Tâm Linh |aesjos| Yêu em mãi mãi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
371037792-256-k416757.jpg

|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Tác giả: Methyl_acrylate
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vã quá nên viết truyện, tui viết cũng ko ổn đâu 🥲 Tags: aesjosaesopcarljosidvjoseph​
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Giới thiệu


Joseph một ác quỷ xui xẻo khi tên kiệm lời Aesop triệu hồi.

Do quá lâu ko được triệu hồi lên thế giới loài người nên Joseph đã đồng ý kí khế ước với Aesop.

Aesop(top)xJoseph(bot)

Có một chút cặp khác như haseli, jacknaib, ... (sẽ có cảnh báo đầu chương nếu chương đó chứa cặp khác)

Vì simp Joseph nên sẽ tập trung khá nhiều vào anh ta.

Có một vài ngoại truyện về từng nhân vật hoặc các cặp

Có H (dĩ nhiên rồi 🙂))
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 1


- Vậy là cậu là kẻ đã triệu hồi ta?

"Người đàn ông" với mái tóc trắng dài được xoã ra.

Đôi mắt xanh, sâu thẳm như thể chứa đụng cả hàng ngàn linh hồn bên trong.

Hắn nhẹ nhàng giẫm lên cái xác trên sàn để tiến gần kẻ đã triệu hồi hắn.

Mỗi bước đi của hắn như thể có những chiếc lông vũ màu đen rơi ra, kéo theo những linh hồn mờ ảo xung quanh như muốn gào thét.

Vậy mà người đối diện lại chẳng có biểu hiện của sợ hãi.

Anh không nói một lời, chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt xanh của bắn.

- Ta hỏi ngươi đấy.

- ...

Thấy đối phương không trả lời.

Ánh mắt hắn lộ rõ sự tức giận.

Một tên nhân loại cỏn con mà dám bơ hắn.

Trong tay hiện ra một thanh kiếm dài, những linh hồn xung quanh ngay lúc đấy càng hiện rõ.

Chúng gào thét ngày một to, không rõ là do sợ hãi trước hắn hay vui vẻ vì sắp có một kẻ nhập hội với chúng.

Bất chợt một bàn tay chạm vào mặt hắn.

Không gian xung quanh bỗng im lặng.

- Đôi mắt ... thật đẹp.

Chúng khác xa với những kẻ ngoài kia

Người vốn im lặng bấy lâu bất ngờ lên tiếng.

Hắn đứng hình.

Xưa nay chưa ai dám chạm vào hắn, vậy mà tên này bây giờ lại.

Hắn trừng mắt nhìn kẻ kia, muốn dò xét linh hồn của người đối diện.

Thật bất ngờ.

Linh hồn tên này méo mó không tưởng.

Hắn đảo mắt nhìn quanh, nhanh chóng đoán ra kẻ trước mặt có công việc tẩm liệm.

Phải chăng do công việc này mà linh hồn tên kia méo mó đến vậy.

Nghĩ lại hắn có hứng thú với những linh hồn đặc biệt như vậy.

Có lẽ nên bình tĩnh một chút xem dù gì giết tên này cũng chẳng khó khăn gì.

- Tôi thích sự chết chóc toát ra từ đôi mắt nà-

- Ngươi triệu hồi ta chỉ để nói điều này sao?

- Hắn gằn giọng hỏi.

- Dĩ nhiên là không.

Nếu đơn giản vậy thì tôi đã chẳng giết người thầy đã nuôi dạy mình.

- Vậy ngươi muốn gì?

Ta không phải kẻ thích vòng vo.

Kẻ đối diện thản nhiên đáp:

- Tôi muốn ngài giúp tôi tìm mẹ.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Hắn lại tức điên lên

- Không, không.

Mọi chuyện không đơn giản vậy.

Tôi có thể lắng nghe những câu chuyện từ người chết.

Và tôi đã nghe về một người phụ nữ có tên và ngoại hình giống mẹ của tôi đã bị đem đi hiến tế.

- Ngươi tin vào câu chuyện của những linh hồn?

Thật ngu ngốc.

- Tôi cũng đã nghi ngờ câu chuyện nên đi kiểm chứng.

Không ngờ rằng đó lại là sự thật.

- ...

- Vậy nên tôi mong ngài có thể tìm lại linh hồn mẹ giúp tôi.

Còn cái giá...

- Ngươi có biết những linh hồn bị đem đi hiến tế sẽ không thể quay lại?

Ngay sau câu nói đó, người đối diện như thể gục ngã.

Đôi mắt màu xám vốn u ám, giờ như bừng lửa hận.

- Vậy tôi xin ngài ... xin ngài hãy giúp tôi trả thù kẻ gây ra điều này.

Ngài có thể lấy tất cả, kể cả ... linh hồn tôi.

Hắn vốn không có ý định nhận đề nghị này.

Nhưng cũng một thời gian dài không được triệu hồi, hắn cũng muốn xem mọi thứ có giống trong kí ức của hắn.

- Ta đồng ý với đề nghị này của ngươi.

Ánh mắt kẻ đối diện thoáng chốc có sự vui sướng.

Về phía hắn, hắn bước đến gần tên kia hơn.

Phía dưới bước đi của hắn, một vòng tròn với những kí tự lạ càng hiện rõ.

Ngay sau o

đó, mọi thứ như bốc cháy trong vài giây rồi biến mất.

Một dấu ấn hiện ra trên cổ cả hai người.

Còn hắn đã biến về một người thanh niên với mái tóc trắng nhẹ nhàng, được buộc gọn bằng một sợi dây vàng nhạt.

Bộ quần áo ban nãy vốn màu đen mà giờ đã thành mà xanh dương với những hoạ tiết vàng.

Trong hắn khác xa vẻ đáng sợ khi nãy nhưng nhìn kĩ vẫn thấy ánh mắt hiện lên vẻ chết chóc.

Người kia lại ngẩn ngơ trước hắn.

Một phần vì hắn đẹp, phần còn lại thì ... làm gì có ai mặc như quý tộc vào thời này.

Có phải hắn quá lâu không tiếp xúc với nhân loại nên vậy.

Thôi thì tí nữa lấy đồ khác cho hắn mặc vậy.

- Tôi tên là Aesop Carl.

Tôi có thể gọi ngài là gì?

- Aesop lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Tên hắn sao, đã lâu rồi hắn mới dùng lại cái tên này.

- Joseph!

Joseph Desaulniers.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 2


- Joseph, thật là một cái tên tuyệt đẹp.

Hắn im lặng một lúc.

Sao cái tên này cứ khen hắn mãi vậy.

Loài người thời nay thật khó hiểu.

- Tuy nhiên bộ trang phục này không còn phù hợp với thời điểm hiện tại.

- Ý ngươi là gì?

- Hắn chau mày

- Hiện giờ không còn ai mặc như vậy nữa.

Để tôi lấy tạm cho ngài một bộ đồ, ngày mai chúng ta sẽ mua vài bộ đồ mới.

- Để?

Hắn cảm thấy khó hiểu.

Hắn có thể biến đổi trang phục tuỳ ý sao phải cầu kì vậy.

- Dù sao thì ngài cũng đến đây rồi, ngài cũng nên làm những điều giống con người chứ nhỉ.

- Cậu gần như đọc được ý nghĩ từ ánh nhìn khó hiểu hắn.

- À ngài cần một thân phận nữa

- Coi ta là phụ việc mới ở đây là được.

- Vậy cho phép tôi đổi cách xưng hô với ngài.

- Tuỳ ngươi.

Mà ta muốn nghỉ ngơi.

Chỗ này có phòng ngủ không?

- Dĩ nhiên rồi.

Để tôi dẫn đường

Cậu quay đầu nhìn xác chết nằm trên sàn.

Trong đầu hiện nên ý nghĩ đen tối.

Ngay sau khi dẫn Joseph đến căn phòng cuối dãy hành lang tầng hai.

Cậu đi xuống đến bên cạnh xác chết.

- Thật không ngờ lại có cái chết như vậy đúng không?

Cách mà ông tùng dùng để kiếm tiền đó.

Cậu nhẹ nhàng bước qua xác chết để đến bên chiếc quan tài bằng gỗ.

- Sau cùng tôi định để ông trong chiếc quan tài và tẩm liệm như bao người khác.

Nhưng nghĩ đến những điều ông từng làm với mẹ, tôi lại thấy điềy này quá nhẹ nhàng.

Đúng không?

Aesop nhẹ nhàng chuyển hướng sang chiếc tủ cũ kĩ lấy ra một chiếc hộp cũng khá đẹp, thậm chí có phần khá sang trọng.

Chiếc hộp chia làm hai ngăn một ngăn là dụng cụ trang điểm, bên còn lại đầy những dụng cụ tra tấn.

Aesop nhìn những Dụng cụ với ánh mắt thích thú.

Tuy cậu lúc này đeo chiếc khẩu trang che mất nửa khuôn mặt.

Nhưng khá chắc rằng hiện tại cậu đang nở một nụ cười biến thái.

Chọn một con dao nhỏ rồi tiếp dần đến cái xác kia.

Cậu muốn hắn ta đến khi chết cũng phải có cái xác không toàn vẹn.

Trên tầng hai, Joseph có thể cảm thấy sự hận thù từ tầng dưới, tưởng chừng hắn là người bình thường thôi thì Aesop sẽ lao lên rồi xiên hắn vài phát.

Hắn thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mọi thứ đã thay đổi đếm thế ư?

Hắn nhớ rằng trước kia con người hận thù nhau nhưng hắn chưa bao làm hắn thấy đó là điều đáng sợ.

Nhưng đó chẳng khiến hắn bận tâm lâu vì những ánh đèn sáng rực ngoài cửa sổ đang thu hút hắn.

Phải công nhận mọi thứ đã thay đổi rất nhiều so với những gì hắn tùng biết.

Càng nhìn lâu, hắn càng cảm thấy có chút buồn.

Có gì đó le lói trong đầu hắn.

Là một kí ức đã bị lãng quên?

Là những gì sảy ra trước khi hắn trở thành một con quỷ?

Trong thoáng chốc hắn có ý định tìm lại ký ức trước kia nhưng lại thôi.

