- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 59
Chương 59
Chương 59 Chương 59
Lời của Phi Nguyệt chân quân rất có lý.
Dù Quỷ Giới rộng lớn, nhưng các viện trưởng cũng không phải hạng tầm thường.
Họ đã nhiều lần xuống Quỷ Giới nhưng vẫn không tìm được gì, khả năng lớn nhất là Bắc Lạc thượng thần không muốn ai ngoài người của Vô Tình Đạo tìm thấy tượng thần của mình.Vậy thì, Quỷ Thập Tam thân là thập tam điện hạ của Quỷ Giới – suốt hai ngàn năm qua có tìm được tượng thần Bắc Lạc hay không?Nếu đã tìm thấy, hắn chỉ còn thiếu một đệ tử Vô Tình Đạo tự nguyện hiến tế, liền có thể phá bỏ sự giam cầm kéo dài hai ngàn năm của tượng thần Bắc Lạc với Quỷ Giới.
Nhưng không hiểu vì sao Quỷ Thập Tam chỉ nhắm vào linh hồn của Tống Huyền Cơ, không chấp nhận của bất kỳ ai khác, kể cả y và Chúc Như Sương.Nếu Quỷ Thập Tam chưa tìm được tượng thần Bắc Lạc… thì điều này có vẻ không hợp lý.
Hắn không phải kẻ ngu dốt, thậm chí còn rất thông minh.
Nếu Phi Nguyệt chân quân có thể suy đoán rằng chỉ có người của Vô Tình Đạo mới tìm được tượng thần, thì Quỷ Thập Tam không thể nào không nghĩ tới điều này.Giữa khung cảnh nhộn nhịp nhưng u ám của chợ quỷ, Hạ Lan Hi đứng yên nhìn vong hồn dã quỷ lui tới bên cạnh bọn họ.
Không ai chú ý đến họ, cũng chẳng ai dừng lại vì họ.Cẩn thận hồi tưởng lại, tại sao y và Tống Huyền Cơ lại đến Quỷ giới?
Chỉ vì trên đường về Thái Hoa Tông, họ vô tình gặp thuyền hoa của Thượng Quan gia.
Và trùng hợp thay, Thượng Quan Khác từng bị đưa đến trước mặt Quỷ Thập Tam để hắn lựa chọn cũng có mặt trên thuyền đó, bị họ bắt gặp ngay tại chỗ.Sau đó họ đến phủ Thượng Quan, tìm thấy manh mối mà Phi Nguyệt chân quân để lại, rồi thông qua Lục Đạo Luân Hồi Trận mà tiến vào Quỷ Giới, gặp được Phi Nguyệt chân quân.Ngay từ đầu, Phi Nguyệt chân quân đã ám chỉ rằng Giang viện trưởng sẽ tự mình đến Quỷ Giới.Hơn nữa khi y nảy sinh nghi ngờ, trên cổ tay y đột nhiên xuất hiện một chữ "Bế" màu hồng nhạt.Ngay khi bước chân vào Thôn Dã Quỷ, Phi Nguyệt chân quân đã hỏi họ một câu: "Làm sao để nhanh chóng tìm thấy Thượng Quan Vô Yểu và Quỷ Thập Tam?"
Rồi sau đó, chính Phi Nguyệt chân quân lại chủ động nói về bí mật cấp cao nhất của Thái Hoa Tông, chính là tượng thần Bắc Lạc thượng thần.Cảm giác này… sao lại giống hệt đợt khảo hạch cuối năm ngoái?
Câu hỏi của Phi Nguyệt chân quân lúc nào cũng mơ hồ, thần bí khó lường.Hạ Lan Hi chấn động tinh thần, ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải Tống Huyền Cơ.Khuôn mặt Tống Huyền Cơ vẫn lạnh như trước, khó phân biệt cảm xúc như trước nhưng Hạ Lan Hi có thể cảm nhận được – suy nghĩ của hắn cũng giống mình."
Chuyện tượng thần Vô Tình Đạo tạm gác lại đã," Phi Nguyệt chân quân dường như không để ý đến hai thiếu niên đang lẳng lặng trao đổi, nhanh chóng quay lại vấn đề chính: "Việc cấp bách nhất vẫn là tìm ra Quỷ Thập Tam và Thượng Quan Vô Yểu.”
