Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 160



Nàng ta nắm chặt tay, sắc mặt khó coi.

Ngày xưa khi nàng ta mới đến kinh thành, mọi người đều chê nàng ta thô lỗ không quy củ, thường xuyên gây ra chuyện cười trong các yến tiệc, vì thế nàng ta đã khóc bao nhiêu lần, khổ công học hỏi, cuối cùng mới học được phong thái của quý nữ kinh thành. Nhưng nàng ta lại sống thành người trước kia nàng ta ghét cay ghét đắng nhất, vì thanh danh của Khương Thư Yểu không tốt, nàng ta luôn không thích nàng, cố ý phân biệt ranh giới, giống như làm vậy có thể hoàn toàn vứt bỏ quá khứ thô lỗ của mình.

Nàng ta rũ mắt, do dự giơ tay nhón lấy một miếng thịt heo khô, giọng khô khốc: "Đa tạ."

Giọng quá nhỏ, hoàn toàn bị tiếng xe lăn bánh át đi.

Khương Thư Yểu không nghe thấy, tiếp tục uống trà sữa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sự khó xử của Chu thị không nơi nào che giấu, xấu hổ tự trách đến mức suýt bóp nát chiếc khăn tay trong tay, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới đưa miếng thịt heo khô vào miệng.

Vị đắng trong miệng được thay thế bằng vị ngọt mặn, bề mặt miếng thịt heo khô có một lớp nước mật mỏng, khiến hương vị tươi ngon của thịt heo được phát huy đầy đủ, thịt được nướng khô dai, càng nhai càng thơm, ngọt xen lẫn chút cay, hương vị phong phú, dư vị vô cùng.

Rõ ràng là cực kỳ ngon, nhưng nàng ta lại không muốn ăn miếng thứ hai, quay đầu về phía vách xe, lòng chua xót khó nhịn.

165

Tạ Bội yêu thích trà sữa vượt xa trí tưởng tượng của Khương Thư Yểu, chưa được bao lâu đã uống hết một bầu nước.

Nàng ta uống quá nhanh, một lúc sau cảm giác mắc tiểu ập đến.

Nhịn được vài khắc thật sự không chịu nổi nữa, mặt đỏ bừng hỏi Khương Thư Yểu có muốn đi tiểu không.

Khương Thư Yểu nghe nàng ta hỏi vậy cũng hơi muốn, hai người ngượng ngùng gọi dừng xe ngựa.

Đây là lần đầu tiên Tạ Bội đi tiểu ngoài trời, ước gì có thể chui tọt vào hang chuột, dẫn Khương Thư Yểu cứ đi mãi vào rừng cây.

Các nha hoàn đi theo xa xa, không dám chọc giận vị tiểu thư đang xấu hổ này.

"Được rồi, cứ ở đây đi." Khương Thư Yểu không muốn đi vào nữa.

Tạ Bội xác nhận không có nha hoàn nào có thể nhìn thấy các nàng, gật đầu đồng ý.

Hai người giải quyết xong đi về, nhưng phát hiện các nha hoàn đứng canh ở xa đã biến mất.

"Chẳng lẽ đi sai hướng rồi?" Khương Thư Yểu nghi hoặc nói.

Tạ Bội cũng không hiểu phương hướng, chỉ nói: "Có lẽ vậy."

Thế là hai người lại đổi hướng đi, nhưng vẫn không thấy nha hoàn đâu.

Khương Thư Yểu rất bất lực: "Không đến nỗi chứ, đi tiểu mà cũng có thể lạc đường sao?"

Tạ Bội càng thêm xấu hổ, mím môi.

Hai người lại đổi hướng một lần nữa, vừa quay đầu lại thì sững sờ.

Trước mặt một mảng đen kịt.

Một đám nam nhân to lớn như núi, mặt đầy sẹo chặn đường các nàng.

Gã đứng đầu còn mang thương tích, không đợi Khương Thư Yểu kịp phản ứng đã ra lệnh: "Đánh ngất rồi mang đi."

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tạ Bội chưa kịp hét lên đã bị đánh ngất, Khương Thư Yểu phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, quay đầu bỏ chạy.

Bọn cướp nghiến răng, lập tức đuổi theo.

Khương Thư Yểu dù sao cũng là nữ nhân, làm sao so được với bọn cướp cao to khỏe mạnh, chạy chưa được mấy bước đã bị túm tóc.

Ngay lúc này, từ xa vọng lại tiếng gọi: "Sao các muội lâu thế vẫn chưa xong?"

Hina

Là Chu thị!

Tim Khương Thư Yểu thắt lại, trong tình huống đặc biệt này, Chu thị đến đây chắc chắn không mang theo hộ vệ, giờ tìm đến đây chẳng phải đang đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g sao?

Câu cầu cứu đã đến miệng nàng lập tức đổi thành: "Mau chạy đi!"

Tên cướp giật mạnh tóc nàng, thấp giọng nói: "Đuổi theo!"

Khương Thư Yểu trong lòng nóng như lửa đốt, cầu nguyện Chu thị nhất định phải chạy nhanh.

Nhưng chưa đợi bọn cướp bước chân đuổi theo, một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi khu rừng trước mặt.

Chu thị nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy kinh ngạc nhưng không hề lộ ra chút sợ hãi nào, trầm giọng nói: "Thả các nàng ra, hộ vệ đang ở sau ta, lập tức sẽ đến."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 161



Khương Thư Yểu nghe thấy hơi thở của tên cướp phía sau ngưng lại nửa nhịp.

Đúng lúc nàng tưởng bọn cướp sắp thả họ ra, tên đứng đầu bỗng nhiên bật cười: "Vậy chúng ta càng không thể thả, các ngươi chính là con tin."

Lời vừa dứt, có người chạy về phía Chu thị.

Chu thị mặt căng thẳng, hoàn toàn không có ý định bỏ chạy.

Ngay khi tên cướp sắp chạm vào nàng ta, nàng ta đột nhiên xách váy lên, thân hình nhanh như điện giơ chân đá vào bụng gã.

Toàn thân tên cướp co rúm, nàng ta thừa thế nghiêng người, "xoẹt" một tiếng rút d.a.o của gã ra.

Máu tươi lập tức b.ắ.n tung tóe, gã nam nhân to lớn trợn trừng mắt, ầm ầm ngã xuống đất.

Ánh d.a.o lạnh như sương, chiếu rọi khuôn mặt Chu thị đầy hàn quang.

Nàng ta tùy ý dùng tay áo lau vết m.á.u đặc quánh trên mặt, lặp lại: "Thả các nàng ra."

Khương Thư Yểu nghe thấy người phía sau thở hổn hển, hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm.

Xung quanh rơi vào bầu không khí im lặng đặc quánh, đầy bất an, chỉ chực chờ bùng nổ.

