Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 255 : Nữ Ma Đầu Lại Ngủ Lại Và Tắm Rửa


U Vân Phủ.

Thượng nguồn sông Hoàng Sa.

Bích Trúc đứng trên vùng trời dòng sông, nhìn xuống phía dưới.

"Xem ra chính là ở chỗ này, không biết có thể tìm được vật mà ta muốn hay không."

Vị trí nàng tra được chính là chỗ này, mà địa điểm "Tỉnh" nói cũng ở nơi đây.

Đã đến lúc nghiệm chứng tất cả.

"Ta muốn xem xem Tỉnh này rốt cuộc có phải là đang phô trương thanh thế hay không, nếu như là thật, ta muốn xem xem hắn cất chưa Giao Long như thế nào. Thủ đoạn chắc là sẽ không quá tốt."

Từ một số thủ đoạn sẽ có thể nhìn ra truyền thừa của người này như thế nào.

Nàng cũng không vội, mà là đi dọc theo cong đường này hướng xuống dưới.

Từ thượng nguồn tới trung thượng.

"Chắc là tại khu vực này."

Bích Trúc lăng không mà đi.

Ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt ở bên trong dòng sông.

Nàng một đường đi về phía dưới, dòng sông chảy xiết cũng dần trở nên chậm rãi.

Đến một chỗ nào đó, nàng đột nhiên dừng lại.

"Hả?" Lúc này nàng híp mắt lại, có chút không dám tin.

"Tìm được rồi? Sao lại nhỏ như vậy?"

Trong dự đoán của nàng, Giao Long cực kỳ khổng lồ, cho dù giấu đi cũng cực kỳ dễ tìm.

Nhưng mà vừa rồi, nàng thiếu chút nữa đã bỏ qua.

"Không đến mức đó đi, chỉ còn lại ngần ấy thôi sao?"

Nàng chậm rãi hạ xuống trong sự nghi hoặc, dòng nước bắt đầu tự động tách rời, đáy sông hiển ra, nước bùn cũng tản ra.

Một viên hạt châu màu tím xuất hiện ở trước mắt nàng.

Hạt châu?

Nàng nhẹ nàng vẫy tay, hạt châu liền đi tới trong tay.

Nàng nhanh chóng đi lên trên mặt sông, bay lên không trung vô tận, ngắm nghía hạt châu trong tay, lúc này có thể thấy rõ Giao Long ở bên trong, hơn nữa còn có một luồng khí tức bé nhỏ cố ý bị phóng ra.

Không chú ý thì sẽ bỏ qua.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là thủ đoạn này.

"Phong ấn không gian? Lại hoàn toàn không phải, chưa từng nhìn thấy loại thủ đoạn này."

Trong lúc nhất thời, nàng có chút chấn kinh, lai lịch của "Tỉnh" dường như vượt xa suy nghĩ của nàng.

Đây cũng không phải là thủ đoạn mà người bình thường có thể có được.

Cho dù là nàng đều không thể nào biết được.

"Xem ra hắn không giống như đang ra vẻ thần bí, lúc giao dịch phải giữ vững tinh thần."

Sau khi thu hồi Giao Long, nàng nhìn về phía thôn xóm nơi xa, đi hỏi ý kiến một chút có lẽ có thể biết được chút tình huống lúc đó.

Thế nhưng… Không cần thiết.

Làm thế sẽ dễ dẫn lửa thiêu thân.

Sau đó nàng nhanh chóng rời đi, cũng nên chuẩn bị cho lần tụ hội tiếp theo rồi.

Đi hoàn thành giao dịch.

——

Thiên Âm Tông.

Giang Hạo trở lại sân nhỏ.

Lúc này con thỏ mang theo Tiểu Li đang hái trộm đào.

"Chúng ta hái nhiều như vậy, sư huynh trở về liệu có mắng chúng ta hay không?” Tiểu Li còn có chút sợ hãi.

"Sẽ không, chủ nhân sẽ cho Thỏ gia một chút mặt mũi." Con thỏ nói chắc như đinh đóng cột.

"Nếu như ta bị phát hiện liệu có thể bị mắng hay không?"

"Đến lúc đó chỉ cần báo tên Thỏ gia liền không sao, bạn bè trên đường đều sẽ cho Thỏ gia một chút mặt mũi."

"Thật sao?"

"Thật, Thỏ gia đã lừa ngươi bao giờ chưa?"

"Con thỏ không ăn sao?"

"Thỏ gia ta ăn người, sau đó chúng ta đến trong ruộng nhổ củ cải để ăn."

Giang Hạo đứng trước sân, có chút kinh ngạc, tính cảnh giác của con thỏ rất cao.

Nhiều lần tới gần, nó đều có thể phát hiện ra.

Cho dù chính mình không toả ra bất kỳ khí tức gì.

Quả nhiên có thiên tư Đại Yêu, không thể giữ nó lại.

"Chủ nhân, ngài đã trở về." Con thỏ lớn tiếng kêu lên.

Lời này dọa cho Tiểu Li run cả tay, hai quả đào rớt xuống đất.

"Sư, sư huynh." Nàng nhặt quả đào lên, cúi đầu sợ hãi nói.

Giống như đứa nhỏ làm sai chuyện bị phát hiện.

Xem ra tinh thần đã tốt hơn nhiều, Giang Hạo quan sát Tiểu Li rồi nói:

"Đào ngọt không?"

"Ngọt." Tiểu Li vô thức gật đầu.

Quả nhiên rất ngọt, sau đó Giang Hạo để Tiểu Li tiếp tục hái.

Lần này, nàng hái vô cùng vui vẻ.

Lúc còn lại ba quả cuối cùng, Giang Hạo liền bảo Tiểu Li dừng lại.

Nàng cắn một miếng đào rồi nhảy trở về.

Giang Hạo đưa mắt nhìn Tiểu Li rời đi, sau đó trở lại sân nhỏ.

Chỉ là vừa mới quay người lại đã thấy con thỏ bị treo trên tường, mặt mũi bầm dập, không rõ sống chết.

"Sư muội này của ngươi có thân phận gì?" Giọng nói thanh thúy vang lên, êm tai dễ nghe.

Giọng điệu mặc dù bình thản, nhưng lại khiến cho người ta không dám buông lỏng chút nào.

Hắn quay đầu, phát hiện Hồng Vũ Diệp mặc bộ váy màu đỏ, tóc dài đến eo được búi đơn giản, đang nhẹ nhàng đong đưa.

Lúc này nàng hái một quả bàn đào xuống, cắn nhẹ.

Trong nháy mắt thấy Hồng Vũ Diệp ăn trái cây, tâm trí của Giang Hạo dường như bị đánh vào.

Thế mà cảm thấy giờ khắc này Hồng Vũ Diệp vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Mị thuật?

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo không hiểu sao lại có loại cảm giác nguy hiểm, bởi vì hắn có khả năng chống cự Mị thuật của tất cả mọi người, duy chỉ có Hồng Vũ Diệp là không được.

Thiên Tuyệt Cổ Độc vô hiệu đối với Hồng Vũ Diệp.

"Ngọt." Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, vẻ mặt có chút đáng tiếc:

"Xem ra ngươi lại sai."

