Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 250



*

Ngày xưa, Tạ Tuân tan ca vội vã trở về là để kịp giờ cơm, giờ đây lại là vì muốn sớm gặp Khương Thư Yểu.

Tuy nhà vẫn là căn nhà đó, người vẫn là người đó, nhưng sau khi đã bày tỏ tâm ý với nhau, mọi thứ đều khác biệt, dường như không khí trong sân cũng ngọt ngào hơn.

Khương Thư Yểu vừa ra khỏi phòng, vừa hay thấy hắn trở về, vội vàng vẫy tay gọi: "Mau lại đây!"

Nàng nói gì là làm nấy, Tạ Tuân lập tức bước nhanh đến trước mặt nàng.

Khương Thư Yểu nắm lấy tay áo hắn: "Chàng về đúng lúc lắm, vừa hay giúp ta bào đá."

Nàng dẫn Tạ Tuân vào bếp, chỉ vào máy xay giải thích nguyên lý hoạt động cho hắn.

Tạ Tuân nghe mà hứng thú, cẩn thận nghiên cứu chiếc dụng cụ bằng sắt.

Trong lúc đó, Khương Thư Yểu cho đá đập vụn cùng với một ít sữa bò vào máy, chỉ dẫn Tạ Tuân thao tác.

Tạ Tuân ăn nhiều nên sức lực cũng không nhỏ, chỉ trong chốc lát đã xay nhuyễn đá.

Đá xay trộn với sữa bò gần giống như đá bào, mịn màng đặc quánh, tinh thể đá trong suốt lấp lánh, hút vào miệng như những bông tuyết li ti. Đổ ra chén nhỏ xếp thành hình núi nhỏ, Khương Thư Yểu đặt đậu đỏ ngọt l*n đ*nh, rắc nho khô, hạt phỉ, cuối cùng rưới một muỗng đầy mứt dâu tằm.

Vào khoảng giao mùa xuân hạ, dâu tằm được làm thành mứt bảo quản, giờ đây vừa hay dùng đến. Mứt dâu tằm không cần nấu quá nhuyễn, vẫn giữ được chút cảm giác hạt, đỏ tía, tía đen, mứt chảy trên đá bào, nhuộm lớp đá trắng sáng một màu hồng phấn.

Khương Thư Yểu nóng lòng muốn ăn, đưa thìa cho Tạ Tuân, định bảo hai người cùng ăn chung một bát.

Tạ Tuân có chút ngượng ngùng, nhưng lại nghĩ hai người đã thổ lộ tâm ý, lại là phu thê, làm vậy dường như cũng chẳng có gì không phải.

Hắn yên tâm, học theo Khương Thư Yểu khuấy khuấy đá bào, hơi lạnh tức thì tỏa ra trên mặt, vô cùng sảng khoái. Đợi mứt và hạt trộn đều, múc một thìa đá bào cho vào miệng.

Khi đá bào chạm vào đầu lưỡi, lập tức tan chảy thành những hạt nhỏ li ti, hương sữa ngọt ngào và hương trái cây thanh mát bừng nở trong miệng mũi, hương vị phong phú, kèm theo cảm giác lạnh dịu nhẹ mà mạnh mẽ, khiến người ta tức thì cảm thấy sảng khoái tinh thần, nhiệt độ tiêu tan.

Cảm giác trong miệng của đá bào mịn màng đặc quánh, có chút dai dai, cắn vào kêu "rắc rắc", nhưng không tốn sức, vừa nhai vừa tan chảy thành nước đá. Đậu đỏ ngọt, nho khô có độ dai mềm chắc chắn, kết hợp với đá bào mềm mịn, ăn vào cảm giác kỳ diệu.

Hạt dâu tằm căng mọng, răng chạm vào, quả mọng bung ra, nước tràn đầy, vị chua chua ngọt ngọt, khiến đá bào vốn đã ngọt thơm mát lạnh càng thêm hương thơm của trái cây dại.

256

Tạ Tuân nhìn Khương Thư Yểu, ánh mắt thay đổi: "Trước kia chỉ thấy tay nghề nấu nướng của nàng tinh xảo, giờ nghĩ kỹ lại, rõ ràng là thông minh hơn người."

Nhìn chiếc dụng cụ sắt kỳ lạ này, rồi nếm thử đá bào thần kỳ tuyệt diệu này, rốt cuộc những lời đồn đại trong kinh thành bảo Khương thị ngu ngốc từ đâu ra chứ!

Khương Thư Yểu vội vàng phủ nhận: "Không không không, chàng khen quá lời rồi." Đây đều là trí tuệ của người hiện đại.

Tạ Tuân vừa nhai vừa chợt nhớ ra một chuyện: "Phải rồi, chẳng phải nói trong phủ không mua được đá sao?" Đêm qua ngủ cũng chẳng có chậu đá.

"Đúng vậy, mua không được thì tự làm thôi." Khương Thư Yểu má phồng lên nói không rõ ràng.

Tạ Tuân nghi ngờ mình nghe nhầm: "Tự làm?"

Đá lúc này là đá tích trữ trong hầm, mùa đông lấy đá cho vào hầm đất, trải rơm lên trên, rồi dùng đất bịt kín, mùa hè cần dùng thì đào hầm lấy đá.

Hôm qua nghe nói không còn đá, Khương Thư Yểu đã bảo người đi tìm diêm tiêu. Diêm tiêu thường dùng để chế tạo thuốc s.ú.n.g đen, ngòi nổ, thủy tinh, diêm quẹt, v.v., cũng có thể dùng đặc tính hút nhiệt khi hòa tan trong nước để làm đá.

Hina

Tuy nói Thái Tổ Hoàng đế là bậc khai quốc công thần tiêu chuẩn, nhưng ngài cũng chỉ tập trung vào công nghiệp quân sự và cải thiện chế độ xã hội, không hề bao quát hết mọi chi tiết nhỏ nhặt, nên người đương thời vẫn chưa biết diêm tiêu có thể làm đá.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 251



Tạ Tuân nhìn vẻ mặt thản nhiên không coi là gì của Khương Thư Yểu, nhất thời tâm trạng phức tạp, hỏi: "Ta có thể xem nàng làm đá như thế nào không?"

"Dĩ nhiên rồi." Khương Thư Yểu không thấy có gì to tát.

Nàng dẫn Tạ Tuân đến phòng chứa củi nhỏ, phòng củi nằm khuất nắng, không gian rộng rãi, vừa vặn thuận tiện để chế tạo nước đá. Trong góc phòng đặt một cái lu đồng lớn, trong lu lại đặt một cái chum, cả hai đều chứa đầy nước.

Khương Thư Yểu vừa làm mẫu, vừa giải thích cho Tạ Tuân. Cho diêm tiêu vào trong lu nước lớn hơn, diêm tiêu gặp nước sẽ hút nhiệt, nước trong chum dần dần ngưng kết thành đá.

