- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đam Mỹ Cường X Cường] Tư Tình
Chương 10
Chương 10
Mặc dù thế nước đang xuôi nhưng Bảo Long và Văn Thành vẫn người chống người chèo để nhanh hơn con nước.
Văn Thành biết tung tích của thái tử đã bị lộ, nếu không nhanh chóng để họ đuổi kịp chỉ với sức của cậu có thể sẽ bỏ mạng ở đây.
Chèo được một lúc, Văn Thành nhìn sang tay của Bảo Long, máu trên tay vẫn đang rỉ ra, cậu lập tức sợ hãi buông mái chèo xuống bắt lấy cánh tay kia, lo lắng nói: "Anh...anh cầm máu đi đã."
Bảo Long nhìn Văn Thành xong lại đổ mắt về phía sau, tay vẫn không ngừng chèo, nói: "Chỉ sợ tụi nó đuổi kịp."
Văn Thành ở đây cũng lo đến quẩn trí, máu Bảo Long mà còn tiếp tục tuông như vậy thì e rằng đến Đại Hà họp mặt được với Bùi Kiệm, Bảo Long chỉ còn cái xác khô.
Cậu vò đầu bức tai, nhìn trời nhìn đất, nhìn quanh thì cậu nhìn thấy có hai người đàn ông, có lẽ là hai cha con đang đánh cá phía trước, Văn Thành hét lớn: "Ông ơi, tui cần hai thợ chèo tới huyện Đại Hà, 30 đồng một người."
Ông chú tuổi tầm tứ tuần, người ướt hơn nửa, vừa lắc đầu vừa lắc tay rồi tiếp tục làm việc, cậu lại hét lớn: "100 đồng một người."
Ông chú nghe được giá tiền, hai mắt sáng lên, đầu gật liên hồi đáp: "Đi."
Bên trong lán, Văn Thành đang đắp thuốc và băng lại vết thương cầm máu cho cánh tay Bảo Long, cậu có cảm giác xót xa vô cùng, nếu như lúc Bảo Long bị đám lính đó tóm được, cậu đến trễ một chút thôi sợ là sẽ hối hận cả đời.
Tay Văn Thành vừa băng bó vừa run rẩy, ánh mắt Bảo Long từ nãy đến giờ vẫn lưu luyến trên mặt Văn Thành, hắn cố gắng tìm kiếm biểu cảm gì đó trên mặt người kia, muốn biết là Văn Thành có để tâm tư gì trên người hắn không.Từ bao giờ hắn lại có những ý nghĩ lạ kì như vậy, thậm chí nó không chỉ đến một lần, Bảo Long ngầm đoán chuyện này theo một hướng mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ tới....Chắc không đâu, Bảo Long biết hắn thích phụ nữ, hắn có thái tử phi, có gần mười tỳ nữ phục vụ hắn khi cần, có lẽ lời của thái phó đã đúng, hắn cần sớm tìm người bên cạnh để tránh đêm dài lắm mộng.Bảo Long thở dài, mắt dời đến tay Văn Thành vừa băng bó xong cho hắn, Bảo Long chụp lấy tay cậu và lật lên, những vết xước lớn nhỏ cắt ngang lòng bàn tay, có vết rách giữa những kẽ ngón tay, hắn còn thấy được nhiều sợi tre dài găm xuyên qua lớp da thịt của Văn Thành, tình trạng giống như là bị thương trong lúc cậu cầm sào tre lao vào cá sấu, hay là lúc cậu bẻ đôi sào tre để đánh đám lính kia, Bảo Long nhíu mài nhìn cậu, Văn Thành quyết liệt rút tay lại, không muốn Bảo Long nắm tay mình, đương nhiên Bảo Long có thể dễ dàng giữ được tay cậu: "Đừng có nói với anh là không sao."
Bảo Long lấy cái gắp, nhẹ nhàng nhổ những sợi tre găm trên tay Văn Thành, lau sạch vệt máu bằng nước muối, Văn Thành không kháng cự bằng hành động nhưng cậu nói: "Để tui tự làm cũng được."
Bảo Long trừng mắt nhìn Văn Thành: "Cậu cứ hai ngày nhường anh một món, ba ngày lấy thân mình ra đỡ thay anh, để anh làm một chút chuyện cho cậu cũng không được?"
Văn Thành gục mặt: "Anh là thái tử.
Sao mà so như vậy được."
Bảo Long không muốn nghe: "Cậu không cần nói câu này đâu."
Bảo Long lấy dao hơ qua lửa, rạch một đường mỏng ở lòng bàn tay để lấy ra mảnh tre dài và sâu nhất.
Hắn hỏi: "Đau không?"
Văn Thành: "Vết thương nhỏ mà, tui bị này nhiều rồi."
Bảo Long muốn băng lại vết thương cho Văn Thành, cậu chưa kịp mở miệng từ chối thì ánh mắt Bảo Long đằng đằng nhìn cậu, cậu liền im lặng để Bảo Long muốn làm gì làm.
