Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !

[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 99


Vừa nghe xong câu nói ấy, những người đang sốt ruột tìm thân nhân liền ào ào chen lên phía trước.

Không biết là ai hô trước một tiếng, rất nhanh, cả đám đông đồng loạt vang lên tiếng reo hò rung trời:"Khỏi rồi!

Thật sự khỏi rồi!

Chúng ta, Hoàng Châu, được cứu rồi!"

Không còn ai do dự ngó trước ngó sau nữa, từng người xúc động đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa chạy lên.

Chẳng bao lâu, tiếng gào thét, tiếng khóc xen tiếng cười dậy khắp nơi, không dứt bên tai.Chẳng mấy chốc, mọi người cũng hiểu ra, vội vàng quỳ lạy về phía chiếc xe lăn:"Bạch đại nhân chính là thần tiên!

Bạch đại nhân đã cứu chúng ta, cứu cả Hoàng Châu!"

Lại có một đứa nhỏ cãi lại:"Thần tiên gì chứ?

Nếu thần tiên muốn cứu, sớm đã cứu chúng ta rồi.

Rõ ràng là Bạch đại nhân có lòng nghĩa hiệp!"

Bạch Chiêu Hoa cười gượng, liếc mắt nhìn nó: "Nhỏ như vậy mà đã biết nịnh nọt, thằng nhóc này sau này chắc chắn có tiền đồ đấy."

Mọi người liền hùa theo hô vang:"Đúng vậy!

Bạch đại nhân cao nghĩa, Bạch đại nhân chính khí lẫm liệt, khiến tà ma chẳng dám bén mảng tới Hoàng Châu của chúng ta!"

Bạch Chiêu Hoa – người vốn là kẻ dẫn đầu bọn ma đầu đến Hoàng Châu: "..."

Lúc này, quan viên địa phương cũng vội vã chạy tới, lúng túng chắp tay hành lễ:"Bạch công...

Bạch đại nhân quả không hổ là công tử của Trần Quốc công, thật sự là trung can nghĩa đảm, xả thân vì nghĩa, tiết tháo cao vời, vì nước vì dân..."

"Được rồi, bớt đọc mấy câu thành ngữ bốn chữ kia đi."

Bạch Chiêu Hoa đảo mắt, rồi thấy mọi người vẫn còn quỳ dưới đất, bèn bảo Tống Dĩ Minh đẩy cậu xuống khỏi đài.

Cậu quay lưng về phía đám đông, bất chợt lấy tay áo che mặt, làm bộ như đang khóc.Đám người trên đài lúc này mới lục tục đứng lên, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ."

Bạch đại nhân sao vậy?"

Bạch Chiêu Hoa cúi đầu đáp khẽ:"Giải dược đã dùng hết rồi.

Nếu sau này còn có quỷ dịch nữa... chỉ e thật sự phải nhờ thần tiên ra tay mới cứu nổi."

Đám đông lập tức kinh hoàng thất sắc.Bạch Chiêu Hoa lại ho khẽ một tiếng, rồi nói tiếp:"

Sau này chỉ có thể dựa vào mọi người đồng lòng hiệp sức mà ngăn quỷ dịch tái phát."

Có người run rẩy hỏi:"Nhưng phải ngăn thế nào?

Chúng tôi còn chẳng biết quỷ dịch rốt cuộc là gì, chỉ biết nó kinh khủng khôn xiết!"

Bạch Chiêu Hoa đáp:"Có lẽ hôm nay các ngươi cũng nghe được ít nhiều lời đồn rồi... rằng ta nhờ có Tư Mệnh trợ giúp mới tìm ra được giải dược, đúng không?"

Mọi người liếc nhìn nhau, ai nấy im thin thít, không dám thở mạnh.Bạch Chiêu Hoa thở dài, vẻ đầy sầu lo:"Tin đồn này... không hẳn là thật, nhưng cũng chẳng phải giả.

Bởi lẽ giải dược quả thực là ta tìm ra.

Nhưng quỷ dịch... thì lại đúng là có liên quan đến Tư Mệnh."

"......

Ý của Bạch đại nhân là gì?"

Bạch Chiêu Hoa làm ra vẻ khó xử.Tống Dĩ Minh lập tức phối hợp:"Cứ nói cho bọn họ đi."

