- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đam Mỹ - Hoàn Thành] Giấu Đi - A Nguyễn Hữu Tửu
Chương 10
Chương 10
Chương 10: Party đồ bơi.
***
Lâm Hòa Tây cười cười, thản nhiên đứng dậy khỏi sô pha, móc chiếc chìa khóa trên người vào ngón tay nghịch chơi chứ không có ý định trả lại Du Trùng.Du Trùng phiền chán nhìn cậu: - Cậu cầm chìa khóa xe định làm gì?Lâm Hòa Tây rũ mi không nói, một lúc sau bất chợt ngước mắt lên hỏi ngược lại: - Tối nay các cậu định qua đêm ở đây à?Du Trùng lạnh mặt gật đầu.Lâm Hòa Tây nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay mình vẻ suy tư: - Đặt phòng hết rồi đúng không?Du Trùng nghe vậy,mặt hầm hầm châm chọc: - Sao nào?
Cậu sợ không có chỗ ở à?Lâm Hòa Tây hết sức tự nhiên gật đầu thừa nhận, còn khẽ thở dài: - Nếu như thật sự không có nơi nào để ở, vậy tôi chỉ đành ngủ trong xe một đêm thôi.
Nói xong, cậu lại chống cằm ngửa mặt lên nhìn Du Trùng, ra vẻ sầu não lắm: - Cậu không tới mức không đồng ý cho tôi mượn xe đấy chứ?Du Trùng không nói gì.Không phải anh không nhận ra Lâm Hòa Tây đang giả vờ giả vịt cùng với diễn xuất tệ hại của cậu.
Nhưng nếu như là trước khi Lâm Đông nói những lời kia có lẽ anh sẽ cảm thấy do đối phương tự làm tự chịu.
Nhưng trước mắt,đối diện với những lời nói khó nghe sắp tới bên miệng, trong lòng Du Trùng lại nảy sinh vài phần chần chừ.Thấy anh do dự không trả lời, vẻ mặt Lâm Hòa Tây càng trở nên lố hơn: - Anh còn không muốn cho tôi mượn xe ư?
- Giọng điệu của cậu mang theo mấy phần trêu chọc, giương môi với vẻ lưu manh - Hay là cậu cảm thấy hạng người như tôi sẽ làm nhục chiếc xe sang của cậu?Sắc mặt Du Trùng tối tăm liếc nhìn cậu: - Hạng người nào?Lâm Hòa Tây sững người: - Cái gì?Du Trùng nói:- Hạng người như cậu là dạng người gì?Sắc mặt Lâm Hòa Tây thờ ơ, thậm chí còn lười biếng ngả người sâu vào sô pha: - Tôi là hạng người nào thì cậu cũng nghe qua rồi đấy, trong lòng cậu còn không rõ ràng hay sao?Ánh mắt Du Trùng nhìn cậu hiện ra rõ ràng sự khinh miệt.Lâm Hòa Tây tập mãi cũng thành thói quen, nụ cười trên khuôn mặt không đổi.
Thậm chí cậu còn vững vàng trao trả chìa khóa trong tay cho đối phương và làm ra vẻ rũ mắt lẩm bẩm oán trách: - Không cho mượn thì thôi, tôi trả cho cậu là được chứ gì.Dường như vẫn còn lời muốn nói cho nên sau khi Du Trùng cầm lấy chìa khóa, anh không vội đi ngay.Nếu như anh muốn châm chọc hay cảnh cáo thì Lâm Hòa Tây không có hứng thú lắng nghe.
Cậu ôm điện thoại nằm xuống lại trên người con gấu, cong môi nói với anh: - Ra ngoài nhớ đóng cửa, cảm ơn.Du Trùng vẫn đứng đó nhìn cậu từ trên cao xuống, đáy mắt là cảm xúc khinh thường quen thuộc, nhưng lời nói ra lại nằm xa khỏi dự đoán của cậu: - Tôi hỏi cậu là người thế nào, cậu lại nhắc tới mấy lời đồn kia với tôi.
Lâm Hòa Tây, ngay cả bản thân cậu còn không làm được việc không xem thường bản thân còn muốn người khác không xem thường cậu ư?- Nếu như lúc trước tôi chỉ tin sáu, bảy phần mấy lời đồn liên quan tới cậu thì bây giờ tôi đã tin tới tám, chín phần mấy lời đó đấy.
