- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,106
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 79
Chương 79
Bạch Chiêu Hoa thấy bọn họ định rời đi, bỗng bước ra ngăn lại.
Trong ánh mắt đầy chờ mong của hai huynh đệ, cậu mỉm cười nói:"Các ngươi đã quay về kinh, vậy thì giúp ta làm một việc.
Nhất là ngươi, Quải Tử Trương, bước chân tự nhiên nhanh hơn người thường rất nhiều.
Vừa hay ta có một phong thư cần gửi về Quốc công phủ, việc này vô cùng trọng yếu.
Mong ngươi đích thân đưa tận tay phụ thân ta.
Người hiện đang tìm ta, nếu nghe nói là thư của ta, tất sẽ lập tức mở ra."
Quải Tử Trương lập tức đáp:
"Được làm việc cho Tiểu công gia, dù chết cũng không từ!"
Không nói nhiều thêm, Bạch Chiêu Hoa dẫn bọn họ tới trà quán gần đó, mượn bút mực, viết một phong thư.
Nội dung đại khái như sau:"Phụ thân, nhất định không được để người bệnh nhiễm quỷ dịch ở Hoàng Châu bị giết.
Có thể phái binh sĩ võ nghệ cao cường trấn áp giam giữ, hoặc mời các tu sĩ có pháp lực, càng dễ làm việc này.
Hãy treo thưởng, khiến nhiều tu sĩ đến Hoàng Châu canh giữ những kẻ nhiễm quỷ dịch...
Bên này con đã gặp được kỳ nhân, đã tìm thấy giải dược của quỷ dịch, chẳng bao lâu nữa sẽ đưa đến Hoàng Châu!"
Úc Trường Lâm đọc qua nội dung thư, không nói gì.Hai huynh đệ họ Trương nhận thư, liền cáo từ rời đi.Có xà yêu đích thân đưa thư, trong lòng Bạch Chiêu Hoa cũng yên tâm hơn, liền cùng Úc Trường Lâm sóng vai quay về tửu lâu.Vào đến phòng, Úc Trường Lâm ngồi xuống bàn thay cậu sắp xếp hành lý, thấy bên trong còn chiếc hộp kia, liền khẽ nhướn mày.Bạch Chiêu Hoa đã nằm lên giường, cười giải thích:
"Hồi đó ta cũng chẳng rõ ngươi ở Thiên Tâm Tông ra sao, sợ ngươi cùng người nhà đối đầu, lại bị thương nặng, nên mang cái hộp này theo."
Trong lòng Úc Trường Lâm dấy lên một cơn rung động, trầm giọng nói:
"Chiếc hộp này đã vô dụng rồi."
"Bị hút cạn linh lực rồi chứ gì, ta biết."
Bạch Chiêu Hoa xoay người vào trong, kéo chăn nói: "Nhưng mỗi lần ngươi bị thương đều từng nằm trong đó, ta coi nó như nơi ngươi tĩnh dưỡng."
"......"
Bạch Chiêu Hoa đã nằm ổn, còn vẫy tay gọi hắn:
"Ngươi nằm ngoài, ta nằm trong.
Mau lại đây đi, chúng ta còn có thể thì thầm chuyện riêng nữa."
Lời vừa rơi xuống, yết hầu Úc Trường Lâm khẽ chuyển động, hắn vội uống một ngụm nước.
Khi quay lại, người trên giường đã xoay lưng lại, dụi mắt chuẩn bị ngủ.Không xa đó, Tư Huyền cũng đã nhắm mắt nghỉ ngơi.Úc Trường Lâm đi tới bên giường, vén màn buông xuống, năm ngón khẽ siết, không khỏi chăm chú nhìn bóng lưng kia.Đúng lúc này, nghe tiếng động, Bạch Chiêu Hoa bỗng quay mặt lại nhìn, còn cố tình dịch mông ra phía ngoài:
"Nếu ngươi tới muộn thêm, cả cái giường này đều là của ta đấy."
"......"
Ngoài xa, lò hương nhả khói trắng mỏng như sương, lượn lờ bay lên.Úc Trường Lâm nghiêng mặt đi, thoáng không phân biệt nổi mùi hương hắn ngửi thấy là từ lò hương, hay từ người ngay trước mắt.Hắn còn đang tự dằn vặt, chợt cảm thấy eo mình siết chặt.Trong chăn, một chân của Bạch Chiêu Hoa đã gác lên hông hắn, giọng ngái ngủ:
"Mau nằm xuống đi.
Mai trời chưa sáng đã phải dậy rồi, ta dậy không nổi, nhớ phải gọi ta."
Nói xong lại đổi chân, đá một cái rồi mới rút về.Ánh nến trong phòng dần tối đi.Úc Trường Lâm cũng nằm xuống.
Đợi người bên gối ngủ say, hắn nghiêng người, vòng tay ôm cậu vào lòng.
Không lâu sau, cảm thấy chân trên eo khẽ động, hắn bỗng nhớ lại lời các ma ma Quốc công phủ từng nói: thiếu gia vốn không quen ngủ ở bên ngoài.
