Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!

[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
68


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."..."

"..."

Yoo-chan không nói gì cả.

Chính vì thế, Soo-gyeom cũng không biết nên nói thêm điều gì.

May mà ít ra trông hắn không có vẻ gì là đang khó chịu.

Có chăng chỉ là quá bất ngờ đến mức chưa biết phản ứng ra sao thì đúng hơn."..."

"Yoo, Yoo-chan à...?"

Sự im lặng kéo dài hơn cậu tưởng khiến Soo-gyeom không thể không cất tiếng gọi hắn bằng giọng dè dặt.

Nghe thấy tiếng gọi của cậu, cánh môi đỏ mọng của Yoo-chan khẽ mấp máy.

Đôi môi đỏ ấy thu hút ánh nhìn một cách lạ lùng."

Anh nói thật... sao?"

"À, ừ thì... tất nhiên không phải là kiểu anh định làm gì đâu.

Chỉ là... anh chỉ muốn nói là... lời ban nãy, không phải đùa đâu."

Soo-gyeom lắp bắp phân trần, giọng vừa thấp vừa ngập ngừng như thể đang cố gắng biện minh.

Càng nói, nét mặt của Yoo-chan càng hiện rõ vẻ bối rối.

Trông hắn thật sự không biết phải phản ứng thế nào."

Em không thấy khó chịu gì đấy chứ?"

"Cái, cái đó ạ?

Không có đâu!

Em không khó chịu gì cả!

Thật đó... chỉ là em bất ngờ quá nên..."

"Thật may quá, anh còn tưởng em giận ấy."

"Sao em lại phải giận chứ?"

Trước lời của Soo-gyeom, đôi mắt Yoo-chan mở to ngạc nhiên.

Hắn lắc đầu liên tục, như thể hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì."

À... thì là... chuyện kiểu đó cũng hơi... nhạy cảm ấy mà."

Cậu không thể nào nói thẳng ra là vì biết Yoo-chan thích con trai nên sợ đùa nhây quá thành lố.

Cuối cùng đành né đi nửa đầu câu, chỉ nói một cách vòng vo cẩn trọng.Yoo-chan nghe vậy thì càng thêm rối rắm, mặt đỏ bừng.

Gương mặt vốn trắng bệch giờ đây đỏ ửng như thể bốc cháy.

Soo-gyeom nghiêng đầu khó hiểu, không biết sao hắn lại đỏ mặt đến thế."

Soo-gyeom à, Yoo-chan, đi thay đồ thôi."

Giọng gọi của stylist Song-ha vang lên từ phía sau khiến Soo-gyeom quay đầu lại.

Trông cô có vẻ hơi mệt, nhưng vẫn nở nụ cười tươi.Cậu liếc nhìn Yoo-chan một lần nữa rồi quay sang phía Song-ha.

Cô ra hiệu giục họ nhanh lên.

Dù còn muốn nói thêm, nhưng cuối cùng Soo-gyeom đành gác lại."

Đi thôi."

Cậu khẽ nói, mang theo chút tiếc nuối, như muốn xin lỗi vì chưa kịp nói hết.

Yoo-chan thì chỉ khẽ gật đầu cười nhẹ, như muốn trấn an cậu rằng không sao đâu.

Nhờ vậy mà tâm trạng nặng nề của Soo-gyeom cũng dịu lại đôi phần.~

Ngày ghi hình chương trình thực tế đã tới.Mấy hôm vừa rồi lịch trình bận rộn đến mức không có cả thời gian thở.

Trong thời gian ấy, Soo-gyeom vẫn đôi lúc cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ của Yoo-chan hướng về phía mình, nhưng chỉ có vậy thôi, không rõ là có ý gì.Từ sáng sớm, U-PITE đã được đưa tới địa điểm quay.

Cả nhóm vừa bước xuống xe là đứng khựng lại vì bất ngờ.

Biểu cảm ngơ ngác của họ bị quay lại rõ mồn một."

Hôm nay tụi em quay gì vậy...?"

"Hôm nay U-PITE sẽ thi lấy bằng lái."

"...Hả?"

"Chiều nay thi lý thuyết nên giờ phải đi học lý thuyết gấp nha."

"Bất ngờ vậy á?!"

"Bọn em chưa học gì luôn mà!"

"Chiều thi thì giờ học rồi tranh thủ ôn trước khi thi là được chứ gì."

Dù cả nhóm la oai oái, ekip vẫn không hề lay chuyển.

Có vẻ như phản ứng này của nhóm đã nằm trong kịch bản sẵn rồi thì phải.

Thậm chí họ còn cố tình quay cận đủ mọi góc, như thể đây là điểm nhấn vàng của tập.Trong đầu thì đang rủa thầm đám người đài truyền hình, nhưng trước camera, Soo-gyeom vẫn cố tình giậm chân tỏ vẻ đáng thương như một chú cún ướt mưa."

Giờ vào lớp nha, bắt đầu học lý thuyết rồi đấy.

Còn phải điểm danh nữa nên mấy em mau vào đi."

Không đợi ai than vãn thêm, ekip thẳng tay thúc giục.

Cuối cùng U-PITE cũng bị dồn ép bước chân vào trung tâm đào tạo lái xe.Không kịp trở tay, cả nhóm ngồi ngay vào lớp học bắt buộc trước kỳ thi lý thuyết.

Trên bàn đã có sẵn tài liệu học.

Soo-gyeom và các thành viên khác đành phải chăm chú nghe thầy giảng, mắt thì dán vào video hướng dẫn, tay lật từng trang ghi chú mà xem như ôn thi đại học.Tất nhiên là giữa chừng cũng có lúc não trống rỗng, tự hỏi 'tụi mình đang làm cái gì đây trời...', nhưng mà thôi, đã đến nước này thì đành vậy.

Nghĩ theo hướng tích cực, nhân tiện lấy luôn cái bằng lái vẫn chưa có thời gian thi cũng tốt.Dù có mấy lần được nghỉ giữa giờ, nhưng vì camera vẫn đang chạy và trong lớp lại có cả học viên khác nên cũng chẳng thoải mái được bao nhiêu.Soo-gyeom thì cố tình ngồi sát bên Tae-won, rõ là ý thức được mình đang trong tầm ngắm của camera.

Vừa nói mấy chuyện không đầu không đuôi, cậu vừa cười với Tae-won, tay thì thi thoảng chạm nhẹ vào vai hay đùi hắn.

Tae-won thỉnh thoảng giật mình, nhưng Soo-gyeom thì mải mê diễn nên chẳng nhận ra gì cả.Sau giờ học kéo dài lê thê, U-PITE được đưa đến điểm thi lý thuyết.

Trên xe, các thành viên cắm đầu giải đề trắc nghiệm mà ekip đã chuẩn bị sẵn.Do mỗi năm đề thi thường lặp lại dạng câu hỏi cũ, nên khả năng trúng tủ khá cao.

Soo-gyeom vắt não ôn bài đến phát đau đầu, vừa sợ trượt vừa sợ hình ảnh mình trượt bị phát sóng toàn quốc rồi thành trò cười không hồi kết, nên cậu quyết tâm học cho thuộc bằng được.Khi tới nơi, cậu được phát ảnh thẻ đã chụp từ trước đó, khiến cậu chỉ biết cười trừ.

Mới vài hôm trước, anh Min-seong bảo cần chụp hình gấp cho công ty nên gọi nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh thẻ.

Lúc đó chụp thì chụp vậy thôi, chứ cậu cũng chẳng biết để làm gì.

Giờ thì mới hiểu hóa ra là để thi bằng lái.

Cảm giác bị "lừa tình" nhẹ nhàng len lỏi trong lòng.Nhờ sự kết hợp hoàn hảo giữa công ty quản lý, ekip sản xuất và trung tâm đào tạo, U-PITE đã được đặc cách nhập phòng thi một cách suôn sẻ.

Phần còn lại là ở họ.Soo-gyeom vừa ôn lại phần thầy giảng, vừa lục lại bộ đề đã học trên xe, tập trung hết mức có thể để làm bài.

Cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết mình được 72 điểm.Sát nút, nhưng mà đậu rồi!"

Oaaa, đậu rồi!

Đậu rồi á!!!"

Vừa bước ra khỏi phòng thi, Soo-gyeom đã nhảy lò cò vì sung sướng, rồi ngay lúc thấy Han-Sol cũng vừa ra, cậu lập tức lao tới ôm chầm lấy hắn.

Han-Sol tuy còn đang ngơ ngác nhưng vẫn phản xạ tự nhiên bế bổng Soo-gyeom lên."

Ồ~ Jung Han-Sol!

Trẻ đúng là có khác!

Khỏe thiệt đấy nha!"

Nghe Soo-gyeom nói vậy, Han-Sol khựng lại một nhịp vì lúng túng, khiến cánh tay đang ôm cậu chùng xuống.

Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại siết tay ôm chặt, còn nhấc bổng cậu lên rồi lắc qua lắc lại trong không trung.Khoảnh khắc ấy không chỉ bị camera ghi lại trọn vẹn, mà còn lọt thẳng vào mắt các thí sinh bình thường đang rời khỏi phòng thi.▪︎ ▪︎▪︎[Tui đang ở trung tâm thi bằng lái mà gặp người nổi tiếng nè]└ Ồ ai vậy?└ Không rõ... nhưng đẹp trai lắm.

Có 5 người.

Một nhóc tóc hồng.└ (ảnh) Không phải tụi này sao?!?1?1!?

U-PITE á!!!!!!!└ Ồ đúng là giống thiệt.└ Trời má ganh tị muốn xỉu ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ▪︎ ▪︎▪︎[Hình như bé nhà mình đang thi bằng lái đó...]Chủ thớt: Chiwa bé bỏng nhiều giận dữ

(ảnh)

Điên rồi hả tụi sản xuất???

Bảo đừng cho đám nhỏ thi bằng lái cơ mà ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠLỡ mấy ẻm có người yêu thì sao hả ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Tụi bây khùng rồi à!!!!

Bằng lái = hẹn hò đó biết không!!!└ Thiệt luôn, tức phát điên...ㅜ└ Ba điều cấm kị của idol: để râu – tắm nắng – thi bằng lái xe.└ Chuẩn luôn...ㅠㅠㅠㅠ chỉ xin đừng mua xe... không thôi chị đây gục mất thiệt á...▪︎ ▪︎▪︎[Nói gì vậy, tụi nhỏ nhà tui đang hẹn hò rõ rành rành rồi còn gì]Chủ thớt: Tôi đã nhổ nước bọt vào cà phê của Giám đốc Kim

Xem cái ảnh mới thấy nè, Han-Sol đang bế Soo-gyeom đấy thôi...

Hai đứa nó quắn quéo tới mức này mà còn không gọi là yêu nhau thì gọi là gì???└ Khùng hả, nói vậy rồi không kèm ảnh là sao?

Đâu?

Ở đâu?

Link đi mau!!└ Chủ thớt: (ảnh) ㅇㅇ└ Trờiiiiㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ tui tiêu rồiㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ tụi nó hẹn hò rồiㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ tui gục cmn rồiㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ└ zzzzzㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ mà cái tên nick của bạn là sao thế ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ nhổ nước bọt vô cà phê Giám đốc Kim ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ tôi cũng muốn nhổ cho đỡ tức đây, thằng Hong kia đợi đấy, phù! ▪︎ ▪︎▪︎[Bạn tui bảo hôm nay học chung lớp lý thuyết với tụi nhỏ nhà mình đó]Chủ thớt: Thỏ Song và áp lực cuộc đời

Tui nghe bảo bé Soo-gyeom cứ dính lấy Tae-won suốt, không chịu rời ra luôn...Giờ tui nghĩ chắc phải bắt đầu gom tiền làm quỹ cưới cho tụi nhỏ thôi...└ Góp gạo thôi... gom chung đi... tui cũng vì lý do đó mới cày tiền đây...└ Chủ thớt: Người đi làm xin đừng khóc nữa...... hức, khụ, hự, uề ê ư hức uề...└ Người khóc to nhất chính là bạn đó nha...
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
69


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Hôm sau, U-PITE hoàn thành sân khấu cho một chương trình âm nhạc trên đài truyền hình trung ương.

Dù chỉ mới là tuần đầu quảng bá nên thứ hạng vẫn chưa cao, nhưng phản ứng nhận được khá tích cực.Khi cả nhóm vừa rời sân khấu và chuẩn bị di chuyển đến lịch trình phát thanh radio tiếp theo."

Chào các bạn!"

Một giọng chào vang lên khiến Soo-gyeom quay đầu lại.

Gương mặt quen quen nhưng ngứa mắt hiện ra nơi hành lang đài truyền hình, khiến giữa hai chân mày cậu nhíu tít lại.Là thành viên của Black A.

Không phải cậu chủ động muốn biết gì về họ, nhưng trong giới idol chật hẹp thế này, có muốn tránh cũng khó.

Một trong những điều cậu biết, là đợt quảng bá của Black A trùng thời điểm với U-PITE.Khác biệt là, U-PITE mới chỉ bắt đầu quảng bá single digital đầu tiên, còn Black A đang trong chặng cuối quảng bá mini album thứ hai.

Nghe bảo tuần sau là kết thúc rồi.Không phải bản thân Black A có gì sai khiến cậu ghét.

Nhưng chỉ cần đó là nhóm có Shin Myeong-hyeon, một kẻ từng khiến Yoo-chan đau khổ ở kiếp trước, thì đã là quá đủ để Soo-gyeom chẳng ưa hết cả lũ.Dù biểu cảm đã phản bội cậu trước, Soo-gyeom vẫn cố ép môi cong lên sau khi giãn giãn hai hàng lông mày, gượng gạo nặn ra một nụ cười."

Chào mấy bạn, rất vui được gặp.

Nghe nói các bạn vừa comeback, chúc mừng nha."

Một thành viên của Black A nở nụ cười niềm nở, chào lại.

Nhưng vì đôi mắt kẻ eyeliner đậm quá mức, Soo-gyeom chẳng tài nào thấy thiện cảm được.Cậu khẽ gật đầu lấy lệ rồi theo phản xạ kéo Yoo-chan đứng khuất sau lưng mình.

Dù thật ra Yoo-chan cao hơn cậu cả khúc nên việc che chắn đó hoàn toàn vô nghĩa."

Cảm ơn các bạn."

Trừ Soo-gyeom, các thành viên U-PITE còn lại đều cúi đầu đáp lễ một cách lịch sự.

Soo-gyeom cũng miễn cưỡng cúi nhẹ đầu đáp theo cho phải phép."

Debut cùng thời gian mà, hay là tụi mình làm quen đi?

Sau này đi ăn chung cũng được mà."

"Ồ, được đấy chứ."

Dù rõ ràng chỉ là lời xã giao, nhưng Tae-won không biết gì vẫn đáp lại đầy lễ độ.

Dù biết vậy, Soo-gyeom vẫn phải gồng mình nuốt xuống cơn khó chịu trào lên cổ họng."

Vậy bọn tôi có lịch trình ngay sau đây nên xin phép đi trước."

