Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 170



Tạ Tuân gật đầu, nhận lấy chăn mỏng.

Khương Thư Yểu quay lại giường, nhìn Tạ Tuân trải chăn ra, chậm rãi nằm xuống đắp lên.

Hắn cao lớn chân dài, cố gắng co người nằm trên giường mềm, trông có vẻ hơi tội nghiệp.

Qua lớp rèm, Khương Thư Yểu nhìn chằm chằm vào đường nét mờ ảo của hắn, trong lòng vô cùng bình yên, khẽ nói: "Tạ Bá Uyên, cảm ơn chàng."

Tạ Tuân "ừm" một tiếng, trong phòng lại rơi vào yên lặng.

Khương Thư Yểu không nói thêm gì nữa, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, nàng từ từ chìm vào giấc mộng.

Giấc ngủ này thật ngọt ngào, đến khi nàng tỉnh dậy lần nữa đã là giữa trưa.

Nàng vươn vai ngồi dậy, trên giường mềm đã không còn bóng người, cả tấm chăn mỏng cũng không còn.

Vừa mới tỉnh giấc nàng còn hơi mơ hồ, nhất thời không phân biệt được đêm qua có phải là mơ không.

Bạch Chỉ nghe thấy động tĩnh đến hầu hạ nàng dậy thay y phục, vẻ mặt luôn kỳ quặc, khi đang chải tóc cho Khương Thư Yểu không nhịn được, hỏi: "Tiểu thư, đêm qua cô gia vào lúc nào vậy?"

Khương Thư Yểu đáp: "Không nhớ rõ giờ giấc."

Bạch Chỉ muốn nói lại thôi: "Sao đêm qua sao cô gia lại ngủ trên giường mềm ạ?" Đã đến rồi, sao lại chỉ ngủ trên giường mềm!

Khương Thư Yểu không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng ấy, nghiêm túc trả lời: "Chàng ấy lo ta sợ hãi, nên đặc biệt đến bầu bạn."

Sau khi ngủ đủ giấc Khương Thư Yểu đã lấy lại tinh thần, ánh nắng vừa phải, nắng ấm áp, tâm trạng nàng cũng tốt hơn nhiều.

175

"Bên nhị tẩu thế nào rồi?" Nàng hỏi Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ theo lệnh của nàng luôn chú ý đến nhị phòng, cẩn thận nói: "Nhị phu nhân lại làm ầm lên một trận, thế nào cũng không chịu nằm trên giường, chê quá ngột ngạt, cuối cùng là đại phu nhân đến một chuyến mới kìm được nàng ấy." Nàng ấy nói đến đây dừng lại một chút, hạ thấp giọng nói: "Hơn nữa nhị phu nhân dường như đang giận dỗi với nhị gia, không cho nhị gia gặp."

"Còn gì nữa không?"

Bạch Chỉ đáp: "Chỉ có thế thôi, nhị phu nhân tính khí nóng nảy, chẳng có mấy nha hoàn dám vào phòng chọc giận nàng ấy. Tiểu thư có muốn đến thăm không?"

Khương Thư Yểu nhìn mặt trời, tính toán thời gian: "Đi, nhưng ta không thể đi tay không được."

Hina

"Trong của hồi môn của tiểu thư có rất nhiều dược liệu quý hiếm."

"Chọn những thứ tốt mang theo." Khương Thư Yểu dặn dò, rồi quay người đi vào nhà bếp nhỏ.

Nàng định nấu bữa trưa cho Chu thị.

Bây giờ còn sớm, nấu xong đi qua vừa kịp giờ ăn trưa. Chỉ mang dược liệu đến cho Chu thị và miệng nói lời cảm ơn thì không thể hiện được tấm lòng, nấu cơm lại khác, ít nhất đối với Khương Thư Yểu, đây là cách chân thành nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

Vì Chu thị bị thương, nàng nghĩ làm chút thức ăn nhạt miệng tươi ngon, nghĩ đi nghĩ lại bèn chọn mì hoành thánh.

Mì hoành thánh chú trọng sự hòa quyện của ba yếu tố: hoành thánh, nước dùng tươi ngon, và sợi mì mỏng, ăn vào thơm ngon đậm đà, hương vị phong phú.

Nước dùng là linh hồn của món ăn, dùng cá đất, trứng tôm, xương ống heo nấu lửa nhỏ, nấu ra nước dùng thơm ngát, trong veo đậm đà.

Mì được làm khác với cách làm mì truyền thống, không phải nhào bột rồi cán mỏng, mà dùng đòn gánh tre đập ép ra. Trong quá trình trộn bột không được thêm nước chỉ dùng trứng, làm ra mì trúc thăng thơm mùi trứng đậm đà, dai dẻo.

Nhân hoành thánh chọn thịt heo nửa nạc nửa mỡ và tôm tươi, trong viên thịt có viên tôm, quan trọng là dùng lòng đỏ trứng để bọc lấy mùi thịt, nàng dùng nguyên liệu đầy đủ, làm cho hoành thánh căng tròn.

Một bát mì hoành thánh nhỏ phải tốn không ít công sức, Khương Thư Yểu gọi tất cả nha hoàn khéo tay đến giúp, đến khi mì hoành thánh ra lò, vừa đúng lúc đến giờ ăn.

Nha hoàn bưng đĩa đi theo nàng đến nhị phòng, đến phòng của Chu thị, các nha hoàn đều run rẩy sợ hãi, thấy Khương Thư Yểu đến, không ai dám vào báo.

Vì ơn cứu mạng của Chu thị, nàng đơn phương trở nên thân thiết với Chu thị, thấy không ai báo, nàng đành trực tiếp đi vào phòng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 171



Chu thị nghe thấy tiếng bước chân, từ trong phòng hét lên: "Ta đã nói đừng đến quấy rầy ta!" Nói xong lại bổ sung: "Ta không muốn ăn."

Nàng ấy hét xong, phát hiện tiếng bước chân không dừng lại, bực bội nhìn qua định nổi giận, kết quả lại thấy người đến không phải nha hoàn mà là Khương Thư Yểu.

Nàng ấy sững sờ, có chút ngượng ngùng.

Khương Thư Yểu nhận khay thức ăn từ tay Bạch Chỉ, bảo nàng ấy ra ngoài trước, rồi bưng khay gỗ đi tới: "Sao nhị tẩu lại không muốn dùng bữa?"

Chu thị không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao muội lại đến?" Giọng điệu rất gay gắt, hết sức khó chịu.

"Muội đến thăm tẩu."

Chu thị quay đầu đi: "Được rồi, thăm xong chưa, có thể đi được rồi."

Khương Thư Yểu đặt khay xuống: "Không được, chưa thăm xong, phải nhìn tẩu dùng bữa mới gọi là thăm xong."

Chu thị không ngờ nàng lại mặt dày như vậy, đối xử với mình như thế mà vẫn cười tươi như hoa, "hừ" một tiếng, nhưng lại không nói gì.

