Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 530: Không dựa dẫm được


Khi Sở Hi Thanh ra tay cứu cha con Tả gia ở quận Tầm Dương.

Quận úy Thẩm Chu đã biết được tin tức Sở Hi Thanh rời khỏi quận Tú Thủy.

Lúc này, Thẩm Chu đang tỉa hoa ở trong vườn hoa ở sân sau, sau khi nghe thấy

tin tức này, hai mắt hắn nhất thời sáng rực: “Rời đi rồi? hắn muốn đi bao lâu?”

“Sở Hi Thanh và Tả Thanh Vân rất thân thiết, có lẽ chuyến này là hắn đi hộ

tống cha con Tả gia vào kinh.”

Đại quản gia của Thẩm gia suy ngẫm giây lát rồi nói: “Từ Tú Thủy đến kinh

thành, đi đường thủy thì kiểu gì cũng phải hai tháng mới trở về.”

Nếu như là võ tu đi một mình, toàn bộ hành trình đều đi trên quan đạo của triều

đình xây dựng, cưỡi ngựa chạy như bay, vậy thì phải mất khoảng hai mươi ngày

để cả đi cả về.”

Vấn đề là Tả gia còn có rất nhiều gia quyến, đặc biệt là mẫu thân của Tả Thanh

Vân.

Đầu mùa xuân lại không phải mùa thuận gió, lúc này đi ngược dòng thì khó

tránh khỏi chậm một chút.

Đại quản gia lại cười lạnh lùng: “Cái thằng nhãi ranh này thật sự là nghĩa bạc

vân thiên, nhưng lần này hắn đã đắc tội với Đại lý tự thiếu khanh đương triều

rồi. Sau này không cần chúng ta ra tay, vị thiếu khanh đại nhân kia cũng có thể

ép hắn vào chỗ chết.”

Thẩm Chu lại thầm nghĩ, chuyện này thì chưa chắc.

Thời gian gần đây, Sở Hi Thanh không tiếc tiền bạc, lại vừa đấm vừa xoa, để

thu phục đám thợ săn Tây Sơn.

Hành động này hiển nhiên là muốn dùng mấy ngàn thanh cung đao trên Tây

Sơn kia, để làm cho quan phủ ở địa phương cố kị.

Thẩm Chu không thể không thừa nhận, phương pháp này vừa đơn giản lại vừa

hữu hiệu.

Mấy ngày gần đây, khi quận trưởng đại nhân nói về Sở Hi Thanh và Tây Sơn

Đường của Thiết Kỳ Bang, thì đã có thêm vài phần kiêng kị.

Đại lý tự thiếu khanh đúng là quyền cao chức trọng, nhưng hắn ở tận kinh thần,

không quản được địa phương.

Hắn có thẻ đánh bạc gì mà có thể để quận trưởng đại nhân mạo hiểm bị Thiết

Kỳ Bang phản phệ, đẩy Tây Sơn Đường vào đường chết chứ?

Đại lý tự thiếu khanh ở tận kinh thành, cũng giống như người đứng ở bên bờ

bên kia để chỉ điểm, dưới chân lại không dính bùn.

Tất cả nguy hiểm và hậu hoạn, đều do quan chức của quận Tú Thủy gánh chịu.

Huống hồ, chưa chắc Tả Thiên Lộ kia đã ngã xuống.

Đám thế gia vọng tộc ở địa phương quận Tú Thủy có thể không hiểu rõ ràng

lắm, nhưng Thẩm Chu lại biết được nhiều hơn.

Tả Thiên Lộ dùng chuyện Đương thập đại tiền để kết tội Hộ bộ thượng thư, tuy

rằng làm thiên tử tức giận, cũng bị Tân đảng của triều đình coi là cái đinh trong

mắt, cái gai trong thịt.

Nhưng thế lực thanh lưu trong triều đình vẫn rất lớn.

Mà đối với chuyện triều đình phát hành Đương thập đại tiền, không chỉ thanh

lưu phản đối, mà rất nhiều thế gia hào cường ở địa phương cũng phản cảm.

Dù là bản thân Thẩm Chu, cũng không muốn nhìn thấy Đương thập đại tiền này

xuất hiện.

Thẩm gia có thể không bị Đương thập đại tiền ảnh hưởng, nhưng bách tính và

dân chúng ở địa phương thì không.

Thẩm gia bọn họ có thể vơ vét của cải của đám bách tính bình dân này, nhưng

bây giờ lại bị Đương thập đại tiền của triều đình lấy mất, tiền rơi vào túi của

triều đình. Chuyện này quả thật là lẽ nào có lí đó!