Bấy giờ Bạch Chiêu Hoa mới nghiêm mặt bảo:"Trong lúc tìm kiếm giải dược, ta phát hiện nó có quan hệ với Tư Mệnh.

Thực ra, Tư Mệnh chính là vị thần quan nắm giữ việc khống chế và thanh trừ quỷ dịch...

Sau này, khi Hoàng Châu ổn định lại, các ngươi hãy thành tâm phụng thờ Tư Mệnh là được.

Nếu phụng thờ rồi mà vẫn không hiệu nghiệm, hừm!

Sao lại có thể không hiệu nghiệm chứ?

Đó là thần quan kia mà, chẳng lẽ thần quan lại cố tình hại tín đồ của mình sao?"(Tư Mệnh ơi, từ nay ở Hoàng Châu hễ có quỷ dịch phát sinh, cái nồi này cứ để ngươi gánh nhé!)Từ đó, ngươi oán Tư Mệnh cướp mất hương hỏa của mình, Tư Mệnh lại hận ngươi gây chuyện để hắn gánh nợ.

Chiếc thuyền tình bạn này, e rằng chẳng mấy chốc sẽ lật nhào thôi.Một bên, Thừa Tiêu nghe mà chết lặng.

Sau này dân chúng phụng thờ Tư Mệnh, Tư Mệnh dĩ nhiên không thể ngăn họ phụng thờ mình, nhưng nếu đã nhận cúng tế mà còn để tín đồ chịu quỷ dịch... chỉ e sau này họ sẽ trực tiếp đến đập nát miếu Tư Mệnh mất.Chỉ bằng vài lời, Bạch Chiêu Hoa đã gọn gàng đẩy hết trách nhiệm cho Tư Mệnh.Mà lúc này, trên chín tầng trời.Thấy cảnh tượng phía dưới, Tư Mệnh mồ hôi như tắm.

Lại nghe vang vọng bên tai tiếng truyền âm từ xa xôi ngàn dặm của Nam Diễm Thánh Quân, đầu hắn như muốn nổ tung, hận không thể bắt sống Bạch Chiêu Hoa ngay tại chỗ!Không ổn, nhất định phải nghĩ cách ứng phó thôi!Hắn hít sâu một hơi, thấy bên kia thúc giục gấp gáp, đành phải vung tay áo, vội vàng bỏ đi.Còn ở Hoàng Châu.Sau khi giải quyết xong quỷ dịch, Bạch Chiêu Hoa lại sai người phát cháo tại chỗ, để những bệnh nhân vừa biến đổi nay được hồi phục có cái lót dạ, lấy lại sức mà về nhà.Người đến xem càng lúc càng nhiều.

Những ai không kịp chứng kiến cảnh quỷ dịch bị trừ diệt thì nghe lại lời kể từ người khác: kẻ thì há hốc mồm kinh ngạc, người thì mừng rỡ ra mặt, kẻ khác vẫn còn ngơ ngẩn chưa kịp hoàn hồn.

Có kẻ xúc động đến mức vừa cười vừa gào, chạy đi loan tin từng nhà.Không ít người lặng lẽ cúi đầu, len lén lau lệ, trong lòng mừng rỡ vì cuối cùng đã thoát khỏi những ngày tháng địa ngục kinh hoàng kia.Lúc này, một thiếu niên đỏ hoe mắt, ngập ngừng bước lên hỏi:"Bạch đại nhân, vậy...

Hạ Lan đại nhân thì sao?

Người... người sẽ không chết chứ?"

Tống Dĩ Minh vội ghé tai Bạch Chiêu Hoa thì thầm:"Đây chính là người mà Hạ Lan đại nhân đã cứu."

Bạch Chiêu Hoa nhìn thiếu niên vài lần, rồi nặng nề nói:"Hạ Lan đại nhân thực ra chưa từng mắc quỷ dịch.

Sở dĩ không tìm được huynh ấy là bởi khi ấy huynh đã bị yêu ma bắt đi.

Con yêu ma đó thật là to gan, còn dám hóa thân thành thần tiên để lừa các ngươi, định thừa cơ giết chết khâm sai triều đình!

Thật đáng giận!

Nhưng yên tâm, khi ta biết là yêu ma gây họa, ta đã lập tức phái tu sĩ đi cứu viện rồi.

Thuận lợi thì... giờ e là đã trên đường trở về."