Văn Thành cong nhẹ khoé môi, thật ngọt ngào.
Xong xuôi, Bảo Long nói: "Cởi áo đi."
Văn Thành ngước lên hỏi: "Cởi làm gì?"
"Kiểm tra sau lưng."
Bảo Long nhìn cậu giật mình mà nghĩ thầm Văn Thành cớ gì ngạc nhiên như thế, có phải lần đầu đâu, cái gì cần thấy cũng thấy hết rồi, nhớ ngày mới gặp Văn Thành, người kia còn không mặc áo vẫn tự nhiên đứng trước mặt nói chuyện, càng ở chung lâu ngày thì cậu càng trở nên kín đáo, giữ kẽ, cởi áo trước mặt hắn mà cũng khó khăn đến vậy.Vết thương trên lưng Văn Thành nhìn thật thê thảm, hai ngày chưa kịp lành đã ngâm liên tục trong nước làm lớp da đang tạo kết bị nhũn ra, Văn Thành hoạt động mạnh khiến nó trở nên nứt toác, có một dấu vết mới do bị gậy tre của đám lính xăm vào lưng làm Bảo Long không nỡ nhìn.
Nén lại nội tâm đang trở nên hỗn độn, Bảo Long phải chăm sóc vết thương cũ lại từ đầu, cộng thêm một vết mới hôm nay nữa.Trưa ngày 29 tháng chạp, xuồng của Bảo Long và Văn Thành đã cập bến huyện Đại Hà, Văn Thành trả 200 đồng cho cha con người đánh cá, họ vui vẻ nhận lấy rồi đón chuyến đò khác trở về nhà.Huyện Đại Hà có cảng Mũi Nai là một trong những cảng thương mại tầm trung ở Đại An, Bảo Long cần tìm đường đến xưởng đóng tàu Thuận Hải của Bùi Kiệm, hắn đi dọc bờ sông, sông ở đây rộng khủng khiếp, đứng bờ bên này chỉ xém chút nữa là không thể thấy được bờ bên kia.
Bảo Long thấy có người đứng trên chiếc ghe bầu lớn nhìn hai người họ dò xét, người đàn ông đó giơ tay lên vươn vai để lộ mảnh vải màu vàng cột trên tay, Văn Thành vui mừng vì thấy biểu tượng quen thuộc, cậu chạy đến hỏi: "Ông biết đường nào ra biển bắt kình ngư không?"
Người đàn ông đó nghe được cũng vui mừng mà nói lớn: "Theo tui bắt kình ngư."
Ông ta nhảy xuống ghe, tươi cười dẫn hai người đi.
Đến xưởng đóng tàu Thuận Hải, ông đưa hai người vào một căn phòng nhìn cũ kỹ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, Văn Thành nhấc chiếc ghế tựa lưng đến cho Bảo Long ngồi, hắn vừa ngồi xuống thì Bùi Kiệm đã gấp gáp chạy vào thấy Bảo Long liền hành lễ cung kính.Bùi Kiệm cho người bày biện trái cây, bánh mức, trà nóng lên rồi nhanh chóng bẩm tấu tình hình: "Thưa điện hạ, trong những tháng qua thần đã sát sao làm y lệnh điện hạ, tất cả hải cảng trên toàn Đại An gồm Đồ Sơn, Tiên Sa, Lâm Hải, Mũi Cò, An Nam, Mũi Nai, thần đều chuyển đến đó 2 tàu lớn đi biển và 30 thuyền nhỏ cho thủy quân phục kích, riêng cảng Đồ Sơn và An Nam là hai nơi bọn tặc tử đóng quân đông nhất, thần tăng cường thành 100 thuyền nhỏ và 5 tàu lớn.
Vũ khí thần cũng đã chuyển giao đủ trong đó 200 khẩu súng của Indus sản xuất."
Bảo Long hỏi: "Vậy bây giờ Hồ Tử Cách đang ở vùng nào?"
Bùi Kiệm đáp: "Thưa điện hạ, tặc tử Hồ Tử Cách đang ở thành Gia Định, cảng An Nam."
Bảo Long nói: "Hồ Tử Cách là tên gian xảo, không sợ trời đất, dù ta đã phân cho đô đốc đối đầu với hắn nhưng ta vẫn không an lòng, chỉ còn cách chúng ta phải đánh nhanh gọn tại cảng Mũi Nai ở đây và lập tức ngược lên cảng An Nam để viện trợ cho đô đốc."
Bùi Kiệm có thắc mắc: "Thưa điện hạ, điện hạ giao cho thiếu úy đánh ở Đồ Sơn, thái y Lâm Sanh và sáu thị vệ trụ ở Tiên Sa, tổng đốc đánh vào Lâm Hải, thái phó và sáu thị vệ khác ở Mũi Cò, đô đốc chiến ở An Nam, còn ở Mũi Nai đây vẫn chưa có người dẫn đầu."
Bảo Long cười nhẹ: "Ai nói với ngài là không có?"
Bảo Long liếc mắt sang Văn Thành nói: "Văn Thành, cậu có tự tin làm người đứng đầu, dẫn quân dẹp loạn không?"
