Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 330



Nhưng Tạ Tuân vẫn đứng đó không đi.

Khương Thư Yểu thấy hắn có chút kỳ lạ, hỏi: "Có chuyện gì không?"

Tạ Tuân muốn nói lại thôi, khóe miệng mím chặt.

Bình thường khi nhìn người khác, ánh mắt hắn trong trẻo, có cảm giác trong suốt đến lạnh lẽo, còn bây giờ biểu cảm vẫn lạnh nhạt xa cách, nhưng đôi mắt lại đặc biệt trong sáng, sáng hơn bình thường rất nhiều, như đang mong đợi điều gì đó.

Hắn do dự một chút, nói: "... Mấy bộ y phục của ta cũng không cần mang theo nữa, không, nếu thay đổi thì mang một bộ là đủ rồi, không chiếm chỗ đâu."

Khương Thư Yểu nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, chậm rãi nhận ra, Tạ Tuân đang... đòi hôn sao?

Nàng ngần ngừ một chút, thử nhón chân hôn hắn một cái.

Lông mi Tạ Tuân khẽ run, cố gắng cúi người xuống, đón lấy nụ hôn của nàng.

Khương Thư Yểu đã hiểu ra, lùi lại nửa bước, trên mặt Tạ Tuân lộ ra vẻ không nỡ.

Hina

Kể từ lần hôn trước, Tạ Tuân luôn nhớ mãi cảm giác đó. Chỉ là chuyện này cuối cùng vẫn khác với nắm tay, nắm tay lúc nào cũng có thể tìm cơ hội, không tệ lắm thì ban đêm trước khi ngủ cũng có thể lén lút đưa tay qua nắm lấy tay nàng, nhưng chuyện này thì không được.

337

Không thể nằm lên giường, đắp chăn lên, rồi hỏi một câu như công việc: "Hôm nay có thể hôn một cái không?"

Khương Thư Yểu không biết Tạ Tuân đang băn khoăn điều gì, sau khi hiểu được mong đợi của Tạ Tuân, nàng định quay người thu dọn đồ đạc tiếp, vừa quay người, lại bị Tạ Tuân nắm tay.

Một cái kéo, nàng không đứng vững, suýt ngã vào lòng hắn.

Tuy trong chuyện hôn hít hắn ngộ ra chậm, kỹ thuật kém, nhưng cũng coi như là tự học được, nhanh chóng cúi đầu bắt lấy môi nàng.

Một người lạnh lùng như vậy, ngay cả hôn người cũng mang theo sự kiềm chế. Khương Thư Yểu chỉ cảm thấy hơi thở của hắn hơi gấp gáp, mùi mực bao quanh nàng, môi in lên môi nàng, cứ thế đứng yên không động đậy, dường như là tiến lên gần hơn một chút, thử ngậm lấy môi dưới của nàng.

Khương Thư Yểu còn chưa kịp phản ứng, phản ứng của hắn lại còn lớn hơn nàng, hơi thở ngưng trệ, toàn thân cứng đờ, như thể không chịu nổi k*ch th*ch này, "ưm" một tiếng, che n.g.ự.c nhanh chóng lùi lại.

Khương Thư Yểu bị động tác này của hắn làm cho sợ hãi, nhìn kỹ lại, trước n.g.ự.c hắn lại còn ứa ra những vệt m.á.u đỏ tươi.

"Chuyện gì vậy?" Nàng vội vàng đến gần, muốn xem vết thương của hắn.

Nhưng Tạ Tuân lại che ngực, luống cuống lùi lại mấy bước: "Không sao."

"Để ta xem nào." Khương Thư Yểu càng thêm lo lắng.

Tạ Tuân đỏ bừng đến tận tai, lùi lại lần nữa, mang theo ý nghĩa cắn răng nói: "Không sao không sao." Hắn thực sự muốn tức c.h.ế.t mình, vất vả lắm mọi chuyện mới suôn sẻ, sao vết thương lại nứt ra chứ.

Cuối cùng Khương Thư Yểu bắt được Tạ Tuân đang chạy trốn, áp giải đến chỗ đại phu.

Đại phu là một lão ngự y đã nghỉ hưu từ trong cung, sau khi thương thế của Tạ Tuân ổn định, ông ấy luôn là người thay thuốc kê đơn.

Sau khi kiểm tra vết thương, ông ấy nghiêm khắc hỏi Tạ Tuân có phải không nghe lời dặn của đại phu mà hoạt động mạnh hay không, nếu không tại sao vết thương tốt như vậy lại nứt ra.

Tạ Tuân gần như muốn chui xuống đất, vội vàng giải thích mình không có.

"Hừ!" Đại phu cảm thấy mình đã nhìn thấu tất cả: "Ngươi chẳng phải là nghĩ rằng mùa săn b.ắ.n sắp đến, công phu b.ắ.n cung không thể bỏ bê, nên không nghe lời lão phu mà luyện tập b.ắ.n cung phải không?"

Tạ Tuân cắn răng: "Ta không có."

Đại phu là một lão già kỳ quặc, nghe vậy cảm thấy kỳ lạ, không làm động tác lớn sao vết thương có thể nứt ra được, chẳng lẽ là y thuật của ông ấy có sai sót. Vì vậy ông ấy hỏi đến cùng, ăn gì làm gì đều hỏi rõ ràng.

Đợi đại phu chẩn mạch xong, đổi thuốc xong, bước ra viết đơn thuốc, Khương Thư Yểu vừa bước vào phòng trong đã thấy Tạ Tuân ủ rũ tựa trán vào cột giường, sắc mặt lạnh lẽo như sắp đóng băng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 331



Nàng hoang mang không hiểu, chẳng lẽ hắn đã cãi vã với đại phu?

Quay ra phòng ngoài, đại phu vừa kê xong đơn thuốc, chẳng nói gì, trao đơn thuốc cho nàng rồi bỏ đi.

Khương Thư Yểu càng thêm ngờ vực, nhìn vào đơn thuốc, thấy đại phu viết vài câu như rồng bay phượng múa.

"Canh đậu xanh hạt sen? Canh thận heo?" Trên đơn thuốc không phải dược liệu, mà là công thức thuốc bổ.

Khương Thư Yểu nhìn xuống dòng cuối cùng, chỉ thấy nơi đó nguệch ngoạc vài chữ to tướng: Người trẻ tuổi, hỏa khí quá vượng!

Săn trường Hoàng gia ở xa, lại không thể đi quá gấp, một đoàn người rầm rộ đi đến săn trường, lặn lội mấy ngày mới tới nơi.

Đến săn trường, sau khi thái giám cung nữ sắp xếp chỗ ở xong, nam nhân không kìm được thay y phục rồi vào săn trường xung quanh đi săn trước, còn nữ nhân phần lớn đều chọn ở lại trong phòng.

Tất nhiên, như mấy người Khương Thư Yểu, Chu thị là không thể ngồi yên.

