Lãng Mạn tiểu mỹ nhân ốm yếu rồi vào tu la tràng

Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rồi Vào Tu La Tràng
Chương 78


Ngoài Tu, còn có cả Edward và Eli.Khuôn mặt tuấn mỹ của Tu ló ra từ khe cửa, vặn vẹo một cách quỷ dị.Mưa lớn, ánh mặt trời xám xịt khiến làn da bọn họ càng thêm tái nhợt.

Nhìn cảnh đó, Lâm Chiêu Vân không hiểu sao da đầu tê dại, sau lưng lạnh buốt, da gà nổi hết cả lên.Những ngón tay trắng bệch bấu chặt khung cửa, cậu định trở tay đóng cửa lại.

Nhưng Tu đã nhanh hơn một bước, lòng bàn tay chặn chặt khe cửa.Cậu vội dùng cả người đè cửa, cố gắng ngăn cản, đôi mắt hoảng hốt run rẩy:

“Làm… làm gì vậy, tôi… tôi muốn nghỉ ngơi…”

“Có chút không thoải mái, muốn ngủ trưa thôi…”

Cậu cuống quýt viện cớ.Đáng tiếc, Tu chỉ hơi dùng sức, cửa đã dễ dàng bật mở.“Có chuyện cần nói với cậu.”

Cánh cửa bị phá như trở bàn tay, Lâm Chiêu Vân mặt trắng bệch quay người bỏ chạy.

Nhưng rất nhanh đã bị bắt lại, vòng eo bị ôm chặt, kéo thẳng lên.

Cậu giãy giụa, chân vừa định đá đã bị một bàn tay khác nắm lấy mắt cá.Là Eli.Cậu thét chói tai, cố gắng thoát khỏi gông cùm, nhưng chẳng mấy chốc đã tuyệt vọng buông bỏ.

Chỉ một người trong ba bọn họ cũng đủ dễ dàng đè chết cậu.“Trong phòng chẳng có chỗ nào để chạy đâu, chị dâu~ Vẫn định bắt chước lần trước, chui xuống gầm giường à?”

Tu cười khẽ, “Làm vậy sẽ bẩn mất gương mặt đẹp của cậu mất.”

Lâm Chiêu Vân sợ hãi đến toàn thân run lẩy bẩy, vai nhỏ lạnh toát.

Nửa ngày mới lắp bắp:“Đừng như vậy… thả tôi xuống đi…”

Trước lò sưởi có sô pha mềm và tấm thảm lông dê.

Ngọn lửa Tu nhóm dần bùng lên, mang đến chút hơi ấm.Lâm Chiêu Vân bị đặt xuống tấm thảm, đắp một lớp mỏng trên đùi.

Ánh lửa hắt lên gương mặt trắng nõn của cậu, tựa như phát sáng trong suốt.Khóe mắt phiếm hồng, bị ngón tay khẽ chạm qua càng thêm ửng đỏ, giống như vừa khóc xong.Thấy cậu vẫn run rẩy không ngừng, Edward chu đáo đưa cho một chén trà nóng.Lâm Chiêu Vân: ……Cậu đâu phải lạnh, mà là sợ.“Cảm ơn…”

Đón lấy chén trà, ngón tay vô tình chạm vào tay đối phương, lạnh buốt đến tận xương, cậu hoảng hốt rụt lại.Nước trà quá nóng, đầu lưỡi bị bỏng đến “tê” một tiếng, khẽ hé ra đôi môi hồng nhạt.

Nhưng vừa chạm phải ánh mắt bọn họ, cậu vội vàng ngậm chặt miệng lại, sợ hãi cúi đầu.“Không thoải mái chỗ nào?”

Edward hỏi.Cậu mím môi, hoảng hốt lắc đầu, không muốn trả lời.Lò sưởi bị Tu khẩy một cái, lửa càng bùng lên.Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lâm Chiêu Vân mới khẽ hỏi:“Các người… muốn nói gì?”

Cậu cúi đầu thổi nhẹ trà nóng, lá trà lơ lửng trong nước.

Sau gáy trắng nõn phập phồng theo nhịp thở.

Eli ngồi cạnh đưa tay áp lên đó.Cả người Lâm Chiêu Vân run lên, sợ hãi ngẩng đầu muốn gạt ra.

Nhưng cổ mềm mại bị bàn tay kia giữ lại, khiến lòng bàn tay hắn như chạm vào bông mềm.Ngẩng đầu lên, gương mặt cậu liền rơi vào trong mắt cả ba.

Ánh mắt họ đồng loạt dừng lại nơi chóp mũi hồng hồng, rồi trượt xuống đôi môi run rẩy vì hốt hoảng.Eli nhìn chăm chú vài giây, tim đập lạc nhịp.

Ngón tay hắn lướt qua lông mi cậu, Lâm Chiêu Vân theo phản xạ sợ hãi nhắm chặt mắt.

Eli cúi xuống, khẽ nói bên tai:“Gần đây người hầu trong trang viên sẽ rời đi.”

“Đi đâu…?”

