Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 585: Sỉ nhục của nam nhân (2)


Tả Thanh Vân nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, hắn cảm nhận lại lời nói của mình,

cũng cảm thấy mình quá nhiệt tình.

Hắn nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó ra hiệu với người hầu bên cạnh đưa một

bình rượu và hai chén rượu lên.

Tả Thanh Vân rót rượu cho Sở Hi Thanh trước: “Đời này của Tả mỗ cũng

không thiếu bạn tốt, nhưng bạn bè sống chết thì chỉ có một mình Hi Thanh

ngươi.”

Hắn cũng rót cho mình một chén rượu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà thiên hạ

này không có bữa tiệc nào không tàn, một chén này của chúng ta, vừa kính ly

biệt, cũng kính tình nghĩa giữa chúng ta.”

Sở Hi Thanh nở nụ cười tiêu sái, uống một hơi cạn sạch: “Tình cảm giữa chúng

ta, giang sơn khó ngăn trở được, cần gì phải phiền muộn? Ta tin tưởng hai

người chúng ta sẽ có ngày gặp lại.”

Tả Thanh Vân cũng sảng khoái mà uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Hay

lắm! Nên uống cạn chén lớn!”

Sau đó, hắn tràn đầy tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc là có rượu mà không có đồ ăn,

bàn tiệc rượu kia của ta bị tên Phong Đao – Vương Mệnh đạp đổ rồi. Chúng ta

không ăn tiệc tiễn biệt ở Tú Thủy thì cũng thôi, sau khi vào kinh mà cũng không

ăn được.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười to: “Cũng có thể là do duyên phận của chúng ta

chưa hết, còn chưa đến mức ăn tiệc tiễn biệt. . .”

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Sở Hi Thanh hơi động, bước sang trái một bước.

Quả nhiên, một chớp mắt tiếp theo, Phong Đao – Vương Mệnh cầm một thanh

Nhạn linh đao, sượt qua bên người hắn.

Vừa rồi, chỉ cần Sở Hi Thanh hơi chậm một chút, thì mái tóc đẹp của hắn sẽ

biến thành đầu trọc.

Lúc này, đao bên eo của Sở Hi Thanh cũng phát ra một tiếng ‘sặc’, tựa như hổ

gầm long ngâm.

Tay phải Sở Hi Thanh cầm chén rượu, chỉ có thể rút đao bằng tay trái, nhưng

thanh Tốn Phong Chấn Lôi Đao của hắn vẫn hóa thành một luồng ánh sáng, lại

nhanh như điện chớp, chỉ chắp mắt đã đâm đến trước ngực Phong Đao – Vương

Mệnh.

Vào thời khắc sống còn, Vương Mệnh đã đỡ được một đòn này, nhưng cả người

bị đánh bay ra ngoài, thân thể chìm vào trong nước.

Tu vị của Vương Mệnh là thất phẩm hạ, thiên phú huyết mạch là cấp siêu thiên

kiêu, sức mạnh tự nhiên là nằm trên Sở Hi Thanh.

Nhưng mà Bạch Mã Phi Mã của Sở Hi Thanh lại làm cho đao của Sở Hi Thanh

chém đến ngực của Vương Mệnh, thì Vương Mệnh mới có thể miễn cưỡng

nhận ra vị trí của đao, vì vậy không thể nào tụ lực được.

Sở Hi Thanh lập tức dùng thần niệm để khóa chặt khí cơ của Vương Mệnh, truy

tìm bóng người của hắn.

Hà La Ngư cũng mau chóng mở rộng xúc tu của mình ra.

Đáng tiếc là không như mong muốn, Vương Mệnh đã chạy thoát, hắn đã biến

mất trong lòng sông trước khi Hà La Ngự kịp phong tỏa.

Nhưng mà lần này, Vương Mệnh lại phát ra tiếng cười.

“Sở huynh đúng là người rất thú vị, nhưng mà ta đã hiểu hết đao của ngươi rồi!

Hôm nay ta cho Sở huynh nghỉ ngơi dưỡng sức, tắm rửa bụi trần một đêm. Sáng

sớm ngày mai, chúng ta sẽ quyết chiến ở bến tàu Tây Thành, không gặp không

về.”

Tiếng nói này tựa như đến từ bốn phương tám hướng, sau đó lại không còn tăm

tích.

