Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 200



Khương Thư Yểu kiên nhẫn giải thích cho Chu thị, Chu thị chăm chú lắng nghe, đôi khi sợ quên còn lấy bút lông ghi chép.

Sau khi giới thiệu xong các loại gia vị, Khương Thư Yểu lại dẫn nàng ấy nhận biết các nguyên liệu trước mặt, cách chế biến, giá trị dinh dưỡng, các cách kết hợp khác nhau, vân vân.

Mặc dù Chu thị có phần mơ hồ, nhưng vẫn theo kịp nhịp độ của nàng, không ngừng cảm thán nấu ăn thật thú vị và kỳ diệu.

Sau khi giảng xong kiến thức cơ bản, Khương Thư Yểu bắt đầu tự tay xào gia vị nền cho mì cay.

Mì cay có nhiều biến thể, như mì cay xiên que, mì cay nước dùng xương, mì cay nồi đất, vân vân, mỗi vùng có cách làm khác nhau. Mì cay Tứ Xuyên và Trùng Khánh nặng về vị cay và tê, trên mặt nổi một lớp dầu đỏ, ngửi đã thấy mùi thơm cay mặn nồng nàn.

Hina

Còn mì cay miền Bắc chú trọng hơn vào chữ "tươi", dầu mỡ không nhiều như vậy, thường dùng nước dùng xương đậm đà làm nền, thông thường còn rưới thêm một muỗng tương vừng đặc sánh, tươi ngon đậm đà.

Chu thị ghi chép điên cuồng, tán thưởng: "Muội muội thật nhiều ý tưởng."

Dù sao thời gian cũng dư dả, Khương Thư Yểu lại rất kiên nhẫn, bèn giải thích tỉ mỉ từng bước một, cuối cùng khi thực hành còn để Chu thị thử làm theo.

"Làm hỏng cũng không sao, nấu ăn vẫn cần có sự thuần thục, đặc biệt là bước nêm nếm, rất cần vị giác nhạy bén và kinh nghiệm tích lũy."

Chu thị gật đầu.

Sau khi Khương Thư Yểu xào một ít gia vị nền, Chu thị dùng đũa chấm một chút nếm thử.

Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên nàng ấy nếm thử vị "cay".

Đầu lưỡi bùng lên một cảm giác cay nồng như lửa đốt, nàng ấy sững sờ, hít một hơi khí lạnh: "Mùi vị cay nồng này là do loại gia vị nào?"

205

Khương Thư Yểu chỉ vào ớt khô: "Đây này. Gọi là ớt, có thể dùng nguyên quả, cũng có thể thái nhỏ hoặc nghiền thành bột. Chỉ có điều số lượng không nhiều, mẫu thân muội cho người tìm từ hải ngoại về, vừa mới trồng đại trà ở trang trại, ước chừng cuối thu sẽ thu hoạch được."

Chu thị gật đầu, thở dài: "Ta thích mùi vị này, sảng khoái như uống rượu vậy."

Nàng ấy lại nếm thử thêm một chút gia vị nền, vừa mặn vừa cay, vị rất đậm đà, khiến người ta nghiện.

Sau đó nàng ấy bắt đầu xào gia vị nền, theo tỷ lệ và các bước đã ghi nhớ, xào nấu một cách có trật tự.

So với những người mới học nấu ăn thông thường, Chu thị có thể nói là rất có tài năng, không hề luống cuống hay lộn xộn, đến khi nàng ấy xào xong, Khương Thư Yểu cũng ngạc nhiên trước sự thành công của nàng ấy.

Chu thị ngửi ngửi mùi thơm cay vừa xào xong, lo lắng nói: "Không biết vị như thế nào."

"Nếm thử là biết ngay."

Khương Thư Yểu cầm đũa nếm một chút. Chu thị căng thẳng nhìn nàng.

Khương Thư Yểu nhíu mày.

Chu thị càng thêm căng thẳng, nắm chặt cuốn sổ nhỏ trong tay.

"Nhị tẩu." Khương Thư Yểu đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Muội nghĩ tẩu có thể có chút tài năng trong việc nấu nướng." Hương vị xào ra có khác biệt với của Khương Thư Yểu, nhưng vẫn rất ngon, rất thành công.

Chu thị "à" một tiếng, rồi hưng phấn nhảy lên, cũng cầm đũa nếm thử.

Chính nàng ấy cũng ngạc nhiên: "Lại thành công rồi." Nàng ấy vui vẻ chống nạnh: "Chẳng lẽ ta thật sự có tài năng trong việc nấu nướng sao?"

Khương Thư Yểu cười với nàng ấy, dỗ dành nàng ấy: "Phải phải phải."

Chu thị tự tin tăng gấp bội, xắn tay áo lên, hận không thể lập tức xào hết tất cả gia vị trong nhà bếp, bị Khương Thư Yểu ngăn lại.

Khi hai người làm xong mì cay, gần đến giờ ăn rồi.

Một nồi lớn đầy ắp, hai người bọn họ không thể nào ăn hết được. Vì vậy Khương Thư Yểu nghĩ đến việc gửi một ít sang đại phòng, phần còn lại để lại một ít cho Tạ Tuân, cơ bản có thể dọn dẹp xong.

Chưa kịp gửi đi, Từ thị đã đến trước.

Từ thị đến tìm Chu thị để hợp tác làm sổ sách, thấy Khương Thư Yểu cũng ở đó, ngạc nhiên nói: "Tam đệ muội, sao muội cũng ở đây? Không phải muội chỉ đến đây vào bữa trưa hàng ngày sao?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 201



Khương Thư Yểu giải thích: "Hôm qua nhị tẩu nói muốn học nấu ăn với muội, nên từ nay về sau ban ngày muội sẽ ở đây dạy tẩu ấy."

"Học nấu ăn?" Từ thị nhìn về phía Chu thị.

Chu thị đang trong trạng thái phấn khích, quên đi sự không vui với Từ thị, nói: "Phải đấy, tam đệ muội khen ta có tài năng đấy."

Từ thị lại nhìn về phía Khương Thư Yểu để xác nhận, Khương Thư Yểu gật đầu.

Chu thị nhìn ra ngay Từ thị không tin lời mình, nói: "Mì cay ta làm vừa mới ra nồi, tam đệ muội nói hương vị rất ngon."

Ban đầu không muốn để Từ thị quấy rầy hai người, nhưng để tranh giành khí thế này, nàng ấy đành phải nói: "Hay là tẩu nếm thử xem?"

Từ thị đã lâu không thấy Chu thị có vẻ mặt hăng hái như vậy, nghe vậy do dự gật đầu, coi như nể mặt vậy.

Ba người ngồi xuống trước bàn ăn, nha hoàn bưng bát lên.

Từ thị vừa nhìn thấy mì cay trong bát, lập tức ngớ người: "Cái này..." Nàng ấy còn tưởng Chu thị thật sự học được cách nấu ăn, kết quả lại bưng lên một bát hầm lộn xộn.