Tạ Tuân chăm chú nhìn nàng thao tác, đợi đến khi hiện tượng nước đóng băng kỳ lạ giữa mùa hè xuất hiện, hắn kinh ngạc trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào khối băng được tạo ra hồi lâu không nói.

Một lúc sau, hắn mới hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, thu xếp lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn Khương Thư Yểu, ngữ khí kỳ quái: "Nàng chế ra nước đá, chỉ là muốn làm đá bào ăn thôi sao?"

Khương Thư Yểu nghi hoặc nói: "Ơ, còn có thể làm gì ăn nữa?"

Tạ Tuân: "... Thôi vậy." Hắn cảm thấy lời khen ngợi Khương Thư Yểu lúc nãy của mình thật uổng phí, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Cách làm này của nàng thế nào cũng phải được ban thưởng."

Hắn vỗ vỗ đỉnh đầu Khương Thư Yểu, nhìn sắc trời: "Hiện tại cung môn vẫn chưa hạ khóa, ta lập tức tiến cung yết kiến Thái tử."

Khương Thư Yểu không mấy quan tâm đến việc Tạ Tuân nói sẽ xin công cho nàng, dẫu sao việc làm đá trong mắt nàng cũng chẳng có gì to tát, huống hồ xin công chẳng qua cũng chỉ là thưởng chút vàng bạc châu báu, nàng cũng không thiếu.

Nhưng rõ ràng nàng đã đoán sai hướng đi của sự việc, Tạ Tuân trở về tay không.

Khương Thư Yểu vốn không để tâm nay lại bị khơi gợi hứng thú, tò mò không biết Tạ Tuân và Thái tử đã nói những gì, bàn bạc ra kết quả gì, nên khi đêm xuống nằm trên giường, nàng bèn nhắc đến chuyện này.

Tạ Tuân hiểu rõ sự bối rối của nàng, giải thích: "Công lao vẫn nên ghi nhận thì hơn."

Đêm đã tắt đèn, Khương Thư Yểu không nhìn rõ sắc mặt Tạ Tuân, giọng nói của hắn vốn luôn bình thản, lúc này kèm theo câu nói ấy lại có cảm giác cao thâm khó lường.

Khương Thư Yểu không hiểu hỏi: "Ý này là sao?"

Tạ Tuân đáp: "Chỉ là để phòng khi bất trắc mà thôi."

"Nghe chàng nói giống như sau này chúng ta sẽ gây ra rắc rối gì vậy." Khương Thư Yểu lầm bầm.

257

Tạ Tuân khẽ cười, xoay người nhìn nàng.

Vì ánh sáng tối tăm, Tạ Tuân đối diện với Khương Thư Yểu tự nhiên hơn nhiều.

"Không phải chúng ta gây rắc rối, mà là nàng." Tạ Tuân sửa lại, rồi giọng điệu nhuốm vài phần ý cười: "Hóa ra nàng nhìn nhận bản thân như vậy."

"Ta ư?" Khương Thư Yểu không phục: "Ta có thể gây rắc rối gì chứ?"

Hina

Tạ Tuân im lặng một lúc, nói: "Trước đây nàng khuyên nhạc mẫu mở quán ăn, bảo là để khích lệ tinh thần của nhạc mẫu, khiến người sống thoải mái vui vẻ hơn một chút, thực ra không hẳn vậy phải không?"

Khương Thư Yểu lặng đi một thoáng: "Lúc đó ta thật sự nghĩ như vậy."

"Vậy còn bây giờ thì sao?"

Khương Thư Yểu im lặng.

"Theo ta thấy, nàng sẽ không chỉ giới hạn ở việc mở mấy quán ăn và phố ẩm thực đó, nàng muốn làm ăn lớn, đúng không?"

Những lời này khiến Khương Thư Yểu có chút ngạc nhiên, nàng không hiểu sao lại thấy buồn bực khó chịu, lầm bầm: "Ta không rõ. Sao chàng nói như hiểu rõ ta hơn cả bản thân ta vậy?"

Tạ Tuân lại bị giọng điệu than phiền của nàng chọc cười, không phản bác, mà dịu dàng nói: "Không sao đâu, từ từ nghĩ, ngày tháng còn dài. Trước đây ta đã hứa sẽ đồng hành cùng nàng, nên bất kể nàng nghĩ thế nào, cũng không cần lo lắng. Hiện tại phố ẩm thực làm ăn phát đạt, dù sao cũng gây chú ý, sau này nếu phát triển lớn hơn nữa, e là rắc rối sẽ đến."

Khương Thư Yểu cũng hiểu đạo lý này: "Ta hiểu mà, dù sao cũng là chia phần ăn từ tay những người làm nghề ẩm thực khác."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 252



Tạ Tuân nghe giọng điệu nàng trở nên ủ rũ, vội vàng đổi lời khuyên nhủ: "Ta chỉ nghĩ đến việc phòng xa, lên kế hoạch trước mà thôi, có lẽ chỉ là lo lắng thái quá, nàng đừng bận tâm quá nhiều, ngủ đi."

Khương Thư Yểu khá tin tưởng Tạ Tuân, hắn đã nói vậy, nàng cũng yên tâm hơn một chút.

Hina

Nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, quay đầu nói với Tạ Tuân một câu: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, phu thê vốn là một thể, huống hồ đây là điều ta đã hứa với nàng." Hắn ám chỉ những lời đã nói trong ngày tỏ tình.

Mối bận tâm trong lòng Khương Thư Yểu tan biến, hóa thành từng sợi ngọt ngào và ấm áp.

Nàng đưa tay ra, tìm được tay Tạ Tuân, khẽ móc móc ngón tay hắn.

Thân thể Tạ Tuân cứng đờ, không dám cử động.

Khương Thư Yểu không biết sự xáo động dữ dội trong lòng hắn, cảm thấy hắn không rút tay về, bèn móc lấy ngón tay hắn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Ngón tay nàng mảnh mai mềm mại, đầu ngón tay ấm áp trơn mịn như ngọc ấm, tim Tạ Tuân đập thình thịch, đợi đến khi nghe hơi thở nàng đều đặn mới không còn căng thẳng nữa.

Lúc này hắn mới nhớ ra giờ không còn sớm, phải mau chóng đi ngủ, vội vàng nhắm mắt lại, không ngờ đêm nay ngủ ngon hơn cả những đêm trước.

Hôm sau Chu thị đến tìm Khương Thư Yểu, nàng đã sớm quên đi những băn khoăn trước khi ngủ tối qua.

Hôm nay sắc mặt Chu thị không tệ, khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Tâm trạng Khương Thư Yểu cũng vui vẻ theo không ít: "Nhị tẩu có chuyện vui gì sao?"

