Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 525: Gần mực thì đen (6)


Bách hộ Chương Minh nhìn vẻ mặt của cả nhà Tả gia, thì lại cười đắc ý.

“Đưa bọn họ lên đường đi! Đừng để bọn họ đi quá nhanh, thiếu khanh đại nhân

đã thông báo, phải cho bọn họ càng đau khổ, càng hối hận, thì trong lòng hắn

mới càng vui vẻ, càng sung sướng.”

Đám võ sư áo đỏ trên boong thuyền đều cười ha ha, từng người đều cầm một

thanh đao mổ lợn lên, đứng ở sau lưng tộc nhân của Tả gia.

Nhưng đúng lúc này, một đám phi tiêu to bằng tiền đồng bỗng nhiên xuất hiện ở

phía tây của con sông.

Tốc độ của phi tiêu cực nhanh, chỉ chớp mắt mà đã xẹt qua ba dặm mặt sông, đi

đến trước người bọn họ. Đồng thời, một bóng người yểu điệu bay xuyên qua

rừng rậm bên bờ sông, nàng đạp nước mà đi, bóng người nhanh như thiểm điện,

đi đến dưới chiếc thuyền quan này.

Bách hộ Chương Minh thấy thế thì cũng không bất ngờ chút nào.

Hắn nở nụ cười lạnh lùng, người khác thì cũng thôi.

Nhưng hộ vệ Tư Không Hinh của Tả Thanh Vân thì nhất định sẽ đến, cho nên

hắn đã có cách ứng phó từ trước rồi.

Lúc này, một tráng hán không râu, sắc mặt trắng nõn, tuổi tầm ba mươi ở bên

cạnh hắn bỗng nhiên đánh một trảo về phía trước.

“Hấp!”

Thân thể của kẻ này vừa thô vừa tô, nhưng giọng nói lại cực kỳ âm nhu.

Theo người này phát lực để hút, tất cả Kim Tiễn tiêu đầy trời kia đều bị hút đến

trước người hắn.

Sau đó, người này lại đẩy hai tay về phía trước.

“Xích!”

Tất cả những Kim Tiễn Tiêu kia lại phản xạ mà về, bay thẳng về phía Tư Không

Hinh.

Tả Thanh Vân nhíu mày.

Người này là cao thủ đại nội! Tu vị rõ ràng là vượt qua Tư Không Hinh nửa

bậc.

Lúc này, trên thuyền còn có hơn một trăm người, lại còn có nỏ Phi Hoàng quân

dụng, tất cả đều bắn về phía Tư Không Hinh.

Tư Không Hinh gian nan chống đỡ, cuối cùng bị tráng hán mặt trắng kia đánh

một quyền, rơi xuống dưới thuyền.

Tư Không Hinh không bị thương, nàng bay vút quanh thuyền, cố gắng tìm cơ

hội nhảy lên thuyền, nhưng lại bị tráng hán mặt trắng kia ngăn cản, không thể

lao lên.

Tuy rằng dáng người của tráng hán này rất cao to, nhưng thân pháp lại nhanh

nhẹn, không kém Tư Không Hinh. Song chưởng của hắn lại cực kỳ bá đạo.

Hắn mượn mưa tên phía sau, ngăn cản không cho Tư Không Hinh tiến vào

phạm vị mười trượng.

Bách hộ Chương Minh nhìn một lát, liền biết nữ tử này không có uy h**p gì với

bọn họ.

Hắn cười đắc ý: “Còn lo lắng cái gì? Động thủ! Chỉ bằng một lục phẩm hạ như

nàng mà muốn cứu người từ tay Chúc công công sao, quả thực là nằm mơ. . .”

Giọng nói của hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ truyền đến

từ mặt sông: “Như vậy thêm ta thì sao?”

Khoảnh khắc này, một luồng đao ý ngập trời nghiền ép thẳng về phía bọn họ!

Hơn một trăm vị võ sư áo đỏ ở trên thuyền đều có tu vị cửu phẩm, nhưng lúc

này, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ đau đớn khổ sở.

Điều này khiến cho mưa tên của bọn họ bị cắt đứt.

