- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 99
Chương 99
Vừa nghe xong câu nói ấy, những người đang sốt ruột tìm thân nhân liền ào ào chen lên phía trước.
Không biết là ai hô trước một tiếng, rất nhanh, cả đám đông đồng loạt vang lên tiếng reo hò rung trời:"Khỏi rồi!
Thật sự khỏi rồi!
Chúng ta, Hoàng Châu, được cứu rồi!"
Không còn ai do dự ngó trước ngó sau nữa, từng người xúc động đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa chạy lên.
Chẳng bao lâu, tiếng gào thét, tiếng khóc xen tiếng cười dậy khắp nơi, không dứt bên tai.Chẳng mấy chốc, mọi người cũng hiểu ra, vội vàng quỳ lạy về phía chiếc xe lăn:"Bạch đại nhân chính là thần tiên!
Bạch đại nhân đã cứu chúng ta, cứu cả Hoàng Châu!"
Lại có một đứa nhỏ cãi lại:"Thần tiên gì chứ?
Nếu thần tiên muốn cứu, sớm đã cứu chúng ta rồi.
Rõ ràng là Bạch đại nhân có lòng nghĩa hiệp!"
Bạch Chiêu Hoa cười gượng, liếc mắt nhìn nó: "Nhỏ như vậy mà đã biết nịnh nọt, thằng nhóc này sau này chắc chắn có tiền đồ đấy."
Mọi người liền hùa theo hô vang:"Đúng vậy!
Bạch đại nhân cao nghĩa, Bạch đại nhân chính khí lẫm liệt, khiến tà ma chẳng dám bén mảng tới Hoàng Châu của chúng ta!"
Bạch Chiêu Hoa – người vốn là kẻ dẫn đầu bọn ma đầu đến Hoàng Châu: "..."
Lúc này, quan viên địa phương cũng vội vã chạy tới, lúng túng chắp tay hành lễ:"Bạch công...
Bạch đại nhân quả không hổ là công tử của Trần Quốc công, thật sự là trung can nghĩa đảm, xả thân vì nghĩa, tiết tháo cao vời, vì nước vì dân..."
"Được rồi, bớt đọc mấy câu thành ngữ bốn chữ kia đi."
Bạch Chiêu Hoa đảo mắt, rồi thấy mọi người vẫn còn quỳ dưới đất, bèn bảo Tống Dĩ Minh đẩy cậu xuống khỏi đài.
Cậu quay lưng về phía đám đông, bất chợt lấy tay áo che mặt, làm bộ như đang khóc.Đám người trên đài lúc này mới lục tục đứng lên, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ."
Bạch đại nhân sao vậy?"
Bạch Chiêu Hoa cúi đầu đáp khẽ:"Giải dược đã dùng hết rồi.
Nếu sau này còn có quỷ dịch nữa... chỉ e thật sự phải nhờ thần tiên ra tay mới cứu nổi."
Đám đông lập tức kinh hoàng thất sắc.Bạch Chiêu Hoa lại ho khẽ một tiếng, rồi nói tiếp:"
Sau này chỉ có thể dựa vào mọi người đồng lòng hiệp sức mà ngăn quỷ dịch tái phát."
Có người run rẩy hỏi:"Nhưng phải ngăn thế nào?
Chúng tôi còn chẳng biết quỷ dịch rốt cuộc là gì, chỉ biết nó kinh khủng khôn xiết!"
Bạch Chiêu Hoa đáp:"Có lẽ hôm nay các ngươi cũng nghe được ít nhiều lời đồn rồi... rằng ta nhờ có Tư Mệnh trợ giúp mới tìm ra được giải dược, đúng không?"
Mọi người liếc nhìn nhau, ai nấy im thin thít, không dám thở mạnh.Bạch Chiêu Hoa thở dài, vẻ đầy sầu lo:"Tin đồn này... không hẳn là thật, nhưng cũng chẳng phải giả.
Bởi lẽ giải dược quả thực là ta tìm ra.
Nhưng quỷ dịch... thì lại đúng là có liên quan đến Tư Mệnh."
"......
Ý của Bạch đại nhân là gì?"
Bạch Chiêu Hoa làm ra vẻ khó xử.Tống Dĩ Minh lập tức phối hợp:"Cứ nói cho bọn họ đi."
Bấy giờ Bạch Chiêu Hoa mới nghiêm mặt bảo:"Trong lúc tìm kiếm giải dược, ta phát hiện nó có quan hệ với Tư Mệnh.
Thực ra, Tư Mệnh chính là vị thần quan nắm giữ việc khống chế và thanh trừ quỷ dịch...
Sau này, khi Hoàng Châu ổn định lại, các ngươi hãy thành tâm phụng thờ Tư Mệnh là được.
Nếu phụng thờ rồi mà vẫn không hiệu nghiệm, hừm!
Sao lại có thể không hiệu nghiệm chứ?
Đó là thần quan kia mà, chẳng lẽ thần quan lại cố tình hại tín đồ của mình sao?"(Tư Mệnh ơi, từ nay ở Hoàng Châu hễ có quỷ dịch phát sinh, cái nồi này cứ để ngươi gánh nhé!)Từ đó, ngươi oán Tư Mệnh cướp mất hương hỏa của mình, Tư Mệnh lại hận ngươi gây chuyện để hắn gánh nợ.
Chiếc thuyền tình bạn này, e rằng chẳng mấy chốc sẽ lật nhào thôi.Một bên, Thừa Tiêu nghe mà chết lặng.