Chu thị đến săn trường, chẳng đợi nha hoàn thu xếp hành lý, đã đeo dao, vác cung tên, lao thẳng vào rừng. Tạ Lang bất đắc dĩ, chỉ có thể lén lút đi theo sau, sợ nàng ấy nhất thời xung động vào rừng săn hổ.

338

Hina

Còn Khương Thư Yểu thì dẫn theo hai nha hoàn, ba người đeo hộp nhỏ, vào rừng đi chơi.

Săn trường quanh năm được bao bọc, ít người lui tới, Khương Thư Yểu cùng các nha hoàn hái trái cây dại, nhổ vài loại rau dại, cuối cùng đi mệt rồi, tìm được một nơi bên suối trong nghỉ chân.

Bên suối trong tầm nhìn rộng mở, bờ suối toàn đất đá, không nhiều cỏ dại, Khương Thư Yểu thấy môi trường không tệ, bản thân cũng mệt rồi, bèn không tiếp tục leo núi chơi nữa, chuẩn bị ăn trưa ở đây.

Nàng sáng sớm ăn no, bây giờ cũng không đói lắm, chỉ muốn dừng lại ăn chút gì đó lót dạ. Ban đầu định lấy ít điểm tâm ăn, cho đến khi mở hộp ra, thấy bên trong có xúc xích nướng.

Do phải mang theo nhiều đồ, khi thu dọn không tránh khỏi có chỗ sơ sót, ví dụ như xúc xích sống này lại để chung với thức ăn chín.

Khương Thư Yểu vốn chỉ muốn lấy lớp điểm tâm ra ăn, nhưng thấy xúc xích, bỗng thèm quá, bảo nha hoàn vào rừng nhặt ít củi khô về, chuẩn bị nướng ăn.

Sau khi nha hoàn vào rừng, nàng mới phát hiện mình không có xiên tre, không thể nướng xúc xích, đành phải tìm dưới dòng nước một hòn đá bị chà xát trơn bóng, dùng đá chồng thành hai chân, đặt phiến đá ngang lên trên.

Các nha hoàn tìm được củi, nhét vào dưới phiến đá, sau khi đốt củi, phiến đá bị nung nóng, dần dần trở nên nóng bỏng.

Thật ra Khương Thư Yểu muốn dùng đá cuội để nướng đồ ăn hơn, thời hiện đại thường dùng đá núi lửa nướng xúc xích, hoặc nướng bánh bao đá cuội, món ăn nào ra cũng ngon, chỉ vì đá núi lửa hấp thụ nhiệt đều đặn, nhỏ gọn tròn trịa, có thể đảm bảo cho thực phẩm được nung nóng từ mọi hướng, món ăn nướng ra có hương vị tự nhiên mộc mạc.

Sau khi phiến đá nóng lên, dùng đũa kẹp xúc xích lên "xèo" một tiếng, vỏ xúc xích liền co rút lại.

Xúc xích là tự nhà làm, nguyên liệu đầy đủ, thịt ba chỉ xay nhồi đầy ắp. Xúc xích trông tròn tròn mập mập, vỏ xúc xích bị căng đến mức sắp nứt ra. Khương Thư Yểu dùng đũa liên tục đảo xúc xích, để đảm bảo nóng đều, theo mỡ không ngừng chảy ra, vỏ xúc xích phát ra tiếng nổ lép bép, da xúc xích nứt ra, mỡ béo bên trong bị nướng chảy lập tức chảy ra ngoài.

Dù vỏ xúc xích không vỡ, phiến đá cũng dính đầy dầu. Thịt mỡ vốn đã được băm nhỏ hóa thành nước mỡ, thấm ướt thịt nạc với hơi dầu, từ lớp vỏ mỏng như không thấm ra ngoài, mùi thơm nồng đậm lan tỏa xung quanh, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến người ta thèm thuồng,

Khương Thư Yểu nhìn phiến đá, nghĩ nếu Tạ Tuân ở đây, có thể bảo hắn bắt con cá về nướng ăn, hương vị chắc chắn rất ngon.

Nàng đang nghĩ vậy, trong rừng bỗng truyền đến tiếng xào xạc. Nơi này là vùng ngoại vi săn trường, người đến đều là quan lại quyền quý, rất an toàn, nên người đến hẳn là quyến thuộc khác cùng đi chơi... Ý nghĩ này vừa nảy ra, Khương Thư Yểu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 332



"Lạ thật, ta lại ngửi thấy mùi thịt!"

"Ta cũng ngửi thấy."

"Ai da, ta ngửi ngửi xem — sao lại không ngửi thấy? Lâm Văn Nhiêu, có phải huynh hít mạnh một cái hút hết mùi rồi không!"

Khương Thư Yểu nhìn về phía cửa rừng, chỉ thấy giữa bóng cây lay động, một nhóm người mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh từ trong rừng chui ra, xếp thành một hàng dài, cổ duỗi dài ra, ngẩng cằm lên, hít hà mùi hương, đi về phía này.

Cảnh tượng này quá quen thuộc, nếu lại nhô m.ô.n.g lên, kết hợp với trang phục cưỡi ngựa màu xanh đồng nhất của họ, chính là cảnh tượng kinh điển trong phim hoạt hình Mèo và Chuột.

Lâm Thành bước đầu tiên nhìn thấy Khương Thư Yểu đang nướng xúc xích bên bờ, đột nhiên dừng bước, vỗ tay reo lên: "Thật trùng hợp! Tẩu tử, chúng ta ở đây cũng có thể — A!"

Chưa nói hết câu, người đã biến mất.

Khương Thư Yểu ngạc nhiên nhìn xuống, chỉ thấy hắn ta mặt mũi ngơ ngác nằm sấp trên đất.

Lâm Thành vừa dừng lại đột ngột, đường núi lại khó đi, những người phía sau không kịp dừng, cứ thế va chạm nhau đẩy hắn ta ngã xuống.

339

Tạ Tuân đi sau cùng từ xa, thấy vậy lấy tay che mặt thở dài một tiếng, quá mất mặt.

Dù Lâm Thành miệng nói "thật trùng hợp", nhưng thực ra mọi việc đều đã được sắp đặt từ trước.

Tạ Tuân n.g.ự.c có thương tích, không thể cùng họ thỏa thích săn bắn, nên nghĩ ra ngoài lộ diện một vòng rồi sẽ về bầu bạn với phu nhân. Săn b.ắ.n thú vị, phi ngựa thú vị, nhưng đều không bằng ở bên cạnh Khương Thư Yểu thú vị.

Đông cung toàn là một đám mặt dày, đồng lòng cho rằng Tạ Tuân là muốn về ăn món ngon.

Thử nghĩ xem, một người như Khương Thư Yểu, làm sao có thể không mang theo chút đồ ăn ngon khi đi săn mùa thu chứ? Mà bọn họ những năm qua cũng đã chán ngấy món ăn cung nhân nấu khi đi săn rồi.

