Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 150



"Ngon." Đánh giá của Tạ Tuân ngày càng đơn giản thô bạo, trước kia hắn còn tỉ mỉ thưởng thức hương vị, từ khi đến tửu lâu thấy những người ăn uống ngấu nghiến, hắn hiểu rằng ngon là ngon, đơn giản như vậy, trực tiếp rõ ràng.

Lời vừa dứt, Bạch Chỉ lại bưng đến một đĩa thức ăn, Tạ Tuân còn tưởng lại xào thêm một đĩa yêu hoa, đang định thêm một bát cơm trắng, nhìn vào đĩa, lại phát hiện trong đĩa bày mấy cây xiên tre.

Thời cổ đại nấu ăn đều dùng củi lửa, nướng xiên rất thuận tiện.

Khương Thư Yểu cắt mề gà thành từng miếng rồi ướp, dùng xiên tre xâu lại, đặt trên bếp củi nướng, vừa nướng vừa phết dầu, đợi đến khi mề gà "xèo xèo" hút dầu, rắc lên tiểu hồi hương, hoa tiêu, ớt bột, rồi nướng nhỏ lửa một lúc, đợi gia vị khô nướng thơm là có thể lấy ra.

Xiên nướng quả không hổ danh là xiên nướng, mùi thơm bá đạo, món xào lập tức trở thành món phụ.

Bề mặt mề gà bọc đầy tiểu hồi hương ớt, có màu nâu đỏ, trên mặt rắc vừng, hành hoa, nhiệt độ chưa tan, dầu trên bề mặt vẫn còn kêu lách tách nhẹ, khiến mùi thơm càng thêm nồng nàn.

Xiên nướng đương nhiên phải ăn nóng, Khương Thư Yểu cầm một cây xiên tre, đưa ngang trước miệng, răng cắn vào mề gà, dùng sức kéo một cái, cuốn mề gà mặn thơm cay vào miệng.

Hina

Từ thời Thương, Chu, kỹ thuật nướng đã rất phổ biến, nhưng dù là nướng heo, nướng heo sữa hay nướng ngỗng vịt, đều chú trọng nướng nguyên con, trọng tâm là làm nổi bật vị tươi ngon của nguyên liệu.

Nướng xiên lại khác, chú trọng hơn vào sự sảng khoái, nguyên liệu phải nướng thật kỹ, thịt mỡ phải nướng ra dầu, không có dầu phải phết dầu nướng thấu nướng cháy, gia vị phải cho đủ, rắc đầy gia vị khô lên xiên nướng. Nếu là nướng xiên miền Bắc, thì phải phết một lớp sốt dày, nướng cho mùi thơm của nước sốt thấm hết vào nguyên liệu mới được.

Ví như mề gà nướng hiện tại, ngay cả khe hở giữa các miếng mề gà trên xiên tre cũng bọc một lớp gia vị.

Tạ Tuân học theo tư thế của Khương Thư Yểu đưa xiên tre ngang trước miệng, cắn vào mề gà kéo một cái, lớp ớt bột trên bề mặt mề gà lập tức đánh thức vị giác, vị cay thơm từ đầu lưỡi lan tỏa, trong nháy mắt tràn ngập khắp miệng.

Yêu hoa nổi bật ở vị tươi mềm, mề gà chú trọng vào độ dai hơn.

Miếng mề gà nhỏ này cực kỳ dai, cảm giác trong miệng dày dặn, mùi thơm tanh của mề gà cùng với gia vị càng nhai càng ngon, mép hơi nướng quá, nhưng cảm giác trong miệng hoàn toàn không già, vừa giòn vừa dai, nhai rất nghiện.

Tạ Tuân ăn liền mấy miếng vẫn thấy chưa đã ghiền, cắn miếng mề gà cuối cùng, từ đuôi kéo đến đầu, kéo sạch hết gia vị trên xiên tre mới thỏa mãn. Miếng mề gà cuối cùng cùng với vị gia vị đậm đặc còn sót lại trên xiên tre vào miệng, tuy hương vị hơi nặng, nhưng như vậy mới không lãng phí hương vị ngon của xiên nướng.

155

Tay Tạ Tuân đang định với tới xiên tiếp theo, Khương Thư Yểu đột nhiên lên tiếng: "Cũng không biết người khác có thể chấp nhận không." Tạ Tuân ăn ngon lành là một ưu điểm, nhưng đặt vào việc nếm thử món ăn thì lại là khuyết điểm.

Nàng vẫy tay gọi Bạch Chỉ đến: "Chia một nửa yêu hoa mang đến đại phòng, lại lấy ít xiên nướng cho đại phu nhân nếm thử, hơi cay, nếu nàng ấy không chịu được thì không cần miễn cưỡng."

Nàng nói xong, tự lẩm bẩm đầy phiền não: "Người quen vẫn chưa đủ nhiều, ngay cả người nếm thử món ăn cũng không tìm được."

Tạ Tuân ngồi đối diện nàng, cả người đều hóa đá. Nỗi buồn phiền vừa mới dằn xuống lại dâng trào, chua xót khó nhịn.

Hắn ủ rũ cúi mắt, bản thân đã sa sút đến mức này rồi sao?

Dung mạo không hấp dẫn nàng thì thôi, ngay cả việc nếm thử món ăn, cũng không phải là duy nhất nữa.

Tạ Tuân đang giận dữ.

Nói cho đúng, ấy là Khương Thư Yểu nghĩ Tạ Tuân đang giận dữ.

Tuy thường ngày Tạ Tuân mặt lạnh như tiền, nhưng ở lâu bên nhau, Khương Thư Yểu vẫn nhận ra được tâm tình ẩn giấu dưới vẻ mặt vô cảm kia.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 151



Hắn vốn quen ăn nhờ ở đậu, nay lại cố tình tránh mặt nàng, Khương Thư Yểu dù có tâm rộng đến mấy cũng cảm nhận được.

Nàng ném cái muôi sắt vào nồi, quay đầu nhìn về phía trống trải bên cạnh.

Xưa nay Tạ Tuân vẫn im lặng đứng bên cạnh xem nàng nấu nướng, thành thói quen tự nhiên, giờ hắn không còn đứng bên cạnh nữa, nàng bỗng thấy nấu nướng cũng chẳng thuận tay.

"Meo~" Con mèo vàng thò đầu qua ngưỡng cửa, cọ qua cọ lại, mắt long lanh nhìn Khương Thư Yểu xin ăn.

Khương Thư Yểu giật mình kinh hãi, quá khủng khiếp! Sao nàng lại thấy bóng dáng Tạ Tuân trên gương mặt mèo đáng yêu dễ thương này chứ?!

Nghĩ đến việc Tạ Tuân tránh mặt nàng, Khương Thư Yểu thấy bực bội, còn vì sao bực bội, nàng cũng chưa từng nghĩ kỹ.

Nàng gọi các nha hoàn vào, sai bảo các nàng mang toàn bộ thực phẩm đã chuẩn bị ra bàn trong sân.

