Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Convert [ Dịch ] Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu - 苟在女魔头身边偷偷修炼

Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 955 : Lực Lượng Làm Mê Mắt Người, Bành Trướng


Giang Hạo ngồi xếp bằng, nghe Quỷ tiên tử hỏi vấn đề.

Nàng hỏi thăm về tinh thần chi pháp, Sơn Hải Quan Tâm.

Là một Tinh thần pháp cực kỳ lợi hại, có thể đề cao Nguyên Thần tới hạn mức cao nhất. Nhìn thấy sơn hải, ngao du sơn hải.

Chắc là Cố Trường Sinh cho nàng.

Đại khái là nên tu luyện như thế nào thì tốt nhất, nhưng mà Quỷ tiên tử không chắc được lời đối phương có thể tin được hay không, nên mới thỉnh giáo Đan Nguyên tiền bối.

Ngoại trừ vấn đề này, những người khác đều không có bất cứ vấn đề gì.

Đan Nguyên tiền bối cũng chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là tin tức liên quan tới Long Châu. Cũng không phải là tin tức bình thường, mà là hướng đi và tình huống hiện tại của Long tộc. Tin tức này đại khái chỉ có tiến vào Long quật mới có thể biết được.

Sau khi không có thêm nhiệm vụ nào, đám người tiến vào khâu giao dịch.

"Ta vẫn còn muốn tìm người Thánh Đạo." Quỷ tiên tử nói, sau đó lại nói:

"Người nào muốn biết về lịch sử Tây Bộ thì có thể thử hỏi ta."

Hiện nay, người đứng phía sau Quỷ tiên tử chính là Cố Trường Sinh, cho nên ít nhiều sẽ hiểu rõ về chuyện quá khứ hơn. Ngoài ra, chuyện mà Quỷ tiên tử có thể làm cũng nhiều.

Trương tiên tử suy tư chốc lát rồi nói:

"Giúp ta hỏi một chút, Tây Bộ có từng có thân ảnh của rồng hay không."

"Được." Quỷ tiên tử gật đầu.

"Ta thiếu một thứ." Liễu suy tư một lúc rồi nói:

"Các ngươi có pháp bảo không gian hay không? Có thể phá vỡ kết giới và đưa một chút tin tức là được."

"Ta có, nhưng mà giới hạn số lần." Tinh lên tiếng.

"Có thể." Liễu gật đầu, chợt nói:

"Ta phải làm gì?"

"Nếu như cần, giúp ta cưỡng chế Thiên Linh tộc, nếu như cái giá quá lớn thì ta còn có thể thanh toán thù lao khác." Tinh nói.

Liễu đồng ý.

Giang Hạo biết, bên phía Tinh sắp bắt đầu. Quả nhiên, Tinh nhìn về phía hắn.

"Tỉnh đạo hữu đang ở hải ngoại sao?"

"Sắp đến rồi."

"Bên phía ta đại khái còn cần mấy tháng nữa."

"Được."

Giang Hạo cũng không nói thêm cái gì.

Áp chế Đọa Tiên tộc chắc là không có dễ dàng như vậy.

Thiên Linh tộc, Thiên Thánh tộc, Đọa Tiên tộc đều sẽ ra tay can thiệp.

Nhưng mà, có lẽ ngay cả Thiên Linh tộc cũng không biết chỗ của thần vật. Nếu như biết thì căn bản sẽ không cho Tinh biết. Mặc dù Thiên Linh tộc xuống dốc, nhưng mà bọn hắn không phải Thượng Quan nhất tộc, vẫn có không ít người có thực lực. Thượng Quan nhất tộc lại không có cách nào tăng lên.

Thượng Quan Thanh Tố được cho là thiên chi kiêu tử, thế nhưng chỉ có thể kẹt tại Vũ Hóa sơ kỳ. Phải biết phân thân của nàng cũng đều là Vũ Hóa.

Sau khi không có giao dịch gì liền bắt đầu nói về chuyện xung quanh.

Trương tiên tử lên tiếng trước: "Thiên Đạo Trúc Cơ đã tới Thiên Văn Thư Viện, khả năng thật sự có thể lĩnh hội Vô Danh Thiên Thư."

"Nàng tu vi gì rồi?" Quỷ tiên tử lập tức hỏi.

Những người khác cũng đang nghe.

Đối với dạng tồn tại này, tốc độ tấn thăng đều khiến cho người ta phải chờ mong.

"Nếu như không có sai thì chắc là Luyện Thần sơ kỳ." Trương tiên tử nói.

Bích Trúc há to miệng, đây cũng quá nhanh rồi?

Tấn thăng giống như uống nước vậy.

Lần trước các nàng chia tay, Thiên Đạo Trúc Cơ cách Luyện Thần còn có không ít khoảng cách. Thời gian mấy năm nói tấn thăng liền tấn thăng, không phù hợp lẽ thường chút nào.

"Nhanh hơn so với dự đoán, Thiên Đạo Trúc Cơ quả nhiên…" Liễu không khỏi không cảm khái.

"Đúng là cao minh." Tinh cũng chấn kinh.

Mặc dù mọi người đều biết Thiên Đạo Trúc Cơ tấn thăng rất nhanh, nhưng mà nhanh thành dạng này đúng là khiến cho người ta khó có thể lý giải được.

Trong sự nhận biết của bọn họ, dù là tấn thăng rất nhanh, nhưng mà rốt cuộc như thế nào mới có thể tấn thăng Luyện Thần trong tầm ba mươi tuổi đây? Nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Nàng lúc nào thì đi xem sách?" Quỷ tiên tử hỏi.

"Tạm thời không thể xem, phải chờ các tông môn khác đến rồi thống nhất quan sát." Trương tiên tử chậm rãi giải thích.

Nhất cử nhất động của nàng đều vô cùng đoan trang thanh lịch.

"Long quật sắp mở." Liễu lên tiếng:

"Chắc là trong hai tháng này."