Thế nên mấy người lấy cớ đưa người bị thương về, đi theo Tạ Tuân đến chỗ ở của Tạ Quốc Công phủ. Chỉ là thấy đã đến giờ ăn, Khương Thư Yểu vẫn chưa về, Tạ Tuân đoán với tính cách không chịu ngồi yên của nàng, chắc hẳn đã đi chơi rồi, nên định ăn qua loa rồi nghỉ ngơi một lát, kết quả bị một đám ăn bám cưỡng ép kéo đi tìm phu nhân.

"Trong rừng nguy hiểm, Bá Uyên, chúng ta nên đi xem thử."

"Đúng vậy, đệ muội chỉ dẫn theo hai nha hoàn, lỡ như có nguy hiểm thì sao?"

Hina

Tạ Tuân thấy bọn họ cãi qua cãi lại, bất đắc dĩ xoa xoa trán, nhìn Lâm Thành đầy vẻ lo lắng nói: "Huynh lo nàng gặp nguy hiểm, mang theo một ống đũa làm gì?"

"..."

Sau đó Tạ Tuân thực sự bị bọn họ quấy rầy phiền quá, đành phải cùng bọn họ đi theo hướng nha hoàn nói để tìm Khương Thư Yểu.

Kết quả khi đám người Đông cung tìm được Khương Thư Yểu, phát hiện nàng chỉ đơn giản bày một tấm đá phiến ở đó làm đồ ăn, trong lòng thực sự có chút thất vọng. Dù sao trong lòng bọn họ vẫn nhớ nhung món lẩu ngày xưa nhất, nếm thử trong mơ gặp lại, ngàn bận không nỡ phải chia ly, tỉnh dậy gối đẫm lệ (?).

Mọi người một tay một chân kéo Lâm Thành bị đẩy ngã sấp xuống đất dậy, Lâm Thành phủi phủi bụi, đi tới hỏi: "Tẩu tử, trưa nay ăn ở đây sao, chúng ta không về ăn à?"

Khương Thư Yểu từ khi bọn họ xuất hiện đã không hiểu chuyện gì xảy ra. Chúng ta là sao? Sao lại thành chúng ta?

Lâm Thành tiến lại gần hơn một chút, liền nhìn rõ hơn xúc xích nướng trên tấm đá phiến.

Xúc xích tròn trịa, vỏ xúc xích nứt toác, mỡ béo chảy ra, nhuộm lên tấm đá phiến trơn bóng một lớp dầu sáng bóng, đang xèo xèo bốc hơi dầu.

Hắn ta nhìn trái nhìn phải, tìm một chỗ ngồi xuống: "Tẩu tử trưa nay chỉ ăn bấy nhiêu đây, không sợ không đủ sao?"

Khương Thư Yểu nhìn Tạ Tuân không dám đến gần ở phía sau, lại nhìn đám sói đói mắt lóe sáng xanh lè, thầm nói: "Ta chỉ dừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn qua loa lót dạ thôi."

Đám người Đông cung lập tức lộ vẻ tiếc nuối trên mặt, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đưa ánh mắt cầu cứu đến quân sư Lâm Thành, hỏi có nên tiếp tục ăn ké bữa này nữa không.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 333



Lâm Thành trầm ngâm một lúc, hỏi: "Tẩu tử còn mang theo đồ ăn gì khác không?"

Khương Thư Yểu không hiểu sao bọn họ đói đến vậy, lại nghĩ đúng là đã đến giờ ăn, bèn nói: "Ta có hái được ít trái cây dại, các huynh đi bắt con cá về, chúng ta cùng nhau ăn qua loa vậy."

Đám người Đông cung làm sao dám không đồng ý, vui vẻ đi ngay.

Tạ Tuân lúc này mới đến gần, lặng lẽ tiến lại, thở dài: "Bọn họ bình thường vẫn vậy, quen thói nhảy nhót rồi, nàng đừng để ý."

Khương Thư Yểu cười nói: "Cũng được, chỉ là hơi tự nhiên quá."

Tạ Tuân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng. Khương Thư Yểu mở hộp ra, bảo hắn ăn ít bánh, Tạ Tuân chưa ăn được mấy miếng thì đám ăn ké Đông cung đã quay lại.

Nước trong thì không có cá, dòng suối bên này quá trong, không có cá bơi, nên bọn họ đã đến chỗ khác bắt ít cá.

340

Người dính nước, giày cũng ướt, mỗi người cầm một cành cây nhỏ cắm cá, vui vẻ trở về như đi du xuân cầm cờ vậy.

"Các huynh đưa cá cho ta, để ta mổ cá." Khương Thư Yểu nói.

Đám người Đông cung vội vàng từ chối: "Không cần không cần, chúng ta tự làm là được." Dù sao cũng là ăn ké, còn phải trông chờ Khương Thư Yểu giúp nướng cá, làm sao dám phiền nàng như thể mình là đại gia chứ.

Khương Thư Yểu đành chiều theo ý bọn họ.

Một đám người ngồi xổm bên bờ suối, nhìn cá trên cành cây không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng không biết ai là người đầu tiên cắt đầu cá, tất cả đều bắt chước theo, nhuộm đá cuội đỏ lòm máu, trông thực sự kinh khủng.

Khương Thư Yểu không chịu nổi nữa, một bên bảo nha hoàn lên giúp đỡ, một bên đặt xúc xích nướng lên lá đã rửa sạch, gọi bọn họ lại: "Các huynh lại đây ăn xúc xích nướng đi, việc thịt cá cứ giao cho người biết làm là được."

Đám người Đông cung cũng không giãy giụa nữa, rửa sạch tay rồi ngồi lại.

May mà Lâm Thành mang theo một ống đũa, nếu không đồ ăn Khương Thư Yểu mang theo còn chưa đủ. Bọn họ cầm đũa trong tay, rất ngượng ngùng, dù sao cũng mặt dày đến ăn ké chút đồ ăn của người ta, thực sự là có chút quá đáng.

Xúc xích không nhiều, mỗi người được chia một cái, vừa mới lấy từ tấm đá phiến xuống, nóng hổi dầu mỡ, dùng đũa chọc một cái, có thể cảm nhận được thịt xay mềm mại bên trong đàn hồi dồi dào, dầu mỡ theo đũa chảy ra ngoài.

Mọi người đồng thanh cảm ơn rồi nâng xúc xích lên trước mặt, mùi thơm dầu mỡ lập tức chui vào mũi, lớp vỏ xúc xích trong suốt bên ngoài ánh lên vẻ bóng bẩy của dầu mỡ, thịt đỏ tươi mềm mại tinh tế bên trong ép ra, thịt mỡ đã bị nướng tan rồi, chỉ còn lại lác đác vài đốm trắng.

Hina

Cắn một miếng, hơi nóng bị vỏ xúc xích khóa chặt bỗng chốc thoát ra, mang theo mùi thơm tươi của thịt và nước sốt đậm đà, khiến người ta nóng đến thở hổn hển, vội vàng lấy xúc xích ra.