Ba người che ô đào hoa, len lỏi giữa những linh hồn muôn hình vạn trạng.
Quỷ giới không phân biệt ngày đêm, nắng mưa hay tuyết gió, nhưng con đường trong thôn Dã Quỷ lại ẩm ướt như vừa trải qua một cơn mưa dầm.
Hai bên đường, những ngôi nhà thưa thớt lập lòe ánh quỷ hỏa ma mị.Đột nhiên, Tống Huyền Cơ dừng bước:"Nhìn kìa."
Hạ Lan Hi theo ánh mắt của Tống Huyền Cơ nhìn sang.
Đó là một góc tối mờ mịt, ẩn mình nơi khúc quanh của con hẻm quỷ, trông chẳng có gì đặc biệt.Nhưng Phi Nguyệt Chân Quân lại thấy nơi đó trống không, chẳng có lấy một bóng quỷ hay bóng người.
Hắn hỏi: "Nhìn cái gì?”
"Vong hồn."
Tống Huyền Cơ đáp.
"Một vong hồn khoác trên mình y phục của viện Vô Tình Đạo."
"Hử?"
Phi Nguyệt Chân Quân tỏ vẻ nghi hoặc, tiến lại gần quan sát kỹ: "Ở đây có gì đâu."
"Sao lại không có chứ, tiểu thúc."
Hạ Lan Hi chỉ tay ngay trước mặt Phi Nguyệt Chân Quân, khẽ nói: "Hắn đang lơ lửng ngay đây mà."
Phi Nguyệt Chân Quân trầm ngâm suy nghĩ: "Chẳng lẽ chỉ có hai đứa nhìn thấy?"
Đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, vội vàng nói: "Thời Vũ, ngươi hỏi vong hồn kia vì sao lại ở đây, và tại sao lại mặc y phục của Vô Tình Đạo?”
Hạ Lan Hi làm theo, rồi nhanh chóng làm bộ chăm chú lắng nghe: "Hắn nói hắn ở đây để đợi những người có y phục giống mình.
Hai nghìn năm qua, ta là người thứ mười hắn gặp được, hiện tại ta cũng đang mặc y phục của Vô Tình Đạo.
Hắn còn nói…"
Hạ Lan Hi hơi ngập ngừng, nhìn về phía Tống Huyền Cơ: "Nói…?"
Tống Huyền Cơ đáp: "Cây."
Phi Nguyệt Chân Quân nhướn mày, nơi đuôi mắt thấp thoáng ý cười đầy hứng thú: "Cây?”
Hạ Lan Hi bừng tỉnh: "Đúng!
Chính là ‘cây’!
Tiểu thúc, trong Quỷ giới có phân biệt nơi trật tự nghiêm ngặt với nơi hỗn loạn không?"
Phi Nguyệt Chân Quân đáp: "Theo ta biết, mười ba trạm của Quỷ giới đều có trật tự nghiêm minh như nhau, quỷ đạo chặt chẽ, không có sự phân cao thấp."
Hạ Lan Hi: "Nếu vậy, có thể chứng minh rằng thần lực của tượng thần Bắc Lạc được phân bổ đều khắp Quỷ giới?"
Sắc mặt Phi Nguyệt Chân Quân hơi biến đổi, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu một ý vị khó đoán: "Điểm này ta chưa từng nghĩ đến—tiếp tục nói đi.”
Hạ Lan Hi: "Thần lực của tượng thần Bắc Lạc giống như rễ cây ăn sâu dưới đất, đan xen phức tạp.
Chính vô số rễ cây ấy đã truyền thần lực thượng thần đến từng ngõ ngách của mười ba trạm Quỷ giới, tạo nên kỳ tích suốt hai nghìn năm không có chủ mà vạn quỷ vẫn tuân theo quỷ đạo nghiêm cẩn."
"Cây…"
Phi Nguyệt Chân Quân nâng mắt, nhìn về một gốc cây mục nát ở đằng xa.
Một đàn quạ đen đang bay vòng quanh thân cây.
Hắn chậm rãi nói: "Nhưng, cây nào mới là nguồn gốc của thần lực?"
Không ai biết Quỷ giới rộng lớn đến đâu.
