Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ

[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 128


Chương 128Trong chốc lát, Tàng Ngọc và Phù Tự tranh cãi không ngừng vì tên và quyền dạy dỗ của thiếu niên.

Bắc Lạc yêu sự yên tĩnh như mạng sống không chút thương tiếc quẳng hai người ra ngoài, chỉ để lại một mình thiếu niên.Bên trong cửa, Bắc Lạc và thiếu niên, một người mặt không cảm xúc, một người vui vẻ như ngày hội.Bên ngoài cửa, Tàng Ngọc và Phù Tự nhìn nhau, mắt đối mắt.Phù Tự: “Ý của Bắc Lạc là, hắn sẽ tự mình dạy dỗ ‘Vật gì’ sao?”

Tàng Ngọc: “Không thể nào, với tính cách của Bắc Lạc, làm sao có tâm tình thanh nhàn dạy người khác nói chuyện.”

Trong số mười hai vị viện trưởng đầu tiên của Thái Hoa Tông, Tàng Ngọc không nghi ngờ gì là người giỏi quan sát lòng người nhất.

Dự đoán của hắn không sai, Bắc Lạc dường như không hề đối đãi khác biệt với thiếu niên là thần khí, ngày thứ hai đã đưa thiếu niên vào lớp học nhỏ Linh Hồ của Hợp Hoan Đạo.Vì vậy, thiếu niên và một đám tiểu hồ ly vừa khai linh thức mở trở thành bạn học, bắt đầu học nói chuyện.Thiếu niên rất thông minh, học cũng rất nhanh.

Tàng Ngọc dạy một lần, y có thể lập tức lặp lại, phát âm còn rõ ràng hơn nhiều so với tiểu hồ ly đã nhập học sớm hơn.

Điều này khiến tiểu hồ ly hiếu thắng tức chết đi được, nằm sấp trên vai Tàng Ngọc xù lông liên tục.Thiếu niên vô cùng nhạy cảm với âm thanh, ghét môi trường yên tĩnh.

Tàng Ngọc phát hiện ra điều này, định để thiếu niên ở lại Hợp Hoan Đạo, dù sao Hợp Hoan Đạo cũng là nơi nhộn nhịp nhất trong Thái Hoa Tông.

Không ngờ sau khi màn đêm buông xuống và ánh sáng mặt trời biến mất, thiếu niên lại chủ động chạy về Vô Tình Đạo yên tĩnh nhất trong Thái Hoa Tông.Trong Quy Hư Đàm Thất, thiếu niên đã được Tàng Ngọc trang điểm xinh đẹp cố gắng dùng tiếng người vừa học được để bày tỏ ý định của mình với Bắc Lạc: “Ngủ!”

Bắc Lạc: “?”

Thiếu niên hoàn toàn bỏ qua khí chất “người lạ chớ đến gần, người quen cũng nên ở xa” của Bắc Lạc, vui vẻ lại gần Bắc Lạc, ra lệnh cho kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền nhường vỏ kiếm, sau đó lại hóa thành nguyên hình chui vào.Bắc Lạc: “.”

Thiếu niên dường như đã xác định, những nơi khác chỉ là nơi để chơi đùa và học tập, chỉ có bên cạnh Bắc Lạc mới là nơi để y ngủ.

Bất kể ban ngày y ở Hợp Hoan Đạo học nói chuyện, hay theo Phù Tự học cách kiểm soát và sử dụng sức mạnh của mình, hoặc vui vẻ chơi đùa với Cực Lạc vẫn giữ tâm hồn trẻ thơ, một khi đến buổi tối không thấy ánh mặt trời, y đều trở về Vô Tình Đạo, ngủ trong vỏ kiếm của Bắc Lạc.Nguyên hình của thiếu niên mảnh mai hơn kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền không ít, vỏ kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền quá lớn đối với nguyên hình của y, y thường xuyên ngủ được một lúc thì nửa thân kiếm đã trượt ra ngoài, điều này khiến thiếu niên thích được ôm trọn hoặc bao bọc thiếu đi cảm giác an toàn.Y không nói nỗi khổ của mình cho Bắc Lạc biết, bởi vì trong mắt y, Bắc Lạc còn không biết nói chuyện hơn y.

Y lắp bắp phàn nàn với Tàng Ngọc về vấn đề vỏ kiếm quá lớn, Tàng Ngọc miệng thì trêu chọc “ngươi cướp ‘giường’ của Mạc Vấn Hoàng Tuyền còn chê ‘giường’ của người ta lớn, đây gọi là ‘được voi đòi tiên’, học được chưa”, quay đầu lại liền sai người đo ni đóng giày cho y một vỏ kiếm mới.Sau khi thiếu niên có được vỏ kiếm thì vô cùng phấn khích, ngay tối hôm đó liền cầm vỏ kiếm mới tinh đến Vô Tình Đạo.Y muốn chia sẻ niềm vui có giường mới với Bắc Lạc, nhưng Bắc Lạc lại không có ở Vô Tình Đạo.

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, mọi người đều rất bận, Bắc Lạc là người bận nhất, thường xuyên biến mất một thời gian rất dài.Thiếu niên có chút thất vọng, đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có thêm một vỏ kiếm mà y chưa từng thấy.Không giống với vỏ kiếm Tàng Ngọc tặng cho thiếu niên, tuy vỏ kiếm này không có trang sức hoa lệ xa xỉ, nhưng vẫn đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt, như một ngôi sao rơi xuống trần gian, ánh sáng rực rỡ giống hệt đôi mắt của thiếu niên.Điều đặc biệt nhất là, vỏ kiếm còn để chỗ cho hoa lam nhỏ màu xanh của thiếu niên, như vậy hoa lam nhỏ trên đầu y sẽ không bị ép bẹp nữa.Thiếu niên hấp tấp chui vào vỏ kiếm để ngủ, dù không có Bắc Lạc bên cạnh y cũng ngủ ngon lành cho đến khi trời sáng.

Lúc mở mắt ra, y lại nhìn thấy Bắc Lạc đang ngồi thiền tĩnh tâm bên cạnh y!Việc Bắc Lạc ngầm cho phép thiếu niên nhất định phải ngủ bên cạnh mình lại khiến Phù Tự không tài nào hiểu nổi.Phù Tự kinh ngạc không thể tin: “Đây còn là Bắc Lạc mà ta quen biết sao?”

Tàng Ngọc không bận tâm: “Không có gì lạ, ngươi đừng quên Bắc Lạc còn là một kiếm tu.”

Phù Tự: “Có ý gì?”

Tàng Ngọc: “Tuy đêm đêm hoa lam nhỏ ngủ cạnh Bắc Lạc, nhưng khi y ngủ với Bắc Lạc đều dùng nguyên hình.

Một thanh tiểu thần kiếm không ồn ào không náo loạn, trên đầu còn nở hoa, thử hỏi kiếm tu nào có thể từ chối được?

Ngươi bảo hoa lam nhỏ đổi thành hình người thử xem.”

Phù Tự sực tỉnh: “Thì ra là vậy!”

Khi Phù Tự và Tàng Ngọc nói chuyện này, hoa lam nhỏ vừa hay nghe thấy.

Thiếu niên đã có thể hiểu hơn nửa tiếng người ngây người một lúc, lâm vào suy nghĩ.Đêm đó, thiếu niên đến Vô Tình Đạo như thường lệ.

Khác với thường lệ là, khi đến lúc ngủ, thiếu niên không hóa thành hình kiếm chui vào vỏ kiếm, mà ôm một cái gối không biết lấy ở đâu ra, ngồi bịch xuống giường của Bắc Lạc.“Dùng hình người ngủ!”