Chu thị lắc đầu cười nói: "Không tính là chuyện vui." Nói đến đây, nàng ấy nắm tay Khương Thư Yểu: "Đệ muội, đa tạ muội, nếu không nhờ muội, ta vĩnh viễn không thể bước ra bước đầu tiên để gần gũi với A Sênh, càng không nghĩ đến việc có thể làm đồ ăn cho nó để thắt chặt quan hệ. Hôm qua nó đã đồng ý cho ta thường xuyên mang đồ ăn đến đấy!"

Nàng ấy cảm thán: "Ta không hiểu thơ văn, không thể hợp ý nó, cũng không thể trò chuyện với A Sênh về y phục trang sức mà các tiểu cô nương thường thích, càng không thể nói chuyện võ nghệ, luôn lo lắng vì điều này. Nhưng ai có thể ngờ cuối cùng mẹ con chúng ta có thể bước ra bước đầu tiên để gần gũi nhau nhờ một bát đồ ngọt chứ."

Khương Thư Yểu nghe nàng ấy nói vậy, bản thân cũng vui mừng: "Vậy sau này tẩu cứ thường xuyên qua đó, dù là mang đồ ăn hay chỉ đơn giản là đến nhìn nó một cái cũng được. Chúng ta cũng thử học làm một số món ăn phù hợp với trẻ con mỗi ngày, tẩu thấy thế nào?"

258

Chu thị gật đầu: "Được!"

"Vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi."

Chu thị đang hăng hái bỗng xìu xuống, lầm bầm: "Hôm qua ta mới đi tìm nó, hôm nay lại đi, không ổn lắm đâu?"

Khương Thư Yểu liếc nhìn nàng ấy một cái, không cần nói gì, Chu thị đã cảm nhận được sự trách móc của nàng.

Nàng ấy lập tức vứt bỏ những lo lắng lằng nhằng đó: "Đi, hôm nay sẽ đi." Kéo Khương Thư Yểu về phía nhà bếp nhỏ, sợ nàng giận: "Hôm nay chúng ta học làm gì?"

Khương Thư Yểu suy nghĩ một lúc, trẻ con không nên ăn đồ có vị nặng hoặc k*ch th*ch, vậy thì chọn một món từ ẩm thực Quảng Đông vậy.

Nàng nói: "Tràng phấn."

"Tràng phấn?" Chu thị nghe cái tên này sửng sốt, chữ "tràng" nghe có vẻ kỳ cục: "Chẳng lẽ là ruột heo ruột dê sao?" Nàng ấy biết Khương Thư Yểu thích dùng những nguyên liệu kỳ lạ để làm món ăn.

"Dĩ nhiên là không phải." Khương Thư Yểu giải thích: "Tràng phấn làm từ gạo tẻ, chỉ vì hình dáng giống ruột heo nên mới gọi là tràng phấn."

Khương Thư Yểu vừa giải thích vừa lấy ra gạo tẻ đã ngâm từ hôm qua. Giã nhỏ gạo tẻ, xay thành bột nhão, rồi thêm vào lượng nước vừa đủ để pha loãng, vì bột gạo chưa đủ mịn, nên phải dùng vải lọc rồi xay lại một lần nữa, cho đến khi bột gạo xay ra rất trong và mịn mới hài lòng.

Cho vào bột gạo đã lắng một lượng muối và dầu lạc vừa đủ rồi khuấy đều. Lấy đĩa đáy phẳng thoa đều dầu, đổ vào một lượng bột gạo vừa đủ, đập một quả trứng, rồi rắc thêm thịt heo băm, hành lá, rau thái hạt lựu, cho vào xửng hấp khoảng hai phút, bột gạo dần dần đông đặc, biến thành một lớp bánh gạo trong suốt mỏng manh, trắng tinh như ngọc, lúc này có thể lấy đĩa ra được rồi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 253



Tiếp theo là nước sốt, cho vào bát nhỏ nước tương, đường, một thìa nhỏ dầu hào tự nấu để tăng vị đậm đà, thêm một chút nước ấm để pha loãng.

Dùng d.a.o phẳng đẩy tràng phấn từ mép đĩa, tràng phấn trắng nõn trong suốt tách khỏi đáy đĩa, lập tức bị ép thành dải dài nhăn nhúm giống như ruột heo. Rưới nước sốt đã pha, rắc mè rang thơm, tràng phấn đã thành.

Tràng phấn trắng tinh trong suốt, rưới nước sốt càng tôn lên sắc trắng như tuyết, nước sốt chảy khắp nơi, nhuộm bánh những vệt nâu đỏ đậm nhạt.

Tràng phấn vừa ra lò bốc hơi nghi ngút, hương thơm nồng nàn xộc vào mũi, vị ngon thuần khiết đậm đà, rất hấp dẫn.

"Nhị tẩu nếm thử xem." Khương Thư Yểu trao đũa cho Chu thị.

Chu thị cảm ơn rồi nhận lấy, gắp một miếng tràng phấn, bánh mềm mịn tựa hồ vừa gắp đã vỡ, nhưng lại dẻo dai mềm mại, run rẩy giữa đôi đũa.

Khoảnh khắc đưa bánh vào miệng, đầu lưỡi đã bị mê hoặc bởi cảm giác mềm mịn trơn láng, bánh ấm áp mang theo vị ngon của nước sốt, hương thơm của gạo, vị đơn giản mà không nhạt nhẽo, ngon đến tột cùng.

Khẽ cắn một miếng, bánh mềm mại tan ra giữa hàm răng, chất bánh cực kỳ mềm mịn, hơi dai dai, mang chút sức đàn hồi.

Nhân thịt trứng bên trong tạo nên nhiều tầng hương vị, mùi thơm của thịt, vị thanh mát của rau, vị ngon của nước sốt, vị ngọt của bánh hòa quyện, ăn một miếng đã cảm thấy toàn thân sảng khoái, tâm hồn được an ủi.

"Thế nào?" Khương Thư Yểu hỏi.

Chu thị vội gật đầu, ăn hết cả miếng tràng phấn mới rảnh để đáp: "Không ngờ nguyên liệu và cách làm đơn giản mà có thể tạo ra món ăn ngon như vậy." Nàng ấy khen ngợi: "Nếu sáng sớm được ăn một đĩa, cả người sẽ tràn đầy sinh khí, tinh thần sảng khoái."

Khương Thư Yểu cười nói: "Vậy khi nhị tẩu học được rồi có thể làm vào buổi sáng."

Chu thị đề nghị: "Nếu bán tràng phấn ở phố ăn vặt, chắc chắn sẽ có nhiều người ghé mua."

Khương Thư Yểu chưa từng nghĩ đến chuyện kinh doanh, giờ Chu thị đề xuất, nàng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Điều này có thể được." Phố ăn vặt phần lớn là đồ ăn nặng mùi, món thanh đạm ngon miệng không nhiều.

259

Nói đến đây, Chu thị nhớ ra điều mình thắc mắc: "Đúng rồi, tại sao phố ăn vặt chỉ bán cơm trưa cơm tối mà không bán điểm tâm sáng?"

