Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 350



"Ta nói Mạc Bắc."

Động tác lên ngựa của Chu thị khựng lại, hồi lâu không lên tiếng.

Tạ Lang bước lại gần, đế giày giẫm trên cành cây, phát ra tiếng răng rắc nhẹ: "Phải không?"

Chu thị hít sâu một hơi, quay đầu nói: "Không liên quan đến chàng." Nàng ấy lanh lẹ nhảy lên ngựa: "Ta muốn hay không muốn, có gì khác biệt?"

357

Tạ Lang đứng trước ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Những ngày này ta đã suy nghĩ rất nhiều."

Chu thị không hứng thú quay mặt đi.

Trên mặt Tạ Lang thoáng qua một tia đắng cay, đáp lời nàng ấy vừa rồi: "Có khác biệt.

Bảy năm trước nàng gả cho ta rồi vứt bỏ hết mọi thứ của Mạc Bắc, học theo nữ nhân kinh thành, trở nên chẳng còn giống nàng chút nào. Ta chưa từng hỏi nàng vì sao phải thay đổi, cũng chưa từng nghĩ kỹ vì sao sau này nàng lại khác hẳn nàng ở Mạc Bắc năm xưa. Trước đây ta nghĩ, chủ mẫu cao môn luyện đao tập võ không hợp lẽ thường, nàng vào kinh sau đổi khác cũng bình thường." Y nghĩ đến Khương Thư Yểu và Tạ Tuân, tự giễu cười: "Nhưng cả ngày xuống bếp hợp lẽ thường sao? Mở tiệm, mở phố ăn vặt hợp lẽ thường sao?

Nếu năm đó ta có thể hỏi nàng một câu, hoặc nàng có thể nói với ta một câu tâm tư của nàng, có phải chúng ta đã không trở thành dáng vẻ như hiện tại?"

Hina

Chu thị không đáp, Tạ Lang đứng trước ngựa chờ đợi.

Nàng ấy rất lâu không mở miệng, Tạ Lang hiểu được câu trả lời. Y gật đầu, lại nhắc lại đề tài vừa rồi: "Ta không muốn lặp lại vết xe đổ nữa, nên hôm nay ta đến hỏi nàng. Nàng muốn về Mạc Bắc không?"

*

Bất luận Tạ Tuân có đề xuất phương pháp dâng thực đơn lên Hoàng thượng hay không, Lâm thị đều định mở cửa hiệu bán đồ ăn chín và nước chấm, có chút tương tự như chuỗi cửa hàng đời sau.

Có thêm công việc mới, Khương Thư Yểu và Chu thị lại rơi vào bận rộn.

Nhưng Chu thị không còn hăng hái, tràn đầy sinh lực như trước nữa, thường xuyên nhào bột nhào bột rồi bắt đầu thất thần.

Trạng thái này không giống như khi nàng ấy mới bắt đầu đắm chìm trong thương tổn tình cảm, mà là một sự ngậm ngùi sâu sắc hơn.

Chu thị không muốn bộc bạch, Khương Thư Yểu cũng không cố ý hỏi, chỉ cố gắng dùng những thứ khác thu hút sự chú ý của nàng ấy.

Công thức mới, thực phẩm mới, cách nấu mới... thường khi gặp những thứ này, Chu thị sẽ thoát khỏi trạng thái ngậm ngùi, toàn tâm toàn ý tập trung vào học tập.

Hơn nữa không biết vì sao, nàng ấy luôn vô thức muốn học một số công thức nóng hổi cay nồng.

Ngày này, Chu thị đang ở tam phòng luyện tập món thịt dê ngâm bánh mì Khương Thư Yểu dạy mình, có nha hoàn vội vàng chạy vào.

Nha hoàn thở hổn hển nói gì đó bên tai Chu thị, lời chưa nói hết, bát sứ trên tay Chu thị rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai.

Nàng ấy nhấc váy lên, hoang mang chạy ra ngoài.

Khương Thư Yểu giật mình, vội vàng tiến lên hỏi nha hoàn: "Ngươi nói gì với tẩu ấy vậy?"

Nha hoàn cũng đang ngây người, nghe vậy vội vàng giải thích: "Nô tỳ không nói gì cả, nô tỳ chỉ nói cữu gia vào kinh, hiện giờ Quốc công gia đang tiếp đãi ngài ấy."

"Cữu gia?"

"Chu Đại tướng quân." Nha hoàn nói: "Chu Đại tướng quân vào kinh tấu chương."

Các nàng còn chưa hiểu rõ tình hình, Chu thị đã chạy như bay đến chính viện.

Nàng ấy gả vào kinh thành bảy năm, đã lâu không chạy sảng khoái như vậy.

Búi tóc tinh xảo bị chạy tán loạn, cổ áo vạt váy cũng có nếp nhăn.

Nàng ấy đứng ở cửa chính viện, mãi không có động tác.

Các nha hoàn tò mò nhìn nàng ấy, thấy dáng vẻ Chu thị khác thường ngày, âm thầm đoán xem hôm nay nàng ấy có gây náo loạn nữa không.

Chu thị chỉnh lại búi tóc, lại vuốt phẳng nếp nhăn, cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt đất một lúc.

Búi tóc cao áo váy lộng lẫy, thẳng tắp mà xinh đẹp, nàng ấy nhìn bóng mình, lại có cảm giác xa lạ.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói thô ráp hiếm khi nghe thấy ở kinh thành: "Được rồi, không cần tiễn nữa! Quốc công gia bảo trọng!"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 351



Người kinh thành, dù là võ tướng cũng là nho tướng tuấn mỹ, làm sao giống người trước mặt, cao lớn oai vệ, mặt đầy râu ria, trông như một con gấu đen to lớn.

Đi đường hùng hổ uy phong, khiến nha hoàn đi qua đều lùi tránh, rõ ràng chỉ là từ biệt, bàn tay to như cái quạt phe phẩy lên như muốn đánh người.

358

Chu thị thấy cảnh tượng này, không nhịn được bật cười, cười cười rồi nước mắt chợt trượt từ gò má xuống.

"Đại ca." Nàng ấy gọi.

Dáng người Chu Đại tướng quân khựng lại, định thần nhìn về phía Chu thị đứng không xa.

Hina

Mắt hắn ta trợn càng lúc càng to, khó tin mà mở miệng: "Tiểu muội?"

Sau khi Chu thị gả vào kinh thành, liên lạc với nhà ngoại dần dần ít đi. Kinh thành và Mạc Bắc cách nhau ngàn dặm, thư từ đi chậm, Chu gia cũng không phải là người có văn hóa, khó gửi nỗi nhớ vào giấy mực, chỉ có thể gửi cho nàng ấy một số lễ vật thổ sản của Mạc Bắc. Nhưng kinh thành phồn hoa, ăn mặc dùng độ cái gì cũng tốt hơn Mạc Bắc, đâu thiếu những lễ vật thổ sản họ gửi, nên về sau ngay cả lễ vật thổ sản cũng không gửi nữa.

