Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 520: Gần mực thì đen


Ngay khi mua được những tài liệu chính của bí dược, Sở Hi Thanh và Kế Tiễn

Tiễn liền bao một chiếc thuyền nhanh, chạy đến quận Tầm Dương ở thượng du

quận Tú Thủy.

Thật ra thì Kế Tiễn Tiễn cũng rất mờ mịt.

Nàng không ngờ mình vừa mới gia nhập Tây Sơn Đường, liền bị Sở Hi Thanh

mang theo đi xa rồi.

Vị đường chủ đại nhân này cũng thật là rộng rãi nha.

Vừa mới gặp mặt được một lần, mà đã tin tưởng nàng như vậy rồi.

Lần này, Sở Hi Thanh đi xa lại không mang bất cứ cao thủ nào ở trong đường,

chỉ dẫn theo một kẻ mới gia nhập Tây Sơn Đường hai ngày là nàng.

Hắn không sợ mình là nội quỷ gian tế, lòng mang tâm tư khó lường, bán đứng

hắn ở trên đường sao?

Thật ra thì Kế Tiễn Tiễn muốn ở lại trấn Tây Sơn hơn.

Nhưng thân phận bây giờ của nàng là thị vệ thân cận của Sở Hi Thanh, cho nên

không tiện từ chối.

Mình vừa mới vào bang ngày đầu tiên, liền từ chối mệnh lệnh của đường chủ,

như vậy được không? Còn có muốn lăn lộn ở Tây Sơn Đường nữa không?

Sau khi Sở Hi Thanh lên thuyền, liền trực tiếp tiến vào mộng cảnh, bắt đầu tu

luyện ở trong đó.

Hắn ‘ngủ’ một giấc ngon lành, mãi cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới

tỉnh lại.

Sở Hi Thanh vẫn đón ánh mặt trời để tu luyện Dưỡng Nguyên Công như mọi

ngày.

Khoảng tầm nửa canh giờ sau, Sở Hi Thanh cảm thấy toàn thân nóng bỏng như

bốc cháy, lúc này mới dừng lại.

Sau đó, hắn lại thoa một lớp dầu cao màu đen lên người, bắt đầu luyện tập Cửu

Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân ở trên boong thuyền.

Cái môn ngoại công này cần phối hợp với rất nhiều thuốc, nên không thể tu

luyện trong mộng cảnh.

Kế Tiễn Tiễn ở bên cạnh nhìn một lát, trong con ngươi dần dần hiện lên một tia

kỳ dị, nàng tò mò hỏi: “Đường chủ, ngươi đang luyện ngoại công à, muốn nội

ngoại kiêm tu sao?”

“Đúng vậy!” Sở Hi Thanh thuận miệng ứng phó: “Ta may mắn lấy được một

môn công pháp ngoại công thích hợp nội ngoại kiêm tu, cho nên muốn luyện

thử một phen. Tuy nhiên, cái môn ngoại công này rất phí tiền, cũng rất tốn sức,

ta đang có ý định từ bỏ.”

Hiện giờ, hắn đang tu luyện nội dung tầng thứ tư của Cửu Luyện Cực Nguyên

Tử Kim Thân.

Sở Vân Vân vốn nói là cần sáu ngày, sẽ bài trừ tất cả mầm họa trong Cửu Luyện

Cực Nguyên Tử Kim Thân tầng bốn và tầng năm.

Nhưng sau khi biết Sở Hi Thanh chuẩn bị đi xa, Sở Vân Vân lại nhịn thức hai

đêm, để sửa lại môn công pháp này.

Sau đó, nàng còn đích thân đến Cổ Thị tập, trước khi Sở Hi Thanh lên thuyền,

liền giao nội dung tiếp theo của Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân cho hắn.

Trong lòng Sở Hi Thanh ấm áp, loại cảm giác này giống như sĩ tử đi thi, khi rời

nhà lại được thê tử nhét cho hai cái bánh nướng mặn không nhân.

Hắn vốn định chuẩn bị trực tiếp dùng điểm võ đạo để tăng môn ngoại công này

lên rồi.

Tuy nhiên, sau khi Sở Vân Vân đưa Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân đến,

thì Sở Hi Thanh lại thay đổi ý định, quyết định bỏ thời gian và công sức ra để

luyện tập môn ngoại công này.

Mỗi khi Sở Hi Thanh luyện một lần, liền có thể cảm nhận được tâm ý của Sở

Vân Vân, cho nên hắn rất chăm chỉ.

Chỉ là, ngoài miệng hắn tuyệt đối không thể nói như vậy. . .

“Từ bỏ? Như vậy thì quá đáng tiếc.” Kế Tiễn Tiễn có hơi bất ngờ: “Ta thấy

ngoại công của đường chủ đại nhân sắp đăng đường nhập thất, có lẽ luyện thêm

vài tầng nữa thì có thể chống đỡ đại đa số mũi tên và ám khí trên thế gian.”

“Môn ngoại công này vẫn rất hữu dụng, đặc biệt là khi quần chiến, võ tu ngoại

công đều là trụ cột, ở trên sa trường cũng là như vậy. Thật ra thì ta cũng muốn

luyện, chỉ tiếc là không có cửa, cũng không có tiền.”

Nàng lo mình nói quá nhiều sẽ làm cho Sở Hi Thanh nghi ngờ, cho nên chỉ

khuyên vài câu, rồi lại bắt đầu hỏi dò: “Đường chủ thuê chiếc thuyền này tận

hai tháng, đây là chuẩn bị đi xa à? Không biết ngài muốn đi nơi nào?”

Hành trình dài đến hai tháng, dù thế nào cũng sẽ không phải là kinh thành nhỉ?

Đi ngược dòng từ sông Thần Tú đến sông Đại Vân ở kinh thần, hành trình này

vừa vặn là khoảng hai tháng.

Kế Tiễn Tiễn nhức đầu không thôi.

Cái này hoàn toàn khác với những gì nàng từng tưởng tượng.

Tại thời điểm này, lại bắt nàng rời xa quận Tủ Thủy?

Còn nữa, vị Sở đường chủ trước mắt này có thể yên tâm sao?

Đám tặc phỉ Tây Sơn kia đã quen với những ngày tháng sung sướng rồi, không

có thói quen dự trữ lương thực.

Cái gọi là thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, sớm muộn gì bọn họ cũng lao ra

khỏi núi.

Thượng Quan Thần Hạo và Thẩm gia cũng đang chờ đợi thời cơ để phản công.

Sao người này lại dám bỏ cơ nghiệp Tây Sơn Đường? Đi ra ngoài hơn hai

tháng?

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn nàng một chút, trong lời nói hàm chứa ý cảnh cáo:

“Không nên hỏi thì đừng hỏi, đi theo là được.”

Cũng sẽ không thiếu lương cho nàng! 35.000 lượng bạc kia, cũng không phải là

cho nàng vay không.

Kế Tiễn Tiễn nhướng mày lên, đáy mắt lóe lên một tia tức giận.

Nhưng sau đó nàng đã đè lửa giận xuống, nhún vai một cái như không có

chuyện gì xảy ra.

Không phải bất đắc dĩ, thì nàng không muốn bỏ dở giữa chừng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 521: Gần mực thì đen (2)


Sau đó, Kế Tiễn Tiễn cũng đi đến boong thuyền phía sau, bắt đầu luyện tập xạ

thuật và đao pháp.

Trong lòng nàng có tức giận, nên đám chim bay thú nhảy dọc sông, cộng với

đám cá to với dưới đáy sông đều bị gặp tai vạ.

Phàm là thứ bị Kế Tiễn Tiễn nhìn thấy, tất cả đều bị một mũi tên bắn chết!

Sở Hi Thanh ở boong tàu phía trước cũng cảm ứng được, hắn vừa luyện Cửu

Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân vừa quay đầu kêu lên: “Tiễn Tiễn, ngươi

đừng chỉ bắn không, mau thu hoạch vài món ăn dân dã đi, tối nay bảo nhà đò

làm vài món ngon.”

Sắc mặt Kế Tiễn Tiễn hơi đen, cây chiến cung lục phẩm trong tay nàng, suýt

nữa bị nàng dùng sức quá mạnh mà đứt gãy.

Sở Hi Thanh thì lại tiếp tục tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân.

Đến lúc giữa trưa, Sở Hi Thanh mới tu luyện xong.

Lúc này, Sở Hi Thanh đứng ở đầu thuyền, miệng thì lẩm bẩm gì đó.

Hắn đang cầu xin hệ thống ba ba của mình, cầu xin may mắn.

Sở Hi Thanh phát hiện, so với cầu xin thần linh của thế giới này, thì còn không

bằng trực tiếp cầu xin hệ thống ba ba.