Giang Hạo rũ mắt, xem ra còn phải nhận nhiệm vụ tại Nhiệm Vụ Đường một lần trong hai tháng này.

Lại là một khoản linh thạch.

Nếu lại tiếp tục, linh thạch sẽ chỉ còn mười vạn.

Xem ra cần phải đi hải ngoại một chuyến, bán một vài món trong trữ vật pháp bảo mới được, chắc là có thể bán được không ít linh thạch.

Trước đó, người Đọa Tiên tộc đưa hắn không ít trữ vật pháp bảo, bên trong ít nhiều đều có chút đồ, vẫn chưa bán. Hắn không thể bán tại Thiên m Tông, chỉ có thể đi ra ngoài.

"Đại Thiên Thần Tôn vẫn luôn tìm Đề Đăng đạo nhân, bọn hắn biết người ở nơi nào, chắc là sẽ lấy hình thức bái phỏng bình thường tiến về Thiên m Tông." Liễu nói.

"Chính là mang theo một số đệ tử đi qua, sau đó luận bàn một chút?" Quỷ tiên tử hỏi. Nàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó:

"Nghe nói Thiên m Tông gần đây đang sàng chọn thủ tịch dự tuyển, lỡ như đụng phải Đại Thiên Thần Tông đến luận bàn, liệu có thể đánh nhau với thủ tịch dự tuyển hay không? Ta còn nhớ rõ, đến Thiên m Tông sẽ thường xuyên xảy ra chuyện. Không phải là Đại Thiên Thần Tông ra tay thì chính là Vạn Vật Chung Yên ra tay. Lần này nếu như Đại Thiên Thần Tông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các ngươi nói xem sẽ là ai ra tay đây?"

Đám người: "…"

Giang Hạo luôn cảm giác quái dị, những năm này rất nhiều tông môn đều thích đi Thiên m Tông một chuyến, dường như đều muốn bóp một chút.

Nhưng mà Đại Thiên Thần Tông đến, luôn cảm giác sẽ không có khả năng thuận lợi.

Hắn nhớ kỹ trước đó Thiên m Tông hợp tác cùng Thiên Thánh Giáo, chính là để bọn hắn đối phó với Đại Thiên Thần Tông. Cụ thể sẽ như thế nào thì hắn cũng không biết.

Nhưng mà Đề Đăng đạo nhân đúng là rất quan trọng đối với Đại Thiên Thần Tông. Nếu rảnh thì phải đi qua tìm hắn một chút mới được. Hi vọng trước khi đối phương đi, có thể biết thêm nhiều thứ hơn.

"Thập Nhị Thiên Vương đã bắt đầu thành tiên." Liễu nói:

"Chỉ là Hải La vẫn chưa trở về, không biết bọn hắn dự định thế nào."

"Nghe nói bọn hắn muốn thành tiên cơ bản là không có khả năng thành công." Quỷ tiên tử vừa cười vừa nói.

Liễu nhìn qua Quỷ tiên tử, sau đó nói: "Tiên tử cần gì?"

"Cần bộ công pháp trời ban thứ tư của Thiên Linh tộc." Quỷ tiên tử nói.

"Trừ khi ngươi có thể khiến cho bọn hắn thành tiên, nếu không thì không đủ." Liễu vừa cười vừa nói.

Trong này chỉ có nguyên nhân không thể thành tiên, chắc chắn không đến cái giá đó.

"Ta nghĩ cũng thế." Quỷ tiên tử gật đầu nói, sau đó nói:

"Vậy ta muốn một món pháp bảo, phù hợp với Thiên Linh tộc, nhìn giá trị của tin tức mà đưa là được." Quỷ tiên tử nói.

Sau đó, bọn hắn bắt đầu giao dịch.

Giang Hạo biết Quỷ tiên tử đại khái muốn nói gì.

Dù sao nàng cũng ở cùng Kiếm Đạo Tiên và từng trao đổi với Cố Trường Sinh. Biết loại chuyện này là rất bình thường.

Sau đó, Giang Hạo lại nghe thấy tin tức về Xích Điền. Còn nghe nói người Đọa Tiên tộc đã xuất hiện tại hải ngoại, xem ra cũng muốn tìm món đồ nào đó.

Tụ hội kết thúc, Giang Hạo ngồi trước ban công, thở dài một tiếng.

Hắn cảm thấy gần đây có rất nhiều chuyện.

Hắn vẫn luôn bận rộn, lực chú ý đều không đặt lên người bên cạnh.

Nhìn con thỏ đang chảy nước miếng, Giang Hạo đột nhiên hơi xúc động. Ánh mắt của mình dường như có chút lơ lửng không cố định.

Quá chú ý đến chuyện bên ngoài.

Dễ quên mất bản tâm, dễ dàng xem nhẹ sự vật xung quanh, tâm cảnh cũng sẽ xuất hiện chập trùng theo.

Chuyện này chính là trí mạng đối với hắn.

Từ khi tu vi càng ngày càng cao, chuyện phải đối mặt cũng càng ngày càng lớn, cộng với việc kết hợp với cường giả thì mới có thể xử lý vấn đề. Chuyện này khiến hắn dễ dàng bành trướng, cảm thấy mình cực kỳ ghê gớm, dần dần đánh mất bản thân.

Nếu như không phải có Hồng Vũ Diệp đè ép thì có lẽ hắn hiện tại đã mất phương hướng rồi. Lòng yên tĩnh không nổi, không cách nào nhìn thấy vạn sự vạn vật một cách bình thường và cảm nhận chúng. Hắn có lẽ sẽ lòng cao hơn trời, đắm chìm trong lực lượng.

Mình tấn thăng quá nhanh, dễ cảm thấy bản thân mình là siêu phàm.

Nghĩ tới đây Giang Hạo không khỏi tự giễu:

"Không biết Thiên Đạo Trúc Cơ có loại khổ não này hay không. Nếu như không có, ta còn không bằng một tiểu nha đầu."
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 956 : Không Trở Về Được Nữa Rồi


Dưới ánh trăng, Giang Hạo rơi xuống trong sân.

