Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 310



Tạ Tuân bất mãn bĩu môi, muốn phản bác, lại sợ làm Khương Thư Yểu không vui.

Thấy Khương Thư Yểu sắp đến gần cho thuốc, tâm tư quái gở của hắn lại nổi lên, vội vàng giơ tay: "Ta tự làm."

Cử động giơ tay này quá mạnh, kéo đến vết thương, tay nghiêng đi chạm vào cổ tay Khương Thư Yểu, đột ngột làm đổ bát thuốc.

Thuốc nóng hổi đổ lên n.g.ự.c hắn, đau đến mức hắn rên lên một tiếng.

"Chàng làm sao vậy!" Khương Thư Yểu thấy vậy không kịp nghĩ gì khác, vội vàng tiến lại gần kiểm tra vết băng bó trên n.g.ự.c hắn.

Ngực hắn bị thương, áo lót cũng chỉ cởi lỏng lẻo, vén cổ áo ra, lớp vải băng bó bên trong liền lộ ra.

Hina

Lúc này vải trắng đã bị thuốc màu nâu làm bẩn, Khương Thư Yểu sợ hãi vội hỏi: "Có bị bỏng không?"

Nàng ở gần như vậy, Tạ Tuân không dám thở, làm sao trả lời được.

Khương Thư Yểu nghe hắn không nói gì, vội vàng lấy kéo cắt băng bó ra, vết thương dính nước sẽ bị nhiễm trùng.

Nàng ấn Tạ Tuân xuống: "Đừng động đậy."

Qua lớp áo, bàn tay nàng ấm áp và mềm mại, Tạ Tuân lập tức không dám cử động nữa.

Nàng cắt vải rất cẩn thận, vì sợ làm đau Tạ Tuân, cúi rất gần, gần đến mức Tạ Tuân có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.

Khi nàng cúi mắt, hàng mi run rẩy, rất chuyên chú.

Tạ Tuân lặng lẽ nhìn trộm nàng, hơi nóng từ cổ lan lên tai, mặt dần dần đỏ lên, ngay cả đôi mắt cũng bị hơi nóng này hun cho thêm ướt át sáng ngời.

Nàng lại động tác quá tỉ mỉ, cắt một cái, nhìn một cái, rồi sờ một cái, rất sợ vô ý chạm đến vết thương của hắn.

Đối với Tạ Tuân, đây thật là một cực hình, muốn nàng nhanh lên, lại không muốn nàng rời đi.

Hắn dần dần thất thần, sớm biết vậy thì thừa lúc nàng ra ngoài sắc thuốc gọi người vào lau người chải tóc cho mình rồi.

Ngay lúc này, Khương Thư Yểu bắt đầu cắt lớp vải lót bên trong.

Ngón tay nàng móc lấy mép vải, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên làn da hắn, mang theo cảm giác ngứa ran khiến Tạ Tuân toàn thân cứng đờ.

317

Khương Thư Yểu cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, cơn tức giận vì hắn quậy phá làm đổ bát thuốc lúc nãy liền tan biến, giọng nàng dịu lại, hỏi: "Rất đau sao?"

Nàng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải đôi mắt của Tạ Tuân.

Hắn cụp mắt nhìn nàng, đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo nên đường cong tuyệt mỹ, hàng mi che khuất đôi mắt trong veo, ánh mắt ướt át, long lanh, trông có vẻ hơi tủi thân.

Khương Thư Yểu bị vẻ đẹp của hắn đánh gục, nàng nâng cằm hắn lên, hôn một cái, dỗ dành: "Xin lỗi, ta không nên mắng chàng."

Tạ Tuân vốn đã mơ mơ màng màng, chẳng nói chẳng rằng, lại bị nàng hôn thêm một cái, nhất thời càng thêm choáng váng, đầu óc lâng lâng, tê dại, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

Khương Thư Yểu tỉ tê giải thích: "Ngự y cũng đã dặn dò, bảo chàng an tâm dưỡng thương, chớ nên cử động lung tung, chàng ngày hai lần lau người ắt phải động đến vết thương, cứ tiếp tục như vậy thì biết đến bao giờ mới lành hẳn." Nàng cắt xong một lượt, nhẹ nhàng kéo tấm vải, tháo dải băng trắng quấn quanh người hắn xuống.

Vì không dám để Tạ Tuân nhúc nhích, nên nàng đành phải bước qua người hắn, vào phía trong giường để gỡ dải băng ở sau lưng. Ai ngờ Tạ Tuân đang co chân lại, nàng không để ý, bỗng vấp phải, ngã nhào lên tấm gấm.

Nàng vội vàng đứng dậy: "Ta không đè lên chàng chứ?" Lời còn chưa dứt, chạm phải vật gì đó, nàng liền nổi giận: "Kẻ nào sơ ý thế này, trên giường sao lại có chủy thủ..." Nói đến đây, nàng đưa tay sờ thử.

"Ưm." Tạ Tuân vốn co chân để che giấu, bị nàng chạm vào đau đớn rên lên một tiếng, dọa Khương Thư Yểu vội rụt tay lại.

Ban đầu nàng chỉ là nhất thời luống cuống chưa kịp phản ứng, giờ thấy Tạ Tuân mặt đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ muốn chết, nào còn gì không hiểu, vội vàng tiếp tục động tác lúc nãy gỡ dải băng xuống, ngượng ngùng chuồn thẳng: "Ta cho người vào giúp chàng thay thuốc."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 311



Nàng vừa đi, Tạ Tuân kêu lên một tiếng đau đớn, ngã nhào vào trong giường, đè lên vết thương, đau đến nghiến răng.

Về chuyện Tạ Tuân không kìm lòng được lần trước, cả hai đều giả vờ như không để ý. Mấy ngày trước Khương Thư Yểu vẫn còn ở lại nội thất với Tạ Tuân, những ngày gần đây để tránh Tạ Tuân ngượng ngùng, buổi tối nàng trực tiếp ra phòng ngoài ngủ trên giường của Bạch Chỉ.

Nàng làm vậy là vì Tạ Tuân, nhưng đối với Tạ Tuân lại là một sự trừng phạt, tưởng rằng mình đã xúc phạm nàng, nàng không muốn ở phòng trong trông nom hắn nữa.

Những ngày dưỡng bệnh này Tạ Tuân không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường đọc sách để g.i.ế.c thời gian, nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, hắn không thể tĩnh tâm thanh tịnh đọc vào sách được nữa.

Khương Thư Yểu bước vào thấy hắn đang ôm sách ngẩn người.

Tạ Tuân dù sao cũng còn trẻ, không kiểm soát được khí huyết cũng là chuyện bình thường, Khương Thư Yểu tuy ngượng ngùng, nhưng không để bụng.

"Sách cầm ngược rồi." Nàng lên tiếng.