Khương Thư Yểu ngồi xuống bên giường: "Nhị tẩu, đây là mì hoành thánh muội tự tay làm, tẩu nếm thử xem?"

Chu thị quay đầu lại, nhíu mày nói: "Muội tự tay làm?"

"Món này làm hơi phiền phức, nha hoàn cũng có giúp."

Đây không phải trọng điểm, Chu thị lại hỏi thêm lần nữa: "Muội xuống bếp làm?"

"Phải."

Nàng ấy đột nhiên im lặng, không còn gay gắt nữa, chuyển sang hơi oán trách: "Muội thật là... đều tại muội." Từ khi gả về nàng cứ mãi chui vào bếp, dường như chưa từng để ý đến ánh mắt của người khác, hoàn toàn trái ngược với bản thân mình lúc ban đầu.

176

Khương Thư Yểu biết tính khí khó chịu của Chu thị, không để ý đến thái độ của nàng ấy, cười nói: "Tại muội cái gì?"

Chu thị không ngờ nàng lại kiên nhẫn như vậy, có chút ngạc nhiên. Qua bao nhiêu năm, nàng ấy đã quen với việc cay nghiệt khó chịu, miệng lưỡi sắc bén không tha ai, một thời gian ngắn cũng chưa sửa được, vì vậy đối với Khương Thư Yểu vô cớ bị nàng ấy giận dữ một trận, có chút hối hận.

Nàng ấy không tự nhiên gãi gãi lòng bàn tay, lẩm bẩm: "Chỉ tại muội thôi."

Khương Thư Yểu bưng đĩa đến trước mặt nàng ấy: "Ăn trước đi."

Một mùi thơm đậm đà chui vào mũi, Chu thị nhìn mì hoành thánh. Hoành thánh bụng tròn vỏ mỏng nổi trên nước dùng trong suốt, nhân thịt màu hồng nhạt ẩn hiện, mì trúc thăng màu vàng nhạt mỏng như sợi bạc, uốn lượn như sợi chỉ, trên mặt nước dùng nổi một lớp váng dầu mỏng nhẹ màu vàng nhạt, rau xanh hành lá xen lẫn trong đó, thêm một chút sắc xanh.

Nhìn vẻ ngoài này, Chu thị có chút hiểu vì sao nàng nói làm món này phiền phức.

Trong lòng nàng ấy không dễ chịu, vừa chua xót vừa rối loạn, đành vén chăn mỏng dậy: "Ra bàn ăn."

Không cần người hầu hạ, tự mình khoác áo ngoài, nhảy lò cò một chân đến bàn ngồi xuống.

Khương Thư Yểu thấy dáng vẻ ấy của Chu thị đáng yêu vô cùng, đặt đĩa lên bàn, mong đợi nhìn nàng ấy.

Chu thị tâm tình phức tạp, vì vô cớ trút giận lên nàng, nên muốn nể mặt ăn một chút, nhưng giờ Khương Thư Yểu ngồi đối diện, ánh mắt mong đợi nhìn mình, bỗng thấy ngượng ngùng không dám động đũa.

Nếu khó ăn, nàng ấy chẳng phải kẻ sẽ tiếp tục ăn rồi khen ngon đâu.

Nàng ấy cầm đũa, gắp một sợi mì hoành thánh màu vàng nhạt.

Vừa gắp lên, nước dùng lay động, mùi thơm ngọt ngào đậm đà càng thêm nồng nàn.

Hina

Ngửi mùi hương ấy, dù nhịn đói cả ngày vẫn chẳng thấy đói, giờ bỗng thấy đói bụng.

Sợi mì quấn nước dùng thơm ngon nóng hổi, vào miệng trơn mượt, mỏng như sợi bạc, vì cách làm tỉ mỉ nên giòn dai đàn hồi, vừa có vị ngọt của nước dùng, vừa có hương thơm của trứng gà.

Chỉ một miếng đã khiến nàng ấy kinh ngạc, đôi mắt hạnh hơi mở to, ngạc nhiên nhìn Khương Thư Yểu.

Nàng ấy nghe Khương Thư Yểu thích nghiên cứu ẩm thực, suốt ngày chui rúc trong bếp, rất không hiểu, cho rằng nàng còn không biết che giấu, kiềm chế hơn mình thuở trước, giờ ăn thức ăn nàng làm, bỗng tỉnh ngộ. Tay nghề Khương Thư Yểu tinh xảo như vậy, nếu không kiên trì mới là không nên.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 172



Nàng ấy ăn liền mấy miếng mì hoành thánh, lại gắp rau xanh cho vào miệng, giòn tan sảng khoái, nước dùng ngọt ngào khiến rau xanh bình thường cũng trở nên thơm ngon hơn.

Giờ thì chẳng cần thìa nữa, trực tiếp dùng đũa gắp hoành thánh tròn trịa, thổi nhẹ, vội vàng cho vào miệng.

Nhân hoành thánh có thịt tôm, thịt lợn, hẹ vàng, lòng đỏ trứng gà hòa quyện với vị thịt, hương thơm nồng đượm.

Vỏ hoành thánh rất trơn, nhân thịt mịn màng, tuyệt nhất là cảm giác trong miệng, trơn mượt đàn hồi, tươi giòn vô cùng, cắn xuống còn có cảm giác giòn tan "bốp bốp".

Hina

Vị thịt phong phú, hòa quyện với nhau đậm đà vô cùng, có một vị tương tự như thịt nướng, từ từ nhai viên tôm giòn tan mịn màng, hương vị đậm đà trong miệng không tan.

Muốn nhai kỹ, lại bị ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi, đã lâu rồi nàng ấy chưa cảm nhận được mùi vị tươi ngon như vậy.

Nếu không có Khương Thư Yểu ở đây, nàng ấy chắc chắn sẽ bưng bát uống sạch nước dùng, giờ chỉ có thể dùng thìa từ từ múc canh uống.

Nước dùng trong suốt, gạt đi những cọng hành xanh biếc, múc một thìa, trên mặt canh còn đọng một chút dầu mỏng. Vào miệng nóng hổi, hơi nóng truyền thẳng vào dạ dày, đậm đà vô cùng, nhưng lại không hề ngấy, hạt tiêu trên mặt mì càng khiến nhiệt độ tăng thêm vài phần, ăn hết một bát mì hoành thánh, toàn thân không chỗ nào không thoải mái sảng khoái.

Nàng ấy ăn say sưa, nhất thời quên mất độ lượng, ăn mì quá sạch sẽ, đến một giọt canh cũng không còn.

177

Khương Thư Yểu rất hài lòng: "Xem ra cũng hợp khẩu vị của nhị tẩu."

Ăn miếng trả miếng, dù Chu thị có cay nghiệt khó tính đến mấy, cũng không nói được lời nào nặng nề.