Tu cướp lời: “Chỉ là chu kỳ thôi, cho họ nghỉ phép, chỉ để lại vài người hầu cũ.”

“Trước đây Austin chẳng phải từng cho cậu rời khỏi trang viên, đến nơi khác sống một thời gian sao?”

Lâm Chiêu Vân ngơ ngác, cậu không có ký ức này.“Tóm lại, khoảng thời gian này đặc biệt nguy hiểm.

Cậu phải lựa chọn.”

“Chọn… cái gì?”

Lâm Chiêu Vân trừng mắt nhìn Eli, dưới ánh lửa lò sưởi mờ tối phản chiếu gương mặt quỷ dị của hắn ta, khiến cậu sợ hãi vội rụt ánh mắt về.“Chọn một trong chúng ta để bồi cậu.

Có chút nguy hiểm.”

Eli đáp.Lâm Chiêu Vân căn bản không hiểu bọn họ nói “nguy hiểm” là có ý gì, chỉ biết mình tuyệt đối không muốn chọn.

Cậu mở to mắt lắc đầu lia lịa, hàng mi cũng theo đó run rẩy kịch liệt.“Nếu không chọn, vậy thì cả ba sẽ cùng bồi với cậu.”

Tu lạnh giọng xen vào, ý cười mờ ám như muốn dồn cậu vào đường cùng.【??

Tôi nghe lầm hay sao vậy! 】【 Thật ra tôi cũng muốn xem bọn họ đánh nhau, nhưng mà thế này thì càng hay chứ còn gì, đúng là phê! 】【 Tu lần nào cũng hù dọa tim tôi nhảy ra ngoài, có ai phạt cậu ta được không vậy? 】Không đợi Lâm Chiêu Vân trả lời hay phản đối, bọn họ đã tự quyết định.Cậu ngồi co ro trong chiếc thảm lông, hoàn toàn không hiểu vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này.Ngoài kia mưa càng lúc càng nặng hạt, bọn họ cũng không có ý định rời đi, chỉ ngồi trò chuyện lặt vặt.Mỗi khi Lâm Chiêu Vân vô tình liếc sang, Tu đều bắt gặp ánh mắt ấy, lập tức nhe răng cười, để lộ chiếc răng nanh sắc bén khiến cậu dựng cả tóc gáy.Cậu bưng ly trà nóng, vừa uống xong, Edward đã rót đầy cho cậu thêm một ly, còn bày ra trước mặt cậu một đĩa bánh kem xinh xắn, động tác y hệt như đang dụ dỗ một con thú nhỏ cảnh giác.Trời dần sụp tối.Cuối cùng, chỉ còn lại Edward ở bên.Hắn cởi áo khoác dài, bên trong là chiếc sơ mi tơ tằm ôm sát cơ thể, vải mịn ôm lấy cánh tay cường tráng, vẽ ra từng đường cơ bắp rõ ràng.Bữa tối được Olivan đưa đến trên xe đẩy nhỏ.

Bít tết nóng hổi, nước ép trái cây tươi, nhưng trong ly của Edward lại là thứ chất lỏng đỏ sẫm như rượu vang.Tiếng dao nĩa vang lên lanh canh.

Lâm Chiêu Vân chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng vẫn cố ép bản thân nuốt vài miếng, không dám lãng phí.“Ăn không nổi thì đừng ép.”

Giọng Edward vang lên trầm thấp.Cậu nhẹ nhõm thở ra, buông dao nĩa, chuyển sang uống nước trái cây.“Vốn dĩ cậu ăn ít vậy thôi sao?”

Edward nhìn vào phần bít tết còn dang dở.“Thịt hơi cứng, khó… nuốt.”

Cậu ngập ngừng đáp.Edward bỗng đứng dậy.

Trước khi Lâm Chiêu Vân kịp phản ứng, hắn đã cúi người qua bàn, bóp chặt lấy cằm cậu, ép mở miệng ra.Từ góc độ này, hắn nhìn thấy rõ khoang miệng cậu bị bỏng đỏ, đầu lưỡi cũng rớm chút vết thương nhỏ.Edward cau mày: “Sao không nói.”

“Không… không có gì…” giọng cậu mơ hồ vì bị bóp miệng.“Hơn nữa sẽ khỏi thôi.”

Cậu quay mặt đi, yết hầu run lên, phát ra tiếng nuốt khẽ khàng.Động tác nhỏ bé ấy lại khiến trái tim lạnh lẽo của Edward nóng rực: “Được rồi, đổi món khác.

Đừng ăn thứ cứng như vậy nữa.”

Chẳng mấy chốc, bít tết được thay bằng thịt hầm mềm ngọt, béo ngậy mùi bơ, vừa miệng hơn nhiều.“Cảm ơn.”

Cậu ngoan ngoãn nói.Sau bữa tối, vốn dĩ Lâm Chiêu Vân muốn tranh thủ xem lại nhật ký để tìm manh mối.

Nhưng có Edward ở đây, cậu không dám.