Khương Thư Yểu nói cho nàng ấy nghe suy nghĩ của mình: "Phố ăn vặt vốn là để ăn cho vui, món ăn trong đó không phù hợp làm điểm tâm. Hơn nữa sáng sớm, ai muốn dậy sớm đến phố ăn vặt ăn cơm chứ, đều ăn ở nhà hoặc tiệm ven đường thôi."

Chu thị không hiểu hỏi: "Vậy thì đừng bán ở phố ăn vặt, món phù hợp làm điểm tâm thì bán ở tiệm điểm tâm. Chẳng lẽ muội chỉ muốn mở mỗi phố ăn vặt là xong sao?"

Câu hỏi này khiến Khương Thư Yểu sững người, hôm qua Tạ Tuân cũng nói như vậy, dường như mọi người đều nghĩ nàng sẽ muốn làm lớn hơn.

Hina

Khương Thư Yểu không trả lời câu hỏi này, Chu thị cũng không để ý, dưới sự hướng dẫn của Khương Thư Yểu làm lại một phần tràng phấn, vui vẻ mang đến phòng lão phu nhân.

Khương Thư Yểu có chuyện trong lòng, nên không ở lại trong viện, vừa đi dạo vừa suy nghĩ về vấn đề kinh doanh sau này.

Tiệm ăn ở bến thuyền và phố ăn vặt chắc chắn sẽ tiếp tục mở, nhưng ngoài hai nơi này, có nên mở thêm tiệm ăn ở nơi khác không?

Trong lúc nàng đi dạo khắp phủ suy nghĩ vấn đề, Chu thị đã ngồi xuống bên cạnh Tạ Sênh.

Sau khi vào hạ, mỗi ngày Tạ Sênh đều ngồi trên cầu vòm hóng mát đọc sách, nên hôm nay Chu thị lại gặp nó ở đây.

Nàng ấy giới thiệu tràng phấn cho Tạ Sênh, rồi mong đợi nhìn nó: "Mau nếm thử đi."

Tạ Sênh đã đồng ý với đề nghị thường xuyên mang đồ ăn đến của Chu thị, nên sẽ không tỏ thái độ lạnh nhạt với nàng ấy.

Không giống như cặp song sinh của đại phòng thường theo sau Khương Thư Yểu nịnh bợ để ăn ké, đây là lần đầu tiên nó thấy món ăn lạ lẫm như vậy.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 254



Tò mò của trẻ con chiếm thượng phong, nó liếc nhìn Chu thị, cầm đũa lên dưới ánh mắt mong đợi của nàng ấy.

Nó ăn rất trang nhã, gắp tràng phấn cắn một miếng nhỏ. Dù chỉ là một miếng nhỏ, nhưng đã khiến mắt nó sáng lên.

Tràng phấn mềm mịn đàn hồi, cắn vào mềm mại dẻo dai, nhưng không dính răng, nước sốt có vị ngon thuần khiết, làm cho tràng phấn thơm mùi gạo mang theo hương thơm ngọt nhẹ tươi mới, thịt băm và trứng bên trong thêm chút mùi thơm của thịt vào bánh mềm mịn, thơm ngon hấp dẫn, thanh đạm mà không nhạt nhẽo.

Tràng phấn có cảm giác tuyệt vời trong miệng, trơn mềm mịn màng, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng, cảm giác mềm mại khiến người ta có cảm giác ấm áp dễ chịu.

Chu thị lo lắng nhìn con, sợ món mình làm không hợp khẩu vị của con.

Tạ Sênh từng miếng nhỏ ăn hết một miếng bánh cuốn mới mở miệng nói: "Rất ngon."

Chu thị lập tức vui mừng: "Ngon thì ăn nhiều một chút, sau này nếu còn muốn ăn, cứ bảo mẹ làm cho con."

Sự nhiệt tình của nàng ấy khiến Tạ Sênh có chút mất tự nhiên.

Chưa kịp trả lời đã bị Chu thị thúc giục tiếp tục ăn: "Mau ăn mau ăn, để nguội sẽ không ngon nữa."

Tạ Sênh mím môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Tràng phấn ngon miệng, dù nó mất tự nhiên không quen, cũng không nhịn được tiếp tục ăn, cho đến khi ăn hết cả đĩa.

Đối với người nấu ăn, món ăn tự tay làm được người khác ăn hết, cảm giác thành tựu là rất lớn, huống chi còn là con gái mà mình muốn gần gũi nhất.

Chu thị càng vui vẻ hơn, nụ cười trên mặt không thể kìm nén được.

Hina

Niềm vui của nàng ấy rất thuần khiết, Tạ Sênh vừa ăn xong một đĩa tràng phấn, lòng cảm thấy ấm áp nhẹ nhõm, bị nàng ấy lây nhiễm, do dự một chút, gượng cười với Chu thị một nụ cười không mấy ngọt ngào cứng nhắc.

Chu thị nhìn nụ cười của nó, bỗng nhiên cảm thấy thư thái, rốt cuộc cũng là con gái của mình, có gì mà phải lo lắng chứ. Dù con gái không muốn gần gũi, làm mẫu thân cũng phải cố gắng hết sức mới được.

Nàng ấy thu lại nụ cười, bỗng nhiên buột miệng nói: "A Sênh, ngày mai mẹ còn đến mang đồ ăn cho con được không?"

260

Thái độ của nàng ấy có chút lo lắng căng thẳng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng.

Tạ Sênh hơi ngẩn người, im lặng không nói. Đúng lúc Chu thị tưởng nó sẽ từ chối, nó bỗng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được."

Một đĩa tràng phấn đã khiến bầu không khí gượng gạo giữa mẹ con kéo dài hai ba năm lặng lẽ tan biến.

Khương Thư Yểu đi dạo đến đây dừng bước, xa xa nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên hiểu được việc mình sắp làm tiếp theo.

Khi đó làm ăn cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, chủ yếu là để Lâm thị vui vẻ hơn một chút. Mà mở tiệm ăn có thể chăm lo bữa ăn cho bách tính bình thường, coi như là việc có ý nghĩa, nên Lâm thị mới chuyên tâm vào đó, quên đi những chuyện lộn xộn.

Lâm thị tìm thấy ý nghĩa trong việc mở tiệm ăn, nàng cũng vậy. Mở phố ăn vặt đối với nàng, là mang đến thời cổ đại nhiều món ăn phong phú đa dạng của hiện đại, như vậy bách tính bình dân cũng có thể ăn được món ăn mới lạ, cảm nhận được niềm vui mà mỹ thực mang lại, điều này hoàn toàn khác với việc mở tửu lâu cao cấp.

Nhìn thấy thực khách trong phố ăn vặt ăn ngon miệng ăn náo nhiệt, trong lòng nàng sẽ rất có cảm giác thỏa mãn và thành tựu, cảm giác này thôi thúc nàng muốn làm nhiều hơn nữa, muốn thay đổi môi trường ẩm thực của người dân bình thường hơn nữa.