Trong nháy mắt, Giang Hạo ổn định tâm trí, cúi đầu nói:

"Có lẽ chỉ có một quả ngọt, đúng lúc bị tiền bối ăn."

"Nói một chút về sư muội của ngươi đi, ngươi biết nàng là cái gì không?" Hồng Vũ Diệp ngồi xuống ghế, lại cắn nhẹ quả đào.

"Tiền bối biết sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

Tiếng nói vừa dứt, lực lượng khổng lồ phun trào.

Phịch một tiếng, cả người Giang Hạo đụng ở trên tường.

Có chút hơi đau.

"Là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.

Không đau, Giang Hạo thở phào một cái rồi đứng dậy, mở miệng nói:

"Tiểu Li sư muội là Long tộc."

"Ngươi biết là Long gì không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.

"Chuyện này thì vãn bối không biết." Giang Hạo lắc đầu.

"Nói một chút sao nàng lại gia nhập vào chỗ của ngươi." Hồng Vũ Diệp tiếp tục hỏi.

Giang Hạo chỉ có thể nói lại tình huống Tiểu Li nhập môn, những chuyện này đều không có gì phải giấu diếm cả.

Ngoại trừ chuyện giám định.

"Thì ra là ngươi để cho nàng nhập môn, khó trách." Hồng Vũ Diệp khẽ cười, nói:

"Đây là một con rồng nhỏ, người nào đối tốt với nàng thì nàng sẽ đối tốt lại với người đó. Ngươi cho nàng một miếng cơm ăn, nàng sẽ luôn ghi nhớ."

"Long tộc yếu như vậy sao?" Giang Hạo dò hỏi.

Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, ánh mắt mang theo thâm ý, chợt cười nói:

"Ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao?"

Đó là bởi vì Tiểu Li mất trí nhớ và mất đi lực lượng, Giang Hạo có chút bất đắc dĩ.

Vốn cho rằng có thể biết được chút gì đó từ chỗ của Hồng Vũ Diệp.

"Ăn nốt quả bàn đào cuối cùng." Hồng Vũ Diệp chỉ vào Bàn Đào Thụ, tiếp tục nói:

"Hôm nay có khả năng niết bàn đúng không?"

"Có khả năng." Giang Hạo gật đầu.

Hắn cũng dự định niết bàn vào hôm nay.

Sau khi ăn bàn đào, hắn bắt đầu bố trí linh thạch.

Một vạn bốn ngàn bảy linh thạch, cứ biến mất như vậy.

Còn lại không đến ba ngàn.

Sau đó, Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế, quan sát quả bàn đào cuối cùng hấp thu tất cả chất dinh dưỡng và linh khí.

Sau nửa đêm, Bàn Đào Thụ khô héo.

Rạng sáng, quả rơi xuống đất.

Toàn bộ cây hóa thành tro tàn, vùi lấp quả đào.

"Gần hoàn thành rồi." Đợi cả một đêm, Giang Hạo mở miệng nói.

Hắn không nghĩ tới Hồng Vũ Diệp lại qua đêm ở chỗ của hắn.

"Tiếp theo thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

Giang Hạo đi qua lấy hạt giống ra, sau đó gieo xuống lần nữa:

"Gieo xuống, tưới nước sáu ngày, chắc là có thể nảy mầm lần nữa, mở ra luân hồi mới."

"Chỉ như thế?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Chỉ như thế." Giang Hạo gật đầu.

Mặc dù chỉ là tưới nước, nhưng đúng là chỉ cần tưới nước.

Hồng Vũ Diệp đứng lên, đi vào bên trong:

"Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."

Nghe vậy, Giang Hạo mơ hồ cảm thấy lưng đau.

Thế nhưng cũng không dám từ chối.

"Đúng rồi." Hồng Vũ Diệp đột nhiên dừng lại, nói:

"Sử dụng thần thông lúc trước của ngươi lần nữa xem."

Trước đó? Mỗi Ngày Nhất Giám?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 256 : Ngươi Cảm Thấy Một Mình Ta Không Có Cách Nào Tắm Rửa?


Lại sử dụng Mỗi Ngày Nhất Giám?

Giang Hạo cảm thấy vô cùng nghi hoặc đối với yêu cầu đột nhiên của Hồng Vũ Diệp.

Nhưng mà từ lúc tấn thăng đến nay, đúng là chưa từng giám định Hồng Vũ Diệp.

Bởi vì dễ dàng bị phát hiện, cho nên vẫn luôn kéo đến bây giờ, cũng không dám sử dụng thần thông.

Lần này có khả năng sử dụng quang minh chính đại, có thể xem là bất ngờ ngoài ý muốn.

Hắn lập tức điều chỉnh hô hấp, dùng hô hấp bao trùm đại giới của thần thông.

Không biết giấu được Hồng Vũ Diệp hay không.

Giám định.

Thần thông lập tức được thi triển.

Tốc độ phản hồi vẫn chậm như trước.

Không chỉ là vì tu vi, còn là vì lai lịch của Hồng Vũ Diệp không đơn giản.

Ba nhân tố như pháp bảo, thần thông, tu vi đều dẫn đến việc giám định khó khăn.

Lúc này thần thông xuất hiện phản hồi.

【 Hồng Vũ Diệp: Thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc âm cổ, là một cặp độc với dương cổ của ngươi. 】

Nhìn chữ viết phía trên, Giang Hạo có phần hơi kinh ngạc, cuối cùng không phải là dấu chấm hỏi nữa rồi.

Chỉ có một câu rồi không còn gì nữa, mặc dù tiến triển hơn rất nhiều so với trước đó, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức hữu dụng gì.

Hắn đã biết chuyện của Thiên Tuyệt Cổ Độc từ lâu.

Nhưng mà tăng cao tu vi đúng là có khả năng giám định ra nhiều thứ hơn.

Chờ đến lúc vượt qua Nguyên Thần, chắc là có thể giám định được nhiều hơn.

Chẳng qua là cần Hồng Vũ Diệp mở miệng bảo hắn thi triển thần thông, nếu không sẽ dễ gặp nguy hiểm.

"Đã thi triển." Giang Hạo đáp.

"Thiên Đao Thất Thức luyện đến thức thứ mấy rồi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.

"Thức thứ ba." Giang Hạo nói rõ.

Không biết lúc nào mới có thể học được thức thứ tư.

Nghe thế, Hồng Vũ Diệp không nói thêm gì nữa, mà là ngồi ở trong đại sảnh chờ Giang Hạo chuẩn bị nước nóng.

Sau khi dùng tu vi làm nóng nước sông, Giang Hạo mới rải cánh Ngân Nguyệt Hoa ở trên mặt nước.

Lần này chỉ để vào một phần, không biết có thể phủ kín mặt nước hay không.

Căn cứ theo tình huống lần trước thì chắc là có thể.

Sau đó, hắn thông báo cho Hồng Vũ Diệp.

Hồng Vũ Diệp đi tới, đưa tay thử nước nóng, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Hạo:

"Ngươi cảm thấy một mình ta không có cách nào tắm rửa sao?"

Giang Hạo đang nghi ngờ lập tức tỉnh ngộ, lập tức lui về sau:

"Vãn bối lập tức lui ra ngoài."