Thiếu niên nhấn mạnh ba lần: “Ta muốn dùng hình người ngủ!”

Bắc Lạc: “Vì sao.”

“V-vì sao?”

Thiếu niên hiểu ý nghĩa của “vì sao”, nhưng y không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Đây không phải là vì y chưa học xong nói chuyện, mà thực ra là vì y cũng không biết tại sao mình muốn dùng hình người ngủ cùng với Bắc Lạc: “Không biết… nhưng phải dùng hình người ngủ ở đây.”

Bắc Lạc: “.”

Bắc Lạc im lặng rất lâu, không đồng ý cũng không từ chối.

Thiếu niên không nhận được câu trả lời thì có chút vội vàng: “Dùng hình người ngủ với ngươi, ngươi sẽ đuổi ta đi sao?”

Bắc Lạc: “.”

“Đừng đuổi ta đi.”

Thiếu niên lầm tưởng rằng Bắc Lạc đã ngầm đồng ý, vội vàng ném cái gối trong lòng, một tay chộp lấy ‘chiếc giường nhỏ’ mà Bắc Lạc tặng y: “Ta ngủ trong vỏ kiếm là được rồi.”

Yết hầu của Bắc Lạc khẽ lăn, cuối cùng cũng lên tiếng: “Không đâu.”

Thiếu niên nghe không hiểu: “‘Không đâu’?”

Bắc Lạc: “Đuổi ngươi đi.”

Thiếu niên lại hiểu lầm gì đó, mắt đỏ hoe, gần như muốn khóc.Lần đầu tiên Bắc Lạc nói chuyện với thiếu niên dài đến năm chữ: “…Sẽ không đuổi ngươi đi.”

Mắt thiếu niên lập tức sáng rực: “Oa——!”

Thiếu niên được như ý nguyện ngủ trên giường của Bắc Lạc.

Có lẽ là do ở với đám hồ ly đã lâu, tư thế ngủ của thiếu niên rất giống hồ ly, một bên má tựa vào gối, nằm sấp trên giường cuộn tròn thân thể lại.

Y không có đuôi hồ ly để vẫy, thì vẫy hoa lam nhỏ trên đầu mình, vẫy một lúc thì ru mình vào giấc ngủ.Bắc Lạc nhìn y hai lần, chỉ hai lần rồi ngồi xuống bên cạnh y tiến hành tĩnh tu thường ngày.Từ ngày đó trở đi, thiếu niên rất ít khi dùng bản thể để ngủ nữa.

Cũng không biết có phải Bắc Lạc đã truyền dạy cho y tư thế ngủ đúng hay không, ngủ một thời gian y còn học được cách nằm ngửa để ngủ.Thiếu niên càng ngày càng giống một người, thậm chí còn học được cách dùng thành ngữ.Tàng Ngọc cảm thấy đã đến lúc dạy hoa lam nhỏ đọc sách viết chữ, lần này hắn giao việc này cho Bắc Lạc.“Không thể để hoa lam nhỏ tiếp tục ở cùng với đám hồ ly nữa.

Bây giờ ngày nào mắt y cũng mong ngóng nhìn cái đuôi của tiểu hồ ly, chỉ hận mình không mọc được mười tám cái đuôi.”

Tàng Ngọc nói với Bắc Lạc, “Viết chữ cần tĩnh tâm, ngươi dạy là vừa hay.”

Bắc Lạc bất ngờ không từ chối: “Được.”

Tàng Ngọc với tư cách là người thầy khai sáng của hoa lam nhỏ, có chút lo lắng Bắc Lạc không có sự kiên nhẫn để “tưới hoa”, liền lấy lý do bàn bạc chuyện công việc để rình xem.Tàng Ngọc đến Quy Hư Đàm Thất, chỉ thấy hoa lam nhỏ ngồi trong lòng Bắc Lạc, Bắc Lạc đang cầm tay dạy y cách cầm bút đúng cách.

Tay của hoa lam nhỏ nắm lấy thân bút, còn tay của Bắc Lạc thì nắm lấy tay của hoa lam nhỏ.Tàng Ngọc: …Được rồi, là tại hạ suy nghĩ nhiều rồi.Nghe thấy tiếng bước chân của Tàng Ngọc, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn hắn.Thiếu niên: “Thầy Tàng Ngọc——”Bắc Lạc: “Việc gì.”

Thiếu niên: “Việc gì việc gì!”

Tàng Ngọc hiểu rõ quy tắc “không cần thiết đừng làm phiền” của Bắc Lạc, vội vàng đưa ra lý do đã nghĩ sẵn từ trước: “Bắc Lạc, đạo huấn của các đạo viện khác đều đã nghĩ xong rồi, chỉ còn thiếu Vô Tình Đạo thôi.”

Bắc Lạc: “Vô Tình Đạo không cần đạo huấn.”

Thiếu niên: “Vô Tình Đạo không cần đạo huấn!”

“Vậy sao được.”

Tàng Ngọc lên án: “Tuy nói Vô Tình Đạo đứng đầu trong mười hai đạo viện cũng không thể làm chuyện đặc biệt chứ.

Nếu ngươi không chịu nghĩ, ta có thể nghĩ giúp ngươi, đến lúc đó đạo huấn của Vô Tình Đạo là ‘Chúng ta không thích nói chuyện’ ngươi đừng trách ta đó.”

Bắc Lạc cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào hình tròn mà hoa lam nhỏ vừa dùng bút vẽ.

Hắn đưa “tác phẩm lớn” của hoa lam nhỏ cho Tàng Ngọc: “Đạo huấn.”(Là 。)Thiếu niên: “Đạo huấn!”

Tàng Ngọc nhìn hình tròn xiêu vẹo, đầu suýt nữa thì lắc gãy: “Đệ tử Vô Tình Đạo thật đáng thương, sau này nhất định sẽ bị đệ tử Hỗn Thiên Đạo chế giễu vì đạo huấn.”

Thiếu niên bị bộ dạng đáng thương than thở của Tàng Ngọc chọc cười.

Tàng Ngọc cũng cười, hỏi: “Hoa lam nhỏ, bổn tọa rất tò mò, tại sao ngươi chỉ học Bắc Lạc nói chuyện, không học bổn tọa nói chuyện vậy?”

Thiếu niên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, rất nhanh đã có được câu trả lời: “Ta không biết!”

Tuy hoa lam nhỏ có tâm tính trẻ con, nhưng thực lực thể hiện ra lại khiến nhiều vị viện trưởng Thái Hoa Tông khó lòng sánh kịp.

Chỉ cần y muốn, y có thể khiến vũ khí bản mệnh của mười hai vị viện trưởng phản bội lại chủ nhân.Khi các thần khí được lưu giữ trong Tháp Lãng Phong đánh nhau sống chết, hoa lam nhỏ hạ lệnh một tiếng, thần khí dù có hung hăng và kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ ngoan ngoãn như một con cừu.Không ai biết rốt cuộc y đã tồn tại trên thế gian này bao lâu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thần khí có thể tồn tại trong môi trường khắc nghiệt như đất Chung Yên là chủ nhân của vạn vật một cách đương nhiên.Sức mạnh đáng sợ và tâm tính ngây thơ đặt trên cùng một người khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng.

Một khi Quỷ Giới biết thiếu niên đang ở Thái Hoa Tông, nhất định sẽ tìm mọi cách để trừ khử thiếu niên trước tiên.Để bảo vệ thiếu niên, cũng như vì đại kế, Thái Hoa Tông đã giấu diếm thân phận thật sự của thiếu niên với thế gian.

