[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 82,952
- 0
- 0
Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rồi Vào Tu La Tràng
Chương 38
Chương 38
“Hạ Hoài Thù, cậu quá trùng hợp rồi nha, hôm nay về ký túc xá lấy đồ mà bị kẹt giữa hai chuyến xe, ha ha ha…”
Lúc Lâm Chiêu Vân đi ngang qua cửa ký túc xá thì ánh mắt vô tình chạm phải Hạ Hoài Thù đang ngồi trên ghế.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Chiêu Vân lập tức muốn quay lưng đi nhưng lại bị Lâm Kiêu kéo tay, dẫn về phía trước.
Hạ Hoài Thù nheo mắt lại.
Ai quen hắn đều biết, lúc này là hắn đang không vui.“Vừa rồi đi ngang qua là ai?
Cái người đang bị kéo tay ấy.”
“À, cậu nói Lâm Kiêu à, người bị kéo là em trai cậu ta.”
“Em trai?”
Hạ Hoài Thù hơi dịu mặt, như vậy thì việc Lâm Chiêu Vân tránh mặt hắn cũng có lý do.“Nhưng hai người đó không phải anh em ruột, nghe nói là con riêng bên nội – bên ngoại, thậm chí không cùng hộ khẩu.”
Vừa mới buông ly trà xuống, Hạ Hoài Thù lại nắm chặt.
Mặt hắn không đổi sắc, nhưng tay đã siết lại thành quyền.Lâm Kiêu nắm tay quá chặt khiến Lâm Chiêu Vân đau mà không dám nói, mãi đến khi đau đến mức không chịu nổi, cậu mới ngước mắt, giọng nhỏ như muỗi:
“Anh…
đau…”
Lâm Kiêu như bị kéo khỏi cơn mê, vội buông tay ra.
Bàn tay trắng mịn của Lâm Chiêu Vân in rõ dấu đỏ, đầu ngón tay tái trắng, lòng bàn tay cũng hằn lên vết siết.Lâm Chiêu Vân bị dẫn về ký túc xá của Lâm Kiêu, trong phòng đã có người.
Khi thấy Lâm Kiêu dẫn theo một người lạ vào, ai nấy đều cuống quýt chỉnh lại đồ đạc.Lâm Kiêu định nói gì đó, nhưng ngại có người lạ, hắn đành nuốt cục tức vào bụng.
Lâm Chiêu Vân trông vẻ mặt vô tội, ngơ ngác, càng khiến hắn không biết trút giận vào đâu.“Anh… em hơi khát…”
Tuy thoát khỏi Hạ Hoài Thù, nhưng Lâm Chiêu Vân vẫn còn sợ.
Cậu vừa thấm môi khô vừa ngước lên nhìn Lâm Kiêu, dè dặt xin nước.Môi cậu phớt hồng, vừa bị ướt nước càng thêm nổi bật.
Ánh mắt Lâm Kiêu ngừng lại trên cặp môi ấy vài giây.
May mà bạn cùng phòng phản ứng nhanh hơn, đưa cho cậu một cốc nước:
“Cốc này rửa sạch rồi đấy.”
“Cảm ơn…”
Giọng Lâm Chiêu Vân mềm nhẹ, gần như tan ra trong không khí.
Cậu vội vàng uống nước, từng ngụm gấp gáp khiến cả phòng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng nuốt khẽ khàng.Uống xong, Lâm Chiêu Vân lại ngước lên, ánh mắt long lanh:
“Em vẫn còn khát, có thể cho em thêm một ly nữa không?”
Người đưa nước đỏ bừng vành tai, vội vàng rót thêm.Uống hết hai ly, Lâm Chiêu Vân mới hoàn hồn.
Cậu định trả ly, nhưng người kia lại giữ lấy, cẩn thận đặt lên bàn mình, ánh mắt cứ lén liếc chỗ cậu từng đặt môi.“Em hôm qua không về phòng ngủ, đi đâu?”
Lâm Kiêu hỏi.
Tối qua hắn tìm không thấy, bạn cùng phòng của Lâm Chiêu Vân – Giang Dẫn – cũng vắng mặt.“Em… em ở tiệm net với bạn cùng phòng…”
Sinh viên qua đêm ở tiệm net cũng không lạ gì, Lâm Kiêu không tiện nói thêm.
Nhưng bạn cùng phòng lại bắt chuyện:“ em trai Lâm kiêu , hôm nay ngủ lại phòng bọn anh hả?”
“Này, đừng gọi là em trai Lâm Kiêu hoài, người ta có tên mà.”
“Phải rồi, Chiêu Vân, gọi vậy được không?”
“Ngay cả Lâm Kiêu còn không gọi như thế, nghe ghê chết.”