Mà Tư Không Hinh vẫn đang bị áp chế, liền nhân cơ hội này hóa thành ảo ảnh,

áp sát tráng hán mặt trắng, đoản đao của nàng đâm nghiêng, gần như đã đâm

vào trái tim của tráng hán mặt trắng. Kẻ sau lại đỡ được trong thế ngàn cân treo

sợi tóc, nhưng vẫn bị sức đao của Tư Không Hinh đánh cho bay ra mấy trượng,

toàn thân bị đánh rơi xuống dưới mặt nước.

Mà lúc này, Tả Thanh Vân lại vui mừng mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng

người đang đạp nước mà đến ở bên kia.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng mãnh liệt: “Hi Thanh?”

Sở Hi Thanh không đến tiễn đưa hắn, mà lại đến nơi này chờ bọn họ.

“Sở Hi Thanh!”

Bách hộ Chương Minh nhìn bóng người đạp nước mà đến trên sông kia, sắc mặt

âm trầm như nước.

Hắn đề phòng và cảnh giác với người này nhất, cuối cùng tên này vẫn mạnh mẽ

chen chân vào, cản trợ hắn ra tay với Tả gia.

Hôm qua, tên này chưa từng hiện thân, không đến tiễn đưa Tả gia, để cho bọn

họ buông lỏng cảnh giác.

Bằng không thì hắn sẽ không ra tay ở mặt sông quận Tầm Dương, mà sẽ chọn

nơi khác.

Việc này càng kéo dài hơn thì biến số cũng càng nhiều hơn, bạn bè và minh hữu

của Tả gia cũng có nhiều thời gian để phản ứng hơn, nhưng dù sao cũng mạnh

hơn là sắp thành lại bại ở Đông Châu này.

Con ngươi Chương Minh lập tức sáng ngời, mặt hiện ý mừng.

Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện trong phạm vi năm dặm trên mặt

sông, không có một bóng người nào cả.

Trên mặt sông chỉ có một mình Sở Hi Thanh, độc thân đạp nước mà đến.

Không thấy tên thuộc hạ nào của Sở Hi Thanh, cũng không thấy vị cao thủ ngũ

phẩm thần bí kia.

Người này. . . quá bất cẩn.

Chương Minh không khỏi cười gằn: “Sở đường chủ tội gì phải như vậy? Thiên

đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn đến.”

Ngay khi hắn lời xong, hai bóng người bỗng nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ ở tầng

hai của thuyền, hai đạo bóng trắng cực nhanh, đánh thẳng về phương hướng của

Sở Hi Thanh.

Hôm nay, bọn họ dám ra tay ở quận Tầm Dương, tự nhiên phải có nắm chắc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 526: Thiên hộ đại nhân


Hai bóng người kia là một đôi huynh đệ sinh đôi, tu vị của cả hai đều là thất

phẩm thượng, lại sở hữu một bộ đao pháp liên thủ, khi thi triển sẽ có sức chiến

đấu vượt qua lục phẩm hạ bình thường.

Tuy nhiên, ngay khi hai bóng trắng kia sắp tụ hợp ở trước mặt Sở Hi Thanh.

Một đạo bóng tên màu đỏ bắn thẳng đến từ cách đây mấy dặm.

Vị xạ thủ đang ẩn núi ở trong núi rừng kia, tên của hắn nhanh như điện xẹt,

chớp mắt đã bay đến trước mặt, bắn thẳng vào trên bóng trắng kia.

Bóng trắng kia lập tức dừng lại, hiện ra bóng người của một thanh niên áo bào

trắng.

Không ngờ mũi tên màu đỏ kia đã đâm thẳng vào cổ họng của hắn.

Ánh mắt của thanh niên áo trắng hiện lên vẻ không dám tin tưởng, hắn đang

muốn nhổ mũi tên từ cổ họng ra, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, cái mũi tên

màu đỏ này lập tức nổ tung, làm cổ của thanh niên này cũng nổ thành hai đoạn.

Đầu và thi thể của người này cũng chìm vào trong mặt sông.

Mafl úc này, một bóng trắng khác đã chém đến trước người Sở Hi Thanh.

Đây cũng là một thanh niên áo trắng, trong con ngươi tràn đầy bi thương và hận

thù, tức giận.

Tuy nhiên, tất cả sự chú ý của hắn bây giờ, đều đặt ở trên người Sở Hi Thanh.

Làm thịt người này trước, rồi lại đi giết tên xạ thủ kia.

