- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 109
Chương 109
Chương 109Lời nói đến đây, Phi Nguyệt Chân Quân dường như đã nhớ lại khế ước bốn người mình đã ký trong kì thi năm đó, trên khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng xuất hiện một tia trầm tư.“Ngài còn nhớ cái giá phải trả khi vi phạm khế ước này là gì không?”
Hạ Lan Hi đồng cảm hỏi, “Trước đó chúng ta không thấy điều khoản này trong khế ước.”
Một khế ước hoàn chỉnh cần phải ghi rõ thời gian địa điểm, cũng phải nói rõ nếu vi phạm khế ước thì đương sự sẽ phải trả cái giá gì.Ví dụ như khế ước giữa y và Tống Huyền Cơ “Song tu không thể thiếu màn dạo đầu, vi phạm phạt tám nghìn lượng bạc”, tám nghìn lượng bạc chính là cái giá phải trả khi không làm màn dạo đầu.Lục Chấp Lý cũng cảm thấy kỳ lạ: “Khế ước không có cái giá phải trả thì không thể thành lập, cũng không thể được Minh Pháp Tiên Quân công nhận.
Ta thấy cái giá phải trả trong khế ước năm đó hình như… bị xóa đi rồi?”
“Cái này à, e rằng sẽ làm các ngươi thất vọng rồi.”
Phi Nguyệt Chân Quân lộ vẻ khó xử, “Hình như bản toạ đã quên mất rồi.”
Mọi người: “…!”
“Sao ngài lại quên được?”
Hạ Lan Hi sốt ruột, giọng điệu vô thức mang theo một sự trách móc: “Lẽ nào ngài không nhìn ra sao?
Chuyện này nói không chừng chính là nhằm vào bốn vị viện trưởng các ngài!”
Rõ ràng kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này đã chuẩn bị từ lâu, một mặt lấy danh nghĩa Quỷ Tam Điện Hạ để kéo chân Giang viện trưởng và những người khác, khiến ba trong tứ đại viện trưởng tạm thời không thể trở về Thái Hoa Tông; một mặt lợi dụng cơ hội đệ tử tham gia kì thi tổng hợp để nhốt tất cả mọi người vào trong huyễn cảnh khó phân biệt thật giả.Tốn công tốn sức như vậy, không thể nào chỉ vì căm ghét kì thi nên muốn kéo theo các thí sinh cùng hủy diệt chứ.Không biết kẻ chủ mưu đã dùng phương pháp nào khiến tượng thần Minh Pháp quản lý thiên lý coi khế ước trong huyễn cảnh có hiệu lực tương tự ở hiện thế, mục đích của bọn chúng có lẽ chính là bốn vị viện trưởng Thẩm, Giang, Vương, Tống.——Giang Ẩn Chu phải đảm bảo an toàn cho mọi người, để mỗi người đều có thể sống sót.Hoán Trần Chân Quân hồn thể phân ly mười tám năm, từ góc độ âm dương luật lý thì ngài ấy đã sớm không thể coi là sống trên nhân gian.
Vậy Giang viện trưởng có bị phán là vi phạm khế ước bốn người không, thiên lý có giáng thần phạt xuống ngài không?“Nhìn ra rồi.”
Phi Nguyệt Chân Quân vỗ vai Hạ Lan Hi, an ủi y: “Thời Vũ đừng vội, ta không nhớ không sao, chắc chắn Vương Chiêu Quyền sẽ nhớ.”
“Phi Nguyệt Chân Quân nói rất đúng,” Lục Chấp Lý ngẩng cao đầu, không hề hoảng sợ: “Viện trưởng của chúng ta có thể nhớ tất cả các khế ước trên thế gian!”
Tống Huyền Cơ: "?"
Hạ Lan Hi sững sờ: "?!"
Cái này… chắc chắn Lục Chấp Lý nđang khoa trương sự thật.Phi Nguyệt Chân Quân lơ đãng nói: “Hiện tại Vương Chiêu Quyền đang ở ngoài phòng thi chuẩn bị tiếp ứng, đến lúc đó hỏi hắn là biết.
Được rồi,” Phi Nguyệt Chân Quân nhìn về phía tượng thần Minh Pháp, “Trước tiên bản toạ sẽ đưa các ngươi rời khỏi đây.”
“Sư Tôn, con không muốn đi,” Bạch Quan Ninh không chút do dự nói, “Con muốn ở lại giúp ngài.”
Phi Nguyệt Chân Quân cười nói: “Tấm lòng tốt của con ta đã hiểu, nhưng đây là chuyện của người lớn.”
“’Người lớn’ là cách nói lố bịch gì vậy.”
