Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ Cường X Cường] Tư Tình

[Đam Mỹ Cường X Cường] Tư Tình
Chương 30


Văn Thành thấy Sen cắm đầu chạy thục mạng cũng không kịp hỏi vì sao, cậu chỉ biết Bảo Long bây giờ đang chật vật đến đáng thương, Văn Thành lo lắng ôm lấy Bảo Long hỏi han nhưng tất cả chỉ là những cái lắc đầu và liên tục gọi tên cậu.

Văn Thành sợ đến rơi nước mắt lúc nào không hay, vì thật sự nhìn Bảo Long dường như đang phải chịu sự đau đớn khó chịu đến cùng cực, cậu nhanh chóng dìu Bảo Long về phủ để còn kịp chạy đi tìm thầy thuốc trong đêm.Văn Thành đặt Bảo Long lên giường, cậu vội vã lấy tay áo lau những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán Bảo Long, tay cậu bị Bảo Long bắt lại, Văn Thành vẫn không ngừng lo lắng: "Anh thấy trong người sao rồi, tui đi kiếm thầy thuốc cho anh..."

Bảo Long lắc đầu: "Không cần..."

"Không cần sao mà không cần, người anh run rẩy, co giật như vậy?"

Bảo Long nâng tay lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má Văn Thành: "Cậu đừng khóc, cậu đi ra ngoài đi, sáng mai tự nhiên hết mà."

Văn Thành quáng đến nỗi không nhận ra mình đang nói gì nữa: "Để sáng mai anh hết thở hay là hết cứu, tui phải đi kiếm thầy thuốc..."

Văn Thành quay đầu toan chạy đi, Bảo Long chụp lấy tay Văn Thành kéo đến ôm sát vào người: "Cậu làm anh tức chết được, chuyện muốn cậu làm, cậu không thèm để ý, chuyện không cần cậu làm, cậu quyết chí làm cho bằng được."

"Vậy anh cần tui làm gì?

Anh nói đi."

"Đừng đi kiếm thầy thuốc, nằm ở đây, cho anh mượn cậu một đêm."

"Chỉ nằm như vậy thôi hả?"

"Ừm, nằm ngay ngắn lại."

Bảo Long trở mình lăn lên người Văn Thành, Văn Thành bị Bảo Long đè bất ngờ làm cho sợ hãi, cậu hồi hộp, cậu nghe nơi bên dưới của cậu bắt đầu rục rịch trỗi dậy, cậu bối rối, lo lắng vì sợ Bảo Long sẽ phát hiện ra chuyện xấu hổ của cậu, cậu đang hưng phấn bởi những va chạm thể xác với Bảo Long.Trong chốc lát sau thì Văn Thành dường như cảm nhận được bên dưới của Bảo Long cũng đang hung dữ chèn ép nơi đó của cậu, Bảo Long ôm lấy cậu liên tục thốt lên: "Xin lỗi, xin lỗi cậu, anh không cố ý, xin lỗi cậu."

Văn Thành không hiểu vì sao Bảo Long lại liên tục nói 'xin lỗi', chắc Bảo Long không còn tỉnh táo nữa rồi, ngay cả nói gì cũng không biết, Bảo Long càng lúc càng ôm siết lấy Văn Thành, cọ sát trên người Văn Thành, nơi biểu trưng cho sự nam tính của cậu cũng cảm giác được cơn nóng cháy hừng hực để rồi không chịu được mà co rút phun ra ướt một mảng quần.Bảo Long vẫn không ngừng cọ sát, hơi thở ấm nóng của Bảo Long từng đợt phả vào tai Văn Thành làm cậu nổi lên khao khát được Bảo Long âu yếm, cách một lúc Bảo Long lại căng cứng người ôm chặt lấy Văn Thành rồi cắn liếm lên cổ cậu, Bảo Long vẫn luôn giữ câu xin lỗi tha thiết thì thầm vào tai cậu, mong cậu bỏ qua cho sự lỗ mãng này.Sáng hôm sau, khi Văn Thành tỉnh dậy, cậu đã thấy Bảo Long ngồi thừ người ở cạnh giường, lúc Bảo Long thấy cậu thức, hắn gấp gáp quay sang nắm lấy tay Văn Thành, bối rối nhìn vào mắt cậu.Văn Thành nhìn biểu hiện kì lạ của Bảo Long, không biết lại gặp chuyện gì nữa: "Anh?

Anh khoẻ rồi hả?"

"Cậu không giận anh hả?"

"Giận?

Sao tui giận anh?"

"Chuyện tối qua, anh sợ cậu giận anh, không muốn nhìn mặt anh nữa."

