Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 595: Một đao (3)


Mà những ngày gần đây, chuyện Sở Hi Thanh một đường vào kinh, quét ngang

tất cả thiếu niên anh kiệt ở bốn châu, cũng là chuyện nóng bỏng nhất ở kinh

thành.

Dù cho là một nhân vật cao cao tại thượng như hắn, cũng có nghe nói qua đến

cuộc tranh đấu vì bảng danh sách Thần Tú Thập Kiệt đao này.

Trung niên áo bào xanh cũng có vài phần hứng thú, muốn nhìn xem tiểu bối đến

từ Đông Châu này, có năng lực áp chế ba thiếu niên đao khách xuất sắc nhất và

trẻ nhất của kinh thành hay không.

Vương Mệnh nghe vậy liền nở nụ cười: “Cái này thì tốt quá! Không ngờ chúng

ta lại có vận may này, có thể để Ngụy lâu chủ của Đông Thiên hội làm trọng

tài.”

Dưới trướng Đông Thiên hội có bảy mươi hai vị lâu chủ, tất cả đều là cao nhân

có tu vị tứ phẩm ngũ phẩm.

Mà vị ở trên đài này, chính là lâu chủ của lâu thứ bảy Đông Thiên hội, Ngụy Phi

Long.

Tại Đông Thiên hội, lâu chủ xếp hạng càng cao, thì thực lực và thế lực cũng

càng mạnh.

Vương Mệnh nói xong, liền nhảy lên một cái, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống võ

đài.

Sở Hi Thanh cũng nhảy lên trời trong cùng một lúc, hắn phi thân lên vào võ đài

cao tầm ba trượng, rộng tầm năm mẫu này.

Thân pháp của hai người, một cái hư huyễn mờ ảo, làm cho người ta cảm thấy

như hư vô không có thật. Một cái thì lại nhẹ nhàng mau lẹ, truy vân đuổi

nguyệt.

Nhưng hai người gần như là nhảy lên võ đài cùng một lúc, người bình thường

nhìn bằng mắt thường thì không thấy khác biệt nào.

Khóe môi Vương Mệnh hơi cong lên.

Thân pháp của tên đối diện này, dường như lại có tiến bộ rồi.

Hắn càng ngày càng chờ mong thời khắc hai người rút đao.

Lúc này, bên dưới võ đài là một mảnh ồn ào như sấm rền. Hầu như tất cả mọi

người đều tập trung tinh thần, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn lên trên.

Còn có rất nhiều người tràn vào các tửu lưu ở gần đó, muốn chiếm lấy chỗ cao,

để quan sát trận chiến này.

Vị trí của hai người Hồ Khản Hồ Lai vừa hai có thể quan sát võ đài này, có thể

nói là vị trí rất đẹp, không cần phải đổi chỗ.

Tâm trạng Hồ Lai hơi thấp thỏm, căng thẳng mà nắm lấy lan can trước người.

“Huynh trưởng, ngươi nói Sở sư huynh có mấy phần thắng?”

“Ta nào biết được? Thực lực của Sở sư huynh bây giờ chính là một bí ẩn.

Vương Mệnh cũng gần như vậy, mấy thần nhãn xuất sắc nhất của Thiên Cơ các

chúng ta, tạm thời còn chưa nhìn thấy thiên phú huyết mạch của hắn. Dù là

phường chủ Đông phường chúng ta, cũng rất khó có thể phán đoán ra thắng bại

giữa hai bọn họ.”

Hồ Khản lắc đầu: “Nhưng ta nghe lời nói của Sở sư huynh ngày hôm qua, hẳn

là cũng nắm chắc vài phần.”

Lúc này, thần sắc Hồ Khản hơi động, nhìn về phía tầng cao nhất ở gian tửu lâu

bên đối diện, nơi đó có một đám văn sĩ mặc quan bào.

Quần văn sĩ này, tựa như đã bao cả tầng cao nhất của tửu lâu. Tầng này chỉ có

hai mươi ba mươi vị quan văn đang dựa vào lan can, chứ không chật chội như

hai mươi mấy nhà tửu lâu khác.

“Là người của Luận Võ Lâu.” Hồ Khản nhướng mày lên: “Nhiều người đến

thật, còn có ba vị Thần Cơ học sĩ.”

Những nhân vật lớn như Thần Cơ học sĩ quan hàm tứ phẩm này, bình thường sẽ

không quan tâm đến tranh đấu của các võ tu cấp thấp.

