- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 119
Chương 119
Chương 119Ngày 16 tháng Giêng, lễ hội đã qua, Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ như đã hẹn đến tháp Lãng Phong nằm trong Thái Hoa Tông.
Trên đường đi, hai người gặp không ít đạo hữu quay lại Thái Hoa Tông, trong đó không thiếu những gương mặt quen thuộc từng học chung lớp với họ.
Hạ Lan Hi không thể lộ diện chào hỏi các đạo hữu, chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối nhìn từng chiếc thuyền tiên, từng thanh trường kiếm từ khắp nơi hội tụ về Thái Hoa Tông, bắt đầu năm tu hành mới.Từng có lúc, y và Tống Huyền Cơ cũng là hai trong số những người đó.Tâm trạng Hạ Lan Hi hơi trùng xuống khi đáp xuống, nhưng nỗi buồn này nhanh chóng bị một cái ôm bất ngờ xua tan.“——Thời Vũ!”
“——Chúc Vân!”
Hạ Lan Hi bị Chúc Như Sương đâm sầm vào người lùi lại nửa bước, khẽ rên một tiếng: “Ngươi nhiệt tình với ta như vậy, e rằng tên Hỗn Thiên Đạo nào đó sẽ tức chết mất…
Hả?”
Hạ Lan Hi nhìn trái nhìn phải, không thấy tên Hỗn Thiên Đạo nào đó, cũng không thấy Bạch Quan Ninh và những người khác.
Người đến tháp Lãng Phong cùng Chúc Như Sương chỉ có một mình Phi Nguyệt Chân Quân.“Những người khác cũng muốn đến, nhưng người đông dễ gây chú ý nên chỉ có ta và Tống viện trưởng đến.”
Chúc Như Sương nhìn Hạ Lan Hi, mắt hơi đỏ nói: “Thời Vũ, ngươi không sao, ngươi thật sự không sao…
Tốt quá rồi.”
Phi Nguyệt Chân Quân khẽ nhướng mày: “Phản ứng này của ngươi, chẳng lẽ không tin lời bản tọa đã nói trước đó?”
Chúc Như Sương lộ vẻ bất đắc dĩ: “Dĩ nhiên ta tin Tống viện trưởng, chỉ là…”
Chỉ là dù sao hắn cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh Hạ Lan Hi tự lấy sinh môn, bây giờ lại thấy Hạ Lan Hi bình an vô sự đứng trước mặt mình, khó tránh khỏi xúc động.“Người không cảm thấy còn nợ ta và Tống Tầm một lời giải thích sao, Tống viện trưởng?”
Hạ Lan Hi dùng cách gọi xa lạ để bày tỏ sự bất mãn, y vốn dĩ là người chịu ấm ức là phải nói ra: “Người đã sớm biết ta không có dương thọ, tại sao không nói cho ta biết?
Người có biết lúc đó ta đã lấy sinh môn ra với tâm trạng như thế nào không!”
“Xin lỗi.”
Thái độ Phi Nguyệt Chân Quân khá thành khẩn, “Nhưng ta thực sự không thể xác định được, việc ngươi không biết có phải là một phần trong kế hoạch của Thẩm Nhứ Chi hay không.
Nếu ta tùy tiện nói ra, có lẽ sẽ có nguy cơ lợi bất cập hại.”
Hạ Lan Hi nhớ đến giấc mơ kỳ lạ đó, trong mơ y đã từng nói một câu như thế này: “Lúc cần thiết, xin hãy dùng sức mạnh của toàn viện, dồn ta vào bước đường cùng.”
Giả sử Phi Nguyệt Chân Quân sớm nói cho y biết y không có sinh môn cũng có thể sống sót, y sẽ không có tâm trạng bị “dồn vào bước đường cùng”.“Có lý.”
Hạ Lan Hi lại thân mật gọi là “Tiểu thúc”: “Tiểu thúc lợi hại, tiểu thúc suy nghĩ chu toàn!”
“Hừ, trở mặt nhanh thật.”