Đợi đến khi hơi nóng tan đi, lại đưa vào miệng, nước sốt béo mà không ngấy đánh thức vị giác, hương vị tươi ngon bừng nở từ đầu lưỡi. Vỏ xúc xích dai và có độ đàn hồi, bên trong lại rất mềm mại, thịt xay mịn màng đến mức có cảm giác dẻo quánh, nhưng vẫn giữ được cảm giác của thịt, mỡ tan chảy thấm vào thịt xay, thêm vào xúc xích một chút hương thơm béo ngậy.

Không biết thịt xay làm xúc xích thêm gia vị gì, vị ngon được nâng lên đồng thời lại không lấn át, khi ăn vừa tươi vừa ngọt, hòa quyện lại tạo thành vị ngon gấp bội, vừa có nước thịt vừa có thịt mềm, hận không thể nuốt cả lưỡi.

Bọn họ nâng xúc xích lên, tiếc không nỡ ăn to miếng, bèn dùng răng từ từ xé vỏ xúc xích, rồi vừa thổi vừa dùng răng cửa cắn thịt, động tác này giống hệt như học sinh tiểu học mua xúc xích nướng một đồng trước cổng trường tiếc không nỡ ăn vậy.

Ăn xong xúc xích, chép miệng, l.i.ế.m l**m dầu mỡ ở khóe miệng, rồi nhìn Khương Thư Yểu - người cho ăn - ánh mắt đều thay đổi, tràn đầy sự... kính mộ kỳ lạ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 334



Khương Thư Yểu mở hộp ra: "Còn một ít nữa, ăn không?"

"Ăn, ăn."

"Một cái đủ không?"

"Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn tẩu tử (đệ muội), tẩu tử (đệ muội) thật tốt."

Khương Thư Yểu đặt xúc xích lên tấm đá phiến xong, vỗ vỗ tay, không yên tâm về kỹ thuật mổ cá của nha hoàn, nói: "Các huynh giúp ta lật qua lật lại một chút, ta đi xử lý cá."

Nàng nói xong, đám người Đông cung đang định đưa cho nàng con d.a.o găm mang theo bên mình, thì thấy nàng mở hộp ra, kéo từ tầng đáy ra một cái hộp nhỏ, vừa mở ra, ánh nắng chiếu xuống sáng loà, suýt chút nữa làm mù mắt đám người Đông cung.

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy trong hộp nằm một chồng… d.a.o thái, hình dạng khác nhau, dày mỏng không đồng đều, sáng loáng.

341

Bọn họ thấy cái hộp đặt bên cạnh Khương Thư Yểu, tưởng đó là loại hộp chuyên đựng điểm tâm mà các muội muội nhà mình thích mang theo khi đi du xuân, còn phải cài thêm vài bông hoa nhỏ, rất tao nhã và hoang dã, ai ngờ mở ra lại là một hộp đầy ắp d.a.o thái chứ?!

Trời ơi, đây là một nữ tử kỳ lạ như thế nào đây.

Ánh mắt họ chuyển sang mặt Tạ Tuân, nhất thời có chút phức tạp.

Tạ Tuân ngước mắt lên, cả đám người vội vàng cúi mắt xuống, ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Khương Thư Yểu mổ cá rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xử lý xong cá, mang đến đặt lên tấm đá phiến, vừa hay trên bề mặt tấm đá có một lớp dầu mỡ mỏng, dùng để nướng cá là vừa đẹp.

Nơi đây không có dấu chân người, dòng suối trong vắt, cá chỉ nhờ ăn những con cá nhỏ tôm nhỏ mà lớn lên, thịt đặc biệt tươi mềm, không có mùi tanh, vừa ném lên tấm đá phiến, chẳng mấy chốc mùi thơm đã bốc lên.

Khương Thư Yểu lấy từ trong hộp ra những gia vị đã được phân loại và đóng gói cẩn thận, lần lượt lật mặt rắc lên, rưới gia vị lên, vì không giống như cách làm cá thông thường cần ướp, nên gia vị không thể ngấm vào, nhưng điều này lại càng giữ được hương vị ngọt tươi nguyên chất của cá.

Trên thịt cá trắng mềm như đậu phụ rắc một lớp muối mịn, đợi đến khi da cá dần dần cháy giòn, như ngói lợp nhà cong lên, rưới một lớp nước đường giấm, rắc gừng băm, làm tăng nhẹ hương vị và độ tươi ngon, nhưng lại không phá hỏng mùi vị vốn có của thịt cá.

Ở góc lõm của tấm đá phiến, nàng dùng ớt, tỏi băm, thì là, dầu hào và các gia vị khác để pha nước chấm cay thơm, nếu chê thịt cá nhạt nhẽo không đủ đậm đà, chấm một chút nước chấm cũng được.

Tấm đá phiến càng nướng càng nóng, xèo xèo kêu vang, nước trong thịt cá không ngừng trào ra, khiến cho thịt cá trắng nõn xung quanh cũng không ngừng nhảy múa, run rẩy, mềm mại vô cùng.

Lấy đũa đảo qua đảo lại, thịt cá đã chín thấu, da cá nướng thành màu vàng giòn rụm, thơm ngon bốc mùi. Dập tắt lửa, nhiệt dư vẫn khiến thịt cá không ngừng sôi sục tiết dầu.

"Có thể động đũa rồi." Nàng nói.

Hina

Mấy người không phải chưa từng dùng bữa ngoài trời, nhưng dùng tấm đá phiến nướng cá thì đúng là lần đầu tiên, ngửi mùi thơm, nhìn thịt cá đang tiết dầu, ai còn có thể để ý đến thể diện mà kiềm chế.

Sau khi đồng thanh cảm ơn, họ đồng loạt đưa đũa về phía cá nướng.

Thịt cá béo ngậy tươi ngon, ít xương, cực kỳ mềm mại, khi gắp lên cũng không dám dùng sức, sợ làm vỡ miếng thịt cá mềm mại. Thổi nhẹ vài hơi, đưa vào miệng, lập tức bị hương vị thơm ngon mềm mại chinh phục, cá lớn lên trong suối trong như đã ngưng tụ tinh hoa ngọt ngào trong lành của vùng nước vậy, trong vị thanh đạm còn ẩn chứa vị ngọt tươi.

Bề mặt thịt cá giòn rụm, bọc lớp nước sốt đặc sánh, chỉ cần kéo nhẹ là tách ra khỏi phần thịt cá trắng mềm, đưa vào miệng tràn ngập hương vị giòn thơm, chua ngọt ngon miệng, lại thêm mùi dầu mỡ của thịt ba chỉ, hòa quyện với nước sốt chua ngọt giải ngấy, càng thêm tươi ngon.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 335



Cả đám người không giữ được tư thế, hít hà, vội vàng gắp miếng tiếp theo.

