Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!

[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
28


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Cuộc họp kéo dài khiến U-PITE buộc phải nghỉ giải lao.

Han-sol và Tae-won viện cớ đi vệ sinh rồi biến mất, Yoo-chan cũng không biết đã đi đâu.

Thế là Soo-gyeom đứng thừ người ra cùng Yi-gyeom, chỉ hai người bọn họ."

Thật sự ổn chứ?"

"Ổn. ...Thật ra thì nói thật là không ổn chút nào, nhưng mà biết sao giờ.

Miễn tui không bị thương là được rồi."

Trước câu hỏi của Yi-gyeom, Soo-gyeom trả lời bằng giọng nghèn nghẹn, nói ra cảm xúc thật trong lòng.Cậu đã bị sốc rất nhiều.

Cho đến giờ vẫn còn sợ đến mức không biết phải làm gì tiếp theo.

Nhưng khi đã đứng trước ống kính máy quay, với cậu, chương trình này có ý nghĩa rất quan trọng.

Thế nên dù không ổn, cậu cũng buộc phải tỏ ra ổn."

Đồ ngốc."

"...Gì cơ?"

Bị mắng bất ngờ, Soo-gyeom trừng mắt nhìn Yi-gyeom.

Nhưng hắn không có vẻ gì là sẽ rút lại lời mình vừa nói, dù bị cậu lườm đến sắc lẹm."

Bảo ông là đồ ngốc đó."

"Cái gì, tự dưng kiếm chuyện à?

Tui ngốc chỗ nào hả!"

"Bây giờ còn không hiểu vì sao bị mắng, thế thì đúng là ngốc rồi."

"Này, là do cái nhân cách méo mó của ông nên ông mới tự dưng gây sự.

Làm sao tui biết được ông nghĩ gì!

Trả lời nè: lỗi là do tính cách của Yi-gyeom có vấn đề!"

Soo-gyeom bực tức phản pháo lại, nhưng Yi-gyeom vẫn chẳng mảy may lay chuyển.

Phản ứng đó khiến cậu càng thêm cáu tiết.Ngay lúc cậu định há miệng nói thêm gì đó, Yi-gyeom đã cất lời."

Lúc không ổn thì cứ làm ầm lên là không ổn đi.

Bình thường mấy chuyện nhỏ xíu cũng làm ầm ĩ cả lên, sao đến lúc cần nói thì lại im re thế?"

"Thì..."

Vì chương trình quan trọng hơn.Soo-gyeom nuốt ngược phần còn lại vào trong.

Cậu cảm thấy nói ra lúc này cũng chẳng có ích gì.Cậu hiểu vì sao Yi-gyeom lại nói như vậy.

Dù cách thể hiện không hẳn dịu dàng gì, nhưng đó là kiểu quan tâm của hắn.

Theo cái cách mà hắn có thể làm.Biết rõ điều đó, Soo-gyeom cũng không thể cằn nhằn gì thêm.Thay vào đó, cậu chỉ nói lời vốn dĩ đã định sẵn."

Xin lỗi vì đã khiến ông lo lắng."

"Sao lại xin lỗi?"

"Người lớn là vậy đó, đôi khi còn phải xin lỗi cả những lỗi mình không gây ra.

Hiểu chưa?"

Soo-gyeom bày ra bộ dạng ta đây người lớn, cố tình làm ra vẻ như đùa để xua bớt bầu không khí đang có nguy cơ trở nên nặng nề giữa hai người."

Ờ, người lớn ghê cơ đấy."

"Chứ sao.

Ông có biết không, tui sinh trước ông tận hai tháng đấy.

Dù có lộn ngược khi sinh thì vẫn là lộn trước ông hai tháng!

Ngẩng đầu lên cũng trước ông hai tháng luôn, hiểu chưa?"

"Ừ, ghen tị thật đấy."

Bị Yi-gyeom phũ đẹp, Soo-gyeom lườm hắn đầy trách móc.

Cậu thật sự muốn cho hắn một cú vào đầu, tiếc là có quá nhiều máy quay nên đành nhịn."

Hyung, uống cái này đi ạ."

Không biết có hiểu được nỗi lòng của Soo-gyeom không mà Yoo-chan vừa biến đi đâu mất, bất ngờ xuất hiện và đưa cho cậu một cốc trà.

Là trà xanh nóng hổi đến mức còn bốc khói nghi ngút."...Ồ."

"Em biết anh không thích đồ nóng, nhưng trời lạnh thế này mà uống đồ lạnh thì không tốt đâu."

"Yoo-chan à, đừng coi thường hội viên Hội 'Thà Lạnh Cũng Không Bỏ Đá' chớ.

Anh đây chịu được mà."

"Không phải sợ bị đông lạnh, mà là sợ anh bị cảm đó.

Hội viên hội đó cũng bị cảm như thường thôi, anh biết không?"

Soo-gyeom nhận lấy cốc trà từ tay Yoo-chan với vẻ không mấy hào hứng, nhưng vì là em út Yoo-chan nên cậu không nỡ từ chối thẳng.Nếu là thành viên khác đưa thì cậu đã vùng vằng bảo không uống đâu, đồ nóng chết đi được.

Nhưng với Yoo-chan thì lại không nỡ.Nghĩ đến tấm lòng của Yoo-chan, Soo-gyeom định nhấp một ngụm, nhưng vừa chạm môi đã giật nảy người, vội buông ra."

Hộc, nóng quá.

Không uống nổi đâu."

"Chút nữa là nguội thôi.

Cầm cho ấm tay cũng được mà.

Coi như lò sưởi cầm tay ấy."

Nghe tới đó, Soo-gyeom không thể phàn nàn thêm được nữa.

Đúng như Yoo-chan nói, chỉ cần cầm thôi cũng đã thấy tay đỡ lạnh hơn hẳn.

Nhiệt độ lan tỏa không chỉ xua đi cái lạnh, mà còn khiến nỗi sợ sau bài kiểm tra gan dạ vừa nãy cũng dần dịu xuống.Cảm thấy nhẹ lòng hơn, Soo-gyeom từ từ quan sát xung quanh.

Bất chợt ngẩng lên, cậu thấy bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt liền sáng bừng."

Oaa, nhiều sao ghê.

Yoo-chan à, nhìn trời kìa, sao nhiều thật luôn."

"Đúng là nhiều thật."

"Đẹp ghê..."

"Vâng, đẹp thật."

"Không, anh bảo nhìn lên trời kìa.

Sao lại nhìn anh rồi bảo đẹp dị?"

"Em có nhìn trời mà."

"Vậy hả?

Nếu thế thì thôi, anh không nói nữa."

Trước lời đáp bình thản của Yoo-chan, Soo-gyeom cũng chẳng cãi gì thêm được.Dù vậy, ánh mắt của Yoo-chan vẫn cứ hướng thẳng về phía khuôn mặt của cậu.

Bị cái nhìn bám riết ấy dán chặt, Soo-gyeom tự dưng thấy ngượng đến đỏ mặt.Có lẽ vì không thoải mái khi đối diện trực tiếp với ánh mắt đó, nên cậu cố tình quay mặt đi, hướng về nơi xa để tránh chạm mắt với Yoo-chan.Ngay lúc ấy."

Mọi người đang nói chuyện gì vui vậy?"

"À, chào PD-nim!

Không có gì đâu ạ, tụi em chỉ nói là hôm nay trời nhiều sao quá thôi."

Một PD bất ngờ tiến lại khiến Soo-gyeom giật mình căng thẳng.Dù sao thì với một người mới như cậu, đứng trước một PD quyền lực thì bản thân cũng chỉ là người ở thế yếu.Không rõ có hiểu được suy nghĩ ấy của cậu không, mà vị PD nọ chẳng có vẻ gì là định rời đi.

Ngược lại còn chen vào giữa ba người là Yi-gyeom, Yoo-chan và Soo-gyeom."

Mọi người có biết tên tôi không?"

"À...

à không... xin lỗi ạ..."

Soo-gyeom bật cười gượng vì ngượng.

PD liền gật đầu như thể đoán trước được phản ứng đó, rồi bật cười theo."

Không sao đâu, chuyện đó thường xảy ra mà.

Tôi là PD Oh Jae-hyun."

"À vâng ạ!

Em sẽ nhớ kỹ tên anh!"

Cậu giơ cả nắm tay lên như thể tuyên thệ, khiến Jae-hyun bật cười sảng khoái vì thấy hài.

Nhìn một cách khách quan, hắn là kiểu người có ngoại hình dễ gây thiện cảm, trông khá thoáng và dễ gần.

Soo-gyeom len lén liếc nhìn gương mặt hắn vài lần."

U-PITE có vẻ là một nhóm thân thiết nhỉ.

Chứ trong lúc quay, tôi cũng gặp không ít nhóm mà các thành viên chẳng ưa gì nhau."

"Dạ?

Thật ấy ạ?"

"Ừ, đang quay mà còn thể hiện rõ ra mặt là không ưa nhau ấy, mấy nhóm như vậy nhiều lắm."

"Trời..."

Jae-hyun dẫn dắt cuộc trò chuyện khá khéo.

Soo-gyeom lúc nào không hay đã quên mất sự gượng gạo ban đầu, cứ thế cuốn theo mạch nói chuyện.

Dù vậy, sâu trong lòng cậu vẫn nhắc bản thân phải tỉnh táo, không được lỡ lời hay sơ suất chỉ vì mải nói chuyện quá mức."

Nhìn các cậu vậy là thấy vui rồi, hòa thuận như thế cơ mà."

"Hì hì, cảm ơn anh ạ."

Soo-gyeom tươi cười đáp lại.Ở giới truyền hình, để tồn tại được lâu dài, nhất định phải biết nhìn sắc mặt PD mà khéo léo lấy lòng họ.

Nhưng hai tên bên cạnh là Yi-gyeom và Yoo-chan thì lại như khúc gỗ, không rõ là vì bản chất trời sinh đã vậy hay vì quá thiếu tinh tế, tóm lại là chẳng hề mặn mà với chuyện xã giao kiểu này.Ngay cả bây giờ cũng chẳng buồn tham gia vào cuộc trò chuyện.Vì thế, Soo-gyeom đành phải gánh luôn cả phần của hai người.

Cậu cười tươi hơn nữa, cố gắng quan sát nét mặt của Jae-hyun từng chút một."

Lúc nãy tôi thực sự rất bất ngờ đấy.

Soo-gyeom à, cậu trải qua chuyện kinh khủng như thế mà lại bình tĩnh hơn tôi nghĩ.

Nhìn cậu thì tôi cứ tưởng là kiểu người dễ sợ hãi, mong manh cơ.

À, đừng hiểu lầm nhé.

Tôi không có ý xấu đâu."

"Em không hiểu lầm đâu ạ."

"Vậy thì tốt rồi.

Nói thật là lúc đó nếu cậu bảo không thể tiếp tục quay thì tôi cũng hoàn toàn hiểu được."

"Không đâu, em vẫn phải hoàn thành buổi quay chứ ạ."

"Ồ, thái độ rất tốt đấy nha."

Jae-hyun dường như thật sự hài lòng, vừa gật đầu vừa mỉm cười.

Soo-gyeom liền âm thầm quyết tâm tranh thủ cơ hội lần này để ghi điểm với hắn."

Chắc hẳn cậu sợ lắm đúng không?

Bây giờ ổn rồi chứ?"

"À vâng, ổn rồi ạ.

Có các thành viên bên cạnh nữa mà... với lại đây là chương trình trải nghiệm kinh dị mà, em cũng xem như được một phen trải nghiệm.

Chứ thử hỏi, đời nào em lại được nghe giọng ma rõ ràng đến thế chứ."

"Sao thế?

Tôi nghe bảo giới nghệ sĩ hay gặp ma lắm mà."

"À đúng rồi, em cũng nghe nói vậy.

Nhưng mà em thì chưa từng gặp lần nào hết."

"Vậy thì lần này đúng là chuyện to thật rồi.

Nhưng mà cậu không bỏ chạy mà còn cố chịu đựng, cảm ơn nhé."

"Dĩ nhiên rồi ạ!

Chỉ riêng việc được tham gia quay show như thế này thôi là em thấy vui lắm rồi.

Đúng không, Cha Yi-gyeom?

Phải không, Yoo-chan?"

Cậu không chỉ đáp lại một cách cường điệu, mà còn quay sang lôi kéo cả hai người bên cạnh phụ họa.

Kết quả là hai người kia, như thể bị cậu dọa cho hết cách, đành lắc đầu đồng tình một cách chậm rãi."

Haha, hai người này hơi chậm chạp một tí ấy mà."

Thấy thế, Soo-gyeom vội vàng chữa cháy.

Jae-hyun thì gật gù như thể đã hiểu ra, khẽ lẩm bẩm "À, ra vậy."

Rồi đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Soo-gyeom.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
29


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Tôi rất muốn được làm việc với Soo-gyeom lần nữa.

Nếu có cơ hội, mình cùng làm nhé?"

"Trời ơi, đối với em thì đó là vinh dự lớn luôn ấy!"

Câu nói của PD Jae-hyun khiến Soo-gyeom cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

Dù Jae-hyun không phải là PD chính của chương trình lần này, nhưng chẳng ai biết trước được khi nào hắn sẽ khởi động một show mới.

Vì vậy, việc lọt vào mắt xanh của một PD luôn là tín hiệu đáng mừng."

PD Jae-hyun!

Anh qua đây chút được không ạ?"

Đúng lúc đó, một PD trẻ nhất gọi Jae-hyun.

Hắn gật đầu chào nhẹ nhàng rồi quay người bước về phía các thành viên trong ekip đang tụ họp.Đợi đến khi bóng dáng Jae-hyun khuất hẳn, Soo-gyeom liền nhảy cẫng tại chỗ."

Trời ơi, tuyệt thật luôn!

Chắc anh ấy ấn tượng với mình rồi!"

"......"

Cậu nghĩ ít nhất cũng sẽ nhận được lời khen hoặc chúc mừng, vậy mà Yi-gyeom và Yoo-chan chẳng nói một lời nào."

Nè, nói gì đi chứ!

Mấy người!

Tui lọt vào mắt PD rồi đó!"

"Không thích."

"Em cũng vậy."

"Ủa?

Tại sao không thích?

Phải thích chứ?"

"Dù sao cũng không thích."

"Em cũng không."

Yoo-chan nhanh chóng hùa theo lời của Yi-gyeom.

Hai người như thể đã bàn nhau trước vậy.Soo-gyeom chẳng thể hiểu nổi phản ứng của họ.

Với một idol tân binh mà nói, lọt vào mắt PD đài giải trí là một chuyện quá đỗi tuyệt vời, sao hai người kia lại tỏ thái độ khó chịu như vậy?Cậu nhìn qua nhìn lại giữa hai người với vẻ hoang mang, còn bọn họ thì mặt mày rõ ràng là không vừa lòng.Soo-gyeom nghiêng đầu liên tục, không tài nào đoán nổi nguyên do.~

Cuối cùng, phần thử thách lòng gan dạ bị hủy sau khi Team A kết thúc.

Chương trình chuyển hướng sang tụ tập ăn đêm và kể chuyện ma.Trên bàn bày đủ món ăn vặt tiêu biểu như gà rán, pizza, chân gà cay, lòng xào rau, bánh gạo cay, rồi đến bánh kem và cookie tráng miệng.

Vừa nhìn thấy mâm đồ ăn, gương mặt Soo-gyeom sáng bừng lên."

Ùi, mấy món này mình được ăn hết luôn ạ?"

"Tất nhiên rồi, ăn thoải mái nhé.

Có ăn hết cũng không sao đâu."

Khi Han-sol hỏi, PD chính đáp lại như thể đó là điều đương nhiên.Soo-gyeom hí hửng kéo ghế ngồi xuống cùng các thành viên khác của U-PITE.

Cậu không quên chiếm ngay chỗ giữa bàn, đúng ngay trung tâm như mọi khi.Vừa ngồi vào, cậu vừa quan sát từng món xem có gắn logo thương hiệu nào không.

Nhiều đồ ăn như vậy mà chẳng thấy logo nào nổi bật, chắc không phải quảng cáo gài (PPL) rồi.Nghĩ đến việc có thể ăn thoải mái mà không lo bị dính quảng cáo, Soo-gyeom càng tươi tắn hơn."

Vậy nhé, vừa ăn vừa kể những chuyện ma mị mà mọi người biết là được.