Sợ tên kia thật sự bám theo đòi hẹn hò ăn uống, Soo-gyeom vội xen vào, cắt ngang câu chuyện.Yi-gyeom nhìn cậu, ánh mắt nheo lại đầy nghi hoặc, nhưng Soo-gyeom chẳng còn tâm trí đâu mà để tâm.

Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc phải đưa Yoo-chan tránh xa Shin Myeong-hyeon càng sớm càng tốt.May mắn là mấy người còn lại không ý kiến gì mà ngoan ngoãn cúi đầu chào và chuẩn bị rời đi.Nhưng đúng lúc ấy."

Hình như tụi mình gặp nhau hồi cuối năm thì phải, còn nhớ không?"

Nãy giờ vẫn im lặng, Shin Myeong-hyeon bất ngờ lên tiếng.

Soo-gyeom khựng lại, cố giữ mặt mày không nhăn nhó khi quay đầu nhìn hắn.Ánh mắt của hắn rõ ràng đang nhắm thẳng về phía cậu và Yoo-chan.

Cảm giác phải biến khỏi đây ngay càng lúc càng mãnh liệt."

Dạ, nhớ—""Úi, vậy hả ta?

Tui thì không rõ lắm ấy, xin lỗi nhé.

Hôm đó gặp nhiều người quá nên..."

Yoo-chan vừa mở miệng thì Soo-gyeom lập tức chen vào, cướp lời.

Cậu nghiêng đầu như thể thấy áy náy, nhưng biểu cảm lại thể hiện rõ là 'tui chẳng nhớ gì về anh cả'."

Tiếc thật đấy.

Lúc đó tôi định bắt chuyện thêm mà thấy hai em bận quá.

Thành ra cứ lệch lịch mãi nhỉ.

Lần sau hẹn gặp đàng hoàng nhé?"

"Haha, cũng tại nhóm tui bận quá, mà Black A cũng bận mà.

Chắc vậy nên cứ bị lệch suốt, tiếc ghê ha."

Soo-gyeom khéo léo nhét khước từ vào lời nói.

Nhưng Shin Myeong-hyeon vẫn chưa chịu dừng."

Vậy thì hẹn trước đi.

Đổi số liên lạc nhé?"

Nói rồi hắn móc điện thoại ra, chìa về phía trước.

Tình thế này, Soo-gyeom chẳng có lý do gì chính đáng để từ chối.

Đặc biệt trong tình huống cả nhóm Black A đều đang chứng kiến, tỏ thái độ bất lịch sự là điều tối kỵ với idol, nhất là nhóm mới ra mắt như U-PITE.Dù Black A không phải tiền bối của U-PITE, nhưng công ty của bọn họ lại là một tên tuổi kỳ cựu, quen biết nhiều bậc đàn anh trong ngành.

Nếu gây hấn với Black A, có khi cả hình tượng nhóm cậu bị kéo sập theo.Lén quay đầu lại, Soo-gyeom thấy Yoo-chan đang móc điện thoại ra.

Cậu giật mình, nhanh tay chìa điện thoại của mình ra trước."

Tui!

Đổi với tui đi!"

"...Hả?"

"À, tui muốn liên lạc với anh mà.

Haha, cho tui số đi."

Cậu phải ngăn chuyện Shin Myeong-hyeon và Yoo-chan liên lạc riêng bằng mọi giá.

Cậu biết quá rõ ở kiếp trước, tên khốn đó đã làm gì với Yoo-chan rồi."...Được thôi.

Soo-gyeom-ssi chủ động ghê."

"Tui á?

Ờm, người ta hay nói tui vậy lắm.

Haha."

Dù trong lòng rủa thầm 'cái thằng điên này nói cái gì vậy trời', Soo-gyeom vẫn cố gắng giữ nụ cười cứng đơ trên mặt.

Cậu miễn cưỡng đổi số với Shin Myeong-hyeon, nén lại cảm giác muốn ném luôn cái điện thoại đi."

Còn Yoo-chan-ssi..."

"À, Yoo-chan nhà tui là em út, chưa có điện thoại đâu."

"Hả?"

"Còn là vị thành niên mà.

Công ty cấm dùng điện thoại."

Cậu vừa nghĩ vừa bịa.

Thực ra Shin Myeong-hyeon muốn biết thì thế nào cũng tra ra được.

Nhưng điều quan trọng bây giờ là thoát khỏi tình huống này trước.Dù thấy mấy đứa còn lại trố mắt khó hiểu, Soo-gyeom cũng mặc kệ.

Lúc này, bảo vệ Yoo-chan quan trọng hơn tất cả."

Có chuyện gì thì liên lạc với tui là được."

"Hay đấy.

Tôi gọi là Soo-gyeom được chứ?"

"Ừm... cũng được ạ."

Câu 'Không được' suýt bật ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng cậu vẫn cố nhịn, nặn ra nụ cười gượng rồi nhét điện thoại lại vào túi."

Đi thôi.

Hồi nãy Min-seong hyung bảo tụi mình phải đi nhanh mà."

"À, đúng rồi."

"Phải ấy nhỉ."

"Ừ, đi thôi."

"Vâng, đi nào."

May mắn thay, trước vẻ vội vàng của Soo-gyeom, các thành viên đều nghe lời mà không thắc mắc gì thêm.

Cậu cúi đầu chào Black A lần nữa rồi nhanh chân kéo nhóm rời đi.~

"Này... lúc nãy..."

"Hửm?

Sao?"

Rời khỏi Black A được một đoạn, Yoo-chan lên tiếng.

Soo-gyeom đã đoán trước, nên chỉ thản nhiên quay sang nhìn hắn."

Sao anh lại đưa số?"

"Ừ đấy, sao người ta hỏi Yoo-chan mà anh lại đưa số?"

Yi-gyeom cũng góp giọng, sắc mặt rõ ràng không vừa lòng.

Soo-gyeom tìm lời bào chữa trong đầu, nhưng chẳng nghĩ ra được cái nào hay ho cả.

Trong trường hợp này, nói thật là giải pháp tốt nhất.

Dĩ nhiên, không cần phải thật hết mức."

Chỉ là... anh không thích em đưa số cho hắn ta."

Cậu không nói hết lý do, nhưng điều đó không hề là nói dối.

Yoo-chan tròn mắt ngạc nhiên, Yi-gyeom thì cau mày rõ hơn nữa."

Sao chớ?

Vậy cũng không được à?"

Soo-gyeom hơi ngẩng đầu, mắt ánh lên vẻ ngang ngược.

Nhìn thấy vẻ mặt đó, ngay cả Tae-won và Han-Sol cũng lộ vẻ không hài lòng."

Chuyện đó đâu phải em nên quyết định."

"Đúng rồi, người ta muốn số của Yoo-chan mà anh chen vô làm gì.

Kỳ lắm luôn."

"Anh nói rồi mà, anh không muốn Yoo-chan đưa số cho hắn ta."

Dù biết hành động của mình hơi kỳ lạ trong mắt mấy người kia, nhưng Soo-gyeom vẫn cố chấp ngẩng đầu lên.

Dù có bị coi là bất thường, cậu vẫn phải bảo vệ Yoo-chan khỏi tên khốn kia."

Nhưng tại sao cái chuyện đó lại khiến ông khó chịu?"

Yi-gyeom hỏi, giọng trầm xuống.

Trong mắt hắn ánh lên cảm xúc khó đoán.

Thú thật, dù đã xác định sẵn sẽ chơi bài mặt dày, nhưng đối mặt với ánh mắt đó, Soo-gyeom cũng hơi chột dạ."

Thì vì tui thích Yoo-chan."

Câu nói khiến cả nhóm lặng thinh.

Bốn cặp mắt đổ dồn về phía Soo-gyeom.

Cậu nhận ra có gì đó sai sai trong ánh mắt bọn họ, bèn vội chữa lời."

Ý tui là...

Yoo-chan là em út quý báu của U-PITE mà."
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
70


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

À..."

Giữa bầu không khí im lặng, Han-Sol bật ra một tiếng à như thể vừa ngộ ra điều gì đó.

Âm điệu đó mang theo cả sự nhẹ nhõm.

Soo-gyeom nghiêng đầu nhìn hắn."

Sol à, sao á?"

"A, không...

Không có gì đâu ạ.

Ừm, đúng rồi.

Yoo-chan là em út quý báu của tụi mình mà."

Han-Sol lặp lại lời cậu vừa nói, gật gù tán đồng.

Có vẻ may mắn là hắn cũng cùng phe với cậu.

Nhờ vậy, Soo-gyeom cảm thấy nhẹ người, không cần tiếp tục bịa chuyện biện minh nữa, cậu tung tăng rảo bước đi trước."

Mấy người không đi hả?"

"Đi!

Đi rồi đây!"

Cậu ngoái đầu hỏi vì thấy chẳng ai đi theo, thì Tae-won liền đáp lại bằng giọng hồ hởi.Ngay sau đó, các thành viên cũng bắt đầu bước theo cậu.

Ngoại trừ Yoo-chan."

Yoo-chan à?"

"..."

Cậu gọi mà Yoo-chan chẳng phản ứng gì.

Hắn đứng đực ra với vẻ mặt bối rối tột độ.

May mà hắn không hóa thành tượng đá lâu lắm, chỉ một lát sau là cất bước đi tiếp, thậm chí còn lướt qua cả Soo-gyeom."

Yoo-chan, đi cùng nhau chứ!"

Soo-gyeom cuống lên gọi với theo.

Dù nghe thấy, Yoo-chan chỉ chậm lại đôi chút mà vẫn chẳng nói gì.

Cậu cũng định hỏi cho ra lẽ, nhưng đúng lúc đó lại đụng ngay Min-seong."

Lên xe nhanh lên.

Là radio trực tiếp đấy, trễ giờ là toi."

Trước sự giục giã của Min-sung, Soo-gyeom dù vẫn liếc nhìn phản ứng của Yoo-chan nhưng vẫn nhanh chân theo hắn lên xe.Tae-won, Han-Sol rồi đến Yi-gyeom cũng lần lượt lên sau.

Chiếc van chở U-PITE bắt đầu lăn bánh.~

Dù vừa nãy Min-seong còn hù dọa tụi cậu sẽ muộn giờ phát thanh trực tiếp, nhưng U-PITE lại đến nơi sớm tận 40 phút.Kết quả là, cả nhóm giờ đang ngồi vất vưởng trong phòng nghỉ của đài truyền hình, chẳng biết làm gì.

Tưởng sẽ được nghỉ chút, ai ngờ Min-seong nhân lúc rảnh đề nghị làm một buổi live stream cho fan, lâu lâu mới có dịp.Bị kéo lên sóng bất ngờ, Soo-gyeom có hơi luống cuống, nhưng vẫn cười rạng rỡ, vui vẻ ngồi chờ buổi live bắt đầu.▪︎ ▪︎ ▪︎[Hộc hộc!

Là livestream thật đó hả???][Trời đất ơi bao lâu rồi mới được thấy livestream ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ][Chào các ní!!!!!!!1111!!][Oppa ơi chào ạ~][hi : )]▪︎ ▪︎ ▪︎Ngay khi live vừa lên sóng, hàng loạt fan đã ùa vào.

Hình như fan mới dạo gần đây đông lên hẳn thì phải, dù buổi live được thông báo đột xuất mà số người xem vẫn đổ về không ngớt.Nhìn khung chat lướt nhanh vèo vèo, Soo-gyeom vừa choáng vừa thầm reo vui trong lòng.

Điều đó có nghĩa là U-PITE đang làm rất tốt."

What's this planet?"

"Xin chào, tụi mình là U-PITE!"

Tae-won là người mở lời trước, các thành viên còn lại đồng thanh chào theo.

Trong lúc đó, lượt truy cập vẫn đang tăng liên tục.▪︎ ▪︎ ▪︎[Cái gì vậy?

Livestream tự phát à???][Annyeong!!!!][Chào nhé :D] (này chat của ngừi việt nè)[U-PITE สวัสดี XD!!][Lâu quá rồi mới gặp mấy đứa ㅠㅜㅠㅠㅠㅠ][Yoo-chan ơi!!!!!!!

Noona tới rồi đây!!][Hôm nay Soo-gyeom lại đẹp điên đảo rồi...][Tae-won đẹp trai dã man luôn][Han-Sol Han-Sol ơi!!][Yi-gyeom yêu thương ơi!!!]▪︎ ▪︎ ▪︎Chẳng mấy chốc, số người xem vượt mốc sáu nghìn.

Với một buổi chiều trong ngày thường, con số ấy không hề nhỏ."

Quào, tốc độ chat kinh khủng thật."

"Giờ này thì dân văn phòng đang làm việc, học sinh thì ở trường chứ?

Mọi người vào xem bằng cách nào vậy?"

Tae-won nói với vẻ ngạc nhiên, Han-Sol cũng tò mò hỏi.

Soo-gyeom thì gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình hết cỡ.▪︎ ▪︎ ▪︎[Kệ công ty đi][Coi lén đó ạ!][hi~~~~~][Xin chào, mình đang coi từ Thái đó : )][English plz : )]▪︎ ▪︎ ▪︎Khung chat lúc này như bùng nổ, vừa là lời đáp lại Han-Sol, vừa là loạt bình luận từ fan mới vào.

Dù đã bật chế độ làm chậm bình luận, tốc độ vẫn nhanh hơn hẳn mấy buổi livestream trước.

Lại thêm một bằng chứng rằng fan đang ngày càng đông.

Soo-gyeom không giấu nổi nụ cười rạng rỡ."

Tụi mình sắp tới sẽ lên sóng chương trình Chiều vui vẻ của DJ Yang-rim vào lúc 2 giờ.

Nên trước đó muốn live với mọi người một chút.

Cũng cảm giác như đã lâu không phát sóng rồi ấy.

Sau này tụi mình sẽ cố gắng live thường xuyên hơn nha.

Không ngờ lại có nhiều người thích thế này.

Mọi người đợi tụi mình lâu rồi đúng không?"

Cậu nói bằng giọng phấn khích, vừa giải thích lý do phát live vừa kéo fan vào không khí vui nhộn.▪︎ ▪︎ ▪︎[Có chờ chứ!!!][Đợi dài cả cổ luôn áㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ][Đợi livestream mà sắp hóa đá luôn][Làm thường xuyên đi ạ][Có có có có có có!!!!]▪︎ ▪︎ ▪︎Trước loạt phản hồi dồn dập đang cuộn lên vùn vụt, Soo-gyeom bật cười khoái chí.

Cậu cố tình nghiêng đầu, khẽ tựa cằm lên vai Yi-gyeom đang ngồi cạnh.

Yi-gyeom có vẻ khựng lại một chút nhưng rồi ngoan ngoãn nhường vai cho cậu.Chỉ một hành động nhỏ vậy thôi mà khung chat đã bùng cháy dữ dội, nhưng Soo-gyeom vẫn chưa hài lòng.

Đã lâu mới làm live một lần, tất nhiên là phải tạo chút drama chứ.Cậu ghé sát tai Yi-gyeom thì thầm một cách rõ ràng để camera thấy được."