Tạ Tuân hoàn hồn, vội vàng lật ngược sách lại, nhìn kỹ, sao chữ vẫn còn ngược?

Khương Thư Yểu bị chọc cười, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống: "Nằm trong phòng mấy ngày, chắc là buồn bực lắm nhỉ?"

Tạ Tuân đặt sách bên gối, giả vờ bình tĩnh nói: "Phải, nhưng vết thương của ta đã khá hơn nhiều rồi, ước chừng qua vài ngày nữa là có thể xuống giường được."

"Đâu có nhanh như vậy? Trước đây nhị tẩu bị thương chân, ngày thứ hai đã cứ nhất quyết muốn gắng gượng xuống giường, vốn là vết thương một tháng là khỏi, kết quả phải chống nạng hơn hai tháng."

Tạ Tuân để giữ phong thái, tuyệt đối không thể học Chu thị chống nạng, chỉ có thể nói: "Vậy ta sẽ dưỡng thương kỹ hơn."

Khương Thư Yểu bưng thuốc đã nguội bớt đến cho hắn: "Uống thuốc đi."

Mỗi ngày đến lúc cho uống thuốc lại đặc biệt khó chịu, Tạ Tuân vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, Khương Thư Yểu lại như không có chuyện gì xảy ra.

Cho uống thuốc xong, Khương Thư Yểu lấy nước trong cho hắn súc miệng, hỏi: "Trưa nay vẫn uống cháo trắng, ăn kèm với dưa cải muối thế nào?"

318

Tay nghề của Khương Thư Yểu rất tốt, dưa cải muối cũng làm được rất ngon, giòn tan khai vị, sau vị mặn tươi còn có vị ngọt đắng hòa quyện, nếu ăn sáng hoặc ăn tối, nhạt nhẽo, ăn với cháo rất vừa, nhưng một ngày ba bữa ăn thế này, Tạ Tuân thật sự không chịu nổi.

Hắn lặng lẽ nói: "Ta muốn ăn thịt xông khói."

Khương Thư Yểu đương nhiên từ chối, đi về phía bàn vừa lật xem thư từ vừa nói: "Người bệnh ăn gì mà thịt xông khói, phải ăn những thứ nhạt nhẽo bổ dạ dày chứ."

Nếu là bình thường, Tạ Tuân tuyệt đối sẽ không mở miệng, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm kia, Tạ Tuân có cảm giác liều mạng, khẽ phản kháng: "Nhưng mà... ta muốn ăn thịt xông khói."

Khương Thư Yểu quay đầu nhìn hắn một cái, sao dưỡng thương lại có thể dưỡng ra tính trẻ con thế này.

"Không được." Nàng dứt khoát nói.

Tạ Tuân không lên tiếng nữa, buồn bực ôm sách lên tiếp tục đọc.

Hina

Mấy ngày nay đều như vậy, Tạ Tuân nằm trên giường đọc sách, Khương Thư Yểu ngồi bên bàn xử lý thư từ về chuyện làm ăn.

Ngoài cửa sổ tiếng chim hót râm ran, lá cây lay động phát ra tiếng động nhẹ nhàng, trong phòng rất yên tĩnh.

Khương Thư Yểu xử lý xong mấy việc quan trọng nhất, duỗi người, chưa kịp cầm bút than lên lần nữa, đã nghe thấy giọng nói thì thầm từ phía sau truyền đến: "... Ta muốn ăn thịt xông khói."

Nàng quay đầu, im lặng nhìn Tạ Tuân.

Ánh mắt Tạ Tuân lộ vẻ khẩn cầu: "Ăn một chút thịt thôi." Hắn đang ở độ tuổi đói bụng thì ăn như trâu, công việc cả tháng đó chưa ăn uống tử tế, về nhà lại ngày ngày uống cháo ăn chay, ai chịu nổi chứ? Không phải hắn thèm ăn, nếu đổi lại là Lâm Thành bọn họ, e rằng ngày thứ hai đã phải làm ầm ĩ đòi ăn thịt rồi.

Khương Thư Yểu bất đắc dĩ, suy nghĩ một lúc, nhượng bộ nói: "Được rồi, nấu cháo thịt vịt cho chàng uống."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 312



Vì vậy khi Chu thị đến tam viện, Khương Thư Yểu đang xào thịt vịt, lửa nhỏ từ từ phi dầu, cả phòng đều là mùi thơm ngon, bên cạnh còn đang hầm canh vịt, thơm đến mức người ta phải nuốt nước bọt.

"Ủa?" Chu thị vừa vào đã ngạc nhiên hỏi: "Sao lại đang hầm canh vịt, chẳng lẽ bữa trưa dùng canh vịt ăn kèm cháo chay?"

Khương Thư Yểu cười nói: "Sao có thể chứ, là dùng nước canh vịt nấu cháo thịt vịt."

"Cháo thịt vịt?" Nàng ấy tiến lại gần, ngửi ngửi mùi thơm của canh vịt: "Lát nữa làm xong cho ta nếm một miếng, nếu ngon, ta sẽ học làm cho A Sênh."

Chu thị và Tạ Sênh ngày càng hòa thuận hơn, một người phóng khoáng, một người trầm tĩnh cổ hủ, hai người lại ăn ý tìm ra cách ở chung phù hợp nhất. Tuy không thể thân thiết như mẹ con bình thường, nhưng cũng có thể yên lặng ở cùng nhau vài canh giờ mỗi ngày, cả hai đều rất hài lòng.

"Được thôi, cháo này nhạt nhẽo thơm ngon, rất thích hợp cho trẻ con uống." Khương Thư Yểu nói, quay người nhìn Chu thị đang dần dần vứt bỏ quá khứ, cảm thán nói: "Nhị tẩu, mỗi ngày tẩu đều biến tấu làm món ăn cho A Sênh, tâm ý như vậy, ta tin rằng mẹ con hai người sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn."

Chu thị sững người, ngượng ngùng cười cười: "Đâu có, ta chỉ làm tùy tiện thôi, tay nghề của ta cũng không giỏi, học được cũng không nhiều."

Nói đến đây, nàng ấy chợt nhớ ra chuyện chính, lấy cái lọ trên tay đưa cho Khương Thư Yểu xem: "Muội nếm thử bột gia vị ta xay này xem, tỉ lệ có phù hợp không?"

Chu thị thường tự mình nghiên cứu món ăn, tỉ lệ gia vị gì đó, mỗi lần đều để Khương Thư Yểu nếm thử đầu tiên, coi như là sự tin tưởng đối với "sư phụ."

Khương Thư Yểu lấy đũa, chấm một chút bột gia vị cho vào miệng.

Bột gia vị rất mặn, nhưng vị mặn không lấn át được vị cay nồng phía sau, cay mà vẫn có vị tươi ngọt, hương vị đậm đà cay nồng, rất thành công.