Chỉ đành rút bừa một quyển sách dày trên kệ giả vờ đọc.Bầu không khí tĩnh mịch dần khiến mí mắt cậu nặng trĩu.Khi Edward còn ngồi ở bàn phê duyệt văn kiện, Lâm Chiêu Vân đã khẽ khàng leo lên giường, nhanh chóng chìm vào cơn buồn ngủ.Đệm chăn lún xuống, cánh tay lạnh lẽo choàng qua vai khiến cậu nhíu mày, run nhẹ, buồn bực thì thầm vài câu rồi vẫn ngủ say.Cậu lại mơ thấy Austin.Trong mơ, họ ngồi trên xe giữa vùng ngoại ô vắng lặng.

Austin rời ghế lái, bước sang ghế bên cạnh…——Lâm Chiêu Vân choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Vừa xoay người đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Edward.“Cậu nằm mơ.”

Giọng hắn trầm đục vang lên.Ân…”

Lâm Chiêu Vân tránh ánh mắt, muốn xoay người lại nhưng vòng tay Edward siết chặt ngang eo, bàn tay lạnh buốt áp sát khiến cậu run khẽ.Cậu bị đè sâu xuống đệm, thân thể mệt mỏi giãy mấy lần cũng chẳng thể lật mình thành công.Trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ lộ bụng, bị ép nằm im, tứ chi cựa quậy nhưng vô dụng.

Ánh đèn tường mông lung phủ lên gương mặt cậu, xóa bớt đường nét cứng rắn, để lại vẻ nhu hòa mềm mại.Edward chẳng hề để ý đến lớp mồ hôi mỏng dính trên da cậu, ngược lại, hơi nóng ấy càng khiến hương vị của Lâm Chiêu Vân trở nên rõ rệt, mê hoặc đến khó tả.“Mơ thấy cái gì?”

Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn nguy hiểm.Hàng mi cậu run rẩy: “Đã quên rồi… giấc mơ vốn khó nhớ…”

Kỳ thực cậu nhớ rõ từng chi tiết.

Những hình ảnh kia khiến cậu đỏ mặt, thẹn thùng đến mức không dám mở miệng.

Trước giờ, mỗi khi mơ, phần lớn chỉ là những mảnh vụn rời rạc.

Nhưng lần này, lại rõ ràng đến đáng sợ.“Cậu biết mình khi mơ trông thế nào không?”

Edward ép sát hơn, giọng như thì thầm ngay bên tai.Lâm Chiêu Vân hơi ngẩn ra, ánh mắt mơ hồ, một lúc lâu mới khẽ lắc đầu: “Không… không biết…”

Edward cúi xuống, khoảng cách chỉ còn lại mùi hương và hơi thở, chóp mũi gần như chạm vào cậu.

Toàn thân Lâm Chiêu Vân nóng rực, mềm mại và yếu ớt, hoàn toàn khác bọn họ.Edward ngả đầu, mái tóc dài rối tung, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối càng thêm quỷ dị.

Hắn thì thầm:“Cắn môi.”

“Mí mắt run thật lợi hại.”

“Đầu ngón tay, đầu ngón chân đều co lại.”

“Thỉnh thoảng còn run khẽ.”

“Hô hấp không ngừng gấp gáp, cả ổ chăn đều vương mùi hương của cậu.”

“Rốt cuộc mơ thấy cái gì… mới khiến cậu như vậy?”

Lâm Chiêu Vân đỏ mặt cúi đầu, không chịu nói.Lâm Chiêu Vân ánh mắt loạn ngó, chột dạ cực kỳ, nhưng vẫn cắn môi không chịu nói, chỉ mong có thể né tránh.Edward chậm rãi nói:

“Cậu kêu Austin.”

Đôi mắt Lâm Chiêu Vân lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm Edward:“Cái… gì?”

Edward thẳng tắp đối diện ánh mắt cậu, giọng trầm thấp:“Cậu gọi tên hắn mấy lần, cả người còn run rẩy…”

Đầu ngón tay Lâm Chiêu Vân run đến tê dại, vội vàng cắt lời:“Toi mơ thấy ác mộng…!

Mơ thấy mấy thứ đáng sợ, rồi… rồi…”

Cậu không nhìn rõ biểu tình Edward, chỉ cảm thấy giọng đối phương nặng nề, xen chút ý vị quỷ dị mà cậu không sao hiểu nổi:“Nhưng cậu đỏ mặt, run rẩy, gọi tên hắn nghe mềm yếu như vậy.

Không giống sợ hãi.”

Bàn tay lạnh lẽo của Edward bóp chặt cằm dưới, buộc cậu ngẩng đầu đối diện:“Có thể nói cho ta biết không?

Trong mơ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Biểu hiện của ngươi… càng giống…”

“Austin!

Austin dẫn ta ra ngoài chơi!”

Lâm Chiêu Vân vội vã chen ngang, cuống quýt dựng lên một cái cớ:

“Là Eli lái xe hôm nay… rồi…”

Thanh âm càng lúc càng nhỏ, nhưng dưới ánh mắt ép hỏi, cậu vẫn miễn cưỡng nói được vài câu.