Theo một tiếng hét giận dữ, những tên cướp phía sau đồng loạt rút d.a.o xông về phía Chu thị.

Khương Thư Yểu chăm chú nhìn cảnh tượng phía trước, đột nhiên sau gáy truyền đến một cơn đau dữ dội, trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã xuống đất.

Khương Thư Yểu bị lay tỉnh. Trong khoảnh khắc ý thức hồi phục, vết thương sau gáy khiến nàng đau đớn hít vào một hơi.

166

Nàng sờ sờ gáy, nhìn thấy gương mặt Tạ Bội hiện ra trong tầm mắt, liền bật dậy.

"Đây là đâu?" Nàng cảnh giác quan sát xung quanh.

Tạ Bội sắp khóc: "Hang ổ giặc cướp."

Khương Thư Yểu nhìn căn phòng, không khỏi bối rối, đây không giống hang ổ giặc cướp, rõ ràng là một ngôi chùa nhỏ đơn sơ.

Tạ Bội giải đáp thắc mắc cho Khương Thư Yểu. Dẫu nàng ta vốn gan dạ không sợ trời không sợ đất, trong hoàn cảnh này cũng bị sợ đến nỗi giọng run rẩy: "Ta thấy bọn chúng g.i.ế.c người, rồi... rồi cạo đầu, mặc áo cà sa của người chết."

Khương Thư Yểu im lặng vài giây, đột nhiên đưa tay xoa rối búi tóc của Tạ Bội, tiện tay bôi một mặt đen xám lên mặt nàng ta.

Tạ Bội sững sờ, vốn đã muốn khóc, bị Khương Thư Yểu xoa như vậy, suýt nữa gào lên, cố nén giận nói: "Cô làm gì vậy!"

Khương Thư Yểu lại bôi lên mặt nàng ta một cái, Tạ Bội càng tức giận hơn: "Ta sẽ trả đũa đấy!"

Vừa dứt lời, cửa phòng vang lên tiếng động, toàn thân Tạ Bội cứng đờ, lập tức im bặt.

Cửa gỗ mở ra, bọn giặc cướp mặc áo cà sa của nhà sư bước vào, trừ tên đứng đầu, những kẻ khác đều mang vẻ hung ác, toàn thân tỏa ra sát khí.

"Các ngươi là nữ quyến nhà nào?"

Tạ Bội theo bản năng muốn nêu danh Tạ Quốc công phủ, lời đến bên miệng, thấy bọn giặc cướp đầy sát khí, lập tức mất hết can đảm.

"Tạ Quốc công phủ." Nàng ta đang do dự, bên tai truyền đến giọng nói của Khương Thư Yểu.

Tạ Bội vội vàng kéo kéo tay áo nàng.

Tên giặc cướp đứng đầu im lặng một lúc, người bên cạnh lập tức lên tiếng: "Đại ca, quản gì là phủ nào, tiện nhân kia đã g.i.ế.c ba huynh đệ của chúng ta, không thể tha cho bọn chúng được."

Hina

Nghe được thông tin về Chu thị, Khương Thư Yểu thót tim, nín thở.

Tên giặc cướp đứng đầu không giận dữ như bọn chúng, ngược lại sa sầm mặt: "Ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại, còn mặt mũi nào mà nói."

Đánh không lại? Xem ra Chu thị đã thoát nạn rồi.

Khương Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm.

"Đại ca, vậy huynh nói phải làm sao với hai đứa này, chúng ta không thể để lộ tung tích nữa."

Khương Thư Yểu cảm nhận được sát khí, toàn thân căng thẳng, đột nhiên lên tiếng: "Thật ra chúng ta cũng không phải là nữ quyến của Tạ Quốc công phủ."

Gã nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt trầm trọng.

Khương Thư Yểu co rúm người, giọng run rẩy: "Ta... ta chỉ là một nha hoàn thông phòng mà thôi."

Tạ Bội chưa kịp phản ứng, trợn tròn mắt nhìn nàng.

Mọi người đều sững sờ.

Câu nói bất ngờ của nàng không hiểu sao đã xua tan bầu không khí sát khí.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 162



Khương Thư Yểu đưa tay áo lau đi giọt nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, vẻ mặt đắng cay, như thở dài như tự chế giễu: "Ngài xem dáng vẻ này của ta, làm sao có thể là chính thê, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi."

Tạ Bội: ?!

Nếu không phải hoàn cảnh lúc này quá tồi tệ, nàng ta nhất định sẽ kinh ngạc trước lời nói dối mà Khương Thư Yểu tuôn ra như nước chảy.

Gã nam nhân đứng đầu khác với những tên giặc cướp thô lỗ kia, trước khi sa cơ hắn từng là mưu sĩ của kẻ quyền quý, đã từng trải đời.

Khương Thư Yểu tóc tai rối bời, nửa ngẩng đầu, dù mặt mũi dơ bẩn cũng không che giấu được vẻ yêu kiều ph*ng đ*ng trong đôi mắt, khi rũ mắt xuống đuôi mắt vẫn bay bổng, linh động quyến rũ, hoàn toàn không giống dáng vẻ của chủ mẫu danh giá.

Đến nước này, Khương Thư Yểu cũng liều một phen, quỳ ngồi trên đất, run rẩy nói: "Nếu không phải huynh trưởng bệnh nặng cần uống thuốc, ta cũng không chịu tự hạ mình làm cái thứ thông phòng này, hôm nay gặp phải chuyện này, vừa là kiếp nạn vừa là cơ may, xin đại ca tha cho ta cái mạng hèn này, cha và huynh trưởng ở nhà còn đang chờ ta mang bạc về cứu mạng."

Khi đám người này vừa bước vào, chỉ có gã nam nhân đứng đầu là không có tà niệm trong mắt, Khương Thư Yểu quan sát thái độ và biểu cảm của hắn ta dường như là khinh thường không muốn chung đụng với đám người thô lỗ này, dù sao kết cục cũng là bị làm nhục hoặc chết, sao không liều một phen?

167

Nàng nức nở nói: "Nhị gia của Tạ Quốc công phủ chính là một kẻ cầm thú, nuôi cả một viện nữ nhân chỉ để làm trò tiêu khiển, vui thì đánh một trận, không vui cũng đánh một trận, đánh xong còn bắt đại phu kê thuốc bôi để dưỡng cho lần sau đánh, ngay cả khi đi thắp hương cũng phải mang theo chúng ta để hành hạ lấy làm vui."

Nàng nói đầy chân thành, đau đớn phẫn nộ, ngay cả Tạ Bội cũng suýt tin. Nàng ta bắt đầu nghi ngờ nhận thức của mình... Đây... đây là đang nói về nhị ca của nàng ta sao?