Hắn cho rằng Hồng Vũ Diệp sẽ kiểm tra một chút, sau khi không có vấn đề gì mới bảo hắn lui ra ngoài.

Nếu để cho nàng cho rằng mình muốn nhìn, chắc là sẽ xuất thủ lần nữa.

Sau khi rời khỏi đây, Giang Hạo liền đứng ở cửa ra vào.

Lúc này, hắn lấy 《 Hòa Quang Đồng Trần 》 ra.

Quyển công pháp này có quan hệ với tâm cảnh, đọc nó sẽ khiến cho tâm trí người ta bình tĩnh trở lại.

Bởi vì tình cảm bị áp chế thời gian dài, hắn cảm thấy Hồng Vũ Diệp vừa xuất hiện hắn cũng có chút thất thần.

Nếu không phải gần đây tâm cảnh của mình có tăng lên, nhất định sẽ lộ ra vẻ chật vật.

Đọc một hồi, lúc Giang Hạo cảm thấy lòng của mình đủ bình tĩnh, Mật Ngữ Thạch Bản truyền đến một tia chấn động.

Lấy ra xem xét, phát hiện là Đan Nguyên tiền bối đang định thời gian tụ hội.

Một tháng sau.

Cách lần tụ hội trước gần năm tháng, cũng sắp tới lần tụ hội tiếp theo rồi.

Chẳng qua thông báo lần này có chút sớm, còn cần chờ một tháng.

Sau khi xem xét tin tức, hắn thuận tiện nhìn cuộc nói chuyện phiếm phía trên một chút.

Là "Liễu" và "Tinh" đang nói chuyện với nhau.

Lúc này "Liễu" ở Hải Ngoại đã tìm được người mà "Tinh" muốn tìm, đang hỏi xem có muốn bắt sống hay không.

Nhìn bọn hắn nói chuyện phiếm, Giang Hạo cảm thấy "Liễu" vô cùng mạnh tại Hải Ngoại.

Hắn cũng cần chuẩn bị kỹ càng cho lần tụ hội tiếp theo.

Bên phía "Quỷ" đã hoàn thành được một lần giao dịch, nếu như có thể giao dịch một lần với hai người còn lại.

Hình tượng thần bí và cường đại sẽ có thể được thiết lập một cách hoàn hảo.

Đương nhiên, tất cả đều phải có tiền đề, đó chính là nhiệm vụ phải hoàn thành vượt qua dự đoán của bọn hắn.

Mà loại nhiệm vụ như của "Quỷ" chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

"Liễu ngoại trừ trùng tu ra thì tạm thời không thấy chuyện khác, mà Tinh lại càng không có nhiệm vụ quan trọng, cho dù có cũng không ở U Vân Phủ. Không nói tới việc ta hiện tại không có năng lực, cho dù có cũng không tiện đoạt của người khác."

Mỗi người đều ở khu vực của mình, đối phương có năng lực hoàn thành nhưng lại đột nhiên bị cướp mất, như vậy chỉ dẫn tới oán hận mà thôi.

Đây không phải là thần bí mạnh mẽ, mà là nóng lòng muốn thế hiện.

Sẽ dễ phản tác dụng.

Mấy chuyện này đều không thể gấp, tạm thời vẫn chưa bị nghi vấn, còn có rất nhiều thời gian.

Vẫn nên lấy được thuật nguyền rủa trước để đối phó Bạch Dạ đã.

Giang Hạo cất Thạch Bản, quay đầu nhìn về phía cánh cửa đằng sau.

Đã qua rất lâu, Hồng Vũ Diệp vẫn chưa đi ra.

"Không biết có phải là giống như trước đó hay không."

Hắn muốn xem xét, nhưng lại không dám lỗ mãng.

Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

"Tiến vào."

Bên trong đột nhiên có giọng nói truyền đến.

Đi vào?

Giang Hạo giật mình.

Đầu óc không chịu khống chế mà nhớ lại một số hình ảnh.

Cũng may hắn lập tức khiến cho mình khôi phục như thường.

Sau khi thông báo cho Hồng Vũ Diệp một tiếng, Giang Hạo liền mở cửa, nhìn vào bên trong.

Đập vào mắt cũng không phải là mỹ nhân trong thùng gỗ, mà là một bóng hình xinh đẹp, tóc dài tới eo đang đứng cạnh thùng gỗ.

Nàng mặc bộ váy màu trắng xanh, eo thắt đai lưng màu lam, tóc được búi đơn giản.

Lúc này, nàng đang cúi người khuấy nước, mở miệng nói:

"Thùng gỗ quá nhỏ, đổi cái lớn hơn."

"Được." Giang Hạo gật đầu, hắn thấy cánh Ngân Nguyệt Hoa vẫn che kín.

Gian phòng này rất lớn, đặt một cái thùng gỗ lớn hơn không có bất cứ vấn đề gì.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng quay người, nhìn thẳng vào Giang Hạo:

"Nếu lần sau ta đến mà vẫn là cái thùng gỗ này, ta sẽ nhét ngươi vào trong thùng."

Giang Hạo cam đoan sẽ lập tức thay đổi.

Nghe thế, thân ảnh của Hồng Vũ Diệp mới bắt đầu tan biến.

Chẳng qua là lúc nhìn thấy đối phương tan biến, Giang Hạo phát hiện bộ quần áo đỏ bên trên bình phong vẫn còn đang ở chỗ của hắn.

Vào lúc hắn cho là Hồng Vũ Diệp để quên đồ, thì bộ quần áo kia cũng biến mất theo.

Sau đó, hắn thu dọn thùng gỗ, rồi đi phiên chợ tông môn mua đá lớn để chế tạo chỗ tắm rửa.

Bề ngoài bóng loáng, bên góc có hình cung.

Tổng chiều rộng bốn thước rưỡi, tổng chiều dài sáu thước hai.

Trong đó rộng ba thước rưỡi, dài năm thước hai, chiều cao gần như thùng gỗ bình thường.

Đá chứa nhiều sắc thái của bầu trời hoàng hôn.

Như này chắc đã có thể khiến cho Hồng Vũ Diệp hài lòng.

May mà giá cả không đắt, chỉ cần một khối linh thạch.

Sau khi cất kỹ dụng cụ tắm gội, Giang Hạo liền bắt đầu bận rộn chuyện của mình.

Hắn đã đi dạo ở Tế Linh Sơn năm ngày liên tục, đều không có thêm chút thu hoạch nào.

Ngày thứ sáu.

Giang Hạo đi vào sân nhỏ, đập vào mắt là con thỏ đang chảy nước miếng, cùng với một bọt khí màu tím bên cạnh một gốc mầm non.

【 Mảnh vỡ thần thông + 1】

【 Tinh thần + 1】

【 Lực lượng + 1】

Ngẫu nhiên còn có bọt khí màu trắng xuất hiện.

Nhưng mà mấy thứ này đều không đáng quan tâm.

Giang Hạo ngồi xuống trên ghế, nhìn thoáng qua bảng.

【 Thần thông: 3/3 (Có thể thu được ) 】

Đầy rồi.

Không chút do dự, hắn lựa chọn thu hoạch.