Nghĩ thông suốt điểm này, nàng không khỏi thầm than trong lòng, Tạ Tuân thật sự quá hiểu rõ tâm tư của nàng, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả bản thân nàng.

Nói mỹ thực có thể mang đến niềm vui, chữa lành tâm hồn có lẽ hơi phóng đại, nàng chỉ muốn để cho nhiều người được ăn đồ ăn ngon, nếm được nhiều hương vị, thưởng thức được nhiều kiểu cách hơn.

Cho nên Tạ Tuân đoán không sai chút nào, nàng nhất định phải làm cho việc buôn bán ngày càng tốt hơn, quy mô ngày càng lớn hơn.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 255



Sau khi đã định rõ mục tiêu phấn đấu cho tương lai, việc đầu tiên Khương Thư Yểu làm là bày tỏ ý định của mình với Tạ Tuân.

Tạ Tuân sớm đã đoán được nàng sẽ nghĩ như thế, không lấy làm ngạc nhiên, mà hỏi nàng: "Nàng đã nghĩ kỹ phải làm thế nào chưa?"

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Chưa biết, từ từ suy nghĩ vậy, hiện giờ điều cấp bách nhất là làm tốt con phố ăn vặt."

Tạ Tuân tán đồng: "Đúng là như thế."

"Vậy ta đoán sau này sẽ thường xuyên ra phủ, chàng không phiền chứ?"

Tạ Tuân cười nói: "Sao nàng cứ hỏi những câu như vậy? Nàng biết ta không bao giờ phiền lòng mà."

Khương Thư Yểu an tâm, có Tạ Tuân ở phía sau che chở, nàng có thể yên tâm mà làm những việc mình muốn.

Từ lúc trời nóng như đổ lửa cho đến khi cái nóng dần tan, Khương Thư Yểu cải tiến hương vị món ăn trên phố ăn vặt, tăng thêm các loại mới, đồng thời không ngừng trao đổi ý tưởng với Lâm thị, xác định bước đi tiếp theo.

Kể từ ngày khai trương, phố ăn vặt ngày càng đông đúc. Món ăn bên trong hương vị tuyệt hảo, nhưng giá cả lại không đắt, nếu túng thiếu cũng có thể tìm được món ngon bổ rẻ lại no bụng. Dù là thực khách lúc đầu e ngại không dám chi tiền, hay chỉ đến nếm thử không ôm nhiều kỳ vọng, đều bị món ăn ngon và bầu không khí nơi đây chinh phục, đến tối người đông nghịt, ngay cả con phố được mở rộng cũng trở nên chật hẹp.

Thực khách kén chọn sẽ vào tiệm hoặc lên lầu hai, người không câu nệ thì ngồi xuống ghế gỗ trước cửa tiệm, hóng gió mát, ngồi cùng những thực khách xa lạ, chỉ thích ăn uống náo nhiệt.

Kể từ khi quyết định chú tâm vào việc kinh doanh, cứ vài ngày Khương Thư Yểu lại đến xem xét. Còn Lâm thị trước kia ngày nào cũng đến tuần tra, giờ thân thể càng nặng nề, chỗ đông người ồn ào nóng nực Khương Thư Yểu không dám để bà đến nhiều, Lâm thị đành sắp xếp hai quản sự đắc lực ở lâu dài trong khách đ**m đầu phố ăn vặt, bảo họ nghe theo mọi sự sắp đặt của Khương Thư Yểu.

Phố ăn vặt mới mở được hơn mười ngày, trong phố đã không còn chỗ đặt bàn ghế, may mà Lâm thị có con mắt nhìn xa, đã mua hết cả con phố này, kể cả cửa hiệu đầu cuối phố, nên ở đầu cuối phố cũng có thể thấy bàn ghế gỗ của phố ăn vặt bày ra.

261

Khương Thư Yểu đi qua đám đông, nàng sinh ra xinh đẹp phóng khoáng, búi tóc kiểu phụ nhân, ăn mặc trang phục một nhìn đã biết là phu nhân quý gia, thực khách không nhịn được liếc nhìn nàng.

Nhưng đây là địa bàn Lâm gia, bọn lưu manh vô lại thường lảng vảng trước các tiệm ăn khác đều không dám đến đây, nên đối với nàng mà nói, đi lại trên phố ăn vặt rất an toàn, không cần lo lắng bị quấy rối.

Phía sau nàng theo sau quản gia, thực khách chỉ tưởng nàng là phu nhân nào đó của Lâm gia, không hề nghĩ đến tiểu thư nhà Tương Dương Bá phủ.

Có vài thực khách ham ăn ngày nào cũng đến, qua lại vài lần đã quen mặt Khương Thư Yểu.

"Chào chưởng quầy." Họ ngồi trên ghế dài bên đường chờ cơm, nhiệt tình chào hỏi Khương Thư Yểu.

Lúc đầu Khương Thư Yểu còn chưa quen, giờ đã quen rồi, gật đầu đáp lễ.

Hina

"Hương vị thế nào?" Nàng nhìn một bàn thực khách xa lạ, hỏi.

Nhóm thực khách này là thương nhân đến kinh thành buôn bán, còn phải nhờ người giới thiệu mới biết đến con phố ăn vặt này, họ đã đến tuổi trung niên, kiếm đủ tiền rồi, chỉ thích ăn ngon, nay đến phố ăn vặt này, quả thật là ăn một bữa no nê thỏa thích.

"Chưởng quầy khiêm tốn rồi, ta đi nam tới bắc, ăn qua không ít món ngon, nhưng món ăn có phần sáng tạo và hương vị như thế này, quả thật là lần đầu tiên được thưởng thức."

Khương Thư Yểu nghe vậy mỉm cười: "Vậy thì tốt."

Nàng tiếp tục đi tới, bỗng cảm thấy có chút không ổn.

Trong dòng người qua lại trên phố ăn vặt dường như có vài kẻ kỳ lạ trà trộn vào, người ta thường nói tướng mạo phản ánh tâm hồn, mấy người này cúi đầu rụt cổ, ánh mắt lấm lét dòm ngó, vừa nhìn đã biết là có điều bất thường.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 256



Khương Thư Yểu nghiêng đầu dặn dò quản sự một câu, hắn ta vội vàng đáp ứng, bảo đám tay chân Lâm gia mời đến âm thầm theo dõi.

Khương Thư Yểu đi vòng qua từng cửa tiệm, lật xem sổ sách mấy ngày trước, ước lượng tình hình kinh doanh, bỗng dừng lại ở một quán bán mì lạnh.

"Ngươi nói xem món ăn ở đây có ngon không?" Một vị công tử mặc gấm thì thầm với bạn bên cạnh: "Ta thấy không giống chỗ đáng tin cậy."

"Ta cũng thấy vậy, ngươi xem cửa tiệm này, cũng quá nhỏ hẹp."

