Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 120



Hương vị này khiến người ta muốn lấy một bát cơm trắng to, rưới lên nước sốt đặc sánh, khuấy đều, rồi ăn hết sạch.

Tạ Tuân ngạc nhiên nói: "Thịt heo lại có thể làm ra hương vị như vậy."

"Đừng nhìn chỉ có mỗi miếng thịt trơn tru, làm ra cũng phải tốn không ít công sức đâu."

Tạ Tuân tưởng đây là sự khải ngộ của nàng hôm nay, nói: "Món ăn như thế này đặt vào quán ăn cũng không thích hợp lắm."

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không đâu, cơm thịt kho mới là thích hợp nhất, một bát gạo lứt to, rưới thịt kho và nước sốt lên trên, kèm theo rau xanh và trứng kho, vừa no vừa ngon miệng."

Tạ Tuân gật đầu, bảo Khương Thư Yểu mang phần thịt còn lại trong nồi đến cho Lâm thị nếm thử, có món thịt heo này đi trước, rồi hắn khuyên sau, chắc chắn Lâm thị sẽ nảy sinh ý định mở quán ăn.

Sau khi hai người ăn xong, Tạ Tuân thấy Khương Thư Yểu vẫn ngồi đứng không yên, liền nói với nàng: "Yên tâm đi, ta tin nhạc mẫu sẽ hiểu ra thôi."

Khương Thư Yểu không chắc chắn hỏi: "Hay là ta lại đi bàn bạc với mẹ? Kể hết những gì thiếp thấy hôm nay cho người nghe." Nàng lo lắng Lâm thị cũng giống như nàng trước đây, không hiểu về cuộc sống ẩm thực hàng ngày của bách tính, sẽ không hứng thú với việc làm ăn này.

Tạ Tuân không lo lắng về điểm này, thong dong thưởng thức trà: "Nàng tưởng nhạc mẫu giống nàng sao?"

Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy, trong lòng cũng định tâm được vài phần.

Một lúc sau, Lâm thị sai người đến mời Khương Thư Yểu đến phòng bà, phản ứng đầu tiên của Khương Thư Yểu là quay đầu nhìn Tạ Tuân.

Tạ Tuân cười nói: "Đi đi, đừng lo."

Khương Thư Yểu gật đầu, đi theo ma ma.

Khi đến phòng Lâm thị, bà đang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

"Mẹ." Dù sáng nay hai mẹ con có chút không vui, nhưng Khương Thư Yểu vẫn tươi cười rạng rỡ, Lâm thị thấy nàng như vậy, tâm trạng cũng tốt lên đôi phần.

Không đợi Lâm thị mở lời, Khương Thư Yểu đã vội vàng nói: "Vừa rồi Tạ Tuân dẫn con đi dạo một vòng ngoại thành, con mới biết hóa ra tay nghề của con giỏi đến vậy."

Hina

Lâm thị ngạc nhiên: "Hắn dẫn con đi à?"

"Vâng ạ." Về điểm này, Khương Thư Yểu cũng cảm thấy Tạ Tuân rất nghĩa khí: "Chàng dẫn con đi ăn một vòng mấy quán ăn, con mới hiểu được ý nghĩa của việc mở quán ăn."

Lâm thị vốn còn đang chú ý đến việc Tạ Tuân dẫn nàng đi lộ diện ở chợ bình dân, thấy Khương Thư Yểu hào hứng như vậy, không khỏi cười nói: "Vậy con nói xem nào."

"Ví dụ như cái quán bán thịt kho kia, giá không rẻ nhưng vị lại không ngon, nếu con làm, chắc chắn sẽ làm ngon hơn họ nhiều. Công nhân ở bến thuyền kiếm tiền bằng sức lực, giờ ngọ ăn uống tuy không cầu kỳ nhưng cũng không tiếc tiền, đối với họ ăn uống chỉ là để bồi bổ sức lực, nhưng có ai không muốn bỏ ra cùng một số tiền mà ăn được món ngon hơn chứ?"

124

Trong đầu Lâm thị mơ hồ có vài ý tưởng, hơi nhíu mày nhìn nàng: "Còn gì nữa?"

"Còn có hương vị nữa ạ. Một dãy quán bán cá ở bến thuyền toàn bán canh cá nhạt nhẽo tanh tưởi, quán mì thì nấu nước dùng xương rồi thêm vài miếng thịt luộc, chẳng ai bỏ nhiều tâm tư vào việc nấu nướng, giống như chỉ có ở tửu lâu đắt đỏ trong kinh thành mới được nếm món ngon vậy, nhưng đồ ăn thức uống, không cần quá cầu kỳ cũng có thể làm rất ngon."

Lâm thị đã có những ý tưởng này khi Khương Thư Yểu nhắc đến chuyện này, lúc này không quá hào hứng, từ từ suy nghĩ, hỏi: "Nếu là con, con có thể làm được gì?"

Khương Thư Yểu nghe bà hỏi vậy, tự thấy có hy vọng, liền hết sức quảng cáo: "Nhiều lắm ạ, chỉ riêng việc làm thịt chúng ta đã có thể làm ra đủ kiểu, cũng không cần câu nệ vào thịt, rau củ cũng có thể xào ra hương vị. Còn có mì, nhân cũng có thể thay đổi đủ kiểu, mì lòng gà, mì thịt băm cà tím, mì thịt sợi dưa chua vân vân."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 121



Kế hoạch trong đầu Lâm thị dần dần rõ ràng: "Con định gom hết việc làm ăn ở bến thuyền về tay Lâm gia sao?"

"Không chỉ có bến thuyền đâu ạ, những nơi khác cũng được. Dù sao nhà ta cũng có tham gia vào ngành lương thực, không cần phải mua đi bán lại mà trực tiếp làm món ăn, bỏ qua các khâu trung gian, tính ra cũng là giá rẻ hàng tốt, lại còn tiết kiệm công sức tự nấu ăn cho bách tính."

Lâm thị cúi đầu, vừa tính toán trong đầu vừa nói: "Đây là việc tốt, nhưng nếu quán ăn nhà ta mở ra, những người bách tính khác bán đồ ăn sẽ không còn đường sống."

Khương Thư Yểu không nghĩ đến điểm này, nghe xong sửng sốt.

Nếu mục đích làm ăn là để kiếm tiền, Lâm thị sẽ không lo lắng nhiều như vậy. Nhưng việc làm ăn này làm với bách tính, cũng là tranh lợi với bách tính, Lâm gia giàu có vạn quán, không đến nỗi phải tranh lợi với bách tính.

Lâm thị thấy Khương Thư Yểu lặng thinh, hơi mỉm cười, đang định mở lời, Khương Thư Yểu đột nhiên nói: "Vậy thì càng tốt ạ.

Chúng ta có thể để họ nhượng quyền, ừm, đại ý là ký hợp đồng gia nhập quán ăn của chúng ta. Vừa hay Lâm gia thiếu nhân lực, họ vốn đã làm nghề này, dạy họ cũng nhanh, quen tay rồi cũng đỡ tốn công, Lâm gia còn có thể bảo hộ họ, không cần lo lắng có người phá hoại, đây là việc hai bên cùng có lợi."

