- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 128
Chương 128
Chương 128Trong chốc lát, Tàng Ngọc và Phù Tự tranh cãi không ngừng vì tên và quyền dạy dỗ của thiếu niên.
Bắc Lạc yêu sự yên tĩnh như mạng sống không chút thương tiếc quẳng hai người ra ngoài, chỉ để lại một mình thiếu niên.Bên trong cửa, Bắc Lạc và thiếu niên, một người mặt không cảm xúc, một người vui vẻ như ngày hội.Bên ngoài cửa, Tàng Ngọc và Phù Tự nhìn nhau, mắt đối mắt.Phù Tự: “Ý của Bắc Lạc là, hắn sẽ tự mình dạy dỗ ‘Vật gì’ sao?”
Tàng Ngọc: “Không thể nào, với tính cách của Bắc Lạc, làm sao có tâm tình thanh nhàn dạy người khác nói chuyện.”
Trong số mười hai vị viện trưởng đầu tiên của Thái Hoa Tông, Tàng Ngọc không nghi ngờ gì là người giỏi quan sát lòng người nhất.
Dự đoán của hắn không sai, Bắc Lạc dường như không hề đối đãi khác biệt với thiếu niên là thần khí, ngày thứ hai đã đưa thiếu niên vào lớp học nhỏ Linh Hồ của Hợp Hoan Đạo.Vì vậy, thiếu niên và một đám tiểu hồ ly vừa khai linh thức mở trở thành bạn học, bắt đầu học nói chuyện.Thiếu niên rất thông minh, học cũng rất nhanh.
Tàng Ngọc dạy một lần, y có thể lập tức lặp lại, phát âm còn rõ ràng hơn nhiều so với tiểu hồ ly đã nhập học sớm hơn.
Điều này khiến tiểu hồ ly hiếu thắng tức chết đi được, nằm sấp trên vai Tàng Ngọc xù lông liên tục.Thiếu niên vô cùng nhạy cảm với âm thanh, ghét môi trường yên tĩnh.
Tàng Ngọc phát hiện ra điều này, định để thiếu niên ở lại Hợp Hoan Đạo, dù sao Hợp Hoan Đạo cũng là nơi nhộn nhịp nhất trong Thái Hoa Tông.
Không ngờ sau khi màn đêm buông xuống và ánh sáng mặt trời biến mất, thiếu niên lại chủ động chạy về Vô Tình Đạo yên tĩnh nhất trong Thái Hoa Tông.Trong Quy Hư Đàm Thất, thiếu niên đã được Tàng Ngọc trang điểm xinh đẹp cố gắng dùng tiếng người vừa học được để bày tỏ ý định của mình với Bắc Lạc: “Ngủ!”
Bắc Lạc: “?”
Thiếu niên hoàn toàn bỏ qua khí chất “người lạ chớ đến gần, người quen cũng nên ở xa” của Bắc Lạc, vui vẻ lại gần Bắc Lạc, ra lệnh cho kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền nhường vỏ kiếm, sau đó lại hóa thành nguyên hình chui vào.Bắc Lạc: “.”
Thiếu niên dường như đã xác định, những nơi khác chỉ là nơi để chơi đùa và học tập, chỉ có bên cạnh Bắc Lạc mới là nơi để y ngủ.
Bất kể ban ngày y ở Hợp Hoan Đạo học nói chuyện, hay theo Phù Tự học cách kiểm soát và sử dụng sức mạnh của mình, hoặc vui vẻ chơi đùa với Cực Lạc vẫn giữ tâm hồn trẻ thơ, một khi đến buổi tối không thấy ánh mặt trời, y đều trở về Vô Tình Đạo, ngủ trong vỏ kiếm của Bắc Lạc.Nguyên hình của thiếu niên mảnh mai hơn kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền không ít, vỏ kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền quá lớn đối với nguyên hình của y, y thường xuyên ngủ được một lúc thì nửa thân kiếm đã trượt ra ngoài, điều này khiến thiếu niên thích được ôm trọn hoặc bao bọc thiếu đi cảm giác an toàn.Y không nói nỗi khổ của mình cho Bắc Lạc biết, bởi vì trong mắt y, Bắc Lạc còn không biết nói chuyện hơn y.