Tả Thanh Vân cau mày, liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Nghe giọng điệu của hắn,

dường như rất có tự tin, không biết Hi Thanh ngươi có mấy phần nắm chắc?

Nếu như thắng chắc, vậy ta cũng phải cược một phen.”

Sở Hi Thanh ‘chậc’ một tiếng: “Nói như thế nào đây? Thật ra hắn không nhìn

thấu ta, mà ta lại nhìn thấu hắn.”

Trong khi hắn nói chuyện, ánh mắt của hắn lại nhìn vào võ đạo bảo khố của

mình với vẻ kinh dị.

Thuần Dương (lục giai): Cần 165.625 điểm võ đạo để đổi.

Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (lục giai): Cần 109.375 điểm võ đạo để đổi.

Ngày hôm nay, không biết là Sở Hi Thanh có vận cứt chó gì, sau khi tu luyện

Dưỡng Nguyên Công vào buổi sáng, hắn lại quét ra hai thiên phú huyết mạch

lục giai.

Hơn nữa, bất cứ cái nào cũng có thể làm cho thực lực của hắn tăng gấp bội.

Vì vậy, Vương Mệnh chỉ nhìn thấy Sở Hi Thanh của ngày hôm nay, Sở Hi

Thanh của ngày hôm nay và ngày mai, đã là rất khác nhau.

Sau đso, Sở Hi Thanh lại nhìn Tả Thanh Vân với vẻ mặt ngờ vực: “Sau đó

ngươi phải tiến vào đại lao của Đại lý tự đúng không? Đây cũng là một trong

những cái gọi là ‘thiên lao’, ngươi còn có thể đi quán cá cược?”

“Vào trại giam thì vẫn phải vào trại giam, nhưng dù sao ta cũng bị Lão đầu tử

kia liên lụy, chứ không phải phạm nhân. Mị Nương đã chuẩn bị một đám người

trong đại lao rồi, ta ở trong đó cũng có thể nhờ người đi đặt cược, không có vấn

đề gì.”

Tả Thanh Vân nói đến chỗ này, lại hiện ra vẻ thần thở: “Những ngày qua, ta trái

lo phải nghĩ, vẫn không muốn để mấy vị nhà ta đi mạo hiểm, cũng không muốn

lãng phí thời gian quý báu ở trong đại lao, bị người làm nhục ức h**p.”

“Bởi vậy, ta đã nhờ các mối quan hệ đáng tin, tra hỏi khi nào mới có thể đi ra,

nhưng tiếc là phải nửa tháng sau mới biết được, bằng không thì Hi Thanh ngươi

có thể ở kinh thành một thời gian, ta có thể dẫn Hi Thanh ngươi đi chơi khắp

kinh thành.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 586: Sỉ nhục của nam nhân (3)


Tả Thiên Lộ ở bên cạnh nghe đến đây, không biết nghĩ tới chuyện gì, mà sắc

mặt đen xì: “Ngươi cái tên nghịch tử này, chẳng lẽ ngươi đi tìm Bạch Hổ hầu

rồi?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ.

Bạch Hổ hầu? Lẽ nào là Bạch Hổ hầu một trong bốn đại thần bộ của Lục phiến

môn?

“Ta cũng không muốn.” Tả Thanh Vân lại rót cho mình một chén rượu, thở dài

một hơi: “Ta cũng không muốn đâu, nhưng vấn đề là mẫu thân không chịu được

khí hậu lạnh lẽo của phương bắc, cũng không chịu được khói chướng ở phương

nam. Nếu như cha nhất định phải dẫn nương ta và rất nhiều di nương, còn có hai

vị đệ đệ kia của ta đi lưu đày với ngươi, thì ta không còn gì để nói.”

Sở Hi Thanh vẫn không hiểu chuyện gì.

Vì sao người bạn này của hắn lại dính líu và quan hệ với Bạch Hổ thần bộ rồi?

Tả Thiên Lộ lại thì nghẹn họng, không nói gì nữa.

Thân thể của thê tử hắn yếu đuối, lại còn phải chịu kinh hãi khi ở quận Tầm

Dương, nằm tận mười ngày trên giường mới tỉnh lại.

Còn có hai đệ đệ của Tả Thanh Vân, trước kia cũng đọc sách trong Quốc tử

giám ở kinh thành. Bây giờ cũng bị hắn liên luy, đang bị giam trong đại lao.

Có người nói còn bị đánh đập và tra tấn.