Khương Thư Yểu nói còn mơ hồ, nhưng Lâm thị rất có năng khiếu trong việc buôn bán, nghe xong mắt sáng lên, cộng thêm khung sườn đại khái của việc làm ăn vừa phác họa, càng nghĩ càng hứng khởi.

Bà ôm bụng bầu đứng dậy, đi đi lại lại hai vòng, vừa như nói với Khương Thư Yểu nghe, vừa như tự nói với mình: "Không vội, không vội, lúc này nên bàn bạc từ từ."

Bà ngồi lại xuống ghế, nói với Khương Thư Yểu: "Con viết hết những ý tưởng con nghĩ ra, ta xem thử có khả thi không." Nói đến đây, có chút hào hứng: "Nếu khả thi, chúng ta sẽ thử từ bến thuyền nhà mình trước."

Hina

Khương Thư Yểu nghe bà đồng ý, vui mừng khôn xiết: "Vâng ạ!"

Bản thân Lâm thị cũng hào hứng, nhưng thấy Khương Thư Yểu như vậy, vẫn giả vờ chê bai: "Thôi được rồi, đúng là giống ta, nói đến làm ăn là vui vẻ."

Khương Thư Yểu thầm nghĩ, nàng đâu phải vui vì làm ăn, mà là vui vì Lâm thị thích, nhưng Lâm thị nghĩ vậy, nàng cũng không cần phải biện bạch.

Sau khi Khương Thư Yểu ra khỏi phòng Lâm thị, nụ cười trên mặt không hề tắt, Tạ Tuân nhìn nàng như vậy liền biết Tương Dương Bá phu nhân đã hiểu ra.

Hắn cũng bị nàng lây niềm vui, nói: "Giờ thì không lo nữa chứ."

Khương Thư Yểu nhướng mày cười: "Lo chứ, đương nhiên là lo rồi. Ta phải cố gắng nghĩ thực đơn, không thể lười biếng được." Nói đến đây, nàng đầy nhiệt huyết, vỗ vỗ vai Tạ Tuân: "Trọng trách nếm thử món ăn sẽ giao cho chàng đấy."

Nói đến việc nếm thử món ăn, Khương Thư Yểu quả thật không qua loa.

125

Ngày hôm đó khi trở về, bữa tối của hai người đã trở thành buổi thử món. Khương Thư Yểu nghĩ ngoài những món truyền thống như thịt sợi xào, thịt lát, làm thêm một số món ăn với cơm cũng không tệ, chẳng hạn như cơm gà kho, một món không thể thiếu trong giới đồ ăn mang đi.

Chặt thịt gà thành miếng, thái nấm hương và hành gừng tỏi, thiếu ớt xanh, vị cay nhẹ của gà kho tạm thời có thể thay thế bằng một ít hoa tiêu.

Cho dầu vào nồi, phi thơm hành gừng tỏi, cho thịt gà vào, từ từ xào, đợi thịt gà chuyển màu rồi cho rượu gạo, tương khô, tương đậu, tương đậu nành, nước tương, giấm thơm và bột hoa tiêu vào, sau khi lên màu thì cho nấm hương vào xào.

Nước ngâm nấm hương không được đổ đi, sau khi xào qua nguyên liệu thì đổ chậu nước này vào nồi, vặn nhỏ lửa, từ từ hầm một lúc.

Không nói gì khác, tay nghề làm tương của Khương Thư Yểu quả là hạng nhất, chỉ tiếc là thời gian lên men gia vị hiện giờ không đủ, nếu không gần nhà bếp nhỏ nàng có thể để đầy một hàng vại tương.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 122



Trong lúc đợi lửa nhỏ hầm thịt gà cho thơm, Khương Thư Yểu nhìn những vại tương nhỏ, nghĩ xem có nên tiện thể sắp xếp luôn xưởng làm tương không.

Hầm gần xong rồi, lại chuyển gà kho vào nồi đất, đậy nắp lại từ từ nấu.

Thịt gà nấu trong nồi đất cực kỳ mềm, sau khi nấu lửa nhỏ, mùi tương thấm vào thịt, nước dùng đặc vị đậm. Đến khi thu nước, nước sốt đậm đà bám chặt lấy miếng gà, thơm ngon đậm đà, ăn với cơm hoặc dùng nước sốt chan cơm đều được.

Khương Thư Yểu trực tiếp bảo nha hoàn dùng nồi đất dọn lên, nồi đất giữ được nhiệt độ, vừa giữ ấm vừa có thể khóa chặt độ mềm mại tươi ngon của thịt gà.

Tạ Tuân vừa thấy nồi đất đã không nhịn được nuốt nước bọt, dù sao thịt kho tàu buổi trưa cũng được nấu trong nồi đất, hương vị tuyệt vời đến nỗi dù ăn no rồi vẫn còn nhớ mãi.

Hắn nhìn vào nồi đất, lại phát hiện chẳng có liên quan gì đến thịt kho tàu.

Gà kho có nước, nước sốt màu tương phủ kín những miếng gà màu vàng nghệ, màu nước sốt tuy sẫm nhưng rất trong, trên bề mặt nổi một lớp dầu mỏng, kèm theo nấm hương cắt thành miếng dày, nhìn có vẻ mặn thơm đậm đà nhưng không nặng nề.

Khương Thư Yểu theo thói quen bỏ qua những nghi thức lằng nhằng trước khi ăn, không nói hai lời đã cầm đũa lên, Tạ Tuân cũng đã quen, vội vàng cầm đũa theo.

Trước tiên gắp một miếng gà, thịt gà rất mềm, dễ dàng tách ra khỏi xương, vào miệng mềm mịn, nhưng không bị hầm nhừ, vẫn giữ được độ dai của thịt gà.

Mùi thơm của nấm hương thấm vào tận bên trong miếng gà, khử tanh tăng vị ngon, nước sốt mặn ngọt, rất đậm đà, vừa phải, không át đi mùi thơm vốn có của thịt gà.

So với thịt kho tàu chú trọng vào vị béo thơm đậm đà, gà kho lại chú trọng vào vị mặn ngọt hơn.

Rõ ràng đã thu nước, nhưng nước sốt không bị dính, miếng gà được bọc nước sốt cũng không bị nặng nề, ăn vào mềm mại tươi mát.

Tạ Tuân gặm vài miếng gà, lại gắp một miếng nấm hương.

Nấm hương dày mềm mịn, mùi thơm đặc trưng, nhuốm màu tương và mùi thơm của thịt gà, mùi nấm được tôn lên tột cùng, chỉ ăn nấm hương thôi cũng rất đã thèm.

Một miếng gà kho một miếng cơm, cơm rất nhanh đã hết nửa bát.

