Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!

[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
38


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...[Khoảnh khắc Soo-gyeom trong phòng xông hơi siêu kích thích]Chủ thớt: Kỷ nguyên của Hườngmeo sắp tới

Mọi người có thấy Soo-gyeom sau khi bước ra khỏi phòng xông hơi chưa... người ướt đẫm mồ hôi luôn ấy.Hai má thì hơi đỏ lên, mồ hôi còn chưa khô mà đã ngồi uống sikhye rồi.Trời ơi tui tưởng ẻm đang uống cái gì khác cơ... ;;└ Cái gì khác là cái gì ạ?└ Chủ thớt: Biết rồi còn hỏi, đừng bắt tui phải nói bằng tay của mình...└ Chị coi chừng bị bắt thật đó...└ Chủ thớt: Thì nhớ gửi cơm vô tù giúp tui nha......▪︎ ▪︎ ▪︎[Sau khi cả nhóm đi tắm hơi...]Chủ thớt: GyeomGyeomChếtMấtThôi

Tụi nhỏ vừa tắm xong, da dẻ trắng bóc, nhìn như trứng luộc vừa bóc vỏ ấy...

Dễ thương không chịu được...└ Aㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ trứng luộc bóc vỏㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ chuẩn mô tả luônㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ└ Chấm tí muối, bỏ vô miệng một phát là hết└ Chủ thớt: Ê, sao ní lại ăn hả;;;;;└ Đời là vậy đó chị, ai ăn trước người đó được.▪︎ ▪︎ ▪︎[Dành cho ai bỏ lỡ opening của Tae-gyeom, tui cắt clip sẵn rồi đây]Chủ thớt: Đặt cược đời mình cho Song Tae-won

Hai người bắt đầu mở đầu ở quán cà phê, nắm tay nhau nha.Mà không phải nắm thường đâu, đan tay đó.Nắm tay thường thì như cà phê sữa đi, vậy đan tay phải là top-tier coffee luôn.└ Câu đó nghe cổ lắm rồi á chị... chị biết không đó...?└ Chủ thớt: Hở?

Giờ không quảng cáo vậy nữa hả...?└ Đổi từ đời nào rồi...ㅠ Nghe mà rầu á...

đừng già nữa mà... bà ơi...└ Chủ thớt: Trời... tui vừa đi coi lại quảng cáo xong...

đổi thiệt rồi... vừa nãy thấy như sụp đổ cả thế giới...└ Thôi bà ơi... clip bà cắt ngon lắm.

Chắc mỏi mắt cắt mà vẫn chịu khó, thương quá trời...└ Chủ thớt: Ờ, ừ...└ Tụi bay đang làm gì vậy ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ chơi vui quá haㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ▪︎ ▪︎ ▪︎[Gì đây...?

Nhìn tui giống người cổ phiếu tăng giá lắm hả?]Chủ thớt: SUN Tae-won

Tae-gyeom hôm nay bùng cháy luôn đó;;;;Các người không có mấy khoảnh khắc đan tay lên sóng chứ?;;;;;Bên tui thì có đó;;;;;Tae-gyeom stan đâu, dậy hết điiii!!!!!!!!!!!└ Hả?

Cái gì đây?

Chế vừa gây war đó à?;;;; Tụi này có cảnh Soo-gyeom đòi Han-sol cõng đấy nhé;;;;;;;;;└ Couple GyeomGyeom là nhất rồi, dưới tụi này là dẹp hết;;;;;;;;;; Còn kiss nhau ở Gayo Daejeon cuối năm luôn đó;;;;;;;;;;;;; mới đan tay mà bày đặt └ Chủ thớt: Đan tay là nhỏ???

Bọn bà có làm thật đâu, diễn vậy thôi còn gì;;;; chỉ là cái bóng tạo hiệu ứng vậy chứ tụi tui là thiệt nha???└ Ơ làm thiệt hay không sao môm biết!

Có trao nước bọt, có liếm răng không thì sao biết được!!!!!!!!!!!!!!!!!!!└ Tui nhớ là Chan-gyeom còn ôm nhau giữa fan meeting cơ, ôm còn hơn nắm tay chứ.└ Mấy ní bình tĩnh, uống nước mát đi...

đừng gây nữa... cãi kiểu gì thì giữa các fan Soo-gyeom trăm lần cũng không ai thắng nổi đâu...▪︎ ▪︎ ▪︎[Thời đại của Chan-gyeom sẽ đến...]Chủ thớt: Tuần này trúng số nhất định là tui

Cứ chờ đó...Người bùng nổ thật sự sẽ là Chan-gyeom đấy...Từ trước tới giờ Chan còn là vị thành niên nên Soo-gyeom mới nhường nhịn...Giờ thành người lớn rồi là chơi tới bến nha.Chan-gyeom sẽ chiếm lấy tất cả.└ Đúng luôn 2222222!└ Tui nói rồi mà, hồi Yoo-chan vừa đủ tuổi, Soo-gyeom cũng chăm kỹ lắm đó.└ Ưm~ mùi top trẻ tuổi đúng chuẩn Michelin~>▪︎ ▪︎ ▪︎[Mỗi mình tui thấy Soo-gyeom đội khăn tắm kiểu tai cừu đáng yêu hả]Chủ thớt: Tài khoản âm của Song Soo-gyeom

Cuộn tóc lông cừu chặt chẽ đeo lên cái đầu bé tí xíu kia — có phải chỉ mình tui thấy đáng yêu muốn chết không hả, chỉ mình tui???Không phải mà!!!

Mấy bác cũng thấy cute muốn rồ lên chứ gì!!!

Mà sao không ai nói gì hả?!?!!?Mau up gif đi!!!!!!!!└ (gif)Trời ơi... lần đầu tiên thấy kiểu đầu gấu dễ thương thế này...

đây, lấy gif đi└ Chủ thớt: Cảm ơn!!!!

Nhưng gửi thêm nữa điㅏㅏ!!└ Ủa gì vậy... giang hồ thiệt mà cute quá...

Gửi mail đi tui gửi bản gốc nặng cho.└ [email protected] cảm ơn nha.└ Đợi tí cưng... tiện thể gửi thêm mấy gif Soo-gyeom khác luôn cho đủ bộ.└ Tạ ơn... cảm tạ... cảm tạ nhiều lắm...└ Chủ thớt: Khoan đã...;;; người kia không phải tui;;; gửi cho tui đi!!!!

Cái người kia là ai mà giả mạo tui để lấy ảnh vậy!!!!└ Trời má ơi chết cườiㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ giả mạo thiệt luônㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ▪︎ ▪︎ ▪︎Quả đúng như dự đoán, đoạn video Soo-gyeom vung tay đập vào cổ Yi-gyeom đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi như một meme đắt giá, khiến ngay cả những người không phải fan cũng truyền tai nhau rằng chương trình giải trí này thật sự rất thú vị.Trên các diễn đàn, ảnh gif cắt từ cảnh đó liên tục xuất hiện với tiêu đề như 'Idol không kiềm chế được cơn giận ngay trên sóng truyền hình.jpg', 'Một idol bất ngờ lại rất nóng tính.jpg', v.v...Dù rất mong chương trình thành công, Soo-gyeom thật sự không ngờ lại nổi tiếng theo kiểu này.

Lúc đầu cậu còn thấy mơ hồ, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Kiểu lan truyền này thật sự nằm ngoài dự tính."

Soo-gyeom hyung ơi, đang xem gì đó?"

Nghe tiếng gọi của Han-sol, Soo-gyeom quay đầu lại.

Han-sol đang đứng đó, trên tay cầm một ly sô-cô-la đá."

Hộc, trời ơi, ai đây ta?"

"Không cần xúc động dữ vậy đâu."

Han-sol cười rạng rỡ, đưa ly nước ra.

Soo-gyeom trịnh trọng đỡ lấy bằng cả hai tay."

Là sô-cô-la đá đó nghen.

Một vị khách quý ghé thăm nơi tầm thường thế này.

Cảm ơn nhé ạ, tôi sẽ thưởng thức thật thành kính."

Thái độ hân hoan đến mức hơi lố của cậu khiến Han-sol bật cười.Nếu là người khác nói, có lẽ sẽ bị cho là đang đùa dai, nhưng vì Soo-gyeom thật sự nghiêm túc với sô-cô-la đá nên Han-sol hiểu cậu hoàn toàn nói thật lòng.Soo-gyeom hút một hơi dài đến mức muốn nhức óc.

Vị mát lạnh ngọt ngào nhanh chóng lan khắp khoang miệng."

Ôi chao, hôm nay vị đậm hơn thì phải?

Thích ghê."

"Em đặc biệt dặn người ta pha đậm cho đó."

Han-sol vừa đáp vừa làm bộ điệu lém lỉnh.

Nhìn Han-sol đã mua ly sô-cô-la khiến tâm trạng vốn đã tốt của cậu càng thêm tuyệt vời, mà lại thấy cưng đến lạ."

Hức, Sol à... anh cảm động lắm vì em lớn lên ngoan ngoãn thế này."

"Ha ha ha, anh nói cái gì vậy trời!"

Cậu vừa làm bộ lau nước mắt vừa nói bằng giọng kịch, khiến Han-sol không nhịn được mà phá lên cười lớn.Giữa bầu không khí thân thiết và rộn ràng, Han-sol ngồi xuống cạnh Soo-gyeom rồi liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu."

Hyung xem cái gì mà chăm chú thế?"

"À, cái này nè!"

Soo-gyeom hăng hái hét lên, rồi múa tay làm lại động tác vung tay đập cổ trong không khí.

Han-sol lại cười phá lên lần nữa."

Ồi, cái đó thì đúng nổi luôn đấy."

Nghe Han-sol nói vậy, khoé miệng Soo-gyeom bất giác cong lên vì tự hào.

Cậu chìm trong sự mãn nguyện, hào hứng khoe những ảnh gif cắt từ các trang mạng khác nhau mà cậu đã lưu lại.Dù tất cả chỉ là các ảnh chụp lại cùng một cảnh trong chương trình, rồi chụp lại tiếp trên ảnh chụp, tạo thành cả một chuỗi ảnh chất lượng ngày càng giảm, nhưng với Soo-gyeom thì cái nào cũng khiến cậu hài lòng.Han-sol cũng rất chiều theo cảm xúc của cậu.Khi không khí đang dễ chịu và ngọt ngào như thế, Soo-gyeom vì quá hạnh phúc mà ngả người nằm vật ra sàn."

Ôi, sướng thật đấy...

Á, khoan đã."

"Sao vậy?"

Soo-gyeom đang nằm dang tay dang chân giữa sàn phòng khách thì khẽ động đậy người.

Han-sol nghiêng đầu thắc mắc."

Cứng quá, đau đầu mất thôi."

"Nè, gối lên đùi em mà nằm đi."

"Ồ, được thui."

Ngay khi nhận được cái gật đầu của Han-sol, Soo-gyeom lập tức nghiêng người gối đầu lên đùi hắn.

Nhưng ngay lúc đó, cảm giác khác thường chạm vào má khiến đồng tử cậu chấn động dữ dội."...Nè, Han-sol này."

"...Ư, ừm..."

"Cái, cái thứ anh đang gối đầu lên... là đúng đùi em hông đó...?"

"...Không phải ạ."

"Á á á!

Xin lỗi!

Xin lỗi nhiều!"

Vừa nghe xong câu trả lời, Soo-gyeom như bị bắn lò xo, bật dậy ngay tức khắc.Gối đầu lên đùi mà vẫn cảm nhận rõ thứ đó... thứ đó đó!

Lạy chúa, lại còn cảm nhận được nữa chứ!

Thứ đó!!Nếu có thể, cậu muốn hét lên thật to ở đâu đó cho hả giận.

Gối lên cái ấy của em trai mà ngủ thật không còn gì vừa lạ lùng vừa xấu hổ hơn được nữa."

A-anh thật sự không cố ý...

À không, nếu em biết để cái đó ở đó rồi thì lúc đầu đừng bảo anh gối lên đùi chứ!"

"Em, em cũng đâu ngờ anh chui vào sâu vậy mà gối luôn tới đó!"

Soo-gyeom vừa xấu hổ vừa gắt lên, còn Han-sol cũng phân trần đầy oan ức.

Một cuộc tranh cãi không có người thắng."

Th-thôi được... anh xin lỗi.

N-nhưng mà!

Em định dùng cái thứ to như vậy vào việc gì hả?!"

Vì quá ngượng, cảm xúc cậu lên xuống không kiểm soát nổi.

Soo-gyeom hết xin lỗi lại nổi đóa, cứ lặp đi lặp lại.Cũng có lẽ vì cảm xúc của Soo-gyeom thay đổi chóng mặt nên Han-sol, người thường rất bình tĩnh, cũng bị cuốn theo mà nổi cáu bất thường."

Này, thì chắc chắn là phải có việc gì đó để dùng chứ!

Anh đâu biết em dùng cái đó làm gì mà la lối dữ vậy?!"
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
39


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

À, à phải rồi...

Ừm...

đúng là sẽ có lúc cần dùng đến thật...

Xin lỗi, anh lỡ nói linh tinh..."

Soo-gyeom vừa đỏ mặt vừa lí nhí xin lỗi.

Han-sol cũng chợt nhận ra mình vừa buột miệng nói gì đó, mặt hắn cũng đỏ bừng lên không kém."

Cái đó...

Ý em là..."

"Thôi, khỏi cần nói gì hết.

Vui là được rồi, kết thúc tại đây nhé."

Biết càng tiếp tục chỉ càng thêm xấu hổ, Soo-gyeom nhanh chóng cắt ngang câu chuyện rồi chạy ngay về phòng mình.Dĩ nhiên căn phòng đó Han-sol cũng dùng chung, nên cậu không thể ngăn hắn vào.

Nhưng ít nhất phải tạm thời trốn khỏi bầu không khí ngượng chín mặt đó đã."

Mày điên rồi hả, Song Soo-gyeom!

Điên thật rồi hả!"

Soo-gyeom úp mặt vào gối mà tự dằn vặt.

Càng nghĩ càng thấy mình quá mức mất mặt.Cái đó của Han-sol chạm vào má cậu...Không, đến tay còn chưa từng chạm vào đồ của người khác, thế mà lại cảm nhận nó bằng mặt?

Chỉ cần tưởng tượng lại thôi cũng đủ khiến Soo-gyeom ôm đầu rên rỉ.Cạch.Đúng lúc đó, tiếng cửa mở vang lên.

Soo-gyeom vẫn úp mặt vào gối, người cứng đờ lại.

Cậu chỉ dám đoán qua âm thanh, sợ người vừa vào là Han-sol nên càng thêm cứng ngắc."

Soo-gyeom à, lại làm gì đấy?"

"A...

Là hyung à."

Nghe thấy giọng nói tiếp theo, Soo-gyeom mới thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là Tae-won.Cậu cuối cùng cũng thả lỏng người, nằm bẹp xuống giường mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm."

Gì thế, dù không biết có chuyện gì nhưng mà thả lỏng trước mặt anh có hơi quá không đấy?"

"Ơ kìa!

Cũng có lý do đàng hoàng mà.

Với lại em có lý do gì phải căng thẳng trước mặt anh đâu?"

Soo-gyeom đáp lại lời Tae-won bằng cái khịt mũi rồi nằm ngửa ra giường.

Vì cứ cọ mặt vào gối nên phần mái trước của cậu rối tung lên, lộn xộn hết cả.Tae-won im lặng nhìn cậu từ trên cao.

Hai tay hắn khoanh lại trước ngực, nụ cười thường trực đã biến mất khỏi khuôn mặt."

Gì...

Sao...

Sao anh nhìn em kiểu gì thế?"

Soo-gyeom lắp bắp, hơi hoảng khi thấy biểu cảm nghiêm túc hiếm hoi của Tae-won.

Bình thường hắn toàn cười đùa nên vẻ mặt hơi dữ kia hay bị che lấp bởi tính cách hoạt bát.Nhưng lần này, dù Soo-gyeom lên tiếng hỏi, Tae-won vẫn im lặng.