Cứ xem như kể cho nhau nghe thôi, thoải mái chia sẻ nha."

Nhưng lời nói tiếp theo của PD chính khiến mặt Soo-gyeom xụ xuống ngay lập tức.Chuyện ma hả...

Không biết phải kinh dị đến mức nào mới đủ để lên sóng nhỉ?Khi cậu đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ ấy thì—"Em có một chuyện.

Em từng thấy ma trong phòng tập."

Han-sol là người mở lời đầu tiên.Soo-gyeom tròn mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe chuyện này."

Lúc đó em cứ nghĩ là mình nhìn nhầm nên chưa kể với ai bao giờ.

Đây là lần đầu tiên nói ra..."

"Trời ơi, thật á?"

"Phòng tập của tụi mình hả?

Lúc tập nhảy hay tập hát?

Là bên nào?"

Các thành viên bắt đầu tỏ ra hứng thú với câu chuyện của Han-sol.

Soo-gyeom cũng vừa hút dở ly sinh tố dâu vừa tập trung lắng nghe."

Lúc đó tụi mình chưa debut.

Em đang tập nhảy tới tận khuya luôn."

"Ừ rồi sao nữa?"

"Không hiểu sao hôm đó tập không vô nổi luôn.

Người mệt kinh khủng, nhảy kiểu gì cũng không ra gì cả, không bằng một nửa bình thường ấy."

Han-sol như đang nhớ lại cảm giác hôm đó, vẻ mặt khó chịu hiện rõ.

Dường như chỉ nhắc lại thôi cũng khiến hắn rợn người, môi mấp máy mãi mới tiếp tục được."

Em cứ tự hỏi sao kỳ vậy, nhưng vẫn cố gắng tập tiếp.

Rồi đến một đoạn có động tác xoay một vòng, khi em quay người thì thoáng thấy mình trong gương.

Và lúc đó... có hai bàn tay đang nắm chặt lấy cổ chân em."

"Trời đất ơi..."

"Ghê quá đi..."

"Thật luôn hả?"

"Ááááá, nổi da gà luôn!

Trước đó không thấy gì, mà chỉ thấy đúng lúc xoay người hả?"

Tae-won, Yi-gyeom, Yoo-chan và cả Soo-gyeom cùng đồng thanh hét lên phản ứng khi nghe xong.

Một câu chuyện ngắn gọn mà rùng rợn.Soo-gyeom cố xua hình ảnh ấy ra khỏi đầu, vừa lắc mạnh đầu vừa rùng mình."

Đúng rồi, trước đó không thấy gì hết.

Xoay người đúng một cái thì thoáng thấy, rồi biến mất luôn.

Em cứ tưởng nhìn nhầm, nhưng nghĩ lại thì hôm đó nhảy không vô, chân thì nặng trịch.

Em sợ quá nên gom đồ chạy về ngay."

Han-sol kể đến đó thì lại rùng mình, như thể chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ khiến hắn nổi da gà.Soo-gyeom nhìn Han-sol rồi liếc nhanh về phía ekip sản xuất.

Vừa nhìn qua, cậu thấy biểu cảm của họ có vẻ cũng bị sốc giống U-PITE, nhưng đồng thời cũng có chút hài lòng.Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là chắc thoát cảnh bị cắt sóng rồi.Ngay lúc ấy, Tae-won cất giọng."

Không phải chuyện của anh, mà là chuyện chị gái kể lại."

"Tae-ri noona á?"

Tae-ri là chị ruột của Tae-won.

Soo-gyeom cũng từng gặp vài lần.Cậu nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, quay lại nhìn Tae-won với vẻ chăm chú hơn để ghi điểm với ống kính."

Chị gái anh hôm đó đang nằm chuẩn bị ngủ, thì tự nhiên lại nghe tiếng kim giây đồng hồ to lắm.

Tách, tách, tách.

Cái tiếng này ấy mà."

"Ừm ừm, biết chứ."

Soo-gyeom phụ họa theo lời Tae-won, chờ hắn kể tiếp."

Nhưng mà nhà chị ấy không có đồng hồ."

Tae-won vừa dứt câu, cả nhóm rơi vào một thoáng im lặng.

Nhưng chẳng mấy chốc, ai nấy đều buột miệng thốt lên những điều mình nghĩ."

Không có đồng hồ á?"

"Gì vậy trời?"

"Là ma à?"

"Ma nó đùa hả?"

Trước loạt câu hỏi của các thành viên, Tae-won chỉ chậm rãi gật đầu."

Chắc vậy.

Có lẽ là trò đùa của ma thật."

"Quào... nổi cả da gà.

Đám ma cũng siêng ghê á, còn bắt chước tiếng đồng hồ nữa chứ."

Câu nhận xét của Soo-gyeom khiến không khí đang căng thẳng bỗng chốc vỡ oà trong tiếng cười.

Không chỉ các thành viên mà cả ê-kíp quay phim cũng bật cười.Vì cậu vốn nghiêm túc nói ra điều đó nên cũng không hiểu tại sao mọi người lại cười nhiều đến thế, chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu."

Chính vì em nói kiểu đó nên mới buồn cười.

Góc nhìn mới mẻ đấy."

Tae-won khúc khích giải thích.

Lúc đó Soo-gyeom mới chợt nhận ra lý do khiến mọi người bật cười.Tự nhiên thấy mình như phá hỏng không khí ma mị vừa rồi, Soo-gyeom bèn liếc mắt nhìn phản ứng của ê-kíp.

May thay, ai nấy đều có vẻ vui vẻ, không ai bận lòng cả.Thấy vậy cậu mới thở phào, rồi cười gượng theo.Sau đó, mọi người lần lượt kể tiếp những câu chuyện kinh dị mà mình biết.

Soo-gyeom cố gắng phối hợp hết sức, vừa gật gù đồng tình vừa ra sức tạo đủ kiểu biểu cảm phản ứng.Tất nhiên, trong lúc đó, cậu cũng không quên tranh thủ ăn đêm thật ngon lành.~

"Mọi người vất vả rồi ạ.

Nghỉ một lát rồi sẽ quay cảnh trong căn nhà bỏ hoang nhé!"

Cuối cùng thì phần quay đầu tiên cũng kết thúc.

Nghe ê-kíp nói vậy, Soo-gyeom nuốt khan một cái.Cảnh quay cậu lo nhất, đồng thời cũng quan trọng nhất, giờ đã gần kề khiến tim cậu đập thình thịch vì hồi hộp.Khoảng thời gian nghỉ ngơi trôi qua nhanh đến mức cậu chẳng cảm nhận được gì.Thật lòng mà nói thì trời lúc đó cũng lạnh thật, nhưng Soo-gyeom gần như không cảm nhận được cái lạnh ấy, vì toàn bộ thần kinh đều đã căng lên hướng về căn nhà bỏ hoang kia rồi."

Bắt đầu quay nhé!"

Khi tiếng hô bắt đầu quay vang lên, Soo-gyeom lấy lại tinh thần, nghiêm túc đập slate.Lần này không chỉ các thành viên mà cả VJ quay phim cũng cùng tiến vào căn nhà bỏ hoang.Nằm sâu trong núi, căn nhà ngay từ bên ngoài đã toát lên vẻ rùng rợn.

Nhìn thấy nó, Soo-gyeom vô thức níu lấy vạt áo của Yi-gyeom đang đi phía trước."

Đi chung với tui đi.

Đừng có bỏ tui lại đó.

Nhớ chưa?"

"Rồi."

Dù giọng hắn chẳng có chút dịu dàng nào, nhưng nghe được câu xác nhận ấy thôi cũng khiến Soo-gyeom cảm thấy yên tâm hơn một chút.Căn nhà không còn cửa, nên chẳng ai phải tốn công mở gì cả.

Khoảng trống hoác ấy, Tae-won dẫn đầu tiến vào, các thành viên nối bước theo sau.Vừa bước vào, không khí bên trong lập tức trở nên lạnh lẽo một cách khác thường, đúng kiểu nhà bỏ hoang không sai.Soo-gyeom rùng mình vì cái lạnh mà lúc đứng ngoài cũng chưa cảm nhận được.

Dù đã là không gian trong nhà, nhưng không hiểu sao lại còn lạnh hơn cả ngoài trời.Đồ đạc vỡ vụn vương vãi khắp nơi, những chiếc lá khô bay vào từ ô cửa mở tung phủ kín sàn, phát ra tiếng lạo xạo mỗi khi bước qua."

Đây là phòng khách.

Như mọi người thấy đó, vì cửa chính không còn nên đầy lá và đất bám vào."

Tae-won tiếp tục dẫn lời như thể đã chuẩn bị trước từ lâu, nói năng vô cùng trôi chảy.Nghĩ lại thì Tae-won từ kiếp trước vốn cũng rất hợp với mấy chương trình tạp kỹ.

Hắn biết cách mô tả tình huống rõ ràng, chủ động, không thêm thắt quá đà, đúng chất một người làm truyền hình thực thụ.Chẳng qua khi ấy hoàn cảnh không thuận lợi nên mới không có nhiều cơ hội thể hiện.

Nếu thời thế phù hợp, hắn chắc chắn đã có thể gặt hái thành công ở lĩnh vực giải trí rồi.Nhìn Tae-won giới thiệu về căn nhà bỏ hoang, Soo-gyeom bỗng thấy xúc động.

Nếu cứ giữ vững phong độ thế này, khả năng được mời làm khách cố định cũng chẳng phải điều xa vời.Dĩ nhiên, điều đó còn phụ thuộc vào việc các thành viên khác có giữ vững phong độ đến phút cuối hay không.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
30


Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Dưới góc nhìn của Soo-gyeom, buổi ghi hình đã kết thúc một cách suôn sẻ.Tuy vậy, đó chỉ là ghi hình thôi, còn khâu hậu kỳ sẽ bị chỉnh sửa ra sao thì chẳng ai đoán trước được.

Thế nên từng ngày chờ đến buổi phát sóng đầu tiên khiến cậu như ngồi trên đống lửa.Cuối cùng, ngày phát sóng cũng đến.

Chương trình bắt đầu lúc 4 giờ 50 phút, nhưng Soo-gyeom đã đứng ngồi không yên trước TV từ rất lâu rồi."

Soo-gyeom bị gì vậy?"

"Không biết nữa.

Nãy giờ cứ thế suốt."

Trước câu hỏi của Tae-won, Han-sol đáp lại bằng giọng đầy lo lắng.

Hắn cũng không rõ tại sao Soo-gyeom lại tụt mood đến vậy, trông có vẻ cực kỳ sốt ruột.Tất nhiên, các thành viên khác cũng hồi hộp.

Nhưng nếu họ là một nửa lo, một nửa mong chờ, thì riêng Soo-gyeom phải tới chín phần lo lắng, một phần háo hức mới đúng.Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, chương trình chính thức bắt đầu.

Khâu hậu kỳ vượt xa kỳ vọng, chỉnh sửa rất mượt mà.Thực ra, ở kiếp trước, chương trình này cũng từng gây tiếng vang.

Vấn đề chỉ là U-PITE không được góp mặt mà thôi.Soo-gyeom liền truy cập vào bảng 'Phản hồi sau khi phát sóng' trên fan cafe chính thức.

Đây là nơi fan vừa xem chương trình vừa bình luận trực tiếp.▪︎ ▪︎ ▪︎[Tôi vừa vẽ xong vạch vàng giữa đường đây]

Chủ thớt: SongTokki

Tôi coi trên xe buýt mà muốn tè ra quần...

Cái vạch vàng giữa đường đó là của tôi đấy.

└ Trời ơi cười xỉuㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ└ Ban đầu đọc chẳng hiểu gì luônㅋㅋㅋㅋ tưởng ai viết nhầm room nữa chứ;;;;;;└ Ôi thôi chết mất cười quáㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ đúng hài vlㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ▪︎ ▪︎ ▪︎[Xem bằng tinh thần fan của một đứa nhát gan cấp vũ trụ]Chủ thớt: ATM của Yoo-chan

Tôi còn chẳng dám xem Shinbi Apartment cơ mà.

Chương trình này thực sự xem vì là fan Yoo-chan thôi.

Nhưng mà sợ thật sự luôn á, ai cứu tôi với

▪︎ ▪︎ ▪︎[Chuyện cái cổ chân của Han-sol đúng là huyền thoại rồi mà??]Chủ thớt: Ca sĩ hạng 1 U-PITE

Chuyện phòng tập có ma thì ai mà chưa từng ngheTui cũng nghe nói Han-sol lúc mới tập luyện cứ than người nặng trịch nên tưởng có ma đứng sau rồi.

Ai ngờ là bị túm cổ chân???

Cổ chân đó???

Trời ơi tưởng tượng thôi mà nổi da gàㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠTôi mà là ảnh thì xỉu tại chỗ luôn....└ Thật đó;;;;; bị túm cổ chân là điên thật rồi...└ Xỉu luôn còn gì... phim kinh dị mà vậy chắc khán giả la ó ầm trời▪︎ ▪︎ ▪︎[Sợ chết đi được]Chủ thớt: Tae-won ăn lươn

Sợ chết đi đượcㅠㅠㅠㅠㅠㅠ quá sợ rồi... nói chung là quá sợㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅜㅜㅜㅠㅜ▪︎ ▪︎ ▪︎[Ủa không phải show giải trí hả]Chủ thớt: NotBadBadNot

Ủa là show giải trí mà taㅠㅠㅠㅠㅠㅠ Có cần phải đáng sợ tới vậy khôngㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ▪︎ ▪︎ ▪︎[Tụi nhỏ diễn cái gì cũng giỏi hết trơn á???]Chủ thớt: CAROㅣGyeom

Ủa đâu phải tụi nhỏ chuyên trị mảng giải trí kinh dị đâuTập này ghê thấy bà mà mấy đứa nhập vai ghê quá luôn...Cái gì vậy trời...└ Tui cũng thấy vậy đó...└ Thật sự hợp không tưởng, không có tí cảm giác lạc quẻ nào luôn á▪︎ ▪︎ ▪︎[Soo-gyeom oppaㅋㅋㅋㅋㅋ]Chủ thớt: DoReMiYoochan

Ma cũng bắt chước giọng nói rồi cày view luônㅋㅋㅋ Đang sợ mà cười muốn sặc nướcㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ▪︎ ▪︎ ▪︎Dù sao thì đây cũng là fan cafe chính thức nên phản hồi có phần dễ tính hơn.

Tuy nhiên, nếu so với kiếp trước, nơi các bài viết chủ yếu xoay quanh mấy câu như "U-PITE hôm nay cũng đẹp trai quá", "đúng là khuôn mặt làm nên show", thì bây giờ, phần lớn đều bình luận về nội dung chương trình.

Điều đó chứng tỏ U-PITE đã hòa mình vào chương trình một cách cực kỳ tự nhiên.Ngay sau đó, Soo-gyeom truy cập YouTube.

Bởi theo đúng đề xuất của cậu, phần thử thách lòng can đảm của cậu và Han-sol đã được cắt riêng thành một clip và đăng tải.Đoạn clip bao gồm cảnh hai người làm nhiệm vụ và đoạn Soo-gyeom kể lại những gì cậu nghe được từ tai nghe sau khi quay trở lại.Chỉ sau đúng một tiếng, lượt xem đã vượt mốc 300 nghìn.

Phần bình luận cũng sôi động không kém.▪︎ ▪︎ ▪︎[Kim Tae-min]: Đù đù đù đù... có thật không đấy?

Thiệt hả?

Không phải diễn à??? [Yurial]: Khùng thật...

đáng sợ quá................

Không, thật luôn á, tóc hồng tiến về phía vực thẳm kìa [SongSooGyeomLàPhúcLợi]: Trời ơi nguy hiểm quá trời ơiㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ suýt thì có chuyện lớn với Soo-gyeom nhà mình rồiㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ [CARO]: Chắc chắn là bịa chuyện để câu view thôi └ [DariMa]: Có gì cũng bảo là bịa.

Nhìn kiểu gì ra bịa được vậy?└ [Jung-yeon]: Bịaㅋㅋㅋㅋ bịa gìㅋㅋㅋㅋㅋㅋ bạn comment vậy còn thấy ảo hơn đó└ [KolKolKol]: Nếu bịa thì người ta đã chiếu trong chương trình chính rồi, đăng lên đây làm gì?[BlackA1 giành hạng nhất!]: Khùng thật đấy...