Xoa đầu tui một chút đi."

Yi-gyeom quay sang nhìn cậu với vẻ bối rối.

Sau vài giây do dự, hắn vẫn nghe lời cậu, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Soo-gyeom.Cậu hài lòng cười toe, mắt dán chặt vào khung chat.

Quả đúng như dự đoán, tốc độ trôi chữ còn nhanh gấp đôi lúc nãy.Nhưng Soo-gyeom giả vờ không biết gì, mắt tròn xoe ngây thơ hỏi."

Hình như tốc độ chat đang tăng lên ấy nhỉ?

À, chắc do số người xem tăng đó.

Bây giờ... trời ơi, tám nghìn người đang xem luôn rồi!"▪︎ ▪︎ ▪︎[Hai đứa đang làm gì zạ?????????????][Cái gì vậy trờiiiiiiiii ㅠㅠㅠ đáng yêu muốn xỉu][Oppa ơi eim cười banh quai hàm luôn rồiㅠㅠㅠㅠ][Dễ thương chết mất luôn á!!!1][Soo-gyomie như con mèo nhỏ ấy][Chời ơi nhìn cảnh này lòng cũng ấm theo...][Cưng quá trời luôn huhuㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ][Soo-gyomie là sinh vật 10 cấp độ dễ thương...][Han-Sol à chào nha~~~~~][Yoo-chan ơi mặt sao buồn quá vậyㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Có chuyện gì không đó????]▪︎ ▪︎ ▪︎Soo-gyeom đang lia mắt theo khung chat thì đột nhiên bắt gặp một bình luận đập vào mắt.Cậu nhanh chóng quay sang nhìn Yoo-chan.

Không hẳn là hắn đang cau có hay tỏ vẻ khó chịu, nhưng biểu cảm thì hơi ngơ ngác bất an."

Một bạn fan hỏi Yoo-chan có chuyện gì không đó.

Yoo-chan à, em ổn chứ?"

Soo-gyeom dịu giọng hỏi rồi khẽ đặt tay lên vai Yoo-chan.

Đôi vai rộng ấy hơi co lại, nhưng rồi Yoo-chan cũng nở nụ cười, môi cong lên mềm mại."

Em ổn mà.

Thật sự không có chuyện gì đâu."

Hẳn là câu trả lời dành cho fan rồi.

Hắn còn đưa tay xua xua như muốn chứng minh bản thân không sao.

Nhưng Soo-gyeom bằng bản năng, cảm nhận rõ đó là lời nói dối.Cậu chợt nhớ lại nét mặt lúng túng của Yoo-chan trước khi lên xe ban nãy.

Tuy lúc đó chưa phải lúc để hỏi thẳng, nhưng giờ thì khác rồi.

Cậu quyết định nhân cơ hội này dò thử tâm trạng Yoo-chan, cố tình trêu ghẹo."

Yoo-chan đang ghen thì phải?

Nhìn tụi anh thân quá nên thấy chướng mắt chứ gì~ Yoo-chan à, nói thật đi, có phải eim đang ghen không?"

"Không đâu mà, ghen gì chứ..."

"Ơ kìa, rõ ràng là đang ghen còn gì!

Anh vừa mới thổ lộ thích Yoo-chan xong, giờ lại bám lấy Yi-gyeom nên ghen chứ gì?"▪︎ ▪︎ ▪︎[Ơ...ơ......ơơơơơơơơơơ???????????][Khoan đã, tai tôi có nghe nhầm không?][Không phải đâu nhé các bạn, đừng nói bừa, chị đây dễ hiểu lầm lắm đấy][Cái gì vậy trời đất ơi????][Sao tôi cứ đeo kính ảo tưởng mãi vậy......][Bảo là thích Yoo-chan @^$&^%$?!?!?

Tỏ tình luôn á?!?!?!][Đây là thật hả???

Không phải mơ???

Không phải tưởng tượng của tôi á???][English plz : ( ][Điên mất rồi...][Trời ơi... nhanh quá... các cưng nhanh hơn cả trí tưởng tượng của chị nữa, chị biết làm sao giờ...]▪︎ ▪︎ ▪︎Khung chat lập tức bốc cháy.

Soo-gyeom mỉm cười mãn nguyện như thể kế hoạch đã thành công mỹ mãn.

Trong khi cậu phấn khích thì Yoo-chan lại hoảng loạn thấy rõ.Cậu nghiêng người, dí mặt lại sát gần Yoo-chan đang đỏ mặt lúng túng, rồi nhè nhẹ nghiêng đầu tựa lên vai hắn, đôi mắt to tròn lấp lánh nháy nháy đầy ngây thơ.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
71


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Một khoảng lặng ngắn phủ xuống.

Sự im ắng lạ thường như đè nặng không khí khiến đôi mắt to tròn của Soo-gyeom đảo qua đảo lại liên tục.

Trong lúc ấy, khung chat vẫn đang bốc cháy dữ dội."

Người đang ghen là tôi thì đúng hơn đấy.

Bảo thích Yoo-chan mà lại bảo tôi xoa đầu cho."

Trước câu nói bất ngờ của Yi-gyeom, mắt Soo-gyeom mở to tròn vo.

Đây có phải Yi-gyeom từng phản ứng hờ hững ngay cả khi công ty gán cặp chính thức cho hai người không đấy.Từ kiếp này đến kiếp trước, nếu có ai gồng gánh fanservice thì người đó luôn là cậu, còn Yi-gyeom thì tuyệt nhiên không dính dáng gì tới mấy trò đó.Không rõ hôm nay hắn bị trúng gió gì, nhưng Soo-gyeom chẳng thể để cơ hội này vuột mất.

Cậu nhanh nhảu cúi đầu một cách ngượng ngùng, liếc mắt xuống rồi khẽ vỗ nhẹ vai Yi-gyeom."

Gì vậy~?

Chuyện đó mà cũng ghen à."

Tuy là lời trách nhẹ, nhưng nụ cười thấp thoáng nơi khoé môi cậu lại mềm mại đến ngọt ngào.

Nhìn thấy cảnh ấy, fan gần như tru tréo trong phần bình luận.▪︎ ▪︎ ▪︎[Trời ơi tụi bây bị gì vậyㅠㅠㅠㅠ tụi bây làm cái gì vậyㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ chị sợ thật sự...][Hôm nay là ngày tận thế của tui hả...?][Đừng có làm tui hiểu lầm nữa... lần này là thật đấy...][ㅁ_ㅂ][Do tui bị hoang tưởng hay là tụi nhỏ kỳ lạ thiệt vậy...?

Tui sắp rối loạn rồi...][Thôi ngay!!!!!!

THÔI NGAY GIÙM!!!!!!!!!!

Còn là tân binh mà dính phốt thì sao làm ăn được hả trời!!!!!][Hehehehehheheheh trời tui mê quá...]▪︎ ▪︎ ▪︎Soo-gyeom cũng không quên làm bộ ngạc nhiên, mắt tròn xoe như thật.

Dù tình hình đang xoay vù vù, cậu vẫn âm thầm tính toán thời điểm rút lui cho đẹp, và nhận ra bây giờ chính là lúc kết màn."

Yi-gyeom à, ông làm tui ngại đấy.

Tui là của mọi người mà~ Đừng tìm cách chiếm hữu tui chứ~"Trán Yi-gyeom thoáng nhíu lại vì bất mãn, nhưng có vẻ nhớ ra đang trước ống kính nên hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.

Tuy vậy, Soo-gyeom đã kịp thấy rõ tia cảm xúc lướt qua mặt hắn.

Cậu ngạc nhiên vì không tài nào hiểu được vì sao hắn lại có vẻ mặt ấy.Dù sao thì khung chat vẫn đang trong trạng thái bùng cháy.▪︎ ▪︎ ▪︎[Cáo nhỏ Song Soo-gyeom thật sự...... chị yêu em quá...][Trời ơi kìa trời ơi nhìn cái vẻ đáng yêu của bé Gyeomie tụi bâyㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ][ชื่นชอบ♥♥♥][Thấy mặt Yi-gyeom buồn buồn không?!!!

Thấy chưa hả trời!!!!][I♥U-PITE : )][Tui chịu, bọn nhỏ hôn nhau đại đi──][Có chuyện gì vậy trời ㅠㅠㅠ tui mới vào đây][Mới nãy là cái gì vậy???

Nhìn mặt Yi-gyeom kìa...]▪︎ ▪︎ ▪︎"Ha ha, hai người giấu bọn này nói chuyện gì mà thân thiết dữ vậy?

Tự dưng thấy hơi buồn nha."

Tae-won chen vào để xoa dịu bầu không khí, nói bằng giọng pha trò.

Nhưng không hiểu sao lời nói nghe như mang theo cả hơi lạnh."

Thật luôn đó.

Hai người, à không, ba người?

Sao cứ thân nhau mà bỏ tụi này ra rìa hoài vậy."

Chưa kịp hiểu Tae-won sao lại thế, đến Han-Sol cũng góp lời.

Giọng nói hắn tuy không sắc, nhưng cũng đủ khiến Soo-gyeom khẽ liếc nhìn hai người với vẻ bối rối.Đúng lúc đó, Min-seong ra hiệu cắt sóng.

Soo-gyeom âm thầm thở phào nhẹ nhõm."

Tụi mình có lịch tiếp theo nên tiếc thật nhưng chắc phải kết thúc buổi live tại đây rồi."

"Cảm ơn mọi người nha!

Bai bai!"

"Hẹn gặp lại trong chương trình radio lúc hai giờ với DJ Yang-rim nhé!"

"Tạm biệt~ gặp lại sau nha!"

"Cảm ơn mọi người đã ghé xem hôm nay!"

Bắt đầu từ lời chào của Soo-gyeom, các thành viên lần lượt tiếp lời: Yi-gyeom, Tae-won, Han-Sol rồi đến Yoo-chan.

Họ cúi đầu chào trước khi kết thúc buổi phát sóng, để lại khung chat đầy tiếc nuối phía sau."

Quào, tụi bây thấy số người xem lúc kết thúc không?

19 ngàn đó.

Mười chín ngàn!"

"Thật hả?

Đỉnh vậy trời?"

"Thật!

Nếu livestream thêm xíu nữa là vượt mốc 20 ngàn rồi."

"Quào, nghe tuyệt ghê á!"

Nghe Min-seong hào hứng nói vậy, Soo-gyeom cũng không giấu được vẻ vui mừng, ánh mắt lấp lánh, giọng nói rộn ràng.

Hưng phấn đến mức cậu quên luôn bầu không khí ngột ngạt vừa rồi, ngân nga hát khe khẽ vì vui sướng."

Giờ thì chuẩn bị sang radio live thôi nào."

"Vâng!"

Soo-gyeom nở nụ cười rạng rỡ, sánh bước cùng Min-seong đi trước.

Cậu chẳng buồn ngoái lại xem các thành viên theo sau chưa, chỉ mải nghĩ về cú tạo nhiệt vừa rồi, lòng lâng lâng vì thành công rực rỡ."

Xin chào ạ!"

"Rất vui được gặp mọi người."

Khi U-PITE bước vào phòng thu đang chuẩn bị ghi hình, họ vui vẻ cất lời chào.

Yang-rim, đang xem lại kịch bản, liền đứng dậy, đáp lại với nụ cười hiền hậu."

Cứ ngồi xuống thoải mái nha."

Biên kịch chương trình cũng hồ hởi nói.

U-PITE cúi đầu chào lịch sự rồi lần lượt ngồi vào chỗ.Vì vẫn chưa quen lắm với hình thức radio, Soo-gyeom tò mò quan sát xung quanh phòng thu với ánh mắt háo hức.Ngay lúc ấy, cánh cửa vang lên tiếng gõ.

Min-seong bước vào cùng một người đàn ông khác, đẩy theo chiếc xe đẩy."

Cái gì thế kia ạ?"

"Cơm hộp fan gửi đấy."

"Trời đất, dữ thiệt nha!"

Tuy không phải lần đầu tiên được nhận đồ ăn tiếp tế từ fan, nhưng mỗi lần nhận vẫn khiến cậu không thể kìm nổi sự ngưỡng mộ.

Tim Soo-gyeom đập thình thịch khi nhìn những hộp cơm được gói ghém xinh xắn, cố nén lại cảm xúc biết ơn đang trào dâng.Từng hộp cơm được Min-seong chuyền tay lần lượt đến các thành viên U-PITE, ai nấy đều ánh mắt rạng ngời như được tiếp thêm hạnh phúc.

Min-seong cũng không quên đưa hộp cho DJ Yang-rim và các nhân viên chương trình ."

Ủa, tụi tôi cũng có phần luôn?

Trời, cảm ơn nhiều nghen.

Phải chụp hình lại mới được."

Là DJ chuyên dẫn các chương trình radio có idol khách mời, chắc hẳn Yang-rim chẳng lạ gì chuyện fan gửi cơm tiếp tế, nhưng gương mặt hắn vẫn đầy cảm động khi nói lời cảm ơn.Sau đó, hắn khuyến khích U-PITE đứng dậy chụp hình cùng.

Nhóm vội vã đứng dậy, xếp hàng bên cạnh Yang-rim, còn hắn thì cầm hộp cơm sao cho lên hình rõ nhất.

Đúng lúc đó, nhiếp ảnh gia của liền nhào ra, thao tác máy ảnh thuần thục như thể đã đợi sẵn."

Cảm ơn nha~ Tụi tôi sẽ ăn thật ngon!"

Ngay sau khi chụp xong, Yang-rim nở nụ cười rạng rỡ, một lần nữa cảm ơn bằng giọng cực kỳ thân thiện.

Nhờ tính cách mềm mỏng và ấm áp ấy mà không khí trước buổi ghi hình trở nên dễ chịu hơn hẳn.Soo-gyeom có cảm giác buổi radio hôm nay sẽ diễn ra suôn sẻ.

Cậu âm thầm mong trực giác mình đúng, đồng thời trấn an trái tim đang đập hơi nhanh vì hồi hộp.Chẳng mấy chốc, chương trình chính thức lên sóng."

Xin chào mọi người, tôi là DJ Yang-rim của Buổi chiều sôi động!"

Ngay khi đèn hiệu 'Lên sóng' sáng lên, Yang-rim chào mở đầu với giọng đầy kinh nghiệm.

Hắn nối tiếp bằng phần đọc kịch bản mượt mà như nuốt CD.Không chỉ vậy, hắn còn nhanh nhẹn đọc các tin nhắn từ thính giả gửi về giữa lúc lên sóng, phát âm rõ ràng từng chữ.Nhìn cách Yang-rim xử lý công việc trôi chảy, tự nhiên như đang chơi đùa với chương trình, Soo-gyeom không khỏi thán phục.Thực ra, Soo-gyeom cũng từng ấp ủ mơ ước được làm DJ radio.

Dù việc thành công với tư cách idol là quan trọng, nhưng đâu thể làm idol cả đời, nên cậu cũng muốn chuẩn bị sẵn những hướng đi khác trong giới truyền thông.Cậu tự biết bản thân không hợp đóng phim, không đến mức đẹp trai rạng rỡ hay cao ráo xuất chúng để làm nam chính.

