Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 580: Thần Tri (3)


Sở Hi Thanh nghe vậy, khóe môi hơi cong lên: “Dạo này đúng là có chút cảm

ngộ, tiến bộ khá lớn. Chắc hẳn là trong vòng hai ngày này, Phong Lôi võ ý sẽ

tiến vào tầng thứ sáu.”

Một khi hoàn thành ‘ý võ dung hợp’, hòa võ ý vào trong võ đạo của bản thân,

đao của hắn còn có thể nhanh hơn hai phần mười.

Đây thật ra là công lao của Thái Thượng Thông Thần lục giai, đã để cho ngộ

tính của hắn tăng nhiều.

Độ Vân Lai nghe vậy thì quay đầu nhìn Sở Hi Thanh một chút, trong mắt của

hắn có thưởng thức, cũng có hâm mộ.

“Tiểu Sở, ngươi có biết vì sao các tông môn trong thiên hạ này, lại ưu tiên ‘ngộ

tính’ đầu tiên khi lựa chọn đệ tử không?”

“Cái này thì ta biết.” Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười: “Là vì thiên phú huyết mạch.”

Tông môn coi trọng ngộ tính, cuối cùng vẫn là vì thiên phú huyết mạch.

“Không sai!” Độ Vân Lai hơi gật đầu: “Võ tu chúng ta muốn thức tỉnh nhiều

thiên phú huyết mạch hơn, cũng đưa chúng tăng lên đến tầng cao hơn. Vậy thì

cần phải tu luyện võ đạo, đem nguyên công, võ đạo, võ ý tăng lên đến tầng càng

cao càng tốt.”

“Công pháp võ đạo của các huyền môn chính tông, vốn có tác dụng khai phá

huyết mạch, làm hao mòn phong cấm trong cơ thể. Chúng ta tu luyện càng

nhiều, cảnh giới võ đạo càng cao, tỷ lệ thức tỉnh thiên phú huyết mạch cũng

càng cao hơn. Chúng ta không sợ bị đám thiên kiêu kia bỏ lại khi mới bắt đầu

cất bước, chỉ cần tu luyện nguyên công, võ đạo, võ ý lên càng cao, thì sớm

muộn gì cũng có thể đuổi kịp đám thiên kiêu kia. . .”

“Tuy nhiên, cái này phải dựa vào chăm chỉ, thứ hai là dựa vào tài lực, thứ ba là

dựa vào ngộ tính. Người người đều có chăm chỉ, dù là bách tính tầng dưới chót

nhất, có ai là không muốn nổi bật hơn người chứ? Vấn đề là bách tính bình

thường, ai có tiền để luyện võ đâu? Lấy đâu ra tiền tài để mua sắm những đan

dược đắt đỏ kia? Sau đó, chính là ngộ tính cao, ngộ tính cao hơn người bình

thường thì sẽ tu luyện nhanh hơn nhiều. Tiểu Sở, ngươi bây giờ đã có cả ba thứ

này, tiền đồ rất rộng lớn.”

Hắn nói đến đây, thần sắc bỗng nhiên hơi động, kéo cần câu một cái, một con

Lư ngư nặng ít nhất mười cân đã bị quăng lên trên boong thuyền.

Khóe môi Độ Vân Lai nhất thời cong lên: “Vận may không tệ, trên mặt sông ồn

ào như vậy mà còn có thể câu được cá, xem ra tiệc tối hôm nay lại được ăn

ngon rồi.”

Sở Hi Thanh thì lại hơi lắc đầu: “So với những thiên kiêu chân chính kia, thì

ngộ tính của ta vẫn còn kém xa. Chỉ có thể cố gắng nhiều hơn, mới có hi vọng

đuổi kịp bọn họ.”

Ngoài ra, tiền bạc của hắn cũng kém xa bọn họ.

Nhưng đan dược, chiến đồ, pháp khí cao phẩm kia, có cái nào không phải là giá

trị liên thành?

Độ Vân Lai nghe vậy, khóe môi lại co quắp vài cái.

Lòng thầm nói ngộ tính của Sở Hi Thanh mà kém, vậy thì ta tính là cái gì?

Ánh mắt của hắn lóe lên, lập tức nhìn vào quyển Thiên Cơ Võ Phổ ở dưới chân

mình.

Đây là bọn họ mua với giá cao khi còn trong địa phận Ngô Châu, mua tổng

cộng năm bản.

Độ Vân Lai cầm một bản, khi câu cá thì lật xem để giết thời gian.