Khương Thư Yểu giới thiệu: "Đây là mì cay, lấy nước dùng xương làm nền, dùng đủ loại thực phẩm nấu chung, có cả mặn lẫn chay, tuy nhìn có vẻ thô sơ, nhưng hương vị tuyệt lắm."

Từ thị do dự nhìn vào bát, đoán xem đây có phải là Khương Thư Yểu đang dỗ Chu thị vui lòng hay không.

Chu thị ngửi mùi thơm phức của mì cay, nôn nóng nói: "Được rồi, động đũa thôi."

Nước dùng xương nấu ra màu trắng sữa, gia vị xào chỉ để tăng thêm hương vị, phần lớn vẫn là nước dùng xương chiếm chủ đạo, nên trên mặt chỉ nổi lên những váng dầu nhẹ nhàng.

206

Màu sắc trong nước dùng phong phú, có lát sen trắng, mộc nhĩ đen, rau cải xanh, cà tím... đủ màu sắc trộn lẫn vào nhau, hình dạng cũng khác nhau rất nhiều, nấm tròn trịa, rau xanh dài, cá viên cua que đủ kích cỡ, đủ loại đủ kiểu.

Ở giữa rưới một muỗng lớn tương vừng đặc, trên cùng rắc hành lá, rau mùi, ớt thái hạt lựu, trông vừa phong phú vừa tự nhiên, khiến người ta tò mò về hương vị của nó.

Hina

Dùng đũa khuấy mì cay một chút, tương vừng tan vào nước dùng, hơi nóng tỏa ra, thoảng lên một mùi thơm nồng nàn, vừa có vị ngọt đậm của nước dùng xương, vừa có chút cay nồng mặn tê, tầng hương phong phú, khiến người ta thèm thuồng.

Gắp lên một miếng mộc nhĩ, nước dùng hòa quyện tương vừng hơi sánh, mộc nhĩ đen bám nước dùng màu nâu trắng, một miếng vào miệng, đầy vị thơm ngon.

Mộc nhĩ ăn vào giòn giòn, gia vị nền không quá nặng, không che lấp mùi thơm của rau củ, ngược lại dùng vị ngọt đậm đà, vị cay nhẹ để làm nổi bật hương vị của nguyên liệu.

Lại gắp một viên cá nấu mềm, cắn một miếng cá mềm mịn, hơi nóng bên trong tỏa ra khiến đầu lưỡi hơi tê, vừa có vị ngọt của nước dùng xương, vừa có vị ngọt của cá, hòa quyện vào nhau cực kỳ tuyệt vời.

Rau củ, thịt cá, nước dùng xương và mì trộn lẫn vào nhau, mỗi loại nguyên liệu đều giữ được hương vị nguyên bản, lại hấp thụ mùi vị của nhau, các loại hương thơm tỏa ra trong bát nước dùng đặc màu trắng, hòa quyện vào nhau, thẩm thấu lẫn nhau.

Tuy nguyên liệu đa dạng, nhưng không có cảm giác kỳ lạ của việc trộn lẫn mùi vị, được nấu trong nước dùng đậm đà với chút tê tê, cay cay, nước dùng xương thuần túy vừa sảng khoái vừa ấm bụng, thêm tương vừng vào càng tăng thêm hương vị đậm đà, theo thời gian, nguyên liệu càng thấm đẫm hương vị, khiến người ta không thể ngừng ăn.

Từ thái độ nghi ngờ ban đầu, Từ thị chuyển sang thái độ thưởng thức hết mình, ăn từng miếng một, ăn đến nỗi bụng ấm áp, trán hơi đổ mồ hôi.

Sau khi ăn hết rau củ thịt cá, trong bát còn lại một ít mì, lúc này mì mới là ngon nhất.

Ngâm trong nước dùng đủ lâu, mì hơi mềm nhưng vẫn còn dai. Lúc này nước dùng đã đặc hơn, khi gắp mì lên, nước dùng thơm ngon đậm đà bám đầy, cắn một miếng, mùi thơm của tương vừng hòa quyện với mùi thơm của mì, vô cùng thơm ngon.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 202



Vị tươi mát của rau củ, vị thịt của món mặn, vị cay nồng mặn thơm của gia vị nền, tất cả đều thấm vào sợi mì đơn giản nhạt nhẽo, mềm mại trơn mượt, đậm đà tươi ngon, hương vị phong phú, nuốt xuống rồi trong miệng vẫn còn dư vị kéo dài.

Từ thị không còn giữ vẻ nghiêm trang, cầm thìa lên, uống sạch nước dùng còn lại, lúc này nước dùng không còn đơn giản là canh nữa, mà là tinh túy của mì cay, hương vị của tất cả nguyên liệu đều hòa tan vào đó, uống vào thấm đến tận xương tủy, vị ngon phức tạp.

Từ thị ăn xong mới nhận ra mình vừa rồi có chút thất thố, vội vàng dùng khăn tay chấm chấm khóe miệng, lấy lại vẻ trang nghiêm.

Ngẩng đầu lên, thấy Chu thị đang nheo mắt nhìn mình.

Từ thị mặt không đổi sắc, dịu dàng nói: "Hương vị rất ngon, không hổ danh là tam đệ muội làm."

Chu thị nhướng mày: "Bát của tẩu là ta làm đấy."

"Vậy cũng là do tam đệ muội dạy." Từ thị nối lời.

"Ồ, đúng vậy, Yểu Yểu đã chỉ dạy tận tình cho ta." Chu thị tỏ vẻ không mấy bận tâm, thậm chí còn khá đồng tình.

Nụ cười của Từ thị bỗng cứng đờ: "Nhị đệ muội chỉ mới bái sư thôi, chưa thể gọi là thân thiết được, không cần phải gọi tên thân mật của tam đệ muội đâu."

Chu thị vuốt vuốt mái tóc: "Đại tẩu không hiểu đâu, chúng ta thực sự rất thân thiết đấy."

"Ồ, vậy sao? Sao ta lại không rõ nhỉ, tam đệ muội, các muội ở chung chưa được bao lâu mà?" Từ thị vẫn dịu dàng, quay đầu nhìn về phía Khương Thư Yểu, như thể thật lòng muốn hỏi.

Khương Thư Yểu lặng lẽ toát mồ hôi lạnh, yếu ớt mở miệng: "Cái đó... cái đó."

207

Đúng lúc này, nha hoàn bỗng đi tới, phá vỡ bầu không khí gượng gạo khó xử, cúi chào nói: "Phu nhân, tam gia đến rồi, nói là đến tìm tam phu nhân."

Hina

Đến đúng lúc quá!

Khương Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía cổng sân.

Tạ Tuân tan việc về đến sân, nghe nha hoàn nói Khương Thư Yểu vẫn chưa về, lập tức có chút cảnh giác.