Chu thị là người thích ăn cay nhất mà Khương Thư Yểu từng gặp, từ khi nếm thử lần đầu tiên, đã hoàn toàn mê mẩn vị cay, độ cay ngày càng nặng, khi hỏi Khương Thư Yểu học hỏi cũng phần lớn là học món Tứ Xuyên, theo lời nàng nói thì là "cay đã ghiền."

319

Vì vậy điểm nổi bật của bột gia vị này là vị cay, Khương Thư Yểu nếm bột gia vị, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ: "Nhị tẩu, chúng ta có thể dùng gia vị này thử làm que cay!"

"Que cay?" Chu thị nghe cái tên này đã rất hứng thú: "Làm thế nào?"

Khương Thư Yểu đang bận rộn nấu cháo cho Tạ Tuân, không thể chỉ dạy tận tay, chỉ có thể nói cách làm cho nàng ấy nghe.

Làm que cay thường chọn bột mì hoặc đậu phụ cuộn, làm rất tốn công sức, cũng không gấp trong một sớm một chiều.

Hina

Chu thị lấy giấy bút ghi lại cách làm, chuẩn bị về viện của mình nghiên cứu.

Đi được nửa đường, bị Khương Thư Yểu gọi lại: "Này, tẩu không phải muốn học cháo thịt vịt sao?"

Chu thị vội vàng quay lại: "Xem trí nhớ của ta kìa."

Thịt vịt trong nồi đất hầm nhừ từ từ, tỏa ra một lớp mỏng mỡ vịt, vàng óng ánh, nổi trên bề mặt canh vịt trong suốt thơm nồng. Lúc này có thể cho gạo vào, vẫn là lửa nhỏ nấu chậm, để hạt gạo trong canh từ từ nở ra, hấp thụ đầy đủ hương vị thơm ngon ngọt ngào của canh vịt, chỉ cần ăn gạo cũng cảm nhận được hương vị nguyên chất của thịt vịt.

Thịt vịt không nặng nề như thịt heo, nhưng hương vị đậm đà không kém, béo ngậy mà thanh ngọt, béo bổ mà không ngấy. Đối với Tạ Tuân vốn quen ăn đạm bạc, chưa từng nếm mùi thịt cá, đây quả là món ăn giải thèm tuyệt hảo.

Nấu cháo vịt cần nắm vững hỏa hầu, không thể nấu đặc sệt như cháo thông thường, trái lại phải giữ được độ dẻo mềm của gạo, hạt cháo rõ ràng nhưng không cứng, vào miệng thơm mềm ngọt ngào, hòa quyện cùng nước dùng đậm đà thực là tuyệt mỹ.

Nấu xong cháo, cho thêm sợi gừng hành để khử ngấy tăng vị, cuối cùng đặt thịt vịt xào lên trên mặt cháo.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 313



Cách làm không phức tạp, Chu thị ghi nhớ, múc thìa nếm thử rồi tán thưởng: "Béo mà không ngấy, thơm ngon mềm mịn. Cháo vịt có thể bán ở phố ăn vặt, dùng làm điểm tâm cũng tốt, ngửi thôi đã thèm."

Khương Thư Yểu cười nói: "Sao cái gì cũng nghĩ đến chuyện làm ăn, phố ăn vặt đã chật ních rồi, mẫu thân còn đang tìm cửa hiệu để mở rộng phố đấy."

Chu thị đùa: "Muội mau lo cho phu quân đi, chuyện làm ăn đã có ta và bá mẫu lo liệu."

Khương Thư Yểu lắc đầu cười nhẹ, bưng cháo về Đông sương phòng.

Vừa vào phòng trong, Tạ Tuân đã ngửi thấy mùi thơm, suýt quên mình còn đang bị thương mà bò dậy.

"Nàng nấu gì thế?"

"Cháo vịt."

Khương Thư Yểu không cho Tạ Tuân cử động tay mạnh, nên mấy ngày nay đều là nàng đút cháo cho hắn, nhưng giờ Tạ Tuân ngửi thấy mùi thơm, không chịu để Khương Thư Yểu đút từng thìa, liền giơ tay muốn bưng cháo uống.

Khương Thư Yểu khuyên can không được, đành lấy bàn thấp kê trước mặt hắn, để hắn khỏi phải bưng bát.

Nước cháo vịt trong veo, hạt gạo tròn đầy, mỡ vịt vàng óng nổi bên mép bát, không nhiều, hòa quyện vào nước cháo, thêm chút hương vị béo ngậy cho nước dùng thơm ngon.

Tạ Tuân nóng lòng múc một thìa cho vào miệng, nước dùng thơm ngon và hạt gạo dẻo ngọt hòa quyện hoàn hảo, vị đậm đà nhưng không mặn, hạt gạo thấm đẫm nước dùng ngọt thơm, trong khi nước dùng lại có hương thơm của gạo, thịt vịt mềm mịn được hầm nhừ, vào miệng béo ngậy, béo bổ mà không ngấy, nuốt xong ấm áp lan tỏa đến dạ dày, hương vị thơm ngon ngọt ngào còn đọng mãi trên môi má.

Khương Thư Yểu bên cạnh nói: "Nếu chiên ít quẩy, cắt khúc ngâm vào, hương vị cũng tuyệt lắm. Quẩy rất hút nước, vỏ ngoài lại không mềm, vị tươi của cháo vịt vừa khéo khử ngấy, có mùi thơm của dầu nhưng không quá, ăn rất đã miệng."

Mỗi khi Tạ Tuân ăn, nàng đều trò chuyện bên cạnh về các món ăn. Nàng đã nếm qua nhiều món, ngay cả củ cải cũng có thể nói ra hoa, đây cũng là lý do chính khiến Tạ Tuân mấy ngày trước có thể nuốt được sợi củ cải muối.

Ăn xong một bát, Tạ Tuân chợt cảm thấy bị thương thế này quả là đáng giá, không phải đi làm, lại được uống cháo nóng hổi thơm phức vừa ra khỏi nồi, chẳng trách tiệm ăn sáng Lâm gia làm ăn phát đạt, rõ ràng mở ở phía đông thành, mà các quan lại quý tộc phía tây thành cũng nghe danh, tìm ngày nghỉ chạy đến nếm thử, về nhà cứ nhắc mãi hương vị ấy.

320

Tạ Tuân vốn cần mẫn làm quan từ khi vào triều, bỗng nảy sinh ý định giả bệnh, định chờ khi vết thương gần lành sẽ cử động làm nó nứt ra, như vậy lại có thể nghỉ thêm vài ngày.

Hina

Tuy nhiên, Khương Thư Yểu không dám cho Tạ Tuân ăn quá nhiều thức ăn béo ngậy, trưa ăn cháo vịt, tối lại quay về với mì chay đạm bạc.

Vài ngày sau Chu thị đến tìm Khương Thư Yểu, nàng mới chợt nhớ ra còn việc nghiên cứu món que cay.