Phong tấu chương kia của Tả Thiên Lộ, không thể nghi ngờ là xông pha chiến

đấu vì thanh lưu, chiến đấu vì thế gia vọng tộc trong thiên hạ.

Thầm Chu dự đoán rằng, chỉ cần Tả Thiên Lộ có thể sống sót qua hai năm, vậy

hắn tất sẽ phục chức như cũ, thậm chí còn gặp họa được phúc, tăng lên một

bước.

Đáng tiếc, Thẩm Chu hắn và Tả gia không phải người cùng được, không đái

cùng một bình. Biết rõ cái bếp lạnh này có thể ấm lên, nhưng lại không thể dính

vào.

Thẩm Chu mở miệng cười một tiếng: “Ta cũng rất bội phục hắn, vào thời điểm

này mà còn dám bỏ Tây Sơn Đường lại, chạy xa vạn dặm, hộ tống bạn vào kinh.

Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người ở Đông

Châu sẽ than thở vì Sở thiếu hiệp này nhân nghĩa vô song, cao thượng đến tận

mây xanh.”

Thẩm Chu tiếp tục cắt tỉa và tưới hoa: “Nhìn chằm chằm vào thuyền của bọn họ

cho ta, khi thuyền của bọn họ vào sông Đại Vận, thì lại thông báo cho ta. . .”

Hắn còn chưa nói hết, Long Hành đã nhanh chân bước vào cổng vòm của vườn

hoa.

Trên khuôn mặt giống như trăng tròn của Long Hành còn ngậm vài phần vui

mừng: “Thẩm đại nhân, Sở Hi Thanh đã rời khỏi Tú Thủy, thời cơ mà ngài chờ

đợi đã đến!”

Thẩm Chu nhìn thấy người này, khóe môi nở nụ cười trào phúng, nhưng lập tức

thu lại ngay, sắc mặt bình tĩnh: “Đây thì là thời cơ gì? Dù Sở Hi Thanh đã rời

khỏi Tú Thủy, nhưng Thiết Kỳ Bang vẫn ở đây, vị cao thủ ngũ phẩm của Tây

Sơn Đường cũng không rõ hành tung, tùy tiện ra tay thì chỉ có kết cục bại

vong.”

Long Hành nghe vậy liền nhướng mày lên, sau đó liền tỏ vẻ bừng tỉnh: “Quận

úy đại nhân yên tâm, trận chiến này Long gia ta và Thượng Quan gia, cộng

thêm Thập Thất Liên Hoàn Ổ, nhất định sẽ tung hết sức mình. Còn nữa, ba ngày

trước, thủ tịch gia tường Hề Tuyền của Thượng Quan gia đã trở về Tú Thủy,

hắn đã phụng mệnh của Thượng Quan gia chủ, sẽ nghe theo mệnh lệnh của

quận úy đại nhân.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 531: Không dựa dẫm được (2)


Lúc này, Thẩm Chu mới có thêm vài phần hứng thú.

Hề Tuyền này có tu vị ngũ phẩm hạ, hơn nữa còn tu hành ma đạo, pháp khí và

chiến đồ đều là thượng thừa, sức chiến đấu cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong ngũ

phẩm, có thể đuổi sát hắn và Thượng Quan Thần Hạo.

Thẩm Chu thả bình nước tưới hoa trong tay xuống, dùng tấm vải trắng mà

người hầu ở bên cạnh đưa cho để lau tay: “Nếu là như vậy, thì ta cũng có vài

phần nắm chắc. Nhưng mà muốn đám tặc phỉ trên Tây Sơn xuống núi, thì ta còn

phải có một phần hổ phù và điều lệnh. Điều sáu ngàn binh lính của huyện

Thành Hoa và huyện Trọng Sơn vào trong Tây Sơn diệt cướp, chuyện này phải

nhờ Thượng Quan gia chủ hỗ trợ.”

Hắn là quận úy của bản quận, nắm giữ tất cả binh lính của quận và các huyện

trong quận.

Có điều, hắn chỉ phụ trách thủ điển quan võ giáp tốt, cũng chính là phòng thủ và

huấn luyện. Nếu Thẩm Chu muốn điều binh mã ở các huyện khác vào trong Tây

Sơn, thì nhất định phải có lệnh của Tổng đốc châu, hoặc là phê văn của Binh bộ.

Cái chức quận úy này của hắn đã không vững chắc rồi, nên giờ phải làm việc

cực kỳ cẩn thận, không thể để lại sơ hở hoặc nhược điểm nào.