Đối mặt với Khương Thư Yểu, Chu thị rất không tự nhiên. Trước đây nhắm vào nàng, kết quả người ta chẳng để tâm, sau lại vì chuyện náo loạn Thọ Ninh đường mà bị nàng phát hiện ra sự chật vật của mình, những điều này cũng đành thôi, điều khiến Chu thị bực bội nhất là, nàng ấy trơ mắt nhìn Khương Thư Yểu bị bế đi, lại không thể ngăn cản được, thật là nỗi nhục lớn.

Nàng ấy nghĩ lung tung, miệng cứng cỏi nói: "Ừm, cũng được... được rồi được rồi, rất hợp khẩu vị."

Nói xong vặn vẹo cử động, chạm vào vết thương trên chân đau đến nghiến răng.

Đang nhịn đau, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Khương Thư Yểu: "Nếu nhị tẩu thấy hợp khẩu vị, vậy sau này muội thường xuyên làm ít đồ ăn cho tẩu nhé? Muội cũng chỉ giỏi về mặt nấu nướng thôi."

Nàng ấy ngẩng đầu, thấy Khương Thư Yểu mi mục như họa, cười rạng rỡ tươi tắn, tràn đầy sức sống, ma xui quỷ khiến thốt ra một chữ kiên định: "Được."

Theo Chu thị, việc Khương Thư Yểu nói muốn nấu cơm cho mình chỉ là lời nói suông, không đáng tin cậy. Bởi nàng ấy chỉ giúp Khương Thư Yểu gọi người cứu viện, không thể coi là ân cứu mạng, không cần báo đáp.

Xét cho cùng, Khương Thư Yểu không phải là trù nương, việc nấu nướng hoặc là để phụng dưỡng trưởng bối, hoặc là để hầu hạ phu quân, nấu cho nàng ấy- một tẩu tẩu khác phòng - quả thật không thỏa đáng.

Nhưng ngoài dự liệu của nàng ấy, Khương Thư Yểu nói được làm được, giờ ngọ hôm sau xuất hiện trong phòng nàng ấy đúng hẹn.

"Sao muội lại đến đây?" Nàng ấy chống tay ngồi dậy, nhất thời chưa phản ứng kịp.

"Muội đến mang cơm cho tẩu đây." Khương Thư Yểu vẫy tay, hai nha hoàn phía sau đặt mâm cơm xuống.

Chu thị ngạc nhiên không thốt nên lời.

"Nhị tẩu muốn ăn trên giường hay ra bàn?" Nàng thái độ nhiệt tình tự nhiên, hoàn toàn coi Chu thị như một tỷ muội bị bệnh cần chăm sóc, Chu thị nhất thời có chút không biết ứng phó ra sao.

Các nha hoàn đều tránh xa nàng ấy, hôm nay nàng ấy còn chưa kịp mắng ai như thường lệ, nhưng thấy Khương Thư Yểu như vậy, dù có bực bội đến mấy cũng không thể thốt ra lời ác độc được.

Nàng ấy lẩm bẩm: "Đâu phải không có trù nương, muội tự mình xuống bếp làm gì chứ." Rồi chống tay định xuống giường.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 173



Khương Thư Yểu vội vàng đến đỡ nàng ấy, cánh tay mềm mại chạm vào nàng ấy, khiến nàng ấy hoảng sợ lập tức né tránh, suýt nữa ngã nhào xuống đất làm nặng thêm thương tích.

"Muội, muội làm gì vậy!" Nàng ấy gả về đã nhiều năm, trong các mối quan hệ chỉ có đại tẩu không thèm để ý đến nàng ấy, bà gia cổ hủ nghiêm khắc, nha hoàn e dè cung kính, chưa từng gặp qua người như Khương Thư Yểu.

Nói Khương Thư Yểu không tốt ư, điều đó là không thể. Tuy trí tuệ đấu đá trong nhà của Chu thị có hạn, nhưng bản tính vốn nhạy cảm, có thể cảm nhận được sự chân thành của Khương Thư Yểu.

Nhiệt tình phóng khoáng, bao dung trước vẻ mặt lạnh lùng của nàng ấy, không chấp nhất, mềm mại dịu dàng... Vấn đề chính là ở đây, tại sao nàng lại tốt với mình như vậy chứ!!!

"Muội muốn đỡ tẩu dậy mà." Khương Thư Yểu cúi đầu nhìn chân trái của Chu thị quấn băng, nhớ đến hôm đó nàng ấy không chút do dự rút đao, vẻ mặt càng thêm dịu dàng mấy phần.

Nàng nhìn Chu thị, đôi mắt long lanh, trên mặt mang nụ cười ấm áp, khiến Chu thị run rẩy, vô cùng không tự nhiên nói: "Không cần đâu, ta tự đi được."

Rồi nhanh chóng đứng dậy, khập khiễng nhảy đến trước bàn.

Chu thị nhiều năm không nhận được sự tốt bụng từ người khác, tính tình lại bị mài giũa thành cay độc quái gở, vừa rồi bị Khương Thư Yểu kích động, theo thói quen cay độc nói: "Có phải cái gì ta cũng ăn được đâu."

178

Chỉ là giọng điệu thái độ nói ra, lại có cảm giác "ỷ sủng sinh kiêu" khó tả.

Hina

Nàng ấy nhảy đến trước bàn: "Ta ghét nhất là uống cháo—"

Lời chưa nói hết, đã thấy trên bàn bày sẵn bát cháo trắng.

Nàng ấy vội vàng nuốt lại lời nói, bề ngoài tỏ ra kiêu ngạo khinh thường, thực ra trong lòng tự trách mắng mình thậm tệ.

"Tẩu đang bệnh, mấy ngày nay phải nằm liệt giường, uống cháo dễ tiêu hóa." Khương Thư Yểu không để ý, kiên nhẫn giải thích.

Chu thị càng thêm không tự nhiên, ấp úng nói: "Được rồi được rồi."

Nàng ấy liếc nhìn món ăn trên bàn, ngoài cháo trắng ra, còn có xương lớn và hai đĩa thịt trắng, một đĩa rưới nước sốt, màu sắc phong phú, một đĩa tươi mát, không có gia vị thêm.

Khương Thư Yểu ngồi xuống đối diện nàng ấy, đẩy đĩa thịt trắng không có nước sốt về phía nàng ấy: "Tẩu ăn đĩa này."

Thịt trắng cắt mỏng, độ dày đồng đều, vuông vắn xếp chồng lên nhau, từng lớp xếp thành vòng tròn, nhìn cực kỳ gọn gàng dễ chịu.

Miếng thịt nạc mỡ xen kẽ, phần nạc là màu nâu hồng nhạt, phần mỡ trong suốt trắng ngần, như ngọc vậy, phía dưới cùng là một chút da màu vàng nhạt, màu sắc chuyển đổi đều đặn, nhìn rất dễ chịu.

Chu thị nhìn đĩa thịt trắng của mình tuy nhìn dễ chịu nhưng màu sắc nhạt nhẽo, lại nhìn đĩa thịt trắng bằm tỏi rưới dầu đỏ của Khương Thư Yểu, nuốt nước bọt.