Sở Hi Thanh thì lại thả lỏng hai tay bên hông, vẻ mặt hờ hững mà nhìn hắn,

ngay khi song phương tiếp cận đến khoảng cách tám thước, tay của Sở Hi

Thanh bỗng nhiên lấp lóe như ảo ảnh.

Truy Phong đao pháp – Không Huyệt Lai Phong!

“Sặc!’

Theo một tia sáng lóng lánh, cổ của thanh niên áo bào trắng kia xuất hiện một

vết máu, sau đó đầu và thân thể của hắn tách ra, ngã xuống trước người Sở Hi

Thanh, rồi chìm vào trong mặt nước.

Mà lúc này, Thiền Dực đao ma văn của Sở Hi Thanh thì đã trở về vỏ, tựa như

chưa từng rời vỏ vậy.

Bản thân Sở Hi Thanh lại không hề để ý, tiếp tục đạp bước đi về phương hướng

thuyền quan.

Từ khi hắn tăng Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ lên đến tầng thứ sáu. Tạm thời

vẫn chưa có một võ tu thất phẩm nào có thể làm cho hắn phải sử dụng tốc độ

đao nhanh đến cực hạn của mình.

Thanh niên áo bào trắng vừa rồi, đương nhiên là cũng không ngoại lệ.

Mà lúc này, Bách hộ Chương Minh ở trên thuyền không khỏi nuốt một ngụm

nước miếng, không nhìn về phía đồi núi tươi tốt ở bên bờ sông với ánh mắt

không dám tin tưởng.

Đó là một xạ thủ thất phẩm! Hơn nữa còn là thần xạ thủ cấp bậc thất phẩm, có

thể leo lên trước vị trí tám mươi của Thanh Vân Bảng.

Sức chiến đấu vượt cấp, có thể sánh vai với một cao thủ lục phẩm hạ.

Còn nữa, đao của Sở Hi Thanh quá nhanh!

Tốt xấu gì thì Chương Minh cũng là cao thủ cấp độ thất phẩm thượng.

Nhưng đao của Sở Hi Thanh lại nhanh đến mức làm cho mắt của hắn không thể

nào bắt giữ.

Đây chính là trình độ của hạng 29 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng sao?

Chương Minh cảm giác hô hấp của mình cũng bắt đầu trở nên khó khăn hơn.

“Cung tiễn thủ đâu, bắn hắn cho ta! Đừng để cho hắn lên thuyền.”

Lúc này, Chương Minh đã không rảnh để quan tâm đến Tư Không Hinh.

Tu vị của Chúc công công hơn Tư Không Hinh nửa bậc, lại rõ ràng không phải

là đối thủ của kẻ từng là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu này.

Có điều, Chúc công công vẫn có thể kiềm chế Tư Không Hinh một lúc.

Trái lại là Sở Hi Thanh, một khi để kẻ này lên thuyền, có lẽ sẽ không còn bao

nhiêu người trên thuyền có thể sống sót.

“Các người còn đang chờ cái gì?”

Bách hộ Chương Minh trợn mắt nhìn đám võ sư áo đỏ cầm đao mổ lợn: “Còn

không ra tay đi? Đừng lằng nhằng nữa, trực tiếp chặt đầu đi!”

Hắn vốn định để đám người này dùng đao mổ heo, lột da cắt thịt người của Tả

gia.

Hắn không chơi được lăng trì bằng ngàn đao, nhưng một trăm đao thì vẫn dễ

như trở bàn tay.

Nhưng đã đến nước này rồi, Chương Minh chỉ cầu giết người, chỉ cần làm thịt

tất cả người của tả gia, vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ, có thể rút lui luôn.

Khi đám võ sư áo đỏ kia chuẩn bị chém đầu người Tả gia, chợt có một đám mũi

tên bay đến.

Mưa tên này vốn là bắn về phía Sở Hi Thanh, nhưng lại bị hắn chém cho bắn

ngược, phản xạ trở lại.

Tùng tùng tùng tùng!

Những mũi tên bát giác kia không ngừng bắn về phía hơn mười tên võ sư áo đỏ

cầm đao mổ heo.

Ban đầu, đám người này còn có thể chống đỡ một hai.

Nhưng bọn họ chỉ có tu vị cửu phẩm mà thôi, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan, bị

mũi tên xuyên thủng thân thể, cuối cùng còn bị đóng đinh trên boong thuyền.

Sở Hi Thanh đã đi đến mạn trái của chiếc thuyền.