Trước đó nàng bảo Chu thị làm que cay hoặc dùng bột mì, hoặc dùng đậu cuốn, Chu thị về thử nghiệm một phen, cuối cùng loay hoay làm ra đậu cuốn, theo phương pháp của Khương Thư Yểu làm một đĩa nhỏ, tự mình nếm thử thấy ngon tuyệt mới dám mang đến cho Khương Thư Yểu thưởng thức.

Khương Thư Yểu nhìn que cay đỏ au bóng mỡ trước mặt, âm thầm nuốt nước bọt.

Đây chính là que cay, một trong những món ăn vặt gây nghiện nhất, không ngờ có ngày nàng còn được ăn que cay thủ công ở cổ đại.

Nàng dùng đũa gắp một miếng đậu cuốn, đưa vào miệng dưới ánh mắt mong đợi của Chu thị.

Đậu cuốn dai giòn, vừa cắn ra gia vị cay nồng và dầu đỏ chạm đến đầu lưỡi, hương vị cay nồng thơm ngon lập tức tràn ngập cả khoang miệng, chỉ một miếng nhỏ, mà hương vị phong phú đậm đà của các loại gia vị vẫn còn đọng mãi, vừa tê vừa cay, thật sự nghiện.

"Ta cuốn đậu theo cách của muội, không ngờ lớp đậu mỏng cuộn lại lại ngon đến thế."

Nói đến đây, nàng ấy chỉ vào đĩa đậu bên cạnh: "Ta xếp ba lớp đậu mỏng lên nhau, dùng cùng phương pháp làm một phần, muội nếm thử xem sao?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 314



Khương Thư Yểu nhìn qua, chẳng phải là miếng que cay kiểu cũ sao.

Nàng tán thưởng: "Nhị tẩu thật thông minh, một mình chỉ mất vài ngày đã làm ra thành phẩm."

Chu thị trợn mắt, vẻ mặt không nói nên lời: "Liên quan gì đến ta, đây là phương pháp muội dạy mà."

Khương Thư Yểu đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Nhị tẩu, tẩu rất có thiên phú về nấu nướng, lại chịu khó trong lĩnh vực này, hai điểm này đã đủ để tẩu đảm đương một mình trong bất kỳ cửa tiệm nào rồi."

Khương Thư Yểu muốn nói nàng ấy đã sớm xuất sư, nhưng cụm từ "đảm đương một mình" lại chạm đến tâm khảm Chu thị, nàng ấy ngẩn người, một lúc im lặng.

"Nhị tẩu?" Khương Thư Yểu phát hiện vẻ mặt nàng ấy không ổn, gọi một tiếng.

Chu thị vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp trong lòng: "Tiếc là món ngon thế này chỉ có hai ta thưởng thức, A Sênh còn nhỏ, không ăn được đồ nhiều dầu nhiều cay... À phải rồi, còn đại phòng, ta mang một ít sang đó."

Khương Thư Yểu nghi hoặc: "Đại tẩu cũng không ăn được cay lắm mà."

Chu thị nhướng mày cười, hùng hổ bỏ đi: "Chính vì biết tẩu ấy không ăn được nên mới đem sang, hoặc là cay, hoặc là thèm, ha ha ha ha ha."

Chu thị và Từ thị không hợp nhau đã nhiều năm, có thể nói là rất hiểu Từ thị, khi món que cay đỏ au cay nồng được đặt trước mặt Từ thị, Từ thị lập tức đoán ra ý đồ của Chu thị.

Mùi cay ngửi rất k*ch th*ch vị giác, dù không thích cay nhưng nàng ấy vẫn nếm thử một miếng, lập tức bị hương vị cay nồng mạnh mẽ chinh phục, vị cay pha chút ngọt, ăn vào lại có chút vị đậm đà, đậu cuốn nhai rất dai, càng nhai càng thơm, hương vị đậu nành và vị cay nồng hòa quyện, nhai nhiều lần vẫn còn vị, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.

Tiếc là nàng ấy không ăn được quá nhiều cay, ăn xong một miếng liền nhét một miếng bánh đậu xanh để át vị cay.

Đang dùng trà thanh để át vị bánh đậu xanh, Tạ Lý từ bên ngoài bước vào.

Hắn ta hiếm khi thấy Từ thị ăn uống vội vàng như vậy, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: "Sao vậy, bị mắc nghẹn à?"

Từ thị lắc đầu, nuốt xong bánh đậu xanh mới giải thích: "Không, chỉ là uống nhanh quá thôi."

Tạ Lý gật đầu, bỗng bị món que cay trước mặt nàng ấy thu hút ánh nhìn: "Đây là gì vậy?"

"Món ăn vị cay nồng, hình như gọi là que cay gì đó."

"Cay nồng ư?" Tạ Lý nuốt nước bọt: "Tam phòng gửi tới à?"

"Không, là nhị phòng gửi tới."

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Tạ Lý, nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng có thể chấp nhận được. Dù sao Chu thị theo học nấu nướng với Khương Thư Yểu đã lâu, ngày ngày luyện tập, tự tay làm được một món ngon cũng chẳng có gì lạ.

Nghĩ đến mối bất hòa giữa đệ đệ và đệ muội, Tạ Lý thầm thở dài. Nghe nói đệ đệ đã hai tháng không nói chuyện với đệ muội, hồi trước hắn ta đi ra ngoài một chuyến, khi trở về cả người đều ủ rũ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hina

Từ thị vốn hiểu rõ hắn ta, thấy hắn ta trầm ngâm suy tư liền biết hắn ta đang nghĩ gì: "Chàng chớ có xen vào chuyện của họ."

Tạ Lý vuốt râu: "Ta hiểu, làm sao ta có thể can thiệp vào chuyện phu thê của đệ đệ được." Hắn ta vừa vuốt râu vừa thở dài, thở được nửa chừng, chợt nhớ ra điều gì đó không ổn: "Phu nhân, nàng chẳng phải không hòa thuận với đệ muội sao? Vì sao ta thấy hành động gần đây của nàng lại có ý bênh vực muội ấy, chẳng hạn như ngăn những nha hoàn lắm mồm không cho chúng báo chuyện của đệ muội cho đệ đệ; lại như giúp đệ muội thu dọn hậu quả, đến giờ mẫu thân vẫn chưa biết đệ muội suốt ngày chạy ra ngoài; lại như không cho ta đi uống rượu cùng đệ đệ—"

Từ thị dịu dàng ngắt lời: "Làm gì có chuyện đó." Nàng ấy mỉm cười chuẩn mực, đẩy đĩa về phía Tạ Lý: "Chàng nếm thử que cay xem, hương vị không tồi đâu."