Trong việc học hành Tạ Tuân giỏi việc cử một mà biết ba, trong việc ăn uống cũng không kém, đã biết được sự ngon miệng của việc chan nước sốt vào cơm, làm sao hắn có thể bỏ qua nước sốt gà kho chứ?

Cầm thìa lên, múc một thìa nước sốt, đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi tan hơi nóng, khi vào miệng, hơi ấm từ cổ họng trượt xuống dạ dày, hương vị thơm ngon tràn ngập môi má.

Chỉ uống nước sốt thì hơi mặn, ăn kèm với cơm thì tuyệt vời.

Nước trong vị mặn, đậm đà mùi tương, cơm được ngâm cho mềm to, hấp thụ đầy đủ mùi thơm của thịt và vị ngon của nấm, vừa mặn thơm ngon lành vừa tươi mát dễ ăn.

126

Ăn vài miếng mới phát hiện ra hóa ra gà kho có vị cay nhẹ, nhưng vị cay này rất nhạt, sau khi ăn xong môi răng còn lưu lại chút vị cay, vừa làm phong phú khẩu vị, vừa không khiến người không thích ăn cay ghét món này.

Hina

Tạ Tuân một hơi ăn sạch bát cơm trước mặt, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, bữa cơm này ăn thật thoải mái.

Khương Thư Yểu cũng dừng đũa, hỏi: "Thế nào?"

"Nước sốt mặn thơm đậm đà, thịt gà tươi ngon mềm mịn, rất ngon."

Khương Thư Yểu gật đầu, nói ra kế hoạch của mình: "Ngoài món này, ta còn sẽ dùng cá và thịt heo chuẩn bị vài món mặn. Còn lại là rau và canh, tất cả đều nấu thành một nồi lớn đựng vào thùng đựng thức ăn, khách lấy cơm bánh bao làm món chính, rồi tùy ý chọn vài món, không cần đợi, người bán có thể múc ngay ra chan vào bát cơm hoặc đĩa, mặn ngọt vừa phải, hương vị phong phú."

Tạ Tuân lắng nghe cẩn thận, liên tục gật đầu, khen ngợi: "Cách này nghe mới lạ, nhưng nếu mỗi lần nấu một nồi lớn, liệu có mất đi hương vị ngon không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 123



"Đương nhiên là không, hôm nay ta đã nấu một nồi lớn đây." Khương Thư Yểu chỉ chỉ nồi đất gà kho còn lại một nửa: "Món của chàng vào giờ ngọ ngày mai ở trong đó đấy."

Tạ Tuân nhìn vào nồi đất, quả thật là một nồi lớn, cũng không mất đi hương vị.

"Được, ngày mai ta sẽ thử lại hương vị, một lần thì chưa yên tâm, món vừa ra lò và món hâm nóng lại cũng có sự khác biệt." Tạ Tuân tự cho rằng mình đã hiểu được ý của Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu vì quá hào hứng mà không kiểm soát được lượng nấu một nồi lớn, giả vờ là ý tưởng của mình đúng như lời Tạ Tuân nói, nghiêm túc gật đầu.

Chuyện để Tạ Tuân dọn dẹp đồ ăn thừa, vẫn là không nên nói ra thì hơn.

Hôm nay Tạ Tuân đi làm chọn ngồi xe ngựa thay vì cưỡi ngựa, sợ hộp đựng thức ăn trong tay sẽ đổ nước.

Đến Đông cung thì bị Lâm Thành chặn lại, hắn ta tặc lưỡi nói: "Hôm nay huynh còn mang cả canh à?"

Tạ Tuân hỏi: "Sao huynh biết?"

"Nhìn dáng vẻ của huynh, ai mà không biết?" Tạ Tuân này bình thường đi đứng tuy vững vàng, nhưng không đến nỗi căng thẳng như vậy, ngay cả vạt áo cũng không động đậy, chẳng kém gì tiểu thư danh giá Cát Thanh Thư nổi tiếng trong kinh thành.

Tất nhiên lời này Lâm Thành không dám nói ra, dù sao mỗi ngày bữa trưa cũng trông cậy vào việc ăn ké đồ ăn của Tạ Tuân để đỡ thèm.

Hắn ta cười hì hì, vừa cảm thán Tạ Tuân lập gia đình thật tốt, vừa cảm thán bản thân không lập gia đình mà cũng được hưởng lợi, chẳng phải càng tốt sao?

Đến giờ ngọ, Lâm Thành ngoan ngoãn ngồi đối diện Tạ Tuân, mong đợi nhìn về phía hộp cơm hôm nay.

Tạ Tuân mở ra nhìn trước một cái, món ăn kèm hôm nay rất phong phú.

Ngoài món gà kho của hôm qua, còn có một phần cà tím xào cá có màu sắc tươi sáng, hình dạng như miếng thịt.

Nhìn lại phần cơm, lại thấy trên đó đặt một muỗng mỡ heo đông đặc màu trắng gạo, trên mỡ heo rắc hành và nước tương, bên cạnh chất một đống tóp mỡ.

Lâm Thành nhíu mày: "Đây là vật gì vậy?" Là con trai cưng của nhà Tể tướng, chưa từng thấy mỡ heo cũng là chuyện bình thường.

Tạ Tuân đã từng du ngoạn bên ngoài, ít nhiều cũng biết một chút: "Mỡ heo."

Lâm Thành ngạc nhiên nói: "Mỡ heo để lên cơm làm gì, lại còn là sống nữa chứ!"

Hina

Tạ Tuân nhìn hắn ta như nhìn kẻ ngốc: "Mỡ heo còn phân biệt sống chín nữa sao?"

Tuy Lâm gia từ đời Lâm Tể tướng đã không thích ăn thịt heo, nhưng Lâm Thành vẫn biết xào rau cũng phải dùng mỡ heo, nhưng chỉ để một cục mỡ heo lên cơm như thế này...

Hắn ta lén nhìn sắc mặt Tạ Tuân, ồ, phu thê nhỏ cãi nhau à?

Tạ Tuân không biết hắn ta đang nghĩ gì, rót nước, đậy nắp, một lúc sau nước bắt đầu sôi, hơi nước từ từ hấp nóng thức ăn.

Mở hộp cơm ra, mùi thơm của món ăn tỏa ra nồng nàn, hấp dẫn nhất đương nhiên là vị mặn ngọt của gà kho và vị chua ngọt của cà tím xào cá.

127

Nhưng Lâm Thành vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào phần cơm, mỡ heo trắng trong như ngọc đã hoàn toàn tan chảy, bọc lấy những hạt cơm căng tròn một lớp áo bóng bẩy, Tạ Tuân dùng thìa trộn đều, nước tương, hành, tóp mỡ và cơm hòa quyện thành một thể, màu sắc nhạt nhàng, nhưng lại khiến người ta không hiểu sao tò mò về hương vị của nó.

Tạ Tuân cũng có chút nghi ngờ về vị của cơm trộn mỡ heo, thử thăm dò múc một muỗng cho vào miệng.