Ngoài mười ba trạm được biết đến rộng rãi, phần còn lại bị bao phủ trong sương mù bí ẩn, có thể là vùng hoang dã, có thể là đầm lầy, cũng có thể là biển lửa nham thạch.Tìm kiếm cây cội nguồn trong Quỷ giới chẳng khác nào mò kim đáy biển.Phi Nguyệt Chân Quân hỏi: "Vong hồn Vô Tình Đạo kia còn nói gì nữa không?"
Tống Huyền Cơ gật đầu: "Có."
Hắn bước đến gốc cây mục nát kia, làm kinh động đàn quạ khiến chúng kêu lên chói tai rồi tung cánh bay đi.
Hắn dùng Vong Xuyên Tam Đồ khắc lên thân cây một chữ Bế.
Ánh sáng xanh lam nhạt tựa như dòng nước chảy vào từng vân gỗ, lan rộng khắp thân cây rồi dần dần thấm vào lòng đất.Phi Nguyệt Chân Quân thấy mới lạ: "Ồ?
Đây là đạo pháp đặc biệt của Vô Tình Đạo các ngươi sao?”
Tống Huyền Cơ không đáp, chỉ cúi đầu liếc nhìn cổ tay, như cảm nhận được điều gì đó, rồi nói: "Điện Mê Hồn."
Điện Mê Hồn, trạm thứ bảy của Quỷ giới, còn gọi là Điện Phán Xét.
Nơi đây linh hồn chịu phán xử, phân định thiện ác lúc còn sống để quyết định số mệnh: đầu thai, ở lại Quỷ giới hay xuống địa ngục chịu hình phạt.Ba người theo chỉ dẫn của cây, rời khỏi thôn Dã Quỷ.Sương mù dày đặc vô biên lại một lần nữa kéo tới, Hạ Lan Hi chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng của Tống Huyền Cơ và Phi Nguyệt Chân Quân, suýt nữa đã vài lần đâm vào lưng Phi Nguyệt Chân Quân.
Y bực bội nói: "Tiểu thúc, người không thể dùng rụt đất thành tấc sao?”
"Đây là Quỷ giới, linh khí khan hiếm.
Ngươi muốn rút thì bảo sư tôn ngươi làm đi, ta không làm được."
Phi Nguyệt Chân Quân thản nhiên đáp.
"Nếu ngươi không muốn đi bộ, để Tầm nhi nghĩ cách cho ngươi."
Hạ Lan Hi: "Không phải ta không muốn đi, chỉ là nhìn không rõ đường, phiền quá!
Ta cứ cảm giác đang giẫm lên thứ gì đó."
Phi Nguyệt Chân Quân: "Là tà váy của ta đấy."
Hạ Lan Hi bừng tỉnh: "Ta đã nói mà!"
Phi Nguyệt Chân Quân luôn mặc trang phục hoa lệ phức tạp, dù vào Quỷ giới vẫn kéo theo lớp váy dài thướt tha.
Hạ Lan Hi chân thành xin lỗi: "Xin lỗi tiểu thúc."
Tống Huyền Cơ đề nghị: "Cõng?”
Không đợi Hạ Lan Hi trả lời, Phi Nguyệt Chân Quân đã lên tiếng: "Lạ thật, Thời Vũ nói là nhìn không rõ đường, sao ngươi không nghĩ cách chiếu sáng mà lại nghĩ đến chuyện cõng người ta?"
Hạ Lan Hi nghĩ thầm, câu hỏi này thật xảo quyệt.
Nếu bị hỏi như vậy, tám phần y sẽ vừa đỏ mặt vừa lúng túng cãi lại: "Không liên quan đến tiểu thúc, tiểu thúc đừng hỏi."
Nhưng đạo hữu ít lời mà miệng lưỡi chưa từng chịu thua ai của y lại đáp thế này: "Vì còn muốn giẫm lên váy."
Phi Nguyệt Chân Quân: "………………”
Đến đây Phi Nguyệt Chân Quân hoàn toàn chịu thua, im lặng dẫn theo hai tiểu bối đến trạm thứ bảy của Quỷ giới.
Nhưng dù có im lặng đến đâu, với dung mạo của hắn, hắn vẫn là một con phượng hoàng lộng lẫy sặc sỡ.Sương mù dần tan đi, một cây cầu treo đổ nát hiện ra trước mắt Hạ Lan Hi.Mặc dù không có gió, cây cầu vẫn lắc lư phát ra những tiếng kẽo kẹt như thể có thứ gì đó trên cầu dồn dập chạy trốn.Bên dưới cầu là dòng sông Vong Xuyên chảy xiết, ven bờ lác đác vài đóa bỉ ngạn nở rộ.Đầu bên kia cầu, điện Mê Hồn sừng sững nguy nga, bốn bức tường cao vời vợi.