đỉnh thiệt luôn...... [Chứng chỉ Tin học]: Tụi nhỏ là khách mời cố định luôn hả?

Nếu vậy thì tốt quá rồi, xem mấy đứa phản ứng mà cưng ghê.[ChaChaCha]: Tui đâu phải fan nhóm, thậm chí còn không biết mấy đứa là ai, nhưng cái này thật sự quá nguy hiểm mà?

Biên tập nghĩ gì mà đăng đoạn đó lên?

Dẫn idol quay show đêm khuya thì cũng phải đảm bảo an toàn đàng hoàng chứ.

Lỡ mà rớt thật thì sao?

Mốc chỉ đường thì không có, còn thả mỗi tụi nhỏ ra đi loanh quanh?[OH-UPITE-OH]: ㅠㅠㅠㅠ Tim đập thình thịch luôn đó mấy đứa à...

Tui thật sự... muốn phát điên rồi...[Lisosom]: Phải coi chiếu chính mới được.[Tương Lai]: Xem bản chiếu chính thấy vui quá nên tìm trên YouTube, mà tới bản chưa phát sóng cũng đỉnh vậy là sao..;; Muốn coi tập sau liền luôn.[ChookyPocky]: Sống tới giờ mới thấy có idol hợp với show kinh dị dữ vậy đó...▪︎ ▪︎ ▪︎Đúng như dự đoán, vẫn có một số bình luận chỉ trích chương trình là dàn dựng và phê phán tổ sản xuất.

Tuy vậy, may mắn là số lượng phản ứng tích cực vẫn chiếm áp đảo, mọi người quan tâm đến chương trình và cho rằng nhóm U-PITE rất hợp với không khí show.Soo-gyeom khẽ thở phào nhẹ nhõm.Cậu đang khoái chí đọc các bình luận trên YouTube thì điện thoại nhận được tin nhắn từ Min-seong.Tae-won là người nghe máy, rồi nhanh chóng bật loa ngoài để cả nhóm cùng nghe.– Mọi người đều có mặt rồi chứ?"

Vâng, bọn em đang ở cùng nhau đây ạ."– Mấy đứa có biết là show vừa rồi bùng nổ lắm không?"

Bọn em đâu biết đâu.

Kết quả tốt thật hả anh?"– Ờm, tốt lắm.

Còn hơn cả mong đợi.Giọng Min-seong vang lên đầy hào hứng đáp lại lời Tae-won.

Sự vui mừng trong giọng hắn không thể giấu được, khiến Soo-gyeom cũng bất giác thấy phấn khích theo.– Tất nhiên vẫn phải chờ xem vài tập nữa, nhưng khả năng cao là chương trình sẽ trở thành show cố định, và nhóm tụi em cũng sẽ là khách mời cố định luôn.

Anh vừa nhận được tin từ PD."

Thật luôn ạ?

Đại thắng rồi còn gì!"– Thật.

Hoàn toàn là thật đấy.Dù từ đầu đã trông đợi tin này, Soo-gyeom vẫn cố phản ứng như thể đây là lần đầu cậu nghe đến.Min-seong thấy thế càng cười vui, tiếp tục xác nhận bằng giọng đầy phấn khởi.– Vì đây là tập pilot nên tuần sau vẫn sẽ chiếu tập có khách mời khác đã quay trước.

Nhưng tuần kế tiếp sau đó sẽ quay lại với tụi em.Lời nói tiếp theo của Min-seong như đóng đinh kết quả.Việc chương trình chưa kiểm tra hết phản ứng của tập tuần sau mà đã quyết định mời U-PITE quay trở lại sớm, chứng tỏ nhà sản xuất thực sự rất ưng ý với nhóm.Soo-gyeom thấy ngực như nở căng trong sự thỏa mãn.– Mấy đứa vất vả rồi, thật sự đấy."

Bọn em không có gì đâu ạ."– Giờ lại phải cố thêm lần nữa."

Vâng ạ!"

Cả nhóm đồng thanh hô to trước lời nhắn nhủ của Min-seong.Khác với Soo-gyeom đã dõi theo phản ứng suốt từ đầu, các thành viên còn lại có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tin được vào kết quả.

Đến lúc này, họ mới vội vàng vào fan café chính thức và tìm video trên YouTube để xem lại.

Trái ngược hẳn với Soo-gyeom, người đã bám sát mọi phản hồi từ đầu đến cuối.Soo-gyeom thả người ngã phịch xuống chỗ ngồi, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm thật sự.Đúng là kiếp này khác hẳn so với đời trước.▪︎ ▪︎ ▪︎[Chó nhà U-PITE]: Tin không chứ tui không nhìn thấy nổi mặt mấy đứa nó luôn á.

Sợ đến độ không nhớ nổi hôm nay tụi nó mặc gì luôn.└ Tui cũng vậy..;;;; Thiệt luôn, không nhớ nổi một cái gì hết.└ Không ngờ sẽ có ngày như vầy...▪︎ ▪︎ ▪︎[Không muốn lấy Han-sol nhưng vẫn muốn lấy]: Quáo...

Nếu là tui chắc xỉu lâu rồi mà mấy đứa trụ được luôn á.

Nhất là Soo-gyeom, thật sự bất ngờ luôn.└ Đúng á...└ Tui cũng bất ngờ vì Soo-gyeom.

Thành thật thì có xỉu ngay lúc đó cũng không lạ...▪︎ ▪︎ ▪︎[Soo-gyeom hồng hồng]: Xin lỗi vì thấy cưng ngay cả trong lúc em hoảng loạn thế này...

Noona này đúng là đồ tệ bạc mà...└ Nhặt về liền└ Nhặt nhặt 2222└ Vì sợ hãi cũng là một phần của Soo-gyeom mà...└ Tui nói vậy không sai đâu ha.▪︎ ▪︎ ▪︎[Tập này thả thính nhiều quá, Soo-gyeom sắp chết rồi nè]: Trong clip thì được Han-sol cõng đi, Soo-gyeom bám lung tung sợ hãi thấy rõ luôn...

Hôm nay tui sẽ nằm cạnh Sol-Gyeom đây.....└ Nằm chung nha...└ 2222 tui cũng muốn nằm đó luôn.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
31


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Phù, ha... phù, ha phù ha..."

Soo-gyeom hít thở sâu để trấn tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch.

Dù cậu đã nhiều lần cố gắng điều hòa hơi thở, tâm trạng vẫn không sao dịu xuống nổi.Cuối cùng, ngay khi cậu định nửa buông xuôi mà gõ cửa, cánh cửa văn phòng bất ngờ bật mở."

Em làm gì đứng lấp ló trước cửa thế?"

Soo-gyeom bật cười gượng trước lời của Seon-wook.

Không tìm được lời nào để biện minh, cậu chỉ biết cười trừ rồi bước vào phòng giám đốc."

Anh có xem buổi phát sóng rồi.

Em ổn chứ?

Có bị thương ở đâu không?"

"À, dạ vâng ạ.

Em không sao đâu.

Tuy hơi giật mình một chút nhưng may là không bị thương gì cả."

Vừa ngồi xuống, Soo-gyeom đã bị hắn hỏi han đầy lo lắng.

Để trấn an đối phương, cậu cố đáp lại bằng giọng vui vẻ.

Tiếc là sắc mặt của Seon-wook vẫn chưa sáng sủa hơn chút nào."

Giám đốc... em có chuyện muốn thưa với anh ạ..."

"Ừ, nói đi em."

"Về bài nhạc phát hành digital lần này ấy ạ... bọn em có thể đổi sang bài khác được không?"

"Hửm?"

"Tức là... tất nhiên bài bây giờ cũng rất hay, nhưng... em nghĩ biết đâu lại có bài phù hợp hơn ấy ạ..."

Cậu càng nói thêm, nét mặt Seon-wook càng hiện rõ vẻ khó hiểu.

Thấy vậy, cổ họng Soo-gyeom khô rát.

Đột nhiên chạy đến yêu cầu đổi bài hát ngay trước thềm phát hành thì hắn có khó hiểu cũng là điều dễ đoán.Thế nhưng, với Soo-gyeom, đây là một yêu cầu rất nghiêm túc.Digital single mà nhóm đang chuẩn bị lần này sẽ là một trong các ca khúc được đưa vào mini album vol.2.

Ở kiếp trước, vì là nhóm nhạc thần tượng nên U-PITE đã chọn phát hành digital một ca khúc dance tiết tấu nhanh tên là Bài chủ đề cũng mang phong cách dance tương tự.

Nhưng hồi đó, rất nhiều fan từng tiếc nuối rằng: "Giá mà chọn bài khác làm chủ đề thì tốt hơn biết mấy."

Tất nhiên, không chỉ fan mới có cảm giác đó.Trên các bảng xếp hạng nhạc số, bài ballad từng chỉ là track phụ trong album còn đạt thứ hạng cao hơn cả bài nhạc số và bài chủ đề.Người nghe sau khi nghe nhạc sẽ tìm đến sân khấu biểu diễn, rồi lại phát hiện bài đó không hề được diễn trên sân khấu, vì thế càng tiếc hơn nữa.Giá như hồi đó họ chọn bài ballad đó để quảng bá thì chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Biết đâu nhờ vậy U-PITE đã sớm lọt vào mắt công chúng."

Sao tự nhiên lại muốn đổi thế em?

Với lại những bài khác vẫn đang trong quá trình sản xuất mà?"

"À... thật ra em có nghe bản guide của , thấy nó thực sự rất hay ạ.

Em nghĩ nếu dùng bài đó để quảng bá thì sẽ tốt hơn."

"?

À, bài đó.

Hay thật.

Nhưng đó là ballad mà.

Idol như U-PITE quảng bá với ballad thì hơi khó đấy?"

"Dạ...

đúng là vậy ạ.

Nhưng vì bài quá hay nên... em nghĩ sau này nếu đưa nó vào mini album vol.2 thì cũng sẽ có lợi cho doanh số nữa ạ."

Tuy giọng vẫn còn run, Soo-gyeom vẫn cố hết sức để không chùn bước trước đề xuất của mình.Bài , ngay từ tiêu đề đã được đánh giá là ngọt ngào lại vô cùng hợp với thời điểm tháng Ba, trùng với lịch phát hành mini album vol.2.Nếu mọi thứ diễn ra đúng như ở kiếp trước, thì nhóm sẽ phát hành bản nhạc số trước, rồi hai tuần sau mới ra album.

Nghĩa là nếu bắt đầu quảng bá với Cánh Hoa Ước Nguyện trước, rồi sau đó tung mini album, họ có thể tận dụng hiệu ứng từ bài ballad để kéo sự quan tâm về album mới."

Hừm... chuyện này không dễ quyết đâu."

Seon-wook lẩm bẩm như đang trầm ngâm.

Cũng đúng thôi, thay đổi một ca khúc đã được chốt gần như xong đâu phải chuyện quyết trong một sớm một chiều.Hơn nữa, dù chỉ là ca khúc nhạc số, nhưng để một idol quảng bá với bài ballad cũng không phải chuyện thường thấy.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc mạo hiểm cao."

Em hỏi ý các thành viên khác chưa?"

"Chưa ạ... em nghĩ trước tiên phải xin phép giám đốc đã."

"Vậy à?"

"Vâng..."

Trước câu trả lời của Soo-gyeom, Seon-wook cau mày rồi im lặng.

Rõ ràng hắn đang cân nhắc nghiêm túc đề xuất ấy.Muốn giúp hắn đưa ra quyết định nhanh hơn một chút, Soo-gyeom tiếp tục thuyết phục."

Nếu là bài khác thì chưa chắc, nhưng riêng thì em nghĩ hoàn toàn có thể ạ.

Với lại thời điểm tháng Ba, hoa nở cũng trùng hợp với không khí bài hát nữa mà."

"Bài đó hay đến thế sao?"

"Vâng!

Không chỉ em đâu ạ, người khác nghe chắc cũng thấy vậy.

Cả fan, cả khán giả nữa."

"Nghe như có vẻ rất chắc chắn nhỉ.

Cứ như là biết trước kết quả ấy."

"À, cái đó... haha, thì vì bài hay quá mà ạ..."

Soo-gyeom bật cười lảng tránh.

Tất nhiên cậu biết phản ứng về bài đó nhờ ký ức kiếp trước, nhưng chẳng thể nói ra như vậy được."

Không phải chuyện dễ quyết đâu, Soo-gyeom à."

"Vâng...

đúng là vậy ạ.

Nhưng nếu giám đốc đồng ý, thì mọi thứ khác đều có thể sắp xếp được mà..."

Cậu cố ý làm vẻ mặt đáng thương khi đáp lại câu từ có phần từ chối kia của Seon-wook.Ngay cả khi bộ phận sản xuất phản đối, chỉ cần Seon-wook kiên quyết, cuối cùng mọi việc vẫn sẽ theo ý hắn.

Bởi công ty DP Entertainment là của hắn, cũng nhờ thế mà cậu mới có thể trở thành thành viên U-PITE ở phút cuối cùng."

Hừm...

được rồi, anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó.

Nhưng không có nghĩa là anh đồng ý đâu đấy."

"Vâng!

Em hiểu ạ."

"Anh sẽ suy nghĩ theo cách của anh, còn em thì nói chuyện với các thành viên khác đi.

Ý kiến của họ cũng quan trọng."

"Vâng, em sẽ làm vậy ạ."

Dù Seon-wook có tỏ vẻ giữ khoảng cách, nhưng Soo-gyeom lại nghĩ hắn đã nghiêng lòng quá nửa rồi.Theo kinh nghiệm từng trải, Seon-wook vốn không phải kiểu người đi gieo hy vọng hão.

Nếu thật sự không có ý gì, hắn sẽ dứt khoát từ chối ngay từ đầu."

Chuyện đó thì để sau.

Em có gì khó chịu hay muốn nói gì không?"

"Ừm... không ạ!"

Sau một thoáng suy nghĩ, Soo-gyeom lắc đầu.

Seon-wook bèn khẽ cười, nụ cười lười biếng đặc trưng của hắn."

Không có thì tốt rồi.

Nhưng nếu cần gì, nhớ nói liền đấy.

Mà lỡ dính phải tên đàn ông kỳ lạ nào nữa thì cũng phải báo cho anh biết.

Đừng ôm hết cho mình rồi buồn rầu đấy."

"Vâng!

Em nhớ rồi ạ."

Tuy ngoài mặt Soo-gyeom đáp lại lời Seon-wook một cách vui vẻ, nhưng trong lòng cậu vẫn thắc mắc không hiểu vì sao lại bị "gã đàn ông kỳ quặc" đeo bám, chứ không phải "cô nàng kỳ quặc" nào cả.Dù sao thì, dẫu hình tượng ngoài đời là kiểu dịu dàng nữ tính và thường đảm nhận vị trí bên phải trong đội hình nhóm, nhưng xét cho cùng cậu vẫn là đàn ông mà.

Ừ thì, đúng là không được vạm vỡ như mấy thành viên khác, nhưng giới tính nam là sự thật không thể thay đổi, đúng không?Soo-gyeom thấy kỳ lạ, nhưng không buồn lên tiếng hỏi.

Vì có hỏi hay không, chắc gì kết quả đã khác đi.

Hơn nữa, xét cho cùng thì đó cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát."

Thế em đi đây ạ!

Anh bận lắm mà còn mất thời gian vì em, ngại quá."

"Không sao đâu, là Soo-gyeom của anh mà, chút thời gian ấy thì có là gì."

"Hehe, em cảm ơn ạ."

Trước câu nói dịu dàng của Seon-wook, Soo-gyeom mỉm cười đầy mãn nguyện.Kiếp trước cậu cũng từng cảm nhận được điều này, Seon-wook thật sự rất cưng chiều cậu.

Được một tổng giám đốc yêu quý, đó đúng là phúc phần.Vừa ra khỏi văn phòng, Soo-gyeom vừa cảm thấy lần này mình đã đề xuất khá thành công.Trên đường đi tìm các thành viên, Soo-gyeom không quên ghé qua phòng tập vocal để in lời ca khúc Cánh hoa ước nguyện.Thật ra, với ký ức từ kiếp trước thì cậu đã thuộc nằm lòng bài này từ lâu rồi, chẳng cần phải in làm gì.