Trên bàn lót một lớp ván gỗ dày, đặt lò than nướng thịt mới đốt lên, bắc chảo nông lên trên, chuẩn bị sẵn sàng cho việc nướng thịt.

Khương Thư Yểu ngẩng đầu nhìn sắc trời, đoán chừng Tạ Tuân sắp về rồi.

Thời gian trước ngày nào Tạ Tuân cũng về sớm được là về sớm, tuyệt đối không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để ăn ké bữa tối, may mắn thì còn có thể lẻn vào nhà bếp nhỏ xem Khương Thư Yểu nấu ăn, thu hoạch niềm vui đơn giản của ngày hôm nay, nhưng mấy ngày nay hắn về càng lúc càng muộn, ngay cả bữa tối cũng không đến ăn ké nữa.

Không phải là Khương Thư Yểu rất thiếu vắng bạn ăn này, chỉ là thiếu một người, cảm thấy kỳ kỳ.

Hoàng hôn dần buông, Khương Thư Yểu sai nha hoàn bỏ than vào lò.

Chảo sắt dần nóng lên, nàng gắp một miếng thịt ba chỉ đã ướp sẵn đặt lên vỉ nướng.

"Xèo——" Miếng thịt ba chỉ dính nước sốt chạm vào vỉ nướng, lập tức bốc khói dầu, vài giây sau, mùi thơm của thịt lan tỏa.

Bước ướp thịt nướng này rất quan trọng, tương ớt, tương đậu nành, rượu đường giấm đều không thể thiếu. Thích mùi tỏi thì thêm nhiều tỏi băm; thích vị ngọt cay thì cho thêm nhiều đường và tương ngọt; thích vị đậm đà thì cho thêm vài thìa tương đậu nành và nước tương.

Đĩa sứ trắng được bày biện ngăn nắp trên bàn, trên đó xếp những miếng thịt ba chỉ có màu sắc khác nhau từ đỏ sẫm, nâu đỏ đến màu nước tương, bên cạnh là bát lớn đựng những lát cà tím, rõ ràng chỉ có hai loại thực phẩm là thịt và cà tím, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng phong phú.

Nước chấm thịt nướng chia thành nước sốt và bột, nước sốt ăn vào mặn ngọt thơm ngon, còn bột thì chú trọng đến mùi thơm, chủ yếu là bột mè, lạc giã nhỏ, lăn miếng thịt ba chỉ vào đó, miếng thịt ba chỉ xèo xèo nổi bong bóng mỡ phủ đầy bột khô, quả thật là một sự thỏa mãn.

Khương Thư Yểu dùng đũa nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã xếp đầy thịt lên vỉ nướng.

156

Thịt ba chỉ run rẩy dưới nhiệt độ cao của vỉ nướng, phần mỡ tan chảy, mùi thơm của thịt tỏa khắp sân.

"Meo~" Con mèo vàng không biết từ đâu chui ra, nũng nịu xin ăn.

Ánh mắt Khương Thư Yểu dừng lại trên người nó, khựng lại một chút, vô thức nhìn về phía cửa tròn.

*

Thơm quá, thơm quá đi mất.

Tạ Tuân ngửi thấy mùi thơm, vốn định đi thẳng vào thư phòng nhưng lại rẽ ngang, không kiềm chế được mà đi về phía cửa tròn.

Sao lại thơm đến thế nhỉ? Lần trước Khương thị làm món kho tàu cũng chỉ có mùi thơm bên ngoài nhà bếp nhỏ, chứ đâu đến mức vượt qua nửa cái viện mà vẫn còn ngửi thấy mùi thơm nồng đậm như vậy.

Tạ Tuân bỗng cảm thấy đói khó chịu, không nhịn được mà bắt đầu đi vòng vòng tại chỗ.

Mấy ngày nay hắn chưa lý giải được tâm tư của mình, không biết làm sao đối mặt với Khương Thư Yểu, nên cố tình tránh mặt nàng.

Hina

Hắn vừa giận mình trước kia đã bạc đãi, sơ sót với nàng khi nàng mới gả về, vừa giận giờ đây lại chẳng nghĩ ra cách nào để bù đắp. Ngày thường dù có ung dung thông minh đến mấy, khi đụng phải chuyện tình cảm, cũng đành đau khổ bó tay.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 152



Tạ Tuân hận không thể lật tung hết những sách vở bàn về phong nguyệt trong kinh thành, mỗi ngày tan ca đều lê la ở hiệu sách, dọa cho Lâm Thành tưởng hắn bị ma nhập, bèn bỏ chút tro bùa xin được từ ngoại tổ tu tiên vấn đạo của mình vào chén trà của hắn, cuối cùng bị Tạ Tuân đuổi chạy ba vòng quanh Đông Cung.

Trong lòng Tạ Tuân có một ý nghĩ mạnh mẽ răn dạy bản thân: Khi chưa nghĩ ra cách đối mặt với nàng thì đừng có mà lúc nào cũng đến trước mặt nàng ăn ké khiến người ta chán ghét!

Đáng tiếc là ý nghĩ mạnh mẽ này không mạnh bằng cơn thèm ăn, Tạ Tuân lén lút thò đầu qua cửa tròn — quan sát trong bóng tối.

Khương Thư Yểu đã nhìn chằm chằm vào cửa tròn từ lâu, vừa nhìn đã bắt được hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí im lặng bao trùm, Tạ Tuân cứng đờ người.

"Meo!" Con mèo vàng ăn no đi ngang qua cửa tròn, đôi tai khinh thường ép xuống, hừ hừ, lại là con quái vật hai chân này.

Khương Thư Yểu nửa cười nửa không nhìn Tạ Tuân, Tạ Tuân nắm c.h.ặ.t t.a.y giấu sau lưng, giả vờ tự nhiên bước về phía nàng.

"Tan ca rồi à?" Khương Thư Yểu hỏi.

"Ừm." Tạ Tuân gật đầu, cố gắng kiềm chế không để ánh mắt lướt qua thịt nướng.

"Dùng bữa tối chưa?" Khương Thư Yểu nói: "Dạo này chàng bận lắm sao, lần nào cũng không kịp dùng bữa tối."

Hina

Đâu phải không kịp, rõ ràng là Tạ Tuân cố tình tránh mặt nàng nên không đến ăn ké mà thôi.

"Chưa."

"Vậy mau đi rửa tay đi, cùng ăn nào."

Tạ Tuân từ bỏ giãy giụa, sau khi rửa tay xong ngồi xuống đối diện nàng, ấp úng nói: "Sau này chắc sẽ không bận như vậy nữa."

"Vừa hay, ăn tối một mình cũng hơi buồn." Nàng lật mặt thịt nướng.

Thịt nướng vừa đặt lên đã chín rồi, phần cắt mỏng có cạnh hơi cháy, phần cắt dày cũng đã nướng ra nhiều dầu.

