Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 110



Nước thịt thơm phức bị ép ra, chảy xuống theo vết cắt, thấm ướt vỏ bánh.

Bánh bao trắng bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm xốp, nước thịt thấm đẫm vào bánh, lớp trong của bánh ẩm mềm mặn thơm, chỉ riêng bánh đã rất ngon rồi, huống chi là thịt ướp hầm mềm bên trong.

Nước súp có hương vị phong phú, hấp thụ đầy đủ mùi thơm của thảo dược và thịt, thịt ướp cũng vậy.

Thịt nạc nấu mềm mại, nạc mà không khô; thịt mỡ mềm tan, hòa quyện với sự thanh mát của thảo dược Trung y, béo mà không ngấy, tan chảy trong miệng, dẻo quánh thơm mềm.

Hương vị thịt và hương vị gia vị hòa quyện vào nhau, bổ sung cho nhau, làm sao có thể dùng một chữ "tuyệt" để diễn tả được.

Tạ Lang ba bốn miếng đã ăn sạch, chưa no, lại càng thèm.

Bánh kẹp thịt mới Khương Thư Yểu gửi đến vừa hay tới, Tạ Tuân đương nhiên lấy một cái, cái còn lại thì đưa cho Tạ Lý.

Tạ Lý đã thèm từ lâu, cuối cùng cũng đến lượt mình ăn.

Vừa cắn một miếng liền sững người, còn bàn gì nữa chứ, cùng nhau trì hoãn một lúc để từ từ thưởng thức bánh không phải tốt hơn sao?

Đợi đến khi Tạ Tuân và Tạ Lý ăn xong, mọi người cũng bắt đầu bàn việc.

Cho đến đầu giờ Hợi, cuối cùng cũng bàn bạc xong, Tạ Tuân đứng dậy chuẩn bị đi, bị Tạ Lang gọi lại.

"Tam đệ, không biết ngày mai đệ muội sẽ làm gì cho đệ?"

"Không biết, chắc là không làm gì đâu, đệ thấy nàng không có ý định gì." Tạ Tuân trả lời qua loa.

"Nếu có làm —" Tạ Lang ngập ngừng mở miệng.

Cuối cùng Tạ Tuân cũng nghe ra điều bất thường, lần này giận thật rồi.

Hina

Hắn nhíu mày nói: "Nhị ca, đừng luôn vô lý như vậy, làm gì có chuyện ca ca ruột phiền đệ muội làm đồ ăn?" Hắn không vui nói: "Khương thị nấu ăn thích tự tay làm, làm cho các huynh không mệt sao?"

Huynh đệ ruột nói chuyện với nhau thật là không nể mặt, Tạ Lang nói: "Ta không biết đệ muội lại tự tay làm, là ta nghĩ sai rồi, mong tam đệ đừng để bụng."

Lúc này Tạ Tuân mới dịu sắc mặt: "Đệ về hỏi nàng vậy."

Tạ Tuân trở về Thính Trúc Viện, trong lòng suy nghĩ về chuyện này, sợ Khương Thư Yểu cảm thấy yêu cầu của các huynh trưởng là đang sai khiến nàng, dù sao nàng vốn là tiểu thư khuê các, đâu phải đầu bếp.

Hắn càng nghĩ càng tự làm mình tức giận, đứng trong sân buồn bực một lúc.

Sau khi nghĩ thông, liền chạy đến Đông Sương phòng tìm Khương Thư Yểu, không thấy, lại đi đến nhà bếp nhỏ, quả nhiên thấy nàng ở đó.

Khương Thư Yểu đang làm bánh cho ngày mai, thấy Tạ Tuân đến thì nói với hắn: "Ngày mai ta nướng cho chàng một cái bánh mang theo nhé."

Khương Thư Yểu bôi một lớp dầu mỡ lên miếng bột dài hình lưỡi trên thớt, rồi phết đều lớp thịt băm đã ướp gia vị, dùng đầu d.a.o khứa vài đường trên mặt bột, cuộn lại ép thành hình bánh.

Tạ Tuân chắp tay sau lưng bước lại gần: "Đây là bánh gì vậy?"

"Quốc khôi." Khương Thư Yểu tay không ngừng, động tác rất lanh lẹ: "Làm quốc khôi quân đồn cho chàng ăn đó."

Quốc khôi quân đồn là món ăn vặt truyền thống của Tứ Xuyên. Nguồn gốc có thể truy về thời Tam Quốc, khi ấy quân đội thường mang theo lương khô để ăn khi đi hành quân hoặc luyện tập, quốc khôi tiện mang theo, lại ngon hơn bánh bao khô thông thường rất nhiều, nên dần dần trở nên phổ biến.

Quốc khôi quân đồn có thể ăn riêng như một món chính, hoặc ăn kèm với bún chua cay, lẩu hay bún lòng heo như một món phụ, vị giòn rụm, đậm đà hương thịt.

114

Khương Thư Yểu làm liên tiếp mấy cái, định ngày mai ăn dần.

Nàng bắc chảo đáy bằng lên bếp đun dầu, cho quốc khôi vào, dầu nóng xung quanh bánh "xèo xèo" nổi bọt nhỏ, nàng dùng lửa nhỏ rán chậm, đợi đến khi vỏ quốc khôi chuyển sang màu vàng nhạt thì gắp ra.

Lúc này bên trong quốc khôi vẫn chưa chín hẳn, chỉ có lớp vỏ ngoài đã vàng giòn, tỏa ra mùi thơm dầu mỡ nồng nàn.

"Sáng sớm mai ta sẽ bảo nha hoàn cho quốc khôi vào lò nung nướng, chàng đi nhớ mang theo nhé."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 111



Tinh túy của quốc khôi chính là ở chỗ này, sau khi cho vào lò nung nướng chậm, lớp vỏ ngoài vẫn giữ được độ giòn sau khi rán, nhưng bên trong lại rất mềm.

Lớp lớp bột mềm xen kẽ với thịt băm nhỏ li ti, ngửi thấy mùi thơm mà không thấy thịt, lớp vỏ mềm mại hòa quyện với thịt băm thơm nồng thành một thể, đậm đà mà không ngấy.

Hina

Tạ Tuân dù đã no bụng, tuy có chút thèm nhưng vẫn chưa đói, gật đầu nói: "Được, vất vả cho nàng rồi."

Nói xong hắn cũng không đi, lặng lẽ đứng đợi Khương Thư Yểu rán xong chiếc bánh cuối cùng mới mãn nguyện rời đi.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Tạ Tuân đã thức dậy, cầm theo túi da thỏ đã chuẩn bị từ tối hôm trước, đi qua cổng nguyệt động, đến bên cạnh nhà bếp nhỏ, nha hoàn đang chờ sẵn bên cạnh lập tức mở lò đất lấy quốc khôi ra cho hắn.