Hắn quan sát Thiên Hương Đạo Hoa, thật lâu không nói gì.

Năm đó, mình là bởi vì đóa hoa này mà bắt đầu bị cuốn vào các loại chuyện khác nhau. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người chú ý đến Thiên Hương Đạo Hoa càng ngày càng ít.

Liễu Tinh Thần đã sớm không còn chú ý, ngược lại còn đặt sự chú ý lên trên người hắn. Mà con thỏ được phái tới tìm hoa đã trở thành một thành viên trông coi hoa.

Tình huống của Mính Y sư tỷ thì không rõ, nàng đã lâu rồi không có tới, nhưng mà nàng cũng không phải là một người bình thường. Đừng nhìn tu vi của nàng hiện tại không cao, nhưng giỏi ở tính toán, tiếu lý tàng đao.

Khinh thường nàng, không cẩn thận sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.

Thời gian không chỉ có thể hòa tan cừu hận của một người, cũng có thể hòa tan mục tiêu của một người. Người chú ý hắn gần như đã không còn.

Chí ít thì người Lạc Hà Tông sẽ không còn nhìn chằm chằm vào hắn nữa.

Mặc dù Thiên Thánh Giáo sẽ còn nhớ thương một chút, nhưng cũng không phải tất yếu. Có thể thuận tiện thì thuận tiện, không thể thì coi như xong.

Xét đến cùng, mặc dù tên của mình còn ở chỗ của bọn hắn, nhưng không được coi trọng, sẽ dần dần bị lãng quên hoàn toàn.

Thân là một nhân vật nhỏ, trừ phi cùng là nhân vật nhỏ thì mới nhất định phải nhìn chằm chằm, nếu không thì sẽ rất ít khi được coi trọng.

Bên phía Đọa Tiên tộc thì khó mà nói được, dù sao đã từng có người nhìn trộm Thiên Cực Ách Vận Châu. Cho nên phiền phức vẫn là không nhỏ.

Thiên Hoan Các đã không còn nhằm vào hắn nữa, dù còn có một số đồng môn bởi vì Vân Nhược sư tỷ mà ghi hận hắn thì cũng đã buông xuống. Dù sao bây giờ hắn đã Kim Đan viên mãn.

Giang Hạo đi đến dưới gốc cây, ngồi xuống cạnh bàn, lấy thư tịch ra và bắt đầu ghi chép nội dung tụ hội.

"Tiết tấu cần chậm lại, quan sát xung quanh thật kỹ, cảm nhận tất cả."

"Chạy ngược chạy xuôi cũng không thể xem nhẹ xung quanh, nếu không căn cơ sẽ bất ổn."

Giang Hạo viết xuống hai câu này phía trên bí thư, chính là muốn nhắc nhở chính mình.

Sau đó, hắn mới bắt đầu viết nội dung.

Đan Nguyên tiền bối cũng chỉ có một nhiệm vụ, chính là có liên quan tới Long tộc.

Đan Nguyên tiền bối đã bắt đầu tìm rồng từ rất lâu trước đó rồi, Liễu và Trương hình như cũng đang tìm. Còn có người của Hạo Thiên Tông nữa, hình như cũng chạy khắp nơi vì tin tức của rồng.

"Luôn cảm giác có rất nhiều người đều đang tìm rồng, không biết là vì sao."

Chính Giang Hạo cũng muốn tìm, nhưng lại không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà là vì Tiểu Li. Hắn muốn xem xét tình huống của Tiểu Li một chút.

Mặt khác, đó chính là nhiệm vụ của Hồng Vũ Diệp, hỏi ra lai lịch của Thương Uyên Long Châu.

Ngoại trừ nhiệm vụ của Đan Nguyên tiền bối, hiện tại mình cần tiến vào Long quật giúp Trương tiên tử hỏi xem rồng có hiểu rõ về thuật pháp ký ức hay không. Mặt khác chính là chuyện Tinh áp chế Tiên chủng của Đọa Tiên tộc.

Những sự tình này không lớn cũng không nhỏ.

Nhỏ thì có thể tránh người mà tiến hành, lớn thì phải đối mặt với Đại Thiên Thần Tông, Vạn Vật Chung Yên, Thiên Thánh Giáo, Thiên Linh tộc, Đọa Tiên tộc. Mức độ nguy hiểm không thể nói là không cao được.

Chỗ tốt mà hắn có thể đạt được chính là cố gắng đi lau sạch thần vật. Ngoài ra, áp chế Tiên chủng nở rộ sẽ có thể kéo dài đại thế chi tranh như lời Cổ Kim Thiên nói. Loại chuyện này không cách nào tránh khỏi, sớm muộn cũng sẽ tới.

Nhưng Giang Hạo không phải là không muốn đại thế chi tranh tới. Hắn chỉ muốn tranh thủ chút thời gian cho mình mà thôi, để tiện tránh né nguy hiểm.

Sau khi ghi chép lại những chuyện khác, Giang Hạo liền bắt đầu đọc sách. Hắn không còn tu luyện nữa.

Tu vi cũng không tiến bộ được bao nhiêu. Chuyện cần làm hiện tại chính là ổn định tâm thần, để bản thân có thể lý giải lực lượng bây giờ, thành công nắm giữ lực lượng; mà không phải là để lực lượng ảnh hưởng đến hắn.

Tu thân, dưỡng tính, gặp chân ngã.

Trời dần dần sáng lên. Con thỏ còn đang nằm ngáy o o.

Trời tháng tám sáng rất nhanh, ánh sáng chiếu xuống, có vẻ hơi chói mắt.

"Hô!" Con thỏ đột nhiên ngồi dậy.

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, hôm nay sao lại đột nhiên dậy rồi?