Đến chỗ mấu chốt, ngón tay cậu co chặt đến mức gần như muốn bấu rách lòng bàn tay, sống chết không chịu nói thêm.Edward lạnh giọng:“Cậu còn nhớ tôi từng nói gì không?

Tôi có thể làm được tốt hơn hắn.

Chứ không phải cậu nằm cạnh tôi, lại mơ thấy hắn.”……Lâm Chiêu Vân thực sự không thể chịu nổi nữa.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khó chịu đến mức viện cớ vào phòng tắm, khóa cửa trốn tránh.Khi ra ngoài, Olivan đã đẩy xe mang đến một chai rượu vang đỏ.

Nhìn thấy Lâm Chiêu Vân toàn thân phủ hơi nóng, ánh mắt hắn liền dính chặt.Lâm Chiêu Vân nhanh chóng trốn về giường.Edward rót một ly đầy, chất lỏng đỏ sóng sánh trước môi cậu:“Đừng…

đừng cho tôi…

Edward…”

Tiếng nước từ phòng tắm truyền ra.

Trong lòng bất an, cậu vội vàng tụt khỏi giường, mang dép lông dê chạy đến bàn, cúi người ngửi thử ly rượu.Cậu khẽ gọi trong ý thức:“886, ngươi ngửi ra cái gì không?”【……】【Có mùi rỉ sắt, nhưng ta chưa từng nếm qua, không thể xác định.】Tim Lâm Chiêu Vân lập tức đập như trống.

Cậu len lén đảo mắt nhìn quanh, run run chấm ngón tay vào chất lỏng đỏ, đưa lên môi nếm thử.Ngay tức khắc, một vị tanh mặn tràn đầy khoang miệng.Không phải rượu vang đỏ.

Ít nhất, cậu chưa từng gặp loại rượu nào như thế.

Cái vị ấy càng giống như…Tiếng nước trong phòng tắm bỗng tắt ngấm.Khi cậu đang vội dùng khăn lau đi vệt chất lỏng còn sót trên môi, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:“Hương vị rất khó nuốt sao?”

Toàn thân Lâm Chiêu Vân đông cứng, lông tơ dựng đứng.

Đôi mắt trợn tròn, nhưng cậu không dám quay đầu.Edward cúi xuống, ở bên cổ cậu hít sâu một hơi.

Lâm Chiêu Vân hoảng hốt suýt ngã nhào, nhưng nhanh chóng bị hắn giữ chặt.Sợ hãi dâng lên tận óc, cậu vừa bật ra một tiếng “A” đã bị che kín miệng.Cằm bị ép nghiêng sang một bên, lộ ra đường cổ căng thẳng.Edward cảm nhận được thân thể gầy yếu trong tay run lẩy bẩy, ngay cả lông mi cũng theo nhịp run rẩy.

Hương vị sợ hãi ấy càng lúc càng nồng, lọt qua kẽ ngón tay hắn, khiến ham muốn dâng đến cực điểm.Ôm chặt lấy eo cậu, nâng hẳn lên khỏi mặt đất, chóp mũi hắn dán chặt bên cổ, thậm chí phát ra tiếng nuốt khủng bố.“thứ rượu rẻ tiền ấy, quả thật chẳng ngon.”

Giọng Edward trầm thấp, hơi thở rối loạn:“So với cậu ,hoàn toàn không đáng nhắc tới.”
 
Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rồi Vào Tu La Tràng
Chương 79


Ngọn lửa trong lò sưởi bất ngờ bén vào một khối dầu mỡ hay thứ gì đó, phát ra tiếng “lách tách”, văng ra những tia lửa đỏ.Edward chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm mỏng, trên người còn lảng bảng hơi nước nóng, nhưng làn da lại lạnh lẽo đến rợn người.Lâm Chiêu Vân bị thân nhiệt kia áp sát khiến toàn thân run rẩy.

Miệng mũi bị che kín, cậu chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư” mơ hồ.Trong lòng bàn tay Edward, cảm giác mềm mại ấm nóng ấy truyền vào, lan thẳng dọc sống lưng, khiến hắn rùng mình.Mùi hương toát ra từ cơ thể Lâm Chiêu Vân khiến hắn thần hồn điên đảo.Lá gan thì nhỏ đến đáng thương, chỉ cần hơi kinh sợ một chút đã run rẩy như thế.Ấy vậy mà trước kia còn dám liều lĩnh chạy trốn.Edward đại khái cũng có thể cảm nhận được, khi đó Austin đã phẫn nộ đến mức nào.Con người quả thật khác hẳn bọn họ: mềm mại, ấm áp, làn da trắng trẻo hồng hào; khóc một chút thôi, cả khuôn mặt liền đỏ ửng.Bao nhiêu biểu cảm đều sống động, đầy sức sống.Còn đối với loài ác ma máu lạnh như bọn họ, sự sống ấy có sức hấp dẫn chí mạng.

Không động tâm thì thôi, một khi đã động, sẽ chẳng thể thoát ra được nữa.Edward nới lỏng bàn tay.