Nam nhân ham mê quyền lực và sắc đẹp nhất, cũng dễ bị quyền lực và sắc đẹp khống chế nhất.

Thấy mỹ nhân rơi lệ, ngay cả những tên giặc cướp vừa nảy sinh sát ý và tà niệm cũng mềm lòng.

"Những kẻ quyền quý kia chưa bao giờ coi những kẻ bình dân chúng ta là người." Khương Thư Yểu căm hận nói.

Hina

Nàng khóc lóc như vậy, khiến ý định c**ng b*c của bọn giặc cướp hoàn toàn tan biến. Ai cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, nghe nàng nói vậy, lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, bỗng sinh ra cảm giác đồng cảm.

Nhưng điều này chỉ có tác dụng với những tên giặc cướp đầu óc đơn giản, gã nam nhân đứng đầu sắc mặt không đổi, ánh mắt quét qua mặt nàng, rõ ràng vẫn chưa loại bỏ một số ý nghĩ.

"Ngươi nói nhà ngươi nghèo khó, sao lại nuôi dưỡng được thân thể như vậy?"

Tạ Bội đứng bên cạnh nghe vậy, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Khương Thư Yểu lại bắt đầu khóc, nói: "Nếu không phải sinh ra giống tiểu thư nhà giàu sang, làm sao ta có thể bị bán vào Tạ Quốc công phủ chứ, may là như vậy, bệnh của huynh trưởng mới có cơ hội được cứu chữa."

"Thôi được rồi, khóc lóc om sòm, đau cả đầu ta rồi." Một tên giặc cướp bên cạnh ngắt lời.

Khương Thư Yểu im lặng, vẻ mặt cẩn trọng quả thật giống một nữ nhân khiêm nhường ti tiện.

"Đại ca, hay là để lát nữa bàn xem xử lý bọn chúng thế nào. Đói cả ngày rồi, chúng ta tìm cái gì lót dạ đã."

Bàn tay Tạ Bội nắm tay áo Khương Thư Yểu nới lỏng ra, có cảm giác may mắn thoát nạn.

Vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, Khương Thư Yểu đột nhiên lên tiếng: "Các vị đại ca, nếu các vị không chê, hãy để ta nấu một bữa cơm cho các vị."

Câu nói vừa thốt ra, gã nam nhân đứng đầu cuối cùng cũng tin vào thân phận của nàng. Bởi vì dù là chủ mẫu danh giá hay tiểu thư nhà giàu đều không tự mình xuống bếp, chỉ có nữ tử bình dân mới ra vào nhà bếp.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 163



Ánh mắt hắn ta nhìn Khương Thư Yểu bớt đi vài phần sát ý, nói: "Ta đi cùng ngươi."

Khương Thư Yểu gật đầu dạ vâng, kéo Tạ Bội đang cứng đờ cả người, đi theo gã nam nhân ra khỏi phòng.

Hắn ta đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Khương Thư Yểu muốn làm gì cũng khó.

Thức ăn của các nhà sư trong chùa rất đơn giản, mỗi ngày chỉ là bánh bao với rau luộc, Khương Thư Yểu dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể làm ra món gì hoa mỹ.

Đuổi Tạ Bội dễ lộ tẩy đi rửa rau, nàng mở vung xửng hấp nhìn vào, bên trong còn vài cái bánh bao.

Đốt củi hâm nóng bánh bao, rồi luộc rau chín, miễn cưỡng cũng đủ một bữa ăn.

Tay nàng thành thạo, nhìn là biết người quen nấu nướng nhiều năm, dù tên đầu đảng có đa nghi đến mấy cũng phải tin lời nàng, tưởng nàng thật sự là một dân nữ.

Sau khi nấu xong, hai người lại bị nhốt vào căn phòng ban đầu.

Hơi thở mà Tạ Bội vừa nãy nín lại giờ đã thoát ra, nàng ta khó khăn mở miệng: "Bọn chúng còn g.i.ế.c chúng ta không?"

Khương Thư Yểu thở dài: "Điều đáng sợ nhất không phải là cái chết."

Tạ Bội hiểu ý của nàng, mặt tái nhợt, một lúc lâu sau như tự an ủi mình, hỏi: "Bọn cướp chẳng phải chỉ muốn tiền chuộc thôi sao?"

168

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Nghe giọng điệu của bọn chúng, có vẻ là những kẻ đào tẩu trốn chạy khắp nơi, mang chúng ta về đây có lẽ cũng vì lúc đó không tiện g.i.ế.c người diệt khẩu."

Tạ Bội im lặng.

Một lúc sau, nàng ta đột nhiên nắm tay Khương Thư Yểu: "Chuyện trước kia là do muội không đúng..."

Khương Thư Yểu vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.

Tạ Bội bỗng nhiên rơi lệ, không dám nhìn vào mắt Khương Thư Yểu, dùng tay áo lau mặt, hít mũi, mở miệng nói: "Muội nghe người ta nói, từng có những tiểu thư quý tộc bị bọn cướp bắt đi, sau khi được cứu về đều cạo đầu đi làm ni cô."

Khương Thư Yểu nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Tạ Bội cảm xúc suy sụp, khóc đến mũi đỏ bừng: "Muội sợ. Muội sợ không trốn thoát được, càng sợ trốn thoát rồi mà người nhà không cần muội nữa."

"Lão phu nhân cưng chiều muội như vậy, sẽ không đâu."

Tạ Bội nấc lên vài cái, khóc đến nói không rõ lời: "Vậy còn tẩu thì sao, tẩu phải làm sao?"

Câu hỏi này khiến Khương Thư Yểu sững sờ.

Nàng chỉ tập trung vào việc làm sao để trốn thoát, làm sao để sống sót, làm sao để giảm khả năng bị xâm phạm, nhưng lại quên mất đây không phải thời hiện đại. Trong mắt nàng, dù là nàng hay những tiểu thư quý tộc từng bị bắt cóc kia, tất cả đều là nạn nhân, nhưng rõ ràng đối với người xưa, so với sự đồng cảm và thương xót, việc mà mọi người sẽ làm là đeo lên cổ họ chiếc gông mang tên "không trong sạch".

Ngay cả Tạ Bội vốn kiêu ngạo và được nuông chiều từ nhỏ cũng lo lắng bị gia đình ghét bỏ, quan niệm này đã ăn sâu vào tận xương tủy của người xưa.

Tạ Bội vẫn đang khóc, có vẻ như nàng ta đã nghĩ đến tương lai bi thảm, không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn muốn an ủi Khương Thư Yểu: "Tẩu đừng sợ, tam ca... tam ca... có lẽ sẽ không để ý." Nàng ta muốn nói chắc chắn rằng Tạ Tuân sẽ không để ý, nhưng thế nào cũng không nói ra được.