Y lắp bắp phàn nàn với Tàng Ngọc về vấn đề vỏ kiếm quá lớn, Tàng Ngọc miệng thì trêu chọc “ngươi cướp ‘giường’ của Mạc Vấn Hoàng Tuyền còn chê ‘giường’ của người ta lớn, đây gọi là ‘được voi đòi tiên’, học được chưa”, quay đầu lại liền sai người đo ni đóng giày cho y một vỏ kiếm mới.Sau khi thiếu niên có được vỏ kiếm thì vô cùng phấn khích, ngay tối hôm đó liền cầm vỏ kiếm mới tinh đến Vô Tình Đạo.Y muốn chia sẻ niềm vui có giường mới với Bắc Lạc, nhưng Bắc Lạc lại không có ở Vô Tình Đạo.
Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, mọi người đều rất bận, Bắc Lạc là người bận nhất, thường xuyên biến mất một thời gian rất dài.Thiếu niên có chút thất vọng, đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có thêm một vỏ kiếm mà y chưa từng thấy.Không giống với vỏ kiếm Tàng Ngọc tặng cho thiếu niên, tuy vỏ kiếm này không có trang sức hoa lệ xa xỉ, nhưng vẫn đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt, như một ngôi sao rơi xuống trần gian, ánh sáng rực rỡ giống hệt đôi mắt của thiếu niên.Điều đặc biệt nhất là, vỏ kiếm còn để chỗ cho hoa lam nhỏ màu xanh của thiếu niên, như vậy hoa lam nhỏ trên đầu y sẽ không bị ép bẹp nữa.Thiếu niên hấp tấp chui vào vỏ kiếm để ngủ, dù không có Bắc Lạc bên cạnh y cũng ngủ ngon lành cho đến khi trời sáng.
Lúc mở mắt ra, y lại nhìn thấy Bắc Lạc đang ngồi thiền tĩnh tâm bên cạnh y!Việc Bắc Lạc ngầm cho phép thiếu niên nhất định phải ngủ bên cạnh mình lại khiến Phù Tự không tài nào hiểu nổi.Phù Tự kinh ngạc không thể tin: “Đây còn là Bắc Lạc mà ta quen biết sao?”
Tàng Ngọc không bận tâm: “Không có gì lạ, ngươi đừng quên Bắc Lạc còn là một kiếm tu.”
Phù Tự: “Có ý gì?”
Tàng Ngọc: “Tuy đêm đêm hoa lam nhỏ ngủ cạnh Bắc Lạc, nhưng khi y ngủ với Bắc Lạc đều dùng nguyên hình.
Một thanh tiểu thần kiếm không ồn ào không náo loạn, trên đầu còn nở hoa, thử hỏi kiếm tu nào có thể từ chối được?
Ngươi bảo hoa lam nhỏ đổi thành hình người thử xem.”
Phù Tự sực tỉnh: “Thì ra là vậy!”
Khi Phù Tự và Tàng Ngọc nói chuyện này, hoa lam nhỏ vừa hay nghe thấy.
Thiếu niên đã có thể hiểu hơn nửa tiếng người ngây người một lúc, lâm vào suy nghĩ.Đêm đó, thiếu niên đến Vô Tình Đạo như thường lệ.
Khác với thường lệ là, khi đến lúc ngủ, thiếu niên không hóa thành hình kiếm chui vào vỏ kiếm, mà ôm một cái gối không biết lấy ở đâu ra, ngồi bịch xuống giường của Bắc Lạc.“Dùng hình người ngủ!”
Thiếu niên nhấn mạnh ba lần: “Ta muốn dùng hình người ngủ!”
Bắc Lạc: “Vì sao.”
“V-vì sao?”
Thiếu niên hiểu ý nghĩa của “vì sao”, nhưng y không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Đây không phải là vì y chưa học xong nói chuyện, mà thực ra là vì y cũng không biết tại sao mình muốn dùng hình người ngủ cùng với Bắc Lạc: “Không biết… nhưng phải dùng hình người ngủ ở đây.”
Bắc Lạc: “.”
Bắc Lạc im lặng rất lâu, không đồng ý cũng không từ chối.
Thiếu niên không nhận được câu trả lời thì có chút vội vàng: “Dùng hình người ngủ với ngươi, ngươi sẽ đuổi ta đi sao?”
Bắc Lạc: “.”
“Đừng đuổi ta đi.”
Thiếu niên lầm tưởng rằng Bắc Lạc đã ngầm đồng ý, vội vàng ném cái gối trong lòng, một tay chộp lấy ‘chiếc giường nhỏ’ mà Bắc Lạc tặng y: “Ta ngủ trong vỏ kiếm là được rồi.”
Yết hầu của Bắc Lạc khẽ lăn, cuối cùng cũng lên tiếng: “Không đâu.”