Quốc khôi vừa ra lò tỏa hương thơm nồng của dầu mỡ, làn sóng nhiệt từ lò đất kèm theo mùi thơm quyến rũ của thịt ập vào mặt, Tạ Tuân chợt nảy ra ý nghĩ, hỏi: "Nướng mấy cái?"

Nha hoàn đáp: "Bẩm gia gia, phu nhân bảo nướng sáu cái ạ."

Tạ Tuân vỗ tay: "Vậy thì tốt, ta lấy một cái ăn dọc đường, mang theo hai cái nữa."

Nha hoàn nghe vậy cười nói: "Phu nhân cũng định như thế đấy ạ, người bảo gia gia ăn một cái, mang theo hai cái, rồi mang cho đại lão gia và nhị lão gia mỗi người một cái."

Nghe nửa đầu câu, Tạ Tuân khóe miệng cong lên, nụ cười chưa kịp nở đã nghe được nửa sau.

"Mang cho họ làm gì chứ?" Tạ Tuân không vui, tuy là huynh đệ ruột, nhưng huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng... bánh mà.

Nha hoàn bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn dọa cho giật mình, vội cúi đầu cung kính nói: "Phu nhân bảo nếu đại lão gia nhị lão gia từ chối thì cứ mang về, dù sao quốc khôi càng nướng càng thơm ạ."

Tạ Tuân "hừ hừ" cười lạnh, mặt lạnh tanh: "Họ mới không từ chối đâu, không dày mặt xin thêm hai cái nữa là may lắm rồi."

Nha hoàn không dám đáp lời, Tạ Tuân cũng không định làm khó nàng ấy, đợi nha hoàn gói năm cái quốc khôi bằng giấy dầu xong, hắn gói cái của mình lại, miễn cưỡng cầm ba cái quốc khôi đi ra ngoài.

Nha hoàn gọi hắn lại: "Gia gia, phu nhân còn chuẩn bị bình nước cho ngài mang theo."

Tạ Tuân ngạc nhiên nói: "Ta có bình nước mà."

Một nha hoàn khác từ nhà bếp nhỏ đi ra, đưa bình nước cho Tạ Tuân nói: "Gia gia, trong bình đựng sữa đậu nành phu nhân bảo hạ nhân xay ạ."

Tạ Tuân sờ nhiệt độ bên ngoài bình nước, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, có thê tử cuộc sống thật tốt.

Hắn đeo bình nước vào, xếp chồng ba gói giấy dầu rồi đi về sảnh trước hội họp với hai người huynh.

Tạ Lang Tạ Lý thấy Tạ Tuân cầm theo mấy gói giấy dầu, biết mình được hưởng lợi, vội vàng đón lấy, nhờ Tạ Tuân chuyển lời cảm ơn đến tam đệ muội.

Còn về vẻ mặt lạnh lùng miễn cưỡng của Tạ Tuân, họ coi như không thấy.

Họ vốn cũng định ra chợ mua bánh hồ, túi da mang theo vừa hay phát huy tác dụng.

Qua lớp giấy dầu vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm béo ngậy và vị mặn cay của hoa tiêu, hai người không khỏi cảm thán từ chuyện lập gia đình đến chuyện sinh con gái thì tốt hơn, cũng không biết làm sao mà liên tưởng được như vậy.

Tạ Tuân cưỡi ngựa cách họ ba người một khoảng, lặng lẽ ăn hết quốc khôi đang cầm trên tay, rồi lại cân nhắc cân nhắc túi đựng quốc khôi trong tay áo, cuối cùng mới thấy thoải mái.

115

Khi triều hội bắt đầu, ánh bình minh vừa ló dạng, sau một hồi nghi lễ, mặt trời dần lên cao.

Quan phục rộng rãi dày dặn, thêu hình chim bay, vừa văn nhã vừa oai phong. Trông thì đẹp đẽ, nhưng mặc vào lại là chuyện khác.

Lâm Thành đứng bên cạnh Tạ Tuân, bị ánh nắng chiếu đến mệt mỏi uể oải, chân cũng bắt đầu tê. Hắn ta xoay người một chút, thấy một vị đại nhân bên cạnh lấy ra bình nước, bèn lén lút lấy bình nước của mình ra.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 112



Làm sao uống nước cẩn thận mà không bị phát hiện, đây là chuyện khó, nhưng Lâm Thành có kinh nghiệm.

Hắn ta cúi đầu thấp hơn, mượn động tác vén tay áo lau mồ hôi để nhanh chóng mở nút chai, dùng sức bóp thân bình, nước trong vào miệng, uống một ngụm lớn, lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hắn ta hạ tay áo xuống, liếc mắt thấy Tạ Tuân cũng động đậy.

Tạ Tuân có dáng vẻ thong dong hơn hắn ta nhiều, ngay cả động tác vén tay áo cũng thanh tao ưu nhã, Lâm Thành đang tưởng hắn lau mồ hôi thật, thì thấy hắn lấy ra một bình nước từ trong tay áo.

Cái nắp bình nước này hơi kỳ lạ, Tạ Tuân vặn mở ra, mở ra bên trong lộ ra một ống sậy.

Thấy vậy Lâm Thành vô cùng kinh ngạc, đúng rồi! Sao hắn ta không nghĩ ra cách này nhỉ, vừa nãy uống một ngụm nước mà hút đến mức mặt hắn ta cũng chua xót.

Tạ Tuân phong độ nhẹ nhàng ngậm ống sậy, thong thả uống vài ngụm sữa đậu nành.

Sữa đậu nành đã nguội vẫn ngọt ngào thơm ngon, hương đậu tươi mát, uống vài ngụm, sự bực bội và oi bức dần tan biến.

Lâm Thành hơi nghiêng về phía Tạ Tuân: "Bá Uyên, huynh uống gì vậy?" Chỉ cảm thấy hắn sẽ không uống nước lọc!

Tạ Tuân hạ thấp giọng đáp: "Sữa đậu nành thôi."

Lâm Thành nói: "Lát nữa cho ta một ngụm."

Tạ Tuân không ngờ hắn ta cũng thèm cả sữa đậu nành, lập tức lo lắng cho mấy cái quốc khôi đang giắt trong tay áo.

Nhưng mà sữa đậu nành Khương Thư Yểu nấu ngon thật, ngọt ngào giải khát, hương vị lưu luyến, nghĩ đến lát nữa có thể ăn kèm với quốc khôi, tâm trạng hắn vui vẻ hẳn lên, đứng khô khan cũng không còn nhàm chán nữa.

Mặt trời lên cao, hoàng tử nước Phiên Bang từ giữa đám văn võ bách quan bước ra, dâng lễ vật tiến cống lên thiên tử.

Lúc này, vẻ trang nghiêm của triều hội đã tan đi đôi phần, thay vào đó là sự náo nhiệt.

