Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 260 : Ta Có Biện Pháp Tốt Hơn


Thiên Cực Ách Vận Châu đã bị phát hiện rồi?

Giang Hạo không khỏi chú ý hơn.

Thiên Cực Ách Vận Châu còn đang ở trên tay hắn, đương nhiên là không thể giao ra.

Ai nầy đều nói hạt châu này cực kỳ đáng sợ, một khi thoát khỏi phong ấn, đó chính là hạo kiếp thiên địa.

Cho nên chỉ có thể tiếp tục cất giữ, chỉ là người khác đã có vị trí đại khái, hắn lo lắng có một ngày sẽ bị biết vị trí cụ thể.

Khi đó phải xem Thiên Âm Tông có thể ngăn cản hay không.

Tiếng nói của Đan Nguyên vừa dứt, phía trước bốn người lập tức xuất hiện Thạch Bản.

Giang Hạo hiểu rõ, đây là muốn truyền thụ thuật phong ấn.

Sau khi để tay lên, Giang Hạo thấy có người đang thôi diễn một loại thuật pháp.

Thuật này tên là Thất Tinh Phong Ấn.

Lấy thất tinh làm một điểm, kết nối ra một không gian rồi phong ấn đồ vật vào trong đó.

Tốc độ phong ấn nhanh, hiệu quả mạnh.

Thế nhưng có tác dụng trong thời gian giới hạn và rất ngắn.

Thất Tinh Phong Ấn chỉ có thể duy trì bảy ngày.

Tối đat có thể thi triển bảy lần, phong ấn bảy bảy bốn mươi chín ngày.

"Thuật phong ấn này do ta tự sáng tạo, cho đến trước mắt thì ngoài năm người chúng ta ra, không có người nào biết." Đan Nguyên nhìn mọi người, nói:

"Tạm thời không thể truyền ra ngoài."

Đám người Giang Hạo gật đầu nói phải.

Nói cách khác, tương lai chỉ cần nhìn thấy thuật phong ấn này chính là một trong trong năm người.

Chờ sau khi ghi nhớ thuật phong ấn, tụ hội liền tiếp tục.

Đan Nguyên không nhắc lại nhiệm vụ, phía sau chính là thời gian tự do giao dịch.

Quỷ Tiên Tử nhìn về phía Giang Hạo:

"Ta đã xác định đồ vật, không có bất cứ vấn đề gì, đồ vật cũng nằm hoàn chỉnh ở trong tay ta. Thuật nguyền rủa cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho ngươi, muốn bây giờ sao?"

Nghe lời nói của Quỷ, trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, xem như là vượt qua.

Lúc này hắn bình tĩnh, giọng nói bình thản: "Muốn bây giờ."

Quỷ Tiên Tử nhìn về phía Đan Nguyên.

Lúc này Thạch Bản xuất hiện ở trước mặt hai người.

Chờ sau khi Quỷ Tiên Tử ghi chép xong, Giang Hạo liền bắt đầu xem xét.

Hắn không đi lý giải nội dung bên trong nó mà là nhớ kỹ tất cả, sau khi trở về viết lại rồi sẽ từ từ lĩnh hội.

Sau khi kiểm tra lại một lần, xác định không có vấn đề gì, hắn mới thu tay lại.

Chuyện bên phía Quỷ đã được giải quyết, Liễu liền hỏi Tinh:

"Tổng cộng có ba người, đã bị ta đánh trọng thương rồi giam giữ. Thế nhưng theo lời nói của bọn hắn, hẳn là có bốn người, người còn lại đã đến chỗ khác."

"Được, trong khoảng thời gian này ta sẽ bảo người đến đưa người đi, giao dịch của chúng ta coi như kết thúc." Tinh gật đầu, nói.

Liễu khẽ gật đầu, chợt nhìn về phía tất cả mọi người, tiếp tục nói: "Thật ra ta vẫn luôn nghĩ, liệu có phương pháp nào tốt hơn trọng tu hay không. Hi vọng các ngươi có thể thu thập thông tin về chuyện này giúp ta. Thù lao có thể là linh thạch, công pháp, tình báo hoặc một số việc liên quan tới Hải Ngoại gì đó đều được."

Ở những người khác gật đầu lúc, Giang Hạo đột nhiên mở miệng:

"Phương pháp tốt hơn trọng tu?"

Thấy mọi người nhìn sang, hắn mới tiếp tục mở miệng:

"Ta từng thấy một loại phương pháp tốt hơn ở trong một quyển sách cổ. Trùng hợp là, phương pháp này cũng mượn dùng Vạn Vật Thân."

"Cũng là Vạn Vật Thân?" Liễu nhìn Giang Hạo, nói nghiêm túc:

"Tỉnh đạo hữu mời nói."

Những người khác cũng cảm thấy tò mò.

Quỷ có loại cảm giác không hiểu, lời nói của Tỉnh có thể là thật.

Nhất là sau khi thấy thủ đoạn phong ấn Giao Long của hắn. Thủ đoạn kia vừa nhìn sẽ cảm thấy kinh ngạc, chờ sau khi nàng phá vỡ lại càng là giật mình. Đó tuyệt không phải là truyền thừa bình thường.

Thấy mấy người mong đợi, Giang Hạo cũng không thừa nước đục thả câu:

"Các ngươi nghe qua bí pháp Đấu Chuyển Tinh Di của Minh Nguyệt Tông hay chưa?"

"Đấu Chuyển Tinh Di?" Liễu nhìn về phía Tinh.

Tinh suy tư một lát rồi gật đầu:

"Đúng là có loại bí pháp này, thế nhưng ta nhớ rằng nó chẳng qua là loại bí pháp khiến cho mình mạnh lên tạm thời."

"Loại bí pháp này phải sử dụng phối hợp với Vạn Vật Thân sao?" Quỷ Tiên Tử có chút không hiểu.

Giang Hạo khẽ lắc đầu:

"Ta chỉ là thấy qua ở trong sách cổ, về chuyện lý giải nó…"

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Đan Nguyên tiền bối.

Những người khác cũng là như thế.

Tất cả mọi người ở đây đều không thể nào hiểu được, như vậy đành phải xem Đan Nguyên tiền bối có nguyện ý mở miệng hay không.

Đan Nguyên tiền bối im lặng một hồi lâu, mới mở miệng:

"Đúng là có khả năng, nếu Tỉnh tiểu hữu không nhắc đến, đúng là có rất ít người có thể nghĩ đến loại phương pháp này."

Nghe vậy, Liễu mừng rỡ trong lòng, nhưng lời nói vẫn duy trì sự bình tĩnh:

"Xin tiền bối giải đáp nghi hoặc, thù lao lần trước xem như phí giao dịch."

Bên trong tụ hội phải có tính tự giác giao dịch.

Giang Hạo nhìn qua cũng hiểu rõ một chút, đặt câu hỏi bình thường không có việc gì, thế nhưng liên quan đến bản thân thì chính là giao dịch.

Nhất định phải nhớ kỹ loại chuyện này, nếu không sẽ dễ đắc tội với người khác.

Đan Nguyên khẽ gật đầu, sau đó mở miệng:

"Điều kiện tiên quyết của Đấu Chuyển Tinh Di là cần một bộ phân thân có khả năng dung nạp vào thân thể. Tốt nhất nên dùng một bộ phận Nguyên Thần làm căn cơ của Vạn Vật Thân, chờ sau khi phân thân ngưng tụ thành công mới bắt đầu tu luyện hoàn chỉnh.