“Diệt cướp?” Long Hành trầm ngâm giây lát, nói: “Thẩm đại nhân chuẩn bị ra

tay với đám thợ săn Tây Sơn kia?”

Thẩm Chu chắp tay sau lưng, khóe môi hơi cong lên: “Địa hình các con đường

trên Tây Sơn rất hiểm trở, Đơn gia lại thủ ở các nơi hiểm yếu, lại thuê sức dân

để xây dựng mấy tòa thạch bảo, khó có thể công phá. Nếu như lực lượng của

Tây Sơn Đường vẫn còn ở đó, đám tặc phỉ Tây Sơn kia nào dám xông ra?”

Hắn nhắm mắt lại, mặt hiện lên một tia chần chờ: “Sở Hi Thanh muốn làm ô dù

cho đám thợ săn Tây Sơn kia, chuyện này rất hợp ý ta. Trận chiến này, ta muốn

để cho bọn họ, đầu đuôi không thể nhìn thấy nhau.”

Thẩm Chu rất muốn biết, khi Đơn gia và rất nhiều thôn trang trên Tây Sơn bị

rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, thì Tây Sơn Đường sẽ lựa chọn cứu nơi nào?

Long Hành suy nghĩ một chút, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Không hổ là

Thẩm đại nhân! Việc này ta sẽ chuyển cáo cho Thượng Quan gia chủ, để cho

hắn xử lý.”

Sau khi Sở Hi Thanh rời khỏi quận Tú Thủy, ưu thế mạnh nhất của bọn họ

chính là nhân lực ở quanh Tây Sơn, lúc này đã có thể phát huy tác dụng.

Tuy rằng thiếu niên Bá Đao kia chỉ có tu vị bát phẩm, nhưng Nhai Tí đao ý của

hắn lại cực kỳ vướng tay vướng chân.

Đặc biệt là trong Tây Sơn, một mình Sở Hi Thanh có thể thủ cả một hẻm núi,

đó chính là một người giữ quan ải, vạn người không thể qua. Dù cho bọn họ có

nhiều người hơn nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.

Chỉ cần vị cao thủ ngũ phẩm của Tây Sơn Đường bị kiềm chế, hơn một ngàn

người của Tây Sơn Đường đâu phải là đối thủ của quận quân Tây Sơn?

Long Hành nghĩ đến chỗ này, cũng không khỏi cảm thấy chờ mong. Hắn hi

vong thuyền của Tả gia và Sở Hi Thanh mau chóng tiến vào nhánh sông Đại

Vận đi.

Cùng lúc đó, trong nội viện Sở trạch ở trấn Tây Sơn, Sở Vân Vân đứng trên

hành lang, trong lòng chợt hơi động, nhẹ nhàng nhìn về phía thành Tú Thủy.

Nàng thu hồi tầm mắt ngay, vừa xem quyển bí điển pháp thuật trong tay, vừa

cầm cốc trà trong khay lên, nhàn nhã uống một hớp.

Quyển bí điển pháp thuật hệ Hỏa này, bắt nguồn từ Lục Loạn Ly.

Mà chủ nhân của nó, Lục Loạn Ly thì đang nhìn ngó bốn phía chung quanh.

Dường như nàng đang hơi buồn bực ngán ngẩm, đi lung tung không có mục

đích ở trong viện, nhưng thật ra là đang dùng tâm linh cảm ứng, thăm dò lòng

đất và vách tường trong viện.

Lục Loạn Ly muốn biết dưới lòng đất này có chôn thứ gì không, trong vách

tường có tường kép hay không?

Sau đó, nàng lại đi đến bên giếng nước.

Cái cột cờ đen mà Sở Vân Vân mua được kia, đang đặt ở ngay cạnh giếng nước,

phía dưới còn buộc một cái thùng gỗ.

Lục Loạn Ly lại không hề liếc mắt nhìn cái cột cờ này, mà trực tiếp nhìn xuống

dưới giếng nước.

Điều làm cho nàng thất vọng là, cái giếng nước này chỉ sâu có bốn trượng, chỉ

liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng, Lục Loạn Ly dùng lực lượng thần thức để

cảm ứng một chút, nhưng cũng không có gì cả.

Lục Loạn Ly không khỏi gãi đầu, lòng thầm nói cái cột cờ Nghịch Thần Kỳ kia,

rốt cuộc là đang nằm ở chỗ nào?

Mấy ngày nay, nàng đã tìm kiếm khắp toàn bộ Sở trạch, nhưng không có thu

hoạch nào.