Trước đây nàng chỉ dùng cơm trưa ở bên đó, bữa tối vẫn về dùng cùng hắn. Hắn do dự một lúc, vẫn quyết định đến nhị phòng, đến nơi, nghe nha hoàn nói Từ thị cũng ở đó, lập tức có cảm giác quả nhiên như thế.

Sau khi nha hoàn bẩm báo, hắn bước vào viện, thấy ba người ngồi bên bàn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trẻ con không có ở đây, còn tốt còn tốt, không tính là đại đoàn viên — ơ? Có gì không đúng sao?

"Tam đệ." Từ thị và Chu thị đứng dậy chào, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tạ Tuân.

Tạ Tuân chắp tay đáp lễ.

Khương Thư Yểu quyết đoán đứng dậy, nói với Chu thị và Từ thị: "Phu quân đã đến, vậy muội xin cáo từ trước." Không khí không ổn, rút lui trước đã.

Thấy nàng chỉ nói đơn giản một câu rồi chạy về phía mình, tảng đá lớn trong lòng Tạ Tuân cuối cùng cũng rơi xuống.

Hắn lập tức cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa thãi, ánh mắt nhìn Từ thị và Chu thị cũng dịu dàng hơn nhiều.

Khương Thư Yểu chạy quá nhanh, Chu thị "ơ" một tiếng, không kịp ngăn lại, nàng đã chạy đến bên cạnh Tạ Tuân.

"Sao lại gấp gáp gặp hắn như vậy." Nàng ấy lẩm bẩm.

Từ thị vô thức phụ họa: "Đúng vậy."

"Đâu phải là mấy ngày không gặp, đến nỗi đó sao, muội ấy thích tam đệ đến thế ư?" Chu thị than thở.

Từ thị giữ vẻ mặt trang nghiêm dịu dàng, giọng điệu cũng đầy oán trách: "Đúng là vậy."

Nói xong, hai người sững sờ.

Các nàng quay đầu lại, nhìn nhau, một giây sau, đồng thời "hừ" một tiếng, ngượng ngùng quay đầu đi.

Khương Thư Yểu cùng Tạ Tuân bước ra khỏi cổng, câu đầu tiên khi ra khỏi cửa là: "Mua rượu rồi chứ?" Hôm qua hắn mua quá ít, nàng hoàn toàn chưa uống đã ghiền.

Tạ Tuân hơi cau mày, cúi mắt nhìn nàng: "Câu đầu tiên nàng nói với ta là thế sao?" Giọng điệu có chút ủy khuất.

Khương Thư Yểu không hiểu: "...Chứ sao nữa?"

"Nàng và đại tẩu nhị tẩu có vẻ rất vui vẻ." Vui vẻ đến mức không về nhà, không cùng hắn ăn cơm, hòa thuận vui vẻ, trông như muốn dọn đến ở nhị phòng luôn ấy.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 203



"Đúng vậy." Khương Thư Yểu không nghe ra sự oán trách của hắn, thản nhiên gật đầu.

Tạ Tuân nghẹn họng, suýt nữa thổ ra một ngụm huyết.

Liền đó nghe Khương Thư Yểu nói: "Ta vừa làm xong cơm tối, còn nóng hổi đây, để ta sai nha hoàn bưng một bát về cho chàng ăn, một bát đầy ắp, chắc chắn no nê." Trong bếp còn thừa nhiều, không thể lãng phí được.

Hoa nở, chim hót, vạn vật tỉnh giấc, thế giới của Tạ Tuân lại trở nên tươi đẹp.

"Được." Khóe miệng hắn không kìm được cong lên.

Là hắn nghĩ nhiều rồi, nàng rõ ràng vẫn nhớ đến hắn, xem nàng chu đáo biết bao.

Hôm nay bữa tối này hai người đều ăn no, Tạ Tuân ăn xong như thường lệ trở về thư phòng đọc sách. Chẳng bao lâu sau đã quay lại, tay còn cầm một quyển sách.

"Thư phòng quá ngột ngạt." Hắn giải thích như vậy.

Khương Thư Yểu "ồ" một tiếng, rồi lại cúi đầu vẽ vời.

Tạ Tuân cố gắng thu hút sự chú ý không thành, ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn, cùng nàng đọc sách.

Đông sương phòng rất yên tĩnh, trong sân có tiếng ve kêu rả rích, gió mát thổi vào phòng, mang theo sự tĩnh lặng riêng có của đêm hè.

Khương Thư Yểu vẽ xong dụng cụ nấu nướng trong tay, duỗi người, hỏi Tạ Tuân: "Tối nay còn làm nữa không?" Nàng ăn quá no vào buổi chiều, giờ không thấy thèm lắm.

Tạ Tuân ngẩng mắt, đáp: "Tùy nàng, nếu nàng muốn, chúng ta sẽ đi."

Khương Thư Yểu xoa xoa cằm, nói: "Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không, ngày nào cũng lén lút."

Tạ Tuân an ủi: "Qua ít ngày nữa sẽ có thể đường đường chính chính."

208

"Thôi vậy." Khương Thư Yểu thở dài: "Chúng ta vẫn nên tiết chế một chút." Không thể đêm nào cũng ăn vặt vô độ được.

Nàng vỗ vỗ bụng mình, những ngày này đã tròn trịa hơn không ít.

Tạ Tuân gật đầu tán đồng: "Cũng phải, vẫn nên chú ý thân thể." Tiết chế khẩu dục là gốc của quý trọng phúc đức và kéo dài tuổi thọ.

Bạch Chỉ vừa bước vào phòng kinh ngạc che miệng.

Trời ơi, nàng ấy nghe thấy gì vậy?! "Mỗi ngày lén lút" "tiết chế" "chú ý thân thể"...

Nàng ấy nghe những từ khiến người ta liên tưởng này, lén lút bước tới một bước nhỏ, đúng lúc thấy Khương Thư Yểu đang sờ bụng mình.

Thông tin quá lớn, Bạch Chỉ suýt nữa ngất đi vì sợ hãi.

Nàng ấy trấn tĩnh tâm thần, vội vàng nhẹ nhàng lùi ra ngoài.

Khương Thư Yểu hoàn toàn không biết chuyện Bạch Chỉ về viết thư cho Tương Dương Bá phu nhân với đôi tay run rẩy, nàng đứng dậy đi về phía góc sương phòng: "Chàng lại đây, ta cho chàng xem một thứ hay."

Tạ Tuân đặt sách xuống, cùng nàng đi vào trong.

Ở góc không thu hút sự chú ý có đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn phủ một tấm chăn lông dày.

Khương Thư Yểu đi tới vén tấm chăn lên, lộ ra hai bát sứ có nắp gỗ đậy.

"Không ăn đêm, nhưng sữa chua có thể uống hai bát, vừa hay giúp tiêu hóa." Khương Thư Yểu mở nắp ra.