Ngược lại, hắn còn nhìn cậu với vẻ mặt cứng đờ hơn trước."

Sao thế...?

Anh giận gì à?"

Soo-gyeom nuốt khan, cố nhớ lại xem có lỡ lời gì khiến hắn phật ý không.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng nhớ ra điều gì đáng trách, cậu càng thêm hoang mang khi không hiểu nổi lý do Tae-won nổi giận.Mà tư thế giữa hai người cũng kỳ lạ không kém.

Tae-won thì đứng nhìn xuống bên mép giường, còn Soo-gyeom thì vẫn đang nằm.

Đúng là chẳng ra dáng một cuộc trò chuyện nghiêm chỉnh gì cả.Soo-gyeom dè chừng liếc mắt quan sát, rồi chậm rãi gượng dậy khỏi giường."

Hơ...!"

Thế nhưng vừa định ngồi dậy thì lại không như ý muốn.

Tae-won đưa tay về phía mặt cậu.Soo-gyeom giật bắn, quên cả việc ngồi dậy, chỉ biết sợ hãi mà nhắm tịt mắt lại."

Song Soo-gyeom."

"Hả?

Gì cơ..."

"Mở mắt ra."

"Sao phải...?"

"Anh bảo em mở mắt ra."

Giọng nói nghiêm nghị của Tae-won mang theo áp lực không thể chối từ.

Soo-gyeom nuốt nước bọt rồi từ từ hé mắt.Gương mặt Tae-won đã sát ngay trước mặt cậu.

Hắn chống hai tay xuống hai bên đầu Soo-gyeom để giữ thăng bằng, khiến cậu bị vây trọn trong vòng tay hắn."

Soo-gyeom à, cũng phải biết lúc nào nên căng thẳng trước mặt anh chứ.

Hiểu chưa?"

Giọng nói nghe có phần nhẹ nhàng hơn trước, nhưng vì khuôn mặt vẫn nghiêm nên lại càng có sức nặng."

Ơ...

Ờ ừm..."

Soo-gyeom vẫn còn đơ người, chỉ biết đáp lời theo phản xạ.

Ngay lúc ấy, Tae-won đưa tay về phía mặt cậu.

Cậu giật mình, lập tức nhắm nghiền mắt lại.Thế nhưng cảm giác êm dịu truyền đến khiến Soo-gyeom rón rén mở mắt ra.

Tae-won đang dùng tay vuốt lại phần mái rối bù của cậu, tỉ mỉ chải từng lọn tóc một."

Ahaha, Song Soo-gyeom sợ chết khiếp luôn kìa."

Không chỉ vậy, khóe môi nghiêm nghị của Tae-won khẽ giật nhẹ, rồi hắn bật cười to sảng khoái.Nhận ra mình vừa bị chơi khăm, Soo-gyeom nổi đóa, đập tay đập chân lên giường loạn xạ."

A, gì đấy trời!

Bực mình thật!"

Nhận ra Tae-won chỉ muốn trêu chọc mình, Soo-gyeom tức đến mức mặt đỏ bừng.

Tae-won thì vừa được đùa cho đã, vừa cười gập cả người lại.

Nhìn thấy cảnh đó chỉ càng khiến Soo-gyeom thêm ngứa mắt."

Được lắm!

Anh chờ đấy!"

Cậu bật dậy khỏi giường, lao tới ôm chầm lấy lưng Tae-won từ phía sau.

Hai tay hai chân quấn chặt lấy hắn như dây leo.Tae-won vì không thể cử động đàng hoàng, lảo đảo tìm cách gỡ cậu ra."

Này, Song Soo-gyeom!

Bỏ ra!

Bỏ ngay!"

"Không!

Không bỏ!

Và nếu còn cố gỡ em ra thì...

Em cắn!

Cắn thật đấy!"

"Ê, điên rồi à?!

Đừng có cắn, bảo là...

Á!"

Soo-gyeom phớt lờ cảnh báo của hắn, cắn thẳng vào gáy Tae-won.

Đây đã là lần thứ hai rồi, và cậu còn cắn đau hơn lần trước.

Quả nhiên, có kinh nghiệm là khác liền."

Song Soo-gyeom!

Điên rồi hả thật sự!"

"Thế ai bảo chọc em?

Đang yên đang lành còn bị trêu, anh thử nói xem vì sao?!"

Tae-won quát lên, nhưng Soo-gyeom cũng chẳng vừa, hét lại như muốn lật nhà.Như mọi lần, cuộc chiến với Tae-won lúc nào cũng bắt đầu từ mấy trò đùa quá trớn của hắn."

Anh nói thật đấy.

Buông ra không thì sẽ hối hận đấy, Soo-gyeom à."

"Hứ, em bị lừa một lần thôi, không ngu mà bị lừa hai lần đâu.

Dù có làm mặt nghiêm cũng vô ích."

"Anh cảnh cáo rồi đấy."

"Cảnh cáo thì sao?

A—ơ—ÁCH!!"

"Hyung, có chuyện gì vậy?!"

Tiếng Han-sol hốt hoảng vang lên từ sau cánh cửa, rồi cánh cửa bật mở ngay sau đó.

Hắn trông có vẻ khá sốc trước cảnh tượng trước mắt.Vừa lúc ấy, Tae-won đang dùng sức gỡ Soo-gyeom ra khỏi lưng mình, xoay cậu một vòng rồi ôm gọn từ phía trước.

Trong lúc giằng co, áo của Soo-gyeom bị kéo tuột lên tận mặt, khiến cậu trông như thể đang nửa mặc nửa cởi, bị Tae-won bế gọn trong vòng tay."...Mấy người đang làm cái gì vậy?"

"Ớ, Sol à, đến đúng lúc lắm!

Lại đây!

Mau vào đây đi!"

Soo-gyeom nhanh chóng kéo Han-sol lại, định cùng nhau hợp sức hạ gục Tae-won.Một mình thì không kham nổi, nhưng Han-sol cũng là kiểu có tập tành thể thao nên nếu có hắn giúp, chuyện này hoàn toàn khả thi."

Hở...?

Gì cơ...?"

"Bọn mình cùng...

Á á á, rớt rồi, sắp rớt rồi!"

Soo-gyeom định hô lên rằng "bọn mình hợp lực là có thể hạ được Tae-won hyung!" nhưng câu chưa kịp dứt thì cậu đã trượt khỏi người Tae-won, suýt ngã nhào xuống đất.Cậu vội vùng vẫy, níu chặt lấy Tae-won để khỏi tiếp đất bằng lưng.

Dĩ nhiên Tae-won đang ôm cậu nên việc bị rớt là điều không thể, nhưng trong tình huống hoảng loạn thì làm sao bình tĩnh suy xét được điều đó."

Trời ơi, Song Soo-gyeom.

Phiền chết đi được.

Phiền quá sức tưởng tượng!"

Tae-won rùng mình một cái rồi đặt Soo-gyeom xuống giường.

Vừa được thả ra, cậu lập tức ngồi dậy, thở phì phò và trừng mắt nhìn hắn."

Câu đó em mới là người nên nói!

Ngay từ đầu là anh gây chuyện trước mà!

Rồi tại sao lại lột đồ người ta hả?!"

"Hả, anh lột hồi nào?"

"Chứ không lẽ em tự lột chắc?!"

"Này, hai người đang nói chuyện quái quỷ gì vậy hả?!"

Han-sol chen ngang giữa cuộc khẩu chiến như không thể tin nổi vào tai mình.Người lớn cả rồi, mà lại đi cãi nhau chuyện... lột đồ hay không lột đồ?"

Thôi, đừng hỏi anh mày.

Hỏi nhóc Soo-gyeom kia kìa.

Cứ khen ẻm dễ thương dễ thương hoài nên giờ ẻm tưởng mình là hoa hậu hay gì, rồ lên luôn rồi."

"Em làm gì chứ!

Khi nào thì em bảo em dễ thương rồi đi làm chuyện điên rồ hả?!"

"Thôi thôi, không nói nữa, anh bỏ cuộc."

Tae-won bĩu môi, bỏ ra khỏi phòng như muốn dứt áo khỏi một thứ rắc rối phiền phức.

Đối tượng trút giận của Soo-gyeom biến mất, nên cậu lập tức quay sang Han-sol đang đứng bên cạnh."

Trời ơi, Sol à!

Lẽ ra lúc đó em phải xông vào rồi chứ!"

"Em phải xông vào á...?

Trong cái tình huống đó...?"

"Phải!

Có vậy thì cả ba tụi mình mới..."

"Cả ba...?

Ý hyung là...

đang bán khỏa thân như vậy rồi kêu em nhào vô...?

Ba người dính vô để làm gì...?"

Han-sol vừa lúng túng vừa cắt ngang lời Soo-gyeom liên tục khiến cậu không thể nào nói hết được câu."

Này!

Nghe anh nói hết câu cái đã!"

"Không, giờ hai người trông vầy mà kêu em 'phải vào ngay mới đúng' là sao hả?!"

"Ý anh là..."

Không hiểu vì sao, Han-sol có vẻ đang bị kích động dữ dội.

Vì thế mà trái lại, Soo-gyeom bắt đầu dịu xuống, cố trấn an hắn và giữ bình tĩnh.Nhưng Han-sol có vẻ thực sự rối trí.

Hắn ôm đầu, gần như hét lên."

Bộ định chơi săm luôn hay gì?!"...:))))) chơi săm: sẽ tập thể
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
40


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Gì cơ...?Soo-gyeom tưởng mình nghe nhầm.

Vừa rồi thằng em kia vừa nói cái gì thế.

Chơi săm á?

Ba người chơi cùng á?

Chơi gì cơ?

Rõ ràng không phải đang nói đến game rồi..."

Á á á á, điên rồi hả á á á!"

Cậu hét toáng lên đầy kinh hãi, tát thẳng vào tay Han-sol đến mức vang cả tiếng chát.

Han-sol bị đánh, mặt mũi ấm ức vừa xoa tay vừa méo xệch."

Ơ, sao lại đánh em?"

"Không đánh mới lạ!

Nhóc con như em mà đầu óc suy nghĩ kiểu gì đồi bại vậy hả?!"

"Là ai nói ám muội khiến người ta nghĩ bậy trước hả!"

"Cái đầu em có sẵn tà tâm đấy chứ, anh nói hoàn toàn bình thường nhé!"

"Bình thường kiểu gì mà lại thành ra như thế?!"

Bình thường thì Han-sol sẽ nhịn ngay và gật gù đồng tình với lời đàn anh, nhưng lần này rõ ràng thấy oan quá nên hắn chẳng chịu thua.

Nhờ vậy mà giọng cả hai người mỗi lúc một to hơn."

Gì đấy?

Có chuyện gì vậy?"

"Hyung ơi, có chuyện gì à?"

Cả Yi-gyeom và Yoo-chan cũng hốt hoảng chạy tới, chắc hẳn là vì nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ.Soo-gyeom thấy thời cơ tới liền nhanh chóng nép sát bên Yi-gyeom, bắt đầu kể tội như kiểu đang mách lẻo."

Này, Yi-gyeom!

Nghe tui nói đã!

Ông biết Han-sol vừa nói gì với tui không?!"

"Nói gì?"

"Ẻm bảo chơi săm đấy!"

"Hả?"

"Ông thấy cái chuyện đó có nghe lọt tai không?!

Hai người còn chưa đủ à, lại còn gì mà chơi săm nữa chứ!"

Cậu như muốn khóc lóc kêu trời kêu đất, nhưng xem chừng Yi-gyeom chẳng nghe nổi phần sau của cậu nữa.

Hắn đang đứng đờ ra, cứ nhìn qua nhìn lại giữa Han-sol và Soo-gyeom với ánh mắt vô hồn."

Han-sol hyung...

Cái chuyện này là sao ạ?"

Yoo-chan thì trái ngược hẳn, giọng nói trầm hẳn xuống, lạnh lẽo hiếm thấy.Trước những lời tiếp theo, Han-sol đấm thùm thụp vào ngực mình tỏ vẻ uất ức tột độ."

Không phải anh rủ trước!

Là ảnh rủ trước mà!"

"Hở...?"

"Song Soo-gyeom, ông lại nói cái gì nữa thế hả?"

"Tui có nói gì đâu!

Chỉ bảo thằng nhóc nhanh lên mà nhập hội thôi mà!"

Han-sol đến độ oan hết mức, trông như sắp nhảy dựng lên vì tức, khiến cả Yoo-chan lẫn Yi-gyeom hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn.Hai người họ rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy, và ai mới là người nói đúng?"

Anh cởi sạch đồ ra còn gì!"

"Này!

Ai mà cởi sạch chứ!

Anh mới cởi có nửa người thôi mà!"

"Thì cái đó hay ho gì hơn hả!

Cởi có nửa người cũng là cởi sạch một nửa rồi còn gì!"

"Ờ đúng, nửa người!

Có cởi hết đâu!"

"Giờ cái đó mới là chuyện quan trọng hả?!"

Cả Han-sol lẫn Soo-gyeom đều không chịu nhún nhường, tranh cãi kịch liệt như chiến tuyến không khoan nhượng.

Và càng nghe, hai người đứng ngoài cuộc là Yi-gyeom với Yoo-chan lại càng lún sâu vào mê cung không lối thoát.Nhìn đại khái tình hình thì có vẻ Han-sol nói đúng.

Dù là cởi nửa người hay toàn thân, chuyện cậu trần trụi trong phòng là sự thật.

Lại còn bảo người ta nhanh lên mà vào nữa, đúng là câu từ dễ gây hiểu lầm thật.Nhưng vấn đề là, Soo-gyeom đang cực kỳ oan ức.Nếu cậu thật sự nói câu đó với ý đồ như mọi người đang nghĩ, thì đã chẳng phản ứng điên cuồng thế kia.Tổng hợp tất cả lại, có vẻ như giữa hai người đã xảy ra một hiểu lầm nghiêm trọng.Còn việc hiểu lầm kiểu gì thì... không thể tưởng tượng nổi, mà thật ra cũng chẳng ai muốn tưởng tượng."

Nói tóm lại thì, theo như những gì hai người đang cãi nhau, nghĩa là Soo-gyeom, ông trong tình trạng bán khỏa thân đã bảo Han-sol 'nhanh vào nhập hội' đúng không...?"

"Thì đúng là như vậy, nhưng không phải theo cái nghĩa đó mà!"

"Vậy rốt cuộc là đang làm cái gì?"

Yi-gyeom gọn gàng tổng kết lại, khiến Soo-gyeom tức đến nỗi tự đấm vào ngực mình thùm thụp.

Hành động đó làm Yi-gyeom nhíu mày hỏi tiếp."

Tae-won hyung lúc đó đang bế Soo-gyeom hyung y như này!"

"...Cái gì cơ?"

Han-sol tranh thủ chen lời giải thích.

Yi-gyeom cau mày càng sâu.Soo-gyeom trong tình trạng bán khỏa thân được Tae-won bế lên, rồi bảo Han-sol nhanh chóng nhập cuộc.Tổng hợp toàn bộ câu chuyện, thành ra là như vậy."...Song Soo-gyeom.

Nghĩa là ông đang được Tae-won hyung bế trong bộ dạng nửa người trần truồng, rồi quay sang bảo Han-sol mau vào nhập hội?"

"Không, thì... cũng đúng là như thế...

Á á á!

Tae-won hyung đâu rồi?!

Oan quá đi mất!

Mau gọi Tae-won hyung tới đây cho tui!"

Soo-gyeom bị dồn đến chân tường, vò đầu rối tung rối mù mà gào lên.Người duy nhất có thể giải thích tình hình thì vắng mặt, trong khi mọi ánh mắt nghi ngờ đang đổ dồn về phía cậu, thật sự khiến cậu uất ức đến phát điên."

Anh thật sự bị oan mà, Yoo-chan.

Em biết anh oan thế nào đúng không?"

"...Không biết ạ.

Không hề."

"Sao lại không biết?!

Sao vậy chứ?!"