Văn Thành vội vàng bước đến trước mặt Bảo Long, quỳ dập đầu: "Thần luôn sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ điện."
Bảo Long tin tưởng nói: "Văn Thành, từ nay anh phong cho cậu chức chưởng doanh, dẫn quân sĩ dẹp loại tại Mũi Nai."
Văn Thành cúi dập đầu thêm lần nữa: "Thần tạ ơn điện hạ, nguyện nghe theo sự sắp xếp của điện hạ."
Văn Thành vừa được phong chức, hắn không nghỉ trưa mà đi quan sát tình hình, gặp mặt tất cả những quân sĩ mà Bùi Kiệm đã chọn, có không ít người từng nhận được sự giúp đỡ của cha cậu, khi biết cậu là con trai của tổng đốc Lê Văn Toại họ vui mừng, vạn phần kính phục.
Văn Thành được người ở đó báo cáo lại các khu vực bọn tặc tử đóng quân, cậu nhanh chóng phân nhiệm vụ, chia thành nhiều toán quân xâm nhập vào trại từ nhiều phía, có thêm nhóm khác đứng yểm trợ bên ngoài, cậu căn dặn nếu không phải trường hợp nguy hiểm đến tính mạng thì tuyệt đối không được giết bọn chúng, chỉ cần trói chặt gom lại một chỗ, có người lên tiếng phải đối nhưng Văn Thành nói: "Đám người theo bọn phản tặc có không ít người vì thời thế mà bị bắt buộc, chờ mọi chuyện ổn định rồi sẽ biết chúng có ý đại nghịch hay không, đều là con dân Đại An, họ cũng có gia đình, đừng lạm sát bừa bãi."
Đám người đứng đó nghe được trong lòng tự dưng xấu hổ, bọn họ quyết theo phò thái tử vì lòng hận thù đám tặc tử, thề giết sạch không chừa một móng nào, nhưng khi nghe được những lời này bọn họ tự dưng lại thêm kính phục Văn Thành, họ biết mình nên làm gì tiếp theo.Bên trong căn phòng được sắp xếp cho Bảo Long và Văn Thành nghỉ đêm, Văn Thành đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, cậu đang nghiên cứu cây súng hiện đại của phương tây, đây là lần đầu tiên cậu được thấy nó, cậu nghe nói nó có thể giết người từ xa sau một tiếng nổ chát chúa.
Bảo Long thấy Văn Thành cứ lật nó qua lại ngắm nghía nên hỏi: "Chưa biết xài sao?"
Văn Thành ngại ngùng gật đầu.
Bảo Long thấy vậy thì đứng lên cầm lấy súng mà hướng dẫn.
Hắn bắt đầu giảng dạy: "Đây là súng hỏa mai.
Cách sử dụng phức tạp lắm, cậu phải nạp đạn bằng cách đổ thuốc súng vào miệng nòng, tiếp đến là nhét đạn chì, rồi dùng cây thông nòng này lèn cho chặt lại.
Sau đó, cậu phải dùng cơ chế điểm hỏa, là kíp đá lửa, để bắn.
Quá trình này rất mất thời gian, mỗi lần nạp đạn mất một lúc mới bắn được.
Vì mỗi lần nạp đạn khá lâu nên cậu cần phải cố gắng bắn trúng mục tiêu, nếu không sẽ mất cơ hội tốt.
Bây giờ không tập bắn thật được vì tiếng nổ rất lớn sẽ gây chú ý, cậu thử cầm tập nhắm cho quen tay."
Bảo Long đưa lại cây súng cho Văn Thành tập nhắm, Bảo Long thấy cậu còn lụp chụp chưa quen, cách đặt súng cũng chưa đúng nên tiến đến sát Văn Thành cầm tay chỉ việc: "Văn Thành nhìn nè, khi súng nổ sẽ gây ra chấn động rất mạnh, cậu cầm súng không vững có thể làm lệch hướng đi của đạn chì, nên cầm chắc và tì súng lên vai, má áp lên thành súng rồi nhắm sẽ chuẩn hơn."
Hai người cứ một thầy một trò mà chăm chú vào cây súng, khi lời nói của Bảo Long chấm dứt thì đã phát hiện tư thế hai người ám mụi đến thế nào.
Văn Thành thì ôm súng nhắm, Bảo Long lại ôm Văn Thành theo tư thế đang chuẩn bị bóp cò, má hai người tì vào nhau kín kẽ, toàn thân áp sát không một kẽ hở, còn nghe được hơi thở nóng ấm và tiếng tim đập của đối phương, tai Văn Thành đỏ lên, buông súng đẩy Bảo Long lùi ra xa.
Hai người không hẹn mà cùng gặp một vấn đề, hơi thở hỗn loại, cảm giác máu trên cơ thể đều dồn về một chỗ khó nói.
Khi cả hai đang bối rối không biết làm thế nào thì may thay Bùi Kiệm đã gõ cửa xin gặp giải vây cho hai người.