩy lui người dưới chân.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Vạn Tích đang tựa ở dưới một thân cây, há mồm thở dốc.

Trong mắt của nàng tràn đầy vẻ chấn động và kinh khủng.

Vừa rồi Giang Hạo thật sự muốn giết nàng.

Nếu không phải có pháp bảo hộ mệnh, nàng đã chết.

Bên trong tông môn, dưới con mắt của mọi người, tại sao lại có một tên điên cuồng như vậy chứ?

"Sư tỷ, cứu ta."

Vạn Tích hét lớn.

Lúc này, những người khác mới phản ứng lại.

Giang Hạo luôn không nói tiếng nào, thế mà lại rút đao giết người.

Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, thậm chí là chấn động.

Diệp San giận dữ:

"Ngươi dám cả gan tàn sát đồng môn? Ta nhất định sẽ đưa ngươi đến Chấp Pháp Đường."

Khí tức Trúc Cơ viên mãn điên cuồng phun trào, lập tức phóng tới Giang Hạo.

Đối mặt với công kích Trúc Cơ viên mãn, Giang Hạo chỉ tránh né về sau một chút, liền đi thẳng tới phía sau nàng.

Một cây chủy thủ xuất hiện trong tay hắn, sau đó…

Phốc ~

Đâm vào cổ Diệp San.

Quá yếu, sư tỷ Trúc Cơ viên mãn, thế mà lại không có chút tính cảnh giác nào.

Như này cũng xứng xưng là thiên tài sao?

Sau đó, hắn dùng khuỷu tay đánh nát xương cổ của nàng, rồi dùng chân giẫm đầu nàng xuống đất.

Làm xong chuyện này, hắn mới đi đến trước mặt Vạn Tích.

Vạn Tích thấy toàn bộ quá trình, không ngừng đạp chân lùi lại, cảm giác kinh khủng chảy dọc khắp toàn thân.

Vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.

Giang Hạo đi tới trước chân nàng, đặt đao ở trên cổ của nàng, lạnh lùng nói:

"Sư tỷ có thể tưới ít nước một chút không?"

"Có thể, có thể." Vạn Tích liều mạng gật đầu.

"Có thể không vi phạm không?"

"Có thể, cũng có thể."

"Người khác đều có thể, nhưng ta lại không thể, liệu có ảnh hưởng đến sư tỷ không?"

"Không ảnh hưởng, người khác là người khác, sư đệ là sư đệ, không giống nhau."

Giang Hạo thu đao, bình tĩnh nói:

"Vậy làm phiền sư tỷ rồi."

"Không phiền, không phiền." Vạn Tích ôm lấy cổ và bụng, liều mạng lắc đầu.

Sau đó, Giang Hạo đi đến trước mặt Diệp San, lật người nàng lại, nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, lạnh lùng nói:

"Sư tỷ cảm thấy ta làm có hợp lý không?"

"Hợp, hợp lý." Diệp San lập tức trả lời.

"Vậy thì tốt." Giang Hạo gật đầu, sau đó trở lại vị trí linh điền của mình và tiếp tục tu luyện.

Lúc này, tất cả mọi người dường như đều nhẹ nhàng thở ra.

Trong nháy mắt vừa rồi, bọn hắn cảm nhận được áp lực lớn lao.

Người vẫn luôn bị bọn hắn xem thường, thế mà lại như một ngọn núi đè ép bọn hắn.

Trong chốc lát, hai vị sư tỷ của Băng Nguyệt Cốc được cứu đi.

Những người khác yên tĩnh ngồi ở trước linh điền, không còn có ai dám cãi lộn.

Hoành Lưu Bộc Văn Khải quan sát Giang Hạo, trong mắt có chút phức tạp.

Không rõ tại sao đối phương có thể rút đao quả quyết như thế.

Đều là cùng cấp, Giang Hạo lại không thể nhượng bộ.

Nếu không chuyện sẽ không thể chấm dứt, hơn nữa thực lực mà hắn biểu hiện ra cũng không có vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ.

Là hai người kia thật sự quá kém.

Thế mà lại không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu gì.

Nhất là Diệp San, Trúc Cơ viên mãn cũng như không.

Nhưng mà chuyện này nhất định sẽ mang đến phiền toái.

Đối phương dù sao cũng là thiên tài, Băng Nguyệt Cốc đại khái sẽ đến đòi công đạo.

Thế nhưng các nàng cũng không bị hắn giết chết, hắn không đến mức phải tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.

Nhiều lắm là khấu trừ tài nguyên và phạt linh thạch.