"Chủ nhân dậy rồi sao?" Con thỏ lau nước miếng rồi đứng lên nói: "Tiểu Li đã tới chưa?"

"Không có." Giang Hạo cầm sách nhìn con thỏ, có chút tò mò:

"Các ngươi dự định làm gì?"

"Tiểu Li muốn đi tranh đoạt thủ tịch dự tuyển, thỏ gia ta mang nàng đi gặp bạn bè trên đường. Bọn hắn đều sẽ cho thỏ gia ta một chút mặt mũi, có thể mở đường cho Tiểu Li dự tuyển." Con thỏ chân thành nói

Giang Hạo: "…"

Đây là lấy Kim Đan ép Trúc Cơ? Không sợ xảy ra vấn đề sao?

Nhưng mà Tiểu Li muốn tranh giành thủ tịch dự tuyển là chuyện không có bất cứ vấn đề gì, tông môn chắc là cũng sẽ không quá để ý. Sau khi dặn bọn họ không được tùy ý động thủ với người khác, Giang Hạo liền không có xen vào nữa.

Trúc Cơ trung kỳ dự tuyển thủ tịch, đúng là không ai có thể tranh với Tiểu Li. Đây chỉ lí do thoái thác trên miêngj, không đến mức rước phải phiền toái gì lớn.

Dù sao Tiểu Li cũng là chân truyền, còn là chân truyền không có đối thủ bên trong Trúc Cơ. Nàng còn dám ngủ trong buổi giảng đạo của Kiếm Đạo Tiên nữa là. Mặt mũi của nàng hiện tại chắc là cao hơn con thỏ không ít.

Chờ bọn họ tụ hợp rời đi, Giang Hạo mới cất bước tiến về Linh Dược Viên.

Lần này hắn cũng không sốt ruột, mà là đi cạnh dòng suối cảm nhận sự biến hóa của dòng nước, nhìn ánh nắng rơi đầy trên mặt đất. Thỉnh thoảng nhìn thấy cá bơi lội trong nước, hắn thậm chí còn dừng chân quan sát, mang theo một chút tò mò.

Lúc lấy lại tinh thần, phát hiện thời gian không còn sớm, phải đi Linh Dược Viên làm việc.

Cuộc sống trước đó của hắn chính là như vậy. Nhưng mà khi đó là ở bên ngoài bờ sông nhìn người chơi đùa. Hắn và bọn họ không hợp nhau nên cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh quan sát.

Chờ thời gian không còn sớm nữa, hắn phải trở về chẻ củi. Bất tri bất giác hắn lại nghĩ tới những chuyện khi còn bé.

"Đã qua bao nhiêu năm?"

"Ba mươi bảy năm?"

Như lại trước kia, hắn cảm thấy thời gian thật đáng sợ, bất tri bất giác đã khiến cho nhiều thứ trong trí nhớ biến mất, nào là chỗ chơi đùa, môi trường sống. Dù là mình còn nhớ rõ, nhưng phần lớn ký ức đã không còn rõ ràng.

Tâm hắn đột nhiên có cảm giác.

Do dự một chút, hắn dùng phép che đậy thiên cơ, sau đó rời khỏi tông môn.

Một lúc sau.

Giang Hạo xuất hiện tại Lạc Thành.

Tòa thành này nhiều thêm những dấu vết tháng năm so với trước kia, có vẻ cổ xưa. Lần trước đến chính là đi cùng Hồng Vũ Diệp.

Trước kia hắn cũng không dám ra ngoài, hiện tại thật ra cũng không dám ra đây. Chỉ là lòng có cảm giác, cảm thấy nên đi ra một chuyến.

Rốt cuộc là vì cái gì, hắn cũng không biết.

Đường Lạc Thành không còn náo nhiệt như trước.

Đi qua từng cửa hàng, Giang Hạo đã không còn tìm thấy thân ảnh quen thuộc, chỉ có quán trọ kia vẫn còn ở đó.

Mà tiệm vịt quay hắn thích không biết đã biến thành cửa hàng bán vải vóc từ lúc nào.

Nhìn ký ức quá khứ dần dần bị bao trùm, trong lòng Giang Hạo có một loại khó chịu không hiểu, nhưng lại không thể làm gì. Người cả đời này gặp phải, chuyện trải qua trong đời đều sẽ không dừng lại.

Người sẽ biến mất, chuyện sẽ phát triển, ký ức cũng sẽ bị hiện tại bao trùm, thứ để lại chỉ có phiền muộn và cảm khái.

Nhìn tất cả xung quanh, Giang Hạo đi tới ngôi nhà khi còn bé.

Cửa lớn nơi này đóng chặt, giống hệt như trước kia, mà xung quanh lại đứng đầy người, đều là một số tráng hán.

"Xin hỏi nơi này có chuyện gì vậy?" Giang Hạo hỏi một nam tử mặc vải thô bên cạnh. Trong lúc hắn nói chuyện còn vô thức đưa một đồng tiền qua.

Đối phương có chút kinh ngạc, vội vàng khoát tay:

"Vị thiếu gia này khách sáo rồi, nơi này sắp bị hủy. Trần viên ngoại đã mua lại mảnh đất này, nói là muốn xây một cái sân thật lớn."

"Mua lại rồi?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.

Vách tường nơi này đã tróc ra theo thời gian. Thời gian đã mài mòn sự tồn tại của bọn chúng.

"Đúng vậy, lâu đời rồi, không có người nào ở nữa. Trần viên ngoại cũng là người tốt, cho đầy đủ ngân lượng, còn hỗ trợ tìm chỗ ở mới. Nếu như ta cũng ở chỗ này thì tốt." Tráng hán cảm khái, sau đó hắn đi vào trong sân:

"Vị thiếu gia này, không quấy rầy ngươi nữa, ta phải làm việc rồi."

Giang Hạo gật đầu, nhìn qua nơi chôn nhau cắt rốn, rơi vào trầm tư. Trong thoáng chốc, hắn nghe thấy âm thanh đám người tề tâm hợp lực làm việc.