Hai năm đầu Chu thị mới gả qua chính là lúc mê muội, Chu Đại tướng quân vào kinh tấu chương muốn đến thăm nàng ấy, kéo theo một đống đồ lớn nhỏ, bị người kinh thành âm thầm chê cười là nhà quê, Chu thị vừa giận vừa bực, lại phải cố nén tính tình, cứng rắn nhịn xuống.

Họ dù là hình dáng hay tính tình đều không hợp với kinh thành, trước kia người Chu gia chưa từng để ý những điều này, nhưng giờ đây tiểu muội quý báu của Chu gia đã gả đến kinh thành, tất phải suy nghĩ một hai vì tiểu muội.

Chu Đại tướng quân bảo trinh sát đi theo bên cạnh mình dò la một vòng tin tức, nghe nói tiểu muội bị những quý nữ chê cười ở yến hội đến nỗi nổi giận bỏ đi, liền đoán chắc là họ khiến nàng ấy mất mặt, giận rồi.

Chu Đại tướng quân nhìn xe ngựa của mình kéo theo đầy bụi đường, thầm thở dài một hơi, tiểu muội hẳn là không muốn gặp mình.

Quả nhiên, hắn ta đến phủ Quốc công Tạ bái kiến, Chu thị không đến gặp hắn ta.

Giờ đây mấy năm trôi qua, hắn ta học được bài học lần trước, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, nhưng không ngờ khoảnh khắc bước ra ngưỡng cửa, lại gặp Chu thị bảy năm chưa gặp.

Gần quê nhà sinh e ngại, huống chi là đối mặt với người thân nhiều năm chưa gặp.

"Đại ca, huynh định đi rồi sao?" Chu thị hỏi.

Chu Đại tướng quân gãi gãi đầu, không biết trả lời thế nào. Vừa mở miệng, đầy giọng phương Bắc: "Không vội, ngày mai mới khởi hành."

Tạ Quốc công từ phía sau bước ra, thấy Chu thị cũng có chút ngạc nhiên, nhưng ông vốn tính hiền lành, thấy tình hình liền nói: "Huynh muội các ngươi đã lâu chưa gặp, Chu Đại tướng quân đừng vội đi, chi bằng ở lại phủ ngồi thêm lúc nữa, huynh muội tâm sự."

Chu đại ca tự nhiên muốn tâm sự với tiểu muội, nhưng sợ tiểu muội không muốn mà lại không nỡ từ chối, bèn nói: "Không cần đâu..."

Chu thị lại nhanh chóng cắt ngang lời hắn ta: "Đại ca. Huynh ở lại đi, chỉ ngồi nửa canh giờ thôi."

Tạ Quốc công không quấy rầy huynh muội tâm sự nữa, nhường phòng khách cho họ.

Chu đại ca lại ngồi xuống chiếc ghế khách kia. Ghế làm công phu tinh xảo, dùng gỗ hoàng hoa lê, chạm khắc to đẹp, nhưng quả thật nhỏ quá, hắn ta thân hình võ vệ, ngồi trên đó rất là chật chội, cực kỳ không thoải mái, cảm thấy không hòa hợp ở đây.

Hắn ta ngẩng mắt nhìn Chu thị đối diện, trong mắt mang theo vài phần an ủi.

Tiểu muội và hắn ta chẳng giống nhau chút nào, trông có vẻ đoan trang trang nhã, chẳng khác gì tiểu thư khuê các lớn lên trong khuê phòng, trên người không thấy chút bóng dáng của cô nương lanh lợi năm xưa.

"Đại ca, những năm này nhà thế nào?" Chu thị mở miệng hỏi.

Chu đại ca nghe câu hỏi này thở phào nhẹ nhõm, ít nhất câu hỏi này hắn ta có thể trả lời. Hắn ta cười nói: "Đều tốt, đều tốt. Ngày tháng trôi qua thật nhanh, ta sắp được làm tổ phụ rồi, nhưng tên tiểu tử Lục ca muội vẫn chưa thành thân, hai mươi lăm tuổi rồi mà cả ngày vẫn chẳng có hình dáng gì, để trốn mẹ, đến biên thành ở luôn, muội nói mùa thu này ngựa béo dê béo, man tử lại không qua, hắn một dáng vẻ bảo vệ quê hương đất nước thật sự tưởng mẹ tin sao." Hắn ta vỗ trán: "Đúng rồi, Lão Lục còn bảo ta mang cho muội con d.a.o găm, nói là năm trước đoạt được từ Nhị hoàng tử man tử, ta một cước đá bay hắn luôn, ta nói tiểu muội chúng ta bây giờ là nhị phu nhân Tạ Quốc công phủ, muốn tặng lễ vật cũng phải tặng mấy thứ trâm cài đá quý chứ, tặng d.a.o găm là nghĩ thế nào, tên cẩu tiểu tử đó..."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 352



359

Thấy sắc mặt Chu thị không đúng, giọng nói của hắn ta càng lúc càng nhỏ, chữ cuối cùng đến cổ họng nuốt cứng xuống.

Hắn ta chẳng biết mình đã nói gì khiến Chu thị không vui, bàn tay to xoa xoa trên đùi: "Tiểu muội à... đừng giận, Lão Lục nói lần sau man tử lại xâm phạm, hắn sẽ đánh đến cung điện của bọn chúng, cướp hết đá quý gì đó về, toàn bộ cho muội đeo." Nói đến đây, lại thấy hành vi cướp đồ tặng muội muội nghe như bọn thổ phỉ, không đăng đối, ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, sợ để bọn hạ nhân nghe được mà cười nhạo Chu thị.

Chu thị cúi đầu thấp hơn, như thở không ra hơi, hồi lâu mới ổn định hơi thở, dịu dàng nói: "Đại ca đã dùng cơm chưa? Đói bụng không?"

Nàng ấy đột ngột chuyển đề tài, Chu đại ca sững người, thật thà đáp: "Chưa ăn, này không phải định về ăn với huynh đệ sao."

Hina

Chu thị gật đầu, ngón tay bấu bấu lòng bàn tay, bỏ qua lời hắn ta nói muốn về, nói: "Những ngày này muội đều đang học nấu nướng, vừa mới làm xong đồ ăn, giờ còn nóng đây, nếu đại ca không chê, muội bưng ra cho huynh nếm thử, huynh thấy thế nào?"

Chu đại ca cười hì hì: "Tiểu muội bây giờ nói chuyện ra dáng thật đấy." Nói xong mới tiếp lời Chu thị: "Được thôi. Đại ca sống bấy lâu nay vẫn chưa được ăn cơm muội nấu, chuyện này ta về kể cho bọn họ nghe, chắc chắn họ không tin đâu." Cứ theo tính nết bộp chộp của Chu thị, học được nghề bếp núc gì, Chu đại ca chẳng hy vọng gì.

Chu thị cười gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng.

Chẳng đợi bao lâu nàng ấy đã quay lại, phía sau theo một nha hoàn bưng mâm.

Chu thị lấy xuống từ trên mâm một bát to, nha hoàn liền hành lễ lui xuống.