Để tranh giành miếng thịt cá béo ngậy nhất, đũa đánh nhau loạn xạ, ngươi chặn ta ta chặn ngươi, chỉ là ăn cá nướng thôi mà lại ăn ra vẻ sói đói vồ mồi.

"Đừng làm ồn nữa." Khương Thư Yểu lên tiếng.

Cả đám người lập tức rụt đầu rụt cổ ngoan ngoãn xuống, thật thà dùng đũa xếp hàng gắp thịt cá.

Ngay lúc này, Tạ Tuân với vẻ mặt lạnh nhạt, đưa đôi đũa tội lỗi về phía miếng thịt cá béo ngậy nhất.

Mọi người trợn tròn mắt, vừa tiếc nuối vừa kinh ngạc nhìn hắn gắp đi miếng thịt cá béo ngậy nhất, ưu nhã đưa vào miệng.

Hina

Thịt cá vừa mới chín tới vừa mềm vừa dai, hơi nóng khiến vị ngọt tươi béo ngậy của thịt cá càng thêm đậm đà. Nước sốt gừng giấm chua ngọt khiến thịt cá nhuốm một lớp hương thơm nồng nàn, dư vị vô tận, béo ngậy ngon lành.

342

"Còn có nước chấm." Khương Thư Yểu nhắc nhở.

Đãi ngộ người nhà quả nhiên là tốt, còn có người nhắc nhở ăn.

Cả đám người còn chưa cảm thán xong, đã thấy đôi đũa của hắn lại một lần nữa đưa về phía phần béo ngậy nhất của con cá khác, trời ơi, một đũa gắp được lượng bằng ba đũa.

Đôi mắt vốn đã trợn tròn của mọi người lại mở to thêm, khó tin nhìn Tạ Tuân.

Họ trợn mắt, nghiến răng, nuốt nước bọt nhìn Tạ Tuân chậm rãi thưởng thức thịt cá. Đúng lúc Khương Thư Yểu có mặt, không một ai dám nói gì.

Trước đây khi tranh giành đồ ăn, luôn cho rằng Thái tử mới là người có lòng đen tối nhất, không ai giành được y, hôm nay Thái tử không có mặt, kẻ tàn nhẫn nhất cuối cùng đã lộ diện.

Sau khi giành được đồ ăn, trên mặt Thái tử sẽ lộ ra nụ cười đắc ý xấu xa, lúc đó khiến họ tức đến nghiến răng, giờ mới phát hiện, sau khi giành được đồ ăn mà vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không tranh giành gì cả mới là thái độ tàn nhẫn nhất.

Vốn tưởng hôm nay Thái tử không có mặt, họ có thể thoải mái rồi, kết quả...

Hu hu hu, Tạ Bá Uyên, bao nhiêu năm tình cảm và thời gian, rốt cuộc là đã trao nhầm rồi!

Sau khi ăn no, cả đoàn ung dung nhàn nhã đi về.

Đám tham ăn giúp Khương Thư Yểu xách hộp, vây quanh nàng mà đi, người nói câu này kẻ nói câu kia, sợ nàng vấp ngã.

"Tẩu tử, tẩu cẩn thận, phía trước có hố đấy."

"Ai da, có cành cây kia kìa, tẩu phải cẩn thận."

Tạ Tuân bất đắc dĩ, kéo kéo tay áo Khương Thư Yểu, nàng quay đầu nhìn hắn.

"Đừng để ý đến bọn họ." Hắn nói: "Bọn họ chỉ muốn tiếp tục ăn ké thôi."

Khương Thư Yểu dở khóc dở cười: "Không sao đâu, ta biết mà, ta không để ý đâu."

Tạ Tuân hừ hừ hai tiếng trong lòng, tính cách thích chia sẻ món ngon chia sẻ niềm vui của phu nhân thật khiến người ta vừa yêu vừa giận.

Hắn đỡ cánh tay Khương Thư Yểu, nhìn chằm chằm xuống chân nàng, sợ nàng trật chân giữa núi rừng.

Khương Thư Yểu cảm thấy bàn tay hắn đỡ cánh tay mình mạnh mẽ có lực, lo lắng nói: "Thương tích của chàng vẫn chưa lành hẳn, lo cho bản thân trước đi."

"Ta đã khỏe rồi." Tạ Tuân tự cho rằng mình không có gì đáng ngại, cần gì phải cẩn thận như vậy.

"Lỡ như vết thương lại nứt ra chảy m.á.u thì sao?" Khương Thư Yểu nói: "Ngày đó—"

"Ngày đó chỉ là một tai nạn!" Tạ Tuân vội vàng ngắt lời, có vẻ như muốn che giấu điều gì, khiến đám khỉ dẫn đường phía trước đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

"Bá Uyên, sao thương tích lâu như vậy mà vẫn chưa lành? Thương thế của huynh vốn hồi phục rất nhanh mà." Có người ân cần hỏi: "Chẳng lẽ là ở nhà nghỉ ngơi quá lâu, lại được nuông chiều cả ngày..."

Sắc mặt Tạ Tuân tối sầm lại, bọn họ lập tức im bặt.

Ánh mắt họ rơi xuống người Khương Thư Yểu, có vẻ như đã nhìn thấu nhưng không nói ra, với tính cách của Khương Thư Yểu, làm sao có thể không chăm sóc chu đáo cho người bị thương, món ngon vật lạ gì cũng dâng lên, ôi.

Tạ Tuân cảm thấy đám người này quá phá hỏng bầu không khí, lại sợ bọn họ lải nhải nói những lời đó khiến Khương Thư Yểu nghĩ hắn yếu ớt, trên đường tiện tay b.ắ.n hai con gà rừng về, để chứng minh với nàng thương thế của hắn đã không còn vấn đề gì.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 336



Sau khi cả đoàn đến nơi ở của Tạ Quốc Công phủ, Tạ Tuân liền đuổi bọn họ đi, tuy họ không nỡ, cũng không tiện tiếp tục ăn ké uống ké, chỉ đành nghĩ đến lần sau lại tìm cách lấy lòng Khương Thư Yểu.

Sau khi Tạ Tuân giương cung b.ắ.n tên, Khương Thư Yểu liền lo lắng vết thương của hắn sẽ nứt ra, dưới sự cam đoan nhiều lần của Tạ Tuân, nàng vẫn đuổi hắn đi nằm nghỉ ngơi một lát.

Sau khi Tạ Tuân đi rồi, Khương Thư Yểu liền ngẩn người nhìn hai con gà rừng hắn b.ắ.n về, cuối cùng nhìn đến đói bụng, bèn tìm cung nhân xin ít cánh gà và gạo nếp.

343

Trước khi ướp cánh gà thì hấp chín gạo nếp trước, đợi đến khi nguội rồi mới có thể xào. Cánh gà dùng kéo gỡ xương rồi ướp gia vị, lúc này đem gạo nếp đã hấp chín để nguội trộn với đậu xanh xào lên, xào xong cho vào bát, cánh gà cũng đã ướp xong, có thể tiến hành bước tiếp theo.