Mà bây giờ, hắn đang mở đến bảng danh sách Thiên Bảng trên Thiên Cơ Võ

Phổ.

Độ Vân Lai lại thở dài: “Ngươi nói đúng, có một ít người ngộ tính cực cao, quả

thực là để người ta khó mà hiểu được. Chỉ nói đến vị Bá Võ Vương đã ngã

xuống kia, nghe đồn nữ tử này tiến vào nhất phẩm khi hai mươi hai tuổi, lại tu

luyện mười bảy môn võ đạo, ba môn nguyên công, bốn môn võ ý lên đến tầng

thứ mười lăm.”

“Trong đó còn có ba môn đạt đến tầng mười tám, cảnh giới đăng phong tạo cực.

Nhờ đó mà thiên phú huyết mạch của nàng cũng bay lên đến tầng thứ đỉnh

phong. Làm cho nàng vừa mới vào nhất phẩm, mà đã có thể trở thành đối thủ

của những cao nhân quanh năm ngồi trên Thiên Bảng. Cái ngộ tính này quả

thực là yêu nghiệt, khiến cho người ta không thể nào hiểu được.”

Sở Hi Thanh liền nghĩ đến những võ đạo khi hắn sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc

Ca.

Sở Hi Thanh bây giờ chỉ tu luyện Truy Phong đao pháp, Trục Điện Chỉ, Khinh

Vân Tung và Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân. Nhưng cũng phải tốn rất

nhiều tinh thần và sức lực, thậm chí còn phải mượn sức mạnh của hệ thống.

Nhưng khi Tần Mộc Ca 11 tuổi, lại suýt nữa luyện hết tất cả mười nghệ truyền

ngoài của Vô Tướng thần tông.

Tuy nhiên, hắn cũng không cần so sánh với Tần Mộc Ca ở phương diện này.

Vạn Thần Kiếp của Thiết Sơn Tần thị, chính là tu luyện càng nhiều võ đạo càng

tốt, càng uyên bác càng mạnh. Bọn họ có thể rút tinh túy trong đó ra, ngưng tụ

‘Tru thần chi lực’.

Vì sao Tần Mộc Ca phải học trộm công pháp của Vô Tướng thần tông?

Mục đích chính là để tu luyện võ đạo càng uyên bác hơn, nhờ đó mà tăng Vạn

Thần Kiếp lên đến tầng thứ cao hơn.

Mà ngay khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ lung tung, hắn liền nghe thấy một

tiếng quát to truyền đến từ bên bờ trái: “Đông Châu Tú Thủy Sở Hi Thanh có ở

trên thuyền không? Tại hạ Lăng Mặc, xếp hạng 29 trên Hà Châu - Thanh Vân

Bảng, đến đây lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 581: Thần Tri (4)


Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn vị thiếu niên cưỡi ngựa ở bên bờ trái một chút, vẻ

mặt hơi bất đắc dĩ, nói: “Xin mời các hạ lên thuyền đi, ngươi và ta sẽ chiến một

trận ở đây.”

Tả Thanh Vân và Độ Vân Lai ở bên cạnh nghe vậy không khỏi ngạc nhiên nói:

“Ngươi không ký Sinh Tử Khế, cũng không chọn trọng tài?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi lắc đầu: “Không ký, dù sao cũng là một chiêu, ta

sẽ không làm hắn bị thương.”

Mấu chốt là hắn không gặt được lông dê.

Giao thủ với thiên kiêu Thanh Vân Bảng ở tầng thứ này, dù cho có nhiều người

xem hơn nữa thì cũng vô dụng.

Bởi vì tuyệt đại đa số người đều đã công nhận thực lực của hắn rồi.

Vì lẽ đó, Sở Hi Thanh không muốn tìm địa phương nhiều người để đánh nữa,

mà chuẩn bị giải quyết người này ở trên sông luôn.

Nếu như không phải từ chối chiến đấu thì điểm võ đạo sẽ giảm, vậy Sở Hi

Thanh thậm chí còn không muốn đánh.

Lăng Mặc lại quát to một tiếng: “Được!”

Người này từ yên ngựa nhảy lên trời, sau đó chân đạp mặt sông, như một con

tuấn mã mạnh mẽ đang chạy băng băng về phía chiếc thuyền.

Lăng Mặc chạy ngang qua tầm năm dặm trên mặt sông, sau đó đột nhiên bay

vút lên, rơi xuống boong thuyền.