Khương Thư Yểu đẩy đĩa nước chấm đến trước mặt Tạ Tuân: "Xem thử chàng có thích những vị này không?"

Tạ Tuân nuốt nước bọt, gắp một miếng thịt nướng chấm vào bột khô rồi cho vào miệng.

Thịt nướng được ướp nhạt, chủ yếu để khử mùi tanh và tăng vị đậm đà, nước thịt thấm ra từ miếng thịt, mùi thơm cháy xém bốc lên mũi.

Phần mỡ bề mặt giòn rụm, vừa cho vào miệng đã tan chảy, phần nạc bên ngoài thơm mùi dầu, bên trong mềm mại, thêm vào đó là lớp bột mè lạc giã nhỏ trên bề mặt thịt nướng, ăn vào đầy miệng hương vị thơm ngon.

Lại lấy một miếng chấm nước sốt, nước sốt hơi mặn, che lấp đi mùi béo ngậy của thịt ba chỉ, mặn ngọt cay thơm, khi nhai thịt ba chỉ, nước thịt và dầu mỡ cũng nhiễm mùi thơm của nước sốt, lập tức đánh thức vị giác.

Phần mỡ bề mặt giòn rụm, vừa cho vào miệng đã tan chảy, phần nạc bên ngoài thơm mùi dầu, bên trong mềm mại, thêm vào đó là lớp bột mè lạc giã nhỏ trên bề mặt thịt nướng, ăn vào đầy miệng hương vị thơm ngon.

157

Lại lấy một miếng chấm nước sốt, nước sốt hơi mặn, che lấp đi mùi béo ngậy của thịt ba chỉ, mặn ngọt cay thơm, khi nhai thịt ba chỉ, nước thịt và dầu mỡ cũng nhiễm mùi thơm của nước sốt, lập tức đánh thức vị giác.

Nếu ăn không chấm, cũng rất ngon, là hương vị nguyên bản của thịt, miếng thịt ba chỉ nóng hổi cạnh ngoài cháy thơm, khi nhai nước thịt b.ắ.n tung tóe, vị ngọt của thịt nạc và hương thơm béo ngậy của mỡ lưu luyến mãi trong miệng.

Khương Thư Yểu kịp thời phủ lên một lớp cà tím, cà tím hút dầu, chỉ trong chớp mắt đã hút sạch dầu mỡ, mềm mại dẻo dai, bên trong như nước, vừa cắn đã tan, vừa có hương thơm thanh nhẹ của cà tím, vừa có mùi thơm béo ngậy của thịt ba chỉ.

Sau khi ăn vài miếng thịt nướng đã đã cơn thèm, lại uống một ngụm nước mơ chua mát lạnh, vị ngọt thanh hơi chua, giải ngấy và giải nhiệt.

Tạ Tuân ăn rất ngon lành, từ khi Khương Thư Yểu gả về, hắn mới thực sự hiểu được sức hấp dẫn của thịt heo.

Chỉ tiếc là Khương Thư Yểu chuẩn bị không nhiều thịt ba chỉ, Tạ Tuân vừa mới thỏa mãn cơn thèm, bụng còn chưa no, đĩa đã hết sạch.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 153



Khương Thư Yểu giải thích: "Ăn quá nhiều dầu mỡ không tốt."

Tạ Tuân rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn "ừm" một tiếng.

Khương Thư Yểu gọi hạ nhân dọn dẹp, bưng chén trà đựng nước mơ chua đi, toàn thân nồng nặc mùi dầu mỡ, chuẩn bị về phòng thay áo tắm rửa.

Tạ Tuân nhìn bóng lưng nàng, rồi lại nhìn bàn ăn ngổn ngang, nhíu mày hối hận.

Ăn đã đã thèm, lòng can đảm cũng dâng lên.

Tạ Tuân hùng hổ chạy về thư phòng, lấy hộp trâm rồi chạy nhanh đến Đông Sương phòng.

Gần đến cửa Đông Sương phòng, lại dừng lại.

Đứng ở chỗ cửa sổ chạm trổ đang mở rộng, hắn vừa hay có thể nhìn thấy Khương Thư Yểu đang đi lại tìm đồ trong phòng.

Tạ Tuân bỗng nhiên nóng đầu, đứng bên ngoài cửa sổ chạm trổ, gọi Khương Thư Yểu một tiếng.

Khương Thư Yểu ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, không thấy ai, đang nghi hoặc, Tạ Tuân lại nói: "Nàng lại đây một chút."

Nàng nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy Tạ Tuân mặt căng thẳng đứng bên ngoài cửa sổ chạm trổ, không biết đang nghĩ gì.

"Có chuyện gì sao?" Khương Thư Yểu mù mịt, đi qua nói: "Có chuyện thì vào nói đi."

"Không cần." Giọng Tạ Tuân căng thẳng.

Hắn không dám nhìn Khương Thư Yểu, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu nàng: "Ngày lễ Đoan Ngọ đua thuyền rồng chúng ta thắng, được Thánh thượng ban thưởng, nàng còn nhớ không?"

Khương Thư Yểu gật gật đầu.

"Lúc đó Lâm Quý phi cũng ban thưởng một số thứ."

Điều này Khương Thư Yểu không biết, nàng hỏi: "Vậy thì sao?"

"Ừm." Tạ Tuân mím môi: "Cái đó, người nói Thánh thượng thưởng cho chúng ta, người sẽ thưởng cho gia quyến của chúng ta." Tạ Tuân cố gắng nói sự thật, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Khương Thư Yểu nghe hồi lâu không thấy trọng điểm, nhíu mày: "Rồi sao nữa?"

"Rồi người thưởng cho ta một cây trâm vàng, không, phải nói là thưởng cho nàng cây trâm vàng, lấy danh nghĩa thưởng cho phu nhân của ta mà thưởng cho nàng, hơn nữa người là cô mẫu của nàng, ban tặng nữ trang cho nàng không phải vì nể mặt ta, nói cho chính xác thì không liên quan gì đến ta, chỉ là vì ta là người thắng cuộc——"

"Nói, trọng, điểm!" Khương Thư Yểu nghiến răng, nhịn không được ngắt lời hắn.

Cái vẻ cao ngạo lạnh lùng đâu rồi, cái vẻ ít nói ít cười đâu rồi? Người nói chuyện không đầu không đuôi trước mặt này là ai vậy?

Tạ Tuân bị nàng ngắt lời, vẻ mặt càng thêm căng thẳng, ngũ quan vốn đã lạnh lùng càng thêm xa cách, trông như đang nổi giận vậy.

Trước cửa sổ đặt một giá hoa cao ngang n.g.ự.c người, trên đó để một bình hoa tinh xảo xinh đẹp, Tạ Tuân đột nhiên thò tay vào, nhanh chóng đặt một vật lên giá hoa.

Khương Thư Yểu càng thêm mơ hồ, nhìn về phía giá hoa, thấy một chiếc hộp trâm tinh xảo.

