Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 530: Không dựa dẫm được


Khi Sở Hi Thanh ra tay cứu cha con Tả gia ở quận Tầm Dương.

Quận úy Thẩm Chu đã biết được tin tức Sở Hi Thanh rời khỏi quận Tú Thủy.

Lúc này, Thẩm Chu đang tỉa hoa ở trong vườn hoa ở sân sau, sau khi nghe thấy

tin tức này, hai mắt hắn nhất thời sáng rực: “Rời đi rồi? hắn muốn đi bao lâu?”

“Sở Hi Thanh và Tả Thanh Vân rất thân thiết, có lẽ chuyến này là hắn đi hộ

tống cha con Tả gia vào kinh.”

Đại quản gia của Thẩm gia suy ngẫm giây lát rồi nói: “Từ Tú Thủy đến kinh

thành, đi đường thủy thì kiểu gì cũng phải hai tháng mới trở về.”

Nếu như là võ tu đi một mình, toàn bộ hành trình đều đi trên quan đạo của triều

đình xây dựng, cưỡi ngựa chạy như bay, vậy thì phải mất khoảng hai mươi ngày

để cả đi cả về.”

Vấn đề là Tả gia còn có rất nhiều gia quyến, đặc biệt là mẫu thân của Tả Thanh

Vân.

Đầu mùa xuân lại không phải mùa thuận gió, lúc này đi ngược dòng thì khó

tránh khỏi chậm một chút.

Đại quản gia lại cười lạnh lùng: “Cái thằng nhãi ranh này thật sự là nghĩa bạc

vân thiên, nhưng lần này hắn đã đắc tội với Đại lý tự thiếu khanh đương triều

rồi. Sau này không cần chúng ta ra tay, vị thiếu khanh đại nhân kia cũng có thể

ép hắn vào chỗ chết.”

Thẩm Chu lại thầm nghĩ, chuyện này thì chưa chắc.

Thời gian gần đây, Sở Hi Thanh không tiếc tiền bạc, lại vừa đấm vừa xoa, để

thu phục đám thợ săn Tây Sơn.

Hành động này hiển nhiên là muốn dùng mấy ngàn thanh cung đao trên Tây

Sơn kia, để làm cho quan phủ ở địa phương cố kị.

Thẩm Chu không thể không thừa nhận, phương pháp này vừa đơn giản lại vừa

hữu hiệu.

Mấy ngày gần đây, khi quận trưởng đại nhân nói về Sở Hi Thanh và Tây Sơn

Đường của Thiết Kỳ Bang, thì đã có thêm vài phần kiêng kị.

Đại lý tự thiếu khanh đúng là quyền cao chức trọng, nhưng hắn ở tận kinh thần,

không quản được địa phương.

Hắn có thẻ đánh bạc gì mà có thể để quận trưởng đại nhân mạo hiểm bị Thiết

Kỳ Bang phản phệ, đẩy Tây Sơn Đường vào đường chết chứ?

Đại lý tự thiếu khanh ở tận kinh thành, cũng giống như người đứng ở bên bờ

bên kia để chỉ điểm, dưới chân lại không dính bùn.

Tất cả nguy hiểm và hậu hoạn, đều do quan chức của quận Tú Thủy gánh chịu.

Huống hồ, chưa chắc Tả Thiên Lộ kia đã ngã xuống.

Đám thế gia vọng tộc ở địa phương quận Tú Thủy có thể không hiểu rõ ràng

lắm, nhưng Thẩm Chu lại biết được nhiều hơn.

Tả Thiên Lộ dùng chuyện Đương thập đại tiền để kết tội Hộ bộ thượng thư, tuy

rằng làm thiên tử tức giận, cũng bị Tân đảng của triều đình coi là cái đinh trong

mắt, cái gai trong thịt.

Nhưng thế lực thanh lưu trong triều đình vẫn rất lớn.

Mà đối với chuyện triều đình phát hành Đương thập đại tiền, không chỉ thanh

lưu phản đối, mà rất nhiều thế gia hào cường ở địa phương cũng phản cảm.

Dù là bản thân Thẩm Chu, cũng không muốn nhìn thấy Đương thập đại tiền này

xuất hiện.

Thẩm gia có thể không bị Đương thập đại tiền ảnh hưởng, nhưng bách tính và

dân chúng ở địa phương thì không.

Thẩm gia bọn họ có thể vơ vét của cải của đám bách tính bình dân này, nhưng

bây giờ lại bị Đương thập đại tiền của triều đình lấy mất, tiền rơi vào túi của

triều đình. Chuyện này quả thật là lẽ nào có lí đó!

Phong tấu chương kia của Tả Thiên Lộ, không thể nghi ngờ là xông pha chiến

đấu vì thanh lưu, chiến đấu vì thế gia vọng tộc trong thiên hạ.

Thầm Chu dự đoán rằng, chỉ cần Tả Thiên Lộ có thể sống sót qua hai năm, vậy

hắn tất sẽ phục chức như cũ, thậm chí còn gặp họa được phúc, tăng lên một

bước.

Đáng tiếc, Thẩm Chu hắn và Tả gia không phải người cùng được, không đái

cùng một bình. Biết rõ cái bếp lạnh này có thể ấm lên, nhưng lại không thể dính

vào.

Thẩm Chu mở miệng cười một tiếng: “Ta cũng rất bội phục hắn, vào thời điểm

này mà còn dám bỏ Tây Sơn Đường lại, chạy xa vạn dặm, hộ tống bạn vào kinh.

Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người ở Đông

Châu sẽ than thở vì Sở thiếu hiệp này nhân nghĩa vô song, cao thượng đến tận

mây xanh.”

Thẩm Chu tiếp tục cắt tỉa và tưới hoa: “Nhìn chằm chằm vào thuyền của bọn họ

cho ta, khi thuyền của bọn họ vào sông Đại Vận, thì lại thông báo cho ta. . .”

Hắn còn chưa nói hết, Long Hành đã nhanh chân bước vào cổng vòm của vườn

hoa.

Trên khuôn mặt giống như trăng tròn của Long Hành còn ngậm vài phần vui

mừng: “Thẩm đại nhân, Sở Hi Thanh đã rời khỏi Tú Thủy, thời cơ mà ngài chờ

đợi đã đến!”

Thẩm Chu nhìn thấy người này, khóe môi nở nụ cười trào phúng, nhưng lập tức

thu lại ngay, sắc mặt bình tĩnh: “Đây thì là thời cơ gì? Dù Sở Hi Thanh đã rời

khỏi Tú Thủy, nhưng Thiết Kỳ Bang vẫn ở đây, vị cao thủ ngũ phẩm của Tây

Sơn Đường cũng không rõ hành tung, tùy tiện ra tay thì chỉ có kết cục bại

vong.”

Long Hành nghe vậy liền nhướng mày lên, sau đó liền tỏ vẻ bừng tỉnh: “Quận

úy đại nhân yên tâm, trận chiến này Long gia ta và Thượng Quan gia, cộng

thêm Thập Thất Liên Hoàn Ổ, nhất định sẽ tung hết sức mình. Còn nữa, ba ngày

trước, thủ tịch gia tường Hề Tuyền của Thượng Quan gia đã trở về Tú Thủy,

hắn đã phụng mệnh của Thượng Quan gia chủ, sẽ nghe theo mệnh lệnh của

quận úy đại nhân.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 531: Không dựa dẫm được (2)


Lúc này, Thẩm Chu mới có thêm vài phần hứng thú.

Hề Tuyền này có tu vị ngũ phẩm hạ, hơn nữa còn tu hành ma đạo, pháp khí và

chiến đồ đều là thượng thừa, sức chiến đấu cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong ngũ

phẩm, có thể đuổi sát hắn và Thượng Quan Thần Hạo.

Thẩm Chu thả bình nước tưới hoa trong tay xuống, dùng tấm vải trắng mà

người hầu ở bên cạnh đưa cho để lau tay: “Nếu là như vậy, thì ta cũng có vài

phần nắm chắc. Nhưng mà muốn đám tặc phỉ trên Tây Sơn xuống núi, thì ta còn

phải có một phần hổ phù và điều lệnh. Điều sáu ngàn binh lính của huyện

Thành Hoa và huyện Trọng Sơn vào trong Tây Sơn diệt cướp, chuyện này phải

nhờ Thượng Quan gia chủ hỗ trợ.”

Hắn là quận úy của bản quận, nắm giữ tất cả binh lính của quận và các huyện

trong quận.

Có điều, hắn chỉ phụ trách thủ điển quan võ giáp tốt, cũng chính là phòng thủ và

huấn luyện. Nếu Thẩm Chu muốn điều binh mã ở các huyện khác vào trong Tây

Sơn, thì nhất định phải có lệnh của Tổng đốc châu, hoặc là phê văn của Binh bộ.

