- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 426,005
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 40
Chương 40
Chương 40: Ánh mắt của cậu
***
Lâm Hòa Tây nhanh chóng hiểu ra, tức giận chống tường đứng dậy.Du Trùng vẫn còn nhìn chằm chằm cậu, thấy vậy thì cười lạnh:- Tưởng rằng tôi không biết Ninh Nam bày trò này vì ai à?
Cũng chỉ có thằng nhóc Chu Huyên ngố mới không nhận ra thôi.Lâm Hòa Tây nghẹn họng.Nhưng nhìn đối phương không giống như đang tức giận, châm chọc cậu xong, anh chủ động lên tiếng bỏ qua chuyện này:- Nếu như không sao thì đi thôi.Bấy giờ Lâm Hòa Tây mới hoàn hồn, cất bước về phía trước.***Hai ngày sau về trường đi học, Lâm Hòa Tây nhận được tin nhắn của Phương Thanh Ninh, nói lần trước uống say còn chưa kịp cảm ơn cậu, cho nên muốn mời cậu đi ăn.Lâm Hòa Tây đồng ý.Phương Thanh Ninh hỏi cậu muốn ăn gì.Lâm Hòa Tây đánh đại hai chữ "nhà ăn" gửi đi.Có lẽ do quá bất ngờ, tốc độ trả lời của Phương Thanh Ninh chậm hơn.
Một lúc sau, cô mới gửi tin xác nhận lại với cậu.Lâm Hòa Tây khẳng định với cô thêm một lần nữa.Buổi trưa, hai người hẹn gặp nhau trước cửa nhà ăn cơ sở chính.Trong trường có mấy nhà ăn, nhưng danh tiếng và đánh giá của nhà ăn cơ sở chính được xếp hàng đầu, giá tiền cũng xếp ở vị trí cao nhất.Đang giờ cao điểm ăn cơm trưa, cửa nhà ăn ở trụ sở chính người ra người vào, Phương Thanh Ninh với khuôn mặt xuất sắc đứng một mình ngoài cửa đợi người, khiến không ít con trai quay đầu đánh giá.Lâm Hòa Tây bước đến gọi cô, hơi nhếch môi nói:- Cô hẹn tôi ở đây không sợ bị người khác nhìn thấy à?Nghe vậy, Phương Thanh Ninh ngước mắt lên, nhìn cậu rồi lắc đầu: - Tôi không sợ.Lâm Hòa Tây lại cười, đẩy cửa bước vào nhà ăn trước.Nhà ăn của cơ sở chính tổng cộng có ba tầng.
Tầng một là nhà ăn của sinh viên bình thường, tầng hai là buffet, tầng ba mang thiết kế từng bàn ăn với ghế liền lưng.Bọn họ đi cầu thang lên nhà ăn tầng ba.Tương phản với giá cả tăng dần, từ tầng một tới tầng ba, số lượng sinh viên và mức độ ùn tắc của khu vực ăn cơm giảm rõ rệt.
Thậm chí tầng ba có thể nói là lạnh lẽo vắng vẻ.Hai người ngồi xuống một góc trong khu bàn ăn, dùng điện thoại quét mã QR ở góc bàn chọn món.Chọn món xong, Phương Thanh Ninh ngại ngùng giải thích: - Tuần trước tôi đã định tìm anh rồi, nhưng nhiều bài tập bận bù đầu.- Không sao. – Lâm Hòa Tây không để bụng, chuyển đề tài bằng giọng tự nhiên – Bận làm bài tập gì thế?Phương Thanh Ninh nghiêm túc nói về chuyện làm bài tập với cậu.Lâm Hòa Tây nghe một lát, chợt cảm thấy có tiếng bước chân lên trên.Cậu bất giác nghiêng mặt qua.Âm thanh hỗn loạn trùng điệp, nghe thì hình như có tận mấy người lên đây.Tiếng bước chân từ xa đến gần, hướng thẳng về phía bọn họ, cuối cùng dừng lại ở một nơi rất gần.
Hai giây sau, sofa phía sau truyền tới tiếng lõm xuống khe khẽ, bọn họ ngồi ngay sau Lâm Hòa Tây, sau đó gọi món.Lâm Hòa Tây nghiêng đầu nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, khóe môi từ từ nhếch lên.Người thật thà hỏi có ai không ăn được gì không là Dương Quyển.Người không kiêng gì có lẽ là Triệu Độ.Chu Huyên không ăn rau thơm.Du Trùng không ăn rau cầnLâm Hòa Tây cong cong ngón trỏ tay phải, thờ ơ gõ mặt bàn.Nghe thấy Chu Huyên nói chuyện, cậu cau mày không hài lòng.