- Khi nói ra những lời này, Du Trùng đã đi tới cửa rồi.Giọng anh im bặt, khi mở cửa ra còn lạnh lùng quăng lại một câu: - So với việc lo lắng tối nay không có chỗ nào ngủ thì thà cậu lo lắng những người ở đây có ai bằng lòng ngủ với cậu không còn hơn.Tiếng đóng cửa cùng với lời nói rõ ràng của anh rơi vào tai Lâm Hòa Tây, cậu ôm điện thoại trở mình đứng dậy khỏi sô pha nhìn chằm chằm về phía cửa phòng bao, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.Trận đua chiều nay bắt đầu vào lúc hai giờ, nội dung thi đấu càng đặc sắc và kích động hơn cuộc thi xếp hạng buổi sáng.
Tám người ngồi đợi thi đấu ở nhà ăn cũng quay lại phòng trước khi trận đấu diễn ra.Khi Dương Quển ngồi xuống sô pha đối diện, ánh mắt Lâm Hòa Tây cũng dừng lại trên khuôn mặt cậu ta.Cậu ta cúi đầu chuyên tâm bóc giấy gói chiếc kẹo sữa bò trong tay rồi bỏ viên kẹo màu trắng vào miệng ngậm.
Nhận thấy ánh mắt Lâm Hòa Tây đang nhìn về phía này, cậu ta căng thẳng ngẩng đầu lên.Do dự một hồi, cậu ta lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đẩy trên mặt bàn giữa hai người, hỏi với vẻ không mấy tự nhiên:- Cậu có ăn không?- Cảm ơn.
- Lâm Hòa Tây cười với Dương Quyển sau đó vươn tay cầm lấy viên kẹo kia bóc rồi cho vào miệng.
Nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều không rời khỏi gương mặt cậu ta.Lòng Dương Quyển dâng lên căng thẳng, lại không nhịn được mở miệng: - Cậu muốn ăn nữa hả?Lâm Hòa Tây đẩy đầu lưỡi trên chiếc kẹo sữa tan dần trong miệng, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không nhạt đi:- Tôi không ăn nữa.Dương Quyển gật đầu, vốn dĩ định cố gắng né tránh tầm mắt thẳng tắp của cậu, nhưng thực sự không thể đỡ được nữa rồi: - Cậu còn chuyện gì nữa sao?Lâm Hòa Tây nghe vậy, cuối cùng cũng chịu dời mắt khỏi khuôn mặt cậu ta, sau đó hớn hở phun ra một từ: - Còn.Nếu như Du Trùng đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không để Lâm Đông hay là Chu Huyên lợi dụng chuyện chỗ ở để làm khó mình.
Bọn họ tổng cộng có chín người, nếu như hai người ngủ chung một phòng thì sẽ thừa ra một người.
Và tất nhiên để cậu thừa ra là quyết định tốt nhất.
Nhưng Lâm Hòa Tây cũng có thể hiểu được một phần thông qua lời nói của Du Trùng, có lẽ anh không định ở chung phòng với người khác.Vậy thì cũng đồng nghĩa với việc, cậu nhất định phải tìm một người bằng lòng ngủ cùng cậu trong bảy người còn lại.
Mà cậu đã sớm có suy nghĩ và tính toán về lựa chọn người sẽ ngủ chung một phòng với mình.
Ánh mắt Lâm Hòa Tây lại quay về khuôn mặt Dương Quyển, sau khi đánh giá cậu ta mấy giây, Lâm Hòa Tây bật cười, lên tiếng đưa ra yêu cầu của mình: - Tối nay cậu ngủ với tôi nhé.Dương Quyển ngừng nhai kẹo, nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực, trên khuôn mặt viết một chữ "Ngơ" to tướng.Sáu giờ, cuộc đua kết thúc đúng thời gian, khán giả trên đài và những người trong phòng đều nhao nhao đứng dậy, ai cũng mang theo khuôn mặt xem chưa đã ghiền rời khỏi trường đua.