Lâm Chiêu Vân lập tức há miệng thở dốc, nhưng vẫn không dám hỏi gì, chỉ sợ một khi mở miệng, sẽ xảy ra chuyện cậu không thể nào chịu đựng nổi.Ngọn lửa trong lò bập bùng sáng tối.

Cả người Lâm Chiêu Vân lạnh toát, sau cơn hoảng loạn liền cảm thấy tay chân rã rời, loạng choạng suýt ngã.Edward kịp kéo lấy cậu, rồi đặt trở lại trên giường.

Tầm mắt còn chưa ổn định, cằm cậu đã bị hắn giữ chặt, môi bị chiếm đoạt.Đôi mắt đỏ rực kia đập thẳng vào tầm nhìn, Lâm Chiêu Vân vội vàng nhắm nghiền lại, hàng mi run run, dáng vẻ thống khổ.

Đầu ngón tay cậu bấu chặt ga trải giường, mồ hôi rịn ở chóp mũi.

Quả nhiên, nóng bỏng đến nghẹt thở.Edward có chút choáng váng.

Thật sự khác biệt quá lớn—ở đâu trên người nhân loại cũng đều ấm áp, thậm chí hắn nghĩ bụng dạ bên trong chắc cũng ấm như thế.Chẳng trách Austin giấu giếm lâu đến vậy, sợ dọa người chạy mất.

Nhưng cuối cùng vẫn bị hù đến bỏ trốn.

Khi đó chuyện ầm ĩ đến mức cả đại lục đều truyền tai nhau: Godfather nổi danh tàn khốc, vậy mà lại bị người mình thích chán ghét đến mức bỏ đi.Hắn khi ấy gần như muốn cày nát từng tấc đất, may mà White còn đủ tỉnh táo, lần theo dấu vết, cuối cùng mới tìm thấy tung tích Lâm Chiêu Vân ở biên cảnh.Nhưng khi tìm được, cậu đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bị kẻ khác nhòm ngó.Austin không nỡ trút giận lên người vợ yếu ớt của mình,nhưng với kẻ mơ ước kia thì khác, hắn để mặc cho máu nhuộm thành thảm cảnh.

Nghe nói lúc ấy, tiểu thê tử vừa khóc vừa chứng kiến, sợ hãi đến mức về trang viên liền ngã bệnh.Chuyện này, Edward mãi nửa tháng sau mới hay tin.Răng nanh hắn sắc nhọn khác thường.

Lâm Chiêu Vân khẽ giãy giụa, đầu lưỡi bị quệt trầy, rỉ máu.“Á…!”

Vết thương nơi khóe môi bị răng nanh cọ qua, rồi bị mút lấy, vị máu tươi tràn trong khoang miệng.Đau đớn khiến cậu bật khóc nức nở, khẩn cầu trong khoảng hở hiếm hoi:

“Edward…

đau quá…”

Nhưng lại thêm vài vết cắt rách, ngón tay Lâm Chiêu Vân nắm chặt ga giường đến trắng cả khớp.Edward dừng lại, gắng sức kiềm chế.

Hắn ngẩng lên, nhìn gương mặt đẫm nước mắt kia mà ngẩn ngơ.

Làn nước mắt tuôn trào chẳng thể ngăn lại, đầu lưỡi đỏ thắm còn hé ra ngoài.Ánh mắt Edward ngây dại, bản năng muốn cúi xuống lần nữa, nhưng Lâm Chiêu Vân kịp né sang một bên.

Môi hắn liền dán lên má cậu, trượt đến vành tai rồi khẽ cắn mút, như đang nhấm nháp một chiếc bánh quy nhỏ.Lâm Chiêu Vân không chắc, liệu trong mắt đối phương, cậu có phải thực sự chỉ là một miếng bánh quy để gặm nhấm hay không.Cậu nhắm nghiền mắt, lông mi run rẩy, đôi chân nhỏ co giật, ngón chân cuộn lại đạp lên đệm.

Nhưng đệm quá mềm, đạp mấy lần đều lún xuống, cuối cùng chỉ có thể tự mình cuộn lại.

Trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
 
Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng
Chương 80


Lâm Chiêu Vân không hỏi bọn họ rốt cuộc là gì, Edward cũng không nói.

Cả hai đều ngầm hiểu, không ai xé rách lớp giấy mỏng này, vì vậy cũng chẳng ai bị vạch trần.Nhưng Lâm Chiêu Vân trong lòng đã mơ hồ đoán được.Tiểu thuyết, manga, anime… cậu từng xem không ít, chẳng đến mức không nhận ra.Là… quỷ hút máu.

Hay nói cho dễ nghe hơn — huyết tộc.Nghĩ tới đây, cậu chợt nhớ ra một chuyện:“886, vì sao lần này phó bản bắt đầu lại không có nhắc nhở?

Không phải nói rõ ràng sẽ có thông báo biến cách hay chính cách sao?”