"Một hai ba, đến!"

Ầm ầm!

Giang Hạo ngẩng đầu.

Hắn thấy căn phòng trong ký ức hồi bé đang dần sụp đổ.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 957 : Dấu Hiệu Thành Tiên


Giang Hạo đứng tại chỗ nhìn thật lâu.

Một số tráng hán xung quanh bắt đầu đi vòng qua hắn.

Người này mặc tơ lụa, không nói một lời lại có khí thế hiên ngang. Dạng người này không phú thì quý, căn bản không phải là người mà đám bách tính phổ thông bọn họ có thể chọc nổi.

Chờ sau khi phòng ốc xung quanh triệt để trở thành phế tích, Giang Hạo mới nhẹ nhàng thở dài. Hắn luôn cảm thấy có thứ gì đã mất đi, không tìm về được.

Lúc này, hắn đi đến bên cạnh một lão hán, khom người thi lễ: "Lão đại gia, có thể thỉnh giáo ngài một chuyện được không?"

Lão hán vốn đang ngồi ăn lương khô, thấy thế thì bị dọa cho đứng lên, bối rối nói: "Công tử đừng có như vậy, lão hán ta không chịu đựng nổi."

"Nên làm." Giang Hạo ôn hòa nói:

"Muốn thỉnh giáo lão đại gia một chuyện, trước đó chỗ này không phải có từng có người ở hay sao?"

Hắn chỉ về phía ngôi nhà.

"Ngươi nói lão đầu và lão thái bà kia sao?" Lão hán nhớ lại một chút.

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu:

"Bọn họ cũng dọn đi rồi sao?"

Nếu đã tới đây rồi thì nên gặp lại bọn họ một chút, cũng không phải là muốn hỏi thăm gì cả. Chỉ là tới rồi nên muốn gặp mà thôi.

"Rời đi vào mấy năm trước, dọn đi trong hai ba ngày." Lão hán nói.

Giang Hạo nghe vậy thì rũ mắt.

Hắn nói một câu cảm ơn rồi rời đi.

Hắn một đường đi khỏi Lạc Thành, lúc quay đầu lại, có cảm giác như có một ngày Lạc Thành cũng sẽ biến mất. Vậy quá khứ của mình sẽ còn lại cái gì đây?

Một người sẽ gặp phải rất nhiều chuyện trong một đời, nhưng mà chuyện có thể thì lại rất ít. Một chút tiếc nuối sẽ luôn vờn quanh trong tim.

Thế tục đã như thế, vậy con đường tu luyện thì sao?

Sẽ nhớ kỹ thung lũng của mình, sẽ quay đầu phá vỡ thung lũng, nhưng con đường rõ ràng luôn ở phía trước.

Hiện tại và tương lai mới là thứ đáng để ý nhất, phải hướng về phía trước mới đúng.

Miểu miểu tiên lộ, trường sinh cửu thị, con đường hẳn là ở dưới chân và phía trước. Phía sau là con đường đã đi qua, phía trước là con đường tương lai.

Giang Hạo thở dài, bước về phía trước một bước.

Giờ khắc này, ánh sáng hòa vào người hắn, cả người biến mất tại chỗ.

Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần.

Giang Hạo giống như ngộ ra được gì đó, nhưng lại giống như không ngộ được gì. Nhưng cơ duyên mà Thượng An cho hắn cơ lại buông lỏng vào giờ khắc này, giống như có thể bắn ra bất cứ lúc nào.

Trở lại trong sân, Giang Hạo không có đi Linh Dược Viên mà là ngồi dưới tàng cây quan sát đống quả phía trên. Hắn cảm giác lực lượng trở nên càng thông thấu, tất cả đều nằm trong sự lý giải của hắn.

Mặc dù rất kỳ quái, nhưng mình hình như đã trở nên mạnh hơn một chút. So với trước kia thì càng ngưng thực, càng được củng cố.

"Không biết sau khi trở thành Thần Thụ, phải mất bao lâu mới có thể kết quả." Giang Hạo tự lẩm bẩm.

Vấn đề này đã vây khốn hắn thật lâu.

Nếu như không phải một năm kết quả một lần, liệu Tiểu Li có cảm thấy buồn chán khi chờ đợi cây nở hoa kết trái hay không?

"Ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm thành thục." Một giọng nói đột nhiên truyền tới.

Giang Hạo liền vội vàng đứng lên.

Lúc giọng nói còn chưa vang lên, hắn đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc. Quay đầu nhìn lại, chính là Hồng Vũ Diệp trong bộ đồ đỏ.

"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo cúi đầu thi lễ gặp mặt.

Hồng Vũ Diệp nhìn qua đối phương, nói:

"Xúi quẩy trên người ngươi đúng là nặng."

Nghe vậy, Giang Hạo có chút không hiểu.

Bởi vì đối phương không thích, mình gần như không tiếp xúc với thứ gì xúi quẩy cả.

Sau đó hắn nghĩ tới Thượng Quan nhất tộc, nhiều lực lượng nguyền rủa như vậy đúng là xúi quẩy.

"Ngươi vừa mới làm cái gì?" Hồng Vũ Diệp ngồi xuống rồi hỏi.

"Đi Lạc Thành một chuyến." Giang Hạo trả lời.

"Đi làm gì?" Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn hắn.

"Trước đó tìm được Mật Ngữ Thạch Bản ở Lạc Thành, có lẽ đối phương còn ở bên kia, muốn tìm kiếm tin tức Thạch Bản cho tiền bối." Giang Hạo đáp.

Hồng Vũ Diệp nghe vậy thì gật đầu, lông mày vốn có chút nhăn lại bỗng giãn ra: "Có phát hiện gì?"

"Tạm thời không có." Giang Hạo đáp.

Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười.

Sau đó nàng hỏi chuyện tụ hội, nói về chuyện Long quật.

"Long quật sắp mở?"

