- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 49
Chương 49
Chương 49 Chương 49Hạ Lan Hi nói ra ám hiệu mà ba người đã hẹn từ trước:"Chúc Vân không cho ngươi hôn, còn tát ngươi một cái" tức là "Ngươi đang nằm mơ."
Trường Tôn Sách không quên câu này, nhưng sau hàng loạt chuyện dồn dập, đầu óc hắn có chút mơ hồ:"——Cái gì?”
Hạ Lan Hi mắng rất dữ dội: "Ngốc quá, vẫn chưa hiểu sao?
Từ khi Quỷ Thập Tam xâm nhập vào giấc mơ lần đầu tiên chúng ta chưa từng thực sự tỉnh lại!"
Những gì họ đã trải qua—di tích Hậu Hải, giao nhân phát cuồng, đại quân thủy quỷ, Bắc Trạc Thiên Quyền... tất cả đều là ảo giác.Nhưng buổi hẹn của y và Tống Huyền Cơ trong viện Vạn Thú Đạo lại là thật, bởi vì y và Tống Huyền Cơ không phải là ảo ảnh, mà là linh thức cộng hưởng giấc mơ với chủ nhân giấc mơ.
TĐạo Viện thứ mười ba có thể bí mật tồn tại trong mộng, chứng tỏ năng lực thao túng giấc mơ của Quỷ Thập Tam đã đạt đến đỉnh cao.
Muốn Tống Huyền Cơ tự nguyện hiến tế là chuyện quá khó, Quỷ Thập Tam tự biết mình không thể làm được trong hiện thực, nên hắn đặt toàn bộ hy vọng vào giấc mơ.Quỷ Thập Tam biết chuyện Bắc Trạc Thiên Quyền suýt làm hại Chúc Như Sương là khúc mắc trong lòng y, nên đã lợi dụng điều đó, dẫn bọn họ đến di tích Hậu Hải, để y tận mắt chứng kiến cơn ác mộng trở thành sự thật.
Sau đó hắn thừa cơ xâm nhập, định khống chế thần trí của y, ép Tống Huyền Cơ khuất phục.Đáng ghét!
Quỷ Thập Tam lại dám cho rằng y là điểm yếu duy nhất của Tống Huyền Cơ, đúng là ăn nói lung tung.Rõ ràng hắn cứng rắn vô cùng!
Nếu chấm trên thang điểm từ một đến mười, hắn chắc chắn là mười phần cứng rắn.Quỷ Thập Tam nhếch môi cười chế giễu, nói với Hạ Lan Hi:"Ngươi dám chắc mình đang ở trong mộng sao?
Đến mức không tiếc lấy mạng tri kỷ ra đánh cược?”
Hạ Lan Hi: “Phải.”
Quỷ Thập Tam cúi đầu nhìn Chúc Như Sương, mu bàn tay lướt qua thân kiếm Bắc Trạc Thiên Quyền: “Ngươi có từng nghĩ qua, nếu như ngươi đoán sai thì sao…”
Hạ Lan Hi: “Không thể nào, ta không sai.”
“Haha, vậy thì để bản toạ xem thử, liệu ngươi có thật sự tự tin như vẻ ngoài của ngươi không.”
Quỷ Thập Tam nhìn chằm chằm y, bất ngờ siết chặt cổ Chúc Như Sương.Trường Tôn Sách nghe mà chẳng hiểu rõ lắm, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi Quỷ Thập Tam và Chúc Như Sương.Tuy hắn không biết Hạ Lan Hi đã suy luận ra điều này bằng cách nào, nhưng chỉ nhìn sắc mặt Quỷ Thập Tam trầm xuống, không còn vẻ ung dung nữa thì mười phần hết chín đã bị Hạ Lan Hi nói trúng.“Chúc Như Sương” trong lòng Quỷ Thập Tam gần như tuyệt vọng, đồng tử tan rã, đã cận kề cái chết, nhưng vẫn cố gắng nhìn bọn họ, trong đáy mắt giấu kín một tia lưu luyến.
Cảnh tượng này khiến Trường Tôn Sách khó chịu vô cùng, không nhịn được mà ba lần bảy lượt xác nhận với Hạ Lan Hi: “Chúc Vân này cũng là giả, đúng không?”
Dáng vẻ vô tình của Hạ Lan Hi thay đổi qua lại giữa Quỷ Thập Tam và Trưởng Tôn Sách: "Đúng đúng đúng!”