- Sự yên bình này thật đáng ghét

Hắn luôn cảm thấy ghét sự yên bình này.

Mỗi lúc như vậy hắn cảm thấy mình thật yếu đuối.

Bỗng nhiên tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của hắn.

- Vào trong đi.

Người bên ngoài nghe thấy liền đẩy cửa tiến vào.

- Tôi mang một ít đồ ăn cho anh.

- Ta không ăn đồ ăn loài người.

- Tuỳ anh thôi, tôi để đây vậy.

Hắn im lặng nhìn cánh cửa dần đóng lại.

- Có lẽ ngươi không tệ như ta nghĩ.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 3


Sáng hôm sau, Aesop đã dẫn Joseph ra ngoài mua vài món đồ thiết yếu tiện thể để hắn thăm quan thành phố.

Dù sao thành phố cậu sống cũng không quá rộng.

Vừa đi cậu vừa giới thiệu cho hắn về những gì trong thành phố.

- Hôm nay Aesop chịu rời nhà sao?

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài.

Đôi mắt cùng mang một màu đen huyền bí.

Cô khoác lên minh một bộ kimono đi kèm với đó là một chiếc quạt xếp có vẻ kì lạ.

Aesop im lặng, dường như muốn tránh mặt.

Joseph cũng nhận ra điều gì đó.

Có vẻ cậu khá ghét việc giao tiếp với người bình thường.

Thấy vậy hắn nhanh chóng đáp lại thay cậu:

- Cho hỏi cô tìm cậu ấy có việc gì sao?

Có vẻ như cô gái này bắt đầu chú ý đến hắn.

- Aesop có bạn mới sao?

Thật không ngờ đó.

Tôi là Michiko, hân hạnh là quen.

- Hân hạnh tôi là Joseph, mới chuyển đến đây sống.

- Cậu mới chuyển đến sao, cậu ở đường nào vậy?

- Tôi ở cùng nhà với Aesop, để tiện học việc ý mà.

Michiko khá bất ngờ trước câu trả lời.

Cô không ngờ một người sáng sủa như hắn lại làm công việc suốt ngày tiếp xúc với xác chết.

Bất ngờ hơn là tên kiệm lời Aesop lại chịu để người khác ở chung nhà với mình.

Cô và hắn nói chuyện một lúc rồi chào tạm biệt.

Ngay sau khi Michiko đi một lúc hắn đã quay sang hỏi Aesop:

- Em có vẻ không thích giao tiếp nhỉ?

Cậu ngây người.

Hắn đâm đầu vào đâu nên khùng à?

Hay cậu mới là người điên?

- Không phải em bảo phải tỏ ra giống người bình thường sao?

Aesop gần như hoá đá.

- Tôi ...

- Hay tôi đổi cách xưng hô?

Em thích gọi như nào?

- Tôi ... thích kiểu ... này mà.

Thấy bộ dạng ấp úng của cậu, hắn phì cười.

"Kể ra anh ta cười như vậy cũng đẹp" - cậu thầm nghĩ

- Mà em chưa trả lời câu hỏi của tôi!

Aesop nhìn hắn một lúc.

- Tôi ghét hầu hết con người vì họ ồn ào.

Tôi chỉ thích những ai im lặng, kiểu như người câm hay thậm chí là người chết.

- Tôi cũng nói nhiều mà, em không ghét tôi sao?

- Anh thì không hề.

Anh mang một vẻ đẹp chết chóc, sự mê hoặc chết người.

Sự chết chóc đó thì sao tôi ghét được.

Hắn phì cười tên này vậy mà biết lấy lòng người khác.

"Vì vậy mà tôi mong muốn chiếm anh làm của riêng tôi.

Chỉ mình tôi được ngắm vẻ đẹp chết người đó" - một suy nghĩ hiện lên trên đầu Aesop, suy nghĩ mà nếu Joseph biết chắc chắn sẽ nổi khùng lên mà xé xác cậu.

Hai người dành cả buổi sáng để dạo quanh thành phố.

Mất 15 phút để Aesop thuyết phục Joseph ăn đồ ăn của loài người.

Sau lần đấy hắn thích ăn uống hơn hẳn.

Cậu lại kéo hắn đi khắp nơi vào buổi chiều.

Dường như có hắn đi cùng mọi chuyện xung quanh bất chợt tươi đẹp hẳn.

Trên đường về nhà, bất chợt cậu cảm thấy một sức mạnh kì quái.

Luồng sức mạnh này tựa như những gì bao quanh Joseph khi mới triệu hồi tới.

Cậu nhìn sang hắn, qua ánh nhìn nghi hoặc về hướng phát ra sức mạnh kia cậu chắc rằng hắn cũng cảm thấy điều đó.

- Muốn đi tiếp chứ?

- Hắn hỏi
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 4


- Có phải bên đó dùng nghi thức hiến tế nào đó không?

- Em nghĩ có liên quan đến cái chết của mẹ em?

- Có lẽ vậy...

- Cậu ngập ngừng.

- Vậy thì đi, biết đâu có chút manh mối.

Dứt lời hắn nắm tay cậu rồi lao nhanh đến nơi phát ra luồng sức mạnh.

Đến nơi hai người thấy một cô gái bay lơ lửng trong bộ kimono rách rưới.

Dường như cô gái này rất giống Michiko mà hai người gặp hồi sáng.

Chỉ khác giờ đây cô gái trước mặt đang đeo một chiếc mặt nạ quỷ với hai chiếc sừng dài.

Xung quanh cô la liệt các xác chết, tất cả đều bị bẻ gãy chân tay rồi bị hành hạ tới chết.

Vốn quen với xác chết nên Aesop không có mấy kinh tởm trước những gì được chứng kiến.

Ngược lại tuy là quỷ nhưng vốn thích sạch sẽ, lại không thích hành hạ người khác như Joseph lại cảm thấy thật ghê tởm.

- Không định nói gì sao Michiko?

Joseph cất tiếng phá tan bầu không khí im ắng.

- Trả ... anh ấy ... lại ... cho ... ta.

Giọng nói đáng sợ vang lên, khác xa tông giọng ngọt ngào của Michiko.

Dứt lời cô lao đến phía hai người, Joseph cũng phản ứng nhanh chóng mà kéo Aesop né sang một bên.

Sau đó hắn gọi ra thanh kiếm lúc trước và vung mạnh về phía Michiko.

Cô cũng nhanh chóng dùng chiếc quạt của mình mà đỡ đòn.

- Quả nhiên là chiếc quạt có vấn đề.

- Hắn cười khẩy.

Các linh hồn bao quanh hắn bỗng gào thét dữ dội.

Aesop nghe thấy cũng phải bịt tai lại dù rằng cậu đã quen với tiếng gào thét của chúng.

Đan xen tiếng gào thét là tiếng loẹt xoẹt như lật từng trang giấy.

Bất ngờ hắn biến mất rồi lại xuất hiện.

Được một lúc tiếng gào thét bỗng chốc dừng hẳn, không gian xung quanh bỗng chố chuyển thành màu đen trắng như những thước phim cũ.

Chỉ mình Joseph là cẫn giữ nguyên màu sắc.

Michiko vốn tức giận bỗng cảm thấu sợ hãi.

Cô như bất động giữa không gian kì lạ chỉ có màu đen trắng.

Ngay lúc này Một thanh kiếm xuyên qua ngực cô.

Là Joseph làm .

Hắn rút kiếm khiến Michiko ngã xuống.

Không gian đen trắng kia cũng đồng thời sụp đổ.

- Là hai cậu sao?

Joseph?

Aesop?

- Nói ai là người triệu hồi cô đến đây?

- Aesop im lặng nãy giờ lên tiếng.

- Có sao?

Ngay từ đầu tôi chỉ có một mình.

Tôi chỉ muốn tìm anh ấy.

Anh ấy đâu rồi?

- Nói dối!

Cô rõ ràng có luồng sức mạnh như Joseph.

Phải có người triệu hồi cô.

Aesop hét lớn.

Rõ ràng cậu không tin những gì Michiko nói.

- Cô ta nói thật đấy.

Luồng sức mạnh đó không chỉ toả ra lúc triệu hồi mà cả khi muốn dùng trong chiến đấu.

- Chuyện này ...

- Cậu có vẻ bình tĩnh hơn sau khi nghe Joseph giải thích

Hắn nói tiếp:

- Không lâu về trước, ta có nghe một nữ quỷ kẹt lại ở thế giới loài người do muốn tìm người mình yêu.

Đó là cô đúng chứ.

- Phải.

Tôi muốn tìm anh ấy, sống những ngày hạnh phúc đến cuối đời.

Nghe đến đây, trong đầu hắn lại loé lên những kí ức.

Đó là về hai đứa trẻ với mong muốn cùng nhau lớn lên, cùng trải nghiệm những gì tốt đẹp trong cuộc sống.

Kéo theo đó là những ngày tháng bi thương khi một đứa trẻ đã chết.

Đó là gì?

Hắn cũng chẳng thể nhớ nổi, nhưng cảm xúc kéo theo thật đến kì lạ.

Hắn cảm thấy đầu đau nhói.

Aesop thấy hắn như vậy cũng nhanh chóng đỡ lấy hắn và đưa hắn về nhà.

- Hai người không kết liễu tôi sao?

- Michiko hỏi.

- Tôi không phải loại thích chém giết bừa bãi.

Việc giết cô không đem lại bất kì lợi ích nào cả.

- Joseph nói.

Aesop im lặng, nhẹ nhàng đưa hắn về nhà.

Nhìn theo bóng lưng hai người, Michiko chỉ cười nhẹ.

Phải chăng cô cảm thấy bản thân của quá khứ qua hai người họ.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 5


Sau vài tuần được triệu hồi, Joseph cũng bắt đầu thích nghi được với loài người hiện tại.

- Nè, sao 2 tuần rồi mà không có gì sảy ra vậy?

Ta tưởng công việc của ngươi cũng đâu ế ẩm như này.

Joseph nằm dài trên ghế than vãn.

Hắn đưa ánh mắt chán nản nhìn về phía người đang lau chùi chiếc hộp trang điểm.

Về phía Aesop, cậu cũng quen với cách hắn thay đổi xưng hô liên tục.