Khương Thư Yểu giật mình, mấy từ ngắn ngủi đó đối với nàng như một gáo nước lạnh dội vào đầu.

Trước đây nàng thấy Tạ Lang thanh nhã ôn hòa, chu đáo dịu dàng, tưởng là một phu quân hiếm có, kết quả y cũng chỉ là một trong số những người nam nhân phong kiến, vì vậy nàng cực kỳ thất vọng và đau buồn.

Hina

Trước đó, nàng tưởng mình thương xót Chu thị và Lâm thị là từ góc độ của một người ngoài cuộc, cho đến khi đột nhiên tỉnh ngộ nghĩ đến Tạ Tuân, nàng mới nhận ra bản thân chưa chắc đã không có chút đồng cảm.

Trong lúc nàng đang mơ hồ, cánh cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, tiếng khóc của Tạ Bội lập tức im bặt.

Khương Thư Yểu lập tức tỉnh táo, gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung tinh thần đối phó với người đến.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 164



Lần này chỉ có một mình gã nam nhân đứng đầu đến, ánh mắt hắn rơi xuống người Tạ Bội: "Ngươi ra ngoài."

Toàn thân Tạ Bội run rẩy, hoảng sợ nhìn về phía Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu vẫn giữ vẻ mặt khiêm nhường đáng thương: "Đại ca, muội muội của ta còn nhỏ, chịu không nổi sợ hãi đâu."

Gã nam nhân không nói gì, Khương Thư Yểu run rẩy cúi đầu.

Gã nam nhân này nhiều năm theo hầu người quyền quý, đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng người đẹp hơn nữ nhân trước mắt có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với những người như bọn họ, mỹ nhân tuyệt sắc mãi mãi là thứ chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm vào.

Nhưng bây giờ khác rồi, nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, xuất thân nghèo khó, không nguy hiểm, khiêm nhường dịu dàng, quả thật là cơ hội hiếm có. Nếu đơn giản g.i.ế.c nàng, hoặc hưởng thụ cùng đám người thô lỗ kia, đều là phí phạm của trời.

Hắn ta bước đến gần, hạ giọng: "Ngươi có muốn quay về Tạ Quốc công phủ không?"

Khương Thư Yểu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh hãi: "Không, ta không muốn quay về."

"Vậy ngươi có muốn sống với ta không?" Hắn ta đợi chính là câu trả lời này.

Khương Thư Yểu không trả lời ngay, do dự một lúc rồi thăm dò: "Vậy muội muội của ta thì sao?" Không đợi gã nam nhân trả lời, nàng ngồi thẳng người, chân thành nói: "Đại ca, ta nói thật lòng, những dân nữ như chúng ta chỉ mong được sống yên ổn mà thôi. Nếu đại ca có thể bảo vệ tỷ muội chúng ta, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành báo đáp."

169

Nghe những lời này, Tạ Bội sợ đến thở không ra hơi, nàng ta quá hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

Gã nam nhân cười sảng khoái: "Được." Quay sang Tạ Bội nói: "Ngươi ra ngoài đi, có lệnh của ta, bọn chúng không dám động vào ngươi đâu."

Khương Thư Yểu nắm chặt cây trâm trong lòng bàn tay, toàn thân căng thẳng.

Tạ Bội khóc lóc không chịu đi, gã nam nhân hết kiên nhẫn.

Nhớ đến việc nể mặt mỹ nhân, hắn ta nhịn không động thủ, lớn tiếng gọi người vào kéo Tạ Bội đi.

Hina

Sau khi Tạ Bội bị kéo đi, cánh cửa gỗ "sầm" một tiếng đóng lại và khóa chặt.

Khương Thư Yểu không thể bình tĩnh được nữa, sợi dây căng thẳng trong lòng bỗng đứt đoạn, đi đến bước này, nàng đã dùng hết toàn lực.

Nàng đột ngột đẩy gã nam nhân đang tiến đến gần mình, nhưng khi quay người lại đã bị túm lấy tay áo, "soạt" một tiếng, một bên tay áo bị giật đứt.

Dường như mỹ nhân khi sợ hãi càng thêm quyến rũ, gã nam nhân vừa cởi áo choàng vừa từ từ tiến về phía nàng, cười nói: "Sao lại muốn trốn, hối hận rồi à?"

Khương Thư Yểu hoàn toàn suy sụp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nắm chặt cây trâm.

Gã nam nhân tiến lại gần, trong khoảnh khắc cúi người xuống, nàng theo bản năng vung tay về phía cổ hắn ta.

Có lẽ đã đ.â.m trúng, có lẽ không, Khương Thư Yểu đầu óc rối bời, sau khi sợ hãi đến cực điểm, tầm nhìn đã trở nên mờ mịt, tai ù đi.

Nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã nam nhân, cảm nhận được hắn ta lật người ngã xuống bên cạnh mình, chưa tắt thở, đang co giật r*n r* đau đớn.

Đã đ.â.m trúng sao?

Khương Thư Yểu ngơ ngác nhìn cây trâm vàng trong tay - không hề dính máu.

Nàng ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn mờ mịt, bóng dáng ngược sáng kia dần dần rõ nét.

Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.

Mũi kiếm nhỏ máu, bộ quan phục rực rỡ... cuối cùng là gương mặt của Tạ Tuân.

Mọi người đều rất sợ Tạ Tuân, bởi vì hắn luôn lạnh lùng, nhưng Khương Thư Yểu biết thực ra dưới vẻ mặt lạnh lùng đó không có nhiều cảm xúc.

Cho đến lúc này, nàng mới thấy được bộ mặt thật sự lạnh lùng của Tạ Tuân là như thế nào.

Gương mặt như đóng băng, đôi mắt đầy sát khí, không khí xung quanh đông cứng và nặng nề, hắn như một thanh kiếm đã qua tôi luyện, toàn thân toát ra khí thế sắc bén, khiến Khương Thư Yểu sợ hãi lùi lại theo bản năng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 165



Ánh mắt hắn rơi xuống người gã nam nhân đã cởi áo choàng, rồi lại quay về cánh tay của nàng đã bị giật đứt tay áo.

Gã nam nhân vẫn đang vùng vẫy, vừa mới quỳ lên bò dậy, Tạ Tuân không chớp mắt, một kiếm c.h.é.m đứt đầu hắn ta.

Dường như có tiếng m.á.u b.ắ.n tung tóe, Khương Thư Yểu ngửi thấy mùi tanh nồng trong không khí, tầm nhìn mờ mịt chỉ tập trung vào gương mặt đầy sát khí của Tạ Tuân.

Nàng ghét bản thân mình không có khí phách, khi ánh mắt Tạ Tuân một lần nữa rơi xuống cánh tay nàng, phản ứng đầu tiên của nàng lại là giấu cánh tay ra sau lưng.