Hồ Lai nở nụ cười thản nhiên: “Bọn họ không thể không đến, lần này Sở sư

huynh thua thì còn đỡ, nhưng nếu như hắn thắng, Luận Võ Lâu sẽ rất mất mặt.”

Lúc này, tại một gian phòng riêng cách chỗ họ khoảng hai trượng, Thiết Tu La –

Tư Hoàng Tuyền hơi nhíu mày, quay đầu nhìn một thiếu niên ở phía sau lưng.

Người này mặc một thân cẩm bào, eo đeo một thanh đao, dáng người cao to,

môi hồng răng trắng, ngũ quan tuấn dật.

Đây chính là Thần Yến Đao – Lý Tú Trường.

“Lý huynh?” Tư Hoàng Tuyền quay người lại: “Xin hỏi Lý huynh muốn làm

gì?”

Ánh mắt Lý Tú Trường lại bỏ qua Tư Hoàng Tuyền, nhìn vào võ đài đá ở ngoài

cửa sổ kia: “Ta nhận được tin tức, Sở Hi Thanh đã đặt thuyền trở về Đông

Châu, thời gian khởi hành tại cuối giờ thìn ngày hôm nay.”

Con ngươi Tư Hoàng Tuyền khẽ co lại, vô thức nắm chặt Uyên Ương đao của

mình.

Hắn rất cảm ơn Sở Hi Thanh.

Nhưng khoảnh khắc này, Tư Hoàng Tuyền vẫn không tự chủ được mà sinh ra

chiến ý mãnh liệt.

Trong mắt của Sở Hi Thanh, đao pháp của mình lại không đáng nhắc tới như

vậy sao?

Sở Hi Thanh cho rằng có thể giải quyết ba người bọn họ trong vòng một canh

giờ sao?

“Vì vậy, ba muốn mời Tư huynh nhướng trận thứ hai lại cho ta. Nếu như Vương

Mệnh thua, thì hãy để ta lên trước.”

Lý Tú Trường híp mắt lại, trong mắt hiện lên ý trào phúng: “Lý mỗ chưa bao

giờ bị người khác coi thường như vậy. Ta rất muốn biết, hắn dựa vào cái gì mà

dám tự tin như thế?”

Trên võ đài lúc này, Sở Hi Thanh và Phong Đao – Vương Mệnh đứng cách nhau

một trượng.

Ngụy Phi Long của Đông Thiên hội lấy một viên tiền đồng từ trong tay áo ra.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 596: Một đao (4)


Giọng nói của Ngụy Phi Long bình thản, lại ngậm lấy uy nghiêm không cho

làm trái: “Theo lý thì nên để các ngươi ký Sinh Tử Khế, nhưng hai người các

ngươi đều rất nóng lòng chiến đấu, nên không cần ký cũng được. Nhưng các

ngươi đều hiểu quy củ trên võ đài rồi đấy, ai dám làm trái quy tắc, Đông Thiên

hội sẽ truy sát kẻ đó đến cùng. Các ngươi sẽ biết, tuy thiên hạ này rất lớn,

nhưng không có chỗ cho các ngươi dung thân.”

Sau đó, Ngụy Phi Long quơ quơ đồng tiền trong tay lên: “Chú ý! Tiền rơi xuống

đất, liền có thể ra tay.”

Coong!

Theo Ngụy Phi Long búng một cái, đồng tiền kia liền bay lên cao, đến hai mươi

trượng mới chậm rãi rơi xuống.

Toàn thân Vương Mệnh run rẩy, hai mắt hiện lên một vệt ánh sáng, trên mặt

cũng nổi lên một vệt đỏ ửng vì quá hưng phấn.

Hắn nắm đao bên hông, toàn bộ tinh thần đều khóa chặt Sở Hi Thanh và đồng

tiền đang rơi xuống kia.

“Bạch Mã Phi Mã của ngươi rất lợi hại! Khi còn ở trên thuyền, quá nửa là ngươi

vẫn chưa dùng toàn lực, đúng không? Vì vậy, ta cũng không dám nói có thể

thắng ngươi trong vòng mười hai chiêu. Có điều, ngươi cũng chỉ có mười hai

chiêu thôi, hãy để ta xem mười hai đao này của ngươi đi.”