Vừa chuẩn bị nhồi gạo nếp vào cánh gà, Tạ Tuân đã ló đầu ra từ khung cửa.

Hina

"Không phải bảo chàng đi nghỉ một lát sao?" Nàng vừa hỏi, vừa nhanh nhẹn dùng thìa nhồi gạo nếp vào cánh gà.

Tạ Tuân nói: "Nghỉ rồi." Thực ra chỉ là thay bộ y phục, nằm xuống trở qua trở lại không ngủ được, không nhịn được đi tìm Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu thấy hắn không muốn cũng không khuyên nữa, tiếp tục công việc trên tay.

"Nàng đang làm món gì vậy?" Tạ Tuân cũng rất bội phục Khương Thư Yểu, bất kể ở đâu cũng có thể đặt món ngon lên hàng đầu. Vốn tưởng lần đi săn mùa thu này xa rời nhà bếp, nàng hoặc là đi dạo trong rừng chơi đùa, hoặc là ở trong phòng bầu bạn với hắn, kết quả nàng lại xin cung nhân ít nguyên liệu về, tiếp tục nghiên cứu món ăn.

"Cánh gà bọc cơm."

Tạ Tuân thấy nàng nhồi gạo nếp đã xào chín vào cánh gà sống, rất khó hiểu: "Làm thế nào vậy, sao cánh gà lại sống, còn gạo nếp nhồi vào lại chín rồi?"

"Nhồi vào rồi nướng chín là được, gạo nếp bên trong vốn đã chín rồi, không cần lo lắng nướng không chín, còn nước gà và dầu mỡ từ cánh gà nướng sẽ thấm vào gạo nếp..." Nàng nói đến đây, chợt sững người: "Không đúng, không có lò nướng thì nướng kiểu gì?"

Nàng chỉ nhất thời hứng chí muốn làm món ăn thú vị, lại quên mất đây không phải ở Tạ Quốc Công phủ, không có lò nung.

Đang lúc nàng do dự không biết xử lý thế nào với mấy cánh gà bọc cơm đã nhồi xong, có thái giám đến truyền lệnh của Lâm Quý phi, bảo Khương Thư Yểu qua gặp bà ấy.

Khương Thư Yểu do dự một chút, trực tiếp mang cánh gà bọc cơm đi theo, ở đây thiếu dụng cụ, chỗ Quý phi nương nương chắc chắn có thể tìm được vật thay thế, dù là đặt vào lò nhỏ nướng cũng được. Đến nơi mới phát hiện, lần này đến không phải địa bàn của Lâm Quý phi, mà là chỗ của Hoàng hậu.

Khi Khương Thư Yểu đến, Hoàng hậu cùng các tiểu thư khuê các đều ở đó, đang vui vẻ trò chuyện, thế nên Khương Thư Yểu bưng một rổ cánh gà sống trông rất lạc lõng.

Lâm Quý phi và Hoàng hậu có việc bàn bạc, sau khi bàn xong ở lại trò chuyện, đúng lúc cháu gái Hoàng hậu đến bái kiến, các tiểu thư khác muốn lấy lòng quý nhân cũng đều đến bái kiến, một đám người tụ tập thành một đại sảnh, người nọ nói một câu kẻ kia nói một câu rất là náo nhiệt. Dù sao Thái tử cũng đến tuổi chọn phi tần rồi, ai cũng muốn thể hiện tốt trước mặt quý nhân.

Tính tình Hoàng hậu hiền lành dịu dàng, thích nhất là hậu bối, nhìn đám tiểu thư yểu điệu như những bông hoa, luôn cười tươi, không hề chê bọn họ phiền phức.

Hoàng hậu xuất thân tôn quý, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tính cách đoan trang đại khí, Lâm Quý phi thì khác, trước khi vào cung bà ấy đã từng lăn lộn trong đám nam nhân, khi tức giận, không cần phí lời, trực tiếp sai người dưới cầm gậy đánh người cũng có, giờ nhìn các nàng nói qua nói lại châm chọc nhau, chỉ thấy ồn ào khiến người ta đau đầu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 337



"Hoa cài đầu của Vạn tiểu thư thật đẹp, dù là đầu thu, đeo vào cũng rạng rỡ như ngày xuân vậy."

"Lý Tam tiểu thư quá khen rồi, cô không cài trâm ngọc cũng chẳng trang điểm, có thể ví như hoa sen mới nở, tự nhiên không cần chạm trổ, ngược lại làm cho chúng ta thích đồ trang sức trông quá tục tĩu."

Lý Tam tiểu thư thầm lo lắng, lén lút liếc nhìn về phía Lâm Quý phi, ai mà không biết Lâm Quý phi thích nhất là đồ trang sức vàng bạc châu báu.

"Các cô nương này, đứa nào đứa nấy khiêm tốn quá, theo ý bản cung, đều xinh đẹp cả, mỗi người một vẻ đẹp riêng." Hoàng hậu vui vẻ nói.

344

Lâm Quý phi nâng chén trà cười mà không nói, phiền c.h.ế.t đi được, chỉ có chút mánh khóe vặt vãnh mà cũng dám đến trước mặt ta khoe khoang ư? Khi ta còn đang quấy phá trong hậu cung thì các ngươi còn chưa ra đời. Cũng chỉ có tính cách như Hoàng hậu mới nghĩ rằng mọi người đều là tỷ muội tốt yêu thương nhau, thậm chí còn nghĩ trong hậu cung toàn là những người tốt không tranh giành, chẳng phải vì bị ta đánh cho tơi tả rồi sao.

Bà ấy dùng thìa vàng trong chén trà soi gương. Nói thêm nữa, đẹp, đẹp hơn được lão nương không?Thấy các nàng vẫn tiếp tục đấu khẩu, sắp bắt đầu ngâm thơ đối đáp để khoe tài, Lâm Quý phi không thể chịu đựng được nữa, sai người đi gọi Khương Thư Yểu đến.

Không nói gì khác, chỉ cần nàng lộ diện ở đây, những kẻ đang tâng bốc vẻ đẹp của nhau kia sẽ phải đỏ mặt vì xấu hổ.

Lâm Quý phi nghĩ đến cái rương lớn mà Tạ Quốc Công phủ mang theo, trong lòng càng thêm hứng thú xem kịch hay. Cháu gái theo bà ấy, đi đâu cũng mang theo cả rương quần áo trang sức, không biết hôm nay ăn vận ra sao, chắc hẳn phải cài thêm nhiều trâm vàng bước d.a.o mới tốt, để lấn át khí thế của bọn họ, cái gì mà phù dung, cái gì mà thanh liên, chỉ có mẫu đơn mới thực sự là quốc sắc thiên hương.

Rồi bà ấy nhìn thấy Khương Thư Yểu mặc một bộ y phục đơn giản dễ chăm sóc, tóc búi gọn gàng sạch sẽ, tay còn bưng một cái chậu đi đến.