Hắn đạp một cái, toàn thân bay lên cao bảy trượng, vượt qua cả độ cao của

boong thuyền.

Sở Hi Thanh phát hiện trên boong thuyền không có đối thủ nào có thực lực vượt

qua hắn cả.

Khóe môi hắn hơi cong lên: “Tiễn Tiễn, đi giúp Tư Không Hinh đi! Đừng để cái

tên thái giám kia chạy thoát, nhất định phải g**t ch*t người này!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 527: Thiên hộ đại nhân (2)


Nhưng vào lúc này, lại có hai bóng người bay lên từ boong thuyền.

Hai người bọn họ đều cầm trường thương trong tay, khí thế như núi, đánh thẳng

về phía Sở Hi Thanh.

Thân hình Sở Hi Thanh lại lóe lên, dùng một góc độ khó tin mà đâm thẳng vào

giữa hai người.

Cực chiêu – Bát Phong Bất Động!

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay Sở Hi Thanh chia ra làm hai, gọn

gàng chém đầu hai tên cao thủ thất phẩm này xuống.

Sắc mặt của Bách hộ Chương Minh đã biến đổi, hắn hơi do dự một chút.

Bỗng nhiên bước nhanh đến sau lưng Tả Thiên Lộ, một đao chém thẳng về phía

đầu của Tả Thiên Lộ.

Chỉ cần làm thịt Tả Thiên Lộ, là hắn có thể trốn!

Tả gia mất vị quan lớn hàm ngũ phẩm này, cũng sẽ mất tất cả quan hệ trên quan

trường, khi đó Đại lý tự thiếu khanh muốn làm gì thì làm.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại nhanh hơn một bước, bóng người của hắn lấp lóe

như ma, đã đạp lên mép thuyền trước một bước, sau đó dùng sống đao để đập

vào đầu Chương Minh, ‘đông’ một tiếng, Chương Minh trực tiếp ngất xỉu.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại cầm song đao, quét mắt nhìn đám người trên thuyền.

“Giết!”

Hắn dùng đao ý hóa hình, một con cự thú đầu rồng thân sài rít gào về phía đám

người ở trên boong thuyền.

Khoảnh khắc này, hơn trăm vị võ sư áo đỏ kia đều thất khiếu chảy máy, đờ đẫn

tại chỗ.

Bị cỗ đao ý này xung kích ở khoảng cách gần, trực tiếp làm nguyên thần của

bọn họ bị trọng thương! Khiến cho bọn họ tạm thời mất năng lực phản kháng.

. . .

Khi Bách hộ Chương Minh mơ màng tỉnh lại, liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng

nặc và tanh tưởi.

Khi hắn mở mắt ra, phát hiện khắp nơi trên boong thuyền đều là những vũng

máu, đâu đâu cũng là máu.

Mấy người Tả gia thì đang ném từng bộ từng bộ thi thể của các võ sư áo đỏ vào

trong sông Thần Tú. Bọn họ chuyển đá ép khoang ở dưới đáy thuyền lên, quấn

vào chân của các thi thể, đảo bảo chúng nó sẽ chìm vào đáy sông, chứ không

nổi lềnh bềnh.

Còn về phần vị Chúc công công kia, vị cao thủ đại nội này đã chết từ lâu rồi.

Trên người còn bị nhỏ một giọt Hóa Thi Thủy, đã hòa tan được một nửa.

Chương Minh nhìn đám thi thể trên thuyền, lại không thấy bất ngờ chút nào, đối

thủ của bọn họ chính là một ngựa đánh ngàn, thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh!

Tuy rằng trong mắt người ngoài, Sở Hi Thanh là một người nhân nghĩa nhâm

hiệp, phúc hậu rộng lượng, quân tử khiêm tốn.

Nhưng dựa trên mấy trận chiến mà người này đã trải qua, thì hắn cùng cực kỳ

tàn nhẫn với kẻ thù, sẽ không để kẻ địch rời đi, sẽ không để lại hậu hoạn.

Bách hộ Chương Minh lại nhìn bản thân mình một chút, hắn phát hiện mình bị

trói trên cột buồm. Trên người không chỉ có xích sắt to bằng cánh tay, còn có

từng cây từng cây Trấn Nguyên đinh đóng trên người.