Còn cả tồn tại đứng phía sau hệ thống ba ba nữa.

Người này, có thể tồn tại, cũng có thể là do Sở Hi Thanh nghĩ nhiều, nói chung

là cứ cầu khẩn là được.

Mặc kệ đối phương có mục đích gì, là có ý tốt hay là ác ý, thì bây giờ đều là

kim chủ của Sở Hi Thanh.

Chỉ cần có thể để cho hắn tiết kiệm điểm võ đạo, để cho hắn nhận được càng

nhiều chỗ tốt từ võ đạo bảo khố, vậy thì không cần để ý mặt mũi làm gì.

Khi Sở Hi Thanh bắt đầu dùng điểm võ đạo để là mới võ đạo bảo khố, trong

mắt của hắn liền hiện lên vài phần sáng loáng.

Quả nhiên là vận may của hắn tốt hơn trước kia, chỉ làm mới lần đầu tiên, liền

xuất hiện một thiên phú đỉnh cấp.

Tiên thiên Thần thể giai đoạn thứ nhất: nắm giữ thể chất của tiên thiên thần linh,

cần 100 điểm võ đạo để đổi.

Thẻ khuôn nhân vật Lục Loạn Ly (bản 50%): cần mười tám vạn điểm võ đạo để

đổi.

Thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca (bản 60%): Cần năm mươi vạn điểm võ đạo

để đổi, yêu cầu phải sử dụng thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca bản 50% trước.

Sở Hi Thanh nhìn logo Tiên thiên Thần thể một lát, liền vô cùng tiếc nuối mà

dời mắt đi.

Quá nhiều thiên phú huyết mạch, thật ra cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Điều này sẽ làm cho huyết mạch hỗn tạp, khó tăng lên hơn. Có một số thiên phú

còn có thể xung đột lẫn nhau.

Khi Sở Hi Thanh trải qua Nhiên huyết pháp tế, hắn cảm giác được thiên phú

huyết mạch của mình đã đến cực hạn, rất khó chứa đựng thêm thiên phú khác.

Trong truyền thuyết, phương bắc có một ít thiên tài địa bảo đặc thù, còn có cốt

tủy của Cự linh nhị phẩm trở lên, có thể để võ tu tăng cường dung lượng thiên

phú huyết mạch.

Tuy nhiên, những thứ đó đều có giá trị ngàn tỉ, Sở Hi Thanh bây giờ nghĩ cũng

không dám nghĩ.

Sở Hi Thanh vừa nhìn về phía hai tấm thẻ khuôn kia, liền âm thầm sợ hãi.

Hắn thấy thiên phú của Lục Loạn Ly quá cao, so sánh với Tần Mộc Ca thì chỉ

chênh lệch có hai vạn điểm võ đạo.

Còn nữa, cái thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca bản 60% này, không khỏi quá đắt

rồi chứ? Lại cần năm mươi vạn điểm.

Hơn nữa, nhất định phải sử dụng thẻ khuôn nhân vật Tần Mộc Ca bản 50%

trước, gộp lại chính là bảy mươi vạn điểm.

Nói cách khác, chỉ tăng có một phần thiên phú, lại phải dùng số lượng điểm võ

đạo gấp ba lần rưỡi.

Sau đó, Sở Hi Thanh lắc đầu, tiếp tục làm mới.

Thẻ khuôn rất hữu dụng, nhưng tạm thời không cần, hắn cũng không đổi nổi.

Trước mắt, điểm võ đạo của Sở Hi Thanh cũng chỉ có 13 vạn ra mặt.

Hiện giờ, thứ hắn cần nhất vẫn là đồ vật có thể gia tăng thực lực của mình.

Lần làm mới thứ hai, Sở Hi Thanh liền nhướng mày lên.

Thái Thượng Thông Thần (tứ giai): Cần 15625 điểm võ đạo để đổi.

Sở Hi Thanh không do dự chút nào, trực tiếp đổi luôn.

Môn thiên phú này rất hữu dụng, nó có thể gia tăng sức mạnh thần thức và năng

lực cảm ứng, còn có thể tăng cường ngộ tính, tất cả đều là thứ Sở Hi Thanh cần.

Đáng tiếc là trước kia hắn không quét ra, bằng không thì hắn đã đổi cái thiên

phú này từ lâu rồi.

Sau khi đối xong, cảm giác cũng không khác gì với những lần trước, xương cốt

ngứa ngáy, huyết mạch dâng trào.

Không giống chính là sức mạnh thần thức của Sở Hi Thanh không bị khống chế

mà bắt đầu lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Sở Hi Thanh phải thích ứng trong chốc lát, mới có thể khống chế được.

Lần này, thu hoạch rất nhiều, sức mạnh thần niệm của hắn tăng lên khoảng ba

phần mười. Phạm vị cảm ứng của thần thức cũng tăng trên diện rộng.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại ‘a’ một tiếng, nhìn về phía ba cái vật phẩm trong cột

kinh doanh thuộc hạ ở bên dưới cùng của võ đạo bảo khố.

Trong này có một thứ kỳ quái.

Thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen (ngũ phẩm): Gần Mực Thì Đen, gần đèn thì

sáng, lấy phương thức cảm hóa tâm linh, để tăng cường độ trung thành của

thuộc hạ, làm cho thuộc hạ nhiễm phải màu sắc của ngươi. Cần 10.000 điểm võ

đạo để đổi.

Chú: thẻ này tương đương với thần thông tâm linh ngũ phẩm, chú ý không được

sử dụng với võ tu cao hơn ngũ phẩm. Hiệu quả của thẻ tùy theo tu vị tâm linh

của đối tượng. Đối tượng sử dụng có tu vị tâm linh càng cao, trình độ cảm

nhiễm càng thấp, đề nghị: với võ tu ngũ phẩm thì phải sử dụng nhiều lần.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 522: Gần mực thì đen (3)


Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời một chút, rồi liền

quyết đoán đổi tấm thẻ này.

So với hiệu quả của tấm thẻ này, 10.000 điểm võ đạo là không đắt chút nào.

Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Kế Tiễn Tiễn ở sau thuyền, sau đó dứt khoát sử dụng

‘thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen’ với nữ tử này.

Tuy rằng Sở Hi Thanh chắc chắn Kế Tiễn Tiễn sẽ dùng hết sức để bảo vệ mình.

Nhưng mọi việc này đều chẳng may và bất ngờ, gia tăng độ trung thành của nữ

tử này, không có chỗ nào xấu.

Mà lúc này, Kế Tiễn Tiễn ở phía sau thuyền thì lại hơi cau mày, vẻ mặt ngờ vực,

liếc mắt nhìn bốn phía.

Nàng cảm giác được quanh mình có một sóng linh lực kỳ dị, khiến cho nguyên

thần của nàng sinh ra một loại cảm giác bất an.

Tuy nhiên, sau khi Kế Tiễn Tiễn cẩn thận cảm ứng xung quanh, thì lại không có

thu hoạch gì.

Kế Tiễn Tiễn lại quét mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy hai bờ sông đều là ruộng lúa

mênh mông vô bờ, trong phạm vi mấy chục dặm quanh đều cũng không có dãy

núi phập phồng, không có địa phương để ẩn thân, chỉ cần quét mắt là có thể

nhìn thấy hết.

Kế Tiễn Tiễn cũng cảm ứng được tình hình ở bên dưới nước.

Kế Tiễn Tiễn rốt cuộc cũng xác định đây là ảo giác, nàng lắc đầu, tiếp tục luyện

đao ở boong thuyền phía sau.

Chỉ là dáng vẻ của nàng trông như rất tập trung, nhưng nơi sâu xa trong con

ngươi lại lộ ra vài phần hững hờ.

Đao pháp của thợ săn Tây Sơn này, uy lực cũng không tệ lắm, đặc biệt là

chuyên môn đối phó với yêu thú. Đáng tiếc là không có nội dung tiếp theo, nên

uy lực vẫn kém hơn sở học của bản thân Kế Tiễn Tiễn, Kế Tiễn Tiễn nằm giữ

thành thạo xong, liền không còn hứng thú.

Trên chiếc thuyền này, nàng cũng cảm thấy buồn bực và ngán ngẩm.

Kế Tiễn Tiễn đã thấy hối hận.

Mình đường đường là Thiên hộ của Thiên nha Cẩm y vệ, lại bày đặt đi giám sát

Thiên hộ sở quận Tú Thủy, bỏ mặc công việc tìm kiếm manh mối cột cờ Nghịch

Thần Kỳ và bảo tàng Liệt Vương, chạy đến làm thuộc hạ của Sở Hi Thanh,

cũng không biết là đầu óc nàng nghĩ thế nào nữa?