Cái chức quận úy này của hắn đã không vững chắc rồi, nên giờ phải làm việc

cực kỳ cẩn thận, không thể để lại sơ hở hoặc nhược điểm nào.

“Diệt cướp?” Long Hành trầm ngâm giây lát, nói: “Thẩm đại nhân chuẩn bị ra

tay với đám thợ săn Tây Sơn kia?”

Thẩm Chu chắp tay sau lưng, khóe môi hơi cong lên: “Địa hình các con đường

trên Tây Sơn rất hiểm trở, Đơn gia lại thủ ở các nơi hiểm yếu, lại thuê sức dân

để xây dựng mấy tòa thạch bảo, khó có thể công phá. Nếu như lực lượng của

Tây Sơn Đường vẫn còn ở đó, đám tặc phỉ Tây Sơn kia nào dám xông ra?”

Hắn nhắm mắt lại, mặt hiện lên một tia chần chờ: “Sở Hi Thanh muốn làm ô dù

cho đám thợ săn Tây Sơn kia, chuyện này rất hợp ý ta. Trận chiến này, ta muốn

để cho bọn họ, đầu đuôi không thể nhìn thấy nhau.”

Thẩm Chu rất muốn biết, khi Đơn gia và rất nhiều thôn trang trên Tây Sơn bị

rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, thì Tây Sơn Đường sẽ lựa chọn cứu nơi nào?

Long Hành suy nghĩ một chút, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Không hổ là

Thẩm đại nhân! Việc này ta sẽ chuyển cáo cho Thượng Quan gia chủ, để cho

hắn xử lý.”

Sau khi Sở Hi Thanh rời khỏi quận Tú Thủy, ưu thế mạnh nhất của bọn họ

chính là nhân lực ở quanh Tây Sơn, lúc này đã có thể phát huy tác dụng.

Tuy rằng thiếu niên Bá Đao kia chỉ có tu vị bát phẩm, nhưng Nhai Tí đao ý của

hắn lại cực kỳ vướng tay vướng chân.

Đặc biệt là trong Tây Sơn, một mình Sở Hi Thanh có thể thủ cả một hẻm núi,

đó chính là một người giữ quan ải, vạn người không thể qua. Dù cho bọn họ có

nhiều người hơn nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.

Chỉ cần vị cao thủ ngũ phẩm của Tây Sơn Đường bị kiềm chế, hơn một ngàn

người của Tây Sơn Đường đâu phải là đối thủ của quận quân Tây Sơn?

Long Hành nghĩ đến chỗ này, cũng không khỏi cảm thấy chờ mong. Hắn hi

vong thuyền của Tả gia và Sở Hi Thanh mau chóng tiến vào nhánh sông Đại

Vận đi.

Cùng lúc đó, trong nội viện Sở trạch ở trấn Tây Sơn, Sở Vân Vân đứng trên

hành lang, trong lòng chợt hơi động, nhẹ nhàng nhìn về phía thành Tú Thủy.

Nàng thu hồi tầm mắt ngay, vừa xem quyển bí điển pháp thuật trong tay, vừa

cầm cốc trà trong khay lên, nhàn nhã uống một hớp.

Quyển bí điển pháp thuật hệ Hỏa này, bắt nguồn từ Lục Loạn Ly.

Mà chủ nhân của nó, Lục Loạn Ly thì đang nhìn ngó bốn phía chung quanh.

Dường như nàng đang hơi buồn bực ngán ngẩm, đi lung tung không có mục

đích ở trong viện, nhưng thật ra là đang dùng tâm linh cảm ứng, thăm dò lòng

đất và vách tường trong viện.

Lục Loạn Ly muốn biết dưới lòng đất này có chôn thứ gì không, trong vách

tường có tường kép hay không?

Sau đó, nàng lại đi đến bên giếng nước.

Cái cột cờ đen mà Sở Vân Vân mua được kia, đang đặt ở ngay cạnh giếng nước,

phía dưới còn buộc một cái thùng gỗ.

Lục Loạn Ly lại không hề liếc mắt nhìn cái cột cờ này, mà trực tiếp nhìn xuống

dưới giếng nước.

Điều làm cho nàng thất vọng là, cái giếng nước này chỉ sâu có bốn trượng, chỉ

liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng, Lục Loạn Ly dùng lực lượng thần thức để

cảm ứng một chút, nhưng cũng không có gì cả.

Lục Loạn Ly không khỏi gãi đầu, lòng thầm nói cái cột cờ Nghịch Thần Kỳ kia,

rốt cuộc là đang nằm ở chỗ nào?

Mấy ngày nay, nàng đã tìm kiếm khắp toàn bộ Sở trạch, nhưng không có thu

hoạch nào.

Trên giang hồ cũng không có tin tức nào cam đoan manh mối của cột cờ Nghịch

Thần Kỳ nằm trong Tây Sơn Đường.

Nhưng vì sao đám nằm vùng kia lại tràn vào Tây Sơn Đường như ong vỡ tổ?

Khi Lục Loạn Ly đang bối rối không hiểu, thì liền nghe thấy Sở Vân Vân mở

miệng hỏi dò: “Sư tỷ, ngươi đang tìm thứ gì vậy? Có phải là đánh rơi thứ gì ở

trong sân không?”

Lục Loạn Ly nghe vậy, trong lòng nhất thời thấy hơi chột da, cũng thấy hơi lúng

túng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 532: Không dựa dẫm được (3)


Nàng đi trở về chỗ cũ, như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống bên cạnh

Sở Vân Vân: “Chỉ là cảm thấy hơi nhàm chán, lăn lộn bang phái chính là nhàm

chán như vậy, mỗi ngày đều không có chuyện gì làm. Ta có hơi hối hận rồi, biết

thế thì đã theo Sở Hi Thanh đi kinh thành cho rồi.”

Cũng chỉ mới ba ngày không gặp, Lục Loạn Ly lại phát hiện mình có hơi nhớ

tên kia.

Mấy ngày nay, nàng luôn cảm thấy làm chuyện gì cũng tẻ nhạt vô vị, ăn cơm

cũng không thơm, ngủ cũng không ngon, nói chung là không có tình thần.

Sở Vân Vân mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi quyển sách: “Huynh trưởng nói

là Tây Sơn Đường không thể thiếu ngươi, chỉ có ngươi tọa trấn ở đây, thì hắn

mới có thể yên tâm đi xa.”

Lục Loạn Ly nghe vậy, liền lấy một tay chống má, lo lắng thở dài: “Cái này thì

cũng đúng, hiện giờ cũng chỉ có ta mới có thể giúp hắn tọa trận Tây Sơn

Đường.”

Tây Sơn Đường bây giờ có nhiều gian tế và nội quỷ như vậy, ví dụ như Hướng

Quỳ, Vương Chính . . . gì gì đó. Lục Loạn Ly cũng phát sầu thay cho Sở Hi

Thanh luôn.

Tổng cộng hơn ba mươi vị phó đàn chủ, lại có một nửa trong đó là người có lai

lịch khả nghi.

Một khi đám người này gây sự, Tây Sơn Đường sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Lục Loạn Ly cảm thấy Sở Hi Thanh xây dựng cái Tây Sơn Đường này cũng

không dễ dàng, mà tiềm lực cũng rất lớn.

Tương lai, chờ kênh đào hoàn thành, lại tiêu diệt tặc phỉ, người vào núi kiếm

sống sẽ càng ngày càng nhiều. Tây Sơn Đường có thể khống chế hai vạn thợ

săn, hơn vạn người hái thuốc, còn có mấy vạn công nhân đốn củi cao to mạnh

mẽ.

Đến khi đó, quan phủ trong quận Tú Thủy cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ mà

làm việc, Tổng đốc Đông Châu cũng phải nhường nhịn ba phần.

Đây là một phần cơ nghiệp đủ để cho Sở gia trở thành tài phiệt đỉnh cấp ở Đông

Châu này, nếu như mất thì thật đáng tiếc.

Sau đó, thần sắc Lục Loạn Ly hơi động, nhìn về phía Sở Vân Vân: “Vân Vân,

thời gian này ngươi tiến bộ quá nhanh, cuộc thi chân truyền mới kết thúc được

bao lâu chứ? Ngươi bây giờ cũng đã sắp ngưng tụ loại phù văn pháp thuật thứ

tư rồi.”

Thuật sư bát phẩm hạ, chỉ cần bốn viên phù văn pháp thuật, liền có thể ngưng tụ

Chân phù, lên cấp bát phẩm thượng.

Nhìn như phù văn pháp thuật giảm đi, nhưng thật ra lại khó hơn.

Bọn họ phải cô đọng phù văn pháp thuật mạnh mẽ hơn, phải tốn nhiều thời gian

hơn, tốn nhiều tài liệu hơn.