Nàng ấy lớn lên ở phương Bắc, không cầu kỳ tinh tế như quý tộc kinh thành, nàng ấy ghét những món canh nấu nhừ nhạt nhẽo, cho rằng còn chưa sướng miệng bằng bánh mì khô ăn với thịt.

Nhưng nàng ấy biết mình đang bệnh, nên ăn đồ bổ dưỡng thanh đạm, miễn cưỡng chấp nhận sự sắp xếp của Khương Thư Yểu.

Gắp một miếng thịt trắng, phần mỡ đưa lên ánh sáng nhìn, thậm chí còn mờ mờ trong suốt.

Nàng ấy kinh ngạc trước kỹ thuật d.a.o của Khương Thư Yểu, cũng thêm vài phần mong đợi với thịt trắng, dù sao người có kỹ thuật d.a.o như vậy dù chỉ dùng nước lã luộc thịt cũng không đến nỗi khó ăn.

Quả nhiên, vừa cho vào miệng đã cảm nhận được hương vị ngon lành của thịt trắng. Khương Thư Yểu không cho thêm nước tương hay gia vị gì, chỉ nhẹ nhàng phết một chút muối lên bề mặt thịt trắng, muối tuy mịn nhưng vẫn có cảm giác hạt, càng làm nổi bật sự mềm mại tươi ngon của thịt trắng.

Phần mỡ được luộc chắc, vào miệng liền tan, có mùi thơm mà không ngấy. Phần nạc dai mà không khô, bên trong mềm mại, nhai có nước thịt nguyên chất, kèm theo muối tinh đơn giản, vừa làm tăng hương vị vừa giữ được vị thơm ngon đậm đà vốn có của thịt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 174



Chu thị liên tục ăn mấy miếng, phải công nhận, những món ăn thanh đạm trước đây cũng có hương vị riêng. Ăn vài lát thịt trắng, lại húp một ngụm cháo trắng ấm nóng, dạ dày lập tức dễ chịu hơn nhiều, tâm trạng bực bội cũng dịu đi không ít.

Nàng ấy ăn đĩa của mình, nhìn đĩa của Khương Thư Yểu, đoán xem hương vị đĩa thịt trắng rưới dầu đỏ kia như thế nào.

Đĩa trước mặt Khương Thư Yểu là thịt trắng bằm tỏi, vừa có thịt trắng, vừa có lát dưa chuột, cả hai đều mỏng như giấy, trên mặt rưới tỏi băm, nước tương và dầu ớt, màu sắc tươi sáng, mùi tỏi nồng nàn.

Chu thị nhìn chằm chằm mấy lần, không nhịn được, hỏi: "Đĩa của muội có vị thế nào?"

Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy rụt ánh mắt lại, giả vờ thờ ơ: "Ta chỉ hỏi thôi."

Thấy nàng ấy như vậy, Khương Thư Yểu bèn đẩy cho nàng ấy: "Nếu tẩu tò mò thì nếm thử đi, ăn ít chắc không sao đâu."

Chu thị vui sướng trong lòng, gắp một miếng thịt trắng cuốn dưa chuột, chấm chút nước sốt tỏi trên mặt, há to miệng nhét vào miệng.

Thịt trắng béo ngậy đầy nước, mềm mà không nát, dưa chuột giòn tươi mát, không ai lấn át ai, nước sốt cay thơm, mùi tỏi nồng đậm, vị cay nồng khi vào miệng hơi nặng, tăng thêm tầng hương vị tuyệt vời, khiến người ta thèm ăn.

Thịt trắng thơm ngon khi nhai trơn mềm hơi dai, da thịt giòn sần sật, so với phần mỡ tan ngay trong miệng thì có thêm chút dai dai, không cần dùng sức, nhưng nhai rất nghiện.

179

Sau khi nuốt vào bụng, trong miệng còn sót lại mùi cay thơm và mùi thịt đậm đà quyện lẫn không tan.

Nàng ấy không phải người hay kìm nén lời nói, liền mở miệng hỏi: "Đây là mùi vị gì vậy? Như vị cay của tỏi băm, lại thêm một mùi thơm ngon khác lạ."

Lúc này Khương Thư Yểu mới nhớ ra Chu thị là người lần đầu ăn ớt, may mà mình không cho nhiều ớt, chắc là không quá k*ch th*ch.

"Đây là vị cay, là mùi vị của ớt."

Chu thị không biết ớt là gì, nhưng đã bị sức hấp dẫn của dầu ớt chinh phục, gắp thịt trắng chuyên chấm vào chỗ dầu đỏ: "Ớt ư? Chưa từng nghe qua, xem ra là thứ ngon lành."

Khương Thư Yểu vội vàng ngăn lại: "Ăn ít thôi, ăn nhiều đồ cay bụng không chịu nổi đâu." Chu thị đâu phải dần dần thích nghi từ dầu hoa tiêu đến dầu ớt như Tạ Tuân, e là sẽ không quen.

Hơn nữa Tạ Tuân thân thể khỏe mạnh, ăn đau bụng cũng không sao, Chu thị thì khác.

Hina

"Chịu được mà chịu được mà." Chu thị nói, lại nhanh nhẹn gắp thêm vài miếng, Khương Thư Yểu không khỏi lo lắng, trực tiếp kéo đĩa đi.

Chu thị tuy thất vọng, nhưng cũng không dày mặt đi giành ăn trong đĩa của người ta, đành thôi.

Nàng ấy cúi đầu uống cháo, bỗng nghe thấy tiếng "xì xì" bên tai, ngẩng đầu lên, cả người đều kinh ngạc.

Khương Thư Yểu dùng đầu ngón tay kẹp miếng xương lớn, đang m*t xương không ngừng nghỉ.

Chu thị nhất thời có chút hoảng hốt.

Đây là ở kinh thành phải không? Đây chẳng phải là cảnh tượng chỉ có ở phương Bắc sao, người nghèo mua không nổi thịt, chỉ có thể gặm gặm mấy mẩu thịt vụn trên xương để đỡ thèm, giống như Khương Thư Yểu bây giờ vậy.

Khương Thư Yểu m*t hết nước trong xương, hài lòng gặm sạch những mẩu thịt vụn trên bề mặt xương. Loại thịt này mới là ngon nhất, có thể coi là tinh túy của xương lớn.

Nàng thấy vẻ mặt Chu thị ngạc nhiên, liền đẩy bát đựng xương lớn đến trước mặt Chu thị: "Nếm thử đi, rất ngon đấy. Dùng đầu đũa chấm một chút muối, chọc chọc vào khe xương tròn tròn đó, rồi dùng sức hút ra, bảo đảm ngon tuyệt."

Chu thị do dự, tuy nàng ấy luôn bị người ta chê trách thô lỗ không biết cách, nhưng khi ở phương Bắc nàng ấy cũng chưa từng gặm xương.

Khương Thư Yểu chớp chớp mắt nhìn nàng ấy, vẻ mặt mong đợi.