Kế Tiễn Tiễn lại xuất hiện ý nghĩ từ bỏ.

Mà khi nàng liếc mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh, không biết vì sao lại đổi ý.

Không ngại quan sát thêm một thời gian, có thể manh mối của cột cờ Nghịch

Thần Kỳ nằm ở trên người Sở Hi Thanh nha.

Sở Hi Thanh thì lại tiếp tục làm mới võ đạo bảo khố, lần làm mới thứ hai mươi

hai, lại xuất hiện một thứ hắn muốn.

Thái Thượng Thông Thần (ngũ giai): Cần 78.125 điểm võ đạo để đổi.

Thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen: Cần 10.000 điểm võ đạo để đổi.

Sở Hi Thanh đổi hai thứ này, sau đó nhẫn nhịn cơn đau dứa, lại sử dụng một cái

Gần Mực Thì Đen nữa với Kế Tiễn Tiễn.

Tu vị của người này là thất phẩm thượng, nhưng vì cho an toàn, vẫn dùng hai

tấm Gần Mực Thì Đen thì mới tốt.

Lúc này, nguyên thần của Kế Tiễn Tiễn lại bắt đầu báo động, nàng lại bắt đầu

nghi thần nghi quỷ.

Nhưng nàng lập tức yên tâm lại.

Kế Tiễn Tiễn cảm ứng được lực lượng nguyên thần của Sở Hi Thanh đang chấn

động kịch liệt.

Thậm chí còn ảnh hưởng đến mặt song, làm cho quanh thuyền xuất hiện cuồng

phong.

Chứng tỏ Sở Hi Thanh đang tu luyện nguyên thần, khiến cho nàng sinh lòng

cảm ứng.

Tuy nhiên, thiên phú nguyên thần của tên này thật cao, đã có thể sử dụng lực

lượng thần thức để nhiều loạn Linh lực ở bên ngoài rồi.

Kế Tiễn Tiễn nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó lại nhíu mày lại.

Không biết vì sao mà bây giờ nàng nhìn Sở Hi Thanh, lại cảm thấy vị Sở đường

chủ này rất thuận mắt.

Sở Hi Thanh cũng nhận ra ánh mắt của Kế Tiễn Tiễn, hắn lại không để ý chút

nào, vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.

Sau khi đổi hai thứ kia, điểm võ đạo trong tay hắn chỉ còn lại một vạn ba.

Hắn không làm mới võ đạo bảo khố nữa, trái lại thì đưa mắt nhìn về phía Phong

Lôi võ ý.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, từ khi hắn tu luyện đến giờ, mặc dù phần lớn là dựa

vào sự nỗ lực của mình, nhưng vẫn có lúc khó tránh khỏi vì tình thế mà thỏa

hiệp.

Hắn lựa chọn tăng lên, dùng 5000 điểm để tăng Phong Lôi võ ý lên tầng thứ

năm, lại dùng 8000 điểm, để tăng Khinh Vân Tung lên tầng thứ sáu.

Mà lúc này, bảng nhân vật của hắn cũng phát sinh biến hóa.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Thất phẩm hạ (siêu).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng sáu), Khinh Vân Tung (tầng sáu), Trục

Điện Chỉ (tầng năm).

Võ ý: Nhai Tí đao ý (tầng tám), Phong Lôi võ ý (tầng năm).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng năm / bát phẩm thượng), Cửu Luyện

Cực Nguyên Tử Kim Thân (tầng ba).

Điểm võ đạo: 523.

Thiên phú: Thần Thương (ngũ giai), Táng Thiên (tam giai), Thuần Dương (ngũ

giai), Thái Thượng Thông Thần (ngũ giai), Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (lục

giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thần (ngũ giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, cộng sinh (sơ).

Tuổi thọ: 70 ngày.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 523: Gần mực thì đen (4


Hai ngày sau, con thuyền nhỏ của bọn họ vẫn ngược dòng lên phía bắc.

Sau khi ra khỏi quận Tầm Dương ở thượng du sông Thần Tú, liền đến ngã rẽ, đi

vào một đoạn sông uốn lượn ở góc tây.

Mà khi chiếc thuyền này tiến vào địa phận của quận Giang Đông, Sở Hi Thanh

bảo nhà đò cập bờ thả neo.

Hắn đứng ở đầu thuyền, nhẹ nhàng nhìn về phương xa, nhìn về phía một tòa núi

cao xanh um tươi tốt, đỉnh núi có tuyết trắng bao phủ ở bờ bắc sông Thần Tú.

Đó chính là bản sơn của tông môn lánh đời Thi Sơn tông --- Vạn Thi thần sơn!

Sở Hi Thanh không khỏi sờ sờ đám ngân phiếu trong tay áo của mình, lòng

thầm nói mình còn bốn vạn lượng bạc, không biết có đủ dùng hay không nữa?

Vốn là còn 64.000 lượng, nhưng trước khi xuất phát, Sở Hi Thanh thuận tiện đi

Thiên hộ sở Cẩm y vệ, đổi hay mươi viên Tứ chuyển Kim Thân Đan, hiện giờ

chỉ còn lại chút tiền này.

Thi Sơn tông là tông môn lánh đời, bọn họ không làm ăn kinh doanh gì cả, cũng

không mở võ quán gì cả.

Bình thường đều không nhìn thấy người của bọn họ đi lại trên giang hồ, nhưng

cái này không có nghĩa là Thi Sơn tông không kiếm tiền.

‘Sát thi’ mà bọn họ bồi dưỡng ra, rất nhiều nhân vật giang hồ và thương nhân

giàu có đều chạy theo như vịt.

Những sát thi này rất đắt, tiền thuê còn đắt hơn cả thuê võ tu cùng cấp.

Nhưng sát thi lại có một ưu điểm, mà đám võ tu cùng cấp không thể nào sánh

bằng.

Chúng nó tuyệt đối trung thành, chỉ cần phù lệnh khống chế sát thi vẫn còn, thì

vĩnh viễn không cần lo lắng bị chúng nó phản bội.

. . .

Cùng lúc đó, Tả Thanh Vân mang tầng tầng gông xiềng, leo lên một chiếc

thuyền quan đi đến kinh thành dưới sự xô đẩy của mấy tên Cẩm y vệ.

Ngay khi hắn bước lên boong thuyền, hắn quay đầu liếc mắt nhìn thành thị phía

sau, trong mắt hiện ra ý thẫn thờ và thê lương.

Bảy năm trước, hắn theo chân cha là Tả Thiên Lộ đi đến quận Tú Thủy, nhưng

chưa bao giờ nghĩ đến là mình sẽ dùng phương thức này để rơi đi.

Điều khiến Tả Thanh Vân thất vọng chính là, hắn tưởng rằng sẽ có người đến

đưa tiễn mình. Kết quả một đường từ quận nha đến bến tàu, lại không có bất kỳ

một người bạn tốt bạn cũ nào xuất hiện.

Đáng tiếc!

Khi còn ở trong đại lao thì bị đám Cẩm y vệ kia cho ăn cơm thiu canh cặn mấy

ngày, hắn cho rằng ngày hôm này có thể ăn một bữa thịt cá tươi ngon.

“Sao thế?” Tả Thiên Lộ đi ở ngay sau lưng Tả Thanh Vân, hắn mỉm cười nói:

“Ta đã nói là ngươi ở quận Tú Thủy bảy năm, kết giao toàn là bạn bè chó má,

nhưng ngươi lại tự cho là có tri kỷ ở khắp Tú Thủy. Nhưng hôm nay, khi Tả

Thanh Vân ngươi gặp rủi ro, lại có người nào đến tiễn ngươi một đoạn đường?”

Tả Thanh Vân nghe vậy liền lặng lẽ cười gằn, lòng thầm nói cha mình quả thực

là năm mươi bước cười một trăm bước.

“Ta không biết những người khác tế nào, nhưng ta biết Tư Không Hinh, Mị

Nương và Sở Hi Thanh nhất định sẽ không kiêng kị Đại lý tự thiếu khanh gì cả.

Có thể là bọn họ có việc gì đó nên đến muộn, cũng có thể là vì nguyên do nào

khác nên không thể đến được.”

Sau đó, hắn liếc mắt nhìn về phía Tả Thiên Lộ: “Cha, ngươi cũng không có tư

cách nói ta, bình thường ngươi kết bạn với đám văn nhân nhã sĩ kia, bạn rượu

nhiều vô số, nhưng hôm nay có ai đến sao? Tốt xấu gì cũng mở một bữa tiệc

đưa tiễn, để cho người nhà chúng ta được ăn một bữa ngon, trước khi bị đám

Cẩm y vệ này mang đi nuôi cá.”