Văn Thành nghe xong, cậu có chút bối rối lắc đầu: "Chuyện bất đắc dĩ..."

"Nhưng...tại sao khi không anh lại bị như vậy?"

Bảo Long cúi đầu: "Nếu anh nói, anh nghi ngờ ly trà của Sen có vấn đề cậu tin anh không?"

Văn Thành im lặng, Bảo Long thở dài quay đi: "Cậu không tin anh cũng không sao."

"Ly trà đó là Sen đưa cho tui, Sen sẽ không muốn hại tui đâu."

"Sen không muốn hại cậu, nếu cậu uống ly trà đó, thì có lẽ....có lẽ sẽ giống như anh với cậu tối hôm qua."

Văn Thành cúi đầu, đỏ mặt không cho thêm ý kiến.Sáng ra Văn Thành tìm Sen định hỏi một chút chuyện thì không thấy Sen đâu, cậu hỏi ông Chín, bà Chín thì bà Chín có nói là Sen tối qua đi hẹn với người thương cả đêm chưa về, bà Chín còn khoe Sen dành cả buổi sáng hôm qua để làm bánh nướng cho người ta ăn nữa, Văn Thành và Bảo Long không hẹn mà cùng nhìn nhau.Bà Chín vậy mà hớ miệng kể luôn vụ Sen đi xin bùa yêu của thầy tư Nguyệt, Sen tốt phước được thầy tặng cho lá bùa yêu, bao nhiêu người cầu thầy mà có được đâu, bùa của thầy chắc linh nghiệm lắm, con nhỏ cả đêm không về phủ luôn mà, hết sức nói luôn.Vậy là Sen bỏ đi rồi, Sen sợ bị Văn Thành trách phạt, xấu hổ với Văn Thành nên không trở về nữa, Văn Thành lúc này mới nhận ra rằng cậu luôn xem Sen như cô em gái tội nghiệp không nơi nương tựa, đối xử với Sen tốt hết mực, Sen lại đem đó trở thành mối tương tư dại khờ.Cả một ngày hôm đó Văn Thành cứ ngơ ngẩn, không biết Sen đi đâu, Sen ở phủ của Văn Thành vì đây là nơi trú ngụ an toàn nhất với một cô gái, một mình Sen thân gái lang thang bên ngoài lỡ như gặp người xấu như đám lâu la ở Nguyệt Hoa Lâu, bắt Sen vào kĩ phường lần nữa không biết Sen có trốn ra được hay không.Bảo Long thấy Văn Thành ngẩn ngơ cả ngày làm hắn cũng rầu theo: "Cậu chắc cũng thích Sen lắm hả?

Nếu vậy sao không rước người ta về phủ sớm một chút, giờ người ta bỏ đi thì cậu ở đây rầu rĩ."

Văn Thành thở hắt một hơi: "Không có đâu, anh đừng hiểu lầm, hoàn cảnh Sen tội nghiệp lắm, tui thương Sen như em gái vậy, cha Sen cờ bạc gán Sen cho kĩ phường...là chỗ...chỗ Nguyệt Hoa Lâu đó, Sen trốn được, chạy ra ngoài gặp tui, tui chuộc Sen khỏi chỗ đó, Sen không có chỗ ở nên mới đem Sen về phủ, giờ Sen bỏ đi, tui không biết Sen sẽ đi đâu về đâu nữa..."

Xế chiều, bà Chín từ đâu chạy về hoảng loạn la hét, Văn Thành đang như người mất hồn, bà Chín đập cửa phòng rầm rầm làm nghi thức triệu hồn Văn Thành về ngay lập tức.

Văn Thành ra cửa hỏi bà Chín có chuyện gì, bà không nói nổi chỉ thở hồng hộc, ôm lồng ngực lấy hơi lên.Bà không nói được câu nào, nghẹn như muốn khóc, lôi Văn Thành và Bảo Long ra bờ sông vắng cách đó khoảng 4 dặm, Văn Thành nhìn xung quanh không thấy gì hết: "Bà Chín có chuyện gì bà từ từ nói con nghe được hông?"

Bà Chín chỉ dưới đường đất hơi ẩm gần bụi cây, chỗ đó có hai dấu bùn non: một hình vẽ tròn, bên cạnh là hình vẽ ngôi sao, một cây trâm bằng tre bị gãy, trên cây trâm còn dính máu đỏ thẫm.Bà Chín khi này mới khóc nức nở: "Con Sen nó sao vậy nè, cây trâm này của con Sen mới mấy bữa trước tui thấy nó bới tóc mà...sao giờ nằm đây máu me vậy nè, ông tổng đốc, trời ơi, tội nghiệp con nhỏ..."