Rõ ràng trước mặt người khác hắn luôn thân thiện tôi - em, vậy mà lúc không có ai hắn lại lộ rõ thái độ chán ghét kia.

Hắn đúng là tên hai mặt mà.

Chưa kịp đáp lời Joseph cánh cửa bỗng bật mở.

Đó là có phải là một chàng trai trẻ, hay là một cô gái.

Thật khó đoán khi người kia đeo một chiếc mặt lạ che kín mặt.

Cả hai chân đều đeo một chiếc cà kheo dài.

Trên tay là chiếc lưỡi hái gắn kèm chiếc đèn nhỏ.

Trông tên này chẳng có gì là bình thường cả.

Joseph nhanh chóng gọi ra cây kiếm chỉ chờ lao vào đánh, nhưng Aesop đã cản lại.

- Lâu rồi không gặp Ithaqua.

- Người quen của em à?

Hắn thu kiếm lại hỏi, có vẻ đã giảm bớt đề phòng.

- Cậu biết tẩm liệm đúng chứ?

Tôi có việc cho cậu đây.

Người tên Ithaqua lên tiếng.

Giọng của tên đó thực sự rất trầm và khàn đặc.

Khiến cho người nghe cảm thấy thật đáng sợ.

- Đợi chút.

Tôi chuẩn bị xong ngay.

Đúng là nghe đến người chết là Aesop trở nên hăng hái hơn hẳn.

Ithaqua nghe vậy liền đứng ngoài chờ.

Về phía Joseph, hắn dường như cảm thấy chàng trai kia có phần không bình thường.

Hắn nhìn sang Aesop.

- Có cảm thấy điều gì bất thường không?

- Là linh hồn màu đen đang bám chặt lấy anh ta.

- Phải.

Trông mất ngon thật chứ.

- Anh chỉ nghĩ đến việc ăn linh hồn đó chứ gì!

Joseph nhún vai tỏ rõ ý "Không phải ta là ác quỷ à".

Aesop cũng đành bất lực mà kệ hắn với đống suy nghĩ kì quặc của hắn.

Sau một lúc, hai người cũng cùng Ithaqua đến nơi có cái xác.

Theo lời Ithaqua thì đây là căn nhà của cậu với mẹ nuôi.

Càng đến gần, linh hồn bám theo sau Ithaqua càng gào thét dữ dội.

Joseph dĩ nhiên rất ghét điều này.

Một linh hồn xấu xí sao có tư cách doạ hắn.

Đang định xử lý linh hồn kia thì tiếng nói Ithaqua bỗng cắt ngang.

- Trong này hai vị.

Cánh của phòng bật mở, một khung cảnh kinh dị hiện lên.

Đồ đạc trong phòng đổ vỡ.

Những mảnh vỡ của chiếc bình nước rơi đầy trên sàn.

Những bức ảnh trang trí bị lật tung.

Đáng chú ý là cái xác phụ nữ với mái tóc đỏ dài, rối xù đang nằm trên vũng máu.

Aesop tiến lại kiểm tra.

- Có nhiều vết cắt trên cổ tay.

Có vẻ cô ấy đã tự rạch tay.

Là tự sát sao.

Ithaqua im lặng.

Còn linh hồn vẫn gào thét.

Joseph nhíu mày liếc nhìn.

Đôi mắt màu xanh sắc lẹm kia như muốn nuốt trọn nó.

- Vậy là cậu cũng nhìn thấy nó sao?

- Ithaqua bất ngờ lên tiếng.

Joseph ko trả lời chỉ đánh mắt sang hướng khác như muốn né tránh.

- Không sao đâu.

Ithaqua cũng là người cảm nhận được linh hồn mà.

- Aesop lên tiếng.

Joseph im lặng, một lúc sau lại lên tiếng:

- Sao cậu không báo cảnh sát mà tìm đến chúng tôi?

Đây không giống một vụ tự sát.

Nhìn đống đồ xung quanh xem.

Có ai nghĩ đây là nơi xảy ra tự sát không?

Joseph nói với giọng chắc nịch.

Mấy tuần vừa rồi hắn đã đọc một đống sách trinh thám nên cũng khá tự tin khẳng định.

- Chuyện này ...

Tôi không muốn mấy kẻ đó nhúng tay vào chuyện này.

- Có ý gì?

- Hắn hỏi.

- Mấy tên đó đã vu khống bà ấy đến phát điên.

Nhưng không một ai phải trừng chịu trừng phạt.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 6


- Và rồi tự sát?

- Phải.

Tôi muốn trả thù những kẻ đó nhưng chẳng có cách nào.

Tôi muốn kẻ đã vứt bỏ tôi phải đau khổ, kẻ đẩy tôi đến bước đường này sống không bằng chết.

Câu nói của Ithaqua rất kỳ lạ và dĩ nhiên hắn cũng cảm nhận được.

- Cậu nói "kẻ đã vứt bỏ".

Xem ra đây là một câu chuyện thú vị đây.

Đôi mắt Joseph nhìn chằm chằm vào mặt lạ.

Vẫn là đôi mắt xanh sâu thẳm mà chết chóc ấy.

Dù cách một lớp mặt lạ nhưng rõ ràng Ithaqua vẫn cảm thấy sợ hãi trước từng cái liếc nhìn từ hắn.

- Tôi vốn có một người anh song sinh.

Nhưng những kẻ sinh ra tôi lại nhẫn tâm bỏ lại tôi dưới trời tuyết.

Trong khi tôi phải sống khổ sở mà lớn lên thì anh ta lại sung sướng không thiếu một thứ gì.

Và chính anh ta ... chính anh ta đã vu oan cho mẹ nuôi.

Anh ta đáng chết vô cùng ĐÁNG CHẾT.

- Tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?

- Joseph bất ngờ đưa ra lời để nghị.

Aesop thì không bất ngờ.

Dù sao một ác quỷ như hắn chắc chắn với những linh hồn đầy hận thù sẽ luôn cảm thấy hứng thú.

Ithaqua khá bất ngờ nhưng cũng ngay lập tức đồng ý.

Sang một căn phòng khác, Joseph bắt đầu nở một nụ cười quái dị.

- Ngươi có muốn trả thù không?

- Anh định làm gì?

Anh nói vậy là sao?

- Trả thù.

Khiến cho những kẻ ngươi hận chết hết.

Từng bước chân của hắn những linh hồn xung quanh bỗng chốc gào thét.

Khung cảnh như lúc Aesop mới triệu hồi hắn, vô cùng đáng sợ.

- Anh làm được?

- Tại sao một ác quỷ lại không làm được.

Joseph ngày càng phấn khích.

Hắn chìa tay gỡ mặt nạ của Ithaqua xuống.

Nhìn vào đôi mắt có phần sợ hãi của cậu ta.

- Tôi ... tôi phải làm gì?

- Không gì cả.

Chỉ cần khi ta gặp lại cậu vẫn còn sống.

- Chuyện này ...

Ithaqua đắn đo không phải những tên ác quỷ rất ranh ma sao.

Biết đâu hắn sẽ lật lọng.

Nhưng điều này cũng đáng để đánh cược.

- Tôi ... tôi ... tôi đồng ý.

Những linh hồn xung quanh gào thét điên loạn.

Chúng bay quanh căn phòng không theo quy luật.

Joseph mỉm cười nhanh chóng lập khế ước.

Cùng lúc đó Aesop cũng đã bước ra từ căn phòng có xác chết.

- Quả nhiên như những gì tôi đoán.

- Thôi nào lâu lắm mới có người kí khế ước với ta đó.

Ithaqua ngây người.

Nói vậy là Aesop cũng biết những gì về hắn.

- Cậu mới trải qua nhiều biến cố nên tôi sẽ không tính tiền cậu lần này.

- Aesop nhàn nhã nói.

Ithaqua vẫn im lặng.

- Vậy xin phép.

Chúng tôi đi về đây.

Dứt lời, Aesop kéo tay hắn rời đi.

Trên đường về, hắn đã hỏi những gì liên quan đến linh hồn bám theo Ithaqua.

- Quả thật trông rất giống mẹ nuôi anh ta.

- Đúng là ngươi rất tinh ý.

- Và dường như tình trạng điên loạn đã kéo dài một thời gian trước khi chết.

- Nói tiếp đi

- Tôi cho rằng là vậy khi thấy những vết cắt tương tự đang dần lành lại trước khi chết.

Bến cạnh đó trên người còn có đầy vết thương cũ nghi do tra tấn.

- Đó là dĩ nhiên.

Ta biết cậu ta không nói dối về những chuyện đó.

- Vậy giờ anh định làm gì?

- Dĩ nhiên là về nghỉ rồi.

Khế ước với cậu ta sẽ được thực hiện vào lúc khác.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 7


Vừa về đến nhà, Joseph đã lộ mặt thật là một tên lười, hắn nằm dài trên ghế, miệng không ngừng than vãn về việc cảm thấy mệt mỏi như thế nào.

Aesop không nói lời nào mà chỉ lau dọn lại hộp trang điểm.

- Nè ta đang nói chuyện với ngươi đó.

Nghe thấy không vậy.

- Anh đáng lẽ không nên tuỳ tiện như vậy.

- Sao chứ ta thích kí kế ước với nhiều người đó.

Aesop đập mạnh chiếc cọ trang điểm xuống bàn.

- Nhưng tôi chỉ thích anh có mình tôi.

Joseph dĩ nhiên không vui vì thái độ này.

Hắn đang định xoay người về phía cậu nhưng lại bắt gặp thân hình cao lớn đang chắn tầm nhìn.

- Có phải ta đã quá hiền lành trong mấy tuần vừa qua không?

- ...

Aesop im lặng không nói gì.

- Ngươi nghe không đó.

Hắn cáu gắt nhưng một bàn tay bất ngờ ghì chặt hắn xuống.

- Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh quát tháo à.

Dứt lời nơi bị tay cậu chạm vào bỗng trở nên bỏng rát.

Đáng ra hắn không cảm thấy đau từ rất lâu rồi.

- Anh cho rằng tôi dám triệu hồi anh mà không có chuẩn bị sao?

Anh đoán xem, tôi đã từng học cách thanh tẩy quỷ đó.