Sau này dân chúng phụng thờ Tư Mệnh, Tư Mệnh dĩ nhiên không thể ngăn họ phụng thờ mình, nhưng nếu đã nhận cúng tế mà còn để tín đồ chịu quỷ dịch... chỉ e sau này họ sẽ trực tiếp đến đập nát miếu Tư Mệnh mất.Chỉ bằng vài lời, Bạch Chiêu Hoa đã gọn gàng đẩy hết trách nhiệm cho Tư Mệnh.Mà lúc này, trên chín tầng trời.Thấy cảnh tượng phía dưới, Tư Mệnh mồ hôi như tắm.
Lại nghe vang vọng bên tai tiếng truyền âm từ xa xôi ngàn dặm của Nam Diễm Thánh Quân, đầu hắn như muốn nổ tung, hận không thể bắt sống Bạch Chiêu Hoa ngay tại chỗ!Không ổn, nhất định phải nghĩ cách ứng phó thôi!Hắn hít sâu một hơi, thấy bên kia thúc giục gấp gáp, đành phải vung tay áo, vội vàng bỏ đi.Còn ở Hoàng Châu.Sau khi giải quyết xong quỷ dịch, Bạch Chiêu Hoa lại sai người phát cháo tại chỗ, để những bệnh nhân vừa biến đổi nay được hồi phục có cái lót dạ, lấy lại sức mà về nhà.Người đến xem càng lúc càng nhiều.
Những ai không kịp chứng kiến cảnh quỷ dịch bị trừ diệt thì nghe lại lời kể từ người khác: kẻ thì há hốc mồm kinh ngạc, người thì mừng rỡ ra mặt, kẻ khác vẫn còn ngơ ngẩn chưa kịp hoàn hồn.
Có kẻ xúc động đến mức vừa cười vừa gào, chạy đi loan tin từng nhà.Không ít người lặng lẽ cúi đầu, len lén lau lệ, trong lòng mừng rỡ vì cuối cùng đã thoát khỏi những ngày tháng địa ngục kinh hoàng kia.Lúc này, một thiếu niên đỏ hoe mắt, ngập ngừng bước lên hỏi:"Bạch đại nhân, vậy...
Hạ Lan đại nhân thì sao?
Người... người sẽ không chết chứ?"
Tống Dĩ Minh vội ghé tai Bạch Chiêu Hoa thì thầm:"Đây chính là người mà Hạ Lan đại nhân đã cứu."
Bạch Chiêu Hoa nhìn thiếu niên vài lần, rồi nặng nề nói:"Hạ Lan đại nhân thực ra chưa từng mắc quỷ dịch.
Sở dĩ không tìm được huynh ấy là bởi khi ấy huynh đã bị yêu ma bắt đi.
Con yêu ma đó thật là to gan, còn dám hóa thân thành thần tiên để lừa các ngươi, định thừa cơ giết chết khâm sai triều đình!
Thật đáng giận!
Nhưng yên tâm, khi ta biết là yêu ma gây họa, ta đã lập tức phái tu sĩ đi cứu viện rồi.
Thuận lợi thì... giờ e là đã trên đường trở về."
Lời vừa dứt, xa xa liền có ánh kiếm hiện ra!Mọi người hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ thấy vị tiểu đạo trưởng lúc trước rời đi nay lại cưỡi kiếm quay về!
Trên kiếm còn mang theo một chiếc lồng sắt khổng lồ.Ầm một tiếng, lồng sắt rơi xuống đất.
Bên trong, Hạ Lan đại nhân hôn mê bất tỉnh, thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường, không có dấu hiệu dị thường nào cả!Thừa Tiêu có phần ngượng ngùng, lớn tiếng bẩm báo:"Bạch công tử!
Các sư huynh đã cứu được Hạ Lan đại nhân từ sào huyệt yêu quái, hiện đang tiếp tục tiêu diệt lũ tiểu yêu còn sót lại.
Ta lập tức đem Hạ Lan đại nhân về trước!"
Sắc mặt Bạch Chiêu Hoa chấn động, vội vươn tay:"Biểu ca——"Lời còn chưa dứt, thân thể Hạ Lan Hựu trong lồng bỗng co giật dữ dội, kế đó, một con hắc mãng hung hãn giãy giụa lao vọt ra từ người hắn!
Cảnh tượng khiến tất cả kinh hãi kêu thét.
Thừa Tiêu liền tung mình đuổi theo!Chỉ thoáng chốc, kiếm quang và yêu khí đã lao vút về phía núi xa.Rất nhanh, Thừa Tiêu đã bám sát theo bóng rắn tới ven núi, xung quanh vắng tanh không một bóng người.Bóng rắn hóa thành hình người – chính là Quải Tử Trương.
Hắn cúi mình vái chào, sắc mặt lộ vẻ ngượng ngùng.Cho dù đã biết, Thừa Tiêu trong lòng vẫn khó mà chấp nhận việc hợp tác với yêu quái.
Lúc này chỉ có thể nghiến răng nói:"Trước đây quả thực ta không ngờ ngươi lại là xà yêu...
Nếu không phải vì thấy ngươi ở kinh thành vẫn an phận, chưa từng hại người, thì... thì ta nhất định đã kết liễu ngươi rồi!"
Quải Tử Trương mặt không biểu cảm, chỉ lạnh nhạt đáp:"Người hại người, các ngươi đâu có kết liễu.
Cớ sao đến lượt yêu quái chúng ta thì lại không chịu buông tha..."
Thừa Tiêu sững người, giận dữ giơ kiếm quát:"Ngươi đừng ngậm máu phun người!"