Tạ Tuân đột nhiên bước nhanh tới trước, ngay khi nàng theo bản năng lùi lại, hắn mạnh mẽ kéo nàng vào lòng bằng một tay.

Giọng nói của hắn không còn bình thản như thường ngày nữa, âm thanh run rẩy: "Không sao chứ?"

Trước mắt là một màu rực rỡ của bộ quan phục, bên tai là tiếng tim đập dồn dập trong lồng n.g.ự.c hắn.

Khương Thư Yểu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng muốn giải thích mình chưa bị ô uế, nhưng lại sợ Tạ Tuân là kiểu nam nhân phong kiến mà chỉ cần thê tử bị bắt cóc thôi cũng cho rằng nàng không còn trong sạch nữa.

Hina

Vừa mới mở miệng nói được chữ "Ta", nỗi sợ hãi tích tụ bấy lâu bỗng nhiên ập đến khiến nàng suy sụp, nước mắt không ngừng rơi, nàng nức nở khóc.

Vật bằng sắt rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu giòn tan.

Tạ Tuân không chút do dự ném thanh kiếm đi, chỉ để ôm nàng vào lòng sâu hơn.

Tạ Tuân buông Khương Thư Yểu ra, lo lắng nâng gương mặt nàng lên. Thấy nàng khóc nức nở, lòng hắn thắt lại.

170

Ánh mắt hắn chạm phải Khương Thư Yểu, dưới cái nhìn an ủi và xót xa của hắn, nàng dần dần bình tĩnh lại.

Tạ Tuân lau nước mắt cho nàng, động tác hết sức nhẹ nhàng, nhưng Khương Thư Yểu vẫn cảm nhận được sự run rẩy của hắn.

Hai người nhìn nhau, không khí tuy vẫn còn mùi tanh tưởi, nhưng lại có cảm giác an tâm kỳ lạ.

Khương Thư Yểu ngừng khóc, đáng lẽ Tạ Tuân nên buông tay khỏi mặt nàng, nhưng hắn như quên bẵng điều đó, vẫn nâng niu gương mặt nàng.

Lòng bàn tay hắn ấm áp khô ráo, khiến má Khương Thư Yểu nóng bừng. Hai người vẫn trong tư thế ôm nhau, Khương Thư Yểu nhận ra điều này, ngượng ngùng rút tay đang vòng quanh eo hắn.

Tạ Tuân chưa kịp phản ứng, Tạ Bội đã từ cửa xông vào, hét lớn: "Tam tẩu! Tam tẩu ơi!"

Nàng ta chợt im bặt, vẻ lo lắng đông cứng trên mặt.

Nhìn từ góc độ này, Khương Thư Yểu đang yếu ớt tựa vào Tạ Tuân, còn Tạ Tuân nâng mặt nàng, giống như nàng ta đã cắt ngang chuyện gì sắp xảy ra vậy.

Thị vệ đến sau Tạ Tuân, theo Tạ Bội vào, thấy cảnh tượng trước mắt cũng đứng sững tại chỗ.

Tạ Bội quay đầu thấy đám nam nhân trợn mắt, vẻ mặt kỳ quặc, liền hung dữ nói: "Nhìn gì mà nhìn! Đều nhắm mắt lại cho ta!"

Rồi quay sang hai người đang tựa vào nhau, yếu ớt nói: "Chúng ta ra ngoài trước..."

Nàng ta vừa nhấc chân đã bị Tạ Tuân gọi lại.

"Khoan đã, mang một bộ y phục vào đây."

Tạ Bội giật mình, nhìn xuống người Khương Thư Yểu, thấy nàng chỉ bị xé rách tay áo liền thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau xe ngựa của Tạ Quốc Công phủ, Tạ Bội lấy y phục từ trên xe quay lại, hai người đã tách ra, nhưng Tạ Tuân sợ Khương Thư Yểu thấy t.h.i t.h.ể mà sợ hãi, vẫn luôn đứng chắn trước mặt nàng không di chuyển.

Tạ Bội đi tới đưa áo choàng cho Tạ Tuân, Tạ Tuân quấn cho Khương Thư Yểu, đỡ nàng đi ra ngoài.

Khương Thư Yểu không bị thương, chỉ là bị hoảng sợ, nhưng Tạ Tuân vẫn dùng tay che chở nàng, như sợ nàng ngã.

Hắn cẩn thận đỡ Khương Thư Yểu lên xe ngựa, đang định chui lên thì bỗng bị Tạ Bội gọi lại.

Tạ Tuân quay đầu, ra hiệu cho nàng ta cứ nói.

Tạ Bội muốn nói lại thôi, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: "Tam ca, mạng này của muội là do tam tẩu cứu đấy."

Tạ Tuân nghe vậy gật đầu, không nỡ nghĩ lúc đó chắc là Khương Thư Yểu sợ hãi lắm, nén nỗi đau lòng nói: "Ta hiểu, nàng có ơn với Tạ Quốc Công phủ."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 166



Tạ Bội thấy hắn nhíu mày, trong lòng bất an, nắm lấy tay áo hắn: "Tam ca, huynh đừng vì thế mà để bụng với tam tẩu được không? Muội biết các huynh cho rằng những cô nương như chúng muội đều là hư danh, nhưng tại sao chứ, chúng muội trong trắng như vậy, kẻ đáng c.h.ế.t đáng chịu khổ là bọn cướp kia mới phải. Nếu không phải vì muội, tam tẩu cũng đâu đến nỗi phải đi đến bước cuối cùng đó, dù ở chung một phòng còn bị nhìn thấy cánh tay, thì cũng là trong trắng."

Tạ Tuân không phản ứng, vẫn là vẻ mặt lúc nãy.

Tạ Bội càng lo lắng hơn, buột miệng nói: "Nếu huynh phụ tam tẩu thì muội... muội..." Không ngờ lời đe dọa, chỉ có thể nói: "Muội nhất định sẽ tính sổ với huynh!"

Nàng ta trừng mắt nhìn Tạ Tuân, vẻ mặt phồng má.

Sau một giây, cuối cùng Tạ Tuân cũng thay đổi vẻ mặt.

Hắn từ từ nhướng mày, rồi mắt cũng theo đó mà mở to, cuối cùng gương mặt vốn lạnh lùng ấy chậm rãi chuyển sang kinh ngạc.

"Muội đang nói gì vậy?" Hắn hỏi.

Rõ ràng lúc nãy Tạ Bội còn đang nóng lòng như lửa đốt, vậy mà lúc này lại không hợp thời sinh ra cảm khái: Hóa ra tam ca không lạnh mặt trông như thế này, vậy lúc nào cũng lạnh mặt là vì lười làm biểu cảm sao...