Hắn cũng rất chờ mong, không biết lần này sẽ xuất hiện thần thông gì.

Sau khi thu hoạch, con số lập tức về không.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mọi thứ khắp toàn thân, từ trên xuống dưới, từ làn da đến máu thịt, đến kinh mạch, đến xương cốt… Đều đang xảy ra thay đổi, giống như có vô số con kiến đang bò, khiến cho người ta có hơi khó chịu.

Thế nhưng lập tức lại trở nên thoải mái dễ chịu.

Mặc dù còn không biết thần thông lần này là gì, nhưng mà từ phản ứng của thân thể, chắc là thần thông về toàn thân.

Kim Cương Bất Hoại ?

Giang Hạo bắt đầu suy đoán, thế nhưng cũng không có loại cảm giác này.

Hiện tại chỉ có thể tiếp tục cảm nhận.

Qua một lúc sau, hắn phát hiện tất cả đều an tĩnh lại.

Thân thể chưa từng xuất hiện thay đổi thực chất nào, mà cảm giác thần thông cũng vô cùng mỏng manh.

Có loại cảm giác không thể phát động.

"Lần thần thông này không mạnh."

Hắn thở dài một tiếng rồi nhìn về phía bảng.

Xác định được tên của thần thông.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 257 : Vị Thủ Tịch Thứ Năm


【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: 24 】

【 Tu vi: Nguyên Thần trung kỳ 】

【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân 】

【 Khí huyết: 36/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 34/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được) 】

"Khô Mộc Phùng Xuân?"

Sau khi nhìn thấy tên thần thông, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

"Khó trách có loại cảm giác không thể phát động, thì ra không phải thần thông thông thường."

Loại thần thông này nhằm vào toàn thân, là thần thông bị động.

Có lẽ chỉ có thể phát động sau khi bị thương.

Sau khi có suy đoán, hắn liền dùng Bán Nguyệt cắt vào làn da trong lòng bàn tay.

Quả nhiên, Khô Mộc Phùng Xuân tự động phát động, vết thương nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chẳng qua là…

Dùng thực lực của hắn, cho dù không phát động thần thông, loại vết thương này cũng có thể khôi phục cực nhanh.

"Xem ra cần phải thử nghiệm thêm về cực hạn của thần thông này."

Xem xét tổng thể, năng lực chữa trị cũng không có khoa trương như vậy.

"Về lâu dài, có thần thông này đúng là một chuyện tốt, nhưng trước mắt thì có vẻ có chút không phát huy được tác dụng."

Nhưng mà bản thân mình cũng an toàn thêm mấy phần.

Cụ thể là mấy phần thì phải xem cực hạn của thần thông này rồi.

Sau khi xác định thần thông, hắn lại nhìn tu vi và khí huyết, phát hiện đã hơn ba mươi.

Ngày này sang năm có thể tấn thăng Nguyên Thần hậu kỳ.

Chỉ sợ trong lúc đó phải ra ngoài vì nhiệm vụ, không thể đạt được bọt khí của Thiên Hương Đạo Hoa.

Bây giờ phần lớn bọt khí đều đến từ Thiên Hương Đạo Hoa.

"Hiện tại linh dược tầm thường rất ít khi cho ra bọt khí, không biết đào quáng sẽ như thế nào. Lúc trước, một ngày có thể thu được hai mươi bọt khí, bây giờ một ngày có thể thu được hai cái cũng xem như là cực nhanh rồi."

Chỉ tiếc, quặng mỏ dù đã mở, hắn lại không có lý do gì để đi qua.

Chỗ xấu của việc có công tích trên người đó là không thể bị phạt đến quặng mỏ.

Lại qua bảy ngày.

Giang Hạo phát hiện còn nửa tháng nữa là kết thúc nhiệm vụ gieo trồng.

Trong nửa tháng này, hắn vẫn luôn không có thu hoạch gì.

Trong lúc đó, hắn đã trả một ngàn linh thạch cho Chấp Pháp Phong. Đối phương vô cùng tiếc nuối bày tỏ gần đây hắn chọc phải không ít chuyện, tạm thời không thể nhận nhiệm vụ.

Có liên quan quá nhiều đến phản đồ, người Chấp Pháp Phong dường như còn để ý hơn cả hắn.

Giang Hạo chỉ có thể khách khí đáp lại một câu "Đa tạ sư tỷ quan tâm", sau đó rời đi.

Ngoài ra, hắn còn thử thần thông Khô Mộc Phùng Xuân.

Vết thương pháp bảo, vết thương thuật pháp, vết thương vật lý, vết thương độc dược, Nguyên Thần suy yếu, tất cả đều nằm trong phạm vi trị liệu của Khô Mộc Phùng Xuân.

Dường như chỉ cần là vết thương của thân thể đều sẽ phát động Khô Mộc Phùng Xuân, thế nhưng tốc độ khôi phục lại không giống nhau.

Có cái cực nhanh, có cái cần không ít thời gian.

Đúng là mạnh hơn năng lực chữa trị của bản thân hắn nhiều.

Không chỉ như thế, hắn gần đây còn cảm thấy sinh cơ tràn trề trong mọi ngóc ngách của thân thể.

Tĩnh toạ tu luyện còn có thể tăng lên một chút.

Khô Mộc Phùng Xuân có lẽ hữu dụng hơn nhiều so với dự đoán của hắn.

Gần giữa tháng mười hai.

Ba ngày cuối cùng của nhiệm vụ gieo trồng.

Lúc này, phần lớn linh dược của mọi người đều đã trưởng thành.

Chỉ có Vạn Tích bởi vì ở quá gần Giang Hạo, một gốc Bạch Linh Hoa còn chưa trưởng thành.

Bởi vì nàng tưới ít nước.

Lần trước, sau khi Giang Hạo động thủ, giữa những người này không xảy ra bất kỳ tranh chấp nào nữa.

Hôm nay, lúc mọi người nói chuyện phiếm, ai nấy đều lộ ra vẻ vui sướng, dường như đều đang vui mừng vì nhiệm vụ sắp kết thúc.

Giang Hạo lúc này đi tới chỗ của Bách Cốt Lâm, hắn đi ở trên đường núi, trên đường đi hắn nhìn thấy không ít linh dược.

Nếu như mấy ngày nay còn không có phát hiện gì, cũng chỉ có thể rút lui không công.

Qua một lúc, hắn thấy một thiếu nữ cầm rổ đi lên núi.

Đối phương cột hai bím tóc, trên người mặc phục sức bình thường của tông môn, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy nàng, con ngươi Giang Hạo co rụt lại.

Mặc dù thiếu nữ này biểu hiện ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có một loại lực lượng không thể nói rõ.

Thực lực vượt qua Nguyên Thần.

"Vị sư huynh này, tại sao cứ nhìn chằm chằm vào ta thế?" Thiếu nữ ngẩng đầu, lộ ra vẻ tò mò.

Có sự giúp đỡ của Thiên Tuyệt Cổ Độc, vẻ mặt Giang Hạo không có chút thay đổi nào, giọng điệu bình thản, mang theo hai phần áy náy:

"Lần thứ nhất thấy có người tới đây nên có phần hơi kinh ngạc. Mạo phạm sư muội rồi."