Tuy nàng không hiểu Tạ Tuân đang phát điên gì, nhưng vẫn biết đây là cây trâm vàng Lâm Quý phi ban thưởng.

158

Cầm lên nặng trịch, mở hộp trâm ra, chỉ thấy bên trong nằm một cây trâm vàng hình hoa sen đôi lộng lẫy phức tạp, làm công phu tinh xảo, lấp lánh rực rỡ.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân, chưa kịp thấy mặt hắn, "cạch" một tiếng, Tạ Tuân đột ngột đóng cửa sổ lại.

Khương Thư Yểu đứng ngây người.

Ánh tà dương dịu dàng, chiếu bóng Tạ Tuân lên giấy cửa sổ, tạo nên một bóng tối ấm áp.

"Chính là cái này đây." Qua cửa sổ, giọng hắn cũng không rõ ràng như lúc nãy.

Khương Thư Yểu nhặt cây trâm vàng lên, nhìn chằm chằm vào đầu trâm hình hoa sen đôi hai giây, chợt hiểu ra ý nghĩa của hoa sen đôi.

Khoan đã... Vậy là Tạ Tuân đang ngượng ngùng sao?

Hina

Nàng bước đến trước cửa sổ chạm trổ, cố gắng đẩy cửa sổ ra, nhưng phát hiện Tạ Tuân đang dùng hết sức đè chặt cửa sổ không cho nàng mở.

"Chàng——" Khương Thư Yểu cố hết sức, nhưng không địch lại Tạ Tuân.

Thật là kỳ quặc!

Nàng vừa giận vừa mơ hồ vừa buồn cười: "Tạ Bá Uyên! Chàng làm gì vậy!"

"Không có gì." Giọng Tạ Tuân nghe ồm ồm: "Chỉ là đưa cây trâm cho nàng thôi."

Cuối cùng cứng nhắc bổ sung một câu: "Lâm Quý phi cho nàng đấy."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 154



Lời vừa dứt, lực đè lên cửa sổ chạm trổ biến mất.

Khương Thư Yểu lập tức đẩy cửa sổ ra, người bên ngoài đã chạy mất dạng.

Nàng đứng trước cửa sổ không nói nên lời, tay ôm hộp trâm, hồi lâu sau mới bật cười than thở: "Đến mức này sao."

Nàng cúi đầu nhìn cây trâm vàng, hoa sen đôi, phu thê hòa thuận, trăm năm hạnh phúc, mãi mãi gắn bó.

Đầu tim bỗng ngứa ngáy khó tả, nàng chợt tỉnh ngộ, má ửng đỏ, "cạch" một tiếng đóng cửa sổ lại.

Khương Thư Yểu ngơ ngẩn nhìn cây trâm vàng trong tay, tâm trí để đâu đâu.

Bạch Chỉ từ phía sau đi tới, nàng lập tức hoàn hồn, vội vàng nhét cây trâm vàng vào hộp trang sức rồi đóng lại.

Lúc này đã gần đến giờ thỉnh an, Khương Thư Yểu thu liễm tâm thần, đứng dậy đi về phía Thọ Ninh Đường.

Không hiểu sao, cây trâm vàng Tạ Tuân tặng nàng cứ khiến nàng bồn chồn không yên. Rõ ràng biết là do Lâm Quý phi ban thưởng, nhưng nghĩ đến việc nó được trao tận tay bởi Tạ Tuân, Khương Thư Yểu lại thấy đầu óc rối bời.

Vừa đến cửa Thọ Ninh Đường, bên tai bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Lão phu nhân vốn thích yên tĩnh, Thọ Ninh Đường luôn im ắng, hôm nay lại ồn ào thế này thật là hiếm thấy.

Hina

Các nha hoàn mặt mày kỳ lạ, thấy Khương Thư Yểu đến liền vén rèm cho nàng. Nàng thấy lạ trong lòng, bước vào thì thấy một cảnh hỗn loạn.

Nhị phu nhân Chu thị đang khóc lóc đứng phía dưới, bên cạnh là một nữ nhân yếu ớt văn nhã đang quỳ, phía sau họ là một hàng nha hoàn run rẩy quỳ gối, lão phu nhân mặt đầy giận dữ, ngay cả Từ thị vốn luôn giữ nụ cười ôn nhu đại phương cũng biểu cảm cứng đờ, đứng xa xa một bên.

Cảnh tượng quá hỗn loạn, không ai để ý Khương Thư Yểu đã vào. Lão phu nhân bưng n.g.ự.c quở trách Chu thị: "Thành thể thống gì nữa! Thành thể thống gì nữa!"

Chu thị lau nước mắt, giọng đầy oán hận: "Mẹ, mẹ định thiên vị một kẻ ngoài sao?"

"Kẻ ngoài ư?" Lão phu nhân chỉ vào nữ nhân yếu ớt kia nói: "Trong bụng nàng ta đang mang đứa con của lão nhị đấy."

Khương Thư Yểu chợt tỉnh ngộ, lén lút đi về phía Từ thị, khẽ hỏi: "Đại tẩu, chuyện gì vậy ạ?"

Chu thị đột nhiên dẫn theo một đám người ầm ầm xông vào đòi lão phu nhân phân xử, Từ thị đi cũng không phải ở lại cũng chẳng xong, cũng không tiện bàn tán chuyện riêng của nhị phòng, chỉ nói: "Bên ngoài muội không nghe thấy tiếng động sao, sao còn vào đây?"

"Thì sao chứ? Không danh không phận, đứa trẻ này không nên giữ lại! Còn muốn mua chuộc nha hoàn giấu giếm con, coi con là đồ ngốc sao?" Chu thị bỏ khăn tay xuống, lúc này Khương Thư Yểu mới nhận ra vừa rồi nàng ta chỉ giả vờ khóc, chẳng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng quả thật là đang tức giận, mặt mày đầy vẻ giận dữ.

159

"Giữ hay không còn chưa tới lượt ngươi quyết định!" Lão phu nhân đã lâu rồi không nói chuyện to tiếng như vậy, thở hổn hển: "Không có danh phận thì cho nàng ta danh phận, Chu thị, lão nhị đối xử với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại ghen tuông đến thế."

Chu thị trầm mặt không nói gì, đúng lúc lão phu nhân tưởng nàng ta không còn gì để nói, nàng ta đột nhiên lên tiếng, giọng điệu không còn vẻ yếu ớt oán hận như lúc trước, mặt đầy vẻ chế giễu: "Con ghen tuông ư? Trong Tạ Quốc Công phủ này, ngoài nhị phòng ra còn phòng nào có thiếp thất?"

Lão phu nhân đã lâu không thấy Chu thị như vậy, trong phút hoảng hốt như trở về thời điểm Chu thị mới gả về Tạ Quốc Công phủ, cũng kiêu căng ngạo mạn như thế, từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào vừa ý mình.

"Ngươi còn nói mình không ghen tuông? Giúp phu quân sinh con đẻ cái là bổn phận của thê tử, Vân Nương có thai là chuyện tốt, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, vậy mà còn tranh phong đoạt sủng, gây chuyện ồn ào."