Trường Tôn Sách lo lắng nói: “Nhưng lỡ như…
Lỡ như ngươi đoán sai thì sao?
Chẳng phải Chúc Vân sẽ…”
Hạ Lan Hi lộ ra ánh mắt nhìn một tên ngốc: “Làm sao Chúc Vân có thể uống rượu một mình với ngươi, không màng đại cục mà đưa tiễn ngươi đến Hậu Hải, thấy ba chúng ta mà lại gọi tên ngươi đầu tiên, thậm chí còn khóc lóc van xin ngươi đừng vì hắn mà chết!
Ngươi dùng não nghĩ kỹ lại đi!”
Trường Tôn Sách như bị sét đánh: "Cùng nhau uống rượu cũng là giả sao!”
Hạ Lan Hi không nỡ nhìn thẳng, lắc đầu: “Thật không ngờ trong trí tưởng tượng của ngươi, Chúc Vân lại là loại người như vậy.
Có phải ngươi đã quên hắn tu luyện Vô Tình Đạo không?”
Trường Tôn Sách thẹn quá hóa giận, mỉa mai trả lời: “Đó là lỗi của ta chắc?
Mấy người các ngươi tu Vô Tình Đạo mà chẳng ai ra dáng Vô Tình Đạo nên có cả!
Ngươi có quên vừa rồi Tống Tầm gọi ngươi là gì không?”
Hạ Lan Hi chợt có cảm giác mình đã bỏ lỡ một vạn hai lượng bạc: “Hửm?
Hắn gọi ta là gì?”
“Đủ rồi.”
Tống Huyền Cơ nói, “Chuyện chính quan trọng hơn.”
Cuộc tranh cãi giữa Hạ Lan Hi và Trường Tôn Sách đến đây chấm dứt.Ba người đứng sóng vai trong sảnh, nhìn “Chúc Như Sương” trút hơi thở cuối cùng trong lòng Quỷ Thập Tam, ánh sáng trong mắt hắn cũng tắt hẳn.Dù biết đây chỉ là ảo ảnh, nhưng các thiếu niên vẫn im lặng.Quỷ Thập Tam chẳng chút hoang mang, tiện tay ném thi thể “Chúc Như Sương” như vứt bỏ một món đồ bẩn thỉu vướng tay: “bản toạ rất tò mò, các ngươi định xử lý ‘chuyện chính’ này thế nào đây?”
Trường Tôn Sách phát hiện điểm đáng ngờ, nhíu chặt mày: “Đúng rồi, trong mộng thì không ai chết được, vậy chúng ta có thể làm gì Quỷ Thập Tam đây?”
Hạ Lan Hi nở một nụ cười vô cùng vui vẻ: “Trong mộng, chúng ta đúng là không thể làm gì Quỷ Thập Tam, nhưng điều đó không có nghĩa là, chúng ta không thể làm gì ‘người khác’.”
Trường Tôn Sách: “‘Người khác’?”
Hạ Lan Hi: “Ngươi còn nhớ mục tiêu ban đầu của chúng ta khi bày trận không?”
Trường Tôn Sách: “Chẳng phải để dụ Quỷ Thập Tam vào tròng, sau đó chủ động tấn công hắn sao?”
Hạ Lan Hi: “Ngốc, sau đó nữa thì sao?”
Sau khi chứng kiến Trương Ngộ Ngôn hiến tế, Bạch Quan Ninh bị hủy dung, Tạ Tử Mặc chết, Chúc Như Sương suýt bỏ mạng dưới kiếm Bắc Trạc Thiên Quyền, Hạ Lan Hi từng nói, y không thể để đạo hữu của mình tiếp tục chịu tổn thương— những học sinh bị Quỷ Thập Tam chọn trúng, y muốn tìm ra từng người một!Trong giấc mộng rộng lớn này, ngoài ba người họ, chỉ còn Quỷ Thập Tam và đệ tử đạo viện thứ mười ba có ý thức riêng.Việc họ phải làm, chính là tìm ra những đệ tử không phải ảo ảnh trong mộng… thậm chí là cả trưởng lão và chân quân.Trường Tôn Sách vẫn chưa hiểu ý Hạ Lan Hi, nhưng Quỷ Thập Tam thì đã rõ.Hắn từ từ ngước mắt lên, một bóng đen xẹt qua mặt, sát khí bùng nổ như trời long đất lở, thừa lúc Trường Tôn Sách vừa lĩnh hội chân tướng mà lơ là, lập tức lướt đến trước mặt hắn!Tống Huyền Cơ đã có phòng bị từ trước.Trường Tôn Sách là chủ nhân giấc mộng, một khi hắn chết trong mộng, giấc mộng sẽ tan biến theo.Để che giấu thân phận đệ tử Đạo Viện thứ mười ba, chắc chắn Quỷ Thập Tam sẽ ra tay với Trường Tôn Sách.Tống Huyền Cơ: “Tà nghiệt bất xâm, ác linh thối lui.”