"Sư huynh cảm thấy tò mò đối với linh dược chỗ này sao?" Thiếu nữ cười hỏi.

"Ta làm việc tại Linh Dược Viên, cho nên muốn biết thêm một số linh dược." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.

"Thì ra là thế, nhưng mà linh dược nơi này chỉ có thể xem, không thể đụng, phần lớn là đều là linh dược mà chủ mạch chúng ta ưa thích. Đáng tiếc Bách Cốt Lâm chúng ta không hiểu nhiều về linh dược, người hiểu rõ nhất trong thế hệ trẻ là Bạch Dạ sư huynh.

Nhưng mà, hết lần này tới lần khác hắn đều ở trong chỗ của mình, không chịu ra ngoài. Chỉ có thể để người gà mờ như ta tới chăm sóc." Thiếu nữ nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu:

"Nghe nói Bạch Dạ sư huynh khởi xướng khiêu chiến với Man Long sư huynh, một khi thành công sẽ là đệ tử thủ tịch."

"Ta cũng nghe nói qua, nhưng mà ta cảm thấy Bạch Dạ sư huynh sẽ thất bại. Hắn không am hiểu chiến đấu, thế nhưng thủ tịch lại cần người có thực lực tuyệt đối. Nếu như dùng tài năng trên phương diện nào đó để tiến vào thủ tịch, hắn nhất định sẽ thành công." Thiếu nữ chỉ về phía linh dược bên cạnh, nói:

"Ta muốn đi xem linh dược như thế nào, sư huynh muốn đi cùng không?"

"Được." Giang Hạo gật đầu.

Trong lúc thiếu nữ đi ở phía trước, Giang Hạo cuối cùng cũng tìm được khe hở để mở thần thông.

Giám định.

【 Diệp Nhã Tình: Đệ tử thủ tịch thứ năm của Thiên m Tông, đệ tử chân truyền của Bách Cốt Lâm, tu vi Luyện Thần hậu kỳ. Sự lỗ mãng của Bạch Dạ khiến cho nàng có chút đau đầu, thích gieo trồng linh dược, thiên phú về linh dược vượt xa người thường, là một Luyện Đan Sư mạnh mẽ và có thực lực tuyệt đối, nàng đang chọn người kế thừa. Nàng nhìn như bình thường, nhưng đã đạt tới thành tựu khiến cho nhiều người phải ngưỡng mộ.】

Giang Hạo kinh ngạc, lại là đệ tử thủ tịch thứ năm.

Man Long là người thứ mười, Nguyên Thần viên mãn, mà vị sư tỷ này đứng thứ năm, lại trực tiếp nhảy đến Luyện Thần hậu kỳ.

Thực lực cách biệt quá là khủng khϊế͙p͙.

Không biết vị thứ nhất sẽ mạnh đến mức nào nữa?

Trước đó cảm thấy thủ tịch mạnh mẽ, nhưng mà chưa bao giờ thấy tận mắt.

Bây giờ thấy vị thứ năm, phát hiện khoảng cách giữa mình và nàng đúng là quá lớn.

Nhưng mà có thể bắt kịp, chỉ cần cho hắn thời gian, tương lai sẽ có hi vọng.

Chẳng qua là hắn có chút tò mò, vị sư tỷ trước mắt có thiên phú cao như vậy đối với linh dược, liệu có biết tài năng của Bạch Dạ hay không.

"Tại sao sư muội lại cảm thấy Bạch Dạ sư huynh sẽ thất bại? Ta cảm thấy có thể sẽ thành công." Giang Hạo nói.

"Tại sao ư?" Diệp Nhã Tình ngồi xuống, quan sát một đóa hoa trắng, giống như đang ngẫm nghĩ:

"Bởi vì ta nghe nói muốn tiến vào thủ tịch cũng không dễ, thực lực của Bạch Dạ sư huynh còn chưa đủ."

Không đủ sao?

Nếu như một người Trúc Cơ trung kỳ nói với hắn câu này, hắn sẽ không tin tưởng, nhưng đối phương là Luyện Thần hậu kỳ.

Độ tin cậy sẽ cao hơn.

Nhưng mà, hắn sẽ không từ bỏ biện pháp đối phó Bạch Dạ, chỉ có tự mình động thủ, mới có thể có cảm giác an toàn.

"Bây giờ có phải là có rất nhiều người muốn gặp Bạch Dạ sư huynh hay không?" Giang Hạo hỏi.

Hắn muốn thử gặp đối phương một lần, hoặc là lấy được thứ thuộc về hắn.

"Đúng thế." Diệp Nhã Tình ngẩng đầu cười nói:

"Rất nhiều người đều muốn nhìn thực lực của Bạch Dạ sư huynh một chút, sau đó đặt cược. Mỗi lần tông môn có người khởi xướng khiêu chiến, đều sẽ có loại chuyện này.

Gần đây thậm chí còn có người đặc biệt mua đan dược của Bạch Dạ sư huynh. Chỉ chờ Bạch Dạ sư huynh tấn thăng thủ tịch, sau đó bán đi với giá cao, được thủ tịch luyện chế thì giá cả sẽ cao hơn một chút.

Đúng rồi, chỗ của ta có một bình đan dược do Bạch Dạ sư huynh luyện chế, giá thị trường ba mươi lăm linh thạch, ta bán ngươi bốn mươi. Nếu như Bạch Dạ sư huynh thật sự tấn thăng thành công, ngươi có thể bán 50. Tuyệt đối là chính phẩm."

Giang Hạo: "…"

Các ngươi đều làm ăn như thế sao?

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 258 : Thì Ra Thủ Tịch Cũng Sẽ Gạt Người


Sau khi tiếp nhận đan dược, Giang Hạo có phần hơi xúc động.

Đan dược Trúc Cơ không có một chút tác dụng nào với hắn cả, nhưng mà hắn đúng là cần phải mua.

Nếu như thật sự do Bạch Dạ tự tay luyện chế, sẽ có thể dùng làm môi giới nguyền rủa.

Chỉ là rất khó thành công, cần nhiều thứ hơn.

"Thật chính là do Bạch Dạ sư huynh tự mình luyện chế sao?"

Giang Hạo hỏi.

"Đương nhiên, già trẻ không gạt." Diệp Nhã Tình gật đầu, nói với vẻ chân thành.

"Còn nữa không?" Giang Hạo lại hỏi.

"Có thì có, nhưng mà ngươi có nhiều linh thạch như vậy sao? Ngươi mới Trúc Cơ hậu kỳ." Diệp Nhã Tình mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.

"Tu vi của sư muội không mạnh bằng ta? Ngươi có khả năng có đan dược, ta sao lại không thể có linh thạch chứ?" Giang Hạo hỏi lại.

Diệp Nhã Tình không khỏi ngây ngẩn cả người, chợt gật đầu:

"Sư huynh nói có lý."

Sau đó nàng lấy ra chín bình đan dược:

"Tổng cộng mười bình, bốn trăm linh thạch."

"Còn nữa không?" Giang Hạo tiếp tục hỏi.

"Linh thạch của sư huynh hình như có chút nhiều lạ thường thì phải?" Diệp Nhã Tình hỏi.

"Tích thật nhiều năm." Giang Hạo nói.

