- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 426,008
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 50
Chương 50
Chương 50: Tình cảm chẳng thể kiềm chế
***
Bị anh giận dữ chất vấn, Lâm Hòa Tây chẳng hề chột dạ, cánh tay ôm vai Phương Thanh Ninh vẫn giữ yên, thậm chí cậu còn giới thiệu với anh:- Đây là Phương Thanh Ninh, lần trước hai người cũng đã gặp nhau ở nhà ăn rồi đấy.Du Trùng tức giận xoay người rời khỏi.Thấy mọi chuyện thành ra thế này, Hạ Thành Phong không quan tâm tới việc tìm hiểu lời của Lâm Hòa Tây thật hay giả, cũng xoay người đuổi theo Du Trùng luôn.Đợi hai người biến mất bên ngoài cửa hàng, Lâm Hòa Tây mới ngưng buông thả, vội vàng đặt họa cụ lên giá.
Cùng Phương Thanh Ninh ra khỏi cửa hàng, cậu đứng bên đường ngó trái ngó phải.Cũng may Du Trùng chưa đi được bao xa, dường như Hạ Thành Phong không chung đường với anh.Nhìn lướt qua bóng lưng nhỏ dần của Du Trùng, Lâm Hòa Tây quay sang nói với Phương Thanh Ninh:- Em về trường một mình nhé?Phương Thanh Ninh gật đầu:- Vâng, không sao.Không nói thêm gì nữa, Lâm Hòa Tây vội vàng tạm biệt Phương Thanh Ninh rồi nhấc chân chạy theo bóng lưng Du Trùng.Trước mặt đối phương là ngã tư đèn xanh đỏ, Du Trùng đã đi qua vạch kẻ đường sang phía đối diện.
Lâm Hòa Tây vội bước theo sau.
Khi tới gần, đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ, cậu bị ép dừng trước vạch kẻ đường.
Trong lòng thầm đếm số giây còn lại của đèn đỏ, khuôn mặt thoáng nét lo âu.Cũng may cạnh làng đại học có nhiều người đi bộ, đèn đỏ sẽ không dừng quá lâu.Còn ba giây cuối cùng, mắt thấy Du Trùng sắp rẽ vào góc phố, bóng dáng anh sắp biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Hòa Tây cao giọng hét về phía đối diện:- Du Trùng!Người bên kia đường hơi khựng lại, cuối cùng vẫn dừng chân, quay đầu nhìn thấy cậu vẫn còn đứng bên phía đèn giao thông.Con số đếm ngược biến mất, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Lâm Hòa Tây không suy nghĩ nhiều, lao thẳng qua vạch kẻ đường.Ở làn xe bên phải đường phía tay trái cậu, một chiếc xe máy bất ngờ lao ra.
Người đi xe máy cũng không ngờ có người đi trên vạch kẻ đường, vội bóp phanh nhưng đã quá muộn, chiếc xe máy vẫn lao thẳng về phía Lâm Hòa Tây.Du Trùng đứng trên vỉa hè đối diện, đồng tử co lại, xoay người chạy tới vạch kẻ đường.Trong nháy mắt, Lâm Hòa Tây phản xạ cực nhanh lùi về sau một bước.Xe máy lướt qua cánh tay và ống quần của cậu, mang theo luồng gió mạnh, cuối cùng phanh xe cách cậu mười mấy mét.Người trên xe quay đầu mắng xối xả, sau đó phi xe đi với vẻ mặt xúi quẩy.
Lâm Hòa Tây đứng tại chỗ, đợi trái tim đập thình thịch dần ổn lại mới phát hiện Du Trùng đã chạy tới vạch kẻ đường từ khi nào.
Du Trùng đứng trước mặt cậu, sắc mặt vừa đen vừa tức giận, kéo cậu đi sang đường, dừng trên vỉa hè rồi mới quay sang mắng cậu:- Cậu không muốn sống nữa à?Lâm Hòa Tây thành thật trả lời:- Muốn chứ.Du Trùng vẫn còn chưa hết tức giận:- Nếu biết nguy hiểm còn chạy nhanh thế làm gì?Lâm Hòa Tây ngước mắt nhìn anh, ra vẻ hậm hực:- Chẳng phải vì cậu đi nhanh quá à?Du Trùng bực bội cười lạnh:- Tôi đi chậm như vậy mà cậu còn không đuổi kịp, hai chân mọc trên người cậu để làm cảnh à?Người ngoan ngoãn nghe trách móc chợt dài giọng "ờ" một tiếng.Du Trùng liếc nhìn cậu:- Nói chuyện cho đàng hoàng.Lâm Hòa Tây không tiếp lời, chỉ nhìn Du Trùng bằng ánh mắt kỳ lạ, cậu khẽ cười:- Thì ra cậu cố ý đi chậm đợi tôi à?Bị cậu chặn họng, mặt Du Trùng lạnh xuống:- Tôi nói câu này khi nào?Lâm Hòa Tây cười híp mắt:- Chẳng phải vừa mới nói hay sao?Nhìn thấy nụ cười của cậu, cảm giác không vui ban nãy xộc lên tận đỉnh đầu, Du Trùng lạnh lùng hỏi:- Bạn gái cậu đâu?