"Sữa chua?" Tạ Tuân nhìn vào bát, trong bát sứ xanh đựng sữa chua trắng tinh, bề mặt mịn màng như mỡ đông, trông như chè trứng gà trắng, lại như là đậu hũ non.

Lúc này sữa chua đã xuất hiện, nhưng chỉ lưu hành trong các dân tộc du mục, tên gọi cũng không phải là sữa chua, nên Tạ Tuân chưa từng nghe qua.

Hina

[Bản Thảo Cương Mục] có ghi chép: "Phương pháp chế tạo sữa chua dùng nửa gáo sữa, cho vào nồi đun qua, cho vào sữa sôi mười lần, thường dùng gáo khuấy đều, rồi đổ ra, đựng vào hũ đợi nguội, sau đó cho vào một ít sữa chua cũ, dùng giấy bịt kín là thành."

Khương Thư Yểu làm theo phương pháp cổ này để chế biến sữa chua. Sáng sớm nấu sữa tươi, cho men sữa mua hôm trước vào, dùng chăn lông bọc lại ủ năm canh giờ, sữa chua đặc sánh mịn màng đã xong.

Vì nhà bếp nhỏ bị niêm phong, bát sứ xanh và thìa đều là lấy từ nhị phòng, nên hai bát sữa chua trước mặt càng thêm quý giá.

Khương Thư Yểu không cam lòng cứ thế mà ăn: "Nếu có thể cắt thêm ít trái cây vào thì tốt rồi, mùa hè chính là phải ăn sữa chua trộn trái cây."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 204



Tạ Tuân liền nói: "Vậy chúng ta đi lấy ít trái cây."

Giờ đã gần canh Hợi, ngoài những hạ nhân trực đêm, hầu hết mọi người đã lần lượt về phòng nghỉ ngơi.

Khuya khoắt thế này, có chủ nhân gọi nấu cháo, có chủ nhân gọi nấu canh giải rượu, nhưng chẳng có ai bảo đem trái cây đến vào lúc đêm khuya, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ cho các ma ma luôn để mắt.

Một lần quen hai lần thuộc, Tạ Tuân và Khương Thư Yểu bưng sữa chua, lén lút trốn ra khỏi sân.

Hai người thành thạo trèo vào nhà bếp lớn, lấy dưa hấu và nho đang ngâm trong vại nước ra, cùng với chuối cắt bỏ vào sữa chua.

Sau khi dùng thìa khuấy đều, sữa chua đặc sánh bọc lấy các loại trái cây màu sắc khác nhau, miếng dưa hấu đỏ tươi, từng quả nho long lanh, lát chuối mềm mại, nhìn đã thấy tươi mát mát lạnh.

Hai người bưng bát lớn trèo ra khỏi nhà bếp nhỏ, đến chỗ cũ là sau giả sơn trong tiểu hoa viên.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng có thể thưởng thức món trái cây trộn sữa chua rồi.

Khương Thư Yểu nâng bát lên, chạm nhẹ vào bát của Tạ Tuân.

"Keng" một tiếng giòn tan, nàng cười rạng rỡ: "Chúc mừng."

Tạ Tuân bị nàng chọc cười: "Đây tính là chúc mừng gì chứ."

"Đã nói vậy rồi, vậy lát nữa ăn xong uống thêm ly rượu nhé."

"Không phải đã nói phải tiết chế ăn uống sao?"

"Rượu đâu phải là ăn uống."

Tạ Tuân chẳng biết làm sao với nàng, đành bất lực lắc đầu.

Mũi ngửi thấy mùi thơm chua ngọt của sữa chua, Tạ Tuân không còn tranh cãi với nàng nữa, cầm thìa lên khuấy một chút.

209

Sữa chua rất đặc, nhưng khuấy lên lại rất mịn màng trơn mượt, vì có các miếng trái cây bọc bên trong nên khi khuấy hơi bị cản trở.

Trước tiên gạt bỏ các miếng trái cây, múc một thìa sữa chua đặc sánh cho vào miệng, một mùi thơm đậm đà của sữa bừng nở trên đầu lưỡi, không cần nhai, sữa chua tự nhiên tan ra trong miệng.

Sữa chua chua ngọt mịn màng, có vị ngọt sần sật của đường thô, cũng có mùi thơm đậm đà của sữa, hương vị phong phú. Sữa chua mịn màng có một vị ngọt béo ngậy kéo dài, mang theo vị ngọt thanh mát của trái cây, khiến toàn thân tràn ngập một cảm giác mát mẻ sảng khoái.

"Ngon không?" Khương Thư Yểu cắn thìa, nheo mắt thưởng thức.

"Ừm." Tạ Tuân l.i.ế.m l**m sữa chua trên môi dưới, cũng hạnh phúc đến nỗi như đang sủi bọt.

Lát chuối mềm mịn thơm mượt, nhai cùng sữa chua đặc sánh, dẻo dẻo, mang theo một chút hương thơm ngọt ngào, thêm vào cho sữa chua một mùi hương độc đáo.

Cắn một miếng dưa hấu, nước ngọt mát lạnh b.ắ.n tung tóe trong miệng, bên ngoài bọc lớp sữa chua béo ngậy mịn màng, ăn vào vừa chua vừa ngọt, vừa đặc sánh vừa mọng nước.

Lúc này không có gió, nhưng lại cảm thấy có một làn gió mát lạnh pha lẫn hương trái cây thổi qua mặt, cơn nóng bức trong người dường như đều bị thổi tan, hòa tan trong ánh trăng sáng như nước.

Có lẽ vì sữa chua đến từ dân tộc du mục Tây Bắc, khi ăn vào cũng mang theo phong vị độc đáo của nơi đó, có gió mát của thảo nguyên bao la, cũng có trăng sáng bên bờ hồ Thanh Hải.

Khương Thư Yểu nâng bát, ngẩng cổ nhìn lên trời cao, cảm thán: "Đêm nay trăng đẹp làm sao."

Tạ Tuân cũng theo đó ngẩng cổ lên.

"Chỉ tiếc là không có gió." Nàng nói.

"Vậy thì ta đến nơi có gió."

Hina

Khương Thư Yểu quay đầu nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Tạ Tuân mặt lộ vẻ sảng khoái hiếm thấy như trẻ con: "Trên mái nhà trăng còn đẹp hơn."

"Mái nhà?" Khương Thư Yểu hơi ngạc nhiên.

Tạ Tuân đứng dậy, đưa tay về phía nàng.

Khương Thư Yểu tự nhiên đặt tay lên, được Tạ Tuân kéo dậy, dẫn nàng trèo lên mái nhà.

Mái nhà không cao, bước trên ngói rất vững, Khương Thư Yểu lúc đầu còn hơi sợ, đến khi ngồi xuống rồi, chỉ còn lại sự mới lạ vui sướng.

Trên mái nhà tầm nhìn rộng mở, ánh trăng sáng trong, gió cũng mát mẻ dịu dàng, nếu hai người không ai nâng bát, khung cảnh còn thêm phần lãng mạn.