Thiếu niên nghe không hiểu: “‘Không đâu’?”
Bắc Lạc: “Đuổi ngươi đi.”
Thiếu niên lại hiểu lầm gì đó, mắt đỏ hoe, gần như muốn khóc.Lần đầu tiên Bắc Lạc nói chuyện với thiếu niên dài đến năm chữ: “…Sẽ không đuổi ngươi đi.”
Mắt thiếu niên lập tức sáng rực: “Oa——!”
Thiếu niên được như ý nguyện ngủ trên giường của Bắc Lạc.
Có lẽ là do ở với đám hồ ly đã lâu, tư thế ngủ của thiếu niên rất giống hồ ly, một bên má tựa vào gối, nằm sấp trên giường cuộn tròn thân thể lại.
Y không có đuôi hồ ly để vẫy, thì vẫy hoa lam nhỏ trên đầu mình, vẫy một lúc thì ru mình vào giấc ngủ.Bắc Lạc nhìn y hai lần, chỉ hai lần rồi ngồi xuống bên cạnh y tiến hành tĩnh tu thường ngày.Từ ngày đó trở đi, thiếu niên rất ít khi dùng bản thể để ngủ nữa.
Cũng không biết có phải Bắc Lạc đã truyền dạy cho y tư thế ngủ đúng hay không, ngủ một thời gian y còn học được cách nằm ngửa để ngủ.Thiếu niên càng ngày càng giống một người, thậm chí còn học được cách dùng thành ngữ.Tàng Ngọc cảm thấy đã đến lúc dạy hoa lam nhỏ đọc sách viết chữ, lần này hắn giao việc này cho Bắc Lạc.“Không thể để hoa lam nhỏ tiếp tục ở cùng với đám hồ ly nữa.
Bây giờ ngày nào mắt y cũng mong ngóng nhìn cái đuôi của tiểu hồ ly, chỉ hận mình không mọc được mười tám cái đuôi.”
Tàng Ngọc nói với Bắc Lạc, “Viết chữ cần tĩnh tâm, ngươi dạy là vừa hay.”
Bắc Lạc bất ngờ không từ chối: “Được.”
Tàng Ngọc với tư cách là người thầy khai sáng của hoa lam nhỏ, có chút lo lắng Bắc Lạc không có sự kiên nhẫn để “tưới hoa”, liền lấy lý do bàn bạc chuyện công việc để rình xem.Tàng Ngọc đến Quy Hư Đàm Thất, chỉ thấy hoa lam nhỏ ngồi trong lòng Bắc Lạc, Bắc Lạc đang cầm tay dạy y cách cầm bút đúng cách.
Tay của hoa lam nhỏ nắm lấy thân bút, còn tay của Bắc Lạc thì nắm lấy tay của hoa lam nhỏ.Tàng Ngọc: …Được rồi, là tại hạ suy nghĩ nhiều rồi.Nghe thấy tiếng bước chân của Tàng Ngọc, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn hắn.Thiếu niên: “Thầy Tàng Ngọc——”Bắc Lạc: “Việc gì.”
Thiếu niên: “Việc gì việc gì!”
Tàng Ngọc hiểu rõ quy tắc “không cần thiết đừng làm phiền” của Bắc Lạc, vội vàng đưa ra lý do đã nghĩ sẵn từ trước: “Bắc Lạc, đạo huấn của các đạo viện khác đều đã nghĩ xong rồi, chỉ còn thiếu Vô Tình Đạo thôi.”
Bắc Lạc: “Vô Tình Đạo không cần đạo huấn.”
Thiếu niên: “Vô Tình Đạo không cần đạo huấn!”
“Vậy sao được.”
Tàng Ngọc lên án: “Tuy nói Vô Tình Đạo đứng đầu trong mười hai đạo viện cũng không thể làm chuyện đặc biệt chứ.
Nếu ngươi không chịu nghĩ, ta có thể nghĩ giúp ngươi, đến lúc đó đạo huấn của Vô Tình Đạo là ‘Chúng ta không thích nói chuyện’ ngươi đừng trách ta đó.”
Bắc Lạc cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào hình tròn mà hoa lam nhỏ vừa dùng bút vẽ.
Hắn đưa “tác phẩm lớn” của hoa lam nhỏ cho Tàng Ngọc: “Đạo huấn.”(Là 。)Thiếu niên: “Đạo huấn!”