Nhóm Du Trùng chưa vội đi ngay mà xuống dưới tầng đi vòng vào phòng nghỉ ngơi của đội xe phía sau đường đua.Tay đua sáng nay bọn họ gặp mặt đang ôm mũ bảo hiểm, phấn khởi ngồi trên chiếc ghế chân cao nói chuyện với quản lý của đội xe.
Nhìn thấy Du Trùng dẫn theo người từ ngoài vào, anh ta lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với quản lý, bước xuống ghế cao rồi cười với Du Trùng: - Thành tích của tôi thế nào?Du Trùng nhướn mày trả lời: - Cũng khá lắm.Quản lý đội xe xoay người dặn dò xong những chuyện khác thì vui vẻ đi tới nói vài ba câu với Du Trùng: - Sáng mai mọi người về hay là tối nay về luôn?Du Trùng nói: - Sáng ngày mai.- Vậy đúng dịp rồi.
- Quản lý đội xe vươn tay ôm lấy đầu vai anh như rất thân quen - Tối nay đội xe chúng tôi chuẩn bị tiệc chúc mừng, bao ăn bao uống bao chơi, còn bao cả giới thiệu bạn gái, các cậu có đi không?- Đi - Du Trùng bật cười - Anh đã nói vậy rồi thì bọn em có thể không tới được sao?Tiệc chúc mừng được tổ chức trong biệt thự ở khu biệt thự gần đây.Quản lý đội xe nói đùa rằng sẽ giới thiệu bạn gái cho những người độc thân, thực ra là vì trong đội xe có người đang yêu đương với người mẫu xe nóng bỏng, bạn gái của người đó dẫn không ít chị em tới buổi tiệc chúc mừng này, coi như làm mối cho các anh em trong đội xe.Mùa hè trời tối muộn, khi mọi người lái xe tới biệt thự, ráng chiều vàng cam vẫn còn phía chân trời, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Mọi người lần lượt đỗ xe tại bãi đất trống ở sân trước rồi cùng nhau hô hào, khoác vai bá cổ đi vào trong biệt thự.Bên hồ bơi phía sau biệt thự đã bày sẵn giá nướng, trên chiếc bàn dài trong bãi cỏ đặt rượu vang chưa mở và ly đế cao úp ngược.
Những cô gái khuôn mặt xinh đẹp, thân hình gợi cảm thay đồng phục người mẫu xe thành bikini.
Cô bạn gái của tay đua kia đã sắp xếp mọi người bận rộn bưng những khay thực phẩm chuẩn bị nướng và những đồ ăn chín, món điểm tâm ngọt lên.Nhìn thấy cảnh vật ở sân sau từ xa, mấy người đàn ông độc thân trong đội xe vội vàng hò hét lao vào trong vườn, nhưng lại bị mấy chị em trẻ tuổi dáng người cao gầy chặn trước cánh cửa đi vào sân sau.
Bọn họ chỉ vào biển nhắc nhở treo trước cửa, đọc rõ ràng từng chữ: - Không thay quần bơi không được vào trong.Mấy cậu trai bị cản lại bên ngoài đề lộ ra vẻ khó xử: - Bọn anh đều không mang theo quần bơi, mấy chị em người đẹp nhân từ châm chước cho bọn anh qua đi.Những cô gái kia còn chưa kịp mở miệng tiếp lời, quản lý đội xe ngồi ở phòng khách đã hét về phía này: - Ai không mang quần bơi thì tới xếp hàng lĩnh!
Ai tới trước được trước, tới sau thì hết.Mấy cậu trai quen thói làm việc qua loa liếc mắt nhìn nhau rồi xoay người chạy về phía phòng khách, chỉ để lại mấy cô gái giữ cửa cúi người cười khúc khích với nhau.Mấy người phía Du Trùng lại chẳng hay biết gì, không biết buổi tiệc chúc mừng của đội xe thực sự lại là một buổi party giao lưu nam nữ.
Có điều bình thường mấy người ở đây chơi trong nhóm cũng khá thoáng, cho nên đều nhao nhao đi lĩnh quần bơi từ quản lý đội xe.Trong lúc bọn họ thay quần, những người khác ở đội xe đã đi vào sân sau.