"Đúng, chắc là trong một hai tháng này."

"Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Không sai biệt lắm."

Chuyện Giang Hạo có thể làm đều đã làm, nhưng mà vẫn chưa thế tiến vào Đăng Tiên, cũng không có cách nào. Hiện nay mặc kệ làm cái gì thì đều rất khó tích lũy đủ một trăm tu vi.

Cho nên, vấn đề bên phía tu vi chỉ có thể như thế.

Mà Sơn Hải Ấn thì có thể tăng lên.

Lần này đi hải ngoại bán một vài thứ trên người ra ngoài sẽ có thể đổi được không ít linh thạch. Chắc chắn là không đủ để niết bàn, nhưng mà vẫn có thể tiêu hóa một chút thần hồn Thánh Chủ. Như này thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, phong ấn trấn áp cũng sẽ càng lợi hại, sẽ có chút ít tác dụng trong lần tiến về Long quật này. Nhất là khi cần Nguyên Thần tiến vào.

Hồng Vũ Diệp không tiếp tục lên tiếng nữa.

Giang Hạo thì an tâm pha trà, dùng chính là lá trà 250.

Đối phương không có mở miệng đòi Cửu Nguyệt Xuân, hắn đương nhiên không có khả năng lấy đống trà kia ra, hiện tại đã không thể mua được nữa.

Nhưng mà Bàn Đào Thụ cần ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm trưởng thành. Phải chờ đợi ròng rã tận chín ngàn năm.

Thật sự có cần thiết phải niết bàn sao?

Dù cho ăn quả có thể trực tiếp thành tiên cũng vô dụng. Chín ngàn năm sau, mình chắc là đã rất mạnh rồii?

Sau khi rót trà cho Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo cũng ngồi xuống rồi rót cho mình một ly. Thật ra hắn vẫn luôn tò mò không biết mình hiện tại có thể giám định Hồng Vũ Diệp hay không, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.

Hắn không dám giám định vào lúc đối phương còn thanh tỉnh.

Cho nên nhất định phải chờ một cơ hội thích hợp, hoặc là nói chờ đối phương nằm ngủ, nhất là trạng thái kêu vài tiếng vẫn không thấy đáp lại.

Lần giám định trước đó đã từ lâu rồi.

Hiện nay hắn Vũ Hóa viên mãn, mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Hồng Vũ Diệp nhấp ngụm trà, thuận miệng hỏi:

"Tông môn các ngươi sắp mở dự tuyển thủ tịch?"

"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.

"Ngươi muốn tham gia?"

"Đúng, vãn bối cũng muốn thử thực lực của mình một chút."

"Thật sao? Vậy ngươi có lòng tin không?"

Nghe vậy, Giang Hạo trầm tư một lát, hơi cẩn thận nói:

"Còn không chắc chắn, gần đây đang muốn điều tra một số sư huynh sư tỷ cùng cảnh giới. Dù sao thì vãn bối cũng mới tấn thăng Kim Đan viên mãn, không nhất định có ưu thế."

"Ha ha." Hồng Vũ Diệp cười khan hai tiếng rồi nói: "Vậy ngươi thật đúng là rất cẩn thận."

Giang Hạo cúi đầu, nói: "Cẩn thận một chút sẽ an toàn hơn."



Hải ngoại.

Thiên Hạ Lâu.

Đào tiên sinh đi vào trong đình, chậm rãi ngồi xuống. Chu Thâm đi tới, nói:

"Đào tiên sinh, Long quật sắp mở rồi. Chúng ta chỉ đứng xa nhìn sao?"

"Đứng xa quan sát." Đào tiên sinh gật đầu.

"Đại Thiên Thần Tông sẽ thành công sao?" Chu Thâm tò mò.

"Khó mà nói được, nhưng mà chắc là sẽ không thiếu người đi vào. Tất cả mọi người đều có lòng tin, chỉ có thể nhìn xem cuối cùng ai sẽ thua." Đào tiên sinh suy tư một lúc rồi nói:

"Nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút, bên trong Long quật có lẽ sẽ xuất hiện một chút biến hóa khác thường."

Chu Thâm không hiểu. Đào tiên sinh cũng không có nhiều lời mà chỉ nói:

"Đưa một phong thư cho Thập Nhị Thiên Vương đi, ta nhớ bọn hắn có khá nhiều tin tức liên quan tới Long tộc, có lẽ sẽ có trợ giúp đối với chúng ta. Ngoài ra, bảo bọn hắn hỏi thăm một chút xem chỗ nào có thể liên hệ được với Thánh Đạo."

"Thập Nhị Thiên Vương không nhất định sẽ phối hợp." Chu Thâm nói với vẻ khó xử.

Đào tiên sinh lấy văn phòng tứ bảo ra, sau một lát thì đưa một phong thư cho Chu Thâm: "Giao phong thư này cho bọn hắn, bọn hắn sẽ đến Thiên Hạ Lâu. Ngươi chỉ cần nói thứ mà chúng ta cần là đủ."

Chu Thâm tiếp nhận phong thư, có chút không dám tin.

Nhưng mà Đào tiên sinh chưa từng trêu đùa hắn. Nói cách khác, Đào tiên sinh nắm giữ tin tức thành tiên của Thiên Vương. Chỉ có tin tức này mới có thể khiến cho Thập Nhị Thiên Vương đồng thời cảm thấy hứng thú.

"Đúng rồi, chuyện liên quan tới Thiên Linh tộc sắp xếp xong xuôi chưa?" Đào tiên sinh đột nhiên hỏi.

"Xong rồi, nếu như cần thì bọn hắn sẽ bán mạng." Chu Thâm trả lời.

"Được, vậy chúng ta chờ đợi là đủ." Đào tiên sinh nhìn ra biển cả vô tận, có chút cảm khái.

Hi vọng lần này không cần trốn nữa.

Trong lúc nhất thời, hắn có chút thông cảm cho người nào đó.
 