Lâm Quý phi ngớ người, những kẻ đang đấu khẩu cũng ngớ người, ngay cả Hoàng hậu vẫn luôn mỉm cười cũng ngớ người.

Khương Thư Yểu vội vàng đưa chậu cho cung nữ đứng sau, cung kính hành lễ với Hoàng hậu và Lâm Quý phi.

Hoàng hậu chưa kịp nói gì, Lâm Quý phi đã đặt chén trà xuống, khó tin nói: "Sao con lại mặc bộ này ra đây?"

Khương Thư Yểu thắc mắc đáp: "Thưa nương nương, con vừa đang chuẩn bị thực phẩm, mặc bộ này dễ chăm sóc, dù có dính bẩn cũng tiện thay giặt."

Lâm Quý phi nghiến răng: "... Cũng không chải chuốt gì mà đã ra đây sao?"

Khương Thư Yểu nhìn sang các quý nữ ngồi bên cạnh, người nào người nấy ăn mặc lộng lẫy, còn có người mặc y phục màu nhạt, nào có vẻ gì là đi săn mùa thu.

Nàng hơi nghi ngờ cách ăn mặc của mình có gì không ổn, nhưng ở nhà nàng vẫn luôn mặc như vậy, Tạ Tuân chưa từng nói gì, còn mỗi ngày đều mong ngóng được hôn nàng.

Hoàng hậu vội vàng giải vây, gọi nàng lại: "Để ta xem nào, nhìn đứa trẻ này, quả là một người hiền thục đảm đang."

Lâm Quý phi tức đến nỗi như con cá nóc, nhìn khuôn mặt đẹp như đào lý của Khương Thư Yểu - giống hệt mình, không thể không bội phục tài nói dối trắng trợn của Hoàng hậu.

Hina

Kể từ khi Lâm Quý phi húp ốc trước mặt Khương Thư Yểu, nàng đã không còn kính sợ Quý phi nữa, trực tiếp hỏi: "Nương nương, người gọi con có việc gì?"

Lâm Quý phi lười biếng đáp: "Không có việc gì, chỉ là gọi con đến góp vui, cùng nhau vui vẻ thôi."

Khương Thư Yểu đang định nói tiếp, nhưng cảm thấy ánh mắt của Hoàng hậu luôn dõi theo mình không rời.

Thực ra là vì Hoàng hậu quá tò mò về Khương Thư Yểu. Khi xưa Tướng Dương Bá phủ nằng nặc đòi gả Khương Thư Yểu cho Tạ Tuân, Lâm Quý phi khóc lóc đến cầu xin bà ấy, nhất quyết mời bà ấy đích thân nói chuyện hôn sự, bà ấy vốn không muốn, nhưng bao năm nay Lâm Quý phi và bà ấy giúp đỡ lẫn nhau, nhiều lần vạch trần âm mưu hãm hại Thái tử, bà ấy nợ Lâm Quý phi rất nhiều, Lâm Quý phi chỉ mở miệng cầu xin một lần duy nhất, làm sao bà ấy có thể không đáp ứng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 338



Tục ngữ dân gian thường nói, dưa xoài ép buộc không ngọt, dù cuộc hôn nhân này thành, Khương Thư Yểu ở Tạ Quốc Công phủ cũng không thể sống tốt được.

Không ngờ mọi chuyện không như bà ấy tưởng tượng, sau khi Khương Thư Yểu gả về, dường như đã trở thành một con người khác, bà ấy thường nghe Thái tử nhắc đến Khương Thư Yểu, khen ngợi không ngớt.

345

Mới đây thôi, sau khi xử lý xong vụ th*m nh*ng đê điều trở về, đến cung dùng bữa, nhất định đòi ăn bánh bao chấm nước sốt, còn phải là bánh bao to, làm cho ngự thiện phòng một phen bối rối.

Bà ấy ban cho Khương Thư Yểu một chỗ ngồi bên cạnh mình, muốn nói chuyện nhiều hơn với nàng, giải tỏa những thắc mắc trong lòng.

Nào ngờ điều này lại khiến các quý nữ bên cạnh đỏ mắt ghen tị.

Khương đại đã cướp mất Tạ Lang thì thôi, hôm nay lại đến đây cướp ánh hào quang của bọn họ, điều này không thể chịu đựng được.

Cháu gái Hoàng hậu lên tiếng đầu tiên: "Tạ phu nhân, không biết cô mang vật gì đến đây, trông đỏ lòm như máu, có vẻ đáng sợ quá."

Khương Thư Yểu vừa ngồi xuống, nghe xong liền nhớ ra chuyện chính, thưa với Lâm Quý phi: "À, thưa nương nương, nếu người không có việc gì cần nói với con, vậy con có thể mượn nồi niêu bếp núc ở chỗ người được không?"

Lâm Quý phi tức đến ngửa người ra sau, một vị quý phi tuyệt sắc đầy tâm cơ như bà ấy sao lại có một đứa cháu gái ngốc nghếch đến thế.

Bà ấy chợt nghĩ ra, nhớ đến tài nấu nướng của Khương Thư Yểu, lập tức gật đầu nói: "Tất nhiên là được, nhưng không cần đến chỗ ta đâu, cứ ở đây chỗ Hoàng hậu nương nương là được, tỷ tỷ nghĩ sao?" Không vì gì khác, không thể dùng nhan sắc để lấn át bọn họ được, vậy thì dùng tài nấu nướng để chiếm được sự ưu ái của Hoàng hậu cũng là một điều thú vị.

Hoàng hậu tất nhiên là gật đầu.

Hina

Lúc này Khương Thư Yểu mới trả lời câu hỏi của cháu gái Hoàng hậu: "Đó không phải là m.á.u me gì đâu, mà là gia vị ướp thịt do ta pha chế."

Nói xong, nàng hành lễ cáo lui với Quý phi và Hoàng hậu, rồi đi ra phía sau để xử lý món cánh gà bọc cơm.

Hoàng hậu cười nói: "Đứa trẻ này, tâm tư thuần khiết, một lòng chỉ lo về ẩm thực, ta còn chưa từng thấy cô nương nào như vậy."

Bầu không khí lại trở nên sôi động.

Hoàng hậu hằng ngày không thể thiếu dược thiện, nên nơi ở của bà ấy có dựng một nhà bếp nhỏ. Vì hàng năm Hoàng thượng đều đến vùng này để săn bắn, nên nhà bếp được xây dựng ở đây có đầy đủ dụng cụ, chỉ riêng bếp lò đã có mấy loại.

Không có lò nướng, Khương Thư Yểu đặt cánh gà bọc cơm vào bếp lò nhỏ để nướng, đợi đến khi cánh gà bắt đầu nhỏ dầu thì quét một lớp mật ong lên da gà, dựng hai thanh sắt lên, dùng lửa nướng trực tiếp.