Phi Nguyệt Chân Quân khẽ cười, lấy ra bốn chiếc bao lì xì đưa cho Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ: “Cầm lấy đi, mỗi người hai cái, tiền lì xì.”
Hạ Lan Hi: “Cảm ơn tiểu thúc!
Tống Tầm, mau cảm ơn tiểu thúc!”
Tống Huyền Cơ: “…Đa tạ.”
Bao lì xì được làm bằng vải đỏ, trên có thêu huy hiệu của Tống gia.
Mỗi tay Hạ Lan Hi cầm một cái, thích không thôi: “Nhưng mà tiểu thúc, tại sao lại là mỗi người hai cái vậy?”
Phi Nguyệt Chân Quân nói: “Còn một cái là của Thẩm Nhứ Chi.”
Hạ Lan Hi không chắc chắn: “Nhưng hình như Thái Hoa Tông không có tục lệ sư tôn phát bao lì xì cho đệ tử vào năm mới nhỉ?”
“Nhắc đến bao lì xì…”
Chúc Như Sương lục lọi trong túi linh lấy ra một túi tiền: “Thời Vũ, mẹ ngươi cho ta không ít tiền lì xì, còn có tám nghìn lượng tiền thưởng đệ nhất toàn tông, ta trả lại cho ngươi luôn.”
“Không được, tuyệt đối không được!
Ngươi mà dám đưa ta sẽ tối nay đóng vai ma dọa ngươi!”
Hạ Lan Hi lùi lại liên tục: “Anh ngươi còn mua thuyền tiên cho ta nữa!”
Chúc Như Sương sững sờ: “Hả?”
Bốn người vừa kể cho nhau nghe chuyện gặp phải trong năm mới, vừa bước lên những viên đá tiến vào tháp Lãng Phong.
Cũng giống như lần trước đến tháp Lãng Phong, vũ khí từ tầng một đến tầng bốn không gây ra bất kỳ áp lực nào cho Chúc Như Sương.
Đến tầng năm, Chúc Như Sương bị uy áp của vũ khí cao cấp đè đến thở không nổi, trên vai như có ngàn cân, đi chưa được hai bước đã toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Phi Nguyệt Chân Quân thấy vậy, dùng một tấm bùa thế thân chuyển hết sự khó chịu trên người Chúc Như Sương sang mình.Chúc Như Sương như trút được gánh nặng, khi thấy hai người Tầm Hi đến tầng sáu tháp Lãng Phong mà vẫn không hề đổi sắc, không khỏi lần nữa cảm thán sự chênh lệch giữa đệ tử thứ ba toàn tông là hắn với đệ tử thứ nhất thứ hai toàn tông.Tuy hắn không có chấp niệm lớn với đệ nhất toàn tông như Bạch Quan Ninh, nhưng cũng từng thắc mắc vì sao cùng là người, mà khoảng cách giữa hắn và Tầm Hi lại lớn đến vậy.
Bây giờ thân thế khó tin của Hạ Lan Hi coi như đã giải đáp một nghi vấn của hắn, nhưng sức mạnh vượt trội của Tống Huyền Cơ thì giải thích thế nào đây?Nghĩ đến đây, Chúc Như Sương không nhịn được hỏi: "Tống viện trưởng, thân thế của Huyền Cơ có giống với Thời Vũ không, cũng có huyền cơ khác sao?"
“Chắc là không.”
Phi Nguyệt Chân Quân nói, “Lúc Huyền Cơ ra đời, cả nhà chúng ta đều đợi ở ngoài cửa.”
Hạ Lan Hi gật đầu: “Tống Tầm và mẫu thân của hắn cũng có vài phần giống nhau.”
Phi Nguyệt Chân Quân: “Nếu các ngươi không tin, sau này có thể hỏi Thẩm viện trưởng của các ngươi, khi đại tẩu của ta mang thai sáu tháng từng có một lần gặp mặt hắn.”
Hạ Lan Hi: “?
Chúng ta tin mà!”
Phi Nguyệt Chân Quân nói tiếp: “Có một lần, ta cùng đại ca đại tẩu ra ngoài làm việc thì tình cờ gặp Thẩm viện trưởng.