Rất nhiều người đều biết mình bán Linh phù.

Nếu không tại sao người của Chấp Pháp Phong lại ngày ngày nhìn chằm chằm hắn chứ?

Chính là muốn kiếm tiền từ trên người hắn.

Ở trong mắt những người khác, hắn có thiên phú chế phù nhất định, loại người này đương nhiên là dễ kiếm linh thạch.

Chế Phù Sư, Luyện Đan Sư, Đoán Tạo Sư, Trận Pháp Sư, đều là nghề nghiệp kiếm tiền.

Chẳng qua là có nghề kiếm được nhiều, có nghề kiếm được ít.

Có cánh cửa thấp, có cánh cửa cao.

Nếu như muốn trổ hết tài năng, nhất định phải có thiên phú tương ứng.

Nếu không phải là đồ mà người bình thường biết thì căn bản là không thể bán được.

Ví dụ như Thần Hành Phù ban đầu được định giá năm tấm một khối linh thạch.

Trên thực tế căn bản không ai mua cả, còn không đủ chi phí tài liệu.

"Không có đan dược, pháp bảo có được hay không? Nhưng mà đã hư hại. Ta vốn định đem đi sửa." Diệp Nhã Tình tìm kiếm một hồi, lấy ra một tấm chắn lớn chừng bàn tay, sau đó giải thích:

"Như Ý Sơn Thuẫn, có thể tùy tâm phòng ngự, cũng có thể tự động phòng ngự. Tự động phòng ngự có hạn chế nghiêm trọng, thế nhưng tùy tâm phòng ngự không có bất cứ vấn đề gì. Có khả năng chống đỡ tất cả phòng ngự của Trúc Cơ, dù là Kim Đan cũng có thể ngăn cản một ít.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, nó bị hỏng. Sửa chữa cần ba ngàn linh thạch, với trạng thái tổn hại bây giờ chỉ có giá thị trường là hai ngàn năm."

"Nói cách khác, mua về và muốn sử dụng như thường thì cần năm ngàn năm?" Giang Hạo kinh ngạc.

"Sáu ngàn, phải lời năm trăm chứ, nếu không thì ta kiếm cái gì đây? Thế nhưng chỉ cần Bạch Dạ tiến vào thủ tịch, ngươi có thể bán với giá sáu ngàn sáu." Diệp Nhã Tình nhắc nhở.

Giang Hạo: "…"

Bản thân mình lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?

Thế nhưng, nếu như cái này thật sự là của Bạch Dạ, xác suất lớn là pháp bảo tùy thân.

Dùng thứ này làm môi giới, xác xuất thành công sẽ càng cao.

Thế nhưng tốn bốn trăm đan dược, lại tốn sáu ngàn pháp bảo, tổng là sáu ngàn bốn.

Vì nguyền rủa Bạch Dạ, thế mà lại tiêu tốn nhiều như thế.

Đây chỉ là bắt đầu, còn chưa biết nguyền rủa cần tài liệu gì nữa.

Còn không bằng rút đao.

Nhưng mà nếu như có thể bán lại được dan dược và pháp bảo, trên thực tế cũng sẽ thua lỗ linh thạch.

Ngoài ra, phương thức tính toán chi phí thật ra không đúng, hắn chắc là không cần nhiều linh thạch như vậy.

"Ta lấy đan dược trước, pháp bảo thì muốn suy nghĩ một chút." Giang Hạo đưa bốn trăm linh thạch qua rồi tiếp tục nói:

"Ngày mai chúng ta lại gặp mặt ở đây, ta có thể đưa ra đáp án."

"Được, ngày mai ta sẽ chờ ngươi ở chỗ này." Sau khi cẩn thận mừng rỡ nhận lấy linh thạch, Diệp Nhã Tình mới nói:

"Ngươi có sáu ngàn linh thạch sao?"

"Ba ngàn, ba ngàn khác ta đang xem xét có nên sửa hay không." Giang Hạo sửa lời.

Mua đồ trong tay vị sư tỷ này đúng là chỉ cần tốn ba ngàn.

Chi phí lập tức được giảm bớt.

"Đúng vậy." Diệp Nhã Tình gật đầu.

Sau đó, Giang Hạo quay về linh điền.

Mà Diệp Nhã Tình thì tiếp tục chăm sóc linh dược xung quanh.

Ngày kế tiếp.

Giang Hạo đến phiên chợ, bày quầy bán Linh phù.

Lý do hắn muốn chờ đến ngày hôm nay mới quyết định mua pháp bảo là vì muốn giám định pháp bảo kia.

Bởi vì tương đối đắt đỏ, hắn muốn giám định một chút xem có phải là của Bạch Dạ hay không.

Chỉ cần là đúng, hắn sẽ mua.

Nếu không sẽ từ bỏ.

Đương nhiên, hôm nay hắn đến đây để kiếm linh thạch, nếu như thu thập không đủ thì chỉ có thể thử mua nợ.

Hiện tại hắn có 1300 linh thạch, còn thiếu một ngàn bảy.

Lần này, hắn bày mười lăm tấm Trị Liệu Phù, mười lăm tấm Thập Vạn Thần Kiếm Phù, cùng với mười lăm tấm Phá Địa Phù.

Chỉ cần bán hết toàn bộ sẽ có đủ tiền.

Thế nhưng khả năng rất thấp.

Trừ khi…

"Có Ngự Lực Phù sao?" Đột nhiên có người hỏi.

Giang Hạo ngẩng đầu, nhận ra một gương mặt quen thuộc, là một thanh niên.

Trong nháy mắt nhận ra đối phương, hắn khẽ lắc đầu: "Không có."

"Không có?" Đoàn Quan nói với vẻ khinh thường:

"Phù lục đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết chế tác? Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của ngươi chỉ để bài trí thôi sao? Chưa từng thấy Chế Phù Sư nào kém cỏi như ngươi. Có chút thiên phú cũng không biết chăm chỉ, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải. Ta khuyên ngươi vẫn nên về nhà làm ruộng đi."

Chờ hắn nói xong, liền trực tiếp quét hết tất cả Linh phù, để lại hai ngàn hai trăm năm mươi linh thạch.

Hành động này khiến cho Giang Hạo mơ hồ.

Đối phương nói chuyện đúng là tàn nhẫn thật, thế nhưng mua sắm Linh phù lại càng ác hơn.

Tại sao người khác lại có nhiều linh thạch như vậy chứ?

Thật ra lần này hắn tới đây bày quầy bán hàng, chính là vì chờ vị sư huynh này.

Hắn có không ít Ngự Lực Phù, thế nhưng lại không bán.

Chính là để đến lúc gặp được đối phương, khiến cho hắn mắc lỗi.

Nếu như không chọn được, hắn có lẽ sẽ không mua.

Được không bù mất.

Đối phương đã lâu rồi không xuất hiện, hắn cảm thấy cũng nên tới rồi.

Không nghĩ tới lại thật sự xuất hiện.

Hắn hy vọng qua mấy tháng nữa có thể gặp được vị sư huynh này.

Nếu không thì Lãnh Điềm sư tỷ cũng được.

Sau đó, hắn lại đi tới ranh giới Bách Cốt Lâm, gặp Diệp Nhã Tình sư tỷ.