Nhưng với các thành viên hiện tại, đây vẫn là một bài hát hoàn toàn xa lạ.Cậu cẩn thận liếc mắt nhìn tờ A4 có in lời ca khúc.Xuân của anh và em như cánh hoaNở rộ trong khoảnh khắc rồi tan biếnChắc vì thế mà tim càng xao xuyến hơnAnh từng muốn hóa thành cánh hoa rơi trên lòng bàn tay emNhưng lần nào cũng lạc khỏi em mất rồiNhư hai mùa chẳng bao giờ trùng nhauMùa lại xoay vần, xuân lại trở vềLà một ngày xuân rực rỡ nắng vàngGió xuân mang theo mùi hương hoaNhững điều ước màu hồng bay lả tảRơi xuống như cánh hoa nhẹ nhàngLần này, anh muốn làm cánh hoa ước nguyện của emVì điều ước duy nhất của anh là emMùa xuân của chúng ta như cánh hoaDẫu lỡ tay, xuân vẫn quay về lần nữaChắc vì thế mà anh càng tin tưởng hơnAnh từng muốn hóa thành cánh hoa rơi trên tay emNhưng lần nào cũng chẳng thể chạm đến emMùa đông giá lạnh trôi qua, xuân lại tớiNgày xuân ngập tràn những cơn gió ấmAnh sẽ chạy về phía emVà em sẽ dang tay đón lấy anhAnh và em – chúng ta – như một phép màuTất cả rồi sẽ thành hiện thựcAnh sẽ biến điều đó thành hiện thựcKhông còn là điều ước nữaMà là hiện thực được hoàn thànhChỉ em là điều ước của anhChỉ em là điều kỳ diệu của anhKhoảnh khắc này trở nên kỳ diệuLà nhờ vào ngày xuân xanh biếc ấyNgày xuân hồng rực – nơi nụ hoa thì thầmXao xuyến chớm nởNhững điều ước ánh tình yêu bay nhè nhẹNgày chúng hóa thành hiện thực như phép màuLần này, anh muốn làm cánh hoa ước nguyện của emBởi điều ước duy nhất của anh chính là em"Đọc lại lần nữa vẫn thấy lời hay thật đấy."

Soo-gyeom mỉm cười khẽ, gương mặt như được phủ lên một lớp hoài niệm mờ nhạt, là ký ức về kiếp trước trỗi dậy qua từng câu chữ quen thuộc.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
32


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận, chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi ^^)...Trước khi quay ngược thời gian, vào một ngày nọ.Ngay khi bản guide vang lên, mắt các thành viên U-PITE đồng loạt mở to.

Không ai bảo ai, từng người bắt đầu đưa ra cảm nhận về ca khúc."

Quào, bài này hay quá."

"Đúng nha, tiêu đề cũng đẹp nữa."

"Thật đó."

"Bài hát tổng thể rất dịu dàng, đẹp thật."

"Em thích lắm."

Ngay cả Yoo-chan vốn kín tiếng cũng phải mở lời khen bài hát, chứng tỏ hắn cũng khá hài lòng.Dù đây chỉ là bản guide do Jae-jin, một nhạc sĩ ký hợp đồng độc quyền với DP Entertainment thu âm, và không thể gọi là hoàn hảo, nhưng giai điệu nhẹ nhàng cùng chất gây nghiện cứ quẩn quanh bên tai.Trong phần lời mà cậu nghe lướt qua, đoạn 'Lần này, anh muốn làm cánh hoa ước nguyện của em.

Bởi điều ước duy nhất của anh chính là em' khiến cậu đặc biệt ấn tượng."

Có vẻ các cậu thích là tốt rồi."

"Thật sự rất hay ạ."

Soo-gyeom vỗ tay nhỏ nhẹ đáp lại lời Jae-jin đang mỉm cười hài lòng.

Hắn gật đầu thích thú."

Bài này chắc sẽ được đưa vào danh sách track phụ, tôi sẽ cho các cậu nghe thêm vài bài nữa.

Tên tạm thời đang phân vân giữa Sad Movie với Sad Ending."

"Vâng ạ."

Ngay sau đó, Jae-jin bật thêm một bản ballad khác.

Tuy giai điệu nhanh hơn nhưng vẫn mang không khí trầm lắng.

Đây là bài có khá nhiều đoạn cao, rất hợp để khoe kỹ năng thanh nhạc.

Tuy nhiên, về mặt ấn tượng thì vẫn thua Cánh Hoa Ước Nguyện.Ngoài ra, hắn còn bật một bản nhạc dance tên là Trở lại.

Những bài còn lại vẫn chưa hoàn thiện phần lời, hẹn tuần sau sẽ cho nghe.Nghe xong ba bài hát, trên đường trở về ký túc xá, giai điệu của Cánh Hoa Ước Nguyện cứ vang vẳng mãi bên tai Soo-gyeom dù cậu chỉ mới nghe một lần."

Soo-gyeom hyung, đang nghĩ gì vậy?"

"Ừm?

Sao á?"

"Thì thấy anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó nên em hỏi thôi."

"À, chỉ là... bài hồi nãy hay quá nên anh cứ nghĩ mãi thôi."

Trước câu hỏi của Han-sol, Soo-gyeom trả lời thật lòng.

Bài hát khiến cậu thích đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tim đập thình thịch."

À, bài Cánh Hoa Ước Nguyện hả?"

"Hở?

Sao em biết?"

"Lúc anh nghe bài đó, nét mặt khác hẳn luôn mà."

"Thật á?

Anh không để ý."

"Tất nhiên là không rồi, mặt của anh mà."

"Cái gì vậy, Jung Han-sol.

Em nhìn mặt Soo-gyeom kỹ lắm nhỉ?"

Tài xế Min-seong chêm vào từ ghế trước.

Han-sol lúng túng vội vàng chống chế."

Không phải vậy đâu!

Em chỉ ngồi gần nên nhìn thấy thôi, chứ không cố tình nhìn.

Anh đừng hiểu lầm nhé!

Em không có chăm chăm nhìn mặt anh đâu, chỉ là vô tình thấy đúng lúc thôi."

"Trời ơi, được rồi.

Em biện minh gì ghê vậy?

Anh không hiểu lầm đâu.

Với lại giữa các thành viên thì nhìn mặt nhau tí có gì đâu, ai mà suy nghĩ lung tung chuyện đó chứ."

Soo-gyeom vừa lắc đầu vừa xua tay trước lời thanh minh dài dòng của Han-sol.

Thấy thế, Han-sol mới thở phào rồi cười gượng."

Ố, tuyết kìa, tuyết rơi!"

Qua khung cửa sổ, những bông tuyết trắng lớn bay lả tả như cánh hoa rơi.

Nếu không nhìn kỹ, dễ nhầm thành hoa anh đào."

Tuyết rơi đẹp ghê."

"Nhỉ, em cứ tưởng là cánh hoa cơ á."

Soo-gyeom phấn khởi đáp lại lời Tae-won.

Trong khi đó, tuyết trắng vẫn tiếp tục rơi lấp lánh giữa không trung."

Xe gì mà bò như rùa."

Min-seong càu nhàu, nhưng Soo-gyeom lại thấy vui vì xe đi chậm.

Càng chậm, cậu càng có thể ngắm tuyết lâu hơn.Cậu cũng muốn xuống xe để ngắm tuyết rõ hơn, nhưng thừa biết nếu nói vậy thì thế nào cũng bị Min-seong mắng, nên đành nhịn.May thay, trong lúc xe từ từ lăn bánh về đến ký túc xá, tuyết vẫn không ngừng rơi.

Tuyết nhẹ nhàng phủ kín đường, cho thấy đoạn đường ngắn từ phòng tập về cũng bị tắc nghiêm trọng.Vừa đến nơi, Soo-gyeom liền bật cửa bước xuống xe, rồi phóng thẳng đến thang máy.

Các thành viên khác thấy vậy cũng lật đật theo sau."

Đi đâu đấy?"

"Ra ngoài ngắm tuyết tí ạ."

Xuống từ hầm để xe, Soo-gyeom bấm nút tầng 1.

Ký túc xá nằm ở tầng 5, nên hành động của cậu khiến Tae-won hơi ngạc nhiên.Một tiếng 'ding' vang lên khi thang máy tới tầng 1.

Soo-gyeom bước ra ngay, và Yi-gyeom cũng lặng lẽ đi theo."

Hử?

Ông đi đâu vậy?"

"Không đi đâu cả."

"Gì cơ?

Thế sao lại xuống tầng 1?"

"Thích thì xuống thôi."

"..."

Lời Yi-gyeom tuy hơi ngang nhưng chẳng có gì sai cả, khiến Soo-gyeom chỉ biết cạn lời.

Trong lòng cậu thầm chửi: "Ừ rồi, ông giỏi lắm!", rồi quay người bước ra ngoài.Lốp bốp, lốp bốp.

Tuyết dưới chân phát ra tiếng kêu vui tai mỗi khi cậu bước đi.

Vừa ngắm những bông tuyết trắng như cánh hoa vẫn đang rơi, cậu vừa mỉm cười.Tuyết có vẻ nhẹ hạt hơn lúc nãy, nhưng vẫn là những bông to, trắng muốt.

Cả thế giới như biến thành quả cầu tuyết khổng lồ, đẹp không sao tả xiết.Cậu ngửa tay lên trời.

Những bông tuyết lơ lửng rơi xuống, sượt qua lòng bàn tay cậu rồi rơi chệch đi.Soo-gyeom tiếc nuối, nhắm một bông tuyết đang rơi gần và lại đưa tay ra, cố gắng đón lấy."

Làm gì đấy, có phải con nít đâu."

Một giọng mỉa vang lên từ phía sau.

Soo-gyeom quay lại, lườm sắc như dao.

Yi-gyeom đang khoanh tay, nhìn cậu chằm chằm."

Cái gì đấy, sao ông còn ở đây?"

"Không được à?

Ở đây thì làm sao nào?"

"Không phải vậy, nhưng mà..."

Cậu nuốt lại phần sau câu: "Tại sao trong lúc tui đang vui vẻ ngắm tuyết, ông lại ở đây phá mood tui thế hả?" và quay đi, tiếp tục ngửa tay lên trời."

Làm thế mà bắt được tuyết à?"

"Trời ơi, ông đi chỗ khác được không!

Cứ phải nói mấy câu bực mình mới chịu à?"

Cuối cùng, Soo-gyeom không chịu nổi nữa mà nổi cáu.

Nhưng Yi-gyeom chỉ nhún vai, không nói lời nào.

Chính thái độ đó lại càng khiến cậu bực hơn."

Ơ, kia kìa, cái đó chắc bắt được đấy."

"Gì?

Ở đâu?

Ồ...

được rồi, được rồi!"

Vừa nghe Yi-gyeom nói, Soo-gyeom lập tức quên sạch cơn giận, vội vã giơ cả hai tay lên định bắt tuyết.

Nhưng lần này cũng vậy, bông tuyết lại vụt qua ngay sát đầu ngón tay."

A, tiếc ghê!"

"Ông không bắt được à?

Này, chỉ cần đưa tay ra là..."

"Tránh ra!

Chính ông cũng đâu có bắt được."

Soo-gyeom làu bàu trách móc khi thấy lòng bàn tay trống không của Yi-gyeom.

Hắn gãi đầu rồi lặng lẽ lau tay vào vạt áo, có vẻ cũng hơi ngượng."

Mấy cái này vốn khó bắt mà.

Nó đâu phải cánh hoa hay lá cây.

Với lại, có bắt được thì cũng tan ngay khi chạm vào tay thôi, bắt làm gì."

"...Ông không phắn luôn được hả?"

"..."

Câu nói vô tâm của Yi-gyeom như dội một gáo nước lạnh vào giấc mộng thơ mộng của Soo-gyeom, khiến cậu giận lắm.Cậu biết rõ điều Yi-gyeom nói không sai.

Thứ người ta thường bắt để cầu nguyện, giống như cái tên Cánh Hoa Ước Nguyện, thường là cánh hoa rơi, ít ra cũng phải là lá cây bay trong gió.Còn bông tuyết, dù có to mấy đi nữa, cũng không đủ lớn để dễ bắt.

Mà nếu có may mắn bắt được thì nó cũng sẽ tan ngay bởi chính đặc tính của nó.Dù vậy, hôm nay, cậu vẫn muốn bắt lấy một bông tuyết.

Có lẽ chỉ vì hôm nay thôi.

Bông tuyết lẽ ra chỉ nên lướt qua như bao ngày khác, hôm nay lại trông như cánh hoa đang rơi, quá đỗi đẹp đẽ và đáng nâng niu.Vì cảm xúc đó chỉ có thể cảm nhận trong khoảnh khắc hiện tại.

Ngày mai, có thể sẽ chẳng còn thấy được nữa.Với Soo-gyeom, ước muốn bắt lấy một bông tuyết là thứ cảm xúc chỉ hiện hữu vào hôm nay, ngay lúc này.Tuyết hôm nay đẹp đến lạ, và cậu linh cảm rằng nếu bắt được một bông tuyết, điều gì đó tốt đẹp sẽ đến.

Thế nên, cậu đã đưa tay ra, thành thật với cảm xúc ấy.Và vì thế, bất chấp lời càu nhàu của Yi-gyeom, cậu vẫn phớt lờ hắn mà nhảy nhót khắp nơi, cố gắng đón lấy một bông tuyết rơi.

Bởi cảm xúc tại giờ phút này là điều không thể cảm nhận lại lần thứ hai.Cậu cứ thế nhảy từ bên này sang bên kia suốt một lúc lâu.

Mặc cho tuyết lạnh, cậu chẳng hề cảm thấy rét.Cuối cùng, một bông tuyết nhỏ bằng đầu móng út rơi nhẹ xuống lòng bàn tay phải của cậu."

Ồ, ô ô!

Được rồi, được rồi!"

"Đâu, ông bắt được à?"

Nghe Soo-gyeom hò reo phấn khích, Yi-gyeom vội chạy lại.

Dù trước đó đã lắm lời trách móc, hắn dường như cũng hy vọng Soo-gyeom có thể bắt được một bông tuyết.Soo-gyeom mỉm cười rạng rỡ khi ngắm bông tuyết trong tay, rồi ngẩng đầu lên và ánh mắt cậu chạm ngay với Yi-gyeom đang đứng sát gần đó.Yi-gyeom thoáng ngạc nhiên, lập tức ho khẽ một tiếng rồi vội thu lại nụ cười."

Gì thế, sao trông ông vui dữ vậy?"

"Nói gì đấy, tôi có vui gì đâu."

"Buồn cười thật, nãy giờ ông còn cười toe toét kia kìa."

"Ông nhìn nhầm rồi.

Thôi, nhìn lại đi.

Không nhanh là tan hết đấy."

"Hả, đúng rồi!

Tuyết quý giá của tui...

A, tan mất rồi."

Soo-gyeom vội nhìn lại tay mình.

Trong tích tắc, bông tuyết đã hóa thành giọt nước nhỏ, tan biến không dấu vết.

Cậu buột miệng thốt lên một tiếng tiếc rẻ."

Ông biết nó sẽ tan mà."

"Thì biết là thế, nhưng..."

"Bắt được là được rồi."

"Ừ... cũng đúng."

Dù tiếc, Soo-gyeom cũng gật đầu đồng tình.

Ngay từ đầu cậu đã biết điều đó sẽ xảy ra.

Vì là tuyết, nên sẽ tan.

Vậy nên, có lẽ không cần phải buồn đến thế."

Cầu nguyện đi."

"Cầu nguyện?"

"Ông không bắt nó để cầu nguyện à?"

"Ờm... không.

Thấy đẹp thì bắt thôi."

Nghe câu hỏi của Yi-gyeom, Soo-gyeom từ tốn lắc đầu.

Dù bài hát Cánh Hoa Ước Nguyện mà cậu nghe hôm nay có hiện lên trong đầu thật, nhưng lý do bắt tuyết không phải để ước nguyện."

Vậy thì để tôi ước."

"Hả?

Này, không được!

Đó là tuyết của tui mà!"

Soo-gyeom hốt hoảng hét lên, giành lại quyền sở hữu bông tuyết.

Nhưng Yi-gyeom chỉ nhún vai đầy trịch thượng như thể không có gì quan trọng.

Cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng Soo-gyeom, cậu trừng mắt nhìn hắn.Không ngoài dự đoán, câu tiếp theo từ miệng hắn đủ khiến cậu phát cáu."