Vong Xuyên Tam Đồ hóa thành bạch long, giương nanh múa vuốt, đầu rồng ngẩng cao, uy nghi mà không kém phần thanh nhã cuộn quanh Trường Tôn Sách, một tiếng long ngâm xóa sạch làn sương máu của Quỷ Thập Tam.Hạ Lan Hi hỏi: “Tống Tầm, có phải ngươi sớm đã biết chúng ta vẫn còn trong mộng không?
Vậy sao không nói trước cho ta?”
“Chỉ là nghi ngờ, chưa xác định.”
Tống Huyền Cơ đáp, “Ngươi giúp ta xác nhận rồi.”
Trường Tôn Sách bị con bạch long trong suốt lấp lánh mê hoặc, bóng ma khi thấy “Chúc Như Sương” chết lập tức tiêu tan:“Chiêu này ta cũng muốn học!”
Quỷ Thập Tam tự biết một đòn không thành thì sẽ không còn cơ hội nữa.Hắn vốn giỏi nắm bắt thời cơ, đến nước này, giữ mạng là trên hết, tuyệt đối không ham chiến.Với khả năng thao túng giấc mộng của Quỷ Thập Tam, hắn có thể tự do ra vào mộng cảnh.Chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất không dấu vết.Trường Tôn Sách vòng quanh Nhiên Tê Đường tìm kiếm, chẳng thấy bóng dáng Quỷ Thập Tam đâu, sững sờ nói: “Không phải chứ, hắn chạy rồi?
Chúng ta không đuổi theo sao?”
“Đuổi, tất nhiên phải đuổi.”
Hạ Lan Hi nói, “Nhưng chúng ta phải về hiện thực để đuổi.”
Tống Huyền Cơ: “Ngươi có biết Quỷ Thập Tam ở đâu trong hiện thực không?”
Hạ Lan Hi: “Ta có hai suy đoán!
Ta đi truy hắn, ngươi và Trường Tôn Sách ở lại mộng cảnh tìm người.”
Tống Huyền Cơ: “Ừm.”
Hạ Lan Hi giơ Tải Tinh Nguyệt lên, đặt lên cổ mình, chuẩn bị cứa một đường thì cổ tay cầm kiếm bị Tống Huyền Cơ giữ lại.Tống Huyền Cơ khẽ nói: “Để ta giúp ngươi.”
Hạ Lan Hi thoáng sững người: “A, ngươi rất muốn ‘giết’ ta sao?”
Tống Huyền Cơ cạn lời: “Không hứng thú, ta chỉ sợ ngươi chết xấu quá thôi.”
“Ta còn đang mặc đồng phục da báo thì chết trông có thể đẹp nổi sao.”
Hạ Lan Hi lẩm bẩm, đặt Tải Tinh Nguyệt xuống: “Ngươi muốn thì cứ làm đi, nhớ nhẹ tay chút.”
Tống Huyền Cơ: “Ta sẽ cố.”
Trường Tôn Sách quay mặt đi: "Không có mắt không có mắt.
Tống Huyền Cơ nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực Hạ Lan Hi: "Tự mình cẩn thận."
Hạ Lan Hi cúi đầu, ánh mắt rơi vào "Lưu Tự Vi Mộng" trên đầu ngón tay Tống Huyền Cơ.
Ngay sau đó, trước mắt bỗng tối sầm, y không cảm thấy bất kỳ cơn đau nào, mà ngay trong mộng, tâm mạch đã bị cắt đứt.Sau khi Hạ Lan Hi "chết", thân thể y đột ngột ngã xuống, được Tống Huyền Cơ dùng một tay ôm vào lòng.
Tống Huyền Cơ điểm một cái lên "thi thể" của Hạ Lan Hi, một làn khói xanh từ trong lòng Hạ Lan Hi bay lên, chậm rãi tan vào không trung.