Một bộ long cốt mất đi thân xác quấn quanh những tảng đá đen sần sùi, uể oải lim dim.Giữa cầu, một thanh niên cầm kiếm đứng đó, như thể đã đợi họ từ lâu.Hạ Lan Hi còn chưa kịp nhìn rõ mặt thanh niên thì hai lá bùa đã phóng thẳng về phía y và Tống Huyền Cơ.Vong Xuyên Tam Đồ tự động rời vỏ bảo vệ chủ nhân, hai lá bùa bị mũi kiếm xuyên thủng, chỉ còn cách mặt Hạ Lan Hi một đoạn ngắn—hóa ra lại là hai lá bùa thế mạng.Tống Huyền Cơ: "Nghi Ách chân quân."
Thì ra là Nghi Ách chân quân, chẳng trách…Nghi Ách chân quân sau khi thấy họ, phản ứng đầu tiên cũng giống như Phi Nguyệt Chân Quân, lo họ tổn hao dương thọ, nên không tiếc dùng chính dương thọ của mình để thay thế.
Giao thủ với Quỷ Thập Tam đã nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Lan Hi có cảm giác được bậc trưởng bối bảo bọc.
Y vừa định mở miệng gọi một tiếng "Chân Quân" thì chợt nhận ra có gì đó không ổn.Nghi Ách chân quân khi nhìn thấy ba người bọn họ lại không hề có chút phản ứng nào.
Hắn chỉ đứng bất động giữa cầu treo, nét mặt lạnh lẽo vô cảm, tay cầm trường kiếm Thanh Bình Lạc kiếm khí cuồng loạn, hoàn toàn không còn vẻ hòa nhã, phong lưu thường ngày của viện trưởng Thái Thiện Đạo.…
Chẳng lẽ vì cú sốc từ Thượng Quan Thận mà hắn trở thành như thế này sao?
Đáy mắt Phi Nguyệt Chân Quân xẹt qua một tia vi diệu: "Đông Phương Ký Minh?”
“Tống, Lưu, Thư.
"Nghi Ách Chân Quân chậm rãi giơ Thanh Bình Lạc lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào Phi Nguyệt Chân Quân:" Ngươi muốn làm gì hai đứa nhỏ này?
Tống Huyền Cơ là ruột thịt của ngươi!”
"Làm gì sao?"
Phi Nguyệt Chân Quân bật cười.
"Ngươi nghĩ xem, ta có thể làm gì bọn chúng?"
Nghi Ách chân quân nhìn Hạ Lan Hi một cái, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Thời Vũ, Huyền Cơ, lại đây—qua chỗ ta.
Tống Lưu Thư rất nguy hiểm!"
Hạ Lan Hi liên tục nhìn giữa hai vị viện trưởng, mặt đầy vẻ sợ hãi: "Cái gì…?"
Nghi Ách chân quân gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt diễm lệ của Phi Nguyệt Chân Quân, như đang nhìn một con rắn độc rực rỡ sắc màu nhưng chứa kịch độc: "Tống Lưu Thư có liên hệ với Quỷ Thập Tam.
Hắn cũng giống như Tri Cẩn, là nội ứng của Quỷ Thập Tam trong Thái Hoa Tông!”
Hạ Lan Hi sợ hãi đến mức không thể giữ nổi vẻ trấn định vốn có của đệ tử Vô Tình Đạo: "Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Phi Nguyệt Chân Quân sao có thể…
Không, ta không tin!
Tống Tầm, ngươi tin không?"
Tống Huyền Cơ thoáng liếc Hạ Lan Hi, bình tĩnh đáp: "Ta vẫn ổn."
Rồi hắn hỏi Nghi Ách chân quân: "Chân Quân biết điều này bằng cách nào?"
Nghi Ách chân quân bật cười lạnh lùng: "Ta tận mắt thấy hắn cố ý thả Thượng Quan Vô Yểu, chẳng lẽ còn giả được?"
Tống Huyền Cơ: "Tận mắt thấy?”
Nghi Ách chân quân: "Ngay khi chúng ta đặt chân vào Quỷ giới đã tìm được dấu vết của Thượng Quan Vô Yểu.