Văn Thành làm sao mà không nhận ra được cây trâm này, chính tay cậu đã gọt tỉa để tặng cho Sen, dấu vết hỗn loạn của một trận dằn co vẫn còn nằm trên mặt đất, Văn Thành lẩm nhẩm với Bảo Long: "Hình vẽ này chắc là của Sen, Sen không biết chữ nên vẽ hình để lại báo hiệu, nhưng hình tròn và ngôi sao nghĩa là gì?

Là tên, địa điểm hay là gì?"

Bảo Long: "Ngôi sao là tinh, ngôi sao xuất hiện ban đêm là dạ, hình tròn chắc là trăng rằm là nguyệt."

Văn Thành nghĩ đến một cái tên: "Nguyệt Hoa Lâu, Sen bị đám người Nguyệt Hoa Lâu bắt..."

Trời sụp tối, khi Nguyệt Hoa Lâu bắt đầu lên đèn để làm ăn thì Bảo Long và Văn Thành dẫn theo một đám lính đến bao vây Nguyệt Hoa Lâu đòi khám xét, ông Chín, bà Chín thương Sen lắm nên cũng đi theo phụ đám lính lục tung cái kho chứa của Nguyệt Hoa Lâu tìm người, bà chủ Nguyệt Hoa Lâu thân hình béo tốt, mặt mài tô trát một lớp phấn dày nhăn nhó, giẫy nẩy hỏi lý do, ông tổng đốc khi này chỉ nói ở phủ ông có một người hầu bị bắt cóc, có người gửi thư nặc danh tố cáo chỗ bà nên ông tổng đốc qua đây điều tra.

Bà chủ nghe hiểu nhưng không hài lòng mà chửi xiên, chửi xéo: "Mấy ông quan là cha là mẹ, muốn làm gì cũng được."

Sau một canh giờ tìm kiếm, đám lính đều chạy ra báo là không thấy Sen trong đây, Văn Thành khi này bắt đầu lạnh người.

Bà chủ Nguyệt Hoa Lâu bắt đầu lên mặt chửi đổng: "Ông tổng đốc tìm con hầu của ông không có thì rút quân lẹ lẹ để tui còn làm ăn, mấy ông làm mất thời gian, mất lộc lá của tui bữa nay rồi đó, thiệt tình xui xẻo hết sức, chắc phải đi xin lá bùa đuổi vong đuổi vía quá trời ơi, mấy đứa nhỏ ra trước cửa đốt phong lông đi bây ơi."

Bảo Long và Văn Thành khi này mới nhìn nhau, dường như họ đang cùng chung một dòng suy nghĩ.

Văn Thành gọi bà Chín tới hỏi chỗ ở của ông thầy tư Nguyệt, bà Chín liền dẫn Văn Thành, Bảo Long với đám lính đi theo.

Bà Chín dẫn mọi người đi qua con đường gần bờ sông lúc xế chiều phát hiện hình vẽ và cây trâm dính máu, Văn Thành hỏi bà Chín lúc chiều đi đâu qua đường này để phát hiện dấu vết của Sen vậy, bà Chín ngập ngừng nói: "À, tui nghe danh thầy tư Nguyệt làm bùa phép hay lắm nên qua đây coi thử ổng làm hay sao đó mà."

Lúc nãy khi bà chủ Nguyệt Hoa Lâu nhắc đến vụ xin bùa thì Văn Thành và Bảo Long chợt nhớ ra chuyện Sen đi xin bùa yêu chỗ thầy tư Nguyệt, hình vẽ của Sen muốn người khác chú ý là hình tròn tức là mặt trăng, là nguyệt, do Sen sợ người ta không đoán được đó là mặt trăng nên vẽ thêm ngôi sao bên cạnh.Thêm cái bùa yêu mà Sen xin được thật ra là thuốc làm cho người khác hưng phấn chứ thật ra nó không có tác dụng như một loại bùa phép, điều đó chứng minh ông thầy tư Nguyệt này lừa gạt Sen và có ý đồ xấu với Sen.Nhóm người Văn Thành chưa đi đến chỗ thì đã thấy nhiều ánh đèn dầu lập loè giữa bãi đất trống, có một người đang đứng giữa múa may quay cuồng, ánh trăng đêm 16 chiếu sáng rõ mồn một từng cành cây ngọn cỏ trên mặt đất, giữa vòng tròn xếp đầy đèn dầu, xung quanh có một người đang nằm ở giữa nhưng không thể thấy rõ mặt mũi.Văn Thành ra lệnh cho đám lính tức tốc chạy đến bắt lấy người kia, tất cả mọi người đều chăm chăm hướng mắt về một chỗ, người múa may quay cuồng lúc nãy đang giơ cao một thứ gì đó rồi lấy hết sức bình sinh dập xuống đất cái bụp, rồi lại giơ cao lên một lần nữa, khoảng cách khi này của đám người Văn Thành đã rất gần người đàn ông kia, thứ mà người đàn ông kia cầm là cái đầu người bê bết máu tươi, mà cái đầu đó không phải của ai khác chính là cái đầu của Sen, ông ta cầm cái đầu vẫn còn nhỏ máu giơ cao lên, ngửa mặt hứng máu chảy ra cho vào miệng và đọc một thứ tiếng kì dị, ma quái.