Còn ca sĩ solo thì mỗi lần ra bài đều là đánh cược xem thành công hay flop, chả thể đoán trước được.Chỉ có công việc DJ radio là có vẻ ổn định, ít biến động và có thể làm lâu dài, đó là điều khiến Soo-gyeom thấy khả thi nhất."

Rồi, để tôi giới thiệu khách mời hôm nay nha.

Tin nhắn đổ về như mưa luôn, ai cũng bảo giới thiệu nhanh đi."

Câu nói của Yang-rim khiến Soo-gyeom bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Hóa ra mới đó đã đến phần giới thiệu khách mời."

Khách mời hôm nay là nhóm nhạc tân binh hot nhất hiện tại!

Chính là U-PITE!"

"What's this planet?"

"Xin chào, tụi mình là U-PITE!"

Ngay sau lời giới thiệu của Yang-rim, Tae-won dẫn đầu chào nhóm bằng câu slogan quen thuộc, rồi các thành viên còn lại đồng thanh theo sau."

Cuối cùng thì U-PITE cũng đến với Buổi chiều sôi động của bọn tôi rồi~ Có phải đến trễ quá không đây?"

"Dạ tụi em xin lỗi ạ, đáng lẽ phải đến sớm hơn rồi..."

"Ha ha, lần sau ra album mới thì nhớ ghé chương trình mình đầu tiên nha.

Hứa đó!"

"Tụi em hứa ạ!"

Yang-rim và Tae-won trao đổi vài câu đầy không khí thân mật.

Sau đó không lâu, Yang-rim chuyển sang phần giới thiệu từng thành viên."

Xin chào, em là thủ lĩnh kiêm rapper của U-PITE, Seon Tae-won ạ!"

"Xin chào, em là giọng ca chính thứ hai, Cha Yi-gyeom."

Những lời giới thiệu khá cơ bản và đơn giản.

Soo-gyeom thì vừa vẫy tay, vừa nháy mắt về phía camera."

Xin chào!

Em là giọng ca chính của U-PITE, kiêm người yêu quốc dân Song Soo-gyeom đây ạ~""Ahahaha!"

Câu giới thiệu làm Yang-rim bật cười thành tiếng.

Sau khi hắn nguôi cười, Han-Sol tiếp lời."

Xin chào!

Em là Han-Sol ạ!"

"Em là Do Yoo-chan.

Rất vui được gặp mọi người."

"Rồi, nghe giới thiệu từng người xong rồi nha.

Nhưng mà, có một phần giới thiệu nổi bật quá khiến mình không thể làm ngơ.

Người yêu quốc dân Song Soo-gyeom, mình hỏi chút được không nhỉ?"

Thấy Yang-rim nở nụ cười tinh quái mở lời, Soo-gyeom liền nuốt nước bọt vì hồi hộp.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
72


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

À không, hình như trước khi hỏi Soo-gyeom, mình nên hỏi mấy thành viên khác thì sẽ hồi hộp hơn ha."

Yang-rim—người trông như sắp tung ra một câu hỏi khiến cậu toát mồ hôi—bất ngờ lùi lại, lắc đầu như thể chưa từng có ý đó.Cú chuyển hướng không báo trước ấy khiến Soo-gyeom càng thấy bất an.

Đúng là 'thà ăn đòn sớm còn hơn chờ hoài rồi lãnh đủ', kéo dài thế này chỉ càng khiến đầu óc căng như dây đàn."

Trước tiên là Tae-won nhé.

Giờ nhóm U-PITE đang sống chung ký túc xá đúng không?"

"Vâng, đúng vậy ạ.

Bọn em ở chung."

"Cả phòng ngủ cũng thế à?"

"Vâng, phòng cũng dùng chung luôn."

Dường như rất hài lòng với câu trả lời, Yang-rim nở một nụ cười nham nhở.

Không chỉ riêng Soo-gyeom thấy có gì đó là lạ, Tae-won cũng nghiêng đầu như đang tự hỏi mình vừa rơi vào cái bẫy gì.

Nhưng mặc kệ, Yang-rim tiếp tục giọng vui vẻ."

Vậy bây giờ Tae-won đang ở chung phòng với ai nhỉ?"

"Em ở cùng Han-Sol với Soo-gyeom.

Còn Yoo-chan với Yi-gyeom ở chung một phòng."

Tuy hơi lo lắng nhưng Tae-won vẫn giữ bình tĩnh mà trả lời.

Soo-gyeom nhìn chằm chằm vào hai người họ, linh cảm điều gì đó chẳng lành từ nãy giờ khiến tim cậu cứ đập thình thịch."

Thế Tae-won, em chắc là muốn có phòng riêng đúng không?

Ý là, bây giờ thì chưa tiện, nhưng sau này nếu điều kiện cho phép?"

"Ờm...

đúng là thế thật."

Tae-won trả lời như thể đã rơi trúng cái bẫy giăng sẵn.

Yang-rim càng cười tươi.

Rồi hắn quay sang nhìn Yi-gyeom."

Yi-gyeom cũng vậy đúng không?

Một mình trong phòng vẫn thoải mái hơn mà, phải không?"

"Vâng, nếu được thì tất nhiên là thích ở một mình hơn rồi."

Yang-rim thậm chí còn vỗ tay tán thưởng câu trả lời.

Sau đó, hắn tiếp tục hỏi y chang với Han-Sol và Yoo-chan.

Cả hai cũng bị dẫn dắt khéo đến mức vô thức mà đồng tình luôn."

Ra là thế~ Nhìn chung thì các thành viên U-PITE đều thích ở phòng riêng ha?"

Hắn tóm gọn lại tình hình với vẻ đắc ý rồi quay sang cười tinh quái với Soo-gyeom."

Còn Soo-gyeom thì sao?

Các thành viên đều bảo thích ở một mình, em thì nghĩ sao?"

Khác với kiểu hỏi dồn 'nếu được chọn thì có muốn ở riêng không?' như trước, lần này lại là một câu hỏi mở, như thể đang mời gọi màn trình diễn của cậu.

Khác với các thành viên chỉ cần 'có' hay 'không', Soo-gyeom thì được lựa chọn.Tất nhiên, cơ hội ngon ăn thế này, làm sao có thể để trôi qua vô ích?Soo-gyeom liền vào vai, như thể vừa nghe một câu hỏi ngại chết đi được, cậu tròn mắt rồi nhanh chóng dùng tay che mặt, thẹn thùng đến mức mặt cũng đỏ lựng.Đây là radio có hình, nên mọi biểu cảm của cậu đều được truyền đi trực tiếp trước hàng chục nghìn fan đang xem."

À... em nhát lắm nên không ngủ được nếu ở một mình đâu ạ.

Phải có ai đó nằm cạnh thì mới yên tâm ngủ được.

Hahaha..."

Thấy cậu lúng túng ra mặt, Yang-rim cũng cười gian, còn Soo-gyeom thì vừa kiểm tra lại những câu trả lời đã chuẩn bị sẵn, vừa khẽ cười như mắc cỡ."

Vậy tức là Soo-gyeom đã ngủ cùng hết mấy thành viên rồi nhỉ?

Hay chỉ có mỗi Tae-won với Han-Sol thôi?"

"À, à không ạ...

Tính cả hồi còn là thực tập sinh thì em cũng từng ngủ với vài người rồi."

"Ồ ồ~ Thế trong số những người cậu từng ngủ chung, ai là người em thích nhất?"

Ngay lập tức, bốn cặp mắt lấp lánh quay sang dán chặt vào Soo-gyeom.Tất nhiên, từ 'ngủ' ở đây chỉ đơn thuần mang nghĩa ngủ chung, ai cũng biết.

Yang-rim biết, Soo-gyeom biết, các thành viên U-PITE biết, và cả fan đang xem live cũng biết.Nhưng chính cái biết rõ đó lại càng khiến bầu không khí trở nên ám muội.

Dù chẳng có gì mờ ám thật sự, nhưng sự mập mờ này chính là chiêu trò câu view của idol chuyên nghiệp.

Và lần này, người dẫn đầu là Yang-rim, nhưng người biết tận dụng triệt để, dĩ nhiên là Soo-gyeom."

Ờm...

Câu này khó ghê.

Em thích ngủ với mọi người, nhưng chắc là em thích ngủ cùng Tae-won hyung nhất.

Em muốn tiếp tục ngủ cùng anh ấy."

"Ooh~ Có lý do gì đặc biệt không?"

"Ừm...

Anh ấy chơi với em rất vui."

"Ở đâu cơ?

Trên giường?"

"Vâng, trên giường anh ấy chơi với em vui lắm."

Cậu trả lời với đôi mắt tròn xoe vô tội, khiến câu nói ám muội đến cỡ nào cũng hóa thành dễ thương vô hại.

Tae-won thì trợn tròn mắt nhìn cậu như thể không tin vào tai mình.

Nhưng Soo-gyeom chỉ giả vờ không hiểu, còn gật đầu cái rụp."

Ôi trời, Soo-gyeom sướng ghê.

Có anh chơi cùng trên giường nữa."

"Ahahaha, nói thế nghe kỳ kỳ ghê."

"Kỳ gì đâu, anh em với nhau mà."

"Haha, công nhận anh nói cũng đúng."

Cậu cố tình giả vờ ngại ngùng một chút, rồi lại hòa theo lời Yang-rim để xua tan bầu không khí căng quá.

Dù có muốn kéo fan theo hint đi nữa, cũng phải biết điểm dừng, bằng không phản tác dụng thì mệt.Soo-gyeom vừa mỉm cười, vừa tưởng tượng về hiệu ứng bùng nổ của buổi phát sóng hôm nay mà lòng sung sướng không thôi.~

Quả nhiên, phản ứng trên các cộng đồng mạng nóng hổi như dung nham.

Một đống fan từng đẩy cặp 'Gyeom-Gyeom' chính thức tuyên bố chuyển sang 'Tae-Gyeom'.Soo-gyeom đang nằm ườn trên sàn, vừa lướt đọc phản hồi vừa cười sảng khoái thì...Rầm!Cánh cửa phòng bật mở đầy kịch tính."

Má ơi hết hồn!

Cha Yi-gyeom, cái gì vậy?

Sao tự dưng—ơ, mấy người làm sao thế?"

Yi-gyeom xông vào trước, phía sau là Tae-won, Han-Sol, và Yoo-chan, cả bốn người như mang theo áp suất kỳ lạ bao trùm căn phòng.

Soo-gyeom giật nảy người, bật dậy khỏi sàn như phản xạ.Đám người vốn đã cao to hơn hẳn cậu, mà giờ đứng dàn hàng trước mặt thế này khiến cậu thấy như bị đè bẹp bởi áp lực.Cậu dè dặt đứng lên, liếc mắt canh sắc mặt từng người."

Ơ, có... có chuyện gì vậy?"

"Song Soo-gyeom."

"Ừm?"

"Tôi chịu hết nổi rồi."

"Hở?

Chịu... gì cơ?"

Soo-gyeom nhíu mày khó hiểu trước lời tuyên bố lạ lùng của Yi-gyeom.

Chịu hết nổi rồi là sao?

Mơ ngủ cũng không mơ ra tình huống này.Nhưng ngay câu sau, cậu tái mặt."

Chọn đi.

Người ông thực sự thích là ai."

"Ơ...?"

"Phải đó, em không chịu nổi nữa.

Em thật sự rối trí rồi.

Em không hiểu nổi cảm xúc của anh nữa."

Ngay cả Yoo-chan vốn điềm đạm cũng cao giọng nói chen vào, khiến Soo-gyeom thấy như sét đánh ngang tai.

Cái gì mà người thực sự thích là ai?

Là đang nói thật đấy à?"

Anh cũng không định nói đâu, nhưng... rốt cuộc là em thích thân thể anh, hay thích con người anh?"

"Ơ?

Hả??"

Soo-gyeom trợn tròn mắt nhìn Tae-won như vừa nghe phải ngôn ngữ ngoài hành tinh.

Gì cơ?

'Em thích thân thể anh, hay con người anh'?

Mấy người bình thường nói câu đó với đồng đội cùng nhóm à?"

Vì anh mà em mất ngủ luôn đấy.

Không nuốt nổi cơm luôn rồi."

Câu chốt của Han-Sol khiến cậu như chết đứng.

Ai nấy đều nghiêm túc lạ thường, trong khi ánh mắt Soo-gyeom thì rung lên liên tục, không giấu nổi vẻ hoảng loạn.Có gì đó...

đã sai rất sai luôn."

Khoan đã...

Hình như có chút hiểu lầm thì phải?

Mấy người nghe tui giải thích được không?"

Soo-gyeom cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhìn lần lượt bốn người trước mặt.

Nhưng ánh mắt ai nấy đều rực lửa và hơi mất kiểm soát.Đôi mắt họ vốn dĩ có nhìn cậu như vậy từ trước không nhỉ?Soo-gyeom cố lục lại ký ức, nhưng có lẽ vì cú sốc quá lớn nên nhất thời chẳng nghĩ ra được gì.Trong đầu Soo-gyeom giờ đây chỉ có đúng một suy nghĩ: Tiêu rồi.

Hoàn toàn tiêu rồi.Ánh mắt của bốn người kia sáng rực như muốn đốt cháy không khí, khiến cậu không tự chủ được mà bắt đầu lùi dần về phía sau."

Gì mà hiểu lầm chứ?"

"Phải đó.

Hyung đã làm đến mức đó rồi, sao còn gọi là hiểu lầm được?"

"Rõ ràng là rủ ngủ chung còn gì."

"Hyung còn nói muốn cướp môi em nữa mà."

Bốn người thi nhau chất vấn cùng lúc khiến Soo-gyeom quýnh cả lên, ánh mắt đảo như rang lạc tìm đường thoát.

Nhưng trong khi cậu còn loay hoay, cả bốn người đã từ từ rút ngắn khoảng cách."

Đ-đừng lại gần!

Tui bảo đừng có tới đây mà!

Nói chung đây chỉ là hiểu lầm thôi!

Tui chỉ muốn nhóm mình thành công hơn nên mới vậy...

Mấy tên điên này, đứng lại!

STOP!

ĐỪNG LẠI GẦN!"

Cứ như bốn tên mất phanh, cả đám cứ thế lù lù tiến về phía trước, khiến Soo-gyeom sợ tới mức phải thụt lùi theo bản năng.

Tình thế căng đến độ cậu bật ra cả tiếng chửi thô, điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm trên đời.Nhưng vì bước lùi quá gấp, chân cậu vướng ngay mép giường khiến cả người ngã ngửa xuống nệm."

Thật sự là hiểu lầm mà!

Tui chỉ chấp nhận hình tượng này vì muốn cứu lấy U-PITE thôi!"

"Vậy thì cái này cũng nhận đi."

"C-cái quái gì?!

Cái đó... ai cho mấy người—!"

Yi-gyeom hất cằm chỉ xuống đũng quần mình.

