Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 100



Nhưng nếu cứ khăng khăng không nhường, cứ tiếp tục mãi, liệu có tỏ ra quá hiếu thắng không, Khương Thư Yểu có không thích không?

Hắn mải suy nghĩ lung tung, vô thức tiếp lời.

Cát Thanh Thư trả lời nhanh, hắn tiếp lời nhanh, qua lại mười mấy vòng, Cát Thanh Thư trả lời càng lúc càng chậm, cuối cùng không chịu nổi nữa, uống cạn một chén rượu để tỏ ý rút lui.

Mọi người cuối cùng cũng được xem trò hay, liếc mắt nhìn về phía Tạ Tuân.

Tạ Tuân vẫn còn đang băn khoăn, bỗng nhiên thắng cuộc, lập tức lo lắng nhìn về phía Khương Thư Yểu.

Nhưng Khương Thư Yểu lại không nhìn hắn, mà đón lấy chén rượu đang trôi tới, uống một hơi cạn sạch, rồi nói với Cát Thanh Thư: "Cát tiểu thư quả là tài hoa." Dù sao Tạ Tuân từ nhỏ đã nhắm tới khoa cử, Cát Thanh Thư có thể kiên trì đến lúc này, quả thật là rất xuất sắc.

Cát Thanh Thư sắc mặt lạnh nhạt, khẽ nói: "Quá khen."

Những quý nữ vừa rồi đang chờ xem trò vui lập tức trở nên hào hứng.

Không ngờ Khương Thư Yểu lại không nói gì thêm, chỉ mỉm cười với Cát Thanh Thư, còn Cát Thanh Thư cũng chỉ gật đầu với nàng.

Sân khấu chưa kịp dựng xong, đào kép đã rời sân.

Cuối cùng cũng vượt qua được trò chơi quanh co lưu thủy, Trường Lạc quận chúa vội vàng phái đệ đệ dẫn các công tử tài tuấn đi, rồi gọi các quý nữ đi ném bình.

Khương Thư Yểu không giỏi văn chương, ném bình càng không giỏi, nên kiên quyết từ chối.

Trường Lạc quận chúa nghi hoặc hỏi: "Trước kia không phải cô thích ném bình nhất sao?"

Hina

Khương Thư Yểu nói dối: "Thân thể ta hơi không khỏe, cứ ngồi đây thôi, phong cảnh cũng đẹp lắm."

Trường Lạc quận chúa vốn tính thô lỗ, còn không phát hiện ra tiểu muội của mình đã đổi tâm hồn, thì sao có thể phát hiện Khương Thư Yểu đang nói dối.

Nàng ấy dẫn đại đa số người đi, chỉ còn lại vài vị tiểu thư không thích ném bình và Khương Thư Yểu ở lại.

Các nàng tụ tập lại nói chuyện với nhau, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Khương Thư Yểu, nàng chỉ có thể cô đơn ngồi ở góc... uống rượu.

Rượu trái cây của Trưởng công chúa phủ quả thật ngon tuyệt.

Rượu nho có sắc tím đỏ, vị ngọt đậm đà, át hẳn vị chát của rượu, kèm theo vị chua tươi mát sảng khoái, hậu vị kéo dài.

Còn rượu đào, vừa uống một ngụm, trong miệng bỗng có vị đào tươi mát lạnh, hơi chua, ngọt thanh khiết, hương đào nồng đậm.

Rượu quất vàng thì trong suốt tinh khiết, uống đến đáy còn có thể nếm được những miếng thịt quả mịn màng, hương vị thuần khiết, thanh nhã ngọt ngào, hậu vị nhẹ nhàng, chẳng giống rượu cho lắm, mà giống như nước cam ép tươi có chút vị chát.

Nàng không quá thích đồ ăn trong yến tiệc, uống nhiều rượu, trong dạ dày không được thoải mái, sờ vào tay áo, lấy ra một gói giấy dầu.

Hôm qua Tạ Tuân đã nói về đề xuất đó, nàng hào hứng cả đêm suýt không ngủ được, nghĩ đến việc làm ra một món ăn tiện mang theo trước, đã loay hoay trong nhà bếp rất lâu.

Nhờ hoàng đế khai quốc tu sửa đường sá, thương nhân và dân chúng đi đường dễ dàng hơn trước rất nhiều, nhưng đi đường thường phải đi cả nửa ngày, trên đường nếu không có quán trà, uống một ngụm nước nóng cũng phải tự đun. Vì vậy lúc này mọi người thích mua một ít lương khô ở điểm dừng chân trước đó, trên đường dùng nước nóng để nấu hoặc ngâm, miễn cưỡng có thể ăn được.

Sở dĩ không mua bánh thịt hay bánh bao thịt, là vì chúng nguội đi sẽ không ngon nữa, thêm vào đó kỹ thuật chế biến thức ăn mặn chưa đủ, ngoài vỏ bánh khó ăn, thịt nguội cũng sẽ có mùi tanh hôi.

Nghĩ đến đây, Khương Thư Yểu bèn suy nghĩ làm sao cải tiến một chút, cuối cùng nàng nghĩ đến bánh hamburger.

Tuy hamburger cũng ngon nhất khi còn nóng, nhưng bánh nguội cũng không đến nỗi khó ăn, hơn nữa thịt kẹp bên trong được chế biến theo cách đặc biệt, có thể tránh được tình trạng thịt nguội bị tanh hôi.

Khương Thư Yểu nghĩ vậy, đêm qua đã làm hai cái bánh hamburger, định hôm nay mang theo để xem có khó ăn hay bất tiện không.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 101



Lúc này trời nóng, hamburger để trong tay áo không lạnh, ở nhiệt độ bình thường cũng tạm coi là ấm.

Nàng mở gói giấy dầu ra, cắn một miếng.

Ừm, bánh vẫn xốp mềm thơm ngon, nướng vừa tới, mùi thơm của bột mì nồng đậm, có vị ngọt tự nhiên của nguyên liệu.

Tối qua khi làm hamburger, nàng vô thức chọn hai loại phổ biến nhất, một là bánh gà chiên xù, một là bánh gà cay, đều thêm rau xà lách và sốt salad, hương vị chắc không đến nỗi tệ.

Chỉ là làm xong nàng mới nhận ra, chi phí gà luôn cao hơn thịt heo, đáng lẽ nên thử nghiệm thịt heo trước, ví dụ như bánh thịt heo tiêu đen, bánh thịt heo sốt teriyaki, v.v.

Nàng cầm tờ giấy dầu, cắn một miếng bánh gà cay, đùi gà được tẩm bột chiên giòn, lớp vỏ ngoài giòn rụm.

Vị mặn thơm chủ yếu ở lớp vỏ ngoài, bên trong nhiều hơn là vị tươi ngon, kèm theo vị cay rất nhẹ, vừa đủ để khử mùi tanh của thịt gà, cắn vào mềm mại và nhiều nước, ngay cả qua lớp bánh và rau xà lách giòn cũng có thể cảm nhận được nước thịt gà bung ra trong miệng.