Họ bàn tán nhỏ to, trên cầu thang có hai người đi xuống vẫy tay với họ: "Có thể lên rồi, đã có bàn trống."

Họ miễn cưỡng đi về phía đó, vừa đi vừa nói: "Ta còn là lần đầu tiên ăn cơm phải chờ chỗ, ngay cả Bát Trân Trai cũng chưa từng để ta phải chờ chỗ."

"Ta muốn xem thử có ngon đến mức nào."

"Cũng không biết hai người họ nghĩ gì, hiếm khi ra khỏi thư viện một chuyến, không đi tửu lâu, lại chạy đến đây dùng bữa."

Khương Thư Yểu cũng đi theo họ lên lầu, chỉ vì hai người vừa gọi từ trên cầu thang xuống quá quen mặt, nếu không phải Tạ Diệt và Tạ Hạo của đại phòng thì còn ai vào đây?

Hina

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy hai người họ đến đây ăn uống cùng bằng hữu là vì đây là phố ăn vặt do Lâm gia mở. Dân thường rất hài lòng với món ăn ở phố ăn vặt, không biết các công tử quen ăn cao lương mỹ vị sẽ đánh giá thế nào, nếu họ không hài lòng, chẳng phải là làm Tạ Hạo Tạ Diệt mất mặt sao.

Chưởng quầy quán mì lạnh cũng đi theo lên lầu, hỏi Khương Thư Yểu có gì phân phó.

Khương Thư Yểu bảo hắn ta dọn cho một bàn nhỏ là được.

Sau khi nàng ngồi xuống, bên kia đám công tử đã gọi lung tung một đống món.

"Sao toàn là mì lạnh, không có thịt à?"

Tiểu nhị giải thích: "Nếu công tử muốn ăn thịt, gần đây có xiên nướng, xiên chiên, đồ nguội, gà rán v.v... Tiểu nhân lấy thực đơn ngay, công tử có thể gọi món ở đây, chúng tôi sẽ cho người đến các quán gần đây mua về."

Cách nói này quả là mới lạ, mọi người nhìn nhau, vốn định chê bai tỉ mỉ, nhưng lúc này mà còn chê bai thì có vẻ khắt khe quá, đành gật đầu đồng ý.

262

Vừa cầm lấy, mọi người đã ngớ người.

Thực đơn này cũng quá nhiều, một chồng dày, đủ loại, quan trọng là món nào cũng chưa từng ăn.

Tiểu nhị nói: "Các món mặn đều ở đây, mấy trang sau là đồ uống lạnh, có chè đậu xanh, trà hoa quả, cơm lạnh v.v... Công tử cứ từ từ chọn."

Lúc này thật sự không còn gì để chê bai nữa, vị công tử mặc gấm vừa nãy chê bai nhiều nhất hắng giọng, nói: "Ừm, xem ra khi nghiên cứu các loại món ăn cũng đã tốn không ít công sức, chỉ là loại món nhiều quá, không biết có thể chăm chút được hương vị không."

Tạ Hạo mất kiên nhẫn: "Được rồi, ngươi không muốn ăn thì thôi, đừng có đứng đây mà chê nọ khen kia."

Đối phương làm vẻ mặt không muốn so đo với hắn: "Ta chỉ nói vậy thôi, sao lại nóng nảy thế."

Bầu không khí có chút gượng gạo, Tạ Diệt đứng ra hòa giải: "Gọi món trước đi. Ta đề nghị xiên chiên, ai muốn không? Ừm, còn có xiên thịt dê nướng này cũng có thể gọi một ít, thôi, cứ gọi hết tất cả các món xiên nướng trên thực đơn này đi."

Tiểu nhị ghi lại rồi lui xuống, để lại một bàn người ngồi ngượng ngùng, không ai lên tiếng.

Tạ Hạo nén không được, thầm thì với Tạ Diệt: "Rõ ràng là dẫn họ đến chỗ tốt, vậy mà cả đám không muốn đi, thật là!"

Tạ Diệt thản nhiên, không hề tức giận: "Cần gì phải phí lời, đợi khi món ăn được dọn lên, cuộc tranh luận vừa rồi sẽ tự có kết quả."

Món đầu tiên được dọn lên là mì lạnh. Mì được hấp chín rồi để nguội, giá đỗ lót dưới, rưới nước tương, dầu ớt đỏ, giấm, nước tỏi, rắc muối, tiêu, hành lá, cuối cùng xếp sợi dưa chuột lên trên.

Trong bát sứ đựng đầy một bát lớn mì màu vàng nhạt, tỏi băm trắng mịn, nước tương ngọt màu nâu đỏ, dầu ớt bóng loáng, sợi dưa chuột và hành lá xanh mướt, màu sắc đơn giản nhưng không đơn điệu. Mùi mì lạnh phức tạp, chua, ngọt, cay, thơm, ngay cả trong mùa hè không ngon miệng cũng có thể k*ch th*ch vị giác.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 257



Sau khi trộn đều bằng đũa, sợi mì dẻo dai được bao phủ đều bởi nước sốt, từng sợi nâu đỏ, ánh lên màu đỏ nhẹ của dầu ớt, trông ngon miệng hơn các món mì nóng nhạt nhẽo thường ăn nhiều.

Mọi người im lặng bắt đầu ăn, vì là mì lạnh nên không cần ăn từng miếng nhỏ để tránh bị bỏng. Gắp một đũa lớn cho vào miệng, đầu tiên cảm nhận được cảm giác mát lạnh hoàn toàn mới lạ, sau đó vị ngọt của nước tương, vị cay thơm của dầu ớt, vị tê của tiêu Tứ Xuyên, vị cay nồng của tỏi băm, vị chua thơm của giấm tràn ngập đầu lưỡi, lập tức đánh thức vị giác, một luồng tinh thần dâng l*n đ*nh đầu, khiến cả đoàn người vốn chẳng có khẩu vị bỗng thấy đói bụng.

Mì lạnh dai và dễ nhai, từng sợi rõ ràng, vì là mì kiềm nên khi ăn có mùi thơm đặc trưng của kiềm. Dầu ớt đỏ cay nhưng không gắt, so với cay thì hương vị còn nhiều hơn, vị cay chỉ là phụ họa cho hương thơm, kết hợp với nước tương ngọt được nấu với đường đỏ, hoa hồi, quế, cam thảo và các gia vị khác, khi ăn vào vị cay lẫn trong hương thơm, trong hương thơm lại có vị ngọt hậu nhẹ nhàng.

Mì lạnh rất đơn giản, ngoài mì ra, phần ăn kèm chỉ có sợi dưa chuột và giá đỗ, nhưng chính vị đơn giản này mới đủ mát lạnh, sợi mì dẻo dai xen lẫn với giá đỗ giòn tan, khi cắn vào phát ra tiếng "sột soạt" nhẹ nhàng.