"Sau này chúng ta thường lên mái nhà đi." Khương Thư Yểu nói: "Mang theo rượu nữa."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 205



Tạ Tuân nghe nửa đầu còn định gật đầu, nghe nửa sau thì nhíu mày: "Khuê nữ trong khuê phòng nào có ai như nàng yêu rượu đến thế?"

Khương Thư Yểu bất mãn nói: "Sao thế, không được à?"

Tạ Tuân vội vàng giải thích: "Không phải, ta chỉ thấy hơi lạ thôi." Hắn thật sự chưa từng nghe nói nhà nào có nữ tử hay phụ nhân nào yêu rượu.

Nhưng Khương Thư Yểu vốn khác với người khác.

Hắn giãn mày ra, cười nói: "Cũng chính vì thế mà nàng mới là nàng, kỳ kỳ quái quái, có sự an nhiên tự tại mà người khác không có."

"Đây là lời khen sao?" Khương Thư Yểu hừ hừ nói.

Tạ Tuân gật đầu: "Đương nhiên là lời khen."

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn Khương Thư Yểu, nghiêm túc nói: "Nàng như vậy rất tốt."

Chưa đợi Khương Thư Yểu phản ứng, hắn lại mở miệng.

"Khi chúng ta mới quen nhau có quá nhiều hiểu lầm." Hắn quay mặt đi, không dám nhìn Khương Thư Yểu: "Ta chỉ qua vài lời mà nhận biết nàng, chưa đủ hiểu nàng đã có thành kiến với nàng, thậm chí lạnh nhạt với nàng, đối xử tệ bạc với nàng, ta rất xin lỗi."

Hắn xin lỗi một cách nghiêm túc như vậy, Khương Thư Yểu có chút không tự nhiên, cười gượng: "Không sao." Chuyện này nói thế nào cũng ngượng ngùng, cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Tạ Tuân im lặng vài giây, do dự lấy từ trong n.g.ự.c ra một vật: "... Cái này coi như là lễ vật tạ lỗi."

Khương Thư Yểu "Hửm?" một tiếng.

Hina

Tạ Tuân do dự, rồi một hơi đặt vật ấy vào tay Khương Thư Yểu.

210

Trong tay được nhét vào một vật mang hơi lạnh, Khương Thư Yểu cầm lên xem, phát hiện là một cây trâm gỗ được chạm khắc tinh xảo.

Trâm gỗ được đánh bóng cực kỳ nhẵn mịn, sờ vào ấm áp mềm mại, đầu trâm khắc một đôi hoa sen song sinh, sống động như thật, ngay cả góc cạnh của những cánh sen chồng chất cũng được mài rất tròn trịa.

"Đây là?" Nàng có chút ngạc nhiên.

Vành tai Tạ Tuân đỏ bừng không tranh cãi được, giọng điệu vẫn bình thản như không, nhưng thần sắc lại bộc lộ sự bối rối lo lắng của hắn.

"Đây là do ta tự khắc, không tính là vật gì tốt đẹp, nhưng ta nghĩ xin lỗi cần có tâm ý, nên đã tự tay làm."

Tạ Tuân khắc hỏng không dưới tám mươi cây trâm gỗ, mỗi ngày ở Đông cung lén lút mài dũa chạm khắc, tay nghề còn vụng về, đầu ngón tay bị xước nhiều vết, bị Lâm Thành chế giễu một phen.

Khương Thư Yểu đột nhiên nhận được quà, một lúc chưa phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn cây trâm gỗ, niềm vui sướng bất ngờ dâng lên trong lòng.

Tạ Tuân lại tưởng nàng không thích, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể nhảy xuống từ mái nhà.

"Ừm, nếu nàng không thích thì vứt đi cũng được, cũng chẳng đáng mấy đồng, ta sẽ mua cho nàng vài món trang sức khác." Hắn giả vờ bình tĩnh nói: "Còn lộng lẫy hơn cả những món Lâm Quý phi ban thưởng."

Khương Thư Yểu không để ý đến hắn, v**t v* cây trâm gỗ nhẵn bóng, cứ cảm thấy trên trâm còn vương hơi ấm từ lồng n.g.ự.c hắn.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Tạ Tuân với khuôn mặt lạnh lùng thanh tú xa cách, ngồi nghiêm trang chạm khắc đôi hoa sen phức tạp lộng lẫy, không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Đẹp lắm." Nàng nói.

Tạ Tuân nghe nàng cười, lập tức càng thêm hối hận ngượng ngùng.

Khương Thư Yểu giơ tay cài trâm gỗ vào búi tóc, dùng khuỷu tay huých huých Tạ Tuân: "Đẹp không?"

Tạ Tuân quay lại, hai người nhìn nhau, ánh trăng như lớp sa mỏng sương mờ phủ lên người Khương Thư Yểu, khiến nàng có một vẻ đẹp như không thật.

Khương Thư Yểu cảm nhận được ánh mắt Tạ Tuân dừng lại trên mặt mình, má hơi nóng lên, chờ đợi lời khen của chàng.

"... Quả nhiên nàng hợp với đồ trang sức bằng vàng hơn." Tạ Tuân nghiêm túc nói.

Bầu không khí ám muội chưa kịp dâng lên đã vỡ tan tành.

Khương Thư Yểu một giây trước còn đang cảm động, giây sau đã muốn đá Tạ Tuân xuống mái nhà.

Nàng chưa kịp hành động, từ dưới sân đột nhiên vang lên một tiếng gọi âm dương quái khí: "Tam gia, tam phu nhân."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 206



Tạ Tuân và Khương Thư Yểu giật mình, nhìn xuống dưới nhà.

Ma ma do lão phu nhân phái đến đang ngẩng đầu nhìn họ với vẻ mặt khó chịu, phía sau theo sau một đoàn nha hoàn ma ma, cả đám người đang trợn mắt há mồm vây xem hai kẻ ngốc không ngủ mà lên mái nhà ăn đồ vào đêm khuya.

Mấy ngày gần đây Lý ma ma thấy phòng ba có điều khác thường, đêm khuya cố tình thức muộn, quả nhiên phát hiện manh mối. Bà ấy thấy Bạch Chỉ, đại nha hoàn của tam phu nhân, thất thần trở về phòng, chẳng bao lâu sau vội vã bước ra ngoại viện.

Lý ma ma theo sau, đang định gọi người ở dưới tường nội viện, liền bắt được tại trận. Hai người cãi vã, đi về phía Đông sương phòng, muốn tìm chủ nhân phân xử, nào ngờ Đông sương phòng trống không.

Đêm khuya như vậy, đôi phu thê trẻ có thể đi đâu? Nghĩ đến mấy ngày nay quản sự nhà bếp nói vò dầu dường như vơi đi, e là có kẻ trộm, Lý ma ma bỗng nhiên liên tưởng việc này với tam phòng.