Trước lời của Yoo-chan, Soo-gyeom kêu lên đầy oan ức.

Cậu đập tay lên ngực, gào ầm lên."

Tae-won hyung!

Tae-won hyung đâu rồi hả?!"

"Dù có nghĩ tích cực đến mấy thì lần này ông cũng sai thật đấy, Song Soo-gyeom."

"Không, chẳng lẽ tui điên rồi sao mà kêu cả ba đứa túm tụm vô làm chuyện đó, lại với một đứa nhỏ tuổi như Sol hả?!"

Soo-gyeom nhảy dựng lên vì ấm ức, nhưng lại không nhận ra mình đang chệch hướng trọng tâm.Vấn đề vốn không nằm ở chuyện tuổi tác, nhưng vì cảm giác oan ức quá lớn nên cậu chẳng nghĩ được gì khác.Tiếc là người hiểu sai vấn đề không chỉ có mình Soo-gyeom."

Nhỏ tuổi thì có sao đâu ạ?"

Câu nói của Yoo-chan khiến không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.

Cả ba người đều quay lại nhìn Yoo-chan vì câu nói ngoài dự đoán, nhưng hắn thì lại nghiêm túc đến lạ.Một lúc sau, Han-sol dường như cũng chìm vào suy nghĩ, rồi gật gù đồng tình."

Ừ nhỉ, nhỏ tuổi thì sao chứ?

Có phải chưa đủ tuổi đâu."

"Cái... cái đó thì đúng, nhưng ý anh không phải thế...

Anh không có ý nói đó là vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ là... lương tâm anh nó... nó cứ thấy kỳ kỳ thôi.

Đây hoàn toàn là vấn đề lương tâm cá nhân, thật sự đấy..."

Soo-gyeom bắt đầu lắp bắp biện minh.

Cậu chẳng hiểu sao mình lại phải giải thích chuyện này, nhưng bị tới hai người dồn ép thì cũng chẳng còn cách nào.

Từ lúc nào không hay, cậu đã quên luôn cảnh mình vừa nhảy dựng lên khi nãy, giờ chỉ biết nhìn sắc mặt hai người mà hành xử nhún nhường."

Thì ai mà chẳng có giới hạn lương tâm của riêng mình chứ...?

Mỗi người đều có một ranh giới đạo đức nào đó mà.

Với anh thì, cái ranh giới đó là tuổi tác..."

"Chênh có một tuổi thôi mà."

"Đúng đó ạ, chỉ có hai tuổi thôi."

Dù cậu đã cố gắng đưa ra lý lẽ nghe cũng khá hợp lý, nhưng cả hai người vẫn chẳng hề lung lay.

Không còn gì để phản bác, Soo-gyeom đành len lén trốn sang phía Yi-gyeom cùng tuổi với mình."

Này, ông nói gì đi chứ."

"Sao lại lôi tôi vào?"

"Tui bị lép vế vì tuổi tác đây này, hai chọi một đấy.

Ông bằng tuổi tui còn gì, giúp tui với."

"Không thích."

"Không thích thì cút đi!

Ông còn ở đây làm gì?!"

Bị từ chối thẳng thừng, Soo-gyeom tức tối hét lên.Nghĩ kỹ thì, chủ căn phòng này là ba người: Taewon, Han-sol và Soo-gyeom.

Yi-gyeom với Yoo-chan vốn chẳng có quyền ra vào tùy tiện."

Ai không phải chủ phòng thì ra hết đi!"

Dù biết rõ mình đang cư xử vừa trẻ con vừa nhỏ mọn, nhưng với Soo-gyeom lúc này, đây là cách tốt nhất.

Nếu đuổi được Yi-gyeom và Yoo-chan đi, cậu chỉ còn phải đối mặt với một mình Han-sol là cùng.Hạ quyết tâm, Soo-gyeom liền đẩy vai hai người kia, dồn họ về phía cửa."

Ra ngoài, ra ngoài!

Hai người đi mau!"

Thật ra cậu cũng muốn đuổi cả Han-sol đi, nhưng lại chẳng có lý do chính đáng để làm vậy.

Đành phải tạm hài lòng với việc đuổi được hai người kia.Yi-gyeom và Yoo-chan, ai nấy đều cao to lực lưỡng hơn Soo-gyeom, nếu họ cố chấp ở lại thì chắc cậu chẳng làm gì được.

May mà cả hai đều ngoan ngoãn để cậu đẩy ra khỏi phòng.

Nhờ vậy, Soo-gyeom dễ dàng đuổi được họ và thở phào nhẹ nhõm."

Trời ơi, biết vậy tui làm sớm cho rồi.

Giờ thấy thoải mái hẳn."

"Hyung à, em vẫn còn đây mà."

"Biết chứ, anh cũng muốn đuổi em đi lắm nhưng chẳng có cớ gì cả.

Và anh phải nói lại lần nữa, khi nãy anh không hề có ý gì đâu nhé.

Ý anh chỉ là cả hai cùng phối hợp để đối phó với Tae-won hyung thôi."

"Ngay từ đầu nói thế thì có phải đỡ không?

Sao cứ phải vòng vo, bỏ luôn trọng tâm?"

"Vì lúc đó tình hình khẩn cấp quá mà!

À không, thôi bỏ đi, đừng nổi giận nữa.

Nhức đầu thiệt đấy."

Soo-gyeom lại định lớn tiếng, nhưng rồi kịp dằn xuống, ép mình bình tĩnh trở lại.Giờ thì chút sức lực còn lại cũng bị rút cạn.

Cậu ngã phịch xuống giường, nằm dài ra như mất hồn.Han-sol thấy vậy thì phì cười như không tin nổi, rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cậu.Một hành động dịu dàng đến mức khó tin nổi rằng người này vừa nãy còn là kẻ mắng cậu tơi tả.

Soo-gyeom liếc hắn một cái đầy khó chịu, nhưng rồi cũng không nhịn được mà bật cười theo.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
41


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Vào ngày thu âm , U-PITE đã đến tiệm làm tóc từ sáng sớm.Vì đây chỉ là một đĩa đơn kỹ thuật số nên ban đầu nhóm không có kế hoạch quay MV.

Tuy nhiên, do Soo-gyeom năn nỉ hết lần này đến lần khác, mong muốn ghi lại quá trình thu âm để làm MV đơn giản, giám đốc Seon-wook rốt cuộc cũng đồng ý.Vậy nên, thay vì sẽ thu âm trong bộ dạng lôi thôi như mọi khi, hôm nay cả nhóm quyết định trang điểm và làm tóc thật tự nhiên trước khi vào phòng thu.Vì có đến năm người nên thời gian makeup cũng kéo dài khá lâu.

Soo-gyeom ngồi gà gật suốt lúc trang điểm."

Ơ kìa, tối qua tiên nhỏ của chúng ta đã làm gì mà trông phờ phạc thế này?"

"Chị đừng nói mấy câu kỳ cục như thế chứ... ngại chết đi được..."

Dù lời của Song-ha lướt qua tai, Soo-gyeom vẫn không tài nào mở mắt nổi.

Cậu chỉ lầm bầm đáp lại bằng miệng."

Cằn nhằn cũng đáng yêu ghê, Soo-gyeom nhà mình ưi."

Tất nhiên, với mấy lời than thở nho nhỏ ấy thì chẳng thể khiến Song-ha dừng lại.

Chị là kiểu người rất giỏi nói mấy câu 'bốc thơm', và thường xuyên dành cả rổ lời khen cho các thành viên U-PITE, nhưng người chị cưng nhất vẫn là Soo-gyeom.

Chị luôn bảo cậu là người dễ thương nhất nhóm.Lúc ấy, phần trang điểm của Soo-gyeom cũng vừa hoàn tất.

Không phải kiểu makeup sân khấu rực rỡ, mà là lớp trang điểm nhẹ như không, cực kỳ tự nhiên.Ngay sau đó, phần làm tóc được bắt đầu.

Người phụ trách là Soo-jin, người đã đồng hành với nhóm từ những ngày đầu ra mắt."

Chà, chân tóc mọc ra khá nhiều rồi này.

Này gốc tóc của Soo-gyeom, nếu đã tẩy và nhuộm đến mức đó rồi thì sao không tự mọc ra màu hồng luôn đi cho đỡ khổ."

Soo-jin vừa tặc lưỡi vừa lẩm bẩm, và Soo-gyeom cũng thầm đồng cảm.

Việc tẩy và nhuộm tóc liên tục đã bắt đầu khiến cậu thấy mệt mỏi."

Hôm nay tụi mình theo concept tự nhiên, nên tóc cũng sẽ tạo kiểu nhẹ nhàng, kiểu làm như không làm.

Nhưng không có nghĩa là không làm gì hết đâu, nên đừng có tính ngủ gật trên xe đó nha em."

"Dạ..."

Biết Soo-gyeom cứ lên xe là gối đầu lên đùi Tae-won mà ngủ, Soo-jin lên tiếng cảnh báo bằng giọng khá nghiêm khắc.

Soo-gyeom không còn gì để bào chữa, đành ngoan ngoãn đáp lời.

Ai bảo cậu quá hiểu tính nóng nảy của Soo-jin cơ chứ."

Soo-gyeom để tóc đen cũng đẹp lắm luôn ấy.

Chỉ tiếc là fan không có cơ hội thấy em ấy lúc tóc đen thôi.

Tớ vẫn thích Soo-gyeom tóc hồng, nhưng nếu hoạt động với tóc đen thì tuyệt cú mèo luôn.

Trên đời này chưa từng thấy ai thanh tú như vậy đâu."

"Công nhận luôn.

Tớ cũng thấy thế.

Soo-gyeom để tóc đen là nhan sắc đỉnh của chóp.

Thật sự rất xinh."

"Đấy đấy, đúng là chị đây có mắt nhìn mà.

Lần đầu tiên thấy Soo-gyeom, tớ cứ tưởng đây là nhóm nhạc hỗn hợp nam nữ ấy."

"Tớ thì nghĩ là 'Ủa, tiên gì mà đi làm idol thế này?'""Còn tớ lại tưởng là tiên nữ cơ."

Song-ha vừa chen vào câu lẩm bẩm của Soo-jin, và thế là cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng biến thành trận 'bốc thơm' điên đảo.Dù tai Soo-gyeom đã đỏ ửng vì ngượng, hai người kia vẫn chưa chịu dừng lại."

Xong rồi đấy."

Cuối cùng thì việc làm tóc cũng hoàn tất.

Soo-gyeom chân thành cảm thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát khỏi màn tấn công bằng lời khen sến súa đến nghẹt thở kia.Bộ đồ hôm nay là quần jeans, hoodie màu kem, khăn choàng màu đỏ burgundy, khoác ngoài là chiếc áo dạ dáng rộng màu beige kiểu toggle coat.

Tay áo hoodie hơi dài nên phủ qua mu bàn tay một chút.Soo-gyeom cũng thấy outfit hôm nay khá dễ thương, bản thân cũng ưng ý.Nghĩ lại thì từ kiếp trước, U-PITE chưa từng vướng phải tranh cãi nào về trang phục.

Đó là nhờ vào gu thẩm mỹ tinh tế của stylist Song-ha.Soo-gyeom hài lòng mỉm cười, rồi quay sang nhìn Yi-gyeom, người đã chuẩn bị xong và đang đứng bên cạnh.Hắn mặc cả cây đen: quần đen, áo len cổ lọ đen, khoác thêm áo lông kiểu shearling jacket cũng màu đen.

May là lớp lót trong áo màu trắng nên không bị tối quá."

Sao nhìn dữ vậy?"

"Thì mắt tui mà.

Tui muốn nhìn thì không được à?"

Vì chuyện hôm qua vẫn chưa nguôi, Soo-gyeom trả lời bằng giọng khá chua.

Yi-gyeom nghe vậy chỉ nhún vai lẩm bẩm, "Thích thì cứ nhìn."

Trong lúc hai người vẫn còn đốp chát qua lại, Tae-won xuất hiện.

Hắn mặc áo sweatshirt xám, quần jeans hơi tối màu và khoác thêm áo phao màu xanh rêu kiểu quân đội."

Mắt Soo-gyeom rực lửa ghê ta."

"Dĩ nhiên rồi, trong lòng em chất đầy oán khí với anh mà."

Nghe cậu nói thế, Tae-won không nhịn được mà phì cười.

Sau đó hắn nheo mắt nhìn cậu, ra vẻ trêu chọc."

Trời ơi, Soo-gyeom nhà mình lại có chuyện gì không vừa lòng nữa đây?"

"Anh có biết hôm qua em phải chịu bao nhiêu khổ sở vì anh không hả?!"

"Hả?

Gì cơ?"

Trước lời trách móc của Soo-gyeom, Tae-won nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.Cũng phải thôi.

Hắn rời phòng từ hôm qua và đi thẳng đến phòng tập nhảy.

Đến khi tập xong quay về thì đã là lúc rạng sáng, mà khi đó Soo-gyeom đã ngủ từ lâu rồi.

Nên chuyện gì xảy ra sau khi hắn rời đi, hắn hoàn toàn không hay biết."

Đừng hỏi, hôm qua đúng là một kiếp đời buồn thảm luôn đấy."

"Cái gì?

Mấy người bắt nạt Soo-gyeom hả?"

"Không bắt nạt mới lạ đó chứ."

Ngay khi Tae-won tra hỏi Yi-gyeom dựa vào lời nói của Soo-gyeom, hắn đáp lại một cách thản nhiên.Tuy Tae-won không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Yi-gyeom vốn là người không hay nói nhảm mà còn thốt ra như vậy, thì có vẻ Soo-gyeom cũng có phần sai trước thật."

Nhưng dù vậy cũng đừng bắt nạt Soo-gyeom nữa."

Dù tình hình cho thấy có vẻ Soo-gyeom đáng bị mắng thật, Tae-won vẫn đứng về phía cậu.Lời bênh vực đó khiến ánh mắt sắc sảo của Soo-gyeom dịu lại đôi chút.Trong lúc ba người trò chuyện, Han-sol và Yoo-chan cũng đã chuẩn bị xong và bước ra.Han-sol mặc một chiếc áo len trắng với họa tiết hình học, phối cùng quần jean màu nhạt, bên ngoài khoác áo phao ngắn màu xám.

Trên đầu là chiếc mũ len hồng, tạo điểm nhấn hoàn hảo.Bên cạnh, Yoo-chan diện một chiếc áo len oversized màu ghi nhạt, quần vải đen và khoác thêm áo choàng màu kem.

Chiếc áo len hơi thô khiến xương quai xanh của hắn lộ ra một cách nhẹ nhàng, hút mắt người nhìn."

Chà, hôm nay mấy đứa nhà mình mặc đẹp thật đấy."

Stylist Song-ha nở nụ cười hài lòng khi nhìn quanh các thành viên của U-PITE.

Sau đó, chị bước tới trước mặt Han-sol, dặn đi dặn lại rằng bằng mọi giá đừng tháo mũ len ra, vì đó chính là điểm nhấn của hôm nay.Ngay sau đó, U-PITE tiến thẳng đến phòng thu.

Vì cảnh bước vào phòng thu cũng sẽ được ghi hình nên bên trong đã được lắp đặt sẵn camera.Soo-gyeom cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch.Tính đến hiện tại, dù có chút khác biệt ở các chi tiết nhỏ, nhưng nhìn chung mọi thứ đều giống như kiếp trước.

Nên với cậu, đây vốn dĩ là những trải nghiệm đã từng trải qua rồi.Chỉ là, lần này thì khác.

Việc đưa thành bài hát kỹ thuật số, hay quay MV cho ca khúc đó, đều là quyết định xuất phát từ ý chí của chính cậu.Một bước chân hướng đến khoảng thời gian chưa từng trải qua, lúc nào cũng khiến người ta hồi hộp.

Soo-gyeom đặt tay phải lên ngực, nhẹ nhàng vuốt để xoa dịu nhịp tim đang rộn ràng.Đúng lúc đó, Yoo-chan ở bên cạnh nắm lấy tay trái của cậu."