Sốt salad chua ngọt ngon miệng, làm từ lòng đỏ trứng và dầu ăn, có mùi thơm đặc trưng của lòng đỏ trứng, làm cho trải nghiệm vị giác phong phú hơn.

Mùi thơm của dầu chiên và vị tươi ngon của thịt gà kết hợp rất tốt với nhau, cộng thêm bánh được nướng tinh tế, rau xà lách tươi mát và sốt salad vừa miệng, vừa cắn miếng đầu tiên đã không kìm được muốn ăn miếng thứ hai.

Nàng đang ăn ngon lành, bỗng trước mặt xuất hiện một góc áo màu trắng như tuyết thêu hoa sen nhạt.

Khương Thư Yểu nhìn theo góc áo lên trên, liền thấy gương mặt thoát tục của Cát Thanh Thư.

"Đây là vật gì vậy?" Sắc mặt nàng ấy vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, tạo nên sự tương phản kỳ lạ.

Khương Thư Yểu sững sờ, miệng ngậm đầy hamburger, một lúc lâu không trả lời được.

Cát Thanh Thư đoan trang ưu nhã ngồi xuống trước mặt nàng, phép tắc không sai một ly, giọng điệu hòa nhã: "Thấy cô một mình ngồi đây nên ta đến, không có ý quấy rầy cô dùng bữa, xin lỗi nhé."

Rồi vị tiên nữ không nhiễm bụi trần ấy khẽ mỉm cười, tuy nhìn là biết ngay vì không quen nên rất gượng gạo, nhưng vẫn khiến gương mặt lạnh lùng của nàng ấy thêm vài phần sống động.

Nàng ấy chăm chú nhìn chiếc bánh hamburger, nói với Khương Thư Yểu: "Trông có vẻ ngon thật đấy."

Khương Thư Yểu cùng Cát Thanh Thư đối diện, nhìn nụ cười cứng đờ trên gương mặt nàng ấy, suýt bị nghẹn miếng bánh hamburger.

Nàng che miệng, dùng sức nuốt thức ăn trong miệng.

Cát Thanh Thư thấy vậy, nụ cười tắt ngấm, trở lại vẻ cao ngạo siêu phàm, đưa chén rượu cho Khương Thư Yểu, dáng vẻ nâng tay áo và cổ tay giống như trong chén đựng rượu tiên.

Khương Thư Yểu uống một hơi, cuối cùng cũng thấy dễ chịu, nói với Cát Thanh Thư: "Đa tạ."

"Không cần."

Khương Thư Yểu mỉm cười với nàng, giơ tay định tiếp tục ăn, chợt thấy ánh mắt Cát Thanh Thư theo dõi động tác của mình, chưa rời khỏi miếng bánh một khắc.

Hina

Ừm... Dùng ánh mắt dứt bỏ thất tình lục dục như vậy để nhìn chằm chằm một miếng bánh là sao?

Dưới ánh mắt của nàng sỹ, Khương Thư Yểu rất không tự nhiên đưa miếng bánh vào miệng, cắn một miếng, rau xanh và da gà giòn phát ra tiếng "cạch" vang dội.

Rồi nàng thấy đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Cát Thanh Thư sáng lên.

Nếu có thể, chắc chắn một giọt mồ hôi lạnh sẽ chảy xuống thái dương Khương Thư Yểu.

Cảnh tượng này, cảm giác quen thuộc kỳ quái này, nàng dò hỏi: "Ừm, cô muốn nếm thử không?"

Lời còn chưa dứt, giọng nói lạnh lùng đã vội vàng cất lên: "Được thôi."

Có lẽ vì đã chứng kiến sự thay đổi của Tạ Tuân, nên Khương Thư Yểu chấp nhận Cát tiên nữ hạ phàm này khá tốt.

Nàng xé một góc giấy dầu, chia cho Cát Thanh Thư một miếng nhỏ.

Cát Thanh Thư nhận lấy, dáng vẻ ưu nhã... nhét vào miệng.

Nàng ấy nhai xong nuốt xuống, trước tiên dùng miệng mím lại thưởng thức một phen, rồi mới mở miệng nói: "Xin lỗi, vừa rồi trong yến tiệc không dùng nhiều thức ăn, nhất thời không nhịn được thô lỗ, khiến cô chê cười."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 102



"Không đâu." Khương Thư Yểu nghe quận chúa nói tài nữ này vốn cao ngạo, miệng vàng khó mở. Ừm, quả nhiên lời đồn không thể tin được.

"Món ăn này gọi là gì?" Cát Thanh Thư hỏi với giọng điệu nghiêm túc như đang thảo luận thi văn.

"Bánh hamburger." Khương Thư Yểu nói: "Đây là do ta tự làm."

"Ồ?" Đôi mắt Cát Thanh Thư lại sáng lên vài phần, đôi mắt như khói sương mờ ảo ngày thường trở nên sáng rỡ sinh động, cọ xát về phía Khương Thư Yểu: "Vỏ bánh này làm bằng vật gì, sao ăn vào lại mềm mịn ngon miệng như vậy, thưởng thức kỹ còn có vị sữa nhẹ nhàng? Còn thịt kẹp bên trong là gì, vỏ ngoài giòn rụm, mặn thơm hơi cay, bên trong lại mềm mịn thơm ngon, cắn một miếng toàn là nước thịt."

Tốc độ nói chuyện nhanh đến mức suýt làm Khương Thư Yểu choáng váng, nàng khó tin nhìn Cát Thanh Thư, sao có người có thể nói những lời hào hứng như vậy trong khi biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào?!

Nàng nén cười, giải thích cho nàng ấy: "Vỏ bên ngoài là bánh mì, làm từ bột mì, trứng gà, dầu và các nguyên liệu chính khác; nhân bên trong là thịt ức gà, sau khi ướp lớp bột vụn bên ngoài rồi chiên trong dầu, sau đó bóp thêm nước xốt salad, đặt thêm rau xanh là được."

Nói đến món ngon, nàng không dừng lại được: "Nhưng đây chỉ là cách làm đơn giản nhất, nếu có thể, ta thích kẹp hai lát thịt gà vào, rồi kẹp thêm lát phô mai, gà chiên vừa ra lò và bánh mì ấm nóng sẽ làm tan chảy phô mai, như dầu chảy xuống từ từ, nhân cơ hội này cắn một miếng, vị phô mai mặn thơm đậm đà."

Nàng vừa nói vừa nuốt nước bọt: "Còn có bánh hamburger bít tết, bít tết không được quá mỏng, nướng lửa nhỏ để giữ chặt nước thịt, kẹp trong bánh mì tròn nhỏ rắc vừng, thơm ngon mọng nước, kết hợp với rau xanh, sốt trứng và phô mai tan chảy, là ngon nhất."

Cát Thanh Thư tuy không hiểu lắm, nhưng nghe nàng mô tả vẫn cảm thấy thèm ăn, gật đầu nói: "Thì ra là vậy, được chỉ giáo rồi, còn gì nữa không?"