Tạ Lý bị nàng ấy dẫn dắt, nhặt một miếng que cay bỏ vào miệng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 315



Hắn ta không ngờ hương vị của que cay lại có thể đậm đà đến thế, không phải vị mặn, mà là sự hòa quyện của nhiều hương vị phong phú, cay, tê, ngọt, thơm, nồng, vỏ ngoài đậu cuốn thấm đẫm dầu cay, bên trong dày dặn không khô, tràn ngập hương thơm của các loại gia vị, rất đáng để nhai kỹ.

"Ngon lắm, ngon lắm." Hắn ta vuốt râu: "Hương vị tuyệt diệu."

Hina

Sau khi nhai thêm một miếng nữa, hắn ta dừng lại hỏi: "Phu nhân không dùng nữa chứ? Ngày mai ta mang đi trực, khi mệt nhai một miếng chắc sẽ giải được mệt mỏi."

Từ thị đương nhiên không tranh giành que cay với hắn ta, nên ngày hôm sau Tạ Lý dùng giấy dầu gói que cay, vui vẻ đi trực.

Khương Thư Yểu tình cờ sáng sớm đến nhị phòng tìm Chu thị bàn về món mới cho bữa sáng và cải tiến que cay, vừa hay chạm mặt Tạ Lý đang đi trực, suýt nữa thì bị sét đánh tại chỗ.

Bữa sáng Tạ Lý uống cháo, cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo, liền nhai một miếng que cay. Tuy họ rất chú trọng tư thái ăn uống, nhưng que cay là món mới lạ, trông có vẻ quý giá, Tạ Lý cảm thấy nhai que cay tốt hơn cầm bánh nướng ăn nhiều, vì vậy hắn ta thản nhiên nhai que cay đi trực.

Một vị trung niên mỹ đại thúc có khuôn mặt còn đen hơn cả giáo viên chủ nhiệm, lại đang ngon lành nhai que cay, trên mặt còn lộ vẻ nghiêm túc thưởng thức, cẩn thận đánh giá, cảnh tượng này đẹp quá...

Tạ Lý gặp Khương Thư Yểu, nuốt que cay xuống, dùng giọng điệu và tư thái cứng nhắc chào hỏi Khương Thư Yểu, trông càng giống một giáo viên chủ nhiệm đi tuần tra bắt học sinh đi học sớm muộn vào sáng sớm.

Sau khi hắn ta rời đi, Khương Thư Yểu đứng tại chỗ hồi lâu không thể hoàn hồn.

Nếu không đoán sai, đại ca đã mang que cay đi trực. Nếu đồng liêu của hắn ta cũng háu ăn như đám tham ăn ở Đông cung, chẳng phải kinh thành sắp nổi lên một trào lưu các quan viên trung niên nghiêm nghị cổ hủ nhai que cay sao? Điều này cũng quá đáng sợ rồi.

Từ khi làm ra được que cay, Chu thị liền dốc lòng vào đó, đồng thời còn bắt đầu nghĩ ngợi về các món ăn cay khác. Theo lời nàng ấy, đến mùa đông ăn đồ cay sẽ rất ấm áp.

322

Bên này, Lâm thị sau khi nếm thử que cay, kết hợp với ý kiến của Khương Thư Yểu, lại bắt đầu ngứa nghề muốn gây dựng một tiệm ăn vặt, nhưng bị Khương Thư Yểu ngăn lại, bảo bà ở nhà dưỡng thai cho tốt.

Ban đầu Chu thị chỉ làm loại cay tê, sau đó hương cay, ngũ vị hương đều làm hết, như vậy khi Tạ Sênh đọc sách mệt mỏi, cũng có thể nhai vài miếng để giải buồn. Dĩ nhiên, Chu thị vẫn thích nhất loại cay nhất.

Hơi ấm thấm vào bụng, cay như rượu đốt của Mạc Bắc, ăn vào thật sảng khoái.

Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng ấy đều cảm thấy bâng khuâng man mác.

Cũng không biết từ khi nào, cứ thỉnh thoảng lại nhớ về Mạc Bắc, ý nghĩ vừa nảy sinh, liền không thể dập tắt được nữa.

Tạ Sênh thấy Chu thị lại thất thần, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ?"

Chu thị hoàn hồn, thấy Tạ Sênh đã uống hết cháo thịt vịt, cười nói: "Ăn no chưa?"

Tạ Sênh gật đầu, do dự một chút, rồi vẫn hỏi: "Mẹ có tâm sự gì sao?"

Chu thị nghĩ đến ý nghĩ vừa rồi của mình, hơi luống cuống dời ánh mắt đi, sợ con gái nhìn thấu ý nghĩ nhớ nhung Mạc Bắc của mình: "Không có gì."

Tạ Sênh im lặng vài hơi thở, chậm rãi thở dài: "Mẹ có nói chuyện với cha chưa?"

Nó bỗng nhắc đến Tạ Lang, Chu thị cứng đờ người, vội hỏi: "Sao vậy?" Sau khi cãi nhau với Tạ Lang, điều nàng ấy sợ nhất chính là ảnh hưởng đến Tạ Sênh. Nàng ấy bước đến, nắm tay Tạ Sênh, nói: "Bất kể giữa ta và cha con xảy ra chuyện gì, con vẫn là trưởng nữ chính thống của nhị phòng, cha con vẫn sẽ yêu thương con như trước..."

Tạ Sênh không hiểu ý an ủi của Chu thị, trong mắt nó, đây vốn là điều đương nhiên. Nó nói: "Mẹ, con hiểu mà. Con vốn là con gái chính thống của Tạ gia, con dựa vào thân phận của mình, là sự sủng ái của tổ mẫu, là quy củ của Tạ gia, không phải tình thương của cha."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 316



Chu thị không ngờ Tạ Sênh lại nói như vậy, con gái còn nhỏ tuổi mà đã nhìn ra rõ ràng hơn cả mình, nàng ấy cảm thấy chua xót trong lòng, hồi lâu không biết nói gì.

Những ngày qua Tạ Sênh ở chung hòa thuận với Chu thị, sau khi sự xa lạ giữa mẹ con tan biến, tình thân thiết tự nhiên liền quay trở lại.

Nó nắm lại tay Chu thị: "Mẹ, mẹ cũng vậy. Mẹ là nhị phu nhân Tạ gia, là con gái chính thống Chu gia, vì sao bao nhiêu năm nay luôn gò bó bản thân?"

Tạ Sênh không hiểu tình yêu, không hiểu tâm tư Chu thị sẵn lòng vì Tạ Lang mà kìm nén bản tính của mình, chỉ là không hiểu vì sao mẫu thân nhiều năm so đo với các thiếp thất trong hậu viện, càng ngày càng ủ rũ gò bó, nhân cơ hội này, liền hỏi thẳng nỗi nghi hoặc chất chứa đã lâu của mình.