Chu thị câu "Ta không muốn" vừa đến cổ họng lại nuốt trở vào, gọi người mang nước đến rửa tay, rồi học theo động tác của Khương Thư Yểu nhặt lấy một miếng xương ống.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 175



Theo lời nàng nói, chấm muối chọc chọc vào khe xương, thử thăm dò đưa lên miệng hút một cái, tủy xương mềm mềm dẻo dẻo được hút ra, kèm theo nước xương bị tắc bên trong, mùi thơm đậm đà của thịt lập tức tràn ngập môi má.

Khác với mùi thơm của thịt, mùi thơm của việc m*t xương đậm đà và kéo dài hơn, tủy xương dính dính mềm mềm vào miệng, hương vị thơm ngon béo ngậy của thịt trắng, mùi tỏi cay nồng đều bị át đi bởi mùi thơm của xương.

Có một thì có hai, Chu thị ăn xong một miếng thì miếng thứ hai không kìm chế nữa, cầm xương m*t cùng Khương Thư Yểu.

Bữa ăn khiến Chu thị vô cùng hài lòng, toàn thân thoải mái, cảm thấy dù có ôm nỗi lo âu to lớn đến đâu cũng sẽ nhuốm lên nụ cười vì bữa ăn này.

Khương Thư Yểu vốn định bữa tối ăn món khác, nhưng Chu thị lại bày tỏ muốn ăn thêm một bữa nữa.

Thế là Tạ Tuân trở về liền thấy nha hoàn bưng hai đĩa thịt trắng và xương ống đi ra ngoài.

Buổi chiều Khương Thư Yểu đã làm thêm một mẻ, chuẩn bị cả phần cho bữa tối, cùng ăn với Tạ Tuân, vừa vặn.

Tạ Tuân vén áo ngồi xuống, hỏi: "Mấy đĩa vừa rồi là gửi cho nhị phòng sao?"

"Phải."

Tạ Tuân đoán được là vậy, Khương thị này quả thật việc gì cũng không rời khỏi mỹ thực, ngay cả cảm ơn phản ứng đầu tiên cũng là nấu cho người ta một bữa ăn.

Hắn trò chuyện thường ngày với Khương Thư Yểu, nói: "Cũng không biết có hợp khẩu vị nhị tẩu không."

Nào ngờ Khương Thư Yểu đáp lại vô cùng suôn sẻ: "Đương nhiên rồi, giờ Ngọ hôm nay, nhị tẩu ăn hết cả đĩa vẫn chưa đủ đấy."

180

Tạ Tuân lập tức nắm bắt được thông tin quan trọng: "Giờ Ngọ hôm nay?"

"Ừm." Khương Thư Yểu vừa ăn vừa nói: "Một thời gian tới có lẽ giờ Ngọ ta đều sẽ đi ăn cơm cùng nhị tẩu."

Nàng đối đãi với người chân thành, biết ơn báo đáp, thiện lương rộng rãi gì đó, đúng là chuyện tốt không sai.

Nhưng trong lòng Tạ Tuân có chút nghẹn, thậm chí còn hơi chua.

Hắn rất muốn hỏi, nhị tẩu đã có cơm trưa có rồi, vậy hắn thì sao? Đã mấy ngày rồi hắn không nhận được hộp cơm nàng chuẩn bị.

Tạ Tuân ấm ức, nhưng Tạ Tuân không nói.

Đến tối, Khương Thư Yểu rửa mặt xong trở về, thấy Bạch Chỉ dẫn tiểu nha hoàn bận rộn trong phòng trong, thắc mắc hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Bạch Chỉ tự nhiên đáp: "Bẩm tiểu thư, nô tỳ đang trải giường cho gia gia."

"Trải, trải giường?" Khương Thư Yểu chưa kịp phản ứng.

"Ngươi đi hầu tiểu thư tháo búi tóc, ngươi đi mời gia gia đi ngủ, nói canh giờ không còn sớm, tiểu thư đang đợi ngài." Bạch Chỉ vuốt phẳng chăn, có điều có lý dặn dò nha hoàn làm việc.

Khương Thư Yểu ngớ người, ngăn nha hoàn định đi tìm Tạ Tuân: "Khoan đã, rốt cuộc chuyện gì vậy?"

Bạch Chỉ ngạc nhiên nói: "Hôm nay tiểu thư vẫn muốn để gia gia ngủ trên giường mềm sao?"

Câu hỏi này khiến Khương Thư Yểu bối rối, tự nhiên nàng không muốn để Tạ Tuân ngủ trên giường mềm. Người hắn cao, co ro trên giường mềm ngủ không tốt, nhưng cùng giường cùng chiếu cũng không ổn!

Thấy Khương Thư Yểu do dự, Bạch Chỉ lộ vẻ mặt thấu hiểu, ra hiệu cho tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn vui vẻ chạy ra ngoài.

Hina

Bạch Chỉ ghé lại gần, mắt đầy ý cười, khẽ nói: "Tiểu thư, người và gia gia thành thân lâu như vậy rồi mà vẫn ngủ riêng phòng, làm gì có đạo lý này?"

Khương Thư Yểu ấp úng nói: "Nhưng chúng ta đâu phải là..." phu thê yêu thương nhau thật sự, nàng thà một mình chiếm cả giường lớn còn hơn.

Bạch Chỉ tưởng nàng ngượng ngùng, cố ý chuyển đề tài: "Tiểu thư, để nô tỳ tháo búi tóc cho người nhé."

Khương Thư Yểu bị nàng ấy nửa đẩy nửa dìu mời ngồi trước gương trang điểm, đợi đến khi Bạch Chỉ bắt đầu tháo búi tóc, cuối cùng mới nắm được trọng điểm: "Cũng không thể cố ý đi mời chàng qua, có lẽ đêm qua chàng chỉ là thấy ta sợ hãi mới qua đây, đêm nay không muốn trông chừng ta—"

Lời còn chưa nói hết, Tạ Tuân đã bước qua cửa vào.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 176



Khương Thư Yểu: ...

Thư phòng và Đông sương phòng gần nhau lắm sao? Sao lại đến nhanh thế?

Tạ Tuân bước vào, thấy Khương Thư Yểu còn đang tháo búi tóc, vô thức đứng bên cạnh chờ đợi.

Không biết từ lúc nào, hắn đã quen với việc Khương Thư Yểu làm việc, mình lặng lẽ đứng bên cạnh.

Bạch Chỉ tháo xong búi tóc phức tạp, chỉ còn lại một cây trâm vàng cài nửa phần tóc đen, nàng ấy đột nhiên dừng tay, hành lễ cáo lui: "Nô tỳ xin lui trước." Nói xong lập tức biến mất.

Khương Thư Yểu thường để Bạch Chỉ tháo hết búi tóc, xõa tóc đi ngủ, bây giờ còn để lại một cây trâm vàng trên đầu, nàng tưởng Bạch Chỉ sơ ý quên mất, lẩm bẩm một câu, đưa tay định kéo trâm vàng.