Khương Thư Yểu chợt nghĩ ra điều gì, vỗ trán, lấy từ tay áo bên kia ra bánh hamburger bánh gà chiên xù, bẻ đôi qua lớp giấy dầu, đưa cho Cát Thanh Thư một nửa: "Cô nếm thử vị này xem."

Cát Thanh Thư không từ chối, sau khi cảm ơn liền vội vàng mở giấy dầu ra, bánh hamburger bị bóp một cái, hình dáng không được tròn trịa bông xốp, nhưng vẫn hấp dẫn.

Hina

Cát Thanh Thư giơ cánh tay lên, lấy tay áo che mặt, rồi sau tay áo há miệng to, cắn một phần ba.

Cái này lại ngon hơn cả bánh hamburger trước, lớp thịt gà bên trong vừa tươi vừa ngọt, nhưng ngọt mà không ngấy, thưởng thức kỹ còn có chút vị cay, thịt sau khi nướng có độ dai chắc, vẫn đầy đủ hương vị.

Nàng ấy bẻ bánh mì ra, thấy lớp thịt gà chiên xù bên trong. Màu sắc đỏ nâu, trên đó phết một lớp mật ong bóng loáng, không trách khi ăn có chút vị ngọt.

Hai miếng vào bụng, nàng ấy hạ tay áo xuống, lấy khăn lụa lau khóe miệng: "Tạ phu nhân quả là tay nghề giỏi."

Khương Thư Yểu cười nói: "Đâu đâu, Cát tiểu thư quá khen rồi, ta cũng chỉ chuẩn bị tùy tiện thôi, định thử xem có tiện mang theo không."

"Tạ phu nhân thông minh, loại thức ăn này quả thật tiện mang theo, như nay trời nóng, nguội cũng ngon." Cát Thanh Thư nói lời hay như không tốn tiền: "Tạ công tử có thể cưới được hiền thê như cô, thật là may mắn lớn."

Khương Thư Yểu nghe đến đỏ mặt: "Không không không, ta không phải nghĩ cho chàng ấy."

Cát Thanh Thư đột nhiên nghiêng người về phía trước: "Có phải định bán ở tiệm của Lâm gia không?" Nói xong mới nhớ ra hình như Lâm gia không kinh doanh tửu lâu thức ăn, khá là thất vọng.

Ai ngờ Khương Thư Yểu tiếp lời: "Đúng vậy, ta định bán ở các quán trọ trên đường, như vậy người đi đường cũng có thể ăn chút ngon, không cần phải ngâm lương khô chịu đói nữa. Chỉ là nguyên liệu còn phải sửa đổi, thịt gà đổi thành thịt heo, nướng bánh mì cũng phải dùng lò lớn, tiết kiệm củi."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 103



Cát Thanh Thư nghe nàng nói vậy, đột nhiên lên tiếng, giọng điệu dịu dàng: "Đã là người đi đường, thì có dân nghèo, cũng có thương nhân làm ăn nhỏ, sao không làm cả hai loại nhân thịt?"

Trong mắt nàng ấy lộ vẻ cười: "Nhờ ơn Thái Tổ Hoàng đế, nay gia cầm cũng không đắt, ngoài thương nhân, dân thường có dư tiền cũng có thể mua. Hơn nữa, sao chỉ bán ở quán trọ? Lấy kinh thành làm ví dụ, từ quan viên đi chầu hàng ngày đến phu khuân vác ở bến tàu, đều thỉnh thoảng mua bánh thịt bánh bao để ăn, ta nghĩ họ cũng muốn nếm thử bánh hamburger có hương vị độc đáo."

Khương Thư Yểu mơ hồ có chút ý tưởng, chống cằm suy nghĩ: "Cũng đúng, hơn nữa mùa đông bánh hamburger cũng sẽ lạnh, ăn vào vẫn khó chịu, là ta nghĩ sai rồi. Có lẽ quả thật thích hợp bán trong quán ăn hơn, giống như bánh nướng thông thường vậy, còn về việc tiện mang theo mà không sợ nguội, vẫn phải suy nghĩ thêm."

Cát Thanh Thư nói: "Ta không biết nhiều về việc buôn bán đi lại, chỉ nói ra ý nghĩ của mình, mong Tạ phu nhân đừng để bụng."

Khương Thư Yểu tự nhiên đáp: "Không sao, không sao."

Cát Thanh Thư vốn còn muốn nghe nàng nói về món ngon, thấy nàng đang trầm tư, nên không tiện quấy rầy nữa, nhẹ nhàng bước đi.

Đến khi yến tiệc tàn, mọi người lên xe ngựa trước phủ, cuối cùng Tạ Tuân cũng lại thấy Khương Thư Yểu.

Hắn vừa định đi tới, lại thấy tiểu thư nhà Cát Thừa tướng bước về phía Khương Thư Yểu.

Hai người này vốn chẳng liên quan gì, là hai thái cực trong giới quý nữ kinh thành, các nàng quen biết từ bao giờ?

Hina

Hắn nghi hoặc trong lòng, không lên tiếng, bước chân về phía bọn họ.

Hắn nghĩ vậy, người khác cũng nghi hoặc tương tự, các quý nữ chờ lên xe ngựa của phủ đều đứng bên cạnh xem náo nhiệt, làm sao cũng không ngờ Khương đại tiểu thư và Cát tiểu thư có thể "hợp" nhau, xem ra có chuyện hay để xem rồi.

Cát Thanh Thư hàn huyên với Khương Thư Yểu vài câu, nói: "Không biết Tạ phu nhân có muốn trao đổi thư từ với ta không." Nàng ấy có ý muốn kết thân với Khương Thư Yểu, tuy đường đột, nhưng vẫn nói ra, bây giờ để Khương Thư Yểu đi mất, sau này gặp lại cũng không biết khi nào.

Khương Thư Yểu gật đầu: "Đương nhiên là muốn, chỉ mong Cát tiểu thư đừng chê ta thô lỗ."

Cát Thanh Thư vội nói: "Sao lại thế!" Đoán Khương Thư Yểu đang nói đến tiếng tăm kém cỏi của mình ở kinh thành, nàng ấy an ủi: "Tiếng tăm đồn đại đều là người ta nói sao mình nói vậy, không cần để tâm."

Khương Thư Yểu mỉm cười rạng rỡ với nàng ấy, nụ cười tươi sáng như hoa xuân, khiến lòng Cát Thanh Thư dịu lại, liếc mắt thấy các quý nữ đang chỉ trỏ bàn tán nhỏ về họ, nhớ đến cuộc đối thoại nàng ấy nghe được trên xe sáng nay.

Cha nàng ấy là Thừa tướng, nên nàng ấy ít nhiều hiểu biết về các gia đình quyền quý trong kinh, nghĩ đến hoàn cảnh của Khương Thư Yểu, không khỏi nhíu mày: "Nếu cô gặp chuyện gì khó khăn, cũng có thể viết thư nói với ta." Tuy nàng ấy chưa xuất giá, nhưng hiểu biết không ít về chuyện hậu trạch, có tài xử lý những con chim én lòng mang quỷ kế.