Trong mắt người ngoài, thiếu niên chỉ là một đệ tử bình thường của Thái Hoa Tông rất được các viện trưởng yêu quý.Tuy nhiên trên đời không có bức tường nào kín gió, bí mật về bản thể thần kiếm của thiếu niên không may bị một tu sĩ đến Thái Hoa Tông nương tựa cầu sống phát hiện.Tu sĩ này cũng có chút tự biết mình, hắn biết mình không thể nắm giữ bản thể của thiếu niên, vì vậy đã đánh chủ ý vào hoa lam nhỏ trên người thiếu niên.Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, thứ mọc ra trên người một thần kiếm cũng phải là một thần kiếm mới đúng.Tu sĩ đã âm thầm quan sát rất lâu, phát hiện thiếu niên rất thích những đồ trang sức kêu lanh canh, liền chi số tiền lớn tìm đến một cái chuông được khảm ngọc hồng.Hắn mang theo mồi nhử đã chuẩn bị kỹ lưỡng lén lút tìm thiếu niên, muốn dùng cái chuông để đổi lấy bông hoa mà thiếu niên đã nở ra.Nào ngờ chỉ là thiếu niên chưa từng trải sự đời, y đâu phải là tên ngốc.Khi một mình y ở đất Chung Yên, cứ một trăm năm mới thấy mặt trời một lần, cứ một nghìn năm mới nghe thấy tiếng gió và mưa.

Y đã dùng một thời gian rất rất dài, rất khó khăn mới nở ra một bông hoa như vậy, làm sao có thể tùy tiện tặng nó cho người khác.Thiếu niên kiên quyết từ chối tu sĩ: “Không thể cho ngươi.”

Tu sĩ tưởng rằng thiếu niên chê mồi nhử không đủ, vội vàng nói: “Ngươi cứ cho ta bông hoa của ngươi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm thêm cho ngươi vài món trang sức đẹp!”

Mặt tiếu niên nghiêm túc: “Cho ngươi, ngươi sẽ chết.

Đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Y có thể cảm nhận được linh lực ít ỏi đến đáng thương trong cơ thể tu sĩ, chút tu vi này căn bản không thể chịu đựng được sức ép do thần khí mang lại.

Cưỡng ép cho tu sĩ sở hữu thần khí, chỉ khiến kim đan hắn nổ tung mà chết.Đối mặt với cảnh báo của thiếu niên, tu sĩ không bận tâm.

Hắn nôn nóng muốn thành công bất chấp sự từ chối của thiếu niên, lợi dụng lúc thiếu niên không có ai bên cạnh, lại còn không ngần ngại động thủ để cướp đoạt.Thiếu niên ở Thái Hoa Tông đã lâu, mỗi người ở Thái Hoa Tông y đều rất thích, tu sĩ muốn cướp hoa của y là người đầu tiên y ghét.Tu sĩ thấy thiếu niên đứng yên tại chỗ, ngay cả trốn cũng không biết, thầm mừng thầm thần khí này quả nhiên là ngốc.

Hắn lao tới chỗ thiếu niên, nào ngờ còn chưa đến gần người thiếu niên, đột nhiên cảm nhận được một sức ép chưa từng có.Giống như có một ngọn núi lớn đang đè lên người, tu sĩ gần như nghe thấy tiếng xương cốt của mình vỡ vụn.

Hắn như một con chó bị đánh gãy chân, chật vật nằm sấp dưới mặt đất, dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lãnh đạm và u ám của thiếu niên.Tu sĩ không thể liên kết được thần khí trước mắt với thiếu niên vui vẻ hoạt bát ngày thường, trong mắt tràn đầy đau khổ và kinh ngạc: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là…”

Thiếu niên không có ý định lấy mạng tu sĩ, đã thu lại sức ép trước khi tu sĩ hôn mê, vừa quay người lại đã nhìn thấy một vạt áo trắng tinh.Ngày hôm sau, thiếu niên nghe tin tức tu sĩ đã chết từ chỗ Tàng Ngọc.Thiếu niên có chút ngạc nhiên: “Ta không có muốn giết hắn.”

Tàng Ngọc lạnh lùng nói: “Mặc kệ là ai giết, tóm lại người này đáng đời.”

Thiếu niên: “Ồ…”

Tàng Ngọc hiếm khi nghiêm túc: “Lần này ngươi làm rất tốt.

Ngươi phải nhớ, sau này ai muốn hoa lam nhỏ của ngươi, ngươi cũng không được cho, biết chưa?”

Thiếu niên gật đầu: “Biết rồi!”

Thiếu niên không nói cho Tàng Ngọc biết, thực ra y đã từng nghĩ sẽ tặng hoa lam nhỏ cho Bắc Lạc, nhưng Bắc Lạc đã có Mạc Vấn Hoàng Tuyền rồi.Y cũng muốn khiêm tốn một chút, nhưng nói thật hoa của y mà hóa thành kiếm nhất định sẽ mạnh hơn Mạc Vấn Hoàng Tuyền vài lần.

Bắc Lạc có hoa của y, nhỡ đâu vứt bỏ Mạc Vấn Hoàng Tuyền, kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền nhất định sẽ rất rất buồn.Thiếu niên vốn tưởng rằng mình không có cơ hội tặng Bắc Lạc hoa lam nhỏ nữa.

Y nghĩ Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã đủ mạnh rồi, y không ngờ Mạc Vấn Hoàng Tuyền lại có ngày kiếm rụng.Y không biết Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã “chết” như thế nào, y chỉ biết Bắc Lạc rời Thái Hoa Tông một tháng, khi Bắc Lạc trở về, Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã biến mất rồi.Tàng Ngọc nói với y, Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã bị gãy trong tay Quỷ Giới Đại Điện Hạ.“Quỷ Giới Đại Điện Hạ khác với các điện hạ Quỷ Giới khác.”

Minh Pháp Chân Quân của Luật Lý Đạo nói, “Hắn——hay nói cách khác là nó, không phải là quỷ tu hay vong hồn, cũng không phải là yêu thú nhập ma.

Nó là một loại quy tắc, một quy tắc mà Thiên Đạo đã ban tặng cho Quỷ Giới để tránh Quỷ Giới bị tiêu vong quá nhanh khi gặp kẻ mạnh.”

Vẻ mặt Tàng Ngọc nặng nề: “Không trách ngay cả Bắc Lạc cũng phải trả cái giá là Mạc Vấn Hoàng Tuyền mới có thể phong ấn nó.”

Thiếu niên nghe mà hiểu thì ít mà không hiểu thì nhiều, y không hiểu quy tắc cụ thể là gì, y chỉ biết Bắc Lạc đã mất đi thanh kiếm mà hắn hay dùng nhất.Thế là, y hái hoa lam nhỏ trên đầu xuống.Thiếu niên nâng bông hoa mà y đã mất hàng triệu năm mới nở ra, đến trước mặt Bắc Lạc: “——Tặng ngươi!”
 
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 129


Chương 129Bắc Lạc đã chấp nhận bông hoa của thiếu niên, và dưới yêu cầu cực kỳ mạnh mẽ của thiếu niên, đã đặt cho hoa lam nhỏ một cái tên rất hay——Bất Thức Phong Nguyệt.Bắc Lạc chưa từng có kiếm bản mệnh, đã để Bất Thức Phong Nguyệt trở thành kiếm bản mệnh của hắn.

Kiếm bản mệnh gắn kết với chủ nhân bằng linh huyết, xương thịt hòa tan, điều này có nghĩa là một phần của thiếu niên đã trở thành một phần của Bắc Lạc.Giống như đã ký kết một giao kèo nào đó, thiếu niên và Bắc Lạc hai cá thể độc lập đã được liên kết với nhau thông qua Bất Thức Phong Nguyệt.