Thế là hắn đưa tay ra sau lưng Bạch Chiêu Hoa, nhẹ nhàng vỗ mấy cái.(Tình chưa kìa


Trời còn chưa sáng, bên ngoài đã có tiếng tiểu nhị nhẹ nhàng đi lại.Cậu trở mình, trong màn giường tối om, thoáng chưa nhận ra ánh mắt Úc Trường Lâm đang dán chặt mình, chỉ giơ tay mò mẫm:
"Ngươi tỉnh chưa?
Ta dậy rồi."
Nghe hắn khẽ ừ một tiếng, cậu liền ngồi dậy:
"Chúng ta đi rửa mặt thôi.
Tiểu tử Thừa Tiêu chắc cũng tỉnh rồi, hắn lần nào cũng dậy sớm hơn ta."
Sắc mặt Úc Trường Lâm lập tức biến đổi, vội nắm chặt lấy tay cậu:
"Ngươi, ngươi và hắn cũng từng cùng..."
Bạch Chiêu Hoa lắc đầu:
"Ta đâu có nghèo đến mức ấy, sao phải chen giường với người khác?
Đây chẳng phải do ngươi cứ khăng khăng đòi ở chung với ta sao?"
Cậu cười cười, rồi cúi đầu thắt lại đai áo lót.Úc Trường Lâm lập tức quay mặt, xuống giường khoác ngoại bào, mở cửa gọi người mang nước vào.Hai người rửa mặt thay y phục xong, Bạch Chiêu Hoa lại huýt một tiếng, Tư Huyền liền giương cánh bay tới đậu trên vai.Thấy Úc Trường Lâm cau mày, cậu hừ một tiếng:
"Ngươi đừng coi nó là thú cưng.
Tư Huyền của ta lợi hại lắm.
Nếu không nhờ nó, ta chưa chắc đã tìm được ngươi.
Nó là trinh sát tiểu tướng của ta đấy!
Không được xem thường nó!"
Tư Huyền nghe vậy, cũng ngẩng cao đầu tỏ vẻ kiêu hãnh.Khóe môi Úc Trường Lâm hơi nhếch:
"Ừ."
Đến nhã gian đã đặt trước, món ăn đã bày lên quá nửa.
Thừa Tiêu đang ngồi bên trong lau kiếm.
Thấy hai người bước vào, hắn đứng dậy cười:
"Ngủ một giấc thật thoải mái!"
Bạch Chiêu Hoa liếc hắn, thầm nghĩ: Ngươi từ chiều qua ngủ một mạch tới giờ, dĩ nhiên là thoải mái.
Còn ta đêm qua khổ sở thế nào, suýt nữa hồn lìa phách tán.Thừa Tiêu thấy cậu cười khổ, chỉ cho rằng cậu đường dài mệt mỏi, chưa cảm nhận được niềm sung sướng của một giấc ngủ đủ, bèn nhắc lại vài câu huyết lệ khích lệ đệ tử mà chưởng môn từng nói.
Nghe đến nỗi Bạch Chiêu Hoa phải xua tay, bảo hắn ngậm miệng.Có điều, ăn cơm thì thật là khoái trá.Không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi câu nói "dọc đường toàn sơn trân hải vị" của cậu hay không, Úc Trường Lâm gọi thẳng cả bàn đầy đủ bát trân ngọc thực.
Nếu ở kinh thành, Bạch Chiêu Hoa vốn ăn quen, chẳng lấy gì làm lạ.
Nhưng giờ đây, mỗi món đều thấy ngon, đến mức bụng cũng căng tròn.Thấy cậu thích, Úc Trường Lâm lại đi ra sau dặn đầu bếp làm thêm một phần, gói vào hộp mang theo.Trong lúc hắn đi, Bạch Chiêu Hoa rảnh rỗi, cũng lấy tiểu bạch kiếm của mình ra, ngồi đối diện Thừa Tiêu cùng nhau lau kiếm.Thừa Tiêu lau xong kiếm lại lau kiếm vỏ, Bạch Chiêu Hoa liếc mắt, cũng cầm vỏ kiếm lên chà chà.Thừa Tiêu nhíu mày:
"......
Công tử Bạch, kiếm vỏ của ngươi vốn đã sạch bóng rồi."
Bạch Chiêu Hoa "ồ" một tiếng, cất vỏ kiếm, lấy khăn sạch lau tay:
"Hôm nay trông ngươi phấn chấn thật đấy."
Thừa Tiêu đáp:
"Đi thêm chút nữa là tới Tu La Sơn, ở đó sẽ đối mặt với Thiên Tâm Tông...
Thật ra, ta tuy từng xem qua bản đồ Thiên Tâm Tông, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt đến gần, không khỏi có chút kích động."
Nhắc tới Thiên Tâm Tông, Bạch Chiêu Hoa liền nhớ lại những lời Úc Trường Lâm từng nói về việc giam cầm phụ thân mình.
Giờ Úc Trường Lâm không ở đây, cậu thẳng thắn hỏi:"Về Thiên Tâm Tông, ngươi hẳn biết rất nhiều chuyện phải không?"