Tàng Ngọc nhìn hình tròn xiêu vẹo, đầu suýt nữa thì lắc gãy: “Đệ tử Vô Tình Đạo thật đáng thương, sau này nhất định sẽ bị đệ tử Hỗn Thiên Đạo chế giễu vì đạo huấn.”
Thiếu niên bị bộ dạng đáng thương than thở của Tàng Ngọc chọc cười.
Tàng Ngọc cũng cười, hỏi: “Hoa lam nhỏ, bổn tọa rất tò mò, tại sao ngươi chỉ học Bắc Lạc nói chuyện, không học bổn tọa nói chuyện vậy?”
Thiếu niên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, rất nhanh đã có được câu trả lời: “Ta không biết!”
Tuy hoa lam nhỏ có tâm tính trẻ con, nhưng thực lực thể hiện ra lại khiến nhiều vị viện trưởng Thái Hoa Tông khó lòng sánh kịp.
Chỉ cần y muốn, y có thể khiến vũ khí bản mệnh của mười hai vị viện trưởng phản bội lại chủ nhân.Khi các thần khí được lưu giữ trong Tháp Lãng Phong đánh nhau sống chết, hoa lam nhỏ hạ lệnh một tiếng, thần khí dù có hung hăng và kiêu ngạo đến đâu cũng sẽ ngoan ngoãn như một con cừu.Không ai biết rốt cuộc y đã tồn tại trên thế gian này bao lâu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thần khí có thể tồn tại trong môi trường khắc nghiệt như đất Chung Yên là chủ nhân của vạn vật một cách đương nhiên.Sức mạnh đáng sợ và tâm tính ngây thơ đặt trên cùng một người khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng.
Một khi Quỷ Giới biết thiếu niên đang ở Thái Hoa Tông, nhất định sẽ tìm mọi cách để trừ khử thiếu niên trước tiên.Để bảo vệ thiếu niên, cũng như vì đại kế, Thái Hoa Tông đã giấu diếm thân phận thật sự của thiếu niên với thế gian.
Trong mắt người ngoài, thiếu niên chỉ là một đệ tử bình thường của Thái Hoa Tông rất được các viện trưởng yêu quý.Tuy nhiên trên đời không có bức tường nào kín gió, bí mật về bản thể thần kiếm của thiếu niên không may bị một tu sĩ đến Thái Hoa Tông nương tựa cầu sống phát hiện.Tu sĩ này cũng có chút tự biết mình, hắn biết mình không thể nắm giữ bản thể của thiếu niên, vì vậy đã đánh chủ ý vào hoa lam nhỏ trên người thiếu niên.Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, thứ mọc ra trên người một thần kiếm cũng phải là một thần kiếm mới đúng.Tu sĩ đã âm thầm quan sát rất lâu, phát hiện thiếu niên rất thích những đồ trang sức kêu lanh canh, liền chi số tiền lớn tìm đến một cái chuông được khảm ngọc hồng.Hắn mang theo mồi nhử đã chuẩn bị kỹ lưỡng lén lút tìm thiếu niên, muốn dùng cái chuông để đổi lấy bông hoa mà thiếu niên đã nở ra.Nào ngờ chỉ là thiếu niên chưa từng trải sự đời, y đâu phải là tên ngốc.Khi một mình y ở đất Chung Yên, cứ một trăm năm mới thấy mặt trời một lần, cứ một nghìn năm mới nghe thấy tiếng gió và mưa.
Y đã dùng một thời gian rất rất dài, rất khó khăn mới nở ra một bông hoa như vậy, làm sao có thể tùy tiện tặng nó cho người khác.Thiếu niên kiên quyết từ chối tu sĩ: “Không thể cho ngươi.”
Tu sĩ tưởng rằng thiếu niên chê mồi nhử không đủ, vội vàng nói: “Ngươi cứ cho ta bông hoa của ngươi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm thêm cho ngươi vài món trang sức đẹp!”
Mặt tiếu niên nghiêm túc: “Cho ngươi, ngươi sẽ chết.
Đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Y có thể cảm nhận được linh lực ít ỏi đến đáng thương trong cơ thể tu sĩ, chút tu vi này căn bản không thể chịu đựng được sức ép do thần khí mang lại.
Cưỡng ép cho tu sĩ sở hữu thần khí, chỉ khiến kim đan hắn nổ tung mà chết.Đối mặt với cảnh báo của thiếu niên, tu sĩ không bận tâm.