Hắn đoán rằng Sở Hi Thanh chỉ có thể chém mười hai đao Bạch Mã Phi Mã.

Mười hai chiêu này là mạnh mẽ nhất, bén nhọn nhất, đáng sợ nhất, cũng làm

cho ngươi ta bất ngờ nhất của Sở Hi Thanh.

Tại trước mắt Vương Mệnh, Sở Hi Thanh lại như một đóa hoa tươi sắp nở, hắn

muốn nhìn thấy phong thái xinh đẹp nhất của nó.

Nhanh lên, bắt đầu nhanh một chút. . .

Vì sao đồng tiền này còn chưa rơi xuống đất?

Sở Hi Thanh cũng một tay đè đao, vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn đang nghĩ đến canh thịt lừa và thịt lừa nướng của Thiên Thượng yến, trong

lòng lại sinh ra ý thèm ăn.

Hình như nguyên chủ thân thể này rất yêu thích hai món này, khiến cho hắn vừa

mới nghĩ đến là đã ch** n**c miếng.

Mùi vị của thịt lừa ở thế giới này cũng không giống như thịt lừa ở thế giới kia.

Có phải là nên ở lại thêm nửa ngày? Qua bên kia ăn một bữa cho đỡ thèm?

Tuy nhiên, khi đồng tiền rơi xuống cách mặt đất không đến một trượng, Sở Hi

Thanh vẫn thu hồi suy nghĩ, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào đối thủ.

Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, đạo lý này dùng ở chỗ nào cũng không

sai.

Lúc này, toàn bộ trong và ngoài võ đài đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín

thở, bình tĩnh nhìn hai người trên đài.

Từ khi xuất đạo, Phong Đao – Vương Mệnh vẫn luôn tiến bộ thần tốc.

Có rất ít đối thủ cùng tuổi tác có thể chống đỡ được quá ba chiêu của hắn.

Khoảng tầm nửa năm trước, người này từng chiến đấu với vị đang xếp thứ 9

trên Thần Tú Thập Kiệt đao, chống đỡ trăm chiêu mà không bại, từ đây danh

chân kinh thành và hai châu Hà Lạc.

Sở Hi Thanh cũng không phải kẻ yếu.

Người này được xưng là Sở Nhất Đao, quét ngang thiếu niên đao khách của bốn

châu, xưa nay chỉ dùng một đao để giải quyết.

Mà lúc này, tất cả mọi người cũng cho rằng, thắng bại của hai người sẽ được

quyết định trong vòng mười chiêu.

Hoặc là Sở Hi Thanh đánh bại Phong Đao – Vương Mệnh trong vòng mười

chiêu.

Hoặc là Phong Đao – Vương Mệnh sống qua mười chiêu, chống đến khi chân

nguyên của Sở Hi Thanh cạn kiệt, sau đó kéo vị này ra khỏi Thần Tú Thập Kiệt

đao!

Chỉ là không biết tình hình hôm nay sẽ ra sao, ai thắng ai thua?

Keng! Cheng!

Theo đồng tiền kia rơi xuống đất, phát ra tiếng đinh đương.

Hai người đồng thời rút đao, làm cho trên đài đá lấp lóe hàn quang, cương lực

khuấy động.

Thân hình của Thần Tú Thập Kiệt lại lấp lóe như ảo như huyễn, đi đến góc tay

trái của Sở Hi Thanh.

Từ 177 lần giao thủ với Sở Hi Thanh đến xem, đây là vị trí mà sức mạnh và tốc

độ của Sở Hi Thanh yếu kém nhất, cũng là vị trí dễ dàng để phòng ngự Bạch

Mã Phi Mã nhất.

Trong nháy mắt này, con ngươi Vương Mệnh khẽ co lại, mắt hiện ra vẻ không

thể tưởng tượng nổi.

Một vệt ánh đao màu trắng, đang càng ngày càng lớn ở trong mắt của hắn.

Đó là Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh, tốc độ đao cũng đạt đến cực

hạn của thị giác Vương Mệnh.

Khi Vương Mệnh phản ứng lại, Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh đã

chặn cổ họng của Vương Mệnh.

Lưỡi đao phá tan cổ áo của Vương Mệnh, chém ra một tia máu.

Vương Mệnh không thể không dừng lại, nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt không

thể nào tưởng tượng nổi.

Đao của người này. . . làm sao lại có thể nhanh đến mức này?