Ngọn lửa l.i.ế.m qua cánh gà, lớp nước mật bên ngoài dần trở nên trong suốt, mỡ chảy ra ngoài, va chạm với nhiệt độ nóng bỏng của lửa, phát ra tiếng xèo xèo. Theo lượng dầu nướng ra càng ngày càng nhiều, da gà dần chuyển thành màu nâu vàng bóng bẩy, mùi thơm của cánh gà nướng ngày càng đậm đà, rơi xuống theo những giọt dầu, lửa bếp b.ắ.n ra những tia sáng đỏ rực, mùi thơm ngọt của nước mật cháy khét tỏa ra từ nhà bếp, dần dần bay xa.

Các cung nữ thái giám trong nhà bếp đều nuốt nước bọt tò mò nhìn vào trong phòng, trước đây khi nướng thịt cũng chưa từng có mùi thơm ngon đến thế, không biết đã dùng cách nào.

Khương Thư Yểu nướng xong tất cả cánh gà bọc cơm mang theo, gắp vào đĩa, lúc đến đây định nướng xong một nửa cho Quý phi, một nửa mang về, nhưng giờ bên kia đang trò chuyện vui vẻ, nàng bưng cánh gà bọc cơm vào như vậy có phải quá không hợp lẽ không.

Đang suy nghĩ, có một viên thái giám đến: "Tạ phu nhân, Quý phi nương nương sai nô tài đến hỏi xem người đã làm xong chưa, nếu xong rồi thì mau đến đi."

Khương Thư Yểu bèn đi theo hắn ta trở lại.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 339



Nàng chưa đến nơi, mùi thơm đã len lỏi vào mũi những người đang trò chuyện vui vẻ.

Giọng nói của các nàng dần dần im bặt, bị mùi thơm này thu hút. Quả là một mùi hương kỳ diệu, vị thơm của thịt pha lẫn vị ngọt của mật ong, trong vị ngọt lại có mùi thơm cháy của than nướng, còn có nhiều loại gia vị khó phân biệt, hương vị phong phú nhiều tầng, ngửi vài lần đã không thể không bị mùi hương này hấp dẫn.

Các nàng còn đang suy nghĩ đó là món gì, Khương Thư Yểu đã bước vào, phía sau là một viên thái giám bưng đĩa.

Cánh gà nướng vốn đã là món có mùi thơm nức mũi, huống chi là cánh gà bọc cơm to như thế này, nhìn thoáng qua thấy một miếng to, hơi thô ráp, nhưng nhìn kỹ lại, cánh gà vừa ra lò vẫn đang xèo xèo tiết dầu, các góc cạnh hơi co lại, ánh lên màu vàng cháy, bề mặt lấp lánh ánh sáng trong suốt của dầu mỡ, càng làm nổi bật lớp da màu nâu vàng mật ong trông vô cùng hấp dẫn và ngon miệng.

"Đây là... cánh gà?" Hoàng hậu ngẩn người, bình thường bà ấy ăn cơm chưa từng ăn cả một cánh gà to như vậy, toàn là làm những món tinh tế như viên thịt gà, thịt gà xay, sao nhà bếp dám bày một miếng cánh gà to để bà ấy gặm chứ.

"Đúng vậy." Vì Hoàng hậu có mặt, Lâm Quý phi không thể độc chiếm được nữa.

Khương Thư Yểu ra hiệu, viên thái giám bưng đĩa đến trước mặt Hoàng hậu.

"Nếu Hoàng hậu nương nương không chê, xin hãy thử món cánh gà bọc cơm này."

Hoàng hậu tất nhiên không phải là người kiêu kỳ cao ngạo, nhưng nhìn cả một cánh gà to như vậy bà ấy vẫn cảm thấy lo lắng, một miếng to như thế này phải ăn như thế nào đây.

Hina

Lâm Quý phi thấy vậy không hiểu sao lại thấy buồn cười, bà ấy từng húp ốc rồi, chuyện ăn uống gì đã ném ra sau đầu từ lâu, chẳng qua là gặm cánh gà thôi mà, việc đơn giản làm sao.

Khương Thư Yểu nhận ra sự e ngại của Hoàng hậu, nói: "Cánh gà này đã được tách xương, chỉ còn lại da thịt, bên trong nhồi đầy đậu xanh và gạo nếp đã xào qua, chỉ cần dùng đũa gắp lên ăn là được. Lớp ngoài cùng thơm giòn đậm đà, bên trong thịt gà mềm mại, nước sốt đầy đặn, lớp trong cùng gạo nếp đầy ắp, dẻo dai thơm ngon, một miếng vừa có thịt vừa có cơm, rất đã miệng."

Đừng nói là Hoàng hậu, ngay cả những quý nữ bên cạnh đang nín nhịn nghe nàng nói xong, cũng đều đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.

Lâm Quý phi động đũa trước, không nhã nhặn gì mà dùng đũa xiên lấy cánh gà bọc cơm, cắn một miếng ở phần đầu cánh gà. Bà ấy sinh ra đã đẹp, dù ăn uống không nhã nhặn, nhìn vào vẫn khiến người ta vui mắt.

Hoàng hậu thấy vậy, đầu lưỡi bỗng tiết ra nước bọt, dù không thích đồ nhiều dầu mỡ nhưng lúc này cũng có chút rục rịch muốn ăn.

Lâm Quý phi cắn một miếng nhỏ cánh gà bọc cơm, da gà bên

ngoài quét mật ong nướng lên rất dai, ở các góc hơi giòn giòn, sau khi cắn vào da, mùi thơm nồng của thịt lập tức bùng ra. Nước thịt và dầu mỡ của cánh gà đều đã được nướng ra hết, nhưng bị lớp da bên ngoài giữ chặt lại, lúc này ào ạt tuôn ra, thịt gà tươi thơm mọng nước mềm mại đến cực điểm, dường như không cần nhai đã có thể tan trong miệng.

Gạo nếp chắc nịch đầy đặn, từng hạt đều có độ đàn hồi, nước thịt gà và dầu mỡ thấm vào gạo nếp, vừa có vị tươi mát của đậu xanh, vị thơm ngọt của gạo nếp, lại có vị thơm ngon đậm đà thuần túy của thịt, rõ ràng chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thỏa mãn sảng khoái.

Bà ấy đặt cánh gà bọc cơm xuống, từ từ thưởng thức hương vị trong miệng, để cho thịt mềm và gạo nếp va chạm hòa quyện trong miệng, nếu không có người ở đây, bà ấy đã muốn cầm cánh gà bọc cơm lên gặm rồi.

"Hoàng hậu nương nương, người mau nếm thử đi." Lâm Quý phi bỗng cảm thấy đắc ý, cháu gái của ta đẹp người là một chuyện, tài nấu nướng lại còn tuyệt vời đến thế, còn ai có thể sánh bằng nàng, CÒN! AI! NỮA!
 
Back
Top Bottom