Mà một ít pháp thuật có uy lực lớn, thì còn phải mất một thời gian dài để cô

đọng.

Theo Lục Loạn Ly biết, Sở Vân Vân đã cô đọng bốn phù văn pháp thuật, có ba

cái trong đó có uy lực thất phẩm, một cái uy lực lục phẩm, độ khó cực cao, có

thể nói là đỉnh cấp nhất.

Trong đám thuật sư nổi tiếng kia, cũng chỉ có năm ba người là đạt đến tiêu

chuẩn của Sở Vân Vân.

Dù là Lục Loạn Ly, khi nàng cô đọng Chân phù bát phẩm, thì cũng chỉ có trình

độ ngang với Sở Vân Vân thôi.

Vị thuật tu đệ nhất thiên hạ Thần Ngao Tán Nhân ở ba ngàn năm trước kia,

Chân phù bát phẩm hạ của hắn cũng chỉ chứa đựng bốn cái phù văn pháp thuật

cấp độ thất phẩm.

Mấu chốt là Sở Vân Vân chỉ bỏ ra hai tháng, mà đã tu luyện đến quả phù văn

thứ tư rồi.

Chuyện này có nghĩa là tu vị của thiếu nữ trước mặt này, chẳng mấy chốc sẽ đến

bát phẩm thượng.

Sở Vân Vân thì lại hờ hững, hơi lắc đầu nói: “Phù văn pháp thuật không khó,

mấu chốt là cô đọng Chân phù, ta vẫn chưa sẵn sàng.”

Trước kia, nàng phải đi săn thú, phải đi vận tiêu, phải nghĩ mọi biện pháp để

kiếm tiền, chỉ có một chút thời gian để tu luyện.

Mà bây giờ, tuy rằng Sở Hi Thanh đã cầm hơn chín vạn lượng bạc kia đi, nhưng

cũng mua đủ tài liệu cần thiết để nàng tiến giai lên bát phẩm thượng rồi.

Hiện giờ nàng vừa có tiền lại vừa nhàn, nên tất nhiên là sẽ tiến bộ thần tốc rồi.

Chỉ là mấy cái pháp thuật lục phẩm thất phẩm mà thôi, nào có độ khó gì.

Huống hồ. . .

Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly một chút, sau đó nhẹ nhàng uống một

hớp trà.

Tu vị của Sở Hi Thanh càng ngày càng tăng, cánh chim lên cao, cũng có chút

thế lực. Nhưng kẻ địch của hắn cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng

mạnh mẽ.

Tuy rằng sức chiến đấu của hai người bọn họ cao, nhưng lại không tiện bại lộ.

Sở Vân Vân nghĩ thầm, mình phải mau chóng tăng tu vị pháp thuật lên, không

thể dùng tu vị võ đạo để giải quyết tất cả vấn đề được.

Bằng không sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ gặp phiền phức, thậm chí có nguy

cơ bại lộ thân phận.

. . .

Mười ngày sau, sông Thần Tú.

Chiếc thuyền đang chạy trên đoạn sông ở quận Hợp An, Sở Hi Thanh cũng

đang cố gắng gia tăng thực lực của mình.

Hắn đang giao thủ luận bàn với Kế Tiễn Tiễn, tôi luyện đao pháp của mình.

Thật ra thì Sở Hi Thanh có thể mô phỏng ra đủ loại cao thủ ở trong mộng cảnh,

dùng để nghiên cứu đao pháp, gia tăng năng lực thực chiến của hắn.

Trong võ đạo bảo khố của hắn, thậm chí còn có thêm một loại ‘thẻ địa hình’, có

thể mô phỏng các loại địa hình khác nhau.

Nhưng Sở Hi Thanh chưa bao giờ từ bỏ luyện tập thực chiến tại hiện thực cả.

Hiện thực và mộng cảnh, rốt cuộc vẫn là có chút khác nhau, Sở Hi Thanh tìm

kiếm là cảm giác dùng đao.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 533: Không dựa dẫm được (4)


Kế Tiễn Tiễn chính là một đối thủ không tệ.

Sức chiến đấu của Kế Tiễn Tiễn cao hơn hắn, nhưng lại không cao hơn quá

nhiều.

Xạ thuật của nàng cực kỳ mạnh mẽ, đao pháp lại kém hơn nửa bậc, miễn cưỡng

đạt đến trình độ lục phẩm hạ.

Nữ tử này tu hành một loại đao pháp khá phổ biến trong thợ săn Tây Sơn là Ngũ

Hổ Đoạn Môn Đao, đặc thù là thế lớn, lực trầm, nhanh gọn, mãnh liệt, mạnh mẽ

thoải mái.

Thợ săn chú ý là một đao mất mạng, không thể cho con mồi có cơ hội bỏ chạy.

Kế Tiễn Tiễn có sức mạnh khổng lồ, vượt qua rất nhiều nam nhân, khi sử dụng

môn đao pháp này thì cực kỳ uy vũ, như lôi đình vạn quân.

Sở Hi Thanh nhất định phải tách khỏi lưỡi đao của nàng, nếu như cứng đối cứng

thì sẽ bị đao của đối phương đánh cho lảo đảo, có thể nói là rất chật vật.

Tuy nhiên, điều làm cho Sở Hi Thanh vui mừng chính là, Kế Tiễn Tiễn dùng

đao như thiên mã hành không, có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, điểm này mạnh

hơn đám đối thủ khô khan ở trong mộng cảnh nhiều lắm.

Ánh đao của hai người bao trùm toàn bộ boong thuyền.

Kế Tiễn Tiễn không nương tay chút nào, ánh đao của nàng truy kích như hình

với bóng, làm cho Sở Hi Thanh phải né tránh bốn phía, chạy trốn khắp nơi.

Sở Hi Thanh miễn cưỡng sống qua bốn trăm chiêu, liền đưa tay lên: “Dừng lại!

Hôm nay chấm dứt ở đây!”

Lại đánh tiếp, thì hắn phải quỳ rồi.

Huống hồ, bọn họ còn phải bảo vệ toàn bộ người Tả gia, không thể tiêu hao quá

nhiều tinh thần và thể lực.

Kế Tiễn Tiễn thì lại có hơi tiếc nuối mà ngừng tay, luyện đao với Sở Hi Thanh,

chính là thời điểm vui vẻ nhất trong ngày của nàng.

Nàng thu đao vào vỏ, dùng giọng nói hàm chứa ‘bội phục’ mà nói: “Hôm nay,

sức mạnh của đường chủ đại nhân lại mạnh hơn một chút, so với hôm qua thì

chịu đựng được hơn mười hai đao. Cái môn ngoại công kia cũng sắp lên tầng

thứ tư rồi chứ? Đường chủ tiến bộ thật nhanh. Nói không chừng không lâu sau,

đao pháp của đường chủ có thể đối đầu với lục phẩm hạ rồi.”

Đao pháp của cái tên này cực nhanh, đã vượt qua đại đa số thất phẩm thượng

rồi.

Dù là một siêu thiên kiêu như Kế Tiễn Tiễn nàng, khi còn ở tu vị thất phẩm

thượng, thì cũng chỉ sánh ngang với Sở Hi Thanh ở trên phương diện tốc độ đao

mà thôi.

Người này chỉ còn kém sức mạnh, chân nguyên, cường độ xương cốt và máu

thịt.

Những võ tu lục phẩm hạ kia, chỉ cần tốc độ tay không quá chậm, chỉ bằng sức

mạnh là có thể đè ép Sở Hi Thanh rồi.

Mà bây giờ, Sở Hi Thanh mượn Bá thể, xương cốt càng ngày càng cứng cỏi,

sức mạnh cũng càng ngày càng mạnh.

Kế Tiễn Tiễn rất vui mừng, Sở Hi Thanh luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử

Kim Thân càng cao càng tốt.

Đây là một nhân tài, nhưng lại không quá nghe lời, đúng như Tào Hiên nói, phải

khóa cổ tên này vào, để cho Cẩm y vệ sử dụng.

Sở Hi Thanh thì lại không cảm nhận được ác ý trong lời nói của Kế Tiễn Tiễn,

hắn phản đối, lắc đầu nói: “Đáng tiếc là quá tốn tiền, tiền tu luyện tầng thứ tư,

đã tương đương với một phần bí dược thăng cấp thất phẩm thượng rồi. Cùng

lắm thì ta sẽ tu luyện đến tầng thứ năm, rồi không luyện nữa, quá phiền phức.”

Kế Tiễn Tiễn lòng thầm nghĩ, như vậy sao được?

Nàng suýt nữa thì bật thốt lên, nói ta sẽ bỏ số tiền đó.

Lúc trước, nàng giết một tên thất phẩm ở trên sông, lại hợp lực với Tư Không

Hinh để giết cao thủ đại nội kia.