Lúc này, toàn bộ bên dưới võ đài cũng truyền ra những tiếng vang vọng.

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt giống nhau.

Đường đường là Phong Đao – Vương Mệnh, một trong ba thiếu niên đao khách

trẻ tuổi và xuất sắc nhất trong phạm vị kinh thành, lại bị một đao của Sở Hi

Thanh chỉ thẳng vào cổ họng?

Đùa cái gì thế? Hay là bọn họ đang nằm mơ?

“Tiên sư cha nó!” Hồ Khản đứng ở trước lan can tầng cao nhất của tửu lâu,

không nhịn nổi mà chửi một tiếng, ánh mắt của hắn cũng tràn đầy kinh hãi:

“Đao pháp của Sở sư huynh đã đến tầng thứ này rồi sao? Chỉ dùng một đao để

đánh bại Phong Đao – Vương Mệnh?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 597: Một đao (5)


Con ngươi của Hồ Lai cũng co rút lại.

Hắn vỗ mạnh vào lan can, phát tiết tâm tình khuấy động trong lòng: “Bảo sao

Sở sư huynh lại muốn hẹn Tư Hoàng Tuyền và Lý Tú Trường, thời gian cũng là

giờ thìn.”

Điều khiến Hồ Lai càng mừng rỡ hơn là, huynh đệ bọn họ đặt 12.000 lượng lên

người Sở Hi Thanh.

Chín ngàn lượng là số tiền còn lại, ba ngàn lượng kia là Sở Hi Thanh nhét vào

tay áo bọn họ khi chia tay tối hôm qua.

Hai người được ăn cả ngã về không, đặt hết tất cả lên người Sở Hi Thanh, mà tỷ

lệ cược là một ăn ba!

“Đây mới thật sự là Thần Tú Thập Kiệt! Sở sư huynh còn kém Vương Mệnh

một giai! Nếu như hắn không thể vào Thần Tú Thập Kiệt, thế gian này có người

nào xứng vào Thần Tú Thập Kiệt chứ?”

Hồ Khản hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, cặp lông mày chữ bát cũng như

đang nhảy múa.

Sau đó, hắn nhìn về phía đối diện rồi cười nói: “Nhìn đám người Luận Võ Lâu

bên kia kìa.”

Hồ Lai không cần Hồ Khản nhắc nhở, hắn cũng đã chú ý đến vẻ mặt của đám

người Luận Võ Lâu kia rồi.

Trên mặt của ba vị Thần Cơ học sĩ kia, tất cả đều rất nặng nề và âm trầm.

Hồ Lai không khỏi nở nụ cười: “Mấy vị này đang rất đau đầu đây, một khi danh

dự không còn, thì phải tốn công sức gấp mười lần mới có thể cứu vãn lại.”

Tuy nhiên, Phong Đao – Vương Mệnh trên võ đài lại không có vẻ uể oải nào.

Hwans hơi ngẩn ngơ, trong mắt vẫn còn ý kinh ngạc, nhưng trên mặt lại có một

vệt vui mừng.

“Đao của ngươi bây giờ còn nhanh hơn lúc ở trên thuyền nhiều, ta còn cho rằng

mình đã nhìn thấu ngươi.”

Mặt Sở Hi Thanh vẫn thản nhiên như không: “Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy

đao mạnh nhất, và đao nhanh nhất của ta, làm sao có thể nói là nhìn thấu?”

Ngay khi Sở Hi Thanh nói chuyện, Phong Đao – Vương Mệnh đang đứng trước

đao của hắn đã hóa thành một luồng khói, tiêu tán tại hư không.

Sở Hi Thanh thấy thế thì cũng không để ý, hắn cầm đao đứng yên tại chỗ, lại

cười một tiếng.

“Ta không biết lực lượng hư vô này của ngươi là công pháp gì, là thiên phú

huyết mạch gì. Nhưng 177 lần đánh lén kia của ngươi, lại làm cho ta nhớ kỹ khí

cơ và đặc thù chân nguyên của ngươi.”

Cực chiêu – Phong Chi Ngân!

Ánh đao của Sở Hi Thanh bay lên, tựa như ảnh lại tựa như huyễn.

Đao của hắn phất qua như gió mát, nơi nó đi qua đều không có dấu vết hay quỹ

tích, chỉ là đã chém ra một vết máu ở phía sau.

Lúc này, đao của Sở Hi Thanh lại chỉ thẳng vào cổ họng của Phong Đao –

Vương Mệnh, một lần nữa áp chế hắn.