Khương Thư Yểu không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng ấy, chỉ cho là nàng khách sáo.

Cát Thanh Thư thấy nàng chậm hiểu trong chuyện nhân tình thế thái như vậy, không khỏi hơi gấp, tiến gần hơn, hạ giọng nói: "Ý ta là dù là lúc chờ gả hay khi làm thê tử người ta, tuyệt đối không thể vì chút chuyện phiền lòng mà để bản thân chịu ủy khuất."

Nghĩ đến Tạ Quốc công phủ miễn cưỡng lấy Khương Thư Yểu, sự coi thường và rục rịch của các quý nữ xung quanh, Cát Thanh Thư rất không vui: "Nếu sống không thoải mái, hãy nhớ đừng cố nhịn." Nghĩ đến Tạ Tuân lạnh nhạt với Khương Thư Yểu trong cuộc du thuyền hôm nay, nàng ấy rất bực bội, nhưng hoàn toàn quên mất biểu cảm của chính mình cũng không ấm áp cho lắm.

Khương Thư Yểu chưa kịp trả lời, Tạ Tuân đã bước đến, Cát Thanh Thư nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt khó chịu lạnh lùng của Tạ Tuân.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 104



Hừ, chính là dáng vẻ này, trợn mắt cho ai xem chứ? Thê tử là do hắn tự lấy, lạnh nhạt với nàng ở yến tiệc là đạo lý gì?

Các quý nữ đứng xem bên cạnh suýt nữa không nhịn được kêu lên: "Ôi, Tạ công tử và Cát tiểu thư đứng cạnh nhau thật là xứng đôi."

"Phải đấy, cả hai đều có vẻ như không nhiễm bụi trần, thật là đẹp đôi."

Cát Thanh Thư hừ lạnh trong lòng, dời ánh mắt, gật đầu với Tạ Tuân.

Tạ Tuân đứng gần, tất nhiên nghe được lời nàng ấy vừa nói, trong lòng tức giận vô cùng, thật là nực cười, lại dám ly gián quan hệ phu thê của hắn và Khương thị.

"Cát tiểu thư." Giọng điệu vẫn bình thản như nước, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đậm đặc.

Cát Thanh Thư nghe giọng hắn càng thêm không vui, nghĩ đến Khương Thư Yểu hoạt bát tươi vui như vậy, lại phối với một khối băng như thế này, giọng điệu của nàng ấy cũng không tốt: "Tạ công tử."

Một bên quý nữ xem kịch hào hứng kéo khăn tay: "Ôi, ta thấy họ đang chào hỏi nhau, cô thấy chưa?"

"Thấy rồi thấy rồi! Hừ, ta thấy Khương đại tiểu thư đó chẳng được đắc ý bao lâu đâu. Nhìn kìa nhìn kìa, nàng ta lên xe rồi, sao vậy? Là không chịu nổi nữa sao?"

Hoàn toàn khác với suy nghĩ của các nàng, sau khi Khương Thư Yểu lên xe, Tạ Tuân nhìn về phía xe, lời nói nhắm thẳng vào Cát Thanh Thư: "Cát tiểu thư, quân tử nhanh nhạy với việc, thận trọng với lời. Không nói nhiều, nói nhiều thì nhiều lỗi."

Cát Thanh Thư mặt lạnh như băng: "Tạ công tử tài hoa xuất chúng, chắc hẳn đều cư xử phù hợp với phong cách của bậc quân tử, với bằng hữu, với thê tử, đều như vậy."

Tạ Tuân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ấy.

Cát Thanh Thư cũng dùng ánh mắt tương tự đáp lại, ánh mắt hai người chạm nhau, tia lửa b.ắ.n ra tứ phía, Cát Thanh Thư cười nhạo một tiếng, thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lùng bỏ đi.

Những người xem kịch một bên càng thêm hào hứng.

"Ôi, ánh mắt họ chạm nhau kìa."

"Ta thấy Cát tiểu thư còn cười một cái, với tính cách đó của nàng ấy, có bao giờ cười đâu?"

Hina

"Ta đã nói Khương đại tiểu thư sớm muộn gì cũng bị Tạ lang đá đi một cước, chỉ có Cát tiểu thư mới xứng với hắn."

...

Tạ Tuân đứng tại chỗ thu liễm lại sắc mặt, do dự một lúc, rồi vẫn vén rèm chui vào xe của Khương Thư Yểu.

Tạ Bội cũng ở trong đó, thấy hắn vào giật mình: "Tam ca?"

Tạ Tuân bị muội muội bắt gặp, có chút ngượng ngùng: "Muội đi xe cùng mẫu thân đi, ta có lời muốn nói với tam tẩu của muội."

Tạ Bội thấy sắc mặt hắn không tốt, nhìn Khương Thư Yểu một cái đầy hả hê, vén rèm xuống xe.

Khương Thư Yểu ngạc nhiên hỏi Tạ Tuân: "Chàng muốn nói gì?"

Tạ Tuân sắc mặt không tốt, đáp: "Những lời Cát tiểu thư vừa nói, nàng đừng để bụng, ta thấy nàng ta có ý ly gián quan hệ của chúng ta."

Khương Thư Yểu kinh ngạc: "Sao có thể? Nàng ấy chỉ bảo ta đừng để ý đến lời đồn, đừng để bản thân chịu ủy khuất. Vả lại, chúng ta có gì đáng để ly gián chứ?"

Nghe nàng nói vậy, Tạ Tuân thu liễm thần sắc, trên mặt lại có vẻ ủy khuất: "Là ta đa tâm rồi."

Khương Thư Yểu thấy ánh mắt hắn cũng trở nên kỳ quái: "Tuy trông Cát tiểu thư có vẻ khó gần, nhưng thật ra người rất tốt, còn muốn trao đổi thư từ làm bằng hữu với ta nữa."

Tuy nàng có thể kết bằng hữu Tạ Tuân cũng vui, nhưng nghe nàng nói vậy, vẫn có chút không vui. Trong lòng hừ hừ, xoay mặt sang một bên, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Trông như khối băng vậy, có gì tốt chứ, như muốn đóng băng hết mọi người xung quanh ấy."

Khương Thư Yểu: ...

"Chàng có muốn mượn gương trang điểm của ta để soi dáng vẻ hiện tại của mình không." Còn nói người ta là khối băng, trong chuyện lạnh mặt này hai người có khác gì nhau đâu?

Tạ Tuân "xoạt" một cái xoay mặt lại, tức giận mím chặt môi: "Nàng... nàng... hừ!"

Khương Thư Yểu nào hiểu được hắn nổi cơn gió gì, không nhìn hắn nữa, chuyển sang vén một góc rèm xe nhìn phong cảnh bên ngoài.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 105



Xe ngựa chạy trên đường lớn còn khá êm, khi rẽ vào đường nhỏ thì bắt đầu xóc, Khương Thư Yểu bị lắc đến có chút choáng váng, thả rèm xe xuống dựa vào vách xe.

Tạ Tuân vẫn luôn lén nhìn nàng, thấy vậy hỏi: "Uống trà không?"