Chu đại ca nhìn bát to trước mặt, ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Đây, đây, sao Tạ Quốc công phủ lại có bát to thế này?"

Chu thị không nhịn được bật cười: "Đây là tam đệ muội mua đấy, tam đệ ăn nhiều quá."

Chu đại ca ngơ ngác gật đầu, thầm than môn hộ vọng tộc cũng chẳng kiểu cách quý phái như tưởng tượng.

Lúc này một mùi thơm đậm đà mặn ngọt chui vào mũi, hắn ta hoàn hồn, nhìn vào trong bát.

Trong bát nổi những mẩu bánh trắng mềm, thịt dê băm màu nâu đỏ, miến trong suốt bóng mượt, như một tấm lưới mềm mại quấn bánh và thịt lại với nhau, giữa điểm xuyết hành lá rau mùi xanh biếc, canh trong mà đậm đà, trên mặt nổi váng dầu trong suốt lốm đốm, hương thơm bốc lên ngào ngạt.

Mũi hắn ta phập phồng, không chắc chắn nói: "Đây là thịt dê ư?" Ngửi thấy mùi thơm của thịt dê, đậm đà kéo dài, nhưng không có mùi tanh hôi thường thấy của thịt dê. Hương vị phong phú, trong vị ngon có ẩn chút cay, ngửi kỹ còn có mùi thơm của gia vị.

Chu thị đẩy đĩa nhỏ đựng tỏi đường và tương ớt đến trước mặt hắn ta, giải thích: "Đây là thịt dê ngâm bánh mì. Nhưng bánh mì muội đã bẻ vụn trước rồi, ăn như vậy tiện hơn. Đệ muội nói, bánh mì này phải để thực khách tự bẻ, bẻ thành cỡ hạt đậu nành, rồi mới đổ canh cho thực khách. Hoặc là cách ăn 'đơn hành', bánh mì và canh bưng ra hai bát riêng, bẻ bánh mì từng chút một vào canh mà ăn, ăn xong lại uống một bát canh đậm đà thơm ngon."

Chu đại ca lúc này mới nhận ra tiểu muội nhà mình dường như thật sự đã lắng lòng học nấu nướng, dù sao đi nữa, chỉ nhìn vẻ bề ngoài và mùi thơm thì bát canh này chắc chắn không khó ăn.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn Chu thị một cái, Chu thị chống cằm, mong đợi nhìn hắn ta.

Mặt canh mềm nhũn sền sệt, sương mù lượn lờ, thổi tan sương mù, mùi thơm tươi mát đậm đà phả vào mặt, hun người thư thái cả tâm hồn, mệt mỏi đều tan biến trong làn hơi nóng hổi này.

Hắn ta mong đợi cầm thìa lên, múc một thìa thịt dê ngâm bánh mì. Những mẩu bánh mì vụn dai mềm, hạt tuy nhỏ nhưng không rời rạc, thấm đẫm nước canh, ướt mềm mà không tan không nát, từng hạt thơm nồng. Sợi miến trong suốt long lanh treo bên cạnh thìa, lắc lư, mềm mại trơn mượt đến mức như đứt mà không đứt, không ngừng nhỏ giọt canh dê. Một thìa to đầy canh nước như vậy vào miệng, khó mà không phát ra tiếng ăn xì xụp.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 353



360

Thịt dê ngâm bánh mì ấm áp vừa vào miệng, Chu đại ca đã bị nước canh đậm đà ngon ngọt làm kinh ngạc. Vị ngon của thịt dê cực kỳ đậm đà, chạy loạn xạ trong bánh mì ngâm, sợi miến, một lớp vị canh dê đậm đặc lập tức k*ch th*ch vị giác.

Canh trong vị ngon, thịt dê nấu mềm nhừ, nhai mềm, từng miếng to to, béo mà không ngấy, mỡ đều đã nấu ra hết, có thể cảm nhận rõ ràng lớp mỡ cừu đậm đà béo ngậy trên bề mặt. Nuốt vào bụng rồi, vị ngon của canh dê vẫn còn vương vấn trên môi má. Lớp vỏ hạt bánh mì ngâm mềm nhũn, sợi miến vẫn còn dai, canh đậm thịt béo, tê cay mặn ngọt, hương vị kéo dài.

Lớp vị ngon này, cảm giác ấm áp này khiến người ta không nỡ ăn ngấu nghiến, mà từ từ thưởng thức bát canh dê thơm ngon đến tận xương tủy này theo mép bát.

Tinh túy và linh hồn của thịt dê xương dê đều hòa tan vào nước canh, nấu rất tốn công phu, dê mới thịt mổ kết hợp với hàng chục loại gia vị nấu chậm rãi, nấu cho đến khi xương tan ra, thịt dê nấu nhừ, nước đặc canh béo mới coi là nấu xong.

Chu đại ca xì xụp uống, vừa có miến vừa có canh, thật khó mà giữ được vẻ tao nhã.

Hina

"Còn có tỏi đường này, ăn kèm." Chu thị thấy hắn ta ăn ngon lành, nỗi buồn và uất ức trong lòng lập tức tan biến. Khó trách Khương Thư Yểu thích xem người ta ăn món mình nấu, nhất là người thân, thấy họ ăn ngon lành, bản thân cũng vô cùng sảng khoái.

Chu đại ca thấy cách ăn của mình không đẹp, nhưng không kìm được, ngượng ngùng gật đầu, gắp một đũa tỏi đường cho vào miệng.

Tỏi đường giòn tan, ăn vào vừa ngọt vừa cay, lập tức làm nhạt đi vị thịt dê trong miệng, khử tanh giải ngấy quả là một tay hảo thủ. Một tép tỏi đường vào bụng, Chu đại ca cảm thấy mình còn có thể ăn thêm một bát thịt dê ngâm bánh mì nữa.

Đến sau này bánh mì ngâm lâu, hút đẫm canh dê, sợi miến cũng đứt vụn ra, dùng thìa khuấy lên càng đặc sệt hơn, như cháo vậy, chất đầy đáy bát, nhìn thôi đã thấy no nê mãn nguyện.

Một bát to thịt dê ngâm bánh mì vào bụng, canh ở đáy bát cũng uống sạch sẽ, ăn xong bụng ấm áp, trán toát ra một lớp mồ hôi li ti, tứ chi đều thư giãn.

Chu đại ca ôm bụng, thoải mái thở dài một tiếng.

"Tiểu muội, muội giỏi thật. Năm đó muội nói tập võ, huynh đệ chúng ta đều tưởng muội đùa giỡn, kết quả muội học thành có thể đơn đả độc đấu với tất cả bọn tiểu tử ở Mạc Bắc; bây giờ muội lại nói muội học nấu nướng, ta còn tưởng muội chỉ nấu canh thôi, không ngờ lại có thể làm ra món thịt dê có hương vị thần tiên thế này."

Chu thị lắc đầu cười nhẹ: "Đâu phải tài năng của muội, đều là tay nghề muội học từ đệ muội cả."

