- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
28
28
Editor: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Cuộc họp kéo dài khiến U-PITE buộc phải nghỉ giải lao.
Han-sol và Tae-won viện cớ đi vệ sinh rồi biến mất, Yoo-chan cũng không biết đã đi đâu.
Thế là Soo-gyeom đứng thừ người ra cùng Yi-gyeom, chỉ hai người bọn họ."
Thật sự ổn chứ?"
"Ổn. ...Thật ra thì nói thật là không ổn chút nào, nhưng mà biết sao giờ.
Miễn tui không bị thương là được rồi."
Trước câu hỏi của Yi-gyeom, Soo-gyeom trả lời bằng giọng nghèn nghẹn, nói ra cảm xúc thật trong lòng.Cậu đã bị sốc rất nhiều.
Cho đến giờ vẫn còn sợ đến mức không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng khi đã đứng trước ống kính máy quay, với cậu, chương trình này có ý nghĩa rất quan trọng.
Thế nên dù không ổn, cậu cũng buộc phải tỏ ra ổn."
Đồ ngốc."
"...Gì cơ?"
Bị mắng bất ngờ, Soo-gyeom trừng mắt nhìn Yi-gyeom.
Nhưng hắn không có vẻ gì là sẽ rút lại lời mình vừa nói, dù bị cậu lườm đến sắc lẹm."
Bảo ông là đồ ngốc đó."
"Cái gì, tự dưng kiếm chuyện à?
Tui ngốc chỗ nào hả!"
"Bây giờ còn không hiểu vì sao bị mắng, thế thì đúng là ngốc rồi."
"Này, là do cái nhân cách méo mó của ông nên ông mới tự dưng gây sự.
Làm sao tui biết được ông nghĩ gì!
Trả lời nè: lỗi là do tính cách của Yi-gyeom có vấn đề!"
Soo-gyeom bực tức phản pháo lại, nhưng Yi-gyeom vẫn chẳng mảy may lay chuyển.
Phản ứng đó khiến cậu càng thêm cáu tiết.Ngay lúc cậu định há miệng nói thêm gì đó, Yi-gyeom đã cất lời."
Lúc không ổn thì cứ làm ầm lên là không ổn đi.
Bình thường mấy chuyện nhỏ xíu cũng làm ầm ĩ cả lên, sao đến lúc cần nói thì lại im re thế?"
"Thì..."
Vì chương trình quan trọng hơn.Soo-gyeom nuốt ngược phần còn lại vào trong.
Cậu cảm thấy nói ra lúc này cũng chẳng có ích gì.Cậu hiểu vì sao Yi-gyeom lại nói như vậy.
Dù cách thể hiện không hẳn dịu dàng gì, nhưng đó là kiểu quan tâm của hắn.
Theo cái cách mà hắn có thể làm.Biết rõ điều đó, Soo-gyeom cũng không thể cằn nhằn gì thêm.Thay vào đó, cậu chỉ nói lời vốn dĩ đã định sẵn."
Xin lỗi vì đã khiến ông lo lắng."
"Sao lại xin lỗi?"
"Người lớn là vậy đó, đôi khi còn phải xin lỗi cả những lỗi mình không gây ra.
Hiểu chưa?"
Soo-gyeom bày ra bộ dạng ta đây người lớn, cố tình làm ra vẻ như đùa để xua bớt bầu không khí đang có nguy cơ trở nên nặng nề giữa hai người."
Ờ, người lớn ghê cơ đấy."
"Chứ sao.
Ông có biết không, tui sinh trước ông tận hai tháng đấy.
Dù có lộn ngược khi sinh thì vẫn là lộn trước ông hai tháng!
Ngẩng đầu lên cũng trước ông hai tháng luôn, hiểu chưa?"
"Ừ, ghen tị thật đấy."
Bị Yi-gyeom phũ đẹp, Soo-gyeom lườm hắn đầy trách móc.
Cậu thật sự muốn cho hắn một cú vào đầu, tiếc là có quá nhiều máy quay nên đành nhịn."
Hyung, uống cái này đi ạ."
Không biết có hiểu được nỗi lòng của Soo-gyeom không mà Yoo-chan vừa biến đi đâu mất, bất ngờ xuất hiện và đưa cho cậu một cốc trà.
Là trà xanh nóng hổi đến mức còn bốc khói nghi ngút."...Ồ."