Là Tả Thiên Lộ nhờ bạn bè trông nom, Tả Thanh Vân lại nhờ Ngô Mị Nương

bỏ một số tiền lớn, mới có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ.

Nếu như hai người bọn họ cũng đi đày với hắn, nói không chừng sẽ chết trên

đường.

Sắc mặt Tả Thiên Lộ biến ảo không ngừng, lúc trắng lúc xanh, cuối cùng lại thở

dài một hơi: “Tùy ngươi vậy, hôn sự của ngươi thì ngươi tự làm chủ. Chỉ có một

điều là, sau này nhất định phải sinh một đứa con trai họ Tả.”

Đây là sự kiên trì cuối cùng của người làm cha như hắn.

Tả Thanh Vân lại bật cười một tiếng.

Lúc này rồi mà Tả Thiên Lộ mới nghĩ đến nối dõi tông đường cho Tả gia? Sao

hắn không nghĩ đến khi hắn dâng tấu chương kết tội Hộ bộ thượng thư đi?

Mà Tả gia vẫn còn hai cái đệ đệ của hắn cơ mà?

Hắn hơi lắc đầu, nhìn về phía Tư Không Hinh: “Tư Không Hinh, sau này ta sẽ ở

Bạch Hổ Đường, có lẽ không dùng được ngươi, cũng không nuôi nổi. Ý nghĩa

của ta là, để ngươi đến Tây Sơn Đường, hiệu lực cho Hi Thanh. Ngươi cũng

biết cách làm người của hắn, nhân phẩm và tài năng của Hi Thanh hơn ta rất

nhiều, nhát định sẽ không phụ ngươi.”

Tư Không Hinh nghe vậy liền liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút.

Sau đó, nàng hơi lắc đầu: “Xin lỗi, ta cần phải trở về tông môn tiềm tu trước đã,

mãi cho đến tận ngũ phẩm mới có thể ra. Có lẽ phải tốn thời gian một năm là ít,

nếu như khi đó Tây Sơn Đường vẫn còn, lại cho lương bổng tốt, vậy ta không

có ý kiến.”

Nàng đi theo Tả Thanh Vân ba năm rồi, đã tích góp được gần hai mươi vạn

lượng bạc. Số tiền này đủ để nàng thăng hai cấp, leo lên ngũ phẩm hạ.

Căn cơ võ đạo của Tư Không Hinh đã đầy đủ rồi. Hai năm trước nàng đã có thể

lên lục phẩm thượng, chỉ là do không lấy được bí dược của tông môn, cho nên

không thể thăng cấp.

Nếu như không phải hai người có tình cảm chủ tớ, thì Tư Không Hinh đã rời

khỏi Tú Thủy, trở về tông môn tiềm tu từ lâu rồi.

Tâm thần của Sở Hi Thanh hơi động.

Hắn cũng rất thương thức thực lực, thiên phú và cách làm người của Tư Không

Hinh. Nếu như có thể kéo nàng nhập bọn, vậy đúng là một sự trợ giúp rất mạnh.

Đường đường là Tây Sơn Đường, không thể dựa hết vào đám nội quỷ kia được.

Tuy nhiên, sau đó hắn kiềm chế tâm tư.

Lời nói của Tư Không Hinh là có nguyên do.

Giữa võ tu ngũ phẩm và võ tu lục phẩm, có một bậc thang cực lớn.

Trên thế giới này, một võ tu ngũ phẩm đã có thể xưng hùng một góc, chống đỡ

một thế lực.

Long gia chỉ có hai lục phẩm thượng, liền trở thành một hào tộc có tiếng trong

nội thành quận Tú Thành, thu nhập hàng năm lên đến bảy mươi tám mươi vạn

lượng bạc.

Huống hồ là võ tu ngũ phẩm có sức chiến đấu mạnh hơn?

Người ta có thể dễ dàng kiếm được vài trăm ngàn lượng bạc một năm, dựa vào

cái gì mà phải đi hiệu lực cho người khác?

Bởi vậy, muốn thuê một võ tu ngũ phẩm, vậy một năm phải mất ba mươi đến

năm mươi vạn lượng bạc là ít nhất.

Huống hồ Tư Không Hinh còn có thiên phú cực cao.

Tuy rằng bình thường vị này không lộ trước mặt người đời, nhưng sức chiến

đấu rất mạnh. Trận chiến trước đó, Tư Không Hinh đã từng lấy một địch hai.