Những kẻ lão luyện và non nớt trong quan trường đều động lòng - giờ ăn đã đến!

Lúc này đã gần giờ Ngọ, mọi người đã đói meo từ lâu, áo bào cọ xát, sột soạt, ai nấy đều lục lọi lấy đồ ăn ra.

Hina

Có người mang bánh ngọt, có người mang bánh hồ, lại có người mang bánh bao ngọt...

Tạ Lý đứng ở hàng trước, đội mũ miện, quan phục thêu hoa văn, đeo kiếm vàng, uy nghiêm lẫm liệt.

Các quan đứng phía sau bên cạnh hắn ta bị khí thế nghiêm túc của hắn ta ép cho thu liễm đôi phần, lén lút nhìn hắn ta, sợ hắn ta thấy được hành động nhỏ nhặt của mình.

May mà Tạ Lý chỉ mặt lạnh nhìn về phía trước, họ thở phào nhẹ nhõm, vừa định cử động, liền thấy Tạ Lý khẽ cử động đôi tay.

Mọi người đồng loạt dừng lại, liếc mắt nhìn trộm hắn ta.

Chỉ thấy Tạ Lý ngẩng đầu nhìn nghi trượng của đế vương trên cao đài, hơi nhíu mày, nếp nhăn nông cạn giữa hai lông mày sâu thêm, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

Mọi người không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Phải rồi, ngoại triều đến chúc mừng, phiên bang dâng lễ, vốn là để thể hiện uy phong của triều đình ta, sao họ lại không chịu nổi chút đói bụng chứ?

Không hổ danh là Tạ đại nhân, quả nhiên khắc kỷ phục lễ, đáng làm tấm gương cho bọn họ.

Dưới ánh nắng gay gắt thế này, Tạ đại nhân vẫn không hề nhúc nhích... ơ, Tạ đại nhân động đậy rồi.

Vị Tạ đại nhân uy nghiêm mặt lạnh cúi đầu, thò tay vào tay áo, rồi lấy ra một gói giấy dầu.

Hắn ta thong thả rút tay về, lấy tay áo che đi, dáng người vẫn thẳng tắp, như thể chưa từng làm động tác nhỏ nào.

116

Mọi người: ...?

Tạ Lý mở gói giấy dầu, mùi thơm béo ngậy lập tức tỏa ra.

Hắn ta bình tĩnh điều chỉnh tư thế, vén tay áo lau mồ hôi: "sột soạt" một tiếng cắn một miếng quốc khôi.

Hơi ấm còn vương, vỏ ngoài quốc khôi giòn rụm, vừa vào miệng đã vỡ vụn, nhai kỹ càng thì mùi thơm béo ngậy tràn ngập.

Bên trong bánh có nhiều lớp, chồng chất lên nhau, lớp nhân mỏng và mềm mại, thịt băm nhỏ li ti, cảm giác trong miệng không khác nhiều so với lớp vỏ mềm dẻo, hương vị thịt đậm đà nhưng không thể nhai ra hạt thịt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 113



Mùi thơm của bột đã thấm vào thịt băm, mùi thơm béo ngậy của thịt sau khi nướng cũng thấm vào lớp vỏ bánh, bột tiêu rắc đủ, khử ngấy khử tanh, ăn vào đầu lưỡi có cảm giác tê tê cay cay.

Sau khi cắn miếng đầu tiên thì không thể dừng lại nữa, cứ liên tục cắn từng miếng, mùi thơm của tiêu và mùi thơm của thịt hòa quyện vào nhau, đầy ắp hương vị trong miệng, ăn xong trong miệng còn sót lại vị tê nhẹ, dư vị vô cùng.

Cách xa như vậy mà mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng Tạ Lý "sột soạt sột soạt" gặm bánh, hít hít mũi, còn có thể ngửi thấy mùi thơm béo ngậy và mùi thịt tươi nhàn nhạt trong không khí.

Vị quan bên cạnh cúi đầu nhìn chiếc bánh vịt quay trong tay mình, vỏ bánh dính đầy dầu mỡ, không những không thơm mà còn ngấy, còn thịt vịt bên trong sau khi hâm nóng, chỉ còn mùi tanh chứ không thấy vị thơm của thịt nữa.

Ôi, chiếc bánh trong tay bỗng nhiên không còn thơm ngon nữa rồi.

Bên này Tạ Tuân cũng đã ăn xong chiếc bánh đầu tiên, mùi vị đó khiến Lâm Thành thèm đến nỗi nước miếng sắp chảy ra ngoài.

Hắn ta nén giọng gọi Tạ Tuân: "Cho ta ăn một miếng đi." Nịnh nọt nói: "Ta có mang bánh đậu xanh, bánh vừng và bánh lạc đây."

Hina

Tạ Tuân nói: "Huynh nói nhỏ chút."

"Cho ta ăn một chút đi mà, Bá Uyên, ăn xong ta sẽ không gọi huynh nữa."

Tạ Tuân bất đắc dĩ nói: "Sao lúc nào huynh cũng ăn ké đồ ăn của ta vậy?"

"Tạ Bá Uyên, huynh đâu phải người keo kiệt như vậy chứ."

Tạ Tuân hừ một tiếng trong lòng, không đồng ý cũng chẳng phản đối, do dự lấy ra một cái quốc khôi khác, nhỏ giọng nói: "Ta làm sao đưa cho huynh đây?"

"Lát nữa khi thiên tử khởi giá, huynh có thể nhét cho ta."

Tạ Tuân đồng ý, đợi đến khi thiên tử khởi giá, bách quan cử động, liền nhét quốc khôi cho Lâm Thành.

Lâm Thành hận không thể ôm chặt hắn khóc lóc thảm thiết mà hô to "Đúng là huynh đệ tốt của ta", nhưng vì nể mặt trường hợp nghiêm túc, nên đành nhịn.

Sau khi ăn một miếng quốc khôi giòn rụm thơm cay, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu xúc động nói: "Bá Uyên, sau này nếu huynh có khó khăn gì, Lâm Văn Nhiêu ta dù có liều mạng cũng phải giúp huynh."

"... Huynh có thể cầu chút điều tốt lành cho ta không?"

Lâm Thành im lặng, tiếp tục gặm quốc khôi.

Hắn ta quen ăn bánh thịt dê nướng ở cuối ngõ, giờ ăn bánh do Khương Thư Yểu làm, không khỏi cảm thán hóa ra bánh còn có thể làm ra hương vị như thế này.

Dầu mỡ trên vỏ ngoài được nướng đến khô ráo, chỉ còn lại mùi thơm của dầu, không thấy vị béo ngấy, nhân thịt bên trong vừa tươi vừa cay, thịt nạc mềm mịn, mỡ sau khi nướng đã tan chảy từ lâu, mùi thơm béo ngậy thấm vào lớp vỏ bánh mềm xốp, thơm ngon đậm đà, hương vị tươi ngon.