Lời vừa dứt, xa xa liền có ánh kiếm hiện ra!Mọi người hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ thấy vị tiểu đạo trưởng lúc trước rời đi nay lại cưỡi kiếm quay về!

Trên kiếm còn mang theo một chiếc lồng sắt khổng lồ.Ầm một tiếng, lồng sắt rơi xuống đất.

Bên trong, Hạ Lan đại nhân hôn mê bất tỉnh, thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường, không có dấu hiệu dị thường nào cả!Thừa Tiêu có phần ngượng ngùng, lớn tiếng bẩm báo:"Bạch công tử!

Các sư huynh đã cứu được Hạ Lan đại nhân từ sào huyệt yêu quái, hiện đang tiếp tục tiêu diệt lũ tiểu yêu còn sót lại.

Ta lập tức đem Hạ Lan đại nhân về trước!"

Sắc mặt Bạch Chiêu Hoa chấn động, vội vươn tay:"Biểu ca——"Lời còn chưa dứt, thân thể Hạ Lan Hựu trong lồng bỗng co giật dữ dội, kế đó, một con hắc mãng hung hãn giãy giụa lao vọt ra từ người hắn!

Cảnh tượng khiến tất cả kinh hãi kêu thét.

Thừa Tiêu liền tung mình đuổi theo!Chỉ thoáng chốc, kiếm quang và yêu khí đã lao vút về phía núi xa.Rất nhanh, Thừa Tiêu đã bám sát theo bóng rắn tới ven núi, xung quanh vắng tanh không một bóng người.Bóng rắn hóa thành hình người – chính là Quải Tử Trương.

Hắn cúi mình vái chào, sắc mặt lộ vẻ ngượng ngùng.Cho dù đã biết, Thừa Tiêu trong lòng vẫn khó mà chấp nhận việc hợp tác với yêu quái.

Lúc này chỉ có thể nghiến răng nói:"Trước đây quả thực ta không ngờ ngươi lại là xà yêu...

Nếu không phải vì thấy ngươi ở kinh thành vẫn an phận, chưa từng hại người, thì... thì ta nhất định đã kết liễu ngươi rồi!"

Quải Tử Trương mặt không biểu cảm, chỉ lạnh nhạt đáp:"Người hại người, các ngươi đâu có kết liễu.

Cớ sao đến lượt yêu quái chúng ta thì lại không chịu buông tha..."

Thừa Tiêu sững người, giận dữ giơ kiếm quát:"Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 100


Quải Tử Trương vốn chẳng có thiện cảm gì với đám tu sĩ, nếu không phải vì Bạch công tử, hắn tuyệt đối cũng chẳng chịu hợp tác với họ.

Vừa nói dứt, thân hình đã lóe lên, biến mất ngay.......Bên khu phát cháo, mọi người vẫn trợn tròn mắt như chuông đồng, mãi vẫn chưa hoàn hồn.Đúng lúc ấy, Tống Dĩ Minh đẩy Bạch Chiêu Hoa đến bên chiếc lồng sắt.Bạch Chiêu Hoa vừa nhào tới trước lồng đã gào khóc:"Biểu ca ơi, ta cứ ngỡ cả đời này chẳng còn gặp lại huynh nữa!

Hu hu...

Hồi Hoàng Châu gặp nạn, huynh cứ khăng khăng muốn tới đây.

Ta xem thiên tượng liền biết chỗ này tất có yêu ma tác quái, đã bảo huynh nên mang theo tu sĩ đến điều tra, nhưng huynh lại chẳng chịu nghe!

Còn không tin chuyện quỷ thần!

Giờ thì hay rồi, suýt nữa thì thật sự biến thành thần rồi!

Người ta còn xây cả miếu thờ huynh rồi kia kìa!"

Một tiếng khóc lóc của cậu, lập tức khơi dậy tâm trạng của mọi người.

Ai nấy đều nhớ lại chuyện khi xây dựng Thánh Quân miếu, trong lòng từng nảy ra đủ loại tâm tư, nay chẳng dám ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy hổ thẹn vô cùng.Đặc biệt là đám quan lại khi ấy chẳng hề ngăn cản, lúc này nghe vậy chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.Tri phủ Hoàng Châu thấy cậu càng khóc càng dữ, vội bước lên an ủi."