Vương Mệnh đứng ở phía sau Sở Hi Thanh, đao trong tay hắn mới đưa lên được

một nửa, liền không thể không ngừng lại.

Hắn cúi đầu nhìn thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trên cổ mình, trên mặt lại hiện

lên vẻ kỳ dị.

“Cái tên nhà ngươi. . .”

Bóng người của Vương Mệnh lại hóa thành làn khói lần nữa.

Nhưng khi hắn hiện thân lần nữa, liền thấy ánh đao quen thuộc kia lại chém

đến.

Lần này không có chặn cổ họng của hắn, mà là một đao gọt tóc của hắn.

Vô số sợi tóc đen rơi xuống, bay lả tả trong không trung.

Mà sau đó, lại có một đao cực kỳ ác liệt, lưỡi đao nhanh như chớp kia quét

ngang mà đến.

Không ngờ thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay Sở Hi Thanh lại chia ra

làm hai. Một đao chém tóc của hắn, một đao chém cổ họng của hắn.

Toàn thân Vương Mệnh lạnh toát, lập tức lùi lại phía sau vài bước, tốc độ cũng

nhanh như tia chớp.

Hắn vuốt da đầu trọc lóc của mình, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Sở Hi Thanh:

“Ngươi đang trả thù sao?”

Cái tên đối diện này, thế mà lại cạo đầu hắn?

Sở Hi Thanh nghe vậy thì không tỏ ý kiến: “Ngươi nói xem?”

Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.

Cái tên này đánh lén hắn 177 lần, tưởng hắn là tượng đất à?

Sắc mặt Vương Mệnh nhất thời đen như đáy nồi.

Hắn vẫn rất coi trọng ba ngàn sợi tóc đen của mình, bằng không thì cũng sẽ

không muốn chém tóc của Sở Hi Thanh.

Cái này gọi là, ‘Mình không muốn thì dành cho người’.

Mà chỉ vẻn vẹn một cái hô hấp sau, toàn thân Vương Mệnh lại tuôn ra một tầng

sương mù màu đen dày đặc.

Con ngươi của Sở Hi Thanh hơi co lại.

Thái Thượng Thông Thần của hắn đã cảm nhận được một ít nguy hiểm, cảm

giác như đang đối mặt với một con mãnh thú sắp thức tỉnh.

Trong lòng hắn lại không hề gợn sóng, hai tay cầm đao, sẵn sàng nghênh địch.

Tuy nhiên, trọng tài Ngụy Phi Long của Đông Thiên hội ở bên cạnh lại hừ nhẹ

một tiếng, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đã thua, đi xuống!”

Khí cơ của Phong Đao – Vương Mệnh nhất thời cứng lại.

Hắn cau mày suy ngẫm, sau đó nở nụ cười thản nhiên, thu khói đen lại: “Đúng

là ta thua!”

Trong lòng Vương Mệnh cũng hiểu, lúc này Ngụy Phi Long không can thiệp, là

do hắn còn có thể dùng thân pháp hư vô để trốn tránh lưỡi đao trí mạng của Sở

Hi Thanh.

Nhưng Sở Hi Thanh dùng một đao để gọt tóc của hắn, nếu hắn Sở Hi Thanh

chém thấp hơn một chút, thì xương sọ của hắn đã bị gọt rồi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 598: Một đao (6)


Huống hồ, có đấu tiếp cũng vô vị, Vương Mệnh hắn tự nhiên là cón chưa thi

triển thiên phú huyết mạch, còn chưa bùng nổ toàn bộ thực lực.

Nhưng Sở Hi Thanh ở đối diện, cũng đã dùng toàn lực sao?

Tại trong tình báo, vị này có thiên phú Táng Thiên, càng bị thương thì càng

mạnh.

Mà đến giờ hắn cũng chưa từng sử dụng Nhai Tí đao ý của mình.

Phong Đao – Vương Mệnh ôm quyền, lộ ra ý cười bất cần đời: “Đao của Sở

huynh thật là nhanh, hiếm thấy trong thất phẩm bát phẩm, Vương Mệnh bội

phục!”

“Đa tạ!”

Sở Hi Thanh cũng thu đao vào vỏ: “Nhưng nếu như Vương huynh còn dám dây

dưa không ngớt như mấy ngày trước, thì ta nhất định sẽ chém đầu ngươi xuống

để nhắm rượu. Sở mỗ đã nói trước, đừng bảo ta chưa nhắc nhở ngươi.”