Kế Tiễn Tiễn lấy được sáu cái pháp khí, có thể bán trên vạn lượng bạc, có thể

giúp Sở Hi Thanh mua sáu viên Tứ chuyển Kim Thân Đan.

Nhưng Kế Tiễn Tiễn lập tức đã nghĩ não mình có vấn đề.

Làm gì lại đưa tiền cho Sở Hi Thanh tu luyện chứ?

Huống hồ, nếu như mình nói lời này ra, trừ phi là Sở Hi Thanh bị choáng váng,

bằng không thì nhất định sẽ nghi ngờ thân phận của mình, thậm chí còn ý thức

được môn công pháp Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân kia có vấn đề.

Sở Hi Thanh luyện đao xong, liền đi về phía boong tàu phía sau.

Tả Thanh Vân đang cầm một cái roi dài để quật Bách hộ Chương Minh tại chỗ

này.

Vị Bách hộ Cẩm y vệ này vẫn bị trói trên cột buồm, sau khi trải qua mười ngày

dãi gió dầm mưa, hắn đã quần áo lam lũ, tóc tai rối bù.

Toàn thân hắn không có một miếng thịt lành lặn, đâu đâu cũng có vết roi, còn có

rất nhiều máu bầm màu đen.

Theo những cái quất của Tả Thanh Vân, những vết thương mới khép lại kia lại

bắt đầu nứt ra, lại máu me đầm đìa.

Sở Hi Thanh bình tĩnh liếc mắt nhìn qua, liền hơi lắc đầu, đi qua ngồi xếp bằng

trên một cái bàn thấp ở phía xa xa.

Trên cái bàn thấp này xếp đầy đồ nhắm rượu, tất cả đều là người Tả gia bỏ tiền

ra mua khi cập bến ở quận Hợp An.

Ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị tự rót tự uống, nhàn nhã ngắm phong cảnh hai

bên bờ sông, Tả Thanh Vân cũng ngừng tay rồi đi qua.

Hắn dùng vải trắng lau tay, lại lau những vết máu trên mặt, sau đó cướp lấy bình

rượu, tự mình rót rượu cho Sở Hi Thanh.

“Lại đi thêm nửa ngày nữa, thuyền của chúng ta sẽ đi vào sông Đại Vận, khi đó

phải vất vả cho ngươi rồi.”

Đây là một đoạn lộ trình nguy hiểm nhất.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 534: Không dựa dẫm được (5)


Tả Thanh Vân tính toán thời gian, bắt đầu từ khi vị Đại lý tự thiếu khanh kia

biết được tin tức Chương Minh sắp thành lại bại, cho đến khi hắn điều hành

nhân thủ, bố trí cạm bẫy, thì có lẽ cũng sẽ phát động tại thời điểm này.

Lúc này, ngoại trừ Tư Không Hinh ra thì hắn chỉ có thể dựa vào người huynh đệ

sinh tử là Sở Hi Thanh này.

Cha hắn, Tả Thiên Lộ cũng là một thuật sư lục phẩm, nhưng mười mấy năm

chưa từng ra tay, nên không dựa dẫm được.

Lúc này, Tả Thiên Lộ đang lâm trận mới mài thương ở khoang tàu bên dưới,

nghiên cứu và tập luyện các pháp thuật mà hắn nắm giữ, cũng không biết có thể

giúp đỡ được cái gì không?

Mà vị Đại lý tự thiếu khanh thì khác, dù cách xa mấy ngàn dặm nhưng vẫn có

thể điều động không ít cao thủ.

Một khi có chiến đấu, tất sẽ là sinh tử một đường.

Trong lòng Tả Thanh Vân rất băn khoăn, là do chuyện nhà của mình, mà để cho

Sở Hi Thanh bị liên lụy vào chuyện hung hiểm như vậy, không cẩn thận còn

phải mất mạng.

Tuy nhiên, hắn biết Sở Hi Thanh sẽ không đi, một nhà già trẻ cũng phải dựa vào

Sở Hi Thanh bảo vệ, cho nên cũng lười làm kiêu.

Mười ngày nay, hắn cũng không nói một tiếng cảm ơn nào với Sở Hi Thanh cả.

Ân tình cứu mạng cả một nhà già trẻ, đâu chỉ một tiếng ‘tạ ơn’ là có thể xong

chứ.

“Mị Nương truyền một thanh Càn Khôn phi kiếm từ kinh thành đến đây, nói là

có vài sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu đang chạy về phía sông Đại Vận, ý đồ

không biết. Ngoài ra, nàng còn dùng số tiền còn lại của ta để thua một cao thủ

đáng tin cậy, bảo ta yên tâm.”

Tả Thanh Vân nói đến chỗ này, trên mặt lại hiện lên một vệt ngờ vực.

Tả Thanh Vân giao tất cả tiền tích góp cho Ngô Mị Nương, nhờ nàng đến kinh

thành, khơi thông quan hệ giúp hắn.

Từ tin tức của Ngô Mị Nương đến xem, dường như tình hình bên kinh thành rất

tốt.

Hình bộ, Lễ bộ, Đô sát viện, tất cả quan chức ở đó đều đồng tình với cha của

hắn. Ngô Mị Nương cũng có thể tiết kiệm hơn 20 vạn lượng bạc.

Có điều, dựa theo lời Ngô Mị Nương nói, từ khi bọn họ xuất phát từ quận Tú

Thủy đến kinh thành, thì Ngô Mị Nương đã thuê cao thủ đi theo hộ vệ rồi.

Nhưng đến nay vẫn không thấy tung tích người này đâu, có thể nói là như thần

long thấy đầu không thấy đuôi.

Tả Thanh Vân thầm nghĩ, Mị Nương nàng sẽ không bị lừa chứ?

“Sát Sinh Lâu?”

Mắt Sở Hi Thanh sáng lên, lòng thầm nói vị Đại lý tự thiếu khanh này thật là có

tiền.

Muốn mời sát thủ kim bài cấp độ lục phẩm của Sát Sinh Lâu mạo hiểm tính

mạng ra tay một lần, đây không phải là một cái giá nhỏ, ít nhất cũng phải ba vạn

lượng bạc cất bước.

Vị Đại lý tự thiếu khanh kia lại thuê nhiều người như vậy, hơn nữa còn là cướp

giết quan lại, vậy thì còn phải tăng giá.

Người này phải tiêu không ít hơn hai mươi vạn lượng.

Sau đó, thần thái Sở Hi Thanh tự nhiên: “Không ngại mời Mị Nương hỗ trợ tìm

hiểu tình báo về những sát thủ kim bài này. Nếu như có thể biết võ đạo, thiên

phú, pháp khí và chiến đồ của bọn họ thì tốt, không tìm hiểu được thì cũng

không sao. Cũng chỉ là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Trái lại thì là

ngươi. . .”

Hắn liếc mắt nhìn vị Bách hộ Chương Minh kia một chút: “Ngươi kiềm chế một

chút, đừng chưa đi vào kinh thì người đã bị đánh chết.”

“Không có gì, ta đã mua thuốc cho hắn khi còn ở quận Hợp An, đảm bảo hắn có

thể không chết.”

Tả Thanh Vân cười lạnh.

Hắn hận Chương Minh đến thấu xương, người này là kẻ đầu tiên để cho hắn

cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng.

Lúc này đương nhiên là phải dằn vặt kẻ này rồi.

Bách hộ Chương Minh thì lại phát ra tiếng vang ‘ục ục’.

Vì đề phòng hắn cắn lưỡi tự sát, nên Tả Thanh Vân đã dùng mấy cái ngân châm

để đâm vào huyệt của hắn, khiến cho đầu lưỡi của hắn tê dại, muốn nói chuyện

cũng không nói được.

Chương Minh chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn để nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn.

Kế Tiễn Tiễn thì lại coi như không nhìn thấy.

Tất cả những chuyện này đều là gieo gió gặt bão mà thôi.

Huống hồ, hắn cũng đã không nói ra lời, đã không thể bại lộ thân phận của

nàng.

Kế Tiễn Tiễn lại càng không thèm để ý.

Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, trong mắt chứa ý cảnh cáo.

Câm miệng! Cũng đừng nhìn ta, bằng không thì giết cả nhà ngươi!

“Còn có hai chuyện nữa.” Tả Thanh Vân không chú ý đến Kế Tiễn Tiễn và

Chương Minh vừa giao lưu bằng ánh mắt, hắn nhỏ giọng nói: “Tư Không Hinh

nói dưới đáy nước có một luồng thi khí rất mạnh mẽ đang đi theo chúng ta, đi

theo tận mười ngày rồi. Nhưng nàng xuống nước tìm kiếm vài lần, đều không

tìm thấy đầu nguồn của luồng thi khí này.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười: “Ta sẽ chú ý.”

“Còn một việc nữa, chính là vị thuộc hạ Kế Tiễn Tiễn kia của ngươi.”