Sở Hi Thanh đoán là thực lực của nữ tử này, có thể vào năm mươi vị trí đấu của

Danh Hiệp Bảng.

Tiền thuê của nàng có thể còn đắt đỏ hơn võ tu ngũ phẩm khác.

Với cục diện trước mắt của Tây Sơn Đường, một năm sau chưa chắc đã có thể

thuê nổi.

“Việc này theo ý của người là được.”

Tả Thanh Vân cũng vui mừng thay cho Tư Không Hinh, nhất phẩm, tam phẩm,

ngũ phẩm, thất phẩm, đều là một cánh cửa lớn trên con đường tu hành.

Võ tu cấp độ ngũ phẩm, không chỉ sức chiến đấu biến hóa về chất, mà tuổi thọ

cũng có thể lên đến 200 năm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 587: Sỉ nhục của nam nhân (4)


Ngay sau đó, Tả Thanh Vân ôm quyền về phía Độ Vân Lai: “n tình hộ tống của

Độ trang chủ, sau này nhất định sẽ báo đáp!”

“Dễ nói!” Độ Vân Lai hơi nhướng mày, cố ý thả cần câu xuống để đáp lễ.

Độ Vân Lai cũng rất kinh ngạc, người này lại có quan hệ với Bạch Hổ thần bộ

sao?

Đây chính là quan to tam phẩm trong triều! Thực lực và quyền lực đều mạnh

hơn Đại lý tự thiếu khanh nhiều.

Mà một chớp mắt tiếp theo, mấy người trên thuyền nhìn thấy một vệt ánh sáng

màu trắng bay đến từ phía kinh thành.

Ánh sáng trắng kia như sao băng, chỉ dùng hai mươi cái hô hấp, là đã bay được

mấy chục dặm, đi đến trên không trung của chiếc thuyền này.

Khi người trong ánh sáng màu trắng rơi xuống đầu thuyền, cả chiếc thuyền đều

bị ép xuống tận hai trượng. Hai bên thuyền cũng là sóng lớn ngập trời.

Sở Hi Thanh đầu tiên là nghe thấy một tiếng hổ gầm mạnh mẽ hùng tráng, uy

nghiêm khốc liệt.

Sau đó, hắn nhìn thấy một cô gái mắt có ngũ quan vô cùng tinh tế, mắt ngọc

mày ngài, mi mục như vẽ ở nơi mũi thuyền, người này đang đi về phía Tả

Thanh Vân.

Ngũ quan và dung mạo của cô gái này rất phù hợp với thẩm mỹ của Sở Hi

Thanh.

Chỉ là dáng người của nàng. . .để cho Sở Hi Thanh không tự chủ được mà nuốt

một ngụm nước miếng.

Tả Thanh Vân đã rất cao, nhưng nữ tử này đứng bên cạnh Tả Thanh Vân, thì

còn cao hơn hắn tận hai cái đầu.

Nếu như muốn dùng thứ gì đó để diễn tả nàng. . . đó chính là người khổng lồ có

khuôn mặt trẻ con xinh đẹp.

Đây chính là Bạch Hổ hầu, một trong bốn đại thần bộ của Lục phiến môn?

Bạch Hổ hầu thì làm như không thấy những ánh mắt khác thường ở trên thuyền,

thần sắc nàng đắc ý, dùng cánh tay xoa xoa bóp bóp gương mặt của Tả Thanh

Vân: “Vân Vân, ngươi tạm biệt bạn bè xong chưa? Chà chà, rõ ràng là ngươi

đến cầu ta, bây giờ còn bày bộ mặt thối này ra cho ta xem.”

Sắc mặt của Tả Thanh Vân biến thành màu đen, hắn vỗ bỏ tay của Bạch Hổ

hầu: “Trên thuyền còn có rất nhiều người!”

Sau đó, hắn than khẽ một tiếng, trên mặt hiện lên ý cười: “Ta giới thiệu cho

ngươi vài người bạn, đây là bạn bè sinh tử của ta, Sở Hi Thanh, nếu như không

có hắn thì có thể ta đã không nhìn thấy được ngươi.”

Sở Hi Thanh lập tức giơ tay lên, ôm quyền vái chào về phía Bạch Hổ hầu.

Trong lòng hắn cũng bừng tình, bảo sao bọn họ vẫn bình an từ khi tiến vào Hà

Châu đến giờ.

Sở Hi Thanh cảm ứng được có cao thủ rình tập ở gần, mà lại còn có sát ý.