Tạ Bội nhất thời không biết nói gì: "Huynh không để bụng sao?"

"Ta để bụng chuyện gì?"

"Tam tẩu, tẩu ấy bị bắt đi, còn ở chung phòng với bọn cướp..."

Tạ Tuân mãi mới hiểu được ý của nàng ta, ngắt lời Tạ Bội: "Sao ta phải để bụng?" Nói xong lại đổi sang vẻ mặt lạnh lùng, nghiến răng nói: "Chuyện này là do ta sơ suất, rõ ràng biết gần đây vùng ngoại ô kinh thành không yên ổn mà vẫn để các muội ra ngoài thắp hương."

Hắn nén giận, bình tĩnh lại một chút, nói: "Nên chuyện này không thể để người khác biết, ta sẽ xử lý sạch sẽ." Nói xong thấy Tạ Bội ngơ ngác nhìn mình, nhớ ra lúc nãy Tạ Bội đe doạ mình vì Khương Thư Yểu, liền dịu giọng giải thích với nàng ta: "Ta làm vậy không phải vì chê nàng ấy làm ô danh, mà là không muốn nàng ấy bị người ta bàn tán, muội không cần lo lắng."

Tạ Bội chưa bao giờ thấy tam ca nhà mình nói nhiều như vậy, ngớ ngẩn gật gật đầu.

Tạ Tuân quay người, bước nhanh về phía xe ngựa.

Tạ Bội nhìn hắn đi xa, ánh mắt rơi trên bộ quan phục hắn chưa kịp thay, hồi lâu theo thói quen cãi lại: "Hy vọng là vậy, nếu không... hừ."

Hina

*

Khương Thư Yểu co ro trên xe ngựa, Tạ Tuân lên xe mang theo một làn gió mát.

Hắn vẫy tay bảo nha hoàn hầu hạ Khương Thư Yểu xuống xe, do dự một chút, vẫn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng.

Khương Thư Yểu đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy có động tĩnh, mở mắt nhìn hắn.

Tạ Tuân liền hỏi: "Sao vậy, khó chịu chỗ nào?"

Khương Thư Yểu lắc đầu.

Hắn đưa tay lấy bình nước: "Uống chút trà nóng nhé?"

Khương Thư Yểu vẫn lắc đầu.

Tạ Tuân thấy nàng có vẻ yếu ớt như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, mím chặt môi.

Khương Thư Yểu cảm nhận được sự khó chịu tỏa ra từ người hắn, nhớ đến chuyện Tạ Bội lo lắng, trong lòng không khỏi khó chịu.

Nàng tự an ủi mình không cần để ý đến cái nhìn của Tạ Tuân, nhưng càng an ủi càng bực bội, cuối cùng bực đến mức co rúm vào góc, tránh xa Tạ Tuân.

Tạ Tuân thấy vậy, giọng dịu dàng, sợ làm nàng giật mình: "Không sao rồi, đừng sợ nữa."

Khương Thư Yểu không đếm xỉa đến hắn.

Tạ Tuân không dám lại gần nàng, im lặng ngồi một bên.

Hắn dù sao cũng là một thiếu niên, khó chịu đến cực điểm cũng không nhịn được lời, qua một lúc, đột nhiên lên tiếng, trầm giọng nói: "Xin lỗi."

Một câu xin lỗi không đầu không đuôi khiến Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng, kết quả vẫn để nàng gặp chuyện như vậy." Hắn cúi đầu không dám nhìn Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của hắn, qua vài giây mới hiểu được ý của câu nói này.

Nhớ lại lúc đó cũng trên xe ngựa, lòng nàng đầy chua xót bực bội vì chuyện của Lâm thị, sau khi trút hết nỗi lòng, Tạ Tuân đã nói một câu như vậy - "Ta sẽ bảo vệ nàng."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 167



Lúc đó nàng bực bội vô cùng, không để tâm, qua lâu như vậy, bản thân đã sớm quên mất câu nói này của Tạ Tuân.

Vậy đối với Tạ Tuân, đó không phải là lời an ủi tùy tiện, mà là một lời hứa sao?

Nàng chợt cảm thấy đau nhói trong tim, tê tê, ngứa ngáy, như có một mầm xanh vừa đ.â.m chồi.

Nén xuống cảm giác kỳ lạ ấy, Khương Thư Yểu tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều, số phận của Chu thị và Lâm thị chẳng đủ thảm thương hay sao? Nữ nhi si mê chẳng thể nói ra, phải giữ vững tâm mình.

Sau khi nói câu đó, Tạ Tuân không nói gì nữa. Hai người im lặng trở về Tạ Quốc Công phủ. Khương Thư Yểu tắm rửa thay y phục xong, về phòng ngủ say.

Một giấc tỉnh dậy đã là chiều tối, vì nàng còn đang nghỉ ngơi nên các nha hoàn chưa thắp đèn.

Nàng lên tiếng gọi người, Bạch Chỉ từ ngoài bước vào, buộc màn giường, nhét gối đệm sau lưng nàng, hầu hạ nàng ngồi dậy.

Bạch Chỉ vốn trung thành, nếu biết nàng gặp chuyện chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng, nhưng Khương Thư Yểu lại chẳng thấy vẻ lo âu trên gương mặt ấy.

Bạch Chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào mặt mình, không nhịn được đưa tay xoa xoa: "Tiểu thư, trên mặt nô tỳ dính gì sao?"

Khương Thư Yểu lắc đầu, do dự hỏi: "Ngươi có biết..." Nói được nửa chừng lại thôi.

Bạch Chỉ không nhận ra sự bất thường của nàng, từ lúc vào nụ cười trên mặt chưa từng tắt, mắt cong như trăng lưỡi liềm, giọng vui vẻ hỏi: "Tiểu thư đói bụng rồi sao?"

172

Khương Thư Yểu quả thật hơi đói, gật đầu nói: "Ta muốn uống cháo."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Bạch Chỉ càng rạng rỡ: "Vâng, uống cháo tốt lắm." Nói xong liền hành lễ cáo lui, ra khỏi phòng.

Khương Thư Yểu toàn thân đau nhức, lại vì hôm nay bị hoảng sợ mất sức, đành tựa vào gối không muốn dậy nữa.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Bạch Chỉ về nhanh thế, xem ra nhà bếp vẫn luôn hâm nóng cháo.

Nàng ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy Tạ Tuân bưng cháo đi vào.

Khương Thư Yểu sững sờ.

Tạ Tuân đặt khay thức ăn lên bàn thấp đầu giường, thấy sắc mặt Khương Thư Yểu đã hồi phục, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại là chàng, Bạch Chỉ đâu?" Khương Thư Yểu ngạc nhiên hỏi.