Bà ấy dẫn theo một đám nha hoàn, tìm quanh nhà bếp, quả nhiên tìm thấy Khương Thư Yểu và Tạ Tuân gần tiểu hoa viên.

Ánh trăng mờ ảo, tiếng ve râm ran đêm hè, hai người leo lên mái nhà ngắm trăng quả thật rất lãng mạn - nếu như không ôm một cái bát to.

Hina

Khương Thư Yểu thấy ánh mắt mọi người dưới nhà, quả quyết nhét bát vào lòng Tạ Tuân.

Tạ Tuân ôm hai cái bát to trông ngốc nghếch đến cực điểm: …

211

"Tam gia, tam phu nhân, gió trên mái nhà lớn lắm, chúng ta xuống thôi." Lý ma ma quay người bảo nha hoàn: "Đi lấy thang đến."

Khương Thư Yểu vội vàng ngăn cản: "Không cần đâu, chúng ta có thể tự leo xuống." Làm ầm ĩ sẽ khiến tình huống càng thêm xấu hổ.

Bạch Chỉ dưới nhà lo lắng đến mức muốn ôm lấy Khương Thư Yểu, gấp gáp nhảy chân sáo: "Tiểu thư, cẩn thận thân thể!"

Có lẽ vì Tạ Tuân quen mặt lạnh, vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh, dẫn đầu bước vài bước trên tường, nhẹ nhàng nhảy xuống mái nhà, đặt bát xuống, ngẩng đầu nói với Khương Thư Yểu: "Nàng bước lên vai ta mà xuống."

Khương Thư Yểu thử thò chân ra, cảm nhận ánh mắt mọi người theo mình di chuyển, xấu hổ muốn chui xuống đất: "Ta không bước được."

Tạ Tuân suy nghĩ một chút: "Vậy nàng nhảy xuống, ta đỡ nàng."

Cách mặt đất cao như vậy, Khương Thư Yểu thấy quá nguy hiểm, lắc đầu điên cuồng.

Tạ Tuân dang tay, kiên nhẫn bảo đảm: "Tin ta, ta có thể đỡ được."

Các nha hoàn nhìn cảnh này, cảm thán tam gia vốn lạnh lùng hóa ra cũng có mặt dịu dàng như vậy. Một người hoạt bát tươi sáng, một người dịu dàng sủng ái, quả thật là đôi trời sinh.

Chưa kịp nuốt cẩu lương, đã nghe Khương Thư Yểu nói: "Không đỡ được ta, chàng c.h.ế.t chắc."

"Nhanh nhảy đi, tay ta giơ mỏi rồi."

Các nha hoàn: ...

Khương Thư Yểu cắn răng, nhảy xuống, Tạ Tuân vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Tạ Tuân nhìn cao ráo thanh tú như một công tử văn nhược, thực ra luyện võ nhiều năm, sức lực rất lớn, vững vàng đỡ được Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Tạ Tuân.

Nhưng Tạ Tuân không đặt nàng xuống, mà ôm nàng cảm nhận một chút: "Nàng nhẹ quá." Cũng mềm mại, thơm thơm.

Khương Thư Yểu "ừm?" một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hương thơm ngọc ấm trong lòng, gương mặt nàng lại gần mình như vậy, Tạ Tuân tim đập thình thịch, lúng túng nói: "Có thể ăn nhiều hơn, đừng sợ béo."

Khương Thư Yểu nói: "Chàng sợ sau này ta không cùng chàng thưởng thức mỹ thực nữa sao?"

Tạ Tuân chưa kịp trả lời, Lý ma ma bên cạnh đến bắt người không chịu nổi nữa: "Tam gia, tam phu nhân, lão phu nhân còn đang đợi đấy."

Khương Thư Yểu giật mình, sao nàng lại quên mất chuyện này, Lý ma ma đến để trông chừng nàng nhận phạt, kết quả nàng nửa đêm lén lút ra ngoài tiếp tục làm chuyện ăn uống, lão phu nhân bên kia thế nào cũng trách phạt.

Tạ Tuân đặt Khương Thư Yểu xuống, Khương Thư Yểu lại không vội đẩy hắn ra, mà níu lấy tay áo hắn, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 207



Hành động thân mật như vậy khiến Tạ Tuân đỏ mặt, đầu óc trống rỗng trong giây lát, buột miệng nói: "Không sao, đổ hết lỗi cho ta."

Hai người như học trò bị phụ huynh bắt gặp ban đêm lén lút ra ngoài lên mạng, bị Lý ma ma "mời" đến Thọ Ninh Đường.

Lão phu nhân khoác áo ngoài ngồi trên giường, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi xảy ra chuyện đêm nay mới có người nói cho bà ấy biết hóa ra ban ngày Khương Thư Yểu đều đến nhị phòng nấu ăn, niêm phong nhà bếp nhỏ không có chút ảnh hưởng nào với nàng. Thế này cũng được, đã nói nhận phạt, kết quả nửa đêm lén lút đến nhà bếp lớn ăn đêm như thế nào, huống chi còn dẫn theo cả Tạ Tuân!

Lão phu nhân tuổi cao, đặc biệt coi trọng quy củ. Năm xưa bà ấy là một thê tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, đoan trang kiềm chế, bản thân làm bà gia, yêu cầu với tức phụ cũng như vậy. Bà ấy rất hài lòng với đại tức phụ, vốn muốn sắp xếp cho con trai thứ một thê tử như vậy, kết quả cuối cùng con trai thứ lại cưới Chu thị thô lỗ man rợ.

May mà Chu thị là người nghe lời, sau khi gả về lập tức bỏ thói quen trước kia, yên tâm học làm chủ mẫu danh môn, tuy chỉ học được chút da lông, nhưng cũng tạm ứng phó được.

Trước kia bà ấy không hài lòng với Chu thị, cho đến khi Khương Thư Yểu gả vào, bà ấy mới thay đổi suy nghĩ, lập tức hiểu Chu thị ngoan ngoãn đến mức nào.

212

Nha hoàn vén rèm, Tạ Tuân dẫn đầu bước vào.

Khương Thư Yểu theo sau hắn, tâm trạng vô cùng bất an.

Lão phu nhân mặt lạnh tanh, nghĩ bụng hôm nay phải dạy cho Khương Thư Yểu một bài học về quy củ.

Tạ Tuân hành lễ, không hề sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng của lão phu nhân: "Sao mẹ vẫn chưa nghỉ ngơi?"

Lão phu nhân hừ một tiếng, nói thẳng: "Rõ mà còn hỏi." Bà ấy quay đầu nói với Khương Thư Yểu: "Khương thị, nếu ngươi không phục, đại khả không cần nhận phạt. Nhưng ngươi đã nhận, lại quay đầu tiếp tục làm chuyện ăn uống, đây là coi quy củ như trò đùa sao?"