Soo-gyeom trố mắt kinh hãi, rồi lập tức lùi thụt ra sau trên giường, vừa lết vừa hét lên."

Chính hyung nói thích em còn gì.

Em trẻ nên sức khỏe tốt, hyung bảo thế mà."

"C-cái đó là nói cho vui trên show thôi mà!"

Soo-gyeom hoảng hốt xua tay khi nghe Han-Sol nhắc lại lời mình từng nói.

Cậu nói thế thật, nhưng rõ ràng là chỉ đang làm hình tượng thôi!

Là idol thì phải mưu sinh chứ, không phải cứ nói gì là thật lòng đâu!"

Thế vụ rủ ngủ chung là gì?"

"À, cái đó là sleep!

Ý là ngủ thật đó!

Ngủ đêm theo đúng nghĩa đen luôn!"

Tae-won cũng chen vào khiến Soo-gyeom phải thét lên phản bác.

Đúng là lúc đó cậu có cố tình nói nước đôi một chút để fan dễ hiểu lầm theo kiểu dễ thương.

Nhưng mà đó là diễn, không phải thật sự có ý mờ ám!"

Hyung còn bảo môi em nhìn ngon, muốn cướp luôn còn gì."

"Thì... là trong buổi phỏng vấn người ta hỏi có phần nào trên cơ thể thành viên khác mà anh thấy hấp dẫn không... nên anh mới trả lời vậy!"

Cậu đã nói vậy thật, trong một cuộc phỏng vấn, và đúng là hướng về Yoo-chan.

Cậu cố tình nhấn nhá để gây chút hiểu lầm đáng yêu cho fan.

Nhưng đó là lời nói đùa có kịch bản!

Không ai nghĩ đó là thật...

đúng không?Nhưng cho dù Soo-gyeom có ra sức biện hộ bao nhiêu, bốn tên kia vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Ngược lại, càng lúc càng áp sát hơn nữa."

Mấy người điên rồi hả?!

LÙI RA!

Đừng lại gần đây nữa!!"

Soo-gyeom, người đang sống kiếp thứ hai của mình...

định cứu U-PITE khỏi kiếp flop, ai ngờ lại sắp tự phá nát cuộc đời mình....lờ mao cuối cùng cũng lết được đến mốc thời gian của phần mở đầu:))))))))
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
73


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...10 phút trước.Bầu không khí trong ký túc xá nhuốm một sắc thái kỳ lạ.

Soo-gyeom đã sớm chui vào phòng với vẻ mặt vô cùng thánh thiện, đóng cửa cố thủ không ra.

Chỉ còn lại bốn thành viên ngồi trong phòng khách, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ riêng."

Tae-won hyung, anh đi đâu đấy?"

"Hử?

À, anh chỉ... khoan đã, Han-Sol.

Sao em lại hỏi chuyện đó?"

"Thì, hỏi tí không được à?"

"Không phải không được, nhưng mà..."

Tae-won nhíu mày, giọng hơi cứng lại khiến Han-Sol lập tức xẹp xuống.

Tuy vậy, mắt hắn vẫn không rời khỏi Tae-won lấy một giây, cứ như đang canh chừng.Ngay lúc đó, Yoo-chan đang ngồi ở một góc sofa, bất ngờ bật dậy.

Yi-gyeom, người ngồi gần nhất, lập tức bước tới chắn đường hắn."

Đi đâu đấy?"

"Về phòng."

"Phòng mình ở hướng này cơ mà."

Nói rồi Yi-gyeom hất cằm về phía dãy phòng ngủ.

Không rõ là vì lời nhắc đó khó chịu hay là cả tình huống hiện tại đều khiến hắn ngứa mắt, Yoo-chan trừng nhẹ rồi đáp gọn."

Em định sang phòng Soo-gyeom hyung."

"Làm gì?"

"Em cần nói lý do à?"

"Ừ, cần."

"Thật á?

Cần nghe để làm gì?"

Yoo-chan nhếch môi, ánh mắt đầy hứng thú, nhưng Yi-gyeom vẫn lạnh như băng, mắt không rời hắn một ly."

Tùy theo lý do, anh sẽ quyết định hành động tiếp theo."

"..."

"Có cãi nhau thì ra ngoài mà cãi.

Đừng để Soo-gyeom biết.

Nhóc ấy biết thì lại lo nữa."

Tae-won lên tiếng, cắt đứt căng thẳng giữa hai người.

Bình thường hắn hay cười nói nhẹ nhàng, nhưng lúc này giọng điệu hoàn toàn khác, sắc như dao.

Thật ra chẳng riêng gì Tae-won, cả bốn người ở đây đều đang rất khác thường.Tất nhiên, Soo-gyeom đang ngồi lì trong phòng chẳng thể biết được gì.

Nhưng việc Tae-won nhắc đến tên cậu cũng không phải vô cớ, bởi đó là cách duy nhất để kéo cả bọn khỏi bờ vực bùng nổ.Và đúng như dự đoán, câu nói ấy hiệu quả.

Dù ánh mắt của Yoo-chan và Yi-gyeom vẫn còn sắc lạnh, nhưng chí ít không ai lên tiếng thêm.Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.

Cả bốn người lặng thinh, nhìn nhau đầy cảnh giác.

Bầu không khí bí bức ấy kéo dài không biết bao lâu."...Chúng ta còn định ngồi như thế này tới bao giờ?"

Han-Sol thở dài, giọng pha chút bất lực.

Ba người còn lại quay nhìn hắn cùng lúc.

Bị bao ánh mắt dồn vào, Han-Sol chỉ nhún vai rồi nói tiếp."

Buồn cười thật.

Cứ ngồi đây nhìn nhau chằm chằm, phí thời gian quá."

"..."

"Nhìn thế này cũng đủ biết ai cũng rõ lòng mình cả rồi.

Còn định im lặng chơi trò chiến tranh lạnh tới bao giờ nữa?"

Lời Han-Sol khiến ánh mắt Tae-won trở nên cứng rắn hơn, Yi-gyeom siết chặt nắm tay, còn Yoo-chan thì cắn môi dưới.Bởi tất cả đều hiểu rõ ý hắn.Han-Sol đâu chỉ đang nói về việc bốn người ngồi trong phòng khách như tượng đá.

Hắn đang nhắc đến cái trò đấu ngầm đã kéo dài suốt bấy lâu, tất cả chỉ vì Soo-gyeom.Một lần nữa, không khí giữa họ rơi vào im lặng, nhưng lần này là sự im lặng mang màu sắc khác.Và rồi cùng lúc, cả bốn người đứng dậy.Từng ánh mắt kiên định đổ dồn về phía cánh cửa nơi Soo-gyeom đang ở.~

Trở lại hiện tại.Soo-gyeom cuống cuồng kéo chăn trùm kín người như cái kén.

Cậu biết rõ, một cái chăn chẳng thể ngăn nổi bốn tên đang mang theo khí thế như cuồng phong kia, nhưng giờ phút này, đến cọng rơm cũng là cứu tinh.Chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài, Soo-gyeom đảo mắt liên tục để thăm dò.

Bề ngoài thì có vẻ vẫn là những gương mặt quen thuộc, nhưng ánh mắt thì rõ ràng... có gì đó lệch rồi.Cậu nghe theo trực giác, nhíu mày đe dọa."

Thử bước thêm bước nữa xem.

Tui mà điên lên là không ai yên đâu đấy!"

Thực ra bản thân cậu cũng không biết sẽ 'không yên' kiểu gì, nhưng cứ nói đại cho oai đã.

Có vẻ không hiệu quả lắm."

Ng-nghe tui nói đã.

Mấy người hiểu lầm rồi.

Tui chỉ đang cố gắng tạo hiệu ứng để U-PITE bùng nổ thôi.

Là do... tui chấp nhận vai trò của mình nên mới làm vậy.

Nên..."

"Ý ông là, tất cả những gì ông làm đến giờ chỉ là để gây chú ý?

Không hề có chút tình cảm cá nhân nào?"

"Ờ...

ừm, đúng vậy."

Trước câu hỏi sắc như dao của Yi-gyeom, Soo-gyeom vội gật đầu.

Nói ra thì đau lòng thật, cứ như đang tự nhận mình là rác rưởi vậy, nhưng so với việc bị xé xác ngay tại chỗ, chọn làm rác vẫn còn đỡ hơn.Và đúng như dự đoán, câu trả lời đó khiến cả bốn người hơi khựng lại.

Ai nấy đều chìm vào suy nghĩ.Soo-gyeom nuốt nước bọt, liếc nhìn từng gương mặt, mong rằng một lát nữa họ sẽ 'à ha~ hiểu nhầm thôi mà!' rồi quay đầu bước ra."...Dù vậy, với em thì cũng không quan trọng."

Lặng im một lúc, Yoo-chan là người đầu tiên phá vỡ không khí.

Và lời hắn nói khiến Soo-gyeom sững sờ.Cậu há hốc mồm.'Cái gì cơ?

Không quan trọng là sao?!

Không được!

Phải quan trọng chứ!

Ai cho phép không quan trọng hả trời!'Bao nhiêu câu phản đối văng vẳng trong đầu, nhưng miệng lại chẳng thốt nổi lời nào.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Yoo-chan, chết lặng."

Vì tình cảm của em là thật."

"Ơ...

Ơ ơ...?"

Lời của Yoo-chan khiến Soo-gyeom chết trân tại chỗ, cậu không kìm được mà buột miệng hỏi lại.

Tai cậu có nghe nhầm không vậy?

Mọi chuyện đang diễn ra đúng như cậu nghĩ chứ?Tự dưng tỏ tình?

Ngay lúc này?

Ở đây?

Giữa các thành viên trong cùng một nhóm á?!Trong khi Soo-gyeom vẫn còn đang đơ mặt tua lại từng chữ trong đầu, thì lần này, Han-Sol cũng lên tiếng."

Em cũng thế.

Em đã nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần, cả nghìn lần, để hiểu rõ cảm xúc của mình là gì.

Sau một thời gian dài giằng co, em mới rút ra được kết luận này.

Nên... dù mọi hành động của anh từ trước đến giờ đều không có ý gì sâu xa, thì với em, vẫn không sao."

"Cái... gì cơ...?"

"Không ai tỉnh táo mà lại có thể đối xử với thành viên cùng nhóm như vậy chỉ vì đùa cợt cả.

Anh đã nghĩ rất nhiều, cảm xúc này không phải thứ nhất thời.

Nên Soo-gyeom à, làm ơn, hãy nghiêm túc lắng nghe lời anh nói."

Ngay sau Han-Sol, đến lượt Tae-won cũng mở lời, giọng trầm ổn mà kiên quyết.Soo-gyeom giờ đã không biết phải nhìn đi đâu nữa.

Mắt cậu đảo liên tục khắp phòng như kẻ lạc phương hướng, cuối cùng lại giao ánh nhìn với Yi-gyeom.

Hắn đang nhìn cậu với một ánh mắt đầy cảm xúc khó đoán.Soo-gyeom nhìn hắn bằng ánh mắt nửa mong chờ, nửa bất an.

Một phần thì mong Yi-gyeom sẽ lắc đầu, bảo là hiểu lầm thôi rồi quay lưng rút lui.

Nhưng phần còn lại thì thấp thỏm lo, nếu hắn cũng nghiêm túc giống ba người kia thì biết làm sao.Và rồi, chuyện cậu sợ cũng đến thật.

Yi-gyeom, gương mặt không hề cảm xúc, mở miệng nói."

Tôi thích ông."

"...Hở...?"

"Không phải vì ông làm gì, hay nói gì.

Chỉ đơn giản là thích ông thôi."

"...Gì cơ...?"

"Nên chuyện ông có chủ ý hay không, tôi không quan tâm."

Giọng nói nặng trĩu và chân thành của Yi-gyeom khiến Soo-gyeom không thốt nổi lời nào.

Cậu chưa từng nghĩ hắn sẽ nói ra câu đó.

Cậu rối bời.

Nếu vậy thì Yi-gyeom đã bắt đầu thích cậu từ khi nào?

Mà thật ra cậu cũng chẳng muốn biết, bởi vì một khi biết rồi, quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ chẳng thể nào quay lại như trước."

Thế nên, từ giờ trở đi, cứ nghiêm túc suy nghĩ đi.

Nếu trước đây ông hành động mà chẳng để tâm gì, thì bây giờ phải suy nghĩ thật kỹ."

Lời Yi-gyeom chẳng khác nào một tối hậu thư.

Soo-gyeom chỉ mấp máy môi, muốn đáp lại gì đó, nhưng đầu óc trắng xóa.Cậu quay sang nhìn Yoo-chan trước nay vẫn luôn bênh vực mình nhất.Mặc dù hắn cũng vừa tỏ tình thật đấy, nhưng giờ đâu phải lúc tính toán mấy chuyện đó.

Cậu chỉ nghĩ, nếu là Yoo-chan thì biết đâu còn có thể giúp mình thoát khỏi tình huống này.Nhưng mong đợi đó, hoàn toàn là sai lầm.Yoo-chan cất giọng, vẫn là chất giọng nhẹ nhàng thường ngày, nhưng lần này lại mang theo sự quyết tâm đến run người."

Em sẽ dùng tất cả những gì có thể để quyến rũ anh."

Nghe xong, Soo-gyeom há hốc miệng như thể bị sét đánh ngang tai.Ngay khoảnh khắc đó, chuông điện thoại của cậu vang lên inh ỏi.Soo-gyeom vội vàng liếc sang màn hình điện thoại, lén lút quan sát phản ứng của cả bốn người.[Giám đốc Seon-wook]Chỉ cần nhìn cái tên đó, cả người Soo-gyeom như trút được gánh nặng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, hớn hở giơ điện thoại lên như một tấm bùa hộ mệnh."

Gọi!

Có người gọi!

Là giám đốc gọi đó!

Nên... nên để sau nói tiếp được không?!"

Cậu cứ nghĩ nhắc đến người có quyền cao nhất trong công ty thì bốn người kia sẽ biết điều mà rút lui.

Ai dè, ánh mắt của cả bọn không những không dịu xuống mà còn... cháy bừng hơn nữa."

Cuộc gọi, gọi từ giám đốc đấy mà...?"

Giọng Soo-gyeom vang vọng trong căn phòng im phăng phắc, nhưng rồi tan biến nhanh như cơn gió.

Cậu vẫn chưa nhận ra chính cái tên 'giám đốc' ấy, mới là thứ châm ngòi khiến cả bốn người kia càng thêm điên cuồng.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
74


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Trong lúc Soo-gyeom vẫn còn chết lặng nhìn bốn người kia, điện thoại cậu thì không ngừng reo lên.

Cái cách họ nhìn cậu cứ như đang nói thẳng đừng có mà bắt máy.

Nhưng dù gì thì đây cũng là cuộc gọi từ người có quyền cao nhất trong công ty bảo cậu phớt lờ thì có hơi liều.Chưa kể, cậu cũng chẳng có lý do chính đáng nào để từ chối cả."

D-dạ alo...?"

Cuối cùng, Soo-gyeom cũng đành vừa nhìn sắc mặt mấy gã kia vừa run rẩy bắt máy.