Tả Thanh Vân dùng ánh mắt lập lòe để nhìn Kế Tiễn Tiễn.

Lần này, hắn không mở miệng nói chuyện, mà dùng khẩu hình nói: “Tư Không

Hinh nói Kế Tiễn Tiễn này rất không đúng, nữ tử này thâm tàng bất lộ, khí

huyết rất mạnh, có thể nàng còn tu luyện một môn ngoại công nào đó, mà cảnh

giới rất cao, đã là đao thương bất nhập rồi.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 535: Không dựa dẫm được (6)


Sở Hi Thanh hơi sững sờ, trong mắt có thêm vài phần ngưng trọng.

Hắn đã ý thức được Kế Tiễn Tiễn này có vấn đề từ trước, nhưng không ngờ nữ

tử này còn tu luyện một môn Kim thân Bá thể.

Đương nhiên, việc này cũng không đủ để chứng minh Kế Tiễn Tiễn là nội quỷ,

không ai quy định thợ săn trên núi thì không thể tu luyện Kim thân Bá thể cả.

Tuy nhiên, vì đề phòng chuyện bất ngờ có thể xảy ra. . .

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt của

mình.

Cột điểm võ đạo đã tăng lên đến ba vạn.

Thanh Vân Bảng và bài văn chương hắn viết trên Luận Võ Thần Cơ, hiệu quả

của nó đang từ từ biến mất.

Sở Hi Thanh không do dự, dứt khoát đổi một tấm ‘thẻ thần thông Gần Mực Thì

Đen’ ở trong võ đạo bảo khố, rồi trực tiếp sử dụng với Kế Tiễn Tiễn.

Không biết vì sao mà thời gian gần đây hắn thường xuyên quét ra thứ này.

Kế Tiễn Tiễn mờ mịt không biết, nàng đang nhíu chặt lông mày nhìn về phía

trước, đồng thời gỡ chiến cung sau lưng xuống: “Đường chủ, phía trước có hai

chiếc chiến thuyền, có thể là có địch ý.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, đứng lên nhìn về phía tây, sau đó liền nhìn

thấy hai chiếc chiến thuyền ba tầng có quy mô Vạn liêu, chúng đang lao nhanh

từ phía thượng du xuống.

Hắn cẩn thận quan sát một phen, phát hiện trên thuyền có rất nhiều thủy binh,

tất cả đều được võ trang đầy đủ.

Những thủy binh này đều đứng ở phía trước, cung nỏ sẵn sàng, tất cả đều nhắm

vào chiếc thuyền quan của bọn họ.

Sở Hi Thanh khẽ nhíu mày, hai chiếc chiến thuyền này đâu chỉ có địch ý? Đây

rõ ràng là chuẩn bị động thủ rồi!

Vị Đại lý tự thiếu khanh kia còn vội đến mức này, còn chưa chờ bọn họ vào

sông Đại Vận thì đã chuẩn bị ra tay rồi.

“Ta lên bờ trước!”

Kế Tiễn Tiễn nói câu này xong, liền đi thẳng vào trong khoang thuyền, cầm hai

cái bao đựng tên của nàng.

Bên trong mỗi bao đều có sáu mươi mũi trọng tiễn phù văn, một phần là Sở Hi

Thanh mua, một phần là chiếm được từ trong tay đám Cẩm y vệ.

Sau đó, bóng người của nàng hóa thành mây khói, bay về phía bờ sông.

Làm một xạ thủ, không gian và khoảng cách là thứ quan trọng nhất.

Chỉ có kéo dài khoảng cách với người khác, thì nàng mới có thể ung dung kéo

cung bắn tên.

Thật ra thì nếu như có cao thủ mạnh mẽ đảm nhiệm tấm chắn cho nàng thì cũng

có thể.

Tuy nhiên, Tư Không Hinh từng là sát thủ kim bài, chỉ giỏi công chứ không giỏi

thủ.

Sở Hi Thanh cũng không phải loại hình am hiểu phòng ngự.

Lá bài tẩy của hắn thì đúng là có thể làm được, nhưng mà đó là khiên thịt mà Sở

Hi Thanh chuẩn bị cho mình, ngoài ra còn phải bảo vệ mấy chục người của Tả

gia nữa.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là Kế Tiễn Tiễn không muốn ở trên

thuyền, như vậy thì nàng sẽ bị hạn chế.

Tại dưới mắt của Sở Hi Thanh, một thân võ lực mạnh mẽ có thể sánh vai với tứ

phẩm thượng của nàng, lại không thể phát huy được.

Bởi vậy, vẫn là lên bờ thì tốt hơn.

Mấy gò núi phía nam sông có địa hình phức tạp, rừng cây rậm rạp, dễ dàng ẩn

núp.

Bên trong có xảy ra chuyện gì, thì người bên ngoài cũng khó mà biết được.

Sở Hi Thanh cũng không ngăn cản, chỉ vì trong màn hình huỳnh quang hử ảo

của hắn, đã xuất hiện hai chữ ‘Nhai Tí’ màu đỏ tươi.

---Nhai Tí đao ý của ngươi tạm thời tăng lên đến trình độ cao đẳng.

Ánh mắt Sở Hi Thanh lạnh lẽo: “Tất cả mọi người lùi vào tầng thứ hai để tránh

né đi, không được trì hoãn quá lâu.”

Khi thuyền đi đến quận Lê Dương, Sở Hi Thanh cố tinh bảo Tả gia mua một ít

thứ để gia cố thêm cho mấy khoang thuyền, giờ trong khoang cực kỳ kiên cố và

vững chắc.

Hắn vừa nói vừa ấn đao, bước nhanh về phía mũi thuyền, nhẹ nhàng nhìn hai

chiếc chiến thuyền ở phía trước.

“Ta chính là Bách hộ Chương Minh của Thiên nha Cẩm y vệ, đang áp giải tội

quan vào kinh, các ngươi là binh mã phương nào? Muốn làm cái gì?”

Tiếng nói của Sở Hi Thanh như lôi đình, truyền khắp mặt sông.

Tuy nhiên, hai chiếc t** ch**n kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn cứ

xuôi dòng mà xuống từ hai bên trái phải.

Sở Hi Thanh nhíu mày, liền rút thanh Tốn Phong Chấn Lôi Đao ra một đường.

Bên phía hắn không thể ra tay với chiến thuyền trước được, như vậy nhất định

sẽ có hậu hoạn.

Một cái tội danh công kích chiến thuyền của triều đình, đã đủ để hắn và Tả

Thiên Lộ nằm ở vị trí bất lợi.

Sở Hi Thanh lại không thể ngồi nhìn hai chiếc chiến thuyền này đâm vào

thuyền của mình.

Dù sao trên thuyền cũng còn hơn hai mươi vị gia quyến của Tả gia.

Đặc biệt là mẫu thân của Tả Thanh Vân không thể chạm vào nước.

Có điều, ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị ra tay, Tả Thiên Lộ đã rời khỏi từ trong

khoang thuyền.

“Tiểu Sở không cần lo lắng, cứ để bọn họ đâm vào đi.”

Hai tay hắn bắt pháp ấn, một thân áo bào không gió mà bay, linh quang màu

xanh bao trùm toàn thân.

Tả Thiên Lộ dạo bước đi đến trước boong thuyền phía trước, chân phải đạp

xuống, cả chiếc thuyền đều được linh quang màu xanh bao trùm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 536: Pháo hoa kín màn hình


Sở Hi Thanh không khỏi nhíu mày.

Hắn cảm ứng được chiến thuyền này trở nên cực kỳ kiên cố, những tấm ván gỗ

trên thuyền bắt đầu kết hợp lại, khiến cho chiếc thuyền càng chặt chẽ và vững

chắc hơn, hơn nữa còn sinh ra từng tia từng kia mầm non.

Ngoài ra, mặt ngoài của thuyền còn xuất hiện vô số dây leo, chúng nó quấn quýt

lấy nhau, giống như một tấm lưới lớn bao trùm toàn bộ thân thuyền.

Mắt lưới chỉ to bằng nửa cái ngón tay út, chúng bắt đầu leo lên, kết thành một

mặt tường dây leo ở trên boong thuyền.

Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía Tả nha nội ở phía sau.

Môn pháp thuật hệ Mộc này của Tả quận thừa vô cùng tuyệt vời, nào có không

dựa dẫm được?

Tả Thanh Vân cũng rất bất ngờ, hắn vô cùng giật mình mà liếc mắt nhìn Tả

Thiên Lộ.

Lúc này, Tả Thiên Lộ lại kết một pháp ấn khác.

Trên người hắn xuất hiện hai dòng khí lưu màu xanh, tựa như là băng, chúng

bắt đầu liên kết với Sở Hi Thanh và Tư Không Hinh.