Chu đại ca lúc này mới hậu tri hậu giác nếm ra mùi vị, hắn ta gãi gãi đầu, rất khó hiểu lẩm bẩm: "Đệ muội? Không đúng... Kinh thành này chẳng phải coi trọng quy củ nhất sao, còn có thể thịnh hành chuyện tiểu thư khuê các xuống bếp?"

"Làm gì có, kinh thành vẫn là kinh thành đó." Chu thị cúi đầu, khẽ nói: "Từ đầu đến cuối, thay đổi chỉ có mình muội."

Chu đại ca tâm tư thô thiển, không nhận ra sự ảm đạm trong cảm xúc của Chu thị, vỗ đùi nói: "Ta cứ nói mà." Hắn ta ăn sướng miệng rồi, người cũng thoải mái hơn, vừa chép miệng nhớ lại vị ngon vừa cảm thán.

"Món thịt dê nhúng bánh mì này quả thật ngon tuyệt, ăn vào lòng dạ ấm áp, chẳng giống món ở Mạc Bắc nhà ta chút nào. Món của nhà ta nấu tanh quá, còn món bán ở đường phố lại càng tanh hơn. Ta ăn thịt dê ở Mạc Bắc mà tưởng chừng muốn nôn mửa, đến kinh thành nhất định phải nếm thử đặc sản, nào ngờ đến rồi mới hay món ngon nhất vẫn là thịt dê."

Hắn ta dùng đũa chấm chút tương ớt vào miệng: "Còn cái này nữa, chính là vị này đây, vừa cay vừa nóng, uống với canh nóng cả người ấm ran, còn hơn cả uống rượu đốt." Hắn ta đặt đũa xuống: "Tiểu muội à, đây là tương gì vậy, hay là cho đại ca mang về một bình, như thế mùa đông cũng đỡ khổ sở, chẳng phải ngày ngày nhớ đến rượu nữa —"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 354



361

Lời hắn ta chợt ngưng bặt, bối rối nhìn Chu thị.

Nước mắt Chu thị cứ thế rơi xuống, đập vào mặt bàn, vỡ tan tành.

Gã nam nhân râu quai nón thô ráp quen thuộc bất giác cất giọng the thé, cẩn trọng tiến lại gần: "Tiểu... tiểu muội à, sao thế này?"

Cách biệt bảy năm, vậy mà chẳng khác gì khi xưa dỗ dành tiểu muội hay khóc nhè.

Chu thị lấy tay áo lau mắt qua loa: "Không có gì."

Nhưng Chu đại ca như đã quen với câu nói ấy của nàng ấy, không có gì tức là có chuyện, hắn ta vội vàng nói: "Là lỗi của ca ca, ca ca làm sai điều gì, ca ca sửa, đừng khóc nữa, mẹ thấy lại đánh ca ca mất." Câu nói trôi chảy ấy, không biết đã nói bao nhiêu lần, nói xong mới nhớ ra đây là kinh thành, mẹ làm sao thấy được.

Hắn ta đặt bàn tay to như cái quạt lên đầu Chu thị, vụng về xoa xoa hai cái, dịu dàng đến mức không giống như bàn tay đầy sẹo và chai sần.

Khi bàn tay chạm vào cây trâm lạnh giá và mái tóc búi cao gọn gàng, Chu đại ca mới chợt nhận ra, đây là kinh thành, thời gian xưa cũ đã trôi xa. Hắn ta thở dài: "Muội đã là người làm mẹ rồi, vẫn còn khóc lóc nữa."

Chu thị cũng cảm thấy ngượng ngùng, lau đi lau lại đôi mắt, như sợ để lại dấu vết nước mắt.

"Đại ca đừng nói bậy, muội đâu có khóc." Nghe đến hai chữ "Mạc Bắc." nước mắt cứ thế tuôn rơi, giờ đã bình tĩnh lại, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Nàng ấy cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, muốn vội vàng bỏ qua.

Chu đại ca rút tay về, im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài: "Những năm qua chắc Tiểu Thất nhà ta đã chịu nhiều ủy khuất rồi."

Kinh thành nơi này, hắn ta đến một lần có thể sợ đến vài năm.

Không thể phóng ngựa tự do, không thể xông pha chiến trận, không thể c** tr*n so tài võ nghệ, không thể cười to hét lớn...

Hắn ta vốn chỉ là buột miệng nói một câu, nào ngờ Chu thị vừa mới nén khóc bỗng nhiên lao vào lòng hắn ta.

Chu đại ca sửng sốt, tay chân luống cuống, cứng đờ cánh tay, không biết phải làm sao.

Hắn ta cúi đầu nhìn người trong lòng, chẳng khác gì tiểu muội bảy năm trước xuất giá ôm các ca ca khóc nức nở.

Chỉ là năm xưa nha đầu ấy, khóc lên thì giọng có thể làm tai người ta đau đến mấy ngày.

Hina

Chu thị bây giờ chỉ cúi đầu, không phát ra tiếng động nào, chỉ khi thấy đôi vai run rẩy dữ dội mới biết nàng ấy đang khóc.

Không biết phải trải qua bao nhiêu đêm khó khăn một mình, rơi bao nhiêu giọt lệ, mới có thể học được cách khóc mà không phát ra một tiếng động.

Chu đại ca buông lỏng cánh tay cứng đờ, chuyển sang nhẹ nhàng ôm lấy nàng ấy, dịu dàng vỗ về lưng nàng ấy.

Dù nàng ấy là mẫu thân của ai, thê tử của ai, nàng ấy mãi mãi là viên minh châu được cả Chu gia nâng niu trong lòng bàn tay.

Chu thị đã lâu không khóc thoải mái như vậy, khóc chưa được một lúc đã dừng lại.

Chu đại ca thấy nàng ấy ngừng khóc mới dám lên tiếng, lông mày dựng ngược, vỗ tay đánh "bộp" một cái, khiến chén sứ trên bàn kêu leng keng: "Ai làm muội tức giận! Có phải tên Tạ Nhị đó không!"

Chu thị không nói gì, Chu đại ca đã biết câu trả lời.

"Ta đã nói những tên công tử mặt trắng đó chẳng có đứa nào tốt cả, huống chi lại là công tử được nuôi dưỡng trong đại gia tộc." Khi xưa cả nhà huynh đệ đều không nỡ để Chu thị đi xa, nhưng nàng ấy cứ một mực chỉ có Tạ Nhị trong lòng trong mắt, khuyên thế nào cũng không được.

Những lời phàn nàn thừa thãi cũng không thốt ra được, nỗi đau lòng của Chu đại ca đều hóa thành cơn giận dữ đối với Tạ Lang.

Hắn ta đứng dậy, tức giận xắn tay áo: "Xem ta có lột da tiểu tử đó không, khi xưa miệng nói ngon ngọt, bây giờ vẫn để Tiểu Thất nhà ta chịu ủy khuất." Không hỏi nguyên do, không hỏi sự tình, chỉ cần Chu thị khóc, là lỗi của người khác, bao nhiêu năm qua chẳng thay đổi chút nào.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 355



362

Chu thị vội vàng kéo hắn ta lại, bất lực nói: "Đại ca..."