Giọng hắn nghe có vẻ hơi mơ hồ không rõ, Khương Thư Yểu mới chậm rãi nhận ra mình có lẽ đã say.

Những loại rượu trái cây đó uống vào độ cồn không cao, nhưng nàng uống nhiều lại uống nhanh, hậu kình lên rồi có chút chịu không nổi.

Nàng lấy cái bàn nhỏ ra trải ra, gục lên trên, đáp: "Không uống, ta ngủ một lát."

Nghe thấy tiếng động, Tạ Tuân mới nhìn thẳng vào nàng, phát hiện mặt nàng đỏ bừng, trong mắt phủ một tầng men say mờ mịt, nghi hoặc hỏi: "Nàng say rồi sao?" Chỉ mấy chén rượu thua kia chắc chưa đến mức đó chứ.

Khương Thư Yểu không để ý đến hắn, nhắm mắt ngủ, khó chịu nhíu mày.

Hina

Tạ Tuân bèn nói: "Ta gọi nha hoàn vào chăm sóc nàng." Đang định vén rèm gọi xe phu dừng xe, chợt nghe thấy tiếng nức nở từ phía sau.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Khương Thư Yểu nhíu chặt mày, sắc mặt ủ rũ, trong mắt ngấn lệ long lanh.

Tạ Tuân giật mình, vội ngồi xuống bên cạnh đỡ nàng dậy: "Sao vậy?" Nghĩ đến lời Cát Thanh Thư vừa nói, lòng hắn thắt lại: "Ai làm nàng tức giận? Sao nàng chịu ủy khuất mà không nói với ta, lại đi tìm một người mới quen biết để than thở." Vào lúc quan trọng vẫn không quên đá Cát Thanh Thư ra.

Khương Thư Yểu đầu óc mơ hồ, bản thân cũng không biết mình đang khóc gì, chỉ là rất khó chịu, nghĩ nửa ngày mới tìm ra lý do để khóc: "Ta lo cho mẹ."

Tạ Tuân lòng lập tức mềm đi, đỡ nàng dựa vào cánh tay mình: "Đừng sợ, nhạc mẫu nhất định sẽ khỏe lại thôi."

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không phải vậy, chỉ là cảm thấy người thật đáng thương, rõ ràng gia tài vạn quán, đáng lẽ là tiểu thư được người ta cưng chiều không lo không nghĩ, vậy mà lại phải tranh giành ghen tuông mưu mô tính toán trong hậu viện, bị mài mòn tính tình, trở thành dáng vẻ không còn chút đấu chí như bây giờ."

Đây là lần đầu Tạ Tuân nghe Khương Thư Yểu nói những lời như vậy, thở dài một tiếng, giúp nàng lau nước mắt: "Đây là lựa chọn của mẫu thân nàng, vạn sự đều do mệnh, ít nhất người vẫn còn có nàng, cũng coi như an ủi rồi."

"Ta biết." Nàng dựa vào vai Tạ Tuân rơi lệ: "Nếu không phải vì chung tình với cha ta, làm sao người phải gả qua chịu tội. Năm đó tình đầu ý hợp sao lại rơi vào kết cục này, vì sao lại phụ người?"

Tạ Tuân cũng không biết an ủi nàng thế nào, chỉ có thể giúp nàng lau nước mắt.

Khương Thư Yểu trong lòng buồn bực, mượn rượu phát điên, cũng không biết mình đang nghĩ gì nói gì, vừa nức nở vừa mắng nam nhân đều là kẻ bạc tình.

Tạ Tuân lặng lẽ nghe, thấy nàng khóc lóc thảm thiết, trang điểm nhòe thành một đống, vừa nước mắt vừa nước mũi, vẫn cố gắng vắt óc khuyên vài câu: "Cũng không đến mức đó, nàng xem đại ca đại tẩu ta kìa, thành thân bao nhiêu năm rồi vẫn ân ái như thường, đại ca đối với tẩu ấy luôn như một."

Hắn giúp nàng lau mặt chỉnh lại búi tóc, thở dài nói: "Di tình biệt luyến rốt cuộc là tình cảm không đủ sâu đậm."

Không biết sao câu nói này lại khuyên được Khương Thư Yểu, nàng nín khóc, dựa vào người Tạ Tuân rũ mắt ngẩn người, đúng lúc Tạ Tuân nghĩ cơn say của nàng đã qua, nàng đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy ta thì sao?"

Tạ Tuân không hiểu nàng nói gì, cúi đầu nhìn nàng.

Khương Thư Yểu hơi ngẩng đầu, giọt lệ chưa khô đọng trên hàng mi đen nhánh, mơ hồ ưu sầu, yếu đuối đáng thương.

"Vậy ta thì sao? Sẽ có người thương ta, chung tình với ta, ân ái bất di bất dịch sao?"

Tạ Tuân khẽ cười, dán lại hoa điểm bị nàng cọ rơi: "Sẽ có."

Khương Thư Yểu lại bắt đầu khóc sướt mướt: "Người nào sẽ thích loại người một mình có thể gặm hết cả một con gà như ta chứ?"

Tạ Tuân sững người, miệng nhanh hơn não đáp: "Chủ tiệm thịt?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 106



Tiếng nức nở của Khương Thư Yểu nghẹn lại, ánh mắt chạm với Tạ Tuân, trong xe rơi vào tĩnh lặng quái dị.

"Ư ư ư huhu —" Ngay sau đó, tiếng khóc than vang vọng khắp xe ngựa.

Tạ Bội ngồi ở xe phía sau, nghe thấy tiếng khóc này kinh ngạc vô cùng. Không đến nỗi đó chứ, Khương Thư Yểu gây ra chuyện gì, tam ca lại mắng nàng khóc sao?

Trong lòng nàng ta thầm ghi hận Tạ Tuân một lần, tuy nàng ta không thích Khương Thư Yểu, nhưng mắng nữ nhân thì coi là quân tử gì chứ.

Tạ Tuân gánh vác tiếng xấu mà không hề hay biết, Khương Thư Yểu khóc vài tiếng rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi, dựa vào người Tạ Tuân, nước mắt nước mũi cọ đầy người hắn, hủy hoại cả lụa tốt.

Xe ngựa đến phủ Tạ Quốc Công, Khương Thư Yểu từ từ tỉnh giấc. Nàng được các nha hoàn dìu về phòng, tắm rửa sạch sẽ, rồi ngã lên giường, ngủ mê mệt đến tận ngày hôm sau mới tỉnh.

Khi thức dậy, nàng hoàn toàn quên mất hôm qua mình đã phát cuồng vì rượu, lại còn làm hỏng một chiếc áo của Tạ Tuân.

Đúng lúc ấy, chiếc chảo sắt đáy phẳng miệng nông nàng đặt người làm đã được chuyển đến phủ. Vừa tỉnh giấc, nàng chẳng có kế hoạch gì, chỉ muốn ăn chút đồ nhắm, bèn định làm món bánh mì nướng lạnh mình mong ước từ lâu.