886 giả vờ ngớ ngẩn để lấp liếm: 【Ách… có nhắc rồi, chỉ là cậu quên thôi.】Lâm Chiêu Vân nghe vậy lại càng hoang mang: “Có… thật sao?”【Đúng vậy, có.】 886 chắc nịch đáp.Điều đó khiến cậu bắt đầu hoài nghi cả trí nhớ của chính mình, mơ hồ cảm thấy một loại nguy hiểm khó nói, như sương mù bao phủ.Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua.

Cậu quá mệt, mí mắt nặng trĩu, cuộn người lại, dần thả lỏng mà thiếp đi.

Có chút giống như trốn tránh, ngủ rồi thì sẽ chẳng cần biết gì nữa.Edward vẫn lặng lẽ ôm cậu trong ngực, nhìn Lâm Chiêu Vân ngủ say không chút phòng bị.

Gương mặt cậu áp vào lòng bàn tay hắn, hơi thở đều đều, mang theo hương máu ngọt ngào

Thế nhưng, trong lòng Lâm Chiêu Vân đã mơ hồ đoán được.Ngọn lửa trong lò sưởi dần yếu, Edward khơi thêm cho cháy sáng.

Nhiệt độ ấm áp khiến nếp nhăn giữa mày của Lâm Chiêu Vân cũng giãn ra.Nhân loại thật yếu ớt.

Một chút lạnh, một chút đói, một lần mất ngủ thôi… cũng có thể lấy đi sinh mệnh.Edward nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say ấy, chợt nhớ tới Austin.

Có lẽ, Austin cũng từng có khoảnh khắc như thế này—không biết phải đối đãi với một sinh mệnh nhỏ bé ra sao, chỉ sợ sơ suất một chút, đối phương liền tiêu vong ngay trong tay mình.…Lâm Chiêu Vân lần này ngủ rất lâu.

Khi tỉnh lại, ánh sáng xuyên qua khe hở bức màn, loang loáng chiếu và😵livan đã mang bữa sáng đến từ sớm.

Buổi sáng, Lâm Chiêu Vân lờ mờ tỉnh giấc, ngây ngơ mờ mịt bước vào phòng vệ sinh, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của hắn.Nhưng cậu mệt đến mức như đang lạc vào mộng cảnh, làm xong hết liền lại lăn ra ngủ tiếp.Lần thứ hai tỉnh lại, dù vẫn còn mơ màng, cậu đã bị Edward bế thẳng ra bàn ăn.

Bị ôm trọn trong vòng tay kia, đặt xuống ghế, Lâm Chiêu Vân cúi đầu, ngậm lấy ống hút uống sữa, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, chẳng dám ngước mắt nhìn hắn.Trong bữa ăn, Edward gần như không nói lời nào.

Lâm Chiêu Vân cũng cẩn thận giữ im lặng, chỉ lo ăn hết sạch đồ ăn.

Hậu quả là bụng no căng, tròn lên một chút, động tác cũng chậm lại, nhìn có vẻ ngốc nghếch đáng thương.Cậu ôm thảm ngồi trước lò sưởi, lén giấu nhật ký bên dưới, chờ khi Edward bận xử lý văn kiện, liền tranh thủ lật xem.Nếu Austin cũng là huyết tộc, vậy thì kẻ có thể giết được hắn chỉ có một trong ba người kia.Nhưng lật tới lật lui vẫn chẳng thấy manh mối gì nhiều.

Nhật ký chỉ nhắc đi nhắc lại chuyện mất trí nhớ.

Có lẽ, mấu chốt đều nằm trong ký ức đã biến mất ấy.“Thích cái này?”

Giọng nói đột ngột vang lên phía sau.Lâm Chiêu Vân quay đầu, suýt chút nữa va phải môi Edward.

Cho dù chưa chạm, lòng bàn tay hắn đã kề lên má, giữ cằm cậu ở góc độ ấy, ép cậu ngẩng lên.Ngón tay hắn chỉ xuống một hàng chữ trong nhật ký: “Thích cái này?”

Đó vừa vặn là đoạn miêu tả chi tiết, cậu vốn định lướt qua, nào ngờ lại bị chỉ đúng chỗ.“Không… không phải…”

Lâm Chiêu Vân cuống quýt gập sổ lại.Mái tóc dài của Edward rũ xuống, quét qua mặt cậu, mang đến cảm giác ngứa ngáy.

Làn da mỏng manh bị cào xước, để lại vệt đỏ nhạt.

Trong mắt Edward, thứ ấy lại mang một sức hấp dẫn khó tả.Hắn cúi đầu, trán khẽ chạm vào trán cậu.Không phải nhiệt độ của cơ thể.Lâm Chiêu Vân bị nhiểm lạnh,doạ cho hoảng sợ, rốt cuộc sinh bệnh.Chính cậu còn chưa ý thức được gì, Edward đã thẳng tay lấy cuốn nhật ký khỏi tay, kẹp cổ sau và cẳng chân cong của cậu, đặt trở lại lên giường.“Bị bệnh rồi?”

Lâm Chiêu Vân hoa mắt, chỉ có thể ngửa người nằm trên đệm.