Giá đỗ mang vị đắng nhẹ và ngọt nhẹ, sợi dưa chuột thơm mát và mọng nước, lập tức xua tan đi mùi dầu mỡ trong dầu ớt đỏ của mì lạnh, chỉ còn lại vị chua cay thơm ngon, không cần đợi, không cần cẩn thận, cuốn một đũa lớn cho vào miệng, nhai ngấu nghiến, vị giác bị mùa hè oi bức hành hạ bấy lâu cuối cùng cũng được cứu rỗi.

Ngay lúc này, cơm lạnh được dọn lên. Trong bát sứ trắng chất đầy những nguyên liệu đa dạng màu sắc, gạo nếp trắng ngần tròn đầy, nấm tuyết trong suốt mềm mại, lát táo đỏ, nho khô, viên khoai môn, dưa hấu, lạc vụn, mứt chất đống lên nhau, màu sắc rực rỡ, trong nước nổi những viên đá trong vắt, mùi thơm ngọt hòa quyện với hơi lạnh tỏa ra.

263

"Sao cơm này lại ngâm trong nước lạnh, lại còn cho cả mứt vào nữa." Người vừa nãy còn khó tính lại lên tiếng, nhưng sau khi ăn mì lạnh, lần này chỉ là cảm thán, không dám nói nhiều.

Đợi khi hắn ta ăn thì sẽ hiểu tại sao, hương thơm của hoa quả, vị ngọt ngào của mứt hòa tan trong nước đá, biến thành vị ngọt mát lạnh sảng khoái. Gạo nếp lúc này không còn là món ăn chính, mà là một món tráng miệng, mềm dẻo ngọt mát, được ngâm trong nước đá nên từng hạt căng tròn, mang theo chút dai dai, lạnh giòn, hương gạo thơm nhẹ, vị ngọt vừa phải, ăn kèm với mì lạnh, cơn nóng mùa hè lập tức tan biến.

Lúc này hắn ta không còn gì để nói nữa, im lặng ngậm miệng.

Hina

Chờ xiên nướng được mang lên, mọi người càng bị mùi thơm nồng đậm cay cay từ than nướng làm cho kinh ngạc. Vừa nãy còn nghĩ mùa hè nên ăn đồ lạnh, uống đồ mát, giờ lại thấy vẫn là ăn thịt thỏa thích là tốt nhất, cay cay, mặn mặn, xèo xèo chảy mỡ, toàn thân đều cảm thấy phấn chấn, thế mới gọi là sảng khoái!

Cả nhóm đang ăn uống say sưa thì nghe thấy bên cạnh có người nói to về phố ăn vặt.

Họ tuân thủ quy tắc "ăn không nói chuyện", nên mọi người đều dỏng tai lên nghe.

Sau đó cả đám không nhịn được nữa mà bắt đầu nói chuyện.

"Họ vừa nói đây là do Lâm gia mở phải không?"

"Lâm gia? Chẳng lẽ là Lâm gia của Tương Dương Bá phủ, vậy thì nơi này chẳng phải là..."

Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tạ Diệt và Tạ Hạo: "Đây chẳng phải là Lâm gia của Khương đại tiểu thư sao?"

Khương Thư Yểu năm xưa hung hãn thế nào, Tạ Tuân có thể không rõ lắm, nhưng những người cùng lứa tuổi này thì rõ như ban ngày. Kể từ sau chuyện rơi xuống nước năm đó, nhóm người này chỉ cần nghe nói có nữ nhân ở tiệc tùng là sẽ tránh đi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 258



Tám chuyện là bản tính của con người, họ cũng không tránh khỏi, vừa nhắc đến Khương Thư Yểu liền bắt đầu bất bình, cảm thán Tạ Tuân thời vận không tốt, một vị Thám hoa lang tài hoa tuyệt thế cuối cùng lại cưới phải một kẻ bất tài.

Tạ Hạo Tạ Diệt nghe mà khó chịu, đang định lên tiếng phản bác, thì vị công tử vừa nãy còn khó tính nhất đã lên tiếng trước: "Chúng ta đang ở nơi hạnh phúc nhất thiên hạ đấy, đừng ép ta đánh ngươi!" Nói xấu con gái nhà người ta trên địa bàn của Lâm gia, sau này còn muốn đến ăn nữa không?

Mọi người sợ nhất là người bạn học này, miệng lưỡi sắc sảo, đành miễn cưỡng im lặng, không liên hệ những món ăn ngon này với Khương Thư Yểu.

Tạ Diệt thấy vậy, bất đắc dĩ nói: "Những món ăn này, không, nói chính xác hơn là, những món ăn trên cả con phố này, đều do tam thúc mẫu của ta nghĩ ra đấy."

Mọi người nghe xong sửng sốt, rồi bỗng nhiên bật cười ồ lên.

"Hài hước quá, thật là hài hước."

"Món ăn trên cả con phố này nhiều như vậy, một người nghĩ ra chẳng phải đến năm con khỉ mới nghĩ ra được sao, ngươi đừng có lừa chúng ta."

Họ đang nói chuyện, bỗng nhiên im bặt.

Khương Thư Yểu bước ra từ sau bình phong, ánh mắt quét qua họ.

Nhớ lại sự hung hãn của nàng năm xưa, những người đang ăn xiên nướng uống canh đều rùng mình, vội vàng co rúm vào góc.

Tạ Hạo và Tạ Diệt không ngờ Khương Thư Yểu lại ở đây, còn nghe thấy đồng học bàn tán về mình, ngượng ngùng nói: "Tam thúc mẫu."

"Hương vị thế nào, hợp khẩu vị không?" Khương Thư Yểu hỏi.

Mọi người lúng túng gật đầu: "Ngon, rất ngon."

Hina

Nàng yên tâm: "Vậy thì tốt, xem ra về mặt hương vị không có vấn đề gì lớn." Cả dân thường và công tử kén ăn đều thích mới được coi là đạt yêu cầu.

Nói xong, nàng quay người xuống lầu, vừa đi đến cửa cầu thang, Tạ Tuân bỗng từ dưới cầu thang đi lên.

Các học trò thư viện nhận ra Khương Thư Yểu còn phải mất một lúc để phản ứng, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của Tạ Tuân, họ lập tức nhận ra đó chính là Tạ Tam lang mà họ đã ngưỡng mộ bao năm.

264

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Tuân, trong lòng họ có chút cảm thán: Ôi, một cặp phu thê bất đắc dĩ - ơ?

Chỉ thấy Tạ Tuân vốn lạnh lùng nhanh chóng bước đến trước mặt Khương Thư Yểu, cúi đầu, gương mặt bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ như mây tan mưa tạnh: "Nghe nói nàng ở đây, ta liền đến ngay. Hôm nay xem thế nào? Có mệt không? Hương vị có chỗ nào cần cải thiện không?"

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Chắc là không có."

Tạ Tuân bất đắc dĩ: "Đã nói rồi, tay nghề nấu nướng của nàng tinh xảo, cần gì lo lắng không hợp khẩu vị thực khách?"