Thôi nào, Bạch công tử xin hãy giữ gìn sức khỏe..."

Nói rồi ông ta đưa tay đỡ cậu, ai ngờ Bạch Chiêu Hoa lại thuận tay tát cho ông một cái!"

Bạch công tử!"

Bạch Chiêu Hoa "oa" một tiếng, lại khóc òa, hai tay đập rầm rầm lên chiếc lồng."!"

Tri phủ đau điếng, ôm chặt mặt, cũng không tiện kêu ca, nhìn kỹ thì rõ ràng vừa rồi là do "vô tình lỡ tay" thôi.Mấy vị đại nhân thấy Tri phủ bị "vạ lây", vội vàng chạy tới giúp đỡ, định cùng nhau dìu Bạch Chiêu Hoa:"Bạch..."

Chưa kịp nói hết, "bốp! bốp! bốp!" – một tràng tát như sấm dậy vang lên liên tiếp!Mọi người chết lặng.Bạch Chiêu Hoa hai tay dang rộng như chim Bằng giương cánh, đảm bảo mỗi người đều được "chăm sóc" công bằng, không thiên vị, không bỏ sót, phân phối lực lượng một cách hoàn hảo.

Ngay khi thu tay về, cậu lại úp mặt xuống lồng, gào to:"Đừng cản ta!

Biểu ca, ngươi và ta tình như thủ túc, nếu ngươi có chuyện gì, ta liền về kinh nói với phụ thân ta rằng: tay chân của ta đều mất ở Hoàng Châu rồi!

Đáng tiếc nhà ta ở kinh chẳng có mấy người thân, chỉ còn phụ thân, mẫu thân, với ông ngoại ta thôi..."

"......"

Vài vị quan nghe mà tim run bần bật, vừa đau rát mặt mũi vẫn phải cố nén, lại xông lên khuyên nhủ, rồi lại bị "vô tình" tát thêm mấy bạt tai nữa!Qua vài lượt như vậy, trong lòng bọn họ chỉ còn muốn quỳ rạp xuống trước tổ tông này cho xong.Bạch Chiêu Hoa "ra tay" đủ rồi mới ngồi thẳng dậy, mặt lạnh như băng, nhưng miệng thì cất cao giọng:"Cha mẹ, hương thân phụ lão!

Các ngươi đã chịu khổ lâu nay rồi!

Bổn công tử phải tự mình mở yến tiệc an ủi, để mọi người trấn an tinh thần!"

Dân chúng ngơ ngác, thấy cậu như thật sự nghiêm túc, vội vàng từ chối.Bạch Chiêu Hoa lại chỉ sang mấy vị quan bên cạnh, cười híp mắt:"Đừng khách khí, đều là các vị đại nhân đây bỏ tiền khoản đãi cả.

Đây gọi là trừ xui!

Có khi ta đi rồi, các vị đại nhân còn phải mở thêm vài bữa cho mọi người trừ xui nữa ấy chứ, các ngươi không nên phụ tấm lòng của đại nhân!"

Tri phủ cùng đám quan khác ráng nặn nụ cười: "......"

Bạch Chiêu Hoa ra vẻ ngạc nhiên:"Sao?

Chẳng lẽ các ngươi chưa từng trừ xui bao giờ à?"

"...A!

Bạch công tử nói chí phải!

Lập tức mở yến tiệc!

Mau mau trừ xui cho dân chúng!"

Mọi người ngẩn ra, nhìn nhau rồi đều hiểu ý, bèn đồng loạt quay sang, cúi đầu cảm tạ rối rít các vị đại nhân.Chương 37: Ảo CảnhVề tới phủ, Tri phủ Hoàng Châu liền triệu tập các quan viên tới, nghiêm nghị bàn bạc chuyện tiền bạc cho yến tiệc."

Bạch công tử tuy không có chức quan, nhưng lần này đã giải quyết quỷ dịch cho Hoàng Châu chúng ta, tất nhiên chúng ta phải dốc lòng cảm tạ.

Hơn nữa, phụ thân cậu là Trần Quốc công, bản thân cậu nay lại lập công lớn, tương lai ở kinh thành ra sao, đâu phải thứ chúng ta đoán được..."

Ý tứ chính là: dỗ cho ổn vị tiểu tổ tông này, chẳng lẽ chỉ để một mình bổn quan bỏ tiền bỏ sức thôi sao?