- Ngươi!

Joseph tức điên.

Trên đời lại có kẻ dám dở trò với hắn sao.

Hắn vung tay còn lại định gọi ra thanh kiếm nhưng không ngờ Aesop cũng kịp phản ứng lại.

- Tôi nói rồi, tôi dám triệu hồi anh mà, dĩ nhiên tôi cũng chuẩn bị sẵn như này chứ.

Cậu vừa nói vừa dùng một tay giữ chặt hai tay hắn trên đỉnh đầu.

Tay còn lại nhẹ nhàng tháo chiếc khẩu trang xuống.

Tính ra đây là lần đầu tiên hắn thấy toàn bộ mặt của Aesop kể từ khi được triệu hồi.

Khuôn mặt hắn không quá tệ.

Thậm chí có thể nói là đẹp trai.

Kết hợp với đôi mắt xám khó đoán kia càng thêm cuốn hút.

Không để Joseph kịp phản ứng, cậu nhanh chóng hôn hắn.

Joseph bất ngờ trước điều này, hắn càng phản kháng dữ dội.

Chợt hắn nhớ ra mình có khả năng dịch chuyển.

Không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng chuồn đi.

Ai biết tên điên này sẽ làm gì tiếp.

Aesop thấy hắn biến mất cũng hậm hực lắm.

Rõ ràng cậu mới hôn thôi mà đã bị hắn ghét vậy.

Dù sao thời gian còn dài, sẽ có một lúc nào đó cậu sẽ biến Joseph là của cậu, mãi mãi.

Joseph trong lúc này đã dịch chuyển đến trung tâm thành phố.

Hắn chưa hết hoảng khi tên kia dám đè hắn ra như vậy.

Xoa xoa cổ tay vẫn.còn cảm giác bỏng rát.

Hắn biết rõ chỉ cần bị giữ thêm một lúc cổ tay hắn sẽ như bị ăn mòn.

Hắn tiếp tục xoa đồng thời cố phục hồi phần bị tổn thương đó.

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Joseph là cậu sao?

Là Michiko, hiện tại cô lại giữ dáng vẻ của một cô gái Nhật Bản hiền dịu.

- Là cô sao?

Xem ra cô đã bình tĩnh lại rồi nhỉ?

Michiko khúc khích cười:

- Phải cảm ơn anh đã không giết tôi vào hôm đó.

Mà phải rồi Aesop đâu, không phải cậu ta hay đi cùng cậu sao?

- Tạm thời xin đừng nhắc tới tên điên đó.

- Joseph than thở

- Vậy là hai người giận dỗi nhau sao?

- Dỗi gì chứ, tên nhóc đó uống nhầm thuốc gì rồi.

Michiko vẫn cười.

Trong mắt cô đây chẳng khác nào giận chồng bỏ đi cả.

- Mà cô có biết chỗ nào bán rượu không?

Tôi muốn uống một chút.

Michiko đứng hình, rõ ràng là đang giận nhau mà.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 8


Aesop đang ngồi xem ti vi trên phòng khách tầng hai.

Nhưng có vẻ cậu chẳng chú ý đến nội dung chương trình trên đó cho lắm.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo thu hút sự chú ý của hắn.

- Aesop, tôi nghĩ cậu nên đón Joseph về đi.

Cậu ấy say bí tỉ rồi.

Aesop đứng hình.

Đã 2 tiếng rưỡi kể từ khi hắn bỏ nhà đi.

Cậu không nghĩ hắn sẽ làm trò như vậy.

Đi đến quán bar Michiko bảo.

Aesop không khỏi nhăn mặt.

Cậu vốn ghét nơi đông người, ồn ào vậy mà lại vì một tên quỷ mà phải lết xác đến đây.

Aesop thở dài bước vào.

Khó khăn lắm cậu mới tìm thấy hắn ở một góc quán bar.

- Aesop là tên ... hức ...

đáng ghét.

Cậu ta suốt ngày ... hức ... bơ ta.

Đã thế lại ...

- Nghe có vẻ anh vẫn tỉnh quá nhỉ?

Vẫn nói xấu tôi được đó.

Aesop nhìn hắn với ánh mắt chán nản.

- Aesop ... hức ...

đến đây làm gì ... hức ...

để ta yên ... hức ...

Đi về đi.

- Tôi muốn anh đi về nhà.

Vậy nên đứng dậy đi.

- Không ... ta không muốn ... hức ...

Mặc kệ Joseph, cậu vẫn kéo hắn dậy và tạm biệt Michiko.

Mãi mới lôi hắn về đến nhà.

Joseph vẫn vùng vẫy khỏi vòng tay cậu.

Aesop nhìn bộ dạng hiện tại của hắn.

Gương mặt ửng đỏ.

Đôi mắt cũng chẳng còn vẻ chết chóc mọi ngày.

Thay vào đó là một án mắt có chút buồn, đồng thời ẩn sâu trong đó là ưu phiền mà hắn luôn giấu kín.

Hiện giờ hắn cũng chịu im để cho cậu dìu lên phòng.

Thấy vậy cậu liền ôm lấy hắn rồi bế theo kiểu công chúa.

Nhìn hắn nằm gọn trong lòng cậu không khỏi nghĩ đến cảnh đè hắn xuống mà ăn sạch.

- Ngươi sao lại luôn bơ ta chứ?

Joseph nói, nghe có vẻ hắn tỉnh hơn ban nãy.

Hắn tỉnh rượu cũng nhanh thật.

Cũng phải thôi, hắn đâu phải người thường.

- Ngươi có biết, ta rất ghét thái độ đấy không.

Ta chỉ muốn ngươi chú ý đến ta một chút, sợ ta một chút thôi mà.

Hắn nhẹ giọng, phải chăng do hắn vẫn phần nào không tỉnh táo.

- Tại sao tôi phải làm vậy?

- Vì quá khứ của ta.

Đúng hơn là trong kí ức còn sót lại luôn có hình ảnh những kẻ sợ ta, vài người lại quan tâm ta, chú ý mọi hành động của ta, mọi điều ta nói.

Ta ... ta cho rằng như vậy ta sẽ nhớ thêm điều gì đó.

Không thì ít nhất cũng khiến ta cảm thấy mình được yêu thương.

Thật không ngờ một kẻ như hắn lại muốn được yêu thương.

Aesop vẫn tiếp tục bước, vừa đi cậu vừa nghe những gì hắn nói.

Dường như chỉ có khi này hắn mới chịu nói thật với cậu.

Cậu đưa hắn về phòng.

Đến tận lúc này cậu vẫn chưa bỏ được suy nghĩ đè hắn xuống.

- Quả nhiên vẫn nên làm nốt chuyện ban nãy nhỉ?
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 9 (H)


Vừa dứt lời, Aesop liền đè lên người Joseph.

Hắn nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

- Ngươi lại định làm gì chứ!

- Chỉ là chuyện ban nãy chưa xong thôi mà.

Dù sao trong trạng thái này anh cũng khó chạy trốn.

- Ngươi-

Chưa kịp nói hết câu, cậu đã chặn hắn bằng một nụ hôn.

Lần này cậu còn luồn lưỡi qua đôi môi mỏng kia.

Đầu lưỡi cậu không ngừng khuấy đảo khoang miệng hắn.

Sau một hồi, cuối cùng cậu cũng chịu buông tha cho đôi môi kia.

Mặt Joseph lúc này lại ửng đỏ.

Nhìn kĩ có thể thấy rõ đôi mắt hắn đã rưng rưng, giống như cậu đã ức hiếp hắn.

Aesop rõ ràng không hề quan tâm điều này.

Cậu đưa tay lần mò sau lớp áo của hắn.

- Ngươi ... dừng lại.

Đừng làm bậy.

Bỏ ngoài tai lời hắn nói cậu lập tức xoa nắn bộ ngực của hắn.

- A ...

Không ...

Dừng lại đi mà ...

A

Hắn kêu lên một tiếng khi cậu giật mạnh núm vú.

Tiếp sau đó Aesop nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ áo của hắn.

Ngay sau đó, cậu bắt đầu hôn xuống phần cổ của hắn.

Mỗi lần như vậy cậu đều để lại dấu hôn đỏ chót giữa làn da trắng mịn của hắn.

Lúc này đây hắn muốn dịch chuyển khỏi nơi này nhưng lại không thể.

Hắn lập tức rơi vào hoảng loạn.

- Anh nghĩ tôi sẽ để anh thoát sao?

Tôi sẽ không phạm sai lầm đó nữa đâu.

- Cái gì ...

A ...

Đừng cắn ...

Ư ...

Đau mà

Aesop bất ngờ cắn mạnh vào một bên ngực.

Hắn đau đớn kêu lên.

Bên kia cũng không kém cạnh tay cậu cũng lập tức bóp mạnh lấy ngực hắn.

Joseph lúc này thực sự bật khóc.

Hắn không thích bị đối xử như vậy.

Cậu trông thấy vậy liền nhanh chóng hôn nhẹ lên mắt hắn dỗ dành.

- Tôi sẽ nhẹ nhành với anh mà.

Đừng khóc nào.

Nhưng rõ ràng không có hiệu quả.

Joseph vẫn khóc.

Cậu cũng đành mặc kệ.

Dù sao, sau đêm nay cậu cũng đã làm tình với hắn.

Tiếp đó Aesop bắt đầu cho tay xuống định cởi quần Joseph xuống.

- Không ...

Không ...

Ngươi muốn là gì? ...Dừng ... dừng lại.

Hắn run rẩy trước hành động của cậu.

- Thôi nào tôi sẽ nhẹ nhành mà.

Dứt lời bàn tay kia lập tức chạm vào dương vật của hắn.

- Ư ...

Có thôi ... ngay không ...

A

Joseph mềm nhũn người khi trước những hành động của cậu.

Về phía Aesop, cậu vươn tay lấy ra chai dầu bôi trơn mới để vào đây từ hôm qua.

Joseph nhìn vật cậu cầm trên tay đang thắc mắc về vật trên tay Aesop thì bất ngờ bị lật người lại.

Một cảm giác có gì đó lành lạnh đổ lên mông.

Kéo theo đó là một ngón tay xâm nhập vào hậu huyệt.

- A ...