Làm vỏ bánh mì lạnh rất công phu, bột mì phải dùng bột kiều mạch và bột mì, thêm tinh bột, muối, kiềm trộn đều, dùng nước lạnh nhào thành bột cứng, ủ nửa canh giờ rồi cán mỏng. Sau đó dùng nước sôi luộc miếng bánh, vớt ra ngâm nước lạnh rồi phơi khô.

Trong lúc đợi vỏ bánh khô, nàng bắt đầu làm xúc xích. Thịt gà băm nhuyễn lấy từ nhà bếp lớn được đem ra dùng, thêm gia vị nêm nếm, cuối cùng cho cơm nếp và tinh bột vào trộn đều. Lấy thịt băm nhét vào giấy dầu thành hình dài, đem vào hầm nướng, xúc xích đầy thịt liền làm xong.

Nước sốt được chế biến từ tương ngọt, tương đậu nành, tương tỏi lên men, mặn thơm ngọt cay, mùi thơm nồng nàn.

Hina

Đợi vỏ bánh hơi khô, nàng đổ dầu vào chảo sắt, đặt vỏ bánh xuống, nghe "xèo" một tiếng, hơi nước bốc lên.

Đập một quả trứng gà, dùng xẻng tráng đều, khi lòng trắng trứng từ trong suốt dần dần đông lại thì phết một lớp nước sốt dày.

Điều kỵ nhất khi nướng bánh mì lạnh là để vỏ bánh khô, nên trong quá trình nướng phải liên tục rưới nước lên mặt bánh. Đợi vỏ bánh và trứng chín hẳn, cho xúc xích vào, cuối cùng rắc hành ngò, cuộn lại rồi cắt ra bày đĩa.

Vỏ bánh mì lạnh trắng pha vàng, cắt ra lộ lớp trứng trắng vàng xen kẽ bên trong cùng xúc xích màu hồng đậm, hành ngò rải rác giữa, màu sắc phong phú.

Đặc biệt là lớp nước sốt màu nâu đỏ dính vừng trên mặt bánh, sắc màu đậm đà, có chỗ còn dính vụn ngò xanh mướt, trông rất hấp dẫn.

Tinh túy của bánh mì nướng lạnh nằm ở vỏ bánh, vỏ bánh dai giòn, có độ nhai, có độ đàn hồi. Trong quá trình nướng lại liên tục rưới nước nên nướng xong không quá cứng, ngược lại hơi mềm ẩm.

Bánh mì nướng lạnh vừa ra lò thơm nức mùi nước sốt, vị mặn thơm, vị cay của tương tỏi và vị mặn ngọt của tương ngọt hòa quyện, một miếng vào miệng, mùi thơm của nước sốt, trứng, thịt đậm đà.

Khương Thư Yểu không kịp để ý nóng, nhét vội vài miếng bánh mì nướng lạnh vào bụng, mới thấy đã cơn thèm.

Quả không hổ danh là món bánh mì nướng lạnh mà nàng hằng mong nhớ, món ăn thường trực ở phố ăn vặt, hương vị tuyệt vời này khiến mọi công sức chuẩn bị vừa rồi đều xứng đáng.

Nàng nhanh chóng ăn hết một đĩa, lại nướng thêm một miếng, ăn no mới thôi.

Đến giờ cơm trưa, nàng cũng chẳng muốn ăn cơm nữa, lại nướng thêm hai miếng bánh lạnh, vẫn chưa đủ, tối định ăn tiếp.

Chỉ là tối đến Tạ Tuân về, nghĩ đến chỉ còn hai miếng vỏ bánh lạnh trong bếp, Khương Thư Yểu do dự.

Tạ Tuân thấy sắc mặt nàng không tốt, tưởng nàng còn để tâm chuyện say rượu hôm qua, trong lòng thấy buồn cười.

Hắn bước đến gần Khương Thư Yểu, đưa cho nàng gói giấy dầu: "Trên đường về thấy người bán bánh xoắn, ta mua cho nàng một gói."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 107



Khương Thư Yểu mở gói giấy dầu ra, bên trong đựng những chiếc bánh xoắn như dây thừng thô, sờ vào vẫn còn ấm, chiên vừa tới, màu sắc nằm giữa vàng kim và đỏ táo.

Nhặt một miếng cho vào miệng, bánh xoắn giòn rụm, lớp ngoài thoang thoảng mùi dầu thơm, lớp trong không bị dầu thấm vào, có mùi thơm thuần khiết của mạch nha, dù là đồ chiên nhưng chẳng hề ngấy.

Vị giòn mềm ngọt ngào, cắn vào giòn tan, có mùi thơm nhẹ của dầu, rất dễ nghiện.

Khương Thư Yểu gói gói giấy dầu lại, quyết định chia cho Tạ Tuân một miếng bánh mì nướng lạnh.

Nàng nấu ăn, Tạ Tuân thường thích đứng bên cạnh xem, lúc này tự nhiên là đi theo vào.

Thấy nhà bếp có thêm một cái chảo sắt mới, hắn tò mò hỏi: "Sao lại nghĩ đến việc đặt làm cái chảo sắt hình dạng này?"

Hina

Khương Thư Yểu bèn giải thích cho hắn: "Loại chảo này có thể làm được nhiều món, đợi cái bếp sắt ta gọi người làm về, chúng ta có thể ăn thịt nướng rồi."

Sau khi ăn bánh mì nướng lạnh, hắn liền muốn ăn hàng ngày, bữa nào cũng ăn, cảm thấy cái chảo sắt này đặt đúng thật.

Hai người l.i.ế.m môi đầy lưu luyến, rồi Khương Thư Yểu mới nhận ra mình quên nấu cơm tối.

Thế là hai người đành phải đến nhà bếp lớn xin cơm tối.

Hôm sau, khi Khương Thư Yểu đến Thọ Ninh Đường thỉnh an, tình cờ gặp đại lão gia và nhị lão gia cũng có mặt.

Bọn họ đang nói chuyện thì Khương Thư Yểu bước vào, hai người đều có cảm tình tốt với đệ muội này, gật đầu với nàng.

Lão phu nhân nhìn thấy không vui, kéo khóe miệng xuống.

Hai huynh đệ cũng không nhìn thấy điều này, tiếp tục nhặt lại chủ đề vừa rồi, nói đến chuyện vài ngày nữa các nước chư hầu sẽ đến triều cống, Hoàng thượng định mở đại triều hội để thể hiện uy nghi của triều đình ta, sau đó sẽ đến miếu Đế vương tế lễ Thái Tổ.

Từ Thừa tướng trở xuống đến quan nhỏ đều phải có mặt, hơn nữa thường phải đến từ khi trời còn chưa sáng, từ triều hội đến miếu Đế vương, đứng gần như cả ngày.

Lão phu nhân nhắc đến chuyện này cũng khá lo lắng, dặn dò: "Nhớ mang theo điểm tâm, đói thì ăn một chút lót dạ."

Khương Thư Yểu nghe lỏm được, đợi Tạ Tuân về liền hỏi chuyện này, Tạ Tuân đã quen: "Chỉ đói một ngày, có sao đâu, hơn nữa dưới ánh nắng, ăn điểm tâm ngấy ngậy chỉ khiến lòng phiền muộn."