Hử?"

"Em nắm tay anh nhé."

"Cảm ơn em."

Soo-gyeom mỉm cười rạng rỡ trước cử chỉ quan tâm của Yoo-chan.

Nhờ nắm tay hắn, quả thật nhịp tim đang đập nhanh của cậu cũng dần ổn định lại."

Rồi, tất cả chuẩn bị nào.

Chúng ta sẽ quay từ cảnh bước vào trước nhé."

"Vâng ạ!"

Đạo diễn MV vỗ tay hai lần thật lớn để thu hút sự chú ý.

Các thành viên gật đầu đáp lại.Ngay sau đó, đèn đỏ trên máy quay bật sáng, buổi quay chính thức bắt đầu.Việc thu âm sẽ được tiến hành lần lượt từng người vào phòng thu để ghi âm phần của mình, sau đó đến phần nhóm thì các thành viên sẽ cùng nhau thu âm.Tuy cũng có cách là thu âm riêng từng người rồi ghép bằng kỹ thuật số, nhưng vì đang quay MV nên ghi hình cảnh cả nhóm thu âm cùng sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn.Người đầu tiên bắt đầu thu âm là Han-sol.Trong lúc Han-sol đang thu âm, một camera khác vẫn đang ghi lại hình ảnh của các thành viên đang chờ bên ngoài.

Soo-gyeom băn khoăn không biết phải làm gì để tạo thính cho fan thì đôi mắt cậu bỗng sáng lên như nghĩ ra điều gì đó.Cậu cầm lấy chiếc khăn choàng vừa cởi ra lúc nãy, rồi quàng lên cổ Yoo-chan.

Yoo-chan tròn mắt ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó khẽ mân mê chiếc khăn rồi cười tươi tắn."

Cảm ơn anh ạ."

Dù bên trong phòng thu không hề lạnh, nhưng có vẻ Yoo-chan rất ưng ý với chiếc khăn Soo-gyeom quàng cho, nên không có ý định tháo ra.Thấy cảnh đó, Soo-gyeom cũng bất giác bật cười, tâm trạng trở nên phơi phới.Phần thu âm cá nhân diễn ra khá suôn sẻ.

Việc quay MV cũng tiến hành đồng thời, nhịp nhàng theo tiến độ thu âm.Trong lúc chờ đợi, Soo-gyeom không ngừng rắc đủ loại thính cho fan đớp, nào là chọc cù lét hông các thành viên, rồi bất ngờ cười phá lên và choàng tay qua vai họ.Nhờ bầu không khí vui vẻ mà Soo-gyeom tạo ra, việc quay MV cũng được thực hiện rất trơn tru.Cảnh quay cuối cùng còn lại là phần thu âm nhóm.

Các thành viên lần lượt bước vào phòng thu đã được chuẩn bị thêm micro để thu âm cùng nhau.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
42


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Trong suốt buổi thu âm, Soo-gyeom cố gắng hết sức để giao tiếp bằng ánh mắt với các thành viên trong nhóm.Cậu lần lượt nhìn Tae-won, rồi đến Han-sol, sau đó là Yoo-chan.

Cậu không bỏ qua việc nhìn từng người một, như thể muốn khắc ghi khuôn mặt của từng thành viên vào trong mắt mình.Trong số đó, người mà cậu chạm mắt nhiều nhất vẫn là Yi-gyeom.Về phần hát, Yi-gyeom là giọng ca chính, còn Soo-gyeom là giọng ca chủ lực.

Cả hai thường phải phối hợp bè và nâng đỡ nhau trong nhiều đoạn, nên việc trao đổi ánh nhìn là điều tất yếu.

Quan trọng hơn cả, họ là cặp đôi chính thức mà fan yêu thích, nên Soo-gyeom luôn cố gắng giữ đúng vai trò trong cặp đôi này.Có lẽ vì giai điệu và ca từ mang hơi hướng lãng mạn, nên mỗi lần cậu giao ánh mắt với ai đó, không khí xung quanh lại trở nên ngọt ngào hơn.Miệng thì hát, mắt thì dò xét từng người, đầu óc thì căng ra suy tính xem làm sao để thả được thính chất lượng, Soo-gyeom quả thực vất vả hết sức.Sau một hồi đắn đo, cậu khẽ kéo gấu áo của Yi-gyeom đang đứng bên cạnh.

Yi-gyeom liếc nhìn tay cậu một cái rồi hạ tay xuống nắm lấy.

Đó là một độ cao lưng chừng, đủ để không quá lộ liễu, nhưng lại khiến người ta phải chú ý nếu máy quay tình cờ lia tới.Soo-gyeom không chủ động nâng tay lên hay thay đổi vị trí, chỉ để nguyên như thế.Không ai biết cảnh đó có được đưa vào MV hay không, nhưng lỡ như có thì, cậu cho rằng cái kiểu nắm như không nắm thế kia chắc chắn sẽ khiến fan phát cuồng hơn là một cú nắm tay rõ ràng."

Vất vả rồi!"

Buổi ghi hình dài hơi kết thúc, Soo-gyeom hoàn toàn kiệt sức.

Như thể hồn vía bay mất một nửa, cậu ngả phịch xuống ghế sofa ngoài phòng thu.

Đùi của Tae-won, dĩ nhiên, là chiếc gối đầu lý tưởng."

Ư ư ư...

Mệt muốn chết."

"Anh cũng thế.

Mệt quá trời."

Tae-won hưởng ứng lời than thở của cậu.Soo-gyeom đờ đẫn nhìn trần nhà, thì bất ngờ có một chiếc camera dí sát vào mặt.

Cứ tưởng quay xong rồi, cậu hơi hoảng một chút, nhưng vẫn nhanh chóng nở nụ cười và tạo dáng chữ V bằng tay.Sau khi thể hiện trọn vẹn phong thái chuyên nghiệp của một idol, buổi quay mới thật sự kết thúc.

Đèn máy quay tắt, các staff lần lượt rời khỏi phòng thu.Soo-gyeom vẫn thả người trên đùi Tae-won, rũ rượi như không còn chút sức lực.

Cậu cứ trở mình qua lại, rồi bất giác nhận ra điều gì đó, liền quay sang nhìn Tae-won."

Sao nhìn anh kiểu đấy?

Anh cứ thấy có điềm xấu mỗi lần em nhìn như thế."

"Làm gì có.

Em đã làm gì đâu mà điềm với chả xấu."

"Em từng làm không ít trò rồi đấy..."

Soo-gyeom trừng mắt nhìn Tae-won khi bị nói vậy, nhưng hắn chẳng có vẻ gì là muốn rút lại lời.Cậu chỉ cảm thấy tên này thật đáng ghét, liền trừng mắt mạnh hơn.

Song rất nhanh, cậu nhận ra mình mới là người đang tò mò, nên đành hạ ánh mắt xuống."

Nè, hyung à...

Trả lời tùy tâm anh nha, nhưng em hơi bị tò mò ấy."

"Ừm, thấy chưa, bắt đầu thấy điềm xấu rồi đấy."

Tae-won nói vậy, nhưng vẫn không ngăn cậu hỏi tiếp.

Soo-gyeom đảo mắt nhìn quanh, thấy ngoài mấy thành viên ra thì không có ai khác, mới nhỏ giọng mở lời:"Anh không thấy... cái đó... cấn ở đùi à?"

"Hả?

Cái gì cơ?"

"Ý em là... anh bự lắm mà.

Em từng thấy rồi còn gì.

Lúc em nằm lên đùi Han-sol thì rõ ràng thấy nó cấn.

Nhưng nằm lên đùi anh hoài mà chưa bao giờ thấy gì hết."

"...Anh mày đã quá mệt."

Tae-won nghe hết câu mà không ngắt lời, rồi khẽ xoa mắt như thật sự mệt mỏi.

Đôi mắt không mí của hắn thoáng chốc hiện rõ đường mí sâu.Soo-gyeom mặc kệ điều đó, ánh mắt vẫn ánh lên vẻ tò mò không giấu được.

Cậu nhìn hắn đầy trông đợi, như thể đợi một câu trả lời có thể giải đáp nỗi băn khoăn ngàn đời.Tae-won đáp lại bằng một nụ cười thiếu sinh khí, chỉ cong khóe môi trong khi ánh mắt vẫn đơ như tượng."

Anh nhét vào trong rồi, được chưa."

"Ồ...?

Cái đó... làm được thật á?"

"Ừ, làm được."

"Thật không đấy?

Không phải đang đùa em hở?"

"Thật.

Không đùa đâu."

"Không giống thật chút nào.

Cảm giác như anh đang troll em ấy."

Trước sự nghi ngờ dai dẳng của Soo-gyeom, Tae-won thở dài một hơi rồi lắc đầu.

Giọng hắn đậm mùi buông xuôi."

Nếu không tin thì nhìn thử đi...

Về ký túc xá anh cho xem.

Trình diễn trực tiếp từ bước đầu tiên cho mà coi."

"...Em... em đâu có tò mò tới mức đó đâu.

Anh bị gì vậy."

"Sao?

Không tin thì anh cho tận mắt thấy mà."

"Thôi, khỏi cần.

Em xin kiếu."

Dù đã từng thấy cái đó của hắn lúc tắm chung, nhưng đó là chuyện bất khả kháng.

Còn việc nhìn rõ từng bước cụ thể bên trong thì cậu thật sự không có nhu cầu.Soo-gyeom cười gượng rồi định ngồi dậy, nhưng Tae-won lại đè vai cậu xuống, bắt nằm xuống lại.

Bị ép nằm, cậu chỉ còn biết đảo mắt lia lịa quan sát tình hình."

Song Soo-gyeom."

"Dạ?"

"Em từng nghe qua chiếc hộp Pandora* chưa?"

"Rồi ạ."

"Thì bớt tò mò lại.

Không khéo là toang thiệt đấy."

"...Dạ."

Giống như Pandora vì tò mò mà mở hộp dẫn đến tai họa, Tae-won bảo cậu mà tiếp tục tò mò thì cũng sẽ gặp chuyện to.Dù vẫn không hiểu có chuyện gì mà phải toang đến thế, nhưng vì đã nghe ví dụ đó, Soo-gyeom đành tự nhắc mình nên cẩn thận."

Còn một chuyện nữa."

"Còn gì nữa?"

"Đừng có đi cảm nhận của mấy đứa khác nữa."

"Ể...?"

Câu nói ngoài dự đoán khiến Soo-gyeom tròn xoe mắt, rồi ngay lập tức đỏ bừng mặt.

Cảm giác nóng ran bốc lên khắp khuôn mặt."

Không phải em cố ý mà!"

"Cố ý hay không thì cũng thế thôi."

Không biết làm sao mà từ chuyện cất cái kia lại thành ra thế này.

Soo-gyeom chỉ biết cười khổ, rồi cố gắng phủi phủi ngồi dậy như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.~

Hôm nay, nhóm quyết định mở livestream sau một thời gian dài vắng bóng.

Nhân tiện quay MV nên đã được làm tóc và trang điểm chỉn chu, cũng là cơ hội tốt để hé lộ một chút về bài hát mới, đồng thời chiều lòng fan một chút.Các thành viên tụm lại trước máy quay, chờ buổi phát sóng bắt đầu.

Soo-gyeom ngồi sát bên Yoo-chan vừa rồi đã tung hint chiếc khăn choàng trong MV.Cuối cùng, livestream cũng lên sóng."

What's this planet?"

"Xin chào, tụi mình là U-PITE ạ!"

Theo tiếng hô mở đầu của Tae-won, cả nhóm đồng thanh đáp lại, cùng nhìn vào ống kính nở nụ cười rạng rỡ.

Ngay khi chương trình vừa bắt đầu, khung chat liền bùng nổ với tốc độ kinh hoàng.▪︎ ▪︎ ▪︎ [Chào các oppa!][Kyaaaa mấy đứa ơi xin chào~~~][Gì vậy trời hôm nay sao ai cũng xinh vậy...][Hi U-PITE ;D][你好♥][Đợi livestream lâu đến suýt hóa đá ㅠㅠㅠㅠ lâu quá rồi mới gặp!]▪︎ ▪︎ ▪︎ Trong lúc đọc bình luận, Soo-gyeom khẽ tựa cằm lên vai Yoo-chan.

Hắn giật mình nhẹ, nhưng rồi cũng dịu dàng xoa đầu cậu.▪︎ ▪︎ ▪︎ [Hộc][Yoo-chan dịu dàng quá trời...][Soo-gyeom làm maknae luôn đi, cho danh hiệu em út danh dự liền][ㅇ>-< Mình đi trước đây...][Tụi nhóc sao mà đẹp dữ vậy......ㅠ0ㅠ]▪︎ ▪︎ ▪︎ Thấy phản ứng của fan, Soo-gyeom giả vờ ngượng ngùng đỏ mặt.

Dù là hành động được tính toán kỹ lưỡng, nhưng fan đâu có biết—họ chỉ thấy cậu càng đáng yêu gấp bội mà thôi.▪︎ ▪︎ ▪︎ [Soo-gyeom ơi sao tự nhiên ngại ngùng thếㅠㅠㅠ?][Xinh gì mà xinh dữ vậy trời...

đúng là cherry hình người Song Soo-gyeom] [Woa đừng để bị ăn thịt thiệt á, coi chừng đó...][Oppa cười đẹp quá trời luôn] [ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ]▪︎ ▪︎ ▪︎ "Tụi mình đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp mọi người hôm nay rồi.

Chắc sắp tới sẽ có tin vui có thể chia sẻ với các bạn đấy."

Tae-won nhẹ nhàng mỉm cười, lấp lửng thả hint.

Và đúng như dự đoán, khung chat lại tiếp tục nổ tung.Thấy tốc độ bình luận tăng vùn vụt, Soo-gyeom nở nụ cười hài lòng.

Không rõ có phải do cảm giác hay không, nhưng dường như so với trước đây, phản hồi từ khán giả đã nhanh hơn thấy rõ.Nói cách khác, số người đang xem livestream lần này đông hơn hẳn.

Có vẻ như những lần tham gia chương trình giải trí kinh dị và show tạp kỹ trước đó đã mang lại hiệu quả rõ rệt.Thực tế, số lượng fan đang theo dõi cũng tăng đáng kể so với lần trước.

Khi thấy điều đó, lòng Soo-gyeom chợt dâng lên niềm xúc động khó tả.Sau khi quay về quá khứ, cậu đã cố gắng không ngừng để thay đổi cuộc sống của chính mình.

Cũng chính vì vậy mà nỗi hối hận vì từng vướng vào bệnh alpha meo ở kiếp trước lại càng thêm sâu sắc.Chỉ cần nghĩ tới kiếp trước thôi, trong lòng cậu đã ngổn ngang trăm mối, khóe mắt cũng bắt đầu nóng lên.Cậu biết nếu khóc lúc này sẽ làm hỏng bầu không khí, nên cố gắng kìm lại, nhưng cảm xúc nghẹn ngào cứ thế dâng trào, chẳng cách nào ngăn nổi."

Thật sự... cảm ơn các bạn Orbit rất nhiều...

Tụi mình... sẽ cố gắng thật tốt... nên đừng rời đi nhé...

được không...?"

Soo-gyeom nhìn chằm chằm vào camera, đôi mắt ngấn nước ngân nga lời nói như van nài.

Cái cách cậu như sắp bật khóc ngay lập tức khiến khung chat lập tức náo loạn.▪︎ ▪︎ ▪︎ [Soo-gyeom àㅠㅠㅠㅠㅠㅠ sao khóc vậyㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ][Soo-gyeom khóc nên mình cũng khóc theoㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜ][Con tui đừng khóc mà...][Ai đó!!!

Ai dám làm con tui khóc vậy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!][Trời ơi eim vừa vào thì chuyện gì xảy ra thế?????????

Bé Hường Soo-gyeom sao lại khóc???]▪︎ ▪︎ ▪︎ Đọc những dòng bình luận ấy xong, Soo-gyeom cuối cùng cũng không kiềm được nữa, giọt nước mắt lăn dài trên má.Yoo-chan vội ôm lấy cậu, vỗ lưng dỗ dành."