Tạ Tuân lần đầu tiên thấy lão phu nhân chỉ trích Khương Thư Yểu, vô thức di chuyển bước chân che chắn nửa thân Khương Thư Yểu: "Mẹ hiểu lầm rồi, vì con muốn ăn đêm Khương thị mới đi cùng con."

Hina

Lão phu nhân nghe vậy sững sờ, rồi càng thêm tức giận: "Con đang bao che cho nàng ta?"

Con trai bà ấy coi trọng nhất chính là Tạ Tuân, phong nhã thanh quý, tiền đồ vô lượng, hành vi cử chỉ không thể chê vào đâu được, là quân tử được mọi người khen ngợi, làm sao có thể leo lên mái nhà ăn vụng lúc nửa đêm!

Tạ Tuân bất đắc dĩ: "Con không phải bao che cho nàng, chỉ là nói sự thật. Hơn nữa, mẹ lấy việc niêm phong tiểu phòng bếp cấm nàng xuống bếp làm phạt, vốn đã không hợp lý."

Khương Thư Yểu đằng sau Tạ Tuân hít một hơi lạnh, ôi, thật dám nói.

Quả nhiên, lão phu nhân nghe vậy giận dữ biến sắc: "Con dám cãi lại ta vì nàng ta?"

Tạ Tuân không thường xuyên giao tiếp với lão phu nhân, không hiểu rõ bà ấy lắm, không ngờ bà ấy lại tức giận như vậy, vội vàng giải thích: "Mẹ nghĩ sai rồi, con không dám. A Diệu vì món ăn mà mắc bệnh, quả thật là người lớn không trông nom kỹ, là Khương thị suy nghĩ không chu đáo, nhưng nếu lấy đó làm cớ nghiêm cấm Khương thị xuống bếp, e rằng quá mức nghiêm khắc."

Ngạc nhiên hơn tức giận, lão phu nhân bỗng nhiên bình tĩnh lại, bà ấy nhìn Tạ Tuân kỹ càng như không quen biết, hỏi: "Kẻ tham ăn ăn đêm là con?"

"Phải."

"Vậy ý tưởng đến nhà bếp lớn làm đồ ăn đêm là ai nghĩ ra?"

"Là con."

Lão phu nhân cười lạnh: "Sao con không nói luôn ý tưởng trèo lên mái nhà cũng là do con đề xuất?"

Tạ Tuân: "... Đúng là do con đề xuất."

Bầu không khí đông cứng, lão phu nhân im lặng.

Ngay lúc đó, nha hoàn bên ngoài bỗng lên tiếng hành lễ, Từ thị đến.

Từ thị nghe bên này có chuyện nên vội vã chạy đến, vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 208



Vừa vào phòng, thấy Tạ Tuân và Khương Thư Yểu đều ở đó, còn lão phu nhân mặt đầy giận dữ, hiển nhiên là đang tức giận.

Nàng ấy vội vàng tiến lên khuyên giải, khuyên một lúc, lão phu nhân mới nguôi giận.

Lão phu nhân hết giận, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy Khương Thư Yểu, vẫy tay nói: "Các ngươi lui xuống đi, Bá Uyên ở lại, ta có lời muốn nói với con."

Từ thị gật đầu, kéo Khương Thư Yểu ra khỏi Thọ Ninh Đường.

Khương Thư Yểu đợi Tạ Tuân bên ngoài phòng, Từ thị định trở về phòng trước.

Chưa đi được bao xa, đã thấy Chu thị chống gậy khập khiễng đi tới, vội vã đến nỗi khi bước qua cổng viện suýt ngã.

Nàng ấy nhanh chóng bước tới, vội vàng đỡ lấy: "Sao lại vội vàng thế?"

Chu thị ổn định thân hình, hỏi: "Nghe nói tam đệ muội bị áp giải đến Thọ Ninh Đường?"

Từ thị gật đầu: "Tam đệ đang ở trong đó."

Hina

"Vậy thì tốt." Chu thị thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nửa đêm không ngủ, nghe nói bị Lý ma ma bắt gặp ở gần nhà bếp lớn?"

"Phải."

"Nghe nói còn ở trên mái nhà?"

"Phải."

Chu thị đầy vẻ nghi hoặc: "Muội ấy đến đó làm gì?"

Từ thị vẻ mặt hơi kỳ lạ: "Cái đó... tam đệ cũng ở đó."

"Ơ?" Chu thị lập tức tưởng tượng ra đủ thứ: "Vậy thì có gì không phải, hoa tiền nguyệt hạ, phu thê lên mái nhà ngắm trăng tâm sự, có gì sai?"

Từ thị hiểu nỗi buồn bực của nàng ấy, nói: "Bọn họ lên mái nhà không phải để tâm sự yêu đương, mà là để ăn vụng."

213

Chu thị: "...?"

"Còn lén lút trèo vào nhà bếp lớn làm đồ ăn đêm, mà đã bắt đầu từ hai ngày trước. Nghe Lý ma ma nói khi bắt được người, hai người họ mỗi người đang ôm một cái bát to ngồi trên mái nhà."

Chu thị: "... Ta thấy ta vẫn nên về đi ngủ thì hơn."

Từ thị: "... Ta cũng nghĩ vậy. Này, muội cẩn thận chút, nhìn ngưỡng cửa kìa."

"Biết rồi."

"Thôi, để ta đỡ muội về. Sao ra ngoài mà không dẫn theo nha hoàn?"

"Không phải tẩu cũng không dẫn nha hoàn sao, ấy ấy ấy, đừng, đừng chạm vào ta, ai cần tẩu đỡ chứ? Ta đâu phải què."

Chu thị chống gậy, rốt cuộc không đủ linh hoạt, bị Từ thị một tay nắm lấy, miệng thì chê bai nhưng vẫn để nàng ấy đỡ về nhị phòng.

Khí sắc trong Thọ Ninh Đường chẳng nhẹ nhàng chút nào.

Lão phu nhân trải qua nhiều năm tháng, có những việc vừa nhìn đã thấu.

Bà ấy trầm giọng hỏi: "Con có thái độ gì với Khương thị?"

Tạ Tuân chỉ đáp: "Nàng là thê tử của con."

"Thê tử?" Lão phu nhân hừ cười một tiếng: "Ngày ấy Tương Dương Bá phủ cầu đến tận nơi Hoàng hậu, suýt nữa đã khiến Thánh thượng ban hôn, chúng ta giả vờ không biết, vội vã cầu hôn trước khi Thánh chỉ ban xuống, chẳng phải là để có đường lui khi hưu thê sao? Sao con lại nói như thật lòng cầu hôn vậy."

Tạ Tuân im lặng vài giây, nghiêm túc đáp: "Lúc cưới nàng quả thật không phải thật lòng, nhưng hiện giờ con đối với nàng thật sự chân thành."

Lão phu nhân không ngờ hắn lại đáp như vậy, kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu không thể chấp nhận.