Lâm Chiêu Vân mặt đỏ lên.
Nghĩ đến lần trước nửa đêm sợ quá phải chạy sang đây ngủ nhờ, giờ thấy xấu hổ vô cùng.“Phòng hôm nay có người ở, không sợ nữa.”
Cậu đáp nhỏ.“Vậy à…”
Mọi người đồng loạt phát ra tiếng “ồ” đầy tiếc nuối.Lâm Kiêu nghe xong càng bực, nhưng đành nuốt vào.
Hắn đặt tay sau lưng Lâm Chiêu Vân, nghiêng đầu hỏi:
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
Cậu thật thà đáp, vừa rồi nhìn Hạ Hoài Thù dọa, quên luôn chuyện ăn.Tìm được cớ giữ người ở lại, tâm trạng Lâm Kiêu đỡ hơn chút.
“Anh mua hai phần, có cả mì chua cay, ăn chung nhé.”
Lâm Chiêu Vân gật đầu, hơi mơ hồ, cảm giác Lâm Kiêu dạo này cứ thích cúi đầu dỗ cậu.Mì chua cay thật sự rất cay, Lâm Chiêu Vân vừa ăn vừa đỏ mặt, môi đỏ rực, ướt nước, ánh mắt hoe hoe, nước mắt cay xè chực trào.
Cậu vừa hít vừa uống nước, lòng bàn tay không ngừng lau lau mắt.Khi đang ăn, bạn cùng phòng của Lâm Kiêu bắt đầu tám chuyện về cậu học sinh vừa… tự s.á.t chiều nay.“Hôm qua thấy cậu ta bắt nạt một nam sinh khoa sinh học, đúng rồi, là cái cậu nổi gần đây ấy.”
“Cái cậu mà ba là Đặng Tam Luân gửi gắm vào trường hả?”
“Ừ.”
Lâm Chiêu Vân dừng đũa, lắng nghe, nhưng hai người kia cũng chỉ nói thêm vài câu rồi thôi.Vì sự việc, tất cả sinh viên tối nay không được rời khỏi trường, phải phối hợp điều tra.
Khi Lâm Chiêu Vân đang ở phòng Lâm Kiêu, điều tra viên có ghé qua hỏi chuyện.
Cậu thành thật kể lại những gì mình thấy, người kia chỉ gật đầu rồi rời đi.Trở lại phòng ký túc lúc đã gần 9 giờ, Giang Dẫn thấy cậu về thì lập tức ngồi bật dậy.
Vì biết trường phong tỏa, hai bạn cùng phòng kia liền giả vờ báo về nhà, tối nay chỉ còn hai người.Nhìn Lâm Chiêu Vân môi hồng rực, trên người còn mùi cơm, Giang Dẫn cau mày:
“Cậu ăn rồi hả?”
“ Ừm, tôi ăn mì chua cay ở chỗ anh trai.”
Nghe đến tên Lâm Kiêu, Giang Dẫn càng thấy khó chịu.
Sau một lúc, hắn nói:
“Lần sau về phòng mà ăn.
Cậu cứ qua phòng khác, người ta lại tưởng tụi này bắt nạt cậu.”
“Không, không có đâu, cậu tốt với tôi lắm…”
“Vậy thì lần sau phải về phòng ăn, nghe rõ chưa?”
Giang Dẫn ghé sát, hai tay chống lên bàn khóa chặt Lâm Chiêu Vân.“…Được…”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.Lâm Chiêu Vân ôm đồ đi tắm, bất giác nhớ đến chuyện Giang Dẫn từng nhắc về lưng mình.
Cậu khóa kỹ cửa phòng tắm, cởi áo ra…Mắt lập tức tròn xoe, hô hấp nghẹn lại trong giây lát.Không phải chỉ vài vết muỗi đốt như cậu nghĩ.
Lưng cậu loang lổ dấu đỏ mờ, kéo dài từ xương sống đến eo, như một bức tranh kín đáo mà ám muội.【 Cái thằng mũ lưỡi trai lúc không có ai nhìn liền làm trò gì vậy hả?! 】【 đã ha 】【 Tôi tưởng tượng ra cảnh: anh trai đội mũ nhẹ nhàng hôn dọc sống lưng người yêu, từng chút một… 】Lâm Chiêu Vân rối bời trong lòng.
Sau khi tắm xong ra ngoài, cậu phát hiện ly nước không còn, liền ôm ấm nước đi lấy.Cậu cúi đầu, lo nghĩ gì đó nên không để ý xung quanh, cũng không biết có người đã lén đi theo sau mình từ lúc cậu bước ra khỏi phòng.“Lâm Chiêu Vân.”
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng.Hạ Hoài Thù, đang đứng đó — ngay phía sau cậu.