“Tên bên ngoài đã tỉnh lại.” Giọng nói của Sở Hi Thanh bỗng nhiên vang lên ở

cách đó không xa: “Tả đại nhân, ngươi chuẩn bị xử lý tên Chương Minh này thế

nào?”

Theo câu nói này, một đoàn người đi ra từ bên trong khoang thuyền.

Trong đó có Tả Thiên Lộ và Tả Thanh Vân đã thoát vây, cũng có Sở Hi Thanh

và Tư Không Hinh.

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, thần thái ung dung tự nhiên, chờ đợi người Tả

gia quyết định.

Nếu như giết Chương Minh, người nhà Tả gia sẽ không còn đường lui, chỉ có

thể rơi xuống làm giặc cỏ, hoặc là ẩn cư rừng núi.

Nếu như không giết, chứng tỏ Tả gia vẫn còn quyến luyến với triều đình, vẫn

muốn lăn lộn bên trong thể chế của triều đình.

Sở Hi Thanh không phải trộm cướp, cũng không phải Tống Giang của Lương

Sơn Bạc, hắn không có thói quen cưỡng ép người khác đi theo hay nhập bọn với

mình.

Bởi vậy, hắn giữ lại mạng cho Bách hộ Chương Minh, để cho Tả Thiên Lộ và

Tả Thanh Vân tự quyết định.

Tả Thiên Lộ đi ra ngoài khoang thuyền, bình tĩnh nhìn Chương Minh, ánh mắt

lúc sáng lúc tối.

Tả Thanh Vân thì lại cầm một thanh đao chọc tiết lợn ở trên sàn thuyền, trên

mặt hiện lên sát ý.

Bách hộ Chương Minh thì lại cảm thấy trái tim co rúm, thấp thỏm không thôi,

hắn biết thời khắc quyết định vận mệnh của mình đã đến.

Nhưng sau đó, hắn đã ý thức được, cha con Tả gia không dám ra tay với mình.

Mình chính là Cẩm y vệ, phụng mệnh áp giải hai cha con nhà này vào kinh để

xét xử, nếu như mình chết trên đường, vậy Tả gia nhất định phải chết! Dù cho

bọn họ có vào kinh, thì cũng không thể nào giải thích chuyện này cho triều

đình.

Huống hồ, phụ trách xử lý vụ án này, còn là thiếu khanh đại nhân.

Chương Minh nghĩ đến chỗ này, vẻ hốt hoảng trên mặt lập tức biến mất, thay

vào đó là vẻ trào phúng.

Chỉ cần vào kinh thành, hắn sẽ để cho đám người này không chịu nổi, bao quát

cả tên Sở Hi Thanh kia.

Mãi cho đến một lát sau, Chương Minh chợt nghe thấy một giọng nói giòn tan:

“Đường chủ đại nhân, ta cảm thấy vẫn giết thì tốt hơn, đơn giản lại bớt việc.”

Bách hộ Chương Minh nghe vậy thì sửng sốt.

Không phải bởi vì tiếng nói của người này có ngậm lấy sát ý, mà là do hắn quá

quen thuộc với tiếng nói này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 528: Thiên hộ đại nhân (3)


Chương Minh nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy một cô gái

cao gầy cõng một cây cung lớn, đi ra từ trong khoang thuyền.

Khi hắn nhìn thấy rõ dung mạo thanh lệ của cô gái này, nội tâm lập tức chìm

xuống.

Đây. . . đây chính là bạn tốt của người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Thiên hộ trẻ

tuổi nhất của Thiên nha Cẩm y vệ!

Chương Minh vô thức muốn kêu lên một câu ‘Thiên hộ đại nhân’, nhưng dưới

ánh mắt lạnh lẽo như băng của cô gái này, hắn lại cưỡng ép nuốt xuống.

Hắn ý thức được tình hình của vị thiên hộ đại nhân trước mắt mình có hơi

không đúng.

Dù ngũ quan của đối phương không có thay đổi nhiều, da thịt lại bị bôi đen, mi

mắt cũng được điều chỉnh một chút, giảm mất sáu phần sắc đẹp của nàng.

Vị thiên hộ đại nhân này cải trang và dịch dung như vậy, không biết là đang làm

cái gì đây?

Còn nữa, hình như thiên hộ đại nhân vừa mới gọi Sở Hi Thanh là đường chủ?