"Ta biết muội sẽ ngăn ta mà, ôi, rốt cuộc muội thấy tên nhóc đó có gì tốt chứ, chẳng phải chỉ là mặt mũi đẹp đẽ một chút, đầu óc thông minh một chút, biết đọc sách một chút thôi sao?" Hắn ta không muốn ngồi xuống nữa: "Hôm nay ta nhất định phải đánh hắn một trận."

Chu thị không ngăn được hắn ta nữa, đành nói: "Huynh đánh chàng rồi, muội phải làm sao?"

Chu đại ca sững người: "Làm sao là sao?"

"Muội còn ở lại Tạ gia nữa không?"

Hắn ta buột miệng nói: "Đương nhiên là không ở nữa, theo đại ca về nhà!" Nói xong mới nhận ra, Chu thị không giống như những nữ nhân bình thường có thể dễ dàng về nhà ngoại, nhà ngoại của nàng ấy ở tận Mạc Bắc xa xôi, dù là đi về cũng phải mất mấy tháng.

Hắn ta ngừng lại, bứt rứt xoa xoa đầu: "Hắn bắt nạt muội thế nào?"

Chu thị im lặng một lúc, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ đơn giản: "Nạp thiếp."

Cơn giận của Chu đại ca vừa mới dập tắt lại bùng lên, hắn ta trợn tròn mắt, khó tin: "Hắn dám?! Hôm nay ta nhất định phải đánh gãy chân hắn, không được, không được! Muội đi, muội theo ta về nhà, ai muốn ở với hắn thì ở, con gái Chu gia ta không thể chịu ủy khuất này!"

Hắn ta kéo Chu thị đi ra ngoài, bị Chu thị nhẹ nhàng giằng ra.

"Đại ca, không có quy tắc như vậy đâu."

Dù hắn ta đang nóng giận, nhưng cũng cố gắng nén lửa giận đứng yên lắng nghe Chu thị nói.

Hina

"Có ai nói cưới con gái Chu gia rồi thì không được nạp thiếp không? Có ai nói cưới muội rồi thì phải yêu muội một đời một kiếp không?" Chu thị rũ mắt: "Hơn nữa, đi, đâu có dễ dàng như vậy? Muội là ngoại mệnh phụ, là nhị phu nhân Tạ Quốc Công phủ, còn có một đứa con gái bảy tuổi, từ khi muội về kinh, mọi thứ đều không cho phép muội tùy hứng nữa."

Hai chữ "con gái" khiến Chu đại ca lập tức bình tĩnh lại, phải rồi, nếu Chu thị không có con gái, nhiều lắm là hoà ly về Mạc Bắc, nhưng bây giờ có một đứa con gái, việc này quả thật khó xử. Nữ nhân sau khi xuất giá, điều có thể dựa vào nhất chính là nhà ngoại, nếu Chu thị ly hôn với Tạ Nhị, cháu gái xuất giá cũng dễ bị bắt nạt.

Hắn ta là một gã nam nhân vai u thịt bắp, bị một câu nói của Chu thị làm cho sốt ruột đến mức dậm chân.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hắn ta nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Hay là ta vẫn cứ đánh hắn một trận?"

Chu thị bất lực cười: "Đại ca, không cần đâu. Huynh xem bây giờ muội cũng sống rất vui vẻ, mỗi ngày đều được học nấu ăn, xuống bếp, luyện võ, lúc rảnh rỗi ở bên con gái, cũng chẳng gặp chàng, ngay cả phiền lòng cũng tiết kiệm được."

Chu đại ca nhíu mày không nói gì.

"Chỉ là nhiều năm không gặp người nhà, nên có chút trẻ con, chịu chút ủy khuất là muốn khóc, khóc xong rồi thì không sao nữa." Nàng ấy lấy lại tinh thần: "Mấy hôm trước muội làm nhiều loại tương lắm, huynh mang hết về nếm thử, còn có thịt muối, lạp xưởng gì đó, cũng mang về chút. Qua một thời gian nữa thương đội Lâm gia đi lên phía Bắc, muội sẽ bảo họ mang thêm nhiều thứ nữa."

Nàng ấy có thật nhiều điều muốn nói, dường như nói mãi không hết: "Còn có thực đơn muội tự mình nghiên cứu, tuy không tính là mỹ vị gì, nhưng cũng mới lạ, muội sẽ bảo người mang theo, huynh về bảo đầu bếp thử làm. Huynh và các huynh đệ cũng nên ít uống rượu thôi, đừng lấy chuyện làm ấm người ra để lừa muội, muội có mang theo tương ớt, lúc nào nấu canh thì cho vào, uống xong đảm bảo ấm người."

Chu đại ca giọng ồm ồm: "Biết rồi, biết rồi."

Chu thị dặn dò tiễn đại ca ra cửa, bóng dáng hai huynh muội dần khuất xa, Tạ Lang mới từ sau góc tường bước ra, đứng lặng nhìn về phía cổng viện vắng lặng, hồi lâu không nói gì.

363

Vầng trăng treo lơ lửng trên thiên cung dần tròn đầy, tiết Trung thu sắp đến. Ánh trăng trong trẻo tinh khiết, mây nhẹ phiêu diêu, hào quang như lụa như sương phủ khắp trần thế, hòa quyện cùng đèn lồng ấm áp trên phố dài tựa rồng lửa.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 356



Thai của Lâm thị đã lớn, bụng tròn vo, phải chống lưng mới thấy thoải mái đôi chút. Nhưng bà vẫn bước đi nhẹ nhàng, thân hình linh hoạt len lỏi giữa đám đông.

Chu thị theo sát bên cạnh, phụ trách mở đường cho bà giữa đám người chen chúc.

Người trên phố ăn uống đã quen cảnh này, thấy Lâm thị đến, liền bưng bát tre tự động nhường đường, vui vẻ chào hỏi: "Lâm quản sự lại đến tuần tra rồi."

Những kẻ mới đến rất ngạc nhiên, nhìn bóng dáng Lâm thị nói: "Lâm phu nhân dù sao cũng là quý nhân, đang mang thai lại đi lại nơi đây, lỡ có kẻ gây sự, làm thương tổn nàng thì sao?"

"Ngươi lo xa rồi." Thực khách dùng cằm chỉ vào Chu thị đang lạnh lùng nhíu mày bên cạnh Lâm thị: "Ngươi thấy vị kia chăng? Nghe đồn là ái nữ của Đại tướng quân, võ công cao cường, mấy ngày trước có kẻ gây sự, nàng nổi giận, dùng một cây sào tre đánh cả chục người vào tận y quán."

Thực khách mới đến hít một hơi lạnh, nhìn bóng dáng Chu thị và Lâm thị dần xa khuất, bối rối xoa xoa đầu: "Chuyện gì thế này? Mới chỉ hai năm không về kinh thành mà đã thay đổi hết rồi."

Chu thị vẫn lạnh lùng, không nói lời nào.