Hyung sao vậy ạ.

Đừng khóc mà... không sao đâu, không sao đâu.

Nín đi nhé?

Nha?"
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
43


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...[Chuyện gì thế này trời ơi Yoo-chan ngọt ngào quá...][Yoo-chan đang dỗ Soo-gyeom đấy à???????][ㅠㅠㅠㅠ Hai đứa đẹp nhất nhóm mà ôm nhau thế này nhìn mát lòng ghê ㅠㅠㅠㅠ][Han-sol đẹp trai quớ][Soo-gyeom khóc làm tim tôi vỡ vụn mất rồi...]▪︎ ▪︎ ▪︎ Nước mắt của cậu đã ngưng nhanh chóng.

Nhưng sự xấu hổ thì kéo dài hơn nhiều.

Soo-gyeom vội đưa tay lau giọt nước mắt còn vương nơi khóe mi."

Ha, haha... mình ổn mà.

Không hiểu sao lại như thế nữa."

Cậu lúng túng lẩm bẩm khi nhìn về phía ống kính.

Trong lúc đó, khung bình luận vẫn đang bốc cháy dữ dội.▪︎ ▪︎ ▪︎ [Soo-gyeom à ㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ có chuyện gì thế ㅠㅠㅠㅠㅠㅠ][English plz. :(][Soo-gyeom thấy mệt à? ㅠㅠㅠㅠㅠ Có gì khó khăn không vậy?][Mình không muốn thấy Soo-gyeom khóc đâu ;-(][Bé con của tôi ㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜㅜ]▪︎ ▪︎ ▪︎ "À, không sao đâu ạ!

Thật sự mình ổn mà!

Thật đó ạ!"

Cậu vội vàng xua hai tay trước ống kính để trấn an, nhưng dường như trái tim các fan vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Vấn đề là không chỉ fan thấy hoang mang.Các thành viên khác cũng ngỡ ngàng, nhưng vì đang phát sóng nên không ai dám trực tiếp hỏi cậu có ổn không.

Họ chỉ âm thầm nhìn Soo-gyeom với vẻ mặt lo lắng."

Dù sao thì... tụi mình sắp có tin vui muốn chia sẻ với mọi người đấy ạ!"

Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề để kiểm soát tình hình.

Thấy vậy, Han-sol vẫn luôn quan sát phản ứng của cậu, lập tức đỡ lời."

Đúng vậy~ bọn mình đang chăm chỉ chuẩn bị đấy ạ.

Hôm nay còn tới phòng thu nữa...

Ấy!

Nói tới đây là lỡ lời rồi, làm sao bây giờ?"

Han-sol cố ý pha trò để chuyển hướng sự chú ý của fan.

May mắn là nỗ lực của hắn đã có hiệu quả, khung bình luận ngay lập tức nổ tung với chuyện phòng thu.▪︎ ▪︎ ▪︎ [Hả???

Phòng thu??????

Là comeback hả mấy ní????????????][Trời ơi là bài mới đúng không??][Đạn đã lên nòng, chờ ngày bắn phát một!!111!][ดีมากเลย XD] (Đã dị)[Oppa chuẩn bị comeback đó hả?????][Eim chờ sẵn rồi, sẵn sàng nghênh đón mấy anh luôn ạ]▪︎ ▪︎ ▪︎ "Hiện giờ chưa thể nói rõ, nhưng mọi người chờ thêm chút nữa nhé!"

Tuy fan nào cũng ngầm đoán ra rồi, nhưng Tae-won vẫn làm bộ như không biết gì cả.Trong khi đó, những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt Soo-gyeom cũng đã khô hẳn.

Cậu nở nụ cười nhẹ như cánh hoa, tựa như chưa từng khóc."

Bọn mình đang rất cố gắng chuẩn bị, nên mọi người chờ thêm chút nữa nhé!

Nhớ là không được xao nhãng đâu đó, biết chưa?"

Cậu vừa nói vừa khẽ khàng lắc ngón trỏ phải, đồng thời nhăn mũi làm điệu trước ống kính.Thấy cậu làm trò dễ thương hết cỡ để lấy lòng fan, Han-sol cũng bật cười, rồi bắt chước cậu nhăn mũi theo.

Soo-gyeom vô tình nhìn thấy, liền mỉm cười tươi với hắn.▪︎ ▪︎ ▪︎ [Gì vậy trời hai người kia là gì thế][Soo-gyeom đáng yêu ngất ngâyㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠㅠ][Lươn lẹo thiệt ghê nha...

Song Soo-gyeom à...][Dễ thương quá (gào khóc)][Hai người đáng yêu chết mất......]▪︎ ▪︎ ▪︎ Thấy những dòng bình luận trôi vèo vèo trên màn hình, Soo-gyeom vừa làm ra vẻ thẹn thùng vừa mỉm cười.

Nhờ vậy mà phần bình luận lại bùng nổ lần nữa.Sau một lúc trò chuyện nhẹ nhàng về chuyện thường ngày, U-PITE cũng kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.Ngay khi camera tắt, Soo-gyeom vẫn giữ nụ cười đến phút cuối, lập tức gục đầu xuống bàn như kiệt sức."

Hyung ổn chứ ạ?"

"Không đâu... xấu hổ chết mất..."

Yoo-chan lên tiếng hỏi đầy lo lắng, còn Soo-gyeom thì lí nhí đáp lại như muốn độn thổ.Trong lúc phát sóng, vì còn đang giữ thần kinh căng như dây đàn nên cậu chưa thấy ngượng mấy.

Nhưng vừa kết thúc, cảm giác xấu hổ lập tức ập đến như sóng thần."

Á a a, sao mình lại làm vậy chứ!"

Soo-gyeom ôm đầu hét lên trong tuyệt vọng.

Cái việc cậu bỗng bật khóc giữa livestream vì xúc động khiến cậu cảm thấy thật mất mặt.

Ngay lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cậu.

Cậu ngẩng đầu lên một chút thì thấy Yoo-chan đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy dịu dàng."

Cảm ơn em..."

"Không có gì đâu ạ."

Nghe giọng hắn bình thản như vậy, Soo-gyeom mới có thể bình tâm lại mà nhìn quanh.

Nhìn lén xung quanh, cậu thấy các thành viên còn lại đều đang im lặng dõi mắt theo mình."

Cả đám nhìn chằm chằm thế này, xấu hổ chết đi được á?"

Cậu cố đùa cho nhẹ không khí, nhưng ánh mắt các thành viên vẫn ngập tràn lo lắng.

Cậu ngượng ngùng đưa tay lên dụi sống mũi.Ngay lúc ấy, điện thoại của cậu rung lên.

Cậu theo phản xạ cầm lên nhìn và thấy cái tên [Giám đốc] hiện ra."

Vâng, thưa giám đốc!"— Soo-gyeom khóc vì chuyện gì thế?"

Hả, anh xem rồi ạ?"

Chỉ trong nháy mắt, mặt Soo-gyeom đỏ bừng.

Chỉ nghĩ đến việc chính giám đốc cũng thấy bộ dạng cậu khóc lóc xấu xí thế nào là cậu đã thấy xấu hổ gấp bội.— Tất nhiên là xem rồi.

Có chuyện gì xảy ra à?"

Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là...

À, thật sự không có gì nghiêm trọng đâu."— Không có chuyện gì mà nước mắt tự rơi thì lại càng là vấn đề đấy."

Vâng thì...

Nhưng mà... thật sự không sao đâu ạ!

Anh đừng lo!"

Soo-gyeom không thể nói rằng mình đã bật khóc vì ký ức từ kiếp trước ùa về, nên đành xua tay lia lịa trong không khí để phủ nhận.

Dù vậy, trông có vẻ giám đốc Seon-wook vẫn chưa hết lo lắng.— Soo-gyeom à, nói chuyện chút được không?"

Ớ... dạ vâng!"— Giờ hyung sẽ bảo Min-seong đưa em qua đây."

Vâng ạ, em hiểu rồi.

Em sẽ gặp anh sau!"— Ừm, anh biết rồi.

Đi đường cẩn thận nhé."

Vâng ạ!"

Cậu đáp lại một cách tươi tỉnh như thường lệ, nhưng vừa cúp máy xong đã thở dài một hơi thật dài.Thực sự là không có chuyện gì cả, nhưng vì một phút không kiềm chế được cảm xúc trong buổi phát sóng mà khiến nhiều người lo lắng, nên cậu thấy có lỗi vô cùng.Soo-gyeom vừa trách bản thân vừa nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của các thành viên vẫn đổ dồn về phía mình."

Sao... sao mọi người lại nhìn tui vậy?"

"Giám đốc gọi em lên gặp à?"

"Ừm... anh nghe thấy rồi à?"

Cậu hỏi ngược lại khi nghe Tae-won lên tiếng, nhưng hắn chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu rồi không đáp lời.

Soo-gyeom nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu."

Sao thế ạ?"

"Không có gì đâu."

Tuy câu trả lời là vậy, nhưng nét mặt của Tae-won vẫn chẳng thoải mái chút nào.

Trước khi Soo-gyeom kịp hỏi thêm, hắn đã bất ngờ đứng bật dậy rồi đi khỏi chỗ."

Sao kỳ vậy ta..."

"Soo-gyeom à, đi thôi!"

"Dạ!"

Khi còn đang hoang mang vì hành động khó hiểu của Tae-won thì giọng của Min-seong từ ngoài vọng vào, gọi cậu to đến mức át cả không khí trong phòng.

Soo-gyeom cũng phải hét lớn để hắn nghe thấy, rồi vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi."

Ê, rốt cuộc là sao em khóc vậy?"

"À, thật sự không có chuyện gì đâu anh.

Chỉ là... xúc động quá, vui quá nên em bật khóc thôi."

"Trời ạ, mềm yếu thế này thì sống sao hả?"

Vừa ngồi lên xe là bị Min-seong hỏi dồn, vừa đáp xong đã bị hắn mắng luôn.

Nhưng Soo-gyeom biết rõ đó không phải là trách mắng thật lòng mà là sự quan tâm, nên chỉ mỉm cười ngơ ngác trong lúc thắt dây an toàn."

Thấy chưa, cười là được rồi đấy."

"Chứ giờ em khóc tiếp nhé?"

"Thôi thôi.

Mà đúng, có cười còn hơn khóc trăm lần."

"Đấy, em cũng nghĩ thế mà."

Cậu vừa nói vừa cười, còn Min-seong thì tiếp lời một cách nhẹ nhàng.

Trong lúc hai người trò chuyện qua lại, xe đã phóng nhanh về phía công ty."

Tí nữa anh sẽ nghỉ ở phòng chờ, khi nào nói chuyện xong với giám đốc thì gọi anh nha."

"Vâng!"

Min-seong thả Soo-gyeom xuống tầng hầm bãi đỗ xe của công ty.

Cậu gật đầu đáp lại gọn lỏn rồi bước về phía thang máy, chuẩn bị lên văn phòng giám đốc.Khi đứng trong thang máy đi lên tầng cao nhất, nơi có phòng giám đốc, Soo-gyeom bất giác bắt đầu lo lắng không biết Seon-wook gọi mình lên là để nói chuyện gì.Ting.Trước khi nỗi lo kịp dâng cao, âm thanh thông báo thang máy đã đến nơi vang lên.

Soo-gyeom hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài."

Giám đốc ơi, là em ạ.

Soo-gyeom nè."

Cậu gõ cửa cẩn trọng rồi tự xưng tên mình.

Cánh cửa liền được mở ra ngay sau đó.Seon-wook trong bộ vest chỉn chu nhìn thấy cậu thì nở một nụ cười nhẹ."

Soo-gyeom đến rồi à?"

"Dạ."

"Vào đi."

Hắn nghiêng người tránh sang một bên để nhường lối.

Soo-gyeom bước vào trong rồi ngồi xuống ghế sofa.

Seon-wook cũng khép cửa lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu."

Uống cái này đi."

Hắn đưa cho cậu ly nước đã chuẩn bị sẵn trên bàn.

Là chocolate đá, món mà Soo-gyeom rất thích.Chỉ vừa nhìn thấy ly chocolate đá, những bất an mơ hồ trong lòng cậu dường như cũng tan biến đi.

Không phải vì đồ uống đó có tác dụng đặc biệt gì, mà bởi cảm giác an tâm khi biết Seon-wook đã để tâm đến sở thích của mình đến mức chuẩn bị món này sẵn từ trước."

Cảm ơn anh ạ."

Cậu tươi cười nhận lấy ly nước.Nhìn nụ cười đó, Seon-wook cũng bất giác mỉm cười theo.

Nhưng nụ cười ấy không kéo dài được bao lâu.

Hắn nhanh chóng thu lại nét mặt, nhìn thẳng vào Soo-gyeom.

Cảm nhận được ánh nhìn nghiêm túc ấy, cậu khẽ đặt ly nước lên bàn rồi liếc mắt dò xét."

Sao... sao vậy ạ?"

Cậu dè dặt hỏi với giọng có phần run run, và rồi Seon-wook bắt đầu mở lời bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
44


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Có chuyện gì vậy?"

Hắn không hỏi kiểu "Có chuyện gì à?" mà thẳng thừng hỏi "Có chuyện gì vậy?", như thể chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.

Trước câu hỏi đầy khẳng định ấy, Soo-gyeom tròn mắt ngạc nhiên."

Thật sự là không có chuyện gì mà ạ..."

"Đừng nói dối anh."

Giọng điệu dứt khoát của giám đốc Seon-wook khiến cậu cứng họng, không biết nói gì.Thay vì trả lời, Soo-gyeom chọn cách im lặng và đưa ly sô-cô-la đá lên uống.

Đôi mắt to tròn vẫn len lén nhìn thái độ của giám đốc, trong khi miệng thì bận rộn hút lấy hút để qua ống hút.Seon-wook nhìn cậu một lúc rồi thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.

Phản ứng ấy khiến Soo-gyeom giật mình, nhưng cậu cố làm ra vẻ không có gì."

Soo-gyeom à."

"...Dạ."

Giọng gọi nhẹ nhàng khiến cậu cũng trả lời khe khẽ.

Đáp lại, Seon-wook nở một nụ cười nhạt.

Không hẳn là nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười lẫn trong lo lắng, khiến ngực cậu chợt nhói lên."

Đừng làm anh lo nữa nhé."

"...Dạ."

"Cũng đừng khiến người khác buồn."

"...Vâng ạ."

Câu trả lời kéo dài có phần nhõng nhẽo, nhưng chỉ đến khi nghe vậy, Seon-wook mới cười lại như thường.

Đôi mắt dịu dàng, khóe môi cong lên một cách quen thuộc, nụ cười thản nhiên như mọi khi làm Soo-gyeom cũng cảm thấy nhẹ lòng."

Đã đến rồi thì ăn gì rồi hẵng về nhé.

Anh mời."

"Thật ạ?

Tuyệt quá!"

"Em muốn ăn gì nào?"

"Ơ... có giới hạn giá không ạ?"

Nghe vậy, Seon-wook bật cười.

Rồi hắn quay sang nhìn cậu với vẻ tinh quái."

Anh mà lại là kiểu người tiếc tiền khi đã mời Soo-gyeom đi ăn sao?

Em nghĩ anh là ai chứ.

Tổn thương quá đấy nha."

"Á, đâu có đâu ạ!

Dĩ nhiên là không phải rồi!

Nhưng mà... chỉ là... em hỏi trước thôi!

Thế thì... em muốn ăn sashimi.

Gọi thập cẩm luôn ạ.

À mà... còn Min-seong hyung đã nói là đang đợi em thì sao nhỉ..."

"Anh sẽ gọi cho Min-seong.

Hôm nay hai ta ăn riêng."

"Rõ!"

"Vậy đi thôi."

Seon-wook đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe.

Soo-gyeom nhanh chân bước theo sau hắn.~

Nơi họ đến là một nhà hàng Nhật cao cấp.