Chờ sau khi tu luyện chắc chắn lại dung nhập phân thân với bản thể, tiến hành Đấu Chuyển Tinh Di, truyền đạt phương pháp tu luyện chính xác. Trong lúc đó, tu vi chắc chắn sẽ bị xao động, tốt nhất nên thử nghiệm mấy lần để giảm bớt sự tổn thương đối với bản thân.

Bởi vì phương pháp lần này cũng không phải do ta nhắc tới, cho nên chỉ tính một nửa thù lao. Hiện tại ta sẽ cho ngươi một trận pháp phụ trợ, bù đắp nửa phần còn lại. Phía sau có vấn đề gì cũng có thể hỏi thăm bất cứ lúc nào. Như thế, coi như ta đã hoàn thành lần giao dịch lúc trước."

"Đa tạ tiền bối." Sau khi nhận trận pháp, giao dịch này coi như là hoàn thành.

Lúc này, Liễu lại nhìn về phía Tinh.

"Đấu Chuyển Tinh Di cũng không phải là khó có được, nhưng mà ta cần một chút thời gian. Còn về đại đại giới thì tạm thời không vội, có lẽ qua một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ còn có người chạy đến hải ngoại." Tinh nói.

"Được." Liễu gật đầu đồng ý, cuối cùng nhìn về phía Giang Hạo:

"Tỉnh đạo hữu cần gì?"

Giang Hạo chỉ muốn lưu lại cho bọn hắn một chút ấn tượng thần bí, vốn không dự định giao dịch.

Thế nhưng cũng không thể nói là không cần.

Làm thế sẽ phá hư quy tắc của nơi này.

Sau khi suy tư một lát, hắn mới mở miệng:

"Ta muốn một chút tư liệu về Vạn Vật Chung Yên, cái gì cũng được, bất kể là tông môn hay là một chút ý nghĩa phía sau."

"Không thành vấn đề." Liễu gật đầu.

Sau khi giao dịch xong, mọi người lại bắt đầu nói về chuyện các cùng miền.

"Minh Nguyệt Tông bắt đầu phát thiếp mời, muốn mời người của các tông môn đến luận đạo. Một số người ưu tú không chỉ có thể tiến vào Tiên Phủ, còn có rất nhiều pháp bảo. Lần này, thiên tài của Hạo Thiên Tông hình như cũng sẽ tới."

"Ta ở Hải Ngoại cũng nghe nói, nghe nói bên trong Tiên Phủ có lẽ có giấu đại cơ duyên. Nhưng mà Hải Ngoại gần đây không được yên bình, nước biển phun trào, có người cảm thấy dưới biển sâu sẽ có bí cảnh xuất hiện."

"Ta hình như gặp được người của Thi Thần Tông, dường như có không ít người tiến vào phía Nam, đại khái là muốn đến Thiên Âm Tông."

Sau đợt tụ hội lần trước, tất cả mọi người đều hiểu rõ một chuyện.

Cường giả bị bắt tại Thiên Âm Tông chắc là người của Thi Thần Tông.

Giang Hạo vốn muốn mở miệng, thế nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào, chuyện này khiến hắn hơi cảm khái.

Bản thân mình luôn ở trong Thiên Âm Tông, căn bản không có chuyện gì để nói cả.

Nói ra có thể sẽ sai, không bằng giữ yên lặng.

Ba lần giao dịch đã khiến cho hắn ngồi vững vàng ở nơi này.

Qua một lúc sau.

Đan Nguyên tuyên bố tụ hội kết thúc.

Đám người Giang Hạo liền lui ra khỏi khu vực công cộng.

Giang Hạo về đến phòng, lập tức lấy sách trắng ra rồi bắt đầu ghi chép lại.

Hắn muốn ghi lại thuật pháp nguyền rủa vừa mới lấy được.

Không chỉ là phương pháp nguyền rủa, còn có mục đích của Đại Thiên Thần Tông, cùng với phương pháp phong ấn kia.

Ngoại trừ mục đích của Đại Thiên Thần Tông là chỉ cần một trang giấy ra, những thứ khác Giang Hạo đều viết riêng vào từng quyển sách.

Như vậy mới dễ phân biệt.

Dù sao thì hai loại phương pháp này hoàn toàn khác biệt, không thể trộn lẫn cùng một chỗ được.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 261 : Tuyệt Thế Đại Yêu


Sáng sớm.

Giang Hạo nhìn hai quyển sách và một tờ giấy trước mắt, thở phào một cái.

Lại xác định hai lần, sau khi thấy không có vấn đề gì hắn mới cất vào.

Đến lúc đó sẽ đưa thuật phong ấn cho Hồng Vũ Diệp xem một chút, xác định không có vấn đề gì rồi lại tu luyện.

Mặc dù hắn có Chưởng Trung Càn Khôn.

Thế nhưng một khi gặp thứ có tu vi hơn mình thì khó mà phong ấn.

Mà hắn lại không biết các thuật phong ấn khác, hiện tại có một thuật phong ấn, không có đạo lý gì mà không học cả.

Chỉ cần lúc dùng cẩn thận một chút là được.

Bởi nó dễ khiến mình bị bại lộ thân phận.

Nhưng có đôi khi lại là một cách để thể hiện thân phận.

Nhất là khi người bên trong tụ hội muốn bắt người nào đó, trùng hợp bị hắn bắt gặp sau đó phong ấn bằng phương pháp Thất Tinh, cũng rất dễ gây dựng một ấn tượng mạnh mẽ.

Còn về pháp thuật nguyền rủa, chờ đến đêm nay lại học tập vậy.

Đã lâu rồi không đi Linh Dược Viên, hôm nay nên tiếp tục tháng ngày yên tĩnh như trước đó rồi.

Hắn đi vào sân nhỏ, thấy con thỏ ngồi cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, trầm tư suy nghĩ.

"Ngươi đang làm gì thế?" Giang Hạo tưới cho Thiên Hương Đạo Hoa một bát nước rồi hỏi.

"Chủ nhân, bạn bè trên đường nói cho ta biết, Lâm Tri sẽ bị trục xuất khỏi tông môn." Con thỏ quay đầu thấy Giang Hạo thì lập tức nhảy dựng lên.

"Sau đó thì sao?" Giang Hạo cất bát, hỏi ngược lại.

"Bạn bè trên đường đều cho Thỏ gia ta mặt mũi, ta quyết định để Lâm Tri ở lại." Con thỏ nói chắc như đinh đóng cột.

"Ngươi nói xem, bạn bè trên đường có thể giúp hắn ở lại bao lâu?" Giang Hạo hỏi ngược lại.

"Một năm, mặt mũi còn lại thì phải cần đến chủ nhân." Con thỏ không cảm thấy xấu hổ một chút nào.

Giang Hạo cười ha ha, con thỏ đúng là có mặt mũi.

Thân là linh sủng sắp Trúc Cơ viên mãn, nó đúng là có chút danh tiếng tại Đoạn Tình Nhai.

Cho nên ngoại môn cho nó một chút mặt mũi đúng là không có vấn đề gì cả.

Nhiều sẽ phiền toái.

Không bị điều tra đương nhiên là không có việc gì, thế nhưng nếu không may bị điều tra, người nào giữ người nào còn chưa chắc.