"Đâu có, mấy lần trước cải tiến khẩu vị, mọi người đều bảo ngon hơn."

Tuy Tạ Tuân lo nàng mệt nhọc, nhưng thấy nàng có vẻ tinh tấn, cầu tiến trong nghề bếp núc, cảm thấy toàn thân nàng như tỏa sáng. Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn, giọng nói cũng dịu dàng đến lạ: "Ta biết nàng thích nghiên cứu món ăn, thích tinh thông nghề bếp, nhưng đừng để mình mệt mỏi quá."

Khương Thư Yểu gật đầu, bước xuống thang lầu.

Tạ Tuân vội vàng theo sau, vươn tay nâng đỡ, sợ nàng trượt chân ngã.

Gió đêm hè bỗng nhiên ồn ào đến lạ.

Mọi người trong thư viện rối loạn trong gió, trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Họ có mù không? Sao Tạ Tam lang lại đối xử với Khương Đại tiểu thư như vậy, không phải nói là miễn cưỡng sao? Không phải nói là oan gia sao? Đây rõ ràng là một đôi tình nhân yêu thương nhau mà.

Đáng sợ hơn là, Tạ Diệp Tạ Hạo có thể nói dối, nhưng Tạ Tam lang tuyệt đối không nói dối.

Vậy nên, những món ăn họ ăn, thật sự là do Khương Đại tiểu thư nghiên cứu ra sao?

Tạ Hạo nhìn họ từng người một ngây như gỗ, vẻ mặt khó tin và mặt đỏ bừng, lắc đầu cảm thán: "Mặt có phải nóng rát đau rát không? Ôi, ngày đó ta cũng có cảm giác như vậy."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 259



Khương Thư Yểu ra khỏi cửa, chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng cãi vã bùng nổ gần đó.

Nàng và Tạ Tuân nhìn nhau, theo dòng người đi về phía đó.

Vừa đến rìa đám đông, quản sự đã thở hổn hển chạy đến: "Đại tiểu thư, có người gây rối."

Trong lòng Khương Thư Yểu đã có dự đoán không hay, đối với việc này không ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì vậy? Ngươi từ từ nói."

"Thưa tiểu thư, việc là như vầy. Tiểu thư sai tiểu nhân theo dõi mấy kẻ hành tung bí hiểm kia, tiểu nhân tự nhiên tuân lệnh. Mấy kẻ đó không dò la bí phương hay dụ dỗ đầu bếp, mà là tìm một quán, ngồi xuống gọi món. Trong đó có một kẻ ăn được nửa chừng, đột nhiên nôn mửa, bảo thức ăn không sạch sẽ, rồi hai kẻ còn lại cũng nôn theo, đồng loạt chỉ trích thức ăn có vấn đề, cãi vã với tiểu nhị."

Chưởng quầy phẫn nộ nói: "Không ngờ còn có kẻ vô lại dám đến địa bàn Lâm gia gây sự, chúng ta đã đưa bọn chúng đi báo quan rồi."

Khương Thư Yểu liếc nhìn đám người đang cãi vã, thở dài: "Nơi đây không phải xưởng đóng thuyền, xung quanh đứng xem toàn là dân thường, các ngươi cứ thế áp giải đi báo quan, liệu có thuyết phục được mọi người không?"

"Cái này..." Chưởng quầy cũng lần đầu kinh doanh ẩm thực, do dự nói: "Người của chúng ta đã giải thích rõ ràng, thức ăn có sạch sẽ hay không, đến công đường tự khắc sẽ rõ."

Tạ Tuân đứng bên cạnh xem, xen vào: "Còn nữa, quán này liên tiếp có ba người nôn mửa, gây sự, dù có bị oan ức, tối nay sinh ý cũng sẽ giảm sút, thậm chí có thể ảnh hưởng đến sinh ý của cả con phố trong mấy ngày tới."

Nói đến đây, chưởng quầy cũng tức giận: "Đúng vậy! Thật ghê tởm! Nếu là cạnh tranh công khai hay mưu tính tranh đoạt thì cũng thôi, lại dùng những thủ đoạn hèn hạ để gây khó dễ, nói là tổn hại lớn cũng không đến mức, chỉ là khó chịu, cứ thỉnh thoảng lại đến một lần, phiền cũng phiền chết."

265

"Mấy ngày trước sao không có chuyện gì, hôm nay lại có lưu manh trà trộn vào?" Khương Thư Yểu không quá rõ về những tranh đoạt lợi ích đằng sau.

Đã mở phố ăn vặt, Lâm gia tự nhiên đã điều tra lai lịch các thương gia, chưởng quầy đáp: "Mấy ngày trước các nhà đều xem chuyện cười, tưởng rằng phố ăn vặt của chúng ta không thành khí hậu, dù có nhiều cửa tiệm cũng chỉ là cho dân thường ăn, có gì đáng e ngại. Nào ngờ gần đây, thực khách ngày càng đông, không kể bình dân hay phú quý đều đến nếm thử, những thực khách vốn thích đến tửu lâu giờ ngày càng ít đến tửu lâu, lại đến bên ta ăn, rõ ràng không phải làm cùng nghề, lại cản trở họ, tự nhiên có kẻ sốt ruột."

Tạ Tuân dù sao cũng là quan văn, hiểu rõ những chuyện này không ít: "Mấy kẻ này bị đưa đến công đường, nhiều lắm cũng chỉ ăn vài gậy, giam vài ngày là ra, như chưởng quầy nói, tuy không làm tổn hại gì đến sinh ý, nhưng gây khó chịu thì chắc chắn rồi."

Chưởng quầy phụ họa: "Đúng vậy. Lâm gia ta có Tương Dương Bá phủ làm hậu thuẫn, nhưng sau lưng các tửu lâu khác cũng có người, chẳng kém gì chúng ta. Ôi, chúng ta cũng là người làm ăn, tự nhiên biết cướp cơm người khác là không phải, nếu có kẻ muốn chen chân vào nghề vận tải thuyền bè, Lâm gia cũng sẽ có động thái, nhưng... nhưng ai ngờ được những vị quan lại hay văn nhân phong nhã kia lại đến đây dùng bữa chứ." Chuyện này sẽ không đơn giản như vậy mà kết thúc, sau này chắc chắn sẽ có động tác lớn: "Chỉ tiếc là Quý phi nương nương từ khi vào cung đã thề không can thiệp vào chuyện làm ăn của Lâm gia nữa, nếu không chúng ta cũng không đến nỗi bị ức chế như vậy, nhất định sẽ răn đe một phen những kẻ muốn nhúng tay vào."

Khương Thư Yểu nghe hắn ta nói vậy, không khỏi cùng lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu mẫu thân ở đây, nhất định sẽ biết cách xử lý."

Hina

Tạ Tuân đứng bên cạnh, hắng giọng: "Khụ."

Khương Thư Yểu quay đầu, mơ hồ nhìn hắn một cái.
 
Back
Top Bottom