Nghe thấy Du Trùng nói chuyện, cậu lại vừa lòng gật đầu tán thưởng.Phán đoán dựa vào âm thanh xa gần của bốn người, cậu có thể đoán ra Du Trùng và Dương Quyển ngồi sau lưng mình, còn Chu Huyên và Triệu Độ ngồi đối diện với hai người họ.Phương Thanh Ninh đã nói xong chuyện của mình, nhìn cậu với vẻ nghi ngờ:- Anh đang nghe gì thế?Lâm Hòa Tây lập tức dừng gõ bàn, giơ ngón tay trỏ lên đặt bên môi, trong mắt chan chứa ý cười nhẹ nhàng:- Suỵt.Phương Thanh Ninh lập tức ngoan ngoãn nghe lời ngậm miệng.Tiếng bốn người nói chuyện phía sau cũng trở nên rõ ràng hơn.Bọn họ đặt đồ ăn xong, đề tài nói chuyện chuyển sang Ninh Nam.Tối hôm ấy nhìn thấy hắn uống ly rượu kia, sau đó thả hắn đi.
Nhớ đến chuyện này, Chu Huyên vẫn còn bực bội, gọi thêm mấy người khác chặn đường hắn ở trường, chụp đầu đánh cho một trận.Nói xong, cậu ta lại nhìn sang Du Trùng, giọng nói mang vẻ khó hiểu:- Nó và Lâm Hòa Tây không phải là một bọn hay sao?
Hay là, - Chu Huyên nở nụ cười châm chọc chẳng thèm che giấu – Chia rẽ nội bộ rồi?Du Trùng còn chưa nói gì, Triệu Độ ngồi đối diện đã xen vào trước:- Hình như ở Học viện Quốc tế còn có tin đồn rằng...Cậu ta thoáng chần chừ.Chu Huyên vươn tay khoác vai cậu ta, thúc giục: - Nói gì?Triệu độ nói:- Bọn họ nói rằng Lâm Hòa Tây đã nịnh bợ ông và Du Trùng, cho nên mới cắt đứt với Ninh Nam.Nghe vậy, giọng Chu Huyên trở nên khó tin:- Cái gì mà nịnh bợ tôi với Du Trùng chứ?
Cậu ta đoán tin đồn này do Lâm Hòa Tây cố ý tung ra, bèn trợn mắt cười lạnh:- Cũng không kiếm cái gương soi xem, da mặt dày hơn cả vỏ dừa.Du Trùng cau mày, liếc mắt nhìn cậu ta.Bắt gặp ánh mắt như vậy, trong lòng Chu Huyên dần nảy sinh cảm giác lạ lùng:- Sao nào?
Lẽ nào tôi nói không đúng à?Du Trùng không nói gì, bác gái làm việc ở nhà ăn bưng đồ ăn lên.Bác gái bưng đồ ăn lần lượt cho bàn của Lâm Hòa Tây và Du Trùng.Trong đầu hiện lên câu Chu Huyên mắng chửi sau lưng mình, Lâm Hòa Tây khẽ cười lạnh, nhỏ giọng gọi bác gái nhà ăn qua, nói nhỏ mấy câu bên tai bà, sau đó cầm điện thoại ra quét thực đơn thứ hai.Mấy phút sau, bác gái nhà ăn bưng đồ ăn sang bàn Du Trùng.Bày xong tất cả các món xào mà bọn họ đặt, bác gái nhà ăn đứng đó chưa đi:- Trong mấy đứa ai là Chu Huyên đấy nhỉ?Sắc mặt Chu Huyên có vẻ kỳ quái, cậu ta trả lời:- Cháu ạ.Bác gái nhà ăn gật đầu, bưng thêm ba cốc trà sữa đặt bên cạnh ba người còn lại.Dương Quyển ngẩng đầu hoang mang:- Bọn cháu không đặt trà sữa mà.Bác gái nhà ăn nói:- Có người đặt cho mấy đứa.Dương Quyển nhìn chỗ Chu Huyên vẫn trống không:- Cậu ấy không có ạ?Bác gái nhà ăn nói:- Có chứ.Bác gái đặt đĩa thịt bò xào rau thơm cuối cùng xuống ngay trước mắt Chu Huyên.Chu Huyên nhìn chằm chằm thịt bò xào rau thơm, sắc mặt dần dần tái đi.Sợ Chu Huyên nổi nóng, Dương Quyển nhanh tay lấy thịt bò xào rau thơm trước mặt cậu ta đi, gượng gạo chuyển đề tài trong căng thẳng:- Hôm qua mấy ông bảo muốn đi biển chơi mà, tôi thấy có khách sạn giảm giá theo đoàn trên mạng này.Du Trùng hỏi:- Khách sạn nào?- Chính là khách sạn bên bờ biển mà các ông nói đấy.