Lâm Hòa Tây là người đầu tiên ra khỏi phòng, chiếc quần bò bên dưới đã được thay thế bằng quần bơi bó sát màu đen, bên trên vẫn còn mặc nguyên áo phông trắng.Cậu đi thẳng về cánh cửa thông vào sân sau.Trong nhóm chị em đứng giữ cửa còn có cả Trần Dao, bạn gái thành viên trong đội xe.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Hòa Tây, khóe môi nhếch lên tươi cười: - Em trai này là gương mặt mới hả?Lâm Hòa Tây cũng cười cười y vậy: - Đúng thế, các chị có thể nhường đường không ạ?Trần Dao lịch sự và kiềm chế dời mắt qua, giọng điệu tương đối kiên định: - Cho dù là trai đẹp cũng không thể muốn làm gì thì làm, cởi áo ra rồi mới được vào trong.Vừa mới dứt lời, cô gái đứng cạnh lén lút nhéo vào hông Trần Dao, liếm môi nói nhỏ ở sau lưng cô: - Đẹp trai mức độ bình thường đương nhiên không thể muốn làm gì thì làm, nhưng đẹp trai thế này thì tớ thấy có thể muốn làm gì thì làm đấy.Trần Dao nghe vậy, quay đầu trừng mắt nhìn chị em tốt của mình, nhỏ giọng nói: - Nhìn cậu có dại không cơ chứ, chỉ nhìn mặt thôi cũng thỏa mãn rồi à?
Lẽ nào cậu không muốn nhìn thấy nhiều hơn ư?Chị em tốt lập tức thức thời ngậm miệng không nói thêm nữa.Trần Dao lại khẽ cười nhìn Lâm Hòa Tây: - Mọi người có qua có lại, các chị đã cởi rồi, vậy thì em trai đây cũng phải cởi mới đúng chứ nhỉ?Lâm Hòa Tây lập tức cười cười vẻ lười biếng: - Không cởi quần áo.
Hay là em cho các chị xem cơ bụng, các chị cho em vào có được không?Nhóm chị em đứng ngoài cửa lập tức mở to mắt.Cô chị em của Trần Dao khẽ ho nói: - Mấy chị em chúng ta ở đây giơ tay biểu quyết đi!
Mình trước!Quả nhiên cô ta là người đầu tiên giơ tay lên.Mấy cô gái còn lại cũng không ra vẻ rụt rè nữa, lần lượt giơ cao tay lên.Lâm Hòa Tây ung dung gật đầu, nhỏ giọng nói: - Vậy thì mọi người lại gần đây.Mấy cô gái trẻ tuổi nhanh chóng xúm lại vây xung quanh cậu, cố gắng kiềm chế nhưng lại mở to mắt vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm Lâm Hòa Tây không chớp mắt.Lâm Hòa Tây thản nhiên cong khóe môi, vươn tay nắm vạt áo của mình, chậm rãi kéo lên trên.Nhìn thấy áo cậu sắp kéo lên trên cạp quần bơi, có người đi ngang qua bên cạnh cười nhạo cậu một tiếng vừa đủ nghe mang theo cảm giác chán ghét không hề che giấu.Lâm Hòa Tây dừng động tác kéo áo lên, ngước mắt nhìn chủ nhân của âm thanh kia.Du Trùng nhìn thẳng cậu vừa lạnh lùng vừa xa cách.Tầm mắt khẽ dừng lại, ý cười bên môi Lâm Hòa Tây lặng lẽ mở rộng.Cậu hắng giọng, dùng giọng tiếc nuối và tự ti nói với mấy cô người mẫu trẻ phía trước: - Các chị ạ, thực ra trên người em chỉ có hai khối cơ bụng thôi.
Nhưng cậu bạn đẹp trai bên cạnh em đây lại có tám khối cơ bụng hoàn hảo cộng thêm cả tuyến nhân ngư xinh đẹp nữa cơ.Lâm Hòa Tây nói dối không chớp mắt: - So với cơ bụng và tuyến nhân ngư của cậu ấy thì dáng người của em thực sự không có gì đẹp mắt cả.Mấy chị em không hẹn mà cùng nhau dời mắt nhìn về phía Du Trùng đang đứng.Du Trùng lại chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hòa Tây, giữa mi lộ ra vẻ tức giận rõ ràng.