Vừa Định Thi Nghệ Thuật Ngươi Nói Ta Chạy Nửa Đời Người Diễn Viên Quần Chúng (Cương Tưởng Nghệ Khảo Nhĩ Thuyết Ngã Bào Liễu Bán Bối Tử Long Sáo) - 刚想艺考你说我跑了半辈子龙套!
Chương 958 : nữ ma đầu: làm việc trái với lương tâm rồi? thiên linh tộc


Thiên Linh tộc.

Bên cạnh bờ biển, một nam tử trung niên mang theo người trẻ tuổi đi trên hành lang bên ngoài Lâu Vũ.

"Gần đây, ngươi xử lý được rất nhiều chuyện." Nam tử trung niên bình tĩnh nói.

Bước đi hắn trầm ổn, ánh mắt lạnh lùng, không giận tự uy.

Hắn là tộc trưởng đương nhiệm của Thiên Linh tộc. Thực lực của hắn không phải là mạnh nhất tại Thiên Linh tộc, nhưng mà bẩm sinh có năng lực quản lý và tiềm lực nhìn không thấy đáy, làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.

"Vì trong tộc, Đồng Vũ nguyện cúc cung tận tụy." Đồng Vũ cúi đầu cung kính nói.

"Không kiêu ngạo, không tự ti, không ỷ sủng mà kiêu, không hổ là người Thiên Linh tộc ta." Tộc trưởng cười nói:

"Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đưa bài vị của mẹ ngươi vào từ đường, mặc dù nàng bình thường nhưng con trai nàng chính là thiên kiêu, đủ để tiến vào. Nhưng mà còn thiếu một cơ hội, cần làm một chuyện ảnh hưởng tới toàn tộc. Để cho tộc nhân khác và một số Trưởng lão có chút năng lực không còn lời nào để nói, hi vọng ngươi có thể giải điểm ấy."

Đồng Vũ cúi đầu cảm kích nói:

"Đa tạ tộc trưởng, có thể như này đã rất tốt rồi. Đồng Vũ nguyện chết không chối từ."

"Tốt, như vậy chuyện ngươi cần làm hiện tại chính là tìm ra tổ địa." Tộc trưởng bình tĩnh nói:

"Ngươi biết đó, Thiên Linh tộc chúng ta có hai cái tổ địa. Chúng ta biết một cái nhưng mà rất khó đi vào, cái còn lại thì không người nào biết, liên quan đến tương lại của tộc chúng ta. Ngươi chỉ cần tìm ra nơi này là đủ. Chúng ta chỉ có thể biết được khu vực đại khái của nơi này, trước mắt không cách nào tìm được, càng đừng nhắc tới chuyện đi vào."

Tộc trưởng trung niên nói xong thì chỉ về phía trước: "Trước mắt thì chỗ kia chắc là ở trong khu vực này."

Đồng Vũ có chút ngoài ý muốn: "Tổ địa sẽ di động sao?"

"Đúng vậy, nó biết di động, hơn nữa còn rất khó tìm được lối vào. Chúng ta sở dĩ có thể biết, là bởi vì có ưu thế huyết mạch. Thế nhưng cũng chỉ biết được đại khái." Tộc trưởng nói.

Đồng Vũ suy tư một lát, nói với vẻ khó xử:

"Nơi này tìm được cũng không dễ dàng, rất nhiều nơi đều là cấm địa trong tộc…"

"Yên tâm đi." Tộc trưởng khẽ cười nói:

"Ngươi chỉ cần an tâm tìm kiếm, chúng ta có thể mở ra bất kỳ chỗ nào cho ngươi, ngươi cứ toàn lực đi tìm là được."

"Vâng." Đồng Vũ kích động không thôi:

"Đồng Vũ sẽ không phụ sự nhờ vả của tộc trưởng."

"Đi đi." Tộc trưởng cười nói.

Chờ Đồng Vũ rời đi, nụ cười trên mặt tộc trưởng liền biến mất, thay vào đó là một gương mặt trầm thấp.

"Có ý kiến gì không?" Tộc trưởng mở miệng hỏi, giống như là nói một mình.

Lúc này, sau lưng của hắn bỗng xuất hiện một bóng người. Người kia trầm mặc chốc lát rồi nói:

"Nhìn không ra sơ hở gì, nhưng mà nhất định có vấn đề, chỉ là không biết mục đích là gì. Nếu như xét theo tình huống trước mắt thì có hai khả năng. Một là một số người không muốn nhìn thấy chúng ta nhận được sự chiếu cố lần nữa nên phái người tới quấy rối, một loại khác chính là có một số người cảm thấy chúng ta vô năng, không cách nào tiêu hủy thần vật, phái người đến tương trợ. Người trước không thể giữ, người sau thì có thể thả lỏng một chút. Nếu như không phải là hai loại kia thì không quan trọng."

Tộc trưởng mỉm cười nói:

"Để hắn tìm đi, bất kể là người trước hay là người sau, hắn chắc là cũng không biết chỗ kia phức tạp hơn hắn dự đoán nhiều. Đi vào chỉ là bước đầu tiên, phía sau còn có chuyện càng khoa trương hơn. Phải biết cái chỗ kia cũng không phải do mỗi Thiên Linh tộc bày ra. Mặt khác, hắn không có phương pháp kích hoạt thần vật chân chính, tất cả phương pháp đều được chúng ta đưa ra ngoài vào mấy ngàn năm trước. Dù là phương pháp của Hiên Viên nhất tộc cũng là giả."

Lúc nói chuyện, trong ánh mắt tộc trưởng chứa đầy sự mỉa mai, không có sợ hãi.



Ngày kế tiếp.

Giang Hạo có chút có chút tiếc nuối mà nhìn Hồng Vũ Diệp rời đi.

Tối hôm qua đối phương không đi, thế nhưng cũng không ngủ mất.

Mình không có cơ hội giám định. Nhưng mà loại chuyện này không thể gấp được.

Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi sân.