Hắn ta ăn xong, khi các quan xung quanh gần như bị tiếng động mơ hồ của hắn ta làm phát điên, mới mở miệng nói: "Bá Uyên, nhà phu nhân của huynh còn có biểu tỷ muội không?" Giọng nghe có vẻ hơi ngại ngùng: "Nếu... nếu giống như phu nhân của huynh, ta nguyện..."

"Hừ." Tạ Tuân khẽ cười một tiếng, cắt ngang giấc mộng ban ngày của hắn ta: "Lâm Văn Nhiêu, sau này huynh đừng hòng ăn ké đồ ăn của ta nữa."

Lận Thành đau lòng tan nát, trong khi đó ở một đầu khác của kinh thành, Khương Thư Yểu lại hân hoan rạng rỡ.

Tương Dương Bá phu nhân chuyển lời nhắn, nói đã tìm được hạt giống ớt Khương Thư Yểu nhờ tìm trước đây, tuy nhiên không chắc có phải là loại nàng nói hay không.

117

Khương Thư Yểu hận không thể lập tức mọc cánh bay về Tương Dương Bá phủ, cố nén lòng chờ đợi, đến khi Tạ Tuân trở về, nàng không kể lễ nghi phóng nhanh đến trước mặt hắn để chia sẻ tin vui này.

Tạ Tuân vừa hồi phủ, vẫn còn mặc quan phục cồng kềnh nặng nề, thân mang chút mệt mỏi, nhưng từ xa trông thấy Khương Thư Yểu xách váy chạy đến, trong chớp mắt mọi mệt nhọc đều tan biến.

Hắn đứng ở cửa viện, không tự chủ nở nụ cười: "Chạy gì vậy?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 114



Khương Thư Yểu nóng lòng nói: "Trước đây ta nhờ mẹ bảo đoàn thương nhân vượt biển tìm ớt, vừa rồi người chuyển tin nói đã có tin tức!"

Nàng vui mừng, Tạ Tuân cũng vui lây, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên vẻ rạng rỡ: "Ớt ư?"

Hina

"Ăn giống như dầu hoa tiêu, nhưng hương vị ngon hơn nhiều." Khương Thư Yểu giải thích.

Nàng cười ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân, lúc này mới để ý thấy hôm nay hắn đặc biệt anh tuấn.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tạ Tuân mặc quan phục, so với vẻ cao quý siêu thoát thường ngày, hôm nay hắn trông thật khí vũ hiên ngang, trầm ổn tự tin, khi rũ mắt nhìn nàng, đuôi mắt hơi nhướng lên, lại có vài phần dịu dàng.

Nàng đối diện ánh mắt Tạ Tuân, bỗng cảm thấy mặt hơi nóng.

Nàng vội vàng dời mắt, quạt quạt mặt: "Dạo này trời nóng lên thật rồi."

Tạ Tuân không hề nhận ra, đáp lời: "Phải đấy, ta về phòng tắm rửa thay y phục đã, lát nữa sẽ đến tìm nàng."

Sau khi hắn đi khỏi, Khương Thư Yểu đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn thêm vài lần.

Gương mặt nàng vẫn chưa hết nóng, trong lòng nghi hoặc, rõ ràng chỉ là đổi bộ quan phục, sao Tạ lang quân hôm qua đột nhiên biến thành Tạ đại nhân, như thể là hai người vậy.

Tạ Tuân tắm rửa xong thay bộ thường phục, tìm đến Khương Thư Yểu, nàng vẫn ngồi trên ghế xích đu hóng mát như thường lệ, thấy trang phục của Tạ Tuân, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tuân không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, hỏi về chuyện nàng vừa nói lúc nãy.

Khương Thư Yểu nói: "Ngày mai ta muốn ra ngoài một chuyến, đến Tương Dương Bá phủ xem sao."

Tạ Tuân gật đầu: "Vừa hay ngày mai ta cũng rảnh rỗi, cùng đi với nàng nhé."

Khương Thư Yểu ngồi dậy, vẻ mặt vui mừng chuyển thành lo lắng: "Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra tiệm ăn nên làm gì, không biết nên thương lượng với mẹ như thế nào?"

Tạ Tuân ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh nàng, nói: "Sao nàng lại không nghĩ ra món nào để bán chứ, theo ta thấy, tùy ý lấy ra một món cũng đều rất tốt cả."

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không phải vậy đâu, ta vốn định làm những món ăn vừa rẻ vừa ngon, nhưng phát hiện ra chế biến nguyên liệu và gia vị cũng không rẻ. Hơn nữa ý định ban đầu của ta là muốn làm những món ăn tiện mang theo để phục vụ khách đi đường, nhưng sau khi thử nghiệm vài lần, đều phát hiện ra khi nguội không ngon bằng lúc nóng."

Nàng tiếp tục nói: "Trước đây Cát cô nương từng khuyên ta đừng nên câu nệ vào điểm tiện mang theo, nhưng nếu món ăn của ta bày bán ở tiệm, thì có gì khác biệt so với những món ăn thông thường chứ? Như vậy chàng nói để ta làm việc có lợi cho bách tính, cũng chẳng dính dáng gì."

Tạ Tuân nghe thấy nỗi băn khoăn của nàng, không khỏi bật cười nhẹ. Gió đêm thổi nhè nhẹ, tiếng cười của chàng trong trẻo như tiếng suối, khiến Khương Thư Yểu đang nhíu mày suy tư cũng giãn mày ra.

"Nàng nghĩ sai rồi." Tạ Tuân nói: "Ngày mai ta dẫn nàng đi trải nghiệm cuộc sống của bình dân bách tính, ta nghĩ nàng sẽ hiểu phải làm thế nào."

Hôm sau, Tạ Tuân đã sớm đứng chờ trước Đông sương phòng.

Khương Thư Yểu không để hắn đợi lâu, sửa soạn qua loa rồi cùng hắn ra khỏi cửa.

Có lẽ là nhớ Tạ Tuân nói muốn cùng nàng đi dạo, nàng mặc đơn giản mộc mạc hơn ngày thường rất nhiều, áo mỏng trâm bạc, thoải mái đại phương, ngoại trừ gương mặt kiều mỹ diễm lệ không hợp lắm, thì chẳng khác gì những thương nhân phu nhân bình thường mới gả.

118

Có Tạ Tuân đi cùng, Khương Thư Yểu làm việc thuận tiện hơn nhiều, ra khỏi phủ liền thẳng tiến đến Tương Dương Bá phủ.

Lâm thị vốn định hôm nay đem chậu ớt đến Tạ Quốc công phủ, không ngờ Khương Thư Yểu lại đích thân đến một chuyến.