Khí tức của Tả Thiên Lộ nhất thời cứng lại, không còn gì để nói.

Sắc mặt của hắn thì âm trầm như nước.

Ngay cả Tả Thanh Vân cũng nhận ra sự dị thường của đám Thiên nha Cẩm y vệ

này, hắn há có thể không biết?

Mấy tên Cẩm y vệ bên cạnh đã mất kiên nhẫn, bọn họ dùng sức xô đẩy hai

người: “Còn không nhanh lên? Muốn ăn đòn sao?”

Thân hình Tả Thanh Vân lảo đảo, bị đẩy vào trong khoang thuyền. Trong lòng

hắn không khỏi âm thầm thở dài, thật ra thì hắn rất hi vọng Sở Hi Thanh sẽ đến

tiễn đưa hắn.

Tả Thanh Vân nghĩ, hôm nay sẽ giao những võ đài ở Miếu thị kia cho Sở Hi

Thanh.

Hắn cũng đã nói với Tư Không Hinh rồi, tất cả đều được bố trí ổn thỏa rồi.

Năm trăm võ sĩ áo đỏ dưới trướng hắn, còn có chín tòa võ đài và tòa Thắng Bại

lâu kia, tất cả đều chuyển sang tên cho Sở Hi Thanh.

Ngày đó, hai người uống rượu ở trong đại lao thì hắn chỉ lo mượn rượu giải sầu,

nên quên không nói chuyện này.

Mà ngay khi đám người Tả gia bị đẩy vào trong khoang thuyền, Bách hộ

Chương Minh của Cẩm y vệ cũng đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía thành Tú

Thủy phía trước.

Một vị Phó bách hộ dưới trướng hắn đi đến phía sau, chắp tay nói: “Bách hộ đại

nhân, mãi cho đến khi lên thuyền, tất cả bạn cũ của hai người Tả Thiên Lộ và

Tả Thanh Vân đều không có ai xuất hiện.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 524: Gần mực thì đen (5)


Bách hộ Chương Minh nghe vậy thì bật cười, mặt hàm chứa vẻ trào phúng: “Cái

này chính là thói đời ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Nhưng đối với chúng ta

mà nói, thì đây là một tin tức tốt.”

Hắn liếc mắt nhìn về phương hướng trấn Tây Sơn: “Sở Hi Thanh ở trấn Tây

Sơn không có động tĩnh gì sao? Người này được xưng là nhân nghĩa vô song,

mà cũng không đến tiễn đưa Tả Thanh Vân?”

Người làm cho chắn cố kỵ nhất trong đám bạn bè của cha con Tả gia, chính là

Sở Hi Thanh này.

Người này rất có danh tiếng hiệp nghĩa, mấu chốt là thực lực dưới trướng hắn

cũng rất tốt. Hơn ngàn bang chúng, cấp độ lục phẩm cũng có hai người, còn có

một cao thủ ngũ phẩm thần bí nữa.

Nếu như người này muốn đứng ra bảo vệ hai cha con Tả gia, vậy thì sẽ rất phiền

phức . . .

“Bên phía Tây Sơn Đường không có động tĩnh gì.” Vị Phó bách hộ kia mở

miệng cười một tiếng: “Có thể là do chúng ta giấu diếm khá kỹ, cũng có thể là

do kẻ này chỉ mua danh chuộc tiếng, sợ đặc tội với Đại lý tự thiếu khanh đương

triều.”

“Ta còn tưởng hắn là một anh hùng, nên đề phòng rất nhiều.”

Bách hộ Chương Minh lắc đầu, sau đó giẫm chân xuống boong tàu một cái:

“Lái thuyền đi! Chúng ta lên đường!”

. . .

Sau khi Tả Thanh Vân lên thuyền, liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Tầng dưới chót của chiếc thuyền này cũng âm u ẩm ướt, mùi vị khó ngửi,

nhưng hoàn cảnh lại tốt hơn đại lao kia nhiều. Cộng thêm đi thuyền xóc nảy,

khiến cho ngươi ta mệt mỏi choáng váng.

Tả Thanh Vân mất ngủ mấy ngày rồi, cộng thêm bị say sóng, cho nên chẳng

mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, hắn mới bị người khác gọi dậy.

Tả Thanh Vân vừa tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt ở khoang bên

cạnh.

Đó là mẹ của hắn.

Tả Thanh Vân nhíu chặt lông mày, trong lòng rất lo lắng cho thân thể của mẫu

thân. Tuy nhiên điều làm cho hắn lo lắng hắn, chính là tên Tiểu kỳ Cẩm y vệ

đang đứng trước mặt mình.

Người này cầm một cái khay, đặt ở trước mắt của hắn.

“Ăn cho ngon đi, chúng ta đã tốn không ít tiền vì bữa rượu thịt này, các ngươi

đừng để bị đói khi lên đường. . .”

Con ngươi Tả Thanh Vân co rụt lại.

Bên trong cái khay này có đầy đủ gà vịt thịt cá, rượu cũng là rượu ngon, mùi

rượu thấm đẫm lòng người.

Tả Thanh Vân lại không có ý mừng nào, trái tim của hắn đã chìm xuống tận đáy

vực.

Hắn nghĩ thầm đám người này thật là nhanh, thật là ác độc. Chắc hẳn là chiếc

thuyền này mới đi đến địa phận quận Tầm Dương, mà bọn họ đã không nhịn

được nữa rồi sao?

Tả Thanh Vân hít một hơi thật sau, ngăn chặn cơn rung động trong lòng, hắn

nhìn vào vị Tiểu kỳ Cẩm y vệ này với ánh mắt âm lãnh: “Các ngươi muốn làm

gì? Tả gia ta làm quan nhiều năm, có vô số bạn bè và quan hệ, hiện giờ chỉ là

tạm thời gặp nạn, nếu như nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, thì tất cả các ngươi

phải chôn cùng chúng ta.”

Tên Tiểu kỳ Cẩm y vệ kia nghe xong lại nở nụ cười trào phúng, không nói gì

mà đi ra khỏi phòng.

Tả Thanh Vân còn muốn nói gì nữa, lại nghe thấy tiếng của Tả Thiên Lộ truyền

ra từ gian phòng bên phải: “Thanh Vân, đủ rồi! Hôm nay chúng ta chắc chắn

phải chết, giữ chút thể diện đi.”

Khóe môi Tả Thanh Vân co quắp một cái, lòng thầm nói người chết đến nơi rồi

mà còn có thể diện gì?

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh lại, cầm đũa trong khay lên, bắt đầu ăn uống với vẻ

mất tập trung.

Đến nước này rồi, không ăn cũng phải ăn, dù sao cũng không thể làm quỷ chết

đói.

Nhưng mà bữa rượu thịt ngon lành này, vào trong miệng hắn lại trở nên nhạt

nhẽo vô vị.

Lúc này, bên trên khoang tàu lại có vài tiếng vang ‘thịch thịch thịch’.

Tả Thanh Vân ngưng thần lắng nghe, lại không nghe ra thứ gì cả.

Tuy nhiên, cách đó không lâu, nơi boong tàu lại truyền đến những tiếng bước

chân ồn ã.

Một lát sau, có một đám người mặc áo bào đỏ giống như trang phục của võ sư,

cả đám xông vào trong phòng của hắn, kéo Tả Thanh Vân đang đeo gông xiềng

ra bên ngoài.

Lúc này, toàn bộ tầng dưới chót đều là tiếng gào khóc của nữ quyến.

Tả Thanh Vân đi lên trên thì nhìn thấy cha mẹ mình, nhìn thấy hai tiểu thiếp của

Tả Thiên Lộ, nhìn thấy ba vị muội muội của mình.

Người một nhà bọn họ bị đẩy đến bên cạnh boong thuyền, ép phải quỳ trên mặt

đất.

Trên thuyền đã không còn Cẩm y vệ, chỉ còn một đám võ sư áo đỏ.

Tuy nhiên, vị Bách hộ Chương Minh kia vẫn ở trên thuyền, hắn nhìn Tả Thanh

Vân, cười nói: “Có bất ngờ hay không? Có ngoài ý muốn hay không? Hôm nay,

võ sư áo đỏ dưới trướng ngươi xông lên cướp người, chúng ta liều mạng chống

cự vẫn không thể địch lại, chỉ có thể rút lôi. Nhưng Tả gia các ngươi cũng

không có cơ hội làm trọng phạm của triều đình đâu, lát nữa các ngươi sẽ được

đoàn tụ dưới đáy sông.”