Vừa mới ra ngoài, hắn đã nhìn thấy con thỏ sưng mặt sưng mũi ở bên cạnh dòng sông.

Đối phương đang sờ mặt mình, nhìn thấy Giang Hạo tới liền nói:

"Chủ nhân, có phải là mặt mũi của ngài không đủ lớn hay không?"

Giang Hạo nhìn qua đối phương cũng không mở miệng, hơi nghi hoặc một chút.

"Nếu không thì tại sao thỏ gia ta thường xuyên cảm giác không thấy mặt mũi?" Con thỏ nói.

Giang Hạo gật đầu, nói đúng là thường xuyên bị bầm dập mặt mũi ở trong sân.

"Chủ nhân, ngài phải cố gắng một chút, nếu không thì cứ tìm nữ chủ nhân trước đi, sau đó sinh một tiểu chủ nhân. Như vậy thì sẽ có thêm nhiều người cho thỏ gia mặt mũi." Con thỏ chân thành nói.

Giang Hạo nhìn qua nó, không nói gì.

Hắn cười khẽ một tiếng sau đó đi về phía Linh Dược Viên, thuận tiện hỏi thăm chuyện Cửu U.

"Tiểu Uông đã biết kêu gâu gâu, ban đêm còn có thể giúp Tiểu Li trông sân. Ngoại trừ người quen biết, những người khác đi vào sẽ bị cắn." Con thỏ nói.

Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, Cửu U biến hóa lớn như thế sao?

Chờ Tiểu Li đến Linh Dược Viên, hắn nhìn thấy bên cạnh Tiểu Li đúng là có một con chó con màu đen.

Nó đang ăn cỏ dại bên cạnh, đuôi còn lắc lắc. Hơn nữa, nó còn lớn hơn lúc trước một chút xíu. Có lẽ không bao lâu nữa, nó sẽ có thể trở thành một con chó cao lớn.

Chỉ là, nó lấy tinh thần làm thức ăn, muốn biến cường thì phải ăn tinh thần.

Muốn biến cường cũng không có dễ dàng như vậy.

Nhưng mà Cửu U có ưu thế trên tinh thần, có lẽ có thể đưa đến Long quật, như này thì dù có cạm bẫy thì hắn cũng có thể ứng đối một hai.

Tốt nhất là tách rời một chút để có thể dùng trực tiếp.

Chuyện này còn phải mời Hồng Vũ Diệp hỗ trợ.

Nói lên chuyện này, hắn đột nhiên nhớ tới, lần trước sau khi đi Huyết Trì, Đồng Tâm Chưởng mà Hồng Vũ Diệp lưu ở trên người hắn đã biến mất, lâu như vậy mà vẫn chưa bổ sung.

Tác dụng của Đồng Tâm Chưởng nhiều hơn hắn dự đoán nhiều.

Chỉ là, hai người sáng chế ra một chưởng này hình như không đến được với nhau.

Giang Hạo thở dài một tiếng liền không nghĩ nhiều nữa, mà là chờ đợi Long quật mở ra.

Hơn một tháng sau.

Cuối tháng chín.

Giang Hạo nhìn thấy tin tức phía trên Thạch Bản, Liễu nói Long quật sắp mở ra., rất nhiều người đã bắt đầu tiến về nơi đó.

Nhìn thấy những chuyện này, Giang Hạo liền biết mình cũng nên xuất phát rồi.

Hắn thở dài một tiếng, liền bắt đầu quan sát bảng.

Khoảng cách tấn thăng vẫn còn rất xa.

【 Danh tính: Giang Hạo 】

【 Tuổi tác: Bốn mươi hai 】

【 Tu vi: Vũ Hóa viên mãn 】

【 Công pháp: Thiên m bách chuyển, Hồng Mông tâm kinh 】

【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】

【 Khí huyết: 28/100(có thể tu luyện) 】

【 Tu vi: 27/100(có thể tu luyện) 】

【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được) 】

"Còn thiếu rất nhiều."

Muốn tấn thăng, không biết còn phải chờ bao lâu.

"Nhưng mà vẫn phải nhanh một chút để biết rõ Đăng Tiên sẽ như thế nào."

Hắn không thể tra những tài liệu này tại Tàng Thư Các, đẳng cấp quá cao.

Có thì cũng chỉ là phiến ngữ, không có trợ giúp gì đối với hắn cả.

Phải hỏi Hồng Vũ Diệp hoặc là Cổ Kim Thiên một chút.

Người trước thì chờ đi hải ngoại, có thể hỏi bất cứ lúc nào.

Cổ Kim Thiên thì mấy ngày nay mà không hỏi ra được thì sẽ không có cách nào hỏi lại.

"Nói đến đây, tại sao gần đây Phong Hoa đạo nhân không có động tĩnh gì thế?"

Giang Hạo đột nhiên nhớ tới, Phong Hoa đạo nhân trước đó luôn đối nghịch với hắn nhưng trong khoảng thời gian này lại rất yên tĩnh. Hải Minh đạo nhân đều chưa từng tới. Dáng vẻ như không thèm để hắn vào mắt, hình như đã quên mất thì phải.

Trong lúc hắn đang cảm thấy nghi hoặc, hắn nhìn thấy Quỷ tiên tử và Trương tiên tử đang nói chuyện phiếm ở bên trong Thạch Bản.

Nói là Nhan Thường đột nhiên mất tích, Lạc Hà Tông đang không ngừng tìm kiếm.

Giang Hạo nghi hoặc, chỉ là lúc này, một trận gió đột nhiên thổi qua, có mùi thơm theo gió mà tới.

Giang Hạo vốn đang nhìn Thạch Bản nghe thấy động tĩnh thì giật nảy mình, lập tức nhìn về sau, trên người có lực lượng phun trào.

Sau khi nhìn thấy người tới, khí tức của hắn lập tức biến mất.

"Làm việc trái với lương tâm rồi?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh, nói.
 
Back
Top Bottom