Trên giang hồ cũng không có tin tức nào cam đoan manh mối của cột cờ Nghịch

Thần Kỳ nằm trong Tây Sơn Đường.

Nhưng vì sao đám nằm vùng kia lại tràn vào Tây Sơn Đường như ong vỡ tổ?

Khi Lục Loạn Ly đang bối rối không hiểu, thì liền nghe thấy Sở Vân Vân mở

miệng hỏi dò: “Sư tỷ, ngươi đang tìm thứ gì vậy? Có phải là đánh rơi thứ gì ở

trong sân không?”

Lục Loạn Ly nghe vậy, trong lòng nhất thời thấy hơi chột da, cũng thấy hơi lúng

túng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 532: Không dựa dẫm được (3)


Nàng đi trở về chỗ cũ, như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống bên cạnh

Sở Vân Vân: “Chỉ là cảm thấy hơi nhàm chán, lăn lộn bang phái chính là nhàm

chán như vậy, mỗi ngày đều không có chuyện gì làm. Ta có hơi hối hận rồi, biết

thế thì đã theo Sở Hi Thanh đi kinh thành cho rồi.”

Cũng chỉ mới ba ngày không gặp, Lục Loạn Ly lại phát hiện mình có hơi nhớ

tên kia.

Mấy ngày nay, nàng luôn cảm thấy làm chuyện gì cũng tẻ nhạt vô vị, ăn cơm

cũng không thơm, ngủ cũng không ngon, nói chung là không có tình thần.

Sở Vân Vân mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi quyển sách: “Huynh trưởng nói

là Tây Sơn Đường không thể thiếu ngươi, chỉ có ngươi tọa trấn ở đây, thì hắn

mới có thể yên tâm đi xa.”

Lục Loạn Ly nghe vậy, liền lấy một tay chống má, lo lắng thở dài: “Cái này thì

cũng đúng, hiện giờ cũng chỉ có ta mới có thể giúp hắn tọa trận Tây Sơn

Đường.”

Tây Sơn Đường bây giờ có nhiều gian tế và nội quỷ như vậy, ví dụ như Hướng

Quỳ, Vương Chính . . . gì gì đó. Lục Loạn Ly cũng phát sầu thay cho Sở Hi

Thanh luôn.

Tổng cộng hơn ba mươi vị phó đàn chủ, lại có một nửa trong đó là người có lai

lịch khả nghi.

Một khi đám người này gây sự, Tây Sơn Đường sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Lục Loạn Ly cảm thấy Sở Hi Thanh xây dựng cái Tây Sơn Đường này cũng

không dễ dàng, mà tiềm lực cũng rất lớn.

Tương lai, chờ kênh đào hoàn thành, lại tiêu diệt tặc phỉ, người vào núi kiếm

sống sẽ càng ngày càng nhiều. Tây Sơn Đường có thể khống chế hai vạn thợ

săn, hơn vạn người hái thuốc, còn có mấy vạn công nhân đốn củi cao to mạnh

mẽ.

Đến khi đó, quan phủ trong quận Tú Thủy cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ mà

làm việc, Tổng đốc Đông Châu cũng phải nhường nhịn ba phần.

Đây là một phần cơ nghiệp đủ để cho Sở gia trở thành tài phiệt đỉnh cấp ở Đông

Châu này, nếu như mất thì thật đáng tiếc.

Sau đó, thần sắc Lục Loạn Ly hơi động, nhìn về phía Sở Vân Vân: “Vân Vân,

thời gian này ngươi tiến bộ quá nhanh, cuộc thi chân truyền mới kết thúc được

bao lâu chứ? Ngươi bây giờ cũng đã sắp ngưng tụ loại phù văn pháp thuật thứ

tư rồi.”

Thuật sư bát phẩm hạ, chỉ cần bốn viên phù văn pháp thuật, liền có thể ngưng tụ

Chân phù, lên cấp bát phẩm thượng.

Nhìn như phù văn pháp thuật giảm đi, nhưng thật ra lại khó hơn.

Bọn họ phải cô đọng phù văn pháp thuật mạnh mẽ hơn, phải tốn nhiều thời gian

hơn, tốn nhiều tài liệu hơn.

Mà một ít pháp thuật có uy lực lớn, thì còn phải mất một thời gian dài để cô

đọng.

Theo Lục Loạn Ly biết, Sở Vân Vân đã cô đọng bốn phù văn pháp thuật, có ba

cái trong đó có uy lực thất phẩm, một cái uy lực lục phẩm, độ khó cực cao, có

thể nói là đỉnh cấp nhất.