Khuôn mặt đỏ hồng, sốt cao khiến làn da hiện lên thứ sắc hồng bất thường, trông giống như bị một loại nhiệt tình quái lạ thiêu đốt.Olivan dường như cũng đang bận rộn, Edward tự mình đi gọi bác sĩ gia đình.Đây là lần đầu tiên, ngoài nhật ký, Lâm Chiêu Vân mới được tận mắt nhìn thấy bác sĩ.Người nọ mặc áo khoác trắng, cổ áo chỉnh tề, gọng kính gác trên sống mũi.

Ông ta kiểm tra sơ qua rồi nói:“Chỉ là sốt thông thường, không phải vấn đề lớn, trước kia cũng từng có.”

Dù đầu óc quay cuồng, Lâm Chiêu Vân vẫn nắm được mấy chữ mấu chốt.

Cậu lo lắng hỏi:“Trước kia… trước kia là khi nào?”

Bác sĩ dừng lại, đáp:“Hôm phu nhân vừa mới đến, sau nửa đêm.”

Khoảnh khắc ấy trở nên vô cùng vi diệu.

Lâm Chiêu Vân há miệng, hơi nóng phả ra, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đối phương lại nói tiếp:“Còn có lần, sau khi phu nhân tự ý rời khỏi trang viên rồi bị tiên sinh đưa về

nửa đêm hôm đó....”

Đối diện với bác sĩ, Lâm Chiêu Vân thoáng chốc trợn tròn mắt.

Đôi mắt vốn đã mang dáng hạnh nhân, khi mở to lại càng tròn xoe, khiến cậu thoạt nhìn thêm phần ngây thuần.Sau khi nghe rõ lời ông ta, cậu vội vàng quay mặt đi, da đầu tê rần, không dám hỏi thêm.“Phu nhân còn nhớ chuyện trước kia không?”

“…Đã quên… một ít rồi.”

Bác sĩ chỉ để lại một lọ thuốc nhỏ, dặn uống ngay hai viên, lại khẽ nghiêng đầu dặn Edward:“Đừng quá nóng nảy.”

Lâm Chiêu Vân nghe vậy, trong lòng lại thấy Edward có chút oan.

Hắn rõ ràng chẳng làm gì quá đáng cả……“Các người nói ‘nguy hiểm’ rốt cuộc là gì?”

Edward vừa xem văn kiện đặt trên đầu giường, vừa liếc nhìn Lâm Chiêu Vân.Sau khi phát bệnh, cậu lại có vẻ thêm gan dạ, dám hỏi thẳng.Edward vốn không định nói nhiều, trầm ngâm một lát, cuối cùng chỉ đáp mơ hồ:“Là kẻ thù không đội trời chung.”

Bữa tối xong, Edward ra ngoài, trước khi đi còn khóa chặt cửa lớn, cửa sổ cũng dặn phải cài kỹ.Cậu nghe lời, ngoan ngoãn khóa lại.

Edward đi hơi lâu, Lâm Chiêu Vân bèn ngồi nép bên lò sưởi, vừa uống ly nước trái cây hắn chuẩn bị từ trước, vừa lật xem nhật ký.

Nhiệt sốt dần hạ xuống.Mãi đến nửa đêm, Edward mới trở về.

Thân hình ướt đẫm như vừa ngâm trong nước, nhưng mùi hăng nồng tỏa ra lại chẳng phải mùi nước — mà là máu.Đứng ở cửa, hắn cởi áo khoác, từng cử động run run, máu tươi thấm ướt đến cả lớp áo sơ mi bên trong.

Edward thản nhiên ném chúng vào sọt đồ bẩn rồi đi thẳng vào phòng tắm.Nước xối ào ào, máu trên người hắn chảy xuống, từ đỏ tươi ngả dần sang đỏ sẫm.Lâm Chiêu Vân không dám nghĩ hắn vừa đi đâu, đã làm gì.

Hút máu người, hay là… chuyện khác?

Cậu chết lặng, chỉ biết co rút vào trong chăn.Chính trong hoảng loạn ấy, ngoài cửa sổ bỗng hiện một cái bóng đen.Edward từng dặn phải khóa kín cửa sổ, nhưng khi cậu khóa, lại không kéo hẳn rèm.

Đêm nay trăng tròn sáng vằng vặc, ánh sáng trải xuống, cái bóng kia hiện ra rõ ràng đến đáng sợ, đứng im lìm không biết từ bao giờ.Nước mắt cậu bật ra, hoảng hốt kêu to:“Edward! …Edward!”

Chỉ thoáng sau, Edward từ phòng tắm lao ra, thậm chí còn chưa kịp mặc áo.Ngoài cửa sổ, bóng dáng kia bỗng tách thành hai.

Bóng đen quỷ dị di động biến mất, còn lại một bóng người, rồi vang lên giọng White:“Không sao, ngài ngủ đi.”

Lâm Chiêu Vân sợ hãi nhìn về phía Edward.

Hắn chỉ bước tới, kéo phăng tấm rèm xuống.Cậu vẫn còn run rẩy, ánh mắt vô thức dán vào từng đường gân cơ rắn chắc của hắn, như thể nhìn một bức điêu khắc tinh xảo thời Phục Hưng.Ngay khi Edward xoay người lại, cậu lập tức rũ mắt tránh né.