Nghĩ kỹ mà xem, nếu không phải do Tống Lưu Thư cố tình thả hắn, thì làm sao Thượng Quan Vô Yểu có thể thoát khỏi tay hai người chúng ta?"
Hạ Lan Hi lẩm bẩm: "Có thể khiến Thượng Quan Vô Yểu chạy thoát, đây không phải thả nước, mà là thả cả biển…"
Phi Nguyệt Chân Quân vẫn không chút hoang mang hỏi lại: "Vậy ngươi nói xem, tại sao ta lại phải làm nội ứng cho Quỷ Thập Tam?"
Nghi Ách chân quân lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi thốt ra một cái tên: "Thẩm Ngâm.”
Nghe thấy danh tự của Hoán Trần Chân Quân, đường nét chân mày được vẽ tỉ mỉ của Phi Nguyệt Chân Quân bỗng trở nên lạnh lẽo.
Bình thường lúc nào hắn cũng mang dáng vẻ tươi cười dịu dàng, chỉ trong khoảnh khắc này, người ta mới có thể nhìn ra vài phần lạnh lùng giống với Tống Huyền Cơ."
Năm đó khi chúng ta còn là đệ tử Thái Hoa Tông, ngươi và Thẩm Ngâm đã…"
Nghi Ách chân quân ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thẩm Ngâm ‘bế quan’ suốt mười tám năm, bặt vô âm tín.
Không ai biết y bế quan ở đâu, cũng không ai biết y còn sống hay đã chết.
Suốt mười tám năm qua, ngươi vẫn luôn tìm kiếm y, nhưng chưa từng có kết quả.
Quỷ Thập Tam đã dùng tin tức về Thẩm Ngâm làm mồi nhử, dụ ngươi sa ngã."
Nghi Ách chân quân nghiêm giọng hỏi: "Tống Lưu Thư, đúng hay không?”
Hạ Lan Hi ngơ ngác: "Vậy Hoán Trần Chân Quân rốt cuộc có thật sự bế quan không?"
"Dịp trước khi mất tích, đúng là Thẩm Ngâm đã nói với chúng ta rằng y sẽ bế quan, nên chúng ta vẫn luôn tin tưởng điều đó.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, cho dù Thái Hoa Tông có xảy ra chuyện gì lớn, y cũng chưa từng lộ diện, thế nên chúng ta bắt đầu nghi ngờ."
Nghi Ách chân quân ngập ngừng nói: "
Sau này, khi Bắc Trạc Thiên Quyền xuất thế trở lại, điều đó chứng tỏ Thẩm Ngâm đã chết…"
Bỗng nhiên Phi Nguyệt Chân Quân nhẹ giọng cất tiếng: "Chưa chết."
Giọng nói của hắn rất khẽ, rất nhẹ.
"Thẩm Ngâm vẫn chưa chết.”
Lời vừa dứt, bộ long cốt đang cuộn mình ngủ trên tảng đá đen là kẻ đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.
Nó không hề có dấu hiệu báo trước mà đột nhiên mở bừng đôi mắt, lao thẳng lên bầu trời.Chỉ thấy trên nền trời u ám của Quỷ giới, một vầng trăng máu màu đỏ thẫm từ phía sau Phi Nguyệt Chân Quân dâng lên, nhuộm toàn bộ điện Mê Hồn thành sắc đỏ rực mà hắn yêu thích nhất.Phi Nguyệt Chân Quân dùng cách này để tuyên bố với Quỷ giới, trong thời gian này, điện Mê Hồn sẽ do hắn tiếp quản.Trăng máu vừa lớn vừa gần, dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
Bóng dáng Phi Nguyệt Chân Quân chiếu rọi lên mặt trăng, tà váy tung bay, lộng lẫy kiêu sa, tựa như chiếc đuôi phượng hoàng rực lửa.Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh trường kiếm mà Hạ Lan Hi chưa từng thấy qua.Dù chưa từng thấy, nhưng Hạ Lan Hi biết chắc chắn, đó chính là kiếm bản mệnh của Phi Nguyệt Chân Quân—Vô Xử Tương Tư."
Dừng lại!"
Nghi Ách chân quân hét lớn với Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ: "Ta sẽ chặn hắn, các ngươi mau rời khỏi đây!
Đi ngay—!”