Tôi ước xong rồi."

"Cái gì cơ?!

Này, ông không được làm vậy!"

"Dù sao ông cũng đâu định ước gì đâu mà."

"Thì sao chứ!

Dù vậy thì tui vẫn là người bắt được nó mà!

Này, hủy đi mau!"

"Không.

Tôi ước rồi."

"Cái đồ... thật là!

Ước cái gì đấy?

Là tuyết tui bắt được, nói mau."

"Không nói đâu.

Mấy cái này là bí mật.

Lạnh quá, tôi vô trước đây."

"Cái gì?

Không được!

Cha Yi-gyeom!

Cha Yi-gyeoooom!"

Soo-gyeom giậm chân đứng nhìn bóng lưng Yi-gyeom dần xa.

Tuyết trắng vẫn lặng lẽ rơi, phủ lên cả hai người bọn họ.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
33


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Vào giờ ăn tối, vì Han-sol thích phần thịt trắng khô còn Soo-gyeom lại mê phần thịt mềm mọng, nên họ đã đặt tổng cộng sáu con gà rán—bao gồm cả loại gà phi-lê ức và phi-lê đùi.Tính ra trung bình là 1,2 con mỗi người, nhưng thật ra Tae-won luôn ăn phần của Soo-gyeom không ăn hết nên lượng đó vẫn hoàn toàn vừa sức nhóm.Vốn thích gà rán tẩm gia vị hơn loại chiên thường, Soo-gyeom cầm lấy một miếng gà được nêm với ớt xanh và sốt mayonnaise, mắt cậu sáng rỡ.

Nhìn miếng gà ngon lành đến mức nước bọt lập tức ứa đầy miệng.Ngay lúc cậu há miệng định cắn một miếng thật to..."

Vậy rốt cuộc ông tính nói gì?"

"À..."

Trước lúc đặt gà, Soo-gyeom đã hứa sẽ nói chuyện quan trọng với các thành viên.

Chỉ là... cậu bị mùi gà rán quyến rũ làm quên béng mất chuyện cần nói.Bị Yi-gyeom nhắc nhở, Soo-gyeom đành tiếc nuối liếc nhìn miếng gà rồi định lặng lẽ đặt lại vào đĩa.

Nhưng Tae-won liền dịu dàng xoa dịu.

"Cứ ăn đi.

Không sao đâu, ăn xong nói cũng được mà."

Nhận được sự khích lệ, lần này Soo-gyeom mạnh dạn cắn một miếng to phần đùi gà phi-lê."

Ưm ưm uưm!"

"Nói tiếng Hàn đi."

"Ngon quá trời!"

Bị Yi-gyeom mắng, Soo-gyeom lập tức kêu lên đầy ấm ức.

Nhưng cảm giác buồn bực cũng chỉ kéo dài chốc lát, bởi vị ngon của gà rán trong miệng đã nhanh chóng xoa dịu tất cả.Thấy gương mặt cậu ngập tràn hạnh phúc, Yi-gyeom chỉ biết lắc đầu thở dài.

"Đúng là đơn giản hết sức."

"Ủa là sao?

Người ta nói đang ăn thì đừng làm phiền, thế mà có đứa dám bắt chuyện giữa lúc người Hàn đang ăn gà rán, vậy là loại người gì chứ?"

Soo-gyeom lườm thẳng Yi-gyeom đầy ý tứ.

Yi-gyeom im luôn, không cãi lại được.Thiệt tình, dù có muốn thương cỡ nào cũng không thể thương nổi cái tính kia.

Dù hắn từng lén đánh cắp điều ước của mình, nhưng cũng là một phần ký ức vui vẻ ở kiếp trước, nên gần đây tình cảm của hắn với Soo-gyeom lại dâng lên từng chút một.

Thế mà giờ chính tay mình đang tự múc bỏ hết cái tình cảm đó đi."

Dù sao thì, chuyện tui muốn nói là!

Sao mình không chọn Cánh Hoa Ước Nguyện làm bài chủ đề cho lần comeback này nhỉ?"

"Ý hyung là không phải bài phụ, mà trở thành bài chủ đề luôn ạ?"

Yoo-chan trông có vẻ bất ngờ, nhưng rõ ràng rất ưng ý với đề xuất ấy.

Nét mặt hắn sáng bừng hẳn lên.

Không chỉ hắn, Han-sol cũng hài lòng gật gù."

Em đồng ý!

Siêu đồng ý luôn."

Han-sol nhiệt tình hưởng ứng.

Được tiếp thêm tinh thần, Soo-gyeom bắt đầu trình bày một cách đầy quyết tâm."

Ra bản kỹ thuật số trước, rồi lúc tung mini album vol.2 thì diễn bài này vài lần trên sân khấu cũng ổn chứ?

Lúc đó chắc là đầu xuân, hợp với bài này lắm luôn."

"Anh thì không ý kiến, nhưng không biết những người khác có đồng tình không."

"Em xin phép giám đốc rồi."

"Hả?

Khi nào vậy?"

Câu nói ấy là để trấn an Tae-won, vậy mà ngược lại, vẻ mặt hắn thoáng chốc tối sầm xuống.Tuy rất nhanh đã quay lại trạng thái bình thường, nhưng phản ứng bất ngờ đó khiến Soo-gyeom hơi nghi hoặc.

Dù vậy, cậu vẫn trả lời câu hỏi."

Lúc nãy em ghé qua nhanh một chút."

"Đi một mình à?"

"Chứ sao.

Em tự thuyết phục giám đốc thành công luôn rồi."

"Sao lại đi một mình?"

"Ờm... thì...

đi một mình cũng có sao đâu..."

Soo-gyeom hơi bối rối trước câu hỏi của Tae-won.

Cậu vốn mong được khen ngợi vì đã một mình thuyết phục được giám đốc, nhưng phản ứng của hắn lại chẳng có chút gì gọi là tán thưởng, ngược lại còn giống như đang khiển trách."

Không được."

"Ể?

Không được ấy ạ?"

"Ừ, không được."

Soo-gyeom ngạc nhiên trước lời khẳng định cứng rắn của Tae-won.

Dù hỏi lại, đáp án vẫn như cũ.Cậu bắt đầu lưỡng lự không biết hắn đùa hay nói thật, đành rón rén hỏi."

Tại sao?"

"...Giám đốc không thích."

"Ủa thiệt á?

Ơ nhưng anh ấy đâu có thể hiện gì với em?

Ảnh nói chuyện riêng với anh à?"

"...Ừm."

Câu trả lời hơi chậm một nhịp, nhưng hắn vẫn gật đầu xác nhận.

Sau đó, Tae-won tu ừng ực lon soda.Soo-gyeom nheo mắt nhìn Tae-won, vẫn chưa hoàn toàn chắc là thật hay đùa."

Là thật đấy ạ."

"Hả?

Thiệt á?

Ảnh chưa bao giờ nói gì với anh nên chẳng biết luôn.

Cảm ơn em đã nói."

Lần này đến lượt Yoo-chan chen ngang xác nhận.

Phải đến lúc đó, Soo-gyeom mới tin lời Tae-won hoàn toàn.Dù vẫn thấy thắc mắc vì sao giám đốc lại nói chuyện đó mà không có mình, nhưng đến cả Yoo-chan cũng phụ họa thì hẳn là thật rồi."

Gì vậy trời, Song Soo-gyeom.

Anh nói thì cậu không tin, Yoo-chan nói mới chịu tin hả?"

"Ờm... vì anh nhìn kiểu như hay bịa chuyện ấy, còn Yoo-chan thì không có vibe đó."

"...Quá đáng nha."

"Nhưng là sự thật còn gì."

Tae-won hỏi lại mà mặt Soo-gyeom thì không tỏ ra chút ác ý nào.Cậu không có ý định chỉ trích Tae-won là người hay nói dối.

Tuy nhiên, so với tính cách nghịch ngợm và hay trêu chọc cậu của hắn, Yoo-chan lại là người nghiêm túc và điềm tĩnh hơn nhiều.

Vì vậy, giữa hai người, tất nhiên cậu sẽ tin lời Yoo-chan hơn."

Anh đã làm gì mà bị nói thế?"

"Thì do anh tự chuốc lấy thôi.

Dù sao thì em cũng cảm thấy như vậy."

Soo-gyeom nhún vai, chẳng để tâm mấy đến vẻ mặt oan ức của Tae-won, rồi gắp thêm một miếng gà mới bằng đũa."

Yi-gyeom, ông nghĩ sao nếu dùng Cánh Hoa Ước Nguyện làm digital single?"

"Ừm, tôi cũng không phản đối.

Bài đó hay mà."

"Đúng không!

Tui cũng thấy vậy!"

Cậu hào hứng gật gù trước câu trả lời của Yi-gyeom.Tuy Yi-gyeom chẳng có ký ức nào về việc cùng đứng dưới tuyết rơi để ước nguyện như cậu, nhưng chỉ cần hồi ức của riêng mình thôi là Soo-gyeom đã thấy bồi hồi rồi.Cậu thầm nghĩ, nếu người đã cùng tạo nên kỷ niệm quý giá ấy lại không đồng tình với mình, thì có lẽ cậu sẽ thấy hụt hẫng lắm."

Vậy để tui đi thưa lại với giám đốc."

"Không cần đâu, tôi sẽ làm."

"Nhưng tui là người đề xuất mà, để tui nói thì hợp lý hơn chứ?"

Nghe Yi-gyeom nói vậy, Soo-gyeom dè dặt đưa ra ý kiến.

Dù để hắn nói thay sẽ thoải mái hơn và cũng đỡ phiền thật, nhưng cậu lại thấy nếu người khởi xướng mà đột ngột rút lui thì hơi... vô trách nhiệm thì phải."

Dù ai nói cũng thế thôi mà.

Dù sao tôi cũng có việc cần gặp giám đốc."

"À, vậy à?

Vậy thì...

ông đi một mình à?

Hay tui đi cùng?"

"Hả?"

Ánh mắt Yi-gyeom trợn to đầy ngạc nhiên khiến Soo-gyeom khẽ nheo mắt.

Phản ứng của hắn làm cậu thấy hơi khó hiểu."

Giám đốc bảo đừng đi một mình còn gì.

Nếu không có ai đi cùng thì tui đi với ông."

"Tôi định đi với Tae-won hyung mà.

Đúng không, Tae-won hyung?"

"Hả?

Ờ ờ, đúng rồi."

Trước câu hỏi của Yi-gyeom, Tae-won liền gật đầu xác nhận.

Hai người họ có thoáng nhìn nhau, dường như đang trao đổi bằng mắt, nhưng Soo-gyeom khi ấy còn đang mãi nghĩ đến gà rán nên hoàn toàn không nhận ra."

Thế thì tốt quá còn gì."

Soo-gyeom cuối cùng cũng nở nụ cười mãn nguyện.

Dù vẫn có chút băn khoăn trong lòng rằng 'lẽ ra mình nên tự đi nói chứ?', nhưng nếu Yi-gyeom đã tình nguyện nhận việc, thì cậu cũng chẳng cần cố chấp làm gì.Cậu hài lòng gắp một miếng gà khác rồi cắn một miếng thật to.

Chỉ riêng suy nghĩ 'đỡ được một việc phiền phức rồi' cũng đủ khiến món gà vốn đã ngon nay lại càng thêm hấp dẫn.~

Nhờ sự kiên trì của Soo-gyeom, cuối cùng bài hát Cánh Hoa Ước Nguyện đã được chọn làm ca khúc đầu tiên cho digital single của nhóm.

Tất nhiên, phía thực hiện sản phẩm cũng có phản đối, nhưng nhờ Seon-wook xử lý nhanh chóng nên mọi ý kiến phản bác chưa kịp đến tai U-PITE đã bị dẹp yên.Thế là Soo-gyeom, chẳng hề hay biết đến công sức của giám đốc, chỉ đơn giản nghĩ rằng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhờ ý kiến của mình và cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.Sau khi nhận được phân chia line hát, Soo-gyeom đã nghe đi nghe lại đoạn của mình suốt cả tiếng đồng hồ.Vì mang theo ký ức tiền kiếp, nên phần của cậu gần như đã thuộc nằm lòng, thậm chí trong mơ cũng có thể hát được.

Nhưng cậu vẫn cứ nghe mãi, đơn giản vì thích bài hát, và cảm thấy hạnh phúc khi được mang ca khúc này đến với nhiều người hơn.Dù sao thì, một bài hát dù hay đến đâu, nếu không phải là ca khúc chủ đề hay không được biểu diễn trên sân khấu, thì cũng khó lòng nhận được sự chú ý từ công chúng.

Chính vì hiểu rõ điều đó, Soo-gyeom mới càng quyết tâm đề xuất Cánh Hoa Ước Nguyện làm digital single.Giờ thì nguyện vọng đã thành hiện thực, dĩ nhiên cậu không thể không hài lòng.Cậu đang chăm chú nghe lại đoạn của mình lần nữa qua tai nghe thì đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
34


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Ai đấy ạ?"

Soo-gyeom vừa rút tai nghe ra vừa hỏi.

Tuy hỏi thế, nhưng trong lòng cậu đã đoán chắc là Yoo-chan hoặc Yi-gyeom.

Nếu là Tae-won hay Han-sol ở chung phòng với cậu thì chẳng cần gõ cửa làm gì, kiểu gì cũng sẽ đẩy cửa bước vào luôn.

Soo-gyeom cũng vậy thôi."

Là em, Yoo-chan ạ."

"Ồ, vào đi em."

Đúng như dự đoán.

Nếu không phải Yoo-chan thì chắc cũng là Yi-gyeom.

Người gõ cửa là Yoo-chan.Yoo-chan vốn ít khi chủ động tìm đến, nên việc hắn xuất hiện bất ngờ khiến Soo-gyeom có phần lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra không."

Có chuyện gì à?"

"Không phải đâu ạ...

Chỉ là, bên ngoài đang có tuyết rơi."

"Thật á?

Ủa, đúng rồi nè!"

Nghe vậy, Soo-gyeom vội nhìn ra ngoài cửa sổ và gương mặt cậu lập tức rạng rỡ khi thấy tuyết đang rơi trắng xóa.Không hiểu mải mê nghe nhạc đến mức nào mà cậu chẳng hề nhận ra tuyết đã bắt đầu rơi.

Mãi đến khi Yoo-chan nhắc mới để ý được.Tuyết mới bắt đầu rơi chưa lâu nên mặt đất vẫn chưa bị phủ trắng.

Nhưng với lượng tuyết hiện tại, nếu rơi thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ bắt đầu đọng lại.Soo-gyeom dán sát vào khung cửa sổ để ngắm tuyết cho rõ hơn.

Thấy vậy, khóe môi Yoo-chan khẽ cong lên, nụ cười dịu dàng hiện rõ trên gương mặt hắn."

Đẹp quá."

"Từ ban công nhìn còn rõ hơn nữa.

Anh nhớ công viên phía trước không?

Tuyết đọng lại rất nhanh trên mấy cái cây trong đó đó."

"Thật hẻ?

Đi xem thử đi."

Ngay khi Yoo-chan vừa dứt lời, Soo-gyeom lập tức bật dậy chạy thẳng ra ban công.Đúng như lời Yoo-chan nói, từ ban công nhìn ra, khung cảnh ngoài kia càng thêm phần tuyệt đẹp.Cây cối hãy còn trơ trụi cành khô, nhưng nhờ lớp tuyết mỏng phủ lên, chúng dần dần đổi màu trắng xóa."

Thích thật đấy...

Ơ, khoan đã."

Vừa thì thầm một mình, Soo-gyeom vừa áp mặt vào cửa kính, rồi bất chợt ngẩng đầu nhìn Yoo-chan.

Hắn cũng đang nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác, như muốn hỏi có chuyện gì."

Yoo-chan à."

"Dạ?"

"Em đến tìm anh chỉ vì... tuyết rơi thôi á?"

Một đứa nhỏ vốn chẳng bao giờ chủ động đến gõ cửa lại bất ngờ tìm đến, nói là 'tuyết đang rơi ạ'.

Ban đầu cậu cứ tưởng chỉ là câu xã giao, vậy mà người ta còn chỉ tận nơi để ngắm tuyết đẹp hơn.Không nén được tò mò, Soo-gyeom thử hỏi lại, trong lòng vẫn lấp ló cảm giác 'lẽ nào là thật?' thì Yoo-chan không đáp lời, chỉ cúi đầu bối rối."