"Ngươi không cần phải để ý đến chuyện này, Lâm Tri muốn ở lại bao lâu thì có thể ở lại bấy lâu, không ai có thể trục xuất hắn khỏi Thiên Âm Tông cả." Giang Hạo rời khỏi sân nhỏ, thuận miệng nói.

"Chủ nhân ra tay giúp đỡ rồi sao?" Con thỏ đuổi theo, thuận tay chuyển động vòng cổ.

Giang Hạo không trả lời nó.

Lần trước, lúc muốn năm ngàn linh thạch từ chỗ sư phụ, hắn có mượn công tích để nói chuyện của Lâm Tri.

Một ngoại môn Luyện Khí tầng một, sư phụ còn không thèm hỏi một câu đã trực tiếp đồng ý.

Chuyện này chẳng là gì đối với hắn cả.

Lúc bình thường mình tới tìm sư phụ, mặc dù cũng sẽ không hỏi thăm, nhưng dễ bị phiền chán.

Khi đó có công tích trên người, chút chuyện nhỏ này sẽ không thành vấn đề gì.

Hắn cũng không thấy đây là việc gì lớn, cũng không nói cho Lâm Tri, cũng không hy vọng hắn biết.

Càng ra tay, càng dễ dẫn đến quan hệ càng sâu, sẽ mang đến phiền toái.

Con thỏ và Tiểu Li chính là ví dụ.

Trước kia chỉ cần tùy tiện phóng sinh ra bên ngoài là được, bây giờ còn phải cân nhắc ném xa một chút, không chỉ như thế còn phải xác định có sức tự vệ.

Độ khó phóng sinh lớn hơn rất nhiều.

Ra ngoài gây chuyện, có lẽ sẽ trực tiếp báo tên hắn.

Càng phiền toái.

Cho nên, có người nhận công lao giữ Lâm Tri lại, hắn đương nhiên là vui tay vui mắt.

"Sở Xuyên như thế nào rồi?" Giang Hạo hỏi.

"Tiến bộ rất nhanh, hắn bây giờ nói muốn vượt qua Tiểu Li." Con thỏ biến lớn cái vòng trong tay rồi đeo lên cổ, lắc lắc thành hai cái vòng cổ.

Giang Hạo đột nhiên nhớ ra, cũng cần phải chú ý đến tu vi của Tiểu Li một chút, nhưng mà chuyện này không cần nói với con thỏ.

Chuyện của Tiểu Li để Trình Sầu quan tâm là được.

Con thỏ dễ dạy hư người khác.

Sở Xuyên không sợ áp lực, Lâm Tri cần đạo sư tâm linh.

Tiểu Li lại không cần gì cả, cho nên không thể để con thỏ dạy nàng được.

Giang Hạo đến Linh Dược Viên, hỏi thăm Trình Sầu có chỗ nào thắc mắc trong tu luyện hay không, hắn lập tức đưa ra rất nhiều vấn đề.

Giống như tích góp đã lâu, chỉ chờ Giang Hạo hỏi thăm.

Giang Hạo cũng rất kiên nhẫn, cẩn thận giảng giải.

Nếu như có chỗ không hiểu, hắn sẽ chia nhỏ ra để giảng giải.

Giảng giải đến trưa, mới giải thích xong toàn bộ cho Trình Sầu.

Bởi vì số lượng quá nhiều, Trình Sầu không thể lập tức tiếp nhận, cho nên hắn cầm bút không ngừng ghi chép.

"Sau này, qua một hai tháng ta sẽ giảng cho ngươi một lần, ngươi ghi nhớ cho kỹ." Giang Hạo nói.

Trình Sầu vô cùng cảm kích đối với chuyện này.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy Giang sư huynh giảng giải còn dễ hiểu hơn một số sư huynh Kim Đan.

Có thể gặp được Giang Hạo, chính là cơ duyên lớn lao của hắn.

"Đúng rồi, gần đây Tiểu Li như thế nào rồi?" Giang Hạo hỏi.

"Cảm xúc của Tiểu Li sư muội đã ổn định hơn rất nhiều, ban đêm thỉnh thoảng sẽ nhớ A Công A Bà của nàng, sau đó thì ngồi dưới cây táo. Sau khi ta tu luyện xong thường sẽ đặc biệt tới gần chỗ ở của Tiểu Li sư muội để quan sát. Thấy nàng ngồi dưới tàng cây, liền đi qua hỏi thăm. Mấy lần còn thấy đôi mắt nàng đỏ hồng." Trình Sầu nói.

Giang Hạo im lặng lắng nghe.

Hắn cũng không am hiểu loại chuyện này, hắn chủ yếu luôn đi cảm thụ, đi lĩnh ngộ, đi lột xác.

Bảo hắn an ủi người khác, hắn căn bản là không làm được.

Đành hi vọng vào con thỏ và Trình Sầu vậy.

"Đúng rồi, sau khi tu vi Tiểu Li đột phá Luyện Khí tầng sáu thì nàng chín tháng đột phá một lần. Ba năm sau lại tiến vào Trúc Cơ." Giang Hạo dặn dò.

Sáu năm Trúc Cơ, mặc dù có chút nhanh, thế nhưng cũng nằm trong phạm trù thiên phú tuyệt hảo.

——

Trong đêm.

Lâm Tri ra khỏi chỗ ở, đi vào trong rừng cây, nơi này là chỗ hắn thường xuyên tu luyện.

Lúc đến đây, hắn cũng không vội tu luyện.

Mà là nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói:

"Thỏ gia?"

"Ở đây." Con thỏ xuất hiện trên thân cây phía sau, nhìn xuống Lâm Tri từ trên cao, nói:

"Ngươi biết chuyện mình sắp bị trục xuất khỏi tông môn chưa?"

Nghe vậy, Lâm Tri khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút cô đơn.

Hắn rất muốn tấn thăng, nhưng mà căn bản không có cách tấn thăng.

Bây giờ rất nhiều người đều nói hắn chỉ có thể ở lại một năm.

Nhưng không biết tại sao, hắn cảm thấy một năm sau hắn cũng không có cách nào tấn thăng.

Nhưng hắn thật sự không muốn rời đi, ít nhất cũng phải trở thành tiên nhân rồi lại trở về.

"Bạn bè trên đường cho Thỏ gia ta một lần mặt mũi, từ nay về sau ngươi muốn ở lại tông môn bao lâu thì có thể ở lại bấy lâu." Con thỏ nghiêm túc nói.

"Thật sao?" Lâm Tri có chút không dám tin:

"Nhưng mà mấy người Lâm Mạch nói, ta nhiều lắm cũng chỉ có thể ở lại thêm một năm."

"Ngươi biết ngươi bây giờ đang nói chuyện với ai không?" Con thỏ đứng lơ lửng trên không, trầm giọng nói:

"Có lẽ bây giờ ngươi còn không biết, thế nhưng tương lai ngươi sẽ hiểu, ngươi bây giờ đang nói chuyện với tuyệt thế Đại Yêu tương lai. Bạn bè trên đường đều biết Thỏ gia ta có tư chất Đại Yêu.

Hai người bạn của ngươi không phải cũng là tuyệt thế đại năng sao? Chuyện bọn hắn có thể làm được thì Thỏ gia ta cũng có thể làm được. Chuyện bọn hắn không làm được, Thỏ gia ta vẫn có thể làm được.

Thỏ gia ta đã từng lừa ngươi chưa? Bạn bè trên đường đều biết, Thỏ gia đối xử với mọi người vô cùng chân thành."

Nghe vậy, Lâm Tri liền tin.