Hạ Lan Hi nhăn mũi, “Lần trước ngài còn nói chúng ta không còn là trẻ con nữa rồi mà.”
“Nguơi và Huyền Cơ không phải trẻ con, nhưng những người khác vẫn còn.”
Phi Nguyệt Chân Quân nửa thật nửa giả nói, “Bản tọa phán đoán các ngươi có lớn lên chưa, có thể ở lại không là dựa vào việc xem…”
Trong lòng Hạ Lan Hi thót một cái: “Được rồi ta biết rồi ngài đừng nói nữa!”
“——Là xem các ngươi có thi vào top ba không, tức là xem thực lực của các ngươi.”
Phi Nguyệt Chân Quân cười khẩy, “Nguơi nghĩ bản tọa định nói gì vậy, Thời Vũ?”
Hạ Lan Hi: “…”
Tống Huyền Cơ: “May mắn.”
Phi Nguyệt Chân Quân: “‘May mắn’?”
Tống Huyền Cơ: “May mắn ngài xem thực lực.
Nếu không theo ý Hạ Lan Hi, ngài đã hồi xuân rồi.”
Phi Nguyệt Chân Quân: “…………”
Khuôn mặt Phi Nguyệt Chân Quân đông cứng một cách kỳ lạ.
Hạ Lan Hi lặng lẽ quay người, cố gắng nín cười.Bạch Quan Ninh, vì kì thi bị gián đoạn nên tạm thời đứng thứ tư, càng kiên quyết hơn muốn ở lại phòng thi: “Kì thi chưa kết thúc, ai thắng ai thua vẫn chưa biết.
Sư Tôn, ngài có cách nào để mở lại kì thi không?”
Trường Tôn Sách nhìn Bạch Quan Ninh với ánh mắt còn đáng sợ hơn cả khi nhìn Quỷ Điện Hạ: “Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến thi?!”
“Đương nhiên,” Bạch Quan Ninh tràn đầy niềm tin, “ Bản chất của kì thi tổng hợp là thông qua huyễn cảnh mô phỏng tình huống thực tế để kiểm tra năng lực của chúng ta, những chuyện thực sự xảy ra mới là kì thi thể hiện năng lực rõ ràng nhất.”
Phi Nguyệt Chân Quân suy nghĩ một lát, hỏi những người khác: “Các ngươi nói sao?”
Trường Tôn Sách: “ Người Hỗn Thiên Đạo không biết bốn chữ ‘lâm trận bỏ chạy’!”
Lục Chấp Lý và Tiêu Vấn Hạc: “Nguyện giúp Chân Quân một tay.”
Những người này đều là những người xuất sắc đứng đầu, nếu gặp khó khăn nhất định có thể tự bảo vệ mình.
“Nếu đã vậy, tốt nhất các ngươi nên theo sát.”
Phi Nguyệt Chân Quân cúi người hái một cánh hoa, nhẹ nhàng thổi.
Cánh hoa bay về phía bầu trời, vạch ra một vệt sáng màu hồng, thứ hạng trên bảng vàng lại bắt đầu thay đổi.Hạ Lan Hi và những người khác theo Phi Nguyệt Chân Quân trở lại chân tượng thần, các đệ tử khác thấy Phi Nguyệt Chân Quân đều thở phào nhẹ nhõm.Phi Nguyệt Chân Quân cho phép các đệ tử tự lựa chọn ở lại hay không, các đệ tử chọn dừng thi đã được trận truyền tống đưa ra ngoài.
Đệ tử của Hỗn Thiên Đạo, Hợp Hoan Đạo và Vô Tình Đạo đều ở lại, còn người của Tiêu Dao Đạo thì đã đi gần hết.“Tiếp theo, chúng ta sẽ điều tra xem rốt cuộc ở đây có điều gì khuất tất.”
Phi Nguyệt Chân Quân nhìn tượng thần Minh Pháp thẳng đứng lên trời, lại bày ra dáng vẻ khi lên lớp: “Có ai có ý kiến gì không?”
Mọi người nhìn nhau, toàn trường im lặng.Phi Nguyệt Chân Quân: “Người trả lời đúng, bản tọa sẽ thưởng cho mười đồng xu.”
Chúc Như Sương: “Thái Hoa Tông phòng bị nghiêm ngặt, Quỷ Giới muốn trà trộn vào Thái Hoa Tông tuyệt đối không dễ dàng, càng không nói đến việc động tay động chân trong huyễn cảnh kì thi dưới mí mắt của nhiều viện trưởng như vậy.”
Tống Huyền Cơ: “Làm rối loạn Pháp Lý, không phải chuyện một sớm một chiều.”