Theo lý thuyết, thiếu niên có thể cảm nhận được cảm xúc của Bắc Lạc nhờ vào điều này, nhưng cảm xúc của Bắc Lạc lại là——không có cảm xúc.Thiếu niên gần như không thể cảm nhận được sự lên xuống trong cảm xúc của Bắc Lạc.

Tâm trạng của Bắc Lạc giống như một cái giếng cổ được cấy ghép vào đất Chung Yên, ngày đêm không có sóng gợn, thiếu niên chỉ có thể cảm nhận được mặt nước của giếng cổ gợn lên những gợn sóng rất nhỏ khi y gặp Bắc Lạc.Hình như có thể gọi là cảm xúc vui vẻ, nhưng thiếu niên khi gặp Bắc Lạc thì bản thân y cũng rất vui rồi, y luôn không thể phân biệt được cảm xúc vui vẻ mà y cảm nhận được là đến từ Bắc Lạc, hay là đến từ chính bản thân y.Vào năm thứ hai thiếu niên ở Thái Hoa Tông, cuộc chiến giữa nhân gian và Quỷ Giới đã đến thời điểm mấu chốt nhất, Thái Hoa Tông cần đủ nhân lực để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng sắp tới.Những người đến Thái Hoa Tông cầu học đông đúc không dứt, mười hai vị viện trưởng không còn thời gian và sức lực để lựa chọn từng người đệ tử một.

Họ cùng nhau thiết kế một trận pháp, trong trận pháp có chứa tiêu chuẩn chọn đệ tử của mỗi đạo viện.

Người cầu học chỉ cần đứng vào trong, trận pháp sẽ tự động phân hắn vào đạo viện phù hợp nhất với hắn để tu hành.Sau khi trận pháp được xây dựng xong, tiểu hồ ly của Tàng Ngọc là người đầu tiên thử, quả nhiên bị phân vào Hợp Hoan Đạo.

Thiếu niên theo sát phía sau, hấp tấp đi vào trận pháp, không ngờ lại bị phân vào Vô Tình Đạo!Tất cả những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, mọi người đều nghĩ trận pháp phân viện chắc chắn có vấn đề, chỉ có Minh Pháp là người thiết kế quy tắc của trận pháp ngầm biết, trận pháp không có vấn đề, có vấn đề là viện trưởng của Vô Tình Đạo.Minh Pháp tìm riêng Bắc Lạc, đưa ra cảnh báo nghiêm túc với hắn: “Một trong những quy tắc cơ bản nhất của trận pháp: viện trưởng của đạo viện đó coi trọng người này, viện trưởng muốn người này.

Giống như hồ linh được phân vào Hợp Hoan Đạo là một trong những nguyên nhân là do Tàng Ngọc thích nó, ngươi nên biết Vật gì được phân vào Vô Tình Đạo có ý nghĩa gì.”

Bắc Lạc: “Ừ.”

Minh Pháp: “Người tu hành Vô Tình Đạo một khi động lòng, nhẹ thì không thể phi thăng, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.

Vì ngươi hiểu rõ, nên phải tránh hiềm nghi để ngăn chặn tổn thất ngay lập tức!”

Bắc Lạc: “Không tránh.”

Minh Pháp: “?”

Bắc Lạc: “Ta rất giỏi, sẽ có cách.”

Minh Pháp nghẹn lời trong chốc lát, mặt nghiêm lại chỉ ra: “Bắc Lạc, ngươi quá không khiêm tốn, cũng quá không kính trọng quy tắc Thiên Đạo.

Ngươi sẽ hối hận đấy.”

Bắc Lạc: “Ồ.”

Tình cảm của Tàng Ngọc và tiểu hồ linh nồng nhiệt lên nhanh chóng, vào một ngày xuân ấm hoa nở, một người một hồ đã tổ chức một lễ cưới linh đình ở Thái Hoa Tông.Thiếu niên đã tham dự lễ cưới của họ, đó là Thái Hoa Tông nhộn nhịp nhất mà y từng thấy, ngay cả cửa Vô Tình Đạo cũng treo đèn lồng đỏ, thậm chí y còn nhìn thấy Bắc Lạc uống rượu!Tàng Ngọc giải thích cho thiếu niên hiểu thành thân là gì.

Trong sự hiểu biết của thiếu niên, thành thân là hai người được buộc lại với nhau bằng một tờ hôn thư để sống, gọi nhau là phu quân, sau đó bất kể một trong hai vô lý đến đâu, người kia cũng phải ủng hộ y vô điều kiện.Y nói như vậy, là vì khi y và hồ linh tranh luận loại hồ ly nào đẹp nhất, Tàng Ngọc đã không do dự đứng về phía tiểu hồ ly nhà mình.Cho đến một ngày, hồ linh vô tình nói với thiếu niên: “Khi ngủ vào ban đêm, Thỉnh thoảng Tàng Ngọc lại đè lên lông đuôi của ta, cứ thế này lông của ta sẽ rụng hết mất.”

Thiếu niên kỳ quái nói: “Ngươi nằm, Tàng Ngọc ngồi, làm sao hắn đè lên lông đuôi của ngươi?”

Đúng vậy, thiếu niên bây giờ không còn gọi Tàng Ngọc là “thầy” nữa.

Bởi vì sau khi Tàng Ngọc đã thấy được năng lực của y thì không cho y gọi là thầy nữa, Tàng Ngọc sợ giảm thọ.Theo lời của Tàng Ngọc, thiếu niên và các viện trưởng không phải là quan hệ thầy trò, mà là quan hệ bạn bè.Hồ linh mờ mịt không hiểu: “Ai nói Tàng Ngọc là ngồi?

Chắc chắn là chúng ta cùng nhau nằm chứ.”

Thiếu niên nói: “Nhưng khi ta ngủ cùng Bắc Lạc, hắn vẫn là ngồi…

Từ từ đã.”

Sau khi ngủ chung giường nhưng không chung gối với Bắc Lạc tròn một năm, một thần khí “thông minh” nào đó đã nhận ra sự việc không đúng.Tối đó, thiếu niên chặn Bắc Lạc trong phòng, vừa đau lòng vừa tố cáo: “Tại sao không ai nói cho ta biết hai người ngủ cùng nhau là phải nằm cạnh nhau để ngủ vậy?!”

Bắc Lạc: “Bởi vì đó là kiến thức thông thường của con người.”

Thiếu niên phát điên: “Nhưng ta không phải người nha, không ai dạy ta làm sao ta biết?”

Bắc Lạc suy nghĩ một chút: “Đúng vậy.”

Thiếu niên cảm thấy mình thiệt thòi quá: “Bắc Lạc ngươi còn dám nói ‘đúng vậy’!

Từ hôm nay trở đi, ngươi không được ngồi để ngủ nữa, ngươi cũng phải nằm cùng ta!”

Ánh mắt Bắc Lạc lướt qua: “…Yêu cầu nhiều.”

Không lâu sau đó, Vô Tình Đạo đã cho ra một cuốn sách kỳ lạ mới, mang tên 《Tạ Trần Duyên》.《Tạ Trần Duyên》 có tác dụng thanh tâm quả dục, đạm bạc tự kiềm chế, là một cuốn sách hay cần thiết cho đệ tử Vô Tình Đạo khi ở nhà hay đi xa.Một năm sau khi Tàng Ngọc và tiểu linh hồ thành thân, đại chiến người và quỷ được hậu thế gọi là 【Vạn Thế Chi Chiến】 đã nổ ra.Mười hai đạo viện của Thái Hoa Tông làm hết sức mình, chia thành bốn lộ, quyết tâm trả lại một bầu trời trong xanh cho nhân gian.Thiếu niên đi theo Bắc Lạc và Minh Pháp thẳng xuống Cửu Tuyền, phá hủy tất cả dục vọng và cắt đứt lối đi của Quỷ Giới đến nhân gian, đặt ra quy tắc mới để kiểm soát toàn bộ Quỷ Giới.Nhưng khi họ trở về Thái Hoa Tông, thứ đang chờ đợi không phải là tin tức thắng trận của những người khác, mà là Quỷ Ngữ Tướng được chặt từ trên người Quỷ Vương, Phù Tự bị trọng thương, và… thi thể của Tàng Ngọc.Thiếu niên không kịp phản ứng, nụ cười của y còn đơ ở khóe miệng, đột nhiên như trở về đất Chung Yên.Lạnh lẽo, tuyệt vọng, bóng tối và tĩnh mịch không có điểm cuối.Thần khí bất tử lần đầu tiên nhận ra, phàm nhân sẽ chết.Chết rồi, thì cái gì cũng không còn.