Đồ trang sức của nàng đều là loại tinh xảo hoa lệ, đính ngọc trai tua rua, vừa kéo đã vướng một lọn tóc. Nàng không kiên nhẫn kéo thêm cái nữa, không kéo ra được, ngược lại càng quấn chặt hơn.

Ánh nến mờ nhạt, gương đồng mờ mịt, Khương Thư Yểu cúi người lại gần, cố gắng nhìn rõ hơn để gỡ tóc ra.

"Để ta làm cho." Phía trên đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo, Khương Thư Yểu giật mình, Tạ Tuân thuận tay đỡ lấy cây trâm vàng đang lung lay.

Hina

Đầu ngón tay hắn chạm vào ngón tay Khương Thư Yểu, nàng như bị bỏng, lập tức rụt tay lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng lách tách của tim nến cháy cũng nghe rõ mồn một.

Giọng nói của hắn rất nhẹ, nghe có một sự dịu dàng khó tả.

Khi lại gần, Khương Thư Yểu có thể cảm nhận được mùi mực tươi mát trên người hắn, nhịp tim không tự chủ nhanh hơn vài phần.

181

Tạ Tuân cúi người, cẩn thận tỉ mỉ gỡ cho nàng những lọn tóc quấn quýt.

Rút trâm vàng ra, mái tóc đen như nước, tức thì tản mác bốn phía, như lụa trơn tuột qua mu bàn tay hắn, lạnh lẽo mềm mại, cảm giác từ mu bàn tay lan lên tâm, khiến hắn không kìm được hạ thấp hơi thở.

Khương Thư Yểu từ trong gương đồng nhìn hắn, khi hắn cũng chuyển tầm mắt lên gương đồng, nàng vội vàng rũ mắt xuống.

Nàng đứng dậy, giả vờ bình tĩnh nói: "Nghỉ ngơi thôi."

Tạ Tuân gật đầu, theo nàng đi vào phòng trong. Hắn đi về phía giường mềm, phát hiện trên giường mềm không những không có chăn, ngay cả đệm mềm cũng không có.

Hắn quay đầu nhìn Khương Thư Yểu, vô cùng nghi hoặc: "Đây là...?"

Khương Thư Yểu im lặng vài giây, từ bỏ suy nghĩ những ý tưởng quanh co, không còn băn khoăn nữa, nói thẳng: "Hôm nay chàng ngủ trên giường đi."

Tạ Tuân không muốn: "Vậy nàng thì sao?"

Khương Thư Yểu nghe giọng điệu này của hắn liền biết hắn không nghĩ theo hướng đó, càng thêm ngượng ngùng: "Ta cũng ngủ trên giường."

Không khí im lặng vài giây, Tạ Tuân ngập ngừng phát ra một tiếng: "Hửm?"

Khương Thư Yểu tự mình leo lên giường, kéo hai cái chăn ra, chia một khoảng rộng bằng một người: "Dù sao chàng nằm trên giường mềm cũng ngủ không ngon được." Coi như đã giải thích.

Tạ Tuân đứng tại chỗ không động đậy, khiến Khương Thư Yểu càng thêm ngượng ngùng, "xoẹt" một cái mặt nóng bừng lên, giả vờ hung dữ nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, không ngủ à?"

Nói xong nằm xuống phía trong giường, mặt quay vào tường, dùng chăn quấn thành hình nhộng. Tạ Tuân nhìn cái đầu đen nhánh của nàng, hồi lâu mới chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng leo lên giường, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là nghe kỹ có chút cứng ngắc run rẩy: "Ta tắt đèn nhé."

"Ừm."

Tạ Tuân thổi tắt đèn, chậm rãi nằm xuống phía ngoài.

Trong phòng quả thật quá yên tĩnh, hắn cảm thấy dường như cả căn phòng đều là tiếng tim đập của mình.

Hắn đưa tay ấn lên ngực, sợ Khương Thư Yểu nghe thấy tiếng động.

Tạ Tuân nằm bên cạnh, Khương Thư Yểu ngược lại không sợ hãi nữa, nhưng lại khó ngủ hơn cả lúc tâm thần bất định.

Nàng từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ.

Tạ Tuân không dám động đậy, nghe hơi thở của nàng không giống như đã ngủ, thật sự chịu không nổi sự tĩnh lặng khó chịu này, mở miệng nói: "Không ngủ được sao?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 177



Hắn rất hiếm khi cố ý hạ thấp giọng nói như vậy, khiến Khương Thư Yểu không khỏi có cảm giác hắn đang thì thầm bên tai nàng, đầu tim ngứa ngáy.

"Ừm." Nàng mơ hồ đáp một tiếng, rồi vội vàng tìm lý do: "Trời nóng quá."

Tạ Tuân lần đầu tiên cảm thấy nói chuyện với người khác khó khăn như vậy, hắn cứng nhắc nói: "Phải, trời nóng thật." Nói xong lại sợ câu này quá ngắn tỏ ra qua loa, tiếp tục nói: "Đông sương phòng mát hơn thư phòng nhiều, thoáng khí hơn."

"..."

"Giường cũng mềm mại rộng rãi hơn nhiều, ánh trăng cũng sáng hơn." Tạ Tuân tiếp tục bổ sung.

Hina

Khương Thư Yểu trừng mắt nhìn trần nhà, đặc biệt muốn đặt tay lên răng cắn để ngăn không phát ra tiếng kêu kỳ quặc.

Có phải ý nàng nghĩ không? Tạ Tuân đang ám chỉ gì sao? Lời này của hắn hẳn là ám chỉ phải không, đây là muốn chuyển về Đông sương phòng sao?

Tạ Tuân thấy nàng không đáp lời, nghiêng đầu nhìn nàng, vừa xoay cổ lại cảm thấy không thoải mái lắm, đành xoay cả người lại, nằm nghiêng đối diện nàng.

Cảm nhận được động tác của hắn, Khương Thư Yểu cứng đờ người.

Ngay khi tầm mắt hắn sắp rơi xuống mặt nàng, nàng đột nhiên hung hăng quát: "Chàng xoay người lại!"

Tạ Tuân vừa mới nằm nghiêng xuống còn chưa kịp điều chỉnh tư thế cho thoải mái đã bị dọa giật mình, vội vàng xoay lại nằm ngửa, ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng.

Không khí lại rơi vào im lặng.

Khương Thư Yểu nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình có vẻ hơi hung dữ, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào, nhưng Tạ Tuân còn không chịu nổi sự im lặng này hơn cả nàng, lại mở miệng nói: "Ngày mai giờ Ngọ nàng cũng phải đi dùng bữa với nhị tẩu sao?"

182

"Phải." Tạ Tuân nhắc đến bữa trưa, Khương Thư Yểu đột nhiên nhớ ra: "À phải rồi, mấy ngày nay ta đều quên chuẩn bị hộp cơm cho chàng, xin lỗi nhé."