Tuy cậu có nhắc đến sashimi thập cẩm, nhưng không ngờ lại được dẫn đến chỗ sang trọng như thế này.Soo-gyeom đảo mắt nhìn quanh nội thất bên trong và lắc đầu cảm thán.

Quán được chia thành từng phòng riêng biệt, không gian vừa chỉn chu lại vừa đẹp mắt.Món mà Seon-wook gọi là set đặc biệt, mỗi phần lên tới hơn mười vạn won.

Dù trước đây đã từng được hắn đãi những món như thịt bò hảo hạng, nhưng việc đi ăn riêng thế này rồi lại để hắn chi nhiều tiền thế, khiến cậu hơi áy náy."

Phòng khi em lo thì để anh nói luôn, thẻ anh cà là thẻ cá nhân chứ không phải thẻ công ty đâu, nên đừng nghĩ ngợi gì."

Cứ như đọc được suy nghĩ của cậu, Seon-wook lên tiếng trước.

Nghe xong, Soo-gyeom thấy nhẹ cả lòng như thể vừa trút được gánh nặng.Thật lạ là dùng thẻ cá nhân mà cậu lại thấy thoải mái hơn dùng thẻ công ty, nhưng nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu thôi, vì cậu biết Seon-wook là người rất có tiền.Tuy không rõ chi tiết, nhưng cậu từng nghe nhà Seon-wook điều hành một tập đoàn thép lớn từ đời ông cha.

Dù không mấy hứng thú với việc kế nghiệp, hắn lại tự mở lối đi riêng bằng cách thành lập công ty giải trí.Nhờ quyết định năm xưa của Seon-wook mà giờ đây Soo-gyeom không phải lo chuyện ăn mặc, sống yên ổn đến tận bây giờ.Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy lòng dâng lên một cảm xúc biết ơn mãnh liệt.Trong lúc cậu còn đang xúc động, các món ăn đẹp mắt cứ lần lượt được dọn ra bàn.Từ cháo nóng dễ chịu, salad chua nhẹ, gỏi cá tươi ngon đến các loại hải sản đầy đặn đều được bày biện chỉn chu.Ăn được một lúc, món chính là sashimi thập cẩm được bày ra trên chiếc đĩa gỗ hình chiếc thuyền.

Chưa dừng lại ở đó, còn có thêm cả tôm hùm nướng phô mai vàng ruộm, béo ngậy."

Oaa, ngon quá trời luôn!"

Soo-gyeom không kiềm được mà thốt lên trong hạnh phúc.

Seon-wook nhìn cậu ăn ngon miệng, cũng mỉm cười đầy hài lòng."

Soo-gyeom à."

"Vâng!"

"Ăn nhiều vào rồi mau lớn nhé."

"Hở?

Em lớn rồi mà!"

"Chưa đâu, phải lớn nữa cơ."

Nghe câu nói đó, ánh mắt Soo-gyeom bỗng sắc lại.

Cậu chắc chắn Seon-wook đang trêu mình vì thấp bé.Cảm giác biết ơn ban nãy liền bị xua tan bởi sự bực dọc, cậu bĩu môi hậm hực, trong khi Seon-wook chỉ bật cười ha hả."

Lớn thêm rồi anh mới ăn thịt được chứ."

"Trời ạ, nhưng em lớn rồi mà!"

"Chưa đâu, vẫn còn nhỏ lắm."

"Em thật sự lớn rồi!"

"Vậy giờ có muốn bị anh ăn luôn không?"

"Ơ... sao lại ăn em?!

Anh ăn sashimi đi kìa!"

Biết rõ bị trêu, Soo-gyeom đỏ mặt, bực tức gắp lia lịa phần tôm hùm.

Cậu không hề nhận ra nụ cười đầy ẩn ý vẫn còn đọng lại trên môi Seon-wook.~

"Ôi chao, no chết mất!"

Vừa bước chân qua cửa ký túc xá, Soo-gyeom đã lập tức ngã vật xuống sàn.

Dù mỗi món chỉ ăn một chút, nhưng vì nhiều quá nên giờ bụng như sắp nổ tung.Cậu nằm im tại chỗ, không buồn nhúc nhích, chỉ ngẩn người nhìn trần nhà vì quá no."

Trời đất, làm gì thế?"

"Không thấy à?

Nằm đây nè."

Soo-gyeom liếc sang Yi-gyeom đang tặc lưỡi đầy ngao ngán, trả lời cộc lốc.Yi-gyeom chỉ biết lắc đầu."

Ông nói gì với giám đốc thế?"

"Ờ... chẳng nói gì đặc biệt.

Chỉ đi ăn thôi."

"Chỉ cần mời đi ăn là thích hết à?

Bộ ông là con nít chắc?"

"Gì?

Gây sự đấy à?!

Người mời ăn là có đạo lý riêng, là bổn phận cơ bản của người Hàn đấy nhé!"

"Ghê gớm quá ha."

"Gì nữa đấy!"

"Nói chung là, không ưa nổi ông."

"Cái gì?!

Tui cũng không ưa ông ấy!"

"Tùy."

Yi-gyeom vừa ném cả cục đá vào cái lồng ngực đang yên bình của Soo-gyeom, rồi quay phắt người bỏ về phòng.Soo-gyeom chết lặng, muốn cáu thêm vài câu cho hả nhưng người thì đã biến mất từ đời nào, chẳng còn chỗ mà trút giận, đành ngồi đó mà bốc hỏa."

Chaaaaa Yi-gyeoooom!"

Không còn chỗ xả cơn tức, cậu lăn ra sàn, giãy giụa gào lên thảm thiết.Dù gì thì cái tên đó cũng xui xẻo tận mạng.

Xui không có điểm dừng.

Chắc từ kiếp trước đến giờ vẫn chưa hết hạn xui."

Soo-gyeom về rồi à?"

Có lẽ vì tiếng gào rú quá lớn nên Tae-won từ trong phòng bước ra.

Hắn nhìn thấy Soo-gyeom đang nằm thẳng cẳng giữa sàn thì phá lên cười, sau đó cũng nằm xuống cạnh cậu."

Hyung ơi, Yi-gyeom vừa gây sự với em.

Tên đó thật sự đáng ghét!"

"Ồ, thế à?

Gây sự kiểu gì cơ?"

"Ổng bảo chỉ cần mua cơm cho em là ai cũng được hết à?

Rồi nói em làm ổng ngứa mắt."

"Thôi kệ đi, cái tên đó lúc nào chẳng nhìn đời bằng nửa con mắt."

"Biết thế nhưng vẫn tức mà!"

"Anh thì thích em đấy, Soo-gyeom à."

Tae-won nhẹ nhàng nói, như thể đang dỗ cậu vậy.

Dù biết chỉ là lời an ủi để giúp cậu nguôi giận, nhưng nghe tới đó, cơn tức trong lòng Soo-gyeom tự nhiên cũng dịu xuống.

Cậu bất giác nhoẻn miệng cười tươi rói."

Em cũng thích anh, hyung à.

Mà không phải thích bình thường đâu, là cực kỳ thích luôn ấy!"

"Đừng có tán anh nữa, tim đập thình thịch rồi kìa."

"Ồ, em nói thích mà cũng khiến anh rung rinh hả?

Vậy còn cái này?

Cái này thì sao?"

Nghe Tae-won nói thế, Soo-gyeom cười khúc khích rồi nhanh chóng trèo lên người hắn đang nằm.

Sau đó, cậu bắt đầu chọc lét ngực và hông hắn, chơi đùa không ngừng."

Soo-gyeom à, đừng có trêu anh."

"Tại sao?"

"Không khéo là em thiệt đó."

"Nam tử Song Soo-gyeom này, đâu dễ gì sợ mấy lời dọa suông như thế!"

"Ồ?

Vậy à?"

"Chứ sao!"

Soo-gyeom vừa dứt lời, ánh mắt Tae-won thoáng trở nên kỳ dị.

Đôi mắt ấy đột nhiên mang sắc thái hệt như biệt danh 'thú ăn thịt' mà fan đặt cho hắn.Hắn bất ngờ đưa tay ôm lấy eo Soo-gyeom.

Rồi bàn tay hắn chậm rãi di chuyển, như thể đang thăm dò từng đường nét nơi eo cậu.Bị đụng chạm bất ngờ, Soo-gyeom trợn tròn mắt.

Cùng lúc, một tiếng rên vô thức bật ra khỏi môi."

Hưm...!"

Dù chính mình là người phát ra âm thanh đó, Soo-gyeom vẫn giật mình hoảng hốt.

Cậu vội đưa hai tay bịt miệng lại, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Cậu định nhổm người rời khỏi người Tae-won ngay lập tức.Nhưng Tae-won không có ý định buông tha cậu.

Trái lại, bàn tay hắn càng lúc càng lả lơi, liên tục kích thích vùng eo mảnh khảnh kia.Soo-gyeom sợ lại rên lên nữa nên không chỉ mím chặt môi, mà còn dùng hai tay bịt kín miệng, không để lọt một tiếng nào.Tae-won dùng mười đầu ngón tay di chuyển nhịp nhàng trên eo cậu, cứ như đang chơi đàn piano.

Dưới bàn tay hắn, cơ thể Soo-gyeom khẽ run rẩy.Nhưng trò đùa cũng không thể kéo dài mãi.

Trong lúc vô thức ngọ nguậy để tránh đòn, mông của Soo-gyeom đột nhiên chạm phải một thứ gì đó, và ngay khoảnh khắc ấy, cậu cứng đờ như tượng."

Ơ..."

"...Đừng nói gì hết."

Tae-won cảm thấy không ổn nên nhanh miệng chặn lại, nhưng không thể ngăn được cái miệng của Soo-gyeom."

Hy-hyung... cái-cái gì vừa chạm vào...?"
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
45


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Một khoảng im lặng ngượng ngập kéo dài.

Soo-gyeom cứng đờ như ma-nơ-canh, không biết phải làm gì, còn Tae-won cũng đứng đơ ra, chẳng nói nổi một lời.

Cảm giác khó xử giữa hai người mỗi lúc một nặng nề theo thời gian lặng im trôi qua."

Này, hai người đang làm gì vậy?!"

Nếu Han-sol không bất ngờ cất tiếng hỏi bằng giọng đầy nghi hoặc sau khi bước vào phòng và nhìn thấy cả hai, có lẽ bầu không khí gượng gạo ấy đã còn kéo dài thêm nữa.

Nhờ có Han-sol, cả hai như tỉnh người ra khỏi cơn đơ cứng.Tae-won vội xoay người đứng dậy, khiến Soo-gyeom đang đè lên người hắn cũng ngã lăn sang một bên."

Aaa đau đau đau..."

"Rốt cuộc hai người đang làm gì đấy hả?"

"Còn gì nữa, lại là trò của Song Soo-gyeom thôi mà."

Trong lúc Soo-gyeom nằm lăn ra một bên rên rỉ, Tae-won thản nhiên trả lời trước ánh mắt chất vấn của Han-sol.Câu nói mặt dày đến bất ngờ ấy khiến Han-sol sững lại.

Rõ ràng tư thế của hai người ban nãy kỳ lạ không tả nổi, bầu không khí cũng đầy mờ ám, vậy mà Tae-won lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì, làm hắn không khỏi nghi ngờ bản thân có nhìn nhầm không."

Tui làm sao!

Bộ tui làm gì chớ!"

Soo-gyeom bên cạnh gào lên đầy tức tối, nhưng trái lại, Han-sol lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nếu thực sự giữa hai người có chuyện gì, Soo-gyeom chắc chắn không thể phản ứng một cách vô tư như vậy.Han-sol thở phào một tiếng rồi lắc đầu quầy quậy."

Trời đất, làm ơn tiết chế lại đi cái.

Nhìn mà hết cả hồn."

"Giật mình gì chứ?"

"Cứ tưởng hai người tính ngủ với nhau rồi cơ."

Câu đáp tỉnh bơ của Han-sol khiến Soo-gyeom há hốc miệng.

Cậu đơ ra một lúc vì sốc, không thốt nên lời.Một lúc lâu sau, lấy lại được tinh thần, cậu liền quát to và vung tay đập mạnh vào lưng Han-sol."

Này!!

Điên rồi à?!

Nói cái quái gì thế hả?!

Nhỏ như em mà cái gì cũng dám nói!

Ngủ?!

Ai cơ?!

Anh với Tae-won hyung á?!

Ngủ cái đầu em ấy!!

Cái đồ nhãi con mất nết!

Nhỡ ai nghe thấy thì sao hả?!"

"Giờ giọng của anh là to nhất đấy ạ.

Nếu có ai nghe thấy thì cũng là do anh chứ không phải tại em đâu."

Han-sol chỉ nhún vai, trong khi Soo-gyeom giờ mới nhận ra giọng mình vang quá mức, vội đưa hai tay bịt chặt miệng, mắt mở to như thỏ con hoảng hốt."

Anh chỉ cần im lặng là ổn hết."

"Khoan, Yoo-chan có ở ký túc xá không?"

"Yoo-chan á?

Chắc là có ấy?

À không, hình như nói là đi đến phòng tập rồi thì phải."

"May quá..."

"May gì mà may?"

Han-sol hỏi lại, vẻ nửa buồn cười nửa cạn lời.

Cả nãy giờ la oai oái đến mức như muốn lật tung ký túc xá lên, vậy mà chỉ vì Yoo-chan không ở đây mà mừng như được mùa, đúng là chẳng thể hiểu nổi mà."

Thì...

Yoo-chan vẫn còn nhỏ mà...

Không nên nghe mấy chuyện như thế này.

Ẻm là em bé còn gì."

"Yoo-chan nhỏ nhất nhóm thì đúng, nhưng không phải em bé đâu, hyung à."

"Ờ, đúng là chưa đến mức em bé thật."

Han-sol phản bác, rồi đến lượt Tae-won cũng phụ họa theo.

Nhưng Soo-gyeom vẫn tỏ vẻ không muốn nhượng bộ."

Dù sao thì... nói gì thì nói, Yoo-chan cần được bảo vệ."

"Không ai trưởng thành bằng Yoo-chan đâu.

Anh cứ thử hỏi người đi đường xem, để ẻm và anh đứng cạnh nhau rồi hỏi ai là em út, mười người thì cả mười đều bảo anh là út cho xem."

"Cái gì cơ?!"

Câu nói ấy đánh trúng niềm tự hào làm anh cả của Soo-gyeom.

Cậu trừng mắt nhìn Han-sol, giận dữ thở phì phì.

Lúc này Han-sol mới nhận ra mình lỡ lời, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng buồn cười thật.Hóa ra Soo-gyeom cũng có lòng tự tôn của người anh lớn đấy chứ, nghĩ đến đây, hắn suýt bật cười thành tiếng."

Em vừa đạp lên lòng tự trọng của anh đây."

"Xin lỗi... không cố ý đâu ..."

"Jung Han-sol, không xong với anh rồi.

Chuyện hôm nay anh sẽ ghi vào nhật ký, nghiền ngẫm từng dòng để ghi nhớ mối hận này."

"...Đến mức đó cơ à?

À, không không.

Ý em là... xin lỗi thật đấy."

"Hừ."

Soo-gyeom buông lời đe dọa lãng xẹt rồi hất mặt bỏ đi về phía phòng mình như một cơn gió lạnh.

Có điều, hình như cậu quên mất đó chính là phòng dùng chung với Han-sol.Han-sol và Tae-won nhìn cánh cửa bị cậu đóng sầm lại đến 'rầm' một tiếng, không nhịn được mà phá lên cười.

May là Soo-gyeom không thấy cảnh này.~

Thời gian trôi qua nhanh như tên bắn, đã đến ngày quay thứ hai cho chương trình tạp kỹ của U-PITE.

Soo-gyeom hướng đến trường quay với trái tim rạo rực.Dù các thành viên dường như không biết hôm nay quay gì, nhưng với kinh nghiệm từ kiếp trước, Soo-gyeom đã rõ chủ đề quay ngày hôm nay nên càng thêm háo hức."