Không có Thỏ gia, hắn đúng là khó khăn hơn lúc trước rất nhiều.

Hơn nữa, Thỏ gia cũng không cần thiết phải lừa hắn.

"Ta có cần nói lại chuyện này với mấy người Lâm Mạch không?"

"Phải học được cách yên lặng theo dõi kỳ biến, nằm gai nếm mật, ẩn nhẫn không động, vì một ngày trong tương lai có thể hót một tiếng làm mọi người kinh ngạc, nhất phi trùng thiên. Thỏ gia ta sẽ dẫn ngươi bay lên Cửu Thiên, ngao du thiên hạ."

Giang Hạo quan sát phía xa cảm thấy cạn lời, lần trước là Thiên Địa Đại Yêu, lần này là Tuyệt Thế Đại Yêu.

Nếu như để Lâm Tri nói chuyện hắn có thể ở lại bao lâu cũng được ra ngoài, như vậy sẽ dễ gây thêm phiền toái cho hắn.

Cho nên hắn mới theo đến đây.

Nếu không thì cũng không có gì đáng để chú ý cả.

Hiện tại tình trạng cơ thể của Lâm Tri đúng là đã tốt hơn nhiều.

Tinh Nguyệt Luyện Khí Pháp cùng với việc thường xuyên bị đánh đều mang đến cho hắn một chút trợ giúp.

Sau khi trở lại sân nhỏ, Giang Hạo lấy sách ra xem xét.

Sau khi học được thuật nguyền rủa, chính là lúc đối phó với Bạch Dạ.

Nếu như có thể đánh tan hắn trong một lần thì đúng là không thể tốt hơn.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 262 : Thì Ra Nguyền Rủa Cũng Cần Tiền


Thuật pháp nguyền rủa chia làm hai loại, một là nguyền rủa phạm vi, một là nguyền rủa cụ thể.

Nguyền rủa phạm vi chính là ảnh hưởng đến khí vận của đối phương, nhỏ thì khiến cho mọi việc của hắn không thuận, luôn gặp trở ngại, lớn thì là thiên địa khó chứa, lôi đình oanh sát.

Nguyền rủa này cũng không dễ dàng, hơn nữa phản phệ còn cực lớn.

Trong tu chân giới, có vài người sẽ nguyền rủa người khác trước khi chết, xác suất thành công vô cùng cao.

Chính là dùng bản thân là cái giá để tiến hành nguyền rủa.

Từ đó trở về thiên địa, trở thành một bộ phận của thiên địa, cho dù thế gian có luân hồi thì cũng không còn bất cứ chuyện gì của bọn hắn nữa.

Người sống thì ít ai nguyền rủa như này, khí vận của bản thân không đủ, có khi còn bị phản phệ lớn hơn cả nguyền rủa.

Thuật nguyền rủa không được thịnh hành, cũng có nguyên nhân trên phương diện này.

Mà nguyền rủa cụ thể thì khác, nhằm vào một phương diện nào đó, vị trí nào đó, chuyện nào đó.

Phản phệ nhỏ, chi phí thấp, xác suất thành công cao.

Nguyền rủa là một loại thuật hoàn toàn khác biệt với pháp thuật, đặc điểm của nó là khó mà trừ tận gốc, lại bền bỉ lạ thường.

Ví dụ như nguyền rủa thối rữa.

Nếu như chưa trừ diệt nguyền rủa, như vậy thối rữa sẽ luôn xảy ra, cho dù máu thịt khôi phục cũng sẽ tiếp tục thối rữa.

Chỉ là nguyền rủa đơn giản cũng chẳng tính là gì trong tu chân giới cả, phần lớn mọi người đều có năng lực xử lý.

Sau khi đọc qua nội dung trong sách, Giang Hạo phát hiện nguyền rủa có chỗ tương đồng với Thiên Cực Ách Vận Châu.

"Khó trách Thiên Cực Ách Vận Châu có thể áp chế nguyền rủa, bản thân nó có thể coi như là một nguyền rủa cực lớn."

"Chỉ là muốn nguyền rủa người khác lại phức tạp hơn dự đoán rất nhiều."

Ngay từ đầu, Giang Hạo cho là chỉ cần tài liệu đơn giản, sau đó chính là khẩu quyết tâm pháp.

Như thế là có thể tiến hành nguyền rủa.

Nhưng trên thực tế không chỉ có như thế.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, trận pháp tài liệu linh thạch, thiếu một thứ cũng không được.

Thì ra nguyền rủa cũng một một lượng linh thạch lớn.

Vì để tránh né phản phệ.

Linh thạch càng nhiều thì phản phệ càng nhẹ.

Nếu không, bản thân sẽ phải tiếp nhận nguyền rủa không rõ.

Nguyền rủa này phần lớn đều có thương tổn đối với thân thể.

Nếu như là nguyền rủa khí vận thì sẽ nhiễm phải vận rủi.

Giang Hạo do dự rất lâu, cuối cùng vẫn dự định thử nguyền rủa một chút trước đã.

Nếu như không được, lại nghĩ những biện pháp khác.

Tóm lại là không thể để cho Bạch Dạ thành thủ tịch được.

Giang Hạo đang suy nghĩ, nên nguyền rủa nhằm vào tu vi của Bạch Dạ hay là thân thể.

"Chuẩn bị kỹ đồ vật trước đã."

Đầu tiên, muốn nguyền rủa cần đợi đến giờ tốt, ban đêm là thích hợp nhất, vạn vật yên lặng ít quấy nhiễu.

Thứ hai chính là phương vị, phương vị tốt xác suất thành công sẽ tăng.

Hơn nữa, lúc thi pháp sẽ sinh ra trận pháp thích hợp đối ứng với canh giờ.

Giang Hạo quan sát sân nhỏ, sau đó xác định phương hướng của Bách Cốt Lân.

Cuối cùng là bắt đầu vẽ trận pháp nguyền rủa.

Trận pháp tên là Tam Hợp.

Chia làm hai phần lớn, một phần bày đồ vật của đối tượng nguyền rủa, một phần là trận pháp nguyền rủa người.

Xung quanh trận pháp nguyền rủa người còn có phần nữa, đó chính là vật thay thế.

Sua đó, cần phải có linh khí thú huyết, đầu thú, các loại tài liệu linh dược…

Bên trong sách có đánh dấu, không có những vật này thì rất khó thành công.

Giang Hạo chỉ có thể đi mua những thứ này. Cuối cùng dùng sáu mươi linh thạch mua một chút tài liệu.

Sáu mươi không tính là quá đắt, nhưng muốn chắc chắn thành công, tốt nhất là phải liên tục nguyền rủa bảy ngày trở lên.

Hao tốn không ít tiền tài.

Trong đêm.

Chờ sau khi tất cả mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Giang Hạo muốn nguyền rủa tu vi của đối phương, không cầu làm cho tu vi đối phương giảm xuống, nhưng ít nhất không thể để cho hắn có chút tiến bộ nào được.

Lúc này, Giang Hạo đặt Như Ý Sơn Thuẫn ở trong trận pháp, mà hắn cũng ngồi bên cạnh một trận pháp khác.

Không bày linh thạch, hắn phải dùng thân thể để tiếp nhận phản phệ.

Bởi vì có Thiên Cực Ách Vận Châu, chút phản phệ nguyền rủa này sẽ không mang đến thương tổn gì cho hắn cả.

Hắn cũng đã hiểu được uy lực của nguyền rủa, phòng ngừa có người hạ nguyền rủa với hắn.