Ánh mắt Chu thị rơi xuống người Vân Nương, cái nhìn sắc bén khiến toàn thân Vân Nương run rẩy, trông càng thêm đáng thương.

Khương Thư Yểu thấy ngượng ngùng, kéo kéo tay áo Từ thị, muốn cùng nàng ấy lén lút trốn đi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 155



Lúc này xen vào cáo từ không thích hợp lắm, Từ thị đang phân vân, bỗng nghe thấy nha hoàn bên ngoài hành lễ, Tạ Lang đến rồi.

Chu thị thân hình cứng đờ, quay người nhìn về phía Tạ Lang.

Tạ Lang vẫn như thường lệ phong thái siêu thoát, tuấn nhã tiêu sái, đối mặt với cảnh hỗn loạn trước mắt, sắc mặt y không đổi, vẫn ôn nhuận từ tốn.

Y bước đến đỡ Vân Nương dậy trước, dịu dàng nói: "Đất lạnh lắm, nàng đang mang thai, mau đứng lên." Rồi lại nói với Chu thị: "Sao lại náo loạn đến chỗ mẹ thế này?"

Chu thị trước mặt Tạ Lang vốn luôn không có lửa giận, nhưng hôm nay lại khác thường, giọng điệu lạnh lùng: "Ta đã bàn bạc với chàng vô số lần, nhưng chàng vẫn cố ý muốn nạp nàng ta làm thiếp, nên ta mới đến tìm mẹ phân xử."

Tạ Lang lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Nàng ấy đang mang thai đứa con của ta."

Chu thị ghét nhất là vẻ mặt như vậy của y, như thể vô cùng thất vọng về nàng ta vậy, nếu là ngày thường nàng ta nhất định sẽ bất an ngay lập tức thu liễm, nhưng hôm nay bao nhiêu năm tích tụ oán hận phẫn nộ đều bộc phát ra hết: "Vậy thì sao, con cái của nhị phòng chưa đủ nhiều sao? Không biết chàng dẫn nữ nhân này từ đâu về, suốt ngày đàn ca xướng họa, ngâm thơ xướng hoạ cùng nàng ta, dáng vẻ tình đầu ý hợp. Nếu là ta ngày xưa, nhất định sẽ tự nhủ làm thê tử phải hiền lương, nhịn đắng cay trong lòng mà nạp nàng ta cho chàng, nhưng những thiếp thất trong hậu viện có ai không phải là tình đầu ý hợp tâm đầu ý hợp với chàng đâu, cứ lần lượt từng người một, cuộc sống như vậy khi nào mới có hồi kết!"

Tạ Lang còn định đáp lời, lão phu nhân đã giận dữ đập bàn, nghiêm khắc quở trách: "Đây là kinh thành, là Tạ Quốc Công phủ, không phải ở Mạc Bắc, không cho phép ngươi phóng túng!"

Chu thị bị bà ấy quát cho sững sờ, một lúc lâu mới lên tiếng: "Bao nhiêu năm rồi, con hiểu rõ đây không phải Mạc Bắc hơn ai hết." Nói ra lời trong lòng xong bà ta lại bình tĩnh lại, không còn nhìn Tạ Lang nữa, cũng chẳng để ý đến cơn giận của lão phu nhân, chỉnh lại mái tóc rồi xoay người rời đi.

Lão phu nhân khó tin nhìn bóng lưng nàng ta, vỗ n.g.ự.c nói: "Các ngươi xem nó kìa, các ngươi xem nó kìa, ngay từ đầu ta đã nói không thể cưới nó, bao nhiêu năm trôi qua rồi, tính tình vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn là nha đầu hoang dã từ Mạc Bắc đến, cha là tướng quân thì sao chứ, con gái võ phu làm sao lên được mặt tiền."

Tạ Lang rũ mắt không nói.

Nữ nhân được gọi là Vân Nương nhìn Tạ Lang đáng thương, cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, y quay đầu lại làm một nụ cười an ủi.

160

Hina

Nụ cười này vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng lại khiến Khương Thư Yểu khó chịu toàn thân.

So với đại ca nghiêm túc cứng nhắc, Khương Thư Yểu luôn thích nhị ca ôn nhuận như ngọc hơn. Đêm đó bị Tạ Lý khuyên bảo, khi nàng lên tiếng cãi lại, Tạ Lang đã lên tiếng hóa giải, trông như một ca ca vô cùng dịu dàng, đối với nàng mà nói đó là lần đầu tiên cảm nhận được sự tử tế của người xa lạ trong Tạ Quốc Công phủ.

Nhưng giờ đây nhìn khuôn mặt tuấn tú phong lưu của Tạ Lang, nàng lại thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi. Dù không thích Chu thị, nàng cũng không khỏi nảy sinh vài phần đồng cảm.

Từ thị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Khương Thư Yểu lên trước cáo từ.

Khương Thư Yểu theo Từ thị ra khỏi phòng, khi nha hoàn vén rèm nàng ngoái đầu nhìn lại, thân hình Tạ Lang như trúc, khí chất phong nhã, mơ hồ có vài phần giống Tạ Tuân.

Nàng chợt tỉnh ngộ, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Trải qua một màn náo loạn như vậy, dù là người đoan trang ưu nhã như Từ thị cũng không khỏi thở dài: "Thật là..."

Khương Thư Yểu tưởng nàng ấy đang than thở về việc Chu thị gây chuyện, nên không lên tiếng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 156



Từ thị nhìn chằm chằm vào gương mặt Khương Thư Yểu vài lần, đột nhiên lên tiếng: "Chuyện này chắc chưa xong đâu, thời gian tới muội ít đến Thọ Ninh Đường đi, lỡ như chạm phải vận xui của lão phu nhân thì không hay đâu."

Khương Thư Yểu ngẩng đầu lên không hiểu, chớp chớp mắt, gương mặt kiều diễm càng thêm rực rỡ quyến rũ. Từ thị bất đắc dĩ cười nói: "Muội đúng là tâm to lắm, nếu năm đó nàng ta cũng giống như muội... thôi bỏ đi."

Sau khi hai người chia tay, Khương Thư Yểu trở về Đông Sương phòng, lấy cây trâm vàng ra khỏi hộp trang sức, vô cớ sinh ra một nỗi phiền muộn.

Tạ Lang loại quân tử ôn nhuận như ngọc này cuối cùng lại là kẻ đa tình mà nàng ghét nhất, ôi, thật khó mà đoán được.

Hina

Quá kỳ lạ.

Nàng ngăn dòng suy tư. Đặt vào thời điểm mới gả về, đừng nói là thấy Tạ Lang có vài phần giống Tạ Tuân mà lưu tình khắp nơi, ngay cả khi chính Tạ Tuân mở rộng hậu viện, nàng cũng có thể bình tĩnh đứng bên cạnh vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch.