Không ...

Á ...

Ư ...

Dừng ... dừng lại ...

Á

Aesop thoả mãn chứng kiến cảnh hắn rên rỉ dưới thân.

Trong lòng không khỏi vui sướng.

- Anh biết không.

Kể từ khi gặp anh tôi đã luôn muốn làm điều này rồi.

Hắn gần như không nghe rõ những điều cậu nói.

Hắn chỉ muốn cậu dừng việc này ngay lập tức.

Không hài lòng với thái độ của hắn.

Aesop liền cởi quần.

Một thứ to lớn bật ra đặt sát mông hắn.

Hắn có thể cảm thấy sự to lớn, gân guốc của thứ kia liền rên rỉ cầu xin.

- Làm ơn.

Đừng ...

đừng nhét vào.

- Thái độ cao ngạo mọi khi đâu rồi.

- Cậu dửng dưng nói - Mà anh nghĩ xem làm gì có ai đến mức này lại thôi nhỉ.

Dứt lời, cậu đâm mạnh vào trong Joseph.

Hắn kêu lên, tiếp tục xin cậu dừng lại.

- Á ...

Đau ...

Dừng ...

A ...

Ư.

Nhưng sau cùng mọi sự cầu xin là vô vọng.

Lúc này cậu kéo hắn dậy, để hắn ngồi lên dương vật của mình, nhẹ nhàng nói với hắn.

- Gọi tên tôi đi.

Biết đâu tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.

Hắn cắn chạt môi trước yêu cầu này.

- Nhanh nào tôi đổi ý đấy.

Hắn mấp máy môi:

- C-Carl ...

Á

- Tôi bảo gọi tên mà.

Aesop nhấn người hắn xuống.

Sự đau đớn lập tức bao trùm.

- A ...

A ...

A-Aesop ...

Rồi đó ...

Làm nhẹ ... nhàng ...

đi mà ...

Á ...

Aesop bất ngờ kéo hắn thêm lần nữa.

- Anh nói chậm quá.

Tôi đổi ý rồi.

- Ngươi ...

Ư ...

A ...

Đau mà ...

A ...

Á

Sau đó hai người đã liên tục đổi tư thế.

Joseph không biết mình đã ra bao nhiêu lần vì sau cùng hắn thấy đau và nhục nhã hơn là sướng.

Còn Aesop thì đã làm liên tục cho đến khi cảm thấy hắn không chịu nổi nữa, cậu mới tiếc nuối dừng lại.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 10


- Aesop ngươi lăn ra đây cho ta!

Mới sáng sớm, cả căn nhà đã tràn ngập tiếng chửi "yêu thương" của Joseph.

- Mới 6h30 mà.

Sao anh dậy sớm vậy.

- Ngươi dám-

Vừa nói hắn vừa gọi ra thanh kiếm.

Định lao đến thì bất ngờ, một cơn đau nhức eo truyền đến khiến hắn ngã nhào xuống đất.

- Thôi nào.

Anh đã làm với tôi cả đêm đó.

Anh nghĩ mình sẽ không bị gì à?

- Ngươi đã giở trò gì!

Không lý gì ta phục hồi chậm thế.

- Chỉ là và thủ thuật nhỏ thôi.

Anh vẫn dùng đc phần lớn sức mạnh mà.

- Đưa ta trở lại bình thường mau.

- Tôi chưa muốn chết mà.

- Biết vậy thì đừng làm.

Aesop cứ vậy rời đi để lại Joseph vẫn hậm hực sau vụ tối qua.

Mãi đến tối hôm đó Joseph mới xuống nhà được và dĩ nhiên hắn chẳng thèm nhìn mặt Aesop.

Hắn đến bên cánh cửa định rời đi.

-Anh đi đâu vậy?

Không có tiếng trả lời xem ra hắn giận lâu đây.

Joseph ngay sau đó đã thử dịch chuyển và đã thành công.

Tại một căn biệt thự xa hoa cách không xa thành phố.

Trên dãy hành lang được trang trí theo phong cách cổ điển.

Mọi thứ trông thật sang trọng cho đến khi những tiếng la hét vang vọng khắp dãy hành lang đó.

Một bóng hình nhẹ nhàng bước đi trên dãy hành lang đó.

Mỗi bước chân đều kéo theo tiếng la hét, từng người hầu chạy trên hành lang dần ngã xuống.

Đan xen với tiếng la hét là giọng ai đó đang ngân nga một ca khúc.

Giọng cửa kẻ đó không tệ nhưng không kém phần kinh dị.

- Đã lâu rồi nhỉ.

Phải lâu lắm rồi mới giết nhiều người vậy.

Kẻ kia bỗng dừng chân trước cánh cửa lớn cuối dãy hành lang.

Ngay khi vừa dừng bước cánh cửa cũng tụ động bật mở.

Bên trong là một người đàn ông và một người phụ nữ.

Hai người họ đã nghe tiếng la hét từ lâu họ rất sợ hãi, muốn chạy trốn như thủ mọi cách đều vô vọng.

- Thật thất lễ khi không giới thiệu bản thân nhỉ?

Kẻ kia vừa lau vết máu trên mặt vừa nói:

- Ta là Joseph Desaulniers .

Hân hạnh gặp mặt.

Hai người kia sợ tái mặt không dám nói một lời tuy hành lang chẳng còn ai sống sót.

Nhưng tại sao họ vẫn văng vẳng bên tai những tiếng hét bỗn loạn.

- Anh ...

Anh muốn làm gì?

Người đàn ông lên tiếng.

Joseph mỉm cười một cách quỷ dị.

Hắn từ từ bước đến.

Đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào hai người ngồi bệt xuống đất.

Đô mắt ấy như đang xoáy thẳng vào những tội lỗi trong quá khứ, chúng soi thấu mọi ngóc ngách trong linh hồn hộ.

Kéo theo những điềm báo về một cái chết đau đớn.

Dưới đất từ từ hiện lên những bàn tay.

Chúng vươn ra muốn bắt lấy hai kẻ kia.

Chúng muốn xé xác họ, muốn họ trả giá cho những lỗi lầm của quá khứ.

Máu văng tứ tung.

Còn hắn chỉ đang đứng một góc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Hai xác chết không toàn vẹn vẫn đang bị xâu xé.

Nội tạng, từng bộn phận cơ thể văng khắp nơi.

Hắn nhẹ nhàng rời bước.

Trong tay xuất hiện bức ảnh hai kẻ kia trước khi chết.

Hắn mỉm cười xoay bước.

- Vẫn còn một kẻ cuối cùng.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 11


Tại căn phòng khác trong căn biệt thự, có một chàng trai trẻ đang đứng ngay chính giữa như thể đang chờ đợi điều gì.

Anh ta đã nghe thấy nhũng tiếng la thất thanh từ trước.

Biết rằng mình sẽ chết sau đó.

Nhưng anh không trốn chạy.

Anh cứ đứng im cho đến khi bước chân càng đến gần.

Cánh cửa bật mở, để lộ kẻ mà anh chờ nãy giờ.

- Xin chào Ithaqua.

Không đúng là Nathaniel mới phải nhỉ?

Anh im lặng nhìn hắn.

Vào giây sau anh lên tiếng:

- Bắt đầu đi.

- Hửm?

- Đừng giả ngốc.

Tôi biết anh đã giết sạch mọi người trong căn biệt thự này.

Joseph cười khúc khích.

- Ngươi không sợ?

- Ai chả sợ chết chứ.

- Vậy sao ngươi bảo ta bắt đầu.

- Tôi không muốn tiếp tục sống như vậy.

Tôi từng muốn chứng tỏ bản thân mà không từ thủ đoạn.

Tôi từng cho rằng bắt và kết tội dù không đủ bằng chứng cũng chẳng sao.

Nhưng khi tôi càng lấn sâu vào thì chẳng ai nhìn tôi, đối xử với tôi thật lòng.

- Vậy có gì chứ.

- Tôi chỉ muốn được công nhận, được yêu thương.

Tôi không muốn mỗi ngày thức dậy đều phải gắng sức trong vai diễn đầy sự giả dối.

Tôi ...

- Ngươi biết mình có người em trai không?

- Tôi biết.

Và tôi không dám đối mặt với em ấy.

- Tại sao?

- Tôi đã gián tiếp gây ra bệnh điên của mẹ nuôi em ấy.

Joseph im lặng, tỏ ý để anh ta nói tiếp.

- Ba mẹ tôi nói rằng em trai tôi bị bắt cóc từ nhỏ.

Vậy nên khi biết em tôi ở cùng bà ấy, tôi đã điều tra và biết được em ấy ở cùng với bà ấy từ nhỏ.

Tôi muốn đưa em trai về nên đã nhúng tay gán cho bà ấy một tội.

Bà ấy thấy tôi giống Ithaqua nên nhầm rằng chính em ấy đã hại bà.

Việc bị bắt và giam trong thời gian dài đã khiến bà ấy phát điên.

Chuyện còn lại chắc anh đã nghe Ithaqua kể nhỉ?

- Cậu cho rằng tôi gặp Ithaqua?

- Tôi cho người theo dõi em ấy mà.

Tôi sợ êm ấy gặp nguy hiểm.

- Nghe rồi chứ Ithaqua.

Cậu chắc muốn giết anh ta không.

Không khí xung quanh tĩnh lặng.

- Nếu không tôi kết liễu cậu ta đó.

Mọi thứ vẫn lặng im.

- Vậy cậu còn gì muốn nói không.

- Ithaqua đang ở đây sao? ...

Cho anh xin lỗi.

Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nhưng anh mong em sẽ sống tốt suốt phần đời còn lại.

Anh không thể cho em cuộc sống tốt hơn.

Anh xin lỗi ... thực sự xin lỗi ...

Anh nhìn Joseph, sẵn sàng đón nhận cái chết.

Nhưng ngay lúc đó hắn đã làm thanh kiếm biến mất.

Anh bất ngờ trước hành động của hắn.

Hắn xoay người, định rời khỏi đây

- Anh không định giết tôi sao?

Hắn im lặng nhưng vẫn tiếp tục bước.

- Anh định đi đâu chứ?

Quay lại đi.

Hắn dừng bước.

- Tha mạng cho ngươi.