"Thế nào?" Lâm Thành nhìn chằm chằm.

Một hương vị khó tả, rõ ràng chỉ là mỡ heo đơn giản, nhưng hòa tan vào cơm lại có một vị thơm ngon thanh khiết, có lẽ là vì hành đã khử đi vị ngấy, cũng có thể là vì nước tương đã làm tăng vị ngon, cả miệng toàn mùi thơm của dầu mỡ, cách ăn đơn giản bình thường nhưng lại mang đến cảm giác thỏa mãn cực lớn.

Nước tương là do Khương Thư Yểu đặc biệt nấu, mang theo chút vị ngọt, mặn thơm đậm đà, kết hợp với mùi thơm của mỡ heo, chỉ có thể dùng một chữ "thơm" để miêu tả.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 124



Hắn nhai tóp mỡ "rột rột" vang, tóp mỡ quý giá trong mắt trẻ con bình dân đối với hắn lại là lần đầu tiên được ăn, giòn giòn, hơi cứng, vừa cắn đã tan ra, mùi thơm của dầu mỡ bung tỏa trong miệng, càng nhai càng ngon.

"Ừm." Tạ Tuân gật đầu, coi việc nếm thử món ăn như một việc rất nghiêm túc, từ từ thưởng thức hương vị này, chuẩn bị về báo cáo tỉ mỉ với Khương Thư Yểu.

"Là ngon hay dở vậy?" Lâm Thành sốt ruột, càng là món ăn đơn giản hắn ta càng tò mò, bèn giơ thìa lên, nói với Tạ Tuân: "Thìa của ta vẫn còn sạch, cho ta ăn một miếng được không?"

Hai người xuất thân từ gia đình quyền quý, lễ nghi ăn uống cơ bản đã khắc sâu vào xương tủy, nhưng những ngày này việc ăn ké bữa trưa đã khiến Lâm Thành quên hết quy tắc, dù sao thì đồ ăn từ bát của Tạ Tuân móc ra đều là thơm ngon.

"Ừm." Tạ Tuân đẩy hộp cơm về phía trước mặt hắn ta, hai người giống như những đứa trẻ mẫu giáo chia sẻ hộp cơm yêu thương của mẹ, bàn bạc để Lâm Thành múc đi một phần ba.

Lâm Thành ăn một miếng cơm trộn mỡ heo, trong chớp mắt trợn tròn mắt.

Hắn ta không phải chưa từng ăn sơn hào hải vị, món ngon cấp cao, nhưng có những hương vị mà nguyên liệu tinh xảo và phương pháp nấu nướng cầu kỳ cũng không làm ra được.

Ví dụ như cơm trộn mỡ heo này, nhai nhai, mùi thơm của dầu mỡ đầy miệng, tóp mỡ dính vị mặn ngọt của nước tương, nóng hổi, ăn mà lòng đầy hân hoan.

Lâm Thành bỗng có chút cảm khái: "Người nông dân bình thường ăn những món có vị như thế này sao?"

Tạ Tuân nói: "Món ăn này làm không khó, nhưng một là phải có chút sáng tạo, hai là phải dựa vào nước tương để tăng vị, nông dân có lẽ sẽ không làm như vậy."

Lận Thành gật đầu, lại hỏi: "Sao phu nhân nhà huynh đột nhiên nghĩ ra làm món này vậy?"

Tạ Tuân thuận miệng đáp: "Lâm gia định mở quán ăn."

"Ồ... Ủa?!" Lâm Thành chép miệng, vẫn còn đang thưởng thức vị dầu mỡ còn sót lại, chậm nửa nhịp mới nói: "Lâm gia? Phu nhân của huynh?"

"Đúng vậy."

So với những suy nghĩ linh tinh khác, phản ứng đầu tiên của Lâm Thành là hỏi: "Huynh đồng ý?"

"Ta có gì mà không đồng ý chứ?"

Phu nhân chủ mẫu của những gia đình quyền quý rất hiếm khi xuống bếp, bình thường nhiều lắm là nấu một nồi canh, làm vậy đem đến cho phu quân cũng được gọi là hiền thục chu đáo. Chuyện nấu nướng chẳng liên quan gì đến họ, vì vậy khi Tạ Tuân nói cơm hắn mang đến là do Khương Thư Yểu làm, Lận Thành một chút cũng không tin.

Giờ đây tay nghề này của nàng lại muốn mở rộng đến việc mở quán ăn, thật là khó hiểu.

Hina

"Những công thức này là do đầu bếp giỏi Lâm gia mời về hay là do phu nhân của huynh làm?"

"Đương nhiên là do phu nhân của ta làm."

Lâm Thành nhíu mày: "Vậy phu nhân của huynh định đem công thức mình nghĩ ra giao cho đầu bếp, rồi mở quán ăn bán cho bách tính, chứ không phải mở tửu lâu bán cho quý tộc sao?"

128

"Ừm." Tạ Tuân không thấy có gì không đúng, vui vẻ uống một ngụm nước sốt gà kho.

Lâm Thành vuốt cằm, chậm rãi lắc đầu, giọng hơi do dự: "Điều này... có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?" Làm sao nói nhỉ, có chút hạ mình quá.

Tạ Tuân nhướng mày nhìn hắn ta.

"Lâm gia giàu có thiên hạ, chẳng thiếu mấy đồng này đâu." Hắn nói một cách uyển chuyển.

Tạ Tuân và Lâm Thành xuất thân quyền quý, nhưng trải nghiệm khác nhau, nên suy nghĩ cũng có chỗ khác biệt. Lâm Thành là công tử được nuông chiều từ nhỏ, còn Tạ Tuân lại trưởng thành sớm, từ nhỏ đã không được nuông chiều, năm mười tuổi bái một vị Tể tướng đã từ quan làm thầy, theo thầy du ngoạn bên ngoài, tầm nhìn rộng mở hơn nhiều.

"Đương nhiên là không thiếu." Hắn nói: "Huynh nghĩ nấu nướng món ngon là để làm gì?"

Lâm Thành đáp: "Để ăn chứ gì."

"Người đói chỉ muốn no bụng, no bụng rồi lại muốn hơn cả no bụng. Huynh và ta từ nhỏ đến lớn món ngon nào chưa ăn qua, mỗi ngày giờ ngọ chẳng phải vẫn phải nhìn chằm chằm vào một hộp cơm để thưởng thức đó sao, huống chi là bách tính vốn không cầu kỳ trong ăn uống?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 125



Lâm Thành không ngờ hắn lại trả lời như vậy, dù sao cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe đã hiểu, nhìn Tạ Tuân bằng ánh mắt kỳ lạ. Làm ăn chẳng phải là để kiếm tiền sao? Nhưng gạt bỏ tiền bạc đi, đứng từ góc độ của bách tính để hoạch định việc làm ăn này, thật sự hiếm có.