Khương Thư Yểu tò mò hỏi: "Vậy không mang điểm tâm sao?"

"Thường thì không mang, bánh bột nguội thì khô cứng, bánh thịt nguội thì tanh."

Khương Thư Yểu nhướng mày: "Sao lại tanh được? Hay là để ta làm cho chàng nhé, đủ loại, đảm bảo chàng cả ngày không đói." Nàng vỗ tay, hăm hở muốn thử.

Luận về bánh, Khương Thư Yểu có thể liệt kê một chuỗi dài, nào là bánh hương tương, bánh hành dầu, bánh nướng nhân thịt bò, bánh ngàn lớp...

Bàn về bánh bao, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí nàng chính là bánh kẹp thịt.

Bánh kẹp thịt vốn là đặc sản vùng Thiểm Tây, nhưng hương vị thơm ngon đến nỗi gần như khắp nơi trên đất nước đều có tiệm bán.

Bánh kẹp thịt, đúng như tên gọi, là bánh kẹp thịt bên trong. Bánh chỉ loại bánh bao trắng tinh, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong xốp mềm; thịt có thể là thịt hầm, thịt ướp... Băm nhỏ thịt rồi kẹp vào bánh bao trắng, hương thơm của bánh hòa quyện với vị béo ngậy của thịt, cắn một miếng là đầy ắp hương vị trong miệng.

Khương Thư Yểu không vội vã làm món bánh kẹp thịt thử nghiệm cho Tạ Tuân, bởi nấu nướng đối với nàng là một niềm vui, nếu vội vàng sẽ mất đi cảm giác chữa lành.

Vì thế, nhân lúc ánh nắng chiều đẹp đẽ, Khương Thư Yểu bước vào nhà bếp nhỏ, bắc nồi đất lên bếp chuẩn bị làm thịt ướp.

Thịt ướp khác với thịt hầm, không cần thêm gừng hành, rượu nấu. Chỉ cần cho thịt heo cùng với đinh hương, hạt đậu khấu, gừng, hoa tiêu, quế, hồi hương và các loại dược liệu, gia vị khác vào nồi, đun nhỏ lửa cho đến khi hương thơm của thuốc bắc thấm vào thịt, phần mỡ hầm mềm nhừ như cháo.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống khiến người ta buồn ngủ, chú mèo con ở góc tường đang ngủ gật dưới nắng, ngửi thấy mùi thơm của thịt ướp, từ từ tỉnh giấc, vểnh đuôi đi về phía nhà bếp.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 108



Không biết là con mèo hoang mà tiểu nha hoàn nào lén nhặt về, Khương Thư Yểu ném cho nó một miếng thịt hầm có xen kẽ mỡ nạc, nó lập tức chạy lại ăn sạch sẽ trong chớp mắt.

Không có Tạ Tuân ở bên cạnh xem nàng nấu nướng, nhưng lại có thêm một con mèo con ngoan ngoãn ngồi yên kêu meo meo nũng nịu, mỗi lần quay đầu lại Khương Thư Yểu đều vừa hay thấy được cái miệng cong cong trời sinh của con mèo nhỏ.

Ừm... Có vài phần giống nhau, chi bằng bảo Tạ Tuân nuôi nó luôn.

Nàng vừa nghĩ, vừa chuẩn bị làm bánh bao trắng.

Bánh bao trắng là bột men và bột mì thường nhào nặn thành, sau khi nhào bột mịn, làm thành từng viên, cán mỏng thành hình tròn. Đun nóng chảo đáy phẳng, không cần cho dầu, trực tiếp đặt bánh vào, đậy nắp nướng, đợi đến khi hai mặt bánh chuyển sang màu vàng kim là được.

Chờ bánh nướng xong, thịt ướp cũng đã hầm đủ.

Con mèo con đang ngủ gật tỉnh dậy: "meo~" kêu một tiếng, vừa dứt tiếng kêu, một giọng nói trong trẻo khác vang lên: "Nàng đang làm gì vậy?"

Tạ Tuân vừa mới hạ triều, chưa kịp thay thường phục, vừa ngửi mùi thơm vừa bước vào nói: "Ngày mai có triều hội, giờ ta phải đi bàn việc với đại ca nhị ca, không ăn tối ở đây."

Khương Thư Yểu mở nắp nồi nhìn thịt ướp một cái, sau khi hầm nhừ, thịt ướp đỏ au, trên mặt phủ một lớp ánh sáng đỏ tươi, hỏi: "Chàng chắc chứ?"

Tạ Tuân: "... Nếu có thể để dành cơm, thì để lại cho ta một phần, ta về sẽ hâm nóng lại."

Khương Thư Yểu lại hỏi: "Bây giờ không ăn sao?"

Tạ Tuân vốn không đói, nhưng bị nàng hỏi đến nỗi có chút thèm, vẫn phải từ chối: "Đại ca nhị ca đang đợi ta, không thể chậm trễ được."

Khương Thư Yểu nhìn ra vẻ tiếc nuối của hắn, cười nói: "Vừa hay hôm nay ta làm bánh bao, chàng mang theo là có thể ăn được, không chậm trễ đâu."

Tạ Tuân nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Vậy thì còn gì bằng."

Hắn chắp tay sau lưng, nghiêng người nhìn vào nồi: "Bánh bao gì vậy?"

Vừa nói xong bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu, Tạ Tuân nghiêng đầu liền thấy một con mèo con đang vươn cổ xin ăn.

Hắn tiện miệng hỏi: "Mèo từ đâu ra vậy?"

"Không biết, chắc là tiểu nha hoàn nào lén nuôi, ta thấy lông mượt sạch sẽ, hẳn là được chăm sóc tốt."

Tạ Tuân gật đầu, quay đầu nhìn con mèo đang l.i.ế.m mũi, rất trẻ con mà nói: "Mèo tham ăn."

Rồi lại quay đầu tiếp tục nghiêng người nhìn vào nồi.

Khương Thư Yểu nhanh nhẹn vớt ra một miếng thịt ướp hầm nhừ từ trong nồi đất, ném lên thớt, nước súp chảy lênh láng.

Cầm d.a.o băm loạn một hồi, thịt ướp mềm nhừ chỉ hai nhát đã thành thịt băm, băm ra nước thịt đậm đà, trộn với thịt ướp nhừ nát, tạo thành dạng keo dính.

Mở nắp nồi, lấy bánh bao trắng rạch d.a.o ở giữa, nhét thịt ướp băm vào, múc một muôi nước súp béo ngậy thơm mặn rưới vào trong bánh, nhét vào tay Tạ Tuân.

Tạ Tuân cầm bánh kẹp thịt, mùi thơm nồng nàn khiến hắn ứa nước miếng, nhìn chiếc bánh bao trắng này, xốp mềm thơm ngon, bên trong nhân thịt nạc băm có màu đỏ tươi, mỡ băm trong suốt long lanh, không khỏi nói: "Làm cho ta thêm một cái nữa đi."