Lâm thị có chút áy náy, yếu ớt lên tiếng: "Hôm nay là lần cuối cùng rồi, sắp đến Trung thu mà, ta chỉ ra ngoài xem một chút thôi, sau đó sẽ an tâm ở nhà dưỡng thai."

Chu thị hừ một tiếng: "Lần trước có kẻ gây sự suýt làm thương tổn người, người cũng nói như vậy."

Lâm thị cười gượng vài tiếng, vội vàng chuyển đề tài: "À, cô nói Yểu Yểu làm bánh gì cho Trung thu ấy nhỉ?"

"Bánh trung thu." Chu thị nhanh chóng bị dẫn dắt, dùng tay so đo hình dáng giải thích cho bà: "Tròn tròn, trên mặt có ép hoa, lấy ý nghĩa đoàn viên trong Trung thu."

Lâm thị làm bộ chăm chú lắng nghe, trong lòng suy nghĩ bay bổng, toan tính xem làm thế nào để kiếm được món lớn nhờ bánh trung thu.

Đầu phố cũ đèn đuốc rực rỡ, náo nhiệt phi thường, phố mới cũng không kém.

Chợ búa vẫn chưa sửa sang xong, nhưng các quầy ăn đã được sắp xếp gọn gàng, dựng lều để phòng khi mưa xuống chưởng quầy có chỗ trú.

Hina

Rượu thơm chẳng sợ ngõ sâu, trong nghề ẩm thực, điều quan trọng nhất vẫn là hương vị. Món đậu phụ xiên nước gà béo ngậy dần dần nổi tiếng, trước quầy ăn không còn vắng vẻ nữa.

Tiểu Hoa đứng trên ghế đẩu, thành thạo múc một bát nước gà, rưới nước tỏi, rắc hành, động tác nhanh nhẹn.

Thực khách qua lại đã quen thuộc, không vì tuổi nàng ấy còn nhỏ mà nghi ngờ hương vị món đậu phụ xiên nước gà.

Có người ngồi xuống bàn, ân cần hỏi: "Tiểu Hoa, bà Hồ đâu rồi?"

Tiểu Hoa một tay một bát lớn, đặt món đậu phụ xiên nước gà trước mặt thực khách, vừa bận rộn vừa đáp lời: "Mấy ngày này trời mưa, ngoại tổ mẫu bị cảm lạnh, tối không ra bày quầy nữa." Nói đến đây, nàng ấy cất cao giọng: "Nhưng mọi người đừng lo, nước gà và đậu phụ xiên gì đó, đều do ngoại tổ mẫu làm, hương vị không thua kém đâu."

Nàng ấy vừa xoay người, suýt đụng phải người khác, chưa kịp nhìn rõ đã theo bản năng cúi người xin lỗi.

Có người đỡ nàng ấy dậy, nàng ấy ngẩng đầu, thấy dung mạo người trước mắt thì có chút ngạc nhiên.

Chẳng phải đây là vị quý nhân mấy ngày trước đến đây ăn món đậu phụ xiên nước gà sao?

Lão phu nhân tuổi đã cao, không thích ồn ào, càng không thích đi lại, ngày thường chỉ tụng kinh niệm Phật trong Thọ Ninh Đường, ngay cả đi lại trong sân cũng không muốn.

Nhưng thấy Trung thu sắp đến, bà ấy ngồi trong Thọ Ninh Đường, chợt cảm thấy căn phòng rộng lớn này có phần quá lạnh lẽo.

364

Từ thị có bốn con trai, hai đứa lớn đang học ở thư viện, hai đứa nhỏ cũng suốt ngày theo tiên sinh, không thích đến chỗ bà ấy. Nhị phòng thì có nhiều con, nhưng Tạ Sênh văn tĩnh ít lời, mỗi ngày sau khi thỉnh an liền tìm nơi yên tĩnh đọc sách, các cô nương con thứ e dè nhìn lại khiến người ta phiền lòng, Tạ Lý, Tạ Lang, Tạ Tuân đều làm quan ở triều, bận rộn đến mức ngay cả thỉnh an cũng không còn. Vì vậy bà ấy một mình ở trong Thọ Ninh Đường, mỗi ngày chỉ có Từ thị đến thăm hỏi sớm tối.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 357



Bà ấy vốn đã quen với sự lạnh lẽo này, nhưng hôm nay nhìn vầng trăng tròn trong trẻo ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến cảnh náo nhiệt trên phố ăn uống ngày ấy.

Đèn đuốc trên phố dài, sương ấm đêm thu, bà ấy ngắm trăng, cuối cùng vẫn gọi ma ma đưa mình ra khỏi phủ.

Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ, nhưng trưởng thành hơn trẻ cùng trang lứa nhiều, khi các cô nương con thứ trong phủ còn đang cãi vã khóc lóc vì một bông hoa ngọc, nàng ấy đã biết cách quản lý tốt quầy ăn.

Nàng ấy cởi tấm vải trên vai xuống, nhanh nhẹn lau lại cái bàn vốn đã sạch sẽ: "Mời bà ngồi, dùng gì ạ?"

Hôm nay thực khách đông, lão phu nhân không được tự nhiên, nhìn sang ma ma.

Ma ma liền nói thay bà ấy: "Hai bát đậu phụ xiên nước gà, không cay, ít nước tỏi."

Lúc này đám thực khách vừa rồi ăn xong trả tiền đồng rời đi, lão phu nhân lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.

Tiểu Hoa bưng bát đến, lão phu nhân nhân cơ hội hỏi: "Ngoại tổ mẫu cháu bị cảm lạnh có nặng không?"

Tiểu Hoa lắc đầu: "Đại phu nói không nặng."

Hina

Lão phu nhân gật đầu, cũng chẳng biết nói gì thêm.

Tiểu Hoa thấy vị quý nhân không còn gì muốn hỏi, liền xoay người đi thu dọn bát đũa ở các bàn khác.

Lão phu nhân nhìn dáng người nhỏ bé của nàng ấy bận rộn không ngừng, trong lòng cảm thấy không được thoải mái.

"Ngươi có mang bạc không?" Bà ấy hỏi ma ma bên cạnh.

Ma ma lập tức hiểu ý của bà ấy, thở dài: "Lão phu nhân, người tâm thiện, nhưng..." Người ta có tay có chân, cho ít bạc trong mắt ta là ân huệ, trong mắt người ta không chừng lại là coi thường.

Lão phu nhân cũng hiểu ý ngoài lời của bà ta, ngượng ngùng gật đầu: "Ta già rồi, hồ đồ mất rồi."

Mỗi năm vào mùa đông Tạ Quốc Công phủ đều phát cháo, đối với bà ấy, làm việc thiện chẳng qua chỉ là chuyện tiêu xài bạc. Nhưng làm như vậy nhiều năm, đến khi thực sự muốn giúp một người, nhất thời lại không nghĩ ra cách nào thỏa đáng.