Kế Tiễn Tiễn thì lại nhìn Chương Minh với vẻ hờ hững, mắt hàm chứa sát ý:

“Người này thân là Bách hộ của Thiên nha Cẩm y vệ, lại cấu kết với tội phạm,

làm việc trái phạm luật, không biết phân biệt công tư, mưu hại mệnh quan triều

đình. Giết hắn cũng coi như là trừ hại cho Thiên nha Cẩm y vệ, nói không

chừng người ta còn phải cảm ơn chúng ta nữa.”

Nàng không ngờ lần này, lại có thể nhìn thấy một trò hay như vậy.

Người của Thiên nha Cẩm y vệ mình lại cấu kết với tội phạm giang hồ, mưu hại

mệnh quan triều đình.

Đúng là Tả Thiên Lộ bị hỏi tội, nhưng tội quan vẫn là quan. . .

Chương Minh bị nàng nhìn vào, lại như con chuột bị mèo nhìn chằm chằm, hắn

chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, tê cả da đầu, trái tim cũng lạnh lẽo vì sợ hãi.

Cha con Tả gia không làm gì được hắn, nhưng vị thiên hộ đại nhân này thì lại

có thể b*p ch*t hắn.

Nữ tử trong truyền thuyết này, không chỉ có thiên phú cực cao, là nhân tài xuất

chúng nhất mới xuất hiện trong vài năm gần đây, còn là đồng môn của Chỉ huy

sứ Thiên nha bọn họ.

Bởi vậy, quyền lực của nữ tử này ở trong Thiên nha Cẩm y vệ, thậm chí có thể

sánh vai với mười hai vị Vạn hộ!

Không may chính là, việc hôm nay của hắn lại bị vị thiên hộ đại nhân này nhìn

thấy.

Nội tâm của Chương Minh đã bị sợ hãi bao trùm, nhưng vẫn cắn chặt răng,

không dám lên tiếng.

Vị thiên hộ đại nhân trước mắt này, không chỉ là trong mắt không cho phép

chứa một hạt cát, mà còn có tác phong rất cường thế, lòng dạ độc ác.

Nếu như Chương Minh không cẩn thận làm đối phương bại lộ, thậm chí nữ tử

này còn có thể giết sạch cả nhà già trẻ của hắn.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười một tiếng, hắn không phát hiện dị thường

giữa hai người kia, chỉ là nghĩ thầm vị thuộc hạ mới này của mình có sát tính

quá nặng.

Tuy nhiên, hắn cũng không tiện lên tiếng về chuyện sống chết của Chương

Minh này.

“Nói linh tinh cái gì?” Sở Hi Thanh liếc mắt cảnh cáo Kế Tiễn Tiễn ở sau lưng:

“Đây là chuyện của Tả gia, liên quan gì đến ngươi? Khi không nên nói chuyện

thì đừng nói.”

Vị thuộc hạ xuất thân từ thợ săn này, tuy rằng có võ lực không tầm thường,

nhưng lại kiệt ngạo, tùy hứng, ăn nói không đúng mực, cũng không biết nhìn

hoàn cảnh.

Gương mặt Kế Tiễn Tiễn hơi trầm xuống, song quyền trong tay áo đã siết chặt,

nhưng vẫn nhịn cơn giận này.

Ai bảo tên đang răn dạy nàng, lại là ‘thủ trưởng’ của nàng chứ.

Thật ra thì theo Kế Tiễn Tiễn, hoàn toàn không cần giữ Chương Minh lại, trực

tiếp làm thịt là được.

Chờ đến khi về, nàng không chỉ muốn thanh lý đám cặn bã và bại hoại trong

Thiên nha Cẩm y vệ, mà còn muốn hưng sư vấn tội vị Đại lý tự thiếu khanh kia.

Thứ đồ gì mà cũng dám sai phái Cẩm y vệ bọn họ đi làm mấy chuyện phạm

pháp này?

Tự giết quan lại, đây chính là điều tối kị của Cẩm y vệ, một khi bại lộ thì sẽ có

hậu hoạn vô cùng. Đám quan lại quyền cao chức trọng ở trong triều, sai khiến

Cẩm y vệ bọn họ làm chuyện dơ bẩn, tiếng xấu cũng do Cẩm y vệ bọn họ gánh

chịu, có thể nói là đáng ghét đến cực điểm.

Tả Thiên Lộ suy ngẫm một lát, sau đó quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Sở đường

chủ, nếu như ta giữ lại người này, thì ngươi có hậu họa gì không?”