Hắn chưa từng nhận tài nguyên, linh thạch cũng có thể trả nổi.

Chuyện duy nhất cần để ý là phản ứng của mấy người Băng Nguyệt Cốc, ví dụ như sau khi Vân Nhược sư tỷ chết, luôn có người muốn báo thù.

Ba ngày sau.

Hàn Minh biết được chuyện của Giang Hạo từ chỗ của Mục Khởi.

"Giang sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ đánh bại Trúc Cơ viên mãn?"

"Ừm, chẳng qua là không động thủ với Trúc Cơ viên mãn, hậu quả không nghiêm trọng, thế nhưng không ít Trúc Cơ hậu kỳ của Băng Nguyệt Cốc gửi thư khiêu chiến tới."

Mục Khởi nói xong liền lấy ra một số phong thư, có chút bất đắc dĩ.

Hàn Minh suy tư nửa ngày, muốn tới chỗ địa chỉ trong phong thư cùng với hai người kia.

Sau đó chặn các nàng lại lúc các nàng ra ngoài.

Lúc này, Vạn Tích và Diệp San vừa mới khôi phục thương thế, nhìn về phía Hàn Minh, có chút không hiểu.

"Đoạn Tình Nhai Hàn Minh, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, muốn khiêu chiến Vạn Tích sư tỷ Trúc Cơ viên mãn."

Qua một khoảng thời gian, Hàn Minh khách sáo nói với vị sư tỷ đang chật vật không chịu nổi trên mặt đất: "Sư tỷ, đã thừa."

Hắn lấy phong thư ra rồi quan sát, dự định sẽ ứng chiến từng người.

Bản thân mình còn không đánh bại được sư huynh, chỉ những người này mà cũng muốn khiêu chiến?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 254 : Nhất Chiến Thành Danh


Sau khi động thủ, Giang Hạo vẫn đi sớm về trễ như trước.

Hắn đang đợi người của Chấp Pháp Đường tìm đến, ba ngày còn không tới đúng là khiến cho người ta ngoài ý muốn.

Dù hai người kia có kém đi thế nào đi chăng nữa, nhưng thiên phú đang còn tại đó, bị mình đánh trọng thương, nhất mạch của đối phương không thể nào không làm gì cả.

Nhưng mà từ sau khi chuyện kia xảy ra, những người khác liền triệt để an tĩnh.

Nhường nhịn, tự hạn chế, không gây thêm phiền toái cho bất kỳ người nào.

Giang Hạo có chút hiểu rõ, những người này chưa từng thấy việc đời.

Không dám động thủ với nhau, tính cách không ngoan độc.

Có chút mất mặt Ma Môn.

Giang Hạo vẫn nhớ Hoành Lưu Bộc Văn Khải luôn bị Diệp San nói cho ngậm miệng không trả lời được.

Cùng là thiên tài, cùng một cảnh giới.

Một số Ma Môn nên tự giác động thủ trước mới đúng.

"Qua một khoảng thời gian, phải trở về giúp Đào Thụ niết bàn."

Rời khỏi Linh Dược Viên, Giang Hạo bắt đầu suy nghĩ chuyện niết bàn.

Lần này khác với hai lần trước.

Bởi vì hắn đang cần gấp bọt khí màu tím thứ ba, dùng cái này để thu hoạch thần thông mới.

Còn chưa đi ra khỏi Đoạn Tình Nhai, hắn đã thấy Liễu Tinh Thần.

"Cuối cùng đã đến."

Trong lòng Giang Hạo đã có chuẩn bị, chẳng qua là không biết cần bồi thường bao nhiêu linh thạch, nếu như vượt qua hai ngàn thì đúng là có chút khó khăn.

Vượt qua ba ngàn, mấy ngày nay lại phải đi bán Linh phù.

Niết bàn cần một vạn bốn, bây giờ hắn có một vạn bảy.

Vượt qua ba ngàn sẽ không thể niết bàn.

"Sư đệ thấy ta hình như không kinh ngạc cho lắm." Liễu Tinh Thần cười nói.

"Sư huynh nói đùa." Giang Hạo khách khí nói.

"Xem ra sư đệ rất rõ ràng về hậu quả của chuyện mình làm." Liễu Tinh Thần nở nụ cười, chợt lại lắc đầu nói:

"Chẳng qua là lần này sư đệ hình như đoán sai rồi."

"Sai rồi?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn:

"Đoán sai chỗ nào rồi?"

Còn nghiêm trọng hơn dự đoán của ta sao?