Hạ Lan Hi: “Ở trong huyễn cảnh kì thi rất lâu, lại không bị bất kỳ ai phát hiện, vậy chỉ có một khả năng.”
Tống Huyền Cơ: “Người này chưa từng rời khỏi huyễn cảnh.”
Hạ Lan Hi: “Sau khi tượng thần Minh Pháp bị ô nhiễm, tất cả mọi người đều nghĩ Quỷ Thất Điện Hạ bị tượng thần phong ấn và các đệ đệ của gã đều đã trốn thoát, không rõ tung tích.
Nào ngờ, trốn thoát chỉ là ảo ảnh mà Quỷ Thất Điện Hạ muốn Thái Hoa Tông nhìn thấy, bản thân gã vẫn luôn ở trong huyễn cảnh.”
Chúc Như Sương: “Quỷ Thập Nhất Điện Hạ bạo thực giết mẹ, Quỷ Cửu Điện Hạ lấy dục vọng làm thức ăn, nguồn sức mạnh của Quỷ Thất Điện Hạ hẳn là…”
Hạ Lan Hi: “Mặt trái của luật lý và trật tự, sự hỗn loạn và vô trật tự.”
Tống Huyền Cơ: “《Lục Quốc》.”
Hạ Lan Hi: “《Lục Quốc》 chính là ‘thức ăn’ tốt nhất của Quỷ Thất Điện Hạ.
Gã ẩn mình trong huyễn cảnh 《Lục Quốc》, nhìn thấy khế ước mà mấy vị viện trưởng năm đó để lại, liền dốc sức bẻ cong pháp tắc luật lý, chính là để các viện trưởng trong tình huống không hề hay biết mà vi phạm khế ước, phải chịu thiên phạt.”
Tổ ba người Vô Tình Đạo từ đó hoàn toàn kiểm soát cục diện, những người khác không thể chen vào một câu nào.Phi Nguyệt Chân Quân lộ vẻ tán thưởng, hỏi: “Còn ai muốn bổ sung không——Quan Ninh?”
Bạch Quan Ninh: “…Đệ tử không có.”
Thôi vậy, năm sau lại chiến.“Nếu đúng như ba mỹ nam Vô Tình Đạo nói…”
Trường Tôn Sách hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy: “Quỷ Thất Điện Hạ bây giờ hẳn vẫn còn ở trong phòng thi?”
Hạ Lan Hi gật đầu, chậm rãi nói: “Ta nghĩ, có thể ta đã gặp gã rồi.”
Phi Nguyệt Chân Quân khôi phục trật tự của phòng thi, các lối vào của các phòng thi lại một lần nữa mở ra.Trong huyễn cảnh 《Lục Quốc》, Hoàng cung Từ Quốc vẫn duy trì cảnh tượng trước khi kì thi bị gián đoạn.Vũ khí rơi vãi khắp nơi, máu chảy thành sông, thi thể chất đống la liệt.Chim hiếu kêu cao, địa ngục trần gian.Ai có thể ngờ, kẻ chỉ trong nửa ngày đã diệt một thành lại chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành.Đế vương một thời kiêu ngạo vô song mắt nổ tung, đầu vỡ nát, bị chôn vùi dưới đống đổ nát, cái chết thậm chí còn không bằng một con chó.Một đôi chân dừng lại bên thi thể gã, người đó mặc quan phục Từ Quốc, dường như là người sống sót duy nhất trong thảm họa mất nước này.“‘Thần khí có linh, chọn thần linh mà trợ giúp’…”
Trên mặt người đàn ông lóe lên một tia độc ác tàn nhẫn, “Có lẽ Giang Ẩn Chu và Tống Lưu Thư có thể sống, nhưng ngươi, nhất định phải chết.”
Người đàn ông đưa một tay ra, lòng bàn tay úp xuống thi thể hoàng đế.
Thi thể hóa thành từng làn khói đỏ sẫm, tụ lại về phía lòng bàn tay gã.“‘Tống Lưu Thư không được nói bất cứ điều gì không liên quan đến kì thi với Thẩm Nhứ Chi, hai người không cần thiết thì không gặp mặt’.”
Người đàn ông giẫm chân qua sông máu, miệng đọc vanh vách: “‘Giang Ẩn Chu phải đảm bảo an toàn cho mọi người, để mỗi người đều có thể sống sót’…”
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, người đàn ông quay người lại, khóe miệng từ từ nhếch lên, lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt như thú biển: “Kẻ vi phạm, chết.”
Trong huyễn cảnh kì thi, chết chỉ có nghĩa là bị đá ra khỏi huyễn cảnh mà thôi.Nhưng khi hư ảo hòa lẫn thực tại, thiên lý bị che mờ, chết, chính là chết.