Nguyền rủa bắt đầu, trận pháp bắt đầu sáng lên ánh sáng nhạt.

Sau khi Giang Hạo xác định nguyền rủa, thú huyết trong trận pháp bắt đầu bùng cháy, đầu thú lập tức hóa thành tro tàn, mà linh dược cũng nhanh chóng khô héo với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Lúc này, Như Ý Sơn Thuẫn phát sáng, dường như đang tiến hành nguyền rủa.

Giờ khắc này, Giang Hạo cảm thấy mình bị một cỗ khói đen bao phủ, máu thịt trên người hắn đang dần khô héo.

Là phản phệ của nguyền rủa.

Thế nhưng sau khi khô héo, thần thông Khô Mộc Phùng Xuân tự động phát động.

Này chút khô héo trực tiếp bị thần thông đền bù.

Thấy thế, Giang Hạo có chút mừng rỡ, gia tăng cường độ.

Ánh sáng càng mạnh, máu thịt của hắn khô héo càng nhanh, vượt xa sự chữa trị của thần thông và bản thân.

Giang Hạo không thèm để ý chút nào, nếu như bản thân mình có thể ngăn cản phản phệ của nguyền rủa, như vậy Bạch Dạ cũng có khả năng ngăn cản nguyền rủa.

Chỉ cần để cho mình không thể ngăn cản phản phệ, như vậy đối phương cũng nhất định không thể ngăn cản.

Thật sự chính là tự tổn một ngàn, đả thương địch tám trăm.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạo tiếp tục gia tăng cường độ, chờ đến khi chữa trị của thân thể gần như bị vô hiệu, hắn mới dừng lại.

Mà ánh sáng của Như Ý Sơn Thuẫn, mang theo một màu đen thâm trầm.

"Lần này chắc là có tác dụng."

Thoát khỏi nguyền rủa, Giang Hạo lập tức lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra.

Máu thịt đang bị thương tổn hơi ngừng lại.

Khô Mộc Phùng Xuân có tác dụng rõ ràng trong việc chữa trị thân thể.

Đến giữa trưa, hắn hoàn toàn khôi phục lại, thế nhưng phản phệ nguyền rủa vẫn luôn tồn tại.

Chẳng qua là bị trấn áp mà thôi.

Đúng là may mắn, Giang Hạo cảm thấy Khô Mộc Phùng Xuân có thể làm tan rã nguyền rủa.

Nếu không, hắn sẽ phải nghĩ biện pháp khác.

Sau đó, Giang Hạo rời sân nhỏ đi tới Linh Dược Viên, sau khi xử lý xong linh dược và mua tài liệu, hắn lại trở về tiếp tục nguyền rủa.

Cứ như vậy, Giang Hạo liên tục nguyền rủa Bạch Dạ một tháng.

Hắn dừng lại, là bởi vì linh thạch kiếm được trong tháng này chỉ còn dư lại một ít, tất cả đều hao phí hết.

Không thể không dừng lại.

Lúc này, Giang Hạo cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là nguyền rủa, cho dù hắn tu vi Nguyên Thần cũng không kiên trì được quá lâu.

Nhưng mà có tử khí Hồng Mông, ít nhiều cũng có thể ngăn chặn.

Thế nhưng hiệu quả không tốt bằng Thiên Cực Ách Vận Châu.

Dù sao chỉ cần mang theo hạt châu này là được.

Lúc này Khô Mộc Phùng Xuân đang không ngừng làm tan rã nguyền rủa, phối hợp với Hồng Mông Tâm Kinh, không bao lâu nữa cắn trả mà nguyền rủa mang tới sẽ dần tan biến.

"Nếu ta có khả năng áp chế nguyền rủa, lại có thần thông làm tan rã nguyền rủa, tại sao không thử làm một trận lớn chứ?"

Giang Hạo đang suy nghĩ, không bằng trực tiếp nguyền rủa trên phạm vi lớn, khiến cho mọi việc của Bạch Dạ đều không thuận.

Nhưng mà sau khi nhìn về phía sô tài liệu, hắn liền từ bỏ.

Ít thì một lần cũng cần ba trăm linh thạch.

Nếu như muốn liên tục, không có hơn ngàn thì căn bản là không được.

Tóm lại, có chút nghèo.

Trong lúc nhất thời, hắn rất tò mò không biết "Quỷ" nguyền rủa Giao Long cần bao nhiêu linh thạch.

Hắn thở dài một tiếng, lại nhìn xuống bảng.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: 25 】

【 Tu vi: Nguyên Thần trung kỳ 】

【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân 】

【 Khí huyết: 46/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 44/100 (có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được) 】

"Hai mươi lăm tuổi? Cũng đúng, đã giữa tháng giêng rồi."

"Như vậy cách thời gian Bạch Dạ khiêu chiến Man Long còn khoảng sáu tháng."

Sau khi do dự một chút, Giang Hạo cảm thấy cường độ như này còn chưa đủ, nhất định phải tích lũy ít tiền lần nữa.

Việc Bàn Đào Thụ biết bàn đành phải chờ sang năm tiếp theo.

Lần này dù sao cũng cần có khoảng hai vạn linh thạch.

Bản thân mình nhất định không tích lũy được nhiều linh thạch như vậy.

Thêm một mảnh vỡ thần thông cũng không thay đổi được cái gì, cứ kéo dài thêm một năm đã.

Điều đáng chú ý chính là, mười bình đan dược Trúc Cơ mua về không có bình nào là thật.

Hắn phát hiện thì ra thủ tịch cũng rất nghèo.

Bản thân mình bị lừa 50 linh thạch.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 263 : Vẻ Mặt Của Nữ Ma Đầu Không Tốt Lắm


Giữa tháng sáu.

Bách Hoa Hồ.

Trong đình, một bóng người xinh đẹp đang ngồi bên cạnh bàn đá.

Nàng nhìn bụi hoa xung quanh, không biết đang suy nghĩ gì.

Bầu trời có chút mưa phùn, đóa hoa nhẹ nhàng đong đưa trong mưa, dường như đang nghênh đón cơn mưa phùn này.

Lúc này, một bóng ảnh màu trắng chậm rãi hạ xuống bên cạnh đình.

"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính nói.

"Nói đi." Hồng Vũ Diệp cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn về phía bên ngoài.

Không biết đang nhìn cái gì.

"Người của Thi Thần Tông đã U Vân Phủ, hơn nữa đã tiếp xúc với chúng ta." Bạch Chỉ nói.

"Bọn hắn là vì cứu người sao?" Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên, hỏi.

"Cũng không phải, bọn hắn nói là tới vì Thi Giới Hoa." Bạch Chỉ cũng không dừng lại quá nhiều, vội vàng tiếp tục mở miệng:

"Bọn hắn nói khi Thi Giới Hoa nở, đại khái có khoảng bốn mươi tám người tiến vào. Bọn hắn muốn chiếm hai mươi bốn người trong đó. Còn về phần giá cả giao dịch, bọn hắn bảo chúng ta có thể tùy ý.

Đồng thời, bọn hắn còn nói thẳng, tuyệt đối sẽ không đối địch với chúng ta, cũng sẽ không chiếm lấy Thi Giới Hoa. Ngoài ra, bọn hắn cũng nguyện ý gánh chịu một phần trách nhiệm về lỗi lầm của Trang Vu Chân.

Về chuyện có thả người hay không, toàn bộ đều xem ý của chúng ta."