Ma ma thấy bà ấy có vẻ không thoải mái, an ủi: "Lão phu nhân đã quen với những điều này, nhất thời chưa nghĩ ra cũng là chuyện bình thường. Huống chi, Tiểu Hoa nói ngoại tổ mẫu nàng bị cảm lạnh, nói không chừng đang thiếu tiền mua thuốc, chúng ta để lại ít bạc rồi đi."

Lão phu nhân lắc đầu, cúi mắt nói: "Nói đến bạc, thiên hạ có mấy nhà so được với Lâm gia giàu có."

Ma ma không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể nói: "Lão phu nhân dùng đũa đi, cẩn thận món ăn nguội mất."

Lời bà ta chưa dứt, đầu phố bỗng vang lên tiếng ồn ào.

"Ta nhổ!" Giọng thiếu niên the thé vang lên: "Ta muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì!"

"Người thua phải chịu, Tiền Tu Trúc, ngươi định quỵt à?" Giọng này sao nghe quen thế?

Bà ấy cùng ma ma đồng thời quay đầu nhìn về phía đầu phố.

Một đám thiếu niên cẩm bào chia làm hai phe, kẻ chống nạnh thì chống nạnh, người mắng chửi thì mắng chửi, chẳng phải là bọn công tử bột thường thấy nhất kinh thành đó sao?

Nhưng sao trong đó lại có cả hai đứa cháu ngoan của mình là Tạ Hạo và Tạ Diệt?

Tạ Hạo mắt phải bầm tím, Tạ Diệt khóe miệng có vết thương, hai người nói chuyện kéo động vết thương, đau đến mức nhăn nhó.

"Nói những lời vô ích làm gì, trận này các ngươi đã thua, phải móc bạc mời huynh đệ chúng ta ăn hết con phố này, ăn được hay không là chuyện của chúng ta, ngươi chỉ cần lo trả tiền là được."

365

Thiếu niên đứng đối diện hắn ta trừng mắt giận dữ: "Hừ! Được, ta trả tiền! Ta trả!"

Tạ Diệt dùng tay áo lau lau bụi đen trên mặt: "Được, ngươi nhớ kỹ đấy, chúng ta ăn ngươi chỉ được nhìn!"

Thiếu niên đối diện như thể bị sỉ nhục nặng nề, hắn ta giận dữ nói: "Tiền Tu Trúc ta hôm nay dù có nhảy từ mái nhà này xuống, bị xe ngựa cán qua, cũng tuyệt đối không ăn một miếng thức ăn nào trên phố này!"

Đám thiếu niên bên phía Tạ Hạo cười ha hả, như một đám gà trống đánh thắng trận, lảo đảo đi về phía phố mới.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 358



Nếu bảo Tạ Diệt Tạ Hạo nói việc họ sợ nhất lúc này, chắc chắn là gặp phải cha mẹ, nhưng chuyện này vạn lần không thể xảy ra. Còn gặp lão phu nhân ư? Đừng đùa nữa, ngay cả trong ác mộng cũng không dám mơ thế.

Nếu bảo lão phu nhân nói việc bà ấy sợ nhất lúc này, chắc chắn là bị Tạ Hạo Tạ Diệt phát hiện, nếu để cháu trai nhìn thấy mình chạy ra phố ăn quà vặt ban đêm, bà ấy biết để gương mặt già nua ấy vào đâu? Những lão già trong kinh thành sẽ cười nhạo bà ấy thế nào?

Bà ấy vội vàng đứng dậy, theo ma ma trốn ra sau quầy ăn.

Bên này Tạ Hạo Tạ Diệt dẫn huynh đệ đến trước một quầy ăn, sảng khoái nói: "Cái này, cho ta mười phần!"

Tiền Tu Trúc ở phía sau lẩm bẩm: "Cửa son rượu thịt tanh, đường có xương đông chết. Nếu các ngươi không ăn hết thức ăn đã gọi, thì không xứng làm quân tử."

"Được rồi, lải nhải cái gì, chúng ta sẽ không để thừa đâu."

Chưởng quầy thu bạc xong, động tác như nước chảy mây trôi xúc ra mười phần bánh quẩy.

Bánh quẩy dài và mỏng, trông như bánh bao, chỉ có đáy được chiên qua, màu sắc vàng cháy, lấp lánh ánh dầu mỡ.

Họ cũng không đi nữa, ngồi xuống trước quầy ăn, chuẩn bị ăn từng quầy một.

Bánh quẩy vàng trắng xen kẽ, đáy vàng óng giòn rụm hấp dẫn, phần vỏ trắng chưa được chiên lại rất mềm mịn, lớp vỏ vừa dai vừa giòn cắn vào, nhân bên trong lập tức chảy ra nước súp.

Bánh quẩy vừa ra lò còn nóng hổi, bất ngờ tuôn ra nước súp thơm ngon, làm bỏng đám thiếu niên đến mức phải rụt cổ, hít hà thổi liên tục.

Bánh quẩy cho rất ít thịt, nhưng nhân vẫn thấm đẫm vị ngọt béo của nước thịt, nhân rau nóng hổi mềm mại thơm ngon, cùng với lớp vỏ giòn thơm mùi dầu nhai cùng một lúc, nước súp hòa quyện, hương thơm ngào ngạt, dư vị vô cùng.

Họ ăn ngấu nghiến xong bánh quẩy, tiến đến quầy tiếp theo.

"Cái này, mười phần! Tiền Tam, trả bạc!"

Dáng vẻ kiêu ngạo khoe khoang trông rất đáng ghét, đặc biệt là đám thiếu niên trả tiền phía sau cũng đầy thương tích trên mặt, có người y phục còn rách toạc, chỉ có thể đi theo sau họ nhìn họ ăn một cách thèm thuồng.

"Không biết là bọn tiểu tử nhà ai." Có thực khách đi qua, lẩm bẩm.

Nhóm Tạ Hạo ăn từ đầu phố đến giữa phố, cuối cùng cũng no nê, uể oải nói: "No rồi, nghỉ một lát rồi tiếp tục."

Đám thiếu niên đối diện nghe hai chữ đầu còn có chút vui mừng, vừa nghe câu sau, lập tức nhảy dựng lên: "Ăn c.h.ế.t ngươi đi!"

"Ăn không c.h.ế.t ăn không chết, sao thế, sao lại nguyền rủa người ta, phong độ của đại tài tử đâu rồi?"

Ba chữ "đại tài tử" chạm vào nỗi đau của đối phương, hắn ta đập bàn: "Ngươi khinh người quá đáng!"

Hắn ta vừa đứng dậy, đám thiếu niên phía sau cũng đứng theo, trông có vẻ muốn đánh nhau tiếp. Chưởng quầy ăn gần đó vội vàng đi tìm quản sự báo cáo, mà quản sự đang báo cáo cho Chu thị, Chu thị vừa nghe có công tử bột gây sự, lập tức chạy đến.

Kết quả đến nơi, đẩy đám người xem náo nhiệt ra, chưa kịp bước vào, đã nghe thấy tiếng khóc la của người.

Hina

Chu thị trong lòng giật mình, xem ra đánh nhau dữ dội lắm.