Ngươi có thể rời xa nơi này mà sống cuộc sống khác.

- Tại sao chứ?

Không gian xung quanh biến đổi.

Mọi thứ chỉ có màu đen trắng, chỉ có anh và hắn vẫn giữ nguyên màu sắc hiện tại.

Khoảng không trước hắn dần hiện ra khung cảnh từ rất lâu về trước.

Hắn cứ đứng đấy nhìn về một phía trước.

Giọng nghẹn lại.

- Ta chỉ nhớ ra một số chuyện.

Khung cảnh trước mắt hiện nên ngày một rõ.

- Ta từng có một người em trai sinh đôi.

Bọn ta từng sống hạnh phúc.

Rồi một ngày, cuộc nổi dậy đã diễn ra gia đình ta phải trốn đến nơi khác.

Khung cảnh bỗng chốc thay đổi lời kể của hắn.

- Trong lúc chạy trốn, em trai ta đã mắc bệnh và không qua khỏi.

Nathaniel im lặng.

- Ta đã rất tuyệt vọng.

Ta bất lực trước cái chết của em ấy.

Ta không can tâm.

Ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường lại khó vậy sao.

Ta bất chấp tất cả.

Bằng mọi giá ta phải đưa em ấy trở lại.

- Anh từng giết rất nhiều người vì điều đó?

- Phải.

- Tôi đã làm anh nhớ lại sao?

- Đúng.

Nathaniel lại im lặng.

- Ta hiểu cảm giác chán ghét sự giả dối của ngươi.

Hiểu cả mong muốn sống bình yên cũng như cảm xúc của ngươi với Ithaqua.

- ...

- Thế nên ta tha cho ngươi một mạng.

Tốt nhất nên làm hoà với cậu ta đi.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 12


Joseph rời đi để lại Nathaniel trong phòng.

Hắn vừa bước khỏi phòng, anh liền thấy Ithaqua tiến vào.

- Anh biết tôi ở đây sao?

- ...

- Hắn không nói gì.

- Tôi nên trả gì cho anh.

- Không gì cả.

Hôm nay ta tốt tính.

Tha cho ngươi

Nói rồi hắn nhanh chóng biến mất.

Hắn về nhà với bộ dạng đầy máu.

Đầu hắn đau như búa bổ.

Rõ ràng việc nhớ lại kí ức có ảnh hưởng không nhỏ đến hắn.

Aesop bước đến đỡ lấy hắn lại bị hắn đẩy ra.

Hắn không muốn chuyện như hôm qua sảy ra lần nữa.

Hắn bước lên phòng và chuẩn bị đi tắm.

Cảm nhận dòng nước ấm xối lên người.

Hắn cảm thấy đỡ mệt mỏi phần nào.

Cách cửa nhà tắm bật mở.

Hắn như muốn hoá đá.

Tên này còn liêm sỉ không vậy.

- Tôi thấy cửa không khoá nên đi vào.

Joseph bất lực trước thái độ của tên này.

Cậu bước đến gần hắn vòng tay qua phần eo của hắn.

Tên ác quỷ này Còn quyến rũ hơn bao người ngoài kia.

- Ngươi đè ta cả hôm qua chưa đủ à?

- Sao lại đủ nhỉ?

Đôi tay không yên phận sờ khắp người hắn.

- Tên khốn.

Joseph vung tay vào cằm hắn.

Bị hắn đập mới cú đau điếng.

Cậu gục xuống .

Hắn nhân lúc này đá cậu ra ngoài.

Aesop có phần không can tâm nhưng vẫn cố chịu.

Dù sao hắn cũng làm với cậu rồi mà.

Sáng hôm sau, trên khắp các trang thông tin đều đưa tin về vụ việc một gia đình giàu có bị tàn sát dã man.

Chỉ có người con trai sống sót.

Hiện chưa tìm được hung thủ.

Nghe mãi cũng chán Aesop tắt ti vi và nhìn sang người đã ngủ gật trên ghế từ khi nào.

Hắn cũng thật nhàn hạ đi.

Từ khi triệu hồi đến đây hắn luôn lười nhác như vậy.

Aesop thở dài, chợt nhớ hôm qua cậu đã tìm được một số thông tin về vụ giết người bên biển.

Cách ra tay rất giống với kẻ hoặc những kẻ đã giết hại mẹ cậu năm nào.

Nghĩ một lúc cậu liền gọi hắn dậy thu xếp đồ chuẩn bị du lịch, đúng hôm là điều tra vụ án kia.

Hắn có phần khó hiểu khi hắn có thể dịch chuyển cả hai đến đấy thật nhanh là được thì Aesop lấy ra một chiếc lọ nhỏ đeo trên cổ.

- Sau hôm qua tôi đã lấy bớt khả năng dịch chuyển của anh.

Đề phòng anh chạy mất.

Joseph tức đến mức muốn lao vào đấm cậu.

Aesop vẫn dửng dưng kêu hắn sắp đồ.

Hắn tức điên lên.

Đáng ra khế ước này do hắn làm chủ mới phải.

Hắn nằm lì ở đấy, kệ cậu sắp đồ hộ bản thân.

Dù sao hắn cũng khá là không hài lòng trước những gì cậu đã làm.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 13


Aesop và Joseph hiện giờ đang ở biển.

Cậu đã đặt một phòng tại khách sạn bên gần biển.

- Tại sao tôi phải làm việc này chứ?

Joseph than vãn.

Cậu nhìn vẻ mệt mỏi của hắn.

Cậu có vẻ rất thích nghe hắn xưng hô như vậy.

- Để tôi xách đồ giúp anh.

Aesop vừa nói vừa xách đống đồ lên rồi tiến đến quầy lễ tân.

Joseph chán nản đi theo.

Sau một lúc cuối cùng hai người cũng lên đến phòng của mình.

- Nếu ngươi không đủ tiền thuê hai phòng thì nói với ta là được mà.

Ta có thể biến ra đống tiền mà.

- Tôi không thích đấy.

Joseph cũng chán chẳng buồn cãi.

Kể từ khi nào mà cậu lại tuỳ tiện vậy.

Bất chợt hắn cảm thấy có điều gì không ổn xung quanh.

Một luồng sức mạnh đáng sợ đến rợn người.

Hắn bất giác đứng hình vài giây và nhanh chóng phản ứng lại.

Nhìn sang Aesop, chắc rằng cậu cũng cảm nhận luồng sức mạnh đáng sợ kia.

- Thứ này còn đáng sợ hơn Michiko lúc đó.

Aesop lên tiếng.

Hắn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ như thể có xét xem vị trí phát ra sức mạnh đó ở đâu.

- Từ biển sao?

Hắn lên tiếng.

Cậu tiến vài bước đến hướng hắn nói và quả nhiên sức mạnh đó phát ra từ đây.

- Trước mắt, ta không nên manh động.

- Phải.

Ta không chắc sẽ thắng nổi kẻ đó.

Trước hết ta và ngươi nên điều tra người dân quanh đây.

Ta thấy họ có nhiều điểm kì lạ.

- Chia ra hay đi cùng đây.

- Chia ra đi.

Ngươi điều tra giáo hội mà người dân ở đây tôn thờ.

Ta sẽ điều tra người dân.

- Có giáo hội sao?

- Phải.

Từ vài trăm năm trước hoặc lâu hơn.

Mấy kẻ đó cực kỳ nhanh nhạy, họ sẽ phát hiện ra ta không phải người.

- Xem ra anh rất hiểu vùng này.

- Đó là chuyện quá khứ.

Ta không muốn nhắc.

Hắn bước ra ngoài.

Dường như hắn đã rất nôn nóng.

Aesop cũng không chậm trễ, cậu cũng rời đi sau đó.

Về phía Joseph, hắn đã đi dọc những nơi xung quanh bất chợt hắn đụng trúng một cô gái có mái tóc xanh dài.

Gương mặt có phần nhợt nhạt.

Hắn lập tức nhận ra đây không phải người bình thường.

- Cô không sao chứ?

- Hắn hỏi

Cô lập tức xua tay.

- Cô không nói được sao?

Cô gái khẽ gật đầu.

Sau một hồi tìm hiểu.

Hắn biết được cô gái này là chủ khách sạn mình đang ở.

Cô khá thân thiện.

Thậm chí có phần ngây thơ do với những kẻ hắn từng gặp.

Cô sẵn sàng chỉ cho Joseph những điều kì lạ ở đây.

Xong việc cô còn vẫy tay tạm biệt một cách thân thiện.

Nhìn lại những gì cô gái kia chỉ, có thể rút ra kết luận rằng: đầu tiên nơi này thờ một vị thần biển, thứ hai giáo hội sẽ chủ trì những buổi lễ, thứ ba giáo hội sẽ cúng bái cá, tôm, nông sản, nhưng tuyệt đối không hiến tế người.

Vậy giáo hội không phải kẻ gây ra vụ án.

Những điều này đáng ghi nhận.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 14


Aesop cũng đang tìm kiếm thông tin về giáo hội từ người dân.

Cậu ghét việc này, nhưng vì manh mối vụ án năm xưa cậu vẫn sẵn sàng là việc này.

Bất chợt, có người vỗ vai cậu.

- Anh ổn chứ.

Tôi cảm thấy có luồng sức mạnh không thuần khiết bao quanh anh.

Không cần tìm đến cửa, giáo hội đã tự tìm đến sao.

- Tôi ...

- Fiona chúng ta không nên bất lịch sự vậy.

Xin thứ lỗi.

Cô ấy chỉ lo lắng quá thôi.

Một chàng trai lên tiếng.

Anh ta đeo bịt mắt có những hoạ tiết kì lạ.

Bộ trang phục trùm kín người.

Và trên vai có một con cú.

- Không sao ...

- Nhưng cô ấy nói đúng.

Anh có vấn đề gì sao.

Hay là ...

- Aesop em đây rồi ...

Nụ cười trên môi Joseph vụt tắt khi thấy hai kẻ thuộc giáo hội đang bắt chuyện với Aesop.

Hai người kia cũng chẳng vừa ngay lập tức chuẩn bị chiến đấu.

- Thôi nào tôi chỉ muốn đến gần Aesop thôi mà.