"Có độ tin cậy không?" Hồng Vũ Diệp nhấp một ngụm trà, hỏi.

"Rất cao, thế nhưng không thể không phòng bị, tông môn của bọn hắn mạnh vượt xa chúng ta, mặc dù người tới không nhiều, thế nhưng một khi khai chiến chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.

Trước khi tới, bọn hắn đã bái phỏng qua Huyền Thiên Tông cách chúng ta không xa, ngoài ra còn có Lạc Hà Tông, Phong Lôi Tông cùng với Thiên Thanh Sơn. Không bái phỏng một Ma Môn nào." Bạch Chỉ do dự một chút, tiếp tục nói:

"Có khả năng nhất định là muốn liên hợp người xung quanh để thực hiện đả kích trí mạng đối với chúng ta. Hoặc là dùng chuyện này để uy hiếp, để cho chúng ta không thể không đồng ý với đề nghị của bọn hắn."

Có tông môn lớn như Thi Thần Tông dẫn đầu, khó nói trước được những người khác có động lòng hay không.

Dù sao bọn hắn đều từng ăn thất bại trước Thiên Âm Tông.

Nhất là Thiên Thanh Sơn, thiếu chút là bị đánh cho diệt môn.

Nhưng mà mấy tông môn như Huyền Thiên Tông đều có chuyện của mình, lực lượng có thể điều động cũng không nhiều.

Nếu không thì bọn hắn đã sớm liên hợp và động thủ thảo phạt rồi.

Nếu như bọn hắn hợp lại thì Thiên Âm Tông cơ bản là không thể ngăn cản, đây cũng là lý do lúc trước vì sao lại có người muốn đẩy Giang Hạo ra ngoài.

Kết thúc khúc mắc của hai bên sớm một chút, thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.

"Nếu Thi Thần Tông muốn đến, vậy thì tới đi. Tiếp tục quan sát kỹ bọn hắn, nếu có hành động khác thường thì giữ tất cả bọn hắn lại.” Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.

"Vâng." Bạch Chỉ kích động nói.

Nàng cảm thấy chỉ cần Chưởng giáo còn ngồi ở chỗ này một ngày, Thiên Âm Tông sẽ không bao giờ rơi.

Đây cũng là nguyên nhân nàng e ngại Chưởng giáo.

Bất kể là thứ gì, Chưởng giáo đều có thể thả ra để làm mồi dụ.

Không sợ tất cả nguy hiểm.

"Còn có chuyện gì nữa không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Trang Vu Chân gần đây như là phát điên, chắc là có nhược điểm gì đó bị Giang Hạo bắt được. Có thể là người phía sau Giang Hạo giúp hắn. Đối với chuyện Trang Vu Chân, mặc dù dùng Giang Hạo tới gặp hắn xem như là mượn cớ, có thể khiến cho hắn nói ra một chút gì đó.

Nhưng muốn biết được những chuyện thật sự thì vẫn cần Giang Hạo đi hỏi thăm. Thế nhưng hắn đã lâu rồi không đến đó, ta nghi ngờ là không còn dám đến. Nhược điểm của hắn có lẽ không thể tiếp tục nữa. Cho nên chỉ có thể kéo dài như vậy.

Gần đây hắn có chút liên quan tới một Thần Thi, ta nghi ngờ là Thần Thi này tìm tới Giang Hạo chính là vì Thiên Hương Đạo Hoa, hắn có lẽ có thể xem là cửa đột phá. Trước mắt Thần Thi đã bị đánh giết, Chấp Pháp Đường đang truy tìm bản thể của hắn, chỉ là có chút khó khăn.

Mặt khác, trong khoảng thời gian này Giang Hạo động thủ với đệ tử thiên phú thượng thượng đẳng một lần, thực lực mạnh, không giống cưỡng ép tăng lên một chút nào.

Với thiên phú và năng lực của hắn, nói là được những người khác bồi dưỡng cũng không phải là không có khả năng. Tạm thời vẫn không có chút tin tức nào về người phía sau lưng hắn. Chỉ có thể chờ đợi xuất hiện điều khác thường rồi lại tiếp tục điều tra."

Bạch Chỉ cũng không điều tra quá phận, không cần thiết phải chằm chằm như vậy. Đối phương trồng Thiên Hương Đạo Hoa, chỉ cần nhìn chằm chằm xung quanh hắn là được.

Dù sao ngay từ đầu chính là vì dẫn xuất một số phản đồ ở xung quanh.

"Bên phía Thiên Thanh Sơn điều tra ra có người từng tiếp xúc với người Hải Ngoại, thế nhưng khoảng cách quá xa, muốn điều tra rõ ràng còn cần một chút thời gian." Bạch Chỉ tiếp tục hồi báo:

"Thông qua một số tin tức gần đây, phát hiện có một nhóm người đang tiến vào phía Nam, có thể là vì Thiên Cực Ách Vận Châu. Nói cách khác, Thiên Cực Ách Vận Châu đại khái đã không còn tại Ma Quật."

Thiên Cực Ách Vận Châu, là hung vật bị trấn áp tại Ma Quật.

Người biết được chuyện này vô cùng ít, thế nhưng bọn họ đều biết, một khi Thiên Cực Ách Vận Châu rời khỏi chỗ kia, Thiên Âm Tông nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Bây giờ Thiên Cực Ách Vận Châu có lẽ không còn nằm trong trấn áp của Ma Quật nữa, nàng có chút lo lắng.

Lần trước di tích xuất hiện, là chuyện ngoài ý muốn.

"Coi như Thiên Cực Ách Vận Châu vẫn còn ở trong Ma Quật đi." Hồng Vũ Diệp nói.

Coi như…

Bạch Chỉ lập tức hiểu rõ, tất cả đều nằm trong sự khống chế của Chưởng giáo.

Nàng cứ phụng mệnh làm việc là được.

"Để người Thi Thần Tông giao tư liệu về Thi Giới Hoa ra, sau đó tiễn đi. Mỗi một mạch đưa hai người vào." Hồng Vũ Diệp nói.

Bạch Chỉ gật đầu nói phải.

Nàng phải đi sắp xếp cẩn thận một chút.

——

——

Đoạn Tình Nhai.

Trong sân, Giang Hạo dừng việc nguyền rủa lại.

Ròng rã nửa năm, hắn kiếm linh thạch một tháng lại nguyền rủa một tháng.

Hiện tại thân thể hắn bị vô số phản phệ, nếu không phải có Thiên Cực Ách Vận Châu đè ép, nhất định ảnh hưởng to lớn.

Hắn không tin Bạch Dạ sẽ bình yên vô sự.

Tháng ngày yên tĩnh, cũng giúp hắn góp nhặt được từng chút tu vi.

【 Khí huyết: 83/100 (có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 82/100 (có thể tu luyện) 】

Nhiều nhất là ba tháng nữa sẽ có thể tiến vào Nguyên Thần hậu kỳ.

Trong khoảng thời gian này cực kỳ yên tĩnh, Bạch Dạ đang chuẩn bị chiến đấu nên không cần cố kỵ hắn. Các chủ Thiên Hoan Các cắt ba năm tài nguyên của hắn rồi tạm thời yên tĩnh trở lại.

Người của Thiên Hoan Các đại khái là đang chờ cơ hội.

Người của Lạc Hà Tông không có cách nào tiến vào Thiên Âm Tông.

Người của Thiên Thánh Giáo lại giống như bốc hơi.