Nhưng bọn họ đến kinh thành mà người kia vẫn không có động tĩnh gì.

Chuyện này quá nửa là Bạch Hổ hầu đã ra tay, ngăn cản vị Đại lý tự thiếu khanh

kia.

Cùng lúc đó, trong lòng Sở Hi Thanh cũng âm thầm buồn cười.

Thật sự là nhìn lầm vị Tả nha nội này, thế mà hắn lại bám váy đàn bà. . . quả

thực là sỉ nhục của nam nhân!

Tuy nhiên, Tả nha nội có vị ‘hộ hoa sứ giả’ là Bạch Hổ hầu này, thì Sở Hi

Thanh cũng có thể yên tâm trở về Tú Thủy.

. . .

Đúng là thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn.

Sau khi Bạch Hổ hầu đến, liền tự mình tọa trấn, đưa cả nhà Tả gia từ bến tàu

phía đông thành Vọng An, rồi cùng đi đến Đại lý tự.

Tuy nhiên, khi đến bến tàu thì Độ Vân Lai đã cáo từ rời đi.

Hắn đã hoàn thành lời hứa hẹn với Ngô Mị Nương, đã hộ tống Tả gia vào kinh

thành.

Sau này, tất cả chuyện của Tả gia đều không liên quan đến hắn nữa.

Độ Vân Lai đã dùng tin phù để hẹn vài người bạn cũ ở kinh thành từ trước,

cũng đặt tửu lâu rồi, muốn nhanh chóng gặp mặt bạn cũ, nên liền cáo từ.

Tư Không Hinh cũng rời đi khi đi đến cửa Đại lý tự.

Tông môn nàng nằm ở phương bắc, là một tiểu tông môn lánh đời có tên Thần

âm môn.

Sơn môn của Thần âm môn nằm cách thành Vọng An không xa, cũng chỉ

khoảng tầm hai ngàn dặm.

Đây là một môn phái nhỏ, tổng cộng chưa đến 300 người.

Môn hạ đệ tử, hoặc là làm sát thủ cho các tổ chức sát thủ lớn, hoặc là làm hộ vệ

cho các thế gia vọng tộc.

Tuy nhiên, công pháp truyền thừa của Thần âm môn lại rất đầy đủ, hai môn

nguyên công đều có thể nhắm thẳng tam phẩm.

Tư Không Hinh đã không kịp chờ đợi, muốn trở về tông môn để đổi bí dược lục

phẩm thượng.

Sở Hi Thanh thì lại tận mắt nhìn mấy người Tả Thanh Vân bị giải vào đại lao

của Đại lý tự, sau đó mới quay người rời đi.

Kế Tiễn Tiễn đi theo sau lưng hắn: “Đường chủ, bây giờ chúng ta đi đâu? Nếu

như ngươi muốn phó ước với Phong Đao – Vương Mệnh, vậy phải đi tìm một

nơi đặt chân trước đã.”

Nàng vừa nói chuyện, vừa ra vẻ tò mò mà nhìn bốn phía xung quanh.

Kế Tiễn Tiễn như là lần đầu vào kinh, như một tên nhà quê vào thành phố, nhìn

thấy cái gì cũng đều rất mới mẻ.

Thật ra thì nàng đang tìm kiếm bóng dáng thuộc hạ của mình.

Đám thuộc hạ kia của nàng, hẳn là cũng nhận được tin tức nàng trở về kinh.

Kế Tiễn Tiễn muốn bố trí vài chuyện về Sở Hi Thanh, và an bài một số chuyện
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 588: Ta của ngày mai


Sở Hi Thanh thì lại suy tư, nghĩ đến ánh mắt Bạch Hổ hầu khi nhìn thấy Kế

Tiễn Tiễn.

Vị Bạch Hổ thần bộ kia tựa như nhìn thấy người quen, vẻ mặt còn mang theo

một tia kinh ngạc.

Còn cả lúc nãy, khi Tả Thanh Vân và hắn chào tạm biệt nhau, thì Bạch Hổ hầu

đứng ở bên cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt bao hàm thâm ý.

Bạch Hổ hầu không nói gì, nhưng Sở Hi Thanh lại có quyết định.

Xem ra vẫn phải đổi thêm vài tấm thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen để đảm

bảo. . .