Trên mặt đất, cái xác mất đầu kia không ngừng bắn ra những tia máu từ vết cắt ở cổ.Đám lính thấy vậy hoảng hồn mất vía đứng chết trân, tình trạng của Bảo Long, Văn Thành cũng không khác đám lính là mấy, chỉ có bà Chín dường như vẫn còn sức để hét lên kinh hãi.

Ông tư Nguyệt khi này nghe tiếng người, ông quay lại nhìn thì thấy đám quan, lính vây quanh đủ cả, mắt ông trợn trắng, mặt rưới đầy máu, trên tay vẫn còn ôm đầu của Sen, thấy không xong ông liền xoay người bỏ chạy, Mẫn Đạt là người hoàn hồn lại sớm nhất, bay tới bắt lấy ông, bẻ khớp hai tay ông ra sau làm cái đầu của Sen rớt xuống đất lăn lông lốc.Ông tư Nguyệt bị bắt về nhà lao, phải đến hai ngày sau Văn Thành mới có thể bình tĩnh lại mà tra hỏi ông, sự việc này thật sự làm cho mọi người vô cùng kinh hồn, bạt vía.

Mặc dù Văn Thành có mang danh chinh chiến sa trường, thấy qua nhiều xác chết nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy một người thân quen, vô tội chết trước mặt mình một cách thê thảm đến vậy, cậu thật sự không chịu nỗi.Ông tư Nguyệt dường như không có biểu hiện gì là hối lỗi, ông còn đổ thừa cho đám người Văn Thành đã làm hư công sức bấy lâu của ông.

Ông đang luyện "Âm Linh Phù" đây là loại bùa có tác dụng điều khiển tâm trí của một người chỉ bằng giọng nói, nhưng loại này muốn luyện cần phải tìm người có số mệnh cực âm, chín người nữ sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, làm lễ hiến tế lấy đầu vào đêm trăng tròn, uống máu và đọc thần chú, Sen là cô gái thứ chín của ông ta.

Ông ta đã sắp thành công rồi.Lần đầu ông ta gặp Sen, ông ta nhìn hình tướng da lạnh, nhợt nhạt, tóc mỏng là biết Sen có thể là người ông ta cần tìm.

Lá bùa ông ta đưa Sen chỉ là cách tạm thời cho Sen tin tưởng ông ta thôi vì dù gì Sen cũng sẽ phải chết.

Ông ta đưa bùa cho Sen không lấy tiền vì Sen đồng ý điều kiện trao đổi là làm hộ pháp cho một buổi lễ hiến tế của ông ta.

Không hiểu vì sao đêm Trung Thu, Sen lại chạy đến ghe ông ta, nói ông ta đã đưa nhầm cho Sen thuốc độc hại chết người, ông ta nói ông đã theo yêu cầu làm bùa yêu cho Sen rồi, Sen phải ở lại làm hộ pháp cho ông ta, Sen không chịu, bỏ chạy nên ông ta đành bắt Sen trói lại, vậy mà đêm đó Sen trốn thoát được, ông dí theo bắt Sen, còn bị Sen lấy cây trâm trên đầu đâm nát tay ổng, ổng khổ lắm mới bắt được Sen.

Vậy mà chưa gì đã bị đám Văn Thành phá hoại.Dân chúng nghe tin ông thầy tư giết người làm bùa phép thì quá sợ hãi, tìm trong ghe của ông tư thấy trong đó có thêm tám cái hũ gốm chứa đầu lâu của tám cô gái còn lại.

Ông tư Nguyệt cuối cùng bị chém đầu thị chúng, từ đó về sau Đại An đặc biệt nghiêm cấm trò mê tín dị đoan.
 
Back
Top Bottom