Thật hả?

Yoo-chan à, anh đoán đúng thật à?"

"...Vâng.

Nếu em làm phiền thì em xin lỗi.

Em chỉ nghĩ là... anh thích tuyết nên..."

"Hả, không!

Làm gì mà phiền.

Anh cảm động sắp chết đây này.

Em biết anh thích tuyết rồi còn tự đến báo tin nữa chứ.

Lãng mạn thật sự luôn đó."

Soo-gyeom nói rồi mỉm cười, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Cảm xúc biết ơn và cảm động khiến nụ cười của cậu hôm nay rạng rỡ gấp mấy lần thường ngày."...Thật ạ?"

"Ừ, thật mà.

Đến người yêu chắc gì đã lãng mạn được vậy.

Cảm ơn em nhé, cảm động lắm luôn đây nè."

"..."

Yoo-chan chỉ cười khẽ thay cho lời đáp.

Với gương mặt xinh đẹp dịu dàng vốn có, chỉ cần hắn nhoẻn cười thôi cũng đủ khiến người khác rung động.Soo-gyeom bất giác ngẩn ngơ trước nhan sắc ấy, trong lòng thầm lắc đầu cảm thán.Khuôn mặt thì xinh trai khỏi bàn, vóc dáng lại cao ráo cân đối, nghe fan kể thì kiểu tương phản này chính là điểm cuốn hút khiến người ta đổ rầm rầm."

Có ai mà đi báo tuyết đang rơi cho người ta như em đâu.

Yoo-chan, chỉ có em thôi đấy."

"...Chỉ có em thôi ạ?"

"Ừa.

Yoo-chan, em là người duy nhất làm vậy mà."

Nghe cậu nói thế, Yoo-chan khẽ lặp lại câu hỏi, Soo-gyeom cũng nhấn mạnh lại một lần nữa: Chỉ có Yoo-chan mà thôi.Một người vừa dịu dàng, vừa xinh đẹp, lại có dáng vóc thế kia...

Ấy vậy mà kiếp trước lại bị buộc dây vào tên khốn nạn nào đó.

Nghĩ đến đây, cậu bỗng nhiên thấy máu dồn lên đỉnh đầu.Soo-gyeom nghiến răng khi nhớ đến cái tên Shin Myung-hyun của nhóm Black A hay Black B gì đó."

Anh sao vậy ạ...?"

"Chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ bực mình."

"Chuyện gì thế ạ?

Ai nói gì với anh à?"

"Không có gì đâu.

Yoo-chan, em không cần để tâm đâu."

Soo-gyeom lập tức dập tắt chủ đề, bởi cậu chỉ mong Yoo-chan ở kiếp này tuyệt đối không dính dáng gì đến tên Shin Myung-hyun kia.

Có điều, có vẻ cậu dập quá mạnh, mạnh đến mức khiến Yoo-chan có chút chạnh lòng."

À, ý anh là... không muốn em buồn theo anh, nên mới vậy thôi."

"..."

"Dù sao thì, điều anh muốn nói là...

đừng quen bừa ai đó, được chứ Yoo-chan?

Tuyệt đối đừng chọn đại một người."

"Gì vậy hyung... sao tự dưng nói thế?"

Giải thích dài dòng thì cũng chỉ để nói rằng đừng dây vào thằng rác rưởi như Shin Myung-hyun, nên Soo-gyeom quyết định đi thẳng vào vấn đề.Thế nhưng có vẻ cậu cắt quá gọn, đến mức Yoo-chan không hiểu chuyện gì đang diễn ra."

Ý anh là, Yoo-chan em là một người vừa dịu dàng vừa tuyệt vời như vậy.

Nếu đi hẹn hò với ai đó tệ bạc thì anh sẽ tức chết mất.

Anh nói vậy là vì thế thôi."

"Người tệ bạc á?"

"Ừ, mấy thằng vớ vẩn đó.

Nên là Yoo-chan, nếu có ai tán em thì nhất định phải nói với anh.

Phải xin phép anh rồi mới được hẹn hò.

Nhớ chưa?"

Yoo-chan bật cười, khóe mắt cong cong, không phát ra tiếng mà vẫn khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Nụ cười ấy đẹp đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến Soo-gyeom thấy lòng mình xao động."

Nhớ rồi nhé?

Anh nói nghiêm túc đấy, không phải đùa đâu.

Ai mà tán em thì phải nói với anh.

Nhất định phải nói."

"Vâng, em sẽ làm vậy."

"Ừm, ngoan lắm."

Soo-gyeom vì mải chìm đắm trong niềm vui khi cuối cùng cũng nghe được câu trả lời mà cậu trông đợi, nên hoàn toàn không nhận ra rằng Yoo-chan, khác với thường ngày, đã xen lẫn giọng suồng sã vào khi nói chuyện, thay vì dùng kính ngữ.Cậu chỉ mỉm cười hài lòng, mắt lấp lánh đầy tự hào khi nhìn em út Yoo-chan có thân hình cao lớn hơn mình khá nhiều."

Nhưng mà... nếu ngược lại thì sao ạ?"

"Ngược lại?"

"Tức là... nếu em là người muốn cưa cẩm ai đó.

Khi ấy cũng nói với anh là được à?"

"Ồ hô, dạng câu hỏi biến tấu đây mà.

Quả không hổ danh là Yoo-chan nhà mình, thông minh thật đấy.

Còn biết tự sáng tạo câu hỏi biến thể để tự giải nữa chứ.

Chính xác.

Nếu sau này em để ý ai, nhất định phải nói với anh.

Anh xem người đó thế nào, rồi cho phép thì mới được hẹn hò.

Nhớ chưa?"

Sau một hồi trầm ngâm, Soo-gyeom gật gù hài lòng rồi khen ngợi Yoo-chan.

Thằng bé đúng là lanh lợi, dạy một hiểu hai."

Vâng ạ.

Nhất định em sẽ nói với anh."

"Tốt, tốt lắm."

Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời mình mong, Soo-gyeom vỗ tay một cái đầy mãn nguyện.

Cảm giác như một lớp sương mù trong lòng cậu vừa được xua đi.Tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, Soo-gyeom đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.Chỉ trong lúc hai người trò chuyện, tuyết đã lại lặng lẽ rơi phủ trắng mặt đất.~

Ngày quay hình đầu tiên của chương trình thực tế, thứ mà không chỉ Soo-gyeom mà tất cả các thành viên U-PITE đều mong đợi, cuối cùng cũng đến.Địa điểm quay là một quán cà phê mang phong cách sang trọng, ấm cúng.Vì đây là lần đầu tiên ghi hình cho một chương trình thực tế đáng nhớ, nên các thành viên đều ăn vận chỉn chu theo yêu cầu từ phía ekip sản xuất – bộ vest đen tinh tế.

Trang điểm và làm tóc cũng được chuẩn bị theo phong cách gọn gàng mà không kém phần thời thượng."

Phù, phù..."

Soo-gyeom vừa nghịch nghịch chiếc nơ cài cổ vừa cố trấn tĩnh trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.

Dù cậu từng quay chương trình này một lần ở kiếp trước, nhưng lần này vẫn chẳng thể bình tĩnh nổi.Cũng dễ hiểu thôi.

Vì cậu biết rõ hôm nay sẽ quay cái gì."

Soo-gyeom à, run à?

Muốn nắm tay anh không?"

"Ồi... nắm tay anh thì đỡ run chắc?"

"Thử nắm xem.

Rồi sẽ biết đỡ hay không."

Nghe Tae-won nói vậy, Soo-gyeom bật cười như không tin nổi.

Nhưng rồi cũng khẽ nắm lấy tay hắn.

Cùng lắm thì chẳng mất gì, cậu nghĩ.

Tay có rụng mất đâu mà sợ.Ngay khi cậu cẩn thận nắm lấy tay Tae-won, hắn lại còn đan cả mười ngón tay vào tay cậu.

Dù có hơi ngại vì hành động bất ngờ có phần thân mật quá mức, nhưng chuyện đó nhanh chóng bị gạt qua một bên.

Chuyện sắp phải quay mới là điều khiến cậu thực sự lo lắng.Các thành viên chưa biết nội dung buổi ghi hình, nên có vẻ đều đoán là sẽ quay một buổi trò chuyện nhẹ nhàng, dựa vào không gian quán cà phê.

Cứ nhìn cảnh cả bọn dán mắt vào bảng cue sheet là đủ hiểu.Nhưng sự thật là những câu hỏi trong cue sheet chỉ là cái mồi dụ hoàn hảo để dẫn dắt U-PITE vào bẫy.

Và tất nhiên, các thành viên không hề hay biết điều đó.

Soo-gyeom chỉ thấy tội cho bọn họ mà thôi."

Rồi, chuẩn bị quay nhé!"

Nghe giọng vị PD chính vang lên, âm điệu còn pha chút ý cười, Soo-gyeom đành cố gắng giữ biểu cảm thật bình tĩnh.

Khi đã biết trước mọi chuyện, cậu mới càng thấy rõ ekip sản xuất đã quá đỗi xem nhẹ tụi cậu thế nào."

What's this planet?"

"Xin chào, tụi mình là U-PITE ạ!"

"Đây là đâu vậy?!"

"Tèn ten~~ So với việc đây là đâu thì lý do tại sao bọn mình lại ở đây mới quan trọng hơn đấy!"

Tae-won cất tiếng chào trước, sau đó các thành viên đồng loạt làm theo.

Dù trông có phần gượng gạo, nhưng tất cả đều cố gắng nói theo lời thoại đã học trong cue sheet.Việc các thành viên bất ngờ chuyển sang dùng kính ngữ với nhau trông khá gượng gạo, ngay cả Soo-gyeom cũng thấy buồn cười thay.May là không kéo dài quá lâu.Trên màn hình hiển thị cue sheet, một dòng chữ chưa từng thấy trước đó bỗng hiện lên, khiến tất cả khựng lại.Tae-won nghiêng đầu nhìn rồi đọc lớn:"Tập 1 – Cuộc sống bạn thân của U-PITE.

'Lật tẩy U-PITE'...?"
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
35


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

PD-nim, cái này là gì vậy ạ?

'Vạch trần U-PITE' là sao chứ?"

"Là tụi em á?

Vạch trần tụi em á?"

"Không, chẳng lẽ là vạch kiểu thật luôn sao?"

Tae-won vừa hỏi, Han-sol đã kêu lên, Soo-gyeom thì thêm một câu.

Ngay lúc đó, PD chính đưa ra một phong bì giấy không rõ bên trong là gì.Yi-gyeom nhận phong bì bằng cả hai tay rồi lấy đồ bên trong ra xem.

Ánh mắt hắn nheo lại sau khi xác nhận nội dung."

Trong đây... có ghi địa chỉ này?"

"Địa chỉ á?"

Trước câu trả lời của Yi-gyeom, Soo-gyeom tròn mắt như chẳng hiểu gì.

Yi-gyeom liền rút tờ giấy bên trong ra, chìa phần địa chỉ cho mọi người xem."

Có vẻ tụi mình phải đến đây rồi."

"Ồ, nghe mà thấy hồi hộp ghê."

Tae-won nói, Han-sol cũng đáp lại một câu ngắn gọn.

Soo-gyeom thầm bĩu môi trước sự vô tư không biết sợ của Han-sol."

PD-nim, tụi em đi tới đó bằng cách nào ạ?"

"Gần đây thôi.

Đi bộ là tới."

Trả lời Yoo-chan là một câu ngắn gọn.

Yoo-chan gật đầu mà không nói thêm gì."

Vậy đi thôi."

"Chờ chút, để em tra địa chỉ cái đã...

Ờm...

Khoan."

Nghe Tae-won giục, Yi-gyeom kéo dài thời gian bằng cách bấm điện thoại tra thông tin.

Nhưng sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi khi nhìn thấy kết quả.Soo-gyeom chẳng nói gì.

Cậu vốn đã lường trước được phản ứng này.

Chỉ là những người còn lại thì khác."

Yi-gyeom, sao vậy?

Có chuyện gì à?"

"Yi-gyeom hyung, tụi mình đi đâu vậy?"

"Nghe nói gần đây mà, chỗ nào thế?"

Yi-gyeom không tin nổi, bèn tìm lại lần nữa.

Soo-gyeom thì chỉ im lặng nhìn hắn bằng ánh mắt thông cảm."

Gì mà... ra là tiệm xông hơi á?"

"Hở?"

"Tiệm xông hơi á?"

"Hả?!"

Cả nhóm đồng loạt kêu lên như thể không tin vào tai mình.

Soo-gyeom cũng nghĩ cậu nên tỏ ra bất ngờ một chút, nên cố tình lên tiếng muộn một nhịp."

Cái gì cơ?"

"Là tiệm xông hơi."

Trước câu trả lời lần nữa, cả đám đơ mặt.

Han-sol chỉ tay vào bộ đồ đang mặc."

Bất thình lình vậy luôn?

Mặc thế này mà đi á?"

"Không phải mỗi đồ đâu, còn đầu tóc với makeup nữa.

Mất tận ba tiếng mới xong đấy."

Tae-won càng nghĩ càng thấy dở khóc dở cười, đến mức bật ra một tiếng cười bất lực.Soo-gyeom cũng hiểu cảm giác đó hơn ai hết.

Khi lần đầu nghe đến chuyện này ở kiếp trước, cậu chẳng những không tin nổi mà còn không muốn tin chút nào."

Không phải là tụi em không đi được đâu... nhưng mà nếu đã bắt đi thì ít nhất cũng nên bảo trước chứ!

Nhìn cái outfit này đi, đúng kiểu đồ đi lễ trao giải cuối năm còn gì!"

"Rồi, mấy em đi nhanh lên nhé."

Han-sol cố vùng vẫy trong vô vọng, nhưng không ai để ý.

PD chính vốn đã đoán trước phản ứng của họ, mặt không đổi sắc mà dập tắt mọi hy vọng mong manh."

Rồi rồi...

đi thôi."

Người đứng ra kéo lại tinh thần của cả nhóm vẫn là thủ lĩnh Tae-won.Soo-gyeom cố tỏ vẻ ngơ ngác như thường ngày để hợp với hình tượng 'ngây ngô dễ thương' mà fan yêu thích, rồi giả bộ bị Tae-won đẩy đi mà lững thững bước theo.~

"Bây giờ là 11 giờ 17, nên các em tắm rửa xong rồi xuống tầng hầm trước 12 giờ nha."

"Chị ơi, tụi em tẩy hết lớp trang điểm luôn ạ?"

"Tất nhiên rồi, phải tẩy sạch chứ."

"Còn tóc...?"

"Tóc thì tùy các em thôi.

Nhưng mà để tóc làm kỹ thế này mà mặt thì để mộc thì cũng kỳ kỳ đấy, ha?"

Han-sol như níu lấy tia hy vọng cuối cùng mà bám lấy biên kịch hỏi han.

Nhưng thứ hắn nhận được chỉ là sự vô tình đặc trưng của giới truyền hình."

Vào thôi, mấy đứa.

Còn biết làm gì giờ nữa.

Quay đầu cũng không được rồi.

Vào đại đi."

Tae-won một lần nữa hoàn thành vai trò của một người anh cả.

Tuy đang đứng trước cửa tiệm xông hơi, nhưng lại ra dáng anh hùng bước vào chiến trường.Cuối cùng, U-PITE cũng cầm theo đồ dùng tắm rửa mà phía chương trình đã chuẩn bị sẵn, tiến vào khu sauna trong tiệm xông hơi.Vì là ban ngày trong tuần nên bên trong cũng không quá đông, nhưng không phải không có người.Những vị khách khác thấy một nhóm trai trẻ ăn mặc sành điệu, tóc tai và mặt mũi trang điểm chỉn chu bước vào thì ai nấy đều quay lại nhìn với ánh mắt khó hiểu."

Hôm nay tui vừa mới làm tóc xong, đang vui lắm cơ mà!"

Han-sol có vẻ uất ức thật sự, đứng mãi trước gương mà không chịu rời đi."

Hyung, hay em khỏi gội đầu luôn được không?"

"Không được...

Lát nữa kiểu gì cũng bắt vào mấy phòng như lò hầm, mồ hôi ra mà còn keo trên đầu thì bết hết, không ổn đâu."