Sắc mặt Tả Thanh Vân trắng bệch như tờ giấy, hai tay hắn siết chặt, đầu ngón

tay đã đâm sâu vào trong da thịt.

Vừa rồi, hắn cũng chú ý thấy trang phục và binh khí của đám người này, hoàn

toàn giống hệt với đám thuộc hạ dưới trướng hắn.

Tả Thiên Lộ thì lại thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 525: Gần mực thì đen (6)


Bách hộ Chương Minh nhìn vẻ mặt của cả nhà Tả gia, thì lại cười đắc ý.

“Đưa bọn họ lên đường đi! Đừng để bọn họ đi quá nhanh, thiếu khanh đại nhân

đã thông báo, phải cho bọn họ càng đau khổ, càng hối hận, thì trong lòng hắn

mới càng vui vẻ, càng sung sướng.”

Đám võ sư áo đỏ trên boong thuyền đều cười ha ha, từng người đều cầm một

thanh đao mổ lợn lên, đứng ở sau lưng tộc nhân của Tả gia.

Nhưng đúng lúc này, một đám phi tiêu to bằng tiền đồng bỗng nhiên xuất hiện ở

phía tây của con sông.

Tốc độ của phi tiêu cực nhanh, chỉ chớp mắt mà đã xẹt qua ba dặm mặt sông, đi

đến trước người bọn họ. Đồng thời, một bóng người yểu điệu bay xuyên qua

rừng rậm bên bờ sông, nàng đạp nước mà đi, bóng người nhanh như thiểm điện,

đi đến dưới chiếc thuyền quan này.

Bách hộ Chương Minh thấy thế thì cũng không bất ngờ chút nào.

Hắn nở nụ cười lạnh lùng, người khác thì cũng thôi.

Nhưng hộ vệ Tư Không Hinh của Tả Thanh Vân thì nhất định sẽ đến, cho nên

hắn đã có cách ứng phó từ trước rồi.

Lúc này, một tráng hán không râu, sắc mặt trắng nõn, tuổi tầm ba mươi ở bên

cạnh hắn bỗng nhiên đánh một trảo về phía trước.

“Hấp!”

Thân thể của kẻ này vừa thô vừa tô, nhưng giọng nói lại cực kỳ âm nhu.

Theo người này phát lực để hút, tất cả Kim Tiễn tiêu đầy trời kia đều bị hút đến

trước người hắn.

Sau đó, người này lại đẩy hai tay về phía trước.

“Xích!”

Tất cả những Kim Tiễn Tiêu kia lại phản xạ mà về, bay thẳng về phía Tư Không

Hinh.

Tả Thanh Vân nhíu mày.

Người này là cao thủ đại nội! Tu vị rõ ràng là vượt qua Tư Không Hinh nửa

bậc.

Lúc này, trên thuyền còn có hơn một trăm người, lại còn có nỏ Phi Hoàng quân

dụng, tất cả đều bắn về phía Tư Không Hinh.

Tư Không Hinh gian nan chống đỡ, cuối cùng bị tráng hán mặt trắng kia đánh

một quyền, rơi xuống dưới thuyền.

Tư Không Hinh không bị thương, nàng bay vút quanh thuyền, cố gắng tìm cơ

hội nhảy lên thuyền, nhưng lại bị tráng hán mặt trắng kia ngăn cản, không thể

lao lên.

Tuy rằng dáng người của tráng hán này rất cao to, nhưng thân pháp lại nhanh

nhẹn, không kém Tư Không Hinh. Song chưởng của hắn lại cực kỳ bá đạo.

Hắn mượn mưa tên phía sau, ngăn cản không cho Tư Không Hinh tiến vào

phạm vị mười trượng.

Bách hộ Chương Minh nhìn một lát, liền biết nữ tử này không có uy h**p gì với

bọn họ.

Hắn cười đắc ý: “Còn lo lắng cái gì? Động thủ! Chỉ bằng một lục phẩm hạ như

nàng mà muốn cứu người từ tay Chúc công công sao, quả thực là nằm mơ. . .”

Giọng nói của hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ truyền đến

từ mặt sông: “Như vậy thêm ta thì sao?”

Khoảnh khắc này, một luồng đao ý ngập trời nghiền ép thẳng về phía bọn họ!

Hơn một trăm vị võ sư áo đỏ ở trên thuyền đều có tu vị cửu phẩm, nhưng lúc

này, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ đau đớn khổ sở.

Điều này khiến cho mưa tên của bọn họ bị cắt đứt.

Mà Tư Không Hinh vẫn đang bị áp chế, liền nhân cơ hội này hóa thành ảo ảnh,

áp sát tráng hán mặt trắng, đoản đao của nàng đâm nghiêng, gần như đã đâm

vào trái tim của tráng hán mặt trắng. Kẻ sau lại đỡ được trong thế ngàn cân treo

sợi tóc, nhưng vẫn bị sức đao của Tư Không Hinh đánh cho bay ra mấy trượng,

toàn thân bị đánh rơi xuống dưới mặt nước.

Mà lúc này, Tả Thanh Vân lại vui mừng mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng

người đang đạp nước mà đến ở bên kia.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng mãnh liệt: “Hi Thanh?”

Sở Hi Thanh không đến tiễn đưa hắn, mà lại đến nơi này chờ bọn họ.

“Sở Hi Thanh!”

Bách hộ Chương Minh nhìn bóng người đạp nước mà đến trên sông kia, sắc mặt

âm trầm như nước.

Hắn đề phòng và cảnh giác với người này nhất, cuối cùng tên này vẫn mạnh mẽ

chen chân vào, cản trợ hắn ra tay với Tả gia.

Hôm qua, tên này chưa từng hiện thân, không đến tiễn đưa Tả gia, để cho bọn

họ buông lỏng cảnh giác.

Bằng không thì hắn sẽ không ra tay ở mặt sông quận Tầm Dương, mà sẽ chọn

nơi khác.

Việc này càng kéo dài hơn thì biến số cũng càng nhiều hơn, bạn bè và minh hữu

của Tả gia cũng có nhiều thời gian để phản ứng hơn, nhưng dù sao cũng mạnh

hơn là sắp thành lại bại ở Đông Châu này.

Con ngươi Chương Minh lập tức sáng ngời, mặt hiện ý mừng.

Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện trong phạm vi năm dặm trên mặt

sông, không có một bóng người nào cả.

Trên mặt sông chỉ có một mình Sở Hi Thanh, độc thân đạp nước mà đến.

Không thấy tên thuộc hạ nào của Sở Hi Thanh, cũng không thấy vị cao thủ ngũ

phẩm thần bí kia.

Người này. . . quá bất cẩn.

Chương Minh không khỏi cười gằn: “Sở đường chủ tội gì phải như vậy? Thiên

đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn đến.”

Ngay khi hắn lời xong, hai bóng người bỗng nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ ở tầng

hai của thuyền, hai đạo bóng trắng cực nhanh, đánh thẳng về phương hướng của

Sở Hi Thanh.

Hôm nay, bọn họ dám ra tay ở quận Tầm Dương, tự nhiên phải có nắm chắc.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 526: Thiên hộ đại nhân


Hai bóng người kia là một đôi huynh đệ sinh đôi, tu vị của cả hai đều là thất

phẩm thượng, lại sở hữu một bộ đao pháp liên thủ, khi thi triển sẽ có sức chiến

đấu vượt qua lục phẩm hạ bình thường.

Tuy nhiên, ngay khi hai bóng trắng kia sắp tụ hợp ở trước mặt Sở Hi Thanh.

Một đạo bóng tên màu đỏ bắn thẳng đến từ cách đây mấy dặm.

Vị xạ thủ đang ẩn núi ở trong núi rừng kia, tên của hắn nhanh như điện xẹt,

chớp mắt đã bay đến trước mặt, bắn thẳng vào trên bóng trắng kia.

Bóng trắng kia lập tức dừng lại, hiện ra bóng người của một thanh niên áo bào

trắng.

Không ngờ mũi tên màu đỏ kia đã đâm thẳng vào cổ họng của hắn.

Ánh mắt của thanh niên áo trắng hiện lên vẻ không dám tin tưởng, hắn đang

muốn nhổ mũi tên từ cổ họng ra, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, cái mũi tên

màu đỏ này lập tức nổ tung, làm cổ của thanh niên này cũng nổ thành hai đoạn.

Đầu và thi thể của người này cũng chìm vào trong mặt sông.

Mafl úc này, một bóng trắng khác đã chém đến trước người Sở Hi Thanh.

Đây cũng là một thanh niên áo trắng, trong con ngươi tràn đầy bi thương và hận

thù, tức giận.

Tuy nhiên, tất cả sự chú ý của hắn bây giờ, đều đặt ở trên người Sở Hi Thanh.