Giọng nói của Tả Thiên Lộ lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tả mỗ không giỏi chiến đấu

với người khác, chỉ có vài môn pháp thuật phụ trợ. Môn pháp thuật này của ta

gọi là ‘Thái Ất thần lực’, có thể gia tăng sức mạnh của các ngươi, có thể khiến

xương cốt cứng rắn hơn.”

Hắn biết điểm yếu của Sở Hi Thanh chính là sức mạnh không đủ, gân cốt quá

yếu.

Bằng không thì với tốc độ đao của Sở Hi Thanh, đã đủ để chống lại cao thủ lục

phẩm hạ.

Tư Không Hinh cũng giống như vậy, nàng xuất thân từ sát thủ, trước kia chỉ

luyện tập tốc độ và ẩn núp, ám sát, sức mạnh không phải sở trường của nàng.

Nàng dùng trường thương, nhưng cũng là lấy xảo kình làm chủ.

Sở Hi Thanh híp mắt lại, hơi cảm nhận một chút.

Hắn cảm thấy sức mạnh toàn thân gia tăng gấp đôi là ít.

Còn về hiệu quả gân cốt cứng cỏi hơn, thì Sở Hi Thanh tạm thời không cảm

nhận được.

Lúc này, hai chiếc chiến thuyền kia đã đi đến khoảng cách không tới ba mươi

trượng.

Nói đến cũng buồn cười, hai chiếc chiến thuyền này ngoảnh mặt làm ngơ với lời

nói của bọn họ, cưỡng ép đâm đến.

Nhưng khi chiếc thuyền của bọn họ được pháp thuật gia cố, thì hai chiếc chiến

thuyền này lại né tránh, từng cái rẽ trái đảo phải.

Ngay khi ba chiếc thuyền đi lướt qua nhau ở trên mặt sông, hàng trăm mũi tên

cũng bay ra khỏi từ hai chiếc chiến thuyền kia.

Đại đa số mưa tên kia đã bị lưới dây leo ngăn cản.

Nhưng hai mươi cái ‘Tứ tí sàng nỏ’ ở trên thuyền chiến kia thì lại khác, không

thể chặn được những mũi tên nặng thô to bằng cánh tay trẻ con kia, chúng dễ

dàng xé nát lưới dây leo.

May mà Tả Thiên Lộ đã cố tình gia cố thêm, tổng cộng có bảy tầng lưới dây

leo, tầng tầng đan xen để đón đỡ.

Khi những mũi tên nặng to bằng cánh tay trẻ con kia xuyên qua lưới dây leo thì

cũng đã hết đà, không tạo thành uy h**p cho mọi người.

Sau khi Sở Hi Thanh gạt hai mũi tên ra, thanh Tốn Phong Chấn Lôi Đao bên

hông hắn đã rút ra được nửa tấc.

“Giết!”

Nhai Tí đao ý lập tức bao trùm phạm vi ba mươi trượng trên mặt sông.

Đám quan binh thủy sư trên hai chiếc chiến thuyền kia nhất thời hiện lên vẻ đau

đớn.

Đám quan quân kia thì vẫn còn tốt, tu vị của bọn họ khá mạnh, có thể chống đỡ

được đao ý của Sở Hi Thanh. Còn đám thủy binh tu vị cửu phẩm kia, cộng với

đám c* li và thuyền công chưa đến cửu phẩm kia, lập tức đều là thất khiếu chảy

máu.

Mưa tên đầy trời lập tức điêu tàn!

Lúc này, một giọng nói trầm lãnh và khàn khàn, phát ra một tiếng cảm thán:

“Nhai Tí đao ý thật mạnh! Chỉ bằng phần đao ý này của ngươi, tương lai đi biên

quân phương bắc, ít nhất cũng trở thành chủ của một quân, chỉ tiếc. . .”

Trên chiếc chiến thuyền bên trái, bỗng nhiên có một đạo ánh sáng bay lên

không trung, tựa như sao băng mà bắn thẳng về phía Sở Hi Thanh.

Người này mặc một bộ chiến giáp quân dụng cấp Thiên hộ, chỉ chớp mắt đã xẹt

qua cự ly mười trượng, nhìn từ trên cao xuống, lấy hai cây đoản mâu màu trắng

bạc, đâm thẳng về phía Sở Hi Thanh.

“Đường đường là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, vì sao lại nghĩ không thông,

muốn nhúng tay vào chuyện của Đại lý tự thiếu khanh? Lại muốn đi vào đường

chết?”

Đôi đoản mâu của người này có khí thế như lôi đình, chỉ chớp mắt đã đâm hơn

ba mươi đòn.

Sức mạnh của hắn hơn xa Kế Tiễn Tiễn, Tốn Phong Chấn Lôi Đao của Sở Hi

Thanh chia ra làm hai, chỉ chống đỡ ba mươi mâu là đã không chống nổi, bị ép

đến mép thuyền.

Bết bát hơn chính là, lúc này còn có một bóng người khác đang lao về phía sau

lưng Sở Hi Thanh.

Tốc độ của người này rất nhanh, vô thanh vô tức như một bóng ma, chưa gì đã

tiếp cận bảy trượng ở sau lưng Sở Hi Thanh.

Trong mắt vị Thiên hộ dùng song mâu kia còn hiện lên ý giễu cợt.

“Chết!”

Một đôi đoản mâu của Thiên hộ song mâu súc thế mà phát, lúc này không chỉ

lực lượng trên mâu tăng vọt ba phần mười, mà tốc độ của mâu cũng tăng vọt,

mang theo từng mảnh từng mảnh tàn ảnh.

Cái thẳng nhãi ranh trước mắt này, đã rơi vào thế gọng kìm của hắn và một sát

thủ kim bài lục phẩm, chắc chắn phải chết.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 537: Pháo hoa kín màn hình (2)


Nhưng đúng lúc này, bên dưới mép thuyền bỗng nhiên xuất hiện hơn mười cái

xúc tu cực lớn.

Chúng nó chia ra làm hai, năm cái đánh về phía Thiên hộ song mâu, năm cái

hướng về phía sát thủ kim bài kia.

Những cái xúc tu này không chỉ có tốc độ cực nhanh, mà còn vô thanh vô tức,

làm cho hai người này đều bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Sát thì kim bài còn đỡ, hắn cố gắng gạt được ba cái xúc tu, lại bị hai cái xúc tu

cuốn lấy chân.

Thiên hộ song mâu thì lại bị Sở Hi Thanh đột nhiên bạo phát để kiềm chế, lập

tức bị năm cái xúc tú bó chặt.

Con ngươi của hắn bỗng nhiên co rút lại: “Đây là Hà La Ngư lục phẩm

thượng?”

Không đúng!

Đây là Hà La Ngư, cũng là một con Kim thi lục phẩm hệ thủy!

Thiên hộ Song mâu cảm nhận được sát lực và thi khí trên những cái xúc tu này.

Hắn cố gắng giãy dụa, cố gắng chạy trốn.

Nhưng những xúc tu này có sức mạnh khổng lồ, làm cho hắn không thể nhúc

nhích.

Tại trên sông Thần Tú này, con Hà La Ngư lục phẩm thượng ở dưới đáy nước

kia như cá gặp nước, sức mạnh cực kỳ kinh khủng, đã đuổi sát ngũ phẩm.

Trong mắt vị thiên hộ kia không khỏi hiện lên một tia tuyệt vọng.

Không ngờ Lưu Tinh Song Mâu – Quỳnh Hán Bân hắn lại ngã xuống ở chỗ này.

Mà lúc này, đao trong tay Sở Hi Thanh đã hóa thành một mảnh ánh sáng bạc.

Cực chiêu – Phong Chi Ngân!

Sở Hi Thanh một đao chém đầu người này xuống.

Theo đầu của thiên hộ song mâu bay lên, một thân khí huyết và cương lực đều

sụp đổ, thi thể của hắn cũng bị xúc tu của Hà La Ngư xoắn thành mảnh vụn.

“Ngu xuẩn!”

Sở Hi Thanh mở miệng cười một tiếng, hắn tiện tay vỗ sống đao một cái, đẩy

cái đầu của vị thiên hộ này xuống nước.

Nếu như hắn không nắm chắc, không có lá bài tẩy đáng tin, thì hắn dám để Sở

Vân Vân và Lục Loạn Ly ở nhà sao?

Hắn mặt dày cũng phải kéo Lục Loạn Ly đi cùng.

Mà lúc này, vị sát thủ kim bài kia cũng đã rơi vào trong tuyệt cảnh.

Hắn đã bị mười cái xúc tu vây công, những xúc tu kia có sát lực và cương khí

quấn quanh, cường độ đủ để chống lại với binh khí lục phẩm, khiến cho hắn đỡ

trái lại hở phải.