Cậu vừa nghe tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi vừa nảy sinh suy nghĩ vớ vẩn 'không khéo ánh nhìn này cũng có thể làm bỏng người ta mất.'— Soo-gyeom à, sao giọng em nghe kỳ vậy?"..."— Có chuyện gì à?Vừa nghe giọng cậu, Seon-wook đã phát hiện ngay điều gì đó không ổn.Lý do thì quá rõ.

Bốn tên kia vẫn đang trừng trừng mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đó là còn chưa kể, cả bốn vừa mới tỏ tình luôn cơ đấy.Nhưng nói thật thì, có cho vàng cũng không thể kể ra sự thật được.

À không, nếu mà cắt môi cậu ra được thì cậu cũng nói rồi đó, chỉ là cậu sợ đau thôi."

Đ-đâu có chuyện gì đâu ạ."

Dù gì thì môi cậu cũng chưa bị xẻ, nên thôi đành nói dối vậy.— Có chuyện gì đấy.

Nếu em không nói thì anh đến đó bây giờ."

Đ-đã bảo là không có gì rồi mà..."— Anh đến ngay bây giờ đây."

C-chờ đã... giám đốc!

Giám đốc ơi?!"

Soo-gyeom hét vào cái điện thoại đã bị ngắt kết nối, đầy hoang mang.

Việc giám đốc chỉ cần nghe giọng cậu là biết có chuyện đã thấy khó tin lắm rồi, mà hắn còn tuyên bố sẽ chạy đến tận nơi giữa đêm thế này thì thật sự khó hiểu hết chỗ nói.Cậu đưa mắt nhìn đồng hồ, cũng gần nửa đêm rồi.

Ngay cả người yêu cũng chưa chắc đã chạy đến vào giờ này, thế mà giám đốc lại bảo đang tới.

Chuyện gì đang diễn ra đây trời?Nửa tin nửa ngơ, Soo-gyeom đứng đờ ra một lúc.

Nhưng rồi ngay sau đó, ý nghĩ 'À, nếu giám đốc đến thì cái tình huống tồi tệ này cũng kết thúc thôi' chợt loé lên trong đầu cậu.

Nếu vậy thì cũng đáng để mong đợi.

Nhờ thế, tâm trạng cậu phần nào nhẹ nhõm hơn."

Giám đốc nói đang đến."

"...Bây giờ á?"

"Ừ.

Ngay bây giờ."

Ý là làm ơn, giải tán giùm đi.Soo-gyeom đáp ngay như thể chỉ chờ có ai hỏi, rồi trông chờ nhìn bốn người với đôi mắt đầy hy vọng.Chỉ là khác với mong đợi, bốn tên kia không những chẳng nhúc nhích mà còn bắt đầu lầm rầm trao đổi gì đó."

Vậy thì lại hay."

"Ừ.

Nhân dịp này, giải quyết mọi thứ cho rõ ràng."

"Phải.

Cứ thế này mãi cũng đâu có được."

"Em cũng nghĩ vậy."

Gì vậy trời?Cậu chẳng hiểu nổi bọn hắn đang nói cái gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng chuyện này chẳng lành chút nào.

Nhãn cầu Soo-gyeom bắt đầu rung lên vì bất an."

C-các người đang nói gì vậy?"

"Dọn dẹp, sắp xếp cho xong đi."

Tae-won đáp gọn lỏn, khiến Soo-gyeom nuốt khan một cái rồi vội vàng hỏi lại."

Tức là...

ý là sao?

Giải quyết cái gì?!

Khoan đã, nói rõ rồi hãy đi chứ!

Là gì, là sao, là cái gì cơ?!"

Bốn người vừa mới nhìn cậu như muốn lột sạch quần áo giờ lại bình tĩnh rời khỏi phòng như chưa có gì xảy ra.

Đáng lẽ phải thấy biết ơn quá trời, nhưng ngược lại, hành động rút lui này khiến Soo-gyeom chỉ thấy rờn rợn.Cậu vội chạy theo sau lưng họ ra phòng khách."

Này!

Gì vậy, mấy người đang giấu cái quái gì vậy hả!"

Bốn bóng người cao lớn dừng chân quay lại khi nghe tiếng hét của cậu.

Nhưng khi họ nhìn lại, ánh mắt đầy sát khí đó khiến Soo-gyeom chỉ muốn nuốt luôn cái câu vừa hét vào trong."

T-tại vì, mọi người nói gì kỳ lạ quá nên tui... tui mới hỏi thôi mà..."

Giọng cậu cụp xuống rõ rệt, như đứa trẻ bị mắng oan đang cố gắng biện hộ.Bấy giờ Han-Sol khẽ bật cười.

Nhưng nụ cười ấy không giống nụ cười ấm áp quen thuộc khiến người đối diện thấy nhẹ nhõm.

Nó có gì đó hơi rợn rợn."

Hyung thật sự muốn biết à?"

"...Ừm."

Soo-gyeom nuốt nước bọt, cẩn thận trả lời.

Chỉ với một câu hỏi như vậy mà lòng cậu như rối bời.

Cậu tự hỏi có khi nào mình thà không biết còn hơn không?"

Dù gì cũng là chuyện bốn người hoặc năm người thôi."

"Hả?"

"Anh không thể thay người ta nói hết mọi chuyện được, nên chỉ nói đến đây thôi."

Nghe xong, Soo-gyeom chớp mắt vài lần.

Cậu chẳng hiểu nổi Han-Sol đang nói cái gì.

Nhưng cảm giác rõ rệt dấy trong lòng, rằng đây là điều cậu lẽ ra không nên nghe.Có thể bốn người đó đang ám chỉ các thành viên nhóm U-PITE.

Nhưng nếu là thế thì tại sao lại nhắc đến năm người?Tính cả cậu thì đúng là năm người đấy.

Nhưng nếu đang nói về 'người ngoài câu chuyện', thì rõ ràng cậu đâu có nằm trong số đó.Nên nếu vậy thì chẳng lẽ..."

Ý là... giám đốc... sao á?"

Một ý nghĩ đầy bất an vụt qua đầu, Soo-gyeom buột miệng nói ra rồi vội vàng cười trừ, xua tay phủ nhận."

Ha ha, làm gì có chuyện đó chứ."

"..."

"Không lẽ thật á?

Không đùa đấy chứ?"

"..."

"Không đời nào, đúng không?"

"..."

"Này, trả lời tui cái coi!!"

Không có câu trả lời lại khiến cậu bất an đến vậy sao?

Soo-gyeom sốt ruột thúc giục, nhưng vẫn chỉ là im lặng trả về.Giám đốc Seon-wook lại thích cậu ư?

Đúng là chuyện chẳng ai tin nổi.

Dù việc mấy tên trong nhóm thích cậu cũng chẳng khá hơn là mấy.Ừ thì, nếu phải nhịn nhục chấp nhận, thì cậu có thể thừa nhận là đôi khi mình cũng vô tình thả thính quá đà với mấy đứa kia.

Và rất có thể mấy tên đó hiểu nhầm nên mới nảy sinh cảm tình với cậu.

Dù với lý trí của cậu, chuyện đó vẫn khó mà tin nổi.Nhưng nếu buộc phải thêm lý do, thì cũng chỉ tạm gọi là 'có thể chấp nhận được' thôi.Còn giám đốc thì khác hẳn.Hắn quyền lực như thế, không thiếu gì thứ để yêu thích, sao lại chọn một tân binh vô danh, chưa có gì trong tay như cậu, thậm chí lại còn cùng giới tính?"

Ê, dù gì thì cũng không đến mức đó đâu.

Giám đốc sao lại thích tui được."

"Em có hàng ngàn lý do để thích hyung đấy ạ."

Nghe câu đáp trả của Yoo-chan, Soo-gyeom vừa bật cười vừa chua chát.

Thật lòng, cậu không ngờ hắn lại trả lời ngay lập tức và rất quyết đoán như thế, khiến cậu hơi xúc động thật đấy.Dù vẫn ngượng ngùng với mấy lời thổ lộ không ngờ tới đó, nhưng được ai đó nói 'Tôi có hàng ngàn lý do để thích anh' cũng đủ làm trái tim cậu nghẹn lại.Dù không có cảm tình, thì ai mà nghe câu đó mà không động lòng chứ.

Soo-gyeom tự an ủi chính mình như thế để xoa dịu trái tim đang xáo trộn."

Dù sao thì tui cũng không nghĩ giám đốc thích tui đâu.

Không đời nào."

"Thôi thì tùy ông nghĩ vậy.

Còn tôi thì thích."

Chai Yi-gyeom chen vào, nói như chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.Nếu hắn nói nghiêm túc hơn một chút thì ít nhất cậu còn dễ từ chối hơn.

Nhưng thái độ thản nhiên như không có chuyện gì khiến cậu càng thấy áy náy.Soo-gyeom nuốt khô cổ họng, căng mắt nhìn bốn người.

Rồi đột nhiên tỉnh táo hẳn, bởi thời gian giám đốc đến đã cận kề.Dù thật ra giám đốc không thể nào thích cậu được, nhưng giả sử, chỉ giả sử mà thôi, nếu chuyện đó xảy ra thì cậu chắc chắn không biết mình sẽ phải đối phó như nào.Giờ đây cậu đã bị bốn người trong nhóm tỏ tình mà còn không thể xử lý nổi rồi.Dĩ nhiên, cậu không hề có ý định phát triển cảm xúc hay yêu đương với mấy gã đó, nên không cần bận tâm mấy lời tỏ tình kia.

Nhưng tình hình này mà thêm một người thích nữa thì tốt đẹp gì chứ.Phải chạy.

Phải trốn đi.Không cần suy nghĩ lâu, Soo-gyeom lập tức tìm túi quần, rồi thẳng tiến vào phòng lấy điện thoại đang nằm lăn lóc trên giường.

Ví dù không biết ví đâu, nhưng cậu còn có thẻ thanh toán liên kết với điện thoại, nên dù sao cũng sẽ ổn thôi."

Đi đâu đấy?"

"Đi đâu cũng được.

Đừng tìm em nữa nhá.

Đừng lo.

Em không làm trễ lịch đâu."

Trả lời Tae-won nhanh gọn, cậu xỏ vội giày vào.

Nhưng đúng lúc định mở tung cửa ra, thì cửa tự mở.Chính xác hơn là có ai đó đã mở cửa từ bên ngoài.

Người mở cửa là..."

G-giám đốc..."

Nhìn thấy người mình không hề muốn gặp nhất lúc này, Soo-gyeom vội lùi lại một bước.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
75


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)hướng lội yêu ngủ bị kéo đi chơi nguyên ngày nên sốp vật vã lắm mng, từ giờ đến thứ ba tui đăng giờ hỏi chấm nhé(khỏe thì đăng:)), còn chi tiết tại sao thì bên phần hội thoại trong trang chủ tui ấy...Khoảnh khắc như thời gian ngừng trôi.

Soo-gyeom nuốt khô nước miếng, chăm chú nhìn Seon-wook.

Seon-wook hơi nghiêng đầu vì thấy hành động đó có gì đó lạ, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, môi dày mấp máy."

Em định đi đâu đấy, Soo-gyeom à?"

"A, cái đó...."

Trước câu hỏi của giám đốc, cậu không dám trả lời ngay mà lúng túng lưỡng lự, mắt đảo liên tục.Bắt gặp ánh mắt đảo như quay cuồng, Seon-wook dịu dàng nhìn cậu như chăm sóc một đứa nhóc.Ánh mắt đó khiến lòng Soo-gyeom rối bời.

Cậu nhận ra mình không thể để cảm giác khó tả này kéo dài thêm nữa.

Muốn thoát khỏi, cậu phải chạy ngay lập tức.Nhưng đường phía trước đã bị chặn, vậy thì chỉ còn cách quay lại phía sau."

Ơ, ư...!"

Cậu lùi dần.

Đến lúc vấp phải bậc cửa, suýt ngã.

Seon-wook vội chìa tay ra đỡ.Nhìn hành động đó, Soo-gyeom vội phản ứng gấp, hét lớn."

Đừng đỡ em!

Em tự ngã được!

Ngã rồi, ối giời!"

Tất nhiên Seon-wook định đỡ cậu cũng dừng tay.Trong lúc ấy, Soo-gyeom đập mạnh mông xuống đất.

May mà cậu đã chủ động ngã nên không đau lắm, nhưng thật sự rất xấu hổ.

Mặt cậu đỏ bừng."

Có vẻ em muốn làm trò hài đây mà."

Seon-wook nói đùa rồi thản nhiên chìa tay ra, ý bảo cậu nắm lấy để đứng dậy.Nếu bình thường, cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng nắm tay rồi đứng lên.

Nhưng lúc này thì không thể.Dù giám đốc không thể nào thích cậu được, tuyệt đối không, không thể nào.

Nhưng cậu vẫn khó hiểu sao lại cứ bận tâm không thôi.Soo-gyeom giả vờ không thấy tay giám đốc, tự đứng dậy bằng sức mình.

Nhưng kế hoạch trốn thoát của cậu vẫn bất thành, vì Seon-wook đứng chắn ngay trước cửa.Như cún nhỏ mắc tiểu, cậu lặng lẽ nhìn cửa ra vào, ngao ngán thở dài.

Seon-wook nheo mắt nhìn cậu, ý như nói."

Hôm nay em thật khác thường."

"Em á?

Không thể nào, ha ha."

"Em này."

"Gì cơ?

Ừm?

A, em buồn ngủ quá, em đi ngủ đây."

Không thể trốn ra ngoài, Soo-gyeom quyết định chạy vào trong.

Dù biết nói bất ngờ 'em đi ngủ' lúc này thật vô lý, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.

Bộ não cậu chỉ nghĩ được đến vậy."

Chờ đã, Soo-gyeom à.

Đứng lại nào."

Thật tiếc là giám đốc không có ý định để cậu chạy thoát.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.Bị bắt tay bất ngờ, cậu như con thỏ hoảng sợ mở to mắt tròn xoe.

Nhìn thấy vậy, Seon-wook cau mày nhẹ."

Tae-won, hôm nay sao thế với Soo-gyeom vậy?"

"Chẳng biết nữa, em cũng không rõ."

Tae-won trả lời như không có chuyện gì, khiến Seon-wook thoáng nhìn hắn chăm chú rồi liếc sang các thành viên khác."

Có ai biết chuyện gì không?"

Không ai đáp lại, Seon-wook lần lượt nhìn từng mặt mọi người, rồi quay sang nhìn Soo-gyeom đang đứng ngơ ngác như chuẩn bị chạy vào phòng.Cậu vẫn lúng túng đá chân, không biết làm gì.

Dù có phần dễ thương, giờ không phải lúc để chiều chuộng."

Ừm... lạ nhỉ."

"Hyung... bỏ tay ra đi..."

"Nên diễn tả không khí này thế nào đây."

"Ơ, giám đốc, tay kia..."

"Này, mấy cậu đã nói gì với Soo-gyeom thế?"