Sở Hi Thanh có tâm tư làm cho Kế Tiễn Tiễn bị nhiễm đen xì luôn, nhưng vẻ

mặt lại rất bình tĩnh, hắn không chút biến sắc mà đi về phía trước: “Chúng ta đi

tìm khách sạn ở bến tàu phía tây thành.”

Bến tàu phía tây thành nằm ở góc tây nam của thành Vọng An, gần cửa sông.

Khi hai người đến nơi này, Sở Hi Thanh mới biết vì sao Phong Đao – Vương

Mệnh lại hẹn hắn chiến đấu ở đây.

Nơi này cũng có một địa phương tương tự với Miếu thị ở Cổ Thị tập.

Rõng rã hai đường phố, bày đầy đủ 120 cái võ đài.

Võ phong của thành Vọng An mạnh đến mức làm cho người ta líu lưỡi, 120 võ

đài này đều có người đang luận bàn tranh đấu.

Sở Hi Thanh đi một đường, lại không phát hiện lôi đài nào rảnh rỗi.

Bên dưới những lôi đài cũng có rất nhiều người đang quan sát.

Sở Hi Thanh không khỏi chậc chậc hai tiếng, hắn còn dừng bước vài lần, để

xem các võ tu trên đài giao thủ.

Trình độ võ đạo ở kinh thành, vượt xa Đông Châu.

Chọn bừa một võ tu ở trên lôi đài kia, cũng có thể trở thành lôi thủ đỉnh cấp ở

Cổ Thị tập rồi.

Trình độ võ đạo và chiêu thức của bọn họ, khiến cho Sở Hi Thanh cảm thấy rất

bất ngờ.

Nhưng ở kinh thành này, quơ tay là nắm được một đám lớn nhân vật như vậy.

Hơn nữa, con đường này còn có rất nhiều võ tu cao phẩm.

Quả thực là lục phẩm nhiều như chó, ngũ phẩm đi đầy đất.

Lúc này, Sở Hi Thanh lại nghĩ đến một số trí nhớ của nguyên chủ cơ thể này.

Công nhận là võ phong ở thành Vọng An rất mạnh.

Mỗi một tông phái lớn nhỏ trong thiên hạ, đều sẽ thiết lập một võ quán ở trong

thành Vọng An.

Vì mời chào đệ tử, nên những võ quán này đều để đệ tử xuất sắc nhất đến bến

tàu so tài và đánh lôi đài.

Vì vậy, chất lượng đánh lôi đài ở bến tàu cực cao.

Cuối cùng, Sở Hi Thanh chọn một khách sạn ở ven sông ở bến tàu để làm nơi

đặt chân.

Kế Tiễn Tiễn không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Hoàn cảnh của khách sạn này cực kỳ tệ.

Tường thành cao 120 trượng kia đã che khuất ánh mặt trời.

Mỗi một ngày, tòa khách sạn này chỉ có nửa thời gian là được thấy ánh mặt trời,

cộng thêm là ở ven sông, gió lạnh từng cơn, hoàn cảnh ẩm ướt lạnh lẽo.

Tuy nhiên, nơi này có một chỗ tốt, đó chính là thuận tiện cho việc ‘nuôi cá’.

Lúc này, con sát thi Hà La Ngư kia của Sở Hi Thanh vẫn còn đang ẩn nấp ở

dưới sông Thương Lãng kia.

Khi Sở Hi Thanh vào ở khách sạn không lâu, khách của hắn đã đến.

Người đầu tiên chính là Ngô Mị Nương.

Hai người Sở Hi Thanh vừa mới thu xếp hành lý, Ngô Mị Nương liền cầm một

bình ‘Thiên Kim túy’ giá trị ngàn lượng đến cửa.

Sở Hi Thanh thầm cảm thấy kinh ngạc.

Hắn không ngờ ở kinh thành mà tin tức của Ngô Mị Nương vẫn linh thông đến

mức này.

Tuy nhiên, vì sao khi Tả Thanh Vân vào kinh, lại không nhìn thấy bóng dáng

của nữ tử này?

Với tình cảm của Tả Thanh Vân và Ngô Mị Nương, không nên chạy đến đầu

tiên sao?

Sở Hi Thanh nghĩ vậy liền hỏi, Ngô Mị Nương hít một tiếng, vẻ mặt hơi phức

tạp: “Ta cũng muốn đến đón hắn, nhưng nến nói thế nào đây? Tính cách của

Bạch Hổ hầu rất mạnh mẽ, cũng thật lòng yêu thích Thanh Vân. Nàng có chút ý

kiến với ta, cho nên không tiện gặp mặt.”