- Cậu biết hắn ta?

- ...

Anh ấy là ác quỷ kí khế ước với tôi.

- Em ấy nói đúng.

Với lại tôi không có ý đánh nhau.

Hai người kia cũng buông lỏng phần nào cảnh giác.

- Cậu nói mình kí kế ước với hắn.

- Phải.

- Cậu biết hắn sẽ giết cậu bất kỳ lúc nào chứ?

- Nè đó là câu cho ta mới đúng.

Ta mới là kẻ bị đe doạ tính mạng bởi Aesop.

Joseph phát cáu đến mức không giữ vẻ lịch thiệp cũng như cách xưng hô thân thiện nữa.

Aesop cười gian sau lớp khẩu trang, còn hai người kia tỏ vẻ khó hiểu.

Sau một hồi cuối cùng ba người một quỷ cũng hiểu được vấn đề hiện tại.

- Tôi là Eli Clark là nhà tiên tri.

Còn đây là Fiona Gilman nữ chủ tế của giáo hội.

- Vậy là hai người cũng tìm hiểu về vụ án kia.

- Phải, giáo hội không thể để bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

- Có vẻ chúng ta thực sự cùng thuyền rồi

Ngay khi hắn lên tiếng hai người kia liền nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.

Aesop vẫn không phản ứng.

- Sao vậy kì thị ta sao?

- ...

Joseph nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

Thêm một lúc trò chuyện cậu và hắn biết được thêm vị thần giáo hội họ tôn thờ đang dần khá trước.

Họ quyết định tối nay tiếp tục điều tra.

Aesop cùng hắn trở về khách sạn.

Vừa đi hai người vừa kể những thông tin thu thập được.

Bất chợt hắn bị thu hút bởi một tờ quảng cáo về địa điểm du lịch.

Có vẻ do quá lâu không đi linh tinh, hắn đã kéo bằng được cậu đi.

- Lâu rồi tôi mới thấy cảnh đẹp như này nha.

- Anh thấy thích sao?

Aesop đã phần nào quen với thái độ lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng của hắn.

- Phải, thích lắm.

Dường như việc nhớ lại kí ức đã khiến hắn phần nào trở nên dễ gần hơn.

Aesop nhìn hắn hiện tại.

Mái tóc được buộc gọn nhẹ nhàng tung bay trong gió.

Aesop chăm chú nhìn kẻ trước mặt.

Hiện hai người đang ở trên vách đá mà được in trên tờ quảng cáo lúc trước.

Kể ra hắn vô cùng hợp giữa khung cảnh này.

Đôi mắt xanh của hắn trông rất hài hòa với màu biển và trời.

Đứng dưới ánh nắng cười nhẹ càng khiến hắn thật mê hồn.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 15


Nhìn khung cảnh trước mặt Aesop không khỏi rung động.

Tên ác quỷ này cũng thật mê người mà.

Cậu tiến lên phía trước, mặc kệ những vị khách du lịch xung quanh.

Cậu ôm hắn vào lòng, khẽ hỏi:

- Anh có yêu tôi không?

Joseph đơ người.

Yêu?

Cậu bị sao vậy?

Sao lại hỏi lời kỳ cục này?

Bỏ qua loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Joseph đẩy cậu ra.

- Ý gì chứ?

Đừng có đùa.

- Tôi nghiêm túc mà.

Tôi mê vẻ đẹp của anh.

Mê những lúc anh cười như ban nãy.

Và cả sự chết chóc mà anh mang lại.

Joseph như đã hoá đá.

Cậu ta nói gì vậy?

Hắn không hiểu nổi.

- Tôi sẽ yêu thương, quan tâm anh như những gì anh mong muốn.

Không phải anh cũng muốn được như vậy sao?

- Tôi ... tôi ...

Joseph lắp bắp.

Đầu hắn không thể hiểu nổi điều này.

Trên đời này vẫn còn kẻ thương hắn ư?

Hắn lần nữa đẩy cậu ra nhanh chóng. tránh khỏi những kẻ tò mò xung quanh.

Mặt hắn giờ đây đã đỏ bừng.

Aesop nhìn theo bóng lưng hắn, mỉm cười.

- Rồi anh cũng là của tôi thôi.

Joseph đang đi dọc trên con đường về khách sạn.

Bất ngờ có tiếng gọi hắn lại.

Bước đến phía có tiếng gọi là một đám đông đang bao quanh thứ gì đó.

Lúc này hắn phát hiện Eli đang vẫy tay bảo hắn lại gần.

- Anh ở đây vậy là Aesop cũng ở gần đây phải không?

Nghe đến tên Aesop, Joseph cứng đờ người.

- Đừng nhắc đến tên đó.

- Hai người cãi nhau sao.

- Đã bảo không nhắc mà.

- Nhưng tôi thấy hai người trong tương lai rấ-

- Nếu chỉ để hỏi việc của tôi và Aesop thì thôi đi.

- Sao xung hô khác ban nãy vậy, hay là...

- Có thôi ngay không, người ta cố lịch sự đó.

Bỗng một giọng nói vang lên.

- Anh ấy lúc nào cũng xưng hô vậy khi có nhiều người mà.

Cứ bỉ qua đi.

Aesop bước đến.

Thấy vậy hắn vội vã quay mặt đi né tránh.

- Tốt quá cả hai người đều ở đây.

Joseph bắt đầu mất kiên nhẫn:

- Có gì nói nhanh lên.

- Chuyện là lại có một vụ giết người, nghi cùng do một người, hoặc nhóm người trước gây ra.

Aesop nghiêm túc nói:

- Tôi muốn xem hiện trường.

- Ngay bên này thôi.

- Eli nói.

Quả nhiên phía đó có một cái xác của người đàn ông trung niên.

Theo lời Eli nói đây không phải người dân ở đây.

Fiona rất nhanh cũng có mặt.

Đến nơi cô bèn lắc đầu ngao ngán.

Tại sao chuyện này lại sảy ra tại đây chứ?

Vụ án trước còn chưa trấn an người dân xong mà đã thêm vụ khác vào.

- Có luồng sức mạnh kì lạ toát ta từ những vết đâm.

Trông chúng rất giống những gì toát ra từ biển.

Đúng không Aesop?

Joseph bất chợt lên tiếng.

Aesop xem xét, quả thật như vậy.

- Hai người biết gì về sức mạnh đó.

Fiona hỏi, trong giọng cô lộ rõ sự bất an.

Joseph có vẻ nhìn ra điều gì đó.

- Tại sao ta phải nói nhỉ.

- Joseph nói giọng đùa giỡn - Không phải cô Fiona đây đang che giấu điều gì sao?

Fiona giật mình, cô im lặng.

Eli thấy thế liền nói.

- Chúng ta cùng hợp tác mà.

Anh nên nói những gì anh biết chứ.

- Xem nào, hai kẻ có sức mạnh từ thần, đối với ta mà nói thì điều này khá có hại.

- Anh không tin chúng tôi sao?

- Chừng nào hai người ngưng che giấu những gì liên quan đến sức mạnh kia đã.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 16


- Anh ... anh biết gì về giáo hội?

- Xem nào, với tư cách là kẻ từng qua đây vài trăm năm về trước thì đoán xem.

Tôi biết nhiều đấy.

Joseph khoác lên mình vẻ lịch sự đáng có.

Nhưng Aesop biết, sâu bên trong anh đang muốn xé xác hai kẻ lắm lời kia.

- Tôi sẽ nói cho anh biết.

Nhưng không phải lúc này.

- Vậy vẫn là tối nay sao?

- Phải nhưng chỉ có mình anh.

"Chỉ có mình anh" là ý gì.

Sao lại lệch khỏi kế hoạch ban đầu rồi.

Aesop nghĩ ngợi.

Rõ ràng bọn họ có ý đồ.

Cậu quay sang Joseph.

Hắn vẫn tỏ vẻ không hề yếu thế mà đồng ý.

Cậu và hắn lại tiếp tục trở về khách sạn.

Đến phòng cậu lập tức hỏi hắn:

- Anh đã từng đến đây sao?

Joseph im lặng một lúc.

- Phải.

Rõ ràng hắn có ý tránh mặt cậu.

- Đây là chuyện nghiêm túc đó.

Nên hãy để ý đến tôi.

- Đó đã xảy ra lâu rồi.

Ta không muốn nhắc lại.

- Hắn nói - Nhưng nếu ngươi muốn nghe thì cũng được.

Dừng một hồi hắn nói tiếp.

- Ta và gia đình từng chạy trốn qua đây.

Và tại đây em trai ta đã đổ bệnh.

Và khi ta trở thành quỷ.

Ta được triệu hồi đến đây một lần nữa.

Lúc đó, ta đã bị kẻ gọi là thần đánh bại.

Điều này khiến ta có một vết thương lớn không thể lành, ta luôn dùng sức mạnh để che giấu nó.

Vừa nói hắn vừa kéo áo xuống.

Để lộ mảng lưng trắng nõn.

Nhưng lại dần lộ ra một vết nứt lớn, kéo dài từ sát vai phải đến eo trái.

- Nơi đây toàn gợi lại kí ức không vui.

Dứt lời hắn lập tức cảm thấy mình đang trong vòng tay của cậu.

- Không phải bây giờ anh có tôi sao.

Tôi sẽ-

- Ngươi thôi ngay không hả.

Thế này mà nghiêm túc cái gì.

- À về sức mạnh mà anh nói ở hiện trường.

Đến đây Joseph im bặt.

Không gian xung quanh chuyển thành màu đen trắng.

- Thế này sẽ tránh kẻ nghe lén.

- Cẩn thận vậy sao.

- Sao lại không.

Dù sao điều này cũng liên quan đến vị thần kia.

Hắn nói tiếp:

- Ta thấy rằng mỗi người trong giáo hội đều có luồng sức mạnh tương tự nhưng thuần khiết hơn.

Còn về sức mạnh ở biển, ta cho rằng là từ vị thần kia.

Từ rất lâu về trước, tên đó đã ban phước cho bất kì ai trong giáo hội.

- Nên hung thủ là người trong giáo hội.

- Phải.

Có lẽ vì điều này mà sức mạnh kia dần bị vấy bẩn.