Hắn ta thầm cảm thán, vốn rất thân thiết với Tạ Tuân, nên có vài lời cũng nói thẳng: "Ta từng nghe qua, thấy qua sự hoang đường của Khương thị, cảm thấy nàng không xứng với huynh, hừ, không chỉ không xứng với huynh, cả kinh thành này... khụ khụ, không ngờ cuối cùng là ta có thành kiến quá sâu."

Tạ Tuân từ mũi phát ra tiếng "hừm?" khẽ khàng, vẻ mặt không đổi: "Thấy qua? Huynh nói kỹ ta nghe xem."

"Ha ha." Lâm Thành cười khan hai tiếng, hắn ta phải điên mới dám nói xấu thê tử Tạ Tuân trước mặt hắn: "Ta lỡ lời rồi, chưa từng thấy qua, chỉ là nghe người ta nói, không nên không nên, thật xấu hổ thật xấu hổ."

Hắn ta chuyển đề tài, cố gắng dùng đũa gắp một miếng gà kho, bị Tạ Tuân chặn lại.

"Không cho." Tạ Tuân nói bằng giọng lạnh nhạt.

Ồ! Có chuyện hay để xem rồi.

Mọi người xung quanh đồng loạt quay lại, vừa rồi họ cũng không nghe hai người nói gì, nhưng tiếng "không cho" này lại cực kỳ rõ ràng.

Chà, nói thì nói vậy, dù sao Lâm Thành cũng là cháu đích tôn đường đường của Tể tướng, mỗi ngày cướp đồ ăn từ hộp cơm của người khác, có ra thể thống gì không?

Họ tuy thèm, nhưng cũng không dày mặt đi ăn ké.

Tạ Tuân ngẩng đầu, mọi người trong nháy mắt quay đầu lại, lại lén lút nhìn trộm động tĩnh bên này, tròng mắt liếc đến mức sắp rơi ra ngoài.

Xem ra Tạ Bá Uyên có vẻ hơi giận nhỉ? Tuy khuôn mặt băng giá muôn năm không đổi của hắn chẳng thấy gì, nhưng mọi người cứ cảm thấy Tạ Tuân không vui, ừm... chỉ là thái độ giọng điệu này, cũng chẳng khác gì mấy đứa cháu trai mới bắt đầu học chữ ở nhà họ.

Lâm Thành ngớ người: "Nhiều thế mà, cho ta một miếng thôi."

Tạ Tuân lại chặn.

"Không." Thốt ra một chữ dứt khoát gọn gàng.

Lâm Thành mãi mới nhận ra được chút ý của Tạ Tuân, nhìn hắn với vẻ mặt tủi thân.

Tạ Tuân rũ mắt, vẻ mặt không đổi: "Không được ăn thịt."

Được rồi, coi như đây là hình phạt cho việc hắn ta vừa nói năng bừa bãi.

Lâm Thành ngoan ngoãn xin lỗi: "Ta thật hổ thẹn vô cùng, ăn cơm do tẩu tử làm mà còn nói những lời xúc phạm nàng, mong Bá Uyên đừng để bụng, ta không có ác ý gì với tẩu tử cả."

Tạ Tuân ăn vài miếng cơm trộn nước sốt, đợi đến khi Lâm Thành bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn dọa đến mức trán sắp đổ mồ hôi, mới "ừm" một tiếng không mặn không nhạt.

Lâm Thành đâu dám phóng túng, ngoan ngoãn múc một thìa nhỏ cà tím xào cá vào bát.

Hina

129

Cà tím xào cá có màu đỏ tươi, nước sốt đặc sánh đậm đà, cà tím cắt thành miếng to, đã qua chiên xào, bề mặt chuyển thành màu vàng nhạt, nhìn giống như thịt.

Lâm Thành ngửi thấy mùi vị quen thuộc chua ngọt mặn này, lập tức nhớ đến món thịt sợi xào cá ngày hôm đó, tức thì thấy đói bụng, cho một miếng cà tím xào cá vào miệng.

Bên trong cà tím mềm nóng, bề ngoài lại có chút dai, lớp vỏ đã chiên hấp thụ đầy đủ nước sốt chua ngọt, ngâm mềm ngâm nở, một miếng vào miệng, vị chua ngọt nổ tung trong miệng, hơi mặn, rất thích hợp để ăn cơm.

Hắn ta vội vàng múc một muỗng cơm lớn cho vào miệng, nước sốt đậm đà, kết hợp với cơm mềm thơm dẻo vừa vặn, ngoài vị chua ngọt mặn thơm của nước sốt, cà tím cắt thành miếng dày cũng giữ được hương vị thanh nhẹ vốn có của nó.

Hắn ta vừa nhai vừa gật đầu: "Cà tím này ăn cũng chẳng kém gì thịt."

Nước sốt màu đỏ sẫm thấm vào cơm, trộn đều một chút, nước sốt đặc sánh mặn thơm bao bọc lấy những hạt gạo trắng trong, vào miệng môi má sinh hương, mặn nhạt vừa phải, chua ngọt hơi cay, chỉ cần dùng nước sốt này để ăn cơm đã đủ ngon rồi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 126



Lâm Thành xới hết cơm, mới nhớ ra chuyện chính: "À phải rồi Bá Uyên, quán ăn nhà tẩu tử khai trương ngày nào? Đặt ở đâu?"

Những người vừa rồi đang dỏng tai lên nghe lòng lại thấp thỏm, nhìn nhau.

Tạ Tuân nói: "Ta không biết, đây là việc làm ăn của nhà thê tử ta, làm sao ta biết được chi tiết chứ?"

Lâm Thành chu môi, đám đồng liêu đang nghe lén bên cạnh hạ những đôi tai mệt mỏi xuống.

Tạ Tuân chậm rãi ăn món ăn thơm phức, giọng điệu bình thản nói: "Ta cũng chỉ là hàng ngày giúp phu nhân nếm thử món ăn mà thôi."

... Mà, thôi?

Ngửi mùi thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi trong cả căn phòng, nhìn những món ăn phong phú ngon lành trước mặt Tạ Tuân, mọi người đồng loạt "hừ" một tiếng trong lòng.

Chiều hôm đó, cung nữ nhỏ ở nhà bếp đang rửa đũa, kinh ngạc "ủa" một tiếng, khẽ nói với tỷ muội bên cạnh: "Răng của Đông cung đại nhân thật tốt, ngươi xem đôi đũa tre này, lại còn cắn ra dấu răng."

Khi Tạ Tuân tan ca trở về, vừa bước vào cổng viện liền thấy nơi Khương Thư Yểu thường ngồi hóng mát trong sân đặt một cái bàn.

Hắn đi lại xem, trên bàn toàn là công thức món ăn do Khương Thư Yểu viết.

Chữ viết lộn xộn, thiếu chân thiếu cánh.

Xem ra thật sự là không học vấn, chẳng hề phóng đại chút nào. Tạ Tuân bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt lên một tờ chậm rãi nhận chữ.

Hina

Lúc này Khương Thư Yểu từ nhà bếp nhỏ đi ra, tay bưng hai cái bát, phía sau còn theo hai đứa nhỏ, như mọc thêm một cái đuôi nhỏ.