Trong đám thuật sư nổi tiếng kia, cũng chỉ có năm ba người là đạt đến tiêu

chuẩn của Sở Vân Vân.

Dù là Lục Loạn Ly, khi nàng cô đọng Chân phù bát phẩm, thì cũng chỉ có trình

độ ngang với Sở Vân Vân thôi.

Vị thuật tu đệ nhất thiên hạ Thần Ngao Tán Nhân ở ba ngàn năm trước kia,

Chân phù bát phẩm hạ của hắn cũng chỉ chứa đựng bốn cái phù văn pháp thuật

cấp độ thất phẩm.

Mấu chốt là Sở Vân Vân chỉ bỏ ra hai tháng, mà đã tu luyện đến quả phù văn

thứ tư rồi.

Chuyện này có nghĩa là tu vị của thiếu nữ trước mặt này, chẳng mấy chốc sẽ đến

bát phẩm thượng.

Sở Vân Vân thì lại hờ hững, hơi lắc đầu nói: “Phù văn pháp thuật không khó,

mấu chốt là cô đọng Chân phù, ta vẫn chưa sẵn sàng.”

Trước kia, nàng phải đi săn thú, phải đi vận tiêu, phải nghĩ mọi biện pháp để

kiếm tiền, chỉ có một chút thời gian để tu luyện.

Mà bây giờ, tuy rằng Sở Hi Thanh đã cầm hơn chín vạn lượng bạc kia đi, nhưng

cũng mua đủ tài liệu cần thiết để nàng tiến giai lên bát phẩm thượng rồi.

Hiện giờ nàng vừa có tiền lại vừa nhàn, nên tất nhiên là sẽ tiến bộ thần tốc rồi.

Chỉ là mấy cái pháp thuật lục phẩm thất phẩm mà thôi, nào có độ khó gì.

Huống hồ. . .

Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly một chút, sau đó nhẹ nhàng uống một

hớp trà.

Tu vị của Sở Hi Thanh càng ngày càng tăng, cánh chim lên cao, cũng có chút

thế lực. Nhưng kẻ địch của hắn cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng

mạnh mẽ.

Tuy rằng sức chiến đấu của hai người bọn họ cao, nhưng lại không tiện bại lộ.

Sở Vân Vân nghĩ thầm, mình phải mau chóng tăng tu vị pháp thuật lên, không

thể dùng tu vị võ đạo để giải quyết tất cả vấn đề được.

Bằng không sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ gặp phiền phức, thậm chí có nguy

cơ bại lộ thân phận.

. . .

Mười ngày sau, sông Thần Tú.

Chiếc thuyền đang chạy trên đoạn sông ở quận Hợp An, Sở Hi Thanh cũng

đang cố gắng gia tăng thực lực của mình.

Hắn đang giao thủ luận bàn với Kế Tiễn Tiễn, tôi luyện đao pháp của mình.

Thật ra thì Sở Hi Thanh có thể mô phỏng ra đủ loại cao thủ ở trong mộng cảnh,

dùng để nghiên cứu đao pháp, gia tăng năng lực thực chiến của hắn.

Trong võ đạo bảo khố của hắn, thậm chí còn có thêm một loại ‘thẻ địa hình’, có

thể mô phỏng các loại địa hình khác nhau.

Nhưng Sở Hi Thanh chưa bao giờ từ bỏ luyện tập thực chiến tại hiện thực cả.

Hiện thực và mộng cảnh, rốt cuộc vẫn là có chút khác nhau, Sở Hi Thanh tìm

kiếm là cảm giác dùng đao.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 533: Không dựa dẫm được (4)


Kế Tiễn Tiễn chính là một đối thủ không tệ.

Sức chiến đấu của Kế Tiễn Tiễn cao hơn hắn, nhưng lại không cao hơn quá

nhiều.

Xạ thuật của nàng cực kỳ mạnh mẽ, đao pháp lại kém hơn nửa bậc, miễn cưỡng

đạt đến trình độ lục phẩm hạ.

Nữ tử này tu hành một loại đao pháp khá phổ biến trong thợ săn Tây Sơn là Ngũ

Hổ Đoạn Môn Đao, đặc thù là thế lớn, lực trầm, nhanh gọn, mãnh liệt, mạnh mẽ

thoải mái.

Thợ săn chú ý là một đao mất mạng, không thể cho con mồi có cơ hội bỏ chạy.