Cho dù là Mính Y sư tỷ, cũng lâu rồi không thấy bóng dáng.

Chuyện hơi phiền toái duy nhất chính là Linh Dược Viên ngoại m ôn, gần đây Ninh Tuyên sư tỷ tìm đến, bảo hắn đừng để bị xếp cuối cùng.

Chuyện này cần suy nghĩ chút biện pháp.

Cũng may còn thời gian rất dài.

Như này mới khiến cho hắn có thể toàn lực đối phó Bạch Dạ.

"Tháng sau chính là ngày khiêu chiến, đến lúc đó sẽ biết được nguyền rủa có hiệu quả như thế nào."

Giang Hạo thở phào một cái.

Phải tiếp tục tích lũy linh thạch.

Nửa năm này không nhìn thấy Lãnh Điềm sư tỷ, cũng không thấy vị sư huynh hay dùng lời nói ác độc đả thương người kia.

Phù lục của hắn chỉ có thể bán rải rác một chút.

Nếu như gặp phải đại chiến, hắn sẽ có thể bán thật nhanh.

Bởi vì sau khi nguyền rủa hắn muốn biết tình huống của Bạch Dạ nên thường xuyên đi tìm Liễu Tinh Thần.

Đáng tiếc, đối phương vội vàng tìm tàn hồn khắp nơi, căn bản không có cơ hội nói chuyện với nhau.

Với thể chất hấp dẫn tàn hồn trước đó của Liễu Tinh Thần, cũng không phải là quặng mỏ không có tàn hồn, mà là không dám tới.

Chân Long và Đại Vu đang kêu gọi đồng đội, tàn hồn bình thường nào dám tới?

Nếu không phải là cùng cấp thì bọn chúng căn bản là không dám tới gần.

Cường giả mới có tư cách hợp tác, kẻ yếu đều là chất dinh dưỡng.

Chạng vạng tối.

"Chủ nhân, ta đi tìm Lâm Tri, ta cảm thấy hắn gần đây có tiến bộ rất lớn. Ta đánh hắn, hắn đều biết tránh né điểm yếu hại." Con thỏ hưng phấn chạy ra ngoài.

Lâm Tri và Sở Xuyên gần như là một tay nó nuôi nấng.

Đúng thật là một tay nuôi nấng.

Lúc bọn hắn đến đây tuổi cũng không lớn, bây giờ đã qua ba năm, làm bạn với bọn hắn nhiều nhất chính là con thỏ.

Sau khi Giang Hạo đồng ý, liền trở về sân nhỏ.

Qua một thời gian ngắn nữa, hắn cũng muốn đi xem tiến độ của bọn họ một chút.

Cũng phải phòng bị chuyện bọn họ bị con thỏ dạy dỗ sai lệch.

Vừa đi vào sân nhỏ, hắn đã thấy một thân ảnh màu đỏ.

Trong nháy mắt đối phương nhìn qua, Giang Hạo cảm giác chân mày của nàng cau lại.

Một cỗ khí tức nguy hiểm kéo tới.

------
 
[ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼
Chương 264 : Ngươi Để Ý Chuyện Ta Tắm Rửa Sao?


Cảm nhận được khí tức khủng bố, Giang Hạo liền biết mình gặp phải tai ương.

Nhưng đây là lần đầu tiên vừa thấy mặt mà đối phương đã động thủ.

Hắn thậm chí còn không biết là vì chuyện gì.

Lúc này, người đứng yên trong sân đương nhiên là Hồng Vũ Diệp.

Thực lực của nàng cực kỳ đáng sợ, tính cách lại khó mà phỏng đoán.

Thế nhưng với tồn tại mạnh mẽ như này, cho dù tính cách như nào, hắn đều cần ứng đối cẩn thận.

Một khi đắc tội đối phương, sẽ có thể nghênh đón đả kích hủy diệt.

"Ngươi có vẻ như vô cùng tích loại đồ xúi quẩy này."

Ánh mắt lạnh lùng của của Hồng Vũ Diệp khẽ động, giọng nói lạnh lùng.

Đồ vật xúi quẩy?

Giang Hạo lập tức hiểu ra, đang nói nguyền rủa trên người mình.

Nghĩ như thế, Hồng Vũ Diệp đúng là không quá ưa thích mấy thứ xúi quẩy.

Cho dù là cổ mộ, hay là Thiên Cực Ách Vận Châu.

Nàng đều không muốn.

Không phải là thứ gì không tốt, chỉ là xui xẻo.

"Tiền bối…"

Giang Hạo vốn định nói rõ lí do, thế nhưng khí tức kinh khủng đã lao tới.

Phịch một tiếng.

Trùng kích mạnh mẽ khiến cho cả người hắn không chịu khống chế, bay rớt ra ngoài.

Trong lúc Giang Hạo cho là mình sắp đụng vào cái gì đó, chợt nghĩ đến mình đang đứng trước cửa sân, căn bản không có thứ gì có thể chống đỡ hắn.

Quả nhiên, thân thể của hắn bắt đầu nghiêng về sau.

Bùm!

Cả người rơi xuống sông.

Lực trùng kích đã tan biến, Giang Hạo vốn định lập tức đứng dậy, nhưng lại đột nhiên phát hiện thân thể không thể động đậy.

Nước sông lưu động, cọ rửa hắn.

Cảm giác nghẹt thở mặc dù không đủ để tạo thành uy hiếp đối với hắn, thế nhưng cũng là lần đầu tiên cảm nhận được.

Qua một lúc sau, hắn mới có lại quyền khống chế thân thể.

Hắn nhảy lên khỏi dòng sông, rơi xuống trên bờ.

"Hô ~ "

Giang Hạo thở ra một hơi, dùng thuật pháp làm khô nước đọng trên người.

Lúc hắn đi vào sân nhỏ, lại đột nhiên phát hiện thân thể dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi cảm nhận cẩn thận, hắn kinh ngạc phát hiện, nguyền rủa trên người đã biến mất hoàn toàn.

"Đa tạ tiền bối." Sau khi đi vào sân nhỏ, Giang Hạo cung kính nói với Hồng Vũ Diệp.

"Cám ơn ta sao?" Hồng Vũ Diệp quay người nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:

"Ngươi muốn lấy cánh tay làm tạ lễ, hay là chân? Hay là ghi sổ?"

Giang Hạo: "…"

Vẫn nên không trả lời mới thỏa đáng, hắn cảm thấy đối phương thật sự sẽ động thủ.

"Nếu như lần sau ta còn nhìn thấy mấy thứ xúi quẩy này, ngươi nên nghĩ kỹ mình muốn thiếu tay hay là thiếu chân đi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.

"Lần này chẳng qua là ngoài ý muốn." Giang Hạo giải thích.

Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười ha ha.

Nàng ngồi trên ghế, bảo Giang Hạo đi chuẩn bị trà.

Trong chốc lát.

Giang Hạo đặt trà ở trước mặt Hồng Vũ Diệp, sau đó mới bắt đầu nói về chuyện tụ hội lần trước.

Bắt đầu từ chuyện giảng giải tu vi.

Sau đó nói đến chuyện Thiên Cực Ách Vận Châu bị phát hiện, còn có Thất Tinh Phong Ấn của Đan Nguyên tiền bối.

Nói xong, hắn thuận thế đưa thư tịch cho Hồng Vũ Diệp xem.

Hắn đã giám định qua quyển sách này, không thể giám định ra người sáng tạo.