"Con yêu mến nàng?"

"Phải."

"Con có biết con đang nói gì không?"

"Tất nhiên." Vì sợ lão phu nhân chê bai, Tạ Tuân không nói với bà ấy Khương Thư Yểu đã cứu Tạ Bội. Nhưng thấy bà ấy cho rằng Khương Thư Yểu hoàn toàn không xứng với mình, trong lòng Tạ Tuân vẫn rất khó chịu.

Lão phu nhân nghe hắn đáp dứt khoát, lòng lạnh lẽo, lời lẽ sắc bén: "Thê tử nên an phận trong khuê phòng, giúp phu quân dạy con, nàng ta làm được không? Huống hồ tiền đồ của con sáng lạn, nàng ta không những không ích lợi gì cho con đường quan lộ của con, ngược lại còn làm tổn hại danh tiếng, con chắc chắn muốn một thê tử như vậy sao?"

Tạ Tuân không đồng ý với yêu cầu của lão phu nhân về "thê tử", nhưng hắn biết mình không thể tranh luận rõ ràng với bà, chỉ đáp: "Phải, con chắc chắn. Con yêu mến nàng, chỉ lý do này đã đủ rồi."

Lão phu nhân nhìn hắn im lặng không nói, sau đó chậm rãi thốt ra mấy chữ: "Ta hy vọng con đừng hối hận."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 209



214

Cuộc nói chuyện giữa mẹ con kết thúc không vui vẻ, lão phu nhân cả đêm không ngủ ngon, mắng Tạ Tuân vô số lần là đồ nghịch tử, mãi không hiểu vì sao Tạ Tuân lại thích Khương Thư Yểu.

Hôm sau bà ấy càng nghĩ càng bực bội, cảm thấy tâm huyết của mình đổ xuống sông xuống biển. Tạ Tuân đang độ tuổi trẻ trung nông nổi, không hiểu thê tử quan trọng thế nào đối với con đường quan lộ, qua vài năm nữa chắc chắn sẽ hối hận.

Nghĩ vậy, bà ấy không những không an ủi được mình, ngược lại càng khó chịu hơn. Đang định tìm nha hoàn tâm sự, bị một nha hoàn hớt hải chạy vào ngắt lời.

"Lão phu nhân, lão phu nhân." Nha hoàn gấp gáp đến nỗi thở không ra hơi.

Lão phu nhân nhíu mày, nha hoàn bên cạnh vội vàng quát lớn.

Nha hoàn hoàn toàn không kiềm chế, thần sắc hoảng hốt, giọng run rẩy: "Lão phu nhân, thái, thái tử điện hạ đến rồi."

"Bịch——"

Lão phu nhân đột ngột đứng dậy, lật đổ bàn nhỏ.

"Thái tử điện hạ?" Bà ấy trợn mắt, cũng hoảng hốt: "Mau! Mau đi mời lão gia!"

Bà ấy vội vã đi vào phòng, chuẩn bị đi bái kiến thái tử: "Người đâu, mau giúp ta thu xếp."

Giữa cảnh hỗn loạn, nha hoàn nâng giọng: "Lão phu nhân, thái tử điện hạ nói không cần phải làm ầm ĩ, lần này ngài đến chỉ muốn gặp gỡ riêng với thuộc hạ."

Lão phu nhân dừng bước, vẻ mặt ngơ ngác: "Cái gì? Gặp gỡ?"

Nha hoàn gật đầu, vẻ mặt kỳ lạ: "Thái tử điện hạ và các đại nhân Đông cung đều đến! Trông như tan ca cùng tam gia, tiện đường ghé phủ, cả đám người đi thẳng đến tam phòng rồi!"

Thọ Ninh đường ồn ào bỗng chốc im lặng, mọi người đều ngẩn người, hồi lâu không hoàn hồn.

Lão phu nhân mặt đen ngồi trên sập, vẻ mặt vui mừng vừa rồi hoàn toàn tan biến.

Nha hoàn nhắc nhở: "Lão phu nhân, tuy thái tử điện hạ nói không cần làm ầm ĩ, nhưng chúng ta vẫn phải giữ thể diện. Nha hoàn trong viện tam phòng không đủ sức, phải nhanh chóng điều người qua, còn có bên nhà bếp lớn, phải mau chuẩn bị yến tiệc."

Lão phu nhân không nói gì, chỉ nắm chặt chuỗi tràng hạt trong tay.

"Lão phu nhân?" Nha hoàn gấp gáp gọi bà.

Hina

Lão phu nhân trầm mặt lên tiếng: "Ngươi nói xem, thái tử điện hạ đến đây rốt cuộc vì chuyện gì?"

Nha hoàn sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Chẳng phải thái tử điện hạ nói muốn gặp gỡ với thuộc hạ sao?"

Lão phu nhân cười lạnh: "Gặp gỡ? Đông cung không gặp được? Tửu lâu không gặp được? Ngay cả thuyền hoa cũng thích hợp hơn tam viện Tạ quốc công phủ, cần gì phải đến đây?"

Nha hoàn bị hỏi đến ngớ người, quá có lý.

Gừng càng già càng cay, lão phu nhân nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi, châm biếm nói: "Thật là có bản lĩnh, hôm qua ta mới nói Khương thị vô ích cho con đường quan lộ của hắn, hôm nay hắn đã có thể mời thái tử đến Tạ quốc công phủ nâng đỡ Khương thị. Đi, bảo người mở nhà bếp nhỏ, cần thực phẩm gì cứ cho thực phẩm đó."

Nha hoàn nghe ra ý định của lão phu nhân, kinh ngạc nói: "Cái này..." Đó là thái tử, chỉ dùng nhà bếp nhỏ tiếp đãi chẳng phải là thất lễ sao.

Lão phu nhân ung dung nói: "Dặn nhà bếp lớn chuẩn bị yến tiệc, cứ làm cho long trọng, dù sao chúng ta cũng trông cậy vào nhà bếp lớn cứu cánh mà." Bà ấy lại xoay xoay chuỗi tràng hạt trong tay: "Muốn đánh mặt ta, cũng phải xem nàng ta có bản lĩnh đó không, đừng để đến lúc đó tự vả vào mặt mình."

Nói xong bà ấy giận dữ đập chuỗi tràng hạt xuống bàn: "Uổng công ta xem trọng lão tam, không ngờ lại si mê đến mức này, dám mời thái tử đến nâng đỡ cho nàng ta."

Điều này oan uổng cho Tạ Tuân rồi, quyết định thái tử điện hạ đến Tạ quốc công phủ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

215

Mọi chuyện phải kể từ trưa hôm nay.

Tạ Tuân nghĩ đến lời lão phu nhân hôm qua, sợ Khương Thư Yểu bị mắng, đặc biệt đi cầu xin thái tử, hy vọng lần sau mình lập công được thưởng, có thể ban thưởng cho phu nhân của hắn.
 
Back
Top Bottom