Thiếu niên trước mắt này có ân tình cứu mạng với toàn bộ Tả gia bọn họ.

Tả Thiên Lộ không muốn trở thành trọng phạm truy nã không đường về, nhưng

tiền đề là không để cho ân nhân của mình bị liên lụy.

Vừa rồi, không chỉ đám ‘võ sư áo đỏ’ bị giết sạch, mấy cao thủ mà Chương

Minh dẫn từ kinh thành đến cũng bị Sở Hi Thanh giết sạch.

Trong đó có bốn người là Cẩm y vệ, một người là từ đại nội trong hoàng cung.

Một khi Chương Minh thoát thân, đây chính là một tội danh không nhỏ.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười.

Vị Tả quận thừa này, cũng là một người hào sảng.

Hắn giơ tay lên, lấy lệnh bài Phó bách hộ Cẩm y vệ ở trong tay áo ra, quơ quơ

trước mặt cha con Tả gia.

“Quên mất, ta cũng là Phó bách hộ Cẩm y vệ. Các ngươi muốn làm gì thì làm,

không cần để ý đến ta.”

Sở Hi Thanh cười nói: “Hôm nay là giang hồ cướp sống chặn giết thuyền quan,

Sở mỗ đúng lúc đi ngang qua nơi này, liền rút đao tương trợ. Đáng tiếc là thực

lực có hạn, để cho những huynh đệ Thiên nha Cẩm y vệ kia chết hết, chỉ cứu

được các ngươi và vị Chương bách hộ này.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 529: Thiên hộ đại nhân (4)


Hai người Tả Thiên Lộ và Tả Thanh Vân nhìn lệnh bài kia, rồi lại ngây người

một trận.

Vị Sở đại đường chủ trước mắt bọn họ, lại còn là Phó bách hộ Cẩm y vệ?

Sở Hi Thanh lắc đầu không ngớt, vô cùng cảm khái với đám ‘trộm cướp’ hung

ác kia: “Đáng tiếc chính là, đám người này còn vô cùng độc ác, vì che dấu thân

phận nên đã dùng Hóa Thi Thủy để hòa tan tất cả thi thể của Thiên nha Cẩm y

vệ.”

Hai mắt Tả Thiên Lộ sáng ngời: “Sở đường chủ còn có thân phận này? Như vậy

thì dễ dàng hơn nhiều.”

Hắn không ngờ tâm tư của Sở Hi Thanh lại cẩn mật như vậy.

Chương Minh không có chứng cứ Sở Hi Thanh giết Thiên nha Cẩm y vệ, dù

hắn có tố cáo lên trên, thì cũng chỉ là cãi cọ qua lại mà thôi.

Chỉ cần cắn chặt vào chuyện người này vì trốn tránh trách nhiệm ‘thất trách

trong đề phòng, khiến cho thuộc hạ bị diệt sạch’, thì vụ án này sẽ đi vào ngõ

cụt.

Huống hồ, Chương Minh cũng có một đống sơ hở, một đống tội danh.

Nếu thật sự kiện cáo lên trên, chưa chắc Sở Hi Thanh đã có phiền phức, nhưng

vị Chương bách hộ này sẽ chết chắc.

Tả Thiên Lộ ôm quyền, giọng nói dứt khoát: “Vậy thì xin Sở đường chủ tha cho

người này một mạng! Xin đường chủ yên tâm, Tả mỗ lấy tính mạng ra để đảm

bảo, ta sẽ lo liệu chuyện này, chắc chắn sẽ không liên lụy đến đường chủ.”

Sở Hi Thanh cũng chắp tay đáp lễ: “Dễ nói! Có câu này của Tả đại nhân, Sở mỗ

liền yên tâm.”

Hắn vẫn tin tưởng hai ba phần với lời nói của người này.

Tuy rằng Tả Thiên Lộ gặp rủi ro, nhưng không có nghĩa là hắn không có chút

năng lượng nào.

Người này từng nhậm chức ở Đô sát viện, từng là một thành viên thanh lưu của

triều đình, sau đó mới bị biếm xuống làm quan ở địa phương.

Tuy rằng tấu chương của Tả Thiên Lộ khiến cho Tả gia gặp tai ương ngập đầu.

Nhưng cùng lúc đó, danh vọng của người này trong triều đình lại lên như diều

gặp gió.