Chu thị không ngờ có ngày mình lại bàn luận chuyện này với đứa con gái bảy tuổi, nàng ấy cười khổ nói: "Bởi vì ta tưởng làm vậy sẽ khiến cha con quay đầu, cũng tưởng làm vậy sẽ khiến con sống tốt hơn một chút."

Chu thị nhắc đến những điều này, Tạ Sênh lại không hiểu lắm.

Nó nghiêng đầu suy nghĩ, Chu thị đưa tay xoa đầu nó nói: "Đừng nghĩ nữa, đều là những cách làm hoang đường, đến giờ ta mới hiểu ra chẳng đáng chút nào."

Hina

Tạ Sênh gật đầu, không nói gì nữa.

Hai người chìm vào im lặng, Chu thị bèn đổi chủ đề, gọi người dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị về tam phòng nghĩ về đồ ăn. Vừa đứng dậy, bỗng bị Tạ Sênh gọi lại.

"Mẹ."

Chu thị quay đầu lại, thấy trên mặt Tạ Sênh hiếm khi lộ vẻ ngượng ngùng, chớp đôi mắt to hỏi: "Con... con có thể xem mẹ múa kiếm một lần không?"

Chu thị hoàn toàn sửng sốt.

Tạ Sênh thấy vậy, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Là con đòi hỏi quá đáng rồi, xin mẹ đừng để tâm."

Chu thị trước tiên là sửng sốt, sau đó liền bật cười: "Con biết ta biết võ nghệ từ đâu vậy, là cha con sao?"

Tạ Sênh không chút do dự liền bán đứng Tạ Lang: "Vâng."

Tiếng cười của Chu thị hơi ngưng trệ, cuối cùng thu lại nụ cười, tùy ý bẻ một cành nhỏ trong sân, nói: "Ta đã nhiều năm không múa kiếm rồi."

323

Lời vừa dứt, cổ tay vừa xoay, cành nhỏ mềm oặt trong tay nàng ấy bỗng cứng cáp lên, cả đầu nhọn của những chiếc lá vụn cũng ngưng tụ khí kiếm.

Tạ Sênh nhìn đến ngây người, vội vàng đứng dậy, sợ bỏ lỡ một chiêu một thức.

Chu thị từ nhỏ đã luyện võ nghệ cùng các đại ca đi g.i.ế.c giặc, chiêu kiếm chẳng kém gì nam nhi, chỉ dùng một cành cây nhỏ mà đã có thể cuốn lên một trận gió từ mặt đất, nàng ấy vừa múa vài chiêu, cành cây trong tay bỗng tuột tay, bay thẳng về phía cổng sân.

Nàng ấy coi cành cây trong tay như thanh kiếm Hàn Sương đã dùng nhiều năm, nhưng cành cây chỉ là cành cây, sau khi vẽ nên đường cong sắc bén trên không trung, liền rơi xuống đất giữa chừng.

Tạ Lang đứng ở cổng sân, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng ấy.

Chu thị liếc nhìn y, thu lại khí thế ném kiếm, không muốn nhìn y thêm.

Từ lần trước gặp Chu thị ở tiệm ăn sáng, Tạ Lang đã ủ rũ nhiều ngày, không dám cũng không mặt mũi nào gặp nàng ấy.

Hôm nay gặp lại, lại là dáng vẻ múa kiếm của nàng ấy.

Thời gian quay ngược, bóng dáng nàng ấy dần dần trùng khớp với tiểu cô nương kiêu hãnh rực rỡ khi mới gặp.

Tạ Lang cảm thấy chua xót trong lòng, không thể kìm nén cảm xúc nữa, bước nhanh về phía Chu thị: "Ta có thể nói chuyện với nàng không?"

Chu thị bị y chặn đường đi, nhíu mày nói: "Ta với chàng không có gì để nói."

"Ta có." Tạ Lang nói.

Tạ Sênh đứng bên cạnh, Chu thị không muốn để nó nhìn thấy nhiều cuộc cãi vã của hai người, đành miễn cưỡng đồng ý.

Hai người đi sang bên cạnh một đoạn, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.

Chu thị vừa ngồi xuống đã sốt ruột nói: "Chàng muốn nói gì?"

Kết hôn bảy năm, nàng ấy có bao giờ đối xử với Tạ Lang như thế này. Tạ Lang cảm thấy chua xót trong lòng, dịu giọng nói: "Nàng ghét ta đến thế sao?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 317



Dù sao cũng từng có tình, Chu thị thấy y có vẻ dịu dàng như vậy, im lặng một lúc, cuối cùng khí thế sắc bén cố gắng chống đỡ tan biến, không trả lời câu hỏi của y, chỉ nói: "Muốn nói gì thì nói đi."

Muốn nói quá nhiều điều, Tạ Lang không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng nói: "Nàng đã luyện lại võ nghệ rồi sao?"

"Không hề."

Tạ Lang thấy Chu thị quay đầu không muốn nhìn y, tự cười nhạo, rất là bất lực: "Thực ra... chúng ta không cần phải như vậy."

Chu thị ném cho y cái nhìn nghi ngờ.

Có những chuyện, sau khi bắt đầu thì không còn khó khăn nữa, Tạ Lang nói: "Sao chúng ta lại đi đến bước này? Phu thê trên đời, chỉ có tình là không đủ sao?"

"Tình?" Chu thị cười nhạo một tiếng: "Chàng còn nói ra miệng được."

Tạ Lang bị lời nói của nàng ấy làm tổn thương: "Nhược Ảnh, chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện sao?"

Chu thị xoay người lại, hít sâu một hơi, nghiêm giọng nói: "Được, chúng ta nói chuyện. Chàng bảo chàng có tình, nhưng nếu chàng thật sự có tình, vì sao đã có ta rồi còn nạp thiếp? Vì sao lại có con với những nữ nhân khác?"

Lời mỉa mai và chất vấn của nàng ấy khiến Tạ Lang có chút ngẩn ngơ. Y vốn tính tình ôn hòa, không hề tức giận, nghe xong lời nàng ấy, đáy mắt chỉ toàn là sự mơ hồ: "Nàng... để tâm sao?" Y hồi tưởng lại bảy năm qua: "Nếu nàng để tâm, sao không nói thẳng? Bao nhiêu năm nay, nàng chỉ giận dỗi đôi chút, hôm sau đã hết giận, ta cứ tưởng nàng chỉ là tính trẻ con, không thích chia sẻ với người khác, giận dỗi một chút rồi sẽ hiểu ra."

Chu thị kinh ngạc nhìn y, giận quá hóa cười: "Kiếm của ta không thể để người khác chạm vào, ngựa của ta cũng không thể để người khác cưỡi. Nếu là yêu quý, sao lại phải chia sẻ? Tạ Thư Doãn, ta không phải tính trẻ con, ta là có chàng trong lòng."