"Em biết anh không thích đồ nóng, nhưng trời lạnh thế này mà uống đồ lạnh thì không tốt đâu."
"Yoo-chan à, đừng coi thường hội viên Hội 'Thà Lạnh Cũng Không Bỏ Đá' chớ.
Anh đây chịu được mà."
"Không phải sợ bị đông lạnh, mà là sợ anh bị cảm đó.
Hội viên hội đó cũng bị cảm như thường thôi, anh biết không?"
Soo-gyeom nhận lấy cốc trà từ tay Yoo-chan với vẻ không mấy hào hứng, nhưng vì là em út Yoo-chan nên cậu không nỡ từ chối thẳng.Nếu là thành viên khác đưa thì cậu đã vùng vằng bảo không uống đâu, đồ nóng chết đi được.
Nhưng với Yoo-chan thì lại không nỡ.Nghĩ đến tấm lòng của Yoo-chan, Soo-gyeom định nhấp một ngụm, nhưng vừa chạm môi đã giật nảy người, vội buông ra."
Hộc, nóng quá.
Không uống nổi đâu."
"Chút nữa là nguội thôi.
Cầm cho ấm tay cũng được mà.
Coi như lò sưởi cầm tay ấy."
Nghe tới đó, Soo-gyeom không thể phàn nàn thêm được nữa.
Đúng như Yoo-chan nói, chỉ cần cầm thôi cũng đã thấy tay đỡ lạnh hơn hẳn.
Nhiệt độ lan tỏa không chỉ xua đi cái lạnh, mà còn khiến nỗi sợ sau bài kiểm tra gan dạ vừa nãy cũng dần dịu xuống.Cảm thấy nhẹ lòng hơn, Soo-gyeom từ từ quan sát xung quanh.
Bất chợt ngẩng lên, cậu thấy bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt liền sáng bừng."
Oaa, nhiều sao ghê.
Yoo-chan à, nhìn trời kìa, sao nhiều thật luôn."
"Đúng là nhiều thật."
"Đẹp ghê..."
"Vâng, đẹp thật."
"Không, anh bảo nhìn lên trời kìa.
Sao lại nhìn anh rồi bảo đẹp dị?"
"Em có nhìn trời mà."
"Vậy hả?
Nếu thế thì thôi, anh không nói nữa."
Trước lời đáp bình thản của Yoo-chan, Soo-gyeom cũng chẳng cãi gì thêm được.Dù vậy, ánh mắt của Yoo-chan vẫn cứ hướng thẳng về phía khuôn mặt của cậu.
Bị cái nhìn bám riết ấy dán chặt, Soo-gyeom tự dưng thấy ngượng đến đỏ mặt.Có lẽ vì không thoải mái khi đối diện trực tiếp với ánh mắt đó, nên cậu cố tình quay mặt đi, hướng về nơi xa để tránh chạm mắt với Yoo-chan.Ngay lúc ấy."
Mọi người đang nói chuyện gì vui vậy?"
"À, chào PD-nim!
Không có gì đâu ạ, tụi em chỉ nói là hôm nay trời nhiều sao quá thôi."
Một PD bất ngờ tiến lại khiến Soo-gyeom giật mình căng thẳng.Dù sao thì với một người mới như cậu, đứng trước một PD quyền lực thì bản thân cũng chỉ là người ở thế yếu.Không rõ có hiểu được suy nghĩ ấy của cậu không, mà vị PD nọ chẳng có vẻ gì là định rời đi.
Ngược lại còn chen vào giữa ba người là Yi-gyeom, Yoo-chan và Soo-gyeom."
Mọi người có biết tên tôi không?"
"À...
à không... xin lỗi ạ..."
Soo-gyeom bật cười gượng vì ngượng.
PD liền gật đầu như thể đoán trước được phản ứng đó, rồi bật cười theo."
Không sao đâu, chuyện đó thường xảy ra mà.
Tôi là PD Oh Jae-hyun."
"À vâng ạ!
Em sẽ nhớ kỹ tên anh!"
Cậu giơ cả nắm tay lên như thể tuyên thệ, khiến Jae-hyun bật cười sảng khoái vì thấy hài.
Nhìn một cách khách quan, hắn là kiểu người có ngoại hình dễ gây thiện cảm, trông khá thoáng và dễ gần.
Soo-gyeom len lén liếc nhìn gương mặt hắn vài lần."