Tạ Tuân ấp úng một lúc, chuyển chủ đề: "Có cần gọi nha hoàn vào đút cháo cho nàng không?"

"Không cần, tay ta có bị thương đâu." Nàng chợt vỗ trán, giật mình nói: "Nhị tẩu thì sao, tẩu ấy có bị thương không?"

"Nhị tẩu bị d.a.o đâm, nhưng đại phu nói không có gì đáng ngại." Thấy Khương Thư Yểu lo lắng, hắn cẩn thận trả lời: "Nghe nói bị thương ở chân, nhưng vết d.a.o không sâu."

Khương Thư Yểu không yên tâm: "Ta đi xem tẩu ấy ngay được không."

Tạ Tuân giữ vai nàng lại: "Nhị tẩu đang nghỉ ngơi, nàng đi làm gì, đợi ngày mai hãy đi."

Khương Thư Yểu đành thôi ý định đó.

Tạ Tuân bưng khay thức ăn lên, đưa đến trước mặt nàng: "Dùng bữa đi."

Hành động này của hắn khiến Khương Thư Yểu vừa buồn cười vừa xót xa: "Đã bảo ta không bị thương mà, chàng không cần—"

Nói được nửa chừng, phần còn lại đều nghẹn trong cổ họng.

Ánh mắt nàng dừng lại trên khay thức ăn, chỉ thấy trên đó đặt một bát cháo trắng và một bát trứng hấp, hơi nóng bốc lên, tỏa ra mùi thơm ấm áp.

Thấy nàng sửng sốt, Tạ Tuân hơi lo lắng hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?" Khi hắn đến thăm Chu thị, Từ thị cũng có mặt. Từ thị hỏi thăm tình hình của Khương Thư Yểu, Tạ Tuân bèn nói chuyện với nàng ấy thêm vài câu, sau đó Từ thị nhắc đến việc Khương Thư Yểu từng nói khi bị bệnh sẽ muốn ăn cháo trắng và trứng hấp do mẹ nàng làm.

Từ thị nói Khương Thư Yểu chỉ có ăn món do chính tay mẹ làm mới yên tâm, Tạ Tuân tất nhiên không thể đến Tướng Dương Bá phủ để Lâm thị làm rồi mang về, đành tự mình chui vào bếp làm hai bát.

Hina

Khương Thư Yểu nhìn Tạ Tuân, có thể cảm nhận rõ ràng sự bồn chồn trên gương mặt vô cảm kia của hắn.

Nàng bưng bát cháo lên, múc một thìa cho vào miệng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 168



Cháo trắng nấu mềm nhừ, lửa nhỏ ninh lâu, gạo nấu gần như tan ra. Trong cháo có thêm chút lá rau vụn, gia vị chỉ có muối và vài giọt dầu thơm, nhưng lại có vị ngọt nhẹ ấm áp.

Tạ Tuân không nhịn được hỏi: "Thế nào?"

Hắn lo lắng như vậy, Khương Thư Yểu kỳ lạ nhìn hắn vài lần, đáp: "Cũng được."

Tạ Tuân yên tâm, nấu cháo khét ba nồi cuối cùng cũng thành công.

Khương Thư Yểu lại ăn thêm vài miếng, cháo này thật sự nấu mềm mại, vừa vào miệng đã tan ra không cần nhai, mềm mịn đặc sánh, mang theo hương vị nguyên bản của gạo và một chút mùi thơm của dầu mè.

Xem ra người nấu cháo rất tâm huyết, loại cháo này phải luôn đứng bên bếp khuấy mới không bị khét.

Tạ Tuân vẫn ngồi bên giường nhìn nàng, thấy nàng bưng bát uống được nửa bát cháo, nói: "Ăn chút trứng hấp đi, kẻo nguội mất."

Khương Thư Yểu ngẩng đầu, hắn đã lại bưng khay thức ăn qua.

Nàng đành đặt bát cháo lên khay gỗ, bưng bát trứng hấp lên.

Trứng hấp tuy cách làm đơn giản, nhưng bề ngoài trông rất đẹp mắt.

Màu vàng non, bề mặt mịn màng phẳng phiu, rắc chút hành lá xanh biếc, một ít nước tương hòa với nước trên mặt biến thành màu nâu nhạt trong suốt.

Thìa khẽ chạm vào trứng hấp đã vỡ ra, run rẩy, cực kỳ mềm mịn.

Bên trong trứng hấp hơi nóng, Khương Thư Yểu đưa lên miệng thổi nhẹ vài cái mới dám ăn.

Trứng hấp tươi mềm tan ra trong miệng, hương vị trứng thuần khiết có một cảm giác an tâm vi diệu, kèm theo mùi thơm nhẹ của nước tương, mặn ngọt mềm mịn.

173

Không cần nhai kỹ, chỉ cần chờ trứng hấp vừa vỡ ra thì nuốt xuống, cảm giác ấm áp ấy mới có thể trượt từ cổ họng xuống dạ dày.

Rõ ràng chỉ là trứng hấp đơn giản, nhưng Khương Thư Yểu lại ăn rất nghiêm túc, giống như quay về thời thơ ấu bị bệnh được mẹ chăm sóc vậy.

Nàng ăn xong trứng hấp, đưa bát không cho Tạ Tuân, hỏi: "Đại tẩu nói cho chàng biết sao?"

Tạ Tuân gật đầu, nhận lấy bát.

Nàng nhìn gương mặt thanh tú của Tạ Tuân, tuy đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn hỏi: "Có phải chàng làm không?"

Động tác xếp bát của Tạ Tuân khựng lại, có chút thất bại: "Nàng nếm ra rồi sao." Bình thường thấy nàng nấu ăn gọn gàng đơn giản, đến lượt mình thực hành, một bát cháo trắng cũng làm khó được hắn, xem ra vẫn có sự khác biệt so với đầu bếp làm.

Khương Thư Yểu thấy hắn buồn bã, nén cười. Đâu phải nếm ra, thật sự tưởng nàng không nhìn ra sự lo lắng của hắn sao?

Tạ Tuân tưởng lần đầu tiên mình vào bếp đã hoàn toàn thất bại, còn để Khương Thư Yểu ăn hết một bát trứng hấp không ngon, mặt có chút ngượng: "Ta gọi nha hoàn vào hầu hạ nàng súc miệng." Rồi bưng khay thức ăn, buồn bã bước đi.

Đợi hắn đi rồi, Khương Thư Yểu không nhịn được bật cười. Nghĩ đến việc hắn tự tay nấu ăn, khóe mắt đuôi mày hiện lên ấm áp: "Hừm, xem ra những ngày qua cho ăn không uổng phí."

Đêm khuya người vắng, Khương Thư Yểu nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Tuy nàng biết rõ mình đang ở trong Tạ Quốc Công phủ tuyệt đối không có nguy hiểm, nhưng nhắm mắt lại vẫn bất an đến khó ngủ.