Nhưng điều càng trí mạng lại chính là những mũi tên của Kế Tiễn Tiễn, nàng

bắn từ ngoài bốn dặm, một mũi tên bắn nổ đầu bị sát thủ kim bài này!

Đây không phải là mục tiêu chết trong tay Kế Tiễn Tiễn.

Nàng ở trên bờ bắn mấy mũi tên, đã trừ khử ba tên thất phẩm đang cố gắng leo

lên thuyền.

Sở Hi Thanh và hai người này giao thủ, tựa như điện quang hỏa thạch.

Chỉ trong chốc lát mà hai vị đại cao thủ lục phẩm hạ đã chết trận ở bên người

Sở Hi Thanh.

Đến bây giờ vẫn còn có rất nhiều người còn không kịp phản ứng, tất cả mọi

người đều sững sờ nhìn cảnh này.

Đội hình mà vị Đại lý tự thiếu khanh kia bố trí, có thể nói là rất xa hoa, chỉ cao

thủ lục phẩm đã hiện thân thôi cũng có tận sáu người.

Tuy nhiên, bọn họ càng coi trọng Tư Không Hinh hơn.

Vị võ tu cấp độ lục phẩm thượng duy nhất đang giao thủ kịch liệt với Tư Không

Hinh, còn có hai lục phẩm hạ ở bên cạnh, ba người bọn họ hợp lực để vây giết

Tư Không Hinh.

Còn có một người mặc thiết giáp Thiên hộ của thủy sư, tên này đang cầm mổ

cái trọng giản truy kích Tả Thiên Lộ, cố gắng g**t ch*t vị quận thừa quận Tú

Thủy này trước, khiến cho sắc mặt của Tả Thiên Lộ trắng bệch, chạy trốn bốn

phía ở trên boong thuyền.

Tuy nhiên, đao ý của Sở Hi Thanh đã khóa chặt người này, khiến cho hắn không

thể không quay người, nhìn về phía Sở Hi Thanh với ánh mắt hồi hộp lo lắng.

Ngũ quan của vị thiên hộ dùng trọng giản này được giấu sau mũ sắt, khiến cho

người ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Nhưng trong con mắt hẹp dài kia, lại ngậm lấy vài phần kiêng kị.

Hắn nhìn Sở Hi Thanh cầm song đao trong tay, đang dạo bước đến gần, còn có

mười cái xúc tu của Hà La Ngư đang vung múa như yêu ma ở sau lưng Sở Hi

Thanh, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại!

“Triển huynh, mau đến giúp đỡ, ta không chống đỡ được kẻ này.”

Nếu như chỉ có một mình Sở Hi Thanh, thì hắn có lòng tin giải quyết Sở Hi

Thanh trong vòng sáu mươi hiệp.

Nhưng con sát thi Hà La Ngư lục phẩm thượng kia lại vô cùng đáng sợ.

Khi một người một thi liên thủ, thì lại đáng sợ đến cực điểm.

Đao nhanh của Sở Hi Thanh kết hợp với sức mạnh của Hà La Ngư, có thể bùng

nổ ra sức chiến đấu cực mạnh.

Đặc biệt là gần đây còn có một vị thần xạ thủ thất phẩm, bất cứ lúc nào cũng có

thể bắn chết hắn.

Thiên hộ dùng trọng giản đánh giá tình hình một lát, cho rằng một mình mình

không thể sống quá một cái hô hấp.

Triển huynh trong miệng hắn cũng là một Thiên hộ của thủy sư, binh khí là một

đôi song đao.

Người này đang phối hợp với hai vị sát thủ kim bài để vây công Tư Không

Hinh.

Tuy nhiên, khi vị thiên hộ trọng giản kêu lên, người này dứt khoát bỏ qua Tư

Không Hinh, chạy như bay về phía Sở Hi Thanh.

Nếu như ba người bọn họ tiếp tục liên thủ.

Nhiều nhất là mười cái hô hấp, Tư Không Hinh nhất định phải chết. Nhưng

đồng liêu của hắn nhất định sẽ chết trước Tư Không Hinh, đến khi đó cục diện

sẽ tan vỡ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 538: Pháo hoa kín màn hình (3)


Theo thiên hộ song đao bay đến, hai người liên thủ, song đao và trọng giản như

tường đồng vách sắt, chống lại mười cái xúc tu của Hà La Ngư.

Hai người bị sức mạnh kh*ng b* của Hà La Ngư nện cho liên tục lùi về phía

sau, cố gắng chống đỡ con Kim thi lục phẩm này.

Nhưng tình thế của bọn họ cũng cực kỳ nguy hiểm.

Sở Hi Thanh ẩn thân ở phía sau những xúc tu kia, thỉnh thoảng lại chém một

đao.

Đao của hắn cực nhanh, rõ ràng là chỉ có tu vị bát phẩm, nhưng tốc độ đao lại

nhanh đến mức khó tin, còn có thể nắm bắt thời cơ rất chuẩn xác.

Sở Hi Thanh không xuất đao thì thôi, một khi xuất đao thì sẽ có thể xuyên qua

ánh đao của bọn họ, chém bọn họ bị thương.

Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi chưa đến hai mươi cái hô hấp, Sở Hi Thanh

đã chém tổng cộng hai mươi bảy đao, cũng chém hai mươi bảy vết thương trên

người hai người bọn họ.

May mà sức lực của người này không đủ, sau khi chém xuyên qua cương khí hộ

thể và trọng giáp của bọn họ thì đã hết lực, chỉ nhập thịt nhiều nhất là năm tấc.

Tuy nhiên, thương thế lại tích ít thành nhiều, khiến cho thể lực và khí huyết của

bọn họ trôi nhanh.

Ngay cả hai sát thủ kim bài đang vây công Tư Không Hinh ở phía xa xa cũng

không nhìn nổi nữa, một người trong đó cũng từ bỏ Tư Không Hinh, bay nhanh

về phía Sở Hi Thanh.

Hắn không thể không cứu, bằng không hai vị thiên hộ thủy sư này sẽ bị Sở Hi

Thanh và còn sát thi Hà La Ngư này liên thủ g**t ch*t, cùng lắm là chống đỡ

được hai mươi cái hô hấp.

Mà trong mắt thiên hộ trọng giản thì lại tràn đầy mờ mịt.

Hắn cảm ứng được rất nhiều cao thủ thất phẩm dưới trướng hắn, đang bị từng

mũi từng mũi tên từ bờ sông bắn chết!

Cho đến nay, tám trăm thủy binh ở trên hai chiếc thuyền, lại không có một

người nào leo lên nổi chiếc thuyền này.

Trận sát cục có thể nói là chắc chắn một trăm phần trăm này, đã rơi vào tình

cảnh tan vỡ.

Lúc này, ánh mắt của thiên hộ dùng trọng giản đã âm trầm như băng.

Hắn chỉ hi vọng vào một vị đồng liêu khác của mình, có thể nhanh chóng diệt

trừ thần xạ thủ thất phẩm ở trên bờ sông kia.

Chỉ cần giết người này, bọn họ còn có thể chống đỡ một quãng thời gian.

Tuy nhiên, nếu như muốn cứu vãn thất bại, vậy chỉ có thể mong đợi Chỉ huy sứ

Sùng Chân Sùng tướng quân của thủy sư doanh Hợp An ra tay.

Vị đại nhân kia không muốn đắc tội với thanh lưu trong triều đình, vì thế nên

chỉ ngầm đồng ý cho bọn họ hành động, chứ không trực tiếp tham gia.

Nhưng mà chuyện này đã nước này rồi, thủy sư doanh Hợp An thương vong

nặng nề, Sùng Chân thân là Chỉ huy sứ thủy sư doanh Hợp An, nào có thể dễ

dàng thoát tội?

Tả Thiên Lộ và đám thanh lưu kia cũng không phải ngu xuẩn, há có thể không

biết Sùng Chân đóng vai nhân vật gì trong này?

Tin rằng Sùng tướng quân nhất định có thể nhìn rõ ràng.

Nếu như hôm nay Tả Thiên Lộ chết ở đây, thì vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Chỉ khi nào người này bình yên vào kinh, tấu chương của đám thanh lưu trong

triều nhất định sẽ như cuồng phong bão lũ mà đến.

Bọn họ không làm gì được Hộ bộ thượng thư và ‘Đương thập đại tiền’, lẽ nào

còn không làm gì được một Chỉ huy sứ của thủy sư doanh?

Trong khoảnh khắc này, trong mắt của thiên hộ trọng giản liền hiện lên một tia

vui mừng.

Hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm đang bay về phía mặt sông.

Đó chính là người mà hắn đang mong chờ, Chỉ huy sứ Sùng Chân của thủy sư

doanh Hợp An!