Bà tất nhiên rất vui mừng, lại có chút lo lắng, dặn dò nàng: "Đâu có vị phu nhân nhà quyền quý nào ba ngày hai bữa chạy ra ngoài, con nên thu liễm tính nết lại đi. Tự mình về nhà ngoại thì thôi đi, sao lại kéo cả phu quân đến đây?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 115



"Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa." Khương Thư Yểu liếc nhìn về phía Tạ Tuân: "Là Tạ Bá Uyên chủ động đi theo con đấy."

Lâm thị nghe vậy mãn nguyện v**t v* tay Khương Thư Yểu: "Không ngờ con gái ta cũng có chút bản lĩnh."

Phu thê Khương Thư Yểu hòa thuận, bà tự cảm thấy ưu phiền đã bớt đi vài phần, trên người cũng mang theo chút khí sắc tươi tắn, bảo hạ nhân mang chậu ớt lên.

Khương Thư Yểu hết sức phấn khích, Tạ Tuân thấy vậy muốn trò chuyện với nàng, nhưng vì Lâm thị có mặt nên đành phải nhịn.

Lâm thị nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, trong lòng bất an, cứ cảm thấy hắn như vậy làm sao có thể yêu thương không nghi ngờ với đứa con gái nhảy nhót của mình, e là hôm nay đi cùng nàng cũng là miễn cưỡng.

Tạ Tuân bái kiến Tương Dương Bá phu nhân xong, liền đến tiền viện trò chuyện với Tương Dương Bá.

Lâm thị nhìn bóng lưng hắn đi xa, lòng đầy ưu sầu khó giải.

Hina

Nỗi lo lắng của người làm mẹ, Khương Thư Yểu không hiểu được, đến khi người hầu bế chậu ớt đến, nàng liền phấn khích nhảy cẫng lên.

Có gì vui hơn khi người thích ăn cay gặp được ớt chứ?

Nàng kéo tay áo Lâm thị nói: "Mẹ, chính là cái này!"

Lâm thị thấy nàng phản ứng lớn như vậy, vô cùng bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, đến thế cơ à?"

Khương Thư Yểu ngượng ngùng cười cười, hỏi: "Mẹ, chỉ có mỗi chậu này thôi sao?"

"Đương nhiên là không phải. Mẹ chỉ nghe con nói qua một lần, cũng không biết thứ đoàn thương tìm được có phải là thứ con muốn hay không, nên chỉ bảo người mang một chậu vào kinh. Vật này hiếm có, hạt giống đoàn thương mang về không nhiều, các thương nhân giàu có vùng ven biển thường dùng nó làm chậu cảnh để ngắm, nhưng ta thấy cũng chẳng đẹp bằng hoa." Lâm thị vẫy tay: "Người đâu, gọi người làm vườn kia vào đây."

Nha hoàn dạ một tiếng, nhanh chóng dẫn vào một người làm vườn, giọng nói của người đó rõ ràng là dân vùng ven biển, sau khi hành lễ với Lâm thị liền đứng yên một cách gò bó.

Khương Thư Yểu không hiểu chuyện làm ăn, nói với Lâm thị: "Mẹ, mẹ bảo họ trồng nhiều ớt vào, sau này sẽ có công dụng lớn đấy."

Lâm thị tuy cưng chiều nàng, nhưng vẫn phải hỏi: "Trồng thứ này có tác dụng gì?"

Khương Thư Yểu liền thao thao bất tuyệt về hương vị tuyệt vời của ớt, Lâm thị hỏi nàng làm sao biết được, nàng bịa đặt nghe nói Thái Tổ hoàng đế từng tìm kiếm thứ này, còn rất khen ngợi hương vị của nó.

Lâm thị nửa tin nửa ngờ, sai quản gia sắp xếp việc này.

Dù ớt không như lời Khương Thư Yểu nói, cũng chỉ lãng phí chút tài vật mà thôi, nếu chút tiền nhỏ này có thể làm con gái vui vẻ, bà đương nhiên không tiếc.

Lúc này Khương Thư Yểu lòng dạ cuồn cuộn, trong đầu lướt qua một loạt những món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, Hồ Nam, rồi lại hiện lên một chuỗi những món ăn vặt cay nồng k*ch th*ch, cuối cùng nghĩ đến mục tiêu xa vời là cải thiện ẩm thực của triều đại này, nàng mới nhớ ra chuyện chính.

119

"À phải rồi, mẹ, con có một ý tưởng làm ăn muốn bàn với mẹ."

Lâm thị nhìn nàng như không quen biết, quét mắt qua vài lần: "Làm ăn ư? Từ khi sinh ra đến giờ con chưa từng đụng đến bàn tính, sao bỗng nhiên lại quan tâm đến chuyện làm ăn thế?"

Tất nhiên là ý tưởng của Tạ Tuân rồi, hơn nữa mục đích chính của việc làm ăn không phải vì bản thân việc làm ăn, mà là muốn Lâm thị lấy lại tinh thần phấn chấn.

Khương Thư Yểu cười nói: "Bởi vì tài nấu nướng của con tất phải có chỗ dùng chứ? Con không hiểu chuyện làm ăn, nên đặc biệt đến nhờ mẹ."

Nàng đem ý tưởng của mình nói cho Lâm thị nghe: "Mẹ từ Giang Nam đến kinh thành, đã nếm qua không biết bao nhiêu món ngon, nhưng mẹ có thấy cách nấu nướng nào lạ lùng hơn cách của con không?"

Lâm thị là người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, phản ứng đầu tiên là suy nghĩ về tính khả thi của việc làm ăn này, bà lắc đầu nói: "Kinh thành tửu lâu nhiều vô số, muốn nổi bật lên, khó lắm."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 116



"Chúng ta không tranh với tửu lâu, chúng ta mở tiệm ăn, bán cho bách tính bình thường, dù sao tài năng của con là biến những nguyên liệu rẻ tiền thành món ăn ngon lành và mới lạ mà."

Vẻ mặt Lâm thị có chút d.a.o động, Khương Thư Yểu thấy vậy không khỏi mừng rỡ, đang định tiếp tục thuyết phục, lại nghe Lâm thị dứt khoát thốt ra hai chữ: "Không được!"

Bà xoay người lại, sắc mặt nghiêm trọng: "Con là tam phu nhân Tạ Quốc công phủ, sao lại nảy ra những ý tưởng lộn xộn này? Nếu con muốn quản lý điền trang cửa hiệu, con muốn bao nhiêu mẹ cho bấy nhiêu, duy chỉ có việc này, ta tuyệt đối không đồng ý."

Nụ cười của Khương Thư Yểu đông cứng trên mặt.

Hina

Sự từ chối của Lâm thị nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng vốn tự tin tràn trề cho rằng Lâm thị sẽ hứng thú, nói không chừng còn hăng hái phấn chấn trở lại làm người quản gia Lâm gia năm xưa, nào ngờ Lâm thị lại không tán thành đến thế.