Nhưng mà cũng không giám định ra nguy hiểm gì khác.

Bỏ ra một chút thời gian, sau khi Hồng Vũ Diệp xem xong Thất Tinh Phong Ấn, bình tĩnh nói:

"Nếu như là hắn tự sáng tạo, đúng là có một chút thực lực. Thế nhưng không có một chút tác dụng nào sau khi Thiên Cực Ách Vận Châu bộc phát cả. Nếu như là loại trạng thái như cái của ngươi thì có thể phong ấn mấy canh giờ, nhưng cũng chỉ như vậy."

Giang Hạo gật đầu, Thất Tinh Phong Ấn so ra còn kém Chưởng Trung Càn Khôn nhiều, thế nhưng chỉ mấy canh giờ thôi đã đủ tranh thủ thời gian cho những cường giả khác rồi.

Hắn cầm lại thuật phong ấn, Giang Hạo dự định sẽ dành chút thời gian để học tập.

"Tiếp tục nói đi." Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên, nói.

"Phía sau chính là thù lao giao dịch của Đan Nguyên, nói cho ta biết tại sao Đại Thiên Thần Tông lại tới U Vân Phủ." Giang Hạo đưa một tờ giấy qua, thuận tiện nói lại nội dung phía trên.

Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn tờ giấy trên mặt bàn, uống trà nghe Giang Hạo kể lại.

"Người sau lưng là Vạn Vật Chung Yên?"

"Đúng, thế nhưng vãn bối cũng không hiểu Vạn Vật Chung Yên là cái gì, đã để thành viên tụ hội khác đi điều tra."

"Ồ?" Hồng Vũ Diệp có chút hứng thú, nói:

"Ngươi dường như rất có thiên phú nằm vùng."

"Đều là nhờ phúc của tiền bối." Giang Hạo khiêm tốn nói.

"Tiếp tục đi." Hồng Vũ Diệp nói.

Sau đó chính là chuyện giao dịch bình thường.

"Thuật nguyền rủa đạt được thông qua giao dịch, nhất thời tò mò nên mới dùng." Giang Hạo nói.

"Nhất thời tò mò?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh.

"Nhất thời tò mò." Giang Hạo gật đầu.

"Vậy coi như là nhất thời tò mò đi." Hồng Vũ Diệp để chén trà xuống:

"Nói tiếp đi."

Sau đó Giang Hạo nói lại chuyện Đấu Chuyển Tinh Di cùng với giải thích của Đan Nguyên.

Hồng Vũ Diệp không mở miệng, sau đó lại nói về thay đổi của Hải Ngoại, cùng với việc Thi Thần Tông đến phía Nam.

Toàn bộ quá trình, Hồng Vũ Diệp chỉ yên lặng lắng nghe.

Chuyện này khiến cho Giang Hạo cảm thấy tiếc nuối, nếu như có thể phát biểu một đôi lời, hắn sẽ càng được coi trọng ở bên trong tụ hội.

Chỉ là có chút chuyện không tiện nói, sẽ dễ đoạt nổi bật của Đan Nguyên.

Nhưng mà lần này không có vấn đề gì cả, không cần thiết phải biểu hiện.

Có chút khoảng cách cũng tốt.

"Xác định được thân phận của bọn hắn chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Vẫn chưa." Giang Hạo lắc đầu.

Chuyện thân phận căn bản là không có cách nào xác nhận.

Bên phía Đan Nguyên không biết đã từng liên hệ với Trang Vu Chân hay chưa, chuyện này sẽ hỏi thăm sau.

Hiện tại Thi Tâm đang ở chỗ của hắn, có lẽ có thể làm cho đối phương mở miệng.

Thế nhưng hắn không dám đưa Thi Tâm cho hắn xem, có đôi khi đối phương không nhìn thấy hi vọng thì sẽ đi hướng cực đoan.

Mong muốn dẫn con mồi đến sào huyệt, thì phải vừa cho hắn hi vọng lại phải khiến cho hắn e ngại.

Tất cả đều kết thúc không phải là chuyện đáng sợ nhất đối với những người này.

Đáng sợ nhất chính là bên trong quá trình vừa có thể nhìn thấy hi vọng, lại phát hiện ra tuyệt vọng.

Nhưng chỉ cần có một chút hy vọng sống, bọn hắn đều sẽ cố gắng tóm lấy.

"Ngươi vừa rồi nói Minh Nguyệt Tông đã bắt đầu phát thiếp mời?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, cười nói:

"Ngươi không định tới xem sao?"

Giang Hạo lắc đầu.

Hắn đúng là không có ý định đi qua, quá nguy hiểm.

"Ngươi chẳng lẽ định ở trong Thiên Âm Tông cả một đời sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.

"Ở lại đây có thể trồng hoa cho tiền bối." Giang Hạo nói lời trái lương tâm.

"Ngươi có thể mang hoa và cây của ta đi cùng." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.

Giang Hạo: "…"

Hồng Vũ Diệp không sợ, thế nhưng hắn sợ.

Không nói đến việc có thể thành công hay không.

Cho dù thành công, cũng không thể rời khỏi Minh Nguyệt Tông.

Bởi vì cường giả Thiên Âm Tông nhất định sẽ trông coi ở bên ngoài. Không chỉ như thế, Thiên Âm Tông còn kém Minh Nguyệt Tông, nói cách khác, cường giả kém xa Minh Nguyệt Tông nhiều.

Như vậy sẽ có càng nhiều cường giả phát hiện ra Thiên Hương Đạo Hoa , tương đương với chuyện cần thường xuyên đề phòng những người kia.

Có nhiều đệ tử có thiên phú có bối cảnh, đến lúc đó cũng dễ đắc tội với người ta.

Còn không bằng như bây giờ.

Còn có thể ổn định mà mạnh lên, bởi vì hoa vốn là của Thiên Âm Tông, cho nên không cần đề phòng quá nhiều.

Có việc thì đã có Bạch Chỉ Trưởng lão.

Đến Minh Nguyệt Tông sẽ hoàn toàn khác biệt, tất cả áp lực đều rơi xuống trên người hắn.

Càng là tông môn mạnh mẽ thì hắn sẽ càng phải thừa nhận áp lực lớn.

Trừ khi không mang theo Thiên Hương Đạo Hoa, thế nhưng…

Không tránh thoát Hồng Vũ Diệp được.

Đương nhiên, chuyện liên quan tới tình huống Tiên Môn đều là giả định của hắn, dù sao ngoại trừ Thiên Âm Tông, hắn còn chưa từng tới những tông môn khác.

Không biết tình huống cụ thể.

Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm gì, dường như chỉ là thuận miệng nhắc tới những chuyện này.

Sau khi uống trà xong, nàng liền đi vào bên trong.

Sau khi tiến vào phòng khách, nàng liền đến đến chỗ tắm gội.

Lần này, nàng nhìn thấy không còn là thùng gỗ, mà là phòng tắm đẹp đẽ bóng loáng.

"Xem ra ngươi đúng là biết làm việc." Hồng Vũ Diệp quay đầu lại nhìn về phía Giang Hạo.

"Tiền bối quá khen." Giang Hạo nói khẽ.

"Đáng tiếc, để tâm đối với chuyện ta tắm gội, nhưng bảo ngươi nằm vùng, lại toàn thu hoạch bằng vận may." Hồng Vũ Diệp tựa cười như không cười, nói.

Giang Hạo: "…"

------
 
Back
Top Bottom