Lúc đó đại ca có việc gấp đi trước một bước, Thẩm viện trưởng chỉ thấy ta và đại tẩu đứng chung một chỗ, không biết có phải hắn hiểu lầm gì không, vừa về Thái Hoa Tông là hắn đã rút kiếm đối đầu với ta…”
Tống Huyền Cơ: “Không ai hỏi ngài.”
Hạ Lan Hi từng có một trận đại chiến với Quỷ Thập Tam ở tầng sáu tháp Lãng Phong.
Cũng trong trận chiến đó, Hạ Lan Hi đã lấy được Bắc Trạc Thiên Quyền từng thuộc về Hoán Trần Chân Quân, cũng từ miệng Quỷ Thập Tam nghe được câu nói “ sở dĩ ngươi được chọn vào Vô Tình Đạo, không ngoài lý do là vì Thẩm Ngâm”.Bây giờ nghĩ lại, một điện hạ Quỷ Giới chỉ xếp hạng mười ba, tại sao lại biết nhiều như vậy?
Cảm giác mà Quỷ Thập Tam mang lại cho y, thậm chí còn mạnh hơn cả Quỷ Thập Nhất, Quỷ Cửu, Quỷ Thất.Trong số các điện hạ Quỷ Giới này, chỉ có một mình Quỷ Thập Tam có thể sử dụng Ấn Bỉ Ngạn một cách thành thạo…Trong lòng Hạ Lan Hi ẩn chứa bất an, hỏi: "Chúc Vân, ta nhớ lần đầu tiên Quỷ Thập Tam hiện thân ở nhân gian là ở gần lăng mộ Phù Tự Tiên Quân?"
Chúc Như Sương: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Hạ Lan Hi do dự nói: “Ta không biết… có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.”
Phù Tự Tiên Quân là viện trưởng đầu tiên của viện Thái Thiện Đạo, viện Thái Thiện Đạo xếp thứ ba trong Thái Hoa Tông, dưới tượng thần Phù Tự trấn áp hẳn cũng là điện hạ thứ ba của Quỷ Giới.Quỷ Thập Tam, Quỷ Thập Nhất, Quỷ Cửu và Quỷ Thất lần lượt bị Thái Hoa Tông phong ấn, trong khi vị Quỷ Tam Điện Hạ chưa từng lộ diện kia đến nay vẫn bặt vô âm tín.Liệu có một khả năng nào đó, họ đã từng gặp Quỷ Tam Điện Hạ rồi, chỉ là bản thân họ không biết?Tống Huyền Cơ liếc nhìn Hạ Lan Hi, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng y: “Sẽ có ngày chân tướng sáng tỏ, không cần vội vàng nhất thời.”
Hạ Lan Hi hoàn hồn, cười nói: “Ừm ừm!”
Tống Huyền Cơ nói đúng, chuyện quan trọng nhất hiện tại vẫn là làm rõ thân thế của y và những bí ẩn do Hoán Trần Chân Quân để lại.Sau trận đại chiến ngày đó, Thái Hoa Tông đã cố gắng khôi phục tầng sáu tháp Lãng Phong về nguyên trạng.
Điều duy nhất khác với trước đây là, tượng thần Cực Lạc Chân Quân không còn ẩn mình dưới đáy hồ đúc kiếm nữa, mà tọa lạc ngay trong hồ, giống như một thiếu niên đang nô đùa trong nước.Hạ Lan Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của tượng thần Cực Lạc, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc——là vì đây là lần thứ hai y nhìn thấy Cực Lạc Chân Quân sao?Lúc này, trong đầu Hạ Lan Hi không hẹn mà lại vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Thần lực của Cực Lạc quá yếu, lỡ bị Quỷ Giới lợi dụng sơ hở thì không tốt.
Chi bằng đặt tượng thần của hắn ngay dưới mắt ta, ta cũng tiện chăm sóc hắn hơn!”…Ai?
Ai đang nói vậy?Hạ Lan Hi sững sờ tại chỗ, con ngươi mất đi tiêu cự, dường như đang nhìn về một nơi xa xăm.“Thời Vũ?