Chúng ta đi đâu mà bị gọi đi sớm thế này chứ?"

Cuộc quay lần này sớm hơn lần trước đến hai tiếng khiến Tae-won lẩm bẩm than thở.

Dù Soo-gyeom cũng mệt vì phải ghé tiệm làm tóc từ tờ mờ sáng, nhưng trong lòng cậu vẫn ngập tràn sự mong chờ, như thể được bao phủ bởi một lớp bông gòn êm ái."

Ơ?

Đây là..."

Khi chiếc xe rẽ vào con đường ngoằn ngoèo, Han-sol đang nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng phát hiện ra một tấm biển chỉ dẫn.

Hắn trợn tròn mắt."

Hả?!

Min-seong hyung!

Thật sự là bọn em đến đó à?!"

"Đừng hỏi.

Anh bảo là không được trả lời gì hết."

"Em nhìn thấy bảng hiệu rồi mà.

Dù gì cũng phát hiện ra rồi, nói luôn đi không được à?"

"Không được."

"Ùiii, tuyệt quá đi mất."

Dù Min-seong đã trả lời dứt khoát, giọng của Han-sol vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Có vẻ như hắn cũng không kiềm được sự phấn khích.

Soo-gyeom lúc đó mới thực sự cảm thấy như có đồng minh, trong lòng không khỏi thấy thích thú."

Ủa, mình đi đâu mà sao rôm rả vậy?"

Yi-gyeom, ngồi ở ghế phía trước, không nén nổi tò mò mà quay đầu hỏi.

Han-sol liền đáp lại bằng giọng nói đầy phấn khích như reo lên."

Công viên giải trí đó!"

"Thật á?"

"Thiệt luôn?"

"Thiệt?"

Câu trả lời của Han-sol khiến Yi-gyeom, Tae-won và Yoo-chan đồng loạt hỏi lại.

Ngay sau đó, Soo-gyeom cũng cố tình tròn xoe mắt, nhập hội theo: "Thật đó hả, thật không?"

"Thiệt mà!

Em thấy biển báo rồi.

Ở đây là đường một chiều ngoằn ngoèo, ngoài đó ra thì không có chỗ nào khác để đi hết.

Trời ạ, lâu lắm rồi mới được tới công viên giải trí đó!"

"Anh cũng vậy, cũng vậy luôn."

Tae-won hưởng ứng lời của Han-sol.Các thành viên bắt đầu thi nhau kể lần cuối cùng họ đến công viên giải trí là khi nào.

Có người bảo là từ hồi đi dã ngoại cấp ba, có người nói là chuyến du lịch với lớp hồi cấp hai, có người thì bảo vài năm trước từng đi với bạn.Còn Soo-gyeom thì không nhớ nổi lần cuối là khi nào, ký ức mơ hồ đến mức chẳng dám mở miệng góp chuyện."

Đến xứ sở thần tiên, XX Land nào~"Cuối cùng xe cũng vào bãi đậu.

Han-sol vừa nhảy xuống đã hào hứng hát vang.Các thành viên nghe Min-seong thông báo rằng họ sẽ quay cảnh đầu tiên trước cái cây to – một trong những biểu tượng của công viên – liền nhanh chóng bước theo hướng đã định.Bên trong, đội ngũ sản xuất đang bận rộn chuẩn bị quay phim.

Không chỉ vậy, các staff của U-PITE cũng đã có mặt từ trước."

Giờ mọi người sẽ quay đoạn chào ở đây, hôm nay chủ yếu quay cảnh chơi trong công viên thôi nên đừng quá căng thẳng nhé."

"Uầy, tuyệt vời!"

"Dạ!"

"Trời, cảm ơn ạ!"

Trước lời của PD chính, các thành viên U-PITE đồng loạt đáp lại bằng giọng đầy vui vẻ.

Ngay cả Yoo-chan vốn ít để lộ cảm xúc cũng phấn khích thấy rõ, khiến Soo-gyeom đứng nhìn mà lòng đầy mãn nguyện."

Sau phần chào mở đầu, mọi người sẽ qua bên kia chọn băng đô đội đầu nhé.

Mấy trò chơi trong công viên cũng đã được thương lượng trước rồi nên có vài chỗ bắt buộc phải chơi.

Mấy cái đó lát nữa bọn em sẽ giải thích kỹ hơn, giờ trước mắt cứ quay phần mở đầu cho tốt nha."

"Vâng ạ!"

Trước lời dặn của biên kịch, U-PITE đồng thanh đáp lại.

Trong đó, giọng của Soo-gyeom là sáng nhất.

Dù vẫn đang trong một buổi quay hình, nhưng chỉ riêng việc được đến công viên đã đủ làm cậu thấy háo hức."

Rồi, chuẩn bị quay nhé!"

Lời của staff như khiến bầu không khí càng thêm rộn ràng.

Tim đập thình thịch như những viên kem đá sắc màu, lăn lóc khắp nơi vì hồi hộp."

What's this planet?"

"Xin chào!

Tụi mình là U-PITE ạ!"

Câu chào đã luyện đến thuộc lòng, hôm nay lại vang lên một cách tươi tắn lạ thường.

Mỗi người đều mang trong mình sự háo hức riêng, cất giọng chào thật rạng rỡ.

Sau đó là vài câu trò chuyện ngắn, buổi ghi hình mở đầu kết thúc nhanh chóng.Đúng như chỉ dẫn, các thành viên tiến về cửa hàng lưu niệm và bắt đầu chọn băng đô.

Tae-won chọn chiếc băng đô có hình cá mập ngoạm đầu.

Yi-gyeom thì chọn loại đơn giản hơn, tai cáo fennec gắn phía trên.

Han-sol thì cài hai cái kẹp tóc lủng lẳng trái tim.

Yoo-chan đội chiếc băng đô có gắn thú nhồi bông gấu trúc đỏ.Soo-gyeom thì sau một hồi phân vân đã chọn băng đô tai thỏ vỗ vỗ.

Dù có hơi lố một chút, nhưng cậu chắc rằng fan sẽ rất thích.Băng đô tai thỏ vỗ vỗ có tai màu hồng thõng xuống, nhưng khi bóp tay cầm ở hai bên thì đôi tai sẽ bật dậy phành phạch.Soo-gyeom luân phiên bóp tay cầm hai bên.

Đôi tai thỏ vỗ vỗ lắc lư không ngừng.Cậu vừa làm tai vỗ phành phạch vừa bước lại gần Yoo-chan đang đứng gần nhất."

Nè Yoo-chan, anh đội cái này hợp không?"

Phành phạch— đôi tai đập nhịp vui nhộn.

Yoo-chan mở to mắt vì bất ngờ, rồi nhanh chóng nở nụ cười và đôi mắt cũng cong cong lại."

Dễ thương thật đấy ạ.

Dòm là muốn cắn một phát luôn."

Không ngờ Yoo-chan lại nói câu đó, Soo-gyeom liền tròn xoe mắt kinh ngạc.

Khoảnh khắc ấy đã được máy quay ghi lại một cách hoàn hảo.
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
46


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."

Ơ...?"

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể Soo-gyeom bị giật ngược ra sau, rồi bị xoay hẳn một vòng.

Vì không phải do ý chí bản thân nên cậu loạng choạng đôi chút trước khi lấy lại tư thế.

Cậu lập tức trừng mắt tìm thủ phạm đã kéo mình lại."

Gì á?"

"Nhìn tôi đi."

"Hở?"

Người kéo Soo-gyeom không ai khác ngoài Yi-gyeom.

Hắn còn nói thêm, "Nhìn tôi đi."

Cả hai tình huống đều khiến Soo-gyeom ngớ người, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên."...Ý tôi là, muốn ông xem thử tôi đội cái này có hợp không ấy."

Yi-gyeom vội sửa lời khi thấy vẻ lúng túng của Soo-gyeom.

Chỉ lúc ấy, cậu mới hiểu hắn đang muốn gì.

Hóa ra là hỏi xem cái bờm tai cáo sa mạc có hợp với hắn không.Nhưng nếu muốn hỏi vậy thì nói thẳng ra có phải hơn không, kéo người ta như thế là sao chứ.

Dù làu bàu trong lòng, nhưng Soo-gyeom vẫn cố giữ vẻ mặt bình thường vì trước mặt đang có máy quay."

Ừm, để xem nào..."

Cậu xoa cằm rồi dán mắt nhìn Yi-gyeom chăm chú.

Dù hắn vốn có nét mặt sắc lạnh, vậy mà lại hợp lạ kỳ với cái bờm cáo sa mạc kia.Lẽ ra nhìn không ăn nhập chút nào, ấy vậy mà vừa đội lên thì lại trông cứ như thật.

Hợp đến mức khiến người ta ngỡ như đó là tai thật của hắn vậy."

Sao lại hợp dữ vậy ta?"

"Hả?"

"Hợp đến lạ luôn ấy..."

Nghe vậy, giữa hai hàng lông mày của Yi-gyeom nhíu lại.

Dù hắn có nhăn mày thì Soo-gyeom vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi.Sau một lúc quan sát, cậu mới ý thức lại sự hiện diện của camera rồi nở nụ cười tươi tắn.

Tiện tay, cậu vỗ nhẹ lên cánh tay Yi-gyeom."

Thế còn ông thì sao nè?"

"Hửm...?"

"Ông thấy tui thế nào?

Có đi thì phải có lại chớ."

Trước câu hỏi bất ngờ ấy, Yi-gyeom khẽ mấp máy môi đầy bối rối, rồi lặng lẽ quan sát cậu từ đầu đến chân: từ bờm tai thỏ nhún nhảy, mái tóc hồng nhạt, đôi mắt tròn xoe, sống mũi cao, môi đỏ, cằm nhọn, cho đến đường nét cổ mảnh mai.Ánh nhìn đầy chăm chú ấy khiến Soo-gyeom hơi lúng túng, cậu khẽ chớp mắt."...Hợp lắm."

"Thiệt hông?"

"Ừ."

Dù giọng hắn có hơi cộc lốc, nhưng câu trả lời đó vẫn khiến Soo-gyeom hài lòng.

Nhận được lời khen mình mong đợi, cậu nhoẻn miệng cười rạng rỡ, và Yi-gyeom cũng mỉm cười theo.Nhưng cái khoảnh khắc ngọt ngào hiếm hoi giữa hai người không kéo dài lâu.

Soo-gyeom lập tức bị hút mắt vào một thứ phía sau Yi-gyeom."

Trời đất, Tae-won hyung đội gì vậy á!

Hợp dã man!"

Trên đầu Tae-won là cái bờm hình con cá mập đang ngoạm đầu, trông buồn cười nhưng lạ thay lại hợp đến kỳ quặc.Soo-gyeom phá lên cười sảng khoái rồi bước tới gần Tae-won, đưa tay nghịch nghịch cái bờm của hắn.Ngay lúc đó, Tae-won cũng đưa tay ấn mạnh vào tay cầm hai bên bờm thỏ của Soo-gyeom.

Hai chiếc tai thỏ hồng bông xù trên đầu cậu bật lên, cụp xuống liên tục."

Há há há!

Soo-gyeom à, em y như thỏ hồng thật đấy, thỏ hồng dễ thương!"

Tae-won nói với vẻ mặt đúng kiểu 'cưng chết được'.

Soo-gyeom đỏ mặt ngại ngùng, gãi gãi sống mũi."

Cut!

Tuyệt vời!

Giờ các em di chuyển sang địa điểm tiếp theo nhé."

"Vâng ạ!

Cảm ơn anh!"

Đúng lúc đó, tiếng hô 'cut' vang lên từ phía ekip.

Nhờ vậy mà Soo-gyeom thoát khỏi tình huống ngượng chín mặt, vui vẻ cúi đầu cảm ơn.Địa điểm quay tiếp theo là khu đụng xe.

Soo-gyeom phấn khích bước đi về phía đó.

Càng tiến sâu vào trung tâm công viên, dòng người càng đông hơn."

Hình như đang quay gì ấy."

"Là ai nhỉ?"

"Ơ!

Tớ biết mấy người này!

Hôm Gayo Daejeon..."

"Aaa, đúng rồi!

Là mấy bạn đó!

Tóc hồng!

Tóc đen!"

"Kyaa!

Là U-PITE đó!"

Người qua đường bắt đầu xì xào.

Có người nhận ra Soo-gyeom từ sân khấu biểu diễn tại Gayo Daejeon, có người nhận ra cả nhóm U-PITE.

Một số người phấn khích còn rút điện thoại ra quay phim chụp ảnh lia lịa.Thấy vậy, đầu óc Soo-gyeom lập tức hoạt động hết công suất.Dù tập hôm nay còn phải đợi dựng xong mới phát sóng được, nhưng video quay bằng điện thoại thì có thể lên mạng ngay.

Nhất là trong thời buổi này, độ lan truyền trên SNS còn mạnh hơn cả chương trình truyền hình.Khoảnh khắc vàng không qua chỉnh sửa thế này mà bỏ lỡ thì tiếc đứt ruột."

Này, Yi-gyeom!

Đi chung chứ!"

Khoảng cách giữa cậu và Yi-gyeom chỉ chừng hai bước chân, nhưng Soo-gyeom cố tình gọi lớn như để cho những người xung quanh nghe thấy.

Rồi cậu nhanh chóng sáp lại gần, khẽ níu lấy ống tay áo hắn.Cậu định nắm tay nhưng nghĩ như thế hơi quá, nên chỉ cầm ống tay áo thôi.

Yi-gyeom nhìn cậu, rồi nhìn tay áo bị nắm, cuối cùng gỡ tay áo ra khỏi tay cậu và... nắm tay cậu lại."

Đi sát vào, đừng để lạc."

"Ông phải nắm chắc vào mới được chứ."

Soo-gyeom đáp liền không chút do dự, kèm theo nụ cười mắt cong cong.

Cùng lúc đó, xung quanh vang lên tiếng hét "Kyaaaa!"

đầy thích thú.'Tuyệt vời, lần này cũng ghi điểm rồi.

Quá thành công luôn.'Cậu vừa nghĩ thầm vừa cười hài lòng, dù chẳng ai thấy được, cũng không nên để ai thấy.Trong lúc đó, cả nhóm U-PITE đã tiến đến khu xe đụng.Nhờ được ekip xin phép trước nên họ nhanh chóng được lên xe.

Từng người một lên xe đã được lắp sẵn camera.Khi tiếng nhạc rộn ràng vang lên, những chiếc xe đụng bắt đầu chuyển bánh.Soo-gyeom nhanh chóng xoay vô lăng.Vấn đề là, cậu vặn tay lái quá sớm khi xe chưa kịp tăng tốc, khiến chiếc xe đụng xoay ngoặt sang bên.

Cậu giật mình, vội vặn tay lái theo hướng ngược lại, xe lại quay ngoắt về phía đối diện.Họa vô đơn chí*.

Từ xa, Tae-won đang lao tới như một con trâu rừng.

Soo-gyeom hoảng hốt vội vã bẻ lái, nhưng lại va phải chiếc xe bumper của Han-sol đang chạy ngang qua phía sau."

Uwaaah!"

"Ối, hyung không sao chứ?"

"Giật cả mình!

Anh giật mình lắm đấy!

Rất rất giật mình luôn!

Vô cùng giật mình một cách nghiêm túc!"

Cậu hoàn toàn quên mất chuyện vừa đâm vào Han-sol, lại còn quay sang phàn nàn với vẻ mặt oan ức.

Han-sol chỉ biết đứng đó, tay chân lóng ngóng như không biết phải làm gì."

Không, em đâu có ngờ anh lại xuất hiện bất thình lình như vậy...

À không, thôi, dù sao cũng xin lỗi ạ!"

"Hu hu...

Anh thật sự giậ— uwaaagh!"

Lần này là một người lạ mặt lao đến với tốc độ đáng sợ rồi đâm thẳng vào cậu.