"Tam thúc." Tạ Chiêu gọi to.

Tạ Tuân đặt tờ giấy xuống, gật đầu với nó, xoa xoa đầu tóc xù xù của nó: "Sao các con lại đến đây?"

Đây chẳng phải là câu hỏi thừa sao, đương nhiên là đến tìm tam thúc mẫu rồi.

Tạ Chiêu ấp úng một tiếng, không trả lời.

Trong lòng thầm nói, xin lỗi tam thúc, vị trí của người trong lòng con đã bị tam thúc mẫu chiếm mất rồi.

Khương Thư Yểu đặt bát trong tay xuống, cảm thán nói: "Bọn chúng vừa mới làm xong bài vở hôm nay, hiếm khi rảnh rỗi, nên đã đến đây."

Chẳng trách từ già đến trẻ Tạ Quốc Công phủ đều văn chương xuất chúng, thì ra từ thời thơ ấu đã quản lý việc đọc sách nghiêm ngặt như vậy.

Vừa rồi Tạ Chiêu vừa nói xong, nàng giống như lão nãi nãi chỉ cần thấy cháu trai đọc sách là kêu vất vả, lập tức chạy vào bếp làm đồ ngon cho bọn chúng.

Trẻ con mà, đương nhiên phải ăn đồ ngọt rồi.

Khương Thư Yểu vốn định làm một món sữa tươi chiên, nhưng vì gần đây không có bánh mì nướng, sữa tươi chiên không có vụn bánh mì là không có linh hồn, nên nàng đã đổi cách làm khác.

Các bước đầu vẫn tương tự, đổ sữa vào nồi, thêm đường và bột năng từ từ khuấy đều, đến khi sữa đông đặc khó khuấy thì cạo hỗn hợp sữa đặc sánh dính vào bát để nguội.

130

Tiếp theo rang chín đậu nành, thêm đường nghiền thành bột. Bột đậu nành mịn nhẹ ngọt, dùng để làm bánh chẻ đường nâu hoặc là bánh lừa lăn đều rất ngon.

Khương Thư Yểu múc một muỗng thạch sữa dẻo, lăn qua bột đậu nành, bề mặt dính của thạch sữa phủ đầy bột đậu nành màu vàng nhạt là có thể thưởng thức, nhìn có vẻ thao tác đơn giản, nhưng hương vị chẳng kém chút nào.

Tạ Chiêu nhìn chằm chằm, thấy vậy vội vàng giơ tay, Khương Thư Yểu đưa thìa cho nó, nó lập tức vui vẻ cho thạch sữa vào miệng.

Bột đậu nành tươi mát thơm ngọt, cắn vỡ lớp vỏ bên trong nhân ướt mềm dính răng, dẻo dẻo, nhai có mùi thơm sữa đậm đà.

"Ừm~" Tạ Chiêu gật đầu: "Tam thúc mẫu thật giỏi, lần sau con cũng muốn trù nương làm sữa bò như vậy cho chúng con ăn." Vừa nói vừa giơ thìa tiếp tục múc thạch sữa ăn.

Tạ Diệu đứng bên cạnh nhìn, thân thể nó yếu ớt, tính cách cũng cực kỳ rụt rè, trầm lặng ít nói, Khương Thư Yểu không chủ động mời nó ăn, nó sẽ không nũng nịu đòi hỏi.

Theo lý mà nói trẻ con ốm yếu càng nên được yêu chiều, nhưng thực tế mọi người dễ chú ý đến Tạ Chiêu hoạt bát đáng yêu hơn, ngay cả Từ thị, cũng sẽ vừa xót xa Tạ Diệu vừa dành cho Tạ Chiêu thêm một phần sủng ái.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 127



Khương Thư Yểu thấy Tạ Diệu im lặng đứng bên cạnh không nói gì, kéo nó lại gần mình, hỏi: "Muốn ăn không?"

Tạ Diệu chớp chớp mắt, nhìn ca ca rồi lại nhìn món ngọt làm từ sữa bò, khẽ gật đầu.

"Vậy sao không mở miệng?"

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Diệu gầy gò, khiến đôi mắt trong veo như quả nho đen trông càng tròn to hơn vài phần, nó thắc mắc nhìn Khương Thư Yểu, không hiểu ý của nàng.

Khương Thư Yểu xoa xoa đầu nó, đưa thìa cho nó, nó khẽ nói tiếng cảm ơn, lịch sự múc thạch sữa.

"Lần sau phải học cách mở miệng, biết không?" Nàng dịu dàng khuyên nhủ.

Tạ Diệu còn chưa kịp gật đầu, Tạ Tuân đột nhiên lên tiếng: "A Diệu bẩm sinh rụt rè, không cần ép nó phải hoạt bát vui vẻ như A Chiêu."

Khương Thư Yểu nghe vậy liền phản bác: "Ta không ép nó hoạt bát, ta chỉ cảm thấy nó như vậy rất dễ bị người khác bỏ qua."

Tạ Tuân nhíu mày: "Nó là con trai trưởng của đại phòng, làm sao có người bỏ qua nó chứ, nàng lo lắng quá rồi."

"Ta không có ý trách móc ai, ta chỉ cảm thấy nó như vậy không tốt lắm." Nhất là khi đại ca còn là một mặt trời nhỏ miệng ngọt dính người.

Khương Thư Yểu thầm thở dài: "Thôi, ta chỉ nói miệng thôi, ta cũng không hiểu gì về cách dạy con, chỉ là sợ nó vì không thích nói chuyện mà bị người ta bỏ qua ý nghĩ của mình, dù sao không phải ai cũng sẵn lòng lúc nào cũng đoán tâm tư của trẻ con."

Tạ Tuân ngồi xuống bên cạnh nàng, lại nói: "Chắc là không đâu." Tạ Diệu chính là bảo bối được mọi người trong Tạ Quốc Công phủ nâng niu sợ tan trong lòng bàn tay mà.

Khương Thư Yểu quan sát hai huynh đệ. Tạ Diệu vừa chú ý đến cuộc nói chuyện của họ, vừa từ từ ăn món ngọt; còn Tạ Chiêu thì thoải mái, hoàn toàn không quan tâm họ nói gì, tự mình ăn ngon lành, khuôn mặt bánh bao phồng lên như một chú chuột hamster.

Tính cách hai huynh đệ hoàn toàn đi hai thái cực.

Nàng đột nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ: "Ta thấy tuy A Diệu ăn không nhiều, ăn cũng chậm, nhưng bình thường ăn uống vẫn rất ngoan, không đến nỗi gầy yếu như vậy chứ."

Tạ Tuân vẫn đang suy nghĩ về câu nói tùy miệng của Khương Thư Yểu vừa rồi, nghe vậy đáp: "Nó từ nhỏ đến lớn đều lớn lên trong nồi thuốc, thuốc có ba phần độc, uống nhiều sẽ hại dạ dày, nó vốn không thích ăn uống, chỉ là mỗi lần trước mặt nàng mới có chút khẩu vị mà thôi."