"Sư đệ cảm thấy là nghiêm trọng hay là không nghiêm trọng?" Liễu Tinh Thần thừa nước đục thả câu.

Sau khi suy tư một lát, Giang Hạo mới nói:

"Một mình sư huynh tới, hẳn là không nghiêm trọng."

"Ha ha." Liễu Tinh Thần cười ha ha, sau đó nói:

"Đúng là không nghiêm trọng, thậm chí còn hoàn toàn không có việc gì."

"Không có việc gì?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

"Đúng vậy, người của Băng Nguyệt Cốc đúng là định cho sư đệ một bài học, sau đó để sư đệ bồi thường năm trăm linh thạch. Đây là tranh chấp giữa hai mạch, Chấp Pháp Dường vốn chỉ tham gia dự thính, không định mở miệng. Cho nên người của chúng ta đều cảm thấy ngươi sẽ bị nhằm vào, sau đó bồi thường năm trăm linh thạch." Liễu Tinh Thần nói đến đây thì hơi lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Chẳng qua là sư phụ ngươi lại từ chối, chỉ truyền đến một câu. Bại tướng dưới tay cùng cấp, cũng xứng yêu cầu bồi thường? Việc này không thể đồng ý được."

"Không thể đồng ý?" Giang Hạo kinh ngạc.

Không thể đồng ý không phải chỉ là ý trong lời nói, mà là có thể phụng bồi động thủ bất cứ lúc nào.

"Đúng, lần này Đoạn Tình Nhai ra sức bảo vệ ngươi, nhưng mà cũng là chuyện nên làm, công tích của ngươi cao như vậy, mấy người của Băng Nguyệt Cốc kia thì tính là gì?" Liễu Tinh Thần khẽ cười, lại nói:

"Hơn nữa, ngươi ban đầu đã có tên trên danh sách của Chấp Pháp Đường rồi, chúng ta mà nhúng tay thì kết cục cũng là nằm trên danh sách thôi. Cho nên lần này sư đệ không cần phải trả giá gì cả.

Phiền toái duy nhất chính là, người của Băng Nguyệt Cốc có thể sẽ tới khiêu chiến với ngươi. Xuất phát từ mặt mũi, cũng xuất phát từ nịnh nọt hai vị kia, chắc chắn sẽ có người động thủ."

Giang Hạo đột nhiên phát hiện công tích đúng là đồ tốt, chỉ cần mình có công tích trên người, rất nhiều chuyện đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Cho dù đối phương là thiên tài, cũng không dám quá phận.

Lúc trước, Chấp Pháp Đường bắt hắn qua, cũng muốn xử lý sớm, nhưng không có chứng cứ chuẩn xác nên đành phải thả ra trước.

Lần này cũng gần như thế, công tích Thi Giới Hoa nằm ở trên người hắn.

Sư phụ thân là người được lợi lớn nhất, nói giúp hắn cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng mà khiêu chiến…

"Ta chưa từng nhận được khiêu chiến." Giang Hạo có chút tò mò.

"Chuyện này thì không được biết rồi, nhưng mà bản thân chuyện này cũng không lớn, cho dù không ai bảo đảm cho ngươi thì đến cuối cùng cũng chỉ phải bồi thường một hai trăm linh thạch. Mà hậu quả khác cũng sẽ không nhiều.

Mà Băng Nguyệt Cốc cũng không phải chỉ có hai đệ tử kia, không có khả năng náo động quá lớn. Ta đã điều tra rồi, thậm chí có không ít người nói sư đệ đánh rất hay." Liễu Tinh Thần nói.

Giang Hạo có biết tính cách của hai người, có rất nhiều người không quen nhìn bọn họ.

Đến nay mà không có người nào động thủ, đúng là khiến cho hắn ngoài ý muốn.

Có lẽ là bởi vì thiên phú thượng thượng đẳng đi.

Người có loại thiên phú này, chỉ cần không chết thì tương lai sẽ đi rất xa.

Không ít người cảm thấy không chắc chắn, cho nên không dám ra tay.

Sau đó, Liễu Tinh Thần lại đi tới quặng mỏ, vì tàn hồn mới mà làm không biết mệt.

Trạng thái trước mắt của hắn vẫn là hai cỗ lực lượng đan xen, chờ sau khi cỗ lực lượng thứ ba xuất hiện, có lẽ chính là lúc quyết chiến.

Không biết ai mới là người thắng cuối cùng.

Sau khi ổn định lại mọi chuyện, Giang Hạo dự định quan sát bốn phía một chút.

Tìm kiếm tung tích Bạch Dạ.