"Không cần xin lỗi." Tạ Tuân nói chuyện theo thói quen muốn xoay đầu nhìn nàng, lại nhớ ra tiếng quát vừa rồi của nàng, vội vàng kìm nén xung động đó lại: "Nếu nàng bận rộn mệt mỏi thì không cần phải cố ý chuẩn bị bữa trưa cho ta, không sao đâu."

"Không được, ta đã hứa với chàng rồi mà."

Tạ Tuân do dự một chút, nửa đẩy nửa kéo nói: "...Vậy thì phiền nàng rồi."

Hắn cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên, chỉ là không thể nào kìm nén được, cuối cùng đành mặc kệ, dù sao trời tối, ai cũng không thấy được.

Không khí tuy có chút ám muội cứng nhắc, nhưng lại có một sự bình yên ấm áp, hai người trừng mắt nhìn trần nhà, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Hôm sau trời còn chưa sáng Khương Thư Yểu đã tỉnh giấc. Nàng ngồi dậy, như thường lệ vươn vai chuẩn bị vén chăn xuống giường, vừa chạm vào góc chăn lập tức tỉnh táo, đột ngột nhìn sang Tạ Tuân đang ngủ say bên cạnh.

Gương mặt ngủ của hắn rất xa lạ, mái tóc đen nhánh làm nổi bật làn da trắng như ngọc, lông mi dài và dày, khi ngủ chẳng giống chút nào với vẻ lạnh lùng như băng giá lúc tỉnh, lại có một vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh.

Khương Thư Yểu cũng không biết mình làm sao nữa, đột nhiên không kìm được mím môi cười, nhẹ nhàng bò về phía mép giường, khó khăn chống đỡ tấm ván giường định bò qua người hắn xuống giường.

Tạ Tuân ngủ không sâu, cảm thấy tấm ván giường khẽ rung động, hắn mơ màng mở mắt, ánh mắt vừa vặn thấy Khương Thư Yểu đang chống tay bò qua người mình ra ngoài.

Cổ áo lót của nàng lỏng lẻo rủ xuống, để lộ một mảng da trắng mịn màng, đường cong ở một nơi nào đó dần dần nhô lên...

Tạ Tuân vừa mới tỉnh giấc còn rất mơ hồ, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên trong, qua hai giây mới đột nhiên phản ứng lại mình đã nhìn thấy gì.

Lúc này dù buồn ngủ nặng đến mấy cũng tan biến hết, cảm giác kinh ngạc như dòng điện chạy l*n đ*nh đầu, khiến da đầu hắn tê dại, má râm ran.

Hắn đột ngột bật dậy khỏi giường, động tác quá lớn, luống cuống tay chân, khiến Khương Thư Yểu hoảng sợ vội vàng né tránh.

Trong lúc hỗn loạn, Tạ Tuân suýt nữa va chạm với Khương Thư Yểu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 178



"Cộp——" Đây là hắn ngả người về phía sau, đầu đập vào cột giường.

"Cộp——" Đây là bị đau bật ngược lại, đập xuống giường.

Cuối cùng kèm theo một tiếng "Rầm——", trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Khương Thư Yểu lặng lẽ bò đến mép giường, nhìn Tạ Tuân lăn xuống đất, cẩn thận hỏi: "Không sao chứ?"

*

Tạ Tuân xách hộp cơm, trán có một vết bầm tím đến Đông cung.

Mọi người không khỏi nhân lúc chuyền công văn và thảo luận công việc mà thầm to nhỏ bàn tán, huynh đoán một câu ta đoán một câu, cuối cùng đưa ra một kết luận đáng sợ - vết bầm tím trên trán Tạ Bá Uyên là do vị phu nhân khéo tay của hắn đánh.

Ngày đó ở bến tàu gặp phu thê hai người, phu nhân của hắn là một nữ tử xinh đẹp kiều diễm, rõ ràng trông không giống loại nữ nhân thô lỗ hung dữ.

Xem ra con người không ai hoàn hảo, việc đời khó toàn vẹn cả hai, miệng hưởng phúc thì thân phải chịu đòn.

Mọi người vừa bày tỏ sự đồng cảm với Tạ Tuân, trong lòng lại thầm kín rất đê tiện mà cân bằng được một chút.

Hiện giờ trời đã nóng lên, canh lạnh đồ nguội mà Đông cung chuẩn bị cũng không còn khó chịu nữa.

Lâm Thành ngồi đối diện Tạ Tuân, thấy Tạ Tuân lại bắt đầu mang hộp cơm đến trực, thật là ghen tị.

Ăn một miếng canh thịt ấm ấm, Lâm Thành an ủi bản thân: Trời nóng rồi, ta cũng chẳng thèm món nóng của hắn nữa.

Hina

Bình thường thức ăn Tạ Tuân ăn không phải dựa vào việc nóng hổi mới thơm ngào ngạt, khiến mọi người ch** n**c miếng sao.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn ta, Tạ Tuân không hâm nóng như thường lệ, mà trực tiếp mở nắp hộp cơm chuẩn bị ăn.

183

Sự thật chứng minh Lâm Thành đã sai lầm nghiêm trọng, không ăn nóng, món ăn trong bát Tạ Tuân vẫn có thể tỏa hương khắp phòng.

Một mùi thơm chua ngọt thanh mát chui vào mũi, ẩn ẩn kèm theo mùi thơm mặn ngọt, Lâm Thành không nhịn được nhìn vào bát của Tạ Tuân.

Bởi vì Khương Thư Yểu sợ nước súp của mì lạnh tràn ra ngoài, nên lần này Tạ Tuân mang theo một bát hải đồng sứ xanh to, đáy súp trong suốt màu nâu nhạt chứa đầy nguyên liệu phong phú, có sợi mì lạnh màu tối, sợi trứng gà vàng trắng xen kẽ, sốt ớt đỏ tươi, trứng gà hình tròn, sợi dưa chuột xanh mướt... trên mặt rắc thêm một lớp vừng chín, rực rỡ sắc màu, nhìn thôi đã thèm. Yêu không rời tay.

Ngửi mùi thơm chua ngọt mát lạnh, nhìn mì lạnh đầy màu sắc, Lâm Thành nuốt nước bọt đánh ực: ... Ta hận!

Tạ Tuân khuấy nhẹ nguyên liệu, bát hải đồng to đựng quá nhiều, khuấy lên còn hơi tốn sức.

Lâm Thành thắc mắc hỏi: "Phủ của huynh đi đâu mà mua được cái bát to như vậy?" Có ăn hết được không?

Tạ Tuân đáp: "Không biết, phu nhân ta mua đấy."

Lâm Thành rơi lệ trong lòng, câu trả lời chẳng phải rất rõ ràng sao? Khổ thay, khổ thay sao hắn ta lại muốn hỏi câu này chứ?

Tạ Tuân trộn xong mì lạnh, mong đợi gắp một đũa lớn cho vào miệng.