Khóe môi Vương Mệnh không khỏi giật giật vài cái.

Quả thật là hắn có dự tính như vậy, đi theo thuyền của Sở Hi Thanh, mãi cho

đến khi hắn chiến thắng mới thôi.

Lúc này, Sở Hi Thanh đã quay đầu, nhìn về phía tòa tửu lâu ở phía sau: “Hoàng

Tuyền, đi xuống chiến đấu một trận đi, để ta xem sau khi từ biệt ở Lâm Hải, thì

đao pháp của ngươi đã tiến bộ bao nhiêu.”

Nếu như là ngày hôm qua, Sở Hi Thanh dám nói như vậy, thì tất cả người ở bên

dưới võ đài sẽ cho rằng hắn ngông cuồng.

Nhưng tại thời điểm này, tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì.

Tuy nhiên, người nhảy từ trên đó xuống, lại là Thần Yến Đao – Lý Tú Trường!

Thần Yến Đao – Lý Tú Trường lăng không rơi xuống đối diện Sở Hi Thanh,

ánh mắt hắn lạnh lùng, sắc mặt xanh trầm: “Ta đã bàn với Hoàng Tuyền rồi, trận

chiến này, sẽ do ta đánh trước!’

“Đúng là ngươi đã nói, nhưng ta vẫn chưa đồng ý!”

Sau đó, Tư Hoàng Tuyền cũng nhảy từ lan can xuống, rơi vào trên đài đá.

Tay hắn đè đao, ánh mắt nhìn về phía Lý Tú Trường với vẻ bất mãn: “Lý Tú

Trường, hôm qua ta và Sở huynh đã hẹn trước, ngươi làm như vậy là không hợp

quy củ.”

Lý Tú Trường nghe vậy, liền bình tĩnh ôm quyền: “Xin Tư huynh bao dung! Tư

huynh và vị Sở thiếu hiệp này là bạn tốt, các ngươi muốn giao thủ và luận bàn,

thì có thể tiến hành bất cứ lúc nào. Lý mỗ lại không có cơ hội như vậy, hiếm khi

có cơ hội giao thủ với Thần Tú Thập Kiệt đao.”

Hắn nhìn Sở Hi Thanh, đôi mắt hẹp dài như cành liễu hơi híp lại, lộ ra hàn

mang như lưỡi đao: “Ta không muốn chờ đến khi người này khí suy sức yếu thì

mới luận bàn so tài với hắn, như vậy thì rất vô vị.”

Lúc này, Sở Hi Thanh vẫn đang trong trạng thái đỉnh phong, khí huyết cực

thịnh, lộ ra sắc bén.

Chỉ có đánh bại Sở Hi Thanh trong trạng thái mạnh nhất thì mới thú vị.

Chờ Sở Hi Thanh và Tư Hoàng Tuyền chiến đấu xong, thì không biết sẽ ra sao.

Sở Hi Thanh có thể sẽ bại dưới đao của Tư Hoàng Tuyền, cũng có thể là suy

yếu đi.

Cũng có thể là trong quá trình hai người giao thủ, Lý Tú Trường sẽ nhìn thấu

đao pháp của người này.

Như vậy thì quá vô vị.

Cảm giác như ăn thừa đồ ăn của người khác, không có mùi vị gì.

Tư Hoàng Tuyền không khỏi nhíu mày.

Ngay khi hắn chuẩn bị nói cái gì đó, Sở Hi Thanh lại thấy buồn cười: “Nếu vị

Lý huynh này muốn đánh trước, vậy Tư huynh liền nhường cho hắn đi. Tư

huynh có thể chờ một lát, trận chiến này hẳn là sẽ không mất bao nhiêu thời

gian.”

Tư Hoàng Tuyền nghe vậy thì sững sờ, ngưng thần nhìn Sở Hi Thanh.

Ý nghĩ đầu tiên của hắn là, Sở Hi Thanh ngông cuồng, quá tự đại.

Tư Hoàng Tuyền lập tức lại nghĩ đến, Sở Hi Thanh đã đặt thuyền vào cuối giờ

thìn, còn cả tình cảnh hắn dùng một đao để chế trụ cổ họng của Vương Mệnh.