Mục đích chủ yếu lần này chính là tìm kiếm Bạch Dạ, hoặc là tìm được đồ vật có liên quan.

Nếu như có thể nhìn thấy bản thân hắn thì đúng là không thể tốt hơn.

Sau khi đi vào Tế Linh Sơn, hắn phát hiện hai người Diệp San đã trở về.

Thương thế đã khôi phục hoàn toàn, chẳng qua là Vạn Tích có chút chật vật, không biết đã gặp phải chuyện gì.

Mà lúc hai người nhìn thấy Giang Hạo thì đều cúi đầu, không dám đối mặt.

Sự tàn nhẫn quả quyết của Giang Hạo, cùng với thực lực cường đại đã hoàn toàn chấn nhiếp các nàng.

Ngay từ đầu bọn hắn tưởng rằng là chín người cô lập Giang Hạo, hiện tại bọn hắn mới đột nhiên phát hiện, là một mình Giang Hạo chướng mắt chín người bọn hắn.

Hiện tại Giang Hạo nói câu nào, bọn hắn đều nghiêm túc lắng nghe.

Bởi vì bọn hắn vĩnh viễn không biết, Giang Hạo sẽ rút đao khi nào.

Tốc độ cực nhanh làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình cũng đau theo.

Vạn Tích vừa đến đã đi sang một bên trồng linh dược, cho dù tưới nước đều không dám tưới nhiều một giọt, sợ ảnh hưởng đến Giang Hạo.

Thái độ của Giang Hạo đối với những người này vẫn như lúc trước.

Giữ vững bình tĩnh, lời nói khách khí.

Nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, hắn bắt đầu đi dạo ở xung quanh.

Bởi vì linh dược sắp trưởng thành.

Hắn trồng nhanh hơn rất nhiều người.

Về chuyện có người nào động thủ với linh dược trong lúc hắn không có mặt hay không thì hắn không thèm để ý chút nào.

Trước mắt thì chắc là không người nào dám làm, nếu có thì nói sau vậy.

Không bao lâu sau, đã đến tháng thứ ba.

Linh dược của Giang Hạo đã trưởng thành hoàn toàn, hiện tại đang chờ đợi thời hạn nhiệm vụ.

Trong lúc đó, hắn đã quan sát xung quanh rất lâu.

Phát hiện có không ít linh dược.

Mặc kệ là nhất mạch Chúc Hỏa Đan Đình hay là Bách Cốt Lâm, đều là như thế.

Giang Hạo ngẫu nhiên sẽ giám định một chút linh dược của Bách Cốt Lâm.

Muốn nhìn xem có phải là thủ đoạn của Bạch Dạ hay không.

Đáng tiếc, cho đến trước mắt vẫn không nhìn thấy linh dược kiểu này.

Trong thời gian này, hắn nghe nói một chuyện đáng để chú ý.

Hàn Minh vì hắn mà tiếp nhận rất nhiều khiêu chiến.

Đối thủ phần lớn là Trúc Cơ hậu kỳ.

Hắn mới Trúc Cơ trung kỳ, giao thủ với người ta không có chút chỗ tốt nào.

Nhiều lần còn bị trọng thương.

Thế nhưng hắn nhiều lần bùng nổ lực lượng cường đại, trong bảy trận chiến đầu tiên, hắn thắng ba thua bốn.

Mà trong trận thứ tám, hắn bùng nổ cực hạn lúc trọng thương, đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó một đường tiến lên.

Nhất chiến thành danh.

Hắn bộ lộ tài năng trong vô số các đệ tử Trúc Cơ.

Thỉnh thoảng gặp phải Mục Khởi sư huynh, hắn không khỏi tán dương hai câu, Hàn sư đệ có tư chất thủ tịch.

Cùng là thiên phú thượng thượng đẳng, nhưng đám người Diệp San lại yếu như thiên phú trung đẳng.

Nhưng mà Hàn Minh quả thật có chút vượt mức bình thường, thiên phú tuyệt hảo bình thường cũng không thể hai mươi ba tuổi Trúc Cơ hậu kỳ.

Giang Hạo không suy nghĩ mấy chuyện này nữa, hắn ngồi cạnh linh điền, bắt đầu suy nghĩ xem khi nào thì giúp Bàn Đào Thụ niết bàn.

Bây giờ đã giữa tháng mười một rồi.

Việc niết bàn vô cùng gấp.

"Hôm nay về sớm một chút, giúp nó niết bàn vậy."

Sau khi Niết Bàn thành công, sau sáu ngày là có thể thấy thần thông mới.

------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back