Còn cây trâm vàng này, rõ ràng là Lâm Quý phi ban thưởng cho hắn, sao nàng lại ở đây rối bời tâm trí chứ.

Khương Thư Yểu lấy cây trâm vàng ra, giận dỗi c*m v** búi tóc, cây trâm vàng lộng lẫy làm nổi bật đôi mắt linh động của nàng, toát lên vẻ diễm lệ phóng khoáng.

Đúng rồi, đây mới là nàng, suy nghĩ lung tung làm gì chứ, là nấu ăn không thú vị hay món ăn không ngon?

Nàng lấy ra bức thư Lâm thị gửi đến xem, người ta nói xem chữ như thấy mặt, qua bức thư mỏng manh này, nàng dường như có thể thấy được dáng vẻ hăng hái, mắt sáng long lanh của Lâm thị.

Lâm thị đã toàn tâm toàn ý đầu tư vào ngành ẩm thực, viết một bài dài dòng văn tự, khi nói đến chỗ hào hứng thì chữ viết nguệch ngoạc phóng khoáng, hoàn toàn không thấy vẻ quy củ trầm lặng ngày xưa.

"Mẹ phải luôn vui vẻ nhé." Khương Thư Yểu nhìn đoạn cuối Lâm thị dài dòng khen ngợi ái nữ, không nhịn được bật cười.

Nữ nhân tuyệt đối không nên khốn khổ vì tình.

Nàng lấy lại sức sống, dọn dẹp một chút, nghiên cứu thực đơn của ngày mới.

*

Tạ Tuân móc từ trong lòng ra cây trâm gỗ chưa hoàn thiện.

Mấy ngày trước sau khi tặng Khương Thư Yểu cây trâm vàng, hắn mới chợt nhận ra, đồ vật Lâm Quý phi ban thưởng hoàn toàn không thể tính là do hắn tặng. Hắn lật tung hết các cuốn tiểu thuyết, tổng kết lại một phen, khi định tình, thường thì tài tử tặng ngọc bội, giai nhân thường tặng khăn tay thêu tay.

Những thứ như ngọc bội, Khương Thư Yểu muốn mua loại nào chẳng được.

161

Vì vậy Tạ Tuân chọn một con đường trung dung, định tự mình khắc một cây trâm gỗ tặng nàng.

Nhưng về những chuyện liên quan đến gỗ, Tạ Tuân chỉ rõ về mộng gỗ, còn khắc chạm thì thật sự làm khó hắn rồi.

Dáng vẻ thiếu niên động lòng khiến Lâm Thành nhìn thấy rất khó chịu, lẩm bẩm: "Đừng sờ nữa, lúc nào cũng lấy ra thở dài, ta thấy chẳng bao lâu nữa sẽ bị bóng đấy."

"Hừ." Tạ Tuân nhét cây trâm gỗ vào lại, liếc Lâm Thành một cái: "Huynh không hiểu đâu."

Sau khi "hòa giải" với Khương Thư Yểu lần trước, Tạ Tuân lại quay về thói quen cũ, vừa tan ca là vội vã hồi phủ kịp giờ ăn.

Hôm nay về đến sân thấy chưa dọn cơm, liền hứng khởi chui vào nhà bếp nhỏ.

Khương Thư Yểu thấy hắn vào, không nói gì, lặng lẽ cắt bánh trứng.

Tạ Tuân không nhận ra sự khác thường của nàng, đang định hỏi câu quen thuộc hàng ngày "Hôm nay ăn gì", chợt thấy cây trâm vàng cài trên búi tóc nàng, lập tức nghẹn lời.

Tim hắn đập như trống, đầu óc rối bời, ngay cả bản thân cũng không hiểu mình đang căng thẳng cái gì.

"Xèo" một tiếng, Khương Thư Yểu ném gừng tỏi vào nồi, mùi thơm khiến Tạ Tuân tỉnh táo lại.

Nàng lại cho rau cải vào xào đến khi đổi màu, rồi cho đỗ xanh, hủ tiếu vào xào.

Hủ tiếu xào rất thích hợp để ăn khi tâm trạng không tốt, tốt nhất là vào đêm hè ra quầy ăn vặt ngồi gọi một phần, kèm theo đồ uống mát lạnh, mọi phiền não đều sẽ biến mất trong món hủ tiếu xào trơn mượt thơm ngon này.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 157



Hủ tiếu được làm từ gạo, xay gạo thành bột, thêm nước trộn thành dạng hồ, hấp chín, sau khi nguội cắt thành sợi là được.

Xào một lúc, thêm sợi trứng, muối, nước tương vào nêm nếm, cuối cùng cho hành lá vào, món hủ tiếu xào với gia vị đơn giản nhưng hương vị phong phú đã ra lò.

Hủ tiếu trắng trong, sau khi xào nhuốm một màu nước tương nhạt, đỗ xanh trắng, hành lá xanh, sợi trứng vàng nhạt điểm xuyết giữa, nhìn thôi đã thấy thèm.

Tạ Tuân theo sau Khương Thư Yểu ra ngoài, nhìn tô hủ tiếu xào to đùng thèm nhỏ dãi.

Hina

Đến khi đi đến bàn ăn mới phát hiện có gì đó không ổn, sao không có bát đũa của hắn?

Khương Thư Yểu nhìn Tạ Tuân ngồi đối diện mình chờ ăn cơm theo thói quen, không nói một lời, cầm đũa lên bắt đầu ăn hủ tiếu.

Hủ tiếu vừa ra khỏi nồi còn bốc hơi nóng, vị dai và trơn mượt, ít dai hơn mì, nhưng lại mềm mượt hơn. Gắp một đũa lớn cho vào miệng từ từ nhai, mềm dẻo trơn mượt, mang theo mùi thơm nhẹ của gạo.

Đậu xanh giòn mát, trứng thơm mặn béo ngậy, rau cải hơi đắng, khử dầu tươi mát, trộn lẫn với hủ tiếu cùng vào miệng, rất có cảm giác thỏa mãn.

Nàng nhét một miệng đầy, nhai có chút khó khăn, vừa có thể cảm nhận được độ dai mềm của hủ tiếu, vừa có thể cảm nhận được độ giòn của đậu xanh.

Tạ Tuân nhìn chằm chằm, lúc thì nhìn cây trâm vàng trên búi tóc Khương Thư Yểu, lúc lại nhìn tô hủ tiếu thơm phức kia, không hiểu Khương Thư Yểu đang có ý gì.

Chẳng lẽ nàng giận rồi?

Tạ Tuân cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, có vẻ đúng là như vậy thật.

Hắn lập tức nhớ lại hàng chục chuyện mình đã làm sai, từ việc lạnh nhạt với nàng khi nàng mới gả về đến việc vừa rồi vào bếp không chủ động chào hỏi nàng, từng việc một, không có chỗ nào để biện minh.

Hắn nhanh chóng suy nghĩ xem mình nên bắt đầu xin lỗi từ việc nào.