Chỉ thoáng chốc thôi, nhưng đã đủ để nhìn thấy.“Không sao cả.

White vẫn luôn canh ở ngoài.”

Edward đến gần, nhẹ nhàng an ủi.

Bả vai gầy yếu của cậu khẽ run lên.Sắc mặt Lâm Chiêu Vân tái nhợt:“Kia… chẳng phải chính là đối thủ’ mà ngươi nói…”

Edward im lặng coi như thừa nhận.Đêm đó, cậu ngủ chẳng an ổn, không mộng thấy Austin, cũng chẳng có giấc mơ nào.

Chỉ là khi ngủ, vô thức cuộn chặt lại, từng chút từng chút nghiêng về phía Edward.Đến nửa đêm bỗng giật mình tỉnh, bên cạnh đã trống trơn.Cậu hoảng hốt sờ sang, chỉ chạm phải khoảng lạnh lẽo.

Mùi máu nồng nặc lại tràn ngập không khí.

Khi tầm mắt dần rõ, trước mặt đã là một gương mặt với nanh trắng lóe sáng.

Tu đứng ngay mép giường, cười gằn:“Chị dâu tới lượt tôi rồi.”

Chỉ khi ấy, Lâm Chiêu Vân mới nhận ra áo hắn ta đã bị cởi bỏ, bả vai kéo dài xuống sau lưng chi chít vết cào sâu, máu chảy đầm đìa.

Thế mà hắn coi như hoàn toàn không hay biết.“Tiểu tẩu, giúp tôi một việc.”

“…Việc… việc gì?”

Cậu rũ hàng mi, không dám nhìn đống máu trên lưng hắn.“Thoa thuốc cho tôi.”

Trong tay Tu là một lọ thuốc bột.

Hắn chỉ vào:“Rắc lên lưng tôi là được.

Cậu làm được mà, phải không, tiểu tẩu?”

Nói rồi, Tu lau khô thân thể, trải tấm thảm lông xuống mép giường rồi bò lên.Lâm Chiêu Vân rời giường, run rẩy quỳ nửa gối phía sau hắn.

Những vết thương rách sâu, da thịt bật ra, đáng sợ vô cùng.

Cậu không dám nhìn kỹ, đầu ngón tay tái nhợt run bần bật, cẩn thận lau sạch vết bẩn rồi rắc thuốc.Khung cảnh máu thịt mơ hồ khiến cậu kinh hãi, nhưng vẫn phải làm, cứ như đang tra tấn chính mình.“Xong rồi…”

Cậu thở phào, ngồi bệt xuống thảm.Tu chẳng hề lộ vẻ đau đớn, bình thản mặc lại quần áo.

Quay đầu, hắn nhìn thấy khuôn mặt Lâm Chiêu Vân tái nhợt, run rẩy, lại vì lo lắng cho hắn mà nhăn nhó.Ánh mắt Tu tối lại, trong lòng dấy lên xúc động.

Hắn vươn tay, ôm trọn cậu vào ngực.“Tiểu tẩu thật đẹp.

Tôi cứ nghĩ đến việc Austin cũng từng chạm vào ngươi thế này…”

Hắn như một con chó lớn chẳng nghe lời, quấn lấy chủ nhân gầy yếu, dùng sức ép nhẹ.

Lâm Chiêu Vân hoảng sợ, chống tay định gượng dậy, nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.Góc áo rộng bị hất tung, làn da trắng lộ ra, khiến khóe mắt Tu giật liên hồi.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.Tu cau mày, giọng gắt: “White?”

“Là tôi.

Bọn họ tập kích bất ngờ cơ thể tiên sinh.

Edward và Eli đang giữ, chỉ còn tôi cùng Olivan.”

Tu khẽ “tch”, sốt ruột hôn mấy cái sau cổ Lâm Chiêu Vân rồi buông ra, nhanh chóng đứng lên.“Bọn chúng chắc sẽ không hứng thú với cậu đâu.”

Trước khi đi, hắn còn cẩn thận nhét Lâm Chiêu Vân vào chăn, bảo để ngăn hương máu ngọt ngào kia.Cửa vừa đóng, phòng chỉ còn Lâm Chiêu Vân run rẩy trong ổ chăn, tiếng tim đập như trống dồn.Vài phút sau, mọi thứ yên tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì.

Có lẽ Tu nói đúng, kẻ thù kia chẳng hề để ý đến một con người nhỏ bé yếu ớt.Hơn mười phút trôi qua, cậu dần buông lỏng, cơn buồn ngủ lại kéo tới.

Nửa gương mặt vùi trong chăn, lông mi khẽ run theo nhịp thở.Nhưng chỉ vừa chợp mắt, lòng cậu lại bất an, giật mình tỉnh dậy.Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy có một thân hình cao lớn, mang theo mùi lông dã thú, bất ngờ lật tung mép chăn.


 
Back
Top Bottom