Thời Vũ!”
“Hạ Lan Hi?”
Giọng nói của Tống Huyền Cơ kéo suy nghĩ của Hạ Lan Hi trở lại.
Hạ Lan Hi nhìn ba người trước mặt, thần sắc vẫn còn chút hoảng hốt: “...Hả?”
“Thời Vũ, ngươi có sao không?”
Chúc Như Sương lo lắng hỏi, “Sao ngươi lại có vẻ đang mơ màng giữa ban ngày vậy?”
Tống Huyền Cơ nói: “Có phải ngươi đã nhớ lại một vài chuyện cũ kiếp trước không?”
“…Có lẽ vậy.”
Hạ Lan Hi thở ra một hơi, “Từ khi lấy sinh môn của Hoán Trần Chân Quân ra, đây là lần thứ hai rồi.”
“Xem ra ta đoán không sai, sinh môn của Thẩm viện trưởng trên người ngươi không có nghĩa là dương thọ, mà là một phong ấn liên quan đến ký ức.
Ta càng lúc càng tò mò rồi,” Phi Nguyệt Chân Quân khẽ cười một tiếng, triệu ra một ánh sáng màu vàng nhạt trên đầu ngón tay: “Thẩm Nhứ Chi, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì vậy.”
Hạ Lan Hi nhận ra ánh sáng đó, đó chính là sinh môn của Hoán Trần Chân Quân mà y đã dùng suốt mười tám năm.“Tiểu thúc, sao sinh môn của Hoán Trần Chân Quân lại ở trong tay người?”
Hạ Lan Hi khá ngạc nhiên, “Ta còn tưởng nó sẽ bị Giang viện trưởng lấy đi chứ.”
Chúc Như Sương nói: “Sau khi Tống viện trưởng thắng Giang viện trưởng thì đã cướp lại cả sinh môn và nhục thân của Hoán Trần Chân Quân rồi.”
“Cái gì?!”
Hạ Lan Hi trợn mắt há hốc mồm, “Tiểu thúc đánh thắng Giang viện trưởng sao?”
Phi Nguyệt Chân Quân không để ý nói: "Giang Ẩn Chu đã hủy tượng thần Minh Pháp, bị trời đánh bị thương còn muốn đánh với ta, đương nhiên là không đánh lại ta——Đi thôi.”
Nói xong, Phi Nguyệt Chân Quân đi vòng qua hồ đúc kiếm, dẫn đầu đi về phía lối vào tầng bảy tháp Lãng Phong.Tâm trạng của Hạ Lan Hi không thể kiểm soát được mà trở nên phức tạp.Nếu thật sự như lời Phi Nguyệt Chân Quân nói, sinh môn của Hoán Trần Chân Quân trên người y có nghĩa là phong ấn ký ức, vậy thì y đã mất sinh môn sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại tất cả ký ức.Trước đây y cho rằng giấc mơ sau khi lấy sinh môn ra chỉ là một giấc mơ không có hợp lý, bây giờ xem ra e là không đơn giản như vậy.Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, Hạ Lan Hi do dự một lúc, tiến lại gần Tống Huyền Cơ nói nhỏ với hắn: “Ta nói cho ngươi một chuyện này.”
Tống Huyền Cơ: “Ừm?”
Hạ Lan Hi: “Nguyên hình của ta nói không chừng là một nhân vật lớn cấp sư tổ của ngươi, loại mà ngay cả tiểu thúc cũng phải gọi ta là ‘tiền bối’ ấy.”
Tống Huyền Cơ không hề bất ngờ: “Ồ.”
Hạ Lan Hi thề với trời: “Nhưng ngươi đừng lo, bất kể ta là ai, bất kể bối phận của ta lớn đến đâu, ta cũng sẽ cho phép ngươi tiếp tục cãi lời ta!”
“…”
Tống Huyền Cơ không biết đã nghĩ đến điều gì, vậy mà khẽ cười một tiếng: “Được, đa tạ tiền bối.”
Edit: Có khi nào bé nó là Cực Lạc hong trời.