Khương Thư Yểu ăn vài miếng thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, tâm trạng vừa tốt lên, khi đối mặt với Tạ Tuân, lại thấy không được tự nhiên.

Mình đang làm gì vậy, vô cớ giận dỗi...

Người ta nói vô lý nổi nóng là khởi đầu của tình yêu, Khương Thư Yểu toàn thân cứng đờ, "cạch" một tiếng đặt đũa xuống.

Tạ Tuân giật mình, đang định bắt đầu xin lỗi từ chuyện tặng trâm vàng mà đóng cửa sổ không cho nàng mở, Khương Thư Yểu bỗng nói: "Người đâu, thêm một bộ bát đũa."

162

Tạ Tuân lập tức có cảm giác thoát nạn, thì ra chỉ là quên bát đũa của hắn, hắn còn tưởng Khương thị không vui.

Khương Thư Yểu nhìn tô hủ tiếu xào to đùng mình đã ăn qua trước mặt, nghĩ người thông minh như Tạ Tuân, chắc chắn có thể đoán ra được ý nghĩ vô lý nổi nóng vừa rồi của nàng.

Nàng yếu ớt nói: "Xin lỗi, ta đã dùng qua vài đũa rồi..."

Tạ Tuân chẳng hề bận tâm, đẩy bát của mình đến trước mặt nàng: "Không sao không sao." Có cái ăn là tốt rồi, huống chi, hắn đã quen dọn dẹp đồ ăn thừa rồi.

Nếu là người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ Tạ Tuân đang lạnh mặt giận dỗi, nhưng Khương Thư Yểu lại có thể nhìn thấy vài phần vui mừng trên gương mặt vô cảm kia của hắn.

Nàng lập tức hết giận, giơ tay múc cho Tạ Tuân gần hết tô hủ tiếu xào.

Giây phút này nàng chợt nghĩ, so với việc lo lắng Tạ Tuân đi theo vết xe đổ của nhị ca hắn, khắp nơi lưu tình, thì lo lắng một ngày nào đó hắn qua khỏi giai đoạn thiếu niên rồi đột nhiên phát phì còn thực tế hơn.

Khương Thư Yểu đã mấy ngày không gặp Chu thị, những ngày trước nàng ta vẫn thường đến Thọ Ninh Đường thỉnh an hàng ngày.

Chu thị không giống Từ thị, không có sự hiền thục hiếu thuận khắc sâu vào xương tủy, học theo vẻ ôn nhu đoan trang của Từ thị cũng chẳng ra làm sao, nhưng trong việc cố gắng học làm người đoan trang đại khí thì quả thật là hết sức tận tâm.

Khương Thư Yểu không thích Chu thị. Từ khi nàng gả về, Chu thị chưa bao giờ cho nàng một ánh mắt thiện cảm, tất nhiên, nàng ta cũng chẳng có thiện cảm với ai, luôn kìm nén một luồng khí phẫn nộ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 158



Tuy nàng không hiểu rõ về Chu thị, nhưng từ vài lời ít ỏi cũng có thể đoán ra đại khái về cuộc đời của Chu thị. Nếu nói là cảm thấy phẫn nộ về cuộc đời của Chu thị thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng nghĩ đến những gì Lâm thị đã trải qua, Khương Thư Yểu không khỏi nảy sinh vài phần đồng cảm với Chu thị.

Từ thị thấy sắc mặt nàng không tốt, đoán nàng vẫn còn để tâm đến chuyện hôm đó, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, tam đệ khác với nhị đệ."

Từ thị vốn luôn nội liễm, nói như vậy khiến Khương Thư Yểu có chút ngạc nhiên: "Không phải đâu, muội không lo lắng Tạ... phu quân muội có ngày nào đó sẽ nạp thiếp, chỉ là cảm thấy khó chịu cho nhị tẩu thôi."

Nghe thấy những lời này, đôi mày đôi mắt của Từ thị lập tức dịu đi không ít.

Nàng ấy nắm tay Khương Thư Yểu an ủi, không khuyên nhiều nữa.

Sau khi hai người chia tay, Khương Thư Yểu đi về phía Thính Trúc Viện, khi đi ngang qua sân của nhị phòng, nàng nhìn xa xa, khẽ thở dài.

"Muội nhìn gì?" Đột nhiên có tiếng nói vang lên từ phía sau.

Khương Thư Yểu giật mình, quay người lại nhìn, Chu thị không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, đôi mày đôi mắt sắc bén.

Trước đây nàng ta học theo cách ăn mặc của Từ thị, kìm nén khí chất anh khí trên người, giả vờ khiêm nhường đoan trang, không khỏi trông có vẻ hơi buồn cười. Hôm nay nàng ta không cố ý ăn mặc, Khương Thư Yểu mới phát hiện ra hóa ra Chu thị và mình có vài phần giống nhau, đều cùng một vẻ diễm lệ kiều mị.

"Muội... đi ngang qua." Còn có thể nhìn gì nữa, đương nhiên là nhìn nhị phòng rồi.

Chu thị đương nhiên nghĩ đến điểm này. Hôm đó nàng ta đã gây náo loạn một trận, bị cả phủ coi như trò cười, lúc này gặp Khương Thư Yểu có mặt lúc đó, dù thế nào cũng cảm thấy có chút chật vật.

Nhưng nàng ta bao nhiêu năm nay luôn kìm nén một luồng khí phẫn nộ, tự nhiên sẽ không vì chật vật mà mềm lòng, ngược lại càng thêm sắc bén, giọng điệu bực bội: "Vậy muội mau đi qua đi, đừng đứng ở đây."

163

Khương Thư Yểu "ồ" một tiếng, không nói lại, xoay người bỏ đi.

Chu thị nhìn bóng lưng nàng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

*

Chu thị toàn thân đầy gai góc, nhìn ai cũng khó chịu, không ai muốn chạm vào vận xui của nàng ta, nhưng có những chuyện không phải muốn tránh là có thể tránh được.

Lão phu nhân tin Phật, cứ một thời gian lại ra ngoài dâng hương, nữ quyến trong Tạ Quốc Công phủ đương nhiên phải đi cùng.

Khương Thư Yểu chui vào xe ngựa, cái nhìn đầu tiên đã thấy Chu thị ngồi ở góc xe đầy vẻ phẫn nộ, quay đầu lại, bên cạnh còn ngồi Tạ Bội - người vẫn luôn không thích nàng.

Vốn dĩ Tạ Bội phải cùng xe với lão phu nhân, nhưng nàng ta chê xe của lão phu nhân quá ngột ngạt, lại không muốn cùng xe với đám hậu bối, cuối cùng chỉ có thể ngồi chung xe với Khương Thư Yểu.

Ôi. Khương Thư Yểu thầm thở dài.

Nghĩ đến Từ thị phải ở lại bên cạnh lão phu nhân hầu hạ suốt đường, Khương Thư Yểu nhìn hai người mặt mày ủ rũ trong xe, lập tức cảm thấy cũng không đến nỗi không thể chịu đựng được.