Lúc này Sở Hi Thanh mới hiểu.

Nữ nhân quả nhiên đều ghen tị, ngay cả một nhân vật như Bạch Hổ hầu cũng

không ngoại lệ.

Vị này đường đường là Bạch Hổ hầu, nhưng cũng không chứa được một hồng

nhan tri kỷ của Tả Thanh Vân.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, chỉ sợ tháng ngày sau này của Tả Thanh Vân sẽ

không tốt cho lắm.

Đây chính là cái giá khi bám váy đàn bà nha.

Sở Hi Thanh âm thầm cười nhạo, lại nghĩ làm người phải chính trực, ngồi

thẳng, ăn cơm cứng. Chỉ có như vậy, mới sẽ không bị người khác áp chế.

Ngay khi Ngô Mị Nương đến được một lúc, huynh đệ họ Hồ và Thiết Tu La –

Tư Hoàng Tuyền, ba ngươi cũng đến cửa.

Huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đã hẹn với Sở Hi Thanh trước, sau khi hắn vào ở

thì đã gửi tin phù, mời hai người đến đây.

Còn Tư Hoàng Tuyền là tự mình đến tìm.

Hắn thân là đệ tử thân truyền của Vô Pháp Vô Thiên, tất nhiên có giao thiệp

rộng rãi ở trong kinh thành này. Hắn muốn biết nơi dừng chân của Sở Hi Thanh,

quả thực là dễ như trở bàn tay.

Cuối cùng là do Tư Hoàng Tuyền làm chủ, mời mọi người một bữa ở tửu lâu

nổi tiếng gần đó.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 589: Ta của ngày mai (2)


Hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đều khá là vui mừng.

Khi bọn họ đến gặp Sở Hi Thanh, cũng không ngờ chuyến này có thể kết bạn

với một nhân vật như Tư Hoàng Tuyền.

Phía sau vị Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền này, chính là một Thiên Bảng và

một Địa Bảng, bối cảnh rất cứng.

Bản thân Tư Hoàng Tuyền cũng là một siêu thiên kiêu trên Thanh Vân Tổng

Bảng.

Hơn nữa, trên phố có lời đồn đại, chỉ cần vị Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền này

thu hồi lục phủ ngũ tạng, thiên phú sẽ đuổi sát Bá Võ Vương ngày xưa, tương

lai có hi vọng Thiên Bảng.

Đây chính là một mối quan hệ rất nặng.

Tuy nhiên, tính cách của Tư Hoàng Tuyền lại cao ngạo bất quần, rất ít nói.

Tư Hoàng Tuyền bây giờ cũng không có dạ dày, cho nên không thể ăn đồ ăn.

Hom nay, tuy là hắn làm chủ mở tiệc mời khách, nhưng lại chỉ có thể nhìn mấy

người Sở Hi Thanh ăn, khiến cho mấy người trên bàn cũng thấy hơi bất tiện.

Chỉ có Sở Hi Thanh và Kế Tiễn Tiễn là hoàn toàn không để ý, toàn bộ quá trình

đều ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, ăn như gió cuốn mây tan.

Sở Hi Thanh cũng là một kẻ tham ăn, rất thích ân một ít món ngon mới lạ.

Thế giới này có rất nhiều món ăn, đều là thế giới hiện đại không có, các món

ngon này để cho hắn mở mang tầm mắt.

Kế Tiễn Tiễn thì lại dửng dưng như không.

Dù sao nàng cũng là người sống trên núi nha, không hiểu lễ phép mới là bình

thường.

Tư Hoàng Tuyền nhìn hai người ăn như hùm như soi, trong mắt lại hiện ra vẻ

sung sướng.

Tư Hoàng Tuyền ghét nhất là người ngoài nhìn mình với ánh mắt khác thường,

còn kiêng kị hay lo ngại với hắn.

Những người này nhìn như là đang đồng tình hắn, quan tâm cảm nhận của hắn,

nhưng mà lại để cho Tư Hoàng Tuyền không chịu nổi.

Hắn cũng không phải tàn tật, sớm muộn gì hắn cũng lấy lại tất cả những bộ

phận kia.

Hắn không cần bất cứ ai đồng tình.