Người này tầm mười lăm tuổi, mặc một thân thiết giáp, ánh mắt lạnh lùng

nghiêm nghị như đao kiếm, nhìn thẳng vào Sở Hi Thanh: “Ngươi chính là người

thứ 10 trên Thần Tú Thập Kiệt đao? Sở Nhất Đao đã quét ngang bốn châu?”

Sở Hi Thanh cũng biết mình có cái danh hiệu Sở Nhất Đao này.

Hắn hơi gật đầu: “Chính là Sở mỗ, chiếc thuyền này không tiện cho người ngoài

ở lâu. Các hạ, mời, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh!”

Sắc mặt Lăng Mặc trầm xuống, lòng thầm nói Sở Nhất Đao này quả nhiên là

càn rỡ tự phụ, coi thường anh kiệt trong thiên hạ như lời đồn đại.

Hắn lại nhìn tay của Sở Hi Thanh, phát hiện tuy rằng tên này đang nắm đao,

nhưng tư thế lại cực kỳ buông lỏng, bắp thịt cũng lỏng lẻo không có sức.

Lăng Mặc không khỏi cười gằn: “Cũng được! Vậy thì mời Sở huynh chú ý!’

Cheng!

Hắn rút đao mà ra, phát ra tiếng vang bén nhọn.

Nhưng Lăng Mặc lập tức phát hiện ra, động tác rút đao của Sở Hi Thanh rõ ràng

là chậm hơn hắn một đường, nhưng Nhạn linh đao của Sở Hi Thanh lại lấy tốc

độ nhanh hơn để ra khỏi vỏ trước.

Điều càng làm cho hắn giật mình là, đao của Sở Hi Thanh tựa như ở khắp mọi

nơi, không thể phán đoán, không thể nắm giữ, giống như thật mà lại là giả, thế

nào cũng được như ba phải.

Giống hệt như tin tình báo của hắn.

Lăng Mặc tưởng rằng mình có thể ứng phó, nhưng khi hắn đối diện với đao của

Sở Hi Thanh, thì hắn mới phát hiện ra là mình đã nghĩ quá đơn giản.

Lăng Mặc không biết nên làm gì để đón đỡ, hắn chỉ có thể lùi về phía sau, lùi

liên tục, lùi không ngừng.

Sau đó không lâu, trên mặt sông truyền đến một tiếng ‘rầm’ rất lớn.

Đây là Lăng Mặc bị đao của Sở Hi Thanh bức bách, rơi vào sông Thương Lãng.

Độ Vân Lai nhìn tình cảnh này, không khỏi lắc đầu.

Thời gian mười ngày này, Sở Hi Thanh đã càng thành thạo hơn với Bạch Mã

Phi mã rồi.

Ngoài ra, dường như sức mạnh thần thức của hắn cũng đã tăng mạnh, Thiên đạo

chi vận ở trong đao cũng càng nhiều hơn, càng khó đối phó hơn.

Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, nhẹ nhàng thi lễ với Lăng Mặc vừa trồi lên khỏi

mặt sông: “Đa tạ!”

Hắn không có ý định cứu Lăng Mặc lên thuyền, mà có lẽ đối phương cũng

không cần.

Ngay khi Sở Hi Thanh quay người lại, hắn liền nghe thấy một tiếng cười lạnh

lẽo và ngông cuồng: “Thực lực bọn họ bọn thực sự quá cặn bã, không bằng thử

đao của ta xem.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác, nhất thời nghiêng

đầu qua một bên.

Một chớp mắt tiếp theo, một viên phi đao được gấp bằng giấy đột nhiên sượt

qua gò má của hắn, sau đó cắm thẳng vào tường gỗ trên khoang thuyền, còn

phát ra một tiếng ‘đoạt’.

Phi đao này rõ ràng là bằng gỗ, thế mà lại cắm sâu ba phân.

Vừa rồi, Sở Hi Thanh chỉ cần hơi chậm một chút, thì sẽ bị phi đao bằng giấy

này đánh trúng trán. . .

Cùng lúc đó, người thiếu niên kia lại cười điên cuồng, tiếng nói kia lại truyền

vào trong tai của Sở Hi Thanh: “Ngươi quả nhiên là rất thu vị. Chú ý, cẩn thận

phía sau ngươi.”

Theo tiếng nói này, một vệt ánh đao xuất hiện ở sau lưng Sở Hi Thanh, chém

thẳng vào cổ hắn.