Kế Tiễn Tiễn có sức mạnh khổng lồ, vượt qua rất nhiều nam nhân, khi sử dụng

môn đao pháp này thì cực kỳ uy vũ, như lôi đình vạn quân.

Sở Hi Thanh nhất định phải tách khỏi lưỡi đao của nàng, nếu như cứng đối cứng

thì sẽ bị đao của đối phương đánh cho lảo đảo, có thể nói là rất chật vật.

Tuy nhiên, điều làm cho Sở Hi Thanh vui mừng chính là, Kế Tiễn Tiễn dùng

đao như thiên mã hành không, có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, điểm này mạnh

hơn đám đối thủ khô khan ở trong mộng cảnh nhiều lắm.

Ánh đao của hai người bao trùm toàn bộ boong thuyền.

Kế Tiễn Tiễn không nương tay chút nào, ánh đao của nàng truy kích như hình

với bóng, làm cho Sở Hi Thanh phải né tránh bốn phía, chạy trốn khắp nơi.

Sở Hi Thanh miễn cưỡng sống qua bốn trăm chiêu, liền đưa tay lên: “Dừng lại!

Hôm nay chấm dứt ở đây!”

Lại đánh tiếp, thì hắn phải quỳ rồi.

Huống hồ, bọn họ còn phải bảo vệ toàn bộ người Tả gia, không thể tiêu hao quá

nhiều tinh thần và thể lực.

Kế Tiễn Tiễn thì lại có hơi tiếc nuối mà ngừng tay, luyện đao với Sở Hi Thanh,

chính là thời điểm vui vẻ nhất trong ngày của nàng.

Nàng thu đao vào vỏ, dùng giọng nói hàm chứa ‘bội phục’ mà nói: “Hôm nay,

sức mạnh của đường chủ đại nhân lại mạnh hơn một chút, so với hôm qua thì

chịu đựng được hơn mười hai đao. Cái môn ngoại công kia cũng sắp lên tầng

thứ tư rồi chứ? Đường chủ tiến bộ thật nhanh. Nói không chừng không lâu sau,

đao pháp của đường chủ có thể đối đầu với lục phẩm hạ rồi.”

Đao pháp của cái tên này cực nhanh, đã vượt qua đại đa số thất phẩm thượng

rồi.

Dù là một siêu thiên kiêu như Kế Tiễn Tiễn nàng, khi còn ở tu vị thất phẩm

thượng, thì cũng chỉ sánh ngang với Sở Hi Thanh ở trên phương diện tốc độ đao

mà thôi.

Người này chỉ còn kém sức mạnh, chân nguyên, cường độ xương cốt và máu

thịt.

Những võ tu lục phẩm hạ kia, chỉ cần tốc độ tay không quá chậm, chỉ bằng sức

mạnh là có thể đè ép Sở Hi Thanh rồi.

Mà bây giờ, Sở Hi Thanh mượn Bá thể, xương cốt càng ngày càng cứng cỏi,

sức mạnh cũng càng ngày càng mạnh.

Kế Tiễn Tiễn rất vui mừng, Sở Hi Thanh luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử

Kim Thân càng cao càng tốt.

Đây là một nhân tài, nhưng lại không quá nghe lời, đúng như Tào Hiên nói, phải

khóa cổ tên này vào, để cho Cẩm y vệ sử dụng.

Sở Hi Thanh thì lại không cảm nhận được ác ý trong lời nói của Kế Tiễn Tiễn,

hắn phản đối, lắc đầu nói: “Đáng tiếc là quá tốn tiền, tiền tu luyện tầng thứ tư,

đã tương đương với một phần bí dược thăng cấp thất phẩm thượng rồi. Cùng

lắm thì ta sẽ tu luyện đến tầng thứ năm, rồi không luyện nữa, quá phiền phức.”

Kế Tiễn Tiễn lòng thầm nghĩ, như vậy sao được?

Nàng suýt nữa thì bật thốt lên, nói ta sẽ bỏ số tiền đó.

Lúc trước, nàng giết một tên thất phẩm ở trên sông, lại hợp lực với Tư Không

Hinh để giết cao thủ đại nội kia.

Kế Tiễn Tiễn lấy được sáu cái pháp khí, có thể bán trên vạn lượng bạc, có thể

giúp Sở Hi Thanh mua sáu viên Tứ chuyển Kim Thân Đan.

Nhưng Kế Tiễn Tiễn lập tức đã nghĩ não mình có vấn đề.

Làm gì lại đưa tiền cho Sở Hi Thanh tu luyện chứ?