Hina

"Ừm?" Khương Thư Yểu hơi mở to mắt, kéo Tạ Diệu lại gần mình: "Thế này là nể mặt tam thúc mẫu sao?"

Loại quái vật thích cho ăn như nàng được khẳng định, tất nhiên là vô cùng vui vẻ.

131

Tạ Diệu rất hiếm khi được người khác ôm thân mật như vậy, mỗi lần Tạ Tuân bế cao lên chỉ có Tạ Chiêu, lão phu nhân ôm vào lòng gọi cháu ngoan cũng chỉ có Tạ Chiêu, ngay cả Từ thị, cũng vì nó thể yếu mà cẩn thận chăm sóc, rất ít khi ôm nó.

Lông mi Tạ Diệu khẽ run, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tam thúc mẫu nấu ăn ngon."

Trong nháy mắt tim Khương Thư Yểu đã tan chảy, không nhịn được v**t v* gò má gầy của nó.

Bên kia Tạ Chiêu đã cạo sạch đáy bát, đặt thìa xuống nói: "Tam thúc mẫu, càng ăn càng đói."

Khương Thư Yểu bị nó chọc cười, sai bảo Bạch Chỉ: "Đi bưng cháo đang nấu trong bếp ra đây."

Bạch Chỉ vâng dạ, dẫn các nha hoàn vào bếp bưng cháo.

Bữa tối Khương Thư Yểu cũng không muốn về phòng ăn nữa, tiết trời đầu hạ, ăn cơm trong sân thư thái thoải mái hơn trong phòng nhiều.

Các nha hoàn bày cơm lên, một nồi cháo, bốn cái bát, bữa tối đơn giản như vậy.

Là người một ngày không làm món ngon sẽ thấy khó chịu, Khương Thư Yểu sớm đã bày một dãy đồ muối và vại tương tự làm bên cạnh nhà bếp nhỏ, những việc như làm trứng bắc thảo và muối trứng vịt tất nhiên cũng không quên.

Trứng bắc thảo làm theo cách thủ công dễ thất bại hơn cách thông thường nhiều, làm ra cũng hơi loãng một chút, nhưng ưu điểm là nguyên liệu đơn giản và không chứa chì.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 128



Hôm nay nàng lấy ra một quả trứng bắc thảo bóc vỏ, thấy bên trong trứng vịt đã đông đặc, liền hứng chí nấu nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo này.

Tạ Tuân chưa từng thấy uống cháo mà đặt trực tiếp nồi đất lên bàn, hắn nhìn cái bát không trong tay, lại nhìn nồi đất đang bốc hơi nóng, nhất thời hơi ngớ người.

Khương Thư Yểu múc cháo cho hai đứa nhỏ, rồi múc cho mình một bát liền cúi đầu ăn.

Tạ Tuân bị lờ đi, vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn định tiến lên múc cháo cho hắn không cần hầu hạ, thầm lặng kéo tay áo tự múc cho mình một bát.

Hina

Cháo nấu trong nồi đất thơm mềm hơn cháo nấu thông thường, gạo trong suốt mềm nhừ, trên mặt cháo rắc hành lá xanh mướt, thịt nạc thái hạt lựu hòa quyện giữa các hạt gạo, những miếng trứng bắc thảo màu nâu xanh đặc biệt nổi bật.

Tạ Tuân lần đầu tiên thấy trứng bắc thảo, hỏi: "Đây là vật gì?"

Khương Thư Yểu giải thích cho hắn một lượt về cách làm trứng bắc thảo, Tạ Tuân nghe xong có chút ngạc nhiên, rất tò mò về vị của trứng bắc thảo.

Múc một thìa cháo thịt nạc trứng bắc thảo vào miệng, gạo cực kỳ mềm dẻo, được nấu trong nồi đất như muốn tan chảy ra vậy, thịt nạc tươi thơm, hơi dai, vì có thêm sợi gừng và hành lá, nên không có chút mùi tanh nào.

Mùi thơm đặc biệt của trứng bắc thảo khiến cháo có một vị đậm đà nhẹ nhàng, gạo cũng có vị thơm mềm mịn tươi ngon, có thêm vài phần vị kiềm thơm đậm đà lâu tan hơn cháo thông thường.

Không phải ai cũng có thể chấp nhận được vị của trứng bắc thảo, nhưng trứng bắc thảo nấu trong cháo thịt nạc trứng bắc thảo lại khác, cháo gạo làm dịu đi vị k*ch th*ch đắng chát của trứng bắc thảo, chỉ còn lại hương vị trứng vịt mềm mại lâu tan.

Phần lòng trắng của trứng bắc thảo dai và thơm nhẹ, lòng đỏ mềm nhão thơm ngon, kết hợp với cháo gạo trắng nhạt ngọt thơm rất phù hợp.

Hắn khen ngợi: "Đây là lần đầu tiên ta được ăn mùi vị này, khó mà nói rõ hương vị, mùi thơm đậm đà trứng bắc thảo để lại thật là lưu luyến không thôi."

Khẩu vị thúc cháu tương tự, Tạ Tuân thích, hai đứa nhỏ cũng sẽ không ghét.

Tạ Diệu im lặng uống cháo dọc theo mép bát, cháo nấu mềm tan, vào miệng không cần nhai nhiều, một ngậm đã tan ra, chỉ còn lại thịt nạc tươi thơm và trứng bắc thảo vị kiềm, một cắn, hương thơm đậm đà từ từ tỏa ra trong miệng.

Trên mặt nó lộ ra nụ cười thoải mái, chậm rãi ăn uống.

132

Tạ Chiêu thì khác, trong lòng nó dường như không có thứ gì là không ngon, không đợi thổi nguội đã nhét vào miệng, thừa lúc nóng uống cháo, ngay cả hành lá cũng tươi mát ngọt ngào.

Khương Thư Yểu thấy vậy vội vàng ngăn lại: "Đừng quá gấp gáp, ăn quá nóng không tốt cho cơ thể."

Tạ Chiêu nhìn Khương Thư Yểu với vẻ mặt tủi thân, ngoan ngoãn giảm tốc độ.

Tạ Chiêu ăn xong hai bát, Tạ Diệu mới vừa vừa ăn hết nửa bát.

Nồi đất nấu nhiều, bốn người ăn dư dả, mọi người ăn no uống đủ vẫn còn gần nửa nồi.

Cháo thịt nạc trứng bắc thảo bổ phổi dưỡng dạ dày, uống một bát dạ dày ấm áp, cả người đều thoải mái, kết hợp với không khí trong lành trong sân và ánh hoàng hôn vừa mới lặn, thật là thư thái.

Tạ Chiêu kiễng chân nhìn vào nồi, nũng nịu với Khương Thư Yểu: "Tam thúc mẫu, nửa nồi cháo này có thể cho con mang về không?"