Tại sao cậu không đi với cô ta?Nghe lời anh nói, Lâm Hòa Tây càng cười tươi hơn:- Tôi lấy đâu ra bạn gái?
Tôi có bạn gái hay không mà cậu còn không biết à?Du Trùng bình tĩnh:- Người lần trước bị chụp vào khách sạn tình thú với cô ta là ai?- Từ lúc bị chụp trộm tới lúc chúng ta gặp nhau chỉ có ba mươi phút, cộng thêm cả khoảng thời gian từ khách sạn tới quán bar, - Lâm Hòa Tây khó hiểu – Cậu cảm thấy tôi nhanh vậy à?Du Trùng nhướng mày:- Cậu có nhanh hay không làm sao tôi biết được.Lâm Hòa Tây quay đầu nhìn anh, cố ý thấp giọng nói:- Nếu như cậu không biết, thử một lần là biết ngay mà.Đã hoàn toàn miễn dịch với mấy lời luyên thuyên cả ngày của cậu, Du Trùng đút tay vào túi, cũng thấp giọng, nhấn trọng tâm nói:- Nếu như cậu đã muốn thử, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi.Người im lặng biến thành Lâm Hòa Tây.Liếc nhìn vẻ mặt cậu, Du Trùng bật cười, xoay người đi về phía trước:- Sắp mưa rồi, về đi thôi.Nhớ đến chuyện xảy ra cách đây mấy phút trong cửa hàng, dựa vào giọng điệu và vẻ mặt của Hạ Thành Phong khi nói chuyện với Phương Thanh Ninh, cùng với ấn tượng về câu chuyện cô đã từng hẹn Hạ Thành Phong, thực ra cũng không khó đoán nguyên nhân Lâm Hòa Tây làm như vậy.
Chẳng qua chỉ để trút giận cho cô gái trước mặt Hạ Thành Phong mà thôi.Chuyện có thể dễ dàng hiểu được, vậy mà Du Trùng lại không thể giải thích được tại sao ngay lúc đấy anh không nhận ra.Lâm Hòa Tây gọi với theo phía sau:- Đợi đã.Du Trùng dừng bước, quay đầu nhìn cậu:- Làm sao nữa vậy?Lâm Hòa Tây hơi ngại ngùng, xoa xoa mũi:- Cậu có thể đi cùng tôi tới cửa hàng ban nãy mua đồ không?
Ban nãy đi vội quá, tôi quên mua đồ mất rồi.Du Trùng bước tới trước mặt cậu, nói đơn giản:- Đi thôi.Xem ra người thấp thỏm không yên chẳng phải chỉ mình anh.
Suy nghĩ này nảy ra trong đầu, bỗng dưng Du Trùng lại khẽ mỉm cười.Kết quả, mua giấy vẽ và màu xong, đi được nửa đường, lời Du Trùng linh nghiệm thêm lần nữa.Trời bất chợt đổ mưa.Cũng may mưa không lớn như lần trên biển, giấy vẽ để trong giấy bọc, không phải lo bị ướt.
Hai người đàn ông cũng không cần tìm chỗ trú mưa tạm.Từ làng đại học về đến gần khu nhà, tóc Lâm Hòa Tây nhanh chóng bị mưa ướt.Lúc ra ngoài cậu mặc áo hoodie dài tay không cổ, bây giờ tóc mai ướt nước rủ trên trán mang tới cảm giác hơi khó chịu.
Cậu không nhịn được vươn tay ra vuốt, sau đó đầu ngón tay quẹt được đầy nước.Nhận thấy tần suất đưa tay vuốt trán của cậu, Du Trùng quay sang nhìn.Tóc anh ngắn hơn của Lâm Hòa Tây cũng không cần thỉnh thoảng đưa tay lên gạt.Du Trùng cởi áo khoác ngoài ra.Lâm Hòa Tây đã vuốt sạch nước trên trán, liếc nhìn thấy động tác của anh, quay mặt sang nhìn khó hiểu.Ngay sau đó, anh quăng chiếc áo kia tới phủ lên đầu cậu.Mùi áo khô ráo và ấm áp bao trùm lên mặt Lâm Hòa Tây làm cậu ngạc nhiên dừng bước, vạch áo rủ trên đầu ra.Khi tầm nhìn trở lại rõ ràng, cậu nhìn thấy Du Trùng chỉ mặc mỗi chiếc áo thun dài tay, cậu vươn tay kéo áo trên đầu xuống:- Tôi không cần che mưa, gần đây nhiệt độ giảm dễ bị cảm lắm, cậu mặc áo vào đi...Du Trùng ấn chiếc áo khoác lên đầu cậu, thờ ơ nói:- Chút mưa này chưa đủ làm tôi bị cảm.Lâm Hòa Tây nói:- Tôi cũng sẽ không bị cảm đâu...Anh ngắt lời:- Tôi cho cậu mượn áo không liên quan gì đến việc cậu có bị cảm hay không.Lâm Hòa Tây ngây ra một lát, đầu ngón tay khẽ ma sát vạt áo, sau đó không bỏ áo xuống đầu nữa.Cậu muốn hỏi, vậy thì liên quan đến gì.Lâm Hòa Tây mấp máy môi, rồi lại lẳng lặng cắn chặt răng, cuối cùng không hỏi gì hết.