Đây là một mất một được, một uống một mổ, họa phúc đi liền.

Đám danh gia vọng tộc ở địa phương quận Tú Thủy cũng là kính nể thiên tử, sợ

hãi Đại lý tự thiếu khanh, nên không dám giao lưu tiếp xúc với cha con Tả gia.

Nhưng mà ở kinh thần và triều đình, thậm chí là cả thiên hạ này, lại có rất nhiều

tên ‘thanh lưu’ đầu sắt, tất cả đều là người đồng đạo của Tả Thiên Lộ.

Một đạo lý rất đơn giản, nếu như vị Đại lý tự thiếu khanh kia không kiêng kị Tả

Thiên Lộ, thì vì sao phải trực tiếp gạt bỏ trên đường? Không dám để Tả Thiên

Lộ vào kinh?

Kế Tiễn Tiễn nghe lời nói của hai người, mắt liền híp lại.

Kế Tiễn Tiễn không thể nào khoan dung cho tên bại hoại Chương Minh ăn cây

táo rào cây sung này, cũng không thích nghe lời nói của hai người Sở Hi Thanh

và Tả Thiên Lộ.

Hai người này, thế mà lại giao lưu chuyện làm loạn kỷ cương ở ngay trước mặt

nàng.

Tả Thanh Vân thì lại hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn chằm chằm

vào Bách hộ Chương Minh, tay cầm đao đã nổi gân xanh.

Mấy ngày nay, tên này đã cho hắn nếm không ít ‘quả ngon’ rồi.

Lúc nãy, hành động muốn lóc thịt cả nhà bọn họ, càng khiến cho Tả Thanh Vân

hận đến ngứa răng.

Nếu như cứ buông tha cho Chương Minh như vậy, thì Tả Thanh Vân cảm thấy

rất khó chịu.

“Thanh Vân!”

Tả Thiên Lộ phất tay áo một cái, mở miệng nói: “Tạm thời giữ mạng của hắn

trước, chờ đến kinh thành rồi xử lý sau.”

Bây giờ hắn không thể làm gì Chương Minh.

Nhưng chỉ cần vào kinh thành, hắn có thể mượn lực lượng của bạn bè và đồng

liêu, xử lý một Chương Minh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn không thể làm gì được vị Đại lý tự thiếu khanh kia, chẳng lẽ còn không

làm gì được một tên Bạch hộ Cẩm y vệ?

Sau đó, giọng nói của Tả Thiên Lộ lại hơi khàn khàn: “Nhưng mấy ngày này,

ngươi cũng đừng để cho hắn dễ chịu, chỉ cần giữ hắn sống sót là được.”

Sở Hi Thanh nghe đến đây, thần sắc chợt hơi động, nhìn về phía bờ trái của

sông Thần Tú.

Trong núi rừng ở ngoài mười dặm, bỗng nhiên có một đạo cầu vồng màu vàng

bạc, đang bay thẳng về phương hướng kinh thành.

Đó rõ ràng là một con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ có huyết mạch của Vũ Gia.

Mà Vũ Gia, chính là thần cầm thời thượng cổ, là thủy tổ của chín loài chim

trong thiên hạ.

Hoài Nam Tử - Địa Hình Huấn có nói: “Vũ Gia sinh Phi long, Phi long sinh

phượng hoàng, phượng hoàng sinh chim loan, chim loan sinh thứ điểu, phàm có

lông vũ đều là thứ điểu.”

Lúc này, Sở Hi Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn.

Kế Tiễn Tiễn lại lắc đầu nói: “Khoảng cách quá xa! Hơn nữa, huyết mạch của

con chim này đã phản tổ, nắm giữ một bộ phận năng lực thần tốc của Vũ Gia,

mũi tên của ta không theo kịp.”

Thật ra thì có thể đuổi kịp.

Nhưng nàng bây giờ chỉ là một xạ thủ thất phẩm, phải che giấu hơn nửa thực

lực.

Ngoài ra, lúc nãy Sở Hi Thanh đã răn dạy nàng, cũng khiến cho nàng cảm thấy

khó chịu.

Con bồ câu lông bạc kia rõ ràng là phương án đề phòng của vị Đại lý tự thiếu

khanh kia, lúc này đã bay về kinh thành báo tin.

Cha con Tả gia muốn an toàn vào kinh, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. .
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back