Hắn hơi suy nghĩ giây lát, liền lui về phía sau vài bước, đứng ở góc của võ đài.

Mà lúc này, đám người ở ngoài võ đài và tửu lâu đều ồ lên.

“Thằng chó Đông Châu này quá ngông cuồng!”

“Quả thực là làm càn!”

“Đao pháp của người này không tệ, chỉ là quá tự phụ, Thần Yến Đao – Lý Tú

Trường và Phong Đao – Vương Mệnh là hoàn toàn khác nhau. Vương Mệnh

dùng đao và thân pháp cực kỳ quỷ dị, khó có thể dự đoán, lực bộc phát cũng rất

mạnh mẽ. Nhưng nói đến tốc độ đao, sức mạnh và đao pháp, thì Lý Tú Trường

vẫn dẫn đầu trong ba người. Đao của hắn đường đường chính chính, cứng rắn

đến mức không thể phá!”

“Hai tháng trước, Lý Tú Trường đã dùng một thức Yến Lạc, một đao chém giết

một con Thần Huyết yến thất phẩm ở cách đó ba trượng, vì vậy mà được xưng

là Thần Yến Đao. Tốc độ đao của hắn còn nhanh hơn Vương Mệnh một đường!

Sở Hi Thanh này muốn đánh nhanh thắng nhanh, là tuyệt đối không thể.”

“Hãy chờ xem, cái tên tự cao tự đại này, nhất định phải ăn quả đắng.”

Thần Yến Đao – Lý Tú Trường ở trên đài không những không giận mà còn

cười, lời nói hàm chứa thâm ý: “Nghe nói Sở huynh đã đặt thuyền, sẽ xuất phát

vào cuối giờ thìn ngày hôm nay? Ngươi thực sự rất tự tin với võ đạo của mình.”

Hắn nói xong câu này, đám người dưới võ đài lại bắt đầu ồn ào. Những tiếng

nghị luận ở bên trong tửu lâu cũng vang ầm ĩ
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 599: Không dùng liền hết hạn


Rất nhiều người đều không biết chuyện Sở Hi Thanh đã đặt thuyền.

Sở Hi Thanh quyết định xuất phát vào cuối giờ thìn, điều này chứng tỏ vị này

định giải quyết ba thiếu niên đao khách cấp bậc siêu thiên kiêu của kinh thành

trong thơi gian một canh giờ.

Có rất nhiều người trong số họ đã cảm thấy Sở Hi Thanh càn rỡ, bây giờ thì lại

càng khiếp sợ không thôi.

“Đúng là ta đã đặt thuyền.” Sở Hi Thanh hơi gật đầu, vẻ mặt thản nhiên:

“Nhưng thật ra cũng không phải là không thể đổi thời gian khởi hành. Thời gian

khởi hành của Sở mỗ có bị chậm trễ hay không, vậy phải xem đao của Lý

huynh ngươi, rốt cuộc là loại trình độ gì.”

Hắn chưa từng nhìn thấy võ đạo của Lý Tú Trường.

Nhưng tin tình báo của các sòng bạc kia lại cực kỳ đầy đủ.

Nếu như nói Vương Mệnh mạnh ở lực bộc phát, vậy thì Lý Tú Trường lại mạnh

ở sức chiến đấu.

Vương Mệnh như một tòa núi thấp, nhưng khi ngươi đến gần, muốn nhảy qua

nó, thì sẽ phát hiện tòa núi này càng ngày càng cao.

Còn Lý Tú Trường thì từ đầu đến cuối đều là một tòa núi cao, vô cùng kiên cố

và hiểm trở, sừng sững không ngã, cao cao thể thể với tới.

Đây chính là người mạnh nhất trong ba thanh đao của kinh thành.

Hắn không leo lên Thanh Vân Tổng bảng như Tư Hoàng Tuyền, không phải vì

thua ở thực lực, mà là thua ở tố chất.

“Hi vọng hôm nay Sở huynh có thể khởi hành thuận lợi. . .”

Lý Tú Trường cười đắc ý, quay sang ôm quyền với Ngụy Phi Long của Đông

Thiên hội, thi lễ một cái: “Ngụy lâu chủ, làm phiền ngài làm trọng tài cho chúng

ta.”

Hắn đã không thể chờ đợi được nữa, rất muốn đánh một trận với Sở Hi Thanh.