Mì lạnh làm từ bột kiều mạch, vị giác mượt mà dai dai, mềm mại lại có độ đàn hồi, bọc lấy nước súp mát lạnh, chua ngọt tươi cay, nhạt nhẽo mà lại có vị, càng nhai càng ngon.

Nước súp mì lạnh là nước dùng gà hầm trong, sau khi lọc nước dùng trong suốt thơm ngon, thêm vào ớt, tiêu, đường đỏ, giấm gạo, nước lê, nước táo để điều vị, ngọt, chua, cay, nồng, thơm, mát lạnh thông cổ họng, khiến người ta thèm ăn hơn.

Mì lạnh cuốn cùng sợi dưa chuột, sợi bánh trứng nhai cùng một lúc, vừa có vị tươi mát, lại có mùi trứng đậm đà, nước súp thấm vào từng nguyên liệu, vị súp không quá đậm, không lấn át hương vị vốn có của nguyên liệu, ngược lại còn nhuộm cho chúng một phần vị tươi ngon.

Nước súp nhiều, ăn khó tránh khỏi có tiếng động nhẹ, Lâm Thành nghe mà nước miếng chảy ròng, khiêm tốn mở miệng: "Bát này nhiều thật đấy."

"Ừm." Tạ Tuân bận rộn ăn cơm.

"Sao ngửi thấy có mùi chua ngọt vậy, nhìn là đồ lạnh phải không?" Thấy Tạ Tuân không hiểu ý, hắn ta thẳng thắn nói: "Cho ta nếm thử được không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 179



Tạ Tuân nhìn bát mì lạnh, quả thật hơi nhiều, nên đồng ý, chia cho Lâm Thành một bát nhỏ.

Nhận lấy bát nhỏ, Lâm Thành vội vàng ăn. Món mì lạnh thanh mát, chua ngọt cay thơm, ăn còn ngon hơn cả ngửi.

Hắn ta gắp viên thịt gà cho vào miệng, viên thịt dai giòn, tươi mềm mà vẫn có độ dai, nước dùng thấm đẫm, vị tươi của thịt gà và vị chua ngọt của nước súp hòa quyện hoàn hảo, ăn một viên là môi má tràn đầy hương vị.

Hắn ta lục tung cả bát tìm viên thịt gà, tiện thể ăn hết các món ăn kèm, sợi dưa chuột giòn tan, bánh trứng mềm mại, ngay cả trứng luộc bình thường chấm với nước dùng cũng thơm ngon đậm đà, dư vị kéo dài.

Lâm Thành thích nhất là món kim chi đỏ tươi, giòn rụm, mặn cay xen lẫn chua ngọt, rất k*ch th*ch vị giác. Nếu ăn kèm với cơm, thịt trắng, chỉ riêng kim chi hắn ta cũng có thể ăn hết một bát lớn.

Đũa xoay một vòng, cuốn lấy một miếng mì lạnh lớn, há miệng thật to nhét vào, từ từ nhai, cảm nhận hương vị của các nguyên liệu khác nhau, thỏa mãn vô cùng.

Hina

Ăn hết phần khô, bưng bát lên uống cạn nước dùng, cảm nhận cái mát lạnh từ từ trượt xuống cổ họng, buổi trưa oi bức bỗng chốc trở nên sảng khoái dễ chịu.

Vị chua ngọt không chỉ đến từ đường và giấm gạo, mà còn có nước ép lê và táo, nên vị chua ngọt ấy đặc biệt thanh mát, lại có thêm vị tươi của nước dùng gà làm nền, rõ ràng không phải là món ăn đậm đà nhưng dư vị lại kéo dài.

Lâm Thành ăn hết sạch bát nhỏ, mím môi, chìm vào im lặng.

Nhìn sang Tạ Tuân đang ăn ngon lành, lại nhìn bát của mình không còn một giọt nước, rồi nhìn sang bữa trưa của Đông Cung bày trước mặt.

184

Bỗng chốc thấy cơm Đông Cung nhạt nhẽo như nhai sáp, không còn chút hương vị, nuốt không trôi.

Lâm Thành hận đến nghiến răng!

Thà không ăn còn hơn, ăn một bát chẳng những không đã thèm, mà còn làm cho càng thêm đói bụng, hu hu hu.

Hạ đến, cơm chiều qua loa, thay vào đó là các món ăn đêm biến hóa khôn lường.

Tắm xong, hơi nước còn vương, tóc xõa, nằm dài trên ghế dài dưới tàng cây trong sân. Khương Thư Yểu ngắm trời sao, không khỏi thốt lên cuộc đời thật tuyệt diệu.

Tạ Tuân ưa sạch sẽ, tan ca về thay y phục rồi tắm rửa, tối vào thư phòng đọc sách lại bị nóng đổ mồ hôi, lại sai người đem nước đến tắm lần nữa.

Trong thư phòng dù thế nào cũng không mát bằng ngoài trời, hắn bèn gác sách sang một bên, ra ngoài hóng mát.

Khương Thư Yểu đặt bàn ghế bên cạnh ghế dài, Tạ Tuân đi qua cửa tròn, thấy nàng đang hóng mát, tự nhiên bước đến bên cạnh ngồi xuống.

Trên bàn bày mấy cái bát, đều là đồ ăn đêm của Khương Thư Yểu. Tạ Tuân thấy vậy bèn nói: "Ta thấy nàng ăn cơm tối chẳng được mấy miếng, tưởng là không có khẩu vị, hóa ra là chỉ trông cậy vào đồ ăn đêm để no bụng. Như vậy không được, một ngày ba bữa vẫn phải ăn đúng giờ mới tốt."

Hắn nghiêm túc khuyên bảo, trông giống hệt như bậc phụ huynh đang khuyên con cái ăn uống đàng hoàng. Khương Thư Yểu thấy hắn tuổi còn trẻ mà đã già dặn như vậy thì không chịu nổi, ngồi dậy đẩy bát về phía hắn: "Không phải đồ ăn đêm đâu, chỉ là chút đồ ăn vặt thôi."

Ăn đêm là chuyện dễ nghiện, nàng nhất định phải lôi kéo Tạ Tuân cùng sa đọa.

Nàng và Tạ Tuân là phu thê sớm tối bên nhau, tuy không có kỹ năng thuần phục phu quân, nhưng việc biến hắn thành bạn ăn uống có cùng khẩu vị với mình chắc không khó lắm.

Tạ Tuân nhìn vào bát, Khương Thư Yểu luôn làm những món ăn kỳ lạ, hắn đã quen không lấy làm lạ nữa.

"Chè sương sáo, món ngọt, giải nhiệt đấy." Khương Thư Yểu giới thiệu gọn gàng.

Hai người cũng đã "cùng giường cùng chiếu", Tạ Tuân cũng không khách sáo với Khương Thư Yểu nữa, cầm thìa lên định nếm thử.

Chè sương sáo trong suốt lạ thường, như những viên băng trong vắt, mềm mại trơn mượt, thìa vừa chạm vào đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
 
Back
Top Bottom