- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 432,721
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 60
Chương 60
Chương 60: Du Trùng hẹn hò.
***
Từ đê biển về nhà quá khuya, Lâm Hòa Tây đã đi muộn tiết sáng ngày hôm sau.Giảng viên trong phòng đang giảng môn chuyên ngành, Lâm Hòa Tây lén lút lẻn vào từ cửa sau, chọn bừa một ghế trống trong góc ngồi.Nữ giảng viên dịu dàng nhã nhặn trên bục giảng đang từ tốn giảng lý luận chuyên ngành, sinh viên bên dưới đã ngủ gục phân nửa.Thường thường đến tiết của giảng viên này, Lâm Hòa Tây cũng ngủ thẳng luôn.Chỉ có hôm nay là khác, nghe giọng nói dịu dàng của giảng viên, cậu chẳng hề buồn ngủ, ngược lại còn ngồi chống cằm trước bàn học, bắt đầu ngây người trong khoảng thời gian dài.Cậu cụp mi, mặt mày trống rỗng, không biết nghĩ tới gì mà hầu kết cuộn một cái, thậm chí còn vô thức vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm môi mình.Lâm Hòa Tây vẫn còn đang nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua.Nói chính xác hơn, có lẽ từng giây từng phút cậu đều đang nghĩ tới nụ hôn bất ngờ ấy.Sáng nay đi học muộn, ngoại trừ việc Du Trùng trong giấc mơ của cậu chần chừ không chịu đi, còn vì cậu phải tốn thời gian giặt quần lót.Rõ ràng người giật mình vì cái hôn kia không chỉ có mình Lâm Hòa Tây, còn cả Du Trùng là người chủ động hôn lúc ấy.Nếu nói men say dâng lên trên đầu nên mới có hành vi bốc đồng ấy thì thực sự cũng không đúng lắm.Trong quá trình thu dọn trở về, Lâm Hòa Tây đứng dậy vứt rác mới nhận ra trọng lượng lon bia của Du Trùng và của mình tương đương nhau.Có lẽ nghĩ tới việc còn phải lái xe và thời gian hơi cồn tồn tại trong cơ thể dài, Du Trùng cũng không uống nhiều.Trên đường về, hai người đều im lặng, không giao lưu gì với nhau, chỉ có tiếng ca trên radio da diết không ngừng.Bởi vậy, khi ngồi trong phòng học sáng trưng, trong lòng Lâm Hòa Tây dần xuất hiện một ý nghĩ khó hiểu.Cậu thầm nghĩ, lẽ nào Du Trùng đã cong rồi?Lời Phương Thanh Ninh nói ở cửa hàng đồ ngọt tối hôm ấy văng vẳng bên tai.
Chẳng qua mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, câu khẳng định của bản thân đã có khả năng bị phủ định, Lâm Hòa Tây không cảm thấy buồn mà ngược lại tim cứ đập thình thịch.Thời gian nghỉ trưa không ngắn, Lâm Hòa Tây về phòng thuê ngủ một giấc.
Buổi chiều lên trường học, cậu mang theo bức tranh định tặng Du Trùng.Nhưng khi lên tầng gõ cửa thì không thấy Du Trùng ở nhà.Lâm Hòa Tây đứng bên ngoài đợi một lát, chỉ đợi được tiếng Alaska ở bên trong đập cửa trả lời.Cậu chắc chắn không nhớ nhầm, Du Trùng đã nói chiều nay đợi cậu đến tặng tranh, cậu lấy điện thoại ra gọi Wechat cho anh.Không ai nghe hết.Lâm Hòa Tây không nán lại lâu, cầm bức tranh đi học trước.Cậu gặp Triệu Độ trên quảng trường của trường học.Cậu ta đeo ba lô, đi chung với bạn cùng lớp.
Khi hai người chạm mặt, rõ ràng tầm mắt Triệu Độ thoáng dừng trên mặt cậu như thể đang do dự không biết có nên chào hỏi không.Lâm Hòa Tây cũng chần chừ.Trong ba người chung phòng Du Trùng, quan hệ của cậu với Dương Quyển là tốt nhất, với Chu Huyên là kém nhất, còn với Triệu Độ thì xa lạ nhất.Cuối cùng cậu vẫn gọi Triệu Độ, cười với cậu ta sau đó hỏi:- Chiều nay các cậu không có tiết nhỉ?Không ngờ Lâm Hòa Tây lại bắt chuyện với mình, Triệu Độ ngây người:- Không có.Như thể nhớ đến chuyện gì, cậu ta chủ động hỏi:- Cậu định tìm Du Trùng hay Dương Quyển?Lâm Hòa Tây nghĩ, cuối cùng vẫn nói:- Tôi tìm Du Trùng.Du Trùng không còn ở phòng ngủ, Lâm Hòa Tây cũng không hy vọng nhiều về chuyện Triệu Độ biết anh đang ở đâu.Nhưng bất ngờ thay, Triệu Độ trả lời rất nhanh:- Cậu ấy có việc phải ra ngoài.Lâm Hòa Tây gật đầu, cúi xuống xem giờ trên điện thoại, chuẩn bị tạm biệt cậu ta.Người bạn nãy giờ im lặng đứng cạnh Triệu Độ chợt mở miệng, nghe giọng điệu có vẻ rất thân với Du Trùng, vừa tò mò vừa giễu cợt:- Có phải Du Trùng đi hẹn hò không?Lâm Hòa Tây lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người vừa nói.Triệu Độ không phủ nhận, thậm chí còn tiết lộ nhiều thông tin hơn:- Có người hẹn ra ngoài, là một em gái Học viện Mỹ thuật.Người bạn kia nói với vẻ tiếc nuối:- Không phải đi từ chối người ta đấy chứ?