Sau này y không còn cách nào nói chuyện với Tàng Ngọc nữa rồi——người bạn tốt đã dạy y nói chuyện, tặng y vỏ kiếm, cười và gọi y là “hoa lam nhỏ”.Không lâu trước đó y còn cùng Bắc Lạc uống rượu cưới của Tàng Ngọc mà, tại sao nói Tàng Ngọc không còn là không còn nữa?Tàng Ngọc không còn, tiểu hồ ly phải làm sao?Người dạy thiếu niên nói chuyện đã ra đi, thiếu niên dường như trở nên không biết nói chuyện.

Y không nói một lời canh giữ bên cạnh Phù Tự, cho đến khi Phù Tự cạn kiệt sinh lực, nhắm mắt trước mắt y và Bắc Lạc.Đột ngột ra đi và từ từ rời khỏi, cái nào tuyệt vọng hơn?Sau nhiều ngày, thiếu niên cuối cùng cũng lên tiếng.“

Sau này ta sẽ bảo vệ những người bạn tốt của ta, Bắc Lạc.”

Thần sắc thiếu niên đờ đẫn lẩm bẩm: “Ta nhất định sẽ bảo vệ mỗi một người bạn của ta thật tốt.”

Bắc Lạc nhìn thiếu niên: “Được.”

Sau khi Tàng Ngọc và Phù Tự lần lượt chết đi, Bắc Lạc và thiếu niên không còn gặp lại tiểu hồ ly tên là Tùng Lại nữa.Chỉ có vào ngày thiếu niên tự tay chặt đầu Quỷ Vương, trong làn khói vô tận, y lờ mờ nhìn thấy một cái đuôi hồ ly đỏ rực.Sau khi Vạn Thế Chi Chiến kết thúc, thiếu niên và Bắc Lạc là hai người đầu tiên phi thăng thành thần một cách thuận lợi, bắt đầu những tháng ngày đồng hành ở Thiên Giới.Tuy Thiên Giới là nơi mà mọi tu sĩ đều mong muốn, nhưng thiếu niên lại cảm thấy cũng tàm tạm mà thôi.

Y rất nhớ Thái Hoa Tông, càng nhớ cố nhân của Thái Hoa Tông.May mắn thay một trăm sáu mươi năm sau khi hai người phi thăng, Minh Pháp cũng đã công đức viên mãn phi thăng.Sau khi đến Thiên Giới, việc đầu tiên Minh Pháp làm là tìm Bắc Lạc: “Năm đó rốt cuộc ngươi phi thăng như thế nào vậy?

Vấn đề này ta suy nghĩ một trăm sáu mươi năm vẫn không hiểu.”

Câu trả lời của Bắc Lạc chỉ có bốn chữ: “Bất Thức Phong Nguyệt.”

Minh Pháp mờ mịt không hiểu: “Có ý gì?”

Bắc Lạc nói: “Vật chết nở hoa còn hơn Vô Tình Đạo phá đạo.”

Minh Pháp lập tức bừng tỉnh mộng.

Thì ra, bông hoa mà Vật gì nở ra mới là mấu chốt của việc Vô Tình Đạo phá đạo bất diệt.Thiếu niên ban đầu chỉ là một viên đá linh hồn ở đất Chung Yên.

Trong dòng chảy thời gian dài đằng đẵng, viên đá linh hồn đã nở hoa, phát triển thành hình dạng kiếm, cuối cùng tu luyện ra hình người, những gian nan khổ cực trong đó còn hơn cả thiên phạt mà Vô Tình Đạo phá đạo phải chịu.Bắc Lạc dùng Bất Thức Phong Nguyệt để đánh lừa Thiên Đạo, khiến Thiên Đạo lầm tưởng thiên phạt của Vô Tình Đạo phá đạo đã sớm giáng xuống, sự tồn tại của Bất Thức Phong Nguyệt chính là bằng chứng tốt nhất.Minh Pháp tán thưởng hành động lừa dối và trêu đùa Thiên Đạo của Bắc Lạc: “Vậy, Vật gì còn có thể nở ra bông hoa thứ hai không?”

Bắc Lạc: “Có lẽ.”

Minh Pháp: “Chẳng lẽ y phải chịu hết mọi khổ nạn mới có thể nở ra hoa?”

Bắc Lạc: “Chưa chắc.”

Sở dĩ đất Chung Yên có thể khiến thiếu niên nở hoa, cũng là vì một trăm năm mới gặp mặt trời và mặt trăng một lần, một nghìn năm mới gặp gió và mưa một lần.

Chỉ cần cho thiếu niên đủ sinh cơ và niềm vui, cuối cùng y sẽ nở ra bông hoa thứ hai.Một ngày ở Thiên Giới bằng một năm ở nhân gian, hai nghìn năm của nhân gian đối với thần chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Bắc Lạc chưa đợi được thiếu niên nở ra bông hoa thứ hai, thiếu niên lại có việc mới để bận rộn.Thiếu niên kết bạn với Thẩm viện trưởng nhiệm kỳ mới nhất của Tháp Lãng Phong và Vô Tình Đạo, y muốn giúp Thẩm viện trưởng một việc lớn.Bất đắc dĩ dưới quy tắc Tam Giới hiện có, thiếu niên không thể dùng thân phận thần để nhúng tay vào kiếp nạn của nhân gian.

Thiếu niên và Thẩm viện trưởng bàn bạc ra một kế hoạch, y nói kế hoạch này cho Bắc Lạc nghe, và nói: “Năm đó ta chỉ tu hành ở Thái Hoa Tông hai năm đã phi thăng rồi, ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp của Thái Hoa Tông cũng chưa lấy được, tức chết ta rồi!

Lần này chuyển thế, ta nhất định phải bù đắp cho sự tiếc nuối của ta năm đó!”

Bắc Lạc: “.”

Thiếu niên: “Ngươi cứ ở Thiên Giới đợi ta, nhanh thì hai mươi năm ở nhân gian, lâu thì năm mươi năm ở nhân gian ta sẽ trở lại!”

Bắc Lạc không cảm thấy hai mươi năm ở nhân gian là ngắn.

Hắn có thể làm gì đây, hắn chỉ có thể nói với thiếu niên: “Ta đi cùng ngươi.”


Mười chín năm sau, Quỷ Giới.Hạ Lan Hi đứng dưới tượng thần Bắc Lạc, trong mắt đã sớm ngập đầy nước mắt.Cách hư không, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ nhìn nhau một lúc lâu.

Hình như đã lâu y không gặp Tống Huyền Cơ, lại như là đã luôn luôn ở bên Tống Huyền Cơ.Tiền kiếp và kiếp này, chưa từng chia lìa.Nước mắt Hạ Lan Hi lộp bộp rơi xuống, khóc được nửa chừng lại không nhịn được cười: “…Tống Tầm!