"Mẹ, việc này có liên quan gì đến việc con là tam phu nhân phủ Tạ Quốc Công chứ? Chẳng phải chỉ là mở quán ăn thôi sao, có gì khác với việc quản lý cửa hiệu đâu, con—"

"Khác xa lắm, quản lý cửa hiệu là việc của quản gia, phu nhân đại gia chỉ cần sai bảo là được, con tưởng có mấy người thật sự làm ăn? Làm ăn nghiêm túc thì phải lộ mặt lộ mày, phải đầy mình mùi đồng tiền, phải tính toán mưu toan, nhà nào muốn cưới loại phu nhân này?"

"Nhưng... mẹ, đâu có nghiêm trọng như mẹ nói." Khương Thư Yểu lần đầu nghe luận điệu này.

Nàng có vẻ không để tâm, Lâm thị nhìn mà lo lắng, quát lên: "Con nghĩ ta và cha con từ phu thê yêu thương đến nông nỗi này, là vì cái gì?"

Lời này vừa lọt tai, Khương Thư Yểu hoàn toàn sững sờ, nàng kinh ngạc nhìn Lâm thị: "Không phải vì hậu viện..."

Nàng vẫn luôn tưởng là do Tương Dương Bá ham mới chán cũ, và tính cách hai người không hợp, không ngờ còn có lý do này.

Lâm thị rũ mắt, giọng bình thản, như đã chai sạn từ lâu: "Nam nhân ấy mà, lúc lấy con thì thích con thủ đoạn lanh lợi, mưu kế vô song, khen con là nữ trung hào kiệt, ngày tháng trôi qua, liền thành đầy mình mùi tiền, tâm cơ sâu nặng, chán ghét con là vì lăn lộn trong đám nam nhân mới giành được cơ nghiệp này."

"Mẹ..." Khương Thư Yểu lòng đầy chua xót, nắm lấy tay áo bà.

"Đủ rồi." Lâm thị ngắt lời nàng: "Sau này đừng có nghĩ bậy nữa, trước khi con xuất giá hoang đường hồ đồ, là mẹ bất đắc dĩ mới dùng hạ sách để bảo vệ con, sau khi con xuất giá, những tính cách trước kia đều phải thu lại hết, con tưởng đâu đâu cũng có thể nuông chiều bảo vệ con như Tương Dương Bá phủ sao?"

Khương Thư Yểu đâu còn để tâm đến chuyện làm ăn nữa, thương xót cho cảnh ngộ của Lâm thị, nhìn bà với ánh mắt sắp khóc.

Lòng Lâm thị mềm đi trong giây lát, nhưng vẫn cứng rắn nói: "Thôi được rồi, chuyện này đến đây là hết, con đi xem cha con đi."

120

Đây là đuổi nàng đi rồi, Khương Thư Yểu còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy sắc mặt Lâm thị nên đành rút lui.

Vì vậy khi Tạ Tuân gặp lại Khương Thư Yểu, nàng đang chu môi với vẻ mặt ấm ức.

Hắn khẽ hỏi: "Sao thế?"

Khương Thư Yểu kể cho hắn nghe về sự từ chối của Lâm thị, đương nhiên là không nhắc đến những lời tâm sự giữa mẹ con.

"Việc làm ăn này không thành rồi, phải tìm cách khác thôi." Nàng có vẻ thất vọng.

Tạ Tuân biết những ngày qua nàng mong đợi việc mở tiệm ăn đến nhường nào, giờ đây thất vọng, ngoài việc ý định tan thành mây khói, có lẽ điều khiến nàng buồn hơn cả là hy vọng giúp Lâm thị lấy lại tinh thần đã tan biến.

Hắn không phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu ra mấu chốt của vấn đề, thậm chí còn hiểu rõ suy nghĩ của Lâm thị hơn cả Khương Thư Yểu - người vừa bị Lâm thị quở trách.

Nhớ đến dáng vẻ Khương Thư Yểu khóc lóc khi say rượu hôm ấy, hắn không khỏi thở dài, nói với Tương Dương Bá: "Nhạc phụ còn có việc quan trọng, Bá Uyên xin cáo từ."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 117



Rồi vỗ nhẹ vào mái tóc Khương Thư Yểu, khẽ nói: "Đi thôi, chúng ta đến gặp lại nhạc mẫu."

"Đi làm gì?" Khương Thư Yểu hỏi, nhưng Tạ Tuân không trả lời.

Đến viện của Lâm thị, bà thấy họ quay lại, rất đỗi ngạc nhiên, nhìn Khương Thư Yểu hy vọng nàng có thể giải thích.

Hina

Nhưng Khương Thư Yểu cũng không biết Tạ Tuân định làm gì, chỉ có thể nhìn về phía hắn.

Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng, chắp tay nói: "Tiểu tế có đôi lời muốn thưa với nhạc mẫu."

Ánh mắt sắc lẹm của Lâm thị lập tức bay về phía Khương Thư Yểu, nàng hoang mang cực độ, kéo kéo áo Tạ Tuân.

Tạ Tuân nói xong câu đó thì không nói gì thêm, Lâm thị tuy tính khí nóng nảy, nhưng dù sao cũng là người quản gia, tài đọc sắc mặt đoán tâm tư không tồi, do dự một lúc, rồi vẫy tay bảo hạ nhân lui ra.

Khương Thư Yểu không nhúc nhích, không nhận ra mình cũng nên đi.

Lâm thị thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tuân, thu lại vẻ hiền hòa nhân từ giả tạo, nói với Khương Thư Yểu: "Con cũng lui ra đi."

Khương Thư Yểu nhìn Tạ Tuân rồi lại nhìn Lâm thị, vẫn miễn cưỡng bước ra.

Nàng vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm thị và vài nha hoàn tâm phúc, Lâm thị cất tiếng: "Con muốn nói gì?"

Khi thốt ra câu này, trong lòng bà đã có dự đoán, e rằng lần này Tạ Tuân đến là để trách móc bà. Tương Dương Bá phủ vì muốn đẩy Khương Thư Yểu vào Tạ Quốc Công phủ, thủ đoạn hèn kém, sau khi khóc lóc om sòm lại cố ý thỉnh cầu Hoàng hậu ban hôn, quyết tâm muốn để Khương Thư Yểu gắn bó bên hắn, hắn có giận có oán cũng là chuyện bình thường.

Bà cảm thấy có lỗi, đối mặt với Tạ Tuân không khỏi ngắn hơi.

Tạ Tuân thấy sắc mặt bà, biết bà đã nghĩ sai, đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu tế muốn bàn với nhạc mẫu về hôn sự của con và Thư Yểu."

Quả nhiên, lòng Lâm thị chợt lạnh, nắm chặt khăn tay.

Bà khó khăn mở lời: "Lúc này quả thật là Tương Dương Bá phủ có lỗi với—"

Lời chưa nói hết, Tạ Tuân bỗng nhiên cúi mình làm một đại lễ với bà.