Quen cậu ấy ba năm, tôi chưa từng thấy cậu ấy có bạn gái.Triệu Độ nói:- Chưa chắc đâu.
Mẹ cậu ấy là họa sĩ, Du Trùng cũng đã từng nói, biết vẽ sẽ được thêm điểm.Người bạn kia gật đầu với vẻ suy tư, quay đầu nhìn thấy Lâm Hòa Tây vẫn còn đứng đó không đi bèn tốt bụng nhắc nhở:- Cậu còn phải đi học đúng không?
Chuông sắp kêu rồi đấy.Lâm Hòa Tây định thần, nói cảm ơn cậu ta rồi mỉm cười với Triệu Độ, xoay người đi về phía phòng học.Mặc dù câu nói của hai người kia khiến cậu không yên lòng, nhưng cảm xúc cũng không thay đổi gì nhiều.Chẳng qua khi bước vào sảnh dãy phòng học, cậu lại nhận được tin âm thanh từ Phương Thanh Ninh cùng với ảnh chụp.Giây phút tải ảnh xong, cậu mới thực sự cảm nhận được nhà dột còn gặp mưa suốt đêm là thế nào.Trên điện thoại là hình ảnh rõ nét Du Trùng đang ngồi bên cửa sổ quán trà sữa cùng với một cô gái trẻ, Phương Thanh Ninh sốt sắng nói trong tin nhắn:"Có người đang đồn đây là bạn gái của anh ấy."
Lâm Hòa Tây phóng to khuôn mặt cô gái lên nhìn, nhận ra chính là người chiều qua nói chuyện với Du Trùng trên sân, cũng từ từ nhớ ra, cảm giác quen thuộc trong lòng từ đâu tới.Nếu cậu không nhớ nhầm, lần trước trong rừng cây bên cạnh hồ nước xanh ngọc bích, cậu còn tự tiện dùng giấy vẽ và bút của đối phương.Ảnh chụp từ khá xa, không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của hai người, nhưng điều này cũng không thể cản được cơn giận trong tim Lâm Hòa Tây.Chỉ trong mười mấy tiếng, tâm trạng của cậu phập phồng như tàu lượn, cuối cùng rơi thẳng xuống đáy vực.Cậu không ngờ một bức ảnh lại giáng cho cậu một đòn mạnh hơn lời kể của người khác rất nhiều.Cậu không biết Du Trùng có ý gì.Bởi vì bồng bột thoát khỏi quỹ đạo thường ngày cho nên bây giờ vẫn còn kịp quay trở về ư?
Hay trai thẳng ôm nhau là chuyện bình thường, môi chạm môi cũng là chuyện nhỏ, từ đầu tới cuối anh đều chẳng để trong lòng?Chuông vào lớp vang lên, Lâm Hòa Tây xoay người ra khỏi phòng học, lạnh lùng bước xuống cầu thang.Có lẽ không đợi được câu trả lời, Phương Thanh Ninh vội gọi Wechat qua.Cùng lúc ấn nghe điện, giọng đối phương cũng nhanh chóng truyền qua điện thoại: "Anh..."
"Có lẽ vẫn chưa phải bạn gái đâu".
- Lâm Hòa Tây bình tĩnh ngắt lời cô.Rõ ràng Phương Thanh Ninh đã thả lỏng hơn nhiều, cô hỏi: "Hay là bây giờ anh tới đó xem thử đi?"
Lâm Hòa Tây không đáp mà hỏi cô:"Em có biết Ban tuyên truyền của Học viện Mỹ thuật ở đâu không?Phương Thanh Ninh ngây ra một giây, chưa thể phản ứng cậu ngay:"Gì ạ?"
Lâm Hòa Tây kiên nhẫn lặp lại một lần.Phương Thanh Ninh ngơ ngác báo địa chỉ cụ thể cho cậu.Lâm Hòa Tây ghi vào, sau đó nói:"Không còn chuyện gì thì anh cúp trước đây."
Người bên kia im lặng hai giây, dè dặt hỏi:"Anh không đi tìm anh ấy thật à?"
Lâm Hòa Tây khó hiểu:"Tại sao anh lại phải đi tìm cậu ta?"
Phương Thanh Ninh hỏi: "Anh không thích anh ấy ư?"
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lâm Hòa Tây vẫn không trả lời vào câu hỏi:"Chẳng phải trai thẳng tìm bạn gái là chuyện vô cùng bình thường hay sao?"
"Vậy à?"
Dường như Phương Thanh Ninh có chút mất mát:"Nếu anh không thích anh ấy, vậy thì em theo đuổi anh ấy" – Giọng cô rất khẽ - "Có được không?"
Cho dù biết rõ Phương Thanh Ninh đang thăm dò mình, cô sẽ chẳng theo đuổi Du Trùng đâu, thế nhưng Lâm Hòa Tây vẫn ngây ngẩn.Một lúc sau, cậu mới chậm rãi lên tiếng:"Được."
Lâm Hòa Tây cúp máy, đi về phía Học viện Mỹ thuật.Khi ngang qua phòng y tế, cậu không nhịn được ngước mắt nhìn cổng lớn.Sau đó nhớ về câu nói mình chưa kịp thốt ra miệng trong phòng y tế chiều hôm qua.Lúc ấy cậu đã định hỏi Du Trùng gì nhỉ?Nếu không nhầm, cậu định nói "Vậy cậu có quan tâm tôi không?"
Sự mất mát trỗi dậy bao trọn lồng ngực cậu, những cảm xúc giống như nước mùa lũ làm vỡ đê, cuộn trào qua tim cậu.
Trái tim ngâm trong dòng nước lũ cũng dần trở nên chua xót và khó chịu.
May là chưa hỏi ra miệng, cậu thầm nghĩ.