"Sư huynh thật sự tới, suy nghĩ kỹ chưa?"

"Có thể kiểm hàng trước không?"

"Tất nhiên."

Sau khi nhận được pháp bảo, Giang Hạo thi triển thần thông giám định.

【 Như Ý Sơn Thuẫn bị hao tổn: Sau khi tế luyện có thể tùy tâm mà động, như là một ngọn núi lớn trầm ổn, lực phòng ngự cực mạnh, là pháp bảo quan trọng lúc Bạch Dạ Kim Đan, sau khi bị hư hỏng bị Diệp Nhã Tình nhặt về, cho dù có sửa thì cũng kém xa ban đầu, đang đợi người coi tiền như rác tiếp nhận. 】

Giang Hạo: "…"

Ban đầu phát hiện đúng là pháp bảo của Bạch Dạ hắn còn có chút cao hứng, nhưng nhất thời lại có chút khó xử.

Kẻ coi tiền như rác…

Bản thân mình không những phải làm, mà còn tỏ ra vẻ vui mừng.

"Mua." Hắn khẽ cắn răng rồi giao cho đối phương ba ngàn linh thạch.

Sau khi đưa tới ba ngàn, hắn còn lại năm trăm linh thạch.

Năm trăm này thật ra rất nhiều, thế nhưng đối với hắn mà nói, luôn cảm giác không đủ dùng.

"Ngươi chắc chắn chứ?" Diệp Nhã Tình có phần hơi kinh ngạc.

"Vô cùng chắc chắn, ta còn có thể bán ra ba ngàn năm." Giang Hạo nói nghiêm túc.

"Ngươi đúng là dám cược lớn, vậy chúc ngươi may mắn." Diệp Nhã Tình cũng không nhiều lời nữa.

Sau đó, Giang Hạo tạm biệt đối phương.

Toàn bộ quá trình, hai người đều không báo thân phận của nhau, chỉ là làm giao dịch đơn giản.

Như này tốt cho tất cả mọi người.

Ngày kế tiếp.

Ngày cuối cùng của nhiệm vụ gieo trồng.

Giang Hạo bớt thời gian giám định đan dược.

Bình thứ nhất bị lừa, không phải là Bạch Dạ luyện chế.

"Thật sự không nghĩ tới, đệ tử thủ tịch cũng sẽ gạt người."

Hắn còn tưởng rằng đối phương căn bản là khinh thường nói dối loại chuyện nhỏ nhặt này.

Xem ra tất cả mọi người đều vô cùng thiếu linh thạch.

Giống như một Nguyên Thần trung kỳ như hắn, xem xét tình huống trước mắt còn không có tiền bằng một Trúc Cơ hậu kỳ.

"Hôm nay sau khi bàn giao nhiệm vụ tông môn, chỉ cần chờ đến tụ hội vào giờ Tý."

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 259 : Vạn Vật Chung Yên


Ngày cuối cùng, lúc Giang Hạo đi vào Tế Linh Sơn, phát hiện vị sư huynh Kim Đan kia đang chờ bọn hắn.

Hắn liền vội vàng đi tới vấn an, sau đó chờ đợi ở một bên.

Bản thân mình không phải là người đầu tiên tới, cũng không phải nười cuối cùng.

Qua một lúc sau, những người còn lại lần lượt đến.

Mà hai người Diệp San là người chạy tới cuối cùng.

Lần này thấy sư huynh Kim Đan ở đây, các nàng giật mình, vội vàng tới vấn an nói xin lỗi, bày tỏ bản thân mình không biết có người chờ đợi.

Chuyện này khiến cho sư huynh Kim Đan có chút ngoài ý muốn.

Mấy tháng ngắn ngủi, những người này đều không còn giống như lúc trước nữa.

"Nếu đã đến rồi, vậy đi xem kết quả của các ngươi thôi."

Những người khác gật đầu nói phải.

Mười một người đi lên trên Tế Linh Sơn, ngoại trừ một gốc Bạch Linh Hoa của Vạn Tích chưa trưởng thành ra thì tất cả đều đã trưởng thành.

"Trưởng thành có thể mang đi một phần ba, là ban thưởng của các ngươi, ta sẽ thu số còn lại. Các ngươi có thể lựa chọn mang gốc nào đi." Sư huynh Kim Đan nhắc nhở.

Giang Hạo do dự một chút, chọn Minh Dương Thảo tốt nhất, Bồ Đề Hoa trung đẳng, Bạch Linh Hoa thứ đẳng.

Như này sẽ có thể biết được, rốt cuộc là cấp bậc gì có hiệu quả tốt hơn.

Chờ sau khi tất cả mọi người lựa chọn xong, liền rời khỏi Tế Linh Sơn.

Trước khi đi, Giang Hạo phát hiện mấy người Diệp San nở nụ cười giải thoát.

Những người này đúng là quá ngây thơ.

Nhưng mà, mỗi người có cách sống của riêng mình, có lẽ bọn hắn cảm thấy mình sẽ vui vẻ hơn.

Thế nhưng Giang Hạo lại cảm thấy bọn hắn chắc chắn sẽ không sống lâu bằng mình.

Trong chốc lát.

Hắn nhận ban thưởng một trăm linh thạch từ chỗ Chấp Pháp Phong.

Ít hơn dự đoán.

Trên đường trở lại Linh Dược Viên, hắn thấy có người bị đánh ở trong rừng cây.

Nhìn kỹ lại là Lâm Tri.

"Ngươi dùng linh thạch và đan dược làm cái gì, một kẻ Luyện Khí tầng một như ngươi còn muốn lãng phí cái gì?" Một tiên tử Luyện Khí tầng bốn đá vào người Lâm Tri đang ngã trên mặt đất hai cái.

"Đúng vậy, qua ba tháng nữa, hắn sẽ bị trục xuất khỏi tông môn."

"Khó mà nói được, nghe nói hai người bạn của hắn đều tìm người kéo dài thời gian giúp hắn, có được bạn bè như thế đúng là tốt. Đáng tiếc, tên rác rưởi bùn nhão này không dính lên tường được."

"Sắp ba năm rồi, thế mà còn là Luyện Khí tầng một, ta chưa từng thấy đệ tử nào có thiên phú kém như vậy."

"Đi đi, lần sau lại đến, có thể cướp được linh thạch."

Giang Hạo lắc đầu, sau đó quay người rời đi.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Hắn không thể nhúng tay, cũng không cần thiết phải nhúng tay.

Con thỏ là người cố vấn tinh thần, nó sẽ dẫn dắt Lâm Tri làm thế nào.

Bản thân mình không thể ra mặt quá nhiều.

Có một số việc, cho dù làm thì cũng sẽ bị chê. Những người khác có thể ra mặt làm thay, hắn cũng rất vui vẻ.

——

"Chu sư tỷ quá khách khí, giữa lại một năm mà thôi, không có gì đáng ngại." Một vị Trúc Cơ sơ kỳ quản lý đệ tử ngoại môn của Đoạn Tình Nhai tiếp nhận hai khối linh thạch, vừa cười vừa nói.