Seon-wook giả vờ không nghe lời cậu nói, quay sang hỏi bốn người kia.

Giọng nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng ẩn trong đó là áp lực rất nặng nề.Nhận ra sự thay đổi, nét mặt cả bốn lập tức nghiêm nghị.Căng thẳng bùng lên giữa năm người.

Dù có ngây ngốc đến mấy, Soo-gyeom cũng không thể không cảm nhận được màn đấu khẩu công khai như vậy.Cảm giác căng thẳng lan tỏa trên da thịt khiến cậu càng lo lắng hơn.

Không chỉ bốn người, mà cả giám đốc cũng đứng giữa, không hiểu chuyện gì mà khiến cậu thắc mắc không thôi.

Liệu hắn có thực sự thích cậu?Nghĩ đến đây, cậu nuốt khô nước bọt, mắt đảo điên đảo cuồng không biết nhìn đâu."

Phản ứng của em giống như bị ai đó định nuốt mất vậy."

"...Hơ."

Bị đánh trúng tim đen, cậu khẽ nuốt, che miệng lại.

Ánh mắt Seon-wook sắc lẹm hơn, nhìn bốn người kia như lưỡi dao.

Nhưng bốn người cũng không chịu lép vế, nhìn lại hắn."

Này, sao em ấy lại hoảng vậy chứ?

Lý do?"

"Còn giám đốc thì sao?"

"Gì cơ?"

Yi-gyeom hỏi lạnh lùng, không phải cách nói chuyện với giám đốc công ty.

Hắn đối xử như với kẻ thù, đầy thù địch.

Cậu lo sợ nếu Yi-gyeom gặp rắc rối thì không biết làm sao, đến mức quên luôn tình cảnh của chính mình."

Anh định giả vờ không biết đến bao giờ nữa?"

"...Anh không hiểu cậu đang nói gì."

"Vậy cứ tiếp tục không biết đi."

"Này, này, Cha Yi-gyeom, ông bị điên à?"

Soo-gyeom hoảng hốt vứt giày xuống như thể muốn quẳng đi, rồi thẳng tay giũ bỏ cái bàn tay Seon-wook đang nắm, lao đến gần Yi-gyeom.

Cậu thực sự muốn bịt ngay cái miệng hắn lại.

Thật ra cậu còn có ý định làm vậy luôn.

Tình hình giờ đã quá nguy hiểm rồi.Cậu không có tình cảm đặc biệt gì với Cha Yi-gyeom, nhưng dù sao cũng là đồng đội trong cùng nhóm, có tình cảm gắn bó riêng.

Cậu không muốn thấy hắn lao vào giám đốc công ty mà bị đuổi khỏi U-PITE."

Yi-gyeom à, anh không biết mấy cậu đã làm cái quái gì, nhưng anh có được phép xen vào không?"

"..."

"Anh có thể vào chứ?"

Nhưng khác với dự đoán là giám đốc sẽ nổi giận, Seon-wook lại cười thản nhiên, tựa như đang rất thích thú với tình huống này.

Hắn như kẻ chơi trò chơi mà biết chắc mình thắng, chỉ để cho vui."

Tự tin không nào?"

"..."

Yi-gyeom không đáp lại câu hỏi của giám đốc.Sắc mặt có phần tức giận của Yi-gyeom khiến Soo-gyeom sốt ruột, lo sợ hắn sẽ lao vào túm cổ Seon-wook ngay lập tức.Nhưng rồi cậu nhận ra mình không thể ngăn được Yi-gyeom nếu xảy ra chuyện, nên liếc sang Tae-won cầu cứu.

Tuy nhiên, Tae-won cũng đang nhìn giám đốc bằng ánh mắt sắc bén, không có ý ngăn cản, khiến cậu đành từ bỏ hy vọng.Không còn cách nào khác, cậu quay sang nhìn Han-Sol và Yoo-chan.

Nhưng hai người cũng không còn vẻ hiền lành, ấm áp như thường ngày.Cuối cùng, Soo-gyeom đành bất lực, chỉ biết giậm chân không biết phải làm sao.Bỗng nhiên cậu chợt nghĩ không hiểu nổi.

Chính những người muốn làm loạn là họ, vậy sao cậu lại lo lắng?

Trong lòng cũng nổi lên chút bất công."

Tui không biết nữa, tui vào phòng ngủ đây.

Tui sẽ đi ngủ."

Cậu nói hờn dỗi.

Ngay lập tức ánh mắt của năm người đều dồn về phía cậu.

Cậu giật mình, nhưng cảm giác ấy lại xuất phát từ nỗi ấm ức nhiều hơn là sợ hãi.Tại sao cậu lại phải lo lắng, thấp thỏm như thế này?

Chỉ cách đây một tiếng, cậu còn thảnh thơi nằm trên giường nghịch điện thoại.

Giờ đây, bị cảm xúc không phải của mình làm khổ, cậu thấy thật oan ức."

Sao các người nhìn tui đáng sợ thế?

Tui còn chẳng biết mình đang ở trong tình huống gì cơ mà..."

"Song Soo-gyeom, ông khóc?"

"Này, sao lại khóc thế kia?"

"Anh khóc thật?

Đừng khóc mà ạ."

"Hyung, sao vậy ạ?

Em xin lỗi mà, anh đừng khóc nữa."

"Soo-gyeom à, sao vậy?

Em không sao chứ?"

Cậu lầm bầm càu nhàu, khiến cả năm người giật mình, ngơ ngác không biết làm sao.

Nhận ra bầu không khí đã thay đổi, cậu quyết định tận dụng thời cơ lật ngược tình thế.Nếu có thể, cậu muốn khóc thật to, nhưng tài diễn sâu thì không có.

Ít nhất cũng giả vờ sắp khóc được.Một hồi giả vờ nấc nhẹ, giữ bình tĩnh, cậu nhìn Seon-wook với ánh mắt đẫm lệ.Thấy vậy, Seon-wook có vẻ bối rối, nhưng ngay lập tức mặt hắn nghiêm lại.

Chưa kịp để cậu nói gì, hắn dang tay và ôm chầm lấy cậu.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
76


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Soo-gyeom đông cứng người lại ngay khi bị Seon-wook ôm chặt vào lòng.

Chuyện này... cậu thật sự chưa từng tưởng tượng ra nổi.Cậu chỉ biết chớp chớp đôi mắt to tròn, nuốt khan.Giờ giám đốc đang ôm mình á...?

Tại sao...?

Không, tại sao chứ?

Là vì... vì thích...

ý là, thích mình...?

H-hả, nhưng tại sao...?

A không.

Tại sao lại thế, rồi bắt đầu từ khi nào...?

Giám đốc có thiếu thốn gì mà lại thích mình chứ?Một tràng câu hỏi nổi lên trong đầu cậu như sóng trào, rồi nhanh chóng bị cuốn đi, để lại một khoảng trắng toát.Chỉ cần nghĩ đến chuyện giám đốc thật sự có tình cảm với mình, là cậu đã chẳng còn biết phải sống sao nữa.Chủ tịch công ty thích một nghệ sĩ dưới trướng, mà lại còn cùng giới.

Nếu chuyện này mà lộ ra, chắc chắn sẽ gây ra scandal động trời.

Tất nhiên chuyện thành viên cùng nhóm có tình cảm với nhau cũng chẳng phải việc bình thường gì cho cam."

Anh muốn được ôm em, nhưng đồng thời lại không muốn.

Vì nếu ôm rồi, thì sẽ không nhìn thấy được biểu cảm của em nữa."

Seon-wook nói bằng giọng trầm khàn, chẳng biết có hiểu được tâm trạng rối như tơ vò của Soo-gyeom lúc này không."

Cái... cái này... em, em... em thật sự không biết đây là tình huống gì nữa, cho nên, em phải, phải làm sao..."

"Không cần phải làm gì hết."

Giọng nói của Seon-wook như tan chảy vào màng nhĩ, ngọt ngào đến nao lòng.

Giọng hắn từ trước tới giờ có dễ nghe thế này không nhỉ?

Soo-gyeom vừa ngơ ngẩn cảm thán, vừa cố trấn tĩnh trái tim đang đập rộn ràng.Lát sau, Seon-wook nhẹ nhàng buông cậu ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Soo-gyeom khẽ nhích người lùi lại, người cứng đờ như robot.

Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay túm lấy cánh tay cậu và kéo ra sau.Giật mình quay lại, Soo-gyeom mới thấy Yoo-chan đang giữ tay mình.

Nhưng ánh mắt của hắn không hề hướng về phía cậu mà đang nhìn Seon-wook chằm chằm với vẻ lạnh băng."

Yoo-chan à...?"

Dù cậu có vụng về đến đâu thì cũng đủ nhạy để nhận ra tại sao Yoo-chan lại như vậy.Dù Seon-wook chưa hẳn đã tỏ tình, nhưng Yoo-chan thì đã làm rồi.

Hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Vậy nên khi tận mắt thấy Soo-gyeom bị người khác ôm, ghen là chuyện quá đỗi tự nhiên.Mà nếu Yoo-chan thế này thì...Soo-gyeom liếc sang Tae-won, Yi-gyeom và Han-Sol.

Quả nhiên, từ ba người họ tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo rợn người.

Không đùa đâu, chỉ với bầu không khí phát ra từ họ là đủ làm ấm cả trái đất mất rồi."

Vậy thì... tui chuồn đây nha."

Sau khi đánh giá xong tình hình, Soo-gyeom quyết định lần này nhất định phải té.

Cậu vội vàng hướng thẳng về phía cửa ra vào.

May mắn thay, lần này chẳng ai ngăn cản.~

"Ôi má ơi, lạnh chết mất... sắp chảy nước mũi luôn rồi..."

Vấn đề là đúng thật chẳng ai cản cậu cả.Ngoài trời âm 10 độ, thế mà cậu lại chạy ra ngoài mà không mặc nổi cái áo khoác.

Thế mà chẳng ai thèm nói với cậu một câu."

Hức...

ít nhất cũng phải nhắc tui mặc đồ chớ..."

Soo-gyeom vừa run lập cập vừa ngồi xuống chiếc xích đu ở sân chơi.

Trên bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh rải rác.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, toàn thân run cầm cập."

Lạnh kiểu này chắc chết cóng luôn quá..."

Rõ ràng chuyện siêu động trời vừa xảy ra ban nãy, nhưng đứng trước cái lạnh cực hạn này, bản năng sinh tồn đã thắng thế."

Hay quay vô lại nhỉ...

A không... lúc té chuồn gọn quá rồi..."

Vừa run, vừa hắt hơi, vừa dụi mũi, Soo-gyeom kéo tay áo xuống để che đôi tay lạnh cóng."...Ơ, tuyết rơi rồi."

Như để đổ thêm dầu vào lửa, tuyết bắt đầu rơi.

Nhưng mà tuyết rơi lại đẹp đến mức làm cậu quên cả sợ bị chết cóng.

Dưới ánh đèn đường, từng bông tuyết lấp lánh như ánh vàng."

Hức... nhớ Cha Yi-gyeom ghê..."

Cậu nhớ lại kỷ niệm hai người từng chạy nhảy giữa trời tuyết, cố gắng bắt từng bông hoa tuyết trong tay.

Khóe môi Soo-gyeom khẽ cong lên.

Nhưng rồi vẻ mặt nhanh chóng sượng lại khi một suy nghĩ ập đến."

Cha Yi-gyeom sao lại thích mình chứ..."

Không ai nghe thấy, nhưng Soo-gyeom vẫn lẩm bẩm như tự hỏi bản thân.

Theo những gì cậu biết từ kiếp trước, thì Yi-gyeom đã vướng vào scandal tình ái.

Tức là hắn hẳn đã có người thích rồi.

Vậy cớ gì giờ lại quay sang thích mình?"

Móa ưi, lạnh quá..."

Cậu rúc cổ, úp mặt xuống, chẳng biết làm gì ngoài nhìn chằm chằm mũi giày.

Đột nhiên, trong tầm mắt cậu xuất hiện một đôi giày khác."

Ghê thật đấy, làm màu ghê."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Soo-gyeom ngẩng đầu lên.

Yi-gyeom đang đứng đó, tay cầm theo một chiếc áo khoác dài.

Dù chỉ liếc sơ qua, cậu cũng biết đó là áo của mình.

Soo-gyeom lập tức nở nụ cười ngu ngơ vì cảm động, nhưng ngay sau đó lại phụng phịu môi ra."

Sao tự nhiên cà khịa tui vậy trời?"

"Thế ai bảo không mặc áo đi ra ngoài?

Trời thì rét run."

"Thế còn ông?

Ông cũng chẳng mặc gì ra đây còn gì."

Chính Yi-gyeom cũng không mặc áo, vậy mà còn lớn giọng trách cậu.

Dẫu vậy, hắn vẫn chìa chiếc áo khoác ra trước mặt cậu.Dù đang lạnh run và rất muốn khoác áo ngay, nhưng Soo-gyeom vẫn lưỡng lự, lo cho hắn."

Mặc đi, kẻo cảm lạnh."

"Thế còn ông thì sao?"

Cuối cùng, không nỡ từ chối tấm lòng kia, Soo-gyeom đành nhận lấy chiếc áo và mặc vào.

Tay cậu lạnh đến mức không tài nào kéo nổi khóa áo.

Lóng ngóng vài lần vẫn chưa xong, cuối cùng Yi-gyeom phải cúi xuống giúp cậu kéo khóa."

Thật là...

Song Soo-gyeom, đúng là phiền toái.

Ra ngoài trời này không mặc áo, kéo khóa cũng không kéo được."

"Có ai bảo ông đi theo đâu?

Tự ông mò ra đấy chứ.

Với lại tui có nhờ ông kéo khóa đâu?

Đúng là..."

"Chính vì vậy nên tui mới thích."

"...Gì cơ?"

Một câu nói không thể lường trước khiến Soo-gyeom tròn xoe mắt.

Yi-gyeom bật cười, nụ cười ấy dưới ánh đèn đường, giữa cơn tuyết rơi... lại đẹp đến mức đáng ghét.Soo-gyeom ngơ ngác nhìn hắn, rồi vội quay mặt đi khi cảm thấy hai má mình bắt đầu nóng bừng.

Ánh mắt vô tình liếc qua đôi tay đỏ ửng của Yi-gyeom, lòng cậu thắt lại."

Ông không lạnh à?

Sao không mặc áo..."

"Nếu lo thì ôm tui đi."

"...Cái gì cơ?"

Câu nói bất thình lình khiến Soo-gyeom á khẩu.

Yi-gyeom thì vẫn thản nhiên, hỏi ngược lại như thể không hiểu có gì bất thường: "Sao?"."

Thôi mơ đi!"

Cậu lạnh lùng đáp lại, nhưng đôi tay đỏ bầm kia cứ vờn trước mắt khiến cậu không yên lòng.

Sau một hồi lưỡng lự, Soo-gyeom cuối cùng vẫn không thắng nổi nỗi lo trong lòng, lén nắm lấy tay hắn.

Đúng như cậu đoán, tay Yi-gyeom lạnh như băng."