Mà Độ Vân Lai và Tư Không Hinh ở trên thuyền đều biến sắc.

Bọn họ cũng không biết võ tu đang tập kích Sở Hi Thanh này lên thuyền từ bao

giờ!

Tuy nhiên, người này có vẻ như không giống với sát thủ cho lắm!

Hắn không ra tay với cha con Tả gia, khi xuất đao với Sở Hi Thanh thì còn lên

tiếng nhắc nhở.

Độ Vân Lai nhìn thấy nhiên áo trắng sử dụng Nhạn linh đao kia, lại nhìn nụ

cười hì hì trên mặt của hắn.

Chẳng lẽ người này là Phong Đao – Vương Mệnh?

Chắc hẳn là người này rồi.

Độ Vân Lai cũng xem qua những tình báo mà các quán cá cược ném lên thuyền,

nên cũng hiểu rõ đặc thù của Phong Đao – Vương Mệnh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 582: Thần Tri (5)


Sắc mặt Sở Hi Thanh lại không hề thay đổi, lúc này thân hắn như mị ảnh, di

chuyển sang trái hai bước, tiến lên ba bước, sang phải một bước, liền né được

năm đao liên tục của thiếu niên áo trắng kia.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối Sở Hi Thanh vẫn không thể xoay người.

Lúc này, Sở Hi Thanh cũng hiểu một chút về cảm giác của đối thủ khi phải đối

mắt với Bạch Mã Phi Mã của hắn.

Bởi vì bây giờ, Sở Hi Thanh hoàn toàn không cảm ứng được người ở phía sau.

Trong năm giác quan và linh thức của Sở Hi Thanh, người này và đao của hắn

đều không tồn tại, đều là ‘Hư vô’!

Nhưng mà đao ý của đối thủ vẫn luôn khóa chặt tóc của hắn, để cho hắn lạnh

gáy. . .Đao ý của đối phương khóa chặt tóc của hắn, ánh đao kia cũng hướng về

mái tóc đen của hắn.

Một khi đối phương thực hiện được, Sở Hi Thanh sẽ phải làm hòa thượng trong

một hai tháng.

Sở Hi Thanh lại chỉ có thể cảm ứng được đao ý của đối phương, nhưng không

cách nào nắm bắt được vị trí của đối phương.

Người này chắc chắn đã tu luyện một môn công pháp kỳ lạ, hoặc là thiên phú

kỳ lạ nào đó.

Sở Hi Thanh chỉ có thể dùng Thần Tri do Thái Thượng Thông Thần lục giai

mang đến để ứng khó và dự đoán trước một bước. Đồng thời súc thế, bất cứ lúc

nào cũng có thể phản kích.

Tuy nhiên, có thể là do dạo này hắn tu luyện ở trong mộng cảnh có chút thành

tựu, hoàn toàn nắm giữ Khinh Vân Tung tầng thứ sáu.

Lúc này, tuy rằng tình cảnh của Sở Hi Thanh nguy như trứng chồng, nhưng mặt

ngoài vẫn nhàn nhã như đi bộ, thành thạo điêu luyện.

Mãi đến tận bước thứ sáu, con ngươi của Sở Hi Thanh lóe lên, sau đó bỗng

nhiên xoay người, rút đao!

Bí chiêu – Phong Chi Ngân!

Hắn đã bắt được bóng người của đối phương.

Mà một chớp mắt tiếp theo, trên boong thuyền phát ra một tiếng ‘cheng’.

Ánh đao của hai người va chạm trên boong thuyền, tia lửa nổ đầy trời.

Một đao này của Sở Hi Thanh, rõ ràng là đã nằm ngoài dự liệu của đối phương.

Người này bị sức đao của Sở Hi Thanh đánh bay ra bảy trượng, từ boong

thuyền trượt xuống mặt sông.

Rốt cuộc thì Sở Hi Thanh cũng nhìn thấy người ra tay tập kích hắn, hắn nhướng

mày lên: “Phong Đao – Vương Mệnh?”

Mấy người trên thuyền lấy Độ Vân Lai cầm đầu, tất cả đều buông binh khí

xuống.

Vẻ mặt bọn họ đều nhẹ nhõm, lòng thầm nói quả nhiên là Sở Hi Thanh có thể

ứng phó. . .

Vương Mệnh hóa giải sức đao của Sở Hi Thanh, hai chân đạp trên mặt nước,

thân thể nhẹ như lông hồng, không hề chìm xuống.

Hắn nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng: “Đao của ngươi, quả

nhiên rất thú vị! Sức đao cực mạnh, gần như đã đuổi sát một thất phẩm hạ như

ta, thân pháp cũng rất tốt. Có hứng thú chiến đấu một trận với ta ở trên mặt sông

không? Đúng rồi, cái phi đao giấy vừa rồi, chính là thư khiêu chiến và giấy sinh

tử của ta.”

Mà hai bên sông Thương Lãng bây giờ, mấy ngàn kỵ sĩ kia đều ồ một tiếng, vẻ

mặt bọn họ hưng phấn, dồn dập quất ngựa chạy lên chỗ cao, ngước cổ nhìn về

phía thuyền.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, Phong Đao – Vương Mệnh và Sở Hi

Thanh sẽ gặp mặt nhau và giao thủ nhanh như vậy.

Trên đao của Vương Mệnh lại ngưng tụ ra một tầng đao cương.

Hắn không thèm quan tâm đến ý kiến của Sở Hi Thanh.

Mặc kệ Sở Hi Thanh có hứng thú hay không, thì nhất định cũng phải đánh trận

này.

Chỉ là một chớp mắt tiếp theo, trên mặt Vương Mệnh hiện lên một tia kinh

ngạc.

Lúc này, ròng rã mười cái xúc tu xông ra khỏi mặt nước, cuốn lấy thân thể

Vương Mệnh.

Vương Mệnh bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, cũng không có sức để chống cự

còn Hà La Ngư mạnh mẽ này, toàn bộ thân thể đều bị kéo xuống dưới mặt nước.

Tuy nhiên, ngay khi thân thể của hắn sắp bị những xúc tu kia cắn nát. Toàn thân

hắn đột nhiên hóa thành một đoàn sương khói, tiêu tan ở trong nước.

Khi Vương Mệnh hiện lên lần nữa, thì đã đứng trên mặt sông ở cách đó ngoài

hai mươi trượng.

Nhưng khi hắn vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy mười cái xúc tu của Hà La

Ngư vẫn truy kích như hình với bóng.

“Còn đến?”

Vương Mệnh không thể không đạp sóng chạy trốn trên mặt sông.

Hắn bị xúc tu của Hà La Ngư đuổi cho chạy khắp nơi như điên, thần thái chật

vật, nói năng lộn xộn: “Sở huynh, cần gì như thế? Vương mỗ chỉ muốn chiến

đấu một trận, lĩnh giáo đao pháp của ngươi. Vừa rồi cũng không có ác ý, tuy

rằng ta được xưng là Phong (điên) Đao, nhưng xuất đao lại rất có chừng mực,

ngươi không cần phải sử dụng cái tên to xác này chứ?”

“Này này! Chuyện này thực sự quá đáng rồi đấy, lại còn dùng Độc Long Toàn?

Ngươi phải tin tưởng ta, ta cũng không có ý đánh lén, chỉ là sau khi ném thư

khiêu chiến xong, liền thấy hàng sáng mắt, không nhịn được mà thôi. Khi ta

xuất đao cũng nhắc nhở ngươi rồi. Không cần phải tuyệt tình như vậy chứ.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói chuyện này cũng là sự thật, người này xuất đao thì

cũng đã thu lực, không có ý đả thương ngươi khác.

Trong thần niệm của hắn cũng không cảm nhận được sát ý của người này
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 583: Thần Tri (6)


Tuy nhiên, Sở Hi Thanh chính là khó chịu, muốn cho tên này ăn chút ‘quả

ngon’.

Người này không có sát ý, nhưng lại tập trung vào tóc của mình.

Vừa rồi, hắn chỉ phản ứng chậm một nhịp thôi, vậy thì phải bêu xấu rồi.

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thiếu niên đang chạy trốn

quanh mặt sông kia.

Đầy đủ một trăm cái hô hấp trôi qua, con Hà La Ngư kia đã xé áo trắng trên

người Vương Mệnh xuống, lúc này hắn mới thản nhiên nói: “Sở mỗ đã nhận

được thư khiêu chiến của các hạ rồi, thời gian sẽ định ở sau khi ta vào kinh.

Hiện giờ Sở mỗ tràn đầy nguy cơ, không tiện phân tâm.”

Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền, Thần Yến Đao – Lý Tú Trường và Phong Đao

– Vương Mệnh, tất cả đều là đối thủ mà hắn mong chờ đã lâu, là rau hẹ để cho

hắn có thể thu một lượng lớn điểm võ đạo, hắn há có thể thu găt vào lúc này?

Huống hồ. . .

Sở Hi Thanh ngưng mắt nhìn về phía bờ trái.

Từ khi tiến vào địa phận Hà Châu, trong nguyên thần của hắn mơ hồ cảm nhận

được sự nguy hiểm.

Đây rõ ràng là có một nhân vật có thực lực cao cường đang nhìn chằm chằm

vào bọn họ.

Hôm nay, Sở Hi Thanh không tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân,

chính là để bảo tồn thể lực, để mình nằm trong trạng thái tốt nhất, lúc nào cũng

có thể chiến đấu.

Lăng Mặc vừa rồi, Sở Hi Thanh chỉ dùng một đao, cho nên không cần hao tổn

bao nhiêu chân nguyên.

Nhưng Phong Đao – Vương Mệnh này, lại làm cho Sở Hi Thanh có hơi tốn sức.

Vương Mệnh rốt cuộc cũng đứng vững trên mặt sông lần nữa.

Hắn vẫn còn sợ hãi mà liếc mắt nhìn con Hà La Ngư dưới mặt sông, sau đó cười

một tiếng: “Được! Vậy ta sẽ chờ người ở kinh thành.”

Vương Mệnh nói xong câu này, lập tức đạp chân xuống, toàn thân hóa thành

khói trắng, biến mất ở trên mặt sông.

Sở Hi Thanh thấy thế thì hơi cau mày.

Hắn cảm ứng được Phong Đao – Vương Mệnh này vẫn chưa rời xa.

Sau ba ngày, Sở Hi Thanh bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình không xuống tay

độc ác, trực tiếp g**t ch*t tên Phong Đao – Vương Mệnh này.

Người này quả nhiên là không rời xa, mà là vẫn đi theo đuôi, hắn ỷ vào thân

pháp như ‘hư vô’ kia, hoặc là ẩn núp ở gần thuyền, hoặc là trực tiếp ẩn núp ở

trên thuyền, rình rập mọi hành động của Sở Hi Thanh.

Mỗi khi Sở Hi Thanh có dấu hiệu thư giãn, Vương Mệnh liền ra tay đánh lén,

một đao bất thình lình chém về phía tóc của hắn.

Dường như cái tên này có thù với tóc của hắn vậy, nhất định phải cạo đầu giúp

hắn mới thôi.

Chỉ ba ngày ngắn ngủi, Vương Mệnh điên cuồng ra tay, liên tục đánh lén 176

lần.

Ròng rã 176 lần!

Gần như cứ hai khắc thời gian là hắn sẽ xuất thủ một lần.

Sở Hi Thanh cảm thấy vô cùng phiền phức, chỉ hận không thể bắt tên Phong

Đao – Vương Mệnh này lại, sau đó trói vào cột buồm rồi tra tấn tàn nhẫn.

Giống như Bách hộ Chương Minh bị Tả Thanh Vân dằn vặt mỗi ngày vậy.

Vấn đề là độn thuật và thân pháp ‘hư vô’ của Vương Mệnh cực kỳ cao siêu.

Chỉ cần một đòn không trúng, cái tên này tuyệt đối không ham chiến. Hắn ỷ vào

pháp môn đặc thù của mình để bỏ chạy, không cho Sở Hi Thanh có cơ hội phản

kích.

Khi hắn bắt đầu ẩn núp, thì quả thực là không có dấu vết mà tìm kiếm.

Sở Hi Thanh không thể làm gì, chỉ có thể lên tinh thần, đề phòng mọi lúc mọi

nơi. Dù là khi nhập mộng tu luyện vào ban đêm, thì hắn cũng một tay cầm đao,

cầm ôm vài phần cẩn thận.

Tuy nhiên, mỗi khi hắn ngủ, thì Phong Đao – Vương Mệnh cũng nghỉ ngơi,

chưa bao giờ hiện thân đánh lén.

Tình hình này kéo dài tận ba ngày, Sở Hi Thanh lại phát hiện năng lực Thần Tri

của mình càng ngày càng nhạy bén hơn.

Dưới nhiều lần đánh lén của Vương Mệnh, năng lực cảm ứng và dự đoán của

hắn với sự vật quanh người đã tăng trưởng rất nhiều.

Thấy bắt đầu liền biết kết cục, Sở Hi Thanh chỉ từ sự thay đổi của hoàn cảnh ở

bên ngoài là có thể biết được nhiều thư. Như linh lực nhiễu loạn, không khí

rung động, ánh sáng thay đổi. . . là có thể biết trước hoặc dự cảm được sẽ có

chuyện gì xảy ra.

Đến buổi trưa ngày thứ tư, ngay cả Tả Thanh Vân cũng cảm thấy không chịu

được nữa.

Ngay sau khi Vương Mệnh vừa kết thúc một lần đánh lén thất bại, Tả Thanh

Vân vô cùng bất đắc dĩ mà nói: “Đây là lần thứ bao nhiêu? 176 hay là 177? Cái

tên này còn muốn tiếp tục sao?”

“Đến giờ thì ta cũng hiểu vì sao hắn lại được gọi là Phong Đao! Hóa ra không

chỉ có chính hắn điên, mà còn có thể dằn vặt người khác đến phát rồ.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Độ Vân Lai đang ngồi bên mép thuyền, còn cả Tả

Thiên Lộ đang ngồi câu cá ở bên cạnh Độ Vân Lai.

“Các ngươi cũng đừng chỉ nhìn, hỗ trợ nghĩ biện pháp đi! Phải giúp Hi Thanh

bắt cái tên Vương Mệnh này.”

Độ Vân Lai nghe vậy thì bật cười, vẫn tiếp tục câu cá.

Tả Thiên Lộ thì lại thản nhiên nói: “Tiểu Sở không vội, ngươi gấp cái gì?”

Nếu như Sở Hi Thanh thật sự rất căm tức, thì hắn đã mở miệng cầu viện bọn họ

rồi.

Phong Đao – Vương Mệnh kia đúng là đang coi tiểu Sở thành đá mài đao.

Vấn đề là sao tiểu Sở lại không phải như vậy?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 584: Sỉ nhục của nam nhân


Tất cả mọi người đều nhìn ra, Sở Hi Thanh càng ngày càng thong dong, càng

ngày càng nhẹ nhàng với việc đánh lén của Vương Mệnh.

Một đao vừa rồi của Vương Mệnh, Sở Hi Thanh chỉ hơi nghiêng nửa người, liền

để Vương Mệnh sắp thành lại bại.

Trái lại thì Sở Hi Thanh đã súc thế, trở tay chém một đao, lại làm Vương Mệnh

bay ra ngoài thuyền, suýt nữa rơi xuống mặt sông.

Tả Thanh Vân thì lại nghĩ thầm, ta vốn cũng không vội, nhưng vấn đề là cái tên

Vương Mệnh này cũng không cho để cho lão tử sống yên ổn.

Hắn bất đắc dĩ nhìn cái bàn bát tiên ở phía trước.

Đây vốn là một bàn tiệc rượu mà hắn bỏ ra hai trăm lượng bạc để đặt, bây giờ

lại do Sở Hi Thanh và Vương Mệnh giao thủ một lần, mà rượu và đồ nhắm đã

bừa bộn khắp nơi.

Đây vốn là bữa tiệc tiễn biệt mà hắn chuẩn bị.

Thuyền của bọn họ càng ngày càng gần kinh thành, hành trình còn lại chỉ còn

chưa đến một canh giờ.

Mà một khi vào kinh, cha con bọn họ sẽ bị áp giải đến thiên lao để giam giữ.

Tả Thanh Vân vốn muốn uống một trận với Sở Hi Thanh trước khi chia tay.

Dù sao thì sau lần tạm biệt này, hai người trời nam biển bắc, không biết bao giờ

mới có cơ hội gặp lại.

Bây giờ lại vì tên Vương Mệnh điên này, đồ nhắm và rượu ở trên bàn đã mất

sạch.

Trong bụng hắn vốn tràn đầy hoài niệm và không nỡ với Sở Hi Thanh, bây giờ

lại bị tên Vương Mệnh này quấy phá, làm cho không còn tâm trạng.

Tả Thanh Vân chỉ có thể phất tay, dặn dò người hầu: “Dọn dẹp một chút đi,

mang đồ ném xuống sông nuôi cá đi.”

Ngay khi hắn nói xong câu này, thần sắc Tả Thanh Vân hơi động, nhìn về phía

tây trên sông.

Bên kia là một tòa thành thị to lớn, từ từ hiện lên trong tầm nhìn của Tả Thanh

Vân.

Đó chính là kinh thành của Đại Ninh, thành Vọng An.

Sở Hi Thanh cũng bình tĩnh nhìn về phía trước, bên trong con ngươi cũng hiện

lên một tia kỳ dị.

Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy tòa thành hùng vĩ và mênh mông này.

Ngày xưa, Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca chạy khỏi lăng mộ của Bá Vô Vương,

thì đã từng bị tòa thành rộng lớn và hùng vĩ này làm cho rung động thật sâu.

Hôm nay, hắn lại nhìn thấy tòa thành này, nhưng nỗi lòng vẫn cứ dao động.

Lực trùng kích thị giác của tòa thành này hơn xa những đại đô thị ở thời hiện

đại.

Đây là một tòa thành, chỉ tường thành đã cao đến 120 trượng.

Đây chính là thành Vọng An của Đại Ninh. . . Ngàn năm trước, thái tổ Đại Ninh

đã tập trung 470 vạn võ tu, để thành lập tòa thành trì này trên phế tích của cố

đô.

Chiều dài nam bắc là bố mươi dặm, bề rộng tầm ba mươi lăm dặm, chỉ sông

nước trong thành cũng có tận bảy cái, có thể chứa đựng hơn mười triệu người

sinh hoạt bên trong.

Bên ngoài là tường thành bao quanh, chu vi dài hơn một trăm năm mươi dặm,

toàn bộ đều được xây bằng đá Thanh Tinh.

Mặt cắt tường thành là hình tam giác, độ dày cao đến sáu mươi trượng, đầu

tường thành cũng có đường cho ngựa, rộng khoảng mười ba trượng, có thể để

hai mươi chiếc xe ngựa chạy song song.

Độ cao ở bốn phía của tường thành khoảng tầm một trăm hai mươi trượng, hoàn

toàn có thể so sánh với ‘Cự Thạch trường thành’ ở phương bắc.

Ngoài ra, bên ngoài còn có sáu tòa pháo đài bằng đá dài vài dặm, cũng cao 120

trượng, để bảo vệ chung quanh.

120 trượng ở Đại Ninh, tương đương với 400 mét ở hiện đại.

Nói cách khác, độ cao của tường thành, tương đương với tòa nhà cao trăm tầng

ở thời hiện đại.

Mà tường đá khoa trương như vậy, chính là vì đề phòng hậu duệ cự thần ở

phương bắc.

Chiều cao của đám hậu duệ cự thần kia, hở ra là mười trượng hai mươi trượng,

thậm chí còn cao đến năm sáu mươi trượng cũng không phải số ít. Nhân tộc chỉ

có thể lấy tường thành to lớn và độ cao kinh người, mới có thể phòng ngự bọn

họ.

Mà thành Vọng An là cứ điểm quan trọng của nam bắc, muốn tiến quân phía

bắc hay là phía nam thì đều phải đi qua nơi này.

Bởi vậy, nơi này chính là kinh thành của Đại Ninh, cũng là một cứ điểm phòng

ngự hậu duệ cự thần mà Man tộc ở phương bắc.

Thật ra thì Sở Hi Thanh khá là bất ngờ.

Ba ngày trước, nói sâu trong tâm linh của hắn đã mơ hồ cảm nhận được dấu

hiệu nguy hiểm.

Nhưng mãi đến khi thuyền của bọn họ đến kinh thành, thì tất cả vẫn thuận buồm

xuôi gió, không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Kinh thành ở ngay trước mắt, đám sát thủ kia đã không còn cơ hội ra tay.

“Cuối cùng thì cũng đến kinh thành rồi.”

Vẻ mặt Tả Thanh Vân thẫn thờ, vô cùng không nỡ mà quay đầu nhìn Sở Hi

Thanh: “Lại đến thời khắc chia tay rồi. Tiên sư cha nó chứ! Từ nhỏ đến lớn, Tả

mỗ đều là người kiên cường, ít khi rơi lệ. Nhưng hôm nay vừa nghĩ đến chuyện

phải chia tay với Hi Thanh ngươi, từ đây trời nam biển bắc, thì lại có xúc động

muốn ch** n**c đái ngựa.”

Sở Hi Thanh nghe vậy không khỏi rụt cổ một cái, toàn thân đều nổi da gà:

“Nghe lời nói của ngươi kia, người không biết mà nghe vào thì lại tưởng là tình

nhân chia tay nhau nữa. Ta nói trước với ngươi, Sở mỗ tuyệt không chơi ‘Long

dương’ (chơi gay). Nếu như dám có ý đồ không an phận, lão tử đoạn tuyệt tình

nghĩa với ngươi.”

Trên thế giới này, cũng có Long Dương Quân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back