Có phải ngươi đã biết ngươi là Bắc Lạc chuyển thế từ lâu rồi không?”

“Không phải, cũng là sau khi có được Bất Thức Phong Nguyệt mới xác nhận thân phận của mình ta mới biết.”

Tống Huyền Cơ nói, “Nhưng ngay từ lần đầu tiên xuống Quỷ Giới, ta đã có thể mờ mờ cảm nhận được sự phân bố của thần lực Bắc Lạc ở Quỷ Giới, từ đó nhận thức được có lẽ mình có quan hệ với Bắc Lạc.”

Hạ Lan Hi: “Cái gì?

Sớm như vậy sao!!”

“Cho nên ta vẫn luôn nói với ngươi, ta rất giỏi.”

Tống Huyền Cơ dừng lại một chút, như có chút bận lòng: “Ngươi còn không tin.”

Hạ Lan Hi nghĩ lại thì đúng là như vậy, lần đầu tiên Tống Huyền Cơ nói với y “ta rất giỏi” chính là lúc lần đầu tiên họ trở về từ Quỷ Giới.“Vậy nếu ngươi giỏi như vậy thì tại sao không tìm cách tưới tắm cho ta nhiều hơn?”

Hạ Lan Hi lau nước mắt: “Nếu ta có thể nở ra hai bông hoa nữa, không chừng Trường Tôn Kinh Lược sẽ khóc lóc gọi ta làm đại ca, ngươi cũng sẽ có một thúc mẫu danh chính ngôn thuận rồi!”

Tống Huyền Cơ yên lặng một chút, hỏi: “Ngươi có biết mình đang nói chuyện kỳ lạ không.”

Hạ Lan Hi rõ ràng không biết: “A?

Lời nói của ta kỳ lạ ở đâu?”

Tống Huyền Cơ: “.”

Thời gian cấp bách, Hạ Lan Hi không xoắn xuýt với vấn đề kỳ lạ này: “Bây giờ chúng ta phải làm gì, Bắc Lạc Thượng Thần?

Tổ sư gia?”

Tống Huyền Cơ: “Bây giờ ta không có thần cách, không phải thượng thần, chỉ là phàm nhân.”

Hạ Lan Hi nhìn thần cách của mình, hỏi: “Vậy ngươi để thần cách của ngươi ở đâu rồi?”

“Đợi.”

Tống Huyền Cơ cúi đầu nhìn điều luật Bắc Lạc cuối cùng đang sáng trên cuộn sách, nói: “Đợi Quỷ Giới mất kiểm soát hoàn toàn, sự thật có thể sẽ sáng tỏ.”

Đợi Quỷ Giới mất kiểm soát hoàn toàn, tấm chắn giữa Quỷ Giới và nhân gian sẽ biến mất hoàn toàn, Quỷ Giới Đại Điện Hạ bị phong ấn dưới tượng thần Bắc Lạc cũng nên trở lại Quỷ Giới rồi.Hạ Lan Hi hỏi Tống Huyền Cơ: “Nói thật Quỷ Giới Đại Điện Hạ rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Khi Tống Huyền Cơ là Bắc Lạc, đã từng có một trận đại chiến với Quỷ Giới Đại Điện Hạ.

Hạ Lan Hi không rõ chi tiết của trận chiến đó, y chỉ biết Quỷ Giới Đại Điện Hạ là một loại quy tắc, Bắc Lạc đã phải trả cái giá là Mạc Vấn Hoàng Tuyền để phong ấn quy tắc này.Tống Huyền Cơ đang định trả lời, câu 【Kẻ từ Quỷ Giới tự ý vào Dương Gian, phải giết】 duy nhất đang sáng dưới chân hai người cuối cùng cũng tan hết ánh sáng, đột ngột tắt lịm.
 
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 130


Chương 130Sự thống trị và ràng buộc của tượng thần Bắc Lạc đối với Quỷ Giới đã hoàn toàn kết thúc.Vạn chữ giới luật đã tắt trên cuộn sách giống như tro tàn đang cháy, bay tứ tán, cuối cùng trở về hư không.

Giữa lông mày của tượng thần Bắc Lạc xuất hiện một vết nứt dọc, trong khe hở lờ mờ hiện ra ánh sáng sâu thẳm, giống như ánh mắt của thần chiếu từ một thế giới khác đến.Vết nứt khuếch tán và lan rộng một cách nhanh chóng, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ tượng thần, cuối cùng bùng nổ ra ánh sáng trắng chói mắt——Bùm!!!Tượng thần Bắc Lạc sụp đổ, vô số mảnh vỡ như mũi băng xuyên qua hư không.Một chiếc Vạn Tượng Lưu Ly Kính không thể chịu đựng được lực xung kích đáng sợ do tượng thần nổ tung mang lại, thế giới trong gương sắp tan biến theo.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Huyền Cơ nói một tiếng “hợp”, vạn chữ cuộn sách liền hợp lại từ hai bên, trở thành kích thước của một cuộn sách bình thường, trở về trong tay Tống Huyền Cơ.Sau đó, Tống Huyền Cơ nắm lấy tay Hạ Lan Hi, giao cuộn sách vạn chữ cho Hạ Lan Hi bảo quản, tay còn lại lấy lại Bất Thức Phong Nguyệt rơi xuống trong mưa băng.Đồng thời, Đại điện hạ Quỷ giới phá vỡ phong ấn, từ từ ngưng tụ rồi bay lên trong màn khói ngập trời.

Hạ Lan Hi còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của gã, đã bị Tống Huyền Cơ đưa ra khỏi Vạn Tượng Lưu Ly Kính.Bên ngoài Vạn Tượng Lưu Ly Kính, dưới đáy sông Vong Xuyên.Hoán Trần Chân Quân đã nghe lời Hạ Lan Hi, nhưng lại không nghe hoàn toàn.

Linh hồn của hắn đã trở về trong cơ thể mình, nhưng lại không đi đến Hoàn Hồn Nhai để hội họp với Tư Khế Chân Quân và những người khác, hắn vẫn canh giữ bên ngoài Vạn Tượng Lưu Ly Kính.Trâm vàng tua rua trên đầu Hoán Trần Chân Quân đã bị hắn gỡ xuống, không biết là cất đi hay đã vứt.

Nếu không phải bên cạnh không có quần áo để thay, Hạ Lan Hi tin rằng hắn nhất định cũng sẽ thay bộ áo choàng lộng lẫy đỏ như áo cưới này ra.Hạ Lan Hi hỏi: “Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?!”

Sau mười chín năm trấn giữ Quỷ Giới sức mạnh của Hoán Trần Chân Quân đã hao tổn gần hết, ngay cả bây giờ hắn đã trở về trong cơ thể mình, thực lực e là cũng chỉ có thể đạt đến mức của Chúc Như Sương.Ban đầu Hạ Lan Hi muốn Hoán Trần Chân Quân đi đến một nơi tương đối an toàn, không ngờ hắn vẫn luôn ở bên ngoài đợi họ.“Tiền bối,” Hoán Trần Chân Quân nhìn về hướng sau lưng Hạ Lan Hi, “Quay lại.”

Hạ Lan Hi giật mình quay đầu lại, sau khi nhìn rõ bóng người thêm vào phía sau, lập tức đứng sững.Một thân áo trắng thắng cả tuyết, tay cầm Bất Thức Phong Nguyệt, đầu đội trâm vàng tua rua, khuôn mặt thanh lãnh và đẹp đẽ——không phải Tống Huyền Cơ thì là ai.Nhưng không phải Tống Huyền Cơ đang ở bên cạnh y sao?

Chạy ra sau lưng y từ lúc nào vậy?!“…Sao lại thế này?”