Nàng ấy nói vậy, Tạ Lang trong lòng run rẩy, dường như hiểu mà không hiểu, hỏi: "Vậy nàng là để tâm vì những nữ nhân khác chia sẻ tình cảm của ta dành cho nàng?"

324

Hina

Y thật sự không hiểu, dịu dàng nói: "Nhược Ảnh, làm sao có chuyện đó? Trong lòng ta, nàng và bọn họ khác nhau. Nàng là thê tử của ta, là người trong lòng ta, bọn họ chỉ là thiếp thất, làm sao có thể chia sẻ tình cảm ta dành cho nàng?"

Chu thị nghe y nói vậy, hồi lâu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn y.

Nỗi khó chịu trong lòng nàng ấy, sự bất cam trong lòng, cùng với chút lưu luyến không kìm nén được, đều tan biến trong sự không hiểu chân thành của Tạ Lang.

"Thôi vậy." Nàng ấy bỗng mỉm cười, lắc đầu: "Ngay từ đầu, ta đã nghĩ sai rồi."

Tạ Lang thấy nàng ấy cười như vậy, trong lòng hoảng loạn cực độ, suýt nữa không ngồi vững: "Nhược Ảnh..."

Nàng ấy nhìn Tạ Lang, chậm rãi nói: "Chàng là công tử từ kinh thành, quý giá vạn phần, từ nhỏ đã được người ta nâng niu; còn ta là con gái lớn lên ở Mạc Bắc, từ nhỏ đã theo các ca ca phi ngựa khắp thành, vấp ngã lớn lên, chúng ta vốn không phải là người cùng đường." Nàng ấy càng nghĩ càng thấy buồn cười, giọng điệu thoáng chút nhẹ nhõm sau khi buông bỏ: "Đáng lẽ ta nên nghe lời cha, tìm một nam nhân tốt ở Mạc Bắc mà gả, nếu bọn họ dám hỏi những câu như vậy, sớm đã bị ta dùng roi quất cho một trận rồi."

Nàng ấy càng nói với giọng điệu bình thản nhẹ nhàng, Tạ Lang càng thêm hoảng loạn.

Trong lòng như bị ai bóp chặt, đau đớn đến mức gần như không thở nổi, Tạ Lang thấy nàng ấy đứng dậy định đi, vội nắm lấy tay áo nàng ấy, giọng cầu khẩn: "Ta không hiểu, nàng có thể nói rõ hơn được không?"

Chu thị quay người lại, lạnh lùng hỏi: "Chàng còn muốn nghe gì nữa?"

Nghĩ đến lời nàng ấy vừa nói, Tạ Lang không còn có thể tự lừa dối bản thân rằng nàng ấy sẽ quay đầu nữa, tim như bị d.a.o cùn cứa, y dùng hết sức lực, yếu ớt hỏi: "Ta còn có thể làm gì không?" Nói đến đây, y chậm rãi buông tay áo nàng ra, hỏi: "... Trong lòng nàng còn có ta không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 318



"Trong lòng ta có chàng." Chu thị đáp nhanh nhẹn.

Tạ Lang hoàn toàn không ngờ nàng ấy sẽ nói vậy, trong lòng dâng lên niềm vui sướng điên cuồng, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt nàng ấy, tất cả đều tan biến, như rơi xuống hố băng.

"Bởi vì chàng là cha của A Sênh, là phu quân của ta." Nàng ấy vuốt lại tay áo, tuyên án tử hình cho Tạ Lang: "Nhưng ta không còn ngưỡng mộ chàng nữa. Từ nay về sau, chàng nạp thiếp cũng được, thu nạp người khác cũng được, ta đều sẽ không để tâm nữa."

Nói xong, nàng ấy bỏ đi không chút lưu luyến, giống như chỉ vừa nói một lời từ biệt nhẹ nhàng.

*

Tạ Tuân đang độ tuổi trẻ trung, lại từ nhỏ đã luyện võ, vết thương lành nhanh hơn người thường, nằm một thời gian ngắn đã có thể vận động.

Hắn nằm trên giường lâu quá, cảm thấy như sắp quên cả cách đi, vốn Khương Thư Yểu chỉ để hắn đi vài vòng trong sân tam phòng, nhưng hắn lại nhất quyết muốn đi trong phủ.

Khương Thư Yểu không còn cách nào, đành chiều theo ý hắn: "Nếu chàng mệt, nhất định phải nói, đừng cố chống đỡ."

Tạ Tuân bất lực: "Ta bị thương ở ngực, không phải ở chân."

Vừa hay đã ăn xong bữa tối, Khương Thư Yểu coi như hắn đi dạo tiêu cơm, nắm tay hắn, cùng hắn đi dạo trong phủ.

Đi đến một chỗ, Tạ Tuân bỗng dừng lại, Khương Thư Yểu tưởng vết thương của hắn không thoải mái, lập tức lo lắng.

Hắn cảm nhận được, bóp bóp tay nàng: "Ta không sao, chỉ là nhìn thấy nhị ca thôi."

Khương Thư Yểu nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên thấy Tạ Lang ngồi trơ trọi trong đình mát, không biết đã ngồi bao lâu rồi.

Tạ Tuân thấy y ngồi im bất động, vẫn có chút lo lắng, nói với Khương Thư Yểu: "Ta đi nói với huynh ấy vài câu, nàng đợi ta một chút được không?"

Khương Thư Yểu gật đầu đồng ý, đứng tại chỗ đợi Tạ Tuân.

Tạ Tuân chậm rãi bước đến trước mặt Tạ Lang, cho đến khi ngồi xuống, Tạ Lang vẫn không có phản ứng gì.

"Nhị ca." Hắn bất đắc dĩ, lên tiếng gọi.

Tạ Lang hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại nhìn sắc trời, mới phát hiện trời đã tối rồi.

325

"Sao huynh lại ngồi đây thất thần vậy?" Hắn vốn định trêu chọc Tạ Lang vài câu, nhưng khi thấy vẻ mặt của y, liền thu lại nụ cười, hỏi: "Huynh đã nói chuyện với nhị tẩu rồi sao?"

Tạ Lang gật đầu.

Tạ Tuân không biết nói gì nữa, chuyện của nhị phòng hắn không muốn can thiệp, chỉ nói: "Đừng ngồi ủ rũ ở đây nữa, về sớm đi."

Tạ Lang bỗng lên tiếng: "Tam đệ, đệ... đừng phụ tam đệ muội nhé."

Tạ Tuân nhíu mày nói: "Đương nhiên đệ sẽ không."

Tạ Lang nghe vậy mỉm cười: "Ta biết, đệ không phải là ta." Nụ cười của y vẫn ôn hòa như xưa, chỉ là ý vị chua xót quá nặng nề, không còn khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân như trước nữa.

Dù sao cũng là ca ca ruột của mình, Tạ Tuân muốn an ủi, nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Tạ Lang lắc đầu nói: "Ta biết đệ muốn nói gì, không sao đâu. Tam đệ muội còn đang đợi đệ kìa, đệ mau đi đi."