Nàng ấy tăng tốc bước chân, vừa chen vào giữa, đã nghe thấy một giọng the thé khóc lóc: "Các ngươi bắt nạt người quá đáng, kỳ thi hương ai cũng ăn bánh bao, chỉ có các ngươi, các ngươi nấu mì, ta đói khổ sở, làm sao có thể chuyên tâm trả lời câu hỏi?"

366

"Cũng không thể trách chúng ta được." Giọng Tạ Diệt vang lên: "Hơn nữa, các ngươi hẹn đánh nhau mà, chúng ta cũng đã đáp ứng, còn muốn thế nào nữa?"

Tiếng khóc lóc càng lớn hơn: "Chúng ta thua rồi! Ta không chỉ mất giải nguyên, mà đánh nhau cũng thua các ngươi, hu hu hu, các ngươi thật quá đáng!"

Chu thị nhìn những kẻ "gây sự" trước mặt, nhất thời không biết phải làm sao.

Đối phương cứ khóc mãi, Tạ Hạo cũng không thoải mái nữa: "Ngươi bình thường cậy mình học giỏi, suốt ngày đi ngang dọc trong thư viện, huynh đệ chúng ta chịu bao nhiêu năm uất ức từ các ngươi, vẫn không nói gì cả. Ngươi tự mình ham ăn, không trả lời tốt bài thi, mất giải nguyên còn đổ lỗi cho chúng ta? Hơn nữa, chúng ta cũng chưa chắc đã đỗ giải nguyên, sao nói như chúng ta cướp của ngươi vậy."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 359



Đối phương khóc đến nghẹn ngào: "Hu hu hu hu các ngươi đúng là, các ngươi không chỉ cướp giải nguyên của ta, còn, còn không cho ta ăn."

Tạ Diệt lẩm bẩm: "Ai không cho ngươi ăn chứ, đây, ăn đi." Hắn ta đẩy bát cơm đến trước mặt thiếu niên đang khóc lóc, giả vờ đe dọa: "Được rồi, khóc lóc cái gì, ngươi mà còn khóc, cẩn thận chúng ta đánh ngươi— Á á á!"

Tạ Diệt và Tạ Hạo bị người ta túm tai, cong lưng kêu ầm ĩ, gầm lên: "Ai vậy?!"

Chu thị mặt không biểu cảm: "Ta đây."

Huynh đệ Tạ Diệp ngớ người, đồng môn cũng ngớ người, ngay cả Tiền Tu Trúc vẫn đang khóc lóc cũng ngừng nấc.

Tạ Diệt Tạ Hạo vừa rồi còn dọa đánh người giờ lập tức ngoan ngoãn: "Nhị thúc mẫu."

Chu thị không để ý, túm họ đi ra ngoài: "Theo ta về gặp mẫu thân các con."

"Đừng mà." Họ vội vàng xin tha: "Đừng, mẫu thân biết sẽ rất giận đấy. Lỡ như chuyện náo loạn lên, để tổ mẫu biết được—"

Nói được nửa câu, ba người đều ngớ ra.

Lão phu nhân đứng ở đầu phố, đang định lén lút chuồn đi, vừa đi đến giữa đường, đã chạm mặt với họ.

Mấy ngày trước Trung thu, phố ăn vặt đang lúc náo nhiệt, giữa bầu không khí hòa thuận vui vẻ, bốn người nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí rơi vào im lặng kỳ quái.

Chu thị cùng lão phu nhân lên xe ngựa của Chu thị, Tạ Diệt và Tạ Hạo lên xe ngựa của lão phu nhân, hai cỗ xe hướng về Tạ Quốc Công phủ trong bầu không khí im lặng tột cùng.

Bước vào cổng phủ, mọi người chợt cảm thấy hôm nay Tạ Quốc Công phủ như có chút khác với ngày thường.

Đường vẫn là con đường ấy, cây vẫn là những cây ấy, chỉ là bọn hạ nhân đi qua đều tươi cười hớn hở, khiến bầu không khí trong phủ cũng vui vẻ hơn nhiều.

Hôm nay mọi người chạm mặt nhau ở phố ăn vặt, ai nấy đều có điều áy náy, đều chọn cách im lặng không nhắc đến chuyện này.

Chu thị và lão phu nhân trên xe ngựa không nói lời nào, vào đến phủ mới thấy thoải mái hơn đôi chút. Nàng ấy đi theo bên cạnh lão phu nhân, càng nhìn càng thấy trong phủ có điều gì đó không ổn, tiện tay chặn một tên hạ nhân lại hỏi: "Hôm nay là chuyện gì vậy, trong phủ có chuyện vui sao?"

Hina

Tên hạ nhân cung kính đáp: "Bẩm nhị phu nhân, tam phu nhân nói ngày mai là Trung thu, hôm nay đã ban thưởng bạc."

Chu thị gật đầu, hạ nhân được thưởng, vui mừng cũng là chuyện bình thường.

Nàng ấy đang định bước đi, lại nghe tên hạ nhân nói tiếp: "Tam phu nhân còn nói, ngày mai ai không phải trực có thể về nhà đón Trung thu cùng gia đình."

Chu thị giật mình, cúi đầu nhìn thấy gói đồ trong tay tên hạ nhân, mới chợt hiểu ra hắn ta vui mừng như vậy không phải vì được thưởng bạc, mà là vì có thể về nhà đoàn tụ với người thân.

Trong lòng nàng ấy chợt dấy lên cảm xúc khó tả, gật đầu cho tên hạ nhân lui, rồi theo lão phu nhân đi về phía chính viện.

Bước vào nội viện, vừa ngẩng đầu lên, lập tức bị những cây đèn hoa rực rỡ làm cho hoa mắt.

Tạ Quốc Công phủ ban đêm vốn đã sáng đèn, nhưng chưa bao giờ như hôm nay. Đèn hoa kiểu dáng đa dạng, giấy đèn mỏng manh, khiến đèn hoa có vẻ trong suốt lấp lánh. Ánh sáng trắng nhuộm cành cây thành sắc ấm áp, tỏa xuống mặt đất thành từng vầng sáng mờ ảo. Cứ bước đi, cứ bị ánh sáng đèn hoa bao phủ, các loại đèn hoa xoay tròn, lắc lư, đan xen tạo nên một thế giới ánh sáng mờ ảo huyền ảo.

367

Chu thị vô thức đi theo hướng dẫn của đèn hoa, nhìn đèn hoa cung đèn dọc đường khiến nàng ấy hoa cả mắt.

Nhìn ánh sáng mờ ảo lâu khiến người ta có cảm giác cô độc thoát tục, ngoài viện bọn hạ nhân đang ồn ào trở về nhà, trong viện lại trở nên vô cùng yên tĩnh, Chu thị chậm rãi bước đi, lòng trống rỗng, bước chân cũng nhẹ bẫng.

Nàng ấy dừng bước, quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã đi lạc mất lão phu nhân.

Có lẽ là nàng ấy đã bị mê hoặc, cứ cúi đầu đi theo đèn hoa.
 
Back
Top Bottom