- Vậy Fiona-

- Không, ả ta không phải hung thủ.

Ta thử xem linh hồn ả ta.

Nó không giống linh hồn của kẻ từng giết người.

Aesop trầm ngâm.

- Ngươi đói chưa ta đi ăn đây.

Joseph giải trừ không gian kia.

Chuẩn bị mở cửa.

- À lát nữa có kẻ muốn giết ngươi thì hãy trả sức mạnh cho ta.

Ngay sau khi đập vỡ lọ kia, ta sẽ đến.

Aesop rất vui khi nghe điều này.

Hắn quan tâu cậu sao.

Thật muốn ôm hắn mà.

- Đợi tôi nào Joseph.
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 17


Joseph sau khi dùng bữa đã nhanh chóng rời đi.

Hắn đi đến bờ biển cũng là điểm hẹn.

Eli đã đúng chờ sẵn.

- Anh đến rồi sao?

- Cậu đến sớm nhỉ.

- Anh không cần giữ vẻ lịch sự đó đâu. dù sao tôi cũng rõ anh là ác quỷ rồi.

- Nếu vậy ta chẳng cần làm màu vậy nữa.

Nói các ngươi muốn gì.

- Chỉ cần anh nói hết tất cả những gì anh biết về nơi này.

Một kẻ từng xuất hiện ở đây vài trăm năm ắt hẳn biết rõ hơn chúng tôi.

Như biết trước điều gì đó.

Hắn cất lời:

- Xem ra giáo hội không thay đổi gì cả.

Vẫn mãi là những kẻ nuốt lời.

Fiona từ từ xuất hiện đằng sau hắn.

Từ từ dùng trận pháp khống chế hắn.

Nhưng Joseph không phải kẻ dễ ăn.

Hắn nhanh chóng gọi lên những bàn tay giữ chặt lấy cô ta.

- Nào nào, các ngươi không thể bắt ta hợp tác với thái độ này được.

- Nhưng tính mạng Aesop thì có thể.

- Eli nói.

Joseph cười lớn.

- Ngươi nghĩ cậu ta dễ dàng bị bắt sao?

Nếu cậu ta gặp nguy hiểm ta đã sớm biết rồi.

- Sẽ sớm thôi.

- Nếu vậy vị thần kia ở đâu rồi.

Ta chắc ông ta sẽ không để tín đồ của mình chịu thiệt.

- Ngươi nói gì-

Eli giật mình, những bàn tay từ dưới đất bò lên khống chế cậu ta.

Giờ đây cả Fiona và Eli đều bị khống chế.

Bất lợi hoàn toàn nghiêng về phe giáo hội.

- Sao chưa xuất hiện vậy.

Hay để ta giết chết tín đồ của ông thì mới chịu ra mặt.

Nói tồi Joseph ra hiệu bẻ chân Eli.

Nhưng chưa kịp làm gì một chiếc xúc tu lớn đã đánh bay các cánh tay giữ lấy cậu.

Một chiếc khác nhanh chóng đưa Eli ra xa.

- Cuối cùng cũng chịu ra mặt sao, Hastur?

Fiona choáng váng tên ác quỷ kia dám gọi thẳng tên vị thần nơi đây.

Đáp lại hắn một giọng nói khàn đặc vang lên:

- Ngươi ... còn dám đến đây.

Joseph bình thản đáp:

- Tôi chỉ đi nghỉ dưỡng thôi mà.

Lỗi do tín đồ của ông đó.

- Ngươi ...

đừng ... bao biện.

Giọng nói tiếp tục vang lên, kéo dài một cách ghê rợn.

Eli hoảng hốt:

- Thần chủ, ngài không nên ra mặt, tôi tự lo được mà.

- Im lặng ...

Đây là chuyện ... của ta.

- Đúng đó Eli.

Cậu không nên xen vào.

Không khí xung quanh ngày càng căng thẳng.

- Ông có biết một trong các tín đồ là kẻ giết người không?

Joseph chất vấn.

Vị thần kia im lặng.

- Ta hỏi lại ôn-

Chưa kịp nói hết câu vị thần kia ngắt lời.

- Ta biết.

- Ông không còn đủ sức để ngăn chặn điều này?

Vị thần kia lại im lặng rồi mới lên tiếng.

- Phải.

Fiona và Eli ngỡ ngàng.

Thần chủ của bọn họ biết hết sao.

- Vậy ông có biết hai kẻ kia đang qua mắt ông?

- Ta hoàn toàn biết.

Không khí lại im lặng một cách căng thẳng.

- Ông khác với lúc từng đánh ta ra nông nỗi này đấy.

Xem ra ông trở nên mù quáng rồi.

- Ngươi không cần ... nói.

Chính ta ... tự biết rõ.

Joseph im lặng.

Một vị thần cũng có lúc như này sao.

Hắn nhìn sang Eli, có vẻ cậu muốn nói gì đó với vị kia.

- Ta hết điều muốn hỏi rồi.

Bỗng hắn chợt cảm thấy luồng sức mạnh bị lấy mấy đã trở lại.

Nhận ra chuyện chẳng lành.

Hắn vội vã dịch chuyển đi.

- Không phải ngươi ... cũng thay đổi sao? ...
 
|Aesjos| Yêu Em Mãi Mãi
Chương 18


Về phía Aesop, cậu bị tập kích bởi những kẻ trùm kín người.

Nghi là giáo hội, cậu nhanh chóng đến khu vực ít người.

- Sao không bước ra đây nhỉ mấy tên chết tiệt.

- Ngươi quả thật nhanh nhạy.

Một tên bước ra,đi sau là vài tên khác.

- Khá khen cho ngươi, phát hiện ra bọn ta.

- Quá khen.

Ta ghét những kẻ đeo bám như ngươi thôi.

Aesop dứt lời liền lôi ra một con dao ngắn lao đến.

Mấy tên kia thấy vậy liền nhanh chóng né đòn.

Bất ngờ một viên đạn ghim thẳng và chân cậu.

Hoá ra còn một tên khác đang núp sẵn từ bao giờ.

Những tên kia nhanh chóng khống chế cậu.

Tên đầu sỏ nói:

- Kế hoạch thay đổi.

Bên ngài tiên tri đang yếu thế.

Chúng ta phải đổi kế hoạch.

- Ngài ấy bảo tên này giữ một phần sức mạnh của tên quỷ kia.

- Phải phải, chúng ta nên tìm nó.

Nói rồi bọn chúng soát người cậu, rất nhanh liền tìm ra chiếc lọ đeo trên cổ cậu.

Bọn chúng đập nát chiếc lọ ngay lập tức.

Sau đó vài giây.

Một bóng hình quỷ dị xuất hiện sau mấy tên kia.

- Đây rồi.

Mặc kệ những tên đó, Joseph nhanh chóng đưa Aesop thoát khỏi mấy tên đang khống chế cậu.

- Không sao chứ?

- Miễn cưỡng chiến đấu được.

- Vậy đừng để bị bắt là được.

Joseph tiến lên.

Thanh kiếm quen thuộc lại hiện lên trong tay.

- Cẩn thận.

Theo lời ngài tiên tri hắn ta có thể khống chế linh hồn từng bị hắn giết.

- Dùng thứ đó đi.

Joseph nhướng mày, nhanh chóng giết chết một tên.

Aesop cũng phóng dao giết luôn kẻ định đánh lén.

Nhưng khi những phát súng nổ ra.

Joseph bất ngờ gục xuống.

- Quả nhiên loại cây này có tác dụng.

- Nhìn xem hắn ta không thể phục hồi vết thương này.

- Các ngươi đã là gì?

- Ngươi không biết sao?

Có một loại cây sở hữu độc tố giết chết cả quỷ.

Dĩ nhiên với con quỷ mạnh như ngươi phải trộn độc với một ít thần lực.

Nhưng không phải vị thần ở đây đã suy yếu?

Sao có thể.

- Chính giáo hội đã giở trò với vị thần kia.

- Joseph nói, trong đầu hắn sớm đã nghĩ tới điều này.

- Phải phải.

- Giờ nên giết ngươi trước rồi đến tên kia nhỉ.

Joseph nghe đến đấy liền tức điên.

Hắn gọi ra những cánh ta từ mặt đất nhưng không có phản ứng.

Khốn khiếp, cả khả năng thường ngày cũng không thể sử dụng.

Tiếng súng vang lên Joseph chỉ cảm thấy viên đạn sượt qua má.

Hoá ra Aesop đã chắn cho hắn.

- KHÔNG!!!

Hắn hét lên.

Một luồng ánh sáng bao phủ xung quanh.

Trong thoáng chốc vạn vật đã bất động.

Hắn ôm chặt lấy Aesop đang ngã xuống.

- Nhân ... lúc này ... xử lý mấy tên đó ... rồi rời khỏi đây ...

- Không ...

Không phải ngươi nói yêu ta?

Tại sao ... tại sao lại rời bỏ ta chứ.

- Vậy là anh ... yêu tôi sao?

- Lúc này ngươi còn hỏi à.

Im đấy ta có cách.

Ta có cách mà.

Joseph ngay lập tức lấy thanh kiếm rạch một đường trong lòng bàn tay.

Sau đó hắn cởi bỏ chiếc áo cậu áp bàn tay đó lên những vết thương.

- Nằm im.

Máu của ta có thể cứu được.

Ta sẽ loại bỏ những viên đạn.

Không sao, Không sao đâu.

- Anh ... có thể ăn linh hồn ... tôi rồi bỏ đi được mà ...

- Ngươi điên à.

Còn mẹ ngươi thì sao?

Ngươi không muốn trải thù à.

- Tôi từng muốn vậy ...

Nhưng liệu bà ấy có muốn thế không.

- Giọng nói của Aesop dần trở nên đều hơn - Có lẽ ... việc biết yêu ai đó làm tôi dần có suy nghĩ khác chăng?

- ...

- Joseph rơi vào trầm tư.

- Đúng rồi còn câu hỏi hồi chiều ... anh chưa trả lời.

- Ta ... ta ...

Không đúng ...

Tôi yêu em.

Joseph trả lời.

Aesop có vẻ rất vui.

- Chúng ta mãi bên nhau nhé, Joseph?
 
Back
Top Bottom