Làm thịt người này trước, rồi lại đi giết tên xạ thủ kia.

Sở Hi Thanh thì lại thả lỏng hai tay bên hông, vẻ mặt hờ hững mà nhìn hắn,

ngay khi song phương tiếp cận đến khoảng cách tám thước, tay của Sở Hi

Thanh bỗng nhiên lấp lóe như ảo ảnh.

Truy Phong đao pháp – Không Huyệt Lai Phong!

“Sặc!’

Theo một tia sáng lóng lánh, cổ của thanh niên áo bào trắng kia xuất hiện một

vết máu, sau đó đầu và thân thể của hắn tách ra, ngã xuống trước người Sở Hi

Thanh, rồi chìm vào trong mặt nước.

Mà lúc này, Thiền Dực đao ma văn của Sở Hi Thanh thì đã trở về vỏ, tựa như

chưa từng rời vỏ vậy.

Bản thân Sở Hi Thanh lại không hề để ý, tiếp tục đạp bước đi về phương hướng

thuyền quan.

Từ khi hắn tăng Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ lên đến tầng thứ sáu. Tạm thời

vẫn chưa có một võ tu thất phẩm nào có thể làm cho hắn phải sử dụng tốc độ

đao nhanh đến cực hạn của mình.

Thanh niên áo bào trắng vừa rồi, đương nhiên là cũng không ngoại lệ.

Mà lúc này, Bách hộ Chương Minh ở trên thuyền không khỏi nuốt một ngụm

nước miếng, không nhìn về phía đồi núi tươi tốt ở bên bờ sông với ánh mắt

không dám tin tưởng.

Đó là một xạ thủ thất phẩm! Hơn nữa còn là thần xạ thủ cấp bậc thất phẩm, có

thể leo lên trước vị trí tám mươi của Thanh Vân Bảng.

Sức chiến đấu vượt cấp, có thể sánh vai với một cao thủ lục phẩm hạ.

Còn nữa, đao của Sở Hi Thanh quá nhanh!

Tốt xấu gì thì Chương Minh cũng là cao thủ cấp độ thất phẩm thượng.

Nhưng đao của Sở Hi Thanh lại nhanh đến mức làm cho mắt của hắn không thể

nào bắt giữ.

Đây chính là trình độ của hạng 29 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng sao?

Chương Minh cảm giác hô hấp của mình cũng bắt đầu trở nên khó khăn hơn.

“Cung tiễn thủ đâu, bắn hắn cho ta! Đừng để cho hắn lên thuyền.”

Lúc này, Chương Minh đã không rảnh để quan tâm đến Tư Không Hinh.

Tu vị của Chúc công công hơn Tư Không Hinh nửa bậc, lại rõ ràng không phải

là đối thủ của kẻ từng là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu này.

Có điều, Chúc công công vẫn có thể kiềm chế Tư Không Hinh một lúc.

Trái lại là Sở Hi Thanh, một khi để kẻ này lên thuyền, có lẽ sẽ không còn bao

nhiêu người trên thuyền có thể sống sót.

“Các người còn đang chờ cái gì?”

Bách hộ Chương Minh trợn mắt nhìn đám võ sư áo đỏ cầm đao mổ lợn: “Còn

không ra tay đi? Đừng lằng nhằng nữa, trực tiếp chặt đầu đi!”

Hắn vốn định để đám người này dùng đao mổ heo, lột da cắt thịt người của Tả

gia.

Hắn không chơi được lăng trì bằng ngàn đao, nhưng một trăm đao thì vẫn dễ

như trở bàn tay.

Nhưng đã đến nước này rồi, Chương Minh chỉ cầu giết người, chỉ cần làm thịt

tất cả người của tả gia, vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ, có thể rút lui luôn.

Khi đám võ sư áo đỏ kia chuẩn bị chém đầu người Tả gia, chợt có một đám mũi

tên bay đến.

Mưa tên này vốn là bắn về phía Sở Hi Thanh, nhưng lại bị hắn chém cho bắn

ngược, phản xạ trở lại.

Tùng tùng tùng tùng!

Những mũi tên bát giác kia không ngừng bắn về phía hơn mười tên võ sư áo đỏ

cầm đao mổ heo.

Ban đầu, đám người này còn có thể chống đỡ một hai.

Nhưng bọn họ chỉ có tu vị cửu phẩm mà thôi, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan, bị

mũi tên xuyên thủng thân thể, cuối cùng còn bị đóng đinh trên boong thuyền.

Sở Hi Thanh đã đi đến mạn trái của chiếc thuyền.

Hắn đạp một cái, toàn thân bay lên cao bảy trượng, vượt qua cả độ cao của

boong thuyền.

Sở Hi Thanh phát hiện trên boong thuyền không có đối thủ nào có thực lực vượt

qua hắn cả.

Khóe môi hắn hơi cong lên: “Tiễn Tiễn, đi giúp Tư Không Hinh đi! Đừng để cái

tên thái giám kia chạy thoát, nhất định phải g**t ch*t người này!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 527: Thiên hộ đại nhân (2)


Nhưng vào lúc này, lại có hai bóng người bay lên từ boong thuyền.

Hai người bọn họ đều cầm trường thương trong tay, khí thế như núi, đánh thẳng

về phía Sở Hi Thanh.

Thân hình Sở Hi Thanh lại lóe lên, dùng một góc độ khó tin mà đâm thẳng vào

giữa hai người.

Cực chiêu – Bát Phong Bất Động!

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay Sở Hi Thanh chia ra làm hai, gọn

gàng chém đầu hai tên cao thủ thất phẩm này xuống.

Sắc mặt của Bách hộ Chương Minh đã biến đổi, hắn hơi do dự một chút.

Bỗng nhiên bước nhanh đến sau lưng Tả Thiên Lộ, một đao chém thẳng về phía

đầu của Tả Thiên Lộ.

Chỉ cần làm thịt Tả Thiên Lộ, là hắn có thể trốn!

Tả gia mất vị quan lớn hàm ngũ phẩm này, cũng sẽ mất tất cả quan hệ trên quan

trường, khi đó Đại lý tự thiếu khanh muốn làm gì thì làm.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại nhanh hơn một bước, bóng người của hắn lấp lóe

như ma, đã đạp lên mép thuyền trước một bước, sau đó dùng sống đao để đập

vào đầu Chương Minh, ‘đông’ một tiếng, Chương Minh trực tiếp ngất xỉu.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại cầm song đao, quét mắt nhìn đám người trên thuyền.

“Giết!”

Hắn dùng đao ý hóa hình, một con cự thú đầu rồng thân sài rít gào về phía đám

người ở trên boong thuyền.

Khoảnh khắc này, hơn trăm vị võ sư áo đỏ kia đều thất khiếu chảy máy, đờ đẫn

tại chỗ.

Bị cỗ đao ý này xung kích ở khoảng cách gần, trực tiếp làm nguyên thần của

bọn họ bị trọng thương! Khiến cho bọn họ tạm thời mất năng lực phản kháng.

. . .

Khi Bách hộ Chương Minh mơ màng tỉnh lại, liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng

nặc và tanh tưởi.

Khi hắn mở mắt ra, phát hiện khắp nơi trên boong thuyền đều là những vũng

máu, đâu đâu cũng là máu.

Mấy người Tả gia thì đang ném từng bộ từng bộ thi thể của các võ sư áo đỏ vào

trong sông Thần Tú. Bọn họ chuyển đá ép khoang ở dưới đáy thuyền lên, quấn

vào chân của các thi thể, đảo bảo chúng nó sẽ chìm vào đáy sông, chứ không

nổi lềnh bềnh.

Còn về phần vị Chúc công công kia, vị cao thủ đại nội này đã chết từ lâu rồi.

Trên người còn bị nhỏ một giọt Hóa Thi Thủy, đã hòa tan được một nửa.

Chương Minh nhìn đám thi thể trên thuyền, lại không thấy bất ngờ chút nào, đối

thủ của bọn họ chính là một ngựa đánh ngàn, thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh!

Tuy rằng trong mắt người ngoài, Sở Hi Thanh là một người nhân nghĩa nhâm

hiệp, phúc hậu rộng lượng, quân tử khiêm tốn.

Nhưng dựa trên mấy trận chiến mà người này đã trải qua, thì hắn cùng cực kỳ

tàn nhẫn với kẻ thù, sẽ không để kẻ địch rời đi, sẽ không để lại hậu hoạn.

Bách hộ Chương Minh lại nhìn bản thân mình một chút, hắn phát hiện mình bị

trói trên cột buồm. Trên người không chỉ có xích sắt to bằng cánh tay, còn có

từng cây từng cây Trấn Nguyên đinh đóng trên người.