Dù xe đụng vốn là trò chơi được thiết kế để đâm va, nhưng Soo-gyeom vẫn không khỏi hét lên kinh hãi.Mặt mày tái xanh, cậu liều lĩnh đánh lái liên tục để chạy trốn, nhưng rốt cuộc vẫn bị dồn vào một góc sân chơi.

Cậu xoay tay lái lia lịa hòng thoát ra, nhưng xe vẫn chỉ bị kẹt lại dọc theo mép tường.Cách đó không xa, Yi-gyeom đứng yên quan sát cảnh tượng ấy.

Rồi đột nhiên hắn quay lại, nhằm thẳng vào kẻ vừa đâm Soo-gyeom lúc nãy và tông thẳng vào hắn ta khoảng năm lần liên tiếp.

Tất nhiên, Soo-gyeom lúc này vẫn đang mắc kẹt trong góc nên chẳng thấy gì cả.▪︎ ▪︎ ▪︎[Kim Doo-ru-mi @kim_dooroomi]Ối trời ơi thấy idol ở XX Land luôn 😭 Ban đầu thấy nhiều camera tưởng quay gì thôi, nhưng vừa thấy tóc hồng cái là biết chắc luônHóa ra đúng là cái cậu trai ở show cuối năm ấy!!!

Gấp quá nên chụp đại!!!!(ảnh)└ [YangpaJibGukHyeomMan @slrwltrlglaemfek]Hả?????

Không phải chứ, Doo-ru-mi nim chụp kiểu gì đấy?

Không thấy gì luôn, thiệt á =_=▪︎ ▪︎ ▪︎[Kim Deok-pal @kim_duck88]Trời má!!!

Lần đầu đời thấy idol ngoài đời thật!!!!!

Tui cũng chụp được!!!

Mà chen nhau quá trời nên lỡ tay chụp sát gần quá;;; Ra thế này luôn nè...;;(ảnh)└ [Yeon-eo-hoe @0x0xdjfuq0x0x]Ơ kìa Deok-pal nim...;; gần dữ vậy áㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Cái này không phải cận cảnh nữa mà là chụp cả lỗ chân lông luôn đó trờiㅠㅠ└ [@0x0xdjfuq0x0x] trả lời chính mìnhㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋtui chưa từng soi mặt mình sát như vầy nữa áㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ▪︎ ▪︎ ▪︎[Dalrineun Jikjangin @sibal_sisibal]Hôm nay nghỉ phép đi XX Land, thấy idol luôn.

Chắc vì tui già rồi, tại mấy cậu trai idol giờ công khai yêu đương thoải mái luôn ấy?

Nắm tay, cười đùa, skinship loạn hết cả lên▪︎ ▪︎ ▪︎[Egg Drop The Beat @egg_droptheBeat]Song Soo-gyeom... rõ ràng đang hẹn hò với Yi-gyeom mà....

Mọi người thấy Yi-gyeom nắm tay Soo-gyeom chưa...?

Đây là tiền đóng góp cho 'truyền nhân tháng này' đấy(ảnh)└ [Yukgaejang @6dog_jang]Trời má... tụi nhỏ điên rồi chăng... hẹn hò công khai kiểu này thì làm sao...Làm sao cái gì nữa, cưới nhau đi nhá mấy đứa à...
 
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
47


Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Sau khi bước xuống từ xe đụng, lòng tự trọng của Soo-gyeom không khỏi bị tổn thương nghiêm trọng.

Bị người khác đâm trúng vốn là đặc sản của trò bumper car, nhưng tình trạng của cậu thì hơi quá đà.

Ngoại trừ mấy giây đầu tiên, suốt thời gian còn lại cậu chỉ biết dính chặt trong một góc, điều đó khiến cậu cảm thấy thật bẽ bàng."

Tui cứ bị kẹt mãi ở cái góc đấy luôn á!"

Cậu rên rỉ như thể thật sự buồn đến phát khóc.

Trước cảnh ấy, các thành viên vội quay đầu đi, cố kìm cơn cười đang muốn bùng nổ.

Ngay cả mấy người trong ê-kíp cũng không nhịn được, khúc khích cười theo.Soo-gyeom trừng mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười, lòng trào dâng cảm giác bị phản bội.

Đúng lúc đó, Tae-won đưa tay muốn choàng vai cậu như để an ủi.Nhưng ngay trước khi cánh tay ấy chạm đến vai, Soo-gyeom đã nhanh chóng bước lùi lại phía sau.

Thành ra cánh tay Tae-won đành lơ lửng giữa không trung mà chẳng bám víu vào đâu.Tất nhiên, chuyện này không phải do cậu cố ý."

Hyung, anh muốn ăn cái kia không?"

Chính Yoo-chan đã kéo tay Soo-gyeom bất ngờ như vậy.Hành động đột ngột của Yoo-chan khiến cậu hơi giật mình, nhưng sau khi nhìn theo hướng hắn chỉ, đôi mắt Soo-gyeom lập tức sáng rực."

Ui, muốn nha!"

Thứ lọt vào tầm mắt cậu là kem viên.

Với một người thích đồ ngọt lạnh như Soo-gyeom, kem viên là món không thể nào cưỡng lại nổi."

Bọn em ăn cái này được không ạ?"

Yoo-chan lễ phép quay sang hỏi ê-kíp.

Vài người trong số họ mỉm cười gật đầu, ra hiệu cho phép."

Tôi sẽ đưa tiền tiêu vặt."

PD chính vừa nói vừa lấy ra một chiếc ví hình chim cánh cụt.

Nhóm U-PITE lập tức háo hức xúm lại mở ví ra.

Bên trong có vài tờ mười nghìn won và một chiếc thẻ."

Quào, cảm ơn ạ!"

"Bọn em dùng được chứ ạ?"

"Em muốn ăn churros!"

"Em nữa!

Em cũng muốn churros!"

Han-sol và Tae-won hào hứng kêu lên.

Sau đó, Yi-gyeom và Soo-gyeom cũng góp lời."

Nhưng mà trước churros thì phải ăn kem cái đã!"

"Hyung, anh thích vị socola đúng không?"

"Dĩ nhiên rồi!"

Trong số các vị kem, Yoo-chan biết rõ vị mà Soo-gyeom thích nhất.

Bình thường hắn trông như chẳng để tâm đến ai, vậy mà lại nhớ sở thích của cậu, khiến Soo-gyeom cảm thấy vui ra mặt.Không rõ Yoo-chan có để ý tới sự vui vẻ đó không, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp các thành viên còn lại xem ai muốn ăn kem viên, và mỗi người thích vị nào.Chẳng bao lâu, những viên kem tròn trĩnh đáng yêu đã được mang ra.

Soo-gyeom cầm ly kem tiến đến trước ống kính máy quay."

Các Orbit ơi~!

Mình sẽ quay ASMR cho mọi người nha~!"

Không biết học ở đâu, cậu dí sát ly kem vào camera, rồi múc một thìa đầy bỏ vào miệng."

Nghe thấy không?

Có nghe thấy tiếng không?"

"...Kem viên có phát ra tiếng gì khi ăn à?"

"Ơ... không nghe thấy à?"

"Ahaha, nghe sao được chứ!"

Han-sol ngẩn ra hỏi, khi Soo-gyeom đáp lại đầy bối rối thì hắn bèn cười phá lên.

Mặt Soo-gyeom vì ngượng mà ửng đỏ lên rõ rệt.Cả nhóm tranh thủ tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, rồi nhanh chóng di chuyển sang khu vực trò chơi tiếp theo—một trò tàu lượn tốc độ cao mang tên Double Rock Spin.Ngay khi thấy những người chơi phía trước bị xoay tròn trên không trung rồi bất thình lình rơi xuống với tốc độ chóng mặt, sắc mặt Soo-gyeom lập tức tái xanh."...Hiik."

"Soo-gyeom sắp ngất đến nơi rồi."

Tae-won thì thầm khi nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của cậu.

Soo-gyeom níu lấy cánh tay hắn, mặt mếu máo."

Hyung ơi, làm sao bây giờ!

Sao em húp nổi trò này chứ!"

"Không sao đâu.

Ai cũng chơi được mà.

Phải quay chương trình nữa mà, Soo-gyeom à."

"Huhuhuhu..."

Tae-won nói với vẻ an ủi, nhưng chẳng an ủi được chút nào khiến Soo-gyeom càng thút thít.

Tae-won chỉ biết vỗ nhẹ lên lưng cậu.Đáng tiếc là do bên đài truyền hình đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhóm không cần chờ lâu.

Vậy là khi tim còn chưa kịp bình tĩnh, Soo-gyeom đã bị lôi lên trò chơi như một cái xác không hồn.Chỗ ngồi được xếp theo thứ tự, bên phải cậu là Yi-gyeom, bên trái là Han-sol."

Làm sao đây, làm sao đây, nó sắp chạy rồi, làm saooooo!"

"Này này!

Buông ra!

Song Soo-gyeom, buông tay!"

"Hyung?!

Cái chân của em..."

"Ááááá!

Nó đang chạy!

Chạy rồi!"

Vì quá sợ, cậu vắt chân phải lên đùi Yi-gyeom, còn chân trái thì gác lên Han-sol.

Kết quả là cả hai người đều bị chân cậu kẹp chặt.Tình huống đúng nghĩa đen, cậu đang chân trong chân ngoài với cả hai bên.Trong lúc đó, trò chơi bắt đầu xoay vòng dữ dội, hết ngửa ra sau rồi lại đổ rạp về trước, quay tít mù."

Á uaaack... hu uaaaagh...

AÁÁÁÁÁ!"

Càng lúc trò chơi càng trở nên kịch tính, sự sợ hãi của Soo-gyeom cũng tăng theo cấp số nhân.

Và tất nhiên, tiếng hét cũng ngày càng lớn hơn.

Cậu vô thức siết chặt chân, khiến Yi-gyeom và Han-sol gần như không cựa quậy được."

ÁÁÁÁÁ!!

AAAAÁÁÁÁÁÁÁ!!"

Chiếc tàu lượn chỉ vừa dừng lại khi Soo-gyeom chuẩn bị hét đến mức ngất đi.Cậu như bị rút cạn linh hồn, đến mức sau khi chốt an toàn được mở ra, cậu vẫn chưa thể đứng dậy nổi ngay lập tức."

Hyung, anh ổn chứ?"

Han-sol nghiêng đầu lo lắng hỏi."

Không...

Không ổn chút nào."

Soo-gyeom thành thật trả lời, giọng yếu xìu.

Han-sol tặc lưỡi tiếc nuối, rồi đưa tay ra nắm lấy cả hai tay cậu, nhẹ nhàng kéo dậy.

Cậu dựa vào người hắn, cố đứng lên với cơ thể mềm oặt không chút sức lực.May mắn cho Soo-gyeom là phần quay hình sau đó khá nhẹ nhàng.Cả nhóm vừa được ăn nhẹ, vừa trải nghiệm thêm một trò chơi dạng đĩa bay xoay tròn.

Tuy có hơi chóng mặt, nhưng chí ít không đến mức đáng sợ như trước.Sau đó họ còn được ăn trưa.

Ban đầu vì mệt mỏi nên Soo-gyeom chẳng thấy đói, nhưng vừa nếm thử một miếng là cậu ăn không ngừng.

Pasta, pizza, cậu ăn no nê rồi kết thúc bằng một ly sô-cô-la đá."

Giờ mấy em sẽ quay ở trò Viking, tiếp theo là ngựa quay và tàu lượn siêu tốc.

Nếu còn thời gian thì vào khu trò chơi điện tử quay thêm chút footage nha."

"Hu... biết rồi ạ."

Soo-gyeom miễn cưỡng đáp lời khi nghe lịch trình từ ekip.

Cả Viking lẫn tàu lượn đều là những thứ khiến cậu lạnh sống lưng.Cậu bị cả nhóm kéo đi, chân thì lết mà lòng thì hoảng, theo họ đến khu vực tiếp theo.~

"Trời ơi mệt quá đi..."

Vừa đặt chân vào ký túc xá, Soo-gyeom đã đổ vật xuống sàn phòng khách mà chẳng buồn vào phòng riêng.

Trò chơi kinh dị thì khiến cậu bấn loạn, nhưng không thể phủ nhận rằng không khí lễ hội của công viên đã khiến cậu hào hứng suốt cả buổi.Dù không được tự do nghịch ngợm do luôn phải để ý đến máy quay, nhưng cậu cũng cảm thấy mình đã có một ngày khá vui vẻ.Nửa tỉnh nửa mê, Soo-gyeom đưa tay nghịch nút điều khiển của chiếc bờm tai thỏ vẫn còn đội trên đầu.

Đôi tai hồng hồng phập phồng vươn lên rồi cụp xuống, cứ như vẫn đang chơi trò chơi trong công viên vậy.Khi cậu đang mơ màng nhìn trần nhà thì cánh cửa phòng tắm khẽ mở ra.

Yoo-chan bước ra, đi chầm chậm.Hắn mặc quần dài nhưng để trần nửa thân trên.

Làn da trắng còn đọng nước lấp lánh dưới ánh đèn.Trái ngược với gương mặt xinh trai kia là vóc dáng vạm vỡ, Yoo-chan vốn có khung xương khá to.

Soo-gyeom nhìn cơ thể cởi trần của hắn mà ngẩn ra, bất giác thấy lạ lẫm vì khoảng cách hình ảnh giữa gương mặt và thân hình ấy."

Oaa...

Yoo-chan à, em cũng có body ngon ghê ha."

"...Thật ạ?"

"Ừm, ước gì anh cũng được như em...

À không, quên đi.

Anh lại lảm nhảm nữa rồi.

Bỏ đi, bỏ đi.

Vừa nãy là anh bị chập mạch ấy.

Cho anh rút lại phát ngôn khi nãy nhé."

Cậu lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe, rồi hấp tấp phủ nhận luôn lời vừa nói xong.Yoo-chan không hiểu vì sao Soo-gyeom lại hành xử kỳ quặc như vậy, chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

Nhưng dường như cũng hơi ngượng vì được khen nên hắn hơi cúi đầu, hai má ửng đỏ.Một lúc sau, khi Soo-gyeom lặng lẽ lảm nhảm xong, ánh mắt cậu lại vô thức trôi xuống phần ngực của Yoo-chan.

Nước da trắng ngần, phần đỉnh hồng hồng lấp ló nơi đó tạo nên một hình ảnh vừa tinh khôi vừa gợi cảm kỳ lạ.

Gương mặt xinh xắn của Yoo-chan càng khiến hình ảnh ấy trở nên lạ lùng hơn, đặc biệt là khi phần cơ xiên ngực nổi lên rõ nét, toát ra một vẻ đẹp đối lập như Janus hai mặt."

Sao, sao thế ạ?"

"Ơ?

À, anh nhìn kỳ lắm đúng không?

Xin lỗi nha.

Không phải anh có ý gì đâu."

Vừa bị hỏi, Soo-gyeom giật mình, vội vã thanh minh.

Gương mặt Yoo-chan lại đỏ bừng thêm một bậc.

Thấy vậy, cậu đâm ra muốn chọc hắn thêm một chút, đúng nghĩa là nổi máu muốn ghẹo trai non."

Cái cậu Yoo-chan nhỏ xíu ngày nào giờ lớn bổng rồi ha.

Đúng là thành người lớn rồi."

"...Hồi trước em cũng cao hơn anh mà..."

"Suỵt, không được nói vậy nha."

"Vâng."

"Giờ Yoo-chan của tụi mình lớn thế này rồi, đẹp trai thế này rồi...

Mà nếu đưa cho người khác thì tiếc quá, anh phải bắt về giữ riêng quá.

Yoo-chan nè, để anh giữ nha?

Anh ăn em luôn được không?"

Câu nói chỉ là trêu chọc vu vơ, chẳng mang chút dục vọng nào.

Cậu chỉ nhớ mấy bình luận của fan như 'cho tôi ăn tươi nuốt sống Soo-gyeom' rồi tiện miệng bắt chước mà thôi.Ấy vậy mà, không hiểu sao, mặt Yoo-chan đỏ như sắp nổ tung.
 
Back
Top Bottom