Huống hồ, nếu như mình nói lời này ra, trừ phi là Sở Hi Thanh bị choáng váng,

bằng không thì nhất định sẽ nghi ngờ thân phận của mình, thậm chí còn ý thức

được môn công pháp Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân kia có vấn đề.

Sở Hi Thanh luyện đao xong, liền đi về phía boong tàu phía sau.

Tả Thanh Vân đang cầm một cái roi dài để quật Bách hộ Chương Minh tại chỗ

này.

Vị Bách hộ Cẩm y vệ này vẫn bị trói trên cột buồm, sau khi trải qua mười ngày

dãi gió dầm mưa, hắn đã quần áo lam lũ, tóc tai rối bù.

Toàn thân hắn không có một miếng thịt lành lặn, đâu đâu cũng có vết roi, còn có

rất nhiều máu bầm màu đen.

Theo những cái quất của Tả Thanh Vân, những vết thương mới khép lại kia lại

bắt đầu nứt ra, lại máu me đầm đìa.

Sở Hi Thanh bình tĩnh liếc mắt nhìn qua, liền hơi lắc đầu, đi qua ngồi xếp bằng

trên một cái bàn thấp ở phía xa xa.

Trên cái bàn thấp này xếp đầy đồ nhắm rượu, tất cả đều là người Tả gia bỏ tiền

ra mua khi cập bến ở quận Hợp An.

Ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị tự rót tự uống, nhàn nhã ngắm phong cảnh hai

bên bờ sông, Tả Thanh Vân cũng ngừng tay rồi đi qua.

Hắn dùng vải trắng lau tay, lại lau những vết máu trên mặt, sau đó cướp lấy bình

rượu, tự mình rót rượu cho Sở Hi Thanh.

“Lại đi thêm nửa ngày nữa, thuyền của chúng ta sẽ đi vào sông Đại Vận, khi đó

phải vất vả cho ngươi rồi.”

Đây là một đoạn lộ trình nguy hiểm nhất.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 534: Không dựa dẫm được (5)


Tả Thanh Vân tính toán thời gian, bắt đầu từ khi vị Đại lý tự thiếu khanh kia

biết được tin tức Chương Minh sắp thành lại bại, cho đến khi hắn điều hành

nhân thủ, bố trí cạm bẫy, thì có lẽ cũng sẽ phát động tại thời điểm này.

Lúc này, ngoại trừ Tư Không Hinh ra thì hắn chỉ có thể dựa vào người huynh đệ

sinh tử là Sở Hi Thanh này.

Cha hắn, Tả Thiên Lộ cũng là một thuật sư lục phẩm, nhưng mười mấy năm

chưa từng ra tay, nên không dựa dẫm được.

Lúc này, Tả Thiên Lộ đang lâm trận mới mài thương ở khoang tàu bên dưới,

nghiên cứu và tập luyện các pháp thuật mà hắn nắm giữ, cũng không biết có thể

giúp đỡ được cái gì không?

Mà vị Đại lý tự thiếu khanh thì khác, dù cách xa mấy ngàn dặm nhưng vẫn có

thể điều động không ít cao thủ.

Một khi có chiến đấu, tất sẽ là sinh tử một đường.

Trong lòng Tả Thanh Vân rất băn khoăn, là do chuyện nhà của mình, mà để cho

Sở Hi Thanh bị liên lụy vào chuyện hung hiểm như vậy, không cẩn thận còn

phải mất mạng.

Tuy nhiên, hắn biết Sở Hi Thanh sẽ không đi, một nhà già trẻ cũng phải dựa vào

Sở Hi Thanh bảo vệ, cho nên cũng lười làm kiêu.

Mười ngày nay, hắn cũng không nói một tiếng cảm ơn nào với Sở Hi Thanh cả.

Ân tình cứu mạng cả một nhà già trẻ, đâu chỉ một tiếng ‘tạ ơn’ là có thể xong

chứ.

“Mị Nương truyền một thanh Càn Khôn phi kiếm từ kinh thành đến đây, nói là

có vài sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu đang chạy về phía sông Đại Vận, ý đồ

không biết. Ngoài ra, nàng còn dùng số tiền còn lại của ta để thua một cao thủ

đáng tin cậy, bảo ta yên tâm.”

Tả Thanh Vân nói đến chỗ này, trên mặt lại hiện lên một vệt ngờ vực.

Tả Thanh Vân giao tất cả tiền tích góp cho Ngô Mị Nương, nhờ nàng đến kinh

thành, khơi thông quan hệ giúp hắn.