“Tên bên ngoài đã tỉnh lại.” Giọng nói của Sở Hi Thanh bỗng nhiên vang lên ở

cách đó không xa: “Tả đại nhân, ngươi chuẩn bị xử lý tên Chương Minh này thế

nào?”

Theo câu nói này, một đoàn người đi ra từ bên trong khoang thuyền.

Trong đó có Tả Thiên Lộ và Tả Thanh Vân đã thoát vây, cũng có Sở Hi Thanh

và Tư Không Hinh.

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, thần thái ung dung tự nhiên, chờ đợi người Tả

gia quyết định.

Nếu như giết Chương Minh, người nhà Tả gia sẽ không còn đường lui, chỉ có

thể rơi xuống làm giặc cỏ, hoặc là ẩn cư rừng núi.

Nếu như không giết, chứng tỏ Tả gia vẫn còn quyến luyến với triều đình, vẫn

muốn lăn lộn bên trong thể chế của triều đình.

Sở Hi Thanh không phải trộm cướp, cũng không phải Tống Giang của Lương

Sơn Bạc, hắn không có thói quen cưỡng ép người khác đi theo hay nhập bọn với

mình.

Bởi vậy, hắn giữ lại mạng cho Bách hộ Chương Minh, để cho Tả Thiên Lộ và

Tả Thanh Vân tự quyết định.

Tả Thiên Lộ đi ra ngoài khoang thuyền, bình tĩnh nhìn Chương Minh, ánh mắt

lúc sáng lúc tối.

Tả Thanh Vân thì lại cầm một thanh đao chọc tiết lợn ở trên sàn thuyền, trên

mặt hiện lên sát ý.

Bách hộ Chương Minh thì lại cảm thấy trái tim co rúm, thấp thỏm không thôi,

hắn biết thời khắc quyết định vận mệnh của mình đã đến.

Nhưng sau đó, hắn đã ý thức được, cha con Tả gia không dám ra tay với mình.

Mình chính là Cẩm y vệ, phụng mệnh áp giải hai cha con nhà này vào kinh để

xét xử, nếu như mình chết trên đường, vậy Tả gia nhất định phải chết! Dù cho

bọn họ có vào kinh, thì cũng không thể nào giải thích chuyện này cho triều

đình.

Huống hồ, phụ trách xử lý vụ án này, còn là thiếu khanh đại nhân.

Chương Minh nghĩ đến chỗ này, vẻ hốt hoảng trên mặt lập tức biến mất, thay

vào đó là vẻ trào phúng.

Chỉ cần vào kinh thành, hắn sẽ để cho đám người này không chịu nổi, bao quát

cả tên Sở Hi Thanh kia.

Mãi cho đến một lát sau, Chương Minh chợt nghe thấy một giọng nói giòn tan:

“Đường chủ đại nhân, ta cảm thấy vẫn giết thì tốt hơn, đơn giản lại bớt việc.”

Bách hộ Chương Minh nghe vậy thì sửng sốt.

Không phải bởi vì tiếng nói của người này có ngậm lấy sát ý, mà là do hắn quá

quen thuộc với tiếng nói này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 528: Thiên hộ đại nhân (3)


Chương Minh nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy một cô gái

cao gầy cõng một cây cung lớn, đi ra từ trong khoang thuyền.

Khi hắn nhìn thấy rõ dung mạo thanh lệ của cô gái này, nội tâm lập tức chìm

xuống.

Đây. . . đây chính là bạn tốt của người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Thiên hộ trẻ

tuổi nhất của Thiên nha Cẩm y vệ!

Chương Minh vô thức muốn kêu lên một câu ‘Thiên hộ đại nhân’, nhưng dưới

ánh mắt lạnh lẽo như băng của cô gái này, hắn lại cưỡng ép nuốt xuống.

Hắn ý thức được tình hình của vị thiên hộ đại nhân trước mắt mình có hơi

không đúng.

Dù ngũ quan của đối phương không có thay đổi nhiều, da thịt lại bị bôi đen, mi

mắt cũng được điều chỉnh một chút, giảm mất sáu phần sắc đẹp của nàng.

Vị thiên hộ đại nhân này cải trang và dịch dung như vậy, không biết là đang làm

cái gì đây?

Còn nữa, hình như thiên hộ đại nhân vừa mới gọi Sở Hi Thanh là đường chủ?

Kế Tiễn Tiễn thì lại nhìn Chương Minh với vẻ hờ hững, mắt hàm chứa sát ý:

“Người này thân là Bách hộ của Thiên nha Cẩm y vệ, lại cấu kết với tội phạm,

làm việc trái phạm luật, không biết phân biệt công tư, mưu hại mệnh quan triều

đình. Giết hắn cũng coi như là trừ hại cho Thiên nha Cẩm y vệ, nói không

chừng người ta còn phải cảm ơn chúng ta nữa.”

Nàng không ngờ lần này, lại có thể nhìn thấy một trò hay như vậy.

Người của Thiên nha Cẩm y vệ mình lại cấu kết với tội phạm giang hồ, mưu hại

mệnh quan triều đình.

Đúng là Tả Thiên Lộ bị hỏi tội, nhưng tội quan vẫn là quan. . .

Chương Minh bị nàng nhìn vào, lại như con chuột bị mèo nhìn chằm chằm, hắn

chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, tê cả da đầu, trái tim cũng lạnh lẽo vì sợ hãi.

Cha con Tả gia không làm gì được hắn, nhưng vị thiên hộ đại nhân này thì lại

có thể b*p ch*t hắn.

Nữ tử trong truyền thuyết này, không chỉ có thiên phú cực cao, là nhân tài xuất

chúng nhất mới xuất hiện trong vài năm gần đây, còn là đồng môn của Chỉ huy

sứ Thiên nha bọn họ.

Bởi vậy, quyền lực của nữ tử này ở trong Thiên nha Cẩm y vệ, thậm chí có thể

sánh vai với mười hai vị Vạn hộ!

Không may chính là, việc hôm nay của hắn lại bị vị thiên hộ đại nhân này nhìn

thấy.

Nội tâm của Chương Minh đã bị sợ hãi bao trùm, nhưng vẫn cắn chặt răng,

không dám lên tiếng.

Vị thiên hộ đại nhân trước mắt này, không chỉ là trong mắt không cho phép

chứa một hạt cát, mà còn có tác phong rất cường thế, lòng dạ độc ác.

Nếu như Chương Minh không cẩn thận làm đối phương bại lộ, thậm chí nữ tử

này còn có thể giết sạch cả nhà già trẻ của hắn.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười một tiếng, hắn không phát hiện dị thường

giữa hai người kia, chỉ là nghĩ thầm vị thuộc hạ mới này của mình có sát tính

quá nặng.

Tuy nhiên, hắn cũng không tiện lên tiếng về chuyện sống chết của Chương

Minh này.

“Nói linh tinh cái gì?” Sở Hi Thanh liếc mắt cảnh cáo Kế Tiễn Tiễn ở sau lưng:

“Đây là chuyện của Tả gia, liên quan gì đến ngươi? Khi không nên nói chuyện

thì đừng nói.”

Vị thuộc hạ xuất thân từ thợ săn này, tuy rằng có võ lực không tầm thường,

nhưng lại kiệt ngạo, tùy hứng, ăn nói không đúng mực, cũng không biết nhìn

hoàn cảnh.

Gương mặt Kế Tiễn Tiễn hơi trầm xuống, song quyền trong tay áo đã siết chặt,

nhưng vẫn nhịn cơn giận này.

Ai bảo tên đang răn dạy nàng, lại là ‘thủ trưởng’ của nàng chứ.

Thật ra thì theo Kế Tiễn Tiễn, hoàn toàn không cần giữ Chương Minh lại, trực

tiếp làm thịt là được.

Chờ đến khi về, nàng không chỉ muốn thanh lý đám cặn bã và bại hoại trong

Thiên nha Cẩm y vệ, mà còn muốn hưng sư vấn tội vị Đại lý tự thiếu khanh kia.

Thứ đồ gì mà cũng dám sai phái Cẩm y vệ bọn họ đi làm mấy chuyện phạm

pháp này?

Tự giết quan lại, đây chính là điều tối kị của Cẩm y vệ, một khi bại lộ thì sẽ có

hậu hoạn vô cùng. Đám quan lại quyền cao chức trọng ở trong triều, sai khiến

Cẩm y vệ bọn họ làm chuyện dơ bẩn, tiếng xấu cũng do Cẩm y vệ bọn họ gánh

chịu, có thể nói là đáng ghét đến cực điểm.