Lâm thị giật mình, ngừng lời, nghe Tạ Tuân dịu dàng nói: "Khi cưới nàng, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu quả thật không phải từ tâm, giờ đây mới bù đắp, mong nhạc mẫu thứ lỗi."

Hắn từ từ nói: "Trước đây là con đối xử tệ bạc với Thư Yểu, sau khi thành thân đã lạnh nhạt với nàng, chưa từng đối xử tốt với nàng, lúc đó trong lòng con có oán giận, không muốn cùng nàng làm đôi phu thê bình thường kính trọng lẫn nhau.

Nhưng hiện giờ con mới biết nàng là người như thế nào, tức giận vì hành vi trước kia của mình, oán trách bản thân đã để nàng chịu ủy khuất. Chuyện tình cảm, từ xưa đến nay chưa có ai nói rõ được, con cũng không hiểu đó là vật gì, nhưng con nghĩ, nếu ban đầu khi con và nàng quen biết không có hiểu lầm và toan tính, chắc hẳn cũng không rơi vào tình cảnh này, ắt sẽ đến cửa cầu hôn nàng làm thê tử, dành cho nàng sự kính trọng và che chở."

"Nói hiện tại con dành tình cảm sâu đậm cho nàng e rằng là nói quá, nhạc mẫu cũng khó tin được. Tiểu tế chỉ có thể thề với trời, từ nay về sau nguyện chiều chuộng nàng, dung túng nàng, kính trọng nàng, thương yêu nàng, chỉ mong nàng vạn sự như ý, đời này không phụ."

Lâm thị ngơ ngẩn nhìn hắn, trợn tròn mắt khó tin.

Tạ Tuân sau một hồi bày tỏ cũng có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài: "Thân thể nhạc mẫu không tốt, Thư Yểu vô cùng lo lắng, con muốn giúp nàng giải quyết lo âu, vì vậy nhạc mẫu không cần lo lắng nhiều, việc mở tiệm ăn làm ăn này là do con đề xuất."

Lúc này Lâm thị hoàn toàn sửng sốt, mãi không phản ứng kịp, hồi lâu mới nói: "Con đề xuất sao?"

"Phải, con chỉ mong nàng vui vẻ là được." Tạ Tuân nói: "Thê tử con muốn không phải là một món đồ trang trí, càng không phải là một con rối không có sinh khí, nàng nhảy nhót tự tại, không câu nệ quy tắc, đối với con mà nói mới là cuộc sống phu thê đầy khói lửa nhân gian."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 118



Sắc mặt Lâm thị biến đổi vài lần, cuối cùng chỉ còn lại sự khó xử khó nói nên lời.

Tạ Tuân trầm ngâm một lúc, vẫn nói ra lời hơi vượt quá: "Con biết nhạc mẫu không tin con là vì có tiền lệ, nhưng ngày tháng lâu dài sẽ thấy lòng người, mong nhạc mẫu cho con một cơ hội để chứng minh lời nói không phải giả dối."

Hina

Lâm thị im lặng hồi lâu, khi Tạ Tuân tưởng bà sẽ không mở lời nữa, bà chậm rãi thốt ra một chữ: "Được.

Tạ Bá Uyên, con là bậc quân tử đường đường chính chính, nhớ phải nói được làm được."

Tạ Tuân lại vái chào, xoay người ra khỏi phòng.

Căn phòng chìm vào im lặng, Lâm thị ngồi nghiêm trang, nhiều ngày chán ăn khiến bà gầy gò tiều tụy, lúc này đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chén trà không biết đang nghĩ gì, khiến người nhìn thấy đau lòng.

Ma ma lặng lẽ bước tới, khẽ gọi: "Phu nhân."

Lâm thị không đáp lời, khóe mắt bỗng trào nước mắt.

Ma ma hoảng hốt: "Phu nhân... tiểu thư, sao người lại khóc?"

Lâm thị lau nước mắt, nói: "Không sao đâu, Phú Bà, ta đây là vui mừng đấy."

Khương Thư Yểu đứng ngoài phòng lo lắng bất an, thấy Tạ Tuân đi ra, vội vàng hỏi: "Thế nào?"

"Ừm, có lẽ là đã nói thông suốt rồi."

"Chàng đã nói gì vậy?"

Tạ Tuân tránh ánh mắt nàng, ấp úng nói: "Thì cái này cái kia... À phải rồi, không phải ta đã nói sẽ đưa nàng đi xem cuộc sống của bách tính bình thường sao, chúng ta đi ngay bây giờ đi."

"Bây giờ sao?"

"Sắp đến giờ ngọ rồi, đúng lúc đấy." Hắn giải quyết xong một việc, trong lòng thư thái, bước đi rộng rãi: "Đi thôi."

Khương Thư Yểu vội vàng đuổi theo: "Này, Tạ Bá Uyên, chàng đợi ta với."

Hai người lên xe ngựa, đi thẳng về phía ngoại thành, đến ngoại thành đường phố chật hẹp, người đông đúc, Tạ Tuân liền dẫn Khương Thư Yểu xuống xe ngựa, đi về phía nam.

Khương Thư Yểu đi theo sau hắn, tò mò hỏi: "Chàng đã từng đến những nơi này chưa?"

Tạ Tuân bất đắc dĩ nói: "Nàng tưởng quan viên cứ ngồi trên công đường cả ngày là có thể xử lý chính sự sao?"

Khương Thư Yểu im lặng, Tạ Tuân sợ có người chen lấn đến nàng, kéo nàng về bên cạnh mình để bảo vệ.

Đi đến một quán nhỏ, Tạ Tuân nói: "Đây là quán ăn nổi tiếng nhất ở gần đây, nàng nếm thử xem?"

Quán ăn chật kín chỗ ngồi, Khương Thư Yểu nhìn một đám đông bên cạnh đang đứng bưng bát ăn mì, đoán chắc hương vị phải rất ngon, liền nói: "Được."

Tạ Tuân gọi một bát mì, chưởng quầy nhanh chóng làm xong, có lẽ đã lâu không gặp một công tử tuấn tú như vậy, không biết từ đâu tìm ra một cái ghế thấp chân khập khiễng cho hắn.

Tạ Tuân nói lời cảm ơn, nhưng không ngồi xuống, bưng bát mì đứng sang một bên, nói với Khương Thư Yểu: "Nàng nếm thử xem."

Hắn bưng bát, Khương Thư Yểu trực tiếp ăn từ tay hắn, gắp một đũa mì cho vào miệng, phát hiện không ngon như mình tưởng tượng, sợi mì không dai, nước dùng nhạt nhẽo, thịt bằm bên trong chỉ đơn thuần là thịt luộc, có mùi thịt nhưng không thơm, ngược lại còn hơi tanh.