Tạ Tuân ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thư Yểu, nàng đang đá đá viên sỏi chơi ở đằng xa.

Hina

Hắn nghĩ đến những điểm tương đồng giữa Khương Thư Yểu và Chu thị, vẫn không nhịn được nói: "Nhị ca, huynh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

Tạ Lang không hiểu.

"Nếu trong lòng huynh không có nhị tẩu, vì sao lại phải ủ rũ, trở nên như bây giờ. Nhưng nếu trong lòng huynh có nhị tẩu, sao lại để ý đến những nữ nhân khác, nạp họ vào phủ làm tổn thương nhị tẩu?"

Ngay cả đệ đệ mới bắt đầu hiểu tình yêu cũng nhìn ra rõ ràng hơn mình, Tạ Lang lắc đầu nói: "Ta cũng chưa nghĩ ra... Quả thật là cậy mình được yêu, không phải là người tốt.

Thôi được rồi, đệ mau đi đi, ta ngồi thêm một lát nữa, suy nghĩ thêm."

Tạ Tuân gật đầu, đứng dậy đi về phía Khương Thư Yểu.

Vừa đi đến, Khương Thư Yểu đã vội nắm lấy tay hắn, chẳng hề sợ những nha hoàn tiểu tư đi qua nhìn thấy mà cười nàng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 319



Tạ Lang đưa mắt nhìn theo bóng hình khuất dần nơi cuối trời, mãi đến khi bóng dáng kia tan biến hẳn khỏi tầm mắt, y mới bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức miên man, trong lòng dâng lên nỗi bàng hoàng, trống vắng khôn nguôi.

*

Sau khi vết thương của Tạ Tuân chuyển biến tốt, Khương Thư Yểu lại quay về thói quen trước đây, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian nghĩ ngợi về đồ ăn. Mấy hôm trước Tạ Tuân ra kinh công cán, Khương Thư Yểu chuẩn bị không kịp, chỉ có thể đem theo tương và thịt xông khói, nhưng đã có bài học trước, nàng liền bắt đầu suy nghĩ lại về việc làm một số món ăn tiện lợi, dễ làm.

Trong thời gian Tạ Tuân dưỡng bệnh, thường chia sẻ những chuyện thú vị trên đường với nàng, Khương Thư Yểu nghe xong cũng hiểu thêm về thói quen của người cổ đại.

Người bình thường đi đường không mang theo nồi bát muôi gáo gạo thịt rau như du ngoạn, phần lớn đều ăn lương khô. Mấy người Tạ Tuân chê lương khô ăn nhiều bị nghẹn, sẽ dùng hơi nước nóng hun một chút, để lương khô mềm ra rồi mới chấm tương ăn.

Hắn càng nói nhiều, ý tưởng trong đầu Khương Thư Yểu càng rõ ràng.

Trong điều kiện chỉ có nước nóng, làm sao có thể làm ra một món ăn thơm ngon mà lại dễ mang theo đây?

Mấy ngày nay nàng luôn bận rộn trong bếp, sau khi vết thương của Tạ Tuân đỡ hơn một chút, hắn liền theo nàng đến bếp, đứng bên cạnh hóng hớt.

Tạ Tuân bước vào nhà bếp nhỏ, điều đầu tiên nhìn thấy là cửa sổ đã được tháo ra, trống trơn, trước cửa sổ dựng một giá gỗ cao, trên đó treo rất nhiều sợi mì.

Khương Thư Yểu đã tháo cửa sổ ra, lắp lưới mùng vào, giờ nước trong sợi mì đã gần như được phơi khô, vừa hay tiến hành bước tiếp theo.

"Vì sao lại phơi mì lên vậy?" Hắn tò mò hỏi.

Khương Thư Yểu vừa lấy mì xuống vừa giải thích: "Đây chính là mì treo, sau khi phơi khô sẽ dễ bảo quản hơn, lần sau muốn ăn mì thì không cần nhào bột kéo sợi nữa, chỉ cần lấy một nắm mì treo bỏ vào nồi nấu là được."

326

Hina

Tạ Tuân gật đầu, thở dài: "Thì ra còn có thể làm như vậy." Nói xong, ngừng một chút, bỗng nghĩ ra một chuyện: "Nếu vậy, lần sau ta đi đường có thể mang theo mì treo nấu mì, không cần ăn lương khô khô khốc nữa?"

Khương Thư Yểu cười nói: "Chỉ mang mì thì có gì ngon?"

"Còn có tương nữa. Nấu mì treo xong, trộn với tương, vừa đúng." Hắn nhanh chóng sắp xếp bữa ăn xong, chỉ nói vậy thôi, bụng đã có chút đói rồi.

Khương Thư Yểu suy nghĩ một chút: "Vậy cũng được."

Thực phẩm tiện lợi có nhiều loại, ví dụ như bánh mì dầu đỏ, mì trộn khô, mì phủ chăn các loại, ngoài mì ra, còn có miến tiện lợi, đều là dùng nước nóng nấu một chút hoặc ngâm một chút là có thể ăn được.

Nhưng nói đến thực phẩm tiện lợi, chúng đều không bằng người sáng lập ra thực phẩm tiện lợi được ưa chuộng nhất - mì ăn liền.

Mì ăn liền khác với những thực phẩm tiện lợi kể trên, sợi mì của nó được chiên qua dầu, sau khi ngâm nấu sẽ dai hơn, thơm hơn, nếu không có nước nóng, lấy ra ăn khô như mì giòn cũng được, hương vị chẳng kém gì đồ ăn vặt, hơn nữa sau khi chiên dầu còn bảo quản được lâu hơn.

Mì treo nàng làm là loại thông thường dài và mảnh, lấy xuống cho vào nồi nấu chín, vớt ra tráng nước rồi để ráo, đợi đến khi sợi mì gần khô, đổ một lượng lớn dầu vào nồi, cho sợi mì vào.

Một tiếng "xèo" vang lên, mùi thơm của dầu tỏa ra khắp nơi.

Vì Tạ Tuân suốt ngày nằm, Khương Thư Yểu sợ hắn tiêu hóa không tốt, nên vẫn chưa cho hắn ăn đồ nhiều dầu nhiều gia vị, giờ vừa ngửi thấy mùi thơm của dầu, Tạ Tuân liền nuốt nước bọt không ngừng.

Sau khi bọt dầu b.ắ.n tóe lên rồi tan đi, Khương Thư Yểu dùng đũa dài vớt mì ra. Sợi mì đã nhào với trứng gà vào, sau khi chiên có mùi thơm nồng đậm, khống chế lửa vừa phải, sợi mì ra có màu vàng óng, từng sợi rõ ràng, nhìn đã thấy giòn tan ngon miệng.
 
Back
Top Bottom