Ngay khi rượu qua ba vòng, Ngô Mị Nương cầm chén rượu lên, vẻ mặt nghiêm

nghị nói với Sở Hi Thanh: “Sở đường chủ, Mị Nương mời ngươi một chút! Đây

là vì cảm ơn ngươi đã chăm sóc Thanh Vân, cũng là vì bồi tội. Ngày xưa Mị

Nương không biết cách làm người của đường chủ, từng nhiều lần nói xấu trước

mặt Thanh Vân.”

“Trong cuộc chiến Tri Vị Cư ở Cổ Thị tập lúc trước, Mị Nương còn cố tình đuổi

Thanh Vân đi, không chỉ ngồi nhìn đường chủ chém giết, càng khiến cho đường

chủ mất hết trợ giúp. Hiện nay, Mị Nương lại biết mình mới là tiểu nhân, suýt

nữa làm bạn thân của Thanh Vân mất mạng.”

Trong lòng nàng vô cùng xấu hổ.

Ngô Mị Nương không ngờ được, khi Tả gia gặp khó khăn thì Sở Hi Thanh sẽ

đứng ra, dốc hết sức lực để hộ tống cha con Tả gia vào kinh.

Lần này, nàng đã mời Độ Vân Lai, cộng thêm một Tư Không Hinh, nhưng nếu

như không có Sở Hi Thanh và thuộc hạ của hắn, và cả con sát thi Hà La Ngư

kia, thì cha con Tả gia tuyệt đối không thể bình an vào kinh.

Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười, cụng chán với Ngô Mị Nương: “Dễ nói! Mị

Nương tuy là nữ nhân, nhưng tính cách lại khiến Sở mỗ rất bội phục. Ngươi và

ta có chút hiểu lầm, không cần nói đến? Nếu như Mị Nương có băn khoăn, vậy

có thể giúp Tây Sơn Đường ta một tay trên phương diện chiến đồ và tình báo là

được.”

Năng lực của Lỗ Bình Nguyên cũng rất không tầm thường, nhưng hắn bị giới

hạn bởi nhân thủ và tài lực, mạng lưới tình báo không thể bao phủ toàn bộ quận

Tú Thủy.

“Mị Nương nào dám từ chối?” Ngô Mị Nương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng

trắng noãn: “Sau này, người của Tây Sơn Đường các ngươi đến chỗ ta vẽ chiến

đồ, ta sẽ giảm giá 30%. Nhưng sau này, cũng mong Tây Sơn Đường trông nom

Chiến Văn Các của ta nhiều hơn.”

Trước kia, bề ngoài thì Chiến Văn Các của nàng được quận thừa Tả Thiên Lộ

che chở.

Nhưng bây giờ Tả gia đã gặp rủi ro, Ngô Mị Nương tự nhiên phải tìm chỗ dựa

khác.

Tây Sơn Đường rất thích hợp.

Hiện giờ, thanh thế của Thiết Kỳ Bang rất mạnh mẽ, mà Tây Sơn Đường của Sở

Hi Thanh lại độc bá Tây Sơn, ngoài ra còn ăn tất cả nhân thủ và võ đài của Tả

Thanh Vân ở Miếu thị, thế lực cực kỳ mạnh mẽ, đã vượt qua Long gia trong

thành, đủ để làm cho đám đạo chích phải kinh sợ.

“Nên như vậy!”

Sở Hi Thanh dứt khoát đáp ứng, sau đó quay đầu, cảm ơn hai huynh đệ Hồ

Khản và Hồ Lai.

Từ khi Thiên Cơ Võ Phổ phát hành, điểm võ đạo của hắn đã tăng gần một trăm

bảy mươi vạn, đấy là còn chưa tính số điểm hắn mua Thái Thượng Thông Thần

lục giai.

Đây đều là công lao của anh em nhà họ Hồ này.

Hai huynh đệ này vốn còn hơi thấp thỏm.

Sở Hi Thanh dùng tiền mời bọn họ giúp hắn dương danh, nhưng lại không nói

muốn leo lên Thần Tú Thập Kiệt đao.

Hành động mạo hiểm của bọn họ, không chỉ làm cho tình cảnh của bản thân trở

nên lúng túng, mà cũng đẩy Sở Hi Thanh lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Tuy nhiên, hai người thấy Sở Hi Thanh không những không có ý trách cứ bọn

họ, trái lại còn dùng giọng nói chân thành, cảm kích. Nên bọn họ cũng yên tâm
 
Back
Top Bottom