"Vậy làm phiền sư đệ rồi." Chu Thiền mang theo Triệu Khuynh Tuyết cảm ơn xong liền quay người rời đi.

Các nàng tới đây chính là vì giúp Lâm Tri tiếp tục ở lại một năm.

Thêm một năm nữa, dù thế nào cũng có thể tiến vào Luyện Khí tầng hai.

Trước khi đi, Triệu Khuynh Tuyết cũng cảm kích nói:

"Đa tạ sư huynh."

"Tiện tay mà thôi." Nam tử Trúc Cơ trung kỳ cười lắc đầu.

Trúc Cơ gần như đã là cực hạn của hắn, chỉ có thể đảm nhiệm chút vị trí ở ngoại môn, cũng có thể hưởng thụ một chút.

Chờ sau khi tiễn người rời đi, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó sờ lên hai khối linh thạch, nở nụ cười.

Về phần chuyện của Lâm Tri…

Cũng không phải là hắn không muốn giúp, mà là không giúp được.

Hắn lấy danh sách ra, nhìn xuống danh sách đệ tử được lưu lại.

Cái tên Lâm Tri phía trên đã bị gạch đi từ lâu.

Nói cách khác, Lâm Tri căn bản không có thời hạn trên người, chẳng qua là không biết tại sao những người này đều không biết.

Thậm chí còn nhờ hắn giúp đỡ giữ lại thêm một năm.

Linh thạch đưa tới cửa, hắn cũng không thể không muốn.

Hơn nữa, đúng là có thể giữ lại thêm một năm.

Nhưng mà, hắn cũng không biết tại sao Lâm Tri lại có thể được ở lại lâu dài.

Hắn cũng chỉ nhận được mệnh lệnh mà thôi.

Là người đứng đầu Đoạn Tình Nhai ra lệnh.

——

Sau khi đến Linh Dược Viên và xử lý một chút linh dược, Giang Hạo liền trở về sân nhỏ của mình.

Hắn để mấy thứ có được gần đây lên bàn.

Có ba cây linh dược, giá bán tổng cộng rơi vào khoảng bảy trăm.

Xem như là ban thưởng lớn nhất của nhiệm vụ.

Cộng với một trăm mới nhận được, tổng cộng có tám trăm linh thạch.

Giang Hạo tạm thời không có ý định bán ba cây linh dược này. Hắn muốn xem một chút, không biết hiệu quả có giống với những linh khác hay không.

Ngoài ra, còn có mười bình đan dược Trúc Cơ, cùng với pháp bảo Như Ý Sơn Thuẫn.

Hắn đã giám định pháp bảo, mười bình linh dược mới giám định một bình, còn phải giám định chín bình còn lại.

Đến lúc đó sẽ dùng tất cả làm môi giới để nguyền rủa.

Xác xuất thành công sẽ cao hơn một chút.

Số còn lại đợi qua một khoảng thời gian sẽ bán ra ngoài, thu hồi một chút chi phí.

Đến lúc đó, cứ báo tên của Bạch Dạ ra mà bán với giá bốn mươi mốt.

Có thể bán với giá cao thì bán, nếu không được thì bán với giá thấp vậy.

Sau khi cất đồ, hắn bắt đầu chờ đợi đến giờ Tý.

Đêm nay là đợt tụ hội mới.

Đối với người thân ở Thiên Âm Tông như Giang Hạo mà nói, tụ hội là đường tắt duy nhất giúp hắn tìm hiểu mọi chuyện ở ngoài.

Sau khi ngồi vững, tụ hội sẽ có không ít trợ giúp đối với hắn.

Ví dụ như có thể biết được về Trang Vu Chân từ trong tụ hội.

Giờ Tý.

Giang Hạo tiến vào Thạch Bản, đi vào khu vực công cộng.

Hôm nay ngoại trừ tiền bối Đan Nguyên, vẫn là bốn người tham gia tụ hội.

Giang Hạo luôn rất tò mò, những người khác là ai.

Nhưng mà tạm thời không đến cũng tốt, quá nhiều người sẽ khiến hắn không thể lưu lại ấn tượng thần bí mạnh mẽ và cô tịch với mọi người.

Sau khi bốn người vấn an tiền bối Đan Nguyên, chính là phần giải đáp thắc mắc tu vi.

Chỉ có Tinh nói lên nghi hoặc về thuật pháp tu luyện, nghe qua thì có vẻ như là thuật pháp công kích rất lợi hại.

Tên là Hạo Hãn Nhật Nguyệt.

Mà tiền bối Đan Nguyên dường như rất hiểu rõ về thuật pháp này, giải đáp từng nghi hoặc của Tinh.

"Nếu không có vấn đề gì nữa thì nói về chuyện nhiệm vụ trước đó đi." Đan Nguyên nhìn về phía mọi người:

"Thiên Hương Đạo Hoa có thu hoạch gì hay không?"

Những người khác lắc đầu, Giang Hạo cũng như thế.

"Cũng không vội." Đan Nguyên cười cười, nhìn về phía Giang Hạo:

"Tin tức mà Tỉnh tiểu hữu muốn biết đã có, là muốn biết riêng hay là để ta nói thẳng ra."

"Riêng." Giang Hạo nói.

Loại chuyện này có lẽ có liên quan đến chính hắn, cho nên vẫn nên là biết riêng thì tốt hơn.

"Được." Đan Nguyên gật đầu, sau đó một Thạch Bản xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo:

"Để tay lên là được."

Sau khi Giang Hạo đặt tay lên, liền có một đạo tin tức truyền đến.

Nội dung đại khái là.

"Đại Thiên Thần Tông đến vì Thiên Âm Tông, muốn điều tra quá khứ và hiện tại của Thiên Âm Tông, cùng với vị trí trước đây. Trong đó, cần điều tra toàn bộ chuyện quan trọng, người quan trọng cùng với vật quan trọng.

Đại Thiên Thần Tông điều tra Thiên Âm Tông, là vì đang làm việc cho một người thần bí, chắc là đang tìm thứ gì đó. Còn về người thần bí này, có thể là người của Vạn Vật Chung Yên."

Vạn Vật Chung Yên?

Sau khi nhận được tin tức, Giang Hạo hơi kinh ngạc.

Quá lợi hại, thế mà cho ra tin tức cặn kẽ như vậy.

Khó trách Đan Nguyên lại ngồi ở phía trên, cũng có thể khiến cho tất cả mọi người muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Thù lao như này đúng là phải nghiêm túc mà làm.

Giang Hạo thu tay lại, bình tĩnh nói:

"Đa tạ Đan Nguyên tiền bối."

"Vậy ta sẽ nói thêm về một nhiệm vụ." Đan Nguyên nhìn về phía tất cả mọi người, mở miệng lần nữa:

"Thiên Cực Ách Vận Châu chắc là đang ở U Vân Phủ phía Nam. Hiện tại, ta sẽ truyền cho các ngươi một loại pháp thuật phong ấn.

Nếu có cơ hội gặp được thì có thể tiến hành phong ấn. Có tin tức hoặc là phong ấn thành công thì có thể đưa ra một yêu cầu với ta.

Nhưng tốt nhất vẫn nên thông báo cho Tiên Môn đi trấn áp trước."

------
 
Back
Top Bottom