U-PITE có vẻ là một nhóm thân thiết nhỉ.
Chứ trong lúc quay, tôi cũng gặp không ít nhóm mà các thành viên chẳng ưa gì nhau."
"Dạ?
Thật ấy ạ?"
"Ừ, đang quay mà còn thể hiện rõ ra mặt là không ưa nhau ấy, mấy nhóm như vậy nhiều lắm."
"Trời..."
Jae-hyun dẫn dắt cuộc trò chuyện khá khéo.
Soo-gyeom lúc nào không hay đã quên mất sự gượng gạo ban đầu, cứ thế cuốn theo mạch nói chuyện.
Dù vậy, sâu trong lòng cậu vẫn nhắc bản thân phải tỉnh táo, không được lỡ lời hay sơ suất chỉ vì mải nói chuyện quá mức."
Nhìn các cậu vậy là thấy vui rồi, hòa thuận như thế cơ mà."
"Hì hì, cảm ơn anh ạ."
Soo-gyeom tươi cười đáp lại.Ở giới truyền hình, để tồn tại được lâu dài, nhất định phải biết nhìn sắc mặt PD mà khéo léo lấy lòng họ.
Nhưng hai tên bên cạnh là Yi-gyeom và Yoo-chan thì lại như khúc gỗ, không rõ là vì bản chất trời sinh đã vậy hay vì quá thiếu tinh tế, tóm lại là chẳng hề mặn mà với chuyện xã giao kiểu này.Ngay cả bây giờ cũng chẳng buồn tham gia vào cuộc trò chuyện.Vì thế, Soo-gyeom đành phải gánh luôn cả phần của hai người.
Cậu cười tươi hơn nữa, cố gắng quan sát nét mặt của Jae-hyun từng chút một."
Lúc nãy tôi thực sự rất bất ngờ đấy.
Soo-gyeom à, cậu trải qua chuyện kinh khủng như thế mà lại bình tĩnh hơn tôi nghĩ.
Nhìn cậu thì tôi cứ tưởng là kiểu người dễ sợ hãi, mong manh cơ.
À, đừng hiểu lầm nhé.
Tôi không có ý xấu đâu."
"Em không hiểu lầm đâu ạ."
"Vậy thì tốt rồi.
Nói thật là lúc đó nếu cậu bảo không thể tiếp tục quay thì tôi cũng hoàn toàn hiểu được."
"Không đâu, em vẫn phải hoàn thành buổi quay chứ ạ."
"Ồ, thái độ rất tốt đấy nha."
Jae-hyun dường như thật sự hài lòng, vừa gật đầu vừa mỉm cười.
Soo-gyeom liền âm thầm quyết tâm tranh thủ cơ hội lần này để ghi điểm với hắn."
Chắc hẳn cậu sợ lắm đúng không?
Bây giờ ổn rồi chứ?"
"À vâng, ổn rồi ạ.
Có các thành viên bên cạnh nữa mà... với lại đây là chương trình trải nghiệm kinh dị mà, em cũng xem như được một phen trải nghiệm.
Chứ thử hỏi, đời nào em lại được nghe giọng ma rõ ràng đến thế chứ."
"Sao thế?
Tôi nghe bảo giới nghệ sĩ hay gặp ma lắm mà."
"À đúng rồi, em cũng nghe nói vậy.
Nhưng mà em thì chưa từng gặp lần nào hết."
"Vậy thì lần này đúng là chuyện to thật rồi.
Nhưng mà cậu không bỏ chạy mà còn cố chịu đựng, cảm ơn nhé."
"Dĩ nhiên rồi ạ!
Chỉ riêng việc được tham gia quay show như thế này thôi là em thấy vui lắm rồi.
Đúng không, Cha Yi-gyeom?
Phải không, Yoo-chan?"
Cậu không chỉ đáp lại một cách cường điệu, mà còn quay sang lôi kéo cả hai người bên cạnh phụ họa.
Kết quả là hai người kia, như thể bị cậu dọa cho hết cách, đành lắc đầu đồng tình một cách chậm rãi."
Haha, hai người này hơi chậm chạp một tí ấy mà."
Thấy thế, Soo-gyeom vội vàng chữa cháy.
Jae-hyun thì gật gù như thể đã hiểu ra, khẽ lẩm bẩm "À, ra vậy."
Rồi đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Soo-gyeom.