- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
48
48
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."
Yaa, em mà phản ứng kiểu đó thì anh chẳng khác nào tên đểu cáng đấy biết không!"
Soo-gyeom cố ý làm quá lên để lấp liếm cảm giác ngượng ngùng.
Nhưng gương mặt đỏ ửng của Yoo-chan vẫn chưa hề dịu xuống.
Có lẽ vì da hắn vốn trắng, nên chỉ cần đỏ một chút là cũng lộ rõ như đèn báo."
Mặt em như sắp nổ tung luôn đó!"
"Em xin lỗi... tại em mong chờ quá."
"Hở?"
Câu nói ấy khiến Soo-gyeom cứng họng, mắt tròn xoe.
Xin lỗi thì thôi đi, gì mà mong chờ nữa á?"
Tại sao lại mong chờ?"
"Em không nghĩ là sẽ nghe được những lời đó từ anh."
Vẫn là mấy lời khó hiểu.
Khi Soo-gyeom còn đang cố xoay đầu suy đoán xem hắn đang nói gì, Yoo-chan mỉm cười nhẹ và bồi thêm một câu."
Em sẽ mong chờ đấy."
"Hơ...?"
Không để Soo-gyeom kịp hỏi lại, Yoo-chan đã quay người chui vào phòng, để cậu nằm lại một mình trong phòng khách, mắt chớp chớp ngơ ngác."
Định nằm đấy đến bao giờ nữa?"
Tae-won vừa từ phòng đi ra, đang trên đường vào bếp thì thấy cậu vẫn còn nằm dài dưới sàn, liền nhíu mày buông một tiếng tặc lưỡi.
Thực ra, phản ứng ấy cũng dễ hiểu.
Từ lúc cả nhóm về đến ký túc xá, ai nấy đều bận thay đồ, đi tắm, còn một mình Soo-gyeom thì vẫn nằm lăn ra sàn như chết trôi.Cũng có lúc cậu nghĩ, chắc đến lúc phải đứng dậy rồi, nhưng cơ thể lại phớt lờ mọi tín hiệu từ não, cứ lì lợm bám lấy sàn nhà.
Và rồi, khi Tae-won từ bếp quay ra, Soo-gyeom vẫn trong tư thế bất động ấy, mắt nhìn lên trần."
Nằm suốt đấy làm cái gì thế?"
"Đang tận hưởng sở thích cá nhân."
"Sở thích?"
"Ừ.
Nằm dài là sở thích của em đó."
"...Phải nói là một sở thích tiết kiệm chi phí thật đấy."
"Anh nói chuẩn á."
Hai người cứ vậy tán nhảm qua lại.
Tuy toàn chuyện vô thưởng vô phạt, nhưng với Soo-gyeom, nói chuyện cùng Tae-won vốn đã là một kiểu thư giãn rồi.
Cậu khúc khích cười khẽ."
Mau đi tắm đi.
Còn phải ngủ nữa chứ."
"Không tắm mà ngủ luôn có được không?"
"Ờ thì... em hỏi vậy, cũng đâu phải là không được..."
Tae-won bối rối, nói lửng.
Dẫu sao thì chẳng có luật nào cấm không được ngủ khi chưa tắm cả."
Thế em vào phòng nằm tiếp đi.
Cho đỡ đau lưng."
"Hừm, không.
Em muốn đi tắm cơ."
Cậu đổi ý trong tích tắc.
Tae-won chau mày khó chịu, tặc lưỡi rõ to, nhưng Soo-gyeom chẳng thèm bận tâm.Vốn dĩ cậu cũng chẳng có ý định ngủ mà không rửa ráy.
Phấn son còn chưa tẩy, người cũng dính mồ hôi, tự cậu cũng thấy khó chịu.
Chẳng qua là lười quá nên mới buột miệng nói thế thôi."
Vậy thì mau đi đi."
"Hyung tắm cho em nha."
"Trước khi anh thật sự lột đồ em ra đấy thì mau đứng dậy vào phòng tắm đi."
"Tắm cho em đi mà~ Tắm cho em đi mà~"Soo-gyeom nhõng nhẽo một cách rõ là cố tình.