Đ-đừng có mà hiểu lầm đấy nha."

"Không, tôi sẽ hiểu lầm đấy.

Cứ hiểu nhầm, cứ tưởng bở, cứ uống nước kim chi trước đi.

Tôi sẽ chơi trống, gõ chiêng, diễn đủ hết!"

"Nè...!"

"Vì tôi thích ông mà.

Biết sao được."

Soo-gyeom đang định nói gì đó kiểu trách móc, nhưng lại bị câu trả lời nghiêm túc đến bất ngờ của Yi-gyeom làm nghẹn lời.

Cậu chỉ mấp máy môi, không nói nên câu.Giọng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai cậu."

Vì tôi thích ông mà.

Biết sao được."▪︎ ▪︎ ▪︎[Hôm nay tui thấy chuyện động trời xong giờ không biết phải làm gì luôn...]Chủ thớt: TteokTteokMusseunTteok

Tui...

đúng là có uống rượu...

đúng là đang say luôn á.

Có typo thì thông cảm đi... giờ tay tui đang run lắm, run bần bật luôn ấy...

Mà giờ thì tỉnh mẹ nó rồi.Vì sao hả?

Vì tui vừa thấy thứ gì đó KHÔNG-THỂ-TIN-ĐƯỢC luôn á...Tui không biết có phải mình nhìn nhầm không...Thì là như này...

Hôm nay tui uống rượu, xong trễ quá lỡ mất chuyến xe cuối, nên ghé nhà nhỏ bạn ngủ nhờ.Mà cái nhà đó á... lại chính là tòa nhà ký túc xá của mấy bé ấy á.Tui biết được hả?Tại vì... lúc đang đi bộ thì tui thấy có người đang ngồi một mình đu đưa trên cái xích đu như phim buồn á...Mà nhìn thôi là biết lạnh muốn chết luôn á...Không mặc áo khoác luôn nha...?Tóc thì màu hồng... mặt thì nhỏ xíu xiu luôn...Nên dù đứng ở xa quá chừng, lại còn trong tình trạng say xỉn, mà tim tui vẫn đập thình thịch luôn đó...Tui còn tưởng mình bị rối loạn nhịp tim do rượu nữa, đang mò điện thoại ra tra Google thì...Trong bóng tối, có một người đẹp trai dã man đi ngang qua tui.Khoảnh khắc đó tui biết ngay:"Đây là tụi nhỏ nhà tui rồi..."

Nhóc đẹp trai đó là Yi-gyeom á.Chắc là ổng cũng mặc đồ mỏng như giấy, thấy Soo-gyeom cũng ăn mặc phong phanh nên mang đồ ra cho ấy mà.Mà cái vibe lúc đó... nó kiểu gì ta...Tui nghĩ chắc là cặp đôi nhà mình cãi nhau, rồi Soo-gyeom bỏ nhà đi, Yi-gyeom mới ra đón về á...==Dĩ nhiên là tui đang tự thêu dệt trong đầu, nhưng kệ đi, tui say rồi nên cứ nghĩ theo hướng mình thích á==Rồi hai người đó kiểu cãi cãi nhau một hồi...XONG NẮM TAY ĐI VỀ LUÔN...???Nắm.

Tay.

Nhau.

Đi.

Về.

Đó.Hai người đó nắm tay...Nắm tay...NẮM TAY...NẮM TAY!!!!!!!
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
77


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Ê, nhưng mà... nếu giờ tụi mình vào ký túc thì không phải lại cái bầu không khí kỳ lạ đó hả?"

Đang ngoan ngoãn đi theo sau Yi-gyeom về nhà, Soo-gyeom bỗng khựng lại khi nghĩ tới điều gì đó."

Không khí kỳ lạ?"

"Ừ, cái kiểu căng thẳng đó."

"Ờ... thì cứ lơ đi."

"Ê!

Có dễ vậy không?!"

Soo-gyeom nổi cáu, trừng mắt nhìn Yi-gyeom.

Cái kiểu dửng dưng đó của hắn làm cậu thấy khó chịu thật sự.

Dù không phải người trong cuộc thì cũng đừng có nói nhẹ như không vậy chứ!"

Biết sao giờ."

"Hả?"

"Bọn tôi thích ông là chuyện của bọn tôi.

Cũng không định ép ông phải phản hồi gì cả.

Đương nhiên... bọn tôi muốn được nghe câu trả lời sớm.

Tôi cũng mong ông sẽ thích lại tôi, mong ông đồng ý hẹn hò ngay lập tức..."

Yi-gyeom bật cười như thể đang tự giễu mình, rồi nói tiếp."

Nhưng mà... tôi hiểu đó chỉ là sự tham lam thôi.

Tình cảm của ông đâu thể thay đổi trong một sớm một chiều, nên mặc kệ người khác nói gì đi.

Còn nữa, không chỉ tôi đâu, mấy thành viên khác cũng không định làm khó ông."

"...Ừm, cảm ơn nha."

"Cảm ơn cái gì.

Nếu mà ông dám nói câu kiểu 'Cảm ơn vì đã thích tui' hay gì đại loại vậy là tôi lột áo liền đấy."

"Đ-điên à, lột gì mà lột?!"

"Áo phao ấy.

Ông đang nghĩ gì vậy?"

Soo-gyeom giật nảy mình, bắt chéo tay làm dấu X trước ngực, rồi chợt nhận ra mình bị trêu, liền lí nhí "À..." rồi gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, cậu nhíu mày, lườm hắn."

Bình thường người ta không lấy mấy chuyện đó ra hù nhau đâu nha?!"

"Thế à?

Nhưng tôi thì làm đó, chấp nhận đi."

Yi-gyeom tỉnh bơ đáp.

Soo-gyeom hậm hực đi theo sau hắn, mặt mày bực dọc.Cứ vậy mà đi bộ một lúc, hai người cũng đến trước cửa ký túc xá.Soo-gyeom nuốt khan, đứng khựng lại ngay cửa.

Căn nhà từng là nơi ấm áp giờ bỗng trở nên nặng nề, khiến cậu chẳng muốn bước vào chút nào.

Nhưng cậu cũng biết mình không thể cứ né tránh mãi.Dù có tạm lánh được hôm nay, cũng chẳng thể tránh mặt mấy thành viên mãi.

Hơn hết là, Giám đốc Seon-wook không phải người có thể phớt lờ được.Nghĩ vậy, Soo-gyeom quyết định phải đối diện.

Dù ghét cay đắng cái 'phải là bây giờ' này, cậu hiểu rõ rằng chẳng còn đường vòng nào nữa.Cậu hít một hơi, cẩn trọng mở cửa.

Ba thành viên còn lại cùng giám đốc Seon-wook đang ngồi trong phòng khách.

Cậu rón rén bước vào, không quên đảo mắt dò tình hình.

Yi-gyeom lặng lẽ theo sau cậu.Ngay lập tức, năm cặp mắt đổ dồn về phía cậu.

Đã từng đứng trước hàng ngàn khán giả, quay show đủ thể loại, nhưng chưa lần nào tim cậu đập nhanh như bây giờ.Soo-gyeom cố nén cảm giác nặng nề nơi ngực, điều chỉnh hơi thở rồi lên tiếng."

Tui... thật lòng là rất bối rối.

Tui không biết phải làm sao nữa.

Tui không nghĩ sẽ có ngày mình rơi vào tình huống thế này... nên nếu mọi người mong đợi một câu trả lời nào đó thì... tui chưa thể nói được gì ngay lúc này."

Vì có Seon-wook ở đó nên cậu chuyển sang nói kính ngữ, nhưng khi ánh mắt lướt qua các thành viên, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

Bao nhiêu lần đùa giỡn, tán tỉnh cho vui... giờ nghĩ lại thấy mình như đang thật lòng hết vậy."

D-dù sao thì... tui biết là trước giờ chắc mình thả thính hơi quá đà...

Nếu có ai hiểu lầm thì tui... xin lỗi...

Nhưng thực sự tui không cố ý đâu, thật đấy."

Lời xin lỗi đầy bối rối của cậu không được đáp lại bằng lời nói, nhưng ba người kia đều nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ vậy thôi mà Soo-gyeom đã phát điên lên vì không biết họ đang nghĩ gì."

Anh hiểu.

Anh sẽ chờ."

Seon-wook là người đầu tiên lên tiếng, bằng cái giọng đều đều, lười nhác thường thấy.

Bề ngoài có vẻ bình thản, nhưng thực ra hắn cũng đang rất căng.

Dù không thể hiện, nhưng khi đứng trước người mình thích, ai mà chẳng yếu lòng."

V-vậy thì... xin phép ạ..."

Soo-gyeom cứng đờ như robot chập mạch, vội vã cúi chào rồi chạy về phòng như bị ai đuổi.

Cậu nhảy phắt lên giường, chui tọt vào chăn, trùm kín đầu như sợ bị kéo lại.Chưa bao giờ cậu muốn được ngủ một mình như hôm nay.

Nhưng rồi nghĩ đến chuyện lát nữa Tae-won và Han-sol sẽ vào phòng, cậu lại thấy căng thẳng đến mức không thể nằm yên.Nằm im trong chăn, tiếng tim đập nghe rõ mồn một.Không biết đã bao lâu trôi qua, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Ai đó bước vào.

Soo-gyeom nín thở, giả vờ ngủ.Tim đập rầm rầm, thân nhiệt cứ tăng lên không lý do, một đêm dài dằng dặc đang chờ đợi cậu.~

Vài ngày sau đó, Soo-gyeom sống như tàng hình trong ký túc, trốn tịt trong phòng.

Trên sân khấu thì cậu vẫn tươi cười như chưa có gì xảy ra, rồi lại biến mất ngay sau khi diễn xong, trốn vào xe.Nhưng hôm nay là ngày quay show thực tế.

Cả ngày sẽ phải cùng làm việc với mấy người đó... nghĩ tới thôi mà cổ họng đã nghẹn lại.Lịch quay hôm nay là thi thực hành lái xe trên đường thật.

Trước đó tranh thủ thời gian luyện lái, học lý thuyết, cậu cũng đã thi thử vài lần.Thực ra thì cậu đã trượt phần thi thực hành một lần.

Lý do thì đơn giản: căng thẳng quá nên lỡ đạp mạnh chân ga ở đoạn cần giảm tốc → vượt tốc độ giới hạn → trượt.Thầy dạy lái còn nổi điên hỏi cậu tưởng đây là cao tốc Seoul–Busan à.Dù có hơi căng vì thi lại, nhưng việc phải sát cánh cùng mấy hắn mới là thứ khiến cậu thở không nổi.

Dù bụng quặn đau vì lo lắng, Soo-gyeom vẫn cố nở nụ cười thật tươi với ekip quay phim."

Rồi nhé, bắt đầu nào!"

"Vâng!

Slate xin phép được cláp!"

Tiếng staff vang lên, Han-sol vui vẻ đáp lại.

Rồi khi ánh mắt chạm phải Soo-gyeom, hắn còn cười toe.

Soo-gyeom giật bắn, quay mặt đi ngay, còn Han-sol thì cười khúc khích, như thể được trêu cậu là vui lắm."

What's this planet?"

"Xin chào, bọn mình là U-PITE ạ!"

"A...

Xin chào, bọn mình là U...

U-PITE ạ!"

Soo-gyeom lắp bắp lời chào nhóm.

Mặc dù câu này nói hàng ngàn lần rồi, đến mức ngủ mớ cũng bật ra được, nhưng hôm nay miệng cứ líu lại, như thể lần đầu debut.Đúng như dự đoán, mấy tên kia đã chuẩn bị sẵn để trêu cậu rồi.

Tae-won mở màn trước."

Soo-gyeom hôm nay có vẻ căng thẳng nhỉ."

"Có chuyện gì à?"

"Phải đó, sao run dữ vậy?"

"Thả lỏng đi, rồi sẽ ổn cả mà."...Lũ mặt dày này.Soo-gyeom nghiến răng, nhịn lắm mới không văng lời.

Cậu chỉ cười gượng rồi xua tay lia lịa."

Không, không!

Em không căng thẳng đâu!"

"Căng cái gì mà không, nhìn phát là biết run lên run xuống."

"Em nói không mà?!

Em không có run!!!"

Cậu nhảy dựng lên phản bác, diễn hơi lố, khiến cả nhóm lại phá lên cười."

Rồi, hôm nay bọn mình sẽ đi thi thực hành lái xe nha!"

Tae-won đọc cue card, nói với giọng phấn khởi.

Các thành viên liền làm bộ "Ơ hơ!" như bất ngờ lắm."

Mọi người biết gì không?

Song Soo-gyeom thì là..."

"Ê, ê!

Im miệng!!"

Yi-gyeom mới vừa mở lời, Soo-gyeom đã quýnh lên định bịt miệng hắn.

Nhưng hắn thì cao hơn, lại khỏe, cứ né qua né lại không để cậu chạm được."

Song Soo-gyeom từng trượt thực hành lái xe rồi đó!

Vì đạp ga quá mạnh!"

"Yaa!!

Cha Yi-gyeom!!! ...À, xin lỗi.

Em xin lỗi ạ.

Em không cố tình vượt tốc đâu ạ.

Em xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.

Em hứa sẽ cẩn thận hơn.

Nhưng sau đó em đã đậu luôn lần thi kế tiếp ạ."

Soo-gyeom gắt lên với Yi-gyeom, rồi quay sang camera, đột ngột cúi đầu như đang đọc lời xin lỗi quốc dân.

Đến ekip quay cũng không nhịn được mà cười rúc rích.Nhờ vậy mà màn mở đầu diễn ra trong không khí đầy tiếng cười.~

Khoảng 20 phút sau, chiếc xe chở Soo-gyeom và Yoo-chan chầm chậm quay trở lại trung tâm huấn luyện.

Mấy thành viên còn lại đều hóng kết quả, rướn cổ nhìn ra ngoài như lũ ngỗng con đợi mẹ về.Hai người vừa bước xuống xe, biểu cảm trên mặt Soo-gyeom trông ảm đạm thấy rõ, còn Han-Sol thì cố nén cười đến mức méo cả miệng, gương mặt nhăn nhó kỳ lạ."

Thế nào rồi?"

"......"

"Trượt... trượt rồi à?

Sao, lại phóng nhanh vượt ẩu à?"

Trước câu hỏi của Tae-won, Soo-gyeom không trả lời một lời nào, cứ thế lững thững đi ngang qua cả nhóm.Đợi đến khi cậu đã đi được một đoạn, Han-Sol mới ho khẽ hai tiếng, rồi khó khăn mở miệng."

Anh ấy... quay đầu xe trái phép."

"Hơ?"

"Anh bảo sao ạ?

Quay đầu trái phép giữa lúc thi luôn á?"

Yoo-chan không thể tin nổi, hỏi lại lần nữa.

Han-Sol cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười."

Khụ, khục, ừ.

Giám khảo nổi điên luôn.

Bảo là sống từng ấy năm, lần đầu tiên thấy có người quay đầu xe trái phép ngay giữa bài thi thực hành."
 
Back
Top Bottom