Hạ Lan Hi kinh ngạc vô cùng, tầm mắt qua lại giữa hai Tống Huyền Cơ: “Tống Tầm, trông Đại điện hạ Quỷ giới giống ngươi sao?”

Bây giờ có thể ở đáy sông Vong Xuyên, ngoài y, Tống Huyền Cơ và Hoán Trần Chân Quân, chỉ có thể là Đại điện hạ Quỷ giới vừa phá vỡ phong ấn.Tống Huyền Cơ không lấy làm lạ: “Nếu chiến lực cao nhất mà Đại điện hạ Quỷ giới đối mặt lúc này là ngươi, nó sẽ có hình dạng của ngươi, tướng cực ác của ngươi.”

Đây chính là quy tắc khi Đại điện hạ Quỷ giới được sinh ra, gã giống như một chiếc gương cực ác, có thể tạo ra Tướng cực ác của người có mối đe dọa lớn nhất đối với gã.Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu.Bất kể là ai đối đầu với gã cũng không thể giết chết nó trong một chiêu.

Ngay cả Bắc Lạc ở thời kỳ cực thịnh năm đó, cũng chỉ có một nửa khả năng chiến thắng gã.Trong ba người ở đáy sông Vong Xuyên, Hạ Lan Hi chưa lấy lại được thần lực giống như phàm nhân, Hoán Trần Chân Quân tạm thời chỉ có trình độ của đệ tử cao cấp Thái Hoa Tông, Tống Huyền Cơ thuận lợi trở thành mục tiêu để gương Đại điện hạ Quỷ giới ảo hóa.Hạ Lan Hi bừng tỉnh: “Thảo nào!!”

Thảo nào hai nghìn năm trước, trận chiến với Đại điện hạ Quỷ giới là trận chiến khó nhằn nhất đối với Bắc Lạc.

Kẻ mạnh không phải là Đại điện hạ Quỷ giới, mà là chính Bắc Lạc.Hai nghìn năm sau, Tống Huyền Cơ đối đầu với “Tống Huyền Cơ”, cán cân của trận chiến sẽ luôn duy trì ở điểm cân bằng.

Ngay cả khi Tống Huyền Cơ lấy lại thần lực của mình và thực lực tăng vọt, “Tống Huyền Cơ” cũng sẽ sở hữu thần lực tương tự, trở nên càng khó kiểm soát hơn.Tất nhiên, Hạ Lan Hi tin rằng Tống Huyền Cơ chắc chắn sẽ chiến thắng, giống như Bắc Lạc năm đó, nhưng đây chắc chắn sẽ là một cuộc chiến kéo dài, mà nhân gian đã không còn thời gian nữa rồi.Vậy quân bài sau cùng của họ là gì?

Khi đặt ra kế hoạch năm đó, rốt cuộc y và Bắc Lạc đã tính toán ứng phó với tình huống này như thế nào?Hạ Lan Hi chỉ hận ký ức của mình và Tống Huyền Cơ chưa hoàn toàn khôi phục, đương nhiên “Tống Huyền Cơ” cũng sẽ không cho họ thời gian để hồi tưởng lại.Tống Huyền Cơ ở dạng cực ác khuôn mặt vẫn tuấn mỹ vô song, thần sắc không gợn sóng, điều khác biệt duy nhất so với bản thân Tống Huyền Cơ là một đôi mắt đỏ thẫm.Đại điện hạ Quỷ giới thậm chí còn sao chép tính cách của Tống Huyền Cơ một cách hoàn hảo.

Gã hoàn toàn không giống như các điện hạ Quỷ Giới khác lắm lời trước trận chiến, chỉ thấy mũi kiếm “Bất Thức Phong Nguyệt” rung nhẹ, dẫn ra một làn nước sông Vong Xuyên u ám và đục ngầu, trong nước sông có thể nhìn thấy những khuôn mặt oan hồn dày đặc chen chúc với nhau, cười gằn, rít lên quấn quanh, hóa thân thành một con thủy long màu nâu vàng.Đây vốn là một chiêu 【Thanh Long Phất Ác】 mà Tống Huyền Cơ hay dùng, bây giờ đã biến thành “Hoàng Long” rồi.Cùng lúc đó, Thanh Long thật được Tống Huyền Cơ thật triệu hồi đến.

Một Thanh và một Hoàng, hai con thủy long giống như anh em song sinh, phát ra tiếng rồng gầm giống hệt nhau, lần lượt phun ra hơi thở băng giá của rồng và một chùm sương máu đáng sợ.Hai hơi thở đâm sầm vào nhau, trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ, sông Vong Xuyên cuộn trào dữ dội, nước sông cũng bị chia thành hai màu xanh và vàng.Hạ Lan Hi và Hoán Trần Chân Quân đứng ở phía màu xanh, Vạn Tượng Lưu Ly Kính trôi nổi dưới đáy sông đã bị phá hủy tan nát, chỉ còn lại vài chiếc gương gần họ nhất còn giữ nguyên vẹn.Tầm mắt của Hạ Lan Hi lướt nhanh qua từng chiếc gương còn sót lại——Trong Hợp Hoan Đạo, trăng đỏ trên không, ánh sáng trăng đỏ rải khắp mọi ngóc ngách.Thủy triều nguyệt thực tấn công hết lần này đến lần khác, dòng thác ánh trăng và ánh kiếm Vô Xử Tương Tư tỏa sáng rực rỡ, lao vào Nhị Điện Hạ Quỷ Giới không ngừng nghỉ.Nhị Điện Hạ Quỷ Giới bên ngoài là một nữ tử đội khăn che mặt, mặc áo cưới.

Chỉ thấy nàng ta linh hoạt len lỏi trong dòng thác ánh trăng, động tác thong dong hết sức, khi khăn che mặt bị gió lốc hất tung một góc, còn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ của nàng ta cong lên một cung độ châm chọc.Tuy nhiên, giây tiếp theo, nụ cười của nàng ta đã đông cứng trên môi.Dòng thác và ánh kiếm mà nàng ta tự cho là đã né tránh thành công đột nhiên trở nên mềm mại lại, giống như từng sợi tơ tương tư quấn quýt, lặng lẽ đổi hướng, không một tiếng động quấn lấy tứ chi của Nhị Điện Hạ Quỷ Giới.Ngay khi Nhị Điện Hạ Quỷ Giới hơi khựng lại vì biến cố này, Vô Xử Tương Tư xuyên qua ngực nàng ta!Phi Nguyệt Chân Quân cười tủm tỉm: “Thật xin lỗi nhé, chỉ cho ngươi ra ngoài chơi một lát thôi.”

Vô Xử Tương Tư ngưng tụ sức mạnh của ánh trăng, bùng phát mạnh mẽ ở ngực Nhị Điện Hạ Quỷ Giới.Nhị Điện Hạ Quỷ Giới phát ra tiếng gào thét thảm thiết chói tai như người phụ nữ điên, móng tay dài màu đen vô ích cào xé những sợi tơ tương tư, nhưng cơ thể lại bị trói chặt hơn.Lúc này, thủy triều nguyệt thực lại một lần nữa tấn công, Nhị Điện Hạ Quỷ Giới đã mất tự do không còn sức phản kháng.

Lực hấp dẫn khổng lồ kéo nàng ta về phía trăng đỏ trên bầu trời, bóng dáng của nàng ta ngày càng xa, càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong ánh sáng của trăng đỏ.Hợp Hoan Đạo đã trở thành đống đổ nát, Phi Nguyệt Chân Quân giành chiến thắng không có thời gian để thư giãn.

Hắn hơi dừng lại, dường như cảm nhận được điều gì đó, ngước mắt nhìn về hướng Vô Tình Đạo.“…Đã đến lúc rồi sao.”