Tất nhiên cậu chẳng thật lòng muốn được tắm hộ, chỉ đơn giản là muốn chọc ghẹo Tae-won như thường lệ."
Ơ—ơ ơ?!
Gì thế?!
Thả em xuống!"
Nào ngờ Tae-won bế bổng cậu lên như nhấc một bao gạo.
Soo-gyeom tròn mắt vùng vẫy, nhưng hắn chẳng có vẻ gì là sẽ thả ra."
Á á á!
Anh làm cái gì vậy?!"
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Tae-won bế thẳng Soo-gyeom đến tận trước cửa phòng tắm.
Mặc dù chính cậu là người đòi được 'tắm hộ', nhưng không ngờ lại bị xách đến tận đây thật, Soo-gyeom hoàn toàn bị choáng váng."
Cởi đồ đi."
"Hả?"
Cậu tưởng mình nghe nhầm.
Cái gì cơ?
Tae-won hyung... bảo cậu... cởi?"
Anh vừa bảo em... cởi đồ?"
"Ừ."
"Sao... sao anh lại như thế?!"
Có vẻ không phải nghe nhầm.
Gương mặt Tae-won còn nghiêm túc đến mức đáng sợ.
Hắn lại còn đang từ từ tiến gần, cứ như sẽ cởi giúp nếu cậu không tự làm vậy."
Chính em bảo anh tắm cho cơ mà."
"Á á á, tất nhiên là em đùa thôi chứ!
Anh nghĩ thật à?!
Không lẽ anh thật sự muốn tắm cho em sao?!"
"Cũng đâu phải việc gì quá khó."
"Câu chuẩn cho trường hợp này phải là 'không được' chứ!
Ra ngoài mau!
Nhanh!"
Soo-gyeom hoảng hốt hét lên, vội vàng đẩy Tae-won ra khỏi phòng tắm.
Dù biết sức cậu không thể so với hắn, may mắn là Tae-won cũng không thực sự chống lại.
Cậu vật lộn mãi mới lùa được hắn ra ngoài, rồi mới thở phào lau trán, thầm nghĩ mình vừa thoát khỏi một phen hú vía.~
"Dậy đi."
"Hông..."
"Ông biết không, trong lịch trình mỗi sáng của tôi kiểu gì cũng có mục 'đánh thức Soo-gyeom' đấy."
"Hổng biết đâu..."
Cuộc đấu khẩu giữa Yi-gyeom và Soo-gyeom, diễn ra đều đặn mỗi sáng, hôm nay cũng chẳng có gì khác biệt.
Với Yi-gyeom, bỏ bữa sáng như thể một tội ác tày trời.
Còn với Soo-gyeom, giấc ngủ mới là thứ tối thượng không thể bị xâm phạm, nên lý lẽ ấy cậu chẳng tài nào hiểu nổi."
Mau dậy."
Cuối cùng Yi-gyeom cũng giật lấy chăn và dựng cậu dậy khỏi giường.
Vừa định bực mình vì cơ thể mình lại bị thao túng dễ dàng như vậy, thì một mùi thơm ngọt và ngậy bất ngờ xộc vào mũi, khiến cậu mở mắt ngay tắp lự."
Gì thế này?
Mùi gì vậy?"
"Bánh pancake."
"Uii!"
Soo-gyeom bật khỏi giường như cái lò xo và chạy một mạch vào bếp.
Quả đúng như lời Yi-gyeom nói, một chồng pancake dày mềm được bày ra trên đĩa, bên cạnh là xúc xích, thịt xông khói và salad ricotta, trông không khác gì một bàn ăn sáng trong khách sạn cao cấp.Soo-gyeom ngồi xuống bàn ăn với vẻ mặt chưa từng rạng rỡ đến thế.
Cậu cầm ngay ly nước cam lớn uống ừng ực, rồi gắp bánh ra đĩa nhỏ, không quên rưới thật nhiều siro phong lên trên."
Hưm!
Ngon quá đi mất."
Cậu sung sướng đến mức rùng mình, khiến khóe môi Yi-gyeom cũng khẽ cong lên theo.