Hắn nôn nóng muốn thành công bất chấp sự từ chối của thiếu niên, lợi dụng lúc thiếu niên không có ai bên cạnh, lại còn không ngần ngại động thủ để cướp đoạt.Thiếu niên ở Thái Hoa Tông đã lâu, mỗi người ở Thái Hoa Tông y đều rất thích, tu sĩ muốn cướp hoa của y là người đầu tiên y ghét.Tu sĩ thấy thiếu niên đứng yên tại chỗ, ngay cả trốn cũng không biết, thầm mừng thầm thần khí này quả nhiên là ngốc.
Hắn lao tới chỗ thiếu niên, nào ngờ còn chưa đến gần người thiếu niên, đột nhiên cảm nhận được một sức ép chưa từng có.Giống như có một ngọn núi lớn đang đè lên người, tu sĩ gần như nghe thấy tiếng xương cốt của mình vỡ vụn.
Hắn như một con chó bị đánh gãy chân, chật vật nằm sấp dưới mặt đất, dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lãnh đạm và u ám của thiếu niên.Tu sĩ không thể liên kết được thần khí trước mắt với thiếu niên vui vẻ hoạt bát ngày thường, trong mắt tràn đầy đau khổ và kinh ngạc: “Ngươi, rốt cuộc ngươi là…”
Thiếu niên không có ý định lấy mạng tu sĩ, đã thu lại sức ép trước khi tu sĩ hôn mê, vừa quay người lại đã nhìn thấy một vạt áo trắng tinh.Ngày hôm sau, thiếu niên nghe tin tức tu sĩ đã chết từ chỗ Tàng Ngọc.Thiếu niên có chút ngạc nhiên: “Ta không có muốn giết hắn.”
Tàng Ngọc lạnh lùng nói: “Mặc kệ là ai giết, tóm lại người này đáng đời.”
Thiếu niên: “Ồ…”
Tàng Ngọc hiếm khi nghiêm túc: “Lần này ngươi làm rất tốt.
Ngươi phải nhớ, sau này ai muốn hoa lam nhỏ của ngươi, ngươi cũng không được cho, biết chưa?”
Thiếu niên gật đầu: “Biết rồi!”
Thiếu niên không nói cho Tàng Ngọc biết, thực ra y đã từng nghĩ sẽ tặng hoa lam nhỏ cho Bắc Lạc, nhưng Bắc Lạc đã có Mạc Vấn Hoàng Tuyền rồi.Y cũng muốn khiêm tốn một chút, nhưng nói thật hoa của y mà hóa thành kiếm nhất định sẽ mạnh hơn Mạc Vấn Hoàng Tuyền vài lần.
Bắc Lạc có hoa của y, nhỡ đâu vứt bỏ Mạc Vấn Hoàng Tuyền, kiếm Mạc Vấn Hoàng Tuyền nhất định sẽ rất rất buồn.Thiếu niên vốn tưởng rằng mình không có cơ hội tặng Bắc Lạc hoa lam nhỏ nữa.
Y nghĩ Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã đủ mạnh rồi, y không ngờ Mạc Vấn Hoàng Tuyền lại có ngày kiếm rụng.Y không biết Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã “chết” như thế nào, y chỉ biết Bắc Lạc rời Thái Hoa Tông một tháng, khi Bắc Lạc trở về, Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã biến mất rồi.Tàng Ngọc nói với y, Mạc Vấn Hoàng Tuyền đã bị gãy trong tay Quỷ Giới Đại Điện Hạ.“Quỷ Giới Đại Điện Hạ khác với các điện hạ Quỷ Giới khác.”
Minh Pháp Chân Quân của Luật Lý Đạo nói, “Hắn——hay nói cách khác là nó, không phải là quỷ tu hay vong hồn, cũng không phải là yêu thú nhập ma.
Nó là một loại quy tắc, một quy tắc mà Thiên Đạo đã ban tặng cho Quỷ Giới để tránh Quỷ Giới bị tiêu vong quá nhanh khi gặp kẻ mạnh.”
Vẻ mặt Tàng Ngọc nặng nề: “Không trách ngay cả Bắc Lạc cũng phải trả cái giá là Mạc Vấn Hoàng Tuyền mới có thể phong ấn nó.”
Thiếu niên nghe mà hiểu thì ít mà không hiểu thì nhiều, y không hiểu quy tắc cụ thể là gì, y chỉ biết Bắc Lạc đã mất đi thanh kiếm mà hắn hay dùng nhất.Thế là, y hái hoa lam nhỏ trên đầu xuống.Thiếu niên nâng bông hoa mà y đã mất hàng triệu năm mới nở ra, đến trước mặt Bắc Lạc: “——Tặng ngươi!”