Đã bị Bạch Chiêu Hoa nói thẳng giữa đám đông, thì dĩ nhiên không thể lấy công quỹ triều đình được.Nghe nói phải móc tiền túi ra, các quan viên khác khổ không kể xiết, nhưng tới nước này cũng chỉ có thể nghiến răng phụ họa:"Tri phủ đại nhân nói phải lắm.

Chúng ta dĩ nhiên phải tận tâm cảm tạ.

Cho dù ngài không nói, nghĩa cử của Bạch công tử lần này cũng khiến chúng ta khâm phục vô cùng, chút tiền bạc thì tính là gì chứ?"
(Mặt mũi đã sưng vù ra, có lẽ nào lại không tiếp tục dỗ dành.)Mấy người cắn răng, vừa cười vừa đau.

Đúng lúc ấy, hạ nhân đột ngột chạy vào báo:"Lão gia!

Bạch đại nhân đổi địa điểm mở tiệc sang Thánh Quân miếu rồi!"

Giờ đây, Bạch Chiêu Hoa đã trừ được quỷ dịch, tuy không mang quan chức, nhưng trong lòng dân Hoàng Châu, cậu đã được coi ngang hàng với Hạ Lan Hựu.Tri phủ khựng lại, rồi lập tức quát:"Thánh Quân miếu gì chứ?

Chẳng phải đã nói rõ là yêu ma rồi sao, còn dám nói bừa!

Từ nay chỉ được gọi là Tư Mệnh miếu!

Cẩn thận để Bạch...

Bạch đại nhân nghe thấy!"

Nói rồi, ông ta lo lắng uống một ngụm trà, lại hỏi:
"Sao lại chọn nơi đó?"

"Bạch đại nhân nói, Hoàng Châu chúng ta dạo gần đây tai họa liên miên, trước quỷ dịch là dịch bệnh.

Dù dịch bệnh đã dẹp yên, nhưng phần lớn nhà cửa giờ toàn chứa dược liệu hoặc lương thực cứu tế.

Những chỗ khác thì là nơi chứa người mất nhà vì thiên tai, hoặc chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ, không tiện dùng.

Nếu mở tiệc ngoài đường lại chắn lối người qua lại.

Chỉ có Tư Mệnh miếu mới xây của Triệu Chính Phúc là phù hợp nhất.

Hơn nữa... hơn nữa Bạch đại nhân còn nói..."

"Nói gì?"

"Bạch đại nhân nói Hoàng Châu bị quỷ dịch hoành hành, hẳn là Tư Mệnh trên trời quá bận rộn, không biết chỗ nhỏ bé này gặp nạn.

Nay cho mọi người vào Tư Mệnh miếu chung vui, thành tâm cảm tạ, nhiều người đến thế, náo nhiệt như thế, thì Tư Mệnh tất sẽ cảm nhận được tấm lòng chí thành của mọi người..."

"......"

Tri phủ im lặng một hồi, bỗng cười khẽ:"Triệu Chính Phúc khi trước mê muội, vì Thánh Quân miếu mà hao tốn bạc tiền, khắp Hoàng Châu đâu đâu cũng có miếu, lại còn xây to đẹp vô cùng.

Nếu mở tiệc trong các Tư Mệnh miếu ấy, chẳng những khiến chúng ta tận dụng được số tiền bỏ ra, mà còn để cho dân khắp nơi thấy rằng Hoàng Châu nay đã thái bình, tốt đẹp rồi."

Đám quan cùng mưu sĩ không biết ông ta vui hay giận, còn đang đoán, đã thấy Tri phủ ngửa mặt than:"Nếu việc này có thể kết thúc như thế, thì ta thực sự phải chân thành cảm ơn Bạch Chiêu Hoa.

Chỉ mong của đi thay người, tiêu tài trừ họa, để quỷ dịch không còn trở lại nữa..."

Các quan khác nghe vậy, lập tức đồng thanh phụ họa.

Nếu quỷ dịch không giải quyết xong, một khi thiên tử nổi giận, cả bọn họ đều không gánh nổi.

Giờ chỉ mất ít bạc riêng, quả là chẳng đáng kể.

Chỉ có điều... quỷ dịch liệu có tái phát nữa hay không, thực sự khiến ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
 
Back
Top Bottom