Nàng vén chăn mỏng, xỏ giày ra ngoài phòng.

Hina

Bạch Chỉ ngủ rất say, hơi thở đều đặn kéo dài khiến lòng nàng dần dần an định.

Thấy Bạch Chỉ ngủ ngon, Khương Thư Yểu không muốn đánh thức nàng ấy để vào phòng trong bầu bạn, nên lặng lẽ rút lui, quay trở lại phòng trong.

Vừa vào đến phòng trong, đột nhiên nghe thấy cửa sổ chạm trổ có tiếng động nhẹ, ngẩng đầu nhìn, mơ hồ thấy một bóng đen lướt qua.

Nàng giật mình, lảo đảo lùi lại hai bước đụng vào bàn, gây ra tiếng loảng xoảng giòn tan của đồ sứ.

Bóng đen kia tiến gần cửa sổ chạm trổ thêm vài phần, bỗng lại do dự dừng lại, dường như đang cúi đầu suy nghĩ.

Khương Thư Yểu hoàn toàn tỉnh táo, đi đến bên cửa sổ chạm trổ, mở khóa rồi đẩy mạnh ra.

"Huỵch" một tiếng cuốn lên một làn gió mát, người bên ngoài cửa suýt nữa bị va vào đầu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 169



"Chàng làm gì ở đây?" Khương Thư Yểu nhìn Tạ Tuân, trong sự ngạc nhiên lại có vài phần quả nhiên là thế.

Nửa đêm đến lảng vảng trước khuê phòng người ta, chuyện này nghe qua đã thấy hoang đường hạ lưu.

Mặt Tạ Tuân đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Ta đến xem nàng thế nào."

Khương Thư Yểu mặt đầy nghi ngờ.

Tạ Tuân hơi mất tự nhiên, nói: "Bên A Bội đại tẩu đã bố trí thị vệ, ban đêm cũng có nha hoàn thân cận canh chừng, ta nghĩ chắc nàng cũng sợ hãi như muội ấy, nên không yên tâm đến xem."

Khương Thư Yểu không nói gì.

Tạ Tuân nói xong mới hoàn toàn nhận ra hành động của mình ngu ngốc đến mức nào, thầm mắng bản thân ban đêm đầu óc chậm chạp.

"Ta không làm nàng sợ chứ?" Hắn vội hỏi.

"Sợ rồi." Khương Thư Yểu trả lời thẳng thừng.

"Xin l—" Nghe vậy hắn càng hối hận, ngẩng đầu nhìn Khương Thư Yểu, lời còn chưa nói hết đã đột nhiên nghẹn lại.

Lúc này nàng xõa tóc chỉ mặc áo lót, tóc đen như lụa, thân hình mảnh mai yểu điệu, ánh trăng nhuộm lên người nàng một lớp hào quang mờ ảo, dịu dàng như mộng.

Hina

Ánh mắt Tạ Tuân như bị bỏng, đột ngột dời đi.

Khương Thư Yểu chỉ nói thật lòng, nói xong mới nhận ra có vẻ không thích hợp lắm. Đang định mở miệng bổ sung thêm, Tạ Tuân đã vội vàng tiếp lời.

Hắn vì lễ phép không nhìn nàng nữa, nghiêng mặt nói: "Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu đáo. Nha hoàn của nàng đâu, các nàng ở bên nàng cũng không ngủ được sao?"

174

Khương Thư Yểu không còn băn khoăn nữa, đáp: "Ừm, vốn định gọi nàng ấy vào phòng trong bầu bạn, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, nàng ấy ngủ ở phòng ngoài đối với ta cũng không khác gì mấy."

Tạ Tuân im lặng vài giây, đột nhiên nói: "Vậy ta thì sao?"

"Hả?" Khương Thư Yểu sững sờ một chút.

"Nếu ta canh chừng nàng, nàng còn sợ không?"

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng lại khiến tim nàng rung động, mềm mại tê dại.

Nàng nén xuống cảm xúc đó, nghĩ đến khoảnh khắc hôm qua hắn ôm nàng vào lòng, trước mắt là bộ quan phục uy nghiêm chính khí của hắn, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của hắn, dù có nhiều sợ hãi và lo lắng đến đâu cũng tan biến hết trong vòng tay ấm áp của hắn.

Giọng nàng trở nên dịu dàng: "Không."

"Vậy để ta canh chừng nàng ngủ nhé."

"Hả?"

"Ta có thể vào không?"

Khương Thư Yểu không ngờ hắn lại làm vậy, chậm nửa nhịp đáp: "Được."

Nàng lùi lại vài bước, đang định quay người ra ngoài mở cửa phòng cho hắn, Tạ Tuân đột nhiên chống tay vào bệ cửa sổ nhảy vào.

Khương Thư Yểu trợn tròn mắt.

Tạ Tuân thân hình cao lớn, khi đến gần nàng có một cảm giác áp bức, nhất là lúc này hắn mặc rộng rãi mỏng manh, khí chất thanh nhã lạnh lùng trên người càng nặng nề hơn.

Hắn nói: "Nàng đi ngủ đi, ta ở đây canh chừng nàng, nàng mở mắt là có thể thấy."

Khương Thư Yểu không hiểu sao tim đập nhanh hơn, ngốc ngốc gật đầu vài cái, vội vàng quay lại bên giường.

Đi đến bên giường vội vã leo lên, thả rèm xuống, nỗi xao động ấy mới tạm thời được nén xuống.

Qua lớp rèm, thân hình Tạ Tuân có chút mờ ảo.

Khương Thư Yểu thấy hắn ngồi xuống trên giường mềm, nhìn về phía này một cái, xác định nàng có thể nhìn thấy mình rồi mới quay đầu đi ngồi yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Quả thật đã an tâm. Khương Thư Yểu nằm nghiêng, nhìn tư thế ngồi thẳng lưng của hắn dù chỉ nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Nàng chăm chú nhìn hắn một lúc, dần dần thất thần, không nhịn được giơ tay dùng đầu ngón tay vẽ theo đường nét mờ ảo của hắn trên rèm giường.

... Khoan đã, có gì không đúng.

Khương Thư Yểu hỏi: "Chàng định ngồi đó cả đêm sao?"

Tạ Tuân đáp phải.

"Ngày mai chàng không phải đi làm sao?"

"Chỉ một đêm không ngủ, không sao đâu." Hắn đáp.

Khương Thư Yểu tất nhiên không để hắn ngồi không cả đêm như vậy, xuống giường lấy từ trong tủ ra một tấm chăn mỏng ôm đến trước mặt Tạ Tuân: "Đắp chăn nằm một lát đi."
 
Back
Top Bottom