Tả Thiên Lộ suy ngẫm một lát, sau đó quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Sở đường

chủ, nếu như ta giữ lại người này, thì ngươi có hậu họa gì không?”

Thiếu niên trước mắt này có ân tình cứu mạng với toàn bộ Tả gia bọn họ.

Tả Thiên Lộ không muốn trở thành trọng phạm truy nã không đường về, nhưng

tiền đề là không để cho ân nhân của mình bị liên lụy.

Vừa rồi, không chỉ đám ‘võ sư áo đỏ’ bị giết sạch, mấy cao thủ mà Chương

Minh dẫn từ kinh thành đến cũng bị Sở Hi Thanh giết sạch.

Trong đó có bốn người là Cẩm y vệ, một người là từ đại nội trong hoàng cung.

Một khi Chương Minh thoát thân, đây chính là một tội danh không nhỏ.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười.

Vị Tả quận thừa này, cũng là một người hào sảng.

Hắn giơ tay lên, lấy lệnh bài Phó bách hộ Cẩm y vệ ở trong tay áo ra, quơ quơ

trước mặt cha con Tả gia.

“Quên mất, ta cũng là Phó bách hộ Cẩm y vệ. Các ngươi muốn làm gì thì làm,

không cần để ý đến ta.”

Sở Hi Thanh cười nói: “Hôm nay là giang hồ cướp sống chặn giết thuyền quan,

Sở mỗ đúng lúc đi ngang qua nơi này, liền rút đao tương trợ. Đáng tiếc là thực

lực có hạn, để cho những huynh đệ Thiên nha Cẩm y vệ kia chết hết, chỉ cứu

được các ngươi và vị Chương bách hộ này.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 529: Thiên hộ đại nhân (4)


Hai người Tả Thiên Lộ và Tả Thanh Vân nhìn lệnh bài kia, rồi lại ngây người

một trận.

Vị Sở đại đường chủ trước mắt bọn họ, lại còn là Phó bách hộ Cẩm y vệ?

Sở Hi Thanh lắc đầu không ngớt, vô cùng cảm khái với đám ‘trộm cướp’ hung

ác kia: “Đáng tiếc chính là, đám người này còn vô cùng độc ác, vì che dấu thân

phận nên đã dùng Hóa Thi Thủy để hòa tan tất cả thi thể của Thiên nha Cẩm y

vệ.”

Hai mắt Tả Thiên Lộ sáng ngời: “Sở đường chủ còn có thân phận này? Như vậy

thì dễ dàng hơn nhiều.”

Hắn không ngờ tâm tư của Sở Hi Thanh lại cẩn mật như vậy.

Chương Minh không có chứng cứ Sở Hi Thanh giết Thiên nha Cẩm y vệ, dù

hắn có tố cáo lên trên, thì cũng chỉ là cãi cọ qua lại mà thôi.

Chỉ cần cắn chặt vào chuyện người này vì trốn tránh trách nhiệm ‘thất trách

trong đề phòng, khiến cho thuộc hạ bị diệt sạch’, thì vụ án này sẽ đi vào ngõ

cụt.

Huống hồ, Chương Minh cũng có một đống sơ hở, một đống tội danh.

Nếu thật sự kiện cáo lên trên, chưa chắc Sở Hi Thanh đã có phiền phức, nhưng

vị Chương bách hộ này sẽ chết chắc.

Tả Thiên Lộ ôm quyền, giọng nói dứt khoát: “Vậy thì xin Sở đường chủ tha cho

người này một mạng! Xin đường chủ yên tâm, Tả mỗ lấy tính mạng ra để đảm

bảo, ta sẽ lo liệu chuyện này, chắc chắn sẽ không liên lụy đến đường chủ.”

Sở Hi Thanh cũng chắp tay đáp lễ: “Dễ nói! Có câu này của Tả đại nhân, Sở mỗ

liền yên tâm.”

Hắn vẫn tin tưởng hai ba phần với lời nói của người này.

Tuy rằng Tả Thiên Lộ gặp rủi ro, nhưng không có nghĩa là hắn không có chút

năng lượng nào.

Người này từng nhậm chức ở Đô sát viện, từng là một thành viên thanh lưu của

triều đình, sau đó mới bị biếm xuống làm quan ở địa phương.

Tuy rằng tấu chương của Tả Thiên Lộ khiến cho Tả gia gặp tai ương ngập đầu.

Nhưng cùng lúc đó, danh vọng của người này trong triều đình lại lên như diều

gặp gió.

Đây là một mất một được, một uống một mổ, họa phúc đi liền.

Đám danh gia vọng tộc ở địa phương quận Tú Thủy cũng là kính nể thiên tử, sợ

hãi Đại lý tự thiếu khanh, nên không dám giao lưu tiếp xúc với cha con Tả gia.

Nhưng mà ở kinh thần và triều đình, thậm chí là cả thiên hạ này, lại có rất nhiều

tên ‘thanh lưu’ đầu sắt, tất cả đều là người đồng đạo của Tả Thiên Lộ.

Một đạo lý rất đơn giản, nếu như vị Đại lý tự thiếu khanh kia không kiêng kị Tả

Thiên Lộ, thì vì sao phải trực tiếp gạt bỏ trên đường? Không dám để Tả Thiên

Lộ vào kinh?

Kế Tiễn Tiễn nghe lời nói của hai người, mắt liền híp lại.

Kế Tiễn Tiễn không thể nào khoan dung cho tên bại hoại Chương Minh ăn cây

táo rào cây sung này, cũng không thích nghe lời nói của hai người Sở Hi Thanh

và Tả Thiên Lộ.

Hai người này, thế mà lại giao lưu chuyện làm loạn kỷ cương ở ngay trước mặt

nàng.

Tả Thanh Vân thì lại hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn chằm chằm

vào Bách hộ Chương Minh, tay cầm đao đã nổi gân xanh.

Mấy ngày nay, tên này đã cho hắn nếm không ít ‘quả ngon’ rồi.

Lúc nãy, hành động muốn lóc thịt cả nhà bọn họ, càng khiến cho Tả Thanh Vân

hận đến ngứa răng.

Nếu như cứ buông tha cho Chương Minh như vậy, thì Tả Thanh Vân cảm thấy

rất khó chịu.

“Thanh Vân!”

Tả Thiên Lộ phất tay áo một cái, mở miệng nói: “Tạm thời giữ mạng của hắn

trước, chờ đến kinh thành rồi xử lý sau.”

Bây giờ hắn không thể làm gì Chương Minh.

Nhưng chỉ cần vào kinh thành, hắn có thể mượn lực lượng của bạn bè và đồng

liêu, xử lý một Chương Minh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn không thể làm gì được vị Đại lý tự thiếu khanh kia, chẳng lẽ còn không

làm gì được một tên Bạch hộ Cẩm y vệ?

Sau đó, giọng nói của Tả Thiên Lộ lại hơi khàn khàn: “Nhưng mấy ngày này,

ngươi cũng đừng để cho hắn dễ chịu, chỉ cần giữ hắn sống sót là được.”

Sở Hi Thanh nghe đến đây, thần sắc chợt hơi động, nhìn về phía bờ trái của

sông Thần Tú.

Trong núi rừng ở ngoài mười dặm, bỗng nhiên có một đạo cầu vồng màu vàng

bạc, đang bay thẳng về phương hướng kinh thành.

Đó rõ ràng là một con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ có huyết mạch của Vũ Gia.

Mà Vũ Gia, chính là thần cầm thời thượng cổ, là thủy tổ của chín loài chim

trong thiên hạ.

Hoài Nam Tử - Địa Hình Huấn có nói: “Vũ Gia sinh Phi long, Phi long sinh

phượng hoàng, phượng hoàng sinh chim loan, chim loan sinh thứ điểu, phàm có

lông vũ đều là thứ điểu.”

Lúc này, Sở Hi Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn.

Kế Tiễn Tiễn lại lắc đầu nói: “Khoảng cách quá xa! Hơn nữa, huyết mạch của

con chim này đã phản tổ, nắm giữ một bộ phận năng lực thần tốc của Vũ Gia,

mũi tên của ta không theo kịp.”

Thật ra thì có thể đuổi kịp.

Nhưng nàng bây giờ chỉ là một xạ thủ thất phẩm, phải che giấu hơn nửa thực

lực.

Ngoài ra, lúc nãy Sở Hi Thanh đã răn dạy nàng, cũng khiến cho nàng cảm thấy

khó chịu.

Con bồ câu lông bạc kia rõ ràng là phương án đề phòng của vị Đại lý tự thiếu

khanh kia, lúc này đã bay về kinh thành báo tin.

Cha con Tả gia muốn an toàn vào kinh, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. .
 
Back
Top