Xe ngựa chạy ổn định và chậm rãi, chưa được một lúc, Khương Thư Yểu đã ngồi không yên.

Vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, phong cảnh khá đẹp, nhưng nhìn lâu vẫn cảm thấy khô khan vô vị.

Hina

Nàng hạ rèm xe xuống, cầm lấy hộp đựng thức ăn vừa mang vào.

Lúc buồn chán thì làm gì? Đương nhiên là ăn rồi.

Khương Thư Yểu lấy bình nước ra, mở nắp ra, mùi thơm ngọt ngào đậm đà lập tức lan tỏa khắp xe.

Nói đến uống, làm sao có thể thiếu trà sữa được.

Nghĩ đến việc phải ngồi trên xe ngựa vài canh giờ, nàng đã cố ý làm thêm vài ly, dù sao bây giờ trời nóng, uống trà sữa mát lạnh rất thích hợp.

Ngửi thấy mùi ngọt, Chu thị và Tạ Bội đồng thời nhíu mày nhìn về phía nàng.

Khương Thư Yểu vốn luôn làm theo ý mình, không để tâm đến ánh mắt của hai người, ngửa cổ uống một ngụm trà sữa.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 159



Hương vị sữa ngọt ngào không ngấy cùng với hương thơm mát của hồng trà lan tỏa trong miệng, cảm giác mát lạnh trôi xuống dạ dày, tâm trạng bực bội lập tức được xoa dịu.

Chỉ uống trà sữa thì có phần đơn điệu, vì vậy nàng còn nướng thêm một ít thịt heo khô.

Thịt heo khô được cắt thành từng miếng mỏng vuông vức, màu nâu đỏ, do được quét một lớp mật ong nên bề mặt có độ bóng của mật, kèm theo vừng trên mặt, nhìn đã thấy rất ngon.

Khương Thư Yểu làm nhiều loại hương vị thịt heo khô, vị ngọt mặn là vị nguyên bản, màu hơi đậm là vị cay nồng, còn có vị hơi nâu là vị thì là, xếp gọn gàng thành một lớp trong hộp đựng thức ăn.

Lau lau tay, nhón lấy một miếng thịt heo khô bỏ vào miệng. Thịt heo khô dày mỏng vừa phải, vừa đủ để nướng bay hơi ẩm của thịt heo, ăn vào khô mà không khô quá, đáng để nhai từ từ, mặn pha chút ngọt, có vị thịt nhưng không có mùi tanh, hậu vị thơm ngon.

Ăn vài miếng thịt heo khô, lại uống một ngụm trà sữa, dù đường đi có tẻ nhạt đến mấy cũng có thể chịu được.

Tạ Bội đang ở độ tuổi thích ăn vặt, thấy Khương Thư Yểu ăn ngon lành, lập tức cảm thấy bụng trống rỗng. Trong xe có chuẩn bị điểm tâm, nhưng nàng ta không thể lấy ra ăn, bởi vì như vậy chẳng phải là thể hiện mình thèm ăn sao?

Khương Thư Yểu ăn rất vui vẻ, miếng này tiếp miếng kia, thỉnh thoảng còn phải cắn một đầu thịt heo khô, dùng răng từ từ xé ra một dải nhỏ, rồi bỏ vào miệng nhai kỹ, khiến Tạ Bội nhìn mà đau lòng muốn biết mùi vị của thịt heo khô.

Nắp hộp đựng thức ăn mở rộng, mùi thơm ngon của thịt heo khô lâu lâu không tan, ánh mắt Tạ Bội rơi vào những miếng thịt heo khô gọn gàng trong suốt, lén nuốt nước bọt.

Chu thị thì khó chịu, Tạ Bội thì vừa khó chịu vừa thích gây sự, nhìn Khương Thư Yểu là muốn bắt bẻ.

Hina

"Cô ăn đủ chưa, cả xe toàn là mùi."

Khương Thư Yểu hoàn toàn không đáp lại, vén rèm xe lên: "Vậy được chưa?"

164

Tạ Bội cảm thấy như đ.ấ.m vào bông, không hiểu sao lại thấy tức.

Khương Thư Yểu uống trà sữa còn khá nghi thức, còn mang theo một cái ống hút bằng lau, vì vậy cả xe đều là tiếng nàng uống trà sữa.

"Ực——ực——ực——"

Tạ Bội bỗng nhiên cảm thấy hơi khát.

"Ực——ực——ực——"

Tạ Bội bưng chén trà lên uống một hơi, mũi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của trà sữa, trà trong miệng so ra lại nhạt nhẽo và đắng chát.

Thấy Khương Thư Yểu lại sắp phát ra tiếng uống nước, Tạ Bội không nhịn được nói: "Uống nhiều như vậy, cô không sợ lát nữa không tìm được chỗ đi vệ sinh à?"

Điều này lại nhắc nhở Khương Thư Yểu, thời cổ đại không có nhà vệ sinh công cộng, uống nhiều quá đi vệ sinh là một vấn đề.

Nàng cúi đầu nhìn mấy bầu nước đã chuẩn bị sẵn, im lặng vài giây, đột nhiên hỏi: "Muội có muốn uống không?" Không thể để một mình nàng phải nhịn, lôi được ai xuống nước thì lôi.

Tạ Bội không ngờ nàng lại chủ động mời mình uống, nghe vậy sững sờ, có phần không tự nhiên, vẻ mặt càng thêm gượng gạo.

Nàng ta lẩm bẩm: "Ta mới không uống đâu."

...

"Ực... Ực... Ực..."

Chu thị nhìn hai người trong xe điên cuồng uống trà sữa, thái dương giật giật mấy cái.

Trước kia nàng ta luôn bị chê trách không đủ đoan trang thục nữ, vậy mà giờ đây hai người trong xe là sao đây? Ngay cả nàng ta, uống nước cũng không phát ra âm thanh kiểu này, đây gọi là quý nữ kinh thành gì chứ.

"Ta nói các muội..." Tâm trạng nàng ta vốn đã bực bội, giờ lại càng thêm bực, đang định mắng người thì bị Khương Thư Yểu đột ngột ngắt lời.

"Nhị tẩu, dùng chút?"

Nhìn hộp thức ăn đưa đến trước mặt, Chu thị sững sờ.

Tính nàng ta nóng nảy cố chấp là thật, sau khi về kinh thành chưa từng cảm nhận được thiện ý của người khác cũng là thật. Nói trắng ra, nàng ta quá mẫn cảm nên mới trở nên như bây giờ.

Đối với Khương Thư Yểu, đó chỉ là thói quen hỏi một câu, bởi trước kia mọi người có gì ăn đều sẽ tiện miệng hỏi người bên cạnh có muốn ăn không. Nhưng đối với Chu thị lại khác, từ khi Khương Thư Yểu gả về, nàng ta chưa từng có thái độ tốt với nàng, thậm chí còn chê bai thanh danh của nàng, không muốn tiếp xúc nhiều.
 
Back
Top Bottom