"...Ò, hiểu rồi."

Soo-gyeom phân tích hết sức hợp lý.

May mà Han-sol không cãi nữa, gật đầu chịu trận.Nhưng bản thân Soo-gyeom thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Đầu óc cậu lúc này như trống rỗng.Chỉ vì cơ thể này... sạch bóng chẳng có lấy một cọng lông.

Với Soo-gyeom, đây là điểm yếu chí mạng mà cậu không muốn ai nhìn thấy.Cậu nhanh chóng thay đồ rồi dùng khăn quấn quanh nửa dưới người."

Tui... tui vô trước đây nha!"

Soo-gyeom không buồn chờ nghe trả lời, lập tức bước nhanh vào trong phòng xông hơi.

Dĩ nhiên, cậu vẫn quấn chặt khăn quanh hông, không có ý định tháo ra.Vừa rón rén bước đi, vừa đảo mắt tìm một góc ít người nhất trong phòng xông, thì—"Hyung nói cùng đi mà, sao lại bỏ đi một mình thế?"

"Hở?

Gì cơ?

Anh... anh không nghe thấy."

Không biết Han-sol theo sau từ lúc nào, giờ đã áp sát đứng bên cạnh và lên tiếng hỏi.Soo-gyeom muốn phủi hắn ra, nhưng xem ra Han-sol chẳng có ý định buông tha.

Rõ ràng là đi theo từng bước chân cậu.Trong lúc ấy, các thành viên khác cũng lục tục bước vào phòng xông và bắt đầu tụ tập quanh cậu."

Sao... sao mọi người lại túm tụm ở đây hết vậy...?"

Bị vây quanh bởi cả bốn người, Soo-gyeom đỏ mặt, lí nhí hỏi.

Nhưng chẳng hiểu sao, không ai trả lời.

Sự im lặng gượng gạo khiến cảm giác xấu hổ càng thêm rõ rệt.Cậu cúi gằm mặt, lặng lẽ dừng lại trước một vòi sen đứng gần đó.

Định tắm nhanh rồi chuồn sớm nên cố tình chọn chỗ tắm đứng thay vì ghế ngồi.

Thấy vậy, mấy người kia cũng lặng lẽ tìm chỗ đứng quanh cậu."

Hở...?

Cái đó là... gì thế...?"

Vì xấu hổ, cậu chỉ dám cúi đầu nhìn thấp xuống dưới.

Và rồi, ánh mắt lướt qua thứ gì đó khiến Soo-gyeom khựng lại.Ban đầu, cậu còn tưởng mình nhìn nhầm.

Trong phòng xông hơi mù mịt hơi nước, mọi thứ đều mờ nhòe, dễ khiến người ta nhìn sai.

Hay đúng hơn, cậu đã mong là mình nhìn nhầm.Cậu vốn biết các thành viên trong nhóm có vóc dáng rất chuẩn.

Trong lúc tập luyện đổ mồ hôi nhiều, không ít lần có người cởi áo hay vén áo lau mồ hôi, chuyện thường như cơm bữa.

Ở ký túc xá, có khi còn chỉ mặc mỗi quần đi lại trong nhà.Nói cách khác, phần thân trên của họ, Soo-gyeom đã thấy không biết bao nhiêu lần.Nhưng phần thân dưới thì lại khác.

Tuy là cùng giới, lại còn là đồng đội trong một nhóm nhạc, nhưng cơ hội tắm chung hiếm vô cùng.Ngoại trừ cậu, mấy thành viên còn lại đều thuộc dạng cao to vạm vỡ.

Giữa những người như thế, chẳng ai rảnh đến mức rủ nhau đi tắm chung.Họ chưa từng đi xông hơi cùng nhau, nên cũng chẳng ai biết 'thế giới phía dưới' của người kia trông như thế nào.Kiếp trước tuy cũng từng gặp tình huống tương tự hôm nay, nhưng vì đi xông hơi quá đột ngột nên cậu hoảng quá chẳng thấy rõ gì.

Hôm nay thì khác.

Hôm nay, cậu đã được tận mắt chứng kiến trọn vẹn cái thế giới bị che giấu ấy."

Điểm bắt đầu là chỗ đó... nhưng sao điểm kết thúc lại ở tận kia?"

Soo-gyeom nghiêng đầu, khó hiểu trước độ dài kỳ lạ của một bộ phận trên cơ thể người.Vì cùng là đàn ông, nên điểm khởi đầu tất nhiên đều nằm giữa hai chân.

Nhưng tại sao điểm kết thúc của họ lại kéo dài quá cả giữa đùi?Còn của cậu thì đâu có như vậy.Vấn đề là... không chỉ một người, mà tất cả thành viên đều như thế.Thật ra cậu cũng biết, chăm chăm nhìn bộ phận riêng tư của người khác khi tắm chung là không bình thường.Nhưng mắt thì cứ bị hút vào, biết làm sao?

Nếu đã to vừa đủ thì thôi đi, đằng này lại to đến mức chẳng thể không nhìn.Chết thật...

đúng là trăn thật rồi.

Nhìn bên này thấy một con, quay sang bên kia lại thấy thêm con nữa.Soo-gyeom thầm trầm trồ độ 'hoành tráng' treo lủng lẳng giữa hai chân của từng người trong nhóm.Nếu chỉ nhỉnh hơn cậu một chút thôi, hẳn là lòng tự trọng của cậu sẽ bị tổn thương nặng.

Nếu to hơn vừa phải, có khi cậu còn thấy ghen tị hay thậm chí là ngưỡng mộ.Nhưng mà... khoảng cách kích cỡ này thì khỏi cần tự trọng hay ngưỡng mộ gì nữa.

Chỉ đơn giản là... thấy kỳ diệu thôi.

Giống như đang chứng kiến kỳ quan sinh học của loài người vậy."

Tae-won hyung à, em hỏi thật một câu thôi, được không?

À không... có khi là hai câu.

Tùy vào câu trả lời mà em có thể tò mò thêm nữa đó."

"Cái gì?"

"Cái đó... không nặng à?

Mang vậy sao anh nhảy nổi?"

"..."

"Bình thường... giấu ở đâu thế?"

"..."

Bảo là hỏi một câu, vậy mà trong chớp mắt đã thành ba.

Tae-won không trả lời được câu nào, chỉ mấp máy môi vẻ lúng túng.Soo-gyeom thì vẫn chưa hết thắc mắc.

Cậu ngó quanh rồi nhỏ giọng hỏi khẽ."

Này... cái đó, anh từng dùng bao giờ chưa vậy?"
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
36


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Ừm...?"

"Em muốn biết người ta phản ứng thế nào."

Khi nghe câu hỏi đó, Tae-won chỉ mấp máy môi trong im lặng một lúc lâu.

Mãi sau, khuôn mặt đỏ rực như sắp bốc cháy, hắn mới cất tiếng."

Cái đó...

À, anh chưa từng dùng nên không biết."

"Vậy hở...?

Tiếc nhỉ, em tò mò lắm á.

Nhưng mà cũng đành chịu thôi."

Tuy gương mặt Tae-won đã đỏ bừng đến mức như sắp nổ tung, thì người đặt câu hỏi là Soo-gyeom lại hoàn toàn bình thản, chẳng lấy gì làm chuyện lớn.Tae-won nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.

Với hắn, vài giây ngắn ngủi ấy cứ như cả một đời người trôi qua.

Sau một hồi, hắn mở mắt ra thật chậm rãi.Nhưng bất chấp sự bối rối của Tae-won, Soo-gyeom đã sớm không còn mặn mà gì với câu trả lời ấy nữa rồi.

Dù cái bộ phận to đùng ấy đúng là có gây ấn tượng thật, nhưng đâu thể cứ đứng nhìn mãi của người khác.Cậu vội vã tập trung lại vào việc che chắn phần dưới của mình và mở vòi sen.

Nước ấm ở mức vừa phải tuôn xuống từ vòi, bao lấy toàn thân trong cảm giác dễ chịu.

Soo-gyeom hài lòng với sự ấm áp đó và bắt đầu gội đầu.Soạt!Ngay lúc vừa tạo được một đống bọt xà phòng trên tóc, một tiếng động ướt át vang lên, rồi phần dưới cậu bỗng lạnh toát.

Soo-gyeom cúi đầu nhìn xuống.

Một chiếc khăn tắm đã ướt sũng rơi ngay dưới chân."

Aaaa!"

Biết thế thì cứ lặng lẽ nhặt lên là xong chuyện, nhưng cậu lại lỡ hét toáng lên.

Bản thân cậu cũng không hiểu nổi vì sao lại hành động như vậy.

Nhưng dù có hiểu hay không thì chuyện cũng đã lỡ xảy ra.Tất cả ánh nhìn dồn hết về phía Soo-gyeom.Không rõ có phải là ảo giác không, nhưng ánh mắt của bọn họ hình như đều đang... tập trung thẳng vào chỗ đó của cậu."

Đ-đừng nhìn!

Tui bảo đừng nhìn mà!"

Cậu hét lên gần như van vỉ trong lúc vội vã nhặt lại chiếc khăn với tốc độ ánh sáng.~

Không khí căng thẳng lan ra ngay trước khi ghi hình.

Soo-gyeom gần như phải dồn hết sức lực để không bật dậy bỏ chạy.

Chỉ cần nhớ lại chuyện mất mặt lúc trong phòng xông hơi thôi là cậu đã muốn biến mất ngay lập tức.

Cảm giác nhục nhã đến mức không chịu nổi, nhưng vì mục tiêu 'thoát kiếp nhóm flop' đang ở ngay trước mắt, cậu phải cố nén xuống."

Rồi nhé, chuẩn bị quay U-PITE."

Đội ngũ sản xuất hoàn toàn không hay biết gì, vui vẻ ra hiệu bắt đầu.

Soo-gyeom gắng gượng cong khóe môi, làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra cả."

Trước đó, bọn tôi đã nhờ fan gửi câu hỏi muốn hỏi U-PITE rồi.

Tụi em cứ rút câu hỏi từ hộp và trả lời là được."

"Vâng, tụi em hiểu rồi ạ."

Cả nhóm đồng thanh đáp lại lời PD chính.

Một chiếc hộp mica trong suốt đựng các lá thăm được đưa ra."

Rồi, bắt đầu nha."

Khi một nhân viên nói vậy, Han-Sol vỗ tay, làm hiệu khởi quay.

Vậy là ghi hình chính thức bắt đầu."

Bọn em đã thay đồ xong, và có chút biến hóa—một chút xíu thôi ạ."

Soo-gyeom dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình trái tim tí hon để nhấn mạnh chữ 'một chút'.

Nhìn thấy cử chỉ đó, Tae-won bật cười."

Cười gì vậy?"

"Không, tự dưng cười thôi.

Chẳng vì lý do gì cả."

Để tạo cảm giác tự nhiên đúng kiểu show thực tế, Soo-gyeom bèn bất ngờ hỏi một câu không có trong kịch bản.

Tae-won thoáng ngỡ ngàng, rồi đáp lại với sự nhanh trí quen thuộc."

Trời ạ, nói là cười vì thấy em dễ thương còn đáng tin hơn đấy."

Ánh mắt lườm nguýt của Soo-gyeom trông hệt như một chú mèo con.

Có thể cậu đang cố thể hiện vẻ khó chịu, nhưng không ai thấy sợ mà chỉ thấy buồn cười.Tất nhiên, Soo-gyeom cũng hiểu rõ điều đó.

Không biết cảnh này liệu có bị cắt khỏi chương trình không, nhưng nếu lên sóng thì fan sẽ thích kiểu hình tượng này của cậu."

Thôi đừng chí chóe nữa, rút câu hỏi lẹ đi hyung."

Han-Sol lên tiếng can thiệp không chính thức.

Dù hừ mũi một cái, Soo-gyeom vẫn ngoan ngoãn đưa tay vào hộp rút thăm.'Cầu trời, cầu cho ra câu hỏi vui vui, xin đừng để bị cắt khỏi sóng.

Làm ơn...'Vừa lẩm bẩm cầu khẩn, cậu vừa từ từ mở tờ giấy mình rút được.

Khuôn mặt cậu sáng bừng ngay sau khi nhìn nội dung bên trong.Nhận thấy sự chú ý của các thành viên đang hướng về phía mình, Soo-gyeom hăng hái đọc to câu hỏi."

'Muốn biết ai trong nhóm là kiểu được qua cửa ải gặp bố mẹ vợ dễ dàng nhất, và ai là kiểu bị đuổi về từ cổng luôn!' – đây là câu hỏi từ fan nha!"

Cậu ngừng một nhịp rồi tiếp tục giải thích."

Trước tiên, tụi mình chắc đều hiểu cái gọi là 'qua cửa' và 'bị từ chối' trong bối cảnh này là gì đúng không?"

"À, biết chứ.

Là kiểu ai sẽ được ba mẹ vợ tương lai quý ngay trong buổi gặp mặt, còn ai thì bị loại ngay từ vòng gửi xe."

"Chuẩn luôn.

Cái đó gọi là...

'loại từ vòng ngoài' ấy."

Tae-won vừa đáp xong, Soo-gyeom đã nhanh chóng hưởng ứng."

Sao lại có từ chuyên ngành xuất hiện ở đây vậy?"

Han-Sol phá lên cười, như thể hết biết với mấy người này.

Thấy vậy, Soo-gyeom không bỏ lỡ thời cơ để nói tiếp."

Ví dụ nha, nếu tui là người kết hôn, thì theo bố mẹ tui, người sẽ dễ dàng qua cửa ải gặp mặt là Han-Sol.

Tui chọn ẻm một phiếu."

"Hả?"

"Sao cơ?"

Ngạc nhiên trước câu trả lời ấy, Han-Sol hỏi lại, còn Soo-gyeom thì cố làm vẻ ngơ ngác như thể chẳng biết gì.Lúc ấy, Tae-won xen vào bằng giọng hơi trầm xuống."

Thường thì người ta sẽ kiểu 'nếu con tôi kết hôn' chứ không phải 'nếu tôi kết hôn' mà?"

"À... là thế à?

N-nhưng mà tưởng tượng ra đứa con chưa có của mình khó quá còn gì!

Với cả nếu là con tui thì tuyệt đối không cho cưới ai trong tụi này đâu!

Lệch tuổi bao nhiêu mà!"

Soo-gyeom diễn cảnh bối rối rất đạt, rồi bất chợt hét toáng lên.

Tae-won bèn vỗ nhẹ vai cậu, bảo trấn tĩnh lại."

Rồi rồi, bình tĩnh nào.

Với lại, anh cũng chẳng muốn cưới con em đâu."

"Cũng phải.

Nói gì thì nói, Han-Sol tính cách tốt lắm.

Nhưng quan trọng hơn là cái gương mặt ấy—cái kiểu cười tươi như vậy rất dễ tạo thiện cảm trong buổi gặp mặt.

Trông hiền lành nữa."

"Công nhận."

"Cảm ơn, cảm ơn nha!"

Soo-gyeom vừa dứt lời, Tae-won liền hưởng ứng bằng một cái gật đầu rõ ràng.

Thấy vậy, Han-sol cũng tranh thủ chen vào với một lời cảm ơn nhanh gọn.

Cậu có thể cảm nhận được không khí buổi trò chuyện đang dần nóng lên nên vội vàng nối tiếp nhịp nói."

Tiếp theo là Tae-won hyung."

"Anh á?"

"Vâng, anh."

Tae-won chỉ tay vào chính mình, ra vẻ không chắc chắn.

Soo-gyeom mỉm cười gật đầu đáp lại."

Anh thì bình thường nhìn hơi dữ một chút... nhưng mà trên bàn gặp mặt bố mẹ vợ thì chẳng lẽ lại không cười nổi sao?

Mà anh cười lên thì cũng không đến nỗi đáng sợ lắm đâu?"

"Ừm...

đúng là vậy.

Với lại trông anh cũng khá vững chãi nữa."

"Chuẩn luôn."

Han-sol liền xen vào tiếp lời, khiến Soo-gyeom âm thầm hài lòng vì buổi trò chuyện vẫn giữ được nhịp tốt.Han-sol liền xen vào tiếp lời, khiến Soo-gyeom âm thầm hài lòng vì buổi trò chuyện vẫn giữ được nhịp tốt."

Rồi, vậy ai sẽ là người bị 'đuổi ra ngoài ngay từ cửa' trong buổi gặp mặt đây?