Đó chính là linh thức mà y lưu lại trong mộng.Thấy cách chết của Hạ Lan Hi khác với Chúc Như Sương không giống nhau, Trường Tôn Sách cuối cùng cũng hiểu được ý của Hạ Lan Hi khi nói "ở lại trong mộng để tìm người" là gì— thì ra, đây mới thực sự là tương kế tựu kế.Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ "ngủ say" của Hạ Lan Hi, Trường Tôn Sách không nhịn được mà trêu chọc: "Nói thật nhé, lúc Hạ Lan Hi ngủ trông cũng khá xinh đẹp đấy."
Tống Huyền Cơ ngước mắt liếc Trường Tôn Sách một cái.Ánh nhìn bình thản nhưng sâu thẳm ấy khiến Trường Tôn Sách rùng mình, vội vàng hỏi: "Bây giờ chúng ta cần làm gì?"
"Giết người."
Tống Huyền Cơ nói, "Càng nhiều càng tốt."
Trường Tôn Sách: "Giết từng người một à?
Vậy có khi đến lúc ta tỉnh lại cũng chưa giết hết đâu.
Ngươi có kẻ tình nghi nào cần ưu tiên không?"
"Có."
Tống Huyền Cơ nhả ra bốn chữ: "Thượng Quan Tri Cẩn.”*
viện Vô Tình Đạo.Hạ Lan Hi không biết đã mở mắt bao nhiêu lần.Tỉnh dậy trong mộng, đêm khuya thanh vắng, ánh trăng lạnh lẽo, một mình y nằm trên giường trong tiên xá.Cơn bão ngoài biển, tàn tích Hậu Hải, Bắc Trạc Thiên Quyền, Quỷ Thập Tam… tất cả những gì y trải qua trong mộng đều hóa thành hư ảnh.
Chỉ có băng nguyên mênh mông ngàn năm bất biến của viện Vô Tình Đạo mới là thứ duy nhất y có thể cảm nhận được là thực.Không có thời gian để hoảng hốt, Hạ Lan Hi lập tức xoay người xuống giường với tốc độ nhanh nhất, ngay cả túi linh cũng không kịp lấy, xách theo "Tải Tinh Nguyệt" rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Hai tiên xá bên cạnh đã tắt đèn, Tống Huyền Cơ và Chúc Như Sương hẳn vẫn còn chìm trong mộng.
Y rất muốn đi xem Tống Huyền Cơ thế nào, nhưng thời gian quá gấp gáp, đành chỉ liếc nhanh về phía cửa sổ tiên xá của hắn, sau đó cưỡi kiếm bay thẳng đến viện Hợp Hoan Đạo gần viện Vô Tình Đạo nhất.Tại viện Hợp Hoan Đạo, nơi "Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử", Phi Nguyệt chân quân vẫn chưa đi nghỉ, đang cùng Nghi Ách chân quân uống rượu gảy đàn.Hạ Lan Hi vẫn mặc y phục ngủ xông thẳng vào, chưa đợi hai vị viện trưởng hỏi han, đã đi thẳng vào vấn đề: "Tượng thần của viện Vô Tình Đạo ở đâu?
Có khả năng rất lớn Quỷ Thập Tam đang ở gần đó."
Hai vị Chân Quân biến sắc.Nghi Ách chân quân hỏi: "Hạ Lan Thời Vũ, sao ngươi lại nói vậy?"
Hạ Lan Hi phát huy tác dụng trọng yếu trong tu hành tại viện Vô Tình Đạo, dùng mười hai chữ để nói rõ mọi chuyện: "Quỷ Thập Tam muốn đoạt hồn phách của Tống Tầm trong mộng, bại."
Nếu y là Quỷ Thập Tam, y nhất định sẽ tìm cách ở gần tượng thần của viện Vô Tình Đạo nhất có thể, tốt nhất là trấn thủ ngay bên cạnh nó.
Như vậy, một khi Tống Huyền Cơ hoàn thành tế hiến trong mộng, hắn có thể lập tức mang theo hồn phách của Tống Huyền Cơ để làm ô nhiễm tượng thần, đánh một đòn bất ngờ vào Thái Hoa Tông.
Phi Nguyệt chân quân đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này: "Bản tọa đã nói với ngươi rồi, vị trí của tượng thần viện Vô Tình Đạo, chỉ có một mình Thẩm Ngâm biết."
Hạ Lan Hi: "Vậy tượng thần của viện Hỗn Thiên Đạo thì sao?
Trường Tôn Sách có thể là lựa chọn thứ hai của Quỷ Thập Tam."