Hắn lặng lẽ gắp thêm một ít salad đặt vào đĩa trước mặt Soo-gyeom.Dường như đã tính toán cả khẩu vị của cậu, Yi-gyeom chuẩn bị toàn rau non và trái cây ngọt, thêm một đống ricotta để át vị đắng mà Soo-gyeom luôn ghét."
Ăn rau đi."
"Tui ghét rau mà..."
"Phần pho mát chiếm một nửa rồi đó."
"...Nhìn vậy cũng đúng."
Nghe hắn nói vậy, Soo-gyeom đành giả vờ miễn cưỡng rồi gắp một miếng salad bỏ vào miệng.
Thực ra, cậu rất thích salad do Yi-gyeom làm.
Không có rau đắng, trái cây lại tươi ngọt, thêm phô mai béo ngậy, gọi là salad nhưng thực chất ngon chẳng kém gì món chính."
Hyung, hôm nay anh có lịch gì không?"
Đang ăn sáng ngon lành, nghe Yoo-chan hỏi vậy, Soo-gyeom cũng ngẫm nghĩ một hồi về lịch trình trong ngày.
Sau vài lượt rà soát trong đầu và chắc chắn rằng không có việc gì quan trọng, cậu mới trả lời."
Anh á?
Chắc hôm nay không có gì đâu..."
"Vậy đi với em một chút nha?"
"Hử?
Đi đâu á?"
"Chỉ là... có nơi em muốn đến với anh thôi."
"Đi với anh?"
"Vâng.
Em muốn đi với anh."
"Ơ... cái đó..."
Cậu còn chưa kịp đồng ý thì Han-Sol đã xen vào."
Anh còn phải gặp Jae-jin hyung hôm nay mà."
"Hả?
Thật á?
Anh nhớ ảnh chỉ bảo là trong tuần rảnh thì ghé thôi mà?"
Jae-jin là nhà sản xuất độc quyền của công ty.
Hắn có nói là có chuyện muốn bàn với cậu, nhưng chỉ hẹn sơ là 'trong tuần rảnh thì đến'.
Hôm nay mới là thứ Năm, vẫn còn cả ngày mai cơ mà.
Soo-gyeom nhăn mày khó hiểu."
Anh ấy bảo mai bận rồi."
"Thật á?
Ảnh nói với em hả?"
"Vâng.
Em tình cờ gặp lúc đi đến phòng tập, hình như là thứ Ba."
"Trời, vậy à?...
Vậy thì xin lỗi nha, Yoo-chan.
Không biết em muốn đi đâu, nhưng chắc phải để lần sau rồi.
Anh xin lỗi."
Cậu thấy nặng lòng.
Bình thường Yoo-chan là người luôn giữ khoảng cách với các thành viên, hiếm khi chủ động, vậy mà hôm nay lại là người mở lời.
Vậy mà cậu lại không thể đồng ý.
Dù chỉ là tạm hoãn, Soo-gyeom cũng cảm thấy có lỗi, và cậu nhất định phải tìm cơ hội bù đắp sớm nhất có thể."...Vâng.
Không sao đâu ạ."
Yoo-chan cười, bảo rằng không sao, nhưng giọng hắn không thể giấu được chút hụt hẫng.
Chỉ cần nghe thôi cũng khiến Soo-gyeom thấy lòng nhói lên.
Cậu vội vã mở miệng."
Yoo-chan à, hay là để mai đi?!
Mai anh cũng rảnh!
Mốt cũng rảnh!
Không thì em rảnh hôm nào cũng được, mình đi ngày khác cũng được mà!"
"Thật ạ?"
"Thật!
Có phải hôm nay là ngày duy nhất đâu!
Mai đi cũng được mà!
Nếu hôm nay là ngày duy nhất thì anh xin lỗi... nhưng mình chọn ngày khác nha, được không?"
Là anh lớn trong nhóm, Soo-gyeom không thể làm cậu út Yoo-chan thất vọng được.
Cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn."...Vậy thì, mai nhé?"
"Ừm, mai đi!"
Cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong lại một cách dịu dàng.
Và chỉ khi Yoo-chan nở nụ cười thật tươi, không còn chút bóng tối nào trên gương mặt, Soo-gyeom mới thấy yên lòng.