Cùng đoán nhé, tùng tùng tùng~"Tuy không phải là tình huống hồi hộp gì, nhưng Soo-gyeom vẫn dùng cả hai tay gõ xuống sàn tạo hiệu ứng âm thanh.

Han-sol cũng nhanh chóng làm theo cậu, đập tay xuống sàn theo nhịp.

Tae-won thì tinh nghịch lấy gối của phòng xông hơi lên vai, giả làm máy quay, bắt đầu lia qua mặt từng thành viên."

Là Yi-gyeom!"

"Cái gì cơ?"

Yi-gyeom phản ứng ngay lập tức, giọng cao hơn bình thường vì quá bất ngờ.

Trong khi đó, Tae-won cười lớn đến độ vỗ tay, còn Yoo-chan thì chỉ khẽ cười mỉm, có vẻ nhẹ nhõm vì người bị gọi tên không phải mình."

Ơ kìa, Yoo-chan cười kìa!

Thở phào vì không phải bản thân chứ gì."

"Không... không phải đâu ạ."

"Không phải cái gì mà không phải.

Đúng rồi còn gì!"

Soo-gyeom chọc ghẹo, Yoo-chan liền cuống lên xua tay lia lịa.

Tae-won cũng lập tức nhập hội, cùng cậu vây lấy Yoo-chan."

Cũng đúng thôi mà.

Ai mà muốn bị gán danh hiệu đó cơ chứ."

"Nghe ổng nói mà thấy cư te ghê trời."

Soo-gyeom phá lên cười, còn Han-sol thì càng thêm hăng hái, chen ngang bằng giọng hào hứng."

Rồi, giờ mời bạn Yi-gyeom, người vừa được phong danh hiệu 'có chút... như vậy', phát biểu cảm tưởng đi ạ!"

"Gì cơ?"

"Ui da, nhìn kìa, lại nhăn mặt rồi!

Thấy chưa?

Thế nên mới bị chọn là người bị từ chối ngay từ cửa đó!"

Yi-gyeom nhìn Han-sol bằng ánh mắt ngỡ ngàng, nhưng hắn thì vẫn giả vờ sợ hãi một cách khoa trương.

Soo-gyeom cũng nhanh chóng hùa theo."

Đúng vậy!

Vì những lý do đó, chúng tôi quyết định chọn Yi-gyeom là người nhận danh hiệu 'bị từ chối từ cửa'!

Các bạn fan của U-PITE, mọi người thấy sao nào?"

Cậu chớp mắt và mỉm cười tươi rói về phía máy quay như thể đang hỏi ý kiến khán giả.

Tae-won lúc này cũng phá ra cười và nói xen vào."

Nhìn mặt Yi-gyeom kìa.

Chắc không ngờ lại là mình.

Trong khi tụi anh thì ai cũng biết trước rồi."

"Sao lại là tôi chứ?

Thật sự không hợp lý gì cả."

"Vậy theo em, ai mới là người nên nhận danh hiệu đó?"

"Ít nhất thì không phải em.

Mà là anh mới đúng."

"Anh á?

Anh được hạng nhì đấy nhé, quên rồi à?"

"Em đang nói là tại sao anh lại được hạng nhì cơ.

Em thật sự không hiểu nổi luôn."

Nhìn hai người họ vừa đùa vừa cãi qua lại, Soo-gyeom nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi bất ngờ nháy mắt với Tae-won và nói."

Thì tại em yêu anh Tae-won mà?"...bro quá chăm thả thính😭
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
37


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Một khoảng lặng ngắn vụt qua, nhưng rồi tiếng cười bật ra từ Tae-won như hiệu lệnh khiến cả nhóm cũng bật cười theo."

Thế thì, để kỷ niệm việc Yi-gyeom được chọn là người dễ bị đuổi khỏi buổi gặp mặt gia đình nhất, tụi mình chọn câu hỏi tiếp theo nha."

Nghe đề nghị của Tae-won, Yi-gyeom dù nhăn mặt nhưng vẫn không cằn nhằn gì, ngoan ngoãn rút lấy một tờ câu hỏi.Thế nhưng ngay khi đọc xong, mắt hắn lập tức mở to, rồi quay sang nhìn cậu chằm chằm, lại liếc xuống tờ giấy, rồi lại nhìn cậu lần nữa."

Sao, sao lại nhìn kiểu vậy?"

"Chắc là câu hỏi liên quan tới anh rồi."

Yoo-chan chen vào giải thích thay, và Yi-gyeom chỉ im lặng gật đầu.Thấy phản ứng đó, cậu đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

Cậu nheo mắt lại, cố lục tìm trí nhớ về kiếp trước.Đúng là kiếp trước từng có vài câu hỏi liên quan đến cậu.

Có vài cái cậu vẫn còn nhớ rõ.Và trong số đó, có một câu khiến cậu cảm thấy cực kỳ lúng túng...

Dù gì cũng mong là đừng phải cái đó.Nhưng Yi-gyeom không để cậu hy vọng được lâu."

Câu này hơi nhạy cảm một chút nha?"

"Đừng nói là..."

"'Chiều cao thật của Soo-gyeom oppa là bao nhiêu ạ?

Trên profile thì ghi là 178cm, nhưng... (xin phép lược bớt) (bỏ miếng lót giày ra!!!)' — đấy, câu hỏi nguyên văn là như vậy đó."[Vì chiều cao thật của Soo-gyeom oppa là bao nhiêu vậy ạ?

Profile thì ghi 178cm, nhưng... (bỏ lót giày ra!!!) Xin tiết lộ đi ạ!]Yi-gyeom không quên đọc cả dấu chấm lửng và dấu chấm than được ghi rõ ràng trên tờ giấy, rồi dí nó sát mặt cậu như thể trưng ra bằng chứng."

Á á á á!"

Quả đúng như linh cảm, và như mọi khi, chẳng khi nào nó sai cả.

Cậu ôm ngực, gào lên đầy tuyệt vọng."

Sao mọi người lại quan tâm chuyện này làm gì chứ?!

Thấy sao thì tin vậy đi.

Phải biết chính xác tới từng centimet làm gì đâu!"

"Chắc là... nhìn cũng hơi thấp đấy."

"Cái gì cơ?!"

Cậu gằn giọng hỏi lại, lần này hoàn toàn không diễn, không ngó máy quay gì nữa, đôi mắt trừng to như thể phóng ra dao thật."

Chẳng phải là... cỡ một mét bảy...?"

"170 á?

Thế là kê lên tận tám phân?!"

Yi-gyeom tranh thủ trả đũa cho vụ khi nãy, bắt bẻ luôn con số cuối cùng trước khi cậu kịp hoàn hồn."

Không phải!

Không phải như vậy!"

Cậu như nai con bị chọc giận đến mức dựng cả lông, vung tay chém ngang cổ họng Yi-gyeom một cái rõ dứt khoát.

Yi-gyeom bị ăn cú chém ngang trời, mặt đơ ra vì không tin nổi, nhưng còn cậu thì... tâm trí đang quay cuồng vì bị bốc trần chiều cao trước bàn dân thiên hạ, nào còn hơi sức mà để ý tới ai nữa."

Ha ha ha ha ha!"

Cảnh tượng ấy khiến cả đám không nhịn được cười, kể cả mấy người trong ê-kíp cũng cười nắc nẻ.Lúc này cậu mới tỉnh ra, nhận thức được bản thân vừa làm gì trước ống kính.Cậu vội chụm hai ngón tay làm hình kéo, giả bộ đang cắt cắt để cầu xin biên tập: "Làm ơn cắt khúc này đi mà!"

Nhưng Yi-gyeom đâu dễ gì bỏ qua khi cậu đang bối rối."

Giờ đang cầu xin biên tập hả?

Cắt cổ tôi xong giờ bảo cắt khúc này à?"

"Không, không phải vậy đâu..."

"Không phải gì chứ!

Yoo-chan, em thấy hết đúng không?"

"Dạ, thấy ạ."

Đến cả Yoo-chan cũng về phe Yi-gyeom, khiến cậu không còn đường lui.May mà cậu đang lo không biết có bị chửi vì ra tay quá mạnh không, thì mọi người đều đang cười muốn xỉu.

Thậm chí còn cười to đến mức, có khi chuyện về chiều cao sẽ bị lãng quên luôn cũng nên?"

Thôi được rồi, mau khai thật chiều cao đi!"

Chuyện gì đến cũng phải đến.

Cậu tự rủa bản thân vì vừa rồi lại dám mơ tưởng sẽ lướt qua được êm đẹp."

Khụ... thì... chiều cao thật của tui là..."

Cậu khịt khịt mũi, lí nhí thú nhận với vẻ mặt như sắp khóc.~

Thời gian trôi nhanh khủng khiếp.

Mới hôm nào còn quay chương trình thực tế trong phòng xông hơi một cách vội vã, giờ đã tới ngày phát sóng.Ở kiếp này, cậu đã cố gắng chuẩn bị lời thoại kỹ càng hơn, mong rằng lần này chương trình sẽ thu hút được nhiều khán giả ngoài fandom.

Nhưng thật lòng mà nói, cậu vẫn không tự tin lắm.Thế nên ngay sau khi chương trình lên sóng, cậu lập tức lên mạng tìm phản hồi."

Hở...?

Cái gì vậy trời?"

Khác với nỗi lo lắng ban đầu, khắp mọi nơi trên mạng đều lan truyền những ảnh gif và meme ghi lại cảnh cậu cắt cổ Yi-gyeom.Dù là meme hài, nhưng nhờ đó mà người ngoài fandom cũng bắt đầu quan tâm tới cậu.

Có vẻ phản ứng không tệ.Tối hôm đó, một bài đăng tổng hợp thông tin mới về nhóm U-PITE dựa trên nội dung chương trình đã được chia sẻ trên một cộng đồng nổi tiếng.▪︎ ▪︎ ▪︎U-PITE (유피트): Lấy cảm hứng từ Jupiter, vị thần tối cao trong thần thoại La Mã.Tên fandom: Orbis—————Sun Tae-won – Trưởng nhóm, rapper• Biệt danh: Trưởng nhóm Sun, Red Sun, Thú ăn thịt (ăn thịt thật đó!), Nước suối khoáng (vì giọng siêu trầm)• Tuổi: 23• Chiều cao: 185cm• Cân nặng: 75kg• Cung hoàng đạo: Sư Tử (Trời đất ơi... cung hoàng đạo của sốp cũng là sư tử luôn...)• Sinh nhật: 8/8• Nhóm máu: B• Món yêu thích: Lươn nướng (Tae-won à... noona sẽ nhớ... chị sẽ đi bắt lươn cho em.)• Món ghét: Không kén ăn• Sở thích: Đá bóng• Tài lẻ: Gấp quần áo—————Song Soo-gyeom – Vocal chính• Biệt danh: Song Soo-gyeom đáng yêu, Cáo-gyeom, Hường-gyeom, Gyeom bé• Tuổi: 22• Chiều cao: 178cm (bỏ lót giày thì còn 174.2cm)• Cân nặng: 58kg• Cung hoàng đạo: Kim Ngưu• Sinh nhật: 9/5 (Có ai sinh ngày 5959 không?

Chính là main vocal của U-PITE, Song Soo-gyeom đó!)• Nhóm máu: O• Món yêu thích: Socola đá, kem, mì lạnh – nói chung là đồ lạnh• Món ghét: Nước sâm, hồng sâm – nói chung là vị đắng (5959 bé cưng nhà mình ghét mấy thứ đắng lắm ㅠㅠㅠㅠ)• Sở thích: Nằm dài (Thật sự là vì bé Soo-gyeom đáng yêu quá nên sốp phải đổ gục nằm theo... nằm luôn đó...)• Tài lẻ: Tìm ra máy quay—————Cha Yi-gyeom – Vocal phụ• Biệt danh: Hắc-gyeom, Gyeom lớn, Cha nam thần, Gương mặt thiên tài• Tuổi: 22• Chiều cao: 186cm• Cân nặng: 73kg• Cung hoàng đạo: Cự Giải• Sinh nhật: 31/7• Nhóm máu: B• Món yêu thích: Cơm chiên tôm• Món ghét: Ớt chuông sống, ớt paprika sống (nấu chín thì được!! ★Đáng.

Yêu.

Quá★)• Sở thích: Tập thể thao• Tài lẻ: Nấu ăn (Nấu ăn giỏi nữa chứ...

Đúng là nam thần...)—————Jung Han-sol – Main dancer, vocal phụ• Biệt danh: Han-sol-doo-sol-chit-sol, My-sol, Bánh mì nhân ngọt• Tuổi: 21• Chiều cao: 183cm• Cân nặng: 69kg• Cung hoàng đạo: Kim Ngưu• Sinh nhật: 2/5• Nhóm máu: A• Món yêu thích: Pizza, lasagna, tteokbokki, samgyeopsal... nói chung là nhiều lắm!• Món ghét: Không có món nào (Y chang tính cách Han-sol... cái kiểu gì cũng ăn ấy, đúng là Han-sol ghê...)• Sở thích: Nghe nhạc• Tài lẻ: Nhảy—————Do Yoo-chan – Vocal• Biệt danh: Chan người mẫu, Bạch Chan (vì trắng), Sữa Chan• Tuổi: 20• Chiều cao: 185cm• Cân nặng: 71kg• Cung hoàng đạo: Song Tử• Sinh nhật: 12/6• Nhóm máu: AB• Món yêu thích: Sữa, bingsu (Ố dô dô dô dô dô~ Sữa Chan của tụi mình mê sữa là điểm cộng gấp mười lần luôn đó trời ơi...)• Món ghét: Cá nướng (mấy món cá kho, cá hấp hay sashimi thì lại thích)• Sở thích: Trồng cây (Demeter nhường đường!!!

Từ giờ trồng cây là Yoo-chan lo hết!!!!!!!)Tài lẻ: Trồng cây—————Q1.

Muốn biết hashtag quán ruột của fan U-PITE quá đi!→
#Tae-won_ơi_đi_ăn_nào
#Yi-gyeom_à_món_này_ngon_hơn_đồ_ông_nấu
#Soo-gyeom_à_không_ăn_thì_bị_nuốt_luôn_đó
#Han-sol_không_ăn_thì_buồn_lắm
#List_quán_ruột_của_Yoo-chan—————Q2.

Ai là người sẽ đỗ vèo vèo khi ra mắt nhà gái, ai là người bị từ chối ngay từ cổng?→
Người được thông qua ngay khi gặp là Han-sol.

Ngoại hình dịu dàng, vốn dĩ đã có nét mặt tươi tắn kể cả khi không cố gắng cười, lại thêm tính cách tốt nên nhà gái chắc chắn sẽ thích!Hạng hai là Tae-won.

Tuy trông hơi dữ nếu không cười, nhưng trong dịp gặp mặt chắc chắn hắn sẽ cười nhiều thôi.

Mà một khi cười thì lại toát ra khí chất đáng tin, khiến ai cũng có cảm giác an tâm.Người bị từ chối không cần suy nghĩ chính là Yi-gyeom.

Không chút do dự mà tất cả đều đồng loạt chọn hắn kèm theo một tràng cười dài không dứt. (Yi-gyeom à, xin lỗi nhé!)—————Q3.

Tại sao sinh nhật Soo-gyeom lại là ngày 9 tháng 5 vậy? (Cả thế giới công nhận 5959 là sinh ra để dành cho bé Soo-gyeom)→
☆☆☆☆☆☆☆☆Nguyên văn lời em ấy☆☆☆☆☆☆☆☆"Ờm... nhiều người bảo sinh nhật em là ngày 9 tháng 5 cũng dễ thương nữa chứ, mà thật ra... cũng nhiều người thắc mắc nên em đã nghĩ thử rồi.

Có lẽ ba mẹ em... yêu thương em quá, thương lắm luôn đó ạ.

Cho nên em mới được sinh ra vào ngày 9 tháng 5 chăng?"—————Q4.

Dù còn là tân binh nhưng chắc chỉ trừ Soo-gyeom ra thì ai cũng chưa miễn dịch với mấy câu thả thính của fan nhỉ.

Vậy ai là người chịu đựng kém nhất trước mấy màn 'nhây' của fan?→
Yoo-chan.
(Mọi thành viên đều đồng lòng xác nhận điều này, không ai phản đối cả =))))))
 
Back
Top Bottom