Nói xong lại bổ sung không cam lòng: "Nếu còn dư thì để lại cho ta, tối ta về ăn."

Khương Thư Yểu biết hắn ăn nhiều, liền kẹp thêm cho hắn một cái nữa, vừa làm vừa nói: "Bánh bao ta dùng hơi ấm giữ nóng, thịt ướp cũng dùng lửa nhỏ hầm, chàng chưa ăn đủ thì sai người đến nói một tiếng, ta làm xong sẽ bảo họ mang qua."

Tạ Tuân vui vẻ nói: "Được được."

Dáng vẻ thanh nhã cầm hai cái bánh kẹp thịt, không hề hợp lý đi tìm các huynh trưởng.

Có huynh trưởng Tạ Lý cổ hủ này ở đó, dù đói đến mấy, trong lúc bàn việc cũng không thể dùng bữa.

Người ta đang nghiêm túc bàn bạc công việc, bên cạnh lại có kẻ "xì xụp" húp canh, kỳ cục biết bao.

Hina

Vì vậy dù Tạ Lý Tạ Lang đều đói, cũng không dùng bữa, nhiều lắm là nuốt vài miếng điểm tâm lót dạ. Các đại gia không thích ăn đồ ngọt, ăn hai miếng là dọn đĩa đi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 109



Đúng lúc này Tạ Tuân đến, bọn họ liền dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị bàn việc.

Ngẩng đầu lên, thấy Tạ Tuân dáng người thẳng tắp như tùng trúc, nhưng mỗi tay lại cầm một cái bánh kẹp thịt, trông như kẻ ngốc.

Tạ Tuân thấy bọn họ mang cái đĩa điểm tâm còn một nửa đi, vội vàng ngăn lại: "Khoan đã, để lại cái đĩa đó."

Nói xong bước nhanh lên phía trước, đặt cái bánh kẹp thịt trong tay trái xuống, ngồi xuống nói: "Được rồi, bắt đầu đi."

Tạ Lang và Tạ Lý không biết dùng biểu cảm gì để nhìn hắn.

Tạ Tuân thần sắc bình thản như nước: "Đại ca nói ý kiến của mình trước đi, đệ nghe đây."

Tạ Lý hít một hơi, ngửi thấy mùi thơm béo ngậy pha lẫn mùi thuốc bắc, mặn ngọt đậm đà.

"Khụ hừm." Hắn ta ho một tiếng: "Bàn xong việc rồi hãy dùng sau."

Tạ Tuân đáp: "Không sao đâu, đệ sẽ không phát ra tiếng động, hơn nữa ăn cái này thuận tiện, đệ có thể nuốt xuống và mở miệng nói chuyện bất cứ lúc nào."

Tạ Lý luôn cảm thấy bất lực đối với người đệ đệ lạnh lùng này, đành mở miệng nói về chuyện chính.

Bên này Tạ Tuân nghe rất chăm chú, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, chỉ có động tác hoàn toàn không phù hợp. Hắn bưng bánh kẹp thịt lên, bóp hai đầu, đối diện với chiếc bánh nhồi đầy thịt, không biết cắn thế nào.

Hắn bắt đầu cắn từ bên cạnh, một miếng cắn quá lớn, khiến bánh kẹp thịt bị ép nhẹ, nước thịt thơm ngon bên trong lập tức chảy ra, suýt chút nữa thì chảy lên tay hắn.

Chính vì thế mà bánh kẹp thịt càng thêm hấp dẫn. Thịt làm cho bánh phồng lên, bên trong còn chứa nước súp thịt nóng hổi, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết ngon đến nhường nào.

Giọng Tạ Lang vang lên thâm trầm: "Đây chắc là do tam đệ muội làm cho tam đệ phải không?"

Tạ Tuân nuốt miếng trong miệng xuống, đáp: "Đúng vậy."

Tạ Lý thắc mắc: "Sao bữa tối lại ăn bánh?"

"Khương thị sợ ngày mai đệ đói bụng, nên muốn thử làm một ít bánh để nguội vẫn có thể ăn được."

Tạ Lý vuốt râu nói: "Ta thấy cái này không thích hợp."

Tạ Tuân gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhưng có sao đâu? Tối nay ăn hai cái, ngày mai đói cả ngày cũng chịu được."

Hina

Tạ Lý im lặng.

Tạ Lang thu hồi ánh mắt: "Được rồi, đại ca cứ nói trước đi." Kéo chủ đề về chuyện chính.

Tạ Lý bắt đầu thao thao bất tuyệt, Tạ Tuân thỉnh thoảng tham gia thảo luận đề xuất, vừa gặm bánh kẹp thịt vừa suy nghĩ, cảm thấy việc bàn bạc công việc cũng trở nên thú vị.

Hắn ăn ngon lành, Tạ Lý cách nửa cái bàn cũng ngửi thấy mùi thơm, không chịu nổi nữa: "Không biết hôm nay đệ muội làm nhiều không?"

Tạ Tuân nghe xong lập tức cảnh giác, chỉ riêng vụ thịt kho, hắn đã nhận ra hai người họ tham ăn đến mức nào.

Hắn đưa tay kéo đĩa lại gần, sát rìa bàn bên phía mình ngồi: "Cái này thì đệ không biết, đại ca có việc gì không?"

Dù Tạ Lý có thèm đến mấy, cũng không thể làm chuyện xin đồ ăn từ đệ đệ, đệ muội, nói: "Không có gì, chỉ tò mò thôi."

Tạ Lang cũng không mở miệng được, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Tạ Tuân.

Tạ Tuân không chịu nổi nữa: "Đệ ăn xong cái này sẽ không ăn nữa."

Lại nghe Tạ Lang nghiêm túc nói: "Vậy chẳng phải cái trong đĩa của đệ sẽ nguội sao?"

Hừ, cướp thức ăn từ miệng hổ!

Tạ Tuân lạnh giọng nói: "Trời nóng, không nguội đâu."

"Tam đệ." Tạ Lý nói: "Vậy thế này đi, chúng ta ăn tối xong rồi bàn việc, ta và nhị đệ vẫn còn đói."

Nói vậy, Tạ Tuân lập tức cảm thấy mình đuối lý, ngược lại trở thành kẻ ích kỷ nhỏ nhen chỉ biết ăn mà làm trì hoãn chuyện chính.

Hắn đành phải đẩy đĩa qua: "Ăn đi." Rồi gọi nha hoàn vào, bảo nàng ấy đến Thính Trúc Viện tìm Khương Thư Yểu lấy thêm hai cái bánh nữa.

Tạ Lý và Tạ Lang nhìn chằm chằm vào đĩa bánh kẹp thịt, đồng thời ngước mắt lên, ánh mắt chạm nhau.

Tạ Lang tay nhanh hơn, lấy được trước.

Bánh bao trắng vẫn còn ấm, bên trong thịt ướp đang bốc hơi nóng, Tạ Lang ngửi thấy mùi này liền thèm, cầm bánh bao trắng, cắn một miếng.
 
Back
Top Bottom