Quỷ Thập Tam tốn bao công sức kéo bọn họ vào mộng cảnh, còn không tiếc để một đám đệ tử cùng họ diễn vở kịch này lâu như vậy, nếu không đoạt được hồn phách của Tống Huyền Cơ thì chẳng phải công cốc rồi sao?Y có lý do để nghi ngờ, dù Tống Huyền Cơ là mục tiêu chính của Quỷ Thập Tam, nhưng tên đó cũng đã chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Nếu trong mộng không thể mê hoặc Tống Huyền Cơ, Quỷ Thập Tam có thể sẽ lập tức từ bỏ hắn chuyển sang lấy hồn phách của Trường Tôn Sách để đảm bảo không tay trắng.Nghi Ách chân quân và Phi Nguyệt chân quân trao đổi một ánh mắt đầy vi diệu.Phi Nguyệt chân quân nói: "Tượng thần của Hỗn Thiên Đạo được pháp tướng Mạnh Bắc Kiêu canh giữ, nếu có chuyện gì xảy ra, Mạnh Bắc Kiêu không thể không phát hiện ra.
Nhưng vì ngươi đã nói vậy, bản tọa sẽ đích thân đi kiểm tra.”
"Ta đi cùng ngươi."
Nghi Ách chân quân vừa dứt lời liền lập tức thi triển pháp thuật:"Súc địa thành thốn"Súc địa thành thốn có thể biến xa thành gần, trong chớp mắt đã đến ngàn dặm.Hạ Lan Hi chớp mắt một cái, cảnh hoa rực rỡ của "Thôn Hoa Ngọa Tửu Xử" biến mất, thay vào đó là một khu rừng rậm xa lạ.Chớp mắt thêm lần nữa, y phát hiện mình đã đứng trước một cổng thành, trên tấm biển trước cổng có hai chữ to: "Cô Tô.”
Hạ Lan Hi không kiềm được mà nghĩ đến Tống Huyền Cơ: "Tượng thần của Hỗn Thiên Đạo lại nằm ở Cô Tô sao."
Nghi Ách chân quân quay lại nhìn y đầy ngạc nhiên: "Sao ngươi cũng tới đây?"
Hạ Lan Hi vô tội nói: "Không phải ngài mang ta theo luôn sao?"
Phi Nguyệt chân quân bật cười: "Thời Vũ nhà ta vẫn còn mặc y phục ngủ đấy, ngươi đã kéo nó tới tận Cô Tô rồi?"
Nghi Ách chân quân bất đắc dĩ giơ tay lên: "Việc gấp quá, ta không chú ý.
Nơi này là cơ mật của Thái Hoa Tông, Thời Vũ không nên đi theo nữa.
Theo bản tọa thấy, ngươi nên tìm chỗ nào nghỉ lại trước đi.”
Hạ Lan Hi thầm nghĩ: "Thôi đi, đệ tử đã giúp các người bao nhiêu chuyện rồi, mà vẫn không cho đệ tử biết à?
Nếu đã là cơ mật, vậy sao Quỷ Thập Tam lại biết nhiều như thế?"
Oán thầm thì oán thầm, ngoài mặt y vẫn là một đệ tử ngoan ngoãn: "Vậy làm phiền Chân Quân cho ta mượn chút bạc, ta vội quá, túi linh cũng chưa mang, cả người chỉ có một thanh kiếm."
Phi Nguyệt chân quân ném cho y một túi tiền nặng trĩu, nửa thật nửa đùa: "Nếu quán trọ ở Cô Tô đơn sơ, ngươi ở không thoải mái thì có thể đến Tống gia ở Cô Tô tá túc vài ngày.”
Hạ Lan Hi nghe chữ "Tống" liền phản ứng chậm nửa nhịp, đờ đẫn hỏi: "Ngài vừa bảo ta tới đâu ở?"
Phản ứng của Hạ Lan Hi nghe như không hiểu lắm, Phi Nguyệt chân quân đổi cách nói: "Nhà của Huyền Cơ."— Oa!
Nhà của Tống Tầm!
Nơi hắn lớn lên!Hạ Lan Hi ra vẻ rụt rè: "Chân Quân nói đùa rồi, sao ta có thể tự tiện đến nhà Tống Tầm được chứ?"
Phi Nguyệt chân quân cười: "Đi hay không tùy ngươi, xong chuyện bản tọa sẽ đưa ngươi về Thái Hoa Tông.
Mấy ngày này, coi như là nghỉ phép đi.”