122

Nhưng nhìn những người xung quanh ăn ngon lành, nàng nghi ngờ mình nếm nhầm, liền ăn thêm một miếng nữa, hương vị vẫn như vậy.

Tạ Tuân đặt bát xuống rời đi, bên cạnh một tiểu tử gầy đen lập tức tiến lên cướp lấy bát, ba bốn miếng đổ hết vào miệng.

Khương Thư Yểu không hiểu: "Cái này..." Lúc nãy khi Tạ Tuân trả tiền nàng cũng thấy, một bát mì không đắt, nhưng đủ để mua một miếng thịt nhỏ, bách tính chịu bỏ tiền này nhưng lại không ăn được món ngon tương xứng, theo lý mà nói hẳn phải không vui, nhưng nơi này vẫn đông khách, thật sự khó hiểu.

Tạ Tuân nói: "Ta đã nói rồi mà, đến xem rồi nàng sẽ biết phải làm thế nào."

Hắn lại dẫn Khương Thư Yểu đi về phía bến thuyền, làm việc ở bến thuyền hoàn toàn dựa vào sức lực, giờ ngọ phải ăn no mới có sức. Vì vậy những người ở đây chịu chi tiền hơn, thường là một bát cơm với thịt kho, hoặc bánh mì khô với canh cá.

Ở bến thuyền không thiếu cá, canh cá không đắt, nhưng khi uống có mùi tanh nồng, Khương Thư Yểu chỉ uống một ngụm đã không muốn uống nữa.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 119



Tạ Tuân lại gọi một bát thịt kho, phần không ít, nhưng hương vị vẫn bình thường, có lẽ là có cho gừng tỏi, mùi tanh của thịt không quá nặng. Thịt kho có cho nước tương, nhưng nước tương chưa lên men tốt, vị rất bình thường, thịt kho ra cũng chẳng ngon lành gì, dù vậy, đây cũng là món ăn được coi là tinh tế ở nơi này rồi.

Khương Thư Yểu như đã hiểu ra, không trách Tạ Tuân bảo nàng không cần tập trung vào việc dùng nguyên liệu rẻ tiền để nấu ăn, bởi vì ngay cả loại thịt bình thường nhất, bách tính cũng không xử lý tốt được.

Nàng mới nhận ra, đây là thời đại mà nồi sắt mới được phát minh không lâu, ngay cả món ăn của tầng lớp thượng lưu cũng không thể gọi là tinh tế, huống chi là bách tính.

Không trách Cát Thanh Thư ngay cả bánh hamburger cũng khuyên nàng bán ở quán ăn, quả thực là người ở đây nấu ăn đơn điệu, dù cơ sở hạ tầng có theo kịp, ẩm thực vẫn chưa phát triển.

Khương Thư Yểu nói: "Ta hiểu rồi, chúng ta về thôi, ta có rất nhiều ý tưởng."

Tạ Tuân lại bị nàng chọc cười, hai người trở về phủ, trên đường mua hai cái bánh bao lót dạ.

Trở về Tương Dương Bá phủ, đã qua giờ ăn.

Khương Thư Yểu ở đâu cũng tự tại, chui vào nhà bếp lớn tìm kiếm một vòng, nghĩ đến món thịt kho ăn hôm nay, trong lòng chợt nảy ra một ý.

Vừa hay trên thớt treo một miếng thịt ba chỉ vừa nạc vừa mỡ, làm thịt kho tàu thì tuyệt nhất.

Da của thịt ba chỉ là tinh túy, nhất định phải giữ lại, da thịt ba chỉ kho chín có một lớp keo dính dẻo, vào miệng đậm đà.

Cắt thịt ba chỉ thành hình vuông như quân bài mạt chược, kích thước phải vừa phải, to quá khi ăn không ngấm gia vị, lại kho không mềm, nhỏ quá lại mất đi cảm giác thỏa mãn khi một miếng đầy ắp hương vị thịt trong miệng.

Cắt xong thì ướp để khử mùi tanh, rồi đun nóng chảo, phi thơm gừng tỏi tiêu hoa hồi, đổ thịt ba chỉ vào xào qua, chuyển sang nồi đất, thêm rượu trắng, nước tương, đường phèn, kho chậm nửa canh giờ.

Khi mở vung, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm đậm đà của thịt.

Thịt kho tàu ra khỏi nồi cực kỳ mềm mại, xếp gọn gàng ngay ngắn, từng miếng trong suốt óng ánh, có màu sắc mềm mại như ngọc.

Hâm nóng cơm trưa còn thừa, một món mặn một món cơm, là đủ.

Khương Thư Yểu sai nha hoàn gọi Tạ Tuân đến, hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa đặt một đĩa thịt kho tàu thơm phức, màu nâu đỏ, sáng bóng mà không béo ngậy, màu đường đều đặn.

Tạ Tuân lần đầu tiên thấy thịt ba chỉ đẹp như vậy, không khỏi cảm thán, đến khi dùng đũa gắp thịt, lại càng kinh ngạc.

Thịt ba chỉ cực kỳ mềm mại, giòn đến mức như vừa gắp đã tan, miếng thịt vuông vắn run rẩy giữa đôi đũa, ánh lên vẻ bóng mượt, khiến người ta ứa nước miếng.

123

Đưa vào miệng, răng vừa chạm vào phần mỡ, thịt đã tan ra, thơm ngọt mềm mại, béo mà không ngấy, hương vị thịt lan tỏa trong miệng, kéo dài vô tận, càng nếm càng đậm đà.

Kèm theo một miếng cơm trắng nóng hổi, hương thịt hòa quyện với mùi thơm thanh khiết của gạo, mới thật sự là thơm mà không ngấy.

Hina

Lại nếm da của thịt kho tàu, chẳng giống da heo chút nào, ngược lại như một lớp keo chưa tan hết, mềm mềm, dẻo dẻo, đặc hơn cả phần thịt mỡ mềm mại, có một cảm giác thơm ngon đậm đà dính dẻo.

Thịt ba chỉ có hương vị như vậy, khiến người ta không nhịn được phải nhẹ nhàng khi gắp, khi ăn cũng bớt đi phần ngấu nghiến.

Đến khi ăn được hai miếng thịt kho tàu, Tạ Tuân lại học theo Khương Thư Yểu múc một muỗng nước sốt rưới lên cơm trắng, khuấy nhẹ, nước sốt màu nâu đỏ, đặc sánh thơm ngon, trộn với cơm trắng, ngay cả hạt cơm cũng bọc một lớp nước sốt bóng bẩy.

Hương vị thịt của thịt ba chỉ hoàn toàn hòa quyện vào nước sốt, có mùi thơm đậm đà của thịt mỡ, nhưng lại không hề ngấy, mặn ngọt vừa phải, ngọt mà không ngấy, hạt cơm dính nước sốt, mỗi hạt đều trở nên thơm ngọt mặn ngon.
 
Back
Top Bottom