Không ngờ Khương Thư Yểu lập tức từ chối: "Trẻ con ít ăn trứng bắc thảo."

Tạ Chiêu chu môi.

Khương Thư Yểu tiếp tục nói: "Lần sau làm cho các con cháo tôm tươi hoặc cháo cá phi lê sống, muốn uống cháo có gì khó đâu."

Tạ Tuân đang định trêu chọc Tạ Chiêu vài câu, khóe mắt liếc thấy Tạ Diệu, nhớ lại lời Khương Thư Yểu vừa nói, đưa ánh mắt về phía nó.

Tạ Diệu hôm nay hiếm khi ăn hết một bát nhỏ cháo, phải biết bình thường chỉ uống nửa bát nhỏ cũng phải khuyên mãi mới ăn.

Tạ Tuân lên tiếng quan tâm: "A Diệu có ăn no quá không?"

Tạ Diệu còn đang nghe ca ca hẹn với Khương Thư Yểu thời gian xuống bếp lần sau, không ngờ Tạ Tuân lại mở lời nói chuyện với mình, lắc lắc đầu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 129



Lại nhớ ra Khương Thư Yểu khuyên nó nói nhiều hơn, bèn nói: "Không no, no rồi."

Tạ Tuân gật đầu, trong lòng ngạc nhiên, hóa ra A Diệu không phải là ăn rất ít, phần lớn thời gian có lẽ là không ăn được món hợp ý.

Khương Thư Yểu và Tạ Chiêu hẹn thời gian nấu cháo lần sau, nghe Tạ Diệu trả lời, cười nói: "Không tệ nhỉ, lại ăn được một bát nhỏ, A Diệu của chúng ta chỉ cần tiếp tục duy trì lượng ăn này, không lâu nữa sẽ lên cân thôi."

Khương Thư Yểu giúp nó lau lau khóe miệng: "Trẻ con vẫn nên có chút thịt mới tốt chứ."

Tạ Chiêu chen vào: "Tam thúc mẫu đang khen con phải không?"

Khương Thư Yểu cười ha ha, chọc trán nó: "Đúng đúng đúng."

Tạ Diệu nhìn cảnh này, không biết chưa phát giác bị lây nhiễm, mím khóe miệng ngại ngùng cười, mắt to sáng lấp lánh.

Tạ Tuân chuyển ánh mắt từ Tạ Diệu sang mặt Khương Thư Yểu.

Có lẽ đối với A Diệu mà nói, không chỉ là vì món ăn hợp ý, mà còn nhiều hơn là vì người nấu ăn hợp ý?

Ngày hôm sau, sau khi vấn an lão phu nhân xong, Khương Thư Yểu vừa ra khỏi Thọ Ninh Đường đã bị Từ thị gọi lại.

"Tam đệ muội." Từ thị uyển chuyển bước tới, nàng ấy đã ba mươi hai tuổi, nhưng năm tháng chưa để lại nhiều dấu vết trên gương mặt.

Từ thị rất ít khi chủ động bắt chuyện với Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu hơi ngạc nhiên, dừng bước nhìn nàng ấy.

Nàng ấy cười dịu dàng như thường lệ: "Có thể mời đệ muội đến viện của ta nói chuyện được không?"

Khương Thư Yểu do dự một chút, gật đầu đồng ý.

Nha hoàn vén rèm, Chu thị từ trong phòng bước ra, nghe lỏm được mấy câu đối thoại của hai người, nhíu mày nhìn họ.

Chu thị này, tính cách rất phù hợp với diện mạo của nàng ta, lông mày sắc sảo, tính tình mạnh mẽ sôi nổi, nhưng lại cố làm ra vẻ hiền lành đoan chính, cố gắng tiếp cận Từ thị, một từ để miêu tả chính là "gượng gạo".

"Đại tẩu, đệ muội." Nàng ta nhướng một bên mày: "Hai người lại thân thiết như vậy từ bao giờ?"

Từ thị sắc mặt không đổi, dịu dàng đáp: "Tẩu tử đệ muội tự nhiên phải cố gắng thân thiết."

Chu thị khinh thường "hừ" cười một tiếng, không đếm xỉa đến sự hiện diện của Khương Thư Yểu, nói thẳng: "Giả bộ, giữa tẩu và muội có bao giờ thân thiết đâu."

133

Từ thị nói: "Đệ muội không cần như vậy." Với vẻ mặt không muốn so đo nhiều với Chu thị.

Chu thị như đ.ấ.m vào bông, đột nhiên cảm thấy vô vị uất ức, nhưng qua bao nhiêu năm đã quen rồi, trừng mắt nhìn Từ thị, lại nhìn chằm chằm Khương Thư Yểu vài lần, bĩu môi, hùng hổ bỏ đi.

Hina

"Tính nàng ấy vốn như vậy, đầy gai góc, quen rồi sẽ tốt thôi." Từ thị vừa dẫn Khương Thư Yểu đi về phía đại phòng, vừa nghiêng đầu nói.

Khương Thư Yểu không ngờ Từ thị lại là người nói xấu sau lưng người khác, kỳ lạ nhìn nàng ấy.

Từ thị biết nàng nghĩ gì, không muốn giải thích, hai người im lặng đến đại phòng.

Khương Thư Yểu ngồi xuống, nhìn Từ thị chậm rãi rót cho mình một chén trà, cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Đại tẩu gọi muội đến có chuyện gì sao?"

Nụ cười dịu dàng của Từ thị trở nên hơi gượng gạo, thở ra một hơi, nói: "Đệ muội thẳng thắn, ta cũng không vòng vo nữa. Thật không giấu giếm, ta có việc muốn nhờ đệ muội giải đáp.

Nhưng trước đó, ta nên xin lỗi đệ muội trước."

"Hả?" Khương Thư Yểu đang chăm chú thèm thuồng nhìn các loại bánh trái trên bàn, nghe câu này giật mình, rời mắt khỏi bánh trái.

"Đại tẩu có ý gì?" Vô cớ xin lỗi nàng, khiến nàng có cảm giác Từ thị muốn nhờ nàng làm một việc lớn.

Từ thị có vẻ hơi ngượng ngùng: "Ta từng có thành kiến với đệ muội, cố ý xa lánh, thậm chí quản hai đứa trẻ không cho chúng đến viện của đệ muội, sau đó dần dần hiểu ra là bản thân mình hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp."

Khi xưa không biết Tương Dương Bá phủ làm sao thuyết phục được Hoàng hậu, có ý để người ban hôn cho Khương Thư Yểu và Tạ Tuân, nếu Hoàng hậu ban hôn, muốn hòa ly đâu phải chuyện đơn giản. Tạ Tuân bất đắc dĩ cứng rắn cầu hôn Khương Thư Yểu trước khi bị ban hôn, Từ thị với tư cách là đại tẩu, không khỏi có nhiều chê bai đối với đệ muội Khương Thư Yểu có tiếng tăm cực kỳ xấu này.
 
Back
Top Bottom