Đời này, Lý Tú Trường chưa bao giờ cảm thấy mong chờ như ngày hôm nay,

hắn rất muốn kéo Sở Hi Thanh ra khỏi Thần Tú Thập Kiệt đao, đánh nát tự tin

và cuồng ngạo của Sở Hi Thanh.

Ngụy Phi Long nghe vậy liền nở nụ cười, phất tay áo một cái: “Không cần đa

lễ! Bốn người các ngươi đều có tiền đồ rộng lớn. Nói không chừng cuộc chiến

hôm nay của các ngươi còn trở thành một đoạn giai thoại trong giang hồ. Ngụy

mỗ có thể làm trọng tài cho các ngươi, cũng là một đoạn duyên phận.”

Cuộc chiến của các thiếu niên đao khách ngày hôm nay, hắn càng xem lại càng

thấy thú vị.

Sau khi Bá Võ Vương đột tử, thì lâu lắm rồi thành Vọng An không có chuyện

thú vị như vậy.

Hắn cong ngón tay, búng một cái, một đồng tiền lại bay lên không.

“Vẫn như trước, lười để các người ký Sinh Tử Khế, nhưng nếu như các ngươi

dám làm trái quy củ của lôi đài, vậy Đông Thiên hội nhất định sẽ truy cứu trách

nhiệm đến cùng.”

Đồng tiền kia bay cao đến hai mươi trượng, lúc này mới bắt đầu rơi xuống.

Chỉ một đồng tiền nho nhỏ, không chỉ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, mà

cũng làm cho hô hấp của bọn họ hơi ngưng lại.

“Keng!”

Đồng tiền kia rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Ngay khi đồng tiền rơi xuống đất, âm thanh còn chưa truyền vào tai thì Lý Tú

Trường đã xuất đao.

“Sặc!”

Đao của hắn cực nhanh, tại trong mắt của rất nhiều người, ánh đao là từng mảnh

từng mảnh tàn ảnh. Thân pháp của Lý Tú Trường cũng cực nhanh.

Khoảng cách một trượng giữa hai người, tựa như là không tồn tại.

Chỉ vẻn vẹn một cái nháy mắt, Lý Tú Trường đã đạp bước đến vị trí xuất đao tốt

nhất.

Cũng tại khoảnh khắc này, Lý Tú Trường nhìn thấy mấy chục hơn trăm đao gió

mà mâu lôi xuất hiện ở quanh người Sở Hi Thanh, hơn nữa còn đánh về phía

hắn giống như mưa to gió lớn.

Đây là Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ!

Con ngươi Lý Tú Trường hơi co lại.

Khi Thiên Cơ Võ Phổ tuyên bố xếp hạng Thần Tú Thập Kiệt đao, thì cũng liệt

kê chiến tích của Sở Hi Thanh.

Người này từng dùng Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ để điều khiển đao gió và

mâu lôi, áp chế mấy ngàn quận quân Tú Thủy.

Không ngờ tên này lại dám sử dụng năng lực Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ ở

trên võ đài! Còn dùng trong trận quyết đấu với hắn, quả thực là càn rỡ đến mức

không có giới hạn!

Loại năng lực này, dùng để áp chế đám quân quân yếu ớt ở địa phương thì cũng

thôi, dùng với một đối thủ cùng cấp bậc, thì quả thật là muốn chết!

Ánh đao của Lý Tú Trường bay lên, chỉ chớp mắt đã tung mấy đao, kéo theo

từng tia từng tia quỹ tích huyền di, chỉ chớp mắt mà đã chém nát toàn bộ mười

mấy cái đao gió ở phía trước.

Lúc này, sắc mặt của hắn lại hơi đổi.

Bởi vì sức mạnh của những đao gió này lại vượt qua khỏi dự đoán của hắn.

Nếu một cái riêng lẻ thì không tính là gì, Lý Tú Trường có thể dễ dàng đánh nát

chúng nó.

Nhưng khi mười mấy cái đao gió tấn công liên tiếp, liên tục không ngừng, lại

làm cho đao của Lý Tú Trường hơi cứng lại.

Những trường mâu lôi đình kia thì lại còn nhanh hơn một đường, đã đánh đến

phía trước Lý Tú Trường.

Điều càng làm cho người ta kinh ngạc chính là tay của Sở Hi Thanh đang đè

thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao kia.

Do hắn đang điều động lực lượng phong lôi, cho nên không rút đao, mà đao súc

thế.
 
Back
Top Bottom