Nhưng – Đôi mày thanh tú của cậu ta nhíu lại sầu não – Giá theo đoàn phải có sáu người, chúng ta có bốn người, thêm Lâm Đông nữa mới có năm.Phiền não của Dương Quyển đối với Chu Huyên và Du Trùng hoàn toàn không đáng gì.Thực ra với điều kiện gia đình nhà bọn họ, đương nhiên sẽ chẳng quan tâm chút tiền giảm giá thuê phòng theo đoàn trên mạng.
Nhưng suy nghĩ tới tiền sinh hoạt của Dương Quyển và Triệu Độ, bọn họ mới phối hợp với Dương Quyển đặt phòng theo đoàn thôi.- Để tôi kéo thêm một người nữa. – Quả nhiên Chu Huyên đã bị kéo dời sự chú ý sang chuyện khác, cậu ta lấy điện thoại ra lục danh sách liên lạc.Du Trùng ấn điện thoại cậu ta xuống:- Không cần tìm.Chu Huyên phản ứng hơi chậm:- Cái gì?Du Trùng nói:- Không cần tìm nữa, chỗ tôi có.Chu Huyên hỏi: - Ai?Du Trùng ngước mắt lên, thờ ơ nói ra ba chữ:- Lâm Hòa Tây.Chu Huyên sững người, nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi không thể tin nổi.Du Trùng tỉnh bơ, mặc kệ cậu ta nhìn.Chu Huyên hoàn hồn, mở miệng là lại châm chọc:- Ông muốn gọi cậu ta đi à, chưa biết chừng cuối tuần cậu ta còn bận thay phiên hẹn hò với bạn gái, không có thời gian đi thì sao.Còn chưa dứt lời, trên đỉnh đầu chợt truyền tới giọng nói quen thuộc:- Tại sao tôi lại không có thời gian, đương nhiên tôi có.Mọi người đồng loạt ngước mắt nhìn về phía giọng nói.Lâm Hòa Tây chống hai tay lên lưng dựa sofa của mình, ló đầu cười híp mắt nhìn Du Trùng, giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ:- Hơn nữa, nếu như Du Trùng muốn hẹn tôi, cho dù không có thời gian tôi cũng sẽ tìm cách cho có, cậu nói xem có đúng không?Ý cười tràn đầy trong ánh mắt, đôi mắt đen láy giảo hoạt của cậu chớp chớp nhìn Du Trùng.Du Trùng hơi sầm mặt, nhìn thoáng qua đôi mắt đen láy của cậu.Khi dời mắt đi, đầu óc không chịu khống chế, tự dưng xuất hiện hình ảnh khuôn mặt chớp chớp mắt, sinh động đẹp đẽ của Lâm Hòa Tây.Giây phút này, anh không thể không thừa nhận, trên người Lâm Hòa Tây có sức sống rực rỡ và xinh đẹp khó có thể hình dung.Đương nhiên cũng chỉ trong giây phút ấy mà thôi.Nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ lan man trong đầu, Du Trùng cau mày nhìn cậu:- Một mình tôi hẹn cậu từ khi nào.
Lâm Hòa Tây cậu đừng có được đà lấn tới.- Được, được. – Lâm Hòa Tây hùa theo chẳng cần nghĩ hay để bụng gì, đôi mắt sáng ngời khẽ cong cong nhìn anh – Không phải cậu hẹn tôi, là cậu và bạn cậu hẹn tôi, vậy là được chứ gì?Quả nhiên Du Trùng không nói gì thêm nữa.Trong lúc hai người nói chuyện, Phương Thanh Ninh lặng im ngồi trên sofa nhìn Lâm Hòa Tây.Từ góc độ của cô, chỉ thấy nửa khuôn mặt của cậu, cùng với khóe môi hơi hơi cong lên.Trong mắt cô dần dần nhuốm vẻ nghi ngờ.Ánh mắt Lâm Hòa Tây nhìn Du Trùng, khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.Đây là lần đầu tiên cô gặp Du Trùng.Nhiều năm về sau, khi cô bất giác nhớ tới người tên Du Trùng, đây cũng là hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ và khó quên nhất.Nhưng cũng phải rất lâu sau này cô mới hiểu, một nửa xa lạ khi ấy do cô chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Hòa Tây thế này.Một nửa quen thuộc còn lại, là vì, ánh mắt Lâm Hòa Tây nhìn Du Trùng, khiến cô nhớ tới ánh mắt mình nhìn Hạ Thanh Phong trong tấm ảnh cũ.