Phi Nguyệt Chân Quân nói, “Vậy thì đi thôi.”

Phi Nguyệt Chân Quân vừa nói, vừa vẽ ra một trận pháp Lục Đạo Luân Hồi dưới chân.——Phi Nguyệt Chân Quân đang vội vàng đến Quỷ Giới.Trong thành Cô Tô, trận chiến khốc liệt giữa Vô Cữu Chân Quân và Tứ Điện Hạ Quỷ Giới vẫn đang tiếp diễn.Tứ Điện Hạ Quỷ Giới là một cơ quan tạo vật của Quỷ Giới, thân hình khổng lồ như núi, bên ngoài cứng rắn không thể xuyên thủng, toàn thân đều được phủ một lớp áo giáp được rèn từ linh thạch cứng rắn nhất.

Vô Cữu Chân Quân đã sớm từ bỏ việc dùng vũ khí để đối phó với Tứ Điện Hạ Quỷ Giới, lúc này, nắm đấm mới là vũ khí tốt nhất của hắn.Trong tiếng gầm rú của cơ quan vận hành, kim thân của Vô Cữu Chân Quân và Tứ Điện Hạ Quỷ Giới đứng sừng sững, mỗi một cú đấm xuống, mỗi một cú đạp xuống đều đủ để gây ra một trận động đất.Nhà cửa bị phá hủy, thành Cô Tô một mảnh hoang tàn, những bách tính tẩu tán được sự che chở của Cô Tô Tống Thị và Kim Lăng Hạ Lan Thị mà sống sót, cuộc chiến của hai người khổng lồ vẫn đang tiếp tục.Đột nhiên, Vô Cữu Chân Quân lao mạnh về hướng Thái Hoa Tông: “Đến lúc rồi!”

Vô Cữu Chân Quân bay lên không, gầm lên lao về phía Tứ Điện Hạ Quỷ Giới, ôm lấy và quật ngã: “Cút về Quỷ Giới của ngươi!”——Vô Cữu Chân Quân mang theo Tứ Điện Hạ Quỷ Giới trở về Quỷ Giới.Tầng thứ sáu của Tháp Lãng Phong, Ôn Miên Chân Quân đang ngủ say đột nhiên mở mắt.Phong ấn của tượng thần Tiêu Dao Đạo rục rịch muốn động, thấy sắp được giải ra, Ôn Miên Chân Quân vung tay áo, cưỡng ép đưa tượng thần Cực Lạc Chân Quân và cả Quỷ Thập Nhị trở về Quỷ Giới.


Tất cả các điện hạ Quỷ Giới đang ở Dương Gian đều được đưa trở về Quỷ Giới, nhân gian từ đây được dọn dẹp.Nhưng điều này có tác dụng gì chứ?

Tượng thần Bắc Lạc đã sụp đổ, hố sâu giữa Âm Dương hai giới không còn tồn tại, sinh linh Quỷ Giới có thể tùy ý đến nhân gian.

Cho dù Thái Hoa Tông tạm thời đuổi các điện hạ Quỷ Giới trở về Âm Gian, Dương Gian cũng sẽ giống như hai nghìn năm trước, trở thành luyện ngục trần gian.Chiếc Vạn Tượng Lưu Ly Kính cuối cùng chĩa thẳng vào viện Vô Tình Đạo, Hạ Lan Hi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như vậy trong viện Vô Tình Đạo.Trên băng nguyên vạn năm không tan, Giang Ẩn Chu đứng yên giữa biển mây bao la, tà áo trắng tinh bất động, giống như biểu cảm vĩnh viễn không thay đổi của hắn.Sau lưng Giang Ẩn Chu, Hạ Lan Hi nhìn thấy Hứa Chi Duy, nhìn thấy rất nhiều trưởng lão, nhìn thấy những sư tỷ sư huynh Vô Tình Đạo mà y đã từng gặp hoặc chưa từng gặp.Những người này trầm lặng và bình tĩnh y hệt nhau, giữa họ không có bất kỳ sự giao tiếp nào bằng lời nói, kiếp nạn mà nhân gian đang trải qua giống như không liên quan đến họ.Không biết họ đã đứng ở đây bao lâu, vào khoảnh khắc Giới luật Bắc Lạc mất hiệu lực, cuối cùng họ cũng có chút phản ứng.Giang Ẩn Chu nhẹ nhàng giơ tay lên: “Thái Sơ Vô Cực.”

Những người còn lại đồng thời giơ tay lên, sức mạnh mạnh mẽ nhất của thế gian hội tụ lại, ý chí băng giá nuốt chửng trời đất, càn quét toàn bộ nhân gian.Trận pháp Thái Sơ Vô Cực, đứng đầu trong Thập Đại Trận Pháp Thượng Cổ, có tác dụng khai thiên lập địa, có thể sao chép ra một nhân gian mới chứa đựng chúng sinh, thời gian duy trì là mười hai canh giờ.Viện Vô Tình Đạo đã di chuyển toàn bộ nhân gian vào trong trận pháp Thái Sơ Vô Cực, cho dù Quỷ Giới có mất kiểm soát, cũng không thể xâm nhập vào không gian của trận pháp Thái Sơ Vô Cực.Đây là cách duy nhất mà Giang Ẩn Chu có thể nghĩ ra để bảo vệ mỗi một sinh mệnh.

Phần lớn chúng sinh bách tính chưa cảm nhận được nguy hiểm giáng xuống đã được đưa đến một thế giới mới mẻ và an ổn.

Họ không phải đối mặt với hoảng loạn, không bị tuyệt vọng chi phối, trong mười hai canh giờ tiếp theo, họ sẽ giống như bình thường, sống trong kết giới mà Vô Tình Đạo đã tạo ra cho họ, để lại một thế giới cũ rỗng tuếch và hỗn loạn cho Quỷ Giới tùy ý xâm lược.Đây chính là trách nhiệm cuối cùng mà Vô Tình Đạo gánh vác trong kiếp nạn này.Hạ Lan Hi không nhịn được nhếch khóe miệng, y đã biết đệ tử Vô Tình Đạo được Bắc Lạc lựa chọn không thể nào không quản bất cứ chuyện gì.Viện Vô Tình Đạo đứng đầu trong mười hai đạo viện, muốn quản thì quản cái khó quản nhất!Hạ Lan Hi quay đi từ Vạn Tượng Lưu Ly Kính, tình hình chiến đấu giữa hai Tống Huyền Cơ lúc này bế tắc như y dự đoán.Đáy sông Vong Xuyên không thể chịu đựng được sức mạnh cuồn cuộn ngày càng mãnh liệt, đáy sông vỡ vụn, thấy không gian dưới đáy sông sắp sụp đổ, Tống Huyền Cơ lập tức quyết định: “Đi!”

Lúc này, sông Vong Xuyên giống như đã hội tụ tất cả oan hận và bi thương của Âm Gian, dấy lên từng đợt sóng dữ dội.

Ba người xông ra từ trong đỉnh sóng bị vặn vẹo và cuộn trào, lực xung kích không thể vượt qua gần như muốn lật đổ Hạ Lan Hi và Hoán Trần Chân Quân.Hạ Lan Hi: “Tống Tầm mau ôm ta!”

Tống Huyền Cơ ôm chặt lấy eo của Hạ Lan Hi, đang định chìa tay ra vớt Thẩm Nhứ Chi, ánh mắt liếc qua, lại rụt tay về.Thanh niên màu đỏ tía đến từ nhân gian ổn định đón lấy Thẩm Nhứ Chi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Tống Lưu Thư lông mày hơi nhướn lên: “Hửm?

Ôm người sống quả nhiên khác.”

Thẩm Nhứ Chi: “.”
 
Back
Top Bottom