Thủ trưởng của hắn xuất thân từ biên quân phương bắc, đi lính hai mươi năm ở

phương bắc, cũng là nhân vật từng leo lên cuối bảng Hàn Châu - Thanh Vân

Bảng. Tuy rằng tu vị chỉ có ngũ phẩm thượng, nhưng sức chiến đấu đã đạt đến

trình độ tứ phẩm hạ!

Một khi người này ra tay, nhất định sẽ quét ngang toàn trường.

Mặc kệ là Sở Hi Thanh hay là Tư Không Hinh, hoặc là con Hà La Ngư đang

giấu trong đáy nước, tất cả đều không đỡ nổi một đòn của Sùng Chân.

Sở Hi Thanh nhìn thấy đạo ánh sáng màu đỏ thẫm kia thì không khỏi kinh hãi,

trên mặt toát ra ý lẫm liệt.

Hắn cảm nhận được tu vị của người này rất cao, không kém hơn Thiết Cuồng

Nhân.

Chỉ sợ tình hình bây giờ khó nói rồi.

Sở Hi Thanh đang suy nghĩ, lợi dụng năng lực thủy độn của Hà La Ngư để dẫn

cha con Tả gia bỏ chạy.

Chỉ cần hai người này thoát thân, thì những người này sẽ không dám ra tay với

gia quyến của Tả gia.

Sắc mặt Tả Thiên Lộ cũng hơi trắng bệch, hắn cũng không ngờ đường đường là

Chỉ huy sứ của thủy sư doanh Hợp An mà lại cũng đích thân tham gia.

Tuy nhiên, một cái chớp mắt tiếp theo, phía chân trời xuất hiện một luồng ánh

kiếm như mây như sương kéo đến, chặn ở phía trước đạo ánh sáng đỏ thẫm kia.

Hai người giao thủ ở giữa trời cao, cương khí dâng trào, khiến cho sông Thần

Tú nối sóng gió ngập trời.

Cái kiếm quang như mây mù kia đã bị ánh sáng màu đỏ thẫm mạnh mẽ đánh

tan, phát ra tiếng nổ vang rền.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 539: Pháo hoa kín màn hình (4)


Nhưng không biết từ lúc nào, trên mặt sông bỗng nhiên tràn ngập sương trắng

nồng đậm.

Lúc đầu, một người một kiếm kia nổ thành một đoàn khói trắng, sau đó liền ẩn

thân ở trong sương mù, kiếm ý và khí cơ có mặt ở khắp mọi nơi, không nơi nào

là không có.

“Ngươi là Bạch Vân Kiếm – Độ Vân Lai?”

Lúc này, ánh sáng màu đỏ thẫm đang lơ lửng trên không trung, hiện ra một

bóng người cao lớn mặc chiến giáp cấp Vạn hộ. Hắn nhìn từ trên cao xuống,

quét qua sương trắng ở chung quanh, tìm kiếm bóng người của Độ Vân Lai.

“Cố làm ra vẻ huyền bí, thật sự cho rằng ta không tìm ra chân thân của ngươi

sao? Có tin ta có thể đánh chết ngươi trong vòng hai trăm cái hô hấp hay

không? Ta khuyên ngươi mau chóng rời đi, bằng không thì mặt mũi của anh rể

Tam Chỉ Kinh Thần của ngươi cũng không dùng được đâu.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, mày kiếm liền nhướng lên.

Hắn nhìn sương trắng chung quanh, trong lòng bừng tỉnh.

Cao thủ mà Ngô Mị Nương thuê, nhất định chính là vị Vân Kiếm trang chủ Độ

Vân Lai này.

Vị này đã đi theo hộ vệ từ quận Tú Thủy, nhưng đến giờ phút này mới hiện

thân.

Độ Vân Lai ẩn thân trong mây mù thì lại phát ra một tiếng cười khẽ: “Ta đương

nhiên không phải là đối thủ của Sùng tướng quân, nhưng ta có thể chống đỡ đến

khi thuộc hạ của ngươi chết sạch.”

“Chờ đến khi con Hà La Ngư kia rảnh tay, tại hạ có tự tin hộ tống được người

Tả gia đến ngoài ba mươi dặm quận Hợp An, đến khi đó Sùng huynh sẽ giải

thích chuyện ngày hôm nay với triều đình ra sao? Sùng huynh, ta khuyên ngươi

một câu, ngươi vốn là người trên bờ, cần gì phải nhảy vào vũng nước đục này

chứ?”

Giọng nói của hắn phiêu hốt, lúc trái lại chợt phải, không thể phân biệt.

Sắc mặt Chỉ huy sứ Sùng Chân của thủy sư doanh Hợp An thì lại biến ảo không

ngừng.

Hắn còn đang cố gắng tìm kiếm bóng người của Độ Vân Lai, trong con ngươi

lại hiện lên một tia kỳ dị.

Con sát thi Hà La Ngư kia đúng là một phiền phức.

Nếu như con sát thi hệ thủy này lên bờ thì chẳng là cái thá gì, chọn bừa một lục

phẩm là có thể g**t ch*t.

Nhưng khi con sát thi này ở dưới nước, thì có thể phát huy ra sức chiến đấu

vượt cấp.

Nó có thể dùng thủy độn để di chuyển nhanh chóng, mượn lực lượng thủy

nguyên để khôi phục nhanh chóng, rất khó tiêu diệt.

Tả Thiên Lộ ở trên thuyền thì lại ánh mắt lóe lên, hắn ôm quyền về phía Sùng

Chân: “Sùng tướng quân, những binh tướng thủy sư này bị người đầu độc, tự ý

ra khỏi thủy doanh, chặn giết Tả mỗ, lại có liên quan gì với Sùng tướng quân

đâu?”

“Sùng tướng quân nghe tin chạy đến hỗ trợ Tả mỗ diệt trừ phản nghịch, công

đức lớn lao! Tả mỗ vô cùng cảm kích, nguyện dùng tính mạng để thề, đảm bảo

sau này sẽ giải thích chuyện này cho triều đình biết.”

Hắn vừa mới nói xong, sắc mặt của hai tên Thiên hộ thủy sư ở trên thuyền đều

thay đổi.

Hai người đều không nghĩ đến khả năng này.

Nếu như thủ trưởng của bọn họ đẩy bọn họ ra ngoài, gánh chịu tất cả tội danh,

vậy thì vẫn có thể thoát thân từ vòng xoáy này.

Sùng Chân thì lại cười lạnh lùng.

Hắn không có ngây thơ như vậy, chỉ vì một câu của Tả Thiên Lộ mà lại phản

chiến.

Hôm nay, dù hắn có thu tay lại, thì song phương vẫn đã kết thù rồi.

Sùng Chân không tin Tả Thiên Lộ sẽ khoan hồng độ lượng mà bỏ qua cho hắn

như vậy.

Cùng lúc đó, Sùng Chân cũng bắt đầu cảm thấy hối hận.

Tự nhiên mình nhảy vào cái vũng nước bùn này làm gì?

Vốn là một chuyện vô cùng đơn giản, vị Đại lý tự thiếu khanh kia đã điều động

tám vị lục phẩm, có thể nói là nghiền ép rồi.

Nhưng mà lực lượng bên người Tả Thiên Lộ còn mạnh hơn những gì hắn tưởng

tượng!

Sở Hi Thanh và Hà La Ngư kia cũng làm cho người ta cực kỳ bất ngờ.

Bạch Vân Kiếm – Độ Vân Lai thì lại không nằm trong dự liệu của bọn họ.

Nếu như để cha con Tả gia thoát thân, vậy tình thế sẽ vô cùng phiền phức.

Mà ngay khi song phương đang giằng co, Kế Tiễn Tiễn ở trong rừng núi trên bờ

sông đã tạm thời thu hồi cung tên của nàng.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, quay người nhìn hai bóng người đang vây kín hai bên

trái phải.

Đó là một tên Thiên hộ thủy sư, ăn mặc một bộ chiến giáp dày cộm và nặng nề.

Một người khác là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu, mặc một bộ đồ đen và che

mặt.

Thật ra thì Kế Tiễn Tiễn đã cố gắng né tránh, không muốn để cho hai người này

tìm được.

Nhưng dù sao diện tích rừng núi ở đây cũng có hạn, nên nàng vẫn bị đối

phương tìm được.

Kế Tiễn Tiễn lại không thèm để ý, nàng nắm chặt song quyền, các khớp xương

vang ‘kèn kẹt’ giống như tiếng xào đậu tương.

Người ra tay đầu tiên là vị Thiên hộ thủy sư kia.

Kế Tiễn Tiễn đã dùng tên giết tám vị thất phẩm, đại đa số đều là đồng đội trong

thủy sư doanh Hợp An, điều này làm cho hắn rất giận dữ.

“Nhận lấy cái chết!”

Cây trường thương của người này đâm thẳng về phía Kế Tiễn Tiễn.
 
Back
Top