Từ tin tức của Ngô Mị Nương đến xem, dường như tình hình bên kinh thành rất

tốt.

Hình bộ, Lễ bộ, Đô sát viện, tất cả quan chức ở đó đều đồng tình với cha của

hắn. Ngô Mị Nương cũng có thể tiết kiệm hơn 20 vạn lượng bạc.

Có điều, dựa theo lời Ngô Mị Nương nói, từ khi bọn họ xuất phát từ quận Tú

Thủy đến kinh thành, thì Ngô Mị Nương đã thuê cao thủ đi theo hộ vệ rồi.

Nhưng đến nay vẫn không thấy tung tích người này đâu, có thể nói là như thần

long thấy đầu không thấy đuôi.

Tả Thanh Vân thầm nghĩ, Mị Nương nàng sẽ không bị lừa chứ?

“Sát Sinh Lâu?”

Mắt Sở Hi Thanh sáng lên, lòng thầm nói vị Đại lý tự thiếu khanh này thật là có

tiền.

Muốn mời sát thủ kim bài cấp độ lục phẩm của Sát Sinh Lâu mạo hiểm tính

mạng ra tay một lần, đây không phải là một cái giá nhỏ, ít nhất cũng phải ba vạn

lượng bạc cất bước.

Vị Đại lý tự thiếu khanh kia lại thuê nhiều người như vậy, hơn nữa còn là cướp

giết quan lại, vậy thì còn phải tăng giá.

Người này phải tiêu không ít hơn hai mươi vạn lượng.

Sau đó, thần thái Sở Hi Thanh tự nhiên: “Không ngại mời Mị Nương hỗ trợ tìm

hiểu tình báo về những sát thủ kim bài này. Nếu như có thể biết võ đạo, thiên

phú, pháp khí và chiến đồ của bọn họ thì tốt, không tìm hiểu được thì cũng

không sao. Cũng chỉ là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Trái lại thì là

ngươi. . .”

Hắn liếc mắt nhìn vị Bách hộ Chương Minh kia một chút: “Ngươi kiềm chế một

chút, đừng chưa đi vào kinh thì người đã bị đánh chết.”

“Không có gì, ta đã mua thuốc cho hắn khi còn ở quận Hợp An, đảm bảo hắn có

thể không chết.”

Tả Thanh Vân cười lạnh.

Hắn hận Chương Minh đến thấu xương, người này là kẻ đầu tiên để cho hắn

cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng.

Lúc này đương nhiên là phải dằn vặt kẻ này rồi.

Bách hộ Chương Minh thì lại phát ra tiếng vang ‘ục ục’.

Vì đề phòng hắn cắn lưỡi tự sát, nên Tả Thanh Vân đã dùng mấy cái ngân châm

để đâm vào huyệt của hắn, khiến cho đầu lưỡi của hắn tê dại, muốn nói chuyện

cũng không nói được.

Chương Minh chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn để nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn.

Kế Tiễn Tiễn thì lại coi như không nhìn thấy.

Tất cả những chuyện này đều là gieo gió gặt bão mà thôi.

Huống hồ, hắn cũng đã không nói ra lời, đã không thể bại lộ thân phận của

nàng.

Kế Tiễn Tiễn lại càng không thèm để ý.

Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, trong mắt chứa ý cảnh cáo.

Câm miệng! Cũng đừng nhìn ta, bằng không thì giết cả nhà ngươi!

“Còn có hai chuyện nữa.” Tả Thanh Vân không chú ý đến Kế Tiễn Tiễn và

Chương Minh vừa giao lưu bằng ánh mắt, hắn nhỏ giọng nói: “Tư Không Hinh

nói dưới đáy nước có một luồng thi khí rất mạnh mẽ đang đi theo chúng ta, đi

theo tận mười ngày rồi. Nhưng nàng xuống nước tìm kiếm vài lần, đều không

tìm thấy đầu nguồn của luồng thi khí này.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười: “Ta sẽ chú ý.”

“Còn một việc nữa, chính là vị thuộc hạ Kế Tiễn Tiễn kia của ngươi.”

Tả Thanh Vân dùng ánh mắt lập lòe để nhìn Kế Tiễn Tiễn.

Lần này, hắn không mở miệng nói chuyện, mà dùng khẩu hình nói: “Tư Không

Hinh nói Kế Tiễn Tiễn này rất không đúng, nữ tử này thâm tàng bất lộ, khí

huyết rất mạnh, có thể nàng còn tu luyện một